1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sổ Tay Chăn Nuôi Của Boss - Thịnh Thế Thanh Ca (Chương 29/49)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phương Tuyết

      Phương Tuyết Active Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      216
      ☆ Chương 7: coi ai ra gì

      Editor: Phương Tuyết.


      Kiều Văn Văn ôm chiếc túi bị hao tổn gì khập khiễng trở về.

      Con đường bằng đá vũ hoa này tốt, lòng bàn chân đến giờ vẫn còn đau, cũng vì giành lại mấy bản kế hoạch này mà bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng dùng hết. Đầu tiên là lừa vị tiểu thư kia, nhân cơ hội ấy ngơ ngác mà chạy tới giựt lại bản kế hoạch.

      Bị lấy mất bản kế hoạch, Lục Lộ đương nhiên dám giở trò trước mặt Thịnh Cẩn Minh. Lúc gần , Kiều Văn Văn nhận thấy vị tiểu thư kia nhìn đầy hàm ý, như thể là loại người hèn hạ vô sỉ giống như mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ vậy.

      Lúc gần đến phòng riêng, Thịnh Cẩn Minh đột nhiên dừng lại, ánh mắt tối tăm nhìn cái, đôi mắt thâm thúy.

      Kiều Văn Văn lập tức xua tay cho biết, " cần lời cám ơn tôi, trước giờ tôi thấy việc nghĩa từ, tam quan đúng chuẩn vượt xa các chỉ có vẻ đẹp bề ngoài đó. Nếu như người khác gặp phải chuyện này tôi cũng hăng hái mà giúp đỡ thôi. "

      (Tam quan : thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan)

      Thịnh Cẩn Minh nhướng mày, "Các vị chuyên gia chó nghe mùi máu đặc biệt mẫn cảm, cho nên nếu như đến kì kinh nguyệt của con , mấy con chó đều có thể phát ra. ngờ Kiều tiểu thư vậy mà có được chức năng của chó, là tôi xem rồi. "

      Kiều Văn Văn duy trì vẻ mặt mỉm cười, mong là bản kế hoạch trong tay biến thành con khỉ biết phun ra sấm sét, nổ chết !

      "Thị lực của tôi từ luôn rất tốt, liên tục 2. 0. tại nhiệt độ thấp, vị tiểu thư kia chỉ mặc đồ thể thao tay ngắn, áo khoác cột ngang hông che lại, lại vừa mới từ toilet bước ra, túi của ấy lộ ra góc màu hồng phấn, tôi nghĩ chỉ cần là người có con mắt tinh tường cũng có thể biết được chút ít. Nên tôi liền đoán được vị tiểu thư kia phải toilet rửa mặt mà là giải quyết vấn đề cá nhân, quần của ấy chắc là cẩn thận làm bẩn. "

      là cái tên khốn kiếp ra đường mang theo cặp mắt, chỉ tìm được toilet mà cả băng vệ sinh đều nhìn thấy, đồ mắt mù! Hôm nay tôi chửi chết .

      Thịnh Cẩn Lãng gật đầu, "Kiều tiểu thư đoán giỏi, tôi nhìn người rất ít dùng con mắt để xem."

      tự tay mở cửa, quay đầu lại khẽ hất cằm bổ sung: "Tôi thích dùng cằm nhìn hơn."

      Kiều Văn Văn bỗng chốc hóa đá, người này đáng đánh đòn, vô liêm sỉ! coi ai ra gì đến mức này, lý lẽ.

      *

      Cũng may khi vào phòng nhìn thấy hai người phục vụ đứng đó, Kiều Văn Văn khỏi thở phào nhõm, vừa định chuẩn bị ra ngoài nghỉ ngơi.

      Thịnh Cẩn Minh tựa hồ nhìn ra có ý định này, chỉ vào " ở lại phòng này .". Lại nhìn thấy lại có chút bất ổn, nhìn xuống mắt cá chân đỏ hồng mảng, cặp mày bỗng nhíu lại, "Đổi giày cao gót , ồn quá."

      Thuận theo tôn chỉ của khách hàng là điều thiết yếu, lúc này ở trong phòng bao gồm Kiều Văn Văn và hai người phục vụ. cảm thấy cả người như được sống lại, nếu như đầu ngón chân biết chắc hẳn là sướng đến nỗi rên lên mất.

      "Ngồi xuống châm trà." Thịnh Cẩn Minh chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh, khóe mắt đều thèm nhìn đến .

      Kiều Văn Văn bĩu môi, ngại ngùng đặt mông ngồi lên chiếc ghế mềm bên cạnh. Hai nhân viên phục vụ kia ngừng nháy mắt với nhưng đều vờ như thấy. Khách hàng là thượng đế mà, thượng đế muốn ngồi xuống, nếu từ chối phải là muốn xuống địa ngục hay sao chứ.

      *

      Kiều Văn Văn mãi đến lúc thay ca mới được ra khỏi phòng, Thịnh Cẩn Minh vẫn còn ở trong đó.

      Cũng biết vị đại gia vương bát đản này đợi ai, ràng ba vị đối tác từ lâu mà cứ ngồi mình tại phòng riêng, giống như dưới mông mọc rễ vậy. cầu Kiều Văn Văn ngồi lại bồi tiếp , giờ tận 888 tê, đúng là người giàu muốn đốt tiền mà.

      Nhưng mà Kiều Văn Văn quá lắm là thầm liếc mắt hai cái, vẫn giữ nguyên dáng vẻ tươi cười mặt. ước gì người này cứ đợi ở đây, bởi vì buổi trưa có chuyện gì làm, mắt to trừng mắt với chút cũng được, dù sao cũng được hưởng thụ đãi ngộ của phòng VIP thoải mái.

      Kiều Văn Văn trong lòng cười nhạo boss não ngắn, còn chưa tới phòng nghỉ bị người ngăn lại giữa đường.

      "Xin hỏi là Kiều tiểu thư phải ?"

      Kiều Văn Văn vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông mặc tây trang, mũi đeo cặp kính cận, chuyện ưu nhã lễ độ, giọng mang theo vài phần ý cười.

      "Xin chào, là tôi." mặt chợt ánh lên vài phần kinh ngạc.

      Người đàn ông dùng tay đẩy mắt kính cái, từ trong túi lấy ra tuýp thuốc mỡ đưa "Chân bị trặc, tốt nhất nên bôi thuốc mỡ vào mau khỏi."

      Kiều Văn Văn rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, đợi đến lúc lấy lại phản ứng người tốt bụng kia bỏ mất dạng rồi.

      "Ông trời ơi, đời lại còn có người đàn ông đẹp trai như vậy. Giọng ấm áp, khuôn mặt đẹp trai tỏa sáng, mỉm cười dịu dàng, quả thực... Quan trọng là, biết quan tâm người khác, mặc dù cưỡi bạch mã nhưng cũng là hoàng tử nha !" che ngực tán thưởng.

      *

      Lúc Trịnh Thạc đẩy cửa vào liền thấy boss nhà gác chân lên bàn, mười phần mất hết hình tượng, tựa như chờ quá lâu sinh nhàm chán.

      "Khó sinh xong rồi? Sinh được con trai hay con hả, tôi cứ nghĩ rằng phải đợi cậu kiêng cữ xong mới được gặp cậu chứ." Quả nhiên, Thịnh Cẩn Minh vừa mở miệng là thốt ra câu làm khó người khác.

      Trịnh Thạc giơ tay đầu hàng, lập tức hướng biểu lộ trung thành, "Boss, ngài là người minh thần vũ, lòng dạ rộng lớn, nhất định so đo với tiểu nhân đâu."

      Thịnh Cẩn Minh gật đầu, bất đắc dĩ chấp nhận lời lòng này: " đưa thuốc mỡ chưa?"

      " đưa rồi, Kiều tiểu thư biết là ngài đưa đâu ạ." mặt Trịnh Thạc toát lên vẻ cười khổ, vất vả mới tìm được chỗ đậu xe, vậy mà vừa đậu xe xong nhận được loạt tin nhắn bảo mua thuốc mỡ trặc chân ứ huyết, hơn nữa phải là loại nhãn hiệu nổi tiếng.

      Trời mới biết quanh đây chim thèm ỉa, tìm đâu ra nhà thuốc chứ. dám bỏ chỗ đậu xe kia chỉ còn cách ra ngoài bắt taxi nên mới lâu như vậy. Cuối cùng còn phải làm chuyện tốt lưu danh, biết boss nhà có mưu kế gì.

      chừng Kiều tiểu thư nhà người ta trong lòng mắng !

      *

      Buổi tối hôm đó Kiều Văn Văn nhận được tiền lương, liền kéo Tần Vũ spa.

      nằm lỳ giường, hưởng thụ sung sướng mà nhân viên mát xa mang đến, cái loại sung sướng đó làm muốn rên lên.

      "Được rồi, cậu phải làm spa hay sao, cũng giống cuộc chăm sóc sức khỏe thôi mà ."

      Chờ nhân viên mát xa ra ngoài lấy thêm tinh dầu, Tần Vũ liền nhịn được nhắc câu .

      Kiều Văn Văn mở mắt ra, miễn cưỡng điều chỉnh vẻ mặt mơ mơ màng màng, có chút ủy khuất lên án: "Mình với cậu, hôm nay mình lại gặp được cái gã xem mặt lần thứ ba kia. là tức chết mà, loại cặn bã bại hoại, bên ngoài đẹp đẽ cao ráo, bên trong hôi thối chịu nổi. phải chỉ có vài đồng tiền dơ bẩn hay sao, phải là ở tầng cao nhất của cao ốc hay sao, phải chỉ là CEO thôi sao? Mình giúp , còn làm ra vẻ mắt chó nhìn người thấp..."

      Tần Vũ biết đây là lần thứ mấy nghe Văn Văn lên án người đàn ông kia, đối với tính tình của Kiều đại tiểu thư, biết cậu ấy tính rất nhiều chuyện lại còn mặt dày nữa, vậy lại còn có tính hay tiêu tiền như nước. Ví như lần này, cậu ấy mới nhận được tiền lương liền rủ spa, vậy còn mua hẳn thẻ thành viên năm, lương hôm nay cũng đủ cho cậu ấy phung phí mà.

      "Vũ Vũ, cậu đừng nghĩ là mình xấu , ..." Kiều Văn Văn dùng hết sức lực xấu người nào đó.

      Thịnh Cẩn Minh làm việc trong văn phòng hắt xì biết bao nhiều lần, thầm nghĩ biết nữ nhân cuồng dại nào tơ tưởng đến . Đêm dài dài đằng đẵng, bất đắc dĩ nhớ đến tình nhân trong mộng kia.

      Kiều Văn Văn bên này còn chưa hết tức giận nghe điện thoại reo, nhìn thử ra là số lạ.

      "Alo."

      "Xin chào Kiều tiểu thư. Tôi là trợ lý của boss tại công ty đồ chơi Cẩn Minh, mấy hôm trước có đến phỏng vấn, boss nhờ tôi thông báo với là ngày mai có thể đến làm."

      Kiều Văn Văn sửng sốt , đến khi giọng ưu nhã từ đầu kia điện thoại truyền đến mới phục hồi tinh thần.

      "Boss, là Thịnh tiên sinh sao?"

      "Đúng vậy, công ty chúng tôi có hai vị Thịnh tiên sinh, ông chủ lớn gọi là boss, ông chủ gọi là Thịnh tổng. Ngày mai có mặt tại tiểu khu Hưng Nguyên lúc mười giờ trưa, tôi nhắn địa chỉ qua cho . "

      Kiều Văn Văn cúp điện thoại, thiếu chút nữa cao hứng đến nỗi nhảy dựng lên, nếu phải bây giờ ở trần đợi mát xa có lẽ chạy ra ngoài gặp người nào ôm luôn người đó rồi.

      "Tìm được công việc rồi ?" Tần Vũ nghe được đại khái, nhếch môi cười hỏi: "Là vị boss mà cậu xem mắt an bài cho hả?"

      Kiều Văn Văn gật đầu giống gà mổ thóc, tâm tình tốt, khác xa với hình ảnh hùng hổ chửi người vừa nãy.

      "Văn Văn, là loại cặn bã bại hoại, bên ngoài đẹp đẽ cao ráo, bên trong hôi thối, theo khẳng định có tiền đồ. Cậu là người tam quan đoan chính, thấy việc nghĩa hăng hái từ có phải hay ? Văn Văn nhà chúng ta từ thân ngông nghênh chính khí, vì ít tiền lương nhoi mà khom lưng cúi đầu đâu đúng ? " Tần Vũ vỗ đùi, vẻ mặt trang nghiêm toát lên vẻ thành kính, làm Kiều Văn Văn lầm tưởng trước ngực Tần Vũ nhất định khăn quàng đỏ bay phấp phới, mà khăn này nhất định được nhuộm từ máu tươi của hùng liệt sĩ.

      Mặt Kiều Văn Văn lộ vẻ hoảng sợ, hận thể nuốt hết những lời vừa kia vào bụng.

      Thịnh boss tại là người lãnh đạo trực tiếp của , là cha mẹ tái sinh của , làm cái gì vậy trời, những chửi mà lại còn chửi lâu!

      " , Vũ Vũ cậu nghe lầm rồi, mình mới vừa rồi là chửi người khác. Boss của chúng ta lớn lên chỉ đẹp trai, còn - -" nhíu mày, vắt hết óc nhớ lại ưu điểm của Thịnh Cẩn Minh, nghĩ mãi mà vẫn tìm ra.

      " lớn lên đẹp trai như vậy cũng đủ thỏa mãn phúc lợi của nhân viên rồi, mình tự nguyện theo đuổi , giúp sửa lại phong thái lầm lạc, giúp loại bỏ hạng người tâm địa bất chính xung quanh. Tớ tranh thủ giúp ngày tốt hơn, trở thành tổng tài có tâm địa thuần lương nhất cho cậu xem." Kiều Văn Văn chống cằm, hai mắt lóe ra ánh sáng nham hiểm, chính cũng bị cảm động trước lời của mình nữa là.

      Tần Vũ liếc mắt, nhưng mà tiếng vỗ tay cũng chút nào, giơ ngón cái về phía , "Nếu cậu diễn thuyết, tớ ủng hộ cậu 101% luôn, 1% dư ra kia là khâm phục cậu có da mặt quá dày. Cậu toàn những điều rỗng tuếch nhưng có tính kích động rất mạnh, làm cho người ta phi thường cảm động nha."

      "Hừ." Kiều Văn Văn gắt tiếng, thèm để ý tới , người phàm như sao có thể hiểu được lý tưởng khát vọng của mình chứ.

      vẫy tay với nhân viên mát xa, chỉ vào ngực mình, "Chị mát xa ngực dùm tôi , nhất định phải làm cho nó căng tròn nha. Mai là ngày đầu tiên tôi làm, nhất định phải cho thấy dáng người hoàn mỹ của tôi mới được. "

      Tròng mắt Tần Vũ như sắp rớt ra, con này là đủ thảm mà, người ta ngực to não thôi , đằng này nó ngực mà cũng chẳng có não.
      Last edited: 10/5/17

    2. Phương Tuyết

      Phương Tuyết Active Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      216
      ☆ Chương 8: Tuột huyết áp

      Editor: Phương Tuyết.



      Kiều Văn Văn mặc bộ đồ lao động, mái tóc xoăn dài cũng được búi lên cao, đường đến tiểu khu Hưng Nguyên lòng thầm nghĩ sao tiểu khu này xây dựng giống khu vui chơi dành cho thiếu nhi quá vậy. Cầu tuột trơn bóng, có xe đụng, có lâu đài hơi , lại còn có cả bãi cát nữa chứ…

      "Tiểu khu này chắc là được công ty đồ chơi Cẩn Minh trùng tu lại rồi."

      Nhà của Thịnh boss ở tầng cao nhất của cao ốc, Kiều Văn Văn đứng trong thang máy bỗng trong lòng cảm thấy khẩn trương. Khi bắt đầu công việc có thể trực tiếp đến nhà boss, rất bất ngờ bèn lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn mới được gửi đến.

      Thời gian: Mười giờ trưa, xin đến đúng giờ.

      Vật phẩm cần thiết: Mang theo đôi giày, khắn tắm, bao tay.

      Nhiệm vụ: Gọi boss rời giường rửa mặt, 12 giờ có người đến chở làm.

      Chú ý: Boss có tính thích sạch . Vì để ngăn ngừa việc đổ máu ngoài ý muốn, xin hãy chỉnh trang y phục chỉnh tề rồi hãy vào.

      "Haiiiz - -" thở ra hơi dài, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

      ngờ Thịnh tiên sinh vẫn còn là đứa trẻ đần độn, còn muốn có người gọi dậy nữa chứ.

      Đối với tin nhắn đặc biệt quái dị này, Kiều Văn Văn còn lời nào để .

      Mười giờ năm mươi lăm phút, đưa tay nhấn chuông cửa, luôn thích làm sớm, đối với công việc phải nghiêm túc có trách nhiệm. Những công ty kia tuyển là bị mù mắt hết rồi.

      "Leng keng - -" tiếng chuông đầu tiên phải lễ phép, "Leng keng - - leng keng - -" tiếng chuông bình thường.

      "Leng keng leng keng leng keng..." rơi vào trạng thái sắp bùng nổ.

      Lúc Kiều Văn Văn muốn giơ chân lên đá cửa, cánh cửa gỗ được chạm trổ tinh xảo kia rốt cục được mở ra. Chỉ là chưa kịp chỉnh trang khuôn mặt tươi cười dùng vẻ mặt nhiệt tình chào đón thoáng thấy bóng đen to lớn phóng đến, trực tiếp sử dụng chiêu "Thái sơn áp đỉnh" .

      Người đàn ông bổ nhào vào lòng , người nóng hầm hập, đầu dựa vào cổ , chậm rãi hít thở, hai tay như có sức lực rủ xuống hai bên, còn hai chân giống như mất chức năng bị kéo lê mặt đất. Nếu phải Kiều Văn Văn kịp thời ôm lấy cả hai người bọn họ đều ngã nhào xuống đất rồi.

      "Thịnh tiên sinh?"

      Kiều Văn Văn đáy lòng là sụp đổ, thanh là run rẩy , tâm tình là buồn bực .

      Ai có đổ máu? Ai boss thích sạch ? Vì sao vừa thấy khỏa thân, boss bây giờ cần đẩy cũng đổ có thể làm được gì đây.

      "Thịnh tiên sinh, mười giờ rồi, nên dậy thôi - - "

      cố gắng muốn dìu dậy, nhưng mà người đàn ông này giống như ký sinh trùng sống người vậy, đẩy thế nào cũng nhúc nhích.

      Thịnh Cẩn Minh để trần thân , ánh sáng chiếu đến tấm lưng trắng sáng của , làn da bạch ngọc tựa như phản quang dưới ánh mặt trời làm cho trong phút chốc xuống tay được.

      Lúc Kiều Văn Văn nhịn được nữa, định lui về phía sau để trực tiếp ngã xuống đất nghe loạt tiếng súng máy từ trong vọng ra.

      "Đoàng đoàng đoàng- -" "Bụp - - rầm" "tò tí teeeee - - "

      Tiếp sau đó chính là tiếng bom, lựu đạn, máy bay ném bom, tiếng còi cảnh sát... Liên tiếp, cảm giác tất cả tiếng ồn đời này đều hội tụ về đây, hơn nữa bởi vì thanh quá lớn, khiến cảm thấy mặt đất như rung lên.

      "Thịnh Cẩn Minh động đất, chiến tranh! Mau mau mau..." luống cuống tay chân, trực tiếp nắm đầu đẩy ra, tiếp xúc thân mật với mặt đất.

      Thịnh Cẩn Minh mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là hôm nay giường vừa lạnh lại cứng, ngay sau đó nhìn thấy loi nhoi như con khỉ, hơn nữa kia nhìn cực kỳ quen mắt.

      "Kiều Văn Văn?"

      xoa xoa đầu rên lên tiếng, mẹ kiếp xúi quẩy.

      Thịnh Cẩn Minh quỳ rạp mặt đất lúc mới lảo đảo đứng dậy, tắt đồng hồ báo thức, toàn bộ thế giới đều an tĩnh .

      "Vào." thanh khàn khàn, tâm tình tốt.

      Kiều Văn Văn bị dọa sợ, ngủ đến khi chuông reo mới tỉnh, mà cũng ngờ cái chuông báo thức thôi mà cũng tạo thành tiếng ồn kinh khủng như thế, cũng may mà mấy người lầu dưới có thể chịu được.

      *

      Mười phút sau Thịnh Cẩn Minh mới hoàn toàn lấy lại tinh thần.

      " có muốn giải thích gì ?" Hai tay ôm lấy ngực, dựa bàn làm việc, ngữ khí khó gần.

      Kiều Văn Văn rơi vào trạng thái hoảng sợ, tại boss tâm tình tốt. mặc trang phục gọn gàng, sinh long hoạt hổ, boss lại chỉ mặc quần ngủ hoạt hình, đầu tóc tán loạn, nhìn rất gợi tình nha.

      "Đồng hồ báo thức này được nối với loa, hèn chi thanh lại to đến như vậy!" vỗ tay cái, liếc mắt thấy sắc mặt boss càng ngày càng kém, lập tức đổi giọng , "Phòng này được thiết kế rất độc đáo, kim ốc tàng kiều. Boss à có sức sáng tạo phong phú lắm nha, tính trẻ con còn chưa hết, tôi rất thích chú mèo kia!"

      vội quơ lấy áo vest sô pha che lại nửa người dưới: "Nhìn chằm chằm con mèo quần? Tôi cho nhìn chằm chằm."

      Kiều Văn Văn: ...

      Thịnh Cẩn Minh hừ mũi cái, "Về công việc có ý kiến gì sao?"

      Nhắc tới công việc, Kiều Văn Văn lập tức xốc lại tinh thần, dọn sạch trận địa nghênh chiến địch: "Trợ lý riêng chính là khi boss cần gì có đó, boss nghĩ gì tôi làm đó. Boss muốn tán tôi phải làm quân sư, boss toilet tôi phải chuẩn bị sẵn giấy vệ sinh, giữ bí mật công việc, chỉ cần làm việc gì thương thiên hại lý tôi cố gắng hết mình."

      " rất hay." nhếch môi cười nhàn nhạt, "Nhưng cũng có thể suy nghĩ lại."

      Kiều Văn Văn giây trước còn cười tươi như hoa, giây sau như rơi vào hầm băng vậy. Nghe giọng điệu có phải muốn sa thải ngay ngày đầu tiên ? lại lập kỷ lục mới à!

      "Boss, thể tàn nhẫn như thế! Tôi chỉ là mới làm, ôm hy vọng thực được ước mơ, tôi rất sùng bái ngài. Chắc biết đường cong cơ bắp toát lên vẻ đẹp cỡ nào đâu, xương quai xanh này, cơ cổ này, cơ vai này, cơ cầu vai này, cơ lưng này, cơ bắp tay này, cơ ngực này, cơ bụng này - -" thở gấp, hai tay ôm lấy mặt, đôi mắt như phát ra ánh sáng vội vàng tiếp: "Tôi xuất sắc như vậy, ngài nhẫn tâm đuổi xinh đẹp như tôi hay sao?"

      Thịnh Cẩn Minh trầm mặc, nhìn từ xuống dưới, giơ lên ba ngón tay.

      " phạm ba lỗi, thứ nhất, đến sớm, tôi còn chưa dậy nên lúc mở cửa tôi vẫn còn ngái ngủ, thứ hai, nên hô to gọi , mà phải ôm tôi để tôi ngủ thoải mái chút, thứ ba..."

      đến vấn đề thứ ba, lại trầm mặc, cuối cùng vẫn rụt tay lại.

      " lại vừa nhìn tôi sót chỗ nào, lại còn đánh giá cơ thể tôi, ngại xấu hổ mà nhiều lời lòng như thế. Tôi rất lấy làm vui lòng, vì vậy điều thứ ba này tôi bỏ qua, nếu có lần sau hãy tìm Trịnh Thạc thanh toán tiền lương. "

      Kiều Văn Văn gật đầu như giã tỏi thiếu điều muốn quỳ lạy để cảm tạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn của boss luôn.

      *

      Nửa giờ sau, Thịnh Cẩn Minh cuối cùng cũng rửa mặt xong, mặc xong bộ âu phục mà Kiều Văn Văn chọn cho .

      "Hàng ngày công việc quét dọn đều có giúp việc, chỉ cần theo tôi, hoàn thành lời hứa của là được. Phạm vi hoạt động của là ở phòng khách, thư phòng bên kia là cấm địa, nếu bước vào đó phải tự gánh chịu hậu quả. Bây giờ hãy đưa vân tay vào , lần sau tự vào chứ đừng bấm chuông nữa. Có gì hiểu tìm Trịnh Thạc, chỉ cho . "

      Thịnh Cẩn Minh ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng, Kiều Văn Văn ngồi sô pha, hai tay để nghiêm túc đùi, im lặng lắng nghe.

      "Từ ngày mai trở chuẩn bị bữa sáng cho tôi, theo như lệ thường mười giờ có mặt ở đây, nếu đến sớm hơn trừ lương."

      Kiều Văn Văn hao tổn lượng lớn khí lực mới ngăn mắt mình trợn trắng lên. Mười giờ mới ăn mà còn gọi là ăn sáng sao? Công ty có vị boss đức hạnh cỡ này làm sao vẫn chưa phá sản vậy?

      "Còn có vấn đề gì?" nhíu mày uống hết ly sữa, đôi môi vẫn còn chút tái nhợt.

      "Boss, cảm thấy thoải mái sao?"

      Ngón tay Thịnh Cẩn Minh bỗng cứng lại, ngẩng đầu nhìn .

      Kiều Văn Văn nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt , vội phẩy tay , "Sắc mặt được tốt, trong phòng khách rất sạch , phải là mệt mỏi do uống rượu. Cho nên tôi đoán có phải khỏe ở đâu hay , ở cổ đại những vị hạ thần kia sợ nhất là Hoàng Thượng long thể bất an, tôi cũng là trung thần, sợ thân thể có chỗ nào khỏe, thể làm đầu tàu hướng công ty chúng ta vươn lên vị trí hàng đầu thế giới thôi. "

      cười gượng hai tiếng, thiếu chút nữa là bộc lộ nội tâm u tối rồi. Kỳ muốn hỏi, nhìn váng đầu hoa mắt, sắc mặt tái nhợt có phải là bị "phế truất" hay ? Nhưng lại dám thẳng ra, chỉ có thể đổi câu khác.

      nhướng mày cười lạnh, "Kiều trợ lý, trung thần lương tướng cũng phải kiểu như đâu, quá lắm cũng chỉ là thái giám đại tổng quản bên cạnh tôi thôi. "

      Kiều Văn Văn cúi đầu, ở trong lòng chửi bới vô số lần, thế nhưng mà có tiền có quyền, mình trong cảnh khốn cùng nên nhịn phải chút.

      Qua lúc, mới câu: "Tôi có bệnh tuột huyết áp ."

      Kiều Văn Văn định mở miệng khuyên , tuột huyết áp đừng đứng mà ăn, nhưng mà nghĩ lại chuyện này liên quan đến mình, dứt khoát im lặng.

      "Lần sau đến cần phải ăn mặc giống quỷ như vậy, nhà tôi cho tên ăn mày vô đâu." Ánh mắt dừng lại ở người Kiều Văn Văn, thấy trang bị vũ trang như vậy, lộ ra vài phần bất mãn.

      Kiều Văn Văn bĩu môi, nếu phải trợ lý của cố ý dặn dò ai lại muốn mặc như vậy chứ. Nhưng cẩn thận nghĩ lại boss vẫn còn ít tình người, ít nhất chê ăn mặc giống công nhân dọn vệ sinh.

      *

      Hai người xuống lầu, liền thấy trước cửa chiếc xe đầy phong cách chờ sẵn, nhìn từ xa cũng rất giống chiếc ‘Đại phong hoàng’.

      "Boss, chào buổi trưa. càng ngày càng đẹp trai ." Trịnh Thạc lập tức mở cửa xe cho , vài câu tâng bốc.

      "Hoàng tử thuốc mỡ!" Kiều Văn Văn thấy mặt Trịnh Thạc, chính là người con trai từ trời rơi xuống đưa thuốc mỡ cho .

      Trịnh Thạc theo bản năng nhìn về phía Thịnh Cẩn Minh, mặt boss đeo cặp kính đen lớn, ngồi vào tay lái phụ, thấy vẻ mặt.

      "Lái xe." Thịnh Cẩn Minh trực tiếp ra lệnh, cho hai người có cơ hội tiếp tục .

      Kiều Văn Văn lập tức ngồi ghế sau, cố gắng thu mình lại để ai nhìn thấy.

      *

      "Chào buổi trưa, boss."

      Dọc đường gặp được các nhân viên, toàn bộ đều nhiệt tình chào hỏi , mặc dù Thịnh Cẩn Minh thèm đáp lại họ cũng chẳng để ý. Thậm chí có vài được boss gật đầu chào lại vậy mà cũng mừng rỡ như điên tụm lại khoe khoang.

      Kiều Văn Văn mang theo ý cười nhưng trong lòng tự hỏi, có phải những nhân viên này đều thích tự ngược ? Thịnh Cẩn Minh còn muốn đem công ty biến thành hoàng cung nữa à, mỗi người ngang qua đều là trung thần lương tướng, gặp còn phải hô to ‘Vạn tuế’ nữa.

      Đến khi Thịnh Cẩn Minh vào văn phòng thủy tinh của , mới dám thở phào nhõm, Trịnh Thạc tủm tỉm dẫn đến bàn làm việc của mình, cách phòng tổng tài xa.

      " bây giờ có thể nhận mình là hoàng tử thuốc mỡ chứ?" Kiều Văn Văn vẻ mặt hưng phấn giống với bộ dạng trang nghiêm lúc nãy chút nào.

      Có vài người từ có thể làm cho người ta cảm thấy gần gũi, giống như Trịnh Thạc vậy, tính tình hiền lành, luôn cười cười . Kiều Văn Văn thích nhất con trai như thế này, hay công kích người khác, cho dù có nhiều trường hợp chứng mình có nhiều kẻ mặt người dạ thú nhưng vẫn bỏ được tật xấu này.

      "Kiều tiểu thư, tôi đúng là người đưa thuốc mỡ cho . Nhưng tôi chỉ là trợ lý của boss, mọi việc đều nghe theo chỉ thị của boss. "

      Kiều Văn Văn kinh ngạc, có ý gì? Thuốc mỡ kia là do đại ma vương Thịnh Cẩn Minh sai người đưa? thể nào thể nào!

      lắc đầu như trống bỏi, hiển nhiên thể thừa nhận nổi chuyện này.

      Trịnh Thạc cười khẽ, chuẩn bị rời , nghĩ đến này lòng hiếu kỳ rất cao, muốn để .

      "Chao ôi, cũng là trợ lý của boss. Vậy có biết Trịnh trợ lý , là trợ lý thân cận của boss. Tôi nghe ấy có thai với boss nhưng lại khó sinh?"


      P/s: Ta phải công nhận chị này mức độ vô tư thuộc hàng thượng đẳng :)))
      Last edited: 22/3/17

    3. Phương Tuyết

      Phương Tuyết Active Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      216
      ☆Chương 9: Theo đuổi nam thần

      Editor: Phương Tuyết


      Nụ cười mặt Trịnh Thạc phút chốc như đóng băng, gượng cười hai tiếng.

      "Kiều trợ lý, tôi xin tự giới thiệu chút, tôi là Trịnh Thạc, Trịnh trợ lý bên cạnh boss chỉ có mình tôi thôi, tôi xác định tôi thích con . cảm thấy tôi thế này có thể sinh em bé sao?"

      Kiều Văn Văn ngây người, lúng túng xoa xoa tay, "Tôi nhầm rồi, xin lỗi."

      đợi ấy tiếp tục lôi kéo làm quen, Trịnh Thạc liền quay người bỏ chỉ để lại cho bóng lưng tiêu sái. nhíu nhíu mày, đưa tay vỗ vỗ đầu mình. Chuyện gì xảy ra vậy, sao có cảm giác chỉ số thông minh của mình tự nhiên xuống thấp vậy chứ? Chắc là bị đại ma vương hút hết tinh thần rồi.

      *

      "Cà phê." thanh thong thả từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, còn chưa đợi Kiều Văn Văn kịp có phản ứng ngắt máy.

      cố nén suy nghĩ muốn lật bàn, nhanh chân đến phòng trà nước.

      Trong phòng trà nước có hẳn quầy thủy tinh siêu lớn, bên trong bày rất nhiều ly chất liệu hình dáng khác nhau. Tủ kính cùng có dán tờ giấy: Boss’cups.

      Mùi cà phê tỏa ra bốn phía, công ty mời chuyên gia điều chế cà phê đến, nhìn thấy vừa tinh xảo vừa ngon miệng. Nhưng Kiều Văn Văn chỉ muốn phun ngụm nước bọt vào ly cà phê này, nhìn hình chú chó vàng in ly cảm thấy càng phiền hơn.

      "Cốc cốc."

      "Vào."

      Lời ít ý nhiều, Kiều Văn Văn thấy mình giống như người máy, cố gắng điều chỉnh ngũ quan trở nên mềm mại hơn.

      "boss, cà phê của đây." mực cung kính đưa cà phê đến.

      Mông vểnh lên, sống lưng thẳng tắp, cằm giương lên, tư thế như hình giọt nước.

      Đáng tiếc boss vùi mặt vào đống văn kiện, ngẩng đầu lên cầm ly cà phê nhấp ngụm.

      "Có chút đắng, đổi ly khác."

      Trán Kiều Văn Văn nổi gân xanh, trơ mắt nhìn những ngón tay thon dài của boss ném ly cà phê in hình hoạt họa sang bên.

      bàn bày hàng hơn mười ly cà phê có hình dáng khác nhau, cái nào cũng vô cùng tinh xảo đáng . Lần lượt là tí, sửu, dần... tùy tiện chọn bộ, định dùng đủ mười hai con giáp, vậy mà muốn dùng hết lần.

      Hơn nữa boss kén cực kỳ, mười ly cà phê này, lần lượt cho đường, rồi thêm phần tư muỗng đường, rồi thêm nửa muỗng, lại thêm nửa muỗng nữa, vậy mà cũng hợp khẩu vị của , mệt tâm mà.

      "Được, boss, ly cà phê thứ mười hai lập tức được mang đến."

      Ly cà phê có hình chú heo con được mang đến, boss cao cao tại thượng lần đầu tiên nhìn thẳng vào nhân viên thấp bé như .

      đặt chiếc bút ký tên xuống, bưng ly cà phê chậm chạp uống hớp.

      Kiều Văn Văn chửi thầm trong lòng, đừng bày đặt giả vờ , đồ lưu manh! Uống có ly cà phê còn bày ra dáng điệu quân lâm thiên hạ, từ xuống dưới toàn là tật xấu, chắc nhân viên trong công ty đều bị bệnh thần kinh hết rồi!

      "Trợ lý Kiều." mở ngăn kéo bàn, nghiến răng gọi.

      Kiều Văn Văn lập tức đứng thẳng, chờ đại ma vương lên tiếng.

      " gặp việc khó mà sắc mặt thay đổi, chán nản, rất thích hợp làm việc trong công ty tôi." Mặt xuất vẻ nhu hòa, " tổng kết chút kinh nghiệm ngày đầu tiên làm việc ?"

      Kiều Văn Văn gượng cười: Ha ha, tổng kết hả. Boss, có bao giờ nghe đến việc nhịn tiểu mà nổ bàng quan chưa? buổi trưa uống mười hai ly cà phê, cần toilet sao?

      "Sau này tôi nhất định quan sát kĩ, nắm sở thích của ngài. Qua chuyện trưa nay tôi biết boss thích bộ ly mười hai con giáp này, lần sau tôi đổi bộ ly tứ đại thánh thú ngài xem được ? "

      Thanh long bạch hổ huyền vũ chu tước, tứ thánh thú mỗi con hai lần cũng chỉ tám ly cà phê, lúc nãy tại sao lại lấy bộ mười hai con giáp vậy, đáng chết đáng chết!

      "Rầm - -" tiếng, Thịnh Cẩn Minh đóng sập ngăn bàn lại, vẻ mặt cứng ngắc: "Trợ lý Kiều thể khen được, lần sau tôi để trở thành cái ly để cà phê, được ?"

      Kiều Văn Văn vội chạy ra khỏi phòng làm việc, vẻ mặt xám xịt.

      *

      Điện thoại nội bộ reo lên, Trịnh Thạc liền nghe máy: "Boss."

      "Trịnh Thạc, cậu Kiều - - "

      Đầu bên kia đột nhiên ngừng lại, Trịnh Thạc chưa kịp hỏi han gì điện thoại bị dập máy.

      "..."

      Chắc hôm nay boss mặc quần lót hình gà con, sáng rỡ mà u sầu.

      Tiếng tin nhắn vang lên, người gửi: Boss vô địch

      "Cậu nghĩ thử xem trợ lý Kiều ăn cái gì mới lớn được thế này?"

      "Vì sao tôi định khen ấy, ấy lại chọc tôi tức giận?"

      "Trịnh Thạc, cậu coi thử có thuốc nào bổ não, tư vấn cho ấy . "

      Ba cái tin nhắn trước sau oanh tạc, Trịnh Thạc chỉ muốn trả lời ba chữ: Cậu! Điên! Rồi!

      Mười ngón tay lướt nhanh điện thoại: "Boss, tôi cảm thấy trợ lý Kiều rất bình thường, ấy là người mới mà. Ngài đại nhân đại lượng thông cảm cho ấy chút , cố gắng chỉ bảo ấy, sau này ngài lại có thêm người hầu trung thành mà! "

      "Cậu đưa ấy lấy con búp bê ."

      " ấy quá ngu xuẩn, cùng như vậy mất mặt nam nhi lắm."

      Trịnh Thạc mím môi, thầm chửi trong lòng: Cút! Cậu! Điên! Rồi!

      Trịnh Thạc bấm trả lời, “ Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

      *

      Đại ma vương giờ ngồi mình ghế da xoay trong phòng làm việc bằng thủy tinh. Ánh mặt trời ban chiều tỏa ra ánh sáng chói lọi, in bóng từng đường nét góc cạnh khuôn mặt .

      Ánh mắt di chuyển từ con búp bê trong ngăn kéo đến mười hai ly cà phê bàn, cuối cùng khẽ thở dài.

      "Bíp bíp - -" ngay lúc Trịnh Thạc cho rằng được yên tĩnh tiếng tin nhắn lại vang lên.

      "Tôi là boss vĩ đại của công ty, tôi muốn mang đến ấm áp và ánh sáng cho mỗi thành viên mới."

      " lấy búp bê cứ để tôi đưa , cậu cứ lái xe cho tốt ."

      "Sáng nay bị trợ lý Kiều làm trễ giờ, làm tôi quên mất chỉ đạo cậu lái xe, đêm nay bù lại. "

      Trịnh Thạc nín thở, cảm thấy nếu tự ngược mình có lẽ chịu nổi kích thích kiểu này, muốn nhảy từ tầng 60 xuống mà.

      Chúa ơi, hay là để con chết , ở đây có kẻ ngu ngốc luôn tự nhận mình là thần Mặt Trời đây nè.

      *

      Kiều Văn Văn nằm sấp bàn xoa dịu nỗi đau thương, đột nhiên nghe được tin nhắn tới.

      Người gửi: Đại ma vương.

      "Trợ lý Kiều, tôi người lớn so đo những lỗi của ."

      " đến phòng làm việc , tôi có quà cho ."

      " cần đến ngay đâu, mặc dù tôi biết rất háo hức nhưng tôi vừa bị chọc tức vẫn còn choáng chưa bình thường lại được."

      Kiều Văn Văn trong lòng nổi bão, chỉ muốn hét lên: ! Điên ! Rồi !

      nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ tận năm phút mới nhắn tin trả lời: "Được . :- ):- ) "

      Kiều Văn Văn cho rằng mình có thái độ tốt đẹp, hơn nữa vẻ mặt luôn cười, nhất định boss cảm động. Nhưng mà chứng minh, quá ngây thơ !

      Khoảnh khắc mở ra tin nhắn đó, thừa nhận toàn bộ thế giới xung quanh mình đều ảm đạm vô quang.

      " mới đần độn."

      Bốn chữ này sáng ngời màn hình điện thoại muốn đâm mù mắt .

      ":- )" ký tự này viết liền nhau thành chữ "ha", bấm liên tục hai ký tự chính là chữ haha.

      "Ha ha" còn cách giải thích khác: Đần độn.

      Đúng là Kiều Văn Văn rất muốn chửi nhưng lại dám công khai chửi bới, cho nên chỉ có thể nhịn vì lợi ích toàn cục mà chửi xéo .

      Kết quả vẫn bị nhìn thấu , còn chưa kịp đắc ý vì thông minh của mình mà! Chưa gì cảm thấy bị đánh bại rồi.

      ràng suy nghĩ tận năm phút mới nghĩ ra được cách chửi người như thế, mà sao boss trả lời chỉ mất mấy giây vậy. :- ):- )

      " cần đến, trợ lý Kiều, giỏi lắm!"

      "Cảm thấy tiền lương nhiều có đúng hay ? :- ):- ) "

      "Cảm thấy làm nhân viên của tôi có thể hưởng thụ cưng chiều phải ? :- ):- ) "

      "Cảm thấy tôi bị chửi cũng tìm luật sư, chỉ giải quyết cá nhân có đúng hay ? :- ):- ) "

      Di động giống như là gặp trận động đất vậy, tâm tình Kiều Văn Văn bỗng chốc rớt xuống độ, rơi vào đáy cốc.

      mặt đều là ":- )" vẻ mặt này, nhìn thấy muốn ói, nếu như công nghệ phát triển đến mức có thể rút lại tin nhắn gửi dù cho tin nhắn đó có đến tào địa phủ cũng tìm cách đá nó trở về.

      Lửa giận của boss quá kinh khủng, có chút chịu nổi. Vì thế quyết định bình nứt sợ vỡ, hiên ngang lẫm liệt trả lời câu.

      "Boss, tôi nghe khi nữ sinh muốn theo đuổi mấy chàng đẹp trai đều thích dùng tin nhắn oanh tạc. :- ) "

      Cuối cùng thế giới của Kiều Văn Văn cũng được yên tĩnh.

      bắt đầu mở máy tính, ở đây làm ngày nào lấy lương ngày đó, tháng ngoại trừ tám ngày thứ bảy, chủ nhật nghỉ còn lại hai mươi hai ngày công. Tám ngàn tệ chia hai mươi hai ngày, hôm nay có thể nhận được 363 tệ.

      *

      Trong lúc Trịnh Thạc bận tối tăm mặt mũi, di động lại vang lên, di động rung lên giống như máy bay bay qua vậy.

      Chắc chắn là boss lại muốn chỉnh đây!

      "Trịnh Thạc, cậu là người cần cù, siêng năng, biết nghe lời lại hiểu chuyện, tôi quyết định thăng cấp cho cậu!"

      Trịnh Thạc cảm động đến rơi nước mắt, là thằng khốn vô liêm sỉ, đầu óc u tối, boss ràng là đóa Bạch liên hoa cao cao thể với tới!

      "Boss, từ sau khi tốt nghiệp tôi làm ở rất nhiều công ty, bị người khác xem thường, biết tình người ấm lạnh, tín ngưỡng dần dần suy sụp. Chỉ có ngài chịu nổi tính khí ngây ngô của tôi, trọng dụng tôi, tôi rất cám ơn. Tôi quyết định từ nay về sau ngài chính là tín ngưỡng của tôi!"

      Thịnh Cẩn Minh ngồi ghế xoay, sắc mặt thâm trầm.

      Kỳ khi đó công ty vừa mới thành lập, có người đến ứng tuyển, chỉ có Trịnh Thạc là thằng ngốc cầu gì với tiền lương, phúc lợi, đãi ngộ mà chỉ muốn làm thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, muốn chứng minh mình là người hữu dụng, có ích cho xã hội.

      Cho nên nhân viên giá rẻ này được lãng phí.

      "Uh, tôi cảm thấy con búp bê kia hay là cậu đưa cho trợ lý Kiều . :- ):- ), cậu cảm thấy thế nào?"

      Trịnh Thạc chút do dự: "o (n_n )o được ."

      Thịnh Cẩn Minh gật đầu, thích nhất là nhân viên đần độn chút.

      "Vừa rồi trợ lý Kiều với tôi:- ):- ) có ý mắng chửi người khác, cậu vẫn nên ăn thêm hai chai thuốc bổ não !"

      Gửi xong tin nhắn Thịnh Cẩn Minh lập tức khóa máy, ném vào túi quần.

      ngồi ghế xoay xoay vòng, mọi ấm ức vì trợ lý Kiều muốn “ tạo phản” đều biến mất!

      Sảng khoái tinh thần, chính là thần Mặt Trời vô địch.

      *

      Về sau Trịnh Thạc biết chân tướng liền bực bội cả buổi trưa, cứ nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, còn lát nữa mặt trời mới lặn về Tây.

      cảm thấy có khi từ tầng 60 nhảy xuống lại là kết cục tốt nhất.

    4. Phương Tuyết

      Phương Tuyết Active Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      216
      Vì lý do kỹ thuật mà web raw bị sập nên các bạn vui lòng chờ ít ngày để mình tìm bản raw và tiếp tục edit nhé.
      Dion thích bài này.

    5. Phương Tuyết

      Phương Tuyết Active Member

      Bài viết:
      14
      Được thích:
      216
      ☆Chương 10: Bạn cùng bàn

      Editor: Phương Tuyết


      Khí trời trong xanh, xung quanh gợn mây, ánh sáng mặt trời chiếu đến mọi ngóc ngách mặt đất, làn gió xuân nhàng thổi vào mặt, rất ư là dễ chịu, tất cả đều giống như ở chốn thiên đường.

      , Kiều Văn Văn với những đường nét tinh xảo khuôn mặt, quanh người luôn có luồng ánh sáng, giống như tiên tử ở chốn bồng lai tiên cảnh. Chỉ cần liếc mắt nhìn đủ để hớp hồn người khác...

      "Kiều Văn Văn, lái xe kiểu gì vậy? Đâm , đâm vào bậc thềm đó , đâm vào mà chết tôi cũng giết chết !" Bỗng nhiên có người gầm lên, đem từ trong mộng kéo ra.

      vội vàng đạp thắng, thầy giáo nổi giận đùng đùng bước đến, tay kẹp điếu thuốc mà học viên khác vừa mới mời, tức giận đến nỗi muốn đánh lên đầu Kiều Văn Văn vài cái.

      " lái xe để quên mắt ở nhà sao? Dây an toàn cài cũng được nhưng đến lúc thi đừng có quên đó, may mà những học viên khác học theo ..."

      Kiều Văn Văn mơ hồ có thể thấy thầy giáo đến nỗi nước miếng văng tứ tung, lông mày nhíu chặt. Trong lòng mặc niệm vô số lần, thầy giáo ngu ngốc, liền thấy thoải mái trở lại.

      "Xuống, đổi người khác chạy, chạy muốn hư xe hết rồi."

      Tay lái vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, Kiều Văn Văn lại cảm thấy cơn tức thể nhịn được, mặt lạnh xuống : "Thầy giáo, thầy hàng ngày đều ngồi chỗ đánh bài chuyện phiếm, rảnh rỗi nữa trêu hoa ghẹo nguyệt. Có lúc nào thầy dạy tôi lái xe ? Học viên người này biết tự chỉ người kia, vậy mà tiền học phí của tôi thầy cũng đâu có chia cho mấy học viên đó. Tôi trước với ông, dù cho ông có nổi điên tôi cũng , đó là do ông chọc tôi trước, trưa nay tôi mời ông ăn trưa nữa!"

      Kiều Văn Văn tổng cộng học được ba buổi, mỗi buổi học xong đều cùng các học viên khác mời cơm thầy giáo, coi như là tuân theo quy củ. Vậy mà thầy giáo của còn ra vẻ hào phóng mời thêm mấy thầy giáo khác, dù gì cũng là học viên các chia nhau trả mà, tiền xăng xe khi luyện tập còn chưa bằng tiền cơm trưa mỗi ngày nữa.

      " cái gì, xuống xe ! Tập luyện tốt còn cãi lại!" Thầy giáo mặt sa sầm tới cực điểm.

      Đàn ông trung niên bốn năm mươi tuổi mà dùng sức gào vẫn rất đáng sợ, làm Kiều Văn Văn sợ mất mật.

      "Kiều Văn Văn?" thanh ôn nhu truyền tới, phá vỡ khí khẩn trương trầm mặc.

      Kiều Văn Văn ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt trong trẻo, thời điểm bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt người đàn ông lộ ra dáng vẻ ngạc nhiên đầy vui mừng.

      " là cậu?"

      Khuôn mặt đẹp trai hiền lành này nhìn quen quen, Kiều Văn Văn vắt óc suy nghĩ hồi mới nhớ ra ký ức bị lãng quên,

      "Lý Gia Viễn." gọi tên cách chính xác.

      *

      "Vừa rồi cám ơn cậu nha, bằng tôi cũng biết nên làm sao. " Kiều Văn Văn ngồi trong tiệm bánh ngọt, cúi đầu giọng cám ơn.

      Lý Gia Viễn cười khẽ, tiếng cười trầm thấp mà có từ tính giống như là chiếc cọ khẽ vẫy qua tim , "Cậu vẫn giống như trước đây hay thẹn thùng xấu hổ, vẫn như bé mãi chịu lớn."

      Kiều Văn Văn cười khẽ, cảm giác được da mặt mình càng lúc càng nóng, ngón tay vô ý thức bóp mạnh ống hút chọc chọc ly nước cam, suy nghĩ muốn bay lên chín tầng mây luôn rồi.

      Lý Gia Viễn là bạn cùng bàn của lúc học năm ba cao trung , dáng người thọn gọn, trắng trẻo cao ráo lại rất hay cười, còn có phong độ thân sĩ hợp với tuổi. Trước kia còn học có hơn nửa nữ sinh cùng khối thích rồi, cũng ngoại lệ, chỉ là khi đó nhạy cảm lại tự ti, chỉ có thể chôn sâu tình cảm dưới đáy lòng.

      Sáu năm gặp, cậu ấy lại càng phong độ hơn so với trước kia, nụ cười khẽ nhếch miệng kia có thể nhấn chìm trong tích tắc.

      "Là vị thầy giáo kia chuyện bé xé ra to, ông ta thấy cậu là con nên khi dễ thôi. Về sau cậu luyện tập nếu lại bị ông ấy gây khó dễ cứ gọi điện thoại cho tôi, chút chuyện này tôi vẫn giúp cậu được. "

      "Ừ."

      Kiều Văn Văn vẫn cúi đầu, dám nhìn kỹ . Mặc dù tự xưng là có sức miễn dịch với tất cả mỹ nam, nhưng trường hợp này là do thời kỳ thiếu nữ thích người ta, tình cảm quá mức nóng bỏng nên đến giờ vẫn còn di chứng.

      "Sao cậu cứ cúi đầu mãi thế? Ly nước cam đó hấp dẫn hơn bạn học cũ là tôi sao?" Lý Gia Viễn cũng cảm thấy xấu hổ mà lùi bước.

      Kiều Văn Văn cuối cùng cũng ngước lên, buộc miệng hỏi, "Vậy sao cậu lúc nào cũng nhìn tôi?"

      xong câu đó lập tức hối hận, phất tay , "Tôi giỡn thôi."

      Ngược lại Lý Gia Viễn lại cảm thấy vui vẻ, chân mày khóe mắt đều lộ ý cười.

      "Kiều Văn Văn, cậu vẫn đáng như trước đây, tốt." nhìn , ánh mắt sáng lên, khóe môi nở nụ cười.

      Kiều Văn Văn ngơ ngẩn đến cả trái tim cũng giống như say rượu nhảy thình thịch.

      Lý Gia Viễn định điều gì, di động lại vang lên đúng lúc, nhíu mày tắt máy.

      "Ngại quá, công ty tạm thời có chuyện, tôi trước nhé."

      cầm lấy di động Kiều Văn Văn để bàn, bấm bấm vài số xong lại để vào tay , "Đây là số điện thoại của tôi, bạn cùng bàn, chúng ta sau này hãy thường xuyên liên lạc nhé. "

      Cho đến lúc cửa của tiệm bánh ngọt bị kéo ra, kéo theo tiếng chuông gió vang lên, Kiều Văn Văn mới tỉnh hồn lại được. cảm thấy di động bây giờ giống như có điện chạy qua, làm cho lòng bàn tay đổ mồ hôi, toàn thân tê dại.

      "Đô đô - -" tiếng tin nhắn vang lên.

      Người gửi: Bạn cùng bàn.

      "Kiều Văn Văn, rất vui vì được ngồi cùng bàn với cậu ba năm liền. Lần sau nếu lại bị thầy giáo mắng, cậu cứ nhìn ông ấy cười là được, bởi vì dáng vẻ tươi cười của cậu vừa chân thành vừa đáng ."

      Nhìn người gửi và nội dung tin nhắn, Kiều Văn Văn thấy lòng mình bỗng dưng nở hoa.

      Những lời này là trong ăn bữa cơm chia tay trước khi tốt nghiệp, lúc ấy Lý Gia Viễn uống hơi nhiều, khi chơi trò lòng hay đại mạo hiểm, khi đến lượt , các nam sinh muốn chọn ra nữ sinh và tỏ tình với ấy. chọn Kiều Văn Văn, hai câu giống như vậy, chữ cũng sai.

      ra, chưa từng quên.

      "Khi đó tuổi trẻ ăn vụng về, khen người khác mà lại thẳng như vậy, hy vọng bạn học Văn Văn bỏ qua cho."

      Kiều Văn Văn định nhắn lại ba chữ “ để ý” lại có thêm tin nhắn tới.

      "Bạn học Văn Văn, cám ơn cậu ngồi cùng bàn với tôi ba năm. Cậu rất chân thành đáng , tôi nghĩ tôi bao giờ quên cậu đâu."

      Kiều Văn Văn ôm di động, cười cười xấu hổ mà bỉ ổi.

      Tình cờ gặp lại bạn cùng bàn năm xưa, làm cho bỗng chốc nhớ lại thời niên thiếu cùng với đoạn tình cảm mong manh nhạy cảm thuở thiếu nữ.

      *

      Kiều Văn Văn đúng giờ mười nhập vân tay vào nhà boss, tiếng máy bay, đại pháo, xe tăng… các loại thanh oanh tạc màng nhĩ lại vang lên, biết nhưng biết làm sao với tiếng ồn vượt định mức này.

      thấy người đàn ông giường ngủ đến biết trời đất lồm cồm bò dậy, sau đó lại vô lực xụi lơ ập xuống giường, bộ mặt cứng ngắc, sắc môi vẫn trắng bệch giống hôm qua, chắc căn bệnh tuột huyết áp lại tra tấn .

      "Đây." Kiều Văn Văn đưa cho ly nước nóng.

      Thịnh Cẩn Minh giống như phụ nữ có thai muốn lâm bồn vậy, ngồi dậy khó khăn, ừng ực vài miếng uống hết ly nước. Hơn hai mươi năm thích sạch vậy mà giờ phút này lại muốn đánh răng.

      "Ngọt?" nhíu mày.

      "Đúng vậy, bằng tôi sợ miệng boss thối ảnh hưởng đến cảm xúc khi uống nước."

      Thịnh Cẩn Minh nghiêng đầu nhìn , lộ vẻ bất lực.

      Kiều Văn Văn dưới đáy lòng cười to trận, nhìn , ở đây có kẻ ngu ngốc! Ha ha ha...

      Tuột huyết áp , boss à bệnh này quả thực là điểm yếu của nha, tùy ý khi dễ, cảm thấy sảng khoái từ trong xương ra nha.

      Tuy nhiên bộ dáng tươi cười của duy trì được lâu thấy boss chân bước tới.

      Đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ ở trước mặt, cảm thấy nóng mặt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, vẫn mơ hồ nhìn thấy bóng trắng huênh hoang ngang qua.

      Tia lửa xẹt ra!

      vậy boss chỉ mặc độc cái quần lót, làm chẳng dám nhìn thẳng nữa.

      "Boss, định quấy rối sao?" lấy hai tay che mắt, tránh cho mắt mình bị mù, là bị da thịt của boss làm cho mù đó!

      " phải, tôi sợ dáng người cứng ngắc như máy máy tính bảng của phá hỏng kết cấu nhà tôi nên tôi đành phải dùng cơ bụng của mình để cứu vãn lại đấy. "

      Kiều Văn Văn trực tiếp K.O.

      *

      "Tôi thích ăn sushi, tôi cũng thích ăn ngọt." Thịnh Cẩn Minh nhìn bữa sáng mà đem tới, vẻ mặt đầy bất mãn.

      bàn bày biện sushi rong biển vừa mới hâm lại, còn có chén chè long nhãn hạt sen vừa nhìn biết rất ngọt.

      Kiều Văn Văn ngồi ghế sofa, vẻ mặt thay đổi chút nào, "Trợ lý Trịnh trước với tôi."

      Trịnh Thạc lái xe với tốc độ cao tới đây muốn , ôi đầu tôi, lưng tôi.

      Thịnh Cẩn Minh trầm mặc lát, cuối cùng vẫn cầm lấy cái muỗng nếm thử miếng cháo, may mắn cháo này ngọt lắm.

      Kiều Văn Văn thấy ăn hơn phân nửa, trong ánh mắt mang theo vài phần hài lòng, cố ý hỏi: "Boss, như thế nào, ăn ngon ?"

      " nấu?"

      "Đúng vậy, ở ngoài làm vệ sinh, hơn nữa giờ này chắc gì còn. Boss, xem tôi đối với rất trung thành có nhật nguyệt chứng giám, thiên địa soi sáng. trời dưới đất đều bị trình độ chuyên nghiệp của tôi làm cảm động mất rồi. "

      ra đều là bịa chuyện, chủ yếu là người khác làm chỉ chiếm tiện nghi thôi!

      Thịnh Cẩn Minh để đũa xuống, gật đầu, "Uh, ăn cũng được, còn có sạch hay tôi dám . Hương vị cũng bình thường, đạt được 59 điểm, thêm điểm nữa tôi sợ lại lơ là. "

      Kiều Văn Văn cố gắng trợn trắng mắt, nội tâm phập phồng: ! Có! Bệnh!

      "Còn bữa sáng của thú thú nhà tôi đâu?"

      Kiều Văn Văn hóa đá, what? Thú thú! Sáng sớm mà nhà boss có người rồi sao?

      lẽ nhà này chính là nơi “kim ốc tàng kiều” trong truyền thuyết!

      "Tôi biết là có bạn, ngày mai nhất định tôi mang thêm." cười khan, giọng , lại ngờ lại có thể ra giọng cừu non.

      Thịnh Cẩn Minh mím môi, nhíu mày bất mãn : "Trợ lý Kiều, có đôi khi tôi cảm thấy trong đầu có hố đen. lẽ nghĩ tôi có rùa con bầu bạn, cả đời phải lo tính phúc à? "

      nhìn chung quanh lần, cuối cùng từ cửa sổ cầm lấy con rùa xanh đen, chú rùa con bốn chân còn vẫy vẫy .

      Kiều Văn Văn đột nhiên thở phào nhõm, ra là rùa con. thể gọi là rùa đen hay sao, nhất định phải gọi tên thú thú thân mật như vậy, quả thực là cố ý làm hiểu lầm mà.

      "Thú thú, mau xem tao nảy sinh lòng từ bi, tìm cho mày “áp trại phu nhân” về kìa" Thịnh Cẩn Minh lấy ngón tay chọc chọc móng vuốt của nó, "Chao ôi, thích à? Mặc dù ta lớn lên hơi ốm chút, hơi xấu chút nhưng mà sao, quan trọng là ấy ngốc ngốc dễ gạt."

      Kiều Văn Văn hít sâu hơi, tự nhủ vì tiền nên phải cố nhịn tên này.

      nghiến rắng muốn chửi: Cút! ! Có! Bệnh!

      "Boss, tôi chụp cho thú thú nhà tấm hình nha. đẹp trai như thế, sủng vật nhà cũng bị lây vẻ đẹp trai của rồi, là làm người khác chói mắt ..." dè dặt cầm con rùa đen lên, cười tủm tỉm chụp tấm hình.

      Thịnh Cẩn Minh lắc đầu, "Trợ lý Kiều, ánh mắt đúng là thiển cận. Thú thú là tiểu tinh hay lằng nhằng, nhà của tôi có những thiết bị cồng kềnh đều là tại nó. Cái quần lót lúc nãy tôi mặc cũng là theo sở thích của nó, tôi muốn mặc quần hình viên đạn, nó liều mạng muốn tôi mặc hình gà con, nó đó là bạn tốt của nó đó."

      Kiều Văn Văn mặt đỏ tới mang tai, van , cần nhắc tới cái quần lót đó được ! muốn lừa quỷ à, chỉ là con rùa đen sao có thể muốn mặc quần lót hình gì được chứ!

      Sau này có luật cho phép động vật thành tinh!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :