1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sổ tay ghi chép tuổi thanh xuân - Cố Phi Phi (21)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Ở cùng chỗ

      An Triệt mở miệng , những lời tiếp theo cũng thông thuận: "Có đôi khi tôi cảm thấy bản thân chính là Antony dưới ngòi bút của Tiểu Vương Tử, mỗi ngày đều trôi qua cực kỳ vui vẻ náo nhiệt, nhưng mà vừa kết thúc luyện tập, tôi lại trở về nguyên hình, toàn bộ thế giới chỉ có bản thân tôi tồn tại, loại tương phản này, tôi chịu nổi. Hơn nữa học cấp ba, áp lực quá lớn, gia đình tôi kỳ thực... Luôn luôn muốn tôi theo con đường nhạc này, bọn họ càng hi vọng tôi có thể kế thừa gia nghiệp, nhưng mà tôi thích, tôi thích nhạc."

      "An Triệt..." Úy Trì An Minh gọi cậu tiếng, "Vì sao với chúng tôi?"

      " có tác dụng sao?" An Triệt cười cười, "Ngoài việc khiến cho các cậu cũng cảm thấy khó chịu trong lòng có thể giải quyết được vấn đề gì. Hơn nữa ra lý do này tôi rất sợ, nếu phải hôm nay Nhiễm muốn đánh nhau với tôi, tôi nhất định ra." xong lời cuối cùng, tiếng càng ngày càng , An Triệt còn xoay đầu , che giấu ngượng ngùng mặt.

      Đôi lông mày xinh đẹp của Diệp Hiên Nhiễm nhíu lại chặt, giống như tự hỏi biện pháp giải quyết, Lạc Tử Tinh lại đột nhiên có ý nghĩ: "Hiên Nhiễm, An Minh, các cậu có cần phải về nhà ? Có thể tìm nhà trọ, các cậu cùng nhau ở lịa đó hay ? Như vậy có thể xua tan đơn, còn có thể cùng nhau học tập, giám sát An Triệt nữa. Dì, công ty ưu đãi cho thực tập sinh sao, có thể xin cái nhà trọ hay ?"

      Lâm Mộng : " thành vấn đề, nhưng mà Hên Nhiễm và An Minh..."

      "Tôi có vấn đề." Diệp Hiên Nhiễm mở miệng trước, "Tôi cũng là muốn về nhà lắm, ở cùng chỗ với An Triệt, tuy rằng cậu ta tương đối phiền, nhưng còn có thể chịu được."

      "Tôi cũng có thể, dù sao tôi cũng ở trong phòng trọ." Úy Trì An Minh theo sau .

      An Triệt nhìn bọn họ, vẻ dám tin trong mắt dần dần bị vui sướng thay thế: "Các cậu, là sao? phải đùa chứ?"

      "Tạo sao vẫn lời vô nghĩa như vậy." Diệp Hiên Nhiễm kiên nhẫn.

      Nhưng mà An Triệt lại hoàn toàn tức giận, cậu đột nhiên bổ nhào qua ôm lấy Diệp Hiên Nhiễm: "Nhiễm, thực xin lỗi, tớ xin lỗi cậu, đừng giận tớ, tớ sai lầm rồi."D!Đ!LQĐ

      đợi Diệp Hiên Nhiễm trả lời xoay người ôm lấy Úy Trì An Minh: "Bạn tốt, cảm ơn!"

      Cuối cùng An Triệt nhào tới ôm Lạc Tử Tinh: "Tiểu Tinh tớ cậu quá , cậu quả thực là ngôi sao may mắn của tớ!" xong còn hôn lên gò má Lạc Tử Tinh cái.

      Lạc Tử Tinh bỗng chốc ngây dại.

      An Triệt phản ứng kịp cũng có chút ngượng ngùng, vội vàng đỏ mặt chạy , với thầy giáo dạy nhảy: "Thầy Hạ, thực xin lỗi, chúng ta bắt đầu luyện tập lần nữa."

      Lâm Mộng cười : "Hoàn hảo, cuối cùng cũng giải quyết xong rồi. Tôi xin công ty cho các cậu nhà trọ có ba gian."

      "Ừ ừ."

      Lâm Mộng hổ là người quản lý xuất sắc, sau khi đề nghị, căn nhà ba gian xa hoa được cung cấp cho những nghệ sĩ chuẩn bị ra mắt như họ sử dụng, bởi vì lúc trước có người ở, đồ dùng gia đình đều có sẵn, bọn họ chỉ cần mang theo quần áo của mình để thay là có thể đến ở, điều này làm cho An Triệt vô cùng hưng phấn, vội trước vội sau trợ giúp Diệp Hiên Nhiễm và Úy Trì An Minh thu dọn phòng.

      Nhưng mà chẳng giúp được gì, càng giúp càng hỏng, bị Diệp Hiên Nhiễm đuổi ra ngoài.

      Phòng ở rất đẹp, sắc màu ấm áp được giữ lại, có ban công lớn và cửa sổ sát đất, có thể đánh đàn ca hát ở sân thượng, còn có vườn cây xanh mát, lại tăng thêm sức sống cho ngôi nhà.

      Lạc Tử Tinh thu xếp giúp bọn họ, hơn nữa còn hẹn mở tiệc tối nay.

      Chờ đến khi thu dọn phòng xong, Triệt dán áp phích lên chỗ mà cậu ấy ngắm từ trước, Lạc Tử Tinh vào phòng bếp, buộc tạp dề lại, bắt đầu thuần thục rửa rau nấu cơm.

      Lạc Tử Tinh nấu cơm rất ngon, bởi vì muốn chăm sóc tốt cho cha, cho nên rất thích nấu ăn, cảm thấy có thể giảm bớt áp lực.

      Tối nay chuẩn bị thực đơn vô cùng phong phú, nhưng mà cũng khá phiền toái, còn quá thời gian, biết có kịp .

      Phía sau hình như có người tiến vào, Lạc Tử Tinh quay đầu nhìn lại, thấy là Diệp Hiên Nhiễm, lập tức cười : "Sao cậu lại vào đây, dọn phòng xong rồi sao?"

      "Đều thu dọn xong rồi." Diệp Hiên Nhiễm gật gật đầu, đến bên cạnh Lạc Tử Tinh giúp rửa rau, "Chỗ rau này nên xử lý như thế nào, cắt sao?"

      "Phải thái, để mình làm được rồi." Nhưng mà Lạc Tử Tinh kinh ngạc phát , Diệp Hiên Nhiễm
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Phải rời sao?


      “Tiểu Tinh, ăn nhiều chút thịt, đừng chỉ ăn rau , uống thêm chút canh cá , tốt cho miệng vết thương, tối nay đưa cậu về nhà rồi thay thuốc luôn .” Diệp Hiên Nhiễm ngồi bên cạnh Lạc Tử Tinh thấp giọng .


      “Ừ, được.” Lạc Tử Tinh luôn luôn thích ăn thịt cho nên dáng người mới gầy yếu, nhưng mà nghe thấy Diệp Hiên Nhiễm quan tâm, vẫn đành lòng từ chối, nhất là nghe thấy dùng giọng trầm gọi là Tiểu Tinh.


      An Triệt “a ha” ồn ào, mở to mí mắt kêu: “Nhiễm, tại sao cậu lại quan tâm đến tớ hả, cánh tay tớ cũng có vết thương mà ôi chao, ai, ôi.”


      “Cậu ngậm miệng lại, ăn cơm .” Diệp Hiên Nhiễm tức giận.


      Sau khi thay thuốc xong, miệng vết thương của Lạc Tử Tinh cũng tốt lên nhiều, tuổi trẻ khôi phục cũng nhanh. Theo thường lệ bác sĩ dặn Lạc Tử Tinh chú ý vài chuyện, cuối cùng với Diệp Hiên Nhiễm vẻ mặt đầy quan tâm: “Yên tâm, chân bạn cậu để lại vết sẹo quá lớn, đến mùa hè sang năm hoàn toàn biến mất thôi.”


      phải…” Lạc Tử Tinh đỏ mặt biện giải, bọn họ phải là người .


      “Dạ, cám ơn bác sĩ.” Diệp Hiên Nhiễm lễ phép chào tạm biệt bác sĩ.


      đường, Lạc Tử Tinh hỏi: “Vì sao giải thích ràng với bác sĩ, chúng ta, chúng ta phải quan hệ như vậy.”


      quan trọng.” Diệp Hiên Nhiễm : “Dù sao cũng chỉ là người xa lạ.”


      Bong bóng màu hồng phấn bay đầy tim Lạc Tử Tinh, nhưng mà sớm quen với dáng vẻ lạnh lùng của Diệp Hiên Nhiễm khi đối xử với người ngoài rồi.


      Như vậy là tốt lắm rồi, Lạc Tử Tinh tự với bản thân.


      Năm thứ ba, bài tập quả thực rất nhiều, chủ nhiệm lớp đặc biệt tìm Lạc Tử Tinh chuyện, rằng trong khoảng thời gian này tán thành với việc Lạc Tử Tinh lại tiếp tục bỏ hai tiết để làm thêm.


      “Tử Tinh, tại trường học có học bổng, có thể xin cho em.” Mỹ Lệ dịu dàng câu châm chước: “Em là học sinh giỏi nhất trường, cũng mong em có thể thi đỗ trường đại học công, thậm chí là trường đại học trọng điểm tốt nhất. Nếu em cứ tiếp tục làm thêm như vậy, lo là ảnh hưởng đến sức khỏe của em, cuộc thi khảo sát lần này tuy rằng thành tích của em vẫn đứng đầu, nhưng mà khoảng cách với bạn xếp thứ hai bị thu hẹp lại.”


      Lạc Tử Tinh chưa cho giáo biết, bỏ công việc làm thêm kia từ lâu rồi, nhưng bây giờ lại làm trợ lý cho TK, cúi đầu : “, em nỗ lực học tập, hơn nữa tại em cũng khó khăn, học bổng vẫn nên cấp cho bạn cần ạ.”


      “Tử Tinh.” giáo có được câu trả lời mình mong muốn, lại hỏi lần nữa: “Vậy học như thế nào?”


      Lạc Tử Tinh rất khổ sở, bởi vì thích ở chung chỗ với bọn Diệp Hiên Nhiễm, nhưng mà càng làm tốt công việc trợ lý có nghĩa là thời gian dành cho việc học lại càng ít , thành tích cuộc thi cuối kỳ lần này giảm, chính là chứng minh tốt nhất.


      thích ở cùng với bọn họ, xem bọn họ cười đùa, vì giấc mơ mà nỗ lực, mỗi ngày khi ở cùng với bọn họ, đều cảm thấy vui vẻ gì sánh kịp.


      Nhưng mà nghĩ đến cha tha thiết chờ đợi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt: “, cám ơn luôn luôn lo lắng cho em, em học tập tốt.”


      Ra khỏi văn phòng, Diệp Hiên Nhiễm cúi đầu về phòng học, lại đụng mạnh vào người, ngẩng đầu lên nhìn thế nhưng lại là Úy Trì An Minh.


      “Tiểu Tinh?” Úy Trì An Minh nhìn thấy mắt Lạc Tử Tinh đỏ ngầu, kinh ngạc : “Cậu làm sao vậy?”


      Lạc Tử Tinh lắc đầu: “Tớ sao”


      “Tiểu Tinh, có người nào bắt nạt cậu sao?” Úy Trì An Minh khẽ nhíu mày, giọng dịu dàng: “Cậu cho tớ biết .”


      “Tớ sao mà, An Minh, cậu cần lo lắng cho tớ.” Lạc Tử Tinh xong, lập tức xoay người rời .


      Úy Trì An Minh đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lạc Tử Tinh trầm tư.


      Lạc Tử Tinh chạy mạch về lớp học, ngồi ở ghế cảm xúc vẫn chưa thể hồi phục, lấy sách vở ra định ôn tập, nhưng mà đọc lâu vẫn vào đầu chút nào, với bản thân, thời gian nhiều lắm, khi đến giờ học phải tập trung toàn lực, chú tâm vào bài giảng, nhưng mà càng ép bản thân, lại càng miên man suy nghĩ, rốt cuộc nhịn được gục xuống bàn, yên lặng rơi nước mắt.



      Ngồi cùng bàn là học sinh nữ tên Văn Tĩnh, cũng biết làm sao để an ủi Lạc Tử Tinh, cũng biết vì sao lại khóc, chỉ có thể lo lắng suông, đúng lúc này, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hội trưởng hội học sinh tới.


      Hội trưởng hội học sinh Úy Trì An Minh tuấn tú nhã nhặn như ngọc đặt tay lên vai Lạc Tử Tinh vỗ : “Tử Tinh?”


      Lạc Tử Tinh ngẩng đầu lên, vội vàng lau khô nước mắt, : “Sao cậu lại đến đây vậy?”
      Last edited by a moderator: 19/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20:

      Làm sao lại cười cậu chứ? Đợi đến khi Lạc Văn Viễn đến gõ cửa, Lạc Tử Tinh
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Tiếng pháo nổ

      Lạc Văn Viễn ở trong phòng cao giọng hỏi: "Tiểu Tinh, sao lại lâu như vậy."

      "Con tới ngay đây ạ."

      Lạc Tử Tinh quay đầu với bọn họ: "Trong nhà tớ có chút đơn sơ, cũng mời các cậu vào ngồi, hôm nay quả là tớ tốt, tớ xin lỗi các cậu, tối ngày mai, tớ nhất định đến."

      Bọn Diệp Hiên Nhiễm nhìn chỗ Lạc Tử Tinh ở, đại khái chỉ biết gia cảnh của , nghe lạc Tử Tinh như vậy, cũng có ý muốn phải vào mà để ý xúc phạm tới Lạc Tử Tinh, An Triệt cười : "Này Tiểu Tinh, ngày mai gặp, cậu phải hát đến khi bọn tớ nở nụ cười mới được tha thứ đấy."

      xong, hai người thiếu niên vẫy tay chào Lạc Tử Tinh còn Diệp Hiên Nhiễm vẫn nhìn lạnh lùng như cũ, sau đó xoay người rời .

      Chỉ còn lại có Lạc Tử Tinh khóc ra nước mắt, hát để Diệp Hiên Nhiễm phải nở nụ cười, đây là nhiệm vụ gian nan đến thế nào chứ.

      Bởi vì ngày mai có hẹn, sau khi Lạc Tử Tinh ăn cơm xong lập tức bắt đầu điên cuồng làm bài tập, sau đó lên mạng tìm vài bài hát vui nhộn, Internet ở nhà là do chú hàng xóm tốt bụng cho mắc nhờ, bởi vậy tốc độ của mạng nhanh.

      Tìm tòi hơn nửa giờ, mới tìm được bài hát đồng dao của Hàn Quốc, sau khi nghe xong, Lạc Tử Tinh tự chủ được, cười rộ lên, là vô cùng đáng .

      Đối với bài hát, Lạc Tử Tinh vô cùng hiểu biết, lần đầu nghe dường như có thể ghi nhớ giai điệu, nghe ba lần bài hát này hoàn toàn nhớ kỹ, chỉ còn lại có nhớ ca từ, Lạc Tử Tinh viết phiên lời bài hát lên giấy, nằm ở giường bắt đầu yên lặng nhớ.

      Mãi cho đến khi bất giác ngủ thiếp , miệng còn lẩm bẩm, buổi tối còn mơ thấy bị đè dưới đống lời bài hát, mỗi câu đều nằm lưng .

      Ngày hôm sau Lạc Tử Tinh lên lớp giống như thay đổi thành người khác, vẫn nhớ đến TK, nghĩ đến việc hôm nay phải làm, nhưng mà là trong giờ giải lao, mười phút, cũng đủ để nhớ lại lần.

      Còn chủ nhiệm lớp nhìn thấy trạng thái của Lạc Tử Tinh, cũng rất hài lòng, gật đầu, dù sao cũng rất thích Lạc Tử Tinh, hi vọng có thể đạt được thành tích tốt trong kỳ thi đại học.

      Chờ đến giờ tan học buổi chiều, Lạc Tử Tinh lưng đeo ba lô đến cổng trường, đột nhiên Lạc Tử Tinh nhìn thấy ngoài cửa có cửa đống nữ sinh vây quanh, giống như có kiện gì đó quan trọng lắm vậy.

      Lạc Tử Tinh vốn muốn tham gia góp vui, nhưng mà xuyên qua đám người kia ** là đường duy nhất để ra ngoài cổng trường, đành phải gian nan chen ra ngoài, vừa chen ra còn chưa kịp thở hơi, nghe thấy bên cạnh có giọng quen thuộc: "Tiểu Tinh, đến đây, tớ chở cậu!"

      Là An Triệt!

      Lạc Tử Tinh vội vàng quay đầu , sau đó quá kinh ngạc.

      Chỉ thấy An Triệt ngồi xe ô tô, chân chống xuống đất, mặt nở nụ cười tươi sáng chói như ánh mặt trời, làm nữ sinh vây xem thoáng chốc hét ầm lên.

      Mặt Lạc Tử Tinh đen lại, có thể giả bộ quen biết họ hay .

      Còn có Diệp Hiên Nhiễm, phải là ngoài sân khấu muốn xuất ở bên ngoài làm náo loạn sao, vì sao lại muốn phát điên với An Triệt vậy, còn có Úy Trì An Minh vừa ra từ ghế lái phụ của xe ô tô nữa, cậu là hội trưởng hội học sinh, làm như vậy tốt sao?

      Các nữ sinh đứng quanh bắt đầu thảo luận xem Tiểu Tinh là ai, khi Lạc Tử Tinh qua, ánh mắt phẫn nộ giống như dao, tất cả đều cắm vào người Lạc Tử Tinh.

      "An Triệt, đừng đùa nữa, chẳng vui chút nào." Lạc Tử Tinh bất đắc dĩ.

      An Triệt lại thấy vậy: "Cậu là trợ lý của chúng tớ mà, về sau nếu ra ra mắt, càng có nhiều người biết đến tồn tại của cậu, chúng tớ chỉ muốn rèn luyện trước giúp cậu thôi. lên , buổi luyện tập hôm nay kết thúc còn có tiết mục của cậu nữa đấy."

      Lạc Tử Tinh bất đắc dĩ ngồi ghế sau An Triệt, tay nắm chặt góc áo, rời khỏi cổng trường dưới ánh mắt nóng rực của đám nữ sinh.

      có thể đoán được ngày mai mình chết thảm như thế nào rồi.

      Đến phòng luyện tập, đỗ xe xong, Lạc Tử Tinh theo bọn họ vào thang máy lên thẳng phòng tập, chương trình học hôm nay là thanh nhạc, tuy rằng bọn họ rất có tài năng, nhưng nhạc có đôi khi cũng cần phải có nguyên tắc nhất định, bởi vì vậy mới cần học thanh nhạc. Lạc Tử Tinh ngồi vào trong góc phòng, yên lặng mở sách giáo khoa ra, bắt đầu làm bài tập.

      Nửa giờ học thanh nhạc rất nhanh kết thúc, sau đó là thời gian luyện tập vũ đạo, cũng mất nửa giờ.

      Động tác của bọn họ vẫn đẹp như cũ, Lạc Tử Tinh phải dùng mất nhiều ý chí mới chống cự được mị lực của bọn họ, chuyên tâm làm bài tập.

      Đợi đến sau khi làm bài tập xong, thời gian luyện tập của bọn họ vừa khéo cũng kết thúc.

      Ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy mặt An Triệt mang theo nụ cười bỡn cợt, về phía Lạc Tử Tinh: “Tiểu Tinh, tới phiên cậu.”

      mặt An Triệt có lớp mồ hôi mỏng sau khi luyện tập các động tác mạnh xong, tất cả tóc đều hất về phía sau, để lộ trán, thoạt nhìn trưởng thành hơn trước kia chút, cũng càng đẹp trai hơn, nhưng mà vừa mới mở miệng lại trở thành tiểu ác ma quen thuộc.

      Úy Trì An Minh cũng lau mồ hôi, nghe vậy cũng quay sang, cười : “Tiểu Tinh, cả ngày hôm nay Nhiễm cũng cười, cho nên dựa theo ước định của chúng ta, cậu phải làm cho cậu ấy cười đấy.”

      Diệp Hiên Nhiễm liếc mắt nhìn Lạc Tử Tinh cái, ánh mắt bình tĩnh, nhưng mà trong đó vẫn có ý trách cứ.

      Trái tim Lạc Tử Tinh cảm thấy hơi đau đớn chút, lúc trước hẹn với nhau rồi, muốn cùng nhau nỗ lực vì giấc mơ, tối hôm qua biểu như vây, quả tạo thành vết thương trong lòng .

      hít sâu hơi, thu dọn lại sách vở, sau đó đứng lên, đến trước mặt bọn họ.

      An Triệt nghịch ngợm dùng ngón tay huýt sáo, sau đó vỗ tay tự biên tự diễn giới thiệu chương trình : “Xin mời siêu sao mới nổi Lạc Tử Tinh mang đến ca khúc cho mọi người!”

      Lạc Tử Tinh nhắm mắt lại, tự cổ vũ mình, rồi mở miệng ca hát.

      “…”

      Bài hát này tên là 100 con chuột, là ca khúc trong liên khúc đồng dao “Thất công chúa” của Hàn Quốc. hát bằng tiếng Hàn, bởi vì ca từ vô cùng đáng , nhịp điệu cực kỳ khoan khoái cho nên được rất nhiều người thích, Lạc Tử Tinh phát tiếng Hàn ngữ coi như đạt tiêu chuẩn, bởi vậy khi hát lên cũng dễ nghe, hơn nữa học được số động tác dễ thương trong clip, thành công khiến An Triệt nở nụ cười, hơn nữa còn cười đến dừng lại được.

      Úy Trì An Minh cũng nở nụ cười, ánh mắt mang theo ý cười nhìn chăm chú vào Lạc Tử Tinh.

      Chỉ có Diệp Hiên Nhiễm còn luôn luôn bất động thanh sắc, bất quá tầm mắt của cũng là tụ tập ở người Lạc Tử Tinh.

      Lạc Tử Tinh lúc này cũng vui vẻ đứng lên, đồng dao luôn là như vậy, luôn có ma lực trấn an lòng người, vừa hát vừa giống như mèo vờn chuột giương nanh múa vuốt về phía Diệp Hiên Nhiễm, rốt cuộc khi hát đến câu cuối cùng, Diệp Hiên Nhiễm cũng bất đắc dĩ nở nụ cười.

      Lạc Tử Tinh lại ngây ngẩn cả người.

      Diệp Hiên Nhiễm thực rất ít cười, ngũ quan của rất tinh tế sắc sảo, mỗi nét đều hoàn mỹ giống như điêu khắc, khi nghiêm mặt, lập tức giống như quý tộc trong bức tranh sơn dầu thời Trung Cổ, đẹp trai, tuấn tú. Còn lúc cười, Lạc Tử Tinh có cảm giác - - “Ôi trời đất ơi.”

      Khóe miệng Diệp Hiên Nhiễm lập tức kéo thẳng.

      Lạc Tử Tinh lại giống như vừa phát ra cái lục địa mới, đến trước mặt : “Cười thêm cái nữa nào, đáng .”

      “…” Diệp Hiên Nhiễm đứng lên, Lạc Tử Tinh lập tức với tới được. “ thôi, thời gian còn sớm, tôi đưa cậu về nhà, hôm nay còn phải thay thuốc.”

      “A.” Lạc Tử Tinh cũng kiên trì nữa, xoay người dùng việc bận rộn thu dọn túi xách để che dấu trái tim đập loạn nhịp.

      Bởi vì mới vừa rồi, khi Diệp Hiên Nhiễm mỉm cười, trái tim như bị kích thích mạnh, trong nháy mắt đó, như nghe thấy tiếng pháo nổ.

      Lạc Tử Tinh, mày xong đời rồi, mày thích Diệp Hiên Nhiễm rồi.

      Tay nắm túi xách của hơi dùng sức, mượn sức mạnh này chống lại cảm xúc dâng lên, ngẩng đầu cố gắng tự nhiên: “Hôm nay mọi người cũng rất lợi hại, hi vọng ngày mai tiếp tục cố gắng!”

      “Hôm nay Tiểu Tinh có xem chúng tôi luyện tập sao?” An Triệt nháy nháy mắt, nhưng có ý trách cứ.

      Lạc Tử Tinh đối xử với An Triệt giống như là người em trai, nghe vậy lập tức nở nụ cười: “ cũng đúng, An Triệt, từ nay về sau mỗi Chủ nhật tôi dạy thêm cho cậu, cuộc thi khảo sát tiếp theo, cậu phải lọt vào top 20!”

      “Tiểu Tinh, chị Tinh, chị tha cho em .” An Triệt kêu rên.

      ! !”

      Sau khi náo loạn xong, Lạc Tử Tinh che giấu tốt cảm xúc của mình, chẳng qua khi ngồi ở sau xe máy của Diệp Hiên Nhiễm, lại tiếp tục yên lặng, hơn nữa cũng nắm góc áo Diệp Hiên Nhiễm, hai tay đặt ở đùi, yên lặng nhẩm công thức.

      “Sao chuyện.” Diệp Hiên Nhiễm hỏi .

      Giọng của ở trong gió đêm, nghe chẳng phân biệt được ràng, nhưng Lạc Tử Tinh lại nghe rất , biết mở miệng thế nào, chỉ có thể : “ cái gì, cậu , tớ nghe.”

      Bản thân Diệp Hiên Nhiễm cũng phải là người nhiều, nghe vậy cũng yên lặng chút, mới mở miệng: “Cậu có rời TK nữa ?”

      “Hả?” Lạc Tử Tinh bắt đầu phản ứng kịp suy nghĩ của , sau mới hiểu được, chắc là nhắc đến chuyện hôm qua đến buổi tập.

      , chỉ cần các cậu cần mình, mình rời .” tại Lạc Tử Tinh suy nghĩ cẩn thận, rất thích được ở chung chỗ với bọn họ, cho nên, chỉ cần bọn họ cần, ở lại.

      Mà nguyên nhân lực học của giảm sút, cũng chưa bao giờ là vì người khác, là do thể khống chế bản thân, chứ phải lỗi của bọn họ, bởi vậy, chỉ cần quản lý tốt trái tim mình là được rồi.

      Diệp Hiên Nhiễm lại trầm mặc, khi đến cửa phòng khám, Lạc Tử Tinh xuống xe đến bên cạnh , mới mở miệng : “Tôi… Nhóm luôn luôn cần cậu.”

      Ngón tay cái của Lạc Tử Tinh giữ chặt dây đeo ba lô, nghe vậy nở nụ cười, giống như có vô số ánh sáng lan tràn trong mắt : “Cảm ơn cậu… Nhiễm.”

      Hai người sóng vai vào phòng khám, khí xung quanh dường như có chút thay đổi.

      Vẫn là vị bác sĩ lần trước thay thuốc cho Lạc Tử Tinh, ông ấy vậy mà còn nhớ bọn họ: “Miệng vết thương khôi phục cũng tồi, thay thuốc lần này xong, là có thể đóng vảy hoàn toàn, nhưng mà vẫn phải chú ý thể đụng vào nước, thể ăn đồ cay, chàng trai này phải chú ý nhắc nhở bạn đấy.”

      Mặt Lạc Tử Tinh bỗng chốc đỏ lên, dường như ngay cả lỗ tai cũng sắp chuyển hồng.

      Diệp Hiên Nhiễm vẫn giải thích, mà Lạc Tử Tinh… Cũng muốn giải thích.

      Sáng ngày hôm sau, khi Lạc Tử Tinh còn chưa xuất phát đến trường, nhận được điện thoại của Thư Văn Tĩnh ngồi cùng bàn: “Tử Tinh, khi cậu đến trường, tốt nhất nên ngụy trang chút, bởi vì chuyện chiều hôm qua rất kích động, có rất nhiều nữ sinh ở bên ngoài chờ cậu, muốn nghe ngóng tin tức của hai cậu học sinh ngoài trường kia.”
      Last edited by a moderator: 9/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :