1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 49. Hoàn toàn bất ngờ

      Nếu chỉ xét riêng về tướng mạo, có lẽ Diệp Nam Sênh thể nhận ra chàng trai trước mắt chính là chủ quán cà phê có duyên gặp mặt lần, Quý Lý Lý. Vì nếu so sánh với loài người thẳng, ràng giỏi nhận diện mấy người nằm thẳng cẳng hơn.

      Nhưng nhận ra bộ quần áo của Quý Lý Lý, chiếc sơ mi kẻ caro của Levi’s, mẫu của năm ngoái, bên trong có thêm lớp lông mỏng giữ ấm, nhìn nhàng nhưng rất ấm áp, thích hợp nhất với kiểu thời tiết se lạnh như Thanh Xuyên tại. Nếu chỉ tính riêng chiếc áo đủ để Diệp Nam Sênh nhận ra đó là Quý Lý Lý, nhưng hôm đó khi Quý Lý Lý bưng cà phê cho , nhìn thấy khuỷu tay trái của cậu ta có xăm hình em bé rất có vẻ nghệ thuật, ràng phù hợp với tuổi tác của Quý Lý Lý, nhưng khá hợp với tính cách bất kham của cậu ta.

      Khuỷu tay trước mắt cũng có em bé như thế, vì vậy Diệp Nam Sênh chắc chắn được ta là Quý Lý Lý.

      “Là chủ quán cà phê đối diện trường ở đường Tây Uyển”. Diệp Nam Sênh quay đầu thầm với mấy người còn lại.

      Hình Bân nhíu mày lẩm bẩm, “ ở đối diện trường phá án, giờ lại gặp ở đây, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?”.

      “Đúng là rất trùng hợp”. Cung Khắc gật đầu, “Để xem sao ”.

      xuất bất ngờ của Quý Lý Lý, mấy người chen nhau trong căn phòng hẹp giờ lại loi nhoi chặn trước cửa. Nhưng tình huống ấy duy trì quá lâu, vì y tá chịu trách nhiệm đón tiếp Quý Lý Lý chẳng mấy chốc vào phòng.

      “Người đó tới lấy thuốc cho người mà các muốn tìm…” y tá .

      Quý Lý Lý ngâm nga hát, mới ngâm tới câu lên bờ…” bỗng có người từ sau lưng vỗ vai ta. ta quay đầu, mỉm cười. “Trùng hợp vậy”, ta với Diệp Nam Sênh.

      Đúng là rất trùng hợp. Diệp Nam Sênh nhìn gương mặt khó hiểu của Quý Lý Lý khi bị đám Hình Bân vây quanh sau đó lại bị đưa vào trong xe cảnh sát, trong lòng kinh ngạc, biểu cảm của Quý Lý Lý ban nãy dường như giống người biết chuyện. ta thậm chí còn có chút phản kháng nào, chỉ ngoan ngoãn theo cảnh sát.

      “Hoặc là ta biết tình, hoặc là ta che giấu quá sâu”. Cung Khắc nhìn ra suy nghĩ của , .

      Có lẽ Quý Lý Lý là người biết tình, chí ít từ lời khai của ta, có thể thấy như vậy.


      Trụ sở Công an thành phố Thanh Xuyên cao lớn bề thế, phải cao tới mười tầng, ô cửa sổ thủy tinh màu xanh đậm, trong ánh nắng ban mai, tòa nhà ràng càng sáng đến trong vắt. Diệp Nam Sênh nheo mắt ngồi trong căn phòng sát phía Đông tầng bốn. Cách khoảng mét, Cung Khắc hơi cong người, quay lưng về phía . Tia nắng nhàn nhạt lúc bình minh chiếu lên bộ trang phục nhạt màu của , cả người trông lại càng ấm áp, dễ chịu.

      “Này, 902”. Diệp Nam Sênh gọi Cung Khắc. Người đàn ông xoay người lại. Tay đặt lên mép ghế, hơi nghiêng đầu, sau đó hỏi bằng ánh mắt: Có chuyện gì?

      Diệp Nam Sênh lấy tay chống cằm, nét mặt nghiêm túc, “Lư San rồi, biết chưa?”.

      Sau ngày Cung Khắc được trả lại trong sạch, Lư San ngồi tàu hỏa rời khỏi Thanh Xuyên. Cung Khắc gật đầu.

      “Vậy có biết chuyện trước khi , ta tới tìm em ?” Diệp Nam Sênh dịch chuyển mấy bước, mông vẫn chưa rời khỏi ghế, chuyển cả người sát lại gần Cung Khắc. Chân của chiếc ghế kim loại khi di chuyển phát ra những tiếng xẹt dài hơi nhức tai.

      Cung Khắc “ồ” lên tiếng, hỏi: “ gì vậy?”.

      ta ta thích , từ lúc học thích rồi. Nhưng vì quá đầu gỗ, phản ứng lại chậm chạp, mãi vẫn chẳng hiểu chuyện tình cảm, biết được suy nghĩ của ta. ta ra ám hiệu với nhiều lần rồi”.

      “Ồ”. Cung Khắc lặng lẽ đáp tiếng rồi : “ ấy chưa từng có ám hiệu với ”.

      “Chưa từng?” Diệp Nam Sênh tỏ vẻ tin, “Vậy lúc hai người ở cạnh nhau chuyện gì, làm việc gì?”.

      Cung Khắc chìm vào hồi ức xa xôi, “Lư San kém nhiều khóa, ngoài những lúc gặp ấy trong mấy câu lạc bộ mà tham gia hầu như tiếp xúc thêm bên ngoài với ấy. Có năm đánh cầu lông, mỗi lần chơi xong ấy đều mang nước cho . Giữa sinh viên với nhau, có gì đâu, cũng giống như việc chia nước cho các bạn cùng nhóm vậy thôi. Đúng là có gì đặc biệt. ấy mượn sách của lần, còn trả rất nhanh, chắc là thích đọc chăng”.

      Diệp Nam Sênh nghiêm túc nhìn Cung Khắc ba giây. Chẳng trách Lư San hiểu chuyện tình cảm, liên tục tặng nước cho cả năm trời mà gọi là có gì? Càng có gì là 902 lại chia nước cho các bạn, cũng phục .

      lắc đầu rồi lại gật đầu, “Đúng là ràng lắm. 902, cuốn sách Lư San mượn của còn ?”.

      “Hình như ở giá sách, sao vậy?”

      sao, khi nào về em đọc xem. Sách mà gợi ý chắc là hay lắm, tại Lư San có gu thưởng thức đấy”. chẳng kể với 902 là hứng thú với lá thư tình Lư San kẹp trong cuốn sách đó đâu. Thư tình của hoa khôi trường cảnh sát cơ đấy, thế mà…

      Tiếng gõ cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Diệp Nam Sênh. ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt người cảnh sát thò đầu vào trong, “Thầy Cung, pháp y Diệp, Quý Lý Lý khai nhận rồi. Trong đội giờ hành động, đội trưởng bảo tôi tới thông báo cho hai vị, ba phút nữa tập hợp dưới nhà để xuất phát”.

      Diệp Nam Sênh giơ tay OK thay cho Cung Khắc, mặc dù tạm thời còn chưa biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy Quý Lý Lý khai những gì.

      Khi cùng xe với Hình Bân, nắm được nội dung cụ thể.

      “Tên họ Quý đó ta và Vu Đại Khánh chỉ mới gặp mặt mấy lần. Trước đó, Vu Đại Khánh thi thoảng có dẫn bạn bè tới quán của ta ngồi đợi người, cũng có gọi cà phê nhưng uống, người tới là bọn chúng cũng ngay…”

      Hôm đó, Quý Lý Lý ngủ tới nửa đêm, buồn tiểu tiện quá nên thức giấc. Cậu ta bò dậy, nhà vệ sinh ở ngay trong quán. Cậu ta vào quán từ phía sau. Lúc ấy cả quán tối om, thế nên những tiếng động lạ “cộc, cộc, cộc” cực kỳ nét. Quý Lý Lý cũng khá bạo dạn, bước dần tới chỗ phát ra thanh ấy. Nhìn qua lớp kính của cửa ra vào, cậu ta thấy bóng người mờ mờ. Cái bóng đó chính là Vu Đại Khánh – người may mắn sống sót sau vụ án thứ tư.

      Vu Đại Khánh cầu xin Quý Lý Lý cứu , sau chuyện này cho Quý Lý Lý khoản tiền, thế là Quý Lý Lý giúp .

      “Tên họ Quý chỉ muốn có tiền nên mới giúp đỡ Vu Đại Khánh. Tôi thấy tên đó nếu giả vờ ngu là ngốc nghếch . Vu Đại Khánh bị thương nặng như vậy chỉ câu thể tự giải quyết mà ta lại báo cảnh sát”. Hình Bân xoa xoa cằm, “Nhưng có điểm tôi quả thực hiểu. Nếu tên nhóc này tinh ranh thực sao có thể khai báo nơi náu của Vu Đại Khánh dễ dàng như vậy chứ?”.

      Quý Lý Lý đúng là khai báo rất dễ dàng. Hình Bân mới chỉ đập bàn Vu Đại Khánh là nhân vật chủ chốt trong vụ trọng án là Quý Lý Lý trả lời tuốt tuồn tuột địa chỉ của ngay tại chỗ.

      Số 516 đường Đông Tà Tây nằm hơi gần đầu đường. Khi đám người của Hình Bân tới nơi, chợ buổi sáng vừa mới nghỉ. Có mấy sạp hàng bán bánh rán, hoa quả thu dọn đồ đạc. Thi thoảng có mùi hương còn sót lại từ xa bay tới, kích thích những cảnh sát còn chưa ăn sáng. Hình Bân dựng thẳng đôi mày, khẽ quát: “Tìm được người , trở về nhà ăn của Cục vẫn còn kịp”.

      !” Đám trinh sát ngầm đáp lại.

      Quý Lý Lý được đưa theo cùng bỗng nhiên bật cười: “Các cần nghiêm túc như vậy đâu. ta bị thương hề , chắc giờ nằm trong nhà thôi”.

      Hình Bân mặc kệ Quý Lý Lý, ấy xua tay: “”.

      Cả đám cảnh sát nối đuôi nhau vào hành lang chật hẹp. Số nhà 516 đường Đông Tà Tây là khu chung cư lâu năm. Mấy năm trước, khi thành phố Thanh Xuyên được cải tạo, nơi đây cũng từng được “thẩm mỹ” lần, nhưng cũng chỉ giới hạn trong phạm vi bên ngoài khu nhà, còn bên trong … Hình Bân sờ tay lên đỉnh đầu, mảnh tường tróc ra rơi thẳng từ nóc nhà xuống đầu, ở trong trạng thái tan nát.

      Nếu chỉ là kiến trúc cũng thôi, nhưng cả việc quản lý ở đây cũng tệ hết mức. Nào là những vại dưa chua chặn hết hành lang và ngóc ngách, nào là dây phơi quần áo bên vẫn còn móc quần lót phụ nữ róc rách nước xuống… Tất cả những thứ này đều thể đây là khu tập trung dân thuê nhà rất hỗn loạn.

      Theo lời khai của Quý Lý Lý, đây là căn phòng của Vu Đại Khánh. Hôm đó Quý Lý Lý vốn định đưa đến bệnh viện, sau khi bị từ chối cậu ta đưa Vu Đại Khánh về đây theo chỉ dẫn. Phòng khám đen do Vu Đại Khánh tự liên lạc, việc Quý Lý Lý cần làm, chẳng qua là mỗi ngày mang cho Vu Đại Khánh ít đồ ăn và vật dụng cần thiết.

      Hình Bân để Quý Lý Lý gõ cửa. Gõ ba tiếng mà vẫn chưa có ai trả lời, ta lại gõ thêm ba tiếng nữa, vẫn im ắng.

      “Người đâu?” Hình Bân hỏi. Quý Lý Lý nhún vai, “Làm sao tôi biết”.

      Cầm cự đúng phút, Hình Bân hạ lệnh phá cửa. Mở cánh cửa gỗ mấy chắc chắn là việc rất dễ dàng, đặc biệt là đối với những cảnh sát hình có sức vóc. Cùng với tiếng rầm, mùi hôi thối lên men của thức ăn phả ra ngoài.

      ta cho tôi mở cửa sổ, cũng được kéo rèm”. Quý Lý Lý nhún vai, với Hình Bân.

      có cảnh sát trang bị súng vào trong lục soát, nhưng họ ra ngoài rất nhanh. Điều khiến người ta bất ngờ là chẳng thu hoạch được gì, trong phòng bóng người.

      Hình Bân có phần giận giữ. ấy nhìn về phía Quý Lý Lý, còn chưa hỏi Diệp Nam Sênh vừa vào trong dạo vòng ra: “ ta dối, chăn còn ấm, hơn nữa trong phòng phát được có bông băng dính máu, có lẽ chính là ở đây!”.

      Chính là ở đây, chính là ở đây, nhưng người đáng nhẽ phải ở đây đâu rồi!

      Hình Bân suy tính xem bước tiếp theo nên làm thế nào tiếng hét vọng tới từ ngoài hành lang, “Mau tới xem, mau tới xem, có người nhảy lầu kìa!”.


      Đối diện với số 516 đường Đông Tà Tây là tòa nhà thương mại, khu văn phòng kiểu cao sáu tầng, kiến trúc bên ngoài khác bên 516 là mấy, là tòa nhà cũ sau khi được xây sửa. Nó chịu quản lý của doanh nghiệp nhà nước sản xuất công nghiệp tại Thanh Xuyên. Ba năm trước, doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ, trở về địa phương, tòa nhà này cũng được chuyển nhượng, mua bán mấy lần, bây giờ là thuộc sở hữu của công ty thực phẩm trẻ em có tên là Vị Mỹ Mỹ.

      là giờ làm, người đứng dưới đáng lẽ phải rất ít, thế mà ngược lại, giờ tụ tập rất đông người. Khi đám người Hình Bân gấp gáp xuống tới nơi, trước tòa nhà đó đông nghịt người từ lâu, nam có nữ có, đàn ông hầu như đều ở vòng trong. Trong số đám phụ nữ có người bịt mắt giống như sợ hãi, nhưng qua kẽ ngón tay vẫn nhìn được đôi mắt của họ.

      Tách đám đông ra, Hình Bân nhìn thấy nạn nhân. Giống như tiếc nuối gì đó, ấy thở dài, vì người chết chính là người lúc này họ muốn tìm kiếm – Vu Đại Khánh.


      Chi viện nhanh chóng có mặt. Trước đó, Hình Bân cầu những người có mặt bảo vệ nghiêm ngặt trường trước. Họ giải tán đám đông vây quanh để làm ảnh hưởng tới khu vực phá án, sau đó Hình Bân bắt đầu suy nghĩ cho bước tiếp theo.

      Quý Lý Lý tạm thời được sắp xếp ngồi trong xe cảnh sát, tay đeo còng, có cảnh sát trông chừng. Bây giờ cậu ta là nhân vật quan trọng, thể lại gặp chuyện gì.

      “Đúng rồi, Cung Khắc”. ấy tìm Cung Khắc nhưng tìm được.

      “Chạy đâu rồi? Bác sỹ Diệp…” ấy lại tìm Diệp Nam Sênh nhưng người này cũng biến mất y như Cung Khắc.

      Giở trò gì thế này!

      Lúc này Diệp Nam Sênh và Cung Khắc đứng nóc tòa nhà văn phòng. Gió phần phật thổi bên tai, Diệp Nam Sênh tỉ mỉ tìm kiếm gì đó, chẳng biết tiến sát tới mái hiên từ lúc nào.

      “Cẩn thận chút”. Cung Khắc kéo trở về, nét mặt tỏ vẻ quở trách.

      Diệp Nam Sênh rất thoải mái. phủi hết bụi trong lòng bàn tay , “ sao, độ cao này chẳng biết em thử bao nhiêu lần rồi”.

      Vậy cũng được. Ánh mắt Cung Khắc như thế.

      “902, đúng như nghĩ. Vu Đại Khánh tự sát mà bị giết hại, nhưng trường đầu tiên nằm ở đây nhé”.
      A fang thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 50. Vụ án giết người ở đó

      Trong căn phòng tối om, tia sáng duy nhất tới từ vách tường, tấm phông trắng phát loạt những hình ảnh động, phải hình vẽ người mà giống những phim hoạt hình ngắn được ghép bằng máy tính. Người trong hình có mặt, tứ chi trông giống như ngó sen.

      Cảnh tượng đầu tiên là nóc nhà tòa nhà sáu tầng, hình người mặt tự mình nhảy xuống khỏi ban công tầng sáu, rơi xuống điểm được chỉ định. Cảnh thứ hai, hình ảnh được chuyển tới tòa nhà năm tầng, người mặt vẫn nhảy xuống như thế, kết quả lại bất ngờ rơi xuống điểm trùng khớp với điểm trước đó.

      Hình chiếu nhanh chóng được phát hết, cùng với tiếng “tách” bật điện, ánh sáng đột ngột đưa tất cả mọi người trở về phòng. Hình Bân dụi dụi mắt, hỏi pháp y Phương vừa phát máy chiếu, “Kết luận nạn nhân bị người ta đẩy xuống từ tầng năm có đáng tin cậy ?”.


      “Dĩ nhiên là có!” Trong phòng giải phẫu của nhà tang lễ quận nào đó tại thành phố Thanh Xuyên, cách trụ sở Công an thành phố Thanh Xuyên hàng cây số, Diệp Nam Sênh trả lời cùng câu hỏi ấy bằng ngữ khí chắc chắn. Mà vấn đề này được đặt ra bởi Tiểu Từ, cảnh sát ghi hình cho Diệp Nam Sênh.

      Diệp Nam Sênh đung đưa con dao phẫu thuật trong tay, “Phải biết rằng, tử vong bằng cách nhảy lầu tôi thử qua dưới hai mươi lần, từ tầng mấy nhảy xuống, tự nhảy hay có người đẩy xuống, sau khi chết thi thể có tư thế gì, tất cả những phương diện này, e là toàn quốc chẳng có mấy người chuyên nghiệp được như tôi. ban công tầng sáu tìm thấy bất kỳ dấu vết gì cho thấy nạn nhân từng giẫm chân lên, thế nên nạn nhân phải bị ai đó đẩy xuống từ tầng năm”.

      ra theo cá tính ban đầu của Diệp Nam Sênh, , ở trong nước, là No.1 trong giới nhảy lầu. Nhưng bà Mục cũng với rằng: Bốc phét đúng là có thể hạ hỏa, nhưng cũng phải biết đường lui, nếu ngày nào đó bị người ta đáp gạch vào mặt ê chề lắm.

      Vì vậy Diệp Nam Sênh nghe lời bà Mục. Nhưng cũng nghĩ, nếu mình sống trong giới nhảy cầu chứ phải nhảy lầu, chưa biết ai mới là người khoác lác đến văng cả nước bọt đây.

      Sao lại có người mẹ đáng tin cậy đến thế chứ? Cảm thán xong xuôi, Diệp Nam Sênh chuyển tầm nhìn về phía thi thể.

      Vu Đại Khánh rơi xuống dưới mà chết. Phòng pháp y giám định cho , bảy đốt xương sống gãy đột ngột, tầng sâu nhất của bắp thịt xuất huyết mảng lớn, nguyên nhân tử vong đúng là do rơi từ cao xuống.

      Vu Đại Khánh cắm mặt xuống dưới, hung thủ có lẽ đẩy xuống từ phía sau. Theo lẽ thông thường, mặc dù Vu Đại Khánh bị thương, nhưng khi bị người ta đẩy xuống ắt cũng phải có phản ứng giãy giụa. Trong cơ thể Vu Đại Khánh phát được bất kỳ loại thuốc gây mê nào, làm sao hung thủ có thể đẩy xuống mà để lại bất kỳ manh mối nào cơ thể Vu Đại Khánh cơ chứ?

      Mang theo nghi vấn này, Diệp Nam Sênh hạ nhát dao đầu tiên. chọn mổ ngực trước của Vu Đại Khánh mà chọn xuống dao từ sau lưng nạn nhân. Vì theo thấy, mọi nghi vấn nên được cởi nút từ đó.

      men theo cột sống, chọn mấy điểm để xuống dao. Ngoài tình trạng xuất huyết phát sinh sau khi rơi xuống, dường như rất khó có phát mới. Sau tiếng đồng hồ chẳng thu hoạch được gì, có phần ủ dột, bĩu môi, chống hai tay đeo găng tay ở hai bên hông, giậm chân bình bịch.

      Rốt cuộc vấn đề nhầm lẫn ở đâu chứ!

      Phía sau bỗng có đôi tay thò tới. Là Cung Khắc, vỗ eo Diệp Nam Sênh, nhàng an ủi, “Đừng gấp, cứ từ từ”.

      Có lẽ vì có người ngoài nên cách an ủi của Cung Khắc quá thân mật. Hành động này chắc chắn khiến tâm trạng Diệp Nam Sênh nhõm hơn. quay đầu, mỉm cười với . Cũng gần như đồng thời, suy nghĩ đột nhiên lóe lên trong đầu Diệp Nam Sênh. đảo qua đảo lại mấy vòng rất nhanh trong phòng, miệng khẽ lẩm bẩm: “Trước ngực có vết thương do bị dao đâm, vết bầm tím, phần bụng bị tổn thương đặc biệt. sai, nhất định là như vậy, nhất định là..”..

      mấy câu đầu cuối này, bắt đầu hành động nhanh lẹ. Đầu tiên cố gắng cắt vị trí dưới nách nạn nhân, nhưng trong tình trạng thi thể cứng đờ rất nghiêm trọng, việc xuống dao trở nên khó khăn. Diệp Nam Sênh chau mày, tiếp theo đó xắn tay áo lên rồi bắt đầu kéo thi thể ra cách mạnh mẽ.

      Ở góc độ giải phẫu học, phá hoại thi thể cứng đơ có hai loại. là thời gian, qua khoảng thời gian nhất định, thi thể tự động mất độ cứng. Hai là bằng hành động của con người, dựa vào ngoại lực để kéo các khớp của nạn nhân ra, từ đó phá vỡ trạng cứng của thi thể.

      Diệp Nam Sênh lựa chọn cách thứ hai. Mặc dù là phái nữ nhưng lúc này lại chẳng hề nho nhã chút nào. Cùng với mỗi động tác của , những cơ bắp cứng đờ cũng phát ra những tiếng răng rắc, khiến Tiểu Từ ghi hình phải nhe răng.

      Cậu ấy hỏi: “Thầy Cung, nghe bác sỹ Diệp là bạn của thầy?”.

      “Ừm, phải”. Cung Khắc nghiêm túc quan sát động tác của Diệp Nam Sênh, hoàn toàn chú ý tới Tiểu Từ ném cho ánh mắt thông cảm, ràng muốn : Thầy Cung, sau này thầy tuyệt đối đừng cãi nhau với bạn nhé, nếu với sức khỏe của này mà kích động lên hạ gục thầy ngay.

      Diệp Nam Sênh dĩ nhiên cũng biết suy nghĩ của Tiểu Từ. xuống dao ở vị trí dưới nách Vu Đại Khánh. Quả đúng như nghĩ, ở phía sau, dưới nách Vu Đại Khánh phát thấy vết máu, là phản ứng thể sống…


      Hình Bân ngồi trong phòng làm việc, bố trí bước tiếp theo cùng mấy tổ trưởng. Có người hỏi hướng cho Quý Lý Lý. Dù Vu tự sát hay bị giết hại Quý Lý Lý lúc đó ở cùng với họ nên thể có cơ hội ra tay.

      Hình Bân suy nghĩ rất lâu. lòng, vẫn cảm thấy Quý Lý Lý đáng nghi. Biểu của cậu ta luôn quá bình thản, nhưng khi có chứng cứ, cảnh sát đích thực là phải thả người.

      “Thế này , khi còn chưa tìm được chứng cứ mới, giữ ta lại 48 tiếng. Nếu tới lúc đó vẫn có manh mối hẵng thả người”. Hình Bân rồi dập mạnh đầu lọc vào gạt tàn.

      “Đội trưởng Hình, e là vẫn chưa thể thả Quý Lý Lý”. Người câu này là Diệp Nam Sênh, vừa cùng Cung Khắc từ nhà xác trở về.

      người vẫn còn nguyên cái ồn ào của bên ngoài nhưng nét mặt Diệp Nam Sênh rất bình tĩnh, “Vì khi Vu Đại Khánh bị giết hại, hung thủ vốn có mặt ở trường”.

      có mặt ở trường làm sao mà giết người? Mang theo nghi vấn ấy, các cảnh sát đồng loạt nhìn về phía Diệp Nam Sênh.

      lòng, Diệp Nam Sênh rất quen có nhiều người nhìn mình chuyện như vậy. quay đầu nhìn Tiểu Từ cùng họ trở về, tỏ ý bảo cậu ấy cho Hình Bân xem đoạn băng ghi lại lúc trước.

      Phòng họp lâu trước đó, vẫn là màu đen thui, chỉ có thứ ánh sáng phát ra từ vách tường. Diệp Nam Sênh rụt đầu xuống vị trí mà ánh đèn chiếu tới, giải thích cùng hình ảnh.

      “Ban đầu tôi rất nghi hoặc. Theo lẽ thường, hung thủ đẩy nạn nhân rơi xuống từ phía sau quần áo của nạn nhân ít nhiều cũng phải để lại số dấu vết. Nhưng những suy luận tương đồng như thế ràng phù hợp với Vu Đại Khánh. Trước khi chết mặc chiếc áo phông caro chìm, sau lưng có dấu vết gì. Ban đầu tôi rất nghi ngờ điểm này, nhưng sau đó tôi đột nhiên nghĩ ra, liệu có khả năng hung thủ dùng lực từ hai nách của nạn nhân, ‘quăng’ thẳng ra ngoài cửa sổ ?”.

      “Nhưng lý luận này ổn. Trước đó bác sỹ Diệp hung thủ là người cao khoảng 1 mét 65 tới 1 mét 70, còn Vu Đại Khánh cao tới 1 mét 81, quăng vốn rất khó rồi, huống hồ Vu Đại Khánh lại phản kháng sao?” cảnh sát đưa ra câu hỏi chất vấn.

      Vấn đề này trước đó cũng khiến Diệp Nam Sênh nghi hoặc hồi. Nhưng mà… “Tuy nhiên, tình huống mà chỉ là khi trong tay hung thủ chỉ có người, bao gồm việc ta có trợ thủ”.

      Cả hội trường xôn xao. Ai là đồng bọn, Quý Lý Lý sao? Nhưng ta đâu có động cơ gây án.

      “Quý Lý Lý là thể, mà hung thủ giả định trước đó cũng đủ chiều cao và sức nặng. Khi loại trừ hai người này còn người có thể phạm tội”. Diệp Nam Sênh từ tốn .

      Hình Bân có phần sốt ruột. Trong bóng tối, Diệp Nam Sênh nghe được tiếng ta kéo ghế.

      “Ai vậy? Bác sỹ Diệp, đừng vòng vo nữa”. ta .

      Diệp Nam Sênh cũng có ý định vòng vo. chỉ ngờ người từng đối địch với Cung Khắc sao phản ứng lại chậm như vậy. thở dài, tiết lộ đáp án: “Còn có người, đương nhiên chính là bản thân Vu Đại Khánh…”.


      Nếu suy đoán của chính xác đây là vụ giết người được cùng lên kế hoạch cách tỉ mỉ. Hung thủ trước tiên tạo ra lý do để lừa Vu Đại Khánh vào nhà vệ sinh nam ở tầng năm tòa nhà văn phòng, sau đó nhân lúc Vu Đại Khánh nhìn dáo dác ra ngoài cửa sổ giết hại ta, cách thức đại khái là sợi dây thừng trước đó được giở trò và thứ giống như khung cửa sổ bị tháo rời ra từ trước.

      Trước khi trở về trụ sở Công an thành phố, Diệp Nam Sênh và Cung Khắc lại tới tòa nhà văn phòng lần nữa, đứng ở địa điểm xảy ra vụ án. Chỗ đó vừa hay thò đầu ra sâu chút là có thể nhìn thấy vị trí của nhà 516 đường Đông Tà Tây. Việc này khẳng định chắc chắn thêm cho suy đoán của Diệp Nam Sênh. Mà giá đỡ bên cửa sổ cùng với dấu vết của sợi dây thừng được phát đó càng khiến Diệp Nam Sênh chắc chắn, trước khi Vu Đại Khánh chết bắt lấy sợi dây thừng trong nhà vệ sinh để thò đầu ra ngoài.

      ngờ là dây thừng vốn chắc chắn, chỉ hơi kéo chút là đứt, cùng thứ hình bán nguyệt nối liền với nó vừa hay vẽ nên đường cung, sức mạnh đủ để đẩy Vu Đại Khánh ra ngoài cửa sổ.

      “Thế này có quá khiên cưỡng ?” Hình Bân phá án nhiều năm, chưa từng nghĩ hung thủ giết người lại có thể đạt được hiệu quả như Conan. ấy thấy hơi khó tin.

      Diệp Nam Sênh nhún vai, “Hoặc là có cách hay hơn để giải thích xem vết xước trong lòng bàn tay trái của Vu Đại Khánh từ đâu mà có”.

      chiến thắng hùng biện, lời của Diệp Nam Sênh mặc dù hơi khó thực thi nhưng xét theo những chứng cứ có được Hình Bân cũng chỉ còn cách tin tưởng mà thôi. ấy trầm tư mấy giây, “Bây giờ phân công nhiệm vụ, tổ 1 thẩm vấn Quý Lý Lý có thể tạm thời thả lỏng, tên đó là kẻ chưa thấy quan tài chưa lệ. Tổ 2 điều tra những nhân viên ra vào tòa nhà văn phòng vào hôm xảy ra vụ án, chọn lọc danh sách đáng nghi. Tổ 3 và tổ 4 lấy tòa nhà văn phòng làm trung tâm, tìm kiếm hướng ra ngoài, những thứ như rèm cửa, khung cửa gì đó… Đại khái là vậy… Ừm”.

      “Là khung cửa rộng khoảng 80 phân, bên trong thanh dài có chèn thêm xốp. Còn về màu sắc, có lẽ là màu trắng, hơi cũ, tróc sơn”. Cung Khắc ngồi trong góc nãy giờ hề phát biểu bỗng lên tiếng bổ sung.

      nghĩ được vì sao ta như vậy, Hình Bân và Diệp Nam Sênh đều bất ngờ nhìn .

      “À, độ rộng là vì nó thể vượt quá độ rộng của cửa sổ, nếu có khả năng cùng rơi xuống dưới với nạn nhân. Còn về xốp, vì điểm chịu lực của nạn nhân ràng ở dưới nách, nhưng phần lưng lại có điểm chịu lực là hợp lý, giải thích duy nhất là hung thủ để che giấu nguyên nhân cái chết dùng xốp với tác dụng hoãn xung. Hết rồi”. .

      “Màu sắc sao?” Hình Bân nhìn Cung Khắc bằng ánh mắt kỳ quái, thầm nghĩ: Mấy năm gặp, tên này chắc chắn là ăn được thứ gì ngon, sao đầu óc lại nhanh nhẹn vậy.

      Cung Khắc về phía Diệp Nam Sênh, khi đứng sánh vai cùng , : “Đoán thôi, vì màu đó ràng rất trang nhã”.

      Người trong phòng: …


      Có lúc phá án là vậy, nửa dựa vào manh mối, nửa dựa vào tưởng tượng của các cảnh sát vẽ ra khi suy đoán về tình tiết vụ án. Khi vụ án còn chưa có tiến triển, rất nhiều cảnh sát mặc dù tin nhưng cũng chỉ còn cách làm theo hướng của Cung Khắc và Diệp Nam Sênh để tìm ra manh mối.

      Cũng may là vất vả nhưng phí hoài công sức. Ngày thứ ba từ sau khi vụ án thứ tư xảy ra, trinh sát của tổ 1 Công an Thanh Xuyên tìm được manh mối mới trong bãi rác cách trường khoảng năm cây số. Đó chính là chiếc khung rèm cửa nửa kim loại có độ rộng khoảng 80 phân, bên trong nhồi xốp, và quả nhiên còn là màu trắng sữa…
      A fang thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 51. Chuyện cũ năm nào

      tình đơn giản như tưởng tượng. Phòng giám định tiến hành kiểm tra kỹ càng khung rèm cửa nửa kim loại đó, bao gồm việc lấy dấu vân tay, phân tích sợi hóa học… Nhưng bất luận là thực nghiệm phản ứng huỳnh quang hay dùng máy dò laze để tiến hành khuếch đại cũng tìm được bất kỳ dấu vân tay nào thuộc về Quý Lý Lý hay người nào khác chiếc khung rèm cửa bảy phần mới ba phần cũ, xấu tệ hại này, ngay cả dấu vết cũng có. Nếu bắt buộc phải có liên quan gì tới vụ án này có lẽ là đó đích thực lấy được sợi vải ở trang phục của Vu Đại Khánh.

      Báo cáo khám nghiệm bị Hình Bân vò nát, những đồng nghiệp làm việc lâu năm bên cạnh ấy đều cho rằng đại ca sắp phát điên, ai nấy đều cúi đầu chuẩn bị ăn mắng. Nhưng đợi mãi mà màn quở trách vẫn chưa tới.

      cảnh sát bạo dạn len lén ngước lên nhìn Hình Bân, ấy lại gõ tay lên cằm, dáng vẻ ràng như suy nghĩ. Đại ca nghĩ gì nhỉ?

      Cùng lúc này, ở phòng thẩm vấn cửa sổ tầng nào đó ở Công an Thanh Xuyên, Quý Lý Lý ngồi dưới ánh đèn nhức mắt, hơi cúi đầu, lặng yên .

      Đây là ngày thứ ba cậu ta bị bắt giữ tại Cục. Ba ngày nay, dù cảnh sát có hỏi vấn đề gì, cậu ta cũng chỉ mỉm cười : “Tôi biết, tôi chỉ muốn giúp ta tay, tôi giết người”.

      Hỏi gì chăng nữa, cậu ta vĩnh viễn chỉ đáp lại bằng ba câu này.

      Cảnh sát thẩm vấn chẳng biết được thay mấy lượt, Quý Lý Lý cũng mệt mỏi nhưng đáp án có gì thay đổi.

      Rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến cậu ta mở lời đây? Cung Khắc ngồi trong gian phòng bên cạnh, nhìn Quý Lý Lý qua tấm gương hình, trầm tư suy nghĩ. Đúng lúc này, Hình Bân cầm tập báo cáo mới nhận được bước vào. hung phấn thể nét mặt, Diệp Nam Sênh huýt sáo tiếng. Aiyo, xem ra có chuyện vui rồi!

      Quý Lý Lý ăn hết phần cơm trưa khá đầy đủ, ngây người ngồi trong phòng thẩm vấn. Hình như là ngày thứ tư cậu ta vào đây rồi, đám cảnh sát đó xem ra đúng như người kia , vẫn chẳng có manh mối gì. Có lẽ kiên trì thêm mấy ngày là cậu ta có thể ra ngoài.

      Khi cậu ta còn suy nghĩ như vậy ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân, sau đó là tiếng cánh cửa sắt nặng nề bị kéo ra. Quý Lý Lý điều chỉnh nụ cười mỉm, nhìn ra ngoài cửa.

      Người bước vào là vị cảnh sát họ Hình, Quý Lý Lý biết người này là sếp, mấy ngày nay khi bị thẩm vấn, Quý Lý Lý có gặp người này mấy lần, nhiều nhưng rất có đầu óc, phải cẩn thận.

      Quý Lý Lý nhìn Hình Bân mỉm cười, “Cảnh sát, những gì cần tôi cả rồi. Tôi giết người, tôi chỉ muốn giúp mà thôi. Xin hỏi khi nào các thả tôi ra?”.

      Vẫn là những câu như thường lệ, bây giờ có vẻ càng ngày càng trôi chảy. Nhưng câu trả lời của phía cảnh sát ngày hôm nay khiến cậu ta ngỡ ngàng.

      Hình Bân mở khóa còng tay cho cậu ta, xua tay ra cửa: “Bây giờ có thể ”.

      Quý Lý Lý bỗng ngây người.

      “Bây giờ?” Cậu ta cảm thấy nụ cười của mình bắt đầu gượng gạo, thế là lại phải điều chỉnh, cố gắng chuyện với Hình Bân bằng ngữ khí bình thường nhất: “Vậy , các chắc chắn là tôi trong sạch chứ?”.

      “Vậy ”. Hình Bân liếc nhìn Quý Lý Lý đờ đẫn, đung đưa bả vai, “Có điều nếu có người chủ động tới đầu thú, cảnh sát chúng tôi cũng muốn cù nhầy với để tự chuốc phiền phức nữa, tôi cảm thấy rất đáng nghi, nhưng chịu nhận”.

      Dáng vẻ ba lăng nhăng của Hình Bân những khiến Quý Lý Lý cảm thấy nhàng, ngược lại, lúc này đây, cậu ta nghe tiếng trái tim mình đập dữ dội. Cậu ta giật giật khóe môi, “Thế… Thế ư? Có người tự thú, rốt cuộc là ai? Muốn tự thú mà cũng làm sớm chút, hại tôi bị giam ở đây mấy hôm liền”.

      “Người đó hả, chắc là quen, vốn là ông già nhặt rác ở đường Tây Hoàn 2. là tôi cũng ngờ”. Hình Bân ra cửa trước, “Được rồi, giam mấy hôm, chúng tôi cũng cảm thấy có lỗi. Nhưng ai bảo đích thực khiến chúng tôi nghi ngờ cơ chứ”.

      ấy chỉ tay về phía cầu thang phía trước, “Từ đây xuống bốn tầng là cửa lớn. Còn nữa, rồi đừng có quay lại, đây phải là nơi người tốt nên tới đâu”.

      Quý Lý Lý lặng lẽ gật đầu sau đó rời .

      Nhìn theo bóng lưng cậu ta, Diệp Nam Sênh hỏi Cung Khắc vừa từ phòng bên ra, “Này, chiêu của rốt cuộc có được vậy?”.

      được cũng phải được”. Hình Bân liếc nhìn Cung Khắc, ánh mắt kiên định. Có lẽ về phương diện suy luận, ấy đích thực bằng Cung Khắc, nhưng về cách thức thẩm vấn, ấy cũng có kỹ xảo trong nghề nhiều năm nay.

      Họ biết rằng, vào lúc mấy người họ chuyện, Quý Lý Lý ngang qua cửa phòng làm việc rất lớn, trong đó có hai cảnh sát nam đứng hai bên trái phải, áp giải nhân vật giống như phạm nhân.

      Người kia quay lưng về phía ta, Quý Lý Lý nhìn gương mặt, chỉ biết người ấy cao, dáng người còn hơi khom khom, đặc biệt nhất là cánh tay trái của người ấy quặt lại ở tư thế rất kỳ quái.


      Giữa tháng tư, thành phố Thanh Xuyên có hơi thở của mùa hạ từ lâu. Bận rộn mấy ngày, Hình Bân hiếm khi thả cho Cung Khắc và Diệp Nam Sênh về nơi ở, vẫn là khách sạn lúc họ mới đến. Đông Đông ở đó, nghe khoảng thời gian này, Quan Sở và Vệ Lan hòa hợp như ban đầu, trước mắt Quan Sở đưa vợ và Đông Đông chơi mấy nơi ở Thanh Xuyên.

      Cung Khắc tắm rửa xong bước ra ngoài, điện thoại trong phòng kêu inh ỏi. mấy bước qua đó bắt máy, đầu kia là giọng ma quỷ: “ à, lúc này đêm khuya nhiều sương, có phải cảm thấy rất đơn, trống rỗng, lạnh lẽo, quạnh hiu …”.

      Cung Khắc chau mày, định cúp máy. Giọng nữ ở đầu kia dường như đoán được hành động của , vội vàng giải thích: “ à, nếu nghĩ là em giới thiệu dịch vụ phục vụ sắc tình nhầm rồi. Cúp máy là hối hận cả đời đó”.

      Cung Khắc bó tay thở dài. định xem xem đối phương khiến mình hối hận cả đời kiểu gì đây.

      thấy cúp máy, dường như được cổ vũ, giọng càng trở nên hăng hái: “Bọn em phải là trung tâm cung cấp dịch vụ sắc tình tầm thường. Ngược lại, bọn em cung cấp những dịch vụ rất vệ sinh, đảm bảo sức khỏe và bảo vệ môi trường. Hạng mục dịch vụ này được tổ chức Y tế thế giới…”.

      Cung Khắc ngắt ngang lời của : “ cụ thể xem là phục vụ thứ gì?”.

      Diệp Nam Sênh cầm máy biến giọng, ngồi vắt vẻo trong phòng ngây người ra, nhưng chớp mắt lại hồi phục công lực, bằng chất giọng còn ỏn ẻn hơn: “Búp bê nhựa cực kỳ giống người . Bọn em có thể căn cứ theo cầu của khách hàng để trở thành gương mặt trong mơ của . à, rất an toàn với môi trường, còn rất vệ sinh, bị lây truyền bệnh tật. có muốn xem , ngoại hình do quyết định. Mấy hôm nữa được lấy hàng. Alô… à, còn nghe . Alô…”.

      Cung Khắc đứng trước cửa phòng Diệp Nam Sênh, trong tay cầm thẻ dự phòng Vệ Lan đưa cho , ngao ngán nhìn sợ thiên hạ đại loạn này rồi : “ ra hứng thú với việc trung tâm tầm thường phục vụ thế nào hơn”.



      Mười giờ đêm, Cung Tiêu Đằng mới cùng mẹ hai trở về khách sạn. Lúc vào phòng, nó phát chị Nam Sênh mấy hôm thấy mặt quay về. Diệp Nam Sênh vừa tắm rửa xong, nhe răng đứng trước gương, miệng lẩm nhẩm: “Thế này cũng độc ác quá…”.

      “Chị à, chị sao vậy? Sao có vẻ vui vậy?”

      sao, chính là cái con Husky lần trước, nó theo đến đây, còn cắn chị mấy cái. Chỉ đùa thôi mà? Ôi, cái hông của tôi…”

      “Chị ơi…”

      “Sao vậy?”

      “Em quyết định rồi, sau này nuôi Husky nữa. Chúng nó cắn người quá”. Đông Đông với vẻ mặt nghiêm túc. Diệp Nam Sênh chớp chớp mắt, cảm thấy nên để trẻ con hiểu nhầm chuyện này hơn. ngồi sụp xuống, xoa đầu Đông Đông, “Nhưng Đông Đông à, nếu mà em nuôi con chó biết cắn người, con Husky của chị khóc mất”.

      Kỳ nghỉ chỉ có buổi tối ngắn ngủi. Trời vừa tờ mờ sáng, khi thành phố vẫn còn chìm trong màn sương sớm mơ màng, Cung Khắc khẽ khàng vào phòng Diệp Nam Sênh. dán sát vào tai , thầm: “Hình Bân có tin, Quý Lý Lý tự thú rồi”.


      Việc Quý Lý Lý tự thú nằm trong dự liệu của Hình Bân, nhưng đây phải toàn bộ những điều ấy cần. Ngày Quý Lý Lý tự thú, Công an Thanh Xuyên thông qua đài truyền hình công bố thông tin phá được vụ án giết người liên hoàn, kèm theo đó cũng đăng tải hình ảnh của “hung thủ” Quý Lý Lý.

      Truyền thông địa phương chỉ ra rằng vụ án này phá được trong khoảng thời gian ngắn là nhờ công lao của lực lượng cảnh sát Thanh Xuyên, đồng thời các phóng viên cũng lần lượt khơi gợi thông tin, vụ án này nhanh chóng được khởi tố, kẻ phạm tội ắt bị trừng trị.

      Điều khiến người ta bất ngờ là ngày thứ hai sau khi bài báo được công bố, cũng vào buổi bình minh, Công an thành phố Thanh Xuyên chào đón người tự thú thứ hai. Người đó dưới năm mươi, cao 1 mét 68, tóc bạc trắng, dáng người lom khom, mặc bộ quần áo bạc màu với rất nhiều vết vá. Ông ta mình tên là Lý Bảo Trụ, là hung thủ sát hại bốn mạng người.

      Hình Bân ngồi trong phòng thẩm vấn, gì, chỉ yên lặng nhìn người đàn ông trung niên với khớp cánh tay trái ràng biến dạng trước mặt. ra cho dù miêu tả quá trình phạm tội, ấy cũng có thể được tám, chín phần. Vì Lý Bảo Trụ chính là bố của Quý Lý Lý, tên của Quý Lý Lý có lẽ là Lý Quý. Lý Bảo Trụ nhặt rác ở Thanh Xuyên được năm năm rồi, Quý Lý Lý đầu năm vừa rồi mới tới Thanh Xuyên, tiếp nhận quán Ảo giác. Lý Bảo Trụ vì nguyên nhân nào đó giết hại bốn tên trong băng đảng trộm cướp, ngờ để lọt lưới con cá với quả tim phát triển lệch. Vì muốn bố bị vạch trần, Quý Lý Lý dàn dựng vụ giết Vu Đại Khánh.

      Tất cả những điều này chính là suy nghĩ được ấy liên kết lại khi biết được quan hệ quyết thống giữa hai người họ, có điều vài thứ vẫn cần họ tự khai nhận.

      ”. Hình Bân gõ gõ lên bàn. Lý Bảo Trụ ngồi đối diện câu đầu tiên lại là: “Tôi giết mấy kẻ đó đều vì các người, vì những cảnh sát nhân dân thể lấy lại công bằng cho chúng tôi như các người…”.

      Hình Bân hoàn toàn ngờ, phía sau vụ án này còn dây dưa với câu chuyện cũ vài năm trước.


      Năm 2008, lúc đó Quý Lý Lý học cấp ba, học ngay tại trường trung học phổ thông cấp huyện ở thành phố Thanh Xuyên. Cậu ta đạt thành tích tồi, có mấy kỳ thi, số điểm đều trong khoảng 550, dựa vào thành tích này, muốn thi đỗ học viện là hoàn toàn có hi vọng. Trong cuộc họp phụ huynh hai tháng trước kỳ thi đại học, giáo viên chủ nhiệm của Quý Lý Lý với Lý Bảo Trụ, người cất công mười dặm đường núi tới họp phụ huynh rằng, “Con bác khá lắm, chỉ đợi bỏ tiền ra để nó học đại học thôi”.

      Lúc ấy Lý Bảo Trụ cười thà, nhưng sau đó lại gạt nước mắt. Vợ ông sức khỏe yếu, bệnh tật dầm dề mấy năm liền, tiêu tốn hết tiền của trong nhà mà vẫn thể giữ được mạng, ba năm trước bỏ bố con ông mà . Nhà họ Lý bây giờ chỉ dựa vào hai mẫu ruộng của Lý Bảo Trụ để sống qua ngày, nhưng có chút tiền ấy, làm sao đủ!

      Đứa con trước mắt lại là cái lỗ lớn, Lý Bảo Trụ trở về nhà, ru rú cả ngày năng gì. Thầy giáo của con trai tiền học có thể trả góp. Trả góp ông biết, chẳng phải giống như Dương Bạch Trân và Hoàng Thế Nhân mượn tiền năm xưa hay sao?

      Mượn dễ, rồi lấy gì để trả?

      trong lúc sầu não, con lớn Lý Vân của Lý Bảo Trụ : “Bố, bố đừng lo, con và hai con bé thôn Đông Đầu bàn bạc xong xuôi rồi. Bọn con lên thành phố kiếm sống, kiếm tiền chu cấp cho em trai học”.

      câu của con khiến Lý Bảo Trụ lúc đó rơi hai hàng nước mắt. Ông ôm lấy con , được tiếng nào.

      Lý Bảo Trụ còn nhớ ngày tiễn Lý Vân ngày nắng đẹp. Khi ấy Lý Vân mặc chiếc áo hoa, cười ha ha vẫy tay chào tạm biệt ông. Lúc đó, ông Lý làm sao ngờ đó là lần cuối cùng ông nhìn thấy con còn sống.

      “Con tôi chết rất thảm, quá thê thảm”. tới đây, Lý Bảo Trụ rấm rức nên lời. Ông vĩnh viễn thể quên được dáng vẻ của con lúc cảnh sát thông báo ông tới nhận xác, mỗi lần nhớ lại, Lý Bảo Trụ thậm chí còn dám nhắm mắt.

      Ông cũng thể nào quên, trong đám người đưa con mình vào thành phố lúc trước, có kẻ tên là Vu Đại Khánh.
      A fang thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 52. Như hình với bóng

      Khi Lý Vân chết, đầu lìa khỏi xác. Tới bây giờ Lý Bảo Trụ vẫn còn nhớ dáng vẻ trợn tròn mắt, sợ hãi bước giật lùi của mình lúc cảnh sát địa phương đưa ông nhận xác. Tóc con lúc đó rất dài rồi, vốn dĩ vừa đen vừa bóng nhưng vì máu mà bê bết dính vào da đầu. Từ xa, mái tóc được kéo ra rất dài, cách đó đoạn nữa chính là cơ thể lìa khỏi đầu.

      Cảnh sát , trước khi chết con ông từng bị người ta ức hiếp. Cảnh sát còn con ông trước khi chết rất khổ sở. Cảnh sát lại về việc hung thủ là ai họ chỉ có thể cố gắng hết sức, vì manh mối thực quá ít ỏi.

      Vụ án của con ông kéo dài mấy năm, trở thành vụ án treo. Lý Bảo Trụ đợi cảnh sát minh oan cho con mà đợi tới khi tóc bạc trắng, cánh tay biến dạng, hy vọng phá được án trở nên mong manh.

      Phải làm sao đây?

      Người ở quê thôi bỏ , ông còn con trai mà.

      có thể bỏ như vậy sao? Lý Bảo Trụ trùm chăn ngồi giường nghĩ cả đêm, ngày hôm sau cầm theo chút tiền ít ỏi còn lại trong nhà, tới Thanh Xuyên.

      Ông ngờ, chỉ là , cảnh sát điều tra lâu như vậy có kết quả, sao ông lại có thể bắt gặp cách trùng hợp như vậy được?

      Ông còn nhớ hôm đó mới qua lễ Giáng sinh đúng ngày, mấy nhà hàng ông nhận gom rác làm ăn tốt vô cùng. Ông bận tới tối mới thu dọn xong, chuẩn bị về nhà, ngẩng đầu lên vừa hay nhìn thấy mấy người về phía mình, trong số đó là Vu Đại Khánh mà ông luôn theo dõi, quan sát.

      Họ gồm hai nam, hai nữ, khoác vai bá cổ đường. mặc váy da vừa ngắn vừa bó, càng trở nên nổi bật trong ngày đông lạnh giá. Lý Bảo Trụ và họ lướt qua nhau đúng chỗ cái nắp cống. Mắt của nắp cống làm kẹt đôi giày cao gót của đó, đội ngũ vốn bát nháo càng trở nên tán loạn.

      bị vướng gọi người đàn ông: “Đại Khánh, qua đây giúp em”.

      Lý Bảo Trụ nhìn thấy Vu Đại Khánh nheo mắt, lảo đảo về phía người con , “Giúp em, có lợi lộc gì?”.

      “Aiya, cả người em từ xuống dưới đều là của , còn lợi lộc cái nỗi gì?”

      Vu Đại Khánh cười gian: “ thích cái tính lẳng lơ này của em đấy, giống vài đứa thức thời”.

      “Phải rồi, Đại Khánh của chúng ta đúng là tàn nhẫn, chơi con đàn bà đó, cảnh sát bao năm nay vẫn chưa phá được án. Mà nó cũng là, giả vờ thanh cao nỗi gì, bảo nó bán nó bán, dạy nó ăn trộm nó cũng ăn trộm, còn phải kiếm tiền chu cấp cho em trai, xì!”

      Người phụ nữ bị Vu Đại Khánh bế ngang người lên cười với ở trong lòng gã đàn ông còn lại: “ vẫn biết à, Lý Vân đâu phải người đầu tiên bị Đại Khánh khử…”.

      còn chưa xong, trong ánh mắt Vu Đại Khánh xuất tiếng “suỵt”, “ tiếng thôi, em định tiễn vào tù đấy hả?”

      Sau đó là tiếng cười của mấy người đó khi hiểu ý nhau.

      Bọn chúng đâu giống về mạng người mà chỉ đơn giản như giẫm chết con kiến vậy.

      “Nếu ông biết ai là hung thủ, vì sao nhờ cảnh sát giúp đỡ?” Từ sau khi làm cảnh sát, đây phải lần đầu tiên Hình Bân gặp phải vụ án có “nỗi khổ” như thế này. Lần nào ấy cũng hỏi kẻ phạm tội câu: “Vì sao phải lựa chọn cách giải quyết phi pháp mà phải là tìm cảnh sát giúp sức?”.

      Nhưng câu trả lời nhận được về cơ bản đều giống với Lý Bảo Trụ: Cảnh sát giúp được tôi, các người chỉ nhấn mạnh chứng cứ với chúng tôi. Nhưng ngoại trừ việc tai nghe mắt thấy, tôi có chứng cứ.

      Đây cũng là nỗi khó xử hiểu được sau khi làm cảnh sát, chuyện phải dựa vào chứng cứ, dựa vào , nếu rất khó lập án. Hình Bân cũng chẳng còn cách nào.

      ấy đặt bút xuống, “Khai báo về quá trình phạm tội cụ thể ”.

      “Chẳng có quá trình nào cả, sau đó tôi tới mấy bãi rác mà đám Vu Đại Khánh thường đến, lâu dần cũng quen mặt…” tới đây, Lý Bảo Trụ chợt ngưng bặt. Hình Bân gõ lên mặt bàn, “ tiếp ”.

      ra bây giờ nghĩ lại, Lý Bảo Trụ bỗng nhận ra hình như mình bị lợi dụng, sau khi cắn chặt răng tranh đấu tâm lý hồi, ông nghĩ chi bằng cứ khai hết.

      “Nhưng nếu có người đó dạy tôi cách thực , có thể tôi cũng biết phải ra tay như thế nào…”

      Ông còn nhớ hôm đó ông dọn việc sớm, mấy nhà hàng kinh doanh vắng vẻ nên chưa tới chín giờ ông về nhà. Nằm giường, Lý Bảo Trụ lăn qua lăn lại, sao ngủ được, chuông điện thoại vang lên đúng lúc tâm trạng ông bực dọc.

      Giọng của đối phương có gì đặc biệt, nghe ra được là người đàn ông khá trẻ. Người kia ho tiếng sau đó hỏi thẳng ông: “Muốn trả thù cho con ? Tôi có thể giúp ông”.

      Đầu tiên Lý Bảo Trụ rất sửng sốt, sau đó tin. Đối phương có vẻ như hiểu được suy nghĩ của ông, với giọng nhàng: “Ông tin cũng sao, tôi khiến ông tin”.

      Thế là trong mấy ngày tiếp theo, Lý Bảo Trụ luôn nhận được điện thoại của người đàn ông bí đó. Đối phương nhiều, chỉ cho ông biết tối nay, ai trong số bốn kẻ đó xuất ở đâu.

      Lý Bảo Trụ xem và quả đúng thế , cả thời gian, địa điểm và số người đều trùng khớp. Lý Bảo Trụ thể tin.

      Cũng vào buổi tối khi ông do dự có nên cầu xin trợ giúp của người đàn ông thần bí kia ta gọi tới lần nữa. Người đó : “Bây giờ có cơ hội có thể giúp ông trả thù cho con , hơn nữa bản thân ông cũng bị cảnh sát nghi ngờ. Nếu ông lựa chọn từ bỏ đây là lần cuối cùng tôi gọi cho ông”.

      Lý Bảo Trụ từ bỏ, thế là mượn thời cơ đám trộm cướp vì chuyện của Diệp Nam Sênh bị cảnh sát vây bắt, ông làm theo chỉ thị của người thần bí, trước sau lấy cớ đưa đồ ăn và chuyển lời để lừa bốn người đó tới góc khuất rồi giết hại.

      “Tôi chỉ ngờ Vu Đại Khánh lại chết ngay trong lần đầu, nên theo chỉ thị sau đó của người kia, tôi sắp xếp vụ nhảy lầu, vốn muốn ngụy trang thành tự sát, ngờ vẫn bị các vạch trần”.

      Lý Bảo Trụ thà chất phác đưa còng tay lên lau khóe miệng: “Bây giờ tôi chỉ hi vọng Chính phủ đừng để con trai tôi bị liên lụy, tất cả đều do tôi làm. Nó biết gì hết, đấy, cầu xin Chính phủ”.


      Mười phút sau, Hình Bân trở về phòng làm việc, trong tay cầm lời khai tới từ gian phòng khác, tâm trạng rất lâu thể bình tĩnh lại được. Cái bẫy này do ấy giăng ra, trước tiên tìm người mạo danh Lý Bảo Trụ để kích động Quý Lý Lý rồi lại lấy Quý Lý Lý ra để ép Lý Bảo Trụ.

      Bây giờ xem ra trong cái bẫy này, thắng, còn hoàn thành vượt mức. Quý Lý Lý và Lý Bảo Trụ như có hẹn trước vậy, lần lượt tới nhận mọi tội lỗi. Dụng ý của họ rất ràng, muốn để đối phương liên lụy. Nhưng từ những bằng chứng cảnh sát nắm được trong tay, khó nhận ra, hung thủ chính là Lý Bảo Trụ, còn Quý Lý Lý là người vạch kế hoạch chủ yếu trong vụ Vu Đại Khánh bị sát hại.

      ra để Vu Đại Khánh nhảy lầu rất đơn giản, Quý Lý Lý chẳng qua chỉ tiết lộ trước với Vu Đại Khánh mấy tin kín đáo gần đây, sau đó để Vu Đại Khánh đợi ở tầng năm tòa nhà văn phòng, đợi tín hiệu của Quý Lý Lý rồi mới về nơi ở.

      Tín hiệu này dĩ nhiên là ký hiệu đòi mạng của Vu Đại Khánh.

      Vụ án cha con họ Lý là bi kịch, mà người tạo nên bi kịch, nghi ngờ gì, cũng có phần của cảnh sát. Hình Bân suy nghĩ rồi đánh báo cáo cho cấp . Cho dù thể giảm án cho cha con họ, cũng phải để giới cảnh sát Thanh Xuyên tự kiểm điểm bản thân.

      Lại lúc nữa trôi qua, có người gõ cửa vào. Là nhân viên thông tin làm rất lâu dưới quyền của Hình Bân rồi, mái tóc chải chuốt gọn gàng, dáng vẻ rất thông minh. Người ấy đứng bên cửa, với Hình Bân ngồi ngây ra trong phòng: “Đội trưởng, về cuộc điện thoại của người thần bí mà Lý Bảo Trụ khai nhận, chúng em điều tra ra. Cách đây xa, ở quận Tân Điền kế bên”.

      Sắc mặt Hình Bân nghiêm lại, ấy đập tập tài liệu trong tay lên bàn: “Xem ”.

      Vẫn là mặc thường phục “xuất hành”, mấy chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng lao vút ra đường quốc lộ, nóc xe có đèn cảnh sát.

      Mấy người đám Hình Bân ngồi trong xe. được nửa đường, ấy quay đầu nhìn Cung Khắc, “Cung Khắc, cậu tên Trương này kiếp trước phải chăng có thâm thù đại hận với gia đình cậu, hại chết chú Cung vẫn chưa đủ còn đối đầu với cậu?”.

      “Đối đầu càng tốt, tôi sớm muộn cũng bắt giữ ”. Cung Khắc ít khi những lời cay độc, đây là trong số những lần hiếm hoi đó. Hình Bân trầm mặc, ấy lo, theo lời của Lý Bảo Trụ, e là tên Trương này chẳng ngoan ngoãn ngồi đó đợi họ tới từ lâu rồi.

      đúng như ấy dự liệu.

      Biệt thự bán sơn nằm ở quận Tân Điền tọa lạc giữa sườn núi xanh mát. Khi Hình Bân và mọi người tới cửa chính, vừa hay có chiếc xe màu đen từ trong vườn lao thẳng ra ngoài.

      Đỗ xong xe, có nhân viên cảnh sát xuống xe xuất trình thẻ ngành cho bảo vệ, mong được hợp tác điều tra.

      Bảo vệ có ba người, người có tuổi và hai thanh niên. Mấy cậu thanh niên hồ nghi tin, ngược lại người đàn ông lớn tuổi ra trước tiên để dẫn họ vào sâu trong khu biệt thự.

      Vừa ông ấy vừa lắc đầu, “Thời buổi này, chỉ có mấy cảnh sát các cậu là bạo dạn, mấy người sống ở đây mà cũng dám điều tra”.

      Mấy người họ đáp lại câu của ông bảo vệ già.


      Chẳng mấy chốc tới nhà B5, mục đích chuyến này của họ. Bảo vệ thấy vậy càng cười to: “Nhà này ư, chủ nhân ra nước ngoài định cư, gần nửa năm về rồi, làm sao có thể…”.

      Còn chưa hết câu, có cảnh sát tới nhìn cửa rồi chạy về báo cáo: “Đội trưởng, cửa khóa!”.

      Thế nhưng, tất cả mọi người ở đó đều ngờ, trong phòng còn có thứ kinh hoàng hơn đợi họ.


      Khu biệt thự bán sơn là khu biệt thự cao cấp, kiến trúc của mỗi nhà đều khác biệt. Cứ ví dụ như nhà B5 này, vừa vào cửa là cả phòng khách cực rộng nối liền, bên tay trái là bệ rửa tay hình bán nguyệt, phía sau bệ dựng tủ rượu trong suốt, sâu bên trong là phòng bếp mang phong cách Đức với những dụng cụ nhà bếp bằng inox đồng dạng. Bên tay phải là cửa sổ nhìn thẳng ra ngoài, từ đó có thể phóng tầm mắt nhìn ra bãi cỏ rộng, lúc này cây cỏ xanh mướt.

      Nhưng tất cả đều phải mối quan tâm trọng điểm của những người trong phòng. Lúc này đây, ánh mắt của hầu hết các cảnh sát đều đồng thời tập trung về phía cửa cầu thang đối diện cửa chính.

      Ở đó lơ lửng tấm phông trắng, bên như phát thứ gì đó, còn về nội dung hình ảnh ai biết hơn Cung Khắc, toàn là hình ảnh về cuộc sống của mấy năm gần đây.

      Những bức ảnh tiếng động lại như lên nội dung vang dội: Tao vẫn theo dõi mày đấy…


      Đúng vào lúc này, nhà B4 bên cạnh bỗng vang lên tiếng hét thất thanh: “Ai ăn trộm cái xe RV của nhà tôi rồi!”.

      Các cảnh sát Thanh Xuyên đều có tố chất nghề nghiệp cực cao, khi còn chưa hỏi tình hình cụ thể của chủ hộ nhà B4, mấy cảnh sát nhanh tay nhanh chân trèo lên xe cảnh sát, đuổi theo hướng cửa lớn khu biệt thự.

      Vì họ biết, chính lúc nãy, chiếc RV màu đen mới lái ra khỏi cửa khu biệt thự bán sơn. đường , Hình Bân và họ liên lạc điện thoại, xác nhận chiếc xe vừa nhìn thấy chính là xe RV màu đen loại của thương hiệu nào đó được sản xuất tại Đức mà nhà B4 bị mất trộm.

      Sau khi xác định được mục tiêu công kích, Hình Bân hề rảnh rang. và nhân viên tổ truy kích vừa giữ liên lạc vừa điều chi viện tại Công an Thanh Xuyên. ấy quyết tâm phải bắt được tên “Trương” dám công khai thách thức cảnh sát này.

      Nhưng đơn giản như thế. Khoảng nửa tiếng sau, cảnh sát chịu trách nhiệm chặn đường ở khu nào đó trong thành phố phản hồi về: tìm thấy chiếc xe tình nghi tại quận Thanh Điền, nhưng trong xe ngoài mảnh giấy ra phát nghi phạm Trương.

      Trương như ngọn lửa đột nhiên biến mất đời, sau khi để lại tro tàn đổ nát, cũng bốc hơi luôn.

      Nhưng Cung Khắc biết, ra của chỉ là tạm thời, vì Trương để lại cho bức thư tuyên chiến.
      A fang thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 53. Chim cùng rừng


      Ngày 29 tháng 4, ngày thứ hai mươi Diệp Nam Sênh tới Thanh Xuyên.

      dắt tay Đông Đông, Cung Khắc đứng cách khoảng hai bước chân, tạm biệt với Hình Bân. Hôm nay là ngày họ trở về Lâm Thủy. Cung Khắc từ chối lời đề nghị đáp máy bay trở về của Quan Sở cách kỳ lạ, mà lại nhờ Hình Bân giúp họ đặt vé tàu hỏa từ Thanh Xuyên về Lâm Thủy.

      Gần tới kỳ nghỉ Quốc khánh, ga tàu đông tới đáng sợ, rất đông người vào trong ga đưa tiễn người thân, giao thông ràng trở nên rất khó khăn. Nhưng Diệp Nam Sênh có cảm giác này, vì Hình Bân và mấy cảnh sát mặc cảnh phục phía sau lưng ấy khiến xung quanh đây thông thoáng hơn ít.

      Hình Bân vỗ vai Cung Khắc: “Yên tâm , nếu có tin của tên Trương đó, tôi nhất định thông báo ngay cho cậu. Nhưng mà…”.

      Hình Bân ngừng lại, ghé sát vào tai Cung Khắc, : “Cung Khắc, mảnh giấy Trương để lại cho cậu có ý nghĩa gì, cậu với tôi sao?”.

      “Bởi vì tôi cũng chưa hiểu hoàn toàn”. Cung Khắc bình thản trả lời, đôi mắt đong đầy vẻ khó xử. dối, mảnh giấy của Trương đúng là viết cho nhưng nội dung lại rất khó hiểu, chỉ có mấy chữ số: 03.11.13, phía sau hàng số là nét gạch ngang dài, sau đó là hai chữ tiếng Trung: Lâm Thủy.

      Nội dung đoán được hết, nhưng có điểm biết, đó chính là cuối cùng Trương vẫn chạm mặt ở Lâm Thủy. Xác nhận được điểm này, Cung Khắc mới quyết định ở lại Thanh Xuyên nữa mà quay trở về Lâm Thủy.

      Chiếc loa phát thanh đỉnh đầu phát phát lại thông báo lên tàu, vẫn như mọi khi: “Còn ba phút nữa tàu chuyển bánh, xin mời người thân đưa tiễn nhanh chóng xuống tàu, những hành khách còn ở ngoài ga nhanh chóng lên tàu”.

      Hình Bân thất vọng lấy vai huých vào người Cung Khắc cái, tiếng “Giữ gìn” rồi nhìn theo bóng họ lên tàu. Trước khi lên hẳn, Diệp Nam Sênh chợt nhớ ra chuyện gì đó, bèn thò đầu ra ngoài cửa sổ, hét to về phía Hình Bân: “Đội trưởng Hình, nhớ tiền mừng của chúng tôi đấy nhé”.

      Tàu hỏa từ từ lăn bánh chuẩn giờ, tiếng bánh xe “xình xịch, xình xịch” dần trở thành quy luật cơ học. Diệp Nam Sênh ngồi bên cửa sổ, chốc chốc lại có nhân viên đường sắt đẩy những chiếc xe hàng ngang qua, lại phải thu chân vào né tránh.

      sắp tới tháng năm, ngoài cửa sổ toàn là màu xanh mát mắt. Cung Khắc ngồi ghế, đọc cuốn tiểu thuyết suy luận, tác giả là người Nhật Bản tên Higashino Keigo. Đó là tác giả mà Âu Tử Hành rất thích. Dưới tác động của ấy, hồi đại học, Diệp Nam Sênh cũng từng khá sùng bái vị tác giả này. ngờ rằng Cung Khắc trước nay hứng thú nhiều với văn học lại bỗng nhiên nổi hứng đọc tiểu thuyết.

      Nhưng cũng đoán được đại khái, Cung Khắc cố gắng thông qua cách này để bản thân bình tĩnh lại.

      Họ chuyến tàu chập tối, chẳng mấy chốc tới giờ ăn. Diệp Nam Sênh tới đầu toa, gọi Đông Đông chơi quay về. Đông Đông chơi cùng bạn mà con bé mới quen. Cậu bé đó sáu tuổi, lớn hơn Cung Tiêu Đằng khoảng nửa năm, là bé trai trông rất non nớt, dễ thương.

      Đông Đông giới thiệu với Diệp Nam Sênh: “Chị ơi, ấy tên là Mễ Dương Duơng, là bạn trai em mới quen”.

      Diệp Nam Sênh kinh ngạc vài giây, sau đó liền cười tít mắt kéo Đông Đông về toa tàu của mình. Được đấy, được đấy, tìm đối tượng bắt từ em bé trở , chuyện này khá đáng tin cậy.

      Ăn tối xong, Đông Đông lại ra đầu toa tìm Mễ Dương Dương chơi. Trước khi tắt đèn, nó và Mễ Dương Dương phải hẹn xong cuộc hẹn cho ngày mai mới quyến luyến quay về ngủ.

      Giấc ngủ tàu trước giờ luôn chập chờn, vì luôn có những thanh thể né tránh. Nhưng điều kỳ lạ là, Diệp Nam Sênh lại có giấc ngủ ngon. Nếu vì tiếng ồn ào lúc sáng sớm, có lẽ còn ngủ thêm lúc nữa.

      thanh lúc đầu truyền tới từ toa xe kế bên, là tiếng òa khóc đột ngột, ngay sau đó có những tiếng bước chân ngừng của nhân viên đường sắt và cảnh sát. Khi Diệp Nam Sênh mở mắt ra, đúng là có hai cảnh sát ngang qua trước ghế ngồi của họ. Cung Khắc mặc quần áo chỉnh tề, cũng nhìn theo phía người cảnh sát rời . Diệp Nam Sênh bất ngờ tỉnh dậy. xoa mặt, đè thấp giọng xuống chút nào: “ đen đủi vậy chứ, tới đâu cũng gặp vụ án”.


      Nhưng mà đúng là đen .

      Cũng may lần này phải án mạng, chính xác hơn, nạn nhân lần này chỉ hôn mê chứ chưa chết.

      Toa của Cung Khắc là toa thứ 15, toa giường nằm bên cạnh là toa cuối cùng của đoàn tàu, số 16. Người gặp chuyện là người đàn ông trung niên ngủ ở giường dưới, giường số 1 tại toa số 16. Khi Diệp Nam Sênh và mọi người tới nơi, người trông giống như bác sỹ cầm ống nghe kiểm tra cho người đàn ông nằm thẳng cẳng giường.

      Người bị kiểm tra trông khoảng dưới bốn mươi tuổi, tóc dài, bụng hơi phát tướng, cho dù nằm thẳng bụng vẫn hơi nhô lên như ngọn núi . Ánh mắt ông ta hơi mơ màng, xem ra thần trí vẫn còn chưa tỉnh táo. Người trông giống bác sỹ hỏi ông ta vài câu. Ông ta cứ há hốc miệng hồi lâu mà trả lời được.

      “Có lẽ là ngoại lực cơ học khiến nạn nhân ngạt thở, người này cũng may mắn đấy. Nếu là người yếu hơn, chắc chết từ lâu rồi”. Có vẻ như kiểm tra hoàn tất, vị bác sỹ đứng dậy, thông báo kết quả với hai cảnh sát phía sau.

      trong hai cảnh sát vỗ đầu, “Đều tại tôi, lúc ra cửa nghe vợ bái lạy Quan nhị gia. Lần này hay rồi, gặp ngay án mạng”.

      Người kia vỗ vai đồng nghiệp, “Cùng may mà chưa có án mạng”.

      Đúng lúc này, người phụ nữ đứng cạnh khóc thút thít nãy giờ bỗng nhiên kêu lên tiếng: “Túi của tôi biến mất rồi!”.

      “Cái túi đó có to , màu gì, có ký hiệu gì đặc biệt ?” Hai người cảnh sát định hỏi phía sau có giọng chen vào. Họ lần lượt quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông rất cao quan sát vị trí này, bên cạnh còn có tết tóc sừng dê.

      đó cũng rất kỳ lạ, dường như con bé biết đây là vụ án ám sát chưa thành, còn chạy tới bên cạnh người đàn ông nằm ngửa, vuốt vuốt ngực cho ông ta giống như giúp ông ta thở đều.

      “Mấy người là ai?” cảnh sát hỏi với vẻ vui.

      Khi Cung Khắc bộc lộ thân phận, hơn nữa còn được phía Lâm Thủy chứng thực, cảnh sát dĩ nhiên rất vui lòng giao vụ án cho Cung Khắc. Cung Khắc cũng rất nhanh chóng làm đại khái tình tiết vụ án trước mắt.

      Người phụ nữ và người bị hại là đôi vợ chồng, quanh năm làm ăn ở phương Nam, lần này trở về Lâm Thủy để giải quyết chút việc gia đình. Ngoài việc người đàn ông suýt nữa chết ngạt ra tổn thất vật chất chính là chiếc túi họ mang theo bên người. Nghe người phụ nữ , trong túi ngoài chiếc máy vi tính xách tay của ông chồng và năm vạn tiền mặt ra còn đồ đạc nào quan trọng nữa.

      “Túi to, là chiếc túi đựng máy tính xách tay hình vuông, màu đen, phải thương hiệu gì nổi tiếng”. Người phụ nữ vừa vừa vuốt ngực cho người đàn ông, dáng vẻ cực kỳ đau buồn, “Tiền phải vấn đề, nhưng kẻ nào độc ác như vậy, lại định giết chồng tôi?”.

      Sáng sớm nay, người vợ phát ra điều bất thường ở chồng mình. Lúc đó ông ta kéo chăn trùm kín đầu, gọi thế nào cũng thưa. Bà ta cảm thấy ổn bèn lật chăn ra, phát môi chồng tím tái, hơi thở rất yếu rồi.

      Cung Khắc trầm tư giây lát rồi hỏi người đàn ông: “ còn nhớ mình gặp nạn vào khoảng tầm nào ?”.

      Người đàn ông lắc đầu, vì lồng ngực bị thương nên ông ta năng được ràng lắm, “ nhớ nữa, trời còn chưa sáng, bên ngoài có ánh đèn, tàu dừng, là ga tàu”.

      những câu ấy dường như khiến ông ta hao phí ít sức lực. Người đàn ông ho mạnh tiếng, người phụ nữ vội vàng cầm nước đưa cho ông ta uống. Người đàn ông yếu ớt : “Đồng chí cảnh sát, tiền mất chẳng hề gì, cũng may tôi sao, nhưng trong máy tính có tài liệu rất quan trọng của công ty chúng tôi, nhất định phải tìm về giúp tôi nhé!”.

      Cung Khắc trả lời ông ta mà hỏi ngược lại người vợ: “Toa tàu này ngoại trừ hai vợ chồng chị ra còn có vài người nữa cách khoảng năm gian. Họ nghe thấy gì, chị cũng nghe thấy gì sao?”.

      Dường như nhắc đến vấn đề mà bà ta cảm thấy tự trách, người phụ nữ tới lấy túi xách của mình, rút lọ thuốc ra: “Gần đây tôi ngủ ngon giấc, bác sỹ có kê thuốc ngủ cho tôi, tối qua uống xong là tôi ngủ ngay. Chồng tôi chứng kiến, phải mình?”.

      “Ừm”. Người đàn ông gật đầu.

      Cung Khắc đón lấy viên thuốc, cầm lên xem. Đó là thuốc Zopiclone, tờ hướng dẫn có ghi chú là dùng để trị chứng mất ngủ, là loại thuốc được kê theo toa. Xem xong, trả lại cho người phụ nữ rồi với người đàn ông: “Yên tâm , cảnh sát nhất định dốc hết sức giúp tìm lại đồ mất và tìm ra hung thủ”.


      quay trở về toa của mình, dừng chân ở chỗ nối giữa hai toa, nhìn chiếc đồng hồ vách tường. Căn cứ vào những ghi chú bên , nhận ra trong chuyến hành trình đêm qua, chuyến tàu này tổng cộng dừng lại mười ga, trong có có ba ga lớn và tám ga .

      “902, nghi ngờ người vợ đó ra tay ư?” Diệp Nam Sênh hỏi . Cung Khắc rời mắt khỏi vách tường, đồng thời trả lời Diệp Nam Sênh: “Bà ta là hung thủ nhưng phải chính tay bà ta đả thương người đàn ông”.

      Diệp Nam Sênh sớm nhìn ra dựa vào sức của người phụ nữ thể giết nổi người đàn ông, gật đầu tán đồng: “Thế nên bây giờ việc chúng ta cần làm là bắt hung thủ. Nhưng nếu sau khi thực xong, xuống tàu rồi phải làm sao?”.

      “Thời gian gây án có lẽ vào khoảng từ hai giờ sáng đến bốn giờ sáng. Nghi phạm có lẽ là người ngồi trong hai toa 14 hoặc 15. có thể xuống tàu, hoặc vẫn còn ở này, thế nên chúng ta phải chuẩn bị hai tình huống”.

      Nhận ra Diệp Nam Sênh hiểu, Cung Khắc soạn tin nhắn gửi cho Đới Minh Phong để ấy xin hỗ trợ của các địa phương. Mặt khác, Cung Khắc vẫn giải thích suy luận của mình cho Diệp Nam Sênh nghe: “Mục tiêu của vụ mưu sát này quá ràng, chính là nạn nhân. Hung thủ vì phải ngồi giám sát nạn nhân nên cách quá xa. Thế nên toa 14 và 15 là khoảng cách đẹp nhất. Cá nhân thiên về toa 15. Hơn nữa, đêm khuya, đoàn tàu di chuyển, khoảng cách quá xa có thể gặp phải nhân viên, khả năng bị lộ rất cao. Còn về thời gian cần giải thích quá nhiều nữa chứ? Giờ mệt mỏi theo đúng sinh lý của con người, trong khoảng thời gian đó, con người luôn ngủ say nhất.

      Giải thích xong xuôi, Cung Khắc cũng soạn gần xong tin nhắn. Đúng lúc chuẩn bị gửi, bỗng nhiên bỏ cuộc, nhìn Đông Đông và Mễ Dương Dương rụt rè đứng sau lưng nó, Cung Khắc nghe thấy Mễ Dương Dương : “Chú ơi, con có chuyện muốn ”.

      Cảnh sát được lúc, Hà Khánh Phương ngồi ghế gọt táo cho người chồng bị thương. Bên cạnh vang lên tiếng con nít: “ ơi, chú ơi. Hai chú đừng buồn. Con vừa nghe bố , tìm được người hại chú rồi, bây giờ có rất nhiều chú cảnh sát bắt kẻ đó!”.

      Hả! Hà Khánh Phương giật nảy mình.

      “Thế… Thế ư? Cảnh sát giỏi quá…” Bà ta cảm thấy gượng cười sao mà khó thế.

      bé nhảy chân sáo bỏ , Hà Khánh Phương mượn cớ vệ sinh rồi trốn trong góc toa tàu, gọi điện thoại. Điện thoại được kết nối rất nhanh, Hà Khánh Phương có chút bực bội: “Sao cậu ngốc thế hả, giết được người thôi. Tôi bảo cậu trốn cho kỹ, sao tôi lại nghe cảnh sát sắp tìm được cậu rồi. Bây giờ cậu ở đâu?”.

      “Ở sau lưng bà”. Cánh cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra từ bên ngoài, chiếc còng tay sáng ngời đung đưa trước mặt Hà Khánh Phương: “Hà Khánh Phương, đồng bọn của bà – Trương Nhị Dân – khai báo toàn bộ việc bà và ta hợp mưu giết hại chồng bà, cảnh sát tiến hành bắt giữ bà theo đúng pháp luật, mong bà hợp tác”.

      Dưới những chứng cứ đanh thép, Hà Khánh Phương nhanh chóng khai nhận toàn bộ. ra rất đơn giản, Hà Khánh Phương và chồng mình là nông dân vốn sống ở thành phố Lâm Thủy, sau đó tới phía Nam kinh doanh kiếm ít tiền. Người đàn ông có tiền vào dĩ nhiên học thói hư tật xấu. Chồng của bà ta đề nghị ly hôn, lần này về quê là để làm thủ tục. Hà Khánh Phương cam tâm bị vứt bỏ như vậy nên hợp tác cùng người em họ xa tạo nên vụ mưu sát này. là trước đó họ cũng chuẩn bị hai phương án, hoặc là giết người Hà Khánh Phương được thừa kế tài sản. Nếu giết dựa vào mấy bức ảnh “nóng” trong máy tính ông ta cũng có thể bòn rút được gã đểu này khoản tiền.

      Có ai ngờ lưới trời lồng lộng, người em họ của bà ta xuống tàu theo kế hoạch nên vô tình thế nào lại bị hai đứa trẻ bắt tại trận.


      Khi xe lửa tới ga Lâm Thủy, Đông Đông và Mễ Dương Dương bịn rịn tạm biệt nhau. Mễ Dương Dương : “Đông Đông, em lợi hại , chỉ dựa vào việc người chú nạn nhân có dính sợi vải là nhận ra quần áo của hung thủ”.

      Đông Đông vỗ đầu Mễ Dương Dương, “ cũng đâu có kém, nếu là em, em chẳng nhìn ra Trương Nhị Dân gì đó chỉ qua đêm, hành lý có thêm cái balo”.

      Cung Khắc đứng xa với Diệp Nam Sênh: “Theo cách dạy của em, tương lai phải chăng Đông Đông cũng trở thành pháp y?”.

      “Có gì tốt nào?” Diệp Nam Sênh nhướng mày.

      Chỉ mới xa tháng mà bầu trời Lâm Thủy xanh hơn rất nhiều, gió thổi qua mặt, thời tiết khiến người ta dễ chịu. Cung Khắc đưa người nhà rời khỏi ga tàu, định bắt xe chiếc Buick màu đen bỗng dừng lại trước mặt họ. Cửa xe trượt xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp: “Thầy Cung Khắc, thầy bắt tôi đợi lâu quá”.

      Khi nhìn thấy gương mặt của Đồng Đan Thanh, Cung Khắc chợt tỉnh ngộ. đời này, phóng viên là những người bám dai nhất, cũng là những người giống hồn ma vất vưởng nhất.
      A fang thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :