1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 17: Viên lão nương
      Edit: Chôm chôm
      Viên Diệu Diệu chợt thấy trận chói mắt, lập tức giơ tay che, nhưng nàng cảm thấy lòng lạnh mảng.
      Giọng quên thuộc như vậy, nàng nghe nhầm, ngoài Tiểu Khang Tử hầu hạ bên người Hoàng Thượng còn ai khác.
      “Ôi, đây phải Viên Thường tại sao? Ngài trốn ở chỗ này sao.” Tiểu Khang Tử đem đèn lồng vươn ra xa.
      Viên Diệu Diệu vẫn lấy tay che mặt, kiên quyết thừa nhận : “Công công, ngài nhận nhầm người. Ta chỉ là cung nữ lạc đường, ta chờ chủ tử tới đón!”
      Tiểu Khang Tử nghe giọng của nàng, khỏi cười nhạo ra tiếng, duỗi tay che miệng lại giọng : “Viên Thường tại, ngài đừng nghĩ lừa gạt nô tài. Nô tài xin mạnh miệng câu, đời trước nô tài khẳng định là con cháu của Tôn Ngộ , có đôi hoả nhãn kim tinh. Từ lúc ngài bò ra từ bụi hoa bên kia, nô tài liền nhận ra ngài tới.”
      Vẻ mặt Viên Diệu Diệu muốn sống, biết sao xui xẻo như thế, bị Tiểu Khang Tử chờ ở nơi này, nàng chút đều nghĩ tới nhìn thấy vị đại nhân bên cạnh Hoàng Thượng này.
      “Ngài muốn đợi chủ tử, nô tài mang ngài , Hoàng Thượng ở Long Càn Cung chờ ngài!” Tiểu Khang Tử hiển nhiên muốn buông tha nàng.
      Viên Diệu Diệu khỏi rên rỉ ra tiếng, nàng giờ muốn nghe chút nào về ngôi cửu ngũ.
      “Khang công công, ngài coi như thấy ta có được , trở về báo với Hoàng Thượng rằng trong hoa viên ngoài hứa tiệp dư bị phạt, có ai khác.” Nàng cố giãy giụa lần cuối.
      “Ôi, trăm lần được. Tội khi quân là muốn chém đầu, Viên Thường tại ngài nhất định là hiểu nỗi khổ của nô tài. Hơn nữa Hoàng Thượng , ngài ấy nhìn thấy ngài nên mới sai nô tài ở đây đợi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Tiểu Khang Tử liên tục xua tay.
      Viên Diệu Diệu có cách nào, chỉ có thể ngoan ngoãn mà theo , trong lòng thầm: Vệ Cảnh hổ là chó, đôi mắt trong bóng tối nhìn tốt, sao lại ánh xanh!( ý là mắt tinh như chó nhưng lại phát ánh sáng xanh như chó)
      “Hoàng Thượng lúc trở về liền uống nước hay là mắng chửi người?” Nàng tiến lại gần giọng hỏi câu.
      Tiểu Khang Tử nhàng nhướng mày, tiểu thường tại này có con mắt, biết nên tìm hiểu tin tức từ . Nhưng câu hỏi đúng là rất có kỹ xảo vừa đủ vừa đúng, cứ như là có nhiều năm ở bên Hoàng thượng.
      Hoàng Thượng nếu là trở về uống trước trà, vậy chứng minh hỏa khí của ngài còn có thể nhẫn nại, nếu là trực tiếp mắng chửi người, như vậy Viên Diệu Diệu tại xuất chính là phải chịu mắng.
      Tiểu Khang Tử ý cười đầy mặt: “Xin lỗi ngài, nô tài vẫn luôn ở hoa viên đợi ngài bò từ bên kia sang, theo Hoàng Thượng hồi cung, cho nên Hoàng thượng đến cùng biểu như thế nào nô tài khó mà . Nhưng lúc trước nô tài thấy cơn giận của Hoàng Thượng rất lớn, chắc rằng bị ăn mắng là chuyện khó tránh khỏi.”
      Viên Diệu Diệu bĩu môi, như vậy thà hỏi còn hơn! Nghe chút có thông tin hữu ích gì, chỉ làm nàng càng thêm ngột ngạt.
      Hai người trước sau hướng Long Càn Cung tới, Viên Diệu Diệu ước gì con đường này dài vạn dặm, tốt nhất nếu có thể tìm đồ đệ như Tôn Ngộ , sai đánh Cẩu Vệ Cảnh trận, rồi thiến. cẩu đồ vật làm nàng chướng mắt, quả thực khó chịu.
      “Ôi, khang công công, chân ta đau.” Viên Diệu Diệu xoa chân.
      Nàng dám gặp Vệ Cảnh, liền hận thể gẫy chân mà ngã ở đường.
      Tiểu Khang Tử ban đầu còn cho rằng vị chủ nhân này thiệt nhu nhược đến bỏ , biểu đau đớn mặt mười phần chân , nhưng nhớ tới mới vừa rồi nàng còn bò cực kì nhanh mặt đất, liền tin nữa.
      “Viên Thường tại, nô tài sao, có thể đợi ngài đến nhật nguyệt thay đổi, núi cao thành bình địa, cũng gì. Nhưng Hoàng Thượng chờ được lâu như vậy a, đến lúc ngài ấy phái người tới, chừng cả nhìn mặt ngài, trực tiếp tìm hai thái giám Hình Đường, bắt ngài chịu các loại khổ hình. Ngài xem ngài da thịt non mịn, có thể chịu được mấy hình phạt, đến lúc đó nô tài cũng chỉ có thể thay người đốt chút vàng mã”.
      Thần sắc Viên Diệu Diệu có chút vặn vẹo, sau đó liền khôi phục bình thường, nàng vỗ vỗ đùi, vạn phần vui vẻ : “Ai, khang công công, ngươi đúng là phúc tinh. Chân ta nháy mắt khỏi rồi, còn đau nữa.”
      Nàng cười ngây ngô, Tiểu Khang Tử liếc mắt nhìn nàng cái.
      Vị viên thường tại này cũng biết là ngốc hay giả ngốc, thể đoán được, nhưng tâm tình ra xấu.
      Thẳng đến khi nhìn thấy cổng lớn của Long Càn Cung, Tiểu Khang Tử lập tức liền ngừng bước chân, đứng ở dưới mấy chục bậc thang, thấp giọng : “Nô tài chỉ đưa ngài đến đây, hy vọng phúc khí rời khỏi ngài.”
      Viên Diệu Diệu ho tiếng, thầm cổ vũ trong lòng, cẩn thận bước lên bậc thang.
      “Tì thiếp gặp qua Hoàng Thượng.” Nàng im lặng tiếng động vào, trong điện là mảnh yên tĩnh.
      Viên Diệu Diệu còn nhớ Hoàng Thượng thích tiếng của nàng,nên xong câu đó, nàng dám mở miệng thêm.
      Trong điện mọi thứ đều vô cùng chỉnh tề, thảm khô ráo sạch , có dấu hiệu đồ vật bị đập phá, vậy cơn giận của Hoàng Thượng vẫn trong phạm vi khống chế.
      Nghĩ đến đây, nàng thở dài nhõm.
      “Cởi quần áo.” Nam nhân Ngồi ở sau long án mở miệng, ngữ điệu trầm thấp, thanh u lãnh.
      Chỉ có ba chữ, lại làm Viên Diệu Diệu hoảng sợ.
      Đây là muốn sủng hạnh nàng? là muốn sủng hạnh nàng sao? Quả , nếu nàng cởi quần áo, mà Vệ Cảnh như sói đói vồ tới, nàng trở mặt!
      Viên Diệu Diệu chuyện, trực tiếp đem đai lưng cởi bỏ, dùng sức cởi ra, áo choàng người cũng bị ném tới bên. Lộ ra váy lụa xanh biếc bên trong, váy thủ công tinh xảo, nhưng lại thái quá, vẫn là loại mà phân vị Thường tại có thể mặc, chủ yếu là xiêm y hở, lại còn kín đáo, đem thân mình che kín.
      Người làm quần áo này tốn ít công sức, cặp thỏ con trước ngực Viên Diệu Diệu vô cùng mê người. Quần áo mười phần bó sát, đem hai luồng đẫy đà dâng lên tạo ra độ cong xinh đẹp, bên dưới eo tay có thể ôm hết càng được siết tới vừa đủ, thêm chút nhiều, thiếu chút lại ít.
      Vệ Cảnh chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền nhịn được dừng lại chút. Tiểu thường tại này có dáng người đẹp, so với bất cứ nữ nhân nào gặp qua đều đẹp hơn, hơn nữa còn mặc quần áo.
      vẫn chưa kịp thưởng thức xong, liền thấy Viên Diệu Diệu tay ngọc có dừng lại,đến chỗ cặp thỏ cực khiêu khích dừng lại đôi chút, sau đó thong thả ung dung mà cởi đai lưng váy áo.
      Chỗ thắt nơi ngực vừa cởi bỏ, hai luồng thỏ con thoát khỏi chói buộc mà mãnh liệt lắc lư, càng làm huyết mạch người xem phun trào.
      Lý Đức đứng cách đó xa, bởi vì khí trong điện quá mức quỷ dị, nhịn được ngẩng đầu liếc mắt cái, vừa đúng lúc thấy màn này, lập tức cúi đầu.
      Tuy quần áo người Viên Thường tại còn đủ, nhưng động tác kia so với cởi hết còn muốn chọc người hơn. Lý Đức khỏi thầm trong lòng: Viên Thường tại này đúng là cao thủ, dù im lặng vẫn câu hồn đoạt phách.
      Lại nhìn ngôi cửu ngũ, an tĩnh ngồi ghế rồng, như bị đóng đinh thể động đậy.
      Viên Diệu Diệu cố ý dừng tay, nàng ngẩng đầu giọng hỏi câu: “Hoàng Thượng, còn muốn cởi sao?”
      Vệ Cảnh lập tức hoàn hồn, nuốt chút nước miếng. Sắc mặt có chút phức tạp khó coi, mấy năm nay chịu đựng nhiều việc bị nữ nhân dụ hoặc, nhưng giống như này, động tác vô cùng dâm mĩ,nhưng mặt vẫn là biểu tình thiên chân vô tà, thấy cũng là cuộc đời hiếm có.
      Đương nhiên trước đây cũng phải có ai đối với làm loại hành động này, chẳng qua luôn đến lúc cởi xong quần liền chạy đến chỗ hoàng đế, chỉ sợ kịp. Chỉ có tiên hoàng hậu qua đời là luôn làm loại hành động này.
      Viên Diệu Diệu thập phần ràng, nếu muốn câu dẫn Hoàng Thượng, ngoài khuôn mặt cùng thân thể còn cần tình thú.
      “Ngươi cởi hết là muốn làm cái gì? Còn phải là vì câu dẫn trẫm, liền chút tâm tư……” Vệ Cảnh ra vẻ bình tĩnh, trào phúng mà cười ra tiếng.
      Viên Diệu Diệu chớp chớp mắt, mặt vẫn là biểu tình vô tội, thực tế trong lòng sớm thăm hỏi cha mẹ .
      Cẩu vật lại bắt đầu phân đúng sai mà sủa như điên, phải là bắt nàng cởi sao? tại lại đem sai lầm đổ lên đầu nàng, là buồn cười.
      Vệ Cảnh ho tiếng, hình như cũng ràng là chính mình khơi mào trước, cho nên lúc này nghẹn bụng lời mắng chửi nàng, phải nuốt trở vào.
      “Ngươi đêm hôm khuya khoắt lén lút đến đó làm gì? Còn vi phạm luật cấm, phi tần cấp thấp được ra ngoài vào đêm, ngươi tưởng rằng ai dám phạt phải ?”
      Viên Diệu Diệu cụp mi rũ mắt mà quỳ gối, đem lý do thoái thác chuẩn bị ra: “Tì thiếp cũng là bất đắc dĩ, hứa tiệp dư lần trước tì thiếp làm hỏng chuyện tốt của nàng, lúc này nhất định phải theo. Nếu là ngài thích liền cần tì thiếp xuất , nếu là thích, liền đổ lỗi lên đầu tì thiếp……”
      Giọng của nàng càng ngày càng , nhưng vẫn đủ để nam nhân nghe .
      chuyện ràng, trẫm nghe giọng nhí của ngươi mà thấy phiền, còn chuyện như mất nửa hơi như vậy, trẫm liền giúp ngươi chỉ còn nửa hơi sức lực!” Vệ Cảnh đột nhiên đập bàn cái.
      Khiển trách phải hứa tiệp dư, cũng phải hành vi của các nàng, mà là giọng của nàng.
      Viên Diệu Diệu vờ như hoảng sợ mà cúi đầu, thực tế trong mắt nàng toàn là xem thường mà cúi xuống.
      Câm miệng! Lão nương thấy ngươi phiền, nhưng vẫn phải tiến tới! Nêu thích nghe giọng của nàng, vậy trực tiếp tai điếc ù tai là được, tự nhiên khác có người thích thanh của nàng!
      “Hoàng Thượng bớt giận, tì thiếp cũng là bất đắc dĩ!”
      Viên Diệu Diệu ở trong lòng là mẹ của Vệ Cảnh, nhưng là thực nàng vẫn là con của Vệ Cảnh .
      P/s: Chương này thân tặng bạn @MitNa Minh, @SiAm @LyLy Mai. Comment của các nàng làm mình có thêm động lực rất nhiều.
      Last edited: 30/6/18
      levuong, yuki0129, Lazzy Le12 others thích bài này.

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Mới nhảy hố của b, truyện đúng kiểu mình thích. Cố lên nhé
      Chôm chôm thích bài này.

    3. SiAm

      SiAm Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      90
      Cảm ơn nàng nhiều. Gu của Ta thích mấy bộ có nội dung mà nhàng ko tranh đấu quyết liệt, nên thấy nàng làm tiếp thích lắm .
      Viên thường tại vừa chăm chỉ chửi vừa cố gắng được cẩu vật sủng hạnh, thiệt kỳ lạ kỳ lạ :)))))
      MitNa MinhChôm chôm thích bài này.

    4. MitNa Minh

      MitNa Minh Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      36
      Nàng chôm chôm edit thật là năng suất, mị là mị thích bộ này lắm lắm, giờ ngày nào cũng có chương mới để đọc, đã quá à.
      Mị chờ ngày Vệ về vs đội chị Viên
      :031::060::uong2::050::tungtung:
      Chôm chôm thích bài này.

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 18: Ba hoa chích choè
      Edit: Chôm chôm
      “Bất đắc dĩ? Ngươi cho trẫm, hứa tiệp dư to gan lớn mật, hoang đường đến cực điểm, loại tình này mà nàng cũng dám nghĩ ra, ai đưa ra chủ ý này! Để trẫm biết, nhất định phải lột tầng da của nàng!” Vệ Cảnh nghiến răng nghiến lợi mà quát.
      Sắc mặt có chút trắng bệch, hiển nhiên là với việc vừa rồi canh cánh trong lòng. lúc ấy bị hứa tiệp dư doạ sợ, chuyện ma quỷ làm thần kinh ngôi cửu ngũ suy nhược, quỷ quái là thứ muốn đụng vào.
      Nhìn Vệ Cảnh như vậy, Viên Diệu Diệu liền có vài phần đắc ý, nàng thậm chí kìm nén được mà nhếch miệng cười.
      Trước kia nàng với Vệ Cảnh thường xuyên đố nhau, khi đó nàng rất được sủng ái. Mỗi lần nàng thắng cuộc, liền có thể đưa ra cầu. Nhưng nàng bao giờ cầu thứ tầm thường như ít son phấn, hay tục vật như vàng bạc châu báu giống các phi tần khác, nàng chỉ muốn kể chuyện xưa cho Hoàng Thượng.
      Hơn nữa Hoàng thượng luôn nghe nghiêm túc, vì nếu đến lần đánh cuộc sau mà Hoàng thượng lại tiếp tục thua phải kể lại câu chuyện mà nàng kể cho nghe trước đó.
      ra Vệ Cảnh cảm thấy loại trừng phạt này đau ngứa, ảnh hưởng chút gì tới , nhưng Viên Diệu Diệu lại kể câu chuyện về ma nữ đầu, trong gian trống trải chỉ có hai người bọn họ, ngọn nến lúc sáng lúc tối, nàng còn cố tình dùng phương pháp miêu tả cực kỳ khoa trương, làm sợ .
      Viên Diệu Diệu thấy vừa lòng, Vệ Cảnh là cẩu hoàng đế, cũng là chó do nàng nuôi, nên ghét bỏ .
      “Ngài muốn thấy tì thiếp, tì thiếp sợ ngài trách phạt.”
      nghĩ tới Vệ Cảnh càng thêm bực bội, “Sợ trẫm trách phạt, trẫm hôm nay liền trách phạt cho ngươi biết. Người đâu ——”
      Viên Diệu Diệu trong lòng kinh hãi, cẩu hoàng đế này đúng là thể khen, còn muốn cắn ngược lại nàng.
      “Hoàng Thượng, thần thiếp gày yếu, chịu nổi a!” Nàng vội vàng hô to câu.
      Nàng vừa dứt lời, trong điện lâm vào mảnh quỷ dị, Lý Đức lấy tay che mặt, loại lời này sao có thể ra. hậu cung phi tần nào có ai thô khoẻ, còn phải đều là đám nữ tử gầy yếu, hơn nữa Hoàng Thượng còn chưa muốn phạt cái gì, kêu to như vậy, cứ như là bắt nàng Tây Thiên lấy kinh.
      Vệ Cảnh bị giọng gào của nàng làm cho có chút sững sờ, còn chưa cái gì, nội điện bỗng truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
      Tim Viên Diệu Diệu lập tức nảy lên, trong cung giờ chỉ có Tam hoàng tử là trẻ , huống hồ nàng là mẹ đẻ của Tam hoàng tử, đối với tiếng khóc của con tự nhiên là càng thêm quen thuộc.
      “Tam hoàng tử ——” nàng kinh hô tiếng.
      Vệ Cảnh gì, chỉ là bước nhanh vào nội điện, hình như ôm để dỗ dành.
      Viên Diệu Diệu giờ phút này cũng bất chấp thất thố, duỗi dài cổ muốn thấy ràng tình cảnh bên trong, nhưng đều là phí công. Có rèm châu che chắn, chỉ có thể mơ hồ mà nhìn thấy bóng dáng.
      Tiểu hài tử khi khó chịu phi thường khó dỗ, đặc biệt là cách ôm của , nhìn biết làm cái gì, khiến cho bé con càng khóc đến thê thảm.
      Trái tim Viên Diệu Diệu bị bóp nghẹn, nàng trở thành tiểu thường tại ngốc nghếch này thời gian, ngày thường thương nhớ tiểu bảo bảo chút, nhưng bởi vì nàng có quá nhiều việc cần lo, chỉ có thể đem chuyện tiểu bảo bảo bỏ sau đầu. Nhưng giờ cốt nhục của nàng sau màn che, nỗi nhớ thương trong lòng liền như cỏ dại mọc lan tràn, căn bản thể khống chế.
      Nàng ba bước làm hai, nhanh chóng đến rèm châu phía trước, tay nâng lên mắt thấy có thể vào, nhưng ống tay áo bỗng nhiên bị người kéo lấy.
      “Viên Thường tại,thời điểm Tam hoàng tử khóc , tâm tình của Hoàng thượng tốt. thấy ngài chỉ sợ ——” Lý đức hết câu, nhưng ý khuyên bảo cần cũng biết.
      Viên Diệu Diệu tại vào, chính là tìm chết,thời điểm Hoàng Thượng nén giận, nàng vào phải là chọc nổ bóng sao? Huống hồ dù sợ trách phạt, nếu có ý chỉ của Hoàng thượng, nàng cũng thể tiến vào nội điện.
      Giọng vú nuôi dỗ dành hài tử truyền đến, nhưng Tam hoàng tử vẫn như cũ chịu nín, giống như càng thêm khó chịu, tiếng khóc càng trở lên sắc nhọn.
      Vệ Cảnh ở bên cạnh chỉ có thể lo lắng suông, liền ôm lấy hài tử lại chậm rì rì tính toán, sau đó trực tiếp ôm ra ngoài điện, giống như tản bộ. Từng bước dỗ dành, hy vọng tiểu bảo có thể ngừng khóc náo loạn.
      Thời điểm nhìn thấy tiểu bảo quấn tã lót vàng được ôm ra,tim Viên Diệu Diệu suýt nữa muốn nhảy ra. Xa cách lâu như vậy, nàng rốt cuộc lại lần nữa nhìn thấy bé con của mình.
      Tam hoàng tử so với trước kia hình như lớn hơn, tiểu bảo bảo mỗi ngày hình dáng, Viên Diệu Diệu ít nhất hai ba tháng nhìn thấy , tự nhiên cảm thấy thay đổi rất lớn.
      “Oa oa ——” Tam hoàng tử tiếng khóc lại, nhưng vẫn như cũ liên tục ngừng, có ý dừng lại.
      biết bị ủy khuất gì, khóc đến giàn giụa là đáng thương, Vệ Cảnh cũng là bó tay biện pháp.
      Nghe Tam hoàng tử khóc, Viên Diệu Diệu chịu nổi, nàng thấy máu toàn thân dồn đến trái tim, làm nàng thở nổi. Vô thức mà bước tới gần tiểu bảo chút, lại càng gần chút.
      Lý Đức thấy bước chân Viên Thường tại dường như thể khống chế, chút chút tiến tới bên người Hoàng thượng , hình như cả người đều dán lên. đứng đó há miệng nhìn, trong lòng khỏi bội phục nàng.
      Ai Viên Thường tại nhu nhược, quả thực bị mù mắt. Tại thời điểm đặc thù thời điểm này, Viên Thường tại vẫn còn nghĩ cách câu dẫn Hoàng Thượng, ai có lá gan như nàng!
      Thực hiển nhiên Vệ Cảnh cũng phát dị thường của nàng, gân xanh trán nổi lên, ở trước mặt trẻ con mà còn muốn câu dẫn , quả thực là biết xấu hổ, cần mặt mũi, làm tức giận đến sắp bốc khói.
      “Ngươi là to gan lớn mật, là cảm thấy đầu cổ quá nặng sao?” nhàng híp mắt, thanh ép tới cực thấp, hiển nhiên là sợ dọa đến hài tử trong lòng ngực.
      Nhưng khí quanh người Vệ Cảnh lạnh băng, cùng với điệu cảnh cáo, vẫn cực kì ràng mà cho người chung quanh, tại rất cao hứng, cao hứng đến mức muốn giết người.
      Bàn tay Viên Diệu Diệu nâng lên, khống chế được mà muốn chạm vào mặt hài tử, nhưng giờ phút này bị hù dọa như vậy, trực tiếp dừng lại ở giữa trung, ánh mắt có chút kinh hoàng nhìn .
      Thời điểm Vệ Cảnh trở mặt, Viên Diệu Diệu vẫn là có chút sợ hãi, đặc biệt là tại nàng còn là Hoàng Quý Phi được sủng ái, mà là tiểu thường tại bị Hoàng thượng ghét bỏ.
      Nàng ý thức được lúc này khả năng lành ít dữ nhiều, nghĩ tới ở trước mặt con trai mình, nàng bị hạ lệnh chém đầu. chứng minh, từ đầu cố gắng cũng nhất định có thể bò đến địa vị cao, có khả năng còn chưa có bắt đầu, bị đánh đến địa ngục.
      Mắt thấy sắc mặt Vệ Cảnh càng trầm xuống, há mồm hình như muốn gọi người tiến vào chém chết nàng.
      Viên Diệu Diệu tham lam mà nhìn thoáng qua hài tử, lại ngẩng đầu liếc xéo cẩu hoàng đế Vệ Cảnh. Khuôn mặt vẫn tuấn như vậy, nhưng Viên Diệu Diệu chỉ muốn nhổ nước miếng vào .
      Nàng trong nháy mắt liền nghĩ thông suốt, nếu lần này thượng vị thành công, nàng bao giờ có cơ hội thị tẩm. Đáng thương nàng lớn lên xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, tiếng trong trẻo như em bé, ngực lớn mông nở, gợi cảm cực kì, cố tình Vệ Cảnh mắt chó bị mù, ông trời bạc đãi nàng, nàng hôm nay thế nhưng là hồng nhan bạc mệnh.
      Viên Diệu Diệu tận dụng cơ hội cuối cùng đưa tay sờ sờ khuôn mặt con trai, Vệ Cảnh khoé mắt muốn nứt ra, giơ tay muốn đẩy nàng.
      nghĩ tới Tam hoàng tử còn khóc lại nâng lên tay bắt được ngón tay của Viên Diệu Diệu. Càng làm người bất ngờ là, tiếng khóc cũng theo đó dừng lại.
      Lông mi hài tử còn dính nước mắt, giờ phút này lại mở to mắt thẳng tắp mà nhìn bọn họ. Con ngươi như nho đen, bởi vì nhiễm tầng nước mắt, nhìn như thuỷ tinh đen, lộ ra chút ánh sáng.
      Lòng bàn tay mềm mại mà cực nóng, cứ như vậy gắt gao mà cầm ngón tay Viên Diệu Diệu, cảm xúc này thập phần kỳ diệu, đem tim nàng hòa tan.
      “Bé ngoan.” Viên Diệu Diệu khỏi ra câu khích lệ, giọng nàng run rẩy, hốc mắt đỏ lên.
      Vệ Cảnh tự nhiên dám hất tay nàng ra, sợ vô tình làm đau Tam hoàng tử, vừa ngẩng đầu liền thấy Viên Diệu Diệu rơi lệ đầy mặt. Nàng chớp đôi hàng mi dài, cũng dính đầy nước mắt, biết vì sao động tác này cùng với hài tử trong ngực cực kì giống nhau.
      Trong điện khí hoàn toàn an tĩnh lại, Lý Đức nhìn thấy màn thần kì này, khỏi thở phào nhõm, phảng phất cũng bị cảm động.
      “Ngươi ——” Vệ Cảnh mở miệng, có chút hiểu tình cảnh này, chỉ là trong lòng mềm nhũn, muốn mở miệng dỗ dành nữ nhân yên lặng rơi lệ này.
      “Ta có thể ôm cái ?” Viên Diệu Diệu rèn sắt khi còn nóng.
      Nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào , hai người bốn mắt nhìn nhau, Vệ Cảnh khỏi run run, hề nghĩ ngợi liền đem hài tử trong lòng đưa cho nàng.
      Thẳng đến khi trong lòng ngực trở nên trống rỗng, ánh mắt vẫn dời khỏi nàng. Trong lòng chỉ toát ra ý niệm: tiểu thường tại này dễ khóc.
      nghĩ mình đường đường là ngôi cửu ngũ, duyệt qua vô số nữ nhân, dạng người gì mà chưa thấy qua. Vui buồn hờn giận, trằn trọc thừa hoan, các nàng trong lòng nghĩ cái gì, đều biết.
      Nhưng là giờ phút này, có chút hiểu tâm tư của tiểu thường tại này.
      Viên Diệu Diệu có ra vẻ thống khổ, cũng nhẫn, càng có biểu khóc như hoa lê rơi, là khóc bằng là cố tình phô bày nhan sắc.
      Biểu tình vừa rồi của nàng phức tạp, nhưng Vệ Cảnh vẫn có thể hiểu chút, vừa uỷ khuất, vừa hỗn loạn chờ đợi.
      Được ôm bé con vào lòng, Viên Diệu Diệu có loại cảm giác mất mà tìm lại được, nàng vốn nghĩ rằng nếu lần nữa được ôm Tam hoàng tử, nàng nhất định ghì chặt con vào lòng, hận thể dung nhập vào thân thể mình. Nhưng đến khi chân chính chạm vào cơ thể nho mềm mại , nàng cũng dám dùng sức, chỉ như vậy mềm mà ôm, cả trái tim như được lấp đầy.
      “Khụ khụ ——”Vệ Cảnh thấy nàng ôm đến thể đứng yên, khỏi ho khan hai tiếng nhắc nhở.
      Viên Diệu Diệu ngẩng đầu, mặt vẫn là biểu cảm như khóc như trách. giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt trượt xuống, theo khuôn mặt rơi xuống cằm, mắt thấy liền phải giọt, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
      “Hoàng Thượng, thay ta lau nước mắt, đừng để rơi lên người Tam hoàng tử.”
      Vệ Cảnh cho rằng nàng sắp câu gì đó cảm động lòng người, Viên Diệu Diệu rốt cuộc mở miệng, lại là chỉ huy ngôi cửu ngũ làm việc.
      levuong, yuki0129, Lazzy Le12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :