1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss - Thịnh Thế Thanh Ca (Chương 29/49)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 14: Tiểu thiên sứ.
      Edit: Yuurei Bana.

      Lúc bọn họ trở lại phòng bao, liền có thêm người. Lục Lộ nhất định đòi cùng, bởi vì Thịnh Cẩn Minh uống say, còn uy nghiêm như bình thường, lá gan của cũng lớn hơn ít.

      Cẩn Minh, có muốn uống nước hay ? Uống nhiều rượu hại thân thể, ăn nhiều thức ăn vào.” Lục Lộ xum xoe, còn cầm lấy đũa gắp thức ăn cho .

      Thịnh Cẩn Minh nghiêm mặt, có động tác gì, cũng đáp lại, giống như pho tượng.

      Trong phòng rơi vào bầu khí lúng túng quỷ dị, Lục Lộ tính tình tiểu thư, cũng kiên trì mặt nóng dán vào người người mông lạnh, cho nên sau đó nhịn được, ném đũa. Ngồi chỗ đó hờn dỗi, nhưng mà ánh mắt lại nhìn Thịnh Cẩn Minh dời.

      là trợ lý mới của Cẩn Minh, tại sao lại ngồi gần ấy như vậy? Tâm tư của hai mươi mấy tuổi, tôi đều hiểu. Ỷ vào mình có mấy phần tư sắc, muốn câu rể vàng làm mà hưởng, sau này lo ăn mặc, chỉ cần làm phu nhân.” Lục Lộ bĩu môi, đưa tay chỉ cái, trong mắt lộ ra vài phần khinh bỉ.

      Kiều Văn Văn ngẩng đầu nhìn , quả thực thể hiểu được, tai bay vạ gió.

      Lục Lộ dường như còn chưa đủ, lại tiếp: “Huống chi tư sắc của phần cũng có, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Cách Cẩn Minh của tôi xa chút, chỉ dựa vào , sao có thể ngồi bên cạnh ấy!”

      Đối với người bịa đặt, Kiều Văn Văn chỉ cảm thấy buồn cười. nhìn Trịnh Thạc nháy mắt, muốn để ta vài lời giải vây.

      Dù sao cũng làm đồng nghiệp được thời gian, bây giờ boss giống như trí tuệ chậm phát triển trông cậy được. Nào biết Trịnh bí thấy nháy mắt, chỉ nhếch khóe miệng cười dịu dàng với , sau đó lấy chén trà uống vào trong bụng.

      “Lục tiểu thư, thể lấy người ta ra công kích. Huống chi cũng là hai mươi mấy tuổi, cần dùng cây gậy tre đánh chết tất cả mọi người.” Kiều Văn Văn chỉ có thể tự cứu mình.

      đợi Lục Lộ phản bác, liền chỉ Trịnh Thạc là mầm tai họa: “Tôi sắp kết giao với bạn trai, trái lại Trịnh bí và boss cả ngày ở với nhau như hình với bóng. Lúc tiểu thư rất xinh đẹp lại thông minh, chao ôi - -”

      Kiều Văn Văn giả vờ giả vịt thở dài hơi, ánh mắt cùng khẩu khí đều lộ ra ái muội, chỉ thiếu chút nữa kỳ người trong lòng boss là Trịnh Thạc, thiếu chút nữa làm Trịnh Thạc bị hù dọa phun trà ra.

      Lục Lộ đập mạnh vào bàn cái, đồng ý : “ rất đúng ý tôi! Lúc tôi học trung học, là hoa hậu của lớp, làm sao có người có thể thích tôi được chứ! Hóa ra, hóa ra…” Ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Thạc, dường như có vài phần khó mở miệng, “Trịnh Thạc, cũng rất đáng giận, bác Thịnh bỏ qua cho !”

      Trịnh Thạc rất hối hận, thầm nghĩ: Tiểu nhân và con khó dưỡng. Tâm địa Kiều Văn Văn rất độc ác, chỉ giúp giải vây, liền bị hại đến danh tiết cũng còn!

      có, Lục tiểu thư, boss thẳng tắp thẳng tắp, tôi bảo đảm. Sếp từng kết giao bạn …” dự định thanh minh, nhưng mà chỉ rước lấy Lục Lộ càng thêm khinh bỉ mãnh liệt.

      Trịnh Thạc là hết đường chối cãi, bởi vì ngoại trừ boss và léng phéng, những lời Kiều Văn Văn đều là . là thư ký của boss, đương nhiên là như hình với bóng, làm như là nguyện ý ấy! Là boss bức bách.

      “Quay về.” Thịnh Cẩn Minh vốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi, bị bọn họ đánh thức, đứng dậy, “Trịnh Thạc lái xe, trợ lý Kiều làm tốt công việc của mình.”

      Có thể đứng lên quá mạnh, xong câu đó trực tiếp ngã lên người Kiều Văn Văn, nhắm mắt giống như là ngủ.

      Cẩn Minh, vậy em sao? Em đỡ có được , trợ lý Kiều có bạn trai rồi.” Lục Lộ lập tức tiến đến, duỗi tay đến gần mặt .

      nghĩ tới Thịnh Cẩn Minh lui về phía sau, nhưng mà lảo đảo, nếu như có Kiều Văn Văn kịp thời đỡ lấy , có lẽ ngã xuống đất.

      “Trong lúc làm việc được chuyện đương, kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi !” phất tay, giống như đuổi ruồi bọ, so với lúc thanh tỉnh càng thiếu kiên nhẫn.

      xong, hoàn toàn treo người Kiều Văn Văn, mượn chống đỡ mới được bình thường. Cảm nhận được boss coi trọng thân mật như vậy, Kiều Văn Văn quả nhiên bị dọa toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

      Cũng may Trịnh Thạc có lương tâm, lên giúp tay, ba người cứ như vậy rời . Lục Lộ cắn chặt môi dưới, mặt lộ vẻ cam lòng, cầm ví lên theo, còn chen lấn đến bên cạnh Kiều Văn Văn.

      Thịnh Cẩn Minh tựa hồ thoải mái, duỗi tay đem caravat cởi ra, phát người bên cạnh thay đổi, chân mày nhíu chặt hơn. nghiêng đầu khách khí với Lục Lộ: “Tôi muốn ói.”

      Lục Lộ vẫn đỡ cánh tay , sống chết chịu buông tay. Sắc mặt Thịnh Cẩn Minh tốt, giống như đứa bé giận dỗi, chính là cho phép Lục Lộ chạm vào , ói ra.

      Giày Lục Lộ là bản số lượng có hạn, cứ như vậy bị hỏng, bị nôn vào, chắc hẳn dễ chịu.

      “A - - em…” Lục Lộ lập tức buông tay, sống chết quấn quít lấy Thịnh Cẩn Minh nữa, cũng phải đau lòng đôi giày, chỉ là hơi mờ mịt lúng túng.

      Thịnh Cẩn Minh nhìn cái, lấy khăn tay ra lau khóe miệng sạch , Kiều Văn Văn lập tức tới đỡ lấy .

      Ba người lên xe, Thịnh Cẩn Minh giống như bũn nhão tựa vào cửa sổ xe, đợi xe khởi động, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Đợi lát nữa gọi cho nhị cẩu tử, bảo nó liên lạc với Lục Lộ.”

      Trịnh Thạc gật đầu, Kiều Văn Văn liên tục suy đoán nhị cẩu tử là ai, cho đến khi xuống xe Trịnh Thạc gọi điện thoại cho người kia, kêu tiếng nhị thiếu, mới hiểu được.

      Hóa ra tiếng nhị cẩu tử của boss là gọi em trai mình.

      **

      “Trợ lý Kiều, tôi trước, nhiệm vụ tiếp theo là của .” Trịnh Thạc giúp đỡ Thịnh Cẩn Minh đến giường, vỗ vỗ tay rời .

      còn cách nào, Kiều Văn Văn thay cởi giày, cầm khăn lông lau mặt cho , cũng dám cử động nữa. Đỡ phải ngày mai boss tỉnh lại, cho rằng cũng say rượu mất lý trí.

      “Boss, uống thuốc.” Trong tay cầm ly nước nóng và hai viên thuốc giải rượu.

      Thịnh Cẩn Minh nằm ờ giường, vẫn nhúc nhích, giống như là nghe thấy.

      “Thịnh Cẩn Minh? Boss? Thịnh tiên sinh?” Liên tiếp mấy tiếng cũng gọi thần chí quay lại, Kiều Văn Văn thầm cắn răng, quyết định phát đại chiêu: “Đại cẩu tử?”

      Thịnh Cẩn Lãng là nhị cẩu tử, là trai chỉ có thể là đại cẩu tử.

      Trong giấc mộng dường như Thịnh Cẩn Minh nhạy cảm với từ “Cẩu” này, mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn giơ tay tát . Người say rượu có khí lực, cái tát này tựa như gãi ngứa.

      Kiều Văn Văn đút uống thuốc, đối với trạng thái này của khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, làm người tốt như thế làm, hết lần này tới lần khác bị người ta gọi là chó tỉnh lại.

      Được lắm, đại cẩu tử!

      **

      Lúc Kiều Văn Văn tới nhà hàng Tây, thiếu chút nữa là muộn giờ, may mắn Lý Gia Viễn ngại.

      người đàn ông toàn thân tây trang ngồi ở chỗ đó, bộ dáng có chút nào thiếu kiên nhẫn vì đợi người, thậm chí mặt còn tươi cười.

      Kiều Văn Văn còn đặc biệt nhìn thoáng qua gạt tàn thuốc, cái tàn thuốc cũng trông thấy, thấy người đàn ông này hút thuốc, tâm tình tốt hơn. Có đôi khi loại so sánh cố chấp, đối với tình tiết gần như là hà khắc.

      “Đói bụng , thịt bò bít tết ở đây phải đợi lát nữa, tớ tự quyết định gọi cho cậu bảy phần chín.” thay rót chén nước.

      Vừa dứt lời, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn đến.

      Kiều Văn Văn cảm động tỉ mỉ, trước khi từ nhà boss , biết mình nhất định đến muộn, dứt khoát gửi tin nhắn báo trước tiếng. nghĩ tới Lý Gia Viễn chỉ trách , trái lại còn rất tri kỷ thay gọi đồ ăn trước, làm đến đây có thể ăn luôn, cần phải đợi.

      “Cậu đối xử tốt với tớ như vậy, tớ bị cảm động mà khóc mất. Tăng thêm năng lượng khi tớ làm việc bị ức hiếp, gặp được cậu cũng được cứu vớt. Bạn học Lý Gia Viễn, cậu quả thực chính là đại thiên sứ trị bệnh!” bỏ ví xuống, thể chờ đợi được mở nắp.

      Mùi thức ăn hấp dẫn thèm trùng ăn của nổi lên, cả người đều buông lỏng ít, cộng thêm thời gian gần đây, hai người thường xuyên hẹn gặp ăn cơm, càng thêm hiểu biết rất nhiều, cho nên đùa.

      cảm thấy, ở cùng chỗ với Lý Gia Viễn rất thoải mái.

      Lý Gia Viễn thấy thèm che giấu bộ dáng đói quá, khỏi mỉm cười, “Kiều Văn Văn, vậy cậu có thể làm tiểu thiên sứ, bất cứ lúc nào cũng có thể làm bạn tớ, tớ chữa khỏi cho cậu, được ?”

      Miếng thịt bò rất tươi mới, hương vị thơm ngon, Kiều Văn Văn ăn rất hăng say. Đột nhiên nghe được câu này, thiếu chút nữa bị sặc.

      Người với người chung đụng rất thần kỳ, sau khi Lý Gia Viễn và tốt nghiệp trung học, có khoảng trống bảy năm. Gần đây mới trở nên quen thuộc hơn, biết tại sao, ràng thời gian tính là lâu, nhưng trong lòng Kiều Văn Văn, đem vị trí của cao bằng Tần Vũ.

      Có lẽ người cũng nhìn mặt, trời sinh Lý Gia Viễn có gương mặt tuấn, hơn nữa tính cách lại săn sóc chu đáo, Kiều Văn Văn khó mà vùi sâu trong đó.

      câu này giống như là tỏ tình.

      “Cậu, tớ…” Tay chân Kiều Văn Văn hơi luống cuống.

      Cho dù trong lòng cảnh báo vô số lần nên nghĩ nhiều, nhưng mà đối mặt với dịu dàng của , lúc nào cũng giữ được.

      Lý Gia Viễn là người đàn ông dịu dàng, bây giờ lưu hành lời để hình dung, chính là cao thủ trêu chọc em . Kiều Văn Văn ở cùng càng lâu, bất cứ lúc nào cũng đều có cảm giác mình bị trêu chọc.

      Lý Gia Viễn cười khẽ tiếng, duỗi tay lấy khăn giấy đưa cho , sờ khóe miệng mình, ý bảo miệng dính bẩn.

      “Xin lỗi, hù dọa cậu. Nhìn cậu giống như con thỏ , liền nhịn được muốn thế. Cậu với tớ cùng cảnh ngộ, công việc đều được như ý. Nhưng mà vừa gặp được cậu, tớ cảm thấy giống như mình được cứu vớt, cho nên hy vọng bất cứ lúc nào cũng có thể làm bạn với cậu, chữa khỏi cho tớ.”

      Giọng của Lý Gia Viễn vừa nhàng lại dịu dàng, ngón tay thon dài của đè lên môi, sắc môi vốn hồng càng thêm đẹp mắt.

      Kiều Văn Văn cảm thấy tim mình đập sắp khống chế nổi, bây giờ vô cùng hận chính mình, sao có thể chú ý những tình tiết nhặt này. Làm sắp thuần phục dưới sắc đẹp.

      Vậy mà cảm thấy môi Lý Gia Viễn so với pudding vị xoài, ngọt hơn, mềm hơn.
      Last edited: 6/7/17

    2. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 15: Cá muối.
      Edit: Yuurei Bana.

      Lý Gia Viễn tự mình đưa Kiều Văn Văn về nhà, ngoài trời mưa, ta còn rất thân sĩ cầm ô, khẽ chạm vào vai , ngăn cho bị mưa làm ướt. Nhưng mà khoảng cách giữa hai người vừa đủ, để cho Kiều Văn Văn cảm thấy bị mạo phạm lãnh địa.

      “Trở về nghỉ ngơi tốt, nấu chén trà gừng uống, mặc dù mưa , nhưng hàn khí rất lớn. sợ nhất là thân thể bị hàn khí xâm nhập.” Tay ta nắm lấy cái ô, đứng ở chỗ gấp khúc hành lang, nhàng dặn dò hai câu.

      Kiều Văn Văn có cảm giác mình giống như nóng lên, bị người ta dụ dỗ đến choáng váng, lúc đường giống như mây.

      “Cộc cộc cộc” lên lầu, bước nhanh vào phòng mở cửa nhìn xuống dưới. Đúng lúc trông thấy người đàn ông cầm dù dưới lầu, cho dù bị ô màu đen che nửa người , Kiều Văn Văn vẫn cảm thấy bóng lưng Lý Gia Viễn rất tuấn tú, hai cái chân dài làm thích hơn của boss.

      Ma xui quỷ khiến vươn tay, chụp được bóng lưng cầm dù, lúc phản ứng lại, mới phát gò má mình đỏ bừng, bỏng đến kinh người.

      “Đinh đinh đinh - -” đúng lúc này chuông điện thoại di động vang lên, dọa thiếu nữ Kiều Văn Văn sợ hết hồn, suýt chút nữa đem di động ném ra ngoài.

      “Alo, cậu muốn dọa chết tớ à?”

      Tần Vũ vừa nghe, mày liễu dựng đứng: “Lá gan Kiều Văn Văn cậu lúc nào thay đổi thế, phải là cậu có chuyện quan trọng muốn với tớ sao, bảo tớ gọi điện thoại cho cậu. Có chuyện mau , có rắm mau thả!”

      Kiều Văn Văn bị rống, mới phản ứng mình có gửi tin nhắn cho ấy.

      “Tớ với cậu, lúc trước tớ có gặp được Lý Gia Viễn.” Lúc nhắc tới người này, mặt tự chủ được lại đỏ bừng, “Cậu ấy thành thục hơn trước kia nhiều, còn đẹp trai nữa.”

      “Lý Gia Viễn, là ai?” Rất dễ nhận thấy, Tần Vũ hiểu thiếu nữ ôm ấp tình cảm.

      Sắc mặt Kiều Văn Văn khẽ cứng lại, “Chính là người ngồi cùng bàn tớ lúc học trung học, lúc trước cậu còn người ta là soái ca , sau này phải gả cho cậu ấy.”

      “A, là người ngồi cùng bàn léng phéng với cậu sao, là người mà cậu sống hai mươi mấy năm thích sao. Sao thế, tình cũ lại cháy à?”

      Trong miệng Tần Vũ nhét đồ ăn, chậc chậc tỏ vẻ thèm đếm xỉa. ràng mang theo vô số tiếng ồn, nhưng mà mấy câu đó rơi vào tai Kiều Văn Văn, lập tức làm giống như lửa, thẹn thùng được gì.

      lát sau, mới trả lời câu: “Ừm.”

      “F*ck, Văn Tử cậu được, dụ dỗ được rồi. Lúc trước phải Lý Gia Viễn rất chảnh sao, ngay cả hoa khôi của trường cậu ta cũng chướng mắt, sao lại nhìn trúng cậu. Ánh mắt càng ngày càng kém, nhanh lên!” Trong giọng của Tần Vũ tràn đầy hứng thú.

      Kiều Văn Văn lại bất mãn nhếch miệng, “Sao tớ lại bằng hoa khôi của trường, hơn nữa cậu ăn gì đó đừng có mà chẹp chẹp.”

      “Tóm lại là cậu ấy rất tốt với tớ, chúng tớ còn có thời gian ăn cơm cùng nhau, còn xem phim…”

      Tần Vũ lấy làm kỳ lạ: “Được, ngây thơ của chúng ta vậy mà cũng có ngày thông suốt, hơn nữa bạn trai còn soái như vậy! Oa oa oa, quả thực là thiên lý khó tha, vì sao chuyện tốt đề đến lượt tớ…”

      ấy bi thương rất lâu, mấy câu đó chọc Kiều Văn Văn cười, đợi Kiều Văn Văn mở miệng, Tần Vũ nghiêm túc : “Văn Tử, chúc mừng cậu thoát khỏi hàng ngũ độc thân, hai người nhất định phải hạnh phúc.”

      Kiều Văn Văn vốn chuẩn bị cho ấy biết, kỳ Lý Gia Viễn còn chưa tỏ tình với , bây giờ bọn họ rất ái muội. Nhưng mà được ấy chúc phúc như vậy, Kiều Văn Văn chỉ cảm thấy vui vẻ, nụ cười mặt thể che hết.

      trầm mặc lát, mới vui vẻ : “Được, chúng tớ hạnh phúc.”

      Lúc câu này, hơi thở của chậm lại, giống như là sợ hãi, nếu dùng quá lực giấc mơ này biến mất.

      **

      Hơn tháng, bị boss dùng ngôn ngữ công kích, sau đó ép ăn bánh ngọt để tăng huyết áp. Bên kia dường như mỗi ngày hẹn gặp Lý Gia Viễn, mỗi lần gặp đều bị trêu chọc đến đỏ mặt, Lý Gia Viễn rất biết cách xây dựng bầu khí, hoài nghi chính mình chết trong ôn nhu của ta.

      Kiều Văn Văn cầm điện thoại di động, xem blog của mình, mặt là dáng vẻ tươi cười háo sắc.

      Bánh crepe sầu riêng: Bóng lưng trong mưa.

      Là ảnh chụp bóng lưng Lý Gia Viễn hôm đó sau khi đưa về nhà.

      Bánh crepe sầu riêng: Tay.

      Là ảnh chụp hai tay Lý Gia Viễn nắm chặt vào nhau, đốt ngón tay thon dài, màu da như sứ.

      Bánh crepe sầu riêng: Cái cằm.

      Bánh crepe sầu riêng: Đôi mắt.



      Dường như đem từng bộ phận Lý Gia Viễn chụp đăng lên blog, bộ dáng đẹp trai chính là được ông trời ưu ái, cho dù chụp mũi , lỗ chân lông cũng nhìn thấy.

      Đương nhiên càng làm vui vẻ là Lý Gia Viễn dung túng, chỉ dặn dò cần chụp cả mặt, tránh bại lộ chân dung của .

      làm nghịch di động, phạt tiền.” Giọng của boss làm người ta phiền chán vang lên bên tai, dọa thiếu chút nữa ném điện thoại.

      vội vàng cất điện thoại, cần suy nghĩ, mặt liền bày ra bộ dáng tươi cười nịnh nọt. Người này giống như quỷ nhập vào người, đường tiếng động.

      “Kiều Văn Văn, tôi thấy mặt mày đều ngậm xuân, chứng minh gần đầy có đàn ông bên cạnh. Nhưng mà miệng mắt hơi nghiêng, chỉ sợ là đào thối.” Thịnh Cẩn Minh ngồi xuống, cùng duy trì trạng thái nhìn thẳng, nheo mắt lại cẩn thận quan sát .

      Kiều Văn Văn bị dọa đến sững sờ.

      “Lần trước cùng người đàn ông kia, vừa nhìn là biết phải người tốt. Đuôi mắt nhếch lên, khóe miệng khẽ nhếch, phải gian xảo là kẻ trộm, giống như là chó gà. Chuyên môn lừa người phụ nữ ngu xuẩn bất lực như , đợi dùng xong quăng.”

      Kiều Văn Văn nhếch miệng, vừa nghe boss bắt đầu chửi bới Lý Gia Viễn, nụ cười chuyên nghiệp của sắp giữ đươc, chắc là boss ghen tị.

      tin à, tôi nhìn rất ràng. Đuôi mi mắt nốt ruồi, rất phù hợp với tiểu nhân gian nịnh, -” chậc hai tiếng, vỗ vỗ bả vai liền rời .

      Kiều Văn Văn lập tức lấy điện thoại, cẩn thận nhìn ảnh chụp Lý Gia Viễn, đúng ta có nốt ruồi ở gần mi mắt. nhíu mày, sao boss lại phát ra thế? ràng hôm đó lúc nhìn thấy Lý Gia Viễn, hai người bọn họ cách nhau khá xa, hơn nữa từ lần trước bị Thịnh Cẩn Lãng bán đứng, liền đem “ trai tôi là thụ” vào danh sách đen, căn bản ta nhìn thấy những bài đăng của .

      Nghĩ ra.

      đợi suy nghĩ ra được điều gì đó, Trịnh Thạc liền thông báo thay boss mau thu xếp đồ đạc, phải theo boss công tác.

      Kiều Văn Văn lập tức hỏi ta: “ phải boss chuyện làm ăn sao? theo ?”

      Trịnh Thạc khoát tay: “Tôi , công ty này còn cần boss chỉ huy từ xa, tôi ở lại trấn giữ.”

      “Vậy tôi theo có ích lợi gì? Ngoại trừ bưng trà rót nước, việc gì tôi cũng làm được.”

      Trịnh Thạc quay đầu, cẩn thận nhìn hai mắt , ánh mắt quan sát, làm trong lòng Kiều Văn Văn hơi bồn chồn. biết mình sai chỗ nào.

      “Boss chỉ tên , bên kia có người quản lý cấp cao tiếp ứng. Nhưng mà lần này chỉ có hai người thôi.”

      Kiều Văn Văn sửng sốt, boss mang theo trung thần lương tướng, mang đại tổng quán nội giám là có tác dụng gì. đúng, Trịnh Thạc mới là đại tổng quản nội giám, chỉ có thể là Đại cung nữ.

      Boss nhất định phải mang người phụ nữ hoàn toàn sử dụng được làm gì nhỉ? Nhớ tới bên cạnh hoàng đế cổ đại là những đại cung nữ, cơ bản còn có thị tẩm, mồ hôi lạnh liền chảy ra, lúc này nhịn được nghĩ ngợi lung tung.

      Đợi lên máy bay, Kiều Văn Văn liên tục rơi vào trạng thái đề phòng. Nếu như phải có kiểm tra, rất có thể mang bình xịt phòng sói và dao gọt trái cây tùy thân, boss là người vừa có tiền vừa có mặt, nhưng như vậy sao, là thiếu nữ xinh đẹp. có Lý Gia Viễn, nên vì người kia thủ thân như ngọc, toàn tâm toàn ý, chuyện chân đạp hai thuyền làm được.

      Kết quả là kinh hoảng lúc lâu, ánh mắt Thịnh Cẩn Minh cho cái, lật tài liệu trong tay, sắc mặt trầm tĩnh.

      Kiều Văn Văn buông lỏng cảnh giác, cuối cùng lại ngủ mất. Lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác mặt mình đối diện với trán ai đó. Trán người này rất trơn bóng, chỉ cần hơi nhúc nhích, dường như hôn lên.

      “Ừm.” lập tức phản ứng lại dựa đầu vào ai đó, thân thể vô ý thức hạ lệnh rút quân, làm Thịnh Cẩn Minh ngã về phía trước, thiếu chút nữa đụng vào.

      Thịnh Cẩn Minh vui nhăn mày lại, vì xem tài liệu, nên có nghỉ ngơi, chỉ sợ trạng thái tốt. Cuối cùng dễ dàng gì mới chợp mắt được lát, lại còn bị thô bạo như vậy gọi tỉnh.

      có chuyện gì à? Hôm nay dậy sớm nên hồ đồ sao? Mặc quần áo dày như vậy làm gì, bắc cực à, tôi với rồi, được phép quấy rầy ông chủ nghỉ ngơi. chút việc này mà cũng làm được sao?” Sắc mặt tốt, mắng chửi người.

      Kiều Văn Văn rụt cổ cái, phải là sợ động tay động chân sao. Khuôn mặt nghẹn hồng, cuối cùng dưới áp suất thấp của boss, uyển chuyển mà biểu đạt sầu lo của mình.

      Thịnh Cẩn Minh nhìn chằm chằm giống như cá muối, bị tức còn gì để , trầm mặc lát mới : “Kiều Văn Văn, về phương diện đó của , trong mắt tôi còn bằng đứa bé chảy nước mũi tôi gặp.”

      Giọng của rất bình tĩnh, vẻ mặt thay đổi.

      Kiều Văn Văn trợn trắng mắt, nhớ tới, lúc trước vừa mới lên máy bay, cả thể xác và tinh thần boss đề biểu đạt vô số khinh bỉ với tên nhóc kia. Huống chi là đứa bé chảy nước mũi.

      có cảm giác mình bị công kích.

      “Boss, nếu còn công kích tôi như vậy, tôi phải gọi cho luật sư.”

      “A, gọi , tôi cảm thấy tiền lương của đủ để trả phí cho luật sư đâu.”
      Last edited: 10/7/17

    3. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      Chương 16: Tháp rơi tự do.
      Edit: Yuurei Bana.

      Áp suất gần boss rất thấp, Kiều Văn Văn vội vàng cụp đuôi.

      Bọn họ công tác, chủ yếu là đến khảo sát thiết bị ở khu vui chơi, lúc trước Tưởng tổng yên tâm đem thiết bị đồ chơi giao cho công ty Cẩn Minh làm, chủ yếu vẫn là vì công ty bọn họ có kinh nghiệm. Thậm chí có đọc lướt qua, thiết bị trò chơi lớn dù sao cũng sánh nổi.

      Thịnh Cẩn Minh bao giờ chuẩn bị trước trận chiến, cho nên sớm phái người lại đây khảo sát, bây giờ tới để nghiệm thu thành quả. Chuẩn bị lần này trở về liền định ra hạng mục, còn vì sao mang Trịnh Thạc trợ giúp, mà tạm thời quyết định đổi thành Kiều Văn Văn, kỳ đến bây giờ chính cũng hiểu được.

      “Thịnh tiên sinh, tháp rơi tự do này cao nhất thành phố tôi, cao khoảng hai mươi tầng. Bây giờ có nhiều người trẻ tuổi thích hạng mục kích thích, người xếp hàng có thể nhiều.” Người dẫn đầu hiển nhiên là ngựa quen đường cũ, mở miệng chút ít về hạng mục này.

      Bọn họ chọn thời gian đặc biệt để đến thị sát, người du ngoạn tính quá nhiều, nhưng mà cũng ít, đủ thấy khu vui chơi rất được hoan nghênh.

      “A - -” dường như vì hợp với tình hình, người tiến cử vừa dứt lời, tháp rơi tự do liền truyền đến thanh gào rú tê tâm liệt phế, dọa Kiều Văn Văn khẽ run rẩy.

      Có lẽ già rồi, nhìn những người này chơi đùa tim đập nhanh, thể thưởng thức được. Đánh chết cũng kiên quyết lên.

      Thịnh Cẩn Minh nhíu mày, nhìn trò mạo hiểm tháp rơi tự do, môi mỏng khẽ mở, “Tháp rơi tự do này an toàn ?”

      “An toàn an toàn, về kỹ thuật ngài cần lo lắng. Nếu an toàn, chúng tôi cũng dám cho người ta lên , nếu xảy ra vấn đề gì, chuyện này chỉ có thể là do thời tiết mà thôi.” Người tiến cử tiếp tục bảo đảm.

      lên thử lát.” Boss chỉ ngón tay, tay ngọc chỉ dưới ánh mặt trời, thon dài mà xinh đẹp.

      Nhưng mà lúc đầu ngón tay ngắm ngay Kiều Văn Văn mà chỉ, làm cho hận.

      nuốt ngụm nước bọt, liên tưởng đến cảnh mình nhai nuốt đầu ngón tay . Có lẽ nhận thấy ánh mắt Kiều Văn Văn rất trần trụi, Thịnh Cẩn Minh đem ngón tay thu trở về, nhưng mà ánh mắt vẫn dừng lại người .

      Lúng túng trầm mặc, trong lúc đó lan tràn quanh mọi người.

      Kiều Văn Văn giả bộ như nghe thấy, nhìn trời nhìn đất chứ nhìn boss khốn kiếp.

      “Kiều Văn Văn, lên trải nghiệm lát, rồi xuống cho tôi biết cảm nhận.” Thịnh Cẩn Minh nhíu mi, thêm vào câu: “Phát tiền thưởng cho .”

      Chỉ mặt gọi tên như vậy, Kiều Văn Văn có thể tránh thoát, trong lòng chỉ có ba chữ: Mất cảm giác!

      Bên cạnh đều là đàn ông, chỉ là yếu đuối trói gà chặt, vậy mà boss biết xấu hổ bảo làm.

      “Tôi, tôi sợ độ cao.” thuận miệng bậy lý do.

      “Trịnh Thạc đặc biệt điều tra qua, mặc dù thân thể yếu đuối, nhưng mắc bệnh công chúa.”

      Kiều Văn Văn trợn trắng mắt, điều tra tôi ràng như vậy sao. Còn Trịnh Thạc đại gia , trở về lại thao đại gia !

      Trịnh Thạc cách xa ngàn dặm, hắt xì liên tục, ta vừa mới rót ra ly cà phê lại bị phun nước miếng lên. thầm lẩm bẩm hai câu: “Sao lại có cảm giác có người rủa đại gia nhỉ? May mắn mình phải đại gia.”

      “Tôi, thân thể tôi khó chịu, đau bụng choáng váng.” lập tức tìm cớ khác, dứt khoát dùng bia đỡ đạn mà con hay dùng: “Con có vài ngày như vậy, mọi người đều hiểu được. Tôi đau bụng, tôi muốn lăn lộn mặt đất, giống như động đất cấp độ bảy, vô số mũi tên quấy nhiễu trong bụng tôi.”

      Da mặt Kiều Văn Văn luôn dày, mặc dù rất chán ghét đến kỳ kinh nguyệt, nhưng mà mỗi tháng có mấy ngày đều cố gắng tận dụng. Dù sao ai dám cởi quần , lấy băng vệ sinh ra xem. Đây phải là lần đầu tiên, lúc còn học toàn lấy lý do này để thoát chạy bộ, giáo viên dạy thể dục là nam nhiều lời, nhưng mà ngẫu nhiên cũng thầm hai câu.

      Làm gì có người nào tháng bốn lần kinh nguyệt, cứ đến tiết thể dục lại xin nghỉ để bỏ chạy.

      mặt Thịnh Cẩn Minh càng vui, vài quản lý cấp cao theo và người tiến cử đều được tự nhiên, nhìn trời nhìn đất nhưng mà nhìn boss khi dễ phụ nữ và tiểu bạch hoa Kiều Văn Văn.

      “Trước khi vào khu vui chơi ăn ly kem, quả táo hai quả chuối tiêu, chai nước. Nếu như kinh nguyệt đau đớn giống như miêu tả, sớm chết xe.” dừng lại lát, ánh mắt lởn vởn bụng , đột nhiên Kiều Văn Văn cảm thấy bụng mình hơi đau nhức, giống như chuyện này là .

      Thịnh Cẩn Minh lại bổ sung: “Trong hành lý của có mang theo băng vệ sinh.”

      Vẻ mặt Kiều Văn Văn hoàn toàn bị rạn nứt, f*ck là người biết xấu hổ! Vậy mà nhìn lén tôi thu dọn hành lý, nội y màu xanh lam đáng , màu đỏ giống như lửa cháy và màu lông con báo đều bị lôi ra ánh sáng sao?

      đáng sợ! Boss biết kỳ ngực cúp A, còn phải độn ngực đấy chứ!

      Cả người tê dại! Sĩ khả sát bất khả nhục (Kẻ sĩ thà chết chứ chịu nhục), liên quan đến ngực kiêu ngạo, kiên quyết cho bất luận kẻ nào chà đạp!

      “Tôi, tôi muốn tố cáo ! Tội quấy rối nhân viên. Lão nương làm, phải chỉ là chút tiền lương thôi sao!” Kiều Văn Văn xào ông chủ như con cá mực, khí thế cao ngút trời.

      Ánh mắt Thinh Cẩn Minh lóe sáng, lát sau chậm trễ gật đầu: “Có thế. Nhưng mà trở về xem lại hợp đồng chút. Nếu thời gian thử việc làm ra chuyện gì đặc biệt khiến boss hài lòng, tiền lương được phát, cũng chính là làm công hai tháng cho tôi. Hơn nữa đừng quên lần trước đồng ý với tôi tội sống khó tha.”

      Từ lúc boss vạch trần Kiều Văn Văn mang băng vệ sinh, các quản lý cấp cao trong công ty nháy mắt với nhau bảo lui binh. Bọn họ tụ tập lại chỗ, ngẩng đầu nhìn tháp rơi tự do, giả bộ như thưởng thức phong cảnh, thực ra trong lòng ổn định.

      Nhìn bộ dáng boss và trợ lý Kiều đấu võ mồm, giống như là cãi nhau với dâu mới. Chậc chậc, bọn họ đều ngửi thấy được mùi đương.

      Kiều Văn Văn tức đến sùi bọt mép, hận thể đánh .

      “Sao tự mình lên đó?”

      “Tôi sợ độ cao.” Thịnh Cẩn Minh ném cho lý do phản bác, thấy cách xa nhóm quản lý cấp cao nhìn, tiếp: “Trong đó có người có vấn đề về tâm lý, hai người cao huyết áp, người tiến cử làm tôi yên tâm, chỉ có là toàn thân khỏe mạnh.”

      Kiều Văn Văn thầm cắn răng, f*ck, công tác mang người già yếu làm gì, ra cuối cùng chỉ có là toàn thân khỏe mạnh, những người khác trọn vẹn!

      Thịnh Cẩn Minh đến mức này, còn cứ đứng yên tại chỗ, sắc mặt khó tránh khỏi càng thêm khó coi.

      “Để cho ngồi tháp rơi tự do, lại phải bảo nhảy lầu. sợ độ cao, thân thể lại có chỗ nào thoải mái, khẩu hiệu lúc trước đến phỏng vấn đâu rồi? Đều cho chó ăn rồi à!”

      Kiều Văn Văn nhếch miệng, hơi cam lòng nhìn, mỗi phút đều muốn hất tay rời .

      muốn từ chức cũng phải phải nhảy trước, nếu tôi phát tiền lương, lúc đó lại tìm luật sư đến dây dưa.” Thịnh Cẩn Minh hạ tối hậu thư.

      Kiều Văn Văn tức giận tìm người tiến cử, cho đeo đai bảo vệ màu xanh lá ở tháp rơi tự do.

      Thịnh Cẩn Minh theo sát, tự mình thay kiểm tra vấn đề an toàn. Người tiến cử đứng bên cạnh thấy căng thẳng, thuận mồm hai câu cười giỡn xóa tan bầu khí căng thẳng, “Trợ lý Kiều cần sợ, bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi luẩn quẩn trong lòng muốn sống muốn chết, lần trước có lão đại gia muốn chết vừa đến hỏi giới trẻ hay chơi trò gì, để ông ta lên ngồi xem, sau đó xuống chữ cũng muốn nhảy lầu, bị dọa tiểu ra quần. Sau khi ngồi cái này xong, nghĩ tới nhảy lầu, sống tốt đẹp.”

      Kiều Văn Văn nhìn ta cười lạnh, người kia làm bầu khí càng chán hơn, lập tức liền câm miệng. Trong lòng thầm tát mình hai bạt tai, hươu vượn cái gì.

      Lúc tháp rơi tự do sắp khởi động, người bốn phía đều tản ra.

      Thịnh Cẩn Minh nhìn sắc mặt càng yếu ớt, khỏi mím môi, trong lòng hơi hối hận vì bắt ép lên. Nhưng mà đổi ý khó mà ra, chỉ lấy ngón tay đè lên cằm .

      “Boss, bụng tôi rất đau.” biết Kiều Văn Văn căng thẳng hay là có vấn đề về sinh lý, bụng bắt đầu mơ hồ đau, thái dương cũng toát ra mồ hôi lạnh, vô ý thức bắt lấy cổ tay (thủ đoạn).

      Thịnh Cẩn Minh rút tay về, lông mày khẽ nhíu lại, nếu như thẳng thắn thừa nhận mình sợ hãi, để xuống. Nhưng mà Kiều Văn Văn tiếp tục lấy lý do đau bụng làm cớ, cảm thấy người phụ nữ này biết suy xét.

      “Kiều Văn Văn, người ta dị dọa tiểu, nếu như có thể bị hù dọa tiểu ra máu coi như là có bản lĩnh. Thành đợi.”

      Kèm theo rời , Kiều Văn Văn cảm giác tất cả nguồn nhiệt bên cạnh đều rời , trong lòng càng thêm sợ hãi.

      Lúc hoang mang lo sợ, tháp rơi tự do bắt đầu lên , tốc độ tính là nhanh, mắt thay đổi độ cao, còn trong phạm vi thừa nhận được. Đến cuối cùng, trái tim cuồng loạn của mới hòa hoãn chút, nhưng cảm giác rốt cuộc cũng đến, bụng lại càng ngày càng đau nhức, hoài nghi mình tới tháng.

      “Cạch - -” tiếng vang lên, ngay sau đó toàn bộ tháp rơi tự do chấn động, bắt đầu nhanh chóng hạ xuống.

      cảm giác cả người mình bỗng nhiên mất trọng lượng, trái tim ngừng đập, trời xanh mây trắng, nhà cao tầng đều giống như nhìn qua mây khói, trong cơ thể lục phủ ngũ tạng dường như chen lấn nhau, muốn theo cổ họng trào ra, dạ dày cuồn cuộn, đầu óc trống rỗng.

      cảm giác mình rơi vào trạng thái giả chết.

      “A - -” bên tai vang lên thanh những người khác gào khóc, đương nhiên cũng có cả , thậm chí còn có giọt nước rơi lên mặt , biết là nước mắt hay nước mũi của người khác.

      Bụng càng ngày càng đau nhức, cảm giác mất trọng lượng dường như quấy nhiễu đến cảm giác đau đớn, làm cho biết đây phải là đến tháng, tỷ lệ giả lại đau nhức gấp mấy lần.

      Tháp rơi tự do dường như có điểm cuối, lúc rơi xuống đất, tay chân Kiều Văn Văn như nhũn ra, cảm giác mình vòng trở về, xung quanh có mấy người sau khi cởi bỏ đai an toàn, liền cúi người ói ra.

      Kiều Văn Văn cũng muốn ói, nhưng mà ói được, đến cổ họng, lại bị đau bụng bức trở về.

      “Trợ lý Kiều, sao thế?” Mấy quản lý cấp cao của công ty và người tiến cử xông tới, bảy miệng tám lời dò hỏi.

      Kiều Văn Văn thấy Thịnh Cẩn Minh, đột nhiên cao giọng gào thét: “Mẹ kiếp tôi đau, đau chết mất, tôi sắp chết!”

      Sắc mặt rất khó coi, trắng bệch như tờ giấy, lúc kêu khóc nhìn ra chút nào giả bộ, giống như cha mẹ chết, nước mắt rơi như mưa. Hơn nữa trán đầy mồ hôi rịn ra, giống như là khó sinh.
      Last edited: 16/7/17

    4. Jo Ponyo

      Jo Ponyo Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      35
      Lót dép hóng à mà truyện có lịch đăng cố định nhỉ ???? :yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      Yuurei Bana thích bài này.

    5. Yuurei Bana

      Yuurei Bana Well-Known Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      3,001
      1 tuần ít nhất 2 chương nhé. Nếu rảnh mình làm thêm. Mình làm bộ khác nên chưa có thời gian lắm.
      Chương 17: Bảo bối trong di động.
      Edit: Yuurei Bana.

      Thịnh Cẩn Minh vốn đến trước mặt , đột nhiên thấy như vậy, cũng sợ hết hồn.

      Mặc dù những người khác cũng có khóc lại ói, sắc mặt tái nhợt, nhưng giống dùng tính mạng để kêu đau.

      Hai tay che bụng, còn kém chút ở đất lăn lộn, người xung quanh đều bị dọa sợ hết hồn, có người oán hận tháp rơi tự do khủng bố, nhìn thấy Kiều Văn Văn biểu giống như bị bệnh thần kinh, đều xấu hổ vì mình đến đây bị dọa.

      Sắc mặt Thịnh Cẩn Minh đột ngột biến đổi, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, phát túm được cổ áo người tiến cử, trầm giọng hỏi: “Lúc trước , ngồi cái này mắc bệnh thần kinh. này điên rồi, bồi thường được cho nửa đời sau ấy hay ?”

      Người tiến cử cũng rơi vào trạng thái mơ mộng, kết quả là nghe được lời boss hỏi, ánh mắt khác thường nhìn . Rất ràng ta cảm thấy so với trợ lý Kiều, boss giống người mắc bệnh thần kinh hơn.

      “Thịnh tiên sinh, từ khi Hoan Nhạc Cốc của chúng tôi mở tới nay, chưa từng có khách hàng nào bởi vì ngồi tháp rơi tự do mà mắc bệnh thần kinh.”

      ràng Thịnh Cẩn Minh tin, “ ràng tinh thần này bị suy sụp. Mau gọi xe cứu thương!”

      Đợi xe cứu thương đến, cuối cùng Kiều Văn Văn cũng bị khiêng . Trước khi , vẫn quên
      kéo ống tay áo Thịnh Cẩn Minh khóc lóc kể lể: “Tôi mà chết, bỏ qua cho . Tôi đau như vậy, hài lòng chưa? Đứa bé tôi cũng có, ngay cả là phụ nữ tôi cũng phải…”

      “Mẹ kiếp sao tôi lại thảm như thế a a a, ô ô ô…” Kiều Văn Văn khóc thét bên tai dứt, nếu phải là nhìn đau đến mức vẻ mặt dữ tợn, người khác còn tưởng rằng Thịnh Cẩn Minh làm gì giữa ban ngày ban mặt.

      **

      Lúc Kiều Văn Văn làm phẫu thuật xong tỉnh lại, nhìn thấy boss ngồi ở bên giường, trong tay cầm tạp chí kinh tế, nhìn cực kỳ nghiêm túc.

      ràng chỉ ngồi ghế, nhưng mà lưng rất thẳng, khuôn mặt nghiêm túc, nhìn giống như là ngồi long ỷ. đầu được đèn huỳnh quang chiếu sáng, hết lần này đến lần khác chiếu sáng mày kiếm , hình dáng ràng, giống như có người dùng đèn flash chụp.

      “Boss, tôi như vậy tính là tai nạn lao động, trả tiền thuốc cho tôi!” giọng mở miệng, cổ họng khô ách.

      vừa phẫu thuật xong, thuốc tê còn chưa hết, miệng vết thương còn cảm giác được đau nhức, nhưng mà trái tim đau, đau đến sắp rỉ máu.

      Thịnh Cẩn Minh nghe được giọng của , đem tạp trí ném sang bên, giương mắt kiểm tra kỹ , vẻ mặt như cười như .

      “Kiều Văn Văn, lợi hại. Người ta ngồi tháp rơi tự do nhiều lắm là đem mật phun ra, vậy mà bị dọa thành viêm ruột thừa cấp tính, để 120 tiếp tới phẫu thuật.”

      Kiều Văn Văn vốn cảm thấy lông mi boss dài, vừa đen lại dày, phù hợp với hình tượng người đàn ông gợi cảm. Đáng tiếc vừa chuyện, liền làm cảm thấy miệng chó phun ra được ngà voi.

      sao? Tôi đây là thân thể làm ra phản ứng. Huống chi lúc trước có thể bàn bạc được với Hoan Nhạc Cốc, vẫn là vì quan hệ tới tôi, nên Tưởng tổng mới đồng ý. ràng còn tôi là đại công thần, lúc trước gì mà tội sống khó tha sớm lật chuyển, bây giờ lại với tôi muốn tôi lấy công chuộc tội. Boss, đúng là thiếu đạo đức!”

      Bây giờ Kiều Văn Văn nằm giường, tư duy xoay chuyển rất nhanh, lập tức phân tích công lao vĩ đại của mình.

      Thịnh Cẩn Minh vừa nhìn liền biết có phải là người đàn ông tốt hay , hành vi tiểu nhân lôi chuyện cũ ra , làm quả thực như nước chảy mây trôi, ràng là thường xuyên làm như vậy. Cái gì mà tội sống khó tha, đều là chuyện của mấy trăm năm trước.

      Mắt Thịnh Cẩn Minh lóe sáng, ánh mắt hơi mất tự nhiên, “A, tôi quên. nhắc nhở quá muộn.”

      Trong lòng Kiều Văn Văn bạo động: bị bệnh tê liệt!

      mới làm việc được mấy tháng, vậy mà đem thiếu nữ xin đẹp mọi thứ đều tốt, bức thành thiếu nữ cả ngày tục!

      “Sao lại quên mất tội sống khó tha chứ? Thịnh Cẩn Minh, cố ý phải ? khinh người quá đáng, tí nữa tôi gọi cho mẹ tôi, để cho bà ấy biết bắt nạt nhân viên, để bà ấy đánh chết !” Kiều Văn Văn kích động muốn đập giường, nhưng mà động tác lớn, thiếu chút nữa động vào miệng vết thương, đau đớn làm nhe răng trợn mắt.

      Từ đến lớn, chỉ cần nơi nào có phu nhân Hà Cầm, sức chiến đầu của Kiều Văn Văn yếu kém. Theo thói quen đóng cửa thả thái hậu, cắn người.

      “Tôi gọi cho mẹ , lát nữa dì ấy đến. Còn chuyện để ngồi tháp rơi tự do, tôi đền bù tổn thất cho .” Thịnh Cẩn Minh xong hai câu này, lại lần nữa lấy tạp chí lên đọc, vô luận Kiều Văn Văn gì, đều trả lời, giống như tỏ thái độ muốn câm miệng.

      **

      Lúc Hà Cầm vào phòng bệnh trông thấy , bộ dáng đều là chỉ tiếc rèn sắt thành thép.
      Thịnh Cẩn Minh đợi bà đến, mới chuẩn bị đứng dậy rời .

      “Dì, xin lỗi, để dì phải vội vàng chạy đến. Tất cả chi phí của trợ lý Kiều ở bệnh viện, do công ty chi trả.” rất khách khí với Hà Cầm, chuyện rất lễ phép, mặc dù mặt có dáng vẻ tươi cười, nhưng thái độ đó làm người ta rất thoải mái.

      Cùng người bức bách Kiều Văn Văn lên tháp rơi tự do tưởng như hai người.

      “Ai da, Thịnh tiên sinh khách khí rồi. Văn Văn nhà chúng tôi bị rất đúng lúc, hết lần này đến lần khác bị viêm ruột thừa trong lúc công tác, tiền phẫu thuật còn phải bắt công ty chi trả.” Hà Cầm vung tay lên, trái lại có khách khí với , thuận tiện giúp Kiều Văn Văn quyết định chuyện công ty chi trả.

      Ánh mắt Thịnh Cẩn Minh lóe lên, trái lại gật đầu, khách sáo với Hà Cầm vài câu, liền rời .

      xem như hiểu được, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, đại tham tiền tuyệt đối sinh hạ tiểu tham tiền. Mẹ Kiều Văn Văn xem như là phúc hậu hơn .

      “Chao ôi, đấy là ông chủ của con sao, vóc người soái còn hào phóng, nghiệp thành công, rất có phong thái. Chậc chậc, đúng là người đàn ông tốt.” Hà Cầm ngồi cạnh giường bệnh, hề cố kỵ khen Thịnh Cẩn Minh.

      Kiều Văn Văn nhíu mày, nếu như phải phu nhân Hà Cầm vội vàng tới gặp , cho rằng đây phải là mẹ ruột mình.

      “Mẹ, con bị như bây giờ là do ta làm hại đấy!”

      Hà Cầm nhếch miệng, khinh thường : “Con lại hươu vượn, lúc trước con khu vui chơi phải muốn chơi hạng mục kích thích sao? Khi đó hệ số an toàn được tốt, mẹ sợ con gặp thượng đế, cho nên cho con ngồi, bây giờ ông chủ con hoàn thành giấc mơ lúc trẻ cho con, sao con lại cảm kích người ta thế? Con đừng nghĩ là mẹ biết, lúc trước con ngồi cáp treo còn nhắn tin với bạn, rất thoải mái.”

      Kiều Văn Văn đuối lý, đúng thích hạng mục kích thích, nhưng mà lúc đó là mười bảy mười tám tuổi, bây giờ chơi nổi nữa. Hơn nữa còn chơi ra viêm ruột thừa, chắc là từ đây các hạng mục từ cao phải tránh xa, bóng ma trong lòng quá lớn.

      “Có phải cậu ta là người con gặp mặt lần trước hay ? Chao ôi, sao con nhìn trúng, nếu như mẹ trẻ lại hai mươi tuổi, mẹ bắt lấy cậu ta, có mị lực hơn chú Nguyễn của con nhiều.”
      Hà Cầm ngồi xuống liền đứng đắn, chuyên môn gì đó kích thích . Kỳ Hà Cầm cũng có ý tứ gì khác, chủ yếu là ghét bỏ Kiều Văn Văn có bạn trai, nếu quả phải thay đổi chú Nguyễn, chỉ sợ bà đổi ngay.

      Kiều Văn Văn bĩu môi lời nào, giống như là vừa ý người ta, boss coi trọng đấy.
      nghĩ ngợi, di động rung lên, có người gửi tin nhắn đến: Người ngồi cùng bàn.

      “Văn Văn, cậu sao đấy chứ? Bị làm sao mà phải phẫu thuật? Tớ họp, gọi điện thoại được, chỉ có thể vụng trộm gửi tin nhắn cho cậu. Cậu mau khỏe lại.”

      Kiều Văn Văn nhìn chằm chằm tin nhắn trong di động, giống như Lý Gia Viễn đứng trước mặt . thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt sốt ruột của ta, cùng giọng trầm thấp mang theo lo lắng.

      nhanh chóng gửi mấy chữ để ta an tâm.

      “Mẹ con này, tuổi cũng còn nữa, gặp phải người thích hợp cứ thẳng thắn . cần tự ti, tuy mọi phương diện của con đều bình thường, nhưng mà khó tránh khỏi có người mắt mù vừa ý con. Ánh mắt của boss con, mẹ vừa nhìn là biết tốt, hay là con dũng cảm thử chút…” Phu nhân Hà Cầm giống như nghiện, lẩm bẩm dừng lại được.

      Kiều Văn Văn thể nhịn được nữa, cần nhịn nữa. mở album ảnh ra, tìm ảnh chụp Lý Gia Viễn: “Mẹ, mẹ đừng nữa. Con có bạn trai rồi, là ấy. Là bạn ngồi cùng bàn trung học với con, bây giờ chúng con qua lại.”

      Miệng Hà Cầm lải nhải, giống như đột nhiên có người lấy cặp kẹp lại, bỗng nhiên dừng lại. Bà đoạt lấy di động, nhìn trái nhìn phải khó có thể tin, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

      “Tiểu tử này đẹp trai. Văn Văn, phải là con gạt mẹ đấy chứ, đúng lúc vậy!”

      Kiều Văn Văn liếc mắt, vô số lần hoài nghi rốt cuộc mẹ ruột mình là ai, sao có thể nhẫn tâm ném cho vu bà chăm sóc. Mỗi ngày lấy lời công kích , làm cho tiểu tâm linh yếu ớt của chịu nổi.

      “Tin hay , đợi sau này tình cảm của chúng con ổn định, mang về nhà cho mẹ gặp.” vốn nắm chắc, dù sao Lý Gia Viễn cũng bọn họ hẹn hò, mặc dù trạng thái của bọn họ giống như vậy, nhưng lấy ta ra làm bia đỡ đạn, trong lòng hiểu sao bình tĩnh rất nhiều, dứt khoát làm vẻ mặt chắc chắn.

      Hà Cầm còn định gì đó, di động Kiều Văn Văn lại rung lên, Hà Cầm vừa thấy vẻ mặt hớn hở, lời bị nén trở về.

      Vài ngày nằm ở giường bệnh nghỉ ngơi lấy lại sức, Hà Cầm chắc chắn khuê nữ ngốc nhà mình , mỗi ngày di động đều vang lên ngừng, khóe miệng cong cong chưa hạ xuống.

      Có đôi khi gần nửa đêm, còn thấy trốn ở trong chăn, di động sáng vì có tin nhắn gửi tới.

      “Ăn cơm, Kiều Văn Văn, bỏ di động trong tay con xuống, nếu mẹ ném nó từ tầng xuống!” Gọi Kiều Văn Văn ba bốn lần thấy trả lời, Hà Cầm hơi tức giận, hạ tối hậu thư cho .

      Quả nhiên nghe được uy hiếp chết người này, Kiều Văn Văn dám lỗ mãng, ngoan ngoãn nằm, đợi bà đến hầu hạ mình ăn cơm.

      Sắc mặt Hà Cầm được tốt lắm, lườm cái, đỡ ngồi dậy, mở hộp giữ nhiệt ra.

      “Hôm nay là canh bồ câu, boss của con rất hào phóng, cho quán ăn chính tông nấu canh hầm cách thủy, người ta xếp hàng cũng mua được. Chậc chậc, mỗi ngày còn đều xấu cậu ta với mẹ, lão nương có mắt, tự mình nhìn được!”

      Mùi canh thịt thơm bốn phía, lập tức làm hai mẹ con nuốt nước miếng.

      Vài ngày nay biểu của Thịnh Cẩn Minh quả thực là hoàn mỹ, mặc dù có xuất , nhưng mà làm hảo cảm của Hà Cầm tăng đến đỉnh ngọn núi. Bởi vì Kiều Văn Văn nằm ở bệnh viện ngoài thành phố, phẫu thuật phải ăn kiêng, thể ăn ở nhà ăn, Thịnh Cẩn Minh để cho người trong khách sạn làm cơm cho hai mẹ con, ngày hai bữa đưa, các liền giải quyết.

      “Mẹ, mẹ mẹ quen làm nữ cường nhân, tại sao chỉ có vài bữa cơm thu mua được mẹ. ta bức con nhảy lầu, lúc con bị viêm ruột thừa, tới bây giờ cũng suy nghĩ cho con!” Kiều Văn Văn uống vài ngụm canh, bất mãn phản bác câu.

      Hà Cầm cười lạnh, ra: “Tốt hơn nhiều bảo bối trong di động của con, ngày ngày bồi tán gẫu cười, cái rắm đều nghe thấy gặp!”

      là Lý Gia Viễn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :