1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      69. Người đàn ông tên Bạch Dương

      Như những tình huống cẩu huyết trong phim truyền hình, khi cảnh sát tới được trường người có vẻ giống Đồng Đan Thanh cũng sớm biến mất.

      Thấy chưa, giống y như những gì em đúng ? Xuống xe, từ từ dạo xung quanh quảng trường, Diệp Nam Sênh đánh mắt nhìn Cung Khắc, cái nhìn như muốn biểu đạt ý đó. Cung Khắc dịu dàng nhìn , xoa đầu câu: “Đừng chạy lung tung”, còn mình cùng Đới Minh Phong gặp người cung cấp manh mối.

      Hành động này của Cung Khắc khiến người tự nhận là da mặt rất dày như Diệp Nam Sênh cũng phải ngượng. xem xét xung quanh, thấy có ai chú ý tới việc mình ở đây, lúc ấy mới huýt sáo, đá đá viên sỏi bên cạnh, làm như có chuyện gì.


      Địa điểm là khu vực giáp ranh giữa hai quận Du Hoài và Thu Bình, cách quận Du Hoài xa. Nơi này là tồn tại đặc biệt ở Lâm Thủy, thuộc khu thành phố Lâm Thủy cũ, có con sông nội thành lớn nhất Lâm Thủy. Tương truyền từ đời Đường, nơi đây tồn tại như đầu mối giao lưu buôn bán. Sau đó các triều đại lần lượt thay thế, chuyển biến, phát triển tới nhà Thanh, nơi đây nghiễm nhiên trở thành địa điểm tập trung và phân tán hàng hóa lớn nhất Đông Bắc.

      phát triển về kinh tế kéo theo phát triển ở những lĩnh vực khác. Nghe lúc đó có ít nhà văn thích đề chữ bình thơ trong tòa lầu cao nhất bên bờ sông thành Lâm Thủy. Nơi này cũng được người Lâm Thủy xưa đặt tên là Thủy Căn, ý muốn đây là nguồn cội, gốc rễ cho phát triển của Lâm Thủy.

      Sau này, Trung Quốc mới được thành lập, rồi tới cải cách mở cửa, phổ cập đường sắt cao, dịch vụ hàng hải dần dần mai , Thủy Căn cũng từ từ lùi xa hào quang kinh tế trọng điểm, trở thành tồn tại yên tĩnh của thành phố Lâm Thủy. Nhưng có nghĩa là người Lâm Thủy lãng quên nó. Năm 1990, thành phố Lâm Thủy được Chính phủ đầu tư, nhà sách “Học phú” lớn nhất thành phố được khánh thành tại đây, chiếm diện tích gần ba nghìn mét vuông, trở thành nhà sách có diện tích lớn hiếm thấy tại đây.

      Từ sau khi nhà sách được xây dựng, có biết bao nhiêu tác giả nổi tiếng tổ chức kiện bán sách và ký tặng tại đây, thế nên trong thời đại mà sách điện tử phát triển mạnh như nay, nhà sách lại hề sa sút.

      Đới Minh Phong hỏi han người chứng kiến. Cung Khắc tỉ mỉ quan sát môi trường xung quanh. xa phía sau lưng nhà sách này là ngã tư lớn, giữa đường được lắp đặt những cột đèn giao thông và camera giám sát. Ba giờ chiều, phải hai ngày nghỉ cuối tuần nhưng người bộ đường cũng hề ít, xem ra đây là đoạn đường khá tấp nập.

      Theo như lời người chứng kiến, khi ta rời khỏi buổi ký tặng sách, ra tới cửa nhìn thấy người giống Đồng Đan Thanh ở ngã tư đường. Người chứng kiến miêu tả, người đó mặc áo phông màu đỏ, quần bò cạp trễ, bước chân vững cho lắm, lúc đó ấy bị người đàn ông kéo ngã tư.

      Ghi chép xong, Đới Minh Phong tìm Cung Khắc quan sát xung quanh rất lâu để hỏi ý kiến: “Thầy Cung, thầy có ý kiến gì ?”.

      “Cậu có ý kiến gì?” Cung Khắc hỏi ngược lại.

      Đới Minh Phong mím môi: “Em cảm thấy, khả năng người này là Đồng Đan Thanh cao. Nếu ấy, vì sao lại về nhà?”.

      “Có lẽ ấy muốn mà về được sao?” Cung Khắc trầm tư, “Đừng quên, người kia , ấy ở bên cạnh gã đàn ông”.

      “Ý của thầy là Đồng Đan Thanh bị uy hiếp?!” Đới Minh Phong trợn tròn mắt, nhưng ấy lại cảm thấy vậy hợp lý. Nếu là bắt cóc con tin, tại sao có kẻ nào gọi điện tới uy hiếp. Mấy kẻ bắt cóc, là vì tiền, hai là để trả thù. Nhưng dựa theo tình hình tại cả hai trường hợp đều phải. Đới Minh Phong tỏ ra mơ màng.

      “Đừng sốt ruột, chúng ta vẫn phải xác nhận xem người đó có đúng là Đồng Đan Thanh ”. Cung Khắc chỉ lên đỉnh đầu, ở đó có chiếc máy quay nhấp nháy, là loại máy ghi hình chuyên giám sát các xe cộ lưu thông.

      Đới Minh Phong gật đầu. Họ chuẩn bị trở về, lúc này Diệp Nam Sênh ban đầu chẳng biết đâu mới thong dong xuất . Trong tay cầm cuốn sách ban nãy lấy ở cửa nhà sách. Bìa có nền đen, bên đan xen những đốm lửa , chính là cuốn sách giới thiệu phần tiếp theo của Cháy đêm. Diệp Nam Sênh , ở đây cho đọc trước chương trong cuốn Cháy đêm 2.

      Đối với việc hôm qua Diệp Nam Sênh suy đoán tình tiết vụ án giống y hệt như trong cuốn tiểu thuyết, Đới Minh Phong có chút hoài nghi. Nhưng hoài nghi này duy trì cho tới sáng ngày hôm sau, khi tin tức được báo về khiến thái độ của Đới Minh Phong trở thành nửa tin nửa ngờ.

      Vì nếu đọc tình tiết giới thiệu trong cuốn sách mà Diệp Nam Sênh cầm nạn nhân mất tích đầu tiên chưa chết mà trở về nhà vào sáng sớm mưa bụi giăng kín.

      người hàng xóm xuống nhà mua sữa phát ra Khúc Tam Nguyên ngủ ngay trước cửa nhà vào buổi sáng này, người mảnh vải, ý thức cũng hoàn toàn mất .

      Đới Minh Phong sau khi hỏi bác sỹ nguyên nhân bèn nhíu mày, căng thẳng với Cung Khắc: “Khúc Tam Nguyên hôn mê. Thầy Cung, xem ra chúng ta phải gặp mặt Bạch Dương – tác giả cuốn sách này rồi”.


      Từ góc độ người nổi tiếng mà , Bạch Dương là người khá khiêm tốn. Ngoài việc bản thân ta chưa bao giờ tiếp nhận bất kỳ cuộc gặp mặt hay phỏng vấn nào của báo chí ra, thậm chí người trong nhà xuất bản cũng chưa từng gặp Bạch Dương. Đối với những câu hỏi về ta từ phía cảnh sát, biên tập họ Thẩm tại nhà xuất bản giáo dục Tây Uyển chịu trách nhiệm tiếp cảnh sát ấy cũng hề hay biết.

      “Tôi biết, chỗ chúng tôi cũng chưa có ai từng gặp Bạch Dương. Ban đầu ta cũng gửi bản thảo vào hòm thư của nhà xuất bản, được tổng biên tập của chúng tôi chấm trúng rồi ký hợp đồng và xuất bản sách, chỉ vậy thôi”. Dường như nhận ra mình dùng ngữ khí này chuyện với cảnh sát là thích hợp, biên tập Thẩm dịu giọng hơn, “Nhưng đầu tiên khi ký hợp đồng, Bạch Dương có để lại cho chúng tôi địa chỉ. Giám đốc bên chúng tôi cũng từng tới tìm ta, nhưng thấy, tôi có thể đưa địa chỉ đó cho các ”.

      xong, biên tập Thẩm trở về tủ của mình lục lọi hồi. Nhờ góc độ, Cung Khắc vừa hay nhìn thấy tập giấy được xếp thành chồng bên trong tủ, có vẻ như là tài liệu. Biên tập Thẩm tìm lúc lâu, cuối cùng cũng thấy hợp đồng xuất bản của Bạch Dương ở giữa chồng tài liệu đó.

      ấy ngẩng đầu nhìn lên mấy dòng, đó có viết địa chỉ: Căn hộ 401, tòa nhà 11 tiểu khu Thế An, đường Thế An, quận Thiết An, thành phố Bắc An.

      Tên của Bạch Dương khá chân chất và thôn quê, ta họ Chu, tên đầy đủ là Chu Tác Thổ.


      “Bố ta lúc đặt tên có phải tham khảo cách bồi dưỡng nhân tài ?” Ngồi xe về thành phố, Diệp Nam Sênh cầm bản hợp đồng, cứ cố nhịn cười mãi. Cũng có ý gì khác, chỉ là cái tên này, quá... quê.

      Căn cứ vào hình ảnh camera giám sát trước đó tại ngã tư, bước đầu suy đoán người phụ nữ xuất chính là Đồng Đan Thanh, có điều muốn tìm ra ấy dường như rất khó khăn, thế là phía cảnh sát quyết định tới gặp vị tác giả quái đản ấy – Bạch Dương.

      Bắc An là thủ phủ của tỉnh lị bao gồm Lâm Thủy, cũng là “địa bàn” của Đới Minh Phong. Sau khoảng năm tiếng xe, họ xuống đường cao tốc, men theo con đường dày đặc những công trình, thành phố Bắc An phồn hoa cũng dần dần nét hơn trước mắt họ.

      So với Lâm Thủy, kiến trúc của Bắc An vượt trội hơn, cũng khí thế hơn, mật độ xe cộ lưu thông đường dày hơn rất nhiều.

      Giờ tan tầm, đường lại càng thêm tắc. Con Jeep của Cung Khắc bị chiếc Chery QQ ép suốt dọc đường. Tới tận khi tiểu khu Thế An ở ngay trước mặt, nhìn thấy chiếc xe QQ đó cũng vào trong tiểu khu, đành phải vào theo.

      Tên của con đường Thế An được đặt rất có phong thái, nhưng nó lại là con đường cũ của thành phố Bắc An. Thời kỳ tiền vốn của Chính phủ ngặt nghèo, đề nghị sửa chữa khu thành phố cũ được đưa lên từ lâu, ý kiến phê duyệt cũng được cấp xuống từ lâu nhưng mãi vẫn chưa được giải ngân.

      Tiểu khu Thế An nằm giữa con đường này nghĩ cũng đủ biết là cũ kỹ. Thảm thực vật xanh tệ hại, cỏ trọc hếu vài chỗ. chiếc thùng rác hình nón tròn bên cạnh bị vứt vô vàn những túi rác sinh hoạt, bên ruồi nhặng nhảy múa.

      Tiểu khu này có bảo vệ, hai chiếc xe trước sau vào bên trong. Đỗ xe lại, Đới Minh Phong cầm địa chỉ vào cánh cổng vừa thấp vừa tối. Cánh cổng làm bằng gỗ, có khả năng chống trộm, để thuận tiện, được người đặt gạch chặn bên, gió thổi qua, trông nó mang cảm giác độc.

      Cung Khắc và Diệp Nam Sênh vào theo. Trước khi vào, Cung Khắc liếc nhìn ra ngoài, chiếc xe Chery QQ cũng đỗ ở đó. trùng hợp.

      Đúng như biên tập Thẩm , nhà 401 có ai, Đới Minh Phong buồn bực vì tới hụt. Đúng lúc này, cánh cửa nhà đối diện bật mở, người bước ra là người đàn ông trẻ, để mái đầu cắt ngắn nửa, đeo chiếc kính gọng, dáng vẻ rất lịch , nhã nhặn. Chợt ngẩng đầu nhìn thấy trước cửa có rất nhiều người đứng, người đàn ông đó có vẻ giật mình. Nhưng trong giây lát, ta bình tĩnh trở lại, cầm chiếc túi trong tay, xuống nhà. ra là đổ rác.

      “Làm sao bây giờ?” Đới Minh Phong chau mày suy nghĩ. Nhưng Cung Khắc : “ sao, chúng ta đợi lát. Tôi nghĩ Bạch Dương về nhanh thôi”.

      người đàn ông đối diện trở lại, lần này ta nhìn đám Cung Khắc mà cầm chìa khóa thẳng tới mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, ta thay dép, định đóng vào bàn tay từ ngoài ngăn ta lại, Cung Khắc lãnh đạm lên tiếng: “ Chu Tác Thổ, chúng tôi có vài câu muốn hỏi . Nếu ngại việc chúng tôi vào nhà, ta có thể ra ngoài tìm chỗ nào đó trò chuyện”.

      Người đàn ông đó bắt đầu kinh ngạc, nhưng nhìn cả đám người theo sau Cung Khắc dường như ta nghĩ ra cách nào để từ chối nữa.

      “Sớm biết vậy tôi chuyển nhà cho rồi..”. ta lắc đầu, nét mặt có phần ủ dột.


      Đới Minh Phong khá quen thuộc khu này, biết cách đây mấy trăm mét có quán nước, nên đề nghị mọi người tới đó. Đó là tiệm đồ ngọt quá cầu kỳ, chỗ ngồi cũng nhiều, cộng cả chiếc ghế ba chân hơi hỏng tổng cộng có bốn chỗ ngồi.

      Bạch Dương và Cung Khắc ngồi đối diện nhau, Đới Minh Phong ngồi bên cạnh Cung Khắc, Hạ Đồ chuyển chiếc ghế ba chân ngồi giữa để ghi chép. Diệp Nam Sênh đứng bên, nhìn Bạch Dương có vẻ rất hứng thú, ra đây là người đàn ông viết ra cuốn tiểu thuyết quái dị đến vậy.

      Bạch Dương lên tiếng trước, ta hỏi Cung Khắc: “Làm sao biết tôi là Bạch Dương?”.

      “Năm ngón tay của , sống lưng hơi gù của , còn cả vết chai dưới lòng bàn tay bộc lộ 50% khả năng là người làm việc với máy tính trong thời gian dài. Đương nhiên, suy đoán này còn thiếu căn cứ, nhưng khi mở cửa, vừa hay tôi nhìn thấy chồng Cháy đêm bày trong phòng khách nhà . người hâm mộ sách chẳng bao giờ mua nhiều như thế, khả năng duy nhất là chính là Bạch Dương”.

      Bạch Dương nhún vai, tỏ thái độ gì, coi như ngầm thừa nhận. ta đẩy đẩy gọng kính mũi và : “Vậy thưa cảnh sát thông minh, xin hỏi tìm tôi có việc gì?”.

      “Tôi muốn biết, Cháy đêm rốt cuộc có phải do viết hay ?” Trong lúc chuyện, chút hoang mang ánh lên trong đôi mắt Bạch Dương bị Cung Khắc tóm được.

      Nhưng đối phương dường như bình tĩnh lại rất nhanh. ta ôm vai, dựa lưng vào ghế, “Đồng chí cảnh sát, phải là người đầu tiên hỏi tôi câu này rồi. Nhưng tôi nghĩ câu hỏi nên được đổi thành linh cảm để tôi viết bộ tiểu thuyết này từ đâu mà ra thích hợp hơn”.

      “Thôi được, vậy xin hỏi, linh cảm của từ đâu mà ra?”

      Đèn đúng lúc này bỗng tắt ngấm, ông chủ quán oán thán kiểm tra cầu dao. Đúng vào lúc này, giọng rờn rợn của Bạch Dương vang lên: “Còn nhớ căn hộ 401 , căn nhà đối diện nhà tôi. Ở đó trước sau có ba người mất tích đấy..”..
      A fang thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      70. Nguồn gốc của linh cảm

      Trong ký ức của Diệp Nam Sênh, ký ức duy nhất được coi là đáng sợ là vụ án xảy ra trong căn nhà cực kỳ cũ nát. Ngôi nhà đó được lợp rơm, dựng cột gỗ, cửa kính vỡ mấy mảnh, vừa hay hôm đó còn là ngày nhiều gió, khung cửa ngừng phát ra những tiếng cọt kẹt, tóm lại là căn nhà cực kỳ tan nát.

      Diệp Nam Sênh còn nhớ trong tên của huyện đó cũng có chữ “Dương”, mà căn nhà rơm đó chính là “phòng giải phẫu” mà huyện cung cấp cho pháp y. Ở đó, Diệp Nam Sênh lần đầu tiên trong đời giải phẫu cho thi thể chết cách bất thường. Con ngươi của nạn nhân bị móc , người tổng cộng hứng chịu hơn ba trăm nhát dao, da thịt bị dao băm nát như vảy cá, tóm lại cực kỳ khủng khiếp.

      Bây giờ mỗi lần hồi tưởng, Diệp Nam Sênh vẫn còn nhớ những ngón tay ngả sang màu tím của người phụ nữ đó, vì móng tay bị tước khỏi ngón tay, cứ thế rỉ máu.

      Diệp Nam Sênh cảm thấy đó là ký ức đáng sợ nhất của , phải vì nạn nhân nữ chết thảm thế nào mà vì hung thủ giết bà ấy là con trai ruột, mối quan hệ mẹ con lệch lạc khó mà lý giải.

      còn nhớ khi kết thúc vụ án đó, ủ dột quay về báo cáo với bà Mục. Khi ấy bà Mục nhìn bằng nét mặt kỳ lạ, lúc lâu sau đó đột nhiên ôm chầm lấy : “Nha đầu, cảm ơn con nương tay với mẹ, sau này mẹ chê cười, châm biếm, đả kích, trả thù, chèn ép, trêu chọc con nữa!”.

      Kết quả, ngày tháng vẫn tiếp tục trôi, cách chung sống giữa và bà Mục vẫn vậy. Diệp Nam Sênh chứng kiến càng ngày càng nhiều cái chết và cũng quên nỗi khiếp sợ ban đầu.


      Nhưng tới hôm nay, con đường tấp nập ở thành phố Bắc An, trong quán nước hề nổi bật thậm chí còn hơi bẩn và hỗn loạn, khi tắt điện, tất cả tối thui, người đàn ông với bút danh “Bạch Dương” ấy dùng giọng quá dễ nghe của mình để lần nữa đánh thức ấn tượng đáng sợ ban đầu kia của Diệp Nam Sênh.

      “Người mất tích thứ ba là sinh viên đại học, kỳ nghỉ hè thuê căn hộ để dạy trẻ em học vẽ, dạy được tuần. ngày nọ, lúc lớp, ấy bỗng thấy đau đầu, bèn để các em ở lại trong phòng tự vẽ, còn mình sang phòng bên cạnh nằm lúc. tiếng đồng hồ trôi qua, các bạn bèn tìm giáo. Cánh cửa ràng là khóa chặt mà sinh viên đó lại biến mất. bàn đặt cốc nước, bên trong là nước nóng, có lá trà xanh chao đảo mặt nước, còn chưa chìm xuống đáy, có lẽ vừa được cho vào..”.

      Nguồn sáng bị mất đột ngột quay trở lại, phòng bên vọng lại tiếng oán trách của ông chủ quán nước. Hình như ông ấy câu “Còn cung cấp điện ổn định, quyết chuyển nhà” gì gì đó.

      Bóng đèn chân nhấp nháy mấy cái rồi dần dần sáng trở lại như bình thường, có tiếng rẹt rẹt vọng xuống từ đỉnh đầu mấy người họ. Xem ra dù có nguồn điện ổn định ông chủ quán nước cũng phải thay bóng đèn mới rồi. Mấy người ngồi dưới đèn, mỗi người lại có biểu cảm khác nhau. Diệp Nam Sênh khịt mũi, “Kể chuyện khá đấy”.

      Hạ Đồ và Đới Minh Phong thân là cảnh sát hình , dĩ nhiên tin vào mấy câu chuyện của Bạch Dương, có điều là , gương mặt Hạ Đồ vẫn còn chút sợ hãi, nhưng cũng tan rất nhanh.

      Cung Khắc vẫn trong trạng thái trầm tư suy ngẫm. nhìn Bạch Dương, lại giống như phải nhìn ta. lát sau, lên tiếng: “ Chu có sở trường trong việc làm nổi bật bầu khí, thích miêu tả tâm lý thông qua động tác của nhân vật”.

      Chu Tác Thổ nhướng mày, “ cũng đọc sách của tôi”.

      Cung Khắc lắc đầu, “Tôi đọc sách bàn luận về học thuật”.

      “À..”. Hưng phấn tới gần, Bạch Dương lại có vẻ cao hứng.

      “Nhưng là tôi định đọc”.

      Diệp Nam Sênh chăm chú quan sát nét mặt giây thay đổi ba lần của Bạch Dương, nhìn Cung Khắc với vẻ buồn cười: trêu trẻ con đấy à?


      Đúng như những gì trước đó Đới Minh Phong dự liệu, tới tận lúc tạm biệt, Bạch Dương vẫn chưa tiết lộ cho bọn họ nội dung của Cháy đêm 2. theo ngữ khí kiêu ngạo của Bạch Dương : “Đây là bí mật thương mại!”.

      Nhìn Bạch Dương lên gác về nhà, Đới Minh Phong có vẻ buồn bã vì chẳng được thu hoạch gì.

      “Cũng phải là về tay ”. Cung Khắc lên tiếng, “Chí ít có chuyện bị tôi phát ra”.

      Chuyện mà Cung Khắc tới hơi bất ngờ đối với Hạ Đồ và Đới Minh Phong. : “Cháy đêm 2 có thể phải do Chu Tác Thổ viết”. Có được kết luận này phải là vô căn cứ.

      “Phía nhà xuất bản , Bạch Dương là người làm việc rất kín đáo. Xét theo góc độ tâm lý học, nguyên nhân của kín đáo này có rất nhiều: nguyên nhân chủ quan, nguyên nhân khách quan, do chủ động, do bị ép buộc... rất nhiều loại. Ban nãy Bạch Dương ít, rất dẻo miệng. Khi tôi chưa từng đọc sách của ta, ta lộ vẻ thất vọng, chứng tỏ ta rất để ý tới việc được người khác khẳng định, hy vọng được mọi người ngợi khen, thế nên kín đáo ấy có lẽ là..”.

      “Bị động, do yếu tố khách quan!” Còn chưa đợi Cung Khắc xong, Hạ Đồ cướp lời. Những gì Cung Khắc , Đới Minh Phong cũng đồng quan điểm, nhưng ấy nghĩ tới vấn đề khác: “Nhưng mà, chỉ dựa vào điểm này là có thể Cháy đêm phải do ta viết hay sao? Nếu phải do ai viết? Người viết lẽ nào lại muốn nổi tiếng? Tôi nghe cuốn sách này rất nổi tiếng mà!”.

      “Đúng vậy, nếu phải do Chu Tác Thổ viết, vậy người viết cuốn sách này chỉ có hai khả năng, hoặc là bị ai đó vì lý do nào đó ép buộc phải viết tiểu thuyết này, hoặc là tác giả của cuốn sách vốn muốn để người ta biết mình là người viết..”.

      Dù là khả năng nào trong hai loại , mục đích của kẻ trốn trong bóng tối cũng đáng để khiến cảnh sát chú ý. Đặc biệt là tình huống thứ hai, người đó rất có thể liên quan khá lớn tới vụ án mất tích mà mọi người điều tra.

      Có thể là ai đây? Trong lúc nghĩ như vậy, hình ảnh mơ hồ xuất trong đầu Cung Khắc – Trương.

      “Thầy Cung... Thầy Cung!” Tư duy của Cung Khắc đứt đoạn trong tiếng gọi của Đới Minh Phong. Ánh mắt mơ màng rồi tỉnh táo lại: “Tôi cảm thấy vẫn nên xác nhận xem cuốn tiểu thuyết rốt cuộc có đúng do Chu Tác Thổ viết hay rồi hẵng tính tới những chuyện khác”.

      Đới Minh Phong gật đầu. Phía Lâm Thủy vẫn truy tìm tung tích của mấy người mất tích, người được tìm thấy nghe vẫn hôn mê bất tỉnh. Còn những người chưa có thu hoạch gì này lựa chọn tạm thời ở lại thành phố Bắc An, tiến hành điều tra sâu thêm.

      Đêm ở thành phố Bắc An, gió rất lớn, cửa sổ dày hai lớp của nhà khách vẫn thể ngăn được tiếng gió như tiếng ai nghẹn ngào bên ngoài kia lùa vào phòng. Diệp Nam Sênh tắm, Cung Khắc tắm xong trước sấy tóc rồi dựa vào đầu giường đọc sách, chiếc điều hòa vù vù lè lưỡi đỏ, trái tim của ai đó bước theo câu chuyện trong cuốn Cháy đêm, chưa thể bình yên.


      Đó là căn phòng có bất kỳ đồ trang trí nào, bốn bức tường xung quanh được sơn trắng, tường cũng có cửa. Phía Đông lại có khung cửa sổ sát sàn, rất lớn rất lớn, khiến căn phòng có đầy đủ ánh sáng. ta ngồi ghế xoay, trước mặt là chiếc bàn, chiếc bàn bày chiếc máy tính xách tay, kiểu dáng vừa vừa mỏng, là mẫu mới năm nay của thương hiệu máy tính nổi tiếng nào đó tại Mỹ.

      màn hình bật file văn bản, từ xa nhìn vào là chi chít những con chữ đen xì. ta nhìn chằm chằm lên màn hình, mười đầu ngón tay ngừng lướt nhanh bàn phím. ta có đôi mắt tuyệt đẹp, màu hạnh nhân, đôi mi dài dài, cằm hơn nhọn, dường như thể bản thân phải là người rộng rãi cho lắm. Lúc này đây đôi mắt ta di chuyển sang trái sang phải cực nhanh theo tốc độ của ngón tay.

      Cuối cùng, khi bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng chuông thứ mười ba, ta cũng gõ xong mấy chữ “Hết quyển 2”.

      Ngồi ghế, ta hơi ngây người giây lát rồi đứng dậy. Chiếc ghế bên dưới dịch chuyển, cọ xuống nền phát ra tiếng động rất chói tai. Nhưng ta làm như nghe thấy, quay người tới bên cửa sổ. ta đẩy cánh cửa ra, gió bỗng chốc phần phật thổi vào từ khe cửa. ta hướng mắt ra ngoài cửa sổ, sương giăng kín thành phố. Từ tầng hai mươi nhìn xuống, chỉ thấy khoảng trắng mênh mông. Chống tay lên khung cửa đứng lúc, cuối cùng dường như buông bỏ được thứ gì đó, ta buông người nhảy xuống.

      Căn phòng rất yên tĩnh, còn gì ngoài tiếng gió thổi và tiếng máy chạy yếu ớt của chiếc máy tính xách tay. Văn bản máy tính chưa được đóng lại, vẫn dừng ở trang trắng đó. Trang trắng nửa còn thừa, bên dòng chữ “Hết quyển 2” có đoạn văn như thế này:

      Bình minh của thành phố lặng lẽ tới gần. Tiếng gió, tiếng chim hót, hương hoa thơm, mùi cỏ xanh... Tất cả dường như trở về chốn ban đầu giống như bốn con người từng mất tích. Nhưng điều họ biết là quỹ đạo cuộc sống tại của bốn con người kia đều lệch rất xa so với quỹ đạo vốn có. Đó là con đường dẫn xuống địa ngục...


      Sáng sớm, Cung Khắc vẫn dậy sớm hơn Diệp Nam Sênh nửa tiếng như thường lệ. Vì quen thuộc với thành phố Bắc An, nên phải vòng vèo rất lâu trước cửa nhà khách mới tìm thấy sạp hàng bán sữa đậu nành và quẩy nóng. Mua đồ xong, xách về nhà khách. Tới trước cửa, bắt gặp Đới Minh Phong ăn mặc chỉnh tề định ra ngoài.

      đâu vậy?” Cung Khắc hỏi. Đới Minh Phong vò đầu, dường như định cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Hạ Đồ thích ăn mấy món trong nhà khách, em tính ra ngoài mua đồ ăn sáng về”.

      Cung Khắc giơ mấy thứ trong tay lên, “Quẩy nóng sữa đậu nành, tôi thấy quán đó đông khách, chắc là tệ đâu, mua cả phần cho hai người đấy”.

      Đới Minh Phong cười hì hì: “Vậy cảm ơn thầy Cung, em khách sáo nữa nhé”.

      có gì, cậu cũng cố gắng lên”.

      “Cố gắng gì ạ?”

      “Hạ Đồ”. Cung Khắc dùng ánh mắt như nhìn thấu triệt mọi việc biểu đạt ý “Đới Minh Phong, cậu đâu phải là người khi lại tỏ ra nhiệt tình với đồng nghiệp nữ”.

      Lần này tới lượt đội trưởng Đới đỏ mặt, đồng thời cũng thể cảm thán: “Thầy Cung sau khi kết hôn lĩnh vực nghiên cứu tâm lý chuyển từ phạm vi hình sang nắm bắt tình cảm rồi”.

      Thế này cũng quá đáng sợ !

      Hạ Đồ biết nguồn gốc của món quẩy nóng sữa đậu nành, ấy và Diệp Nam Sênh đều ăn rất ngon lành. Nhưng còn chưa ăn xong, đồng nghiệp của Đới Minh Phong ở Bắc An báo tin. có kết quả điều tra Chu Tác Thổ, đúng là có vấn đề. Thế là chưa kịp xong bữa, mấy người họ vội tới trụ sở Công an tỉnh A đặt tại thành phố Bắc An.

      Trụ sở Công an tỉnh A cho người ta cảm giác quá phô trương, chỉ là tòa lầu cũ với diện tích với chiếc phù hiệu ngành lấp lánh dưới ánh nắng ràng khiến nó càng trở nên trang nghiêm. Ra vào ở đây rất nghiêm ngặt, cần phải xuất trình giấy tờ và xác minh thân phận. Cũng may Đới Minh Phong và Hạ Đồ đều là những gương mặt thân thuộc, nên đám Cung Khắc nhanh chóng tới được phòng họp nào đó ở tầng năm.

      Nhưng điều khiến Cung Khắc bất ngờ là Phó Giám đốc Công an tỉnh A – Hạng Tiền Tiến lại xuất ở buổi họp. Tuy nhiên cũng nhanh chóng biết được nguyên nhân, có điều nguyên nhân này quá bất ngờ:

      Vụ án mất tích ba người trong căn nhà 401 mà Chu Tác Thổ từng kể hóa ra là ...
      A fang thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      71. Ký ức trong căn phòng trống

      Kể ra vụ án đó cũng là trong những vụ án đặc biệt nhất mà Hạng Tiền Tiến gặp phải trong bao năm làm cảnh sát. ấy tiếp xúc ít vụ án, trong đó cũng có ít những vụ bắt cóc chiếm đoạt tài sản. Nhưng kỳ lạ như vụ án đó đúng là lần đầu.

      Phó Giám đốc Hạng chỉ mấy câu đơn giản giải thích ràng tình tiết vụ án: tổng cộng có ba người mất tích tại căn hộ 401. Lần đầu tiên mất tích hai người, cặp vợ chồng, kết hôn hơn năm. Hôm đó bà hàng xóm làm bánh rồi mang sang cho, hai vợ chồng hứa về nhà lấy đĩa nhưng thấy xuất nữa. Sau đó bà hàng xóm qua gõ cửa, phát cánh cửa khép hờ, đôi vợ chồng đó lại có nhà. Người sau đó mất tích là sinh viên đại học cũng giống như Chu Tác Thổ , mất tích trong phòng khi học vẽ. Bà hàng xóm lúc đó ở ngay dưới căn hộ của hai vợ chồng trẻ, thấy có ai xuống, vậy mà người sinh viên cũng mất tích, các học sinh cũng nhìn thấy giáo ra ngoài.

      “Tôi nghĩ cái gọi là ‘phòng kín’ các cậu phá xong rồi phải ?” Cung Khắc nghiêm túc lắng nghe Phó Giám đốc Hạng rồi mới lên tiếng. Hạng Tiền Tiến gật đầu, “ quan sát tiểu khu mà Minh Phong dẫn cậu rồi đúng ? Bên ngoài phòng ngủ là ban công lộ thiên. Hai lần mất tích, chúng tôi đều tìm thấy dấu chân của người mất tích ở đó, có lẽ ra ngoài từ lối ấy”.

      “Từ vụ án thứ nhất tới vụ án thứ hai cách nhau khoảng bao lâu?” Cung Khắc hỏi.

      tháng”.

      Hử?

      Đọc hiểu được nghi vấn trong mắt Cung Khắc, Hạng Tiền Tiến tiếp tục giải thích: “Bởi vì đôi vợ chồng sau nửa tháng mất tích lại về nhà, sau đó họ cho thuê lại căn hộ rồi rời khỏi thành phố Bắc An. Sau đó sinh viên đại học vào ở cũng vậy, mất tích nửa tháng rồi lại xuất . Có phải rất huyền diệu ?”.

      Hạng Tiền Tiến nhướng mày, “Vẫn chưa phải điều lạ nhất. Khi cảnh sát hỏi họ nửa tháng nay họ đâu, cả ba đều trả lời cùng đáp án, họ nhớ nữa”.

      “Sau đó sao?” Cung Khắc lại hỏi, câu trả lời lần này tới từ cán bộ của Công an tỉnh. Ông ấy vốn tham gia vào vụ án năm đó, chỉ vì vụ án quá đặc biệt nên nghe đồn đại nhiều: “Đương nhiên là có sau đó rồi. có mất tích, có thương vong nên chẳng thể điều tra án”.

      Cung Khắc thấy Hạ Đồ cũng gật đầu.

      “Vụ án được gạch bỏ, hôm nay nghe thấy Tiểu Đới có ý muốn lôi lại chuyện căn hộ 401 nên tôi qua đây xem sao”. Đây là căn bệnh chung của người làm cảnh sát, phàm làm những vụ án có vướng mắc, trong lòng luôn cảm thấy bứt rứt. Hạng Tiền Tiến làm Phó Giám đốc Công an tỉnh, còn nhận các vụ án nhưng bệnh này vẫn còn.

      Nếu vụ án Đồng Đan Thanh mất tích và vụ án mười lăm năm trước có liên quan phải chăng người đứng sau vụ án này phải là Trương? Dù sao tuổi tác cũng khớp. Trong lòng Cung Khắc có dấu hỏi chấm, sau buổi họp, quyết định tới nhà 401 xem sao.


      So với lần trước, tiểu khu Thế An buổi chiều, khi mặt trời hắt nắng xuống bỗng có cảm giác như thành cổ đổ nát, cây cổ thụ bị sâu mọt ăn rỗng ruột có quá nửa tươi tốt còn nửa trơ trụi, cành cây khô có con ve sầu kêu inh ỏi, cây còn có con chim đậu, cụp đầu dưới cánh nghỉ ngơi, thi thoảng lại chê con ve làm ồn tới giấc mộng đẹp của mình bèn thò đầu ra uy hiếp mấy tiếng.

      Ghế đá trong vườn hoa được thêm vào sau, mới hơn chút so với tòa nhà, nhưng vì có nhiều người ngồi nên ở giữa cũng bị mài mòn thành cái hố, trong cái hố tích ít nước, sáng lấp lánh dưới ánh nắng. là giờ ngủ trưa nên vắng người, chỉ có ông già ở phía xa nằm ghế, đánh giấc dưới bóng cây râm mát. Chẳng hiểu vì sao, nhìn thấy ông già ấy, Diệp Nam Sênh lại chợt nghĩ tới chuyện ngày kia Cung Khắc cũng già , vừa tóp tép miệng vừa ngủ như thế.

      Cung Khắc gọi , thế là còn thời gian để tiếp tục những liên tưởng xa xôi. Diệp Nam Sênh chạy bước theo Cung Khắc lên gác.

      Thế kỷ XXI, các ông chủ nhà đất luôn thổi phồng lên rằng họ xây nhà tốt đến mức nào, các thiết bị kiện toàn đến mức nào, tường được sơn loại sơn của thương hiệu nào đó ở nước ngoài, cửa cũng là hệ thống chống trộm, bom đánh nổ... để nâng cao giá nhà. Nhưng khi đứng trước cửa căn nhà 401, Diệp Nam Sênh lần nữa phải dùng con mắt thẩm mỹ của người đại để bình phẩm căn nhà này, nhưng dù thế nào cũng thể tìm được những dấu tích đại, những màu sắc kim khí đương thời.

      Đó vẫn là cánh cửa gỗ những năm bảy mươi, tám mươi, giữa cửa có hình thoi mờ mờ chứa những dấu tích bốn phía xung quanh, chẳng nhìn được gì nhưng bên trái bên phải có lẽ là chữ Phúc, Diệp Nam Sênh nghĩ vậy. Bên cạnh cửa là biển số nhà, vì thiếu mất chiếc đinh nên nó thẫn thờ gục mặt xuống bên, góc toàn bụi như trói chặt chiếc biển ấy lên vách tường, cũng có tác dụng cố định đôi chút.

      Trước đó, Hạ Đồ hỏi xin chìa khóa của chủ nhà để mở cửa. ấy chủ nhà cũ là bà lão, mất từ năm ngoái, chủ nhà tại là con trai của bà ấy, nghe chủ nhà mới định bán lại căn nhà, tiếc là hàng xóm đều biết chuyện trước kia nên có mấy người tới mua mà thành.

      Cửa bật mở, Hạ Đồ đứng đầu tiên, bị bụi bặm phả vào mặt khiến ấy ho sặc sụa, liên tục lùi sau mấy bước. Nếu có Đới Minh Phong đỡ, Hạ Đồ có thể ngã dúi dụi chừng.

      biết đường cẩn thận chút!” Đới Minh Phong vẫn quen thẳng, nhưng động tác đỡ Hạ Đồ lại thô lỗ chút nào. Hạ Đồ đỏ mặt, chỉ câu “Cảm ơn đội trưởng” rồi đứng vững. Biểu cảm hụt hẫng của Đới Minh Phong bị Cung Khắc ngắt ngang, : “Tôi nghĩ chúng ta cần nhân viên kỹ thuật của phòng Pháp chứng tới giúp đỡ”.

      Đới Minh Phong bắt đầu mơ hồ, nhưng ấy cũng lập tức hiểu ra ý của Cung Khắc: Bụi trong phòng quá dày, nhưng mặt đất lại sạch cách kỳ lạ. Chủ nhà thể nào chỉ quét dọn nửa rồi thôi, khả năng duy nhất là có người nào đó phải chủ nhà từng ở đây, quét nhà để che giấu dấu giày của mình.

      Có điều, bất kỳ chuyện gì cũng để lại dấu vết.

      Rất nhanh, có nhân viên kỹ thuật của Công an tỉnh tới giúp với hiệu suất làm việc cao. Cảnh sát tìm được nửa dấu chân bị sót lại ở chỗ, vì sao lại là nửa?

      “Có lẽ là quỳ dưới đất, trọng tâm dồn ở chân trái nên để lại”. Diệp Nam Sênh mô phỏng lại động tác quỳ, sau đó chỉ vào chỗ trong phòng: “Chỗ hung thủ xem có lẽ là ở đó”.

      Đó là phòng ngủ, Diệp Nam Sênh chỉ vào bức tường trống trải trong góc, chẳng bày biện gì. Hạ Đồ cảm thấy lạ: “Nhưng người đó lén lén lút lút vào nhà rồi quỳ ở đây làm gì chứ?”.

      “Ở đây hình như có chữ!” Diệp Nam Sênh nheo mắt lại, phấn khích vô cùng với phát này của mình. Bị năm tháng tác động, vách tường bị phủ tầng màu vàng. Mặt tường đó lúc trước từng được người ta bày đồ, để hở hình vuông nhạt màu. Diệp Nam Sênh chỉ vào chỗ trũng xuống tường và : “Chỗ này từng bị người ta lấy giấy ráp mài qua, trước đó đây có viết chữ”.


      nhiều năm, nên muốn biết đó viết chữ gì là rất khó. Trưởng phòng kỹ thuật rằng tất cả chỉ có thể cố gắng hết sức rồi mang theo bảng dập rời . còn tiếng những kỹ thuật viên bận rộn, căn phòng có đồ đạc ràng càng thêm trống trải. Tiếng giày của Cung Khắc vọng từ phòng ngủ vào phòng bếp rồi từ phòng bếp ra nhà vệ sinh. Đứng trước gương, trong đầu lên cảnh tượng mất tích của mấy người đó:

      Tết Đoan Ngọ, bà hàng xóm dưới nhà gặp hai vợ chồng, cười rồi cho bánh ú. Nhiều bánh ú, hai vợ chồng dắt tay nhau lên nhà lấy đĩa rồi xuống nữa.

      Sau khi họ lên, vào bếp lấy đĩa, người đàn ông nên làm gì? Chắc là về phòng ngủ thay quần áo. Phòng ngủ.

      sinh viên hôm đó đau đầu, về phòng ngủ, nước pha xong, có lẽ nên lấy thuốc. ấy lấy thuốc, nhưng tay vững nên làm rơi hộp, sau đó ấy phát chỗ đó có chữ...

      Cung Khắc lắc đầu, tất cả đều là tưởng tượng của , rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến mấy người họ chủ động rời khỏi phòng chứ? Từ đầu chí cuối, đều cho rằng mấy người Khúc Tam Nguyên và Đồ Phàm bị bắt cóc. nhà tâm lý học tội phạm phương Tây có viết như thế này: Những phòng kín bí mật tới nỗi tưởng chừng thể phá vỡ hoặc là che mắt bạn, hoặc là mở ra từ phía trong. Vụ án này, cho là tình huống phía sau.

      Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, là điện thoại từ phía Lâm Thủy: Từ sau khi Khúc Tam Nguyên được phát xuất trước cửa nhà trong tình trạng quần áo, ba nạn nhân khác cũng lần lượt được phát trong sáng nay.

      Quá trình giống với vụ án mười lăm năm trước, khác biệt ở chỗ mình Đồng Đan Thanh là chưa xuất .


      Chu Tác Thổ tạm thời thể giúp ích gì cho việc phá án, Cung Khắc chuyển hướng, quyết định tạm thời về Lâm Thủy mà tìm kiếm ba người năm đó từng mất tích tại nhà 401. Tài liệu cho biết, đôi vợ chồng họ Trần nay sống ở huyện nào đó thuộc thành phố Bắc An, kinh doanh hiệu tạp hóa để kiếm sống. Còn sinh viên mỹ thuật đó nghe mới tốt nghiệp chưa được hai năm, cưới người nước ngoài rồi di cư sang đó, trước mắt liên lạc được.

      Tạm biệt thành phố Bắc An với vô vàn cảm xúc, Đới Minh Phong thẳng tới huyện An Cảnh xa xôi hẻo lánh. Huyện An Cảnh là huyện sản xuất bông vải nổi tiếng. Dọc đường, khi còn chưa vào trung tâm, hai bên đường nhìn thấy những ruộng bông ngút tầm mắt. Còn chưa tới mùa chín rộ, hoa bông được bọc trong lớp lá xanh, non tơ rất dễ thương.

      Ngắm nhìn phong cảnh ấy hơn nửa tiếng, cuối cùng họ cũng tới huyện. Huyện An Cảnh cũ kỹ hơn tưởng tượng chút, nhà nhà thấp bé, thi thoảng có những căn nhà ba tầng gọi là cao rồi.

      Người của huyện An Cảnh phụ trách tiếp họ là thanh niên tóc bạc trắng nửa. Diệp Nam Sênh nhận ra có vẻ như gan của ta tốt lắm. Sau khi chào hỏi, người cảnh sát họ Thường này dẫn họ tới ngã tư cách đó xa. Đứng cách quãng, ta cao giọng: “ Trần có nhà ?”.

      Lập tức có người đáp lại, rèm cửa của tiệm tạp hóa Toàn Gia Lạc được vén lên, người đàn ông trung niên bước ra, tay ướt rượt. Nhìn thấy cảnh sát Thường, ông ấy vội vàng lau tay vào vạt áo, : “Sếp Thường, sao sếp đến đây vậy?”.

      “Mấy đồng chí này từ tỉnh xuống, đến tìm hiểu chuyện năm xưa của hai chị, hợp tác với người ta cho tốt. Con dâu nhà Ba lại bị đánh rồi, tôi phải qua xem sao. Đội trưởng Đới, các cứ hỏi ”. Cảnh sát Thường chuyện với ông Trần lại phải quay qua giải thích với Đới Minh Phong, xem ra là bận .

      Thế là họ tạm biệt, Đới Minh Phong và mọi người ở lại hỏi chuyện.

      Lúc đó Diệp Nam Sênh chú ý rằng khi nghe hai chữ “năm xưa”, nét mặt ông Trần có chút gượng gạo. nghĩ, ông Trần và vợ chắc hỏi cái gì cũng biết. Bà Trần lại càng nhìn Đới Minh Phong bằng vẻ mặt vô tội: “Đồng chí cảnh sát, còn nhớ nữa, tôi nghi ngờ là chúng tôi bị người ta xóa ký ức rồi chăng?”.

      Còn xóa ký ức nữa chứ! Diệp Nam Sênh phì cười. Sao bà ấy những chuyện vô lý hơn như bị người ngoài hành tinh lừa bắt mất.

      Kết quả tới khi trời tối, họ vẫn chưa hỏi được gì từ phía hai vợ chồng ông bà Trần.

      Cảnh sát Thường mệt mỏi quay trở về, mặt còn có vết thương.

      “Ngộ thương, ngộ thương thôi”. ấy vậy.

      Trời tối là tới chuyện sắp xếp chỗ ngủ nghỉ. Trong huyện có nhà khách, Đới Minh Phong chuẩn bị , Cung Khắc lại bất ngờ đưa ra đề nghị liệu có thể ở lại nhà ông bà Trần . Điều này khiến người ta thấy quái lạ, Diệp Nam Sênh cũng vậy.

      Nhưng khách có lời, chủ chẳng có lý do để thoái thác. Thế là Diệp Nam Sênh và Cung Khắc được sắp xếp ở căn phòng phía Tây trong nhà họ, cách phòng ngủ của vợ chồng ông bà Trần mảnh vườn.

      Bữa tối dĩ nhiên cũng ăn ở nhà họ. Bốn món mặn và bát canh, rất phong phú. Con ông bà Trần học về, ngồi cùng ăn cơm với họ.

      Bầu khí hơi căng thẳng, Cung Khắc định chuyện. Đúng vào lúc này, chiếc di động yên ắng cả ngày bỗng vang lên. Cung Khắc cầm ra xem, sắc mặt có chút thay đổi.

      Diệp Nam Sênh nhận ra bèn ngó đầu nhìn. Là tin nhắn với mấy chữ: Tôi ở đây.

      Người nhắn tin là... Đồng Đan Thanh.
      A fang thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      72. Lý do mất tích

      Diệp Nam Sênh đưa mắt nhìn Cung Khắc. Suy nghĩ của giống như , biểu cảm cũng bình thản như mọi khi. Người này, cho dù trời có sập xuống, nét mặt cũng khó có cảm xúc. Nhưng tin nhắn này của Đồng Đan Thanh... rốt cuộc là có ý gì? Diệp Nam Sênh nhất thời nghĩ ra.


      Giờ ăn cơm ở huyện sớm hơn trong thành phố đúng tiếng. Hôm đó sau bữa cơm tối, còn chưa tới sáu giờ tối, Cung Khắc đề nghị cùng Diệp Nam Sênh ra cửa dạo. Trước khi , họ nhìn thấy hai vợ chồng ông bà Trần bộc lộ nét mặt như trút được gánh nặng.

      hai người họ làm chuyện gì khuất tất, em tin đâu”. Diệp Nam Sênh bước cùng Cung Khắc ra khỏi cửa, khi xa rồi mới thoải mái với . Cung Khắc quay đầu chỉ đưa tay về phía . nắm lấy tay , chậm rãi : “Phải xem con ma này và vụ án có liên hệ gì thôi?”.

      Họ men theo con đường chính rộng rãi nhất huyện, lâu sau nhìn thấy những tấm biển đèn màu của nhà khách thuộc huyện An Cảnh. Tấm biển có tuổi, chữ An thiếu mất bộ Miên, chữ Cảnh lại thiếu mất chữ Kinh phía dưới, chỉ còn lại “Nhà khách huyện Nữ Nhật” khiến Diệp Nam Sênh nhịn được cười.

      Trước đó cũng liên lạc với Đới Minh Phong, biết được ấy và Hạ Đồ lần lượt ở hai phòng 203 và 205. Chưa tới phòng 205, Diệp Nam Sênh nghe thấy cuộc đối thoại giữa Đới Minh Phong và Hạ Đồ ở phòng 203. hất ngón tay cái, chỉ về tấm biển phòng 203: “Ở đây này!”.

      Hạ Đồ đúng là ở cùng Đới Minh Phong. Người ra mở cửa là Hạ Đồ, “Thầy Cung, thầy tới đúng lúc lắm, đội trưởng chuẩn bị tìm thầy đây”, ấy .

      “Có phải phía Lâm Thủy có tình hình gì mới ?” Cung Khắc hỏi.

      Đới Minh Phong gật đầu, “Khúc Tam Nguyên tỉnh táo, ba người còn lại cũng có chuyện gì. Người nhà họ cầu hủy án, tỏ ý muốn hợp tác điều tra cùng cảnh sát nữa”.

      “Nhưng chẳng phải vẫn chưa tìm được Đồng Đan Thanh sao?” Diệp Nam Sênh hỏi, lần này người trả lời là Hạ Đồ. Hạ Đồ tỏ ra biết làm sao, “Họ cảnh sát cần điều tra là chuyện của cảnh sát, liên quan tới họ”.

      Đây chính là ấm lạnh của lòng người.

      Cung Khắc cũng rất khó xử. Quả thực, trong tình huống này, nếu người nhà muốn rút án, cảnh sát cũng hết cách. lấy di động ra, “Ban nãy nhận được tin nhắn, là Đồng Đan Thanh gửi”.

      Tin nhắn súc tích này nhất thời khiến mọi người trong phòng 203 chìm vào trầm tư. Phòng có sofa, Cung Khắc ngồi mép chiếc giường đơn, lưng hơi cong, tay chống cằm, dáng vẻ suy tư. Sau khi suy nghĩ xong, lên tiếng: “Mọi người thấy tin nhắn này thế nào?”.

      “Có lẽ Đồng Đan Thanh bị hạn chế tự do, nếu ấy hoàn toàn có thể gọi điện cho chúng ta hoặc nhắn tin hoàn chỉnh, chứ phải là mấy chữ mập mờ này”. Đới Minh Phong phân tích, nhưng Hạ Đồ lại có ý kiến khác: “Nhưng nếu bị hạn chế tự do sao ấy có thể cầm được di động nhắn tin cho thầy Cung chứ? Khi bị bắt cóc, thường kẻ bắt cóc chắc chắn tịch thu di động của con tin, đây là điều hợp lý!”.

      Điều hai người họ Cung Khắc đều nghĩ tới, nhưng hai điểm trông có vẻ mâu thuẫn nếu tìm được điểm phù hợp bất kỳ chuyện gì cũng có thể giải thích được, đó chính là...

      “Kẻ bắt cóc có lẽ cố tình cho ấy cơ hội để gửi tin đầy đủ này cho tôi, mục đích... phần nhiều là khiêu khích”. Nếu là trước đây, Cung Khắc mới chỉ hoài nghi kẻ đứng sau vụ án kỳ lạ này là người đó bây giờ, khả năng này lên tới tám mươi phần trăm.

      “Nhưng điều chắc chắn duy nhất bây giờ là nguyên nhân Đồng Đan Thanh mất tích cũng giống với những người khác hay trong quá trình theo đuổi vụ án bị kẻ bắt cóc phát rồi bắt lại mà thôi?”

      Cung Khắc xong, cả căn phòng chìm vào trầm lặng.

      Đới Minh Phong nghĩ: Bắt người rồi thả ra, dụng ý của hung thủ là gì?

      Hạ Đồ tập trung vào câu khiêu khích của Cung Khắc. Bất luận thế nào, ấy cũng cho phép bất kỳ ai khiêu khích quyền uy của cảnh sát.

      Còn thứ xoay mòng mòng trong đầu Diệp Nam Sênh là: Tới khi tìm được Đồng Đan Thanh, phải tìm cơ hội đổi số điện thoại của Cung Khắc trong máy của ta thành số của mình. Ừm, cứ quyết định như vậy .

      Sau khi Đới Minh Phong liên lạc với phía cảnh sát tỉnh, căn cứ vào GPS để có được vị trí của Đồng Đan Thanh, Cung Khắc và mọi người rời khỏi căn phòng, chuẩn bị ra về.

      Huyện An Cảnh là huyện cũ, mặt trời ở đó dường như cũng có chút cổ kính, nên lặn chậm hơn những thành phố với những tòa nhà cao sừng sững. Ra khỏi nhà khách, vầng mặt trời đó ở tận cùng con đường, phóng tầm mắt ra xa là cả con đường đỏ rực. Mùa hè, những người dân trong trấn ăn cơm xong đều ở nhà. Trước những ngôi nhà gạch nối liền nhau trong khu dân cư phía xa, vài ba người dân xách ghế ra ngoài cửa ngồi chuyện, còn có người bày bàn chơi cờ tướng, xung quanh vây kín bởi những người ngồi xem, dường như có người thích xen vào dạy chiêu, liên tục bị người ta là “Xem cờ ”, bèn tỏ ra vui. Người đó lẩm bẩm câu “Cờ tệ ai thèm xem” rồi cầm vợt đuổi muỗi bực bội bỏ .

      Nếu rời được . ta quyết quay đầu lại nhìn rồi cứ thế đâm thẳng vào người chạy tới từ hướng ngược lại.

      Điều bất ngờ là người bị đâm vào chính là con của ông Trần - Trần Quả - mới học lớp tám.

      Trần Quả bị giẫm phải chân, đau tới toát mồ hôi. Vị “Xem cờ ” kia cũng giật mình, cuống cuồng biết làm sao mới phải. Xung quanh có vài “khán giả” quây lấy xem, mồm năm miệng mười “Xem cờ ” gặp chuyện rồi. Ông Trần là người tiền có tiếng, lần này làm con cưng của ông ấy bị thương, kiểu gì cũng mất khoản phí thuốc thang.

      “Xem cờ ” cũng đổ mồ hôi đầy trán. ta ấp úng, bỗng chốc biết phải làm sao. Đúng lúc này, bả vai ta chợt nặng, có người đứng sau lưng : “Bệnh viện huyện ở đâu vậy?”.

      Người lên tiếng là Diệp Nam Sênh, Cung Khắc đứng bên cạnh bế ngang người Trần Quả chuẩn bị .

      Huyện An Cảnh còn lạc hậu hơn cả tưởng tượng, bệnh viện trước mặt họ cũng chỉ to bằng nhà vệ sinh, là căn nhà tồi tàn hai tầng, tường bong tróc sơn, cánh cửa treo tấm biển “Bệnh viện huyện An Cảnh”.

      có bệnh viện nào nghiêm chỉnh hơn à?” Đứng trước cửa, Diệp Nam Sênh chau mày. thầm nghĩ, chỗ này còn chẳng bằng nhà tang lễ tử tế. “Xem cờ ” cũng theo, Diệp Nam Sênh nghe thấy ta lẩm bẩm: “Bệnh viện tốt hơn ở huyện phải nửa tiếng mới tới nơi, còn phải bắt xe, bắt xe tốn tiền!”.

      Nghèo chết ! Diệp Nam Sênh thẳng thừng ném cho “Xem cờ cái lườm. Nhưng còn chưa kịp làm vậy Cung Khắc lên tiếng: “Bị thương nặng lắm, có dụng cụ là tôi có thể chữa trị”.

      ngờ 902 còn biết khoản này, Diệp Nam Sênh nhìn , khóe miệng chợt cong lên.

      Bệnh viện huyện tuy nhưng thiết bị đầy đủ. Vừa vào cửa là có bàn tiếp đón, chỉ là chiếc bàn trống , vào trong là cửa sổ xếp số, trong cửa sổ treo dãy đèn vàng, dưới ánh đèn đung đưa, có nhân viên y tá mặc áo blouse trắng bò ra bàn hết sức tập trung… chảy nước miếng.

      Diệp Nam Sênh gõ mấy tiếng, người đó mới tỉnh. Chắc vẫn còn ngái ngủ, ngữ khí của người đó vui vẻ gì, thẳng thừng mắng té tát: “Giờ chỉ có cấp cứu trực tiếp, còn ngực, não, tiêu hóa, nội ngoại khoa đợi đến mai”.

      “Là cấp cứu đấy. Ngoại khoa”. Diệp Nam Sênh cất giọng lạnh nhạt.

      Bệnh viện huyện quả nơi tạp phế lù, cứ lấy ví dụ trong khoảng thời gian họ ở đây, ngoài cửa chỉ riêng biển hiệu phòng các khoa treo năm chiếc, từ tai mũi họng cho tới tiết niệu nam giới. Đúng là hợp với câu “nhiều nghề thiệt thân”, nhưng còn tay nghề ra sao vẫn phải đợi.

      bác sỹ trực ban, biết Cung Khắc có thể tự làm được nên rất thoải mái để lại những thứ như cồn i-ốt rồi sang phòng bên cạnh làm giấc. “Xem cờ ” trả tiền, nhắm chuẩn lúc ấy chào tiếng rồi cũng lặn mất tăm.

      Trong phòng chỉ còn lại Cung Khắc, Diệp Nam Sênh và Trần Quả. Tay nghề của Cung Khắc quả tồi. Mới ra tay chút mà biểu cảm của Trần Quả còn vẻ đau đớn như ban nãy nữa.

      “Muộn vậy rồi còn chạy ra ngoài, sợ bố mẹ em lo lắng sao?” Quấn xong lớp băng cố định mắt cá chân của Trần Quả, Cung Khắc ngẩng đầu lên nhìn quá cao trước mặt. Ban này chứng kiến cảnh con bé và “Xem cờ ” đụng nhau. Lúc đó tâm trạng của Trần Quả cũng có vẻ bất ổn, dường như rất tức giận, nếu nhìn nhầm trước đó Trần Quả khóc.

      Đúng như Cung Khắc dự liệu, Trần Quả miệng méo xệch, lẩm bẩm: “Họ chẳng thèm quan tâm tới em đâu”.

      xong, con bé lại ngẩng đầu lên, “Hai chị muốn biết chuyện mười mấy năm trước bố mẹ em mất tích phải ? Nếu em kể cho hai người, hai người có thể giúp em mua thứ được ?”.

      ra, có đôi khi, chân tướng chỉ cách họ bước chân như vậy. Ngay cả Diệp Nam Sênh cũng ngờ, vợ chồng ông bà Trần lại vì chuyện mua cho con chiếc váy mới mà con bé ao ước, cứ thế bị lộ bí mật năm xưa.

      Trần Quả , chuyện này nó cũng thi thoáng nghe trộm được bố mẹ chuyện khi còn . ra ông Trần năm đó phát được hàng chữ bị chiếc tủ chặn đứng trong phòng ngủ viết rằng: Trong căn nhà họ Trần cổng chào số 3, Tân Thành có chôn ba viên gạch vàng.

      Chuyện rất đơn giản, hai vợ chồng vì ham giàu tìm tới chủ cũ trước đây của nhà họ Trần ở Tân Thành, quãng đường trước sau vừa đúng nửa tháng.

      Nhưng nếu chỉ đơn giản là đào vàng, vì sao thể ra?

      Đối mặt với việc tình bại lộ, ông bà Trần ngồi trong đồn Công an huyện An Cảnh, bị Đới Minh Phong hỏi mấy câu . Ban đầu họ còn định nhưng Đới Minh Phong lên tiếng: “ cũng được thôi, cảnh sát tới Tân Thành chuyến là ràng hết!”.

      Bị cảnh sát liên tục dồn ép, cuối cùng ông Trần còn cách nào khác đành phải ôm mặt ra chuyện họ giấu giếm. ra năm xưa họ đào liên tục ba ngày trong căn nhà ấy nhưng tìm được vàng nhưng lại đào ra bộ xương khô!

      Ông Trần khóc: “Nếu phải vì sợ cảnh sát nghi ngờ chúng tôi giết người, chúng tôi cũng rồi!”.

      Lời khai của ông Trần nhanh chóng được phía Tân Thành xác minh, ở vườn sau căn nhà mà họ quả thực đào lên được bộ xương khô. Nhưng xét theo độ tuổi của bộ xương thời gian tử vong ràng phải thời đại của họ. Sau đó hỏi thăm cảnh sát được biết, khoảng trước khi giải phóng, nơi đó có tập tục là khi phong thủy gia đình mình được tốt chôn người trong vườn nhà mình coi như trấn cho nhà.

      chỉ vậy, theo bức thư từ sinh viên đại học năm đó ở nước ngoài gửi về, cũng được xác nhận. Còn về việc vì sao lúc đó họ bị cho là biến mất vô căn cứ ông Trần , ông và vợ quả thực có xuống từ cầu thang, có điều bà hàng xóm chú ý tới, còn sinh viên làm việc nhàng theo thói quen nên các em học sinh cũng nghe thấy tiếng đóng cửa mà thôi.

      Ba người họ đều cực kì thiếu tiền, thế nên khi biết của cải đột nhiên xuất trước mặt mình, họ càng cẩn trọng, cẩn trọng ấy tự nhiên che giấu rất nhiều hành tung của họ.

      Ngồi trong chiếc xe trở về thành phố Bắc An, Diệp Nam Sênh gà gật vẫn quên oán trách: “Phong kiến mê tín hại chết người ta, vả lại đó đâu gọi là trấn giữ nhà, ràng là dọa chết chủ nhà mới đúng”.

      Bỗng nhiên lại buồn ngủ nữa, Diêp Nam Sênh tròn mắt nhìn Cung Khắc lái xe và : “902, em cảm thấy sau này chúng ta phải tốt với con của chúng ta chút, nếu chỉ lơ là chút xíu thôi là nó bán đứng những chuyện xấu xa chúng ta từng làm”.

      “Em từng làm chuyện xấu gì hả?” Cung Khắc hỏi ngược lại.

      Đới Minh Phong cảm thấy chuyến về huyện An Cảnh lần này coi như uổng phí, giúp được gì cho vụ án năm người mất tích. Nhưng Cung Khắc lại nghĩ vậy, thông qua ông bà Trần và sinh viên đại học đó, bỗng nhiên có suy nghĩ táo bạo, sở dĩ lựa chọn mấy người này để mất tích là vì người họ tồn tại điểm yếu nào đó, mà đối phương tình cờ nắm được rồi đưa họ .

      lần nữa trở về Lâm Thủy, lại là buổi chiều, thời tiết hơi se lạnh, trời có nắng, từ độ dày của tầng mây có thể thấy, cơn mưa sắp kéo tới. Khi chiếc xe vào con đường trong nội thành, Cung Khắc bỗng nhìn thấy tấm biển quảng cáo tại trạm xe buýt. hỏi Diệp Nam Sênh: “Hôm nay là mùng mấy nhỉ?”.

      “Mười sáu. Sao vậy?”

      “Hôm nay là ngày phát hành Cháy đêm 2”.

      Việc này khớp với ngày mà Chu Tác Thổ với họ trước đây…
      A fang thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      73.Thôi miên

      Đột xuất thay đổi quyết định, tất cả quay về Công an quận Du Hoài, Cung Khắc và Diệp Nam Sênh đổi đường tới nhà sách Thanh Điền ở số 2188 đường Thanh Điền. Nghe , buổi lễ ra mắt đầu tiên của Cháy đêm 2 tại Lâm Thủy được tổ chức ở tầng bảy của nhà sách.

      Sau buổi lễ ra mắt là buổi ký tặng, dĩ nhiên tác giả của series Cháy đêm – Bạch Dương – đích thân tới Lâm Thủy.

      Chiếc xe tới con đường tên là Lan Lăng Hạng. Bầu trời kìm nén quá lâu cuối cùng cũng gào rú lên tiếng. tia chớp xé rách tầng mây phía xa, chạm vào đường chân trời xa tít tắp. Mưa ào ào trút cuống, cơn mưa như thác đổ.

      Cơn mưa lớn khiến giao thông vốn khá thông thoáng trở nên khó khăn, vô số xe xếp thành hàng dài bấm còi ầm ĩ khắp nơi.

      Diệp Nam Sênh ấn chiếc nút bên tay phải, cùng với đó, cửa sổ được nâng lên, chặn nước mưa và những tiếng còi xe khiến người ta sốt ruột ở hết bên ngoài. quay đầu nhìn chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh vô lăng. Bên hiển thị thời gian là 13 giờ 05 phút.

      “Buổi ra mắt bắt đầu lúc 1 giờ”. Ý tứ của Diệp Nam Sênh khi câu này, dĩ nhiên là Cung Khắc hiểu. Họ đến muộn rồi. Cung Khắc nghiêng đầu nhìn tình hình đường sá phía trước: “Với tốc độ này, tới nhà sách cũng phải muộn ít nhất là nửa tiếng. Nhưng sao, chúng ta cùng lắm chỉ muộn so với buổi ra mắt mười phút mà thôi”.

      đúng như Cung Khắc dự liệu, khi Diệp Nam Sệnh ướt như chuột lột cùng ra khỏi thang máy, buổi ra mắt sách tại tầng bảy của nhà sách Thanh Điền vẫn tiếp diễn, xem ra mới được nửa.

      “Làm sao biết bên này cũng bị trì hoãn?” Diệp Nam Sênh hỏi.

      “Em nhìn thấy poster tuyên truyền có có lãnh đạo Sở Văn hóa tới dự sao?” Cung Khắc hỏi ngược lại.

      Cũng đúng, phàm những khi có lãnh đạo xuất , chẳng bao giờ tổ chức sớm được. Mà nếu lãnh đạo xuất phát cùng thời gian với và Diệp Nam Sênh gặp tắc đường là chuyện khó tránh khỏi.

      Diệp Nam Sênh nhìn về phía mấy người trông ra dáng lãnh đạo ngồi ở hàng đầu, quả nhiên là mới tới, thư ký ngồi bên có vẻ cũng dính chút nước mưa người.

      chỉ vậy, Diệp Nam Sênh còn phát ra người có mặt tại đây khá đông, chật kín cả tầng bảy. Nếu nhờ có Cung Khắc luôn che chắn cho , Diệp Nam Sênh có nguy cơ bị ép thành tương thịt bất cứ lúc nào.

      Bạch Dương quả thực rất nổi tiếng.

      Trước khi cục diện mất kiểm soát, người MC cuối cùng cũng tuyên bố chính thức kết thúc buổi ra mắt, mà vị tác giả Bạch Dương vẫn chưa lộ mặt lúc này ở tầng ba đợi mọi người xuống đó ký sách. Sau hồi náo động, người hâm mộ lại ào ào nhào về phía cầu thang máy và cầu thang cuốn như lốc xoáy, còn có bộ phân tự cho rằng mình chọn đường tắt, thẳng xuống bằng cầu thang bộ. Dường như lúc này đôi chân hưng phấn còn có thể giúp họ được tiếp xúc với thần tượng nhanh hơn cả máy móc.

      Diệp Nam Sênh nhìn tầng bảy bỗng chốc trống vắng, có chút trân trối đến nghẹn họng. cũng thích cuốn tiểu thuyết Cháy đêm, nhưng chưa từng nghĩ mình cuồng nhiệt theo đuổi tác giả như họ, đặc biệt khi đối tượng là Chu Tác Thổ.

      Dường như tầng nào cũng có poster của Cháy đêm 2. Nhận ra ý của Cung Khắc, Diệp Nam Sênh cầm cuốn Cháy đêm 2 từ chồng sách được xếp thành hình xoáy ốc ở tầng bốn, rồi ra quầy thu ngân thanh toán.

      Họ nghĩ nhất định phải tìm Bạch Dương để ký tên gì đó, nên khi họ chuẩn bị ra về, bất ngờ nhìn thấy Chu Tác Thổ xuất trong gara tầng hầm của nhà sách cả Cung Khắc cũng ngạc nhiên.

      Chu Tác Thổ khi ấy kéo cửa xe, có vẻ lái xe rất gấp gáp. Bên cạnh chiếc xe do Đức sản xuất của ta có mặc chiếc váy liền màu đen đứng. Chu Tác Thổ kéo ấy lên xe, còn dường như có vẻ tình nguyện, thậm chí còn khóc.

      Tình huống này… rất kỳ lạ. Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc rồi bước tới chào Bạch Dương trước: “ Chu, sao gác ký sách mà lại chạy xuống đây?”.

      Giọng của Diệp Nam Sênh the thé, thế mà lại khiến Chu Tác Thổ giật mình. Cung Khắc nhìn thấy ta thầm gì đó bên tai người con . ta cũng lên xe ngay lập tức với vẻ tình nguyện.

      “Tôi được khỏe cho lắm nên với phía đối tác hôm nay tạm thời ký tới đó thôi”. Chu Tác Thổ trả lời Diệp Nam Sênh, xem ra tâm trạng vẫn bình thường. Diệp Nam Sênh “ồ” tiếng: “Vậy đám người gác vẫn ổn chứ?”.

      chỉ tay lên gác, ý chỉ đám độc giả đó. Nhưng ngờ Chu Tác Thổ tùy tiện xua tay: “Tôi chỉ ký 200 cuốn là tay rã rời chịu nổi, quầy thanh toán có bán những cuốn tôi ký trước đấy”.

      ta bỗng nhiên nhận ra Diệp Nam Sênh cũng cầm cuốn sách của mình tay, nét mặt bỗng tỏ vẻ sửng sốt: “ cũng đọc sách của tôi?”.

      Diệp Nam Sênh gật đầu.

      “Bản này của phải bản có chữ ký rồi, để tôi ký cho ”. Còn chưa đợi Diệp Nam Sênh từ chối, Chu Tác Thổ thẳng thừng cầm lấy cuốn sách trong tay Diệp Nam Sênh, rút cây bút nước trong túi ra, mượn trần xe để ngoạch mấy chữ.

      Dường như có người hài lòng, ngồi trong xe gõ lên cửa sổ như thúc giục. Chu Tác Thổ cũng ý thức được mình bỏ quên ai đó, vội vàng tạm biệt hai người, chui vào trong xe rồi phóng .

      Tới tận khi chiếc đèn đuôi xe khuất hẳn, Diệp Nam Sênh mới khẽ : “ xem, ràng ở đây ta lái chiếc xe của Đức sang trọng là thế, vì sao ở Bắc An lại lái Chery QQ, hơn nữa chẳng phải ta xuất trong những hoạt động công khai ư? Vì sao lần này lại ra mặt ký sách?”.

      Những vấn đề này Cung Khắc cũng chú ý tới từ lâu, nhưng bây giờ điều chú ý hơn cả là người phụ nữ ở bên cạnh Chu Tác Thổ.


      “Túi xách màu xanh khổng tước, iPhone dài khoảng hai phần ba lòng bàn tay, bên có dán lớp bảo vệ hoa tiết da báo, ừm…”

      Diệp Nam Sênh tắm rửa xong, khi chui ra khỏi phòng tắm, Cung Khắc chuyện điện thoại. nghe thấy những lời đó, vừa lau tóc vừa xen vào: “ muốn tới cùng Chu Tác Thổ phải ? Là mẫu giới hạn số lượng mới tung ra thị trường tháng này của LV, mời hẳn nữ thần Catherine Deneuve của Pháp về quay quảng cáo, toàn thế giới chỉ có năm mươi chiếc, tại châu Á Hồng Kông, Nhật Bản, Hàn Quốc, mỗi nước có chiếc. Em cũng tò mò, người nào mà nhiều tiền như vậy?”.

      Tiếng của Diệp Nam Sênh đổi lại trầm mặc của Cung Khắc, nhìn chằm chằm lúc lâu rồi vào điện thoại: “Nghe chưa? Kiểm tra cửa hàng LV tại Hồng Kông, ở đó chắc là có thông tin khách hàng”.

      cúp máy, đón lấy chiếc máy sấy trong tay Diệp Nam Sênh, sấy tóc cho .

      Diệp Nam Sênh gối đầu lên đùi Cung Khắc, an tâm hưởng thụ cảm giác năm đầu ngón tay luồn qua mái tóc mình, nhàng lướt qua da đầu. Người đàn ông rất gầy, đùi cũng chẳng có thịt mấy, Diệp Nam Sênh đặt tay giữa mặt mình và đùi của Cung Khắc. Bàn tay nhiều thịt của áp lên bộ xương gầy gò của Cung Khắc, bất ngờ có cảm giác ấm áp và hòa hợp.

      “Nam Sênh, em quen thuộc những kiểu túi xách đó đến vậy, em cũng muốn cái như vậy sao?”

      muốn”.

      hả?”

      “Em là người hay dối sao?” Diệp Nam Sênh lật người, nằm đối mặt với Cung Khắc: “902, em biết nghĩ gì. Nếu em thích thú, em bảo mua cho em. Mấy thứ xa xỉ đó trong mắt em chẳng có chút tác dụng gì cả”.

      “Con chẳng phải đều thích ư?” Cung Khắc có chút mơ hồ. Mấy tháng sau khi kết hôn, họ dường như luôn có những vụ án nên phải bận rộn ngừng, chẳng biết từ bao giờ, mái tóc của Diệp Nam Sênh dài ra nhiều.

      “Chúng ta ngủ bên nhau lâu như vậy, lại nghi ngờ em phải con sao!” Diệp Nam Sênh giơ ngón tay chọc vào bụng Cung Khắc: “Mấy thứ đó đúng là có thể khiến người ta ngưỡng mộ em, khiến em tăng thêm cảm giác hư vinh. Ngoài những điều này ra nó còn có thể cho em được gì? Nó thể sấy tóc giúp em, chẳng thể an ủi em mỗi khi em buồn, càng thể ngày ngày cho em cái ôm ấm áp vào mỗi bình minh. Toàn là những thứ chết tiệt, ngoài việc khiến em đau đớn vì mất vài số ra chẳng có tác dụng gì hết!”.

      Câu Diệp Nam Sênh đúng với câu, mỗi thứ đối với mỗi người khác nhau lại có ý nghĩa khác nhau. Có lẽ đó là thứ mà người khác theo đuổi cả đời, nhưng trong mắt Diệp Nam Sênh lại bằng người đàn ông diện mạo bình thường trước mặt chút xíu nào.

      “Nam Sênh”. Sấy khô tóc cho xong, Cung Khắc tắt máy , còn tiếng ro ro của máy sấy, căn phòng yên ắng hơn nhiều. Diệp Nam Sênh xoay người, chuyển sang nằm nghiêng chân Cung Khắc. nhìn vào mắt , đó là đôi mắt đen láy, lấp lánh ánh sáng, bầu trời đêm đẹp nhất cũng chỉ đẹp đến thế mà thôi. Trong lúc mơ màng, nhìn thấy gương mặt đó càng lúc càng sát lại, chợt nuốt nước bọt: “Hử?”.

      “Còn có chuyện mà túi LV làm được…” đợi Diệp Nam Sênh hiểu tình hình, nụ hôn của 902 nhiệt tình men theo khóe môi trượt xuống cổ, ấm áp và ướt át cứ thế lan rộng, cuối cùng hóa thành nhịp nhàng ở điểm nào đó, như những màn pháo hoa bùng nổ, đưa hai con người ấy lên tận thiên đường.

      “Tình cảm” còn hấp dẫn người ta hơn cả tưởng tượng, Cung Khắc kiềm chế được bản thân mỗi lần chìm đắm. Ban đầu Diệp Nam Sênh còn tập trung, nghĩ tới việc có cần xem kết cục của Cháy đêm 2 , hoặc còn có người mất tích là Đồng Đan Thanh.

      Nhưng cuối cùng, Cung Khắc khăng khăng biến mọi lo lắng của Diệp Nam Sênh thành những thanh của mật ngọt… tới tận khi trời sáng.


      ràng chuông cửa còn dậy sớm hơn cả người trong phòng. Cung Khắc mở mắt ra, chau mày nhìn người con bên cạnh mình, Diệp Nam Sênh vẫn còn say ngủ. Cung Khắc cẩn thận xuống giường, đắp chăn cho Diệp Nam Sênh, lúc ấy mới mặc quần áo ra mở cửa.

      Đứng trước cửa, từ tiếng chuông từ tốn chậm rãi ấy, Cung Khắc sớm đoán ra người đến là ai. Vừa mở cửa, quả nhiên Quan Sở đứng đó, bên cạnh còn có bạn Cung Tiêu Đằng.

      Gần đây bận rộn phá án, Đông Đông tạm thời được đón tới nhà bố hai. Gặp được bố, Đông Đông vui lắm, cửa vừa mở nó nhào về phía Cung Khắc, ôm chầm lấy .

      Cung Khắc xoa đầu con , “Hình như cao lên rồi?”.

      “Cao thêm hai phân rồi. Khắc à, Đông Đông cũng khỏe ăn lắm, còn tiếp tục ăn như vậy nữa, nhà tớ sạt nghiệp mất…” Cách chuyện của Quan Sở vẫn vậy, ba câu thể rời khỏi chuyện tiền bạc. Đông Đông sớm biết bố hai có thói quen này, nó chống tay lên hông, tỏ ra người lớn: “Bố hai, mẹ hai bảo con giám sát bố đấy!”.

      Thôi được rồi, người vợ cuối cùng cũng hứa làm hòa với đưa ra điều kiện đầu tiên là: phải làm người đàn ông rộng rãi.

      Rộng rãi, có nghĩa là để ý tới tiền! để ý, để ý, để ý… Quan Sở thầm lẩm nhẩm trong lòng như tự thôi miên mình.

      Cũng có chút tác dụng đấy.

      Mười phút sau, Diệp Nam Sênh bị Đông Đông kéo dậy khỏi giường mang theo cái đầu bù xù như tổ quạ chui vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Quan Sở và Cung Khắc ngồi trong phòng sách chuyện.

      “Vụ án còn chưa phá được?” Quan Sở biết vụ án mất tích liên hoàn này, nhưng gần đây bận chuyện gia đình nên hỏi được Cung Khắc nhiều. Vì thế hôm nay ấy đột nhiên nhắc tới khiến Cung Khắc bất ngời. gật đầu, “Có những chỗ vẫn chưa ràng”.

      Cung Khắc ngờ Quan Sở bỗng cười gian trá. ấy cười tới tận khi Cung Khắc sắp chau mày mới thôi, ho hai tiếng rồi hắng giọng: “Vậy trong vụ án mất tích đó, có phải có người tên là Khúc Tam Nguyên ? Hôm qua ta tới chỗ tớ khám bệnh”.

      ra định nghĩa tới bác sỹ tâm lý chỉ có thể xem bệnh tâm thần có chút bó hẹp, bệnh tâm thần là chứng y học lâm sàng, có tên gọi đầy đủ là “Bệnh tâm thần và y tế học tâm thần”, nghiên cứu các nguyên nhân gây trở ngại tâm thần, cơ chế phát bệnh, tượng lâm sàng, quy luật phát triển, cách trị liệu cùng với cách hồi phục, mà trở ngại tâm thần có khác biệt tuyệt đối với những người điên mà mọi người thường biết. Chứng tự kỷ, đãng trí tuổi già và những chướng ngại tình cảm đều bao gồm trong môn khoa học này.

      Thế nên việc Khúc Tam Nguyên tới bệnh viện tìm chuyên gia khai thông về mặt tâm lý là Quan Sở để khám bệnh quá kỳ lạ.

      “Trong lòng ta có nút thắt nặng nề, thế nên tớ tiến hành trị liệu thôi miên cho ta, sau đó vô tình biết được số chuyện liên quan tới vụ án này”. Quan Sở nháy mắt, “Nhưng nếu tớ chuyện của Khúc Tam Nguyên cho cậu tức là bán đứng bí mật riêng tư của bệnh nhân. Như vậy hay lắm, Cung, cậu có đúng ?”.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :