1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Sổ tay hình cảnh - Ngô Đồng Tư Ngữ (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 44.Nghi phạm có khả năng

      “Diệp Nam Sênh, Diệp Nam Sênh…” Cung Khắc đỡ lấy eo , ôm vào lòng, lẩm bẩm gọi tên với ngữ khí sốt sắng. Quan Sở đứng bên cạnh lao vút như mũi tên, đuổi theo đám người kia từ lâu, bóng hình hòa vào dòng người như nước, chẳng mấy chốc mất hút. Vệ Lan ở lại bình tĩnh bế Đông Đông, chỉ tay về phía: “Xe ở đằng kia, chúng ta phải tới bệnh viện, chúng ta cần tìm bác sỹ khám cho ấy”.

      Cung Khắc gật đầu, bế ngang người Diệp Nam Sênh lên, men theo con đường hẹp được Vệ Lan mở ra, khó khăn len ra ngoài. Chốc chốc lại cúi đầu, đung đưa Diệp Nam Sênh sắp nhắm mắt lại trong lòng, “Diệp Nam Sênh, Diệp Nam Sênh, em tỉnh lại , đừng ngủ”.

      Điều khiến Cung Khắc ngờ tới là chỉ gọi mấy tiếng như thế mà người trong lòng tỉnh dậy .

      Có lẽ khó chịu, hơi chau mày, nét mặt đau khổ, “Bà Mục sai, cuộc đời này cho dù tới ngày sắp chết, chắc cách xưng hô của đối với em vẫn chỉ duy trì ba chữ ‘Diệp Nam Sênh’ mà thôi, ngay cả cách gọi cũng có…”.

      Dáng vẻ chớp mắt đầy hụt hẫng của khiến Cung Khắc thở phào nhõm. ngừng lẩm bẩm: “May quá, may quá…”.


      Khi lên xe rồi, Diệp Nam Sênh mới : “Cung Khắc, ngốc, đâm kim là ngất xỉu ư? Ngay cả thuốc mê liều cao cũng chẳng nhìn thấy hiệu quả ngay tức như thế. Cũng chẳng biết đám đại gia đó đâm gì vào em”.

      Diệp Nam Sênh hy vọng là khí. Cho dù các thành phố bây giờ có chỉ số ô nhiễm hề thấp, nhưng cũng may người có khao khát sinh tồn mạnh mẽ.

      : “Tệ hại có thể là thủy ngân, mặc dù có độc nhưng may là có thể giải phóng ra được”.

      Kết quả hy vọng nhất chính là đầu kim có dính mầm bệnh HIV. Những vụ án liên quan tới số mầm bệnh HIV lây truyền qua ống kim tiêm hoặc các con đường khác phải chưa từng nghe qua, có điều ngờ được có ngày bản thân cũng vì chuyện này mà run sợ.

      “Nếu là tình huống tồi tệ nhất 902, nếu có tìm người khác, nhất định phải tìm người tốt hơn em nhé”. Ánh mắt Diệp Nam Sênh nhìn Cung Khắc bằng vẻ quật cường và .

      “Ngốc nghếch”. Cung Khắc . Sau đó nắm chặt lấy tay Diệp Nam Sênh, rất chặt.

      “Có đau ?” hỏi.

      đau, chỉ hơi tê tê thôi”. Diệp Nam Sênh trả lời.

      “Chị, chị phải ráng lên”. Đông Đông .

      Diệp Nam Sênh đáp: “Được, chị ổn thôi”.

      Vệ Lan lái xe, nhưng vẫn liếc nhìn “gia đình ba người” kia qua gương chiếu hậu, có phần ngưỡng mộ.

      Bệnh viện gần đó nhất cũng cách đường 33 quá xa, chỉ cách hai con đường. Ngoài phút đợi đèn đỏ ra những đoạn đường khác đều rất thông thoáng.

      Tại tầng 1, tòa nhà khám chữa bệnh cơ sở 2 của bệnh viện Thanh Xuyên.

      y tá tới phòng bệnh lấy dụng cụ trở về, ngang qua trước cửa phòng quan sát, liếc mắt nhìn thấy người ngồi chiếc ghế dài trước cửa. Là người đàn ông rất cao, vai rộng, chân dài, dáng người với tỉ lệ nổi bật. Tiếc là tướng mạo của người ấy đẹp như vóc dáng, đôi mắt thâm sâu, tuyệt đẹp, có điều làn da hơi trắng bệnh, có vẻ như mới mắc căn bệnh hiểm nghèo.

      mặc chiếc áo jacket nhạt màu, hơi cúi đầu, ngọn đèn hành lang khiến gương mặt người đàn ông chìm vào khoảng u tối. Bờ môi hơi khép, có thể nhận ra tâm trạng của tốt lắm. Có lẽ, tới những nơi như bệnh viện, ngoài những người sinh em bé ra về cơ bản chẳng có mấy nhà hân hoan vui vẻ.

      chiếc ghế dài bên cạnh người đàn ông còn có bé. Con bé nghiêm túc như , thi thoảng lại nhảy lên nhảy xuống ghế rồi dí mắt nhìn ngó qua cánh cửa phòng cấp cứu. Bên trong có tấm bình phong gấp cánh, nên nhóc dĩ nhiên chẳng nhìn thấy gì. Thế là nó buồn bã quay về, nhưng chỉ được lúc lại lặp lại đúng động tác ban nãy.

      Đúng lúc này, y tá từ trong phòng bước ra, đụng ngay phải Đông Đông ngó vào trong. ấy xoa đầu con bé, “Ai là người nhà của Diệp Nam Sênh?”.

      ấy là vợ tôi”. Cung Khắc đứng dậy.

      y tá phát ra người đàn ông này khi đứng lên cao hơn hẳn lúc ngồi, nhưng lưng hơi gù. đưa tờ giấy cho Cung Khắc, “ nộp viện phí ”.

      “Tình hình của vợ tôi nghiêm trọng lắm sao?” Trong ánh mắt người đàn ông dường như có dòng tâm trạng phức tạp chảy, giống phẫn nộ, lại giống như tự trách. y tá hơi giật mình. bất chợt lùi sau bước, khụt khịt mũi, “Cũng quá nghiêm trọng, cụ thể thế nào, bác sỹ với ”.

      Cung Khắc “ồ” lên tiếng rồi quay người bỏ . Nếu nhờ có Đông Đông gọi bố ở phía sau, có lẽ quên luôn cả việc con còn ở đây.

      quay ngược trở lại, “Con ở đây với , hay là…”.

      “Con cùng bố”. Đông Đông kiễng chân đòi Cung Khắc bế. Người đàn ông phản đối, nâng Đông Đông lên vai.

      “Bố, bố đổ mồ hôi rồi, để con lau cho”. y tá nhìn theo bóng hình hai bố con, loáng thoáng trông thấy ngồi vai bố, đưa vạt áo lau lớp mồ hôi trán .

      “Cảm ơn con”. Người đàn ông trả lời.

      “Bố à, chị tốt bụng như vậy, nhất định có chuyện gì đâu”. Vẫn là câu an ủi bằng chất giọng non nớt.

      “Ừm”.

      Tới cửa thanh toán, Cung Khắc rút thẻ ngân hàng ra, đưa cả thẻ và hóa đơn vào trong cửa sổ. ngờ hóa đơn bị trả lại nguyên dạng, cùng với chiếc thẻ ngân hàng.

      “Người bệnh này được sắp xếp nhập viện rồi”. Chất giọng ôn hòa của người bác sỹ trực ban vòng qua ô cửa khuếch , “Phòng bệnh tổng hợp tầng ba, số phòng cụ thể tới bàn y tá đó hỏi xem”.

      Đầu đuôi câu chuyện sau khi Cung Khắc nhìn thấy vợ chồng Quan Sở chuyện với bác sỹ lập tức hiểu ra ngay. Quan Sở là người trong ngành, còn Vệ Lan là doanh nhân, có tiền.

      Cung Khắc bước qua, vừa hay nghe thấy vị bác sỹ mặc blouse trắng : “ có kết quả xét nghiệm, là nước muối pha oxy, cũng may lượng nhiều nên nguy hiểm. Còn về HIV, phải đợi mấy ngày nữa mới có kết quả, nhưng cá nhân tôi cho rằng khả năng tương đối thấp. Bây giờ điều tôi lo lắng duy nhất là vị trí kim đâm vào ổn lắm, có thể ảnh hưởng tới việc lại của người bệnh trong tương lai”.

      “Ông Nam Sênh bị liệt?” Cung Khắc đứng ngay phía sau vợ chồng họ, sửng sốt hỏi. Đông Đông sợ hãi níu áo bố, dám buông tay.

      “Tôi kết luận tuyệt đối. Tôi chỉ đưa ý kiến mang tính chất phòng ngừa, thế nên tôi khuyên bệnh nhân nên ở lại bệnh viện thời gian để quan sát. Người nhà cũng cần quá lo lắng, dù sao chuyện nhát đâm có thể dẫn tới tàn phế chỉ có tỷ lệ thấp”. Lời động viên của người bác sỹ khi đứng ở góc độ khách quan hề giảm áp lực tâm lý cho Cung Khắc. tự trách, Nam Sênh vì mình mới gặp chuyện.

      Nhưng Diệp Nam Sênh ở trong phòng bệnh lại vui vẻ hơn nhiều so với những gương mặt nghiêm nghị bước vào. trò chuyện với chị bị gãy xương nằm viện. Chị ấy cho quả chuối, Diệp Nam Sênh bóc ngay mà gọi Đông Đông tới rồi cho nó.

      “Tôi này, mọi người đừng có bày ra vẻ mặt đau khổ được ? phải HIV là tôi cảm thấy vô cùng may mắn rồi. Tôi muốn nhường 902 cho người phụ nữ khác. Huống hồ nếu có bị liệt cũng có gì, cùng lắm lại chậm hơn chút thôi mà? Vừa hay, 902, nếu em liệt chúng ta đồng nhất, em cũng chê bai lại chậm như rùa nữa”.

      Đôi mắt Diệp Nam Sênh sáng ngời, tinh thần lạc quan của xuất phát từ nội tâm chứ phải giả vờ. Bà Mục từ dạy rất nhiều điều, nghe nhiều, quên cũng nhanh, nhưng có câu khắc ghi: Con người phải nhìn về phía trước mới tiến bộ, nhưng khi gặp thất bại nhất thời thể tiến lên cứ cúi xuống nhìn xem mình có gì, rồi quay đầu nhìn những người được như mình. Có lúc học cách đánh mất cũng là cách khiến bản thân hạnh phúc.

      “Huống hồ số em may lắm, làm sao mà dễ liệt như vậy được!” Diệp Nam Sênh mỉm cười vẫy tay với Cung Khắc. Khi ngồi xuống bên cạnh giường, mặc kệ trong phòng đông người, thẳng thừng nâng mặt lên, hôn xuống.

      “Nếu em liệt, có bỏ em ?”

      đâu”.

      “Vậy là được rồi”. Diệp Nam Sênh cười tít mắt, “Đông Đông à, sao con che mắt lại! Lần sau phải tự giác, biết ?”.

      Chỉ tay vào Cung Tiêu Đằng đứng bên kia giường, mắt sáng như sao, Diệp Nam Sênh nghiêm túc dạy dỗ.

      Vệ Lan và Quan Sở cảm thấy Diệp Nam Sênh đúng là tia nắng rạng rỡ mà ông trời ban cho Cung Khắc.

      Buổi tối, Cung Khắc ở lại bệnh viện chăm sóc Diệp Nam Sênh. Đông Đông được giao lại cho Vệ Lan. ngờ là trước khi tiễn họ về, bỗng có vị khách bất ngờ tới bệnh viện.

      Vẫn giống như hồi học ở trường cảnh sát, mỗi lần gặp Cung Khắc, Hình Bân lại nhíu mày rất chặt. Hết cách thôi, hồi còn học, vì tồn tại của Cung Khắc mà Hình Bân chỉ có thể ấm ức đứng ở vị trí thứ hai.

      Có người , phàm là đối thủ cạnh tranh, quan hệ chỉ có hai loại. Hoặc là trân trọng lẫn nhau, hoặc là đội trời chung.

      Mà Hình Bân và Cung Khắc chính là loại thứ hai ấy.

      Hình Bân chào hỏi Vệ Lan trước rồi mới quay đầu nhìn Cung Khắc: “Mấy năm nay sao rồi, cậu vẫn vậy, sức khỏe yếu ớt. Nghe lần này bạn gặp chuyện có liên quan đôi chút tới cậu?”.

      Hồi học, Thể dục là môn duy nhất Hình Bân hơn Cung Khắc, bây giờ cậu ta là đội trưởng đội cảnh sát hình Công an thành phố Thanh Xuyên. Được gọi là trung tâm, trong tay Hình Bân quản lý vài trăm nhân khẩu. Cậu ta cũng là người thông minh, dưới lãnh đạo của cậu ta, tỷ lệ phá án mỗi năm ở Thanh Xuyên luôn dẫn đầu trong số mấy thành phố lân cận.

      Hôm nay Vệ Lan gọi điện tới tổng bộ. Theo lẽ thông thường, những vụ án kiểu này cần cậu ta đích thân ra mặt. Nhưng khi nghe đối phương là Cung Khắc, cậu ta lập tức lái xe tới bệnh viện ngay, thế là có tình huống châm biếm ở .

      Vệ Lan biết câu chuyện sâu xa giữa Cung Khắc và Hình Bân, chỉ biết hai người họ quen nhau. Nhưng nghe khẩu khí của Hình Bân, ấy cũng nhận ra vấn đề, thế là ấy chuyển đề tài, “Đội trưởng Hình, có manh mối gì chưa?”.

      Cái gọi là manh mối đương nhiên muốn hỏi tới đám người hại Diệp Nam Sênh.

      Hình Bân gật đầu rồi lại lắc đầu ngay, “Là nhóm trộm cắp ở quận phía Tây, mấy hôm nay triệt hạ phía đó hơi mạnh tay nên đám người này hết cách, phải chạy tới đường 33 giở trò. Người tôi biết là ai, địa điểm nấp của bọn chúng, chúng tôi cũng nắm được hầu hết, bây giờ chỉ đợi chuột về hang là thu lưới. Đợi tôi mấy ngày, mấy ngày nữa giao cho ”.

      Khi câu cuối cùng, Hình Bân cố tình liếc nhìn Cung Khắc, có ý nhắm đến . Sau đó cậu ta lại xua tay, “Được rồi, bạn cũ cũng gặp nhau rồi, tin tức cũng thông báo cho mọi người rồi, tôi về trước đây”.

      Dứt lời, Hình Bân cho Cung Khắc cơ hội gì, quay người trở về đường cũ.

      Sau khi Hình Bân khỏi, Vệ Lan ôm Đông Đông và Quan Sở rời . Cung Khắc trở về phòng. Ở trong phòng, Diệp Nam Sênh đọc cuốn sách mà chị kia cho mượn. Diệp Nam Sênh : “902, em thích người đó”.

      Người đó ý muốn Hình Bân.

      Cung Khắc chỉ vào cuốn sách trong tay Diệp Nam Sênh, “Bây giờ đọc cái này, có sớm ?”.

      Diệp Nam Sênh đỏ mặt.

      Bìa của cuốn sách đó rất rực rỡ, bên em bé sơ sinh với hai má phúng phính, tên sách viết: Kim chỉ nam nuôi trẻ sơ sinh.


      Bầu trời đêm ở Thanh Xuyên là màu xanh tĩnh mịch. Diệp Nam Sênh ngủ, Cung Khắc đứng ngoài hành lang ngắm bầu trời ngoài cửa sổ. Ngày thứ hai rồi, chân của đỡ hơn chút, còn tê nữa. Mong là sao.

      Chuông di động reo vang, Cung Khắc cầm lên nghe, bên trong là những tiếng ù ù như côn trùng bay.


      Người y tá phụ trách tầng ba hôm nay vẫn cầm đèn pin kiểm tra phòng bệnh lúc bốn giờ sáng. Sau khi vòng phát có gì bất thường, ấy lại quay về.

      Bàn y tá ở góc hành lang nhìn thẳng ra thang máy. ấy vừa chuẩn bị quay người vào phòng sau khi ho lúc thang máy vẫn yên lặng nãy giờ đột nhiên “tinh” tiếng rồi bật mở.

      Vào lúc gần sáng, thời điểm đêm đen và bình minh giao thoa, thanh ấy khiến người y tá mới làm năm như ấy vẫn phải thót tim.

      ấy quay đầu, nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt bước ra từ quầng sáng dần lóe ra trong thang máy, chính là Cung, người nhà của bệnh nhân nào đó ở tầng này.

      Dường như chìm đắm trong cảm xúc nào đó, ánh mắt trống rỗng đến kinh người.

      Cứ như vậy, Cung Khắc cúi đầu, tay đút vào túi, lưng hơi gù, chào hỏi y tá ngay.

      Chuyện này cũng kỳ lạ quá !


      Diệp Nam Sênh ở bệnh viện tới ngày thứ năm, loại trừ khả năng bị nhiễm HIV, hơn nữa chân đích thực cũng có vấn đề gì. Cảm giác hưng phấn khiến dậy từ rất sớm, khi trời còn chưa sáng. nhìn sang bên cạnh giường, Cung Khắc ở đây.

      đâu rồi?

      nghi hoặc ấy duy trì tới tận bữa sáng. Vệ Lan, Quan Sở cùng với tay Hình Bân mà ghét tới cùng lúc.

      “Nam Sênh…” Vệ Lan lên tiếng trước, “Cung Khắc gặp chuyện rồi”.

      Đúng năm giờ sáng nay, nhân viên vệ sinh phụ trách quét dọn con đường Tây Hoàn 1 – Mã Lam Hoa – khi đẩy xe vào đường sửng sốt phát người đàn ông cao lớn cầm dao, cách ta chưa đầy nửa bước là có người phụ nữ nằm. Sắc mặt ấy tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn đầy thảng thốt, lồng ngực chảy cả mảng máu lớn. ràng là chết.

      Mã Lam Hoa kêu lên thất thanh: “Giết người!”.

      Sau đó có người chạy bộ buổi sáng báo cảnh sát giúp. Mà người đàn ông cầm dao kia cũng lập tức bị khống chế.

      Tên của người ấy là Cung Khắc.
      A fang thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 45. Hung thủ chính là cậu

      Nạn nhân nữ được phát đường Tây Hoàn 1 phải là vụ thảm sát đầu tiên xảy ra mấy ngày gần đây.

      “Ba ngày trước, tại con hẻm phía sau quán bar đường Tây Hoàn 2, phát thấy người đàn ông, nguyên nhân tử vong cũng là vết đâm trúng tim dẫn đến mất máu quá nhiều. Hai ngày trước, đường Hưng Đông, đoạn trước số nhà 65, phía sau quán ăn cũng phát nạn nhân nữ với nguyên nhân tử vong tương đồng. Cộng thêm cả hôm nay nữa có ba nạn nhân, hai nữ nam, nguyên nhân tử vong giống nhau, vừa hay đều là thành viên của băng nhóm trộm cướp đó”. Mấy người ngồi trong chiếc xe cảnh sát của Công an Thanh Xuyên, Hình Bân ngồi ở ghế phụ nghịch bật lửa, tình hình vụ án.

      Diệp Nam Sênh chau mày. cảm thấy càng ở lâu với người tên Hình Bân này, càng cảm thấy ta đáng ghét. Hít sâu hơi, lên tiếng: “Thế nên tại phía cảnh sát Thanh Xuyên chỉ nghi ngờ Cung Khắc là hung thủ của vụ án thứ ba mà còn đồng thời giết cả hai nạn nhân trước đó?”.

      “Cũng hẳn là như vậy”. Hình Bân gập nắp bật lửa lại, chiếc hộp bằng kim loại phát ra tiếng “cạch”. ta tiếp: “Nhưng tôi và Vệ Lan, cùng Cung Khắc đều có quen biết, cũng định giấu giếm gì mọi người. Cung Khắc đích thực là kẻ tình nghi số cho tới thời điểm này. Nhưng cũng phải tin rằng chúng tôi là cảnh sát nhân dân, để lọt lưới kẻ xấu nào”.

      Nhìn chằm chằm gương mặt gã Hình Bân năng thản nhiên đó, Diệp Nam Sênh dường như nghe được cả câu phía sau của ta: Với tư cách là cảnh sát nhân dân, tôi cũng thả Cung Khắc mà tôi luôn coi là kẻ ác.

      hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng dám phản bác. Vì trong thời kỳ nhạy cảm, khiến gã Hình Bân hẹp hòi mọn đó ghi thù người bất lợi nhất vẫn là Cung Khắc.


      Họ được sắp xếp gặp mặt năm phút. Chỉ năm phút ngắn ngủi thế mà như được Hình Bân ban ơn.

      Phòng gặp có cửa sổ, đương nhiên cũng có nắng. May là Cung Khắc bị đeo còng tay, điều này ít nhiều khiến tâm lý Diệp Nam Sênh dễ chịu hơn chút. Vệ Lan, Quan Sở và Đông Đông nằng nặc đòi theo đứng bên ngoài đợi. Trong phòng, ngoài Diệp Nam Sênh và Cung Khắc ngồi ở hai đầu chiếc bàn hình chữ nhật ra còn có cảnh sát đứng ngoài cửa, tay chắp sau lưng, đứng dạng chân, dáng thẳng tắp. Giống như mấy bộ phim truyền hình, nét mặt người cảnh sát này chút biểu cảm, mắt nhìn ngang ngó dọc, nhưng nghĩ cũng đủ biết, ta nghe được cuộc đối thoại của hai người trong phòng.

      Diệp Nam Sênh dĩ nhiên sợ ai nghe thấy, vì biết họ thẹn với lòng. Nhưng lại biết nên mở lời từ đâu.

      Người bắt đầu câu chuyện lại là Cung Khắc. câu đầu tiên: rất ổn, người chịu trách nhiệm về hầu như đều là đồng nghiệp, bạn học, còn có cả học trò, bị ngược đãi.

      Câu thứ hai của là: Em khỏe ? Chân ổn hẳn rồi chứ?

      Diệp Nam Sênh đáp lại bằng tiếng khóc thút thít vang vọng, “Cung Khắc, rốt cuộc chuyện này là sao! Đám người đó chỉ dựa vào việc cầm hung khí là hung thủ giết người à, khốn kiếp!”.

      Người “khốn kiếp” đứng ngoài cửa ho tiếng, thanh có vẻ ngượng ngập.

      Câu chửi mắng của Diệp Nam Sênh cũng khiến Cung Khắc dở khóc dở cười. Nhưng cảm giác bất luận chứng cứ có rành rành thế nào vẫn luôn có người tin mình trong sạch khiến muốn : tuyệt.

      “Nam Sênh”. gọi tên , để nín khóc trước rồi mới : “Vụ án này thể tham gia, hơn nữa nghe người nhà của nạn nhân biết là người bên phía cảnh sát. Thế nên, trừ phi có chứng cứ đanh thép, bằng rất khó thoát tội”.

      “Hơn nữa cái gã đối đầu với còn suy nghĩ rất chủ quan. bảo phải làm sao đây?” Diệp Nam Sênh thoải mái quệt mặt, dường như hề để ý tới chất dịch đặc quánh đáng nghi dính ở mu bàn tay. Trong đầu chợt lên người, “Hay là em trở về Lâm Thủy gọi Cận Hoài Lý tới nhé. Chẳng phải ấy cũng rất giỏi phá án hay sao?”.

      có ân oán trước đây, Cung Khắc cũng biết vụ này e là thể nhờ cậy giúp sức quá nhiều.

      “Gọi cậu ấy tới vì vụ này, cậu ấy nhất định lại biết trân trọng nhân tài, huống hồ biết bị giam, cậu ấy chỉ vui vẻ xách ghế ra xem bị giam bao lâu thôi”. Cung Khắc bày ra vẻ mặt khổ não, dường như trong đám bạn bè, những người bình thường chẳng giúp được gì cho , những người giúp được chỉ muốn nhìn thấy bị mất mặt. “Nhưng sao, vẫn còn người giúp được ”.

      “Ai vậy?”

      “Em”.

      Người ta hay “Khác nghề như cách núi”, để Diệp Nam Sênh quen tiếp xúc với người chết tiếp quản chuyện của người sống, cũng chỉ suy nghĩ chút rồi đồng ý rất nhanh gọn: “902, yên tâm, em nhất định cứu ra”.

      Ánh mắt kiên định, dường như bây giờ còn khó khăn gì có thể khiến sợ hãi nữa, mặc dù điều tra phá án và khám nghiệm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Vì 902 của rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

      “Nhưng, phải kể cho em nghe vì sao lại xuất ở địa điểm phát vụ án”. Diệp Nam Sênh hỏi Cung Khắc.

      Cung Khắc hơi chau mày, sau vài giây suy nghĩ, lên tiếng: “Tới bây giờ vẫn dám chắc hai chuyện này chỉ là trùng hợp hay bị gài bẫy”.


      việc phải ngược trở lại vài hôm trước, ngày thứ hai Diệp Nam Sênh nhập viện. Vừa qua nửa đêm, Cung Khắc nằm chiếc giường dành cho người nhà bị ngăn cách bên ngoài, trằn trọc sao ngủ được. Chuyện suy nghĩ rất đơn giản, chẳng qua là Diệp Nam Sênh vì mình mà bị thương, lúc ấy, vết thương của còn chưa có kết luận ràng.

      Sau đó, thẳng thừng bò dậy.

      còn nhớ khi ấy là 0 giờ 5 phút, hành lang bệnh viện yên ắng tới độ nghe được cả tiếng ngáy. Thế nên cho dù di động rung, thanh ù ù như ong vò vẽ cũng cực kỳ ràng. rút máy ra khỏi túi, nhìn chằm chằm vào số điện thoại mang mã vùng thành phố Thanh Xuyên, chỉ do dự giây lát rồi áp lên tai nghe ngóng.

      Ban đầu bên kia chỉ có tiếng ù ù như tiếng côn trùng, phải tiếng người. Cung Khắc “Alô” hai tiếng, đầu ấy vẫn có ai đáp lại, định dập máy.

      Những cuộc điện thoại quấy rối bằng số lạ kiểu này bây giờ rất phổ biến. Cung Khắc những tưởng cuộc gọi này cũng vậy. Nhưng đúng vào lúc chuẩn bị ngắt máy đầu kia đột nhiên có tiếng người, là tiếng thở nặng nề nhưng rất khẽ khàng. Người đó dường như rất căng thẳng, trong tiếng thở còn xen lẫn tiếng cọt kẹt, giống như ống nghe bị ai bóp mạnh vậy.

      Cung Khắc lại “Alô” thêm tiếng nữa, cuối cùng đầu kia câu hoàn chỉnh, “Cảnh sát Cung phải ?”.

      Giọng ấy nhàng bay bay, thậm chí giống tiếng người. Là giọng người phụ nữ, giọng mảnh và the thé, người bình thường nghe nổi da gà. Cung Khắc nhíu mày, “ là ai?”.

      Lại là loạt những tiếng thở nặng nề. Dường như ta rất căng thẳng, cùng với những nhịp thở lúc mạnh lúc , trong đầu Cung Khắc lên hoàn cảnh của người phụ nữ ấy. Là trạm điện thoại lớn, vì giọng ta có tiếng vang. Còn cánh cửa cũng đóng kín, thi thoảng bị gió đập, phát ra những tiếng cạch cạch. Trạm điện thoại ở bên đường quốc lộ, phải là đoạn đường quá nhộn nhịp, vì thi thoảng phải cách quãng rất lâu mới có tiếng còi xe vọng lại, ràng lưu lượng xe qua lại nhiều.

      Giọng nữ tiếp tục vang lên: “Cảnh sát Cung, còn nhớ vụ… vụ án bắt cóc phụ nữ và trẻ em năm năm trước ?”.

      Có vẻ như cơ thể khỏe chỗ nào đó, người phụ nữ mấy trơn tru, chốc chốc lại phải ngừng. Cung Khắc cũng thúc giục. Vụ án mà ta nhắc đến, Cung Khắc dĩ nhiên còn nhớ. Vì Đông Đông cũng được bế về nhà vào lúc đó. Đông Đông khi ấy cũng vừa tròn tháng, còn bé xíu, bế lên thấy hều.

      Người gây án chính là Trương – kẻ vẫn luôn truy lùng. Cũng bắt đầu từ vụ án đó, thể cười nữa.

      Cố gắng đè nén phấn khích trong người xuống, Cung Khắc bằng ngữ khí bình tĩnh nhất có thể, “Còn nhớ”.

      “Tôi được cứu khỏi vụ án đó, nhưng… nhưng bây giờ tôi gặp chút rắc… rắc rối. có thể giúp tôi ?”

      muốn tôi giúp thế nào?”

      “Cảnh sát Cung, tôi lại gặp kẻ đó. theo… theo dõi tôi. Tôi thể ở đây quá lâu. Tôi ở đường XX đợi . Cầu xin , nhất định phải tới…” Sau đó người phụ nữ ngắt máy.


      “Sau đó sao?” Diệp Nam Sênh trừng mắt nhìn Cung Khắc với vẻ nghiêm nghị. Bây giờ hiểu sâu sắc về câu ấy – Thiên tài của thế giới chắc chắn trở thành kẻ ngốc ở thế giới sau.

      Cung Khắc nhất định là ngốc rồi, vì muốn truy tìm tên Trương đó mà dễ dàng tin tưởng cuộc điện thoại còn chưa được xác minh nguồn gốc.

      Đọc hiểu được những cảm xúc chất chứa trong đôi mắt Diệp Nam Sênh, Cung Khắc hoàn toàn cảm thấy ngượng ngập, “ nhất định phải tận tay bắt giữ Trương”.

      “Thôi được rồi”. Diệp Nam Sênh hết cách, đành thỏa hiệp với thực, “902, thời gian còn nhiều đâu. Sau đó sao? mau ”.

      liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn nửa phút nữa là hết năm phút.

      Cung Khắc tiếp tục : “ tới đó, nhìn thấy người phụ nữ nào nên cho rằng kẻ nào đó đùa ác ý, bèn quay lại bệnh viện”.

      Nhưng ba ngày tiếp theo, gần như ngày nào cũng cứ vào giờ ấy là Cung Khắc lại nhận được cuộc điện thoại thần bí tới từ trạm điện thoại nào đó ở Thanh Xuyên, người gọi đến dĩ nhiên vẫn là người phụ nữ đó. Có điều giọng ta lần sau căng thẳng và thảm hại hơn lần trước. Tới lần cuối cùng, ta chỉ kịp báo địa chỉ rồi “Cứu tôi”, sau đó im bặt. phải là tiếng tút tút máy bận mà còn thanh gì nữa.

      Thời gian qua rất lâu, dường như có người cầm ống nghe lên, vẫn có tiếng nhưng Cung Khắc bỗng cảm thấy xung quanh lạnh ngắt. Trực giác với rằng người ở đầu kia mỉm cười, nụ cười tao nhã mà lạnh như băng.

      Là Trương.

      “Sau đó…” Cung Khắc chưa hết, người cảnh sát ngoài cửa vào ngắt ngang: “Được rồi, hết giờ rồi”.

      “902, còn chưa hết sau đó sao”. Diệp Nam Sênh đứng dậy, muốn truy hỏi nhưng bỗng ngừng lại sau khi Cung Khắc lắc đầu ra hiệu.

      “Em nhất định cứu !” Diệp Nam Sênh nhìn theo bóng lưng của Cung Khắc, hét lớn. Có người còng tay lại. Cảm giác ấm ức bị dồn ra khóe mắt, sống mũi chợt cay xè. Diệp Nam Sênh câu nào, thẳng ra khỏi phòng.

      Vệ Lan và mọi người đợi ở đại sảnh. Thấy Diệp Nam Sênh xuống, hai người họ từ tốn về phía . Nhưng Đông Đông kiềm chế được, nó chạy đôi giày da xíu, vài bước tới trước mặt Diệp Nam Sênh: “Chị ơi, bố đâu ạ? Bố là người bắt kẻ xấu, vì sao họ lại bắt bố vào?”.

      “Đông Đông, phải bố bị bắt, bố em làm gián điệp, xem những người bị nhốt trong đó đâu là kẻ xấu thực , đâu là những người hối cải. Rồi bố cho các chú cảnh sát biết để họ thả những người hối cải ra ngoài”.

      “Ôi, bố tuyệt quá!” Đứa trẻ dù có lớn trước tuổi cũng vẫn chỉ ở mức đó. Mấy câu của Diệp Nam Sênh khiến nó tin . Ở trong lòng con bé, hình tượng của Cung Khắc lại tăng thêm mấy cấp.


      Diệp Nam Sênh giao Đông Đông cho Vệ Lan, theo ý của để vợ chồng họ đưa con bé về Lâm Thủy, nhưng Vệ Lan có suy tính của riêng mình, thế nên Diệp Nam Sênh cũng miễn cưỡng.

      Bây giờ cần gọi điện thoại cho người. cần bà Mục giúp giành được tư cách tham gia vào vụ án. Nhưng vừa quay người nhìn thấy Hình Bân về phía mình.

      Hình Bân vung vẩy chỗ tài liệu trong tay, “Tình hình có vẻ lạc quan với mọi người lắm. Có được nhân chứng mới, tận mắt chứng kiến, tại nơi xảy ra hai vụ án trước, có người nhìn thấy Cung Khắc từng xuất . Bây giờ chúng tôi thu thập chứng cứ, khi đầy đủ, vụ án này về cơ bản có kết luận”.

      Tin tức này quả thực hay, Diệp Nam Sênh cố giữ cho đầu óc quay cuồng.

      “Có bản đồ trung tâm thành phố Thanh Xuyên ?”. hỏi Hình Bân.

      “Trong phòng làm việc gác có tờ”.

      Họ lên tầng hai.

      Diệp Nam Sênh bé người, phải giẫm lên ghế. vẽ mấy điểm lên bản đồ. “Đây là những địa điểm người phụ nữ gọi điện cho Cung Khắc hẹn gặp mặt ấy, giữa đường vừa hay phải qua mấy địa điểm gây án. Thế nên nhân chứng mà các thiếu cơ sở để xác thực”.

      Hình Bân dường như sớm đoán được như vậy, ta lắc đầu: “Nếu muốn tới mấy cuộc điện thoại mà theo lời Cung Khắc được gọi đến máy cậu ta lúc nửa đêm, thành xin lỗi, chúng tôi lọc ra ghi chép cuộc gọi tháng này của cậu ta. Trong khoảng thời gian cậu ta đều – – có – nhật – ký – cuộc – gọi!”.

      Sao có thể như vậy!

      Diệp Nam Sênh hít thở khó khăn, mơ hồ cảm thấy đây là tấm lưới được giăng ra cách tinh vi, mà mục tiêu, chính là 902.
      A fang thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 46. trắng đen

      Cũng may cảm xúc bực bội quấn lấy Diệp Nam Sênh quá lâu, đột nhiên nghĩ ra có thể có người giúp được mình. Thế là suy nghĩ nhiều, rảo bước ra ngoài cửa.

      Cầm di động lên, ngón tay lướt nhanh mục nhật ký cuộc gọi, nhanh chóng tìm được cái tên ấy rồi gọi .

      “Alô, bác sỹ Diệp?”

      Đối phương lên tiếng trước, giọng tràn đầy bất ngờ, vì trong ấn tượng của người đó, Diệp Nam Sênh lúc này có lẽ tắm dưới cái nắng êm dịu ở thành phố phương Nam nào đó, hưởng thụ kỳ nghỉ dễ chịu. ấy hoàn toàn hiểu lúc này Diệp Nam Sênh gọi cho mình với mục đích gì.

      Diệp Nam Sênh cũng rất thẳng thắn, bỏ bớt những lời mào đầu khách sáo mà thẳng vào chủ đề chính, “Hạ Đồ, chúng tôi ở Thanh Xuyên, Cung Khắc gặp chút phiền phức, cần giúp đỡ”.


      Quá trình giải thích mất chưa đầy ba phút, Hạ Đồ nhanh chóng đồng ý. Có điều bây giờ ấy làm nhiệm vụ ở ngoài, nhanh nhất cũng phải ngày sau mới tới kịp Thanh Xuyên.

      Diệp Nam Sênh cảm ơn ấy.

      Ngắt máy rồi, Diệp Nam Sênh lại định gọi bà Mục. Mặc dù trong cách dạy dỗ con cái, người mẹ này có rất nhiều điểm đáng tin cậy, nhưng trong giới pháp y toàn quốc, bà Mục vẫn có địa vị rất cao, chắc lúc này cũng chỉ có bà Mục mới có thể giúp giành được cơ hội tham gia vào việc điều tra vụ án này thôi…

      Nhất định là có thể! Diệp Nam Sênh tự cổ vũ bản thân.

      Lúc chuẩn bị gọi, phía sau vang lên giọng của người, tròn vành chữ, giọng nam giới rất hào sảng nhưng có chút lười biếng như chuẩn bị xem kịch hay. Là Hình Bân.

      “Chúng tôi chứng thực lời khai. Có hứng , cùng chứ?” ta chỉ đút tay vào túi, đứng bên cạnh cửa, cách Diệp Nam Sênh khoảng năm bước chân. Bên cạnh ta còn có người đàn ông khác mặc cảnh phục, tóc cắt ngắn gọn gàng nhưng gương mặt vẫn còn khá ngây thơ. Cậu cảnh sát cầm xấp tài liệu trong tay, có vẻ như vừa mới nhận chỉ thị từ Hình Bân.

      Khi Hình Bân chuyện với Diệp Nam Sênh, ánh mắt cậu cảnh sát cũng tự nhiên hướng về phía .


      Tới tận khi ngồi vào trong chiếc xe cảnh sát tới trường vụ án, Diệp Nam Sênh vẫn hiểu, chuyện này sao có thể dễ dàng thực như vậy, còn chưa gọi cho bà Mục mà?

      “Vì tôi muốn nhìn dáng vẻ của khi đích thân chứng minh trong sạch của Cung Khắc rồi thất bại, có lẽ thú vị đây”. Trong gương chiếu hậu, Hình Bân ngồi ghế chống khuỷu tay lên tay vịn, mười ngón tay nhàng gõ lên cằm, ánh mắt liếc về phía Diệp Nam Sênh ngồi sau. Diệp Nam Sênh hiểu ra chợt ngây người giây lát rồi bỗng cảm thấy phẫn nộ, nhưng giận dữ chẳng bao lâu tự giải phóng bản thân.

      “Cảnh sát Hình, tôi chỉ e tới lúc có kết quả, thất vọng”. Diệp Nam Sênh bằng thái độ kiên quyết.

      Chỉ là có lúc, trong thực, khi chúng ta ôm theo hy vọng và ý chí chiến đấu vô hạn tiến lên trước, đoạn đường ấy chẳng bao giờ bằng phẳng như trong tưởng tượng. Cũng giống như Diệp Nam Sênh vững tin Cung Khắc, lần đầu tiên nghe thấy người dân thường chính miệng rằng “Từng gặp người này, người này ở đó lại lại nhìn ngó mấy vòng, dáng vẻ cực kỳ đáng ngờ, lâu sau đó nạn nhân được phát ánh mắt vênh váo của Hình Bân khiến bồng bột định cầm gạch nện vào đầu ta.

      “Vu Bằng, có thể đưa tôi tới quan sát trường ?” Diệp Nam Sênh quay người với người cảnh sát trẻ cùng.

      Người ấy tên là Vu Bằng, trông trẻ, hỏi ra mới biết ra cũng bằng tuổi Diệp Nam Sênh, 27 tuổi, tuổi Mão. Nhưng tính tình của cậu ta lại ôn hòa như linh vật tượng trưng của mình, hùng hùng hổ hổ. Diệp Nam Sênh tin tưởng cậu ta hơn Hình Bân, vì Vu Bằng cũng tin tưởng Cung Khắc vô tội.

      Đáp ứng cầu của Diệp Nam Sênh, Vu Bằng về phía đường đối diện.

      Thân phận của nạn nhân đầu tiên được xác minh ràng, tên là Lại Kiện Hùng, 41 tuổi, trước khi chết từng có tiền án về tội trộm cắp, từng bị cải tạo lao động ba năm, tới tận giữa năm ngoái mới kết thúc. Sau khi được thả ra, tới thành phố Thanh Xuyên, sau đó gia nhập nhóm cướp này. Nghe , có những kỹ thuật trộm cắp rất tinh vi, thế nên gia nhập chưa lâu nhưng là cốt cán.

      Trong lúc qua đường, Vu Bằng giới thiệu qua về vụ án cho Diệp Nam Sênh.

      Vị trí ban nãy họ đứng là tiệm tạp hóa ở phía Bắc con đường Tây Hoàn 2, vì kinh doanh 24/24 nên việc người chủ nhìn thấy Cung Khắc có thể chắc chắn.

      Địa điểm thực xảy ra án mạng nằm ở phía Nam. Nguy hiểm né tránh chiếc Honda màu đen từ đường nhánh rẽ ra, Vu Bằng hoảng sợ định mắng nhưng cậu ta nhìn thấy Diệp Nam Sênh vào hẻm bèn vò đầu theo. Vu Bằng chú ý, lúc này ở phía sau lưng cậu ta, Hình Bân cầm cốc cà phê nóng mới mua, đứng ở bên đường, nhìn về phía họ.


      Khi vào trong hẻm, Diệp Nam Sênh mới phát ra đây là nơi hôi thối vô cùng. Nó nằm phía sau quán bar, rất chật hẹp, hề sáng sủa, khác hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Con hẻm vốn chật chội như vậy mà hai bên còn bị chất ít xô thùng, mùi thối tỏa ra từ hai chiếc thùng để ở giữa hẻm.

      Thùng cao bằng nửa người, Diệp Nam Sênh thò đầu vào rồi rụt ngay lại. Bên trong là thức ăn chua loét, nhìn độ lên men của chỗ thức ăn này chí ít cũng phải hai ngày. Đúng lúc ấy, cảnh cửa duy nhất trong hẻm bỗng mở ra, thanh niên mặc đồng phục của quán bar xách thùng nhựa ra, chuẩn bị đổ vào thùng lớn nhìn thấy Vu Bằng. ta ngây ra sau đó khóc lóc: “ cảnh sát, vụ án phá được chưa ạ? Chẳng phải bắt được nghi phạm rồi sao? Các mau kết thúc . xem, cảnh sát các cứ hai ba hôm lại chạy tới đây khiến khách hàng sợ hãi đành, đến cả người lấy nước gạo cũng dám tới nữa, xem hôi thối là…”.

      “Thi thể được phát ở đâu?” Lời của người phục vụ khiến Diệp Nam Sênh thoải mái. Rời khỏi thùng nước gạo, nhìn theo hướng tay Vu Bằng chỉ, Diệp Nam Sênh tới chỗ sâu hơn trong hẻm, còn khá sạch . nơi đó sạch , chẳng qua vì họ có mang nước tới rửa qua mấy lần mà thôi.

      “Khi được phát , nạn nhân mất rất nhiều máu. Khi đó ta ngồi nửa người dựa vào tường, đầu ở khoảng tầm này”. Vu Bằng chỉ cho Diệp Nam Sênh vị trí.

      Diệp Nam Sênh nhìn chăm chú vào điểm ấy, dường như suy nghĩ gì đó. Sau khi nghĩ xong, gật đầu, rồi ngồi sụp xuống đất, bắt đầu tìm tòi xem còn manh mối nào sót lại .

      Vu Bằng cảm thấy hầu như chẳng tìm được gì. Các pháp y từng tới đây đều lục soát gần hết rồi. Cho dù bỏ sót điểm nào qua nhiều ngày như thế cũng chẳng còn nữa.

      quả nhiên là vậy, Diệp Nam Sênh có thu hoạch gì.

      rất ủ dột.

      Hình Bân chẳng biết xuất sau lưng họ từ lúc nào. “Xong chưa, xong rồi tới địa điểm tiếp theo”, ta gọi.

      Nếu tình hình của trường đầu tiên ràng rất bất lợi với Cung Khắc tình hình ở trường thứ hai chuyển biến tích cực hơn, có chứng cứ bất lợi với Cung Khắc, hơn nữa quan trọng là Diệp Nam Sênh dường như tìm thấy manh mối mơ hồ nào đó. Nếu nắm được đó là gì, có lẽ việc vẫn còn hy vọng.

      hỏi Vu Bằng: “Nạn nhân thứ ba bị phát trong tư thế như thế nào, cũng là ngồi ư?”.

      Vu Bằng gật đầu. Tài liệu của vụ án này cậu ta đọc rất nhiều lần thế nên có thể nhắc lại trạng thái tử vong của nạn nhân thứ ba cách rất dễ dàng: “Ba nạn nhân đều bị nhát dao trí mạng đâm vào tim, lúc chết cũng đều trong tư thế ngồi, chân đặt thẳng, gập, cong, nhưng tay có dấu vết giằng co. Tuy nhiên pháp y phát được những thứ hung thủ để lại như biểu bì,… trong móng tay người chết. Ngược lại trong kẽ móng tay lại phát được chất giống như sợi vải. Cho tới giờ, vẫn chưa tra ra nguồn gốc”.

      “Tôi muốn khám nghiệm lại tử thi lần nữa”. Trước khi tới trường vụ án thứ ba, ngồi trong xe, Diệp Nam Sênh vậy. Hình Bân chưa hứa hẹn ngay với .


      Vụ án thứ ba cũng xảy ra vào ngay hôm đó, con phố vốn yên bình bỗng có thêm nhiều vong hồn và bầu khí căng thẳng, dường như ngay cả những người đường cũng bước vội vã.

      Những cửa hàng gần địa điểm xảy ra án mạng thường xuyên mở cửa, có điều chủ cửa hàng hôm nay ràng tập trung vào buôn bán. Khoảng hai ba người quây lại, bàn luận gì đó. Còn về biểu cảm có thêm và dè dặt khác với những người buôn bán tin lá cải.

      Diệp Nam Sênh ngồi xe cảnh sát, chiếc xe vừa đỗ lại, những người kia lập tức im bặt, sau đó ai về chỗ người nấy. Có điều trong ánh mắt của những bà trung niên này dường như muốn : Đồng chí cảnh sát, tới hỏi tôi này, tôi nắm được nội tình.

      ra nội tình gì, chẳng qua chỉ muốn được thỏa mãn trí tò mò mà thôi.


      Khác với hai lần trước, lần này Diệp Nam Sênh tới trường. lại vài lần, men theo trước sau con đường nhưng thất vọng vì chẳng tìm được thứ mong muốn.

      “Này, , là cảnh sát ư?” gần Diệp Nam Sênh nhất đứng trước biển hiệu nhà mình, cắn hạt dưa hỏi. Bên cạnh bà ấy có cả đống vỏ hạt dưa, cơn gió nổi lên, đống vỏ bay tứ tung giống như trái tim trống rỗng của bà ấy.

      ơi, cháu có thể hỏi chuyện ?” Diệp Nam Sênh .

      hỏi , hỏi . Bọn họ hay tôi là Holmes phiên bản nữ. hỏi tôi chuyện vụ án là hỏi đúng người rồi. Tôi rảnh rỗi là thích quan sát mọi người, ai là người tốt, ai là kẻ xấu tôi nhìn chuẩn lắm…”

      Diệp Nam Sênh hờ hững ngắt lời bà : “Tôi chỉ muốn hỏi gần đây có trạm điện thoại nào thôi?”.

      Đúng là có !

      Nằm ở con đường gần đó, cách đường Tây Hoàn 1 khoảng năm mươi mét. Từ trường, khoảng năm phút tới đường Hợp Hoan Đông, bên ngoài trường tiểu học, trạm điện thoại hình vuông màu đỏ cao khoảng hai mét yên lặng nằm dưới gốc cây du.

      Cửa trạm dường như bị hỏng. Khi có gió thổi qua, cánh cửa theo cơn gió đập rầm rầm vào khung cửa, phát ra những tiếng cọt kẹt. Đường Hợp Hoan Đông thuộc khu thương mại, ngoài trường tiểu học và mấy sạp bán quà vặt, đồ văn phòng phẩm cho lũ hầu như còn cửa hàng nào, có thể nhận ra, xe cộ đúng là ít ỏi.

      Đây có lẽ chính là trạm điện thoại nơi Cung Khắc kể rằng người phụ nữ đó gọi cho . Diệp Nam Sênh giữ vững trái tim sắp bật ra khỏi lồng ngực, đeo găng tay cao su vào, bước qua, chậm rãi mở cửa.

      Vì trước đó chuẩn bị nên khi ra khỏi Cục Công an, mượn pháp y Thanh Xuyên ván trượt khám nghiệm, kích cỡ vừa đủ để đặt nền đất. Diệp Nam Sênh cầm cây cọ lướt từ ống nghe cho tới thân máy điện thoại, xem kỹ càng từng chút . cố gắng thu thập những dấu vân tay đáng nghi.

      Nhưng chết tiệt là dấu vân tay nào cả.

      Nhưng điều này cũng khiến Diệp Nam Sênh tăng thêm tự tin. Thử hỏi nếu là chiếc điện thoại có người sử dụng, để lại dấu vân tay, sao lại được lau sạch như vậy. ràng trước đó có kẻ cố tình dọn dẹp chiếc điện thoại này.

      Vẫn có manh mối.

      Diệp Nam Sênh quay người lại, có chút thất vọng. Ngoài cửa kính, Vu Bằng cầm máy quay ghi chép lại. Đây là cầu của Diệp Nam Sênh.

      Ống kính lướt qua trước mắt , biểu cảm hụt hẫng nhanh chóng tan trong đôi mắt Diệp Nam Sênh. ghé sát đầu lên lớp kính của trạm điện thoại, hưng phấn như tìm được báu vật.

      Ở vị trí đối diện , có thứ rất nhạt, rất mỏng, mơ hồ tới độ nếu nhìn kỹ chắc chắn bị bỏ sót. Nó từ từ được Diệp Nam Sênh dùng giấy thu thập dấu vết cẩn thận in lại.

      dấu hôn rất hoàn chỉnh, dấu in đôi môi sặc sỡ của người phụ nữ.

      người bình thường để lại thứ như vậy trong trạm điện thoại đầy bụi bặm, thế nên đây rất có thể là dấu hôn của người phụ nữ gọi điện thoại cho Cung Khắc.

      Nghĩ tới đây, Diệp Nam Sênh lại cực kỳ phấn khích.

      nhìn bên trong lượt, sau khi chắc chắn còn phát gì nữa mới dọn dẹp mọi thứ, đẩy cửa ra, cùng Vu Bằng hội họp với Hình Bân.

      Hình Bân ngồi trong xe đợi bọn họ.

      Diệp Nam Sênh vừa lên xe, ta cười với : “Có tin mới, nhưng đối với , đây hẳn là tin tốt. tìm ra nguồn gốc sợi vải trong móng tay của nạn nhân nữ đầu tiên, nó đồng nhất với bộ quần áo mặc người Cung Khắc”.

      Aiyo… Hình Bân dường như muốn : may.
      A fang thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 47. Vết máu ra

      Diệp Nam Sênh bước vào cách thức làm việc rất kỳ lạ. chỉ chạy đua cùng thời gian mà còn chạy đua cùng mọi cán bộ nhân viên trong cả Công an thành phố Thanh Xuyên.

      Số lượng cảnh sát của Công an Thanh Xuyên xưa nay luôn được ước tính theo hướng bảo mật, mặc dù mới quá hàng trăm, nhưng cộng thêm nhân viên các bộ phận pháp chứng và kỹ thuật, đủ thấy số lượng người trong Công an Thanh Xuyên được huy động vào vụ án này lớn thế nào.

      Quay đầu lại nhìn Diệp Nam Sênh tập trung tinh thần giải phẫu thi thể nam giới bàn giải phẫu, trợ thủ bên cạnh chỉ có mình Hạ Đồ và Lư San rất tình nguyện khi phải trợ giúp , đội quân tóc dài tổng cộng có… ba người.

      “Tổ pháp y Thanh Xuyên cũng giỏi có tiếng. Tôi cảm thấy so với việc bọn tôi ở đây cùng giải phẫu lần hai, chẳng bằng ra ngoài tìm xem còn manh mối nào bị bỏ sót ”.

      “Lưỡi dao chia tách”. Diệp Nam Sênh làm như nghe thấy lời của Lư San, giơ tay về phía ta. Ngày Lư San cùng Hạ Đồ tới Thanh Xuyên, giật mình. Là người con , Diệp Nam Sênh cũng giống như những người bình thường, phản cảm với những ai hằng ngày đong đưa xung quanh, dòm ngó người đàn ông của mình, nhưng đồng thời cũng thấy may mắn vì có thêm trợ thủ.

      Thấy mình bị lờ , Lư San chau mày theo bản năng, “Diệp Nam Sênh, nghe thấy ý kiến của tôi chưa?”.

      Nhận được lưỡi dao, Diệp Nam Sênh chậm rãi rạch lớp da ấy ra. tập trung tinh thần như tìm kiếm gì đó, im lặng đúng phút, chi tiết cuối cùng cũng được phát ra. Biểu cảm vui sướng xuất gương mặt Diệp Nam Sênh. bắt đầu khâu lại.

      Động tác của thuần thục nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc khâu xong. cúi chào ba thi thể nằm song song nhau rồi quay người với Lư San: “Tổ pháp y Thanh Xuyên đúng là giỏi, nhưng nếu so sánh khả năng trinh sát hình của họ có vẻ mạnh hơn chút. So với việc thách thức lĩnh vực tôi sở trường, cứ tìm điểm đột phá ở lĩnh vực mình nắm , cảnh sát Lư nghĩ rằng thích hợp hơn sao?”.

      Biểu cảm của Diệp Nam Sênh khiến Lư San sửng sốt: “Chẳng lẽ lại trùng hợp đến thế, có phát sao?”.

      Diệp Nam Sênh cười vô cùng tự tin, “Đúng là trùng hợp như vậy đấy”.


      Đó là bản báo cáo khám nghiệm tử thi miêu tả tỉ mỉ nhất mà Diệp Nam Sênh từng viết, trong báo cáo ngoài việc khẳng định những điểm mà bộ phận pháp y Công an Thanh Xuyên thực , có phát mới cực kỳ quan trọng, hoặc nên đó là kết luận.

      “Hung thủ cao khoảng 1 mét 65 đến 1 mét 70, là người thuận tay trái, rất có thể có quen biết với nạn nhân, hơn nữa còn có đặc điểm là khớp cánh tay trái của người này bị biến dạng, suy đoán nguyên nhân có thể do phong thấp hoặc bị thương”.

      Dưới cầu của Diệp Nam Sênh, buổi chiều ngày thứ hai sau khi vụ án thứ ba xảy ra, cũng tức là tiếng sau khi Diệp Nam Sênh hoàn thành bản báo cáo khi được phê chuẩn cho phép tiến hành khám nghiệm tử thi, đội trọng án Công an Thanh Xuyên triệu tập cuộc họp đột xuất. Người tham gia nhiều, cùng lắm chỉ bằng phần ba số người trong đội trọng án. Có thể thấy, đây phải là cuộc họp được bọn họ coi trọng, Diệp Nam Sênh cũng sớm đoán ra.

      cũng đoán được khi mình đưa ra kết luận này nhận được cái nhìn phản cảm của những pháp y tại đây, thế nên khi nhìn thấy nữ pháp y họ Phương chuẩn bị đứng dậy phản bác, Diệp Nam Sênh tiện thể tới trước mặt pháp y Phương, kéo ta rời khỏi chỗ.

      “Pháp y Phương, cảm ơn , hãy hợp tác với tôi tái lại tình tiết vụ án nhé”. Diệp Nam Sênh bình tĩnh nắm tay pháp y Phương. Thái độ này của khiến ta thể bùng nổ, đành phải cùng Diệp Nam Sênh đứng lên trước.

      “Trước tiên giải thích vì sao hung thủ là người thuận tay trái”. Diệp Nam Sênh cầm tập tài liệu bàn lên, cuộn thành hình ống , nắm trong tay coi như con dao.

      “Hung khí được phát trong tay nghi phạm Cung Khắc là con dao dài khoảng 20cm, còn được chứng thực là đó có dấu máu của ba nạn nhân”. , “Cuộn giấy trong tay tôi dài tương đương với lưỡi dao nên tôi coi nó là hung khí. Hung thủ lúc đó giết ba nạn nhân như thế này”.

      đứng phía sau Phương Ái Minh, tay trái cầm dao, đầu tiên xoay ngược tay, đưa ra phía trước người Phương Ái Minh, “đâm” nhát vào ngực, sau đó cổ tay dùng lực, ép Phương Ái Minh vào tường.

      Vì động tác của Diệp Nam Sênh rất đột ngột, trước đó Phương Ái Minh hề có chuẩn bị nên đầu ta đập rầm cái vào tường, là đập thực , hề giả vờ. Mắt Phương Ái Minh tối sầm xuống, ta định chửi mắng.

      Nhưng Diệp Nam Sênh lại xin lỗi ta trước, còn cảm ơn hợp tác của ta, khiến Phương Ái Minh cho dù muốn gì cũng tiện mở lời. Trở về chỗ ngồi, ta vò đầu, bực bội : “ miêu tả hung thủ giết người như thế nào là như thế ấy hay sao, có chứng cứ ?”.

      Diệp Nam Sênh tự tin gật đầu. bật máy chiếu lên, cùng với đó là xuất của bức ảnh chụp lớp cắt lồng ngực bị mổ phanh ra. “Vết thương của ba nạn nhân có hướng thống nhất, đều từ bên phải cơ thể đâm sâu vào phía trái cơ thể. Đây là kết quả điển hình của thói quen dùng tay trái”.

      “Vậy nếu đối phương đột kích nạn nhân từ phía trước sao?” cảnh sát hình trước đó ngủ gật, bây giờ có tinh thần.

      Diệp Nam Sênh trước sau thay đổi hai kiểu tư thế, “ có thể thử xem, phàm là những người quen dùng tay phải, bất luận họ đâm từ phía trước hay tập kích phía sau, vết thương cũng theo hướng ngược lại”.

      Người cảnh sát thử mấy lần liền, phát đúng như Diệp Nam Sênh , thế là cậu ta gật gù, cũng còn nhìn Diệp Nam Sênh bằng ánh mắt khinh thường nữa. Nhưng cậu ta vẫn hiểu, “Vậy làm sao chắc chắn họ bị người quen sát hại?”.

      Diệp Nam Sênh cũng chuẩn bị từ trước, “Đầu tiên, cả ba nạn nhân đều bị công kích từ sau lưng. Tình huống này đa phần là do hai bên thân thiết. Đương nhiên cũng có thể là người lạ nhân lúc nạn nhân đề phòng. Nhưng mọi người nghĩ mà xem, ở nơi mà đồng bọn liên tiếp bị sát hại, khả năng nạn nhân cùng người lạ đến góc khuất là bao nhiêu?”.

      “Rất !” tự tin trả lời cách đanh thép.

      Phương Ái Minh mặc dù được coi là lãnh đạo của tổ pháp y Thanh Xuyên nhưng cũng là trong số những pháp y phụ trách chính trong vụ án này. ta dĩ nhiên muốn nhìn thấy vụ án qua tay mình còn manh mối sót lại. ta hỏi: “Sao có thể chắc chắn bị tập kích từ sau lưng?”.

      Diệp Nam Sênh di chuột, màn hình cũng chuyển sang slide ảnh tiếp theo, lần lượt là lưng của ba nạn nhân.

      “Ngoài vết thâm tím rải rác lưng hề có vết xước hay vết chém”. ngừng chút, dường như cho mọi người thời gian suy nghĩ sau đó mới tiếp: “Hãy nhớ lại hoàn cảnh của ba nạn nhân trước khi chết và tư thế của họ khi được phát . Ngồi trong góc tường. Thử nghĩ mà xem, nếu hung thủ tấn công nạn nhân từ phía trước, nạn nhân nên làm thế nào?”.

      “Chống lưng vào tường!” Người là cậu cảnh sát ban nãy.

      Diệp Nam Sênh gật đầu, “Nếu là như vậy, từ tư thế đứng cho tới khi ngồi xuống mà lưng bị cọ xát, có vết xước ràng hợp lý. Huống hồ, nếu đúng là công kích từ trước mặt nạn nhân thể phản kháng”.

      “Vì sao từ phía sau nạn nhân cũng phản kháng?” Cậu cảnh sát tiếp tục hỏi. Người trả lời lần này là Phương Ái Minh, “Vì sau khi gáy chịu lực đập rất mạnh, xuất tượng rung não, rồi hôn mê”.

      Thấy kết luận của mình được khẳng định, Diệp Nam Sênh thở phào. nghe thấy Phương Ái Minh tiếp tục : “Bác sỹ Diệp, tôi nghĩ điểm liên quan tới khuỷu tay của hung thủ là vì phản ứng thể sống ở nách phải của nạn nhân nam đúng ?”.

      “Đúng vậy”.

      Phương Ái Minh gật đầu, “Chỗ đó tôi cũng chú ý tới, có điều người hai nạn nhân khác có, tôi nhất thời nghĩ tới chuyện chỗ đó lại có tác dụng mấu chốt trong việc đoán định hung thủ như vậy. Làm sao biết khuỷu tay của hung thủ biến dạng?”.

      Diệp Nam Sênh nhún vai, “Hồi năm thứ ba học môn giải phẫu, vừa hay gặp phải tình huống này”.

      Cuối cùng Diệp Nam Sênh giải thích suy đoán của mình về chiều cao của hung thủ. Nạn nhân nam đó cao khoảng 1 mét 80, vết thương trí mạng thể góc độ lên, còn hai nạn nhân nữ có chiều cao khoảng 1m60 vết thương lại có góc hướng xuống. Theo công thức tỷ lệ chiều cao từ đó suy luận được chiều cao của hung thủ.


      Ngày tới đón Cung Khắc, trời bỗng u, có những hạt mưa rả rích rơi xuống. Diệp Nam Sênh che ô đứng trước cánh cửa đen xì đợi người đó bước ra.

      Hạ Đồ và Lư San đứng bên cùng đợi với . Trước đó ngày, sau gần 36 tiếng đồng hồ, cuối cùng Hạ Đồ phá giải được loại virus tấn công trung tâm dữ liệu di động, hơn nữa còn trả lại số liệu cho di động và mạng của Cung Khắc, chứng thực được trong bốn ngày đó, đúng là có cuộc điện thoại gọi đến máy vào giờ ấy.

      Nếu chỉ đơn giản là vậy, Cung Khắc có lẽ còn chưa được phóng thích dễ dàng. Thực tế là chuyện này phải nhờ cậy nhiều vào Diệp Nam Sênh. Chính cuối cùng nhớ ra bộ quần áo bị chứng minh là có sợi vải trùng khớp với sợi vải trong ngón tay nạn nhân nữ của Cung Khắc, ngày vụ án thứ hai xảy ra, được mang ra tiệm giặt khô, vì trước đó nó bị ướt bởi nước hoa quả của Đông Đông.

      Sau khi ghi chép ở tiệm giặt khô được chứng thực, cuối cùng Diệp Nam Sênh nhận được tin hôm nay họ thả Cung Khắc.

      có phần kích động, đứng trước cửa mà nhấp nhổm yên. Điệu bộ của khiến Hạ Đồ buồn cười, nhưng ấy rất thông cảm, dù sao việc bị hàm oan là kẻ giết người cũng phải chuyện .

      Cánh cửa đột ngột bật mở vào lúc cả ba ai chuẩn bị trước. Là cánh cửa chạy bằng bánh xe, mở hé ra khe hẹp từ bên cạnh, sau đó chạy từ từ như cụ già lọm khọm.

      Biểu cảm mừng rỡ của Diệp Nam Sênh đóng băng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hình Bân. thèm chào hỏi ta mà thẳng về phía Cung Khắc, kéo ra.

      tránh xa ta ra, ta chẳng tốt đẹp chút nào, chỉ muốn thấy gặp chuyện”. Dường như hề có ý né tránh Hình Bân, Diệp Nam Sênh thẳng với Cung Khắc. Hình Bân cũng giận dữ, ngược lại ghé sát tới hỏi Diệp Nam Sênh: “Tôi làm chuyện gì xấu mà đánh giá tôi như vậy?”.

      “Xì!” Diệp Nam Sênh hừ lạnh, “Tạm thời chưa kể tới việc thân là bạn bè nên giậu đổ bìm leo, ngồi nhìn Cung Khắc gặp chuyện ầm ĩ. Thân là cảnh sát, đuổi theo , suýt chút nữa tạo ra vụ án oan sai. Chỉ hai việc này thôi, có được tính là người tốt ?”.

      “Thôi được rồi. Cung Khắc, đều tại cậu cả, mà bây giờ trong mắt chị dâu, tôi có hình tượng này”. Hình Bân đút tay vào túi làm mặt quỷ với Cung Khắc, còn điệu bộ nhen thích ghen ăn tức ở khi ở bệnh viện nữa.

      Diệp Nam Sênh hơi mơ hồ.

      Cung Khắc xoa đầu Diệp Nam Sênh, “Hình Bân tệ vậy đâu”.

      thực tế, từ sau khi Cung Khắc bị bắt giam và trở thành nghi phạm, Hình Bân cũng thầm chăm sóc rất nhiều. Diệp Nam Sênh có thể thuận lợi tham gia vào việc điều tra vụ án, đứng ở trong, Hình Bân cũng có công lao .

      Diệp Nam Sênh tin, “ hay giả vậy?”.

      dối bao giờ ?” Cung Khắc lại xoa đầu . Với thân phận bạn học, trong vụ án này, Hình Bân bị cảnh cáo phải né tránh, thế nên rất nhiều chuyện cậu ấy cũng tiện ra mặt. Còn về việc để Diệp Nam Sênh giúp thanh minh trong sạch, Cung Khắc trước đó có lời với Hình Bân.

      Khi ấy, Hình Bân còn với vẻ rất vui, “Cung Khắc, bao nhiêu năm như vậy mà cậu vẫn xem thường tôi”.

      phải. Chỉ là tôi biết, ấy muốn làm chuyện này nhất”. Lúc đó Cung Khắc như vậy.

      “Nam Sênh, cảm ơn em”. Cung Khắc với .

      Diệp Nam Sênh hơi giận, cảm giác như mình sốt ruột phí hoài trận. Nhưng Cung Khắc cho giận dỗi quá lâu kéo cùng ngồi lên xe cảnh sát của Hình Bân.

      chuyện nghĩ mãi hiểu. Đó chính là người gài bẫy tinh vi, dường như nhất định phải dồn vào đường chết đó tổng cộng gọi bốn cuộc, nhưng nạn nhân chỉ có ba, vậy cuộc điện thoại thứ ba được gọi tới với mục đích gì? thể là vô duyên vô cớ.

      Mang theo những nghi hoặc này, cả đoàn người lái xe về phía địa điểm hẹn gặp của cuộc điện thoại thứ ba – Đường Tây Uyển nằm giữa đường Tây Hoàn 2 và số nhà 65 đường Hưng Đông.


      Trong màn mưa, con đường Tây Uyển im ắng như đứa trẻ, người và xe đều thưa thớt, có thể nhận ra là khu vực mấy phát triển. Xe còn chưa tới số 1030, Cung Khắc bỗng kêu dừng lại.

      Xe đỗ bên đường. xuống xe, về phía ngõ bên cạnh đường. Đó là con hẻm bẩn thỉu dơ dớp, hôi thối nhưng ngập đầy rác thải sinh hoạt như những hộp cơm bằng nhựa dùng lần.

      Cung Khắc chỉ vài bước dừng lại bên khoảng trống. Chỗ đó cũng chất đầy những chiếc hộp nhựa màu trắng như những chỗ khác. Có điều, điểm khác biệt là đống màu trắng này giống như từng bị thứ gì đè lên vậy.

      Hình Bân theo ngồi sụp xuống, sau đó gật đầu, “Cung Khắc, xem ra cảm giác của cậu là đúng, hung thủ có vẻ như gây ra bốn vụ án”.

      Chỉ có điều, thi thể thứ tư này dường như mọc chân bỏ
      A fang thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 48. Thiên vị

      Đường Tây Uyển nằm chếch phía Bắc trung tâm thành phố Thanh Xuyên. Kể về con đường bây giờ có chút nổi bật này, có lẽ bạn rất khó tưởng tượng được nó từng là trong số những con đường lớn thời kỳ thành phố Thanh Xuyên còn huy hoàng.

      Năm xưa, chợ hàng hóa A lớn nhất thành phố nằm ngay ở số 58 đường Tây Uyển, tòa nhà ba tầng, sân bóng với diện tích mặt bằng rộng lớn, mỗi ngày thể đếm hết số những tiểu thương khắp cả nước tới đó nhập hàng. câu hề khoa trương để đánh giá đường Tây Uyển đó chắc chắn là con đường chủ đạo đảm đương nền kinh tế của thành phố Thanh Xuyên sau thời kỳ cải cách mở cửa.

      Khi thành phố Thanh Xuyên được cải tạo và sửa sang, trước khi siêu thị bị dẹp bỏ, đường Tây Uyển gần như là nơi đầu tiên được những người dân lựa chọn làm địa điểm dạo chơi cuối tuần.

      Đương nhiên, mọi “huy hoàng” chỉ thuộc về năm đó.

      Đường Tây Uyển lúc ấy và con đường Tây Uyển mông lung trong màn mưa bụi bây giờ chắc chắn mang hai hình hài khác nhau.

      Diệp Nam Sênh ngồi trong quán cà phê tên là Ảo giác, uống cốc cà phê. Vị trí của nhìn thẳng ra cửa sổ, từ đây có thể thấy những con người bận rộn trong con hẻm đối diện.

      Chủ quán là thanh niên chỉ mới ngoài hai mươi. Diệp Nam Sênh vừa mới ngồi xuống, hỏi thăm những bức tranh cổ quái tường do ai vẽ, chủ quán kiêu hãnh nhận là của cậu ta.

      Cậu ta tên là Quý Lý Lý, cái tên rất kỳ lạ, cũng giống như lý tưởng của cậu ta. Quý Lý Lý ước mơ lớn nhất của mình phải là trở thành họa sỹ mà làm tăng nhân vân du bốn biển, mang những lĩnh ngộ nhân sinh của bản thân tới khuyên nhủ những khổ đau trần thế.

      Diệp Nam Sênh gật đầu tán đồng, đúng là điên triệt để. Lĩnh ngộ nhân sinh của người mới ngoài hai mươi quả có thể thử khuyên nhủ voi châu Phi, tránh xa con người chút vì Trái đất rất nguy hiểm.

      Quý Lý Lý dường như lâu lắm rồi gặp được người nào tình nguyện yên lặng lắng nghe cậu ta , bèn ngồi thẳng xuống đối diện, thao thao bất tuyệt với Diệp Nam Sênh tới tận khi Cung Khắc từ ngoài đẩy cửa vào.

      Ông già Noel treo ở cửa phát ra tiếng “Chào mừng quý khách” như cái máy, sau đó chưa đầy hai giây, Cung Khắc đứng trước mặt .

      “Ông chủ, làm ơn cho thêm cốc trà xanh”. Diệp Nam Sênh tìm việc cho Quý Lý Lý để đuổi ta . Lúc ấy Quý Lý Lý mới rời khỏi chỗ ngồi, nhường ghế cho Cung Khắc.

      “Ai vậy?” hỏi. Diệp Nam Sênh nhún vai, “ thanh niên điên rồ thể coi là hận đời cũng văn nghệ”.

      cầm thìa khuấy cà phê sau đó im lặng. Nụ cười đong đầy trong ánh mắt Cung Khắc, “ hỏi vụ án có tiến triển gì mới sao?”.

      Đối diện quán cà phê chính là con hẻm Cung Khắc phát ra thi thể thứ tư. Lúc này đây, tổ pháp y thành phố Thanh Xuyên và người của đội pháp chứng tìm kiếm theo kiểu trải thảm trong con ngõ chật hẹp. mấy ngày kể từ khi vụ án xảy ra, cộng thêm dạo gần đây Thanh Xuyên lại đổ mưa, khả năng tìm được chứng cứ là vô cùng .

      Nhưng có nghĩa là có, có điều, Diệp Nam Sênh lười tham gia.

      người ghi thù. Về điểm này, chưa bao giờ kiêng dè. Mặc dù ban đầu Hình Bân làm vậy là có nguyên do nhưng Diệp Nam Sênh vốn định bỏ qua dễ dàng như vậy.

      Diệp Nam Sênh bĩu môi: “ có hứng thú”.

      “Ồ…” Quý Lý Lý bưng trà tới, Cung Khắc đón lấy, đưa lên miệng nhấp ngụm, “ có hứng thú thôi vậy, vốn định với em là vừa có phát ”.

      Diệp Nam Sênh nheo mắt lại như : 902, học tật xấu này từ khi nào vậy, sao em biết hả?


      Cái gọi là phát mới là dấu máu có dạng bắn tung tóe, được chiếc túi nhựa che kín nên bị nước mưa gột . Diệp Nam Sênh ngồi bên cạnh máy tính, nhìn chằm chằm bức ảnh được pháp y Thanh Xuyên chụp về rất lâu. Cuối cùng, quay người lắc đầu với Cung Khắc và Hình Bân sau lưng. “Chỉ là vết máu thôi, vốn nhìn ra được điều gì”.

      Cách của Diệp Nam Sênh có thống nhất với kết luận của các pháp y thành phố Thanh Xuyên. Quả thực là quá ít manh mối, khó có thể đưa ra kết luận. Hình Bân có chút thất vọng, lần này ấy mong có thể kỳ vọng vào Diệp Nam Sênh. Ít nhất có ba nạn nhân, còn là vụ án , áp lực phá án tới từ đủ mọi phía, nghĩ cũng đủ biết tâm trạng ấy nặng nề đến mức nào.

      Nhìn thấy vẻ thất vọng của Hình Bân, Diệp Nam Sênh sung sướng. mỉm cười lên tiếng, “Mặc dù nhìn ra gì nhưng có thể đưa ra suy luận cho hai tham khảo, có muốn nghe ?”.

      Hình Bân mắt sáng rực lên, gật đầu rất mạnh.

      Nhưng Diệp Nam Sênh chỉ tiếp tục cười mà , cái cổ dài ngoẵng ra mà vẫn nghe được tin gì, có chút mơ hồ. Cung Khắc đứng bên nhắc nhở, “ ấy đợi cậu tỏ thái độ đấy”.

      Hình Bân vỗ đầu, “Thái độ với thái độ gì chứ. Tới ngày cưới của và Cung Khắc, tôi mừng phong bao lớn là được rồi”.

      “Ít hơn năm ngàn đừng mừng cho đỡ mất mặt nhé”. Diệp Nam Sênh nắm ngay lấy cơ hội ấy để bắt chẹt, khiến Hình Bân đau từ da đầu tới tận tim gan. ấy cắn răng gật đầu.

      Dáng vẻ gượng ép của Hình Bân cuối cùng cũng khiến Diệp Nam Sênh xả giận. lên tiếng: “Đây chỉ là suy luận của em, chưa chắc chính xác. Em nghĩ tim của nạn nhân thứ tư này có thể khác với tim của người bình thường”.

      Thấy Hình Bân và Cung Khắc có vẻ chưa hiểu lắm, Diệp Nam Sênh giơ tay lên vẽ vẽ, “Từ góc độ y học miêu tả vị trí quả tim có lẽ nó nằm trong lồng ngực, giữa hai lá phổi, ước tính khoảng 2/3 tính từ đường trung tuyến về bên trái, và 1/3 tính từ đường trung tuyến về bên phải. Đáy tim hướng xuống dưới về bên trái khi thể vị trí hình chiếu, tương đương với khe liên sườn số năm chếch bên trái, vị trí cách đường trung tuyến khoảng 8cm có hình giống quả đào”.

      nhìn hai người đàn ông vẻ như xác nhận xem họ có nghe hiểu hay . Sau khi có được đáp án khẳng định, Diệp Nam Sênh tiếp tục : “Từ việc giải phẫu ba thi thể trước đó, chúng ta có thể thấy hung thủ đều dùng dao đâm thẳng vào giữa hai xương sườn số ba và số bốn bên lồng ngực trái, vị trí đó là mạch chủ của huyết quản trong tim người. khi bị thương có thể mất lượng máu lớn trong khoảng thời gian ngắn dẫn đến tử vong. Các có thể xem hình ảnh trường của ba nạn nhân kia, máu hầu như là bắn theo dạng hình trụ, chỉ có lượng ít ỏi bắn tóe ra. Còn khi nhìn trường vụ án thứ tư , đèn thực nghiệm miêu tả đại khái tình trạng xuất huyết, có dấu vết của lượng máu lớn chảy xuống theo dạng hình trụ… Em cảm thấy nạn nhân thứ tư chưa bị thương đến mức tử vong”.

      Ánh mắt Cung Khắc tỏ ra hiểu ý của Diệp Nam Sênh, nhưng Hình Bân lại chưa hiểu, “Nhưng điều này hợp lý, vì sao lại hại chết nạn nhân thứ tư?”.

      Sau khi Diệp Nam Sênh buông cho cái nhìn với vẻ “ thiếu thông minh tới mức có kiến thức y học”, Hình Bân mới vỗ đầu, cuối cùng cũng hiểu ra: “Ý em là tim của nạn nhân thứ tư hơi lệch!”.


      Miêu tả vị trí quả tim chỉ là miêu tả rất đại khái trong lĩnh vực y học, dùng phương thức toán học để giải thích vị trí như miêu tả là bình quân, thích hợp với đa số mọi người. Nhưng thế giới cũng đồng thời tồn tại số ít trường hợp đặc biệt thuộc phạm vi bình quân ấy.

      Nạn nhân thứ tư này được dự đoán là gặp nạn, có lẽ là trường hợp đặc biệt.

      Tới Thanh Xuyên ngày thứ chín, Diệp Nam Sênh nằm giường khách sạn, nghiêng cổ kẹp chặt điện thoại, còn hai tay giơ ra bện tóc cho Đông Đông, “Bà Mục, con biết rồi, người ta hay phụ nữ qua tuổi năm mươi bước vào thời kỳ mãn kinh giai đoạn ngắn, thích lảm nhảm, hay bực bội. Điều này con có thể thông cảm. Nhưng nếu mẹ định sống tới tận năm mươi tuổi, con e là ngày nào đó bố con chịu nổi mẹ thẳng thừng gói ghém đồ đạc, cao chạy xa bay cùng nữ sinh xinh đẹp nào đó, tới lúc đó mẹ hối hận đấy”.

      Mục Trung Hoa ở Lâm Thủy xa xôi ngồi trong phòng làm việc, hút trà trong cốc, đồng tình với con , “Kể từ ngày quen bố con là mẹ luôn sống như thế, ông ấy thích mẹ như vậy đấy. Còn mấy nữ sinh xinh đẹp con khỏi , gần đây có sinh viên viết thư tình cho ông ấy, có điều giọng văn đó, chẹp chẹp, ràng phải gu của bố con”.

      Sống tới tuổi trung niên, ông Diệp vẫn phong độ ngời ngời, thường xuyên có nữ sinh lén lút nhét thư tình vào cặp tài liệu của ông. Nhiều lúc, ngày ông Diệp nhận được hơn bốn bức thư tỏ tình, nội dung có gì khác ngoài việc ngưỡng mộ ông phong độ, ngại việc ông có gia đình gì gì đó. Nhưng từ đầu tới cuối, ông Diệp luôn ở trong trạng thái lo sợ, ngày nào về nhà chuyện đầu tiên phải làm cũng là lấy thư ra đưa cho vợ, sau đó quên dặn Mục Trung Hoa câu, “Xem qua là được rồi, đừng có mạo danh tôi để viết thư trả lời nữa”.

      Mục Trung Hoa trước giờ luôn là người sợ thiên hạ đại loạn.

      Uống trà nhiều rồi, muốn vệ sinh, trước khi cúp máy, Mục Trung Hoa cuối cùng cũng nghiêm túc dặn dò Diệp Nam Sênh câu, “Chú ý an toàn”.

      Diệp Nam Sênh còn chưa kịp cảm động, câu tiếp theo của Mục Trung Hoa vọng tới, “Đất xây mộ đắt lắm, con chết rồi, bố con và mẹ có tiền chôn con đâu”.

      Mẹ kiểu gì thế này! Diệp Nam Sênh cứ gọi là buồn bực. thả lỏng cổ, điện thoại cứ thế rơi xuống giường.

      “Được rồi”. vỗ đầu Đông Đông, hai bên bím tóc cao thấp, nhưng định với Đông Đông.

      “Chị ơi, vụ án đó của bố phá được chưa ạ? bắt được kẻ xấu chưa?” Đông Đông ngẩng mặt lên, bím tóc xiên xẹo như sừng dê, có chút khôi hài. Diệp Nam Sênh nhìn nổi bèn giơ tay giật hai cái. Lần này đúng là xiên lệch , bím tóc rơi thẳng xuống.

      Diệp Nam Sênh có phần sầu não, trả lời câu “Sắp xong rồi” sau đó lại tiếp tục tết tóc cho Đông Đông.

      Con bé này sao thích buộc tóc cao nhỉ? nghĩ.


      Về phía Cung Khắc, vụ án đúng là có tiến triển. Theo suy đoán của Diệp Nam Sênh, Hình Bân cử người tìm khắp các bệnh viện lớn xem có người bệnh nào bị dao đâm thương ở ngực . chỉ các bệnh viện công, Công an Thanh Xuyên còn tìm kiếm cả những bệnh viện tư, thậm chí là những phòng khám đen có biển hiệu.

      Vì động cơ hành hung còn chưa ràng, sau khi nạn nhân thoát khỏi nguy hiểm, chưa chắc dám tới bệnh viện lớn tìm người chữa trị.

      Thanh Xuyên là thành phố lớn với nhiều nhân khẩu, điều tra tới tận chiều ngày hôm sau mới có manh mối. Kết quả phản hồi đến từ phòng khám tư nhân đen có biển hiệu cách đường Tây Uyển khoảng mười cây số. Người gọi điện cho Hình Bân là tổ trưởng tổ ba, họ Cảnh, ngoài hai mươi tuổi, tính cách khá thẳng thắn, khuyết điểm là vì quá thẳng nên làm việc hay thiếu phương pháp. Cũng may lần này cậu ta làm hỏng chuyện.

      Tổ trưởng Cảnh cất giọng sang sảng, thế nên cho dù điện thoại của Hình Bân chưa bật loa ngoài, Cung Khắc vẫn nghe lời cậu ta .

      “Báo cáo đội trưởng Hình, có tin tức mới, phòng khám đen này ngày thứ hai sau khi vụ án xảy ra, nhận bệnh nhân có vết thương do dao đâm ở ngực. Tôi có hỏi qua tướng mạo ngoại hình, phù hợp với tên có biệt danh là Đầu to trong nhóm trộm cướp”.

      “Vậy giờ Đầu to ở đâu?” Hình Bân thích tốc chiến tốc thắng, hỏi chuyện luôn thẳng vào vấn đề.

      Tổ trưởng Cảnh ngưng lại giây lát, “Đầu to giờ ở đây. Nghe sau khi khâu vết thương tới ngày thứ hai, khăng khăng đòi ra viện. Nhưng người ở đây , Đầu to quay lại tái khám vào ngày 17, cũng tức là ngày mai”.


      Đây là lần đầu tiên Diệp Nam Sênh vào phòng khám đen, đứng trong căn phòng thấp tịt, ánh sáng tù mù, bỗng nhiên cảm khái. Ai rằng điều kiện công việc của pháp y xao động lớn, lúc tốt lúc xấu, năm chỉ lộ mặt có mấy lần. Nhìn bác sỹ đen , quanh năm làm việc trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, tinh thần quả là đáng quý.

      Chỉ có điều biết có trị đến nỗi chết người ?

      Để đánh rắn động cỏ, phía cảnh sát cho bác sỹ nghỉ việc. Phòng khám vẫn làm việc như thường, người ra vào ngớt, nào tiêm thuốc, nhổ răng, thậm chí là chữa trị, nhiều loại bệnh tới độ Diệp Nam Sênh líu lưỡi. nhìn Cung Khắc, bằng khẩu hình miệng, “Toàn năng hơn em”.

      Điều khiến người ta thất vọng là cả ngày trời thấy Đầu to. Hình Bân sắp phát điên. Dáng người cao 1 mét 80 ấy phải chen chúc trong căn phòng nhất bệnh viện cả ngày rồi, chân có cảm giác sắp gãy rời. ấy hỏi tổ trưởng Cảnh, “Rốt cuộc hỏi hay chưa!”.

      Sắc mặt tổ trưởng Cảnh tốt cho lắm. Cậu ta vò đầu, : “Là 17, hôm nay, sai mà”.

      Trời cuối cùng cũng tối hẳn, tâm trạng bực bội lan dần giữa các cảnh sát. Hình Bân suy nghĩ xem có nên hủy hành động hôm nay hay đúng lúc này Diệp Nam Sênh đột nhiên ra hiệu cho ấy im lặng.

      Có người bước vào, là người đàn ông. Diệp Nam Sênh hơi kéo rèm cửa ra, để lộ khe . Diện mạo của người kia càng trong mắt , hóa ra là “người quen”.

      Quý Lý Lý.
      A fangTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :