1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 59. phòng kín khác

      Đối với chiếc “mặt nạ” đột nhiên xuất , phản ứng của phía cảnh sát ràng nhàng hơn mấy người trong cuộc. Cứ lấy người chịu trách nhiệm chung của vụ án này là Lư San ra , giờ ấy ngồi trong phòng họp tầng ba của đồn Công an quận, vô cùng có niềm tin rằng mình phá thành công vụ án này.

      ấy đứng phía đầu phòng, sau lưng là tấm bảng trắng hình chữ nhật, dài hơn mét, cao gần nửa mét, bảng dán mấy bức ảnh, có nam có nữ, tổng cộng có năm người. Bên cạnh ảnh của họ lần lượt được viết chữ bằng bút dạ màu đen, nội dung về thân phận của những nhân vật trong ảnh.

      “Căn hộ Đới Minh Mị có thiết kế thẳng vào nhà vì dưới nhà có người quản lý đặc biệt, nhưng chứng cứ camera giám sát là ràng. Từ khi lớp da người được phát ngược trở lại lúc thầy Cung và mọi người tới nhà của Đới Minh Mị, cả tòa nhà có người lạ nào ra vào. Hơn nữa hình ảnh của camera trong thang máy cho thấy, khoảng thời gian này cũng có ai tới thẳng tầng nơi Đới Minh Mị ở. Điều này chỉ có thể chứng tỏ vấn đề, đó chính là trong tòa nhà của Đới Minh Mị có người nào đó dán da người lên cánh cửa nhà ấy…” Lư San còn chưa xong, người ngồi dưới bỗng vỗ tay. Cung Khắc nhận ra người ấy, đó là người lúc trước có tới nhà mời và Nam Sênh tham gia vụ án – Đồng Triết.

      Cái vỗ tay của Đồng Triết quá đột ngột, tất cả mọi người có mặt ở đó đều hiểu gì. Bấy giờ Đồng Triết lên tiếng: “Đội trưởng tổng kết rất tinh túy, nhưng có thể đừng da người da người được . Mọi người đều vì vụ án mà thức liền mấy hôm rồi, thần kinh rất yếu đuối, chịu được việc bị dọa dẫm đâu”.

      Lời của Đồng Triết phải có cơ sở. Liên quan tới vụ án của Tiêu Khả Nhân, thông qua những bài báo mà đám phóng viên showbiz lật lại, vô vàn những lời gièm pha bỗng chốc dấy lên ở khắp nơi. Có người Tiêu Khả Nhân đắc tội với xã hội đen từ đó bị giết người diệt khẩu. Có người lại đồn Tiêu Khả Nhân vì chỉnh hình thành công mà tự sát, thậm chí còn có người Tiêu Khả Nhân phải bị giết.

      Tóm lại là có vô vàn cách nhưng có cái nào gần với . Lãnh đạo Công an thành phố cũng nghe tới vụ án này. Họ hạ lệnh phải phá án trong thời gian hạn định. Trưởng Công an quận Mân Sơn nhận quân lệnh, còn trọng trách phá án nặng nề cuối cùng lại rơi xuống người đám cảnh sát ngồi đầy trong phòng họp này.

      Lư San đảo mắt nhìn lượt những người ngồi ghế, ngoài Cung Khắc và Diệp Nam Sênh được nhờ tới giúp là tinh thần khá tốt ra những người khác đều miễn cưỡng lên tinh thần. Từ lúc buổi họp bắt đầu, bình trà bàn được thay nước hai lần rồi, gạt tàn chất đầy đầu lọc nát bươm.

      thở dài, sửa giọng theo ý mọi người, “Chỉ có thể vấn đề chính là người nào đó ở trong tòa nhà dán thứ đó lên khung cửa nhà Đới Minh Mị. Hơn nữa tổ trinh sát hình điều tra, trong khoảng thời gian đó, trong tầng nhà cũng có ai rời . Thế nên xét theo góc độ hình , đây là vụ án đe dọa cùng xảy ra trong phòng kín, có điều phòng kín là tòa nhà mà thôi. Có lẽ hung thủ là chủ hộ sống cùng khu nhà với Đới Minh Mị, lúc ấy kẻ đó có lẽ từ nhà ra, thông qua cầu thang để tới nhà Đới Minh Mị, dán da… cái thứ đó lên, sau đó rời khỏi trường. Thế nên chúng ta phải tập trung kiểm tra cầu thang của tòa nhà đó. Tôi nghĩ có thể hung thủ vội vàng, để lại manh mối”.

      minh!” Đồng Triết giơ ngón tay cái lên trước mặt Lư San. Lư San lườm ta, bổ sung thêm câu: Đồ nịnh nọt.

      Nhưng Đồng Triết vẫn đưa ra suy nghĩ, “Đội trưởng, trước tiên chúng ta chắc chắn rằng hung thủ gây án rất chặt chẽ, thế nên loại trừ việc thang máy lên giữa tầng rồi chuyển sang cầu thang bộ. Tôi cho rằng thang máy và những người thang máy trong khoảng thời gian này cũng nên được sàng lọc điều tra”.

      Lư San đồng tình với suy nghĩ của Đồng Triết, thế nên trong lần phân công nhân lực trước đó, ấy lại tăng cường thêm đội điều tra lối thang máy.

      Hội nghị kết thúc, căn phòng lập tức trở nên trống trải, Lư San thu dọn xong tài liệu, về phía Cung Khắc và Diệp Nam Sênh vẫn còn ngồi yên tại chỗ. Chưa đợi ấy lên tiếng, Cung Khắc trước: “Chẳng phải làm rất tốt sao?”.

      Xem ra Cung Khắc cũng tán đồng cách làm việc của ấy. Được khen, Lư San có chút xấu hổ. ấy cười bẽn lẽn, gửi lời mời đến họ: “Tới gặp mặt các nghi phạm, tiền bối và bác sỹ Diệp có hứng thú ?”.

      Diệp Nam Sênh nhún vai, “Đằng nào cũng nhàn rỗi”.

      ra Diệp Nam Sênh cũng chẳng nhàn, sở dĩ muốn tới tham gia vụ án này đơn thuần là tò mò về tên hung thủ biến thái đó mà thôi. Còn nhớ lúc đó khi đeo găng tay, gỡ lớp da mặt từ khung cửa xuống, thầm gào thét trong lòng: Mẹ ơi, “dao pháp” là sắc bén.

      Nhưng khi họ tới nơi, gặp nghi phạm đầu tiên, trực giác khiến Diệp Nam Sênh cảm thấy với tướng mạo hiền lành trước mặt này phải là hung thủ. Lư San lựa chọn gặp người này đầu tiên, ràng ấy cho rằng người này đáng nghi nhất. Nhưng ai có thể cho Diệp Nam Sênh, ngôi sao nữ ngoài hai mươi, yếu ớt gầy gò, có dao pháp gì hay đây?

      Có vẻ như nhận ra ghi vấn của Diệp Nam Sênh, Lư San giải thích cho nghe căn cứ của mình. tại họ tiến hành quay bộ phim truyền hình tại khu nào đó ở Lâm Thủy, nghi phạm mục tiêu chính là nữ phụ hợp tác với Đới Minh Mị trong bộ phim này.

      ta tên là Hách Luyến. ta tuổi nhưng ra mắt được mấy năm rồi, kinh nghiệm còn dày hơn Đới Minh Mị. Khi còn học được công ty tìm kiếm ngôi sao khai quật, còn chưa tốt nghiệp nghỉ học luôn để tiến thân vào giới điện ảnh, tiếc là may mắn lắm, vai diễn tốt nhất cũng chỉ là nữ phụ hai. Trong bộ phim truyền hình lần này cuối cùng ta cũng được lọt vào danh sách lựa chọn cho vai nữ chính. Đáng tiếc, dù là nạn nhân Tiêu Khả Nhân hay người tại tiếp nhận – Đới Minh Mị, phía sản xuất cũng giúp ta có cơ hội”. Lư San .

      Nhưng Diệp Nam Sênh lại có ý kiến khác: “Tôi nghĩ cùng tranh giành cũng thể chỉ có ba người này chứ? Theo như cách của , những người khác cũng nên bị liệt vào danh sách tình nghi. Vả lại, Hách Luyến này hình như cũng đâu sống trong tòa nhà của Đới Minh Mị”.

      “Đúng”. Bản thân Lư San cũng đồng tình với cách của Diệp Nam Sênh, nhưng ấy có căn cứ của riêng mình. “Gia đình Hách Luyến tuy sống trong toà nhà của Đới Minh Mị, nhưng ngày xảy ra việc, Hách Luyến cũng có mặt ở đó. Nghe cũng được mời tham gia bữa tiệc, giống như mọi người”.

      như vậy, Diệp Nam Sênh bắt đầu cảm thấy có chút đồng tình với suy nghĩ của Lư San, cộng thêm câu tiếp theo của Cung Khắc, muốn phủ nhận đáng nghi của Hách Luyến dường như cũng thiếu căn cứ. Cung Khắc : “Trước khi nghỉ học, ta học y phải ?”.

      Diệp Nam Sênh và Lư San đều có chút bất ngờ, Lư San càng ngỡ ngàng hơn, vì trước đó ấy chưa từng với Cung Khắc chuyện Hách Luyến từng học chuyên ngành ngoại khoa. Đối diện với biểu cảm sửng sốt của hai người họ, Cung Khắc bình tĩnh giải thích: “Vì tay”. Tay của Hách Luyến và Diệp Nam Sênh rất giống nhau, đều mang màu trắng sau khi thường xuyên rửa bằng thuốc khử trùng. Cộng thêm việc khi diễn, tay của Hách Luyến thi thoảng lại tạo kiểu dáng. Những điều này cho Cung Khắc biết trước đó Hách Luyến từng học y, ngoại khoa, hơn nữa thành tích tồi.


      Họ chờ đợi tròn tiếng đồng hồ tại phim trường, cuối cùng cũng đợi được tiếng “cắt”. Khi mọi người nghỉ giữa giờ, Lư San chọn góc trong phim trường để hỏi Hách Luyến vài vấn đề. Ở khoảng cách gần, Diệp Nam Sênh mới phát ra ngôi sao tên Hách Luyến này có khuôn mặt trang điểm đậm. Dưới lớp phấn dày, vẫn loáng thoáng nhìn thấy quầng mắt thâm đen. Bắt đầu từ lúc ngồi xuống, ta vẫn cứ lấy ngón tay day day huyệt thái dương liên tục, trông có vẻ như rất đau đầu. Người quản lý rót nước đưa cho ta rồi vượt qua Lư San, buông câu lạnh nhạt: “Đúng là ăn no rửng mở, chi biết điều tra dân lành”.

      Tình huống này cũng phải lần đầu tiên Lư San gặp, chỉ cần quá đáng lắm, ấy làm như nghe thấy. ấy chuẩn bị hỏi, nhưng Hách Luyến dường như lại dự liệu trước được ấy sắp hỏi gì, bèn trả lời trước: “Buổi tối ngày chị Tiêu gặp nạn, tôi ở nhà xem kịch bản, đọc tới tận ba giờ sáng, có người làm chứng, còn hôm các người phát ra thứ kia, tôi ăn uống ở nhà bạn. Lúc đó, quản lý của tôi cũng có mặt, chị ấy và bạn tôi có thể làm chứng”.

      câu trả lời có vẻ rất lưu loát ngắn gọn khỏi kiến Lư San nghi ngờ. “Làm sao biết sau đó chúng tôi phát thứ gì?”

      Hách Luyến khẽ cười, cầm tờ tạp chí mặt bàn bên cạnh lên: “Tạp chí ra ngày hôm nay rằng trong tòa nhà đó xuất mặt của chị Tiêu. Đó, còn có cả ảnh nữa”.

      Theo đầu ngón tay của Hách Luyến, Lư San nhìn thấy trang bìa viết dòng chữ “Cảnh sát Lâm Thủy vô dụng, oan hồn của Tiêu Khả Nhân chưa được yên nghỉ, da mặt xuất trở lại”, cùng với ảnh minh họa bên cạnh, chính là ảnh chụp trường cánh cửa có dính da mặt Tiêu Khả Nhân ngày hôm qua…

      Mẹ kiếp, là kẻ nào làm! Lư San đứng bật dậy khỏi ghế. Nhìn từ góc độ của bức ảnh, nó trông giống như bức ảnh chính cảnh sát các chụp. bực bội, chiếc di động trong túi của Lư San bỗng nhiên kêu lên. ấy lấy ra xem, sắc mặt lập tức nghiêm lại rồi nhận điện thoại.

      Cuộc chuyện chỉ vài câu đơn giản, dĩ nhiên Diệp Nam Sênh nghe được đầu kia gì, họ chỉ nghe được Lư San đáp câu: “Được, tôi tới ngay”.

      “Hôm nay chuyện tới đây thôi, lần sau tôi cùng tìm hiểu tình hình”. Lư San nghiêm giọng với Hách Luyến: “Trong có chuyện cần em về, em trước đây”.

      Lư San rất nhanh, vài bước là khuất khỏi tầm nhìn của họ. Đằng xa có người hét câu: “Cảnh tiếp theo chuẩn bị bấm máy, các diễn viên vào vị trí”. Hách Luyến nhún vai với Cung Khắc, chẳng thèm chào tiếng cởi áo khoác bỏ .

      Qua máy quay phim cách họ gần nhất, Diệp Nam Sênh phát biểu ý kiến của mình: “902 à, em cảm thấy Hách Luyến này hoặc là trong sạch, hoặc là che giấu quá sâu”.

      Lúc này, Cung Khắc lại hơi thất thần, chú ý của đều được đặt vào cuốn tạp chí mà Hách Luyến để lại. Cuốn tạp chí tên Showbiz.


      Muốn tìm địa chỉ tòa soạn của Showbiz quả rất tốn công tốn sức. Chiếc Jeep màu đen vòng vòng lại mấy lượt con đường lớn tên Tây Vọng Bắc Liễu mới bắt được tấm biển của tòa soạn tạp chí Showbiz trong con hẻm tối tăm.

      Chất lượng của tấm biển tốt, là loại inox rất mỏng, to lắm, được cố định vào bờ tường đá bằng hai thanh ốc vít. trong hai thanh rời ra, chỉ cần cơn gió, tấm biển bắt đầu chao đảo. Khi họ đỗ xe xong và tới trước cửa tòa soạn, tấm biển ấy đập những tiếng bồm bộp rất vui vẻ.

      Cung Khắc dừng chân trước cửa nhìn lúc rồi mới cất bước vào trong. Bên trong có quầy đón khách mà dẫn thẳng vào cầu thang thông lên tầng hai. Cầu thang cũng khá chắc chắn, được làm bằng xi măng, khi bước lên có cảm giác bấp bênh như cầu thang gỗ.

      Họ nhanh chóng lên tầng hai. đây là phòng làm việc, mười mấy chiếc bàn được xếp ngay ngắn trong phòng, mùi mực mới bay khắp phòng tới từ chồng tạp chí vừa được in ra, còn chưa tan hết.

      Trong phòng có vài người, ai cũng bận việc người ấy, dường như có ai chú ý đến việc Diệp Nam Sênh và Cung Khắc đột ngột xuất . Cuối cùng, Diệp Nam Sênh túm được người. giơ cuốn tạp chí lên và hỏi: “Bức ảnh bìa của cuốn tạp chí này do ai chụp?”.

      Vốn những tưởng đây là việc rất khó hỏi, ngờ đối phương chỉ hơi ngước mắt lên, đáp bừa câu: “Hôm nay lắm người tìm cậu Trần , mới lát có những hai người”.

      Lại có người cũng tới truy tìm bức ảnh này như họ, Cung Khắc khó mà che giấu được kinh ngạc trong ánh mắt. Nhìn theo hướng người đó chỉ, Cung Khắc nhìn về phía góc khác của văn phòng.

      với mái tóc xoăn, mặc chiếc áo dạ đỏ, đứng quay lưng về phía họ. Nhưng cho dù nhìn thẳng mặt, Cung Khắc vẫn nhận ra người đó là Đồng Đan Thanh.
      A fang thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 60. bối rối của nghi phạm

      Đồng Đan Thanh cũng tới tìm vị ký giả họ Trần đó, đương nhiên mục đích giống với Cung Khắc. Người phía trước muốn moi được tin tức mới còn người phía sau ràng hy vọng có thể tìm được thứ gì có lợi cho việc phá án.

      “Hi”. Đồng Đan Thanh vẫy tay chào họ trước, xem ra ta vì chuyện lần trước mà ghi thù Cung Khắc. Chí ít về biểu cảm, nhận ra ta có điều gì vui. Cung Khắc , chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Phản ứng của Diệp Nam Sênh nhiệt tình hơn Cung Khắc chút. đứng khá gần với Đồng Đan Thanh, hỏi với vẻ có chút phấn khích: “Lần trước phỏng vấn ấy thành công hả?”.

      “Cũng hẳn là thành công”. Câu trả lời của Đồng Đan Thanh bất ngờ giữ thể diện cho Cung Khắc: “Có điều đạt được trình độ của chương trình phát sóng rộng rãi mà thôi”.

      Thôi được rồi, hổ là nhà báo, mắng người cần chửi thề. Mặc kệ biểu cảm có chút thay đổi gương mặt Cung Khắc, Diệp Nam Sênh ngược lại rất hưng phấn. với Đồng Đan Thanh: “ có mang theo cuộn băng hỏng đó ? Chắc là chưa bị hủy chứ. Có thể cho tôi xem ?”.

      Đồng Đan Thanh hơi nhíu mày. Người con trông có vẻ xinh đẹp đứng trước mặt đây, ta biết, là con duy nhất của Mục Trung Hoa, ngôi sao hàng đầu trong giới pháp y, theo nghiệp của mẹ, cũng học pháp y, năm ngoái đột ngột rời trường, tham gia vào vụ án tại Lâm Thủy và các thành phố lân cận, đều thành công. này là Diệp Nam Sênh, bạn của Cung Khắc.

      ta nghe Diệp Nam Sênh là người tính khí quái đản, nhưng việc có hứng thú với cuốn băng hỏng có thể ghi lại những biểu cảm đờ đẫn, khác người của bạn trai mình đúng là khiến ta bất ngờ. ta sững sờ nhìn Diệp Nam Sênh hồi lâu mới gật đầu, “Để khi nào về tôi tìm xem, sau đó chuyển phát nhanh cho ”.

      Diệp Nam Sênh làm tư thế “Yes”, sau đó lấy giấy bút trong túi ra, viết địa chỉ của mình đưa cho Đồng Đan Thanh.

      Nhìn Diệp Nam Sênh hưng phấn hân hoan và Cung Khắc tỏ vẻ khó xử, Đồng Đan Thanh thầm nghĩ: Hai người này lẽ chia tay vì cuốn băng đó.

      ta hay biết, lúc này Diệp Nam Sênh nghĩ: Sau này sợ có lúc tâm trạng tụt dốc nữa rồi. Gương mặt đơ của Cung Khắc chắc chắn là khiến mình xem lần nào cười lần ấy.

      Còn Cung đứng bên trong đầu chỉ có mấy chữ: Tiêu hủy chứng cứ.


      Chẳng mấy chốc gần tới 12 giờ. Đợi lâu như vậy, người phóng viên họ Trần vẫn chưa xuất , bụng dạ Diệp Nam Sênh sôi òng ọc vì đói. xoa xoa bụng, vài bước về phía cầu thang. Ở đó bày xấp tạp chí, bên phủ bụi dày. tờ bìa vốn được thiết kế rực rỡ, đẹp mắt giờ còn nhìn hình, xem ra đó là đống tạp chí cũ được tích lũy quá lâu mà chưa bán hết.

      Diệp Nam Sênh vốn định cầm lên xem, nhưng khi nhìn thấy xác của con gián nằm ngay bên suy nghĩ này nhanh chóng dập tắt. Bên cạnh lại có người xuống. Tới giờ ăn trưa, rất nhiều người ở tòa soạn đều xuống ăn cơm, trong phòng giờ chỉ thấy còn hai nhân viên.

      Ở giữa hành lang bỗng nhiên vọng tới tiếng chuyện, nghe giống như người vừa xuống với người khác. Người đó : “ Trần, về rồi à. gác có hai nhóm người tới tìm đấy”.

      “Ai tìm tôi vậy?” Tiếng đáp lại là giọng nam giới, giọng cao trung, trong thanh hơi thé có chút khàn khàn. Người đầu trả lời: “Hai nữ nam, nữ nhìn hơi quen, còn hai người kia tôi đều biết, nhưng chàng đó có vẻ là cảnh sát”.

      Diệp Nam Sênh nắm lấy tay vịn cầu thang, nghe tỉ mỉ cuộc đối thoại, biến số hầu như xảy ra trong khoảnh khắc. chỉ nghe thấy người đầu hét lên tiếng: “ Trần, đâu vậy?” rồi sau đó có tiếng bước chân lục cục.

      Trần kia định chạy!

      Suy nghĩ này vừa lướt qua đầu, cái bóng màu đỏ với tốc độ cực nhanh lướt qua người Diệp Nam Sênh như làn gió. Diệp Nam Sênh cảm thấy như mình xem phim cảnh sát bắt cướp. Đồng Đan Thanh mặc áo màu đỏ chỉ bám tay vào tay vịn cầu thang, tay kia móc qua, chân đạp hai cái vào bức tường thẳng đứng, cả người bay khỏi tầm mắt của Diệp Nam Sênh.

      “Ngầu!” Diệp Nam Sênh bất chợt khen ngợi tiếng.

      Dưới nhà nhanh chóng truyền tới tiếng kêu gào của Trần: “Ui da, tay thôi!”.

      Còn cả giọng nhàn nhã của Đồng Đan Thanh: “Có thể xuống giúp tay ?”

      Nhận được điện thoại, Công an quận Mân Sơn nhanh chóng cử người qua. Người tới là Đồng Triết, vừa mới xuống xe, ta với gương mặt bụi bặm vội cảm ơn Cung Khắc. “Cảm ơn thầy Cung”.

      Cung Khắc nghiêng người nhường bước, “Cảm ơn nhầm người rồi, người phải do tôi bắt”. Là Đồng Đan Thanh.

      Trước đây, Đồng Đan Thanh tới tìm phóng viên Trần quả thực là muốn tìm hiểu chút về những tình tiết khác của vụ án. Nhưng khi ta nhìn thấy Cung Khắc xuất biết lai lịch bức ảnh này của Trần có vấn đề, thế nên khi ta định bỏ chạy, ta phản ứng nhạy bén, lao tới bắt lấy ta.

      Đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của Đồng Triết, Đồng Đan Thanh phản ứng khá bình tĩnh. ta mỉm cười: “Tôi có thân thủ nhanh nhẹn như các cảnh sát, bình thường chỉ thích chơi Parkour mà thôi”.

      Đồng Đan Thanh từng cố hỏi Đồng Triết xem có thể để ta tham gia vào vụ án, theo viết bài hay nhưng đáp án nghĩ cũng đủ biết là được. Chiếc xe khởi động, Đồng Đan Thanh trong gương chiếu hậu thân hình uyển chuyển, gió thổi phần phật lên quần áo người ta. Diệp Nam Sênh nhìn chỗ khác, hỏi Đồng Triết cùng xe với họ: “Ảnh lộ ra có phải rất phiền phức ?”.

      Đồng Triết tới cùng mấy đồng nghiệp, bây giờ họ đưa phóng viên họ Trần về đồn công an. Xe của họ ngay sau con Jeep, là chiếc xe màu trắng sản xuất trong nước, có đèn cảnh sát, hoàn toàn bình thường.

      Đồng Triết thở dài, chuyện này cũng chỉ xảy ra trong vòng trước sau nửa ngày. Nhưng chính trong nửa ngày này, cấp quy trách nhiệm nghiêm khắc đối với hai phòng pháp y và hình của Công an quận Mân Sơn. việc được điều tra, cuối cùng trách nhiệm rơi vào nhân viên nam ở tổ pháp chứng, tên là Nghê Hằng. Theo lời cậu ta , khi đó cậu ta chụp ảnh xong cùng tổ trưởng, lúc chuẩn bị ra xe đột nhiên buồn tiểu tiện, nhưng xung quanh ngoài mấy bụi rậm hoàn toàn có nhà vệ sinh. Cuối cùng thực nhịn nổi nữa cậu ta đành giải quyết tại chỗ, mà để bảo vệ máy ảnh, cậu ta để nó bãi cỏ sau lưng.

      “Sau đó, cậu ta phát cuộn phim biến mất?” Cung Khắc lái xe cất lời hỏi Đồng Triết ngồi sau. Đồng Triết gật đầu. “Cậu ta dám kể với ai nên quay lại trường chụp bù vài tấm. Đội trưởng Lư hỏi tình hình rồi, cũng làm báo cáo cho lãnh đạo, nhưng tôi thấy có vẻ như lãnh đạo định bỏ qua dễ dàng như thế”.

      “Có đơn giản hay tôi biết, nhưng nếu tôi là Trần Sinh Bình, tôi ngu ngốc nhận tội danh ăn cắp bằng chứng của cảnh sát”. Diệp Nam Sênh quay đầu nhìn ra sau. Trong chiếc xe màu trắng, hai người cảnh sát ngồi ghế trước, nhìn được gương mặt của phóng viên Trần Sinh Bình, nhưng ban nãy liếc qua vội vàng, Diệp Nam Sênh cảm thấy ta là tay cáo già.

      Đúng như Diệp Nam Sênh nghĩ, Trần Sinh Bình hề yên phận thừa nhận hành vi ăn trộm cuộn phim. Nhưng điều khiến tất cả các cảnh sát trong Công an quận Mân Sơn cảm thấy kỳ lạ đó là Trần Sinh Bình cũng là nhặt được cuộn phim như trước đó dự liệu. Lời khai của ta khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

      Trần Sinh Bình : “Cuộn phim này tôi bỏ ngàn ra để mua từ tay người cảnh sát kia!!!”.


      Phòng thẩm vấn của Công an quận Mân Sơn có cửa sổ, căn phòng bên trong phòng lớn được ngăn đôi thành hai bên trái phải bởi tấm lưới sắt ở giữa. Trần Sinh Bình ngồi bên trong, khuôn mặt vàng vọt vì ánh sáng của ngọn đèn trước mặt. ta nheo mắt lại, dáng vẻ ủ ê. “Tôi rất nhiều lần rồi, chính tôi bỏ tiền ra mua của người ấy…”

      Ngồi đối diện ta là Lư San vừa bị ăn mắng từ phòng làm việc của Trưởng Công an quận trở về. Sắc mặt của tốt hơn Trần Sinh Bình là bao, nhưng tinh thần vẫn khá. Ngồi bên cạnh Lư San là nhân viên ghi chép của Công an quận, người đó đẩy cuốn sổ viết những câu hỏi thẩm vấn tới trước mặt Lư San, nhưng lạ là, Lư San lại xem.

      xoay cây bút trong tay mấy vòng, sau đó đập “bộp” xuống bàn: “Trần Sinh Bình, tội ăn cắp chứng cứ của cảnh sát cùng lắm chỉ bị phạt tù mấy năm, nếu thể tốt, cảnh sát còn có thể ra mặt xin giảm hình phạt trước tòa. Nếu sống chết chịu thừa nhận, còn vu khống cho nhân viên cảnh sát tội này đủ để khiến ngồi tù chục năm rồi đấy. Tôi cho thêm phút để suy nghĩ cho kỹ. , hay là ”.

      Trần Sinh Bình cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng ở chỗ Lư San nhìn thấy, sau đó ngữ khí càng thêm khẳng định: “Quả thực là người đồng nghiệp đó của bán cho tôi. Tôi sao các người cứ tin chứ?”.

      Dáng vẻ “heo sợ nước sôi” của ta rút cạn mọi kiên nhẫn của Lư San. nghiêng đầu mấy câu với nhân viên ghi chép. Người ấy rời khỏi phòng ngay sau đó. Căn phòng im ắng bỗng chốc chỉ còn lại Trần Sinh Bình, Lư San và nhân viên thẩm vấn khác.

      Trần Sinh Bình liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, dường như suy đoán hướng của nhân viên ghi chép kia.

      Người đó quay về rất nhanh, lúc vào cửa, Trần Sinh Bình chú ý thấy trong tay ấy có thêm chiếc máy phát hình loại , sau đó hướng màn hình về phía Trần Sinh Bình.

      “Vị trí ngồi vốn có camera, nhưng rất may, khoảng thời gian trước, trong vườn hoa Danh Đô xảy ra vụ mất chó, có mấy cái camera được lắp đặt tạm thời. Xem , chẳng phải được lên hình hay sao?” Lư San chỉ vào màn hình, nhân vật lom khom từ trong bụi cỏ ra, cầm cái ống tròn, xuất trong ống kính. Cách người đó mấy mét có người đứng giải quyết nhu cầu sinh lý cấp bách.

      Lư San gõ tay lên bàn: “Quần áo giống thôi, ngay chỗ hói trắng đỉnh đầu mà cũng giống trùng hợp …”.

      Chưa đợi Lư San xong, khi người trong ống kính quay người rời , ta để lộ gương mặt chính diện, chính là Trần Sinh Bình.

      Lư San ra khỏi phòng thẩm vấn có hơi mỏi mệt, mặc dù thoát khỏi tội danh mua bán bằng chứng nhưng tội làm tròn trách nhiệm vẫn thoát được, Nghê Hằng chí ít phải bị đình chỉ công tác tạm thời, thế vẫn còn là .

      Hít sâu hơi, Lư San đẩy cánh cửa phòng làm việc kế bên, Cung Khắc và Diệp Nam Sênh ngồi trong.

      “Tiền bối, cảm ơn . Nếu nhắc nhở, e là bọn em nhớ ra được chuyện camera”. ấy với Cung Khắc. Cung Khắc lắc đầu, “Chỉ là vấn đề thời gian thôi, các em đủ tỉnh táo để suy nghĩ”.

      muốn hỏi Trần Sinh Bình mấy vấn đề nhưng bất ngờ là còn chưa kịp đưa ra ý kiến này, nhân viên ghi chép cùng tham gia thẩm vấn với Lư San ban nãy rảo bước chạy vào phòng làm việc, thở hồng hộc, có vẻ rất kích động.

      “Thưa đội trưởng, Trần Sinh Bình cung cấp manh mối rất quan trọng, Hách Luyến và ngôi sao nam tên Hàn Tĩnh có quan hệ mờ ám, hai người dường như ”.

      Mà tay Hàn Tĩnh đó sống ngay trong khu nhà của Đới Minh Mị, ngay bên cạnh!

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      61.Bụi tan trong nắng

      Căn hộ nơi Đới Minh Mị sinh sống nằm ở tầng 20, tòa số 3, khu A Hạ Mộc Viện, tại vườn hoa Danh Đô, lên ba tầng nữa là tới tầng thượng, từ đó có thể nhìn thấy hồ Vọng cây cối um tùm. Mùa này, nước hồ trong vắt, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn lúc, tâm trạng con nguời ta cũng tự nhiên trở nên thoải mái.

      Phong cảnh ở tầng 20 mặc dù được rộng lớn bằng tầng 23 nhưng cũng thua kém quá nhiều. Ví dụ như góc độ mà Cung Khắc đứng đây, trong lùm cây bên hồ Vọng lộ ra nửa gương mặt của con công, vài con chim khách đuôi trắng làm tổ cây bên hồ, thi thoảng còn nhìn thấy những cái đuôi trắng bay lên rồi hạ xuống.

      Sau lưng vọng tới tiếng mở cửa, Cung Khắc quay đầu lại, nhìn thấy Lư San đẩy cửa vào. lắc đầu với Cung Khắc: “Hàn Tĩnh là người kỳ cựu trong giới, sống rất kín đáo, có qua lại gì với Đới Minh Mị. Cả căn hộ này ta cũng chỉ thi thoảng mới tới ở lần, thế nên chúng ta có gì chắc chắn để liệt ta vào danh sách nghi phạm chính. Chính sơ suất này khiến chúng ta tìm được ta nữa”.

      “Hôm xảy ra vụ án, ta ở đâu?”

      Điểm này Lư San điều tra ràng nên đáp rất chắc chắn: “Ngày phát ra bộ da người, Hàn Tĩnh ở nước ngoài, người quản lý của ta và vài đồng nghiệp khác đều có thể chứng thực việc này”.

      Ồ… Cung Khắc cúi đầu như trầm tư suy nghĩ gì đó. Lư San đợi lúc, thấy có hồi đành phải lên tiếng: “Tiền bối, khi chưa có chứng cứ xác thực, chúng ta thể mời người nhà của Hàn Tĩnh tới điều tra. ta lại có ở đây, bây giờ phải làm sao?”.

      ta có ở đây hỏi người có mặt ở đây trước vậy”. Cung Khắc bỏ tờ tạp chí trong tay xuống, quay đầu với Lư San.

      Thế là ngay trong ngôi nhà của Đới Minh Mị ở vườn hoa Danh Đô, Lư San hạ lệnh cho cấp dưới, mời Hách Luyến uống trà.

      Địa điểm uống trà là căn phòng đơn tầng hai Công an quận Mân Sơn, căn phòng có cửa sổ, ánh sáng chan hòa. Hách Luyến tới muộn hai mươi phút so với dự kiến. Nghe các đồng nghiệp tới đón kể, đường từ phim trường tới Công an quận gặp phải vụ tai nạn giao thông, phải đường vòng nên mới tới trễ.

      Vẻ mệt mỏi khuôn mặt của Hách Luyến nặng nề hơn lần gặp trước. Vì vừa ra khỏi phim trường, mặt ta vẫn còn lớp trang điểm, vẽ gì quá đậm, chỉ là bờ môi được tô lớp son nhạt màu, mi mắt được kẻ, quầng mắt cực kỳ thâm. Nhưng Hách Luyến như vậy lại khiến Lư San thấy thuận mắt hơn lần trước chút.

      phải là chính thức thẩm vấn, bầu khí cũng tương đối nhàng. Lư San pha ấm trà, khi hương trà phả ra, ấy rót hai chén, chén đưa cho Hách Luyến, chén còn lại đặt trước mặt Cung Khắc ngồi đối diện ta. Lần này là Cung Khắc chủ động muốn được đích thân chuyện với Hách Luyến. Điều này khiến Lư San bất ngờ, nhưng ấy tin rằng Cung Khắc cầu như vậy là có dụng ý của . Huống hồ Cung Khắc ngại việc ấy có mặt, Lư San nghĩ ra lý do gì để từ chối.

      Cuộc chuyện bắt đầu khi nước trà trong tách còn nửa.

      Cung Khắc đặt tách trà xuống, câu đầu tiên là: “ và Hàn Tĩnh nhau nửa năm, nhưng ta vẫn luôn đồng ý công khai mối quan hệ của hai người, có oán hận ?”.

      im ắng lúc ban đầu khiến Hách Luyến cởi bỏ thận trọng. Nhưng câu hỏi đột ngột của Cung Khắc lại làm ta dấy lên tâm lý phòng bị. ta ngây ra giây lát, đưa tay vuốt những lọn tóc vụn trán rồi nở nụ cười: “Cảnh sát các tin vào mấy lời đồn thực hư ràng trong giới giải trí chứ?”.

      “Phải, mấy bài báo của giới giải trí đúng là đáng tin. Nhưng khi tôi nhìn thấy cách ăn mặc của ngày hôm nay, tôi cảm thấy lời đồn chưa chắc hoàn toàn sai ”. Cung Khắc để tâm tới vẻ mặt kinh ngạc của Hách Luyến, tiếp tục : “ người mới rất khiêm tốn, từng muốn nổi tiếng nhưng xem trọng tình hơn cả. thích Hàn Tĩnh, ta cũng chấp nhận , nhưng luôn cảm thấy có gì đó đúng. ta tặng quần áo, trang sức. Nếu tôi nhìn nhầm chiếc vòng đeo tay có lẽ là kiểu dáng được đặt làm của thương hiệu nào đó tại Ý. ngôi sao mới vào nghề chưa lâu thể mua nổi, khả năng duy nhất là có người tặng …”.

      Lư San chú ý thấy Hách Luyến bắt đầu lần sờ chiếc vòng tay màu bạc đó cách bất an.

      Cung Khắc tiếp tục : “Dĩ nhiên, có thể có rất nhiều người tặng , từ nhà tài trợ tới nhà quảng cáo, rồi người hâm mộ… Tóm lại là rất nhiều. Nhưng khắc tên bên trong vòng tay chỉ có tình nhân. Đừng giấu giếm nữa, thị lực của tôi là 10/10. Chữ đó là J, nếu tôi nhớ nhầm, tên tiếng của Hàn Tĩnh là Jordan”.

      “Theo như Hàn Tĩnh cũng nên có chiếc vòng tay giống tôi mới phải chứ, nhưng hình như khi tham dự các kiện tôi chưa từng thấy ấy đeo vòng tay gì cả”. Hách Luyến ngượng ngập buông tay ra, nhấn mạnh.

      Cung Khắc nhún vai: “Đúng là vậy. ta đeo vòng tay, nhưng tôi có đọc tạp chí mấy kỳ gần đây từng đăng về Hàn Tĩnh, phát ra hình như ta có thói quen đeo dây chuyền, phía dưới có mặt dây”.

      Cung Khắc đung đưa cuốn tạp chí trong tay, bìa là gương mặt người đàn ông điển trai trong bộ trang phục thoải mái. ta mỉm cười, răng rất trắng, nụ cười như tỏa nắng. Trước ngực ta có sợi dây chuyền bằng vàng, mặt dây là hình gồm hai tầng, lớp rỗng , lớp hình tim đặc. Nhưng kỳ lạ là lớp rỗng lại đặt bên dưới, góc độ có vấn đề, lớp rỗng lộ ra góc, đường cong giống như chữ cái.

      “Là S, chữ cái đầu tiên trong tên tiếng của ”. Cung Khắc đặt tờ tạp chí xuống, bắt đầu với Hách Luyến sắc mặt trắng bệch, “Khi mới nhìn thấy thứ này, có lẽ rất vui. Người đặt món quà hẹn ước có hai đời cho …”.

      “Đừng nữa…” Hách Luyến lắc đầu, tâm trạng bắt đầu thiếu kiểm soát. Nhưng Cung Khắc có ý định ngừng lại, cúi đầu như tự lẩm bẩm: “Nhưng nhanh chóng nhận ra điểm bất ổn, có người bạn trai nào lại muốn gần gũi với mình, trừ phi người ta vốn phải …”.

      đừng nữa, tôi xin !” Hách Luyến bắt đầu điên cuồng. ta muốn bỏ nhưng lập tức bị Lư San khống chế ngay tại chỗ.

      “Cho tới ngày nhìn được chủ nhà bên kia từ ban công nhà Hàn Tĩnh, mới biết, người trong lòng vốn ”.

      Chủ nhà đối diện? Sống lưng Lư San lạnh toát, “Tiền bối, ý của là…”.

      “Người Hàn Tĩnh thích thực ra là Đới Minh Mị, tên tiếng vốn là Sea, cái tên này vừa hay giống y hệt cái tên mà công ty quản lý đặt cho . Khi phát thứ mà Hàn Tĩnh đứng ban công dùng kính viễn vọng quan sát vốn phải là sao trời mà là Đới Minh Mị sống ở đối diện biết mình bị lừa. Thế nên bắt đầu đố kỵ với Đới Minh Mị, cầu với quản lý công ty, tranh giành cơ hội tham gia bộ phim có Đới Minh Mị. phải giành, phải trả thù, có đúng ?”

      Hách Luyến bỗng bật cười: “ gì là như thế sao? Tôi chẳng làm gì cả”.

      Lư San rất tức giận rồi. ấy nghĩ, tại sao giới giải trí có thể bẩn thỉu xấu xa như vậy?

      “Đợi tới lúc tìm được Hàn Tĩnh, đến lượt phủ nhận”. Lư San có tự tin ấy. Nhưng ngờ Hách Luyến bỗng nhiên bật cười: “ cứ tìm ấy ”.


      Tìm được Hàn Tĩnh nhanh hơn tưởng tượng, chỉ là ai ngờ lại tìm được bằng hình thức này.

      Bên ngoài phòng ICU của bệnh viện trung tâm Lâm Thủy có ít người chen chúc, đa số là những phóng viên tay lăm lăm máy ảnh, có số ít là nhân viên công ty quản lý của Hàn Tĩnh, còn những người khác là quần chúng vây xung quanh.

      Trưởng khoa Vu Vân Tú bận rộn cả buổi chiều, dạ dày trống rỗng. Bà tháo khẩu trang ra, cúi đầu bước khỏi phòng ICU. Vừa bước ra khỏi cửa, bà lập tức giật mình bởi tình thế trước mắt. Mười mấy tia flash đồng thời sáng lóe lên khiến đôi mắt bà đau nhức. Bà cau mày, cúi đầu xông ra khỏi đám đông, mặc cho đám phóng viên kia có hỏi thế nào, bà vẫn câu. Làm nghề y nhiều năm, bà quả chữa trị cho ít các bệnh nhân là ngôi sao. Bà biết những phóng viên này, dù mình có gì hay gì, họ luôn có thể viết ra những bài báo cách mười vạn tám ngàn dặm so với thực tế. Ví dụ như hôm nay, bà tuyệt đối tin rằng tin trang nhất của tạp chí Showbiz ngày mai có dòng này: “Ngôi sao điện ảnh Hàn Tĩnh gặp tai nạn nhập viện, bác sỹ dùng im lặng để đối mặt với họ còn cách nào khác”. Sau đó các báo mạng vẽ ra hai hướng xanh đỏ với đường phân cách ràng. hướng cầu trời khấn Phật cho thần tượng vượt qua khó khăn, còn hướng còn kia chịu trách nhiệm quở trách họ bất tài.

      Mặc kệ bọn họ! Bà cố gắng ổn định lại nhịp thở, đẩy cửa bước vào phòng. Phòng làm việc rất yên ắng nhưng có mấy người ngồi. Diệp Nam Sênh chào bà trước tiên: “ Vu!”.

      Vu Vân Tú mỉm cười. Bà và mẹ của Diệp Nam Sênh – Mục Trung Hoa – là bạn tốt hồi còn học. Có người dù là Mục Trung Hoa hay Diệp Nam Sênh tính tình đều rất cổ quái, nhưng bà lại rất quý hai mẹ con họ.

      “Hàn Tĩnh bị thương khá nặng, xương sọ bị vỡ theo diện rộng. Ca phẫu thuật trước đó là đợt , sau này còn phải phẫu thuật khoảng hai lần. Bây giờ cậu ta hôn mê, thế nên mấy đứa chẳng thể hỏi gì được đâu”.

      Lời của Vu Vân Tú sớm nằm trong dự liệu của Diệp Nam Sênh. Vụ tai nạn giao thông của Hàn Tĩnh xảy ra vì có người giở trò với chiếc xe con sản xuất tại Đức của ta, đối tượng được cảnh sát sàng lọc rất ràng – Hách Luyến.


      Bọn họ vẫn chưa rời khỏi bệnh viện trung tâm, cảnh sát thông tin của Công an quận Mân Sơn gửi đến tin tức: Hách Luyến thừa nhận chính ta là người gây ra vụ tai nạn xe cho Hàn Tĩnh, động cơ quá ràng, vì được hóa thành hận. Nhưng điều khiến người ta sửng sốt là Hách Luyến quyết thừa nhận mình là người gây ra vụ án của Tiêu Khả Nhân.

      Lư San rất phẫn nộ. Khi lên xe, ấy đập tay vào vô lăng và : “Hách Luyến này tuổi mà nhiều tâm kế, biết hai vụ án này lượng hình nặng khác nhau nên né nặng chọn . Đợi tới khi chúng ta thu thập được chứng cứ, xem ta còn chối cãi được ”.

      Cung Khắc trầm mặc , chẳng hiểu sao, trong tiềm thức cảm thấy Hách Luyến phải hung thủ thực trong vụ án Tiêu Khả Nhân.

      Đúng vào lúc này, di động của Cung Khắc và Diệp Nam Sênh đồng thời vang lên.

      Họ đồng loạt nhìn vào số gọi đến rồi đưa mắt nhìn đối phương cùng lúc: Thái hậu gọi đến, còn là hai vị Thái hậu…
      A fang thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      62. Thái hậu giá đáo

      Trong lịch sử Trung Quốc, có hai vị Thái hậu nổi tiếng nhất đều xuất trong thời kỳ Đồng Trị nhà Thanh: Từ An, Từ Hy được coi là hai vị Đông Tây Thái hậu mà thế giới quen thuộc. Tây Thái hậu nổi danh dựa vào số thủ đoạn mạnh mẽ và chuyên quyền độc đoán của mình.

      Nhưng những câu chuyện xoay quanh hai vị Thái hậu này, người chưa được điểm trung bình môn lịch sử cấp ba như Diệp Nam Sênh biết rất ít. Điều duy nhất biết là hai vị Thái hậu đứng trước mặt mình bây giờ… rất khó giải quyết.

      “Bà thông gia thích kiểu Trung chúng ta tổ chức đám cưới kiểu Trung. Tôi và ông Diệp nhà tôi cũng thích, tiệc cưới là cứ phải đỏ rực rỡ. Lễ phục khoảng 28 tháng này tôi đo”. Bà Mục cầm tờ danh sách dài dằng dặc trong tay, Diệp Nam Sênh chỉ liếc nhìn qua là đầu phình to, danh sách đó là những chi tiết liên quan đến hôn lễ của họ. Điều này lạ nhưng quái gở là ghi chú sau mỗi dòng. Diệp Nam Sênh nhìn lắm nhưng lại nhìn được đúng dòng khiến tức giận. Dòng đó viết thế này: Phương tiện giao thông – kiệu đỏ, cùng có hai bà mai. Những thứ này nhìn bình thường nhưng trù bị cho những khâu quái lạ, trong ngoặc viết cầu dành cho bà mai là phải có dáng người lực lưỡng, có thể khống chế được dâu chua ngoa.

      “Mẹ, con chua ngoa khi nào?” Diệp Nam Sênh phục, nhưng bà Mục vừa đối chiếu những hàng công việc cần phải làm vừa vanh vách như học thuộc lòng: “Năm con ba tuổi, đứa trẻ nhà hàng xóm cướp kẹo của con, lúc đó con phản ứng gì, mà sau đó về nhà cầm gậy đánh người ta. Năm con mười tuổi, bạn học xé cuốn sách của con. Con câu mà thẳng thừng ném cặp sách của người ta ra nơi công cộng. Năm mười tám tuổi…”

      “Được rồi!” Diệp Nam Sênh đỏ mặt liếc nhìn mẹ, thầm nghĩ bà Mục cứ vạch trần như vậy, còn chưa được gả về cửa nhà họ Cung bị mẹ chồng quét thẳng ra khỏi cửa rồi. Bà Mục vẫy tay với vẻ rất thoải mái, an ủi: “ sao, mấy chuyện đáng xấu hổ của con mẹ kể kể lại với bà thông gia ba lần rồi. Con yên tâm, cả hai bà mẹ đều ghét bỏ con đâu”.

      Bà Mục ngẩng đầu lên nháy mắt với Diệp Nam Sênh. Bà Cung cười tít mắt nhìn : “ con dâu Nam Sênh này rất hoạt bát, vừa hay hợp với thằng bé lạnh lùng nhà tôi”.

      Diệp Nam Sênh có cảm giác chỉ chực khóc. rất nghi ngờ bản thân rốt cuộc có đúng là con ruột của bà Mục hay . “Nhưng con và 902 gần đây mới gặp vụ án!” Chưa đầy tuần nữa là tới ngày 28, có phá được án còn chưa biết kìa.

      sao, vụ án cỏn con này mà con còn làm được, mẹ giới thiệu Cung Khắc cho con của Lưu ở đơn vị của mẹ, con bé đó cũng là pháp y, nghe về phương diện phá án là thế này”. Bà Mục giơ ngón cái lên, “Cung Khắc là đứa tốt, mẹ phải chọn cho nó con dâu tài mạo song toàn”.

      Diệp Nam Sênh tức phồng mồm trợn má, bà Mục cứ cười ha ha: “Yên tâm, con là đứa mẹ nhặt từ thùng rác về, chắc chắn phải đứa dứt ruột đẻ ra đâu”.

      Diệp Nam Sênh: “…”.

      Cung Khắc nãy giờ vẫn ở bên cạnh tham gia đột nhiên đứng dậy tới bên cạnh Diệp Nam Sênh, khoác tay qua vai : “Thưa , cứ yên tâm, con nhất định phá được vụ án này trong vòng tuần, tuyệt đối làm lỡ dở chuyện thử áo cưới ngày 28”.

      ra Cung Khắc biết, người bà Mục muốn kiểm tra là .


      Hạn phá án của Công an thành phố là trước ngày mùng 5 tháng 7, mà Mục Trung Hoa ra hạn cho họ trước thời hạn đó tròn tuần, với tư cách là người trong cuộc, Diệp Nam Sênh và Cung Khắc ngược lại căng thẳng đến vậy.

      Lúc này là ngày 20 tháng 6, sáng sớm ngày thứ năm bà Cung tới Lâm Thủy, Cung Khắc lái xe đón Diệp Nam Sênh cùng tới bệnh viện trung tâm. Vừa có tin tức từ chỗ Lư San, qua hai lần phẫu thuật, Hàn Tĩnh tỉnh lại, tình hình tạm thời ổn định, bác sỹ ta có thể tiếp nhận cuộc hỏi han đơn giản từ phía cảnh sát, nhưng thể hỏi quá lâu.

      Có mấy người đứng trước cửa phòng ICU, Cung Khắc nhận ra đó là những cảnh sát mặc thường phục của Công an quận Mân Sơn. Đồng Triết đứng vòng ngoài, nhìn thấy Cung Khắc trước bèn vẫy vẫy tay. Khi Cung Khắc và Diệp Nam Sênh tới gần, ấy bèn hạ thấp giọng : “Bác sỹ cho quá nhiều người vào, đội trưởng hỏi han bên trong, chúng ta ở đây đợi ”.

      Cung Khắc gật đầu.

      Lư San nhanh chóng ra, Cung Khắc mới tới chưa đầy hai phút. Cánh cửa trượt của phòng ICU mở ra trong yên lặng. Trông ấy có vẻ ủ dột. Khi nhìn Cung Khắc, Lư San lắc đầu: “Hàn Tĩnh chứng thực, buổi tối ngày Tiêu Khả Nhân chết, ta và Hách Luyến ở bên nhau. Họ lật bài ngửa chuyện tình cảm vào đúng hôm ấy. Nghe khi đó Hách Luyến cực kỳ đau khổ. Hai người họ chia tay nhau vào lúc mười hai giờ. Hàn Tĩnh rời khỏi khu nhà, mặc dù Hách Luyến rời ngay nhưng cũng khớp so với thời gian Tiêu Khả Nhân bị hại. Thêm nữa, người ta hận nên là Đới Minh Mị, giết Tiêu Khả Nhân rồi giá họa cho Đới Minh Mị cái vòng này có hơi lớn chút. Xét về góc độ tâm lý, con người sau khi chịu kích động, hành vi tạm thời thiếu lý trí, vốn thể bày ra vụ án mạng hoàn hảo như vậy”.

      Cung Khắc lại gật đầu, những gì Lư San cũng là những gì suy nghĩ.

      Hách Luyến được loại khỏi danh sách tình nghi, điều đó có nghĩa là hung thủ giết Tiêu Khả Nhân rất có thể nằm trong bốn người còn lại.

      Mà mấy ngày trước đây, hai trong số bốn người này lần lượt được loại trừ, thân phận của hai người còn lại có phần đặc biệt. người là biên kịch có chút danh tiếng trong giới, tên là Điền Minh Lượng, ở độ tuổi bốn mươi tuyệt đẹp nhưng diện mạo lại ưa nhìn lắm. Nhìn qua ảnh, Điền Minh Lượng có cái mũi mẩn đỏ, đôi mắt rất đẹp, tóc có dấu hiệu rụng sớm, bây giờ đầu hói mảng rồi. người chưa kết hôn như ta có danh tiếng tốt lắm, nghe dựa vào thân phận biên kịch có quan hệ mập mờ với ít nữ minh tinh.

      Còn phía cảnh sát nghi ngờ ta sở dĩ là vì điều tra ra, trước đây Điền Minh Lượng từng đưa ra cầu đặc biệt về “chuyện ấy” với cả Đới Minh Mị và Tiêu Khả Nhân. Người trước từ chối ràng, còn Tiêu Khả Nhân lúc đó ở dưới đáy nghiệp nên đồng ý. Còn tình hình về sau, vẫn phải đợi điều tra.

      Lư San đột xuất có chuyện gấp nên việc tới phim trường hỏi chuyện của Đới Minh Mị mấy ngày nay vẫn do Đồng Triết cùng Cung Khắc và Diệp Nam Sênh hoàn thành.

      Vẫn là phim trường lần trước gặp Hách Luyến, có điều Hách Luyến vì can dự tới vụ án hình làm hại Hàn Tĩnh nên bị tạm giam trong nhà giam ở Lâm Thủy. Vai diễn của Hách Luyến tại bị thay thế bởi diễn viên mới khác. Đó là gương mặt khá lạ lẫm, từ việc đạo diễn ngừng hô “Cắt” là có thể biết quá trình quay phim mấy thuận lợi.

      Đám Cung Khắc ngồi đợi tròn tiếng đồng hồ mới nhìn thấy Đới Minh Mị sắc mặt mỏi mệt từ từ về phía họ. Đới Minh Mị xin lỗi trước: “ ngại quá, để mọi người chờ lâu rồi”.

      ấy ngồi xuống, vừa hay đó là phân đoạn ở dưới nước. tóc Đới Minh Mị ướt rượt, được chị Hân theo bọc chiếc khăn lông lên đầu.

      “Mặc dù vào mùa hạ rồi nhưng vẫn nên cẩn thận kẻo bị cảm lạnh”. Chị Hân dặn dò Đới Minh Mị sau đó rời .

      Xung quanh có ai khác, khoảng hai, ba nhân viên phụ trách bối cảnh đạo cụ ở phía xa ngồi trong bóng râm tranh thủ nghỉ ngơi, chỉ có vài người là bận rộn lại.

      Cung Khắc nhìn bốn phía xung quanh: “Biên kịch viết xong kịch bản rồi cần theo đoàn quay nữa phải ?”.

      vậy cũng phải, vì đạo diễn có thể điều chỉnh kịch bản bất kỳ lúc nào thế nên các biên kịch thường cũng theo đoàn”. Đới Minh Mị hiểu dụng ý của Cung Khắc khi hỏi câu này, nhưng vẫn đúng . Cung Khắc “ừm” tiếng: “Điền Minh Lượng cũng là trong số những biên kịch của bộ phim này, sao thấy ta vậy?”.

      Diệp Nam Sênh ngồi bên nhạy cảm nhận ra sắc mặt của Đới Minh Mị có thay đổi. Nam Sênh vỗ vai ấy: “ sao đâu, trai ở Lâm Thủy. Dù có biết chuyện gì, ấy cũng trách đâu”.

      Đới Minh Mị cắn môi, mãi sau mới trả lời: “ ta quấy rối diễn viên trong đoàn chúng tôi nên bị đạo diễn đuổi rồi”.

      “Diễn viên đó chắc là phải ?” Cung Khắc thẳng. Nếu người khác, Đới Minh Mị khó xử khi kể lại như vậy. Thêm nữa, dù cho cảnh sát có giữ bí mật chuyện giữa ba người Hàn Tĩnh, Hách Luyến và Đới Minh Mị cũng vẫn bị người ngoài biết được. Giới giải trí là nơi tin đồn lại như thế nào chứ? Vào lúc này, chuyện Điền Minh Lượng quấy rối Đới Minh Mị, Cung Khắc cho rằng là hợp lý.

      Đới Minh Mị có vẻ như bối rối, cuối cũng vẫn gật đầu.

      “Lúc mới quen biết tôi cảm thấy con người ta cũng ổn, sau này mới thấy bình thường”. Đới Minh Mị cúi đầu: “Ban đầu tôi còn nghĩ, dọn tới nhà mới cùng tòa nhà với ta rất phiền phức. Nhưng mấy hôm đó lại có chuyện gì, cho tới hôm qua…”.

      Đới Minh Mị chưa hết câu, chị Hân quay trở lại. Chị ấy vỗ vai Minh Mị: “Sắp quay rồi, tranh thủ thay phục trang ”.

      “Vâng”. Đới Minh Mị đáp rồi với Cung Khắc: “ Cung, đợi tôi mấy phút. Phục trang của cảnh này cũng đơn giản, lát là xong thôi”.

      Đới Minh Mị cùng chị Hân rời . Chắc là được chị Hân dặn dò, có mấy người rót trà lạnh mang tới cho họ. Trà mát lạnh giải nhiệt ngày hè, Đồng Triết uống hớp, cổ họng rất trôi chảy. ấy thở ra hơi: “Nhưng mà, tôi cứ cảm thấy vì quan hệ nam nữ thành rồi giết người, lý do này hơi khiên cưỡng”.

      “Trừ phi còn vì lý do nào khác”. Diệp Nam Sênh .

      Từng phút, từng phút trôi qua, người trong đoàn làm phim lần lượt quay trở về vị trí bấm máy, họ đợi đạo diễn và diễn viên chính. Đới Minh Mị chưa quay lại, về sau đạo diễn tới rồi mà vẫn chưa thấy Đới Minh Mị trở về, bèn sai người tìm.

      Người ấy chạy , nhưng lát sau hét ầm ĩ trở về: “Xảy… Xảy ra chuyện rồi! Minh Mị và chị Hân đều… gặp chuyện rồi!”.


      tình nghiêm trọng, cũng may ở phim trường hoàn toàn có cánh báo chí bên ngoài, thế nên nhân viên có mặt lập tức gọi cấp cứu. Dọc đường, xe cấp cứu hú còi ưu tiên, đưa Tề Hân và Đới Minh Mị vào bệnh viện.

      Là người đến trường đầu tiên, người nhân viên đoàn phim sau khi bình tĩnh lại ngồi trong xe, trả lời những câu hỏi của Đồng Triết và Cung Khắc: “ ra tôi cũng biết xảy ra chuyện gì, khi sắp tới phòng thay đồ tôi nghe thấy bên trong có tiếng hét, là tiếng của chị Hân, có vẻ như họ đánh nhau, sau đó tôi vội đẩy cửa vào. Nhưng lúc vào tới nơi, chị Hân và Minh Mị ngã gục xuống đất. Hai người họ khắp người đầy máu, làm tôi sợ hết hồn”.

      Người nhân viên run cầm cập.

      “Cậu có nghe thấy họ hét cái gì ?”Cung Khắc hỏi.

      Người nhân viên ban đầu run rẩy bỗng ngưng bặt, rồi nhìn trái ngó phải, “Tôi rồi có thể giữ bí mật cho tôi , đừng là tôi kể?”.

      Đồng Triết có phần sốt ruột, định thúc giục nhưng bị Cung Khắc ngăn lại. Cung Khắc được.

      Nguời kia lên tiếng: “Lúc đó tôi nghe thấy chị Hân hét tên của biên kịch Điền – Điền Minh Lượng”.


      Căn cứ theo lời khai của người nhân viên, Điền Minh Lượng từ ban đầu bị cảnh sát hoài nghi tới nay trở thành nghi phạm quan trọng hàng đầu, Lư San vội vã xin lệnh khám xét nơi ở của Điền Minh Lượng.

      Người ta hay “Thỏ gian ba hang”, ngờ người làm phim phải xuất sắc nhất như Điền Minh Lượng mà có tới ba chỗ ở. Ngoài căn hộ tại vườn hoa Danh Đô này ra còn hai nơi khác tại Lâm Thủy, vị trí địa lý đều rất thuận tiện.

      Sau khi Lư San và tổ viên phân công công việc xong xuôi họ theo xe tới ngôi biệt thự kiểu nằm tại quận Đan Phương.

      Biệt thự lớn, nằm ở lưng chừng núi. Theo tìm hiểu trước đó, căn biệt thự này đắt lắm, chỉ khoảng hai triệu rưỡi. Cung Khắc xuống xe nhìn ngó xung quanh, lập tức hiểu ra nguyên nhân.

      Vị trí của ngôi biệt thự vốn đẹp, ngoài bãi cỏ tự nhiên ra còn cơ sở thiết bị nào khác, chỉ trơ trọi nằm sườn núi, giống như chính Điền Minh Lượng tự xây vậy. Đứng ở biệt thự nhìn về phía Tây, thấp thoáng nhìn thấy công trường nối liền, nhưng ở đó có tiếng máy móc vận hành. Lư San giải thích rằng đó là tòa nhà còn xây dở, tiền đầu tư cho xây dựng đủ, mới xây được nửa công trình phải dừng lại.

      Họ nhanh chóng vào trong nhà.

      Nếu dùng chữ để hình dung về nơi ở của Điền Minh Lượng có thể dùng chữ “loạn”.

      Quá loạn. Khi mới bước vào phòng khách, có thể thấy rất nhiều quần áo được vứt tùy tiện sofa, mấy ly rượu vang rỗng còn vương chút rượu xếp xiên xẹo giá thủy tinh. Diệp Nam Sênh bước lên quan sát vết rượu. Xem ra dạo này Điền Minh Lượng sống ở đây.

      Người của tổ trinh sát và người của tổ pháp chứng lần lượt tỏa ra bốn phía tìm kiếm những chứng cứ trong phòng. Diệp Nam Sênh qua lại ở tầng rồi quay người lên tầng hai. đó tổng cộng có ba phòng, lần lượt là phòng ngủ, phòng dành cho khách và gian phòng trông giống kho chứa đồ.

      Kho chứa đồ bụi bám dày đặc, trước mắt có dấu vết gì mới mẻ. Diệp Nam Sênh quay vào phòng ngủ.

      Cách sắp xếp của phòng ngủ cũng rất đơn giản, chiếc giường đôi nằm ở đối diện với chiếc bàn bên đặt ti vi, bên cạnh chiếc bàn ở đầu giường là chiếc tủ đứng rất cao, vị trí sắp xếp có phần kỳ lạ. Phòng ngủ rất sạch , ngoài mấy mẩu giấy vệ sinh nhăn nhúm ở góc giường còn gì khác.

      Diệp Nam Sênh đeo găng tay cao su nhặt mẩu giấy vệ sinh lên quan sát rồi lập tức nhíu mày. Nếu đoán nhầm thứ dính đây là tinh dịch.

      Là “tự sướng” sao?

      Diệp Nam Sênh mải nghĩ, sau lưng bỗng vọng tới tiếng xuýt xoa của nhân viên cảnh sát hình . Cánh cửa tủ lúc này mở tung ra, bên trong lại chẳng có bất kỳ bộ quần áo nào. Ngược lại, trong gian trống ấy có thứ được treo lơ lửng. Là lớp da trong suốt, vị trí đôi mắt có con ngươi, chỉ có hai cái lỗ đen ngòm, trỗng rỗng. Vì mất sống, thứ đó có thêm chút góc cạnh vì bị gió thổi khô. Diệp Nam Sênh chớp chớp mắt, nếu đoán nhầm, đó đích thực là bộ da người, bộ hoàn chỉnh.
      A fang thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      63. Cục diện khó giải quyết

      có kiến thức, con búp bê bơm hơi, mô phỏng giống mà khiến cậu sợ đến mức này ư?” Từ Tổng xuất thân là cảnh sát hình , là người đàn ông Đông Bắc sắp năm mươi tuổi, để mái tóc ngắn gọn gàng. Sau mấy năm bị điều chuyển khỏi Công an thành phố, lần này ông ấy nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, tiếp nhận vụ án Tiêu Khả Nhân. Lúc này đây, ông ấy quay lưng về phía Diệp Nam Sênh và trinh sát kia, lôi lớp “da” đó từ trong tủ ra. Người cảnh sát bị chế giễu có chút ngại ngùng, gật đầu bước tới giúp đỡ Từ Tổng, vừa gật vừa : “Từ Tổng, đúng là biết nhiều ”.

      “Chàng trai, phải học nhiều chút”. Từ Tổng giơ tay, dáng vẻ như quở trách, răn dạy. Giây phút đó, Diệp Nam Sênh lòng cảm thấy cảnh sát là nghề khó nhằn, mệt mỏi thôi, thanh niên chưa vợ còn phải hiểu những thứ như búp bê bơm hơi … chẹp chẹp… lòng là dạy hư con trẻ rồi.

      cảm thán Diệp Nam Sênh bỗng nghe thấy Từ Tổng gọi mình: “Tiểu Diệp, em nhìn vết màu nâu này, có giống máu ?”.

      Diệp Nam Sênh nghe xong bèn ghé đầu lại xem, tiện thể cầm tờ giấy lọc ở trong hộp khám nghiệm, quẹt mấy cái lên dấu vết rồi hai giọt thuốc thử lên giấy lọc. Chẳng mấy chốc, dấu vết đó chuyển gần hết sang màu xanh ngọc.

      “Phản ứng Benzidine, dương tính, là máu”. Diệp Nam Sênh bỏ thứ trong tay xuống, cầm túi vật chứng lên, tiện tay cẩn thận đặt lớp “da mặt” đó vào trong túi.

      Cậu cảnh sát vừa hết hồn bỗng hỏi Diệp Nam Sênh bằng chất giọng u: “Bác sỹ Diệp, chẳng phải Từ Tổng đây là búp bê bơm hơi sao? Sao lại có máu chứ?”.

      “Nếu dùng da người làm búp bê bơm hơi, chưa biết chừng ra máu là vì da người kêu oan đấy…” Diệp Nam Sênh cũng đáp trả bằng câu rùng rợn. ra khỏi cửa, để lại mình cậu ta ở trong phòng, rèm cửa đột nhiên bị thổi bay lên, vừa hay bay bay mặt cậu ta như có vuốt ve khuôn mặt. Cậu cảnh sát run người, nhanh chóng nhìn quanh căn phòng lượt: “Chắc là có gì sót lại nữa đâu. Bác sỹ Diệp, mọi người đợi em với”.

      Trước khi có kết quả xét nghiệm máu, phía bệnh viện đưa tin tức tới trước: Đới Minh Mị thương tích khá , hồi tỉnh. Thế là sau khi giải thích ràng nội dung kiểm tra với đồng nghiệp phòng Pháp y của Công an quận Mân Sơn, Diệp Nam Sênh cùng Lư San đến bệnh viện, theo còn có Từ Tổng.

      Đới Minh Mị tổng cộng chịu hai vết thương, đều là hai vết dao ở đằng sau lưng, vết bên vai trái, vết ở hông. Vị trí ở hông khá nguy hiểm, lưỡi dao chỉ hơi lệch chút là bị thương tới gan, gây xuất huyết máu nghiêm trọng, cũng may trước đó nạn nhân có hành động né tránh nên mới may mắn thoát chết. đường , Lư San truyền đạt lại tình hình nhận được từ phía bác sỹ bệnh viện cho những người xe.

      Từ Tổng thở dài, “Cũng may có chuyện gì, nếu thằng nhóc Minh Phong đó còn đâu tâm trạng để phá án nữa?”.

      Đới Minh Phong lúc này thành phố cách Lâm Thủy hàng trăm cây số, cùng tham gia giám sát vụ án lớn. có thuật phân thân, ấy đành cất công nhờ Từ Tổng vì thể tự mình tham gia.

      “Vết thương của Tề Hân sao?” Người hỏi là Cung Khắc. Từ lúc rời khỏi biệt thự của Điền Minh Lượng, Cung Khắc vẫn ở trong trạng thái như suy tư này. Lư San mở sổ ghi chép ra, đọc lại đoạn miêu tả tình hình thương tích của Tề Hân: Nặng hơn Đới Minh Mị, tổng cộng chịu năm nhát dao, bốn nhát trước ngực, nhát sau lưng. Bốn nhát trước ngực hầu như tập trung vào phần bụng, tạo thành tượng nứt vỡ gan, ruột cũng bị chém đứt, vết thương ở lưng hơn ở trước ngực.

      “Nhưng theo lời người chứng kiến, khi ta tới nơi, Tề Hân nằm sấp người Đới Minh Mị, vậy hung thủ rất có thể cuống cuồng rút dao ra khi việc bị bại lộ, thế nên sức chém phải quá lớn”. Trong lúc trò chuyện, xe tiến vào cửa lớn của bệnh viện. Nó nằm ở nơi yên tĩnh khuất nẻo, phải là bệnh viện công lập trong thành phố. Có mấy y tá ăn mặc sạch nhanh nhẹn ngang qua xe khi họ bước xuống, tâm biển bằng kính trong suốt mới tinh gần đó có viết bốn chữ “Bệnh viện Bình An”.

      bệnh viện tư nhân.

      ra về bệnh viện tư nhân, ở trong ấn tượng của Diệp Nam Sênh, chẳng qua là viện phí về mọi mặt đều cao hơn tiêu chuẩn chút, người chịu trách nhiệm trông nom bệnh nhân đông hơn chút, còn lại có gì khác biệt so với những bệnh viện công lập khác. Nhưng hôm nay coi như được biết điểm khác biệt nữa – bảo vệ. Sau khi vượt qua được tầng tầng lớp lớp bảo vệ và phóng viên, cuối cùng đứng được bên ngoài phòng bệnh của Đới Minh Mị, Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc, cứ có cảm giác như vừa thoát chết trở về. Lát sau thở dài: “Sau này chúng ta mà có con, có thể đừng để nó làm ngôi sao ? Cứ thế này bố mẹ ruột tới cũng vẫn coi như quen biết”.

      Cung Khắc vỗ vỗ đầu Diệp Nam Sênh, đồng ý.

      Bác sỹ kiểm tra cho Đới Minh Mị. Qua cửa sổ bằng kính sạch bong, có thể nhìn thấy mấy người mặc áo blouse trắng đứng trong phòng, đứng sát lại trước cửa sổ, quây vào thành vòng tròn, trong đó có bác sỹ nữ tuổi cao vừa khám bệnh xong, nghe người đứng sau lưng giơ sổ bệnh án báo cáo kết quả kiểm tra. Trạng thái này duy trì khoảng mười phút, sau đó những người trong phòng đều ra ngoài, có người thông báo cho họ biết có thể vào trong hỏi han.

      Cung Khắc và Lư San vào phòng, vì số lượng bị hạn chế nên Diệp Nam Sênh, Từ Tổng và những cảnh sát khác của Công an quận Mân Sơn ở lại bên ngoài. Vừa vào, Cung Khắc hơi choáng váng vì mùi thuốc khử trùng nồng nặc bên trong. bất giác giơ tay xoa mũi. Lư San chú ý tới điểm này, quan tâm hỏi: “Tiền bối, sao chứ?”.

      sao”. chỉ quen bầu khí áp lực trong bệnh viện.

      Đới Minh Mị nằm giường, tình trạng tệ hơn tưởng tượng rất nhiều. Sắc mặt ấy trắng bệch, đương nhiên cũng liên quan tới việc mất máu. Lư San lên tiếng trước: “ Đới Minh Mị, bây giờ phía cảnh sát cần miêu tả lại tình huống bị đánh úp hôm đó, nếu cảm thấy trong người có chỗ nào khỏe cứ với chúng tôi, chúng tôi lập tức dừng lại, có được ?”.

      Đới Minh Mị gật đầu, việc lấy lời khai chính thức bắt đầu.

      “Phiền hãy miêu tả đơn giản tình hình cụ thể của ngày hôm đó”. Lư San cầm bút chuẩn bị ghi chép. Đới Minh Mị nhìn chằm chằm vào đầu hình nón của chiếc bút bi, ký ức dần dần bị kéo ngược trở về ngày trước…

      Sau khi tạm biệt Cung Khắc và mọi người, Đới Minh Mị tới phòng thay đồ thay trang phục cho cảnh phim tiếp theo. Giữa đường phát mình quên mất sợi dây chuyền phải đeo trong cảnh đó xe, thế là bảo chị Hân lấy. ở lại trong phòng tiếp tục thay đồ. Đúng vào lúc này, bỗng nhiên có người từ bên ngoài đột nhập vào, chẳng chẳng rằng vung dao chém .

      “Lúc đó có nhìn thấy là ai ?” Lư San ngừng bút, hỏi. Đới Minh Mị lắc đầu, “Lúc đó ở sau lưng tôi, tôi nhìn thấy tướng mạo của , nhưng mà…”.

      Nhưng có lẽ chị Hân sau đó tới nơi nhìn thấy, chị Hân vì bảo vệ người sắp ngất xỉu là lao tới liều mạng với kẻ đó, sau đó nghe thấy chị Hân gọi tên kẻ đó – Điền Minh Lượng.


      “Em xin lệnh bắt giữ Điền Minh Lượng”. Lư San ra khỏi phòng bệnh, với Cung Khắc. Cung Khắc lại trầm ngâm gì đó, “Nhưng cứ có số thứ khiến tôi cảm thấy có chỗ nào đó ổn”.

      Lư San hiểu số thói quen kỳ quặc khi đối mặt với vụ án của người đàn này, nhưng ấy còn chưa kịp tìm ra lý do để thuyết phục Cung Khắc cuộc điện thoại cho ấy lý do. Nó tới từ phòng Pháp y Công an quận Mân Sơn. Qua điều tra, vết máu con búp bê bơm hơi trong nhà Điền Minh Lượng được chứng thực là của nạn nhân Tiêu Khả Nhân.

      Mặc dù vết máu đó được hình thành ra sao tạm thời chưa , nhưng còn nghi ngờ gì, Điền Minh Lượng trở thành nghi phạm lớn nhất trong vụ án Tiêu Khả Nhân.

      Phía cảnh sát giăng thiên la địa võng ở tất cả mọi nơi Điền Minh Lượng thường xuyên ra vào, chỉ còn đợi Điền Minh Lượng rơi vào bẫy.

      Nhưng việc kỳ quái cứ thế liên tục xảy ra, hai ngày lặng lẽ qua , Điền Minh Lượng như bốc hơi chút dấu vết, vụ án vào bế tắc.

      Hôm nay, Cung Khắc ngồi trước cửa sổ, trước mặt bày tài liệu vụ án Tiêu Khả Nhân. Ánh nắng ngoài cửa vừa đẹp, sắp tới tháng bảy rồi, nền nhiệt dần dần tăng cao hòa vào bầu khí ven biển ẩm ướt của Lâm Thủy nên thời tiết cũng nóng đến mức khiến người ta khó chịu.

      Cung Khắc cầm bút ghi lên giấy: Lâm Thủy – Thành phố Túc Thanh – Mặt – Tiêu Khả Nhân – Phòng kín – Đới Minh Mị – Bị thương – Điền Minh Lượng.

      Mấy người trông có vẻ lộn xộn rời rạc này xoay hết vòng này tới vòng khác trong đầu Cung Khắc. Vào giây phút nào đó, dường như có đường thẳng lóe lên trong đầu . Nhưng tới khi định bắt lấy đường thẳng ấy lại đột ngột biến mất.

      cảm giác bực bội. Nhưng điều này cũng khiến Cung Khắc hưng phấn, nhìn ra ngoài cửa sổ, bệ cửa bày ba chậu hoa pansy của Đồng Đan Thanh gửi tặng. hiểu dụng ý của đối phương là gì, nhưng vì thích loài hoa này nên cũng nhận.

      Mùi trà thơm thoang thoảng bay tới từ sau lưng, là mùi của loại trà Thiết Quan . quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Nam Sênh vừa pha trà trở về, về phía mình.

      Cung Khắc đón lấy, đổ ra hai cốc rồi cùng Diệp Nam Sênh mỗi người cốc thưởng thức.

      “902, bảo nếu tới hạn mà vụ án này vẫn chưa phá được, bà Mục để em lấy nữa phải làm sao?” Uống hớp đầu tiên hơi nóng vội, Diệp Nam Sênh lè lưỡi, vừa lấy tay quạt đầu lưỡi vừa .

      “Theo như những gì hiểu về giáo Mục ấy đến mức hiểu tình người như vậy”. Cung Khắc thổi nguội cốc của mình rồi đổi cho Diệp Nam Sênh. Diệp Nam Sênh uống cốc trà ấm áp, lắc đầu nguầy nguậy: “Đó là người khác thôi. Mẹ thích nhất là xem trò cười của em. Em nghi ngờ bà Mục vốn định để em lấy đâu”.

      “Nam Sênh, em phải có lòng tin với ”. Cung Khắc giơ tay lên xoa đầu Diệp Nam Sênh, chẳng hiểu sao, trái tim ban nãy còn nôn nóng giờ bình tĩnh lại.

      Có lẽ con người ta khi có tâm trạng tốt, làm việc gì cũng suôn sẻ, vụ án cũng bất ngờ có tiến triển ngay trong buổi chiều hôm ấy.

      Bố của đứa trẻ trong bụng Tiêu Khả Nhân được tìm ra. Điều khiến người ta ngỡ ngàng là thân phận của người này gây khá nhiều sửng sốt.

      Người đó tên là Lã Dương, tháng trước mới mừng sinh nhật tuổi ba mươi hai, phải người trong giới giải trí, thậm chí còn chẳng có danh phận trong xã hội. Người đàn ông tên Lã Dương này chỉ là thầy giáo cấp ba bình thường tại thành phố Túc Thanh, giảng dạy môn Toán học. Sau khi biết tin Tiêu Khả Nhân chết, ta chủ động liên hệ với phía cảnh sát. Theo lời giải thích của ta, sở dĩ xuất ngay từ phút ban đầu là vì trước đó ta có đưa mấy học sinh lên thủ đô tham gia kỳ thi Mô hình toán học.

      “Tôi quen Khả Nhân bên ngoài quán bar…” Câu chuyện giữa Lã Dương và Tiêu Khả Nhân ra chỉ là chuyện tình “ hùng cứu mỹ nhân” hết sức bình thường. Người con uống rượu say bị lưu manh chòng ghẹo, hùng xuất cứu và rồi hai người đem lòng nhau.

      “Ban đầu tôi hoàn toàn biết ấy là ngôi sao gì đó, mãi sau này ấy mình chuẩn bị quay trở lại, muốn chia tay với tôi tôi mới biết”. Nét mặt Lã Dương buồn khổ bi thương, nhìn từ góc độ Biểu cảm học, Cung Khắc cảm thấy đó phải là những cảm xúc giả tạo.

      “Nếu chia tay, vì sao còn lội vào vũng nước đục này? Nếu là người bình thường, trừ phi cảnh sát tìm ra họ, nếu họ tự đến”. Lư San đưa ra nghi vấn của mình. Lã Dương cũng gật đầu: “Đúng vậy, nếu phải vì ấy gọi cho tôi cuộc điện thoại đó, tôi nghĩ tôi cũng tới đâu”.

      Tới tận ngày Lã Dương trở về nhà, mới nghe thấy tin nhắn thoại mà Tiêu Khả Nhân để lại cho mình. Ngữ khí của ta có chút bất ổn, khi đó ta câu: Lã Dương, em tới tìm .


      Ngay sau đó, Lư San tới nhà Lã Dương để xác minh về tin nhắn thoại ấy. Điều khiến cho mọi người bàng hoàng là thời gian nhắn tin vừa khớp là hai tiếng trước khi Tiêu Khả Nhân tử vong.

      Lư San có vẻ rất chấn động: Địa điểm cố định gọi tới nhà Lã Dương nằm ở Lâm Thủy. Qua điều tra, nó tới từ điện thoại của thẩm mỹ viện trong thành phố Lâm Thủy, Giám đốc của thẩm mỹ viện này cũng mang họ Điền, trùng hợp lại là chị họ con chú con bác của Điền Minh Lượng.

      Lư San dường như nhìn thấy bình minh của việc phá án ở ngay trước mắt. Khi mà Công an quận Mân Sơn dốc hết sức mình chuẩn bị cho đợt tập kích lớn cuộc điện thoại báo án tới từ phòng bảo vệ của vườn hoa Danh Đô phá vỡ tất cả.

      Điền Minh Lượng được tìm thấy.

      Ở trong hồ.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :