1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      64.Chân tướng phản chiếu ra

      Hồ Vọng tháng sáu, mặt hồ phẳng lặng gợn sóng. Bên hồ có vài cây liễu xanh mướt rủ bóng, dưới cây là bãi cỏ bằng phẳng, mọc những cây hoa tên. Gió thổi qua, chạc cây đung đưa, cùng với gió ngửi được mùi thanh thanh của cỏ thơm, là thời tiết đầu hạ dịu dàng và ôn hòa.

      Vậy mà bầu khí dịu này dường như chạm được tới bờ phía Đông. Phía Đông cây cối ít hơn chút, chỉ có vài cây đứng thưa thớt, mùi cỏ xanh ở đó cũng nồng hơn, bãi cỏ còn cả những vụn cỏ chưa kịp dọn sạch. Có vẻ như công việc cắt cỏ tiến hành được nửa bị ép phải dừng lại. Đây là ấn tượng đầu tiên của Diệp Nam Sênh khi tới trường.

      cũng đúng là như vậy. Phụ trách đôn đốc trường là Đồng Triết ở lại Công an quận. ấy vừa nhận được điện thoại liền dẫn theo mấy người lao tới đây ngay. Lúc này, mấy người đồng nghiệp mặc quần áo chống thấm vất vả mò vớt gì đó dưới hồ.

      Thấy Cung Khắc và Lư San tới, Đồng Triết gật đầu với các đồng nghiệp, tỏ ý họ cứ tiếp tục, còn mình về phía Lư San, chuẩn bị báo cáo tình hình.

      “Người phát là người làm vườn của tiểu khu. Theo như lời ông ấy khi cắt cỏ bên hồ, ông ấy phát trong hồ có thứ gì dập dềnh, ban đầu ông ấy cho rằng đó là túi rác của người nào thiếu ý thức quăng xuống bèn lấy cây gỗ khều lên. Nhưng khều rồi mới phát đó là tử thi”. Đồng Triết miêu tả lại lời khai vừa nhận được.

      Diệp Nam Sênh nhìn về phía những cảnh sát vẫn còn mò vớt dưới hồ: “Liệu có chắc chắn đó là Điền Minh Lượng ?”.

      “Trước mắt còn chưa chắc chắn, nhưng căn cứ vào trang phục và thứ này, có lẽ sai đâu”. Đồng Triết đưa tới túi đựng vật chứng, bên trong lớp túi trong suốt có chiếc ví da mở, có thể nhìn thấy ràng chứng minh thư của Điền Minh Lượng.

      “Đợi họ vớt lên xem sao”. Giữa vật chứng và thi thể, Diệp Nam Sênh luôn có thói quen tin tưởng thứ phía sau hơn.


      Dường như các pháp y đều sợ mùa hè, nhiệt độ cao, ẩm thấp, đủ các loại vi khuẩn sinh sôi, tượng sinh dòi bọ và thi thể trương phình luôn khiến họ đau đầu. Cũng may cái xác trước mặt còn khá bình thường. Sau khi được vớt lên, căn cứ vào diện mạo còn nguyên vẹn của nạn nhân, về cơ bản có thể suy đoán ra đây chính là người cảnh sát vẫn luôn tìm kiếm – Điền Minh Lượng.

      Nhìn Điền Minh Lượng nhắm nghiền mắt, nằm giường, chẳng hiểu sao, Diệp Nam Sênh bỗng nhớ đến nạn nhân Nhiếp Duy trong vụ án trước đó. Cũng là chết dưới nước, người là thiếu nữ thời xinh đẹp, người là biên kịch nhân phẩm bất lương.

      Cứ nhìn mải miết như thế, Diệp Nam Sênh đeo xong găng tay, đón lấy dao giải phẫu mà trợ lý đưa tới rồi : “Chúng ta bắt đầu thôi”.

      Lần giải phẫu này, Diệp Nam Sênh cùng hợp tác với pháp y họ Khưu tại Công an quận Mân Sơn. chịu trách nhiệm mở hộp sọ của nạn nhân, còn pháp y họ Khưu chịu trách nhiệm tìm kiếm các vết thương trong ổ bụng. Tiếc là sau tiếng đồng hồ, tới tận khi họ chuẩn bị khâu kín vết thương lại, vẫn chẳng có thu hoạch gì.

      người có vết thương ngoài, cộng thêm trong dạ dày còn có chút rượu đọng lại, có lẽ ta tự sảy chân ngã xuống hồ. Chắc là biết cảnh sát điều tra mình nên chột dạ”. Pháp y Khưu nhìn chằm chằm nửa người dưới ở trần của Điền Minh Lượng, chau mày: “Người này mắc ít bệnh lây qua đường tình dục, sống thiếu chừng mực quá đây mà”.

      Câu của pháp y Khưu khiến Diệp Nam Sênh chú ý, ngược lại, suy tư việc khác.

      “Thời gian tử vong của nạn nhân là khi nào?” hỏi. Pháp y Khưu nhớ lại những số liệu trong đầu, “Việc đo nhiệt độ hậu môn thích hợp với các nạn nhân bị ngâm trong nước, từ độ cứng của tử thi và độ vẩn đục của giác mạc, thời gian tử vong, có lẽ là khoảng từ mười giờ tới mười hai giờ đêm qua”.

      “Nếu phán đoán bằng nhiệt độ hậu môn sao?” Diệp Nam Sênh hỏi. Pháp y Khưu biết vì sao Diệp Nam Sênh lại truy hỏi điểm này. ta mỉm cười, nhún vai: “Nếu phán đoán từ nhiệt độ hậu môn thời gian tử vong của nạn nhân có lẽ 48 tiếng rồi. Nhưng điều này là hoàn toàn thể đúng ? Người chết rồi sao còn có thể vung dao chém người? Lẽ nào bản thân cái xác có thể đứng dậy hại người?”.

      Ban ngày rạng rỡ, phòng giải phẫu với ánh sáng ngập tràn bỗng vì câu của pháp y Khưu mà trở nên u ám.

      “Nếu tự thi thể đứng dậy ư?” câu của pháp y Khưu khiến Diệp Nam Sênh đăm chiêu suy nghĩ. Khi vớt thi thể lên, bộ dao tự chế cũng đồng thời được cảnh sát vớt lên bờ. Kết quả xét nghiệm chứng tỏ đó là công cụ dùng để sát hại Đới Minh Mị và Tề Hân. Còn về dấu vân tay bên , do bị ngâm trong nước nên phòng Pháp y cố gắng khôi phục.

      Thi thể còn chưa được khâu xong, Diệp Nam Sênh bỗng nhiên tháo găng tay xuống, vừa cởi áo giải phẫu vừa với pháp y Khưu: “Việc khâu thi thể giao lại cho , tôi điều tra chút việc”.

      “Này, Tiểu Diệp, điều tra gì vậy?”

      “Làm cách nào để thi thể biết ”. Diệp Nam Sênh kéo dài giọng, mất hút ở cửa, cuối vẫn còn vọng lại. Pháp y Khưu nổi da gà khắp người, biểu cảm run sợ: “Mình là người theo chủ nghĩa duy vật, mình là người theo chủ nghĩa duy vật…”.

      Hôm đó, Cung Khắc và Diệp Nam Sênh chia nhau ra hành động, nhưng cũng cùng Lư San. Khi Cung Khắc quay trở về, Lư San mới nhận được manh mối từ phía bệnh viện: ra Tiêu Khả Nhân thông qua vài người bạn trong ngành liên lạc với bác sỹ nổi tiếng ở thẩm mỹ viện, đặt lịch làm phẫu thuật mài xương. Những việc này được cảnh sát xác minh thông qua tài liệu của bệnh viện, nhưng sau buổi phẫu thuật được hẹn với Tiêu Khả Nhân, vị bác sỹ kia vô cớ biến mất.

      Lư San lập tức hạ lệnh, khoanh vùng người bác sỹ này trở thành nghi phạm quan trọng nhất. ấy làm vậy là có căn cứ, thử hỏi có bác sỹ chỉnh hình nào yên lành lại gỡ cả gương mặt của nạn nhân xuống rồi giấu ? Đây còn là câu chuyện chỉnh hình đơn giản nữa, là vụ giết người khủng khiếp được mưu đồ từ trước.

      Nhưng trước khi Lư San hạ lệnh, Cung Khắc lại bất ngờ ngăn ấy lại. “Đừng vội hạ lệnh truy nã, gặp người cùng tôi ”.

      “Tiền bối, muốn gặp ai cứ đợi phá xong án rồi hẵng tính, thời hạn phá án mà cấp đề ra sắp tới rồi, còn bắt được hung thủ, em chết rất thảm!” Lư San có chút phát điên. Nhưng Cung Khắc lại tỏ vẻ bình thản, : “ tôi đưa gặp tên hung thủ đó”.

      Hả?! Vụ án được phá lúc nào, sao Lư San hoàn toàn biết.

      Nhưng điều khiến Lư San bất ngờ hơn là nơi Cung Khắc đưa ấy đến lại chính là bệnh viện Bình An, phòng bệnh của Đới Minh Mị.

      Sau mấy ngày, Đới Minh Mị hồi phục khá nhanh, trước khi đến Lư San nghe ấy có thể xuống giường lại được rồi. Nhưng đứng bên ngoài phòng bệnh, nhìn Đới Minh Mị qua cửa sổ, Lư San cảm thấy tình hình của ấy tốt như họ .

      Có vài bác sỹ đứng trong, trong số đó tay cầm bông băng, có vẻ như băng bó. Lư San và Cung Khắc đẩy cửa bước vào khi việc băng bó kết thúc. Họ nghe thấy bác sỹ dặn dò: “Vết thương lành nhanh lắm, mấy ngày này cố gắng nằm giường, đừng lại nữa”.

      “Vâng”. Đới Minh Mị trả lời. Sắc mặt ấy trắng bệch, trông sức khỏe thực tốt. Lư San do dự: “Tiền bối, nếu muốn tìm manh mối từ phía ấy để hôm khác , hôm nay ấy khỏe”.

      Đới Minh Mị cũng nhìn thấy họ, mỉm cười : “Cảnh sát Lư, mọi người đến rồi ạ, vụ án có tiến triển gì phải ?”.

      tìm được hung thủ rồi”. Cung Khắc vào trước Lư San bước, ngồi sofa. Nét mặt Đới Minh Mị cứng đờ trong giây lát, biểu cảm này đến nhanh mà cũng nhanh, Đới Minh Mị cười: “Tôi nghe trai kể rồi, khả năng phá án của thầy Cung rất lợi hại, hung thủ là ai ạ?”.

      “Phải, hung thủ là ai nhỉ?” Cung Khắc nhấn mạnh thái độ tìm được hung thủ nhiều lần khiến Lư San cũng bắt đầu tò mò. ấy cũng ngồi xuống, chuẩn bị nghe tiếp.

      Nhưng Cung Khắc vội. cúi đầu, tầng sương mù bao trùm đôi mắt, tư duy được kéo trở về đêm mưa cách đó lâu, cái đêm Tiêu Khả Nhân tử mạng…


      Vốn dĩ Tiêu Khả Nhân hẹn bác sỹ để làm phẫu thuật mài xương, nhưng khi nằm bàn phẫu thuật, bị đánh thuốc mê, ta hoàn toàn biết mình rơi vào cái bẫy. Ca phẫu thuật kết thúc, phát vị bác sỹ làm phẫu thuật cho mình biến mất. Khi soi gương, ta mới phát mình những trở nên xinh đẹp mà ngược lại còn trở thành con quái vật có mặt.

      “Người bình thường trong tình huống này, phản ứng đầu tiên có lẽ là tìm bác sỹ bệnh viện. Nhưng Tiêu Khả Nhân là người của công chúng, vừa được nhận vai diễn mà ta mơ ước lâu, nên dám để ai biết. Người ta nghĩ tới trong lúc đó là Lã Dương. Nhưng đường đến thành phố Túc Thanh, thuốc tê mất tác dụng, ta vì quá đau đớn gặp tại nạn và tử vong”.

      Trong đầu Cung Khắc lên khuôn mặt đỏ lỏm của Tiêu Khả Nhân, mí mắt lộ ra ngoài, con mắt trắng dã lộ ra những tia sáng tuyệt vọng.

      Vụ án phát triển tới đây, bác sỹ có vẻ là người đáng nghi nhất, nếu như có chuyện gương mặt ấy lại xuất . Khuôn mặt xuất trong gian giống như phòng kín, người trong phòng kín trở thành đối tượng bị tình nghi. Nhưng cảnh sát dường như bỏ sót điểm, điểm ấy rất dễ trở thành điểm mù thị giác của mọi người.

      “Ở đâu?” Lư San sốt sắng hỏi.

      “Lúc đó chúng ta chỉ suy tính tới việc gương mặt được dán ngoài cửa, thế nên cũng khoanh vùng hung thủ bên ngoài căn hộ nhưng chúng ta quên mất rằng người trong phòng cũng có thể gây án”. Cung Khắc .

      Cộc cộc cộc

      “Có người gõ cửa”. Cung Khắc hất mặt ra ngoài cửa. Lư San vừa mới nghe tới chỗ quan trọng, có vẻ muốn đứng dậy mở cửa lắm, nhưng kỳ quặc là ngoài cửa trống trải, bóng người. Lư San đỡ đẫn giây lát, chuẩn bị về phòng, bỗng nhiên có thứ gì màu trắng dán lên cánh cửa khiến ấy giật nảy mình. Nhìn kỹ lại, ấy mới thở phào, là chiếc mặt nạ.

      Lúc này, như có thứ gì đó bất ngờ lóe lên trong đầu Lư San. ấy quay ngoắt lại, nhìn Cung Khắc đưa tay gõ lên tay vịn ghế.

      “Em hiểu rồi, chính hung thủ nhân lúc người cuối cùng vào phòng dán da người lên cánh cửa, sau đó ở trong phòng tạo ra thanh giống tiếng gõ cửa để mọi người ra xem. vậy là, tiền bối, em nhớ từng hôm đó mọi người là những người cuối cùng tới căn hộ, người mở cửa khi ấy rất có thể chính là hung thủ. Cũng đúng, hung thủ sợ da mặt bị hàng xóm nhìn thấy trong khoảng thời gian này sao?”.

      Chỉ nghĩ chút ấy hiểu ngay, Hàn Tĩnh sống bên cạnh nhà Đới Minh Mị, mấy ngày hôm đó có mặt ở Lâm Thủy.

      Hung thủ chính là… Tề Hân!!!

      “Nhưng chẳng phải ràng chị ta cũng bị thương ư?” Dường như có quá nhiều chuyện chưa được giải thích thông suốt khiến Lư San đau đầu. Cung Khắc và Lư San cùng nhìn về phía Đới Minh Mị nằm giường, ấy có vẻ bình tĩnh hơn ban nãy chút.

      chắc chắn hôm đó nhìn thấy ai làm bị thương phải ?” Lư San hỏi.

      Đới Minh Mị lắc đầu: “ thấy. Lúc đó tôi quay lưng về phía hung thủ, chẳng nhìn thấy gì cả”.

      trai hy vọng tiếp tục dối”. Cung Khắc lắc đầu, rút từ trong túi áo ra bức ảnh: “Tôi biết có ý bao che cho Tề Hân, nhưng nếu còn dối, phạm tội bao che đấy”.

      Lư San nhặt bức ảnh lên, đó là khung cảnh quen thuộc, căn phòng thay đồ nơi Đới Minh Mị gặp chuyện. ấy nhìn lúc rồi đột ngột nhận ra điểm bất hợp lý trong lời khai của Đới Minh Mị.

      Trong phòng có chiếc gương rất lớn, Đới Minh Mị cho dù có quay lưng về phía hung thủ cũng vẫn có thể nhìn tướng mạo của kẻ đó!!!
      A fang thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      65. Cái tôi thứ hai

      “Nếu chắc chắn Tề Hân chính là hung thủ phía cảnh sát sớm muộn cũng tìm ra chứng cứ chứng minh. Việc đến nước này, vẫn định gì sao?” Về phương diện hỏi cung, Lư San giỏi hơn Cung Khắc nhiều. ấy chọn vị trí gần cũng xa Đới Minh Mị để ngồi xuống. Đó là khoảng cách khiến đối phương có cảm giác gấp gáp nhưng quá áp lực.

      Chú ý thấy nét mặt của Đới Minh Mị dường như xuất chút thay đổi, Lư San khéo léo tiến thêm bước: “Nếu Tề Hân vì việc Tiêu Khả Nhân hù dọa mới báo thù Tiêu Khả Nhân sau đó việc bị tình nghi cũng được xóa sạch, vì sao chị ta còn dán da mặt đó lên cửa nhà . Chị ta làm như vậy chỉ thừa thãi, hơn nữa nghe cũng khiến cực kỳ khiếp đảm. Thêm lần này nữa, xem ra chị ta muốn đổ vấy tội danh đả thương người cho Điền Minh Lượng. Chị ta làm bị thương, vì sao còn giúp chị ta che giấu hành vi phạm tội của mình?”.

      “Chị Hân chắc chắn cố ý đả thương tôi đâu, chị ấy làm vậy đâu..”. Đới Minh Mị cúi đầu, nước mắt lã chã rơi. Kỳ thực về hành động kỳ lạ của Tề Hân từ mấy tháng trước Đới Minh Mị nhận ra rồi. ấy còn nhớ lần đầu tiên mình dùng từ “kỳ lạ” để đánh giá chị Hân. Thời điểm là mấy tháng trước, khi Đới Minh Mị quay phim ở Đông Bắc. Sau trận tuyết, trời rất lạnh, bị cảm cúm.

      Chị Hân đưa Đới Minh Mị đến bệnh viện địa phương để khám, bảo ấy đợi trong quán trà sữa trước cửa bệnh viện, còn chị ấy tự vào hiệu thuốc mua thuốc.

      Đới Minh Mị còn nhớ hôm đó ấy đợi Tề Hân đúng hai mươi phút, gần tới giờ phải quay lại đoàn làm phim rồi mà chị Hân vẫn chưa về. Thế là Đới Minh Mị đeo khẩu trang, ra ngoài tìm.

      Hiệu thuốc cách quán trà xa, chưa tới ba trăm mét, có điều phải là đường thẳng mà giữa chừng phải rẽ qua ngã tư. Đới Minh Mị đợi đèn đỏ chuyển sang xanh rồi đút tay vào túi áo lông, cúi đầu sang đường.

      Từ xa có thanh trầm thấp vọng tới, giống như tiếng động vật nào đó nghẹn ngào. Đới Minh Mị ho vài tiếng, rồi nhìn theo hướng có thanh, ra là con chó kêu. chú chó màu đen, to lắm, đôi mắt đen láy, lông xoăn tự nhiên, cực kỳ dễ thương. Nhưng tiếng kêu của nó lại được dễ thương như thế, nó ư ử như bị ức hiếp, khiến người nghe cảm thấy thoải mái.

      người đứng trước con chó ấy, người đó mặc chiếc áo lông màu be, bên dưới là quần bò, chân đôi ủng cao, chính là chị Hân. Con chó nằm bò ở góc tường đối diện chị ấy, co rụt lại.

      “Chị Hân”. Đới Minh Mị gọi tiếng, chị Hân quay đầu lại. Chị ấy mỉm cười nhìn Đới Minh Mị: “Minh Mị, em thấy con chó này và con DuDu nhà em có giống nhau ?”.

      Về sau, trước khi trở lại đoàn làm phim, Tề Hân cùng Đới Minh Mị đưa con chó đó trả lại cho người chủ sau đó tìm được. Có điều Đới Minh Mị vẫn quên chuyện: Con chó ấy sợ chị Hân.

      “Khi DuDu còn sống, nó sợ chị Hân”. Hồi ức như dòng nước ấm áp, nhàng chảy trôi, chỉ là nội dung hoàn toàn khiến người ta vui vẻ. Lư San dừng bút, “Hãy kể cụ thể tình hình ngày hôm đó ”.

      “Hôm đó..”.

      Đối với Đới Minh Mị, hôm đó là ngày thảng thốt và đau thương nhất kể từ ngày ấy quyết liệt với gia đình. chuyện xong, ấy bị chị Hân gọi tới phòng thay đồ. thay dở, ấy mới phát mình để quên sợi dây chuyền kết hợp với phục trang ở xe. ấy chuẩn bị gọi chị Hân chị ấy từ ngoài cửa vào.

      “Lúc đó chị ấy bước vững lắm, tay để sau lưng, lưng hơi khom. Tôi nghĩ có lẽ chị ấy được thoải mái, chuẩn bị quay lại hỏi chị ấy bị làm sao chị ấy đột ngột lao tới chém tôi hai nhát”. Kể ra chị Hân luôn là người thân thiết nhất với Đới Minh Mị. Từ ngày ấy vào nghề, chị Hân luôn chăm sóc ấy, thế nên tới đây, dường như kìm nén được nữa, nước mắt men theo gò má, tí tách rơi xuống.

      Lư San đưa cho Đới Minh Mị tờ khăn giấy, ngữ khí có chút khó hiểu: “Chị ta đâm , vì sao còn giúp chị ta che giấu, chẳng phải nên giúp chúng tôi nhanh chóng bắt giữ chị ta hay sao?”.

      Đới Minh Mị thừa nhận mình làm vậy là có nguyên nhân, vì hành động tiếp theo đó của chị Hân rất lạ. Thể chất của Đới Minh Mị khá kém, chỉ hai nhát dao là ấy nằm rạp xuống bàn trang điểm, dần dần chìm vào mê man. Nhưng trước khi ngất lịm hoàn toàn, ấy nhìn thấy chị Hân cầm con dao vừa làm mình bị thương, đâm thẳng vào ngực mình.

      Dòng máu tuôn xối xả trở thành ký ức cuối cùng của Đới Minh Mị ngày hôm đó.

      “Tôi cảm thấy hành động kỳ lạ này của chị Hân nhất định là có nguyên nhân, chỉ có điều tôi biết nguyên nhân cụ thể là gì”. Đới Minh Mị xong bèn cúi đầu xuống. Lúc này, cánh cửa bị ai đó từ ngoài kéo ra, cùng với cánh cửa gỗ từ từ bật mở, chất giọng lanh lảnh của Diệp Nam Sênh từ sau cửa vọng vào.

      , biết, chính vì biết nên mới lựa chọn che giấu cho Tề Hân, chỉ là che giấu, còn giúp Tề Hân xử lý xác của Điền Minh Lượng”.


      Sau khi chuyện điện thoại với bác sỹ chữa trị chính cho vết thương của Tề Hân tại bệnh viện Bình An, Diệp Nam Sênh nghi ngờ Tề Hân là bệnh nhân tâm thần phân liệt.

      Làm thí nghiệm, Điền Minh Lượng cao 1 mét 75, đâm Tề Hân ở hướng chính diện, vì những thói quen cầm dao... vết thương tạo thành nên là từ dưới lên . Nhưng nếu như nạn nhân tự làm mình bị thương do trạng thái cầm dao nắm ngược, vết thương từ xuống dưới. Hơn nữa do chính người ấy chém nên mật độ vết thương có lẽ tập trung tương đối dày, ràng khác hẳn với vết thương do người khác gây ra. Mà bất luận là hướng của lưỡi dao hay mật độ thể của vết thương đều thể ràng vết thương của chị Hân do chính chị ta gây ra.

      Về lý thuyết tự hại mình, người bình thường cho dù nhằm mục đích ngụy trang, xét về tâm lý cũng thể nào ra tay tàn nhẫn như vậy. Điều duy nhất có thể giải thích được chính là Tề Hân bình thường. Ở trong đầu chị ta tồn tại con người khác, đó là người làm hại Đới Minh Mị. Ban đầu, người đó là Tiêu Khả Nhân, sau đó lại trở thành Điền Minh Lượng.

      “Thứ khiến em chắc chắn về suy luận của mình là quyển nhật ký này”. Diệp Nam Sênh giơ cuốn sổ trong tay lên. Đó là cuốn sổ lớn, bìa cao su màu đen. Diệp Nam Sênh vừa mới nhặt được nó, bên còn dính số thứ giống như bùn đất, trông hơi bẩn. lật mở, chọn trang trong đó, bắt đầu đọc.

      Người phụ nữ đó cướp vai diễn của tôi. ta chỉ là diễn viên mới, dựa vào đâu mà suốt ngày chèn ép tôi. Tôi phải trả thù ta, cho ta biết mặt. Con chó đáng thương, đừng trách tao, ai bảo mày theo loại phụ nữ như vậy.

      “Ngày viết là ngày trước khi nhận được xác của DuDu”. Diệp Nam Sênh ngẩng đầu lên nhìn Đới Minh Mị, lật trang khác đọc tiếp.

      Câu chữ trong trang này ngắn gọn hơn chút, chỉ có câu: khuôn mặt người khiến người phụ nữ đó hãi hùng lắm, ai bảo ta nghe lời tôi...

      Diệp Nam Sênh tiếp tục đọc thêm vài đoạn nữa, nội dung đều là số ghi chép tâm lý, trong đó tràn đầy u ám và thù hận.

      Cuốn sổ khá dày nhưng nội dung ghi chép nhiều. Chẳng mấy chốc Diệp Nam Sênh đọc hết. gấp sổ lại và : “Nét chữ sổ là của Tề Hân. Tôi kiểm tra tiền sử bệnh tật của những người trong nhà Tề Hân. Hai người của chị ta đều từng mắc chứng phân liệt. Minh Mị, từng đọc sách, nên biết người mắc chứng tâm thần phân liệt cho dù giết người pháp luật cũng truy cứu, vì sao lại ngốc nghếch che giấu giúp chị ta?”.

      Ngừng lát, : “Thi thể của Điền Minh Lượng do đẩy xuống hồ Vọng phải ?”.

      ra sở dĩ Diệp Nam Sênh nghi ngờ Tề Hân và Đới Minh Mị bắt nguồn từ việc khám nghiệm tử thi của Điền Minh Lượng. Vì từng tiếp xúc với những án lệ kiểu này, Diệp Nam Sênh biết việc ngâm trong nước hồ mặc dù ảnh hưởng tới việc đo lường nhiệt độ của hậu môn, nhưng chênh lệch tuyệt đối ba tiếng. Trong việc suy đoán thời gian tử vong của Điền Minh Lượng, kết quả kiểm tra giữa nhiệt độ hậu môn, độ cứng tử thi và độ dãn của đồng tử có chênh lệch lớn đến vậy, cho là có nguyên nhân.

      Chỉ xét riêng về độ cứng tử thi, sau khi người ta chết, thi thể dần dần cứng lại, nhưng theo thời gian, nó lại lần nữa mềm . Mà tượng của Điền Minh Lượng, loại trừ suy đoán về vết hoen tử thi qua độ cứng thi thể có thể ta chết mấy tiếng đồng hồ, cũng có thể chết ba ngày.

      Còn về việc vì sao thi thể trong vòng ba ngày có vết hoen tử thi và tượng thối rữa, Diệp Nam Sênh ban đầu còn chưa nghĩ ra, nhưng khi quay lại hồ Vọng lần nữa, nhìn căn phòng bốc khói trắng ngay gần đấy dường như phát ra điều gì đó.

      “Hầm băng mà vườn hoa Danh Đô luôn lắp đặt riêng cho những hộ gia đình có nhu cầu đặc biệt có thể là nơi thích hợp để giấu thi thể. người Điền Minh Lượng có bất kỳ vết thương nào, cũng phát ra có bất kỳ phản ứng thể sống nào khi bị đẩy xuống nước. Vì phải ta bị chết đuối mà bị chết lạnh ở nhiệt độ quá thấp!”

      Nhiệt độ thấp khiến máu trong cơ thể lưu động chậm lại cuối cùng đông cứng, người ta cũng chết ngay sau đó, vì quá trình diễn ra từ lúc lượng máu ít dần cho tới khi lắng lại và đọng xuống, thế nên vết hoen tử thi vốn dĩ nên hình thành cũng hình thành.

      “Sau khi tỉnh lại, có lẽ lợi dụng buổi tối trở về vườn hoa Danh Đô, ném xác của Điền Minh Lượng xuống hồ, đồng thời vứt luôn cả con dao làm bị thương và cuốn sổ nhật ký này”.

      Diệp Nam Sênh thở dài, “Nhưng có lẽ cuốn sổ bị rơi ở hầm băng, chính cuốn nhật ký này và vị trí nó tồn tại chứng thực suy đoán của tôi”.

      Có điện thoại gọi vào di động của Lư San, là đồng nghiệp ở Công an quận Mân Sơn. Nghe báo cáo xong, sắc mặt ấy trở nên nặng nề, với mọi người trong phòng: “Bác sỹ Diệp, trong hầm băng mà tìm được cuốn sổ nhật ký xác minh những dấu vết có liên quan đến Điền Minh Lượng”.

      Hàng loạt chứng cứ chắc chắn bị đẩy ra trước mặt, Đới Minh Mị lau khô nước mắt, điềm đạm : “Chị Hân từng gia đình chị ấy rất bất hạnh, chị ấy muốn giống như họ”.

      Chị Hân muốn mãi mãi làm người quản lý của ấy, cho tới già. Thế nên khi Đới Minh Mị biết những việc đó đều do chị Hân làm, điều đầu tiên ấy nghĩ tới phải là người mắc bệnh tâm thần phân liệt phạm tội thế nào mà là làm sao để che giấu giúp chị Hân, để người khác biết tới bệnh của chị ấy.

      “Buổi tối trước ngày xảy ra chuyện, chị Hân ở nhà tôi. Tôi thấy chị ấy tới hầm băng, nên biết được Điền Minh Lượng ở đó”. Đây là câu cuối cùng của Đới Minh Mị trước khi Cung Khắc và Diệp Nam Sênh rời khỏi phòng.


      Ánh nắng cuối tháng sáu, dường như chẳng vì những bi kịch chốn nhân gian mà bớt phần rạng rỡ. Ngoài cửa bệnh viện, bán kem cây đội chiếc mũ che nắng kiểu cũ mời mua. Cung Khắc hỏi Diệp Nam Sênh có ăn , lắc đầu.

      Cung Khắc vẫn mua hai cây, đưa cho Diệp Nam Sênh cây.

      Diệp Nam Sênh giơ cây kem lên, tâm trạng sa sút, “ ra Minh Mị biết sớm hơn chúng ta bao nhiêu”.

      “Sao lại vậy?”

      cuốn sổ ấy có máu, có lẽ ngày gặp chuyện, Minh Mị mới nhìn thấy nó, sau đó ấy bị thương và nhập viện. Cuốn sổ và con dao có lẽ lúc đó nằm trong phòng thay đồ. Con người luôn có điểm mù, cảnh sát chỉ nhận định người gây thương tích bỏ lập tức lục soát trường. Nếu lục soát, Đới Minh Mị có cơ hội bao che cho Tề Hân, ấy cũng phải đối mặt với việc bị khởi tố”.

      Trông Cung Khắc cũng có vẻ cảm thán. Quả đúng như vậy. Nếu họ có thể để ý nhiều hơn đến những điểm mù này biết đâu cuộc đời có thể tránh được rất nhiều bi kịch...
      A fang thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      66. Tiểu thuyết bán chạy

      “Thưa thầy!” Ngô Lý Lộ viết lên tấm bảng đen, sau lưng bỗng vọng tới tiếng học trò, cùng với thanh ấy là tiếng “két” khi chân ghế cọ vào nền xi măng. ấy quay đầu lại, trong đầu lên cảnh tượng nữ sinh buộc tóc kiểu đuôi ngựa, đeo cặp kính vuông, đẩy lên đẩy xuống sống mũi, đồng thời đứng dậy. Theo thói quen của ấy, có lẽ ấy giơ tay trái, vị trí cao, khoảng ngang đầu, tư thế hơi giống hồi tiểu học khi Ngô Lý Lộ được các thầy dạy cách giơ tay. Còn biểu cảm của nữ sinh đó có lẽ là hơi chau mày, dáng vẻ như mơ hồ.

      Ngô Lý Lộ viết xong chữ cuối cùng rồi quay đầu lại nhìn, hình ảnh trước mắt và cảnh trong tưởng tượng giống nhau y như đúc. Nữ sinh giơ tay, đứng hàng thứ ba trong giảng đường tên là Kim Mai, sinh viên năm nhất. Nhưng môn học này của Ngô Lý Lộ được mở cho sinh viên năm thứ hai, đối với người còn thiếu những lý luận cơ bản như Kim Mai mà , bài học ràng hơi khó. Trán Kim Mai lấm tấm mồ hôi. Cái nóng oi ả của tháng tám, ở trong phòng học có điều hòa, dù đối với giáo viên hay sinh viên cũng đều là giày vò. Ngô Lý Lộ nhìn đồng hồ cổ tay, thời gian vừa vặn là 10 giờ 05 phút.

      Đồng hồ đeo tay của nhanh hơn chiếc đồng hồ báo giờ của trường vừa vặn mười lăm giây. Thế là vừa thu dọn đồ đạc bàn vừa dặn dò sinh viên những bài cần chuẩn bị cho kỳ tới trước dịp nghỉ hè bằng vài câu đơn giản. Tiết học cuối cùng của học kỳ này kết thúc trong tiếng trống tùng tùng từ phía xa.

      Lâm Thủy vào tháng tám, xung quanh vườn trường ngào ngạt mùi hoa quế. Môn học này của Ngô Lý Lộ sắp xếp thi cuối kỳ nên kết thúc có hơi muộn chút. ra khỏi giảng đường, chốc chốc lại có học trò và đồng nghiệp chào . Sau khi chào hỏi vị giáo sư có tuổi của viện Pháp luật học, Ngô Lý Lộ quay đầu nhìn Kim Mai đứng bên cạnh: “Kim Mai, học bồi dưỡng trước những môn này rất vất vả, học theo lớp tốt sao?”.

      được hỏi lộ vẻ ngang bướng, lắc đầu: “Thưa thầy, em chỉ hiểu, minh tinh đó từ lúc chỉnh hình tới khi bị hại, rồi người biên kịch sau đó vì sao đều chết? Chẳng phải nạn nhân tâm thần phân liệt đó muốn hại em của bạn thầy ư? Sao lại giết hai người kia?”.

      phải em của bạn tôi mà là em của bạn của bạn tôi..”. Ngô Lý Lộ bó tay lắc đầu. ấy hơi hối hận, có lẽ nên lấy ví dụ này khi giảng về chứng tâm thần phân liệt, mặc dù lúc đó ấy đặt tên cụ thể.

      Kim Mai gật gù, “Là em của bạn của bạn thầy, thầy nhanh giải thích vấn đề của em ạ”.

      bé này có lúc khiến Ngô Lý Lộ cảm thán: Học giỏi học giỏi nhưng luôn thiếu chút năng khiếu.

      ra, khi tìm kiếm quỹ đạo tâm lý của những bệnh nhân tâm thần phân liệt, phải chú ý coi họ là hai người..”. Họ ra khỏi con đường râm mát, ánh nắng gay gắt rọi xuống đỉnh đầu. Ánh nắng chói chang khiến Ngô Lý Lộ phải giơ tay che lên đầu, làm thành bóng râm , tư duy trở về hơn tháng trước.

      Cuối tháng sáu.

      Với tư cách là chuyên gia khoa Thần kinh được phía cảnh sát đặc biệt mời tới, lần đầu tiên ấy tới bệnh viện Bình An gặp nghi phạm tỉnh dậy được mấy hôm – Tề Hân.

      Lúc đó chị ta nằm nghiêng giường, ngoài sắc mặt có phần trắng hơn người bình thường chút các biểu khác đều có gì bất ổn. Ngô Lý Lộ và chị ta trò chuyện mấy câu đơn giản. Biểu của Tề Hân cũng rất bình thường. Ngô Lý Lộ đặt cuốn sổ trong tay xuống, nhìn về phía Tề Hân: “Tôi có thể gặp ta ? Người muốn hại Đới Minh Mị ấy?”.

      “Suỵt”. tới đây, biểu cảm của Tề Hân bỗng thay đổi đột ngột, bắt đầu trở nên quái dị, “Có tôi ở đây, ai có thể làm hại Minh Mị hết, kẻ nào có thể làm tổn thương em tôi!”.

      “Tề Hân, bảo vệ ta có ích gì, tôi nghĩ người ngủ là ta chứ phải !” Biểu cảm của Tề Hân đột nhiên trở nên dữ dằn, tiếng cười bật ra khỏi cổ họng, khiến cho phòng bệnh vốn trắng nhợt càng như được quét thêm lớp màu ghê rợn.


      “Gã Điền Minh Lượng đó phải người! lẽ cũng làm vậy với người quản lý..”. Kim Mai học khoa hình , nhưng người còn là sinh viên như ấy nghe được Ngô Lý Lộ những lời này vẫn như nghe truyện nghìn lẻ đêm.

      Ngô Lý Lộ lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, từ những chứng cứ mà cảnh sát thu thập được từ nhà Điền Minh Lượng và Tề Hân đây dường như là .

      “Đây có thể là nguyên nhân thúc đẩy bệnh nhân tâm thần phân liệt phát bệnh. Phải biết rằng, khi chịu đả kích của thế giới bên ngoài, thông thường căn bệnh này dễ phát tác”. Ngô Lý Lộ tổng kết: “Loại bệnh này giống như quả bom được chôn dưới mặt đất, nếu chạm vào ngòi, quả bom dễ dàng phát nổ”.

      Nhưng có chuyện, phía cảnh sát điều tra ràng, vị bác sỹ thẩm mỹ trước vốn hẹn phẫu thuật cho Tiêu Khả Nhân bị Tề Hân mua chuộc. Sau khi được phơi bày, vị bác sỹ đó cũng bị cảnh sát bắt giữ ở tỉnh khác. Theo lời khai của ông ta, phẫu thuật ban đầu là phẫu thuật mài xương bình thường theo quy chuẩn, nhưng khi khuôn mặt Tiêu Khả Nhân bị cắt rời ra, Tề Hân bỗng nhiên cầu ông ta rời khỏi đó.

      Bác sỹ đó cũng lo có chuyện, nhưng ngữ khí của Tề Hân cực kỳ chắc chắn: Chị ta tìm được bác sỹ tốt hơn, còn cần ông ta nữa.

      Bác sỹ đó , khi đó Tề Hân chuyện rất lịch . Ông ta cảm thấy mình bị xem thường, nên suy nghĩ nhiều, cứ thế mặc kệ. Nhưng ai ngờ được sau đó xảy ra chuyện.

      “Nhưng minh tinh bị hại đó vì sao lại chấp nhận việc sắp xếp phẫu thuật chỉnh hình của người quản lý?” Kim Mai hiểu.

      “Nếu người quản lý đó với Tiêu Khả Nhân rằng chị ta tự nguyện chấp nhận ta trở thành ngôi sao dưới quyền quản lý của mình chẳng có gì giải thích được”. Kể ra, nguồn cơn của bi kịch này chẳng qua chính là đố kỵ và lừa gạt lẫn nhau giữa những người trong ngành mà thành. Điền Minh Lượng động chạm tới Tề Hân, khiến cho chị ta phát bệnh. Thế là trong tâm lý của Tề Hân xuất hai nhân cách, con người lương thiện luôn muốn bảo vệ che chở cho Đới Minh Mị, người tà ác luôn cố gắng hãm hại Đới Minh Mị.

      Kẻ ác gây ra chuyện mang xác chó dọa, người thiện lại có lý do để trừng trị kẻ ác.

      ra là vậy, nhân quả từ đầu tới cuối đều vì mình người quản lý”. Lần này tới lượt Kim Mai cảm thán. “Thầy ơi, vậy em của bạn của bạn thầy ra sao rồi?”

      Đới Minh Mị ư?

      Lần trước gặp Cung Khắc, nghe vì dính líu tới tội bao che mà ấy bị cảnh sát bắt tạm giam, nhưng tin tức mới nhất từ ba ngày trước là ấy bị tuyên án năm tù.

      năm mặc dù dài nhưng đủ để hủy hoại mọi thứ của ngôi sao điện ảnh.

      Ngô Lý Lộ còn nhớ được đây là lần thứ mấy ấy cảm thán trong ngày nữa.

      “Được rồi”. Đứng trước cổng trường cảnh sát Lâm Thủy, Ngô Lý Lộ xua tay với Kim Mai: “Giải thích ràng rồi mau về nhà , hết nửa kỳ nghỉ rồi!”.

      Kim Mai “ồ” tiếng, nhìn theo bóng Ngô Lý Lộ lên chiếc taxi bên lề đường. Bây giờ xem ra làm nghề cảnh sát có lúc phải đối mặt với rất nhiều chuyện cực chẳng .

      Có lẽ vì đứng quá lâu ngoài nắng, bỗng nhiên thấy môi khô miệng khát. Vừa hay ngoài cổng trường có sạp báo, xe bán báo còn đồng thời bán cả kem cây. lấy tiền hỏi mua chai nước ngọt có ga, chất lỏng mát lạnh xen lẫn những bọt khí tràn vào cổ họng bỗng chốc cho người ta cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

      Kim Mai uống nước, ánh mắt bị thu hút bởi cuốn sách được bày ở vị trí nổi bật xe báo.

      Tên của cuốn sách là – Cháy đêm.


      Ngô Lý Lộ xuống taxi, từ xa nghe thấy đoạn kết thúc của bản kèn Sona. Trả tiền xe, ấy sải bước về phía khách sạn Kim Ngọc. chiếc xe con đỗ trước cửa khách sạn, đội ngũ đón dâu mặc đồ đỏ, tay cầm loa vào chỗ ngồi của khách.

      Xem ra Cung Khắc và Diệp Nam Sênh có lẽ vào trong rồi.

      Ngô Lý Lộ và Cung Khắc là bạn thời đại học, hồi đó phòng ký túc xá gần nhau, lại thêm có sở thích ham mê giống nhau nên hai người rất thân thiết. Về sau, Ngô Lý Lộ nhận công việc giảng dạy tại ở trường cảnh sát nên ít liên lạc hơn với Cung Khắc, lúc đó còn sống ở thành phố khác. Rồi Ngô Lý Lộ lại nghe tin Cung Khắc làm cảnh sát, về sau xảy ra chút cố, cụ thể là gì ấy , cũng chẳng biết hỏi ai.

      Nhưng ngờ, sau nhiều năm như vậy, ấy vẫn gặp lại Cung Khắc ở trường. Ngô Lý Lộ năm xưa phong lưu phóng khoáng, đấng nhân tài giờ lại vẫn độc mình, thế mà Cung Khắc tính cách tương đối khép kín kết hôn.

      Ngô Lý Lộ tìm được Cung Khắc trong căn phòng đơn nho cùng dâu của cậu ấy. ấy nghĩ, trước khi tổ chức đám cưới, chẳng phải vợ chồng nên ở cạnh nhau sao?

      dâu là người rất thú vị, Ngô Lý Lộ sau khi được chỉ dẫn, vào phòng, vừa hay nhìn thấy dâu mặc áo cưới đỏ rực rỡ vén tay áo lên rất cao. Tư thế cánh tay của Cung Khắc có hơi quái dị, mà hình như dâu định giúp cậu ấy.

      “Sớm biết họ trải lớp thảm đỏ dài như thế để bắt ấy cõng tôi, tôi chọn áo vest luôn. Giờ hay rồi, người khác cưới khách đùa đó là Trư Bát Giới cõng dâu, dâu xinh đẹp. Tới lượt tôi chưa biết chừng trở thành cưới về con heo, còn làm cánh tay của chú rể oải quá gãy luôn”. Diệp Nam Sênh tức giận, dường như để ý tới việc hoa cưới gài mái tóc rơi xuống tai.

      “Cũng may chỉ trật khớp, em giúp chút là được”. Trong lúc , Diệp Nam Sênh giơ khuỷu tay phải của Cung Khắc lên: “Được chưa?”.

      Cung Khắc càng chau mày tợn, ràng muốn : Chưa được.

      sao sao, lần này nhất định được”. Diệp Nam Sênh hạ tay xuống rồi lại nhấc cao lên. Đôi mày của Cung Khắc lại nhíu chặt thêm chút.

      “Trăm hay bằng tay quen mà”. Diệp Nam Sênh lau mồ hôi, Ngô Lý Lộ cảm thấy vợ của Cung Khắc rất vui tính. Cung Khắc cũng vậy, ràng xương bị nối lệch những hai lần mà kêu tiếng, cam tâm tình nguyện để dâu của mình luyện tập.

      Nếu như ngờ có người vào ngay sau đó, Ngô Lý Lộ thể biết được Cung Khắc còn phải chịu khổ thêm mấy bận nữa.

      Mục Trung Hoa vội vàng tới kéo Diệp Nam Sênh ra: “Con à, dặm thêm phấn, để Cung Khắc lại cho mẹ. Người ta gả con , bạn bè đều khen người mẹ sinh được con xinh xắn đáng , sao tới lượt mẹ, bạn bè đều hỏi tổ tiên nhà mình có phải trông rất xấu ?”.

      Diệp Nam Sênh biết bà Mục đùa, chỉnh lại bộ trang sức lệch xuống tận mặt, phục: “Nhưng bà Mục à, mẹ cũng phải để con học hỏi chứ, nếu sau này lại xảy ra chuyện này lần nữa, con biết làm sao, lẽ nào lại đưa 902 tới gặp mẹ?”.

      “Đừng nữa, ở ngoài kia mẹ và bố con cũng phải giúp con thu xếp đây, việc này tuyệt đối giống như cố của con bây giờ, trăm hay bằng tay quen”.

      Vào ngày quan trọng nhất trong cuộc đời Diệp Nam Sênh, ngày cưới của , bà Mục dùng hành động với hai chuyện: Diệp Nam Sênh có trái tim vững vàng như kim cương và “tình ” bà Mục dành cho cực kỳ kín đáo. Rồi sau khi cưới, Diệp Nam Sênh lại bắt đầu suy nghĩ tới việc tìm xem rốt cuộc ngày trước mình được bà Mục nhặt về từ thùng rác nào?

      Ngô Lý Lộ nhận ra Mục Trung Hoa, nhưng vì đông người nên ấy có cơ hội chào hỏi ngôi sao ngành pháp y này. Ngược lại, đến lúc gửi tiền mừng, Cung Khắc với cánh tay bình phục dẫn ấy ngồi vào chỗ nào đó trong phòng tiếp khách.

      Trong số những người ngồi tại bàn đó, Ngô Lý Lộ chỉ quan tâm đúng người – Đới Minh Phong, trông tinh thần ấy có vẻ tốt lắm.

      Đới Minh Phong vội tới tham gia hôn lễ của Cung Khắc, em gặp phải chuyện đó nhưng ấy vẫn có thể làm việc bình thường. Sau khi trò chuyện, Ngô Lý Lộ biết được nguyên nhân: Đới Minh Mị mặc dù bị tuyên án tù nhưng cũng chính vì chuyện này mà bố mẹ Đới Minh Phong và con còn hóa giải được hiểu lầm. chỉ vậy, Hàn Tĩnh trước đó bị Đới Minh Mị từ chối nhiều lần, dùng hành động giải nghệ để tỏ thành ý với ấy, cuối cùng được hai ông bà họ Đới bước đầu chấp nhận.

      “Còn về việc sau này hai đứa nó ra sao, chúng ta vẫn phải xem ý tứ của Minh Mị”. Đới Minh Phong .

      Họ chuyện to, sau khi trao đổi qua lại vài câu đơn giản, cả hai đều im lặng. lát sau, buổi lễ bắt đầu.

      Đúng vào lúc này, mặc chiếc váy liền màu trắng ngồi bàn bỗng nhiên thu hút chú ý của Ngô Lý Lộ. đó có khuôn mặt trái xoan, thanh tú xinh xắn, vóc dáng thuộc kiểu mảnh mai. Vì ấy cúi đầu nên Ngô Lý Lộ nhìn được đôi mắt của ấy.

      ấy xem cuốn sách, nó mở ra đầu gối, Ngô Lý Lộ loáng thoáng liếc thấy góc đầu có viết tên của cuốn sách – Cháy đêm.

      ấy biết cuốn sách đó, là cuốn sách bỗng dưng nổi lên trong tháng này. Ngô Lý Lộ từng đọc giới thiệu của nó trong hiệu sách, hình như là cuốn tiểu thuyết đề tài huyền nghi(*). Vì ấy đọc những thể loại hư cấu như vậy nên chú ý tới nội dung.

      (*) Huyền nghi: Ý chỉ tâm lý hồi hộp và khó hiểu khi thể nhìn chân tướng của việc nào đó. nay, huyền nghi được lấy làm tên cho thể loại tiểu thuyết hay phim ảnh mang những đặc điểm này.

      Đúng vào lúc này, có điện thoại gọi vào máy đó, ấy cầm lên nghe.

      Lần này Ngô Lý Lộ nhìn thấy mắt ấy, là đôi mắt sâu và đen. Dường như mới chỉ nghe đầu kia câu, bỗng nhiên đứng dậy rời . Bữa tiệc sắp bắt đầu, ấy rời như vậy ràng có chút vô lý.

      “Đồng Đan Thanh, nhân viên đài truyền hình, chắc phải chạy lấy tin tức”. Nhận ra nghi hoặc của Ngô Lý Lộ, Đới Minh Phong lên tiếng giải thích.


      Nhưng bất luận là Đới Minh Phong hay Ngô Lý Lộ đều ngờ được, ba ngày sau, họ nhận được tin – Đồng Đan Thanh mất tích.
      A fang thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      67. Con hẻm trống vắng

      Mưa đêm, Thẩm Xảo và Kha Nhất Bình che chiếc ô, con đường ướt rượt. Chiếc ô rách, thiếu mất chiếc gọng, có nước mưa xuống từ nơi được chống đỡ ấy, làm ướt khoảng bả vai của Kha Nhất Bình. Cách đó xa có chút ánh sáng lấp lánh, là sạp hành bán thịt xiên luộc còn chưa dọn hàng. Thẩm Xảo xoa xoa cái bụng sôi òng ọc, rồi lại nhìn bả vai Kha Nhất Bình, đề nghị: “Chúng ta ăn chút gì, nhân tiện tránh mưa lát, đợi mưa lại rồi nhé?”.

      Kha Nhất Bình gật đầu tỏ ý đồng tình.

      Thẩm Xảo lục hết tiền lẻ trong túi áo, mua ba xiên sò Bắc Cực rồi lại chọn hai xiên cá viên cho Kha Nhất Bình, nhớ là ấy thích ăn món này. Trả tiền xong, sau khi mở nồi, chủ quán lấy xiên cho họ từ nồi nước sôi sùng sục. Thẩm Xảo quay đầu nhìn bạn trai.

      Kha Nhất Bình đứng trong con hẻm bên cạnh sạp hàng, nhìn ngang nhìn dọc. Thẩm Xảo hiểu ấy nhìn cái gì, định gọi ấy quay về, là tránh mưa giờ lại đứng dưới mưa là thế nào?

      Còn chưa lên tiếng, tiếng ông chủ gọi tới lấy đồ vọng đến, Thẩm Xảo đành lấy đồ trước. Nhưng khi ngẩng đầu lên thấy Kha Nhất Bình ban nãy đâu nữa, trước sau mới chỉ có mấy giây. nhìn quanh ngó quất, xung quanh là con đường nhựa thẳng tắp, cũng chẳng có chiếc xe nào, gần đây còn chẳng có ai.

      Mưa hơn lúc nãy chút. Thẩm Xảo đặt đồ xuống, chạy mấy bước vào trong hẻm: “Nhất Bình, ăn thôi..”..

      ngẩn người, con hẻm đó ra là hẻm cụt, dưới ánh sáng u tối vẫn nhìn , bên trong hoàn toàn có ai.

      cúi người, nhặt chiếc móc chìa khóa bằng kim loại hình con mèo máy Doraemon gần đó, là của Kha Nhất Bình. “Nhất Bình..”. Cùng với dự cảm chẳng lành, cơn gió lạnh thổi từ sau lưng tới, giống như có ai khóc...


      Tiếng thủy tinh vỡ ngắt ngang cảm xúc của những người tàu hỏa, bầu khí ban nãy còn tĩnh mịch bỗng chốc tan thành mây khói trong loạt những lời “Xin lỗi” và “ có gì”. Vì nghe quá chăm chú, Diệp Nam Sênh giữ nguyên mãi tư thế, khiến bây giờ cổ đau như bị chuột rút.

      “Bắt đầu có hứng thú với những câu chuyện trinh thám hư cấu này từ khi nào vậy?” Cung Khắc xoa cổ cho Diệp Nam Sênh, biểu cảm có phần khó xử. Diệp Nam Sênh lại chẳng hề cảm động, từ trước đến giờ thích kiểu văn học này, trước đây còn viết bản thảo gửi cho tạp chí. Nhưng kể từ lúc quen biết người nào đó, còn thời gian để tâm tới đam mê và sở thích này nữa.

      Bây giờ họ đường tới thành cổ nào đó ở phía Tây Trung Quốc, thành cổ là trạm cuối cùng của tuần trăng mật lần này. Có lẽ biết hai người họ đều thích kiểu chơi thoải mái ra tận nước ngoài nên bà Mục – người sắp xếp lịch trình cho họ tuần trăng mật – nhất loạt chọn những thành phố trong nước, đều phải là đô thị loại I, có những tòa nhà xi măng cao sừng sững, nhưng có thể nhìn thấy những cảnh đẹp tự nhiên mà cả đời hiếm khi được diện kiến. Chỉ có điểm...

      “Bà Mục chắc chắn là học thói xấu của Quan Sở rồi, máy bay cũng cho chúng ta ngồi, dọc đường ngồi tàu hỏa cũng ngồi thuyền, em say đứ đừ”. Được Cung Khắc xoa bóp, cổ dễ chịu hơn, Diệp Nam Sênh cười tít mắt, oán trách như con mèo. chợt nhớ ra điều gì đó, bèn giơ tay ra với trẻ ngồi đối diện: “Có thể cho tôi mượn xem cuốn sách này ?”.

      Trông đối phương có vẻ giống nữ sinh, buộc tóc đuôi ngựa, trước ngực ôm chiếc ba lô hai quai mà bé đeo trước khi lên tàu, có cuốn sách được úp ngược xuống ba lô, chính là cuốn ấy vừa đọc. nữ sinh vừa giúp người ngồi cạnh dọn dẹp nước hoa quả bị dây ra, trở về chỗ ngồi ngẩn ngơ, cho tới tận khi Diệp Nam Sênh liên tục gọi hai tiếng, ấy mới hoàn hồn.

      “Ồ”. bé đưa sách, “Nếu chị thích em tặng chị”.

      Diệp Nam Sênh ngây ra, chẳng qua chỉ muốn mượn xem chút mà thôi, bé này cũng rộng rãi quá đấy. Nhận ra do dự của Diệp Nam Sênh, bé đó xua tay: “ sao, cuốn sách này em đọc xong rồi, hơn nữa cuốn này chưa có kết thúc, mấy người này mất tích ra sao, hung thủ phạm tội bằng cách nào đều chưa được giải thích. Em đợi có kết cục mua cuốn kỷ niệm. Với lại, sách hay phải chia sẻ đúng ạ, em là ‘fan’ trung thành của Bạch Dương đấy!”.

      Câu giải thích của bé hợp tình hợp lý, trong lúc còn cảm thán thanh niên thời nay quá tùy tiện trong việc tiêu tiền, Diệp Nam Sênh lật mở trang bìa lót của cuốn sách, đó là hai chữ được viết bằng những nét sắc sảo bén nhọn: Cháy đêm. Bên cạnh, dọc từ xuống là tên của tác giả được viết theo thể chữ Tống – Bạch Dương.


      Sách dài, dày khoảng ba trăm trang. Khi sắp xuống tàu, Diệp Nam Sênh nhìn chằm chằm vào bìa sách, vừa cảm thán vừa mài răng. Cung Khắc sửa soạn hành lý, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt của vợ, khẽ thở dài, giơ tay véo má Diệp Nam Sênh: “Khuôn mặt này của em ấn cái lên bột mỳ ướt là có thể nhanh chóng làm thành mỳ tôm rồi. Sao vậy?”.

      để ý tới lời đùa của Cung Khắc, Diệp Nam Sênh vẫn cứ chau mày, “Sách viết quá hay, chỉ có điều chưa viết xong nên cảm thấy bứt rứt quá”.

      “Ồ, kể về chuyện gì vậy?” Tàu hỏa tới ga, Cung Khắc tay xách hành lý, tay dắt Diệp Nam Sênh, dẫn xuống tàu. Diệp Nam Sênh nghiêng đầu, vừa vừa dông dài: “Kể về vụ án mất tích liên tục mấy người trong thành phố. Cách thức họ mất tích khá kỳ bí, đều ở nơi giống như phòng kín vậy, rồi biến mất vô cớ..”..

      Cung Khắc ngắt lời, nhắc nhở để ý bậc thềm dưới chân. Tới khi Diệp Nam Sênh xuống hẳn phía dưới, phủi bụi quần áo của : “Tham gia nhiều vụ án như vậy rồi mà em vẫn còn tin những chuyện này?”.

      Trong mắt Cung Khắc, ngoại trừ những cuốn sách phân tích các vụ án được xây dựng dựa nền tảng thực tế ra, những tiểu thuyết suy luận huyền nghi giống như Cháy đêm thường đọc.

      Ban đầu Diệp Nam Sênh có chút bất mãn với thái độ xem thường văn học và những công việc phía sau con chữ của Cung Khắc. Nhưng cùng với những bước chân dần xa khỏi ga tàu, bất mãn của cũng bị bầu khí cổ kính ở ngay trước mắt đây chôn kín xuống tận đáy lòng.

      Thành cổ đầu tháng chín, bầu khí đều đều yên ả, ga tàu cũng đầy rẫy những người bán hàng rong cố gắng chèo kéo khách như những thành phố trước. Đứng mảnh đất này, Diệp Nam Sênh cảm thấy tự tại.

      Lúc bắt taxi, Diệp Nam Sênh lại nhìn thấy đọc sách ban nãy ngồi tàu. gọi bé ấy, định trả lại sách cho ấy nhưng nữ sinh đó rất nhanh, chẳng mấy chốc khuất dạng.

      Diệp Nam Sênh đành thôi.


      Họ sắp xếp ở lại thành cổ bốn ngày, sau đó trở về Lâm Thủy. Vào mấy ngày trước đám cưới, Cung Khắc cho Diệp Nam Sênh xem thứ, là thư mời chính thức ở lại trường cảnh sát Lâm Thủy giảng dạy. Vì Diệp Nam Sênh, Cung Khắc lựa chọn ở lại thành phố mang những kỷ niệm được vui vẻ đối với . Vì chuyện này, Diệp Nam Sênh cảm động vô cùng, đích thân xuống bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến dành cho Cung Khắc. Cũng vì chuyện này, Cung Khắc sốt cao ba ngày, suýt nữa làm lỡ dở hôn lễ của họ.

      Thế nên, lúc này đây, đối mặt với lời đề nghị được đích thân xuống bếp làm bữa kết thúc chuyến du lịch trăng mật của họ, Cung Khắc thông minh đưa ra ý kiến, buổi tối tới thành cổ con đường đầy món ngon nổi tiếng.

      Con đường ấy nằm ở thành Đông, từ khách sạn ra cửa, họ bắt chiếc xe kéo, đón cơn gió đêm từ từ thổi, về phía thành Đông. Người kéo xe là người đàn ông Đông Bắc ngoài bốn mươi, mặc chiếc áo dệt kim hở cổ màu trắng đón gió Tây Bắc, hai cánh tay cơ bắp cuồn cuộn lộ ra ngoài chống lên tay vịn. Ông ấy là người rất khéo miệng, biết Diệp Nam Sênh và Cung Khắc muốn tới đường ẩm thực nên tích cực giới thiệu các món ăn ngon ở đó: “Món vịt om ở phủ Lý Quốc là tuyệt nhất thành cổ, nhưng quán đó hơi , giờ này hai cậu tới đó lại phải mất lúc để xếp hàng, tên của cửa hàng bánh nướng Điền Ký có hơi thô nhưng món ăn ngon lắm, nổi tiếng với món bánh mũ rơm, còn có mấy món ăn bảng hiệu nữa. Hai cậu nếu chê nhà hàng đó nằm hơi khuất tôi đưa hai người tới đó?”.

      Diệp Nam Sênh thích ăn mấy món có bột mỳ nên dĩ nhiên rất tán thành đề nghị của bác phu xe. Cung Khắc cũng phản đối. Thế là giữa đêm, chiếc xe kéo mái đỏ với chiếc cờ màu vàng đung đưa trước đầu xe xuyên qua dòng người tấp nập, thẳng tiến tới điểm đích.

      Điểm đến quả thực hơi hẻo lánh, còn mấy bước nữa thôi là tới tận cùng con đường ẩm thực rồi. Nhưng tại có rất đông người ở đây, chẳng qua là phải khách tới ăn. Sắc đêm nồng đậm mà vẫn nhìn huy chương hình lúa mạch vai áo của mấy người đứng trước cửa.

      xui xẻo vậy chứ, chúng ta còn tuần trăng mật mà? Nhìn thấy có cảnh sát ở đó, Diệp Nam Sênh đánh mắt nhìn Cung Khắc, cũng chỉ biết nhún vai, tỏ ý rằng mình cũng chẳng biết làm sao.

      Bác phu xe vẫn chưa mà dừng xe lại, đứng trước cửa ngây người lúc rồi thẳng tới.

      ra có quen biết à! Diệp Nam Sênh lại nhìn Cung Khắc bằng ánh mắt “Hóa ra là thế”. Nhưng lần này Cung Khắc để ý tới nữa, nghe mấy người cảnh sát kia chuyện.

      Họ có vẻ phải những cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, chuyện còn kiểm soát được lượng, chỉ vài câu để Cung Khắc nghe ra ngọn ngành. ra con của chủ cửa hàng này mấy hôm trước từ nhà bà ngoại về, tối qua vẫn còn ngủ yên lành ở nhà, sáng sớm nay tỉnh dậy, người chủ quán phát con mất tích.

      “Là ấy à!” Đồng chí cảnh sát nhật được tin báo hỏi chuyện, sau lưng bỗng vang lên giọng như vậy, lạnh buốt khiến ta rùng mình. Người cảnh sát quay đầu lại, nhìn thấy tóc dài ngó đầu nhìn bức ảnh trong tay mình. Theo phản xạ, cậu ta lùi sau bước, lần sờ lên hông.

      Diệp Nam Sênh hết hứng thú vì phản ứng của người cảnh sát trước mặt. khụt khịt mũi lẩm bẩm: “Có cần phải thế ? Cảnh sát tuần hàng ngày mang theo đạn đâu, hù được ai chứ?”.

      Khuôn mặt người cảnh sát bỗng chốc từ trắng bệch hóa đen xì. Trước khi cậu ta nổi xung lên, Cung Khắc vội đứng giữa cậu ta và Diệp Nam Sênh, chắn tầm nhìn của cậu ta: “Ý của vợ tôi là người mà các muốn tìm, chúng tôi vừa mới gặp”.

      “Ở đâu? Khi nào?” Cậu cảnh sát sầu não vì vụ mất tích chút đầu mối này, bỗng dưng trước mắt xuất hai người nhận là từng gặp người mất tích. Cậu ta kích động lắm nhưng đồng thời cũng đánh giá họ bằng vẻ hoài nghi, có vẻ như cân nhắc xem lời của có đáng tin cậy hay . Cung Khắc mặc kệ cậu ta, “Bốn ngày trước, tại ga tàu. Chúng tôi ngồi cùng chuyến tàu”.

      Cậu cảnh sát xua tay, nét mặt hụt hẫng: “Người ta mất tích tối qua. Thôi được rồi, được rồi, người liên quan bớt tới gây rối , đừng làm ảnh hưởng tới việc điều tra của chúng tôi”.

      Bầu khí nhất thời trở nên gượng gạo.

      Nhưng Cung Khắc giận dữ. xoay người đứng bên cạnh bà chủ quán: “Con có bạn trai ?”.

      Bà chủ lắc đầu, ánh mắt mê muội, “ có, nó mới 13 tuổi, sao có thể có bạn trai được?”.

      “Vậy trong lớp của bé có bạn trai nào họ Lý hay họ Lưu, có quan hệ mật thiết với ?”

      Bà chủ lại lắc đầu, “Con tôi thân mấy với các bạn nam. Người duy nhất trong lớp nó chơi cùng là bé tên Lâm Dĩnh”.

      Cung Khắc xoay người về phía cảnh sát: “ tìm Lâm Dĩnh , tìm được người đó cũng tìm được người này”.

      “Dựa vào đâu tôi phải tin ? là ai chứ?” Cậu cảnh sát phục, nhưng bị người nhiều tuổi hơn đứng cạnh ngăn lại. Người cảnh sát lớn tuổi thầm mấy câu vào tai cậu cảnh sát. Cậu ta quay phắt , sang bên cạnh gọi điện thoại.

      Người cảnh sát lớn tuổi gần tới trước mặt Cung Khắc, dò hỏi: “Có phải họ Cung ?”.

      “Cung Khắc”.

      “Là à..”.

      Cậu cảnh sát gọi điện mất đúng tiếng, khi cậu ta quay về người cảnh sát kia ngồi trong quán uống trà với Cung Khắc và Diệp Nam Sênh từ lâu, bên cạnh là bà chủ quán với nét mặt vẫn thấp thỏm, xa hơn nữa là bác phu xe vẫn còn chưa .

      “Tìm được người rồi..”. Cậu cảnh sát ủ dột. Người được tìm thấy trong hộp đêm ở thành cổ. Lâm Dĩnh cũng ở đó, ra hai người họ hẹn trước cùng bỏ nhà ra nhưng có tiền, thế là Lâm Dĩnh đề xuất tới hộp đêm làm tiếp viên. May mắn là cảnh sát tới kịp, khi đó người đàn ông béo mập tướng mạo xấu xí đè nữ sinh xuống sofa, Lâm Dĩnh ngất xỉu dưới đất, khuôn mặt bị sưng tấy mấy chỗ.

      Hôm đó, Cung Khắc và Diệp Nam Sênh cuối cùng vẫn chẳng được thưởng thức món bánh mũ rơm của cửa hàng Điền Ký. Nhân lúc bà chủ vào nhà thu xếp cho con , Cung Khắc thầm với người phu xe: “Muốn chăm sóc mẹ con họ, trước hết phải học cách làm ông bố dượng tốt”.

      Người lái xe ngẩn người, biểu cảm ràng muốn : Làm sao cậu biết vậy?

      Khéo léo từ chối lời mời dùng cơm của người cảnh sát lớn tuổi, Cung Khắc chỉ nhận lấy chiếc ô của đối phương, nắm tay Diệp Nam Sênh từ từ về.

      Cơn mưa đột ngột rơi xuống, rả rích rả rích, lúc to lúc . được lúc, Diệp Nam Sênh chỉ vào hàng bán bánh rán bên đường và : “Đói chết mất, hay là chúng ta ăn cái kia nhé?”.

      Cung Khắc gật đầu.

      Trả tiền xong, Diệp Nam Sênh nhìn những chiếc bánh sạp hàng của ông chủ, lớp bột trắng dần dần đông lại, bên còn rải trứng, mùi trứng thơm phức xộc lên mũi. Diệp Nam Sênh ra sức hít hà, “902, thơm quá !”.

      Cung Khắc trả lời , Diệp Nam Sênh ngẩng đầu nhìn thấy đờ người đứng đối diện con hẻm . Cảnh tượng này rất quen, cố nhớ lại xem vì sao lại quen, nhưng tư duy bỗng bị tiếng “Xong rồi” của chủ quán ngắt ngang.

      “Dạ”. đáp rồi đón lấy bánh. Khi quay đầu lại, chỗ ban nãy Cung Khắc đứng bóng người. nhìn trái ngó phải, xung quanh là con đường nhựa thẳng tắp, cũng thấy bóng chiếc xe nào, gần khu vực này càng có người.

      “902..”. suy nghĩ đáng sợ nhanh chóng len lỏi trong lòng , từng bước, từng bước lại gần con hẻm.

      Á!

      Tiếng kêu thất thanh như tia chớp rạch ngang bầu trời, tựa hồ truyền đạt cả kinh hoàng tới từ địa ngục...

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      68. Bánh trung thu ngũ nhân

      Con hẻm hẹp dài, chỉ rộng hơn người. Đó là nơi đèn đường tìm thấy được. Nhờ ánh trăng mờ mờ, Diệp Nam Sênh miễn cưỡng nhìn thấy tận cùng là bức tường cũ, đầy những vết rạn nứt, còn có vô số những chỗ lồi lõm thò thụt, như người mặt rỗ.

      Diệp Nam Sênh nhìn chằm chằm lỗ lớn gương mặt rỗ ấy, tiếng kêu thảm thiết từ đó vọng tới. ràng là tiếng của Cung Khắc, nhưng trước bức tường ràng có ai.

      “902!” Bầu khí này dường như khiến Diệp Nam Sênh sợ hãi. mấy bước vào trong hẻm, giữa đường giẫm phải thứ gì trơn trơn nhầy nhầy, suýt nữa trượt ngã. cúi đầu nhìn, loáng thoáng nhận ra đó là đôi găng tay, của nữ, bị dính gì đó nên hơi trơn. Bĩu môi, lại tiếp tục vào trong hẻm, có thể nhận ra con hẻm hẹp nhưng bất ngờ là rất sâu. chỉ có vậy, Diệp Nam Sênh phát khi đứng giữa ngõ còn nghe được tiếng kêu thảm thiết ấy nữa. Hơn nữa, dường như thanh gì cũng biến mất, chỉ còn lại màn đêm vô tận.

      Cuối cùng, cũng tới tận cùng con hẻm, nhưng ngoài việc chạm tay vào bức tường rỗ lỗ chỗ và ẩm ướt ra hoàn toàn thấy Cung Khắc đâu.

      “902..”. gọi từ đằng sau bỗng có bàn tay đột ngột thò ra. Bàn tay ấy rất nhợt nhạt, lạnh như băng vòng qua cổ . Diệp Nam Sênh nghe thấy người đó : Diệp Nam Sênh, em...

      Cho tới khi quay trở lại con đường sáng sủa, Diệp Nam Sênh vẫn ngừng xoa cánh tay nổi da gà. ngờ Cung Khắc lại là người thích đùa ác ý như vậy, thổ lộ cứ đường hoàng mà thổ lộ, sao phải tới nơi đó chứ? lườm Cung Khắc. Nhưng ngờ Cung Khắc lại xoay ngón tay hướng về phía sau, chính là con hẻm họ vừa rời khỏi. Lại có thanh kỳ lạ vọng ra. Có điều lần này còn là tiếng hét thảm thiết đáng sợ mà là câu rất dịu dàng: “Diệp Nam Sênh, em..”..

      Đương nhiên, trước đó vẫn còn câu có phần ngốc nghếch của Diệp Nam Sênh: 902!

      “Hả?” Diệp Nam Sênh kinh ngạc, chuyện gì thế này?

      Cung Khắc giải thích ràng bằng mấy câu: Đây là tượng đặc biệt ở thành cổ - Ngõ vọng . “Nó tương tự như chiếc máy ghi của tự nhiên vậy”. Những điều cụ thể cũng được nghe người bản địa tại khách sạn kể lại, “ nghe , con hẻm này, thường lưu giữ số thanh rất nhiều năm, sau đó cứ tới năm sau, nó lại phát ra thanh ban đầu”.

      Có điều việc này chưa chắc đáng tin. Nếu là , tiếng ban nãy Cung Khắc để lại cũng đủ hù dọa người qua đường hàng năm rồi.

      Nhưng Diệp Nam Sênh lại nghĩ tới điểm này. Theo thấy, người sống đời đều nên bạo dạn như . nhìn Cung Khắc bằng ánh mắt sáng lấp lánh: “Vậy sau này năm nào em cũng tới lần”. Cung Khắc phải là người giỏi những lời ngọt ngào. Có con ngõ vọng này, sau này già vẫn có cơ hội nghe được lời tỏ tình hồi trẻ của .

      Nhưng cũng lập tức rầu rĩ ngay, “Trò này nếu linh nghiệm phải làm sao?”.

      theo em, nếu nó mất linh, lại lần nữa để nó ghi nhớ”. Cung Khắc nắm chặt tay Diệp Nam Sênh, bất thình lình được Diệp Nam Sênh trong cơn xúc động hôn trộm cái, mặt ửng đỏ, rồi vội nhìn xung quanh. Diệp Nam Sênh vẫn nắm chặt tay như tuyên bố chủ quyền, cả hai cùng rảo bước về.

      Khi Cung Khắc giải thích cho Diệp Nam Sênh làm cách nào lợi dụng điểm mù của thị giác để thân chuyến hành trình ngọt ngào chưa đầy tháng cũng chính thức kết thúc cùng với tiếng máy bay ầm ầm hạ cánh xuống sân bay Thạc Vọng của Lâm Thủy.


      Lâm Thủy tháng chín, trời trong gió mát, nền nhiệt nóng lạnh duy trì ở mức dưới 25 độ C. Trong tiểu khu, cây cối phủ kín, dưới bóng mát có những ông cụ mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng ngồi đánh cờ tướng, dường như khi có những nước cờ xuất sắc, họ lại khiến xung quanh xuýt xoa hồi.

      Diệp Nam Sênh ngồi sofa, dáng vẻ lười biếng. ôm chiếc gối hoạt hình trong lòng, nhìn đôi tay thon dài bàn. Đôi tay trắng lắm, ngược lại có hơi sạm sau những ngày dãi nắng. Nhưng khớp xương lớn, ngón tay cũng thon, có thể coi là bàn tay đẹp. Nó được đặt chiếc hộp kim loại hình vuông màu vàng đồng, bên được khắc những hoa văn lồi lõm bằng công nghệ đại. Vì nhìn ngược, Diệp Nam Sênh chỉ nhận ra hình ở giữa là mặt trăng.

      sắp tới Trung thu rồi, nhà có người tới tặng bánh Trung thu phải chuyện gì kỳ lạ, kỳ lạ ở chính người tới tặng này.

      Diệp Nam Sênh quăng gối , giơ tay xoay chiếc hộp kim loại mấy vòng rồi liếc mắt. lại hứng chí dựa vào sofa: “Đới Minh Phong, Trung thu năm nay, weibo dìm bánh Trung thu Ngũ Nhân tới mức đó rồi mà vẫn còn tặng?”.

      Đúng như Diệp Nam Sênh , người tặng bánh là Đới Minh Phong, ấy mang tới loại bánh Trung thu Ngũ Nhân. Theo lý mà , hộp bánh Trung thu bây giờ đều trộn đủ các loại vị, hiếm khi có độc vị như thế này.

      Đới Minh Phong cười hì hì, vò đầu, dường như định gì đó nhưng có vẻ lại biết mở lời từ đâu.

      Lúc này Cung Khắc đeo tạp dề, từ trong nhà bếp ra. Trong bếp hết trứng gà, bà Mục bảo ra tủ lạnh lấy hai quả. Sau tuần trăng mật, đây là lần đầu tiên bà Mục gọi Cung Khắc và Diệp Nam Sênh về nhà ăn cơm, mà với tư cách “nữ vương u tối trong thế giới nấu nướng”, Diệp Nam Sênh dĩ nhiên bị bà Mục đuổi ra phòng khách, chỉ chịu trách nhiệm ngồi nhìn Đới Minh Phong.

      Mở tủ lạnh, lấy trứng gà rồi lại đóng tủ vào, Cung Khắc đoái hoài tới Đới Minh Phong, mặc kệ ấy há hốc miệng nhìn quay vào bếp. Diệp Nam Sênh thẳng thừng cầm cây dũa móng tay từ trong tủ ra, vừa ngồi dũa vừa nhìn vẻ sốt sắng của Đới Minh Phong.

      Trước khi họ tuần trăng mật, Cung Khắc từng với ấy, trong vòng nửa năm sau khi kết hôn, muốn tham gia thêm bất kỳ vụ án nào. chỉ đơn thuần để tâm tới cảm xúc của Diệp Nam Sênh, cũng là vì chứng kiến quá nhiều những vụ án đầy tiếc nuối khiến mệt mỏi.

      Diệp Nam Sênh lắc đầu với Đới Minh Phong, giống như : hết cơ hội rồi.

      Nhưng cơ hội là thứ phải tranh giành. Dựa vào cái gì để tranh giành đây? Địa điểm thích hợp, thời gian thích hợp, đương nhiên còn cần cả da mặt có độ dày thích hợp.

      Mà độ dày của da mặt Đới Minh Phong là vừa đủ.

      Lãnh đạm tới tận trước lúc ăn cơm, Cung Khắc liếc nhìn Đới Minh Phong: “Cùng ăn ?”.

      Thầy Cung... Đới Minh Phong bày ra vẻ mặt đáng thương như chú chó Pug.

      Cất tiếng thở dài, Cung Khắc vào phòng ăn. Nhìn theo bóng lưng dài ngoẵng của thầy, Đới Minh Phong nghe thấy tiếng Cung Khắc: “Ăn cơm xong cho tôi nghe, năm người đó làm sao”.

      Ngũ nhân. Năm người. Diệp Nam Sênh bĩu môi, hóa ra tặng quà còn sâu xa vậy đấy.

      Sau bữa cơm, Đới Minh Phong theo xe của Cung Khắc trở về căn hộ tại tiểu khu Tùng Bình của hai người họ. Dọc đường, ấy giới thiệu ngắn gọn tình tiết vụ án cho Cung Khắc. ra là vụ mất tích liên hoàn, tổng cộng có năm người biến mất. Vụ án này bắt đầu từ tháng sáu năm nay và liên tục xảy ra. Nhưng sau khi thu thập chứng cứ điều tra, cảnh sát phát năm người này dù là phạm vi giao lưu hay hoàn cảnh gia đình đều có chút liên hệ nào. Trong số họ có nam có nữ, có thể có bất kỳ điểm tương đồng nào.

      “Sở dĩ ghép vào thành vụ án là vì bốn trong số năm người này đều có gia cảnh khá giả, việc xảy ra lâu như vậy rồi, chưa tới việc phát thấy thi thể, ngay cả điện thoại của kẻ bắt cóc con tin cũng có. Quan trọng hơn là, năm người này đều vô cớ biến mất trong gian khá kín”.

      Nghe tới đây, Diệp Nam Sênh ngồi bên ghế lái phụ bỗng máy mắt. liếc nhìn Cung Khắc, phát đối phương cũng có phản ứng giống như mình.

      “Đới Minh Phong, nếu còn với tôi, trong số những người mất tích này có người là cán bộ cấp cao của công ty, người làm trong ngành IT, người mở trường tư thục, còn có người là tiến sĩ tôi và 902 coi như đùa, ha”.

      Diệp Nam Sênh cười khúc khích, nhưng ngờ rằng Đới Minh Phong ngồi ở ghế sau tỏ ra sửng sốt từ lâu: “Bác sỹ Diệp, vụ án còn chưa công khai ra ngoài mà, làm sao biết?”.

      Khụ khụ. Điều này quả thực cũng khiến Diệp Nam Sênh giật mình.

      Xe vừa vào trong tiểu khu, Cung Khắc dừng xe lại, hỏi Diệp Nam Sênh: “Giống hả?”.

      “Giống y như đúc!” Diệp Nam Sênh gật đầu lia lịa, rồi lắc đầu: “Cũng giống, trong đó chỉ có bốn người mà đây những năm người”.

      “Cái gì bốn người năm người, cái gì giống? Bác sỹ Diệp, thầy Cung, hai người để em hiểu chút được ạ?” Đới Minh Phong gần như phát rồ.

      “Đới Minh Phong!” Diệp Nam Sênh bất ngờ quay người lại, bò lên ghế gọi tên ấy: “ từng đọc cuốn Cháy đêm chưa?”.

      Đối phương lắc đầu.

      “Gần đây có cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng, thể loại trinh thám suy luận, trong đó kể chuyện có bốn người liên tục mất tích, người là cán bộ cấp cao của công ty, người làm trong ngành IT, người mở trường tư thục, còn có người là tiến sỹ”. Diệp Nam Sênh hơi ngừng lại, sau đó cất giọng khe khẽ, hơi rùng rợn: “Quan trọng hơn là họ cũng mất tích ở nơi tương đối kín”.

      Nghĩ tới con ngõ u lạnh lẽo trong cuốn tiểu thuyết đó, đôi mắt Diệp Nam Sênh cũng tối đen lại khiến người ta hoảng sợ. Huống hồ, còn kể chuyện ma quỷ như vậy, Đới Minh Phong rung vai, dường như muốn gạt hết mấy thứ vai xuống.

      “Nhưng cũng đúng, trong tiểu thuyết là bốn người, vậy người thứ năm là ai?” Diệp Nam Sênh hỏi. Nhớ tới người có ảnh hưởng lớn nhất trong vụ án này, đầu Đới Minh Phong bỗng căng ra. ấy day day huyệt thái dương, trả lời: “Đồng Đan Thanh, chính là MC kiêm nhà báo của đài truyền hình thành phố Lâm Thủy”.


      Họ lại trở về Công an quận Du Hoài. Bàn ghế dường như vẫn còn mùi hương quen thuộc. Vẫn là phòng họp đó, căn phòng lớn, tập trung hết các thành viên trong tổ chuyên án là ràng chật kín, ngay cả máy chiếu cũng vẫn như cũ. Cung Khắc còn nhớ vụ án chặt xác lần trước tham gia cũng họp ở đây, chiếc máy chiếu đó có vùng mất độ nhạy. Cũng trong vụ án đó, khả năng của Diệp Nam Sênh ban đầu chưa được công nhận.

      Bây giờ nhìn lại, ngồi bên cạnh vẫn cứ ngủ gật, nhưng xung quanh còn những ánh mắt khinh thường nữa.

      Hạ Đồ đứng lên, phân tích vụ án cho mọi người.

      “Người đầu tiên mất tích tên là Khúc Tam Nguyên, 36 tuổi, cán bộ cấp cao của công ty ngoại thương tại Lâm Thủy, kết hôn, có con ba tuổi, vợ là phó chủ nhiệm khoa Tim mạch bệnh viện thành phố. Người báo án – cũng là vợ của Khúc Tam Nguyên – rằng, địa điểm mất tích của Khúc Tam Nguyên là tại nhà. Khi ấy Khúc Tam Nguyên muốn tắm nhưng tiếng sau, bà Khúc thấy chồng vẫn chưa ra, vào phòng tắm xem thấy vòi hoa sen bật, dưới sàn nhà cũng có bọt xà phòng nhưng Khúc Tam Nguyên biến mất”. Hạ Đồ lật giở tài liệu trong tay: “Hơn nữa bà Khúc còn , lúc ấy bà ấy dỗ con trong phòng ngủ, hoàn toàn nghe thấy tiếng mở cửa”.

      Liếc nhìn Cung Khắc, thấy có ý kiến gì khác, Hạ Đồ Lại tiếp tục.

      “Người mất tích thứ hai tên là Đồ Phàm, kỹ thuật viên của công ty mạng, 29 tuổi, có bạn , hai người quen nhau được hơn nửa năm. Nghe hai gia đình định sắp xếp khoảng vài tháng nữa tổ chức đám cưới..”.

      “Thu nhập của Đồ Phàm là bao nhiêu?” Cung Khắc bỗng nhiên ngắt lời Hạ Đồ. Hạ Đồ dường như có chuẩn bị trước, đáp ngay: “ ấy là kỹ thuật viên cao cấp của công ty này, lương tháng trung bình vào khoảng hai mươi nghìn”.

      Bên dưới hình như có cảnh sát “Ôi chao” tiếng.

      Cung Khắc gật đầu, tỏ ý bảo Hạ Đồ tiếp tục.

      Phạm vi khoanh vùng của mấy người này giống như Đới Minh Phong trước đó, hoàn cảnh gia đình, phạm vi giao lưu đều tương đồng, nhưng họ lại cùng mất tích, cách thức còn ly kỳ như vậy. Lẽ nào trong cuộc sống tồn tại những chuyện kỳ bí như tiểu thuyết ư? Cung Khắc trầm tư.

      Đúng vào lúc này, trong phòng có tiếng di động của ai đó vang lên. Là của Đới Minh Phong.

      Mới nghe được hai câu, ấy đứng bật dậy khỏi ghế: “Ở đâu?”.

      Đồng nghiệp ở phòng điều tra trinh sát báo tin, có người phát người giống Đồng Đan Thanh xuất trong thành phố.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :