1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sổ tay ghi chép tuổi thanh xuân - Cố Phi Phi (21)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10: Đánh nhau

      Kết thúc bài hát, Lạc Tử Tinh mới phát cổ họng mình hét nhiều, hơi đau, phía dưới đống người hô "Tiếp ", nhưng mà nhóm nhạc Ám Chi chỉ khom người biểu đạt lòng cảm ơn, sau đó xuống sân khấu lưu luyến chút nào.

      Thước Nguyệt lôi kéo Lạc Tử Tinh, có chút kích động: "Người đánh đàn ghi ta kia là ai vậy, rất đẹp trai, tớ muốn thay đổi nam thần mới!"

      Lạc Tử Tinh gì: "Cậu cần Việt Phi nữa sao?"

      "A đúng." Thước Nguyệt thích Việt Phi, vội vàng đến quầy bar lấy hoa hồng, cầm bằng hai tay đến hậu trường.
      Nhưng mà khi đến phòng của Việt Phi, Thước Nguyệt lại dừng bước.

      hơi lớn tuổi hơn chút đứng trước mặt Việt Phi : "Em thích , đồng ý làm bạn trai của em nhé?"

      "Thực xin lỗi, tạm thời tôi chưa muốn đương." Việt Phi cau mày, hơi có chút buồn rầu.

      "Nếu quen em, em giúp chỗ tốt để ca hát, thậm chí có thể ký hợp đồng với Tinh Nghệ, suy nghĩ chút ."

      Lạc Tử Tinh nghe đến đó lập tức cảm thấy phản cảm, hôm nay Tống Ni Na cũng làm như thế này, tự cho mình là người có điều kiện, có thể dùng chuyện này để uy hiếp người khác.

      vẫn luôn thích bênh vực kẻ yếu, bởi vậy lập tức lên tiếng : "Chi này, ấy đồng ý, chẳng lẽ chị muốn bắt ép ấy sao? Trong tình cần phải chú trọng đến vị trí ngang hàng, chị như vậy, sợ rằng ai thích."

      " là ai?" Này kia quay đầu, nhìn thấy hai người bọn , cả vú lấp miệng em , "Chuyện của tôi mà các cũng dám quản, các cũng hỏi trước xem cha tôi là ai."

      Thước Nguyệt chẳng sợ ta chút nào, bản tính của cũng vô cùng nóng nảy: "Tôi biết cha là ai, nhưng mà cha lợi hại như vậy để ông ấy chuyện với Việt Phi , tôi cho biết, có tôi ở đây, cũng đừng nghĩ đến việc ép buộc Việt Phi."

      Việt Phi cảm kích với Thước Nguyệt: "Cảm ơn các em giải vây giúp tôi, nhưng mà hai như bọn em, đừng ở trong này nữa."

      Thước Nguyệt tiến lên vài bước, nhét hoa trong tya mình vào tay Việt Phi: "Em thích , muốn nhìn thấy chịu uất ức." xong, tiếp tục quay sang kia, " tại, mời lập tức rời khỏi nơi này."

      "Đúng, đừng có tự trọng mà cứ làm phiền ấy như vậy, chỉ cần là người có chút tự ái, tại nên rời ." Lạc Tử Tinh cũng .

      kia thấy lại được Thước Nguyệt và Lạc Tử Tinh, lập tức lên định đánh Thước Nguyệt, Lạc Tử Tinh vội vàng kéo cánh tay ta, lại bị ta đạp phát lên đùi, vừa vặn đá vào miệng vết thương, chân Lạc Tử Tinh mềm nhũn, chống đỡ nối ngã nhào xuống đất.

      "Tử Tinh, cậu làm sao vậy?" Thước Nguyệt vội vàng quay lại kéo Lạc Tử Tinh, bất thình lình, kia tát phát lên mặt Thước Nguyệt, thoáng chốc mặt đỏ mảnh.

      " dám đánh tôi." Thước Nguyệt nhảy lên muốn đánh trả, trong phòng lớn lập tức rối loạn, nhưng Việt Phi vẫn ra tay ngăn cản, điều này làm cho Lạc Tử Tinh cảm thấy rất thất vọng.

      Lạc Tử Tinh miễn cưỡng đứng lên bảo vệ Thước Nguyệt, cả phòng lộn xộn lại bị đá vào miệng vết thương, đúng lúc này, giọng trầm thấp dễ nghe vang lên: "Dừng tay!"

      Lạc Tử Tinh nhìn lại, lập tức nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm bước tới, tay nhanh chóng bắt được cổ tay của kia, đẩy mạnh sang bên cạnh, tiếp theo kéo Lạc Tử Tinh sang, hỏi: " là đứa ngốc đấy hả, đùi có thương tích còn đánh nhau với người khác?! Có phải là cảm thấy mình bị thương quá , hay là cảm thấy mình là vị hùng?!"

      "... Tôi có." Lạc Tử Tinh bị mắng, nhàng run run chút, vết thương đùi hình như lại đau hơn rồi.

      Diệp Hiên Nhiễm tức giận, nở nụ cười lạnh : "Còn dám dối!"

      Phía sau, Triệt và Úy Trì An Minh cũng đến, nhìn thấy sắc mặt Lạc Tử Tinh trắng bệch cũng quan tâm hỏi: "Tiểu Tinh, sao chứ?"

      Lạc Tử Tinh buồn bực lắc đầu.

      Tuy rằng biết miệng vết thương chắc là lại rách ra rồi.

      Diệp Hiên Nhiễm dường như rất lợi hại, nhìn kia, liếc mắt cái lập tức nhận ra: "Lưu Văn Phi, tại sao lại là ."

      " Hiên Nhiễm." Lưu Văn Phi co rúm người lại.

      "Nhưng tôi người em thích gây chuyện như vậy." Diệp Hiên Nhiễm lạnh lùng , " tại lập tức rời khỏi đây , nếu tôi cho cha biết."

      "Diệp Hiên Nhiễm, đừng làm vậy." Lưu Văn Phi bỗng chốc còn kiêu ngạo nữa, vội vàng cúi đầu chạy .

      Việt Phi cầm hoa, có chút biết làm sao, sửng sốt lát mới tới : "Cảm ơn các cậu."

      Thước Nguyệt khoát tay: "Thôi, có việc gì." quay đầu, nước mắt lại rớt ra, với Lạc Tử Tinh : "Tiểu Tinh, chân cậu bị thương như vậy tại sao lại với tớ, đều do tớ, nên kéo cậu đến đây, tớ đưa cậu đến bệnh viện."

      "Thước Nguyệt..." Lạc Tử Tinh biết bị làm sao, vì sao bỗng chốc lại lạnh nhạt với Việt Phi như thế, đoán rằng có lẽ biểu vừa rồi của Việt Phi làm cho Thước Nguyệt thất vọng.

      " sao cả, chị cứ luôn như vậy, mất rồi còn có thể có lại được, thanh xuân phải đều như thế này sao." Thước Nguyệt xoa xoa nước mắt.

      Diệp Hiên Nhiễm từ chối Thước Nguyệt: "Tôi dẫn ấy gặp bác sĩ, thời gian còn sớm, cũng nên về nhà ."

      Thước Nguyệt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Hiên Nhiễm, dám dị nghị gì, sau khi tiếng với Lạc Tử Tinh cũng lập tức rời .








      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: Cậu ấm áp như vậy tớ làm sao có thể từ chối được

      Diệp Hiên Nhiễm ôm lạc Tử Tinh trước, ở đằng sau, An Triệt chọc Úy Trì An Minh: "Nhiễm phát giận kinh khủng, tớ cũng bị dọa sợ."

      Úy Trì An Minh lắc đầu: "Đừng nữa. Tiểu Tinh nhìn có vẻ rất đau, muốn để ấy bộ, tớ cõng ấy." Câu sau đúng là cho Diệp Hiên Nhiễm.

      Nhưng mà vừa xong, nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm buông Lạc Tử Tinh ra, về phía trước bước, ngồi xổm xuống, giọng vẫn khó chịu như cũ: "Lên ."

      "Cái gì?" Lạc Tử Tinh kịp phản ứng

      "Phiền toái." Diệp Hiên Nhiễm kiên nhẫn , " lên, tôi cõng ."

      Lạc Tử Tinh nhìn tấm lưng rộng lớn của , nghĩ nghĩ, vẫn nhàng leo lên.

      Diệp Hiên Nhiễm thoải mái cõng , miệng lại lạnh nhạt : " nặng, cầm tinh con heo sao?"

      Lạc Tử Tinh tiếp, mặt có chút hồng, vùi đầu phía sau lưng Diệp Hiên Nhiễm, hít thở khí dễ chịu, vết thương đùi dường như cũng còn đau nữa.

      "Hôm nay cậu biểu diễn rất tuyệt, hát rất hay." Lạc Tử Tinh khẽ, " tại tớ đặc biệt hy vọng đến được nhìn thấy các cậu ra mắt biểu diễn sân khấu lớn."

      "Đừng tưởng rằng như vậy tôi tha thứ cho ." Diệp Hiên Nhiễm cảm kích .

      Lạc Tử Tinh có chút buồn rầu: "Tớ chỉ thôi, các cậu nhất định trở thành siêu sao Thiên Vương."

      "Tôi chỉ hy vọng chân của nhanh khỏi."

      "Cậu nên ép tớ, hư..."

      "Được rồi, cám ơn." Diệp Hiên Nhiễm bất đắc dĩ.

      Lạc Tử Tinh ở sau lưng , vụng trộm cười.

      An Triệt vỗ vỗ bả vai Úy Trì An Minh, nhăn mặt với , nhưng Úy Trì An Minh vẫn mỉm cười thản nhiên, khiến cho người ta thể biết được cảm xúc của .

      "Miệng vết thương lại bị rách, nhưng mà sao, bị thương đến vùng bên cạnh, mấy ngày nay phải chú ý, được thấm nước, nếu có dấu hiệu nhiễm trùng, có thể uống thuốc tiêu viêm, mấy ngày nữa đến đây thay thuốc." Bác sĩ xử lý miệng vết thương xong, dặn Diệp Hiên Nhiễm.

      "Được, cảm ơn bác sĩ." Diệp Hiên Nhiễm ghi nhớ từng việc .

      Lạc Tử Tinh cũng nhớ kỹ, cũng muốn đùi mình vết sẹo xấu xí, cho nên mấy ngày nay nhất định chú ý.

      Tạm biệt bác sĩ, Diệp Hiên Nhiễm tiếng với An Triệt và Úy Trì An Minh, để bọn họ về nhà trước, đưa Lạc Tử Tinh về nhà, lại bị Úy Trì An Minh từ chối, cuối cùng lại biến thành ba chàng trai tuấn tú đưa Lạc Tử Tinh về nhà.

      Bởi vì Lâm Mộng quy định cho Diệp Hiên Nhiễm lái xe, Úy Trì An Minh vẫn còn học để lấy bằng lái, bởi vậy bọn họ chỉ có thể gọi xe, Lạc Tử Tinh ngồi ở ghế trước, nhìn ba chàng trai chen chúc cùng ngồi ở hàng ghế sau, khỏi cười ra tiếng.

      Diệp Hiên Nhiễm tức giận nhìn cái. Lạc Tử Tinh nhìn thấy, lặng lẽ làm mặt quỷ với .

      Ba người Diệp Hiên Nhiễm đưa Lạc Tử Tinh đến tận cửa nhà, lại nghe thấy lầu có người gọi tên , ngẩng đầu, quả nhiên là cha .

      Chào cha tiếng, lại với bọn Diệp Hiên Nhiễm: "Cảm ơn các cậu đưa tớ về, đêm tối rồi, đường cẩn thận."

      "Được, Tiểu Tinh cũng nghỉ ngơi sớm chút." Úy Trì An Minh nhàng.

      An Triệt cũng chào tạm biệt .

      Chỉ có Diệp Hiên Nhiễm lo lắng : "Sau khi trở về, được dính nước, được vận động mạnh, được thức đêm, biết ?"

      " biết." Lạc Tử Tinh kéo dài giọng .

      "Tốt, chúng tôi đây, hẹn gặp lại."

      "Hẹn gặp lại."

      Lạc Tử Tinh nhìn bọn họ xa, ngọn đèn chiếu lên người bọn họ tạo ra cái bóng dài, trong lòng có loại mất mác biết tên, tuy rằng Diệp Hiên Nhiễm đối với rất tốt, nhưng mà có thể nhận ra, chỉ là người có tấm lòng lương thiện, muốn phụ trách vết thương chân mà thôi, chứ ... thích .

      Nghĩ đến đây, Lạc Tử Tinh nâng tay gõ gõ đầu mình, nghĩ cái gì vậy biết.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12: Tiếng hát lay động lòng người

      Sau khi trở về, Lạc Tử Tinh cẩn thận tránh để Lạc Văn Viễn phát vết thương của , mỗi khi lại, đều ra vẻ rất tự nhiên, đợi đến khi trở lại phòng, mới đau nhe răng nhếch miệng, nghỉ lúc lâu mới cảm thấy tốt hơn chút.

      Nhưng mà đến ngày hôm sau, Lạc Tử Tinh cảm thấy vết thương ở chân còn đau như vậy nữa, sáng sớm làm bữa sáng cho cha, chào cha tiếng, rồi ăn cái bánh đến trường học.

      Vừa tới cửa, nhìn thấy ngoài cửa tiểu khu có đỗ chiếc xe, là xe của Thước Nguyệt, ấy tựa bên cạnh xe vẫy tay chào Lạc Tử Tinh, sau đó chạy tới đỡ : "Tiểu Tinh, mấy ngày nay tớ đón cậu đến trường."

      "Cảm ơn, Thước Nguyệt." Lạc Tử Tinh lời cảm ơn, cần chen chúc trong chỗ đông đúc, là tốt quá.

      "Khách khí với tớ làm cái gì, buổi trưa hôm nay vẫn hội họp ở vườn hoa bí mật." Mắt Thước Nguyệt có chút sưng đỏ, chắc là khóc.

      Lạc Tử Tinh đến Việt Phi, bởi vì thích loại con trai chịu trách nhiệm như vậy, cho nên hi vọng Thước Nguyệt có thể mượn cơ hội lần này, nhận ta, thay đổi người .

      Lạc Tử Tinh vừa nghe giảng, vừa ghi chép vào vở, buổi chiều nhóm Diệp Hiên Nhiễm bắt đầu luyện tập vũ đạo, nghe này khóa học này rất vất vả, nếu động tác nhảy chính xác, là phải luyện tập gấp mười lần gấp trăm lần.

      Hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng học được.

      "Bạn Lạc Tử Tinh, xin trả lời câu hỏi này." Hình như thầy giáo phát Lạc Tử Tinh thất thần, gọi đứng dậy trả lời câu hỏi.

      "Đề bài này cần dùng định luật bảo toàn năng lượng..." Lạc Tử Tinh luôn luôn có thể làm được hai việc cùng lúc, rất nhanh, đưa ra câu trả lời.

      Thầy giáo nhìn Lạc Tử Tinh, sau lúc lâu mới : "Chú ý nghe giảng."

      Lạc Tử Tinh gật gật đầu: "Dạ vâng thưa thầy."

      Nhưng mà sau đó... vẫn tiếp tục thất thần.

      Giữa trưa, sau khi tan học, Lạc Tử Tinh kéo cái chân bị thương, tới chỗ phong cảnh rất đẹp ở trường trung học Thánh , mảnh đất trồng đa.

      Khi Lạc Tử Tinh đến, Thước Nguyệt ở đó, bàn đá bày đồ ăn ấy mang từ nhà tới, nhìn thấy Lạc Tử Tinh, lập tức vẫy tay với : "Đây là tớ nhờ dì nấu canh hầm xương cho cậu, uống vào xương cốt nhanh khỏi hơn, uống nhanh ."

      "Tớ bị thương là rách da, phải xương cốt." Lạc Tử Tinh đến ngồi xuống, gì nhìn canh bổ xương màu trắng sữa trong bình giữ nhiệt.

      "Đều giống nhau." Thước Nguyệt cười tủm tỉm giục .

      Lạc Tử Tinh vừa than thở "Thầy giáo dạy sinh của cậu chắc nên khóc ròng rồi". Vừa nghe lời uống vài ngụm, ngoài ý muốn là hương vị rất tuyệt.

      Cơm nước xong, Thước Nguyệt thở dài: "Tối hôm qua tớ xem như thấy ra, cái tên Việt Phi kia căn bản chính là người nhát gan, ngay cả khuyên can cũng dám, may là tớ quá thích ta."

      "Đúng vậy, còn có rất nhiều nam sinh tốt chờ cậu thích đấy." Lạc Tử Tinh ăn no, ợ lên, trước mắt lại ra bóng dáng Diệp Hiên Nhiễm.

      Lắc đầu đẩy bóng người trong đầu , Lạc Tử Tinh chợt nghe thấy Thước Nguyệt : "Tiểu Tinh, cậu hát cho tớ nghe bài , trước kia tớ gặp phải chuyện gì, nghe cậu hát, lập tức cảm thấy tất cả đều tốt."

      Lạc Tử Tinh gật gật đầu, bắt đầu hát.

      " giọt lệ cuối cùng rơi xuống

      Chuẩn bị cáo biệt bi thương

      Đừng hoài niệm vụn bánh mì

      Đuổi theo ngày hôm qua lặp lại quá khứ

      Em và đến tận cùng thế giới

      Ngay cả khi già cũng phải ở bên cạnh

      Muốn cùng đến tận cùng thế giới ..."

      Tiếng hát của Lạc Tử Tinh có sức mạnh chữa khỏi vết thương lòng, cũng trong veo, mà ngược lại có loại cảm giác rất sâu nặng, nghe qua rất thoải mái, ấy hát, tâm tình của mình cũng tốt hơn.

      Diệp Hiên Nhiễm tự hỏi đường đến đây, khi nghe thấy Lạc Tử Tinh cất tiếng hát, bước chân ngừng lại.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Giải quyết cảnh khó khăn

      Sau khi Thước Nguyệt nghe xong, vỗ tay nhiệt tình, khen ngợi : "Tiểu Tinh, cậu hát là dễ nghe, vì sao làm ngôi sao ca nhạc? Tớ dám chắc là cậu nhất định được hoan nghênh."

      "Đó là giấc mộng quá sang quý rồi." Lạc Tử Tinh cười , tuy rằng nản lòng, nhưng hề uể oải, mất tinh thần, dù sao nhạc cũng vứt bỏ , chỉ cần yên lặng thích nó cũng rất thỏa mãn rồi.phuonganhlqd

      Nhớ tới ba thiếu niên tỏa sáng chói mắt sân khấu, có thể tận mắt nhìn thấy người thực được giấc mộng đó, cũng phải vui vẻ bình thường.

      "Được rồi, nhưng mà cảm
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: An triệt rời khỏi?!
      Editor: phuonganhl

      Hôm nay chương trình học hơi nhiều, có giờ thanh nhạc và vũ đạo, trong giờ vũ đạo, động tác của công tử Úy Trì An Minh thậm chí còn chưa phối hợp được, bởi vậy khi nhảy vô cùng kỳ quái, Lạc Tử Tinh vốn định ôn bài trong khi bọn họ luyện tập, nhưng mà xem Úy Trì An Minh nhảy, cứ cười ngừng, làm cho hiệu suất ôn tập giảm rất nhiều.

      Cuối cùng thầy giáo dạy vũ đạo cũng biết làm thế nào nữa đành bảo Diệp Hiên Nhiễm và An Triệt nghỉ ngơi, để Úy Trì An Minh luyện tập mình.

      Đợi đến khi Úy Trì An Minh luyện tập thành thục, thời gian cũng còn nhiều nữa.

      Cuộc sống của Lạc Tử Tinh cứ trôi qua như vậy, bọn họ giống như những viên ngọc vừa dược phát và khai thác, trải qua mài giũa lâu dài, nay biến thành viên ngọc lộng lẫy loá mắt, nhưng cuộc điện thoại đột ngột lại khiến Lạc Tử Tinh có chút khủng hoảng.

      "Tiểu Tinh, cháu có thể đến bệnh viện xem chút giúp dì được , An Triệt bị thương, dì chạy về, Hiên Nhiễm qua đó rồi, cháu xem giúp tình hình thế nào." Giọng của dì Lâm Mộng có vẻ rất sốt ruột.

      "Được, cháu biết." Lạc Tử Tinh lập tức đáp ứng.

      Sau khi cúp điện thoại, Lạc Tử Tinh lập tức cầm áo khoác lên ra ngoài, nghe thấy tiếng động Lạc Văn Viễn ở trong phòng hỏi: "Tiểu Tinh, sao vậy?"

      Lạc Tử Tinh trả lời lớn tiếng: "Ba ba, An Triệt bị thương, ở bệnh viện, con qua bệnh viện nhìn xem."

      Cửa mở, Lạc Văn Viễn đẩy xe lăn ra: "Vậy con đường cẩn thận."

      "Vâng ạ."

      Trong lòng Lạc Tử Tinh vô cùng sốt ruột, bởi vì bọn họ ở chung bao nhiêu ngày nay, rất nhanh trở thành bạn tốt, tuy rằng tính khí An Triệt hơi quái dị ít, thích dở trò tắc quái, nhưng đối với bạn bè lại rất tốt, rất có tình nghĩa.

      Nhưng mà khi Lạc Tử Tinh vội vàng chạy đến cửa phòng bệnh, lại nghe thấy bên trong hình như có tiếng cãi nhau.

      "An Triệt, cậu còn là trẻ con nữa, cũng phải chỉ có mình, khi cậu đua xe có nghĩ tới, nếu cậu xảy ra chuyện, TK ra sao hay ? Lần này may cánh tay chỉ bị xước da, còn lần sau sao, chúng ta vẫn là thực tập sinh, chẳng lẽ cậu muốn làm thực tập sinh cả đời sao?" Tiếng của Diệp Hiên Nhiễm đè nén tức giận khiến Lạc Tử Tinh ghi nhớ trong lòng.

      biết Diệp Hiên Nhiễm có tình nhạc mãnh liệt, bởi vì mỗi khi cậu ấy cầm lấy micro, ánh mắt luôn tỏa sáng khác thường, tuy rằng sau này Lạc Tử Tinh biết được gia đình có điều kiện rất tốt, nhưng mà nếu về tình nhạc, Úy Trì An Minh và An Triệt đều kém xa cậu ấy.

      "Nhiễm, tớ chịu nổi việc ngày ngày bị quản lý." Giọng của An Triệt có vẻ lười biếng, giống như ngày thường trêu đùa người khác vậy, lần này cũng giống thế, là cố ý chọc giận người, "Cậu cũng phải
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :