1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 59: Thế nào gọi là Vệ Cẩu Tử
      Editor: Chôm chôm
      Viên Diệu Diệu thấy hôm nay cảm xúc của Hoàng thượng tăng vọt, theo hỏi, “Chuyện gì làm Hoàng thượng vui vẻ như vậy, cho tần thiếp nghe chút.”
      Vệ Cảnh ho tiếng, miễn cưỡng thu lại ý cười, thấp giọng : “Lý Đức, ngươi cho Miêu tần nghe.”
      “Khởi bẩm Miêu tần nương nương, hôm nay triều, Hoàng thượng bác bỏ cầu mưa móc đều dính của các triều thần, hơn nữa còn làm bọn họ sợ tới mức từ sau dám nhắc lại…”
      Lý Đức vạn phần cung kính đem việc lại lần, lúc nhắc tới sắc mặt tốt của các triều thần, Viên Diệu Diệu trực tiếp cười ra tiếng.
      “Đề nghị đó của Hoàng thượng cũng quá tuyệt rồi, ra làm chư vị triều thần dám nhiều lời.”
      Viên Diệu Diệu giơ ngón tay cái lên với , biểu tình tán thưởng, ước gì có thể dỗ càng thêm vui vẻ.
      Vệ Cảnh lúc này lại trở nên rụt rè, ho tiếng, miễn cưỡng lôi kéo khoé miệng ra nụ cười, nhưng lại chịu lộ biểu tình thêm chút.
      “Hôm nay trẫm muốn cùng Miêu tần ăn mừng tốt.”
      Lời vừa ra, lập tức có cung nhân chuẩn bị. Ăn mừng chút, chính là phải có rựou có thịt có nương.
      nương có Miêu tần, cũng tới lượt người khác, bọn họ là người hầu hạ phải chuẩn bị rượu và đồ ăn ngon, còn phải xem tâm ý của hai vị chủ tử, tránh có món nào tốt, làm Hoàng thượng vui, vậy lại mất nhiều hơn được.
      Hoàng thượng vui vẻ, lời cũng nhiều hơn, cùng Miêu tần ngươi câu ta câu, nếu phải là bàn có vỏ hạt dưa, trong mắt người ngoài, giống như là mở tiệc trà.
      Tam hoàng tử cũng được ôm đến, nhà ba người.
      Tam hoàng tử non nớt kêu “nga nga nga”, giống như đáp lại lời hai người bọn họ. Nghe thấy tiếng này, Hoàng thượng đều là bộ dạng vui vẻ ra mặt, giống như được ăn kẹo mừng.
      Nhìn ngôi cửu ngũ và Miêu tần nương nương thấy Tam hoàng tử ê a học mà vô cùng vui vẻ, thậm chí còn cười nghiêng ngả, trong lòng Lý Đức khỏi than .
      đám hiểu đời,chỉ là mồm miệng ra mấy lời có ý nghĩa, sau đó lại còn ngừng chảy nước miếng. Như vậy người xung quanh ai cũng làm được.
      Nhưng mà Hoàng thượng và Miêu tần nương nương lại cười cái, thậm chí lúc bực bội, còn phát giận với bọn họ.
      cùng là người nhưng cùng số mệnh, tại sao phải từ bụng tiên hoàng hậu chui ra chứ?
      Rượu và thức ăn rất nhanh được mang lên, Tam hoàng tử ăn được mấy thứ này nên được bà vú ôm xuống.
      Viên Diệu Diệu và Vệ Cảnh hứng thú rất cao, ban đầu còn chú ý lễ nghi quy củ, uống tương đối an phận. Nhưng lát sau, hứng thú tăng cao, cả hai người đều đỏ mặt, hiển nhiên uống hơi nhiều.
      “Nào, ái tần, chúng ta uống giao bôi.”
      Vệ Cảnh nâng chén rượu, hướng về phía nàng cười, bộ dạng phúc hậu vô hại.
      Viên Diệu Diệu chớp mắt, cười càng vui vẻ, lập tức nâng chén, vòng qua cổ tay , ngửa đầu uống hết ly rượu.
      Uống hết ly rượu giao bôi, cả hai bắt đầu cười ha ha.
      Tiếng cười này thô thiển làm người nỡ nhìn thẳng. Lý Đức lập tức phất tay cho người lui ra, chỉ ở lại, cùng Tiểu Khang tử và Thuý Trúc hầu hạ.
      Hai vị chủ tử này khi say, lại dễ hầu hạ. Ngay cả rót rượu cũng cần bọn họ, toàn bộ là hai người tự mình làm.
      “Sư phụ, cứ uống như vậy có sao ? Rượu này trân quý ủ nhiều năm, tác dụng chậm nhưng lớn, uống có chút ràng, phải làm sao cho phải?”
      Vẻ mặt Tiểu Khang tử ưu sầu. Hoàng thượng phải ăn mừng tốt phen, vậy rượu và thức ăn chuẩn bị tất nhiên đều ngon.
      Vấn đề là Viên Diệu Diệu cũng là bộ dạng có thể uống, hai vị chủ tử đều có chút vui vẻ quá mức, căn bản quan tâm chuyện lúc sau, chỉ muốn uống rượu.
      Hai người uống hết ly này đến ly khác, rất nhanh say khướt.
      “Miêu miêu, trẫm với ngươi vì sao trẫm vui, những thần tử đó mỗi ngày mặc triều phục, giống như bà quản gia mỗi này làm khó trẫm, các loại…”
      Vệ Cảnh vươn tay để lên vai Viên Diệu Diệu, chuyện có chút cà lăm .
      Nhưng có câu nào biểu đạt vui sướng của mình, làm bọn Lý Đức nghe xong đều khỏi thở dài trong lòng.
      Từ xưa đến nay, có rất nhiều văn nhân dùng thơ từ ca phú để biểu đạt khó chịu hay thất bại, nhưng rất ít ngôi cửu ngũ nào viết thứ này.
      Rốt cuộc viết ra phải là thừa nhận mình là vị hoàng đế vô dụng sao?
      Chân long thiên tử vốn phải ở phía áp đảo mọi người, hoàng uy là thứ ai có thể xúc phạm, nhưng có rất nhiều hoàng đế cũng phải chịu các loại hạn chế.
      Đương nhiên mấy lời loại này vào lúc thanh tỉnh, Vệ Cảnh sống chết đều , nhưng giờ uống say, trước mặt là Miêu tần, cho nên lời ra đều vô cùng lộ liễu.
      “Cẩu tử, cùng nhau chuyện ta cũng rất vui. Ngươi thế mà có thể ta còn ngọt hơn quả nho…”
      Viên Diệu Diệu hi hi ha ha cừoi , nàng cũng nâng tay đặt lên vai Vệ Cảnh, mồm miệng giống hệt Hoàng thượng.
      Nàng vừa dứt lời, ngừoi hầu hạ bên cạnh lập tức ngây ngẩn cả người, vẻ mặt kinh khủng nhìn Viên Diệu Diệu.
      Chậm , Miêu tần, cẩu tử là gọi ai?
      Lý Đức và Tiểu Khang tử hai thầy trò vô cùng ăn ý quay đầu lại, đồng thời nhìn về phía Thuý Trúc.
      Thuý Trúc liên tục xua tay, biểu tình vô tội, thực tế sắc mặt nàng có chút trắng bệch, ngừoi toàn mồ hôi lạnh.
      Nàng biết Miêu tần nương nương có thói quen vô cùng thích giọng thầm, Thuý Trúc là đại cung nữ hầu hạ bên ngừoi Miêu tần, hơn nữa tai cũng bị ù bị điếc.
      Ngược lại thính lực của nàng còn rất tốt, cho nên ngẫu nhiên cũng nghe được hai câu, “cẩu tử” hai từ này thường xuyên xuất trong miệng Miêu tần nương nương.
      Nhưng những lúc ấy phía trước hai từ này còn có thêm cái họ Vệ.
      Toàn xưng: Vệ cẩu tử.
      Đương kim Hoàng thượng họ Vệ, cần phải cũng biết Vệ cẩu tử này trong miệng Viên Diệu Diệu là ai.
      Nhưng vẻ mặt của ba bọn họ là biểu tình kinh sợ, vậy mà hai vị đương lại là vẻ mặt trấn định, thậm chí vẫn đắm chìm trong vui mừng khôn xiết.
      Bất kể là người ra Viên Diệu Diệu hay người bị gọi là Vệ Cảnh, đều coi ai ra gì là nâng chén, hiển nhiên hai người họ đều ý thức được xưng hô này có vấn đề gì.
      Hai người uống rất cao hứng, chỉ lời đủ để biểu đạt niềm phấn khởi trong lòng, cho nên bọn họ quyết định muốn làm ít hành động.
      “Miêu miêu, trẫm lại ôm ngươi xoay vòng nhé?” Vệ Cảnh cầm tay nàng.
      Viên Diệu Diệu giơ tay chống cằm, cặp mắt say lờ đờ mê ly, nhưng mặt lại bộ dàn hưng phấn dị thường.
      “Được ạ. Lúc Hoàng thượng ôm tần thiếp xoay vòng, tần thiếp cảm thấy rất cao hứng!”
      Hai ngừoi xong, nắm tay đứng lên, mặt đầy hùng tâm tráng chí.
      Bọn Lý Đức vội vàng tiến lên, lúc hai vị chủ tử đứng lên, thân thể khống chế được mà lung lay, thế mà còn muốn ôm nhau quay tròn, căn bản là có khả năng.
      “Hoàng Thượng, nương nương, sắc trời còn sớm, các ngài có muốn nghỉ ngơi ạ?
      Lý Đức trợn mắt dối, mặt vẫn là biểu tình trung thực mười phần.
      Thuý Trúc quay đầu ra bên ngoài nhìn mặt trời cao, trong lòng nghĩ biết phải gì.
      Nhưng Tiểu Khang tử bên cạnh cũng biểu chân như thế. Nàng chỉ có thể thu hồi kinh ngạc, mặt biểu cảm mà đứng đó.
      Hoàng thượng vừa hạ triều liền đến chỗ Miêu tần chúc mừng, sau đó uống rượu trò chuyện âu yếm, sao có thể mới hồi mà trời tối.
      Lời này của Lý tổng quản là quang minh chính đại phạm thượng, hơn nữa còn làm đến thuần thục, Khang công công bên cạnh cũng phối hợp vô cùng ăn ý, hiển nhiên loại chuyện này cũng là tập mãi thành quen.
      nghỉ ngơi, trẫm muốn okm Miêu Miêu ngắm sao.”
      Vệ Cảnh nghe lời Lý Đức liền hăng hái .
      duỗi tay muốn ôm Viên Diệu Diệu ra ngoài, Viên Diệu Diệu vừa nghe ngắm sao lại càng thêm vui vẻ.
      “Cẩu tử, giờ ngươi ngừng dỗ ngọt ta, còn chủ động mang ta làm chuyện thú vị. Ta rất vui sướng.”
      Đôi tay Viên Diệu Diệu ôm lấy cổ , Hoàng thượng giờ say, cả người mềm như bông, làm sao còn sức lực ôm nàng.
      Đừng ôm, ngay cả lực kéo nàng đứng lên còn có.
      Miêu tần nghĩ muốn ôm cổ , sau đó mang nửa ngừoi đè lên người , để ôm nàng vào ngực.
      Đáng tiếc tại đúng là bị kéo vào lồng ngực, nhưng hai người đều bị ngã mặt đất.
      Nàng đè lên người , hai người ngã đau hay cũng biết, còn cười vui vẻ.
      Ba người Lý Đức đều sững sờ, trong lòng Thuý Trúc sốt ruột phát hoả, xong đời, Miêu tần nương nương lại câu cẩu tử, lúc này xong.
      Rượu đúng là phải thứ tốt, uống say liền lời mê sảng, đem những điều bình thường giấu ở đáy lòng ra toàn bộ.
      “Ngắm sao mà là chuyện thú vị sao? phải, để trẫm cho ngươi biết chuyện gì mới thú vị nhé?”
      Vệ Cảnh bị nàng đè mặt đất nhưng hoàn toàn cảm thấy khó chịu, ngược lại cò giơ tay ôm eo nàng.
      Nhìn hai người bọn họ chuyện, vài động tác muốn hưởng thụ, ba người Lý Đức hoàn toàn hết chỗ .
      Đây là đem mặt đất thành giường? Muốn nằm đây ngủ giấc?
      “Chuyện gì thú vị?”
      “Đương nhiên là chuyện ta và ngươi cùng làm, chuyện giường trong màn.”
      Sau khi xong câu đó, Vệ Cảnh lớn tiếng cười rộ lên, mang theo vài phần đắc ý.
      Sau khi , muốn làm động tác phi thường nam tính là nghiêng người đè lên Viên Diệu Diệu, kết quả là ngày thường làm vô cùng dễ dàng mà giờ lại khó khăn vô cùng.
      Cả ngừoi vô lực, cuối cùng phải đẩy Viên Diệu Diệu ra trước, sau đó mới áp lên người nàng. Nhưng mặt vẫn là biểu tình đắc ý, so với ngày thường còn ràng hơn, quả thực là lỡ nhìn.
      Mặt Thuý Trúc đỏ bừng, hai thầy trò Lý Đức đều muốn che mặt lại, phải thẹn thùng mà là phát hoảng.
      Ngôi cửu ngũ trước mặt mọi người chuyện cười, hơn nữa còn là chuyện cười thô tục.
      Là ai đánh trái chân long thiên tử, lúc này mà để nhóm ngự sử nhìn thấy, phỏng chừng bọn họ đều tìm dây thừng thắt cổ tự sát.
      Rốt cuộc Hoàng thượng ôm Miêu tần chuyện cười thô tục quá mức khó coi, hơn nữa còn tự thấy đây là chuyện đáng chê cười, có thể chọc cười tất cả mọi người.
      “Hoàng thượng, nàng, mặt đất rất lạnh, nô tài đỡ hai ngài lên giường nằm?”
      Lý Đức định tiến lên hai bước, nào biết vừa xong thấy Vệ Cảnh khua tay.
      , ruồi bọ ở đâu tới, đuổi đuổi ! Lúc trẫm vui vẻ, đừng tới quấy rầy trẫm diệt chín tộc nhà ngươi.”
      Thần sắc ghét bỏ mặt ngôi cửu ngũ quá ràng, Lý Đức lập tức dừng bước chân, xoay ngừoi trở về.
      giờ gọi là ruồi bọ, có bản lĩnh cả đời này đừng muốn hầu ạ, Cẩu tử!
      Ps: Tức nước vỡ bờ. :)))
      yuki0129, Lazzy Le, SiAm13 others thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 60: Cùng nhau
      Editor: Chôm chôm
      Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng Lý Đức cảm thấy trận thoải mái, Miêu tần nương nương đặt cho Hoàng thượng nick name hay.
      Ngầm có ý gọi hoàng đế cẩu tử, làm cho nô tài như gọi lên thấy cả người vui vẻ.
      Ngay cả Lý Đức cũng bị đuổi, bọn Tiểu Khang Tử dĩ nhiên càng thể lộn xộn, miễn cho mặt nóng phải dán mông lạnh.
      “Cẩu tử, ngươi sao ở đâu?” Viên Diệu Diệu đẩy Vệ Cảnh.
      Nam nhân đè người nàng, làm cho nàng có cảm giác sắp thở nổi, nhưng đối với nữ nhân mà , lãng mạn này nhớ kỹ cả đời.
      Bởi vậy, nàng nhìn thấy sao nên lập tức gấp gáp hỏi.
      Vệ Cảnh giơ tay lên trung vẫy vẫy, hiển nhiên là tưởng tưởng rằng vẫy tay gọi người lại, nhưng giờ còn sức lực, nên nhìn cái tay kia như múa may, sau đó rơi mặt đất, ngay cả sức nâng lên cũng có.
      “Lý Đức đâu? Lấy mấy ngôi sao xuống cho Miêu tần.”
      Vệ Cảnh như chuyện hiển nhiên, là say tới mất nhận thức. Đương nhiên đối với câu “cẩu tử” của Viên Diệu Diệu cũng chấp nhận nhanh chóng, cam chịu giống như đó là cái tên thứ hai của .
      Lúc này gan Lý Đức cũng lớn hơn, trợn trắng mắt hề che giấu.
      “Sư phụ, Hoàng thượng gọi ngài kìa.” Tiểu Khang Tử nhịn được, mặt lộ vài phần tươi cười, duỗi tay đẩy Lý Đức.
      Lý Đức kêu tiếng a, giơ tay làm bộ muốn đánh .
      “Còn hỏi ngôi sao đâu, Hoàng thượng cho rằng ta là Hậu Nghệ sao, có thể lấy mũi tên bắn cho ?”
      Nếu phải còn người ngoài là Thuý Trúc đứng ở đây, chừng Lý Đức nhổ nước miếng về phía Tiểu Khang Tử.
      Thuý Trúc vẫn duy trì tư thế đứng thẳng như cũ, giờ trong lòng nàng tự thôi miên mình, nàng là cái cọc gỗ, nên biết đến những chuyện diễn ra ở đây.
      Nàng chưa từng nghe thấy chủ tử gọi Hoàng thượng là cẩu tử, cũng nghe được đoạn vui đùa của Hoàng thượng và chủ tử, càng thấy được Hoàng thượng vô cùng khó khăn mới ngăn được chủ tử, còn đắc ý dào dạt vì chuyện đó.
      Ngay cả những chuyện đó đều chưa thấy, nên đương nhiên đoạn đối thoại của Lý Tổng quản và Khang công công nàng cũng nghe thấy.
      “Ngôi sao……” Vệ Cảnh nhắc nhắc lại chữ ngôi sao, sau đó liền nhắm mắt ngủ.
      Lý Đức cẩn thận nghe mới thấy loạt tiếng ngáy , thế là ngủ rồi.
      “Cẩu tử, ngôi sao đâu?”
      Viên Diệu Diệu lại hề quên, lần nữa lầu bầu hỏi hai câu.
      Đương nhiên người đè lên ngừoi nàng ngủ ngon lành chắc chắn cho nàng được đáp án.
      “Ngươi cho ta ngôi sao mà lại còn ngủ đè nặng ta. để ý tới ngưoi nữa!” Viên Diệu Diệu giống như tức giận, dẩu miệng, thần sắc mặt vui vẻ.
      Lúc lời này, nàng còn nâng tay lên đẩy người Vệ Cảnh.
      Nhưng nam nhân rốt cuộc rất nặng, cộng thêm nàng lại có sức lực, chỉ cảm thấy trước ngực như bị khối đá nặng trĩu đè lên, cảm giác vô cùng khó chịu.
      “Người xuống cho ta!” Nàng cắn chặt khớp hàng, nâng đôi tay lên dùng sức toàn thân đẩy ra.
      “Ta cũng ngủ.” Viên Diệu Diệu nhắc mãi lời này, xoay người đưa lưng về phía , liền như vậy nhắm hai mắt lại.
      Vệ Cảnh bị đẩy sang bên, nằm ở đó tiếp tục ngủ ngon, lúc bị đẩy ra hình như cũng có cảm giác gì.
      Ba ngừoi bọn Lý Đức nhìn nhau, cuối cùng Lý Đức nháy mắt với Tiểu Khang Tử.
      “Sư phụ, nội lực ngài thâm hậu, ngài hỏi .”
      Kết quả, vừa xong, Lý Đức lập tức giơ tay đánh .
      “Có chỗ cho ngươi nhảm sao, bảo ngươi ngươi phải !”
      Tiểu Khang Tử biết phía Lý Đức thể cầu xin được, chỉ có thể hướng về phía Thuý Trúc.
      Nhưng đợi mở miệng, thấy Thuý Trúc hướng về phía xua tay, mặt là thần sắc kinh hồn, giống như là hồng thuỷ mãnh thú, mở miệng ra ăn tươi nuốt sống nàng.
      Tiểu Khang Tử ho tiếng, kết quả, còn chưa làm gì, bị đánh cái lên đầu.
      “Đừng lần mần, lập tức qua . Hoàng thượng mà bị cảm lạnh, ngày mai hỏi chuyện ta do ngươi sai.”
      Lý Đức lấy Hoàng thượng ra áp chế , Tiểu Khang Tử lập tức qua.
      “Hoàng Thượng, nương nương, mặt đất lạnh, lên giường ngủ được ?”
      Trả lời chính là tiếng hít thở, hiển nhiên là hai vị chủ tử đều ngủ say, ai trả lời vấn đề của .
      “Được rồi, sửa sang lại quần áo của chủ tử, sau đó hai người các ngươi mỗi người đỡ người, ta gọi người vào hầu hạ. Ngàn vạn lần thể những người bên ngoài nhìn được điều gì nên nhìn, nếu …”
      Nửa câu sau của Lý Đức còn chưa , Tiểu Khang Tử và Thuý Trúc biết muốn gì, hai ngừoi lập tức gật đầu, bước nhanh qua, nâng hai vị chủ tử lên.
      Vệ Cảnh và Viên Diệu Diệu ngủ rất sâu, lúc trước nằm mặt đất lăn lộn, quần áo đều bị rối loạn.
      Bọn Tiểu Khang Tử nhanh chân làm theo lời Lý Đức, sửa sang lại quần áo cho hai người chỉnh tề. Đợi người bên ngoài tiến vào mới cùng nhau khó khăn đem hai vị chủ tử lên giường, thấy bọn họ ngủ an ổn, Lý Đức mới thở dài nhõm.
      Ban ngày ban mặt ngủ, cho nên đến nửa đêm hai người bị khát mà tỉnh lại, cùng nhau kêu muốn uống nước.
      Uống xong mới mơ mơ màng màng mở to mắt, liền thấy ba người Lý Đức đứng xung quanh.
      Đầu óc Viên Diệu Diệu choáng váng hồ đồ, Vệ Cảnh cũng tốt hơn so với nàng, nânh tay ấn trán mình, dạ dày cuộn trào mãnh liệt như muốn phun ra.
      “Sao nhiều người đứng đây vậy, ra bớt , để mấy người ở lại là được rồi.”
      Cuối cùng Vệ Cảnh cũng tỉnh táo chút, nhăn chặt mày, trong giọng lộ khó chịu.
      “Bẩm Hoàng thượng, nơi này chỉ có nô tài, Tiểu Khang Tử và Thuý Trúc ba ngừoi hầu hạ ạ.”
      Lý Đức ho tiếng, cẩn thận trả lời câu, sợ Hoàng thượng muốn đâm .
      “Vậy sao lại có nhiều bóng người như vậy, a, đau đầu!”
      Vệ Cảnh bất mãn mà cau mày, giọng hô câu.
      Nhưng sau đó lần nữa xoa đầu, nheo mắt nhìn kĩ, mới phát ra người bên cạnh nhiều, sở dĩ thấy nhiều là do uống say, nên các bóng người chồng lên nhau.
      “Trẫm ngủ bao lâu?” nhìn thoáng qua ánh trăng bên cửa sổ, mày nhăn chặt lại.
      Lý Đức đáp lại câu, Vệ Cảnh càng thêm đau đầu, cảm giác sau khi uống say tốt.
      Cố tình lại thể trách người khác, rượu là sai người mang đến, cũng ai bắt uống.
      Viên Diệu Diệu uống xong hai ngụm trà, cả người lại vô lực nằm xuống.
      “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp đau đầu vô cùng, thể hầu hạ ngài, ngài tuỳ tiện vậy.”
      Nàng giờ vô cùng thoải mái, nên lời “Ngài tuỳ tiện vậy” cũng ra, giống như hoàn toàn từ bỏ.
      ra Vệ Cảnh muốn cùng nàng nằm nghỉ ngơi, nhưng vừa nhớ tới tấu chương chồng chất bàn ở Long Càn Cung, có chút ăn tiêu.
      “Trẫm còn phải phê duyệt tấu chương.” thở dài tiếng, mặt đều là bất mãn.
      Hiển nhiên là muốn phê duyệt, nhưng ngày mai còn phải vào triều sớm, tấu chương giống như vĩnh viễn đều phê duyệt hết, mỗi khi xem xong chồng, chồng tiếp theo chờ đợi .
      Rốt cuộc lãnh thổ quốc gia rộng lớn, năm hồ bốn biển phát sinh chuyện lớn gì, đều do quyết định.
      Ba tỉnh sáu bộ cũng chờ ra lệnh, hơi lười biếng chút, có khả năng đất nước cũng mất.
      ra cũng muốn nghĩ để ngày mai, ngày mai lại ngày mai, ngày mai lại làm, đáng tiếc trọng trách vai nặng ngàn cân, thể lơi lỏng chút nào.
      Chỉ hơi thả lỏng chút, cảm thấy mình là tội nhân của thiên hạ.
      “Hoàng thượng, hay nô tài sai người mang tấu chương về đây, ngài có thể nghỉ tạm lát.”
      Lý Đức có thể làm đến chức đại tổng quản, tất nhiên là phải đúng lúc vì ngôi cửu ngũ phân ưu.
      Tay Vệ Cảnh chống cằm, hiển nhiên nghiêm túc tự hỏi, tại quả cả người vô lực, muốn động đầu ngón tay.
      , đỡ trẫm lên, đường về Long Càn Cung còn có thể hóng gió cho tỉnh táo.”
      Cuối cùng, vẫn về Long Càn Cung, Lý Đức lập tức quỳ xuống hành đại lễ, khen ngợi tinh thần nghiêm túc vì dân vì nước của ngôi cửu ngũ.
      “Hoàng thượng bình an, tần thiếp tiễn ngài.”
      ngủ đến mơ mơ màng màng, bị Thuý Trúc trộm đẩy tỉnh, Viên Diệu Diệu cắn răng chống đỡ sức lực toàn thân để ra hai câu này.
      “Dựng Miêu tần của các ngươi dậy. Mặc quần áo cho nàng, để nàng theo trẫm Long Càn Cung.”
      Vệ Cảnh đứng dậy, dang tay để các cung nhân hầu hạ mặc quần áo, còn quên duỗi tay chỉ Thuý Trúc, hạ mệnh lệnh.
      “Dạ.” Thuý Trúc vui vẻ, lập tức đỡ Viên Diệu Diệu đứng dậy.
      Viên Diệu Diệu ngủ say, kết quả bị Thuý Trúc nâng dậy. “Tần thiếp cũng phải ?” Nàng thảm, căn bản muốn , nhân lúc lời này lại nằm xuống giường.
      Ước gì các cung nhân đều mất hết sức lực, nâng nổi nàng dậy.
      Thuý Trúc hướng mắt về hai cung nữ bên cạnh, có bốn cung nữ cùng nhau giữ chặt nàng, nàng muốn phản kháng cũng có cơ hội.
      “Đương nhiên phải , ở bên trẫm lúc uống rượu, vậy lúc phê duyệt tấu chương cũng phải ở bên.”
      Vệ Cảnh rất đúng lý hợp tình.
      Viên Diệu Diệu trợn trắng mắt, nàng muốn từ chối, nhưng lại thể từ chối.
      Vệ Cẩu Tử căn bản có ý cùng nhau làm gì, mà đơn giản là thấy Viên Diệu Diệu nằm thoải mái ở đó, còn lại phải nghiêm túc phê duyệt tấu chương, nên vô cùng thoải mái.
      Cho nên nhất thiết phải tìm người chịu cùng, Viên Diệu Diệu đương nhiên tránh khỏi.
      “Lúc uống rượu, tần thiếp có thể cùng người uống, nhưng tấu chương sao có thể cùng nhau phê?”
      Nàng giọng thầm, giọng mang theo bất mãn.
      Vệ Cảnh văn võ song toàn, thính lực rất tốt, nàng cũng nghe .
      “Tấu chương sao lại thể cùng nhau, trẫm phê duyệt, ngươi đứng nhìn.”
      Lúc này Viên Diệu Diệu muốn thầm cũng được, nàng đành bĩu môi chuyện nữa, nhưng biểu cảm hậm hực mặt rất ràng.
      Bất kể thế nào, cuối cùng Viên Diệu Diệu vẫn bị tóm tới, ngồi lên kiệu rồng với ngôi cửu ngũ.
      Sau khi bị kéo lên, nàng vẫn là bộ dạng lười biếng, trực tiếp nằm trong ngực Vệ Cảnh, biểu cảm hưởng thụ, nếu để phi tần khác nhìn thấy, chắc lại bị chọc giận đến thất khiếu (bảy lỗ mặt) bốc khói. Cố tính nàng vẫn là trạng thái bình yên, nhàng nhắm mắt, như ngủ.
      Có thể được ngồi chung kiệu cùng Hoàng thượng, còn được ôm trong ngực, ở trong mắt người khác chính là việc thể tưởng tượng được.
      Ps: nhiều khi t khinh bỉ bản thân vì độ lười của chính mình. Nhưng như kiểu hết thuốc chữa các nàng ạ. :yoyo44:. Xin hứa từ nay chăm chỉ hơn, XIN HỨA XIN HỨA XIN HỨA. Hi vọng mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ truyện. :yoyo26:
      yuki0129, Lazzy Le, SiAm6 others thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 61: Ôm nàng kiều hạ
      Editor: Chôm chôm
      Có sẵn đệm thịt, Viên Diệu Diệu lập tức ngủ mất.
      Nằm trong lồng ngực ấp ám cực nóng, long tiễn lại chậm, người được bọc áo choàng, đường gió thổi qua, làm cảm giác mơ màng lại lần nữa đánh úp nàng.
      Vệ Cảnh nhìn chằm chằm nàng, đương nhiên vẻ mặt nàng thoải mái nhắm mắt, sắp tiến vào mộng đẹp, liền nhăn mày.
      là cùng xem tấu chương, sao nàng lại muốn ngủ rồi.
      Huống hồ, Vệ Cảnh muốn nhân lúc ngồi kiệu có thể tỉnh táo chút, nghĩ tới, giờ nhìn Viên Diệu Diệu ngủ ngọt ngào đến vậy, làm cũng có cảm giác mệt mỏi rã rời.
      “Khụ khụ.” ho hai tiếng, bỗng nhiên run rẩy hạ hai bả vai.
      Người vốn mơ mơ màng màng muốn vào giấc mộng là Viên Diệu Diệu lại bị tỉnh giấc.
      mặt nàng đều là thần sắc thoải mái, cho dù là ai, lúc sắp ngủ lại bị đánh thức, đều vui nổi. Hơn nữa nàng còn vào giấc mơ rồi còn bị đánh thức.
      Viên Diệu Diệu vỗ bờ vai , ý muốn lộn xộn, rồi tiếp tục cọ đầu qua, như muốn ngủ tiếp.
      Nhưng lúc nàng lại sắp ngủ, lại tiếp tục bị người đánh thức. Viên Diệu Diệu đột nhiên ngẩng đầu, dùng đôi mắt hung ác trừng .
      Vệ Cảnh lại làm bộ dạng vô tội, mặt như viết: “Chuyện của ngươi liên quan đến ta”, làm cho Viên Diệu Diệu muốn bùng cháy.
      Lúc này nàng học khôn, trực tiếp úp mặt vào lòng Vệ Cảnh, để biết rằng nàng ngủ hay chưa.
      Vệ Cảnh hừ tiếng, đợi nàng ngủ, liền động đậy cả hai thân thể.
      được ngủ. Tới Long Càn cung lại , bằng ta cho ngươi xuống dưới kiệu dãi nắng dầm mưa.”
      thấp giọng cảnh cáo, Viên Diệu Diệu rầm rì vài tiếng, ràng mười phần muốn, nhưng vẫn phải ngẩng đầu, nỗ lực chống mí mắt, cho mình ngủ.
      Lý Đức đằng trước, đối với chuyện kiệu , chỉ mơ hồ cảm thấy giờ Hoàng thượng ngồi quá thoải mái, lát nữa tìm hiểu nguyên nhân.
      Tiểu Khang Tử lại luôn đằng sau, hành động của Hoàng thượng và Miêu tần nương nương, nhìn ràng.
      Lúc đầu hiểu , nghĩ rằng người Hoàng thượng có con rận, ngồi yên lại động hai cái, có thể là tiểu súc sinh cắn Hoàng thượng. Trong lòng suy nghĩ vậy, mặt liền trắng hai phần, nghĩ có nên chạy nhanh báo cho sư phụ hay , dù sao chuyện này cũng .
      Kết quả liền nhìn thấy Miêu tần nương nương ngẩng đầu trừng Hoàng thượng, tâm tình sốt ruột của Tiểu Khang Tử lập tức bị dập tắt.
      Khẳng định là hoàng đế ôm người đẹp trong ngực, thân thể ngo ngoe rục rịch, sau đó địa phương nào đó chọc đến Miêu tần nương nương, cảm giác kia chắc chắn thoải mái.
      Đáng tiếc, Tiểu Khang Tử từ tiến cung, chưa từng cảm thụ qua, đồ vật kia sớm còn, aizzz.
      Sau khi đoán như vậy, liền rời tầm mắt , tránh quấy rầy hứng thú của Hoàng thượng.
      Chỉ là đây là kiệu rồng, hi vọng hai vị chủ tử đừng quá cao hứng, sau đó làm ra hành động chữ X vậy rất buồn cười.
      Đương nhiên chuyện này đến phiên quản, cho nên lời.
      Chỉ sau khi nghe được Hoàng thượng câu kia, Tiểu Khang Tử mới hiểu được hai suy nghĩ kia của đều đúng.
      Hoàng thượng vừa bị rận cắn, cũng phải thân thể hưng phấn, mà đơn thuần là muốn cho Miêu tần nương nương ngủ.
      Tiểu Khang Tử khỏi bĩu môi, xem tên cẩu tử phá hoại này, nghĩ mình là Liễu Hạ Huệ, người đẹp trong lòng mà loạn, phi (phỉ nhổ).
      quay ra chỗ người rồi trợn trắng mắt, tất nhiên rất nhanh lại khôi phục bình thường, sợ bị Hoàng thượng hay Miêu tần nương nương phát , thần sắc mặt lại cung kính có thừa.
      Bất đắc dĩ, loại chuyện buồn ngủ lại là điều con người khống chế được, sâu ngủ trước sau muốn rời nàng, cứ như hình với bóng dây dưa.
      Cảm giác ấm áp khi được người khác ôm, cho dù thân thể Hoàng thượng có chút cứng, nhưng vẫn ảnh hưởng đến cảm giác buồn ngủ của nàng.
      Vẫn là gió hiu hiu, kiệu chậm rãi, quang cảnh xung quanh giống như muốn dỗ nàng ngủ.
      Viên Diệu Diệu cố chống mí mắt, mỗi khi sắp nhắm mắt, nàng đột ngột mở mắt ra, cố để ngủ mất, nhìn thấy bộ dạng đó làm người khác thấy đau lòng.
      “Để t tới giúp nàng.” Vệ Cảnh nghiêng người .
      Viên Diệu Diệu còn chưa hiểu lời có ý gì, bỗng nhiên thấy eo tê rần, thiếu chút nữa hô lên.
      ra Vệ Cảnh chọn chỗ eo nàng nhéo cái, làm nàng kịp trở tay.
      Nàng lập tức ngồi thẳng eo, cơn buồn ngủ cũng tiêu tán, chỉ ngẩng đầu, hung tợn nhìn .
      đau đó.” Nàng thấp giọng oán hận.
      đau sao ngươi có thể tỉnh, phải tàn nhẫn với bản thân chút. Chuyện xong thể nuốt lời, hơn nữa là do ngươi tự đồng ý với trẫm, nuốt lời với trẫm, hẳn là ngươi biết hậu quả.”
      Vệ Cảnh như điều hiển nhiên, đúng vậy, đau sao có thể tỉnh được.
      Đêm nay xem như Viên Diệu Diệu hoàn toàn hiểu , Ngôi cửu ngũ hề biết thương hoa tiếc ngọc. Bệnh cũ của Vệ Cẩu Tử lại tái phát, ước đem nàng đùa đến chết.
      Nàng giờ dám dùng lời oán giận, gì mà thể nuốt lời, nếu phải bắt nàng túm lại đây, nàng giường của mình ngủ ngon lành rồi, chừng còn có thể gặp hai mĩ nam trong mộng, đâu phải ngồi đây nghe bịa chuyện.
      Nàng trắng mắt liếc Hoàng thượng, chung quy vẫn dám tiếng nào, quay đầu thèm phản ứng .
      Kiệu lát, cơn buồn ngủ của Viên Diệu Diệu lại tới nữa, nàng cắn chặt khớp hàm, trộm duỗi tay đánh về phía giữa hai chân nam nhân.
      “Tê…..” tiếng hút khí mãnh liệt truyền tới, thân thể Hoàng thượng đột nhiên cong lên, mặt là thần sắc đau khổ.
      “Hoàng thượng?” Lý Đức ở đằng trước nghe được tiếng, lập tức dừng bước chân, dò hỏi.
      Mấy khênh kiệu cũng nhạy bén, lập tức dừng kiệu rồng.
      có chuyện gì, tiếp, nhanh chút.”
      Vệ Cảnh nghiến răng nghiến lợi ra.
      Tiểu Khang Tử sau kiệu rồng, nhưng trời đêm thấy , nên cũng biết Miêu tần nương nương làm gì.
      Nhưng lúc này, Hoàng thượng ngồi kiệu rồng, tay che lại hạ bộ, có thể nhìn thấy ràng.
      Cộng thêm vẻ mặt thống khổ, đủ để hiểu Ngôi cửu ngũ giờ có bao nhiêu khó chịu.
      Tiểu Khang Tử khỏi tấm tắc trong lòng, Miêu tần nương nương chính là lợi hại như thế, có thể làm Hoàng thượng muốn ngừng mà được.
      thực tế, chỗ Viên Diệu Diệu xuống tay là đùi trong của Vệ Cảnh, cho nên làm đau đến nhe răng trợn mắt, giống như bảo bối của bị trong thương.
      “Ngươi dám véo trẫm? Ngươi có biết vừa véo vào chỗ nào? Nếu tiến lên chút, sau này ngươi phải làm quả phụ.”
      Vệ Cảnh giơ tay, kéo vạt áo sau của Viên Diệu Diệu xuống. Quần áo bị kéo làm nàng phải ngửa ra sau , dán sát đến người . liền cúi ngừoi xuống, bên tai nàng thầm mấy lời này.
      “Trước kia Hoàng thượng dạy thần thiếp, phải tàn nhẫn với bản thân, đối với người khác phải càng tàn nhẫn. Tần thiếp vừa rồi quá mệt nhọc, nhưng da thịt tần thiếp non mịn, rất sợ véo hỏng bản thân, cho nên chỉ có thể véo Hoàng thượng nhắc nhở chính mình.”
      Lời Viên Diệu Diệu ra giống như cực kì buồn tủi, mặt cũng là bộ dạng chịu thiệt, giống như việc nàng cố gắng để ngủ mà làm ra chuyện cống hiến cực lớn.
      Vệ Cảnh bị nàng làm cho tức giận đến nên lời, muốn phát giận mà gì đó, nhưng lại cảm thấy gì cũng là dư thừa.
      Cuối cùng tức giận nhét Viên Diệu Diệu vào bên, kiên quyết ôm nàng.
      Viên Diệu Diệu thấy đen mặt, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, lời.
      Hai ngừoi cứ im lặng như vậy được đưa tới cửa Long Càn cung, thể , lần này là lần Vệ Cảnh ngồi kiệu rồng lâu nhất, còn nghĩ rằng phải qua nửa canh giờ (~1h).
      Kiệu đặt xuống đất, Vệ Cảnh bước nhanh xuống, mặt biểu cảm.
      mạch như muốn thẳng tới cửa cung, lại bị Viên Diệu Diệu gọi lai.
      “Hoàng thượng, phải ngài , chỉ cần tần thiếp ngủ, ngài ôm tần thiếp xuống kiệu sao? Làm người thể nuốt lời đâu.”
      Giọng Viên Diệu Diệu cực mềm , nghe trong tai mấy người hiểu mọi chuyện, là Miêu tần nương nương làm nũng với Ngôi cửu ngũ. thực tế, Vệ Cảnh tức đến muốn bốc khói, bởi vì biết Viên Diệu Diệu dùng mấy lời lúc trước trả lại .
      Loại cảm giác thể phản bác này tốt, cố tình lại thể phát tác.
      “Hoàng thượng?” Viên Diệu Diệu nghiêng đầu nhìn , thần sắc vô tội.
      vào hẳn đêm, thời tiết bên ngoài tương đối lạnh, giờ phút này nàng mặc áo choàng, cả người chìm bên trong, biết có phải do bị lạnh hay .
      Áo choàng được may vòng lông thỏ trắng, ở trước mặt làm nàng càng thêm trắng nõn như sứ, vẻ mặt càng thêm mềm mại.
      Giờ phút này, nàng ngồi ở đó, bộ dạng chờ ôm xuống kiệu lộ ra vài phần đáng thương.
      Vệ Cảnh khẽ thở dài hơi, cuối cùng vẫn vươn tay về phía nàng, Viên Diệu Diệu nhìn đôi tay trước mặt, ý cười càng đậm.
      Nàng đứng lên, thân người cúi xuống, lập tức hướng về phía .
      Sau lưng và vòng eo bị ôm vào ngực, ôm nàng xuống kiệu.
      Viên Diệu Diệu ràng thở nhõm hơi. Nàng sợ Vệ Cẩu Tử phát hoả, đến lúc đó đối với làm nũng của nàng quan tâm, hoặc là trực tiếp để nàng kiệu rồi xoay người rời , vậy mặt mũi nàng mất hết.
      Cũng may, Vệ Cảnh tức giận, cũng khó chịu với nàng, cho nên nàng có thể như ước nguyện mà nằm trong ngực .
      Sau khi Vệ Cảnh ôm nàng xuống kiệu, cũng lập tức buông xuống, ngược lại còn ôm thẳng vào nội điện mới thả xuống.
      “Ngươi tìm chỗ ngồi , chờ lát nữa nếu muốn ngủ, trẫm cho bọn họ hầu hạ ngươi.”
      Vệ Cảnh vẫy tay, cho nàng tự do hành động, phân phó Lý Đức bắt đầu làm việc.
      Viên Diệu Diệu cũng xa, chọn chỗ cách rất gần ngồi xuống, tay chống cằm, cực kì nghiêm túc nhìn làm việc.
      Theo lời Lý Đức phân phó, cung nhân bên ngoài mang vào chậu nước lạnh, hầu hạ Vệ Cảnh rửa mặt.
      Lúc chiếc khăn tẩm nước lạnh kia đặt đến mặt Vệ Cảnh, Viên Diệu Diệu thấy run rẩy cả người.
      Phản ứng đó là thể khống chế được. giờ thời tiết quá nóng, khối khăn lạnh chạm vào, quá thoải mái.
      Ngôi cửu ngũ cũng cần chính là chỗ thoải mái này.
      yuki0129, Lazzy Le, SiAm8 others thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 62: Yên tâm thoải mái
      Editor: Chôm Chôm
      Chờ khăn lau qua hai lần, Vệ Cảnh hoàn toàn tỉnh táo, tinh thần phấn chấn, vẫy tay, để người hầu mang chậu đồng xuống, cả người thoải mái ít.
      “Ngươi về sau có thể dùng cách này, để nước lạnh kích thích chút, làm đầu óc tỉnh táo rất nhanh. Đặc biệt là vào mùa đông, nếu có việc gấp cần làm, phải từ trong chăn ấm ra, muốn làm bản thân nhanh chóng bình tĩnh, dùng nước lạnh rửa vài lần là tốt rồi.”
      Vệ Cảnh bước tới long án, mặt bàn để vài chồng tấu chương, chồng chất như núi .
      chút để ý mà truyền thụ kinh nghiệm cho Viên Diệu Diệu, sau đó đối mặt với đống tấu chương nhíu mày.
      Đối với tình trạng tấu chương chồng chất như núi như vậy, cực kì bất mãn.
      Thế này phải quá nhiều hay sao, biết mấy triều thần đó đến cùng là ăn cái gì biết.
      Vệ Cảnh thầm hai câu trong lòng rồi cầm bút, chuyên tâm xử lý tấu chương.
      Viên Diệu Diệu chống cằm, cẩn thận xem nam nhân chuyên chú phê tấu chương, giống như hoàn toàn quên mọi việc xung quanh, từng nét bút đều rất nghiêm túc, chỉ là mày vẫn luôn nhíu chặt, giống như có chuyện rất khó khăn.
      Quả nhiên nam nhân lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất.
      Viên Diệu Diệu nhàng ngáp hai cái, cảm thấy lúc Hoàng thượng chuyên chú phê tấu chương, so với ngày thường khác nhau rất nhiều, giống như đổi thành người khác.
      Lại nhớ tới người vừa véo eo nàng lúc kiệu, càng như là hai người khác nhau.
      Viên Diệu Diệu kéo khoé miệng, nghĩ đến vừa rồi Hoàng thượng truyền kinh nghiệm cho nàng, dùng nước lạnh rửa mặt để nhanh tỉnh táo, đặc biệt là vào mùa đông, vậy hẳn là Hoàng thượng từng làm qua vô số lần.
      biết có bao nhiêu buổi sáng sớm, bên ngoài trời còn chưa sáng, Hoàng thượng bắt đầu phải nghĩ xem nên ứng phó với mấy thần tử triều như thế nào.
      Sau khi Vệ Cảnh xem mấy cuộn tấu chương có chuyện khó khăn, liền cảm thấy tình có chút khó giải quyết.
      giơ tay nhéo mũi, nhắm hai mắt lại, giống như muốn để bản thân nghỉ ngơi đôi chút.
      Kết quả, lúc ngẩng đầu lần nữa, liền phát Viên Diệu Diệu vẫn ngồi ở kia, tay chống cằm phát ngốc nhìn .
      Đến tận khi nhìn nàng lát, bốn mắt hai người nhìn nhau. Viên Diệu Diệu mới có chút tỉnh táo.
      “Muốn vào trong ngủ ?” Vệ Cảnh chỉ giường bên trong điện, giọng hỏi.
      đương nhiên biết cố bắt người được ngủ là chuyện thống khổ đến cỡ nào, gọi Viên Diệu Diệu cùng, chỉ là muốn nàng ngồi cùng kiệu với mình mà thôi.
      Tuy rằng còn muốn Viên Diệu Diệu tiếp tục ở bên cạnh, nhưng nhìn bộ dạng phát ngốc của nàng, liền có chút thương tiếc.
      Vốn dĩ là chuyện của , cớ gì phải để người khác chịu tội cùng, nếu hầu thức đêm, đến hôm sau mà sinh bệnh, chỉ sợ Viên Diệu Diệu lại mắng .
      ràng Viên Diệu Diệu trước mắt, chưa từng mắng , nhưng ấn tượng bên trong , cảm thấy nếu chọc Viên Diệu Diệu nóng nảy, nàng mắng người.
      Kỳ nghĩ lại, ý tưởng này quái dị. Viên Diệu Diệu đứng lên, kéo làn váy về phía trước.
      “Tiểu Khang tử, sai người chuẩn bị giường đệm, đừng để mt bị cảm lạnh.”
      Vệ Cảnh căn dặn câu rồi tiếp tục cúi đầu làm việc.
      Kết quả, vừa mới tiếp tục làm, lại có cảm giác có ngừoi tới gần. Ngẩng đầu lên, liền thây Viên Diệu Diệu tới trước mặt .
      “Hoàng thượng mình làm việc nhàm chán, bằng để tần thiếp giúp ngài mài mực, bầu bạn bên cạnh.”
      Nàng xong liền cầm nghiên mực bắt đầu mài.
      Khoé miệng Vệ Cảnh nhàng giơ lên, mặt lộ ra chút thần sắc vui vẻ, đáy lòng mềm nhũn.
      Quả nhiên khi nàng tự chủ động muốn cùng thức đêm, cảm giác tốt.
      “Ống tay áo của ngươi còn chưa xắn tốt, đến lúc đừng để mực còn chưa mài xong, làm mình bị bẩn.”
      Vệ Cảnh buông bút lông trong tay, tự mình giúp nàng cuốn ống tay áo, ngón tay ngẫu nhiên chạm vào cổ tay non mịn của nàng.
      Hằng năm đều luyện cưỡi ngựa bắn tên, ngón tay nhiều vết chai, nên trong lúc lơ đãng ma sát đụng chạm, làm nàng sinh ra loại xúc cảm kỳ diệu.
      Đến khi buông tay, hai người nhìn nhau cười.
      Ngay sau đó, Ngôi cửu ngũ vùi đầu phê duyệt tấu chương, Viên Diệu Diệu chuyên tâm mài mực.
      cầu của Hoàng thượng với mực nước rất cao, cũng may đời trước Viên Diệu Diệu luyện tập rất thành thục, cho nên giờ phút này cũng cần quá mức lo lắng, chỉ cần phát huy trình độ là được.
      Sau khi Viên Diệu Diệu mài mực tốt, Vệ Cảnh vẫn còn đọc tấu chương, mày lại tiếp tục nhăn lại. Giống như từ lúc bắt đầu, đối với chồng tấu chương này, Hoàng thượng chưa từng vui vẻ, trước sau đều là bộ dạng rối rắm.
      Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng hít thở xung quanh cũng giống nhau.
      Vệ Cảnh hoàn toàn chìm đắm vào việc phê tấu chương, Lý Đức đến chỗ ở của mình nghỉ tạm.
      Tuy giờ Hoàng thượng chưa ngủ, nhưng đến giờ Lý Đức thay ca, nếu ngủ, chắc hẳn ngày mai cũng có thời gian ngủ, cho nên bằng thừa dịp nghỉ ngơi lát.
      Tiểu Khang tử cũng là con cú đêm, lúc Lý Đức ở bên Hoàng thượng chính là hầu hạ, tránh cho lúc Hoàng thượng muốn điều gì, những người khác hiểu thánh tâm.
      Viên Diệu Diệu ban đầy hết sức chuyên chú nhìn , sau đó là chống cằm nhìn, cuối cùng là nằm bò ra ngắm.
      Từ ban đầu là trừng tròn hai con mắt, lại đến nhàng nhắm lại, hiển nhiên là con nghiện ngủ lại đến. Cộng thêm nơi này của Hoàng thượng có đồ gì chơi, nàng mệt rã rời cũng là chuyện bình thường.
      Lúc Vệ Cảnh lấy lại tinh thần từ trong đống tấu chương, quay đầu liền thấy Viên Diệu Diệu ghé vào bàn ngủ đến bình yên.
      Nàng nhàng nhắm mắt lại, thở sâu thông thuận, hiển nhiên là vào mộng đẹp.
      Chẳng qua cặp mày chau lại, giống như ngủ an ổn, biết có phải do mơ về chuyện tốt hay .
      “Ở chỗ này liền ngủ rồi?” Vệ Cảnh cười khẽ tiếng.
      vừa ra lời, chính mình cũng tự chủ mà ngáp cái, hiển nhiên cũng cực kì mệt.
      đẩy tấu chương bàn sang bên cạnh, hiển nhiên là muốn xem tiếp, đống lớn tấu chương phía trước bị quét tảng lớn, hiệu suất của Hoàng thượng vẫn rất nhanh.
      thôi, lên giường ngủ.” kề sát tai nàng .
      Viên Diệu Diệu mở mắt, hiển nhiên ngủ rất say, muốn động đậy.
      Vệ Cảnh cúi người, nhàng bế nàng lên, nhưng có đôi chút lảo đảo.
      Dù sao , uống rượu xong liền ngủ, ngủ dậy lại bắt buộc chính mình tỉnh táo, cuối cùng còn phê duyệt tấu chương lâu như vậy, đầu còn tỉnh táo cũng là bình thường.
      Tiểu Khang tử đứng bên kia cũng cực kì chú ý đến động thái bên này của Hoàng thượng sau khi tỉnh, nhìn thấy Hoàng thượng ôm mt lảo đảo đôi chút, giống như sắp ngã, tim nhảy lên đến cổ họng, cũng may cuối cùng Hoàng thượng ổn định lại được, tâm tình cũng buông lỏng xuống.
      Vệ Cảnh nhàng đặt nàng lên giường. Viên Diệu Diệu liền lộ ra biểu tỉnh an tâm. Nàng còn chút nhăn mày, Vệ Cảnh nhìn thấy khỏi bật cười.
      hiểu ngươi sầu lo điều gì, trẫm đây còn chưa buồn rầu đây!”
      nằm xuống. Sắc trời bên ngoài còn sớm, đoán chừng chỉ đủ thời gian nằm trong chốc lát, phải triều sớm.
      Đơn giản đến ngay cả quần áo cởi, như vậy có thể giảm bớt chút thời gian.
      nằm bên cạnh Viên Diệu Diệu, nhàng cầm tay nàng, tiến đến bên tai nàng thấp giọng câu.
      “Trẫm ngủ cùng ngươi, đừng nhíu mày nữa.”
      những lời này, rồi đưa tay xoa mày nàng.
      biết có phải lời của có tác dụng, hay là do động tác xoa mày giải quyết, tóm lại mày Viên Diệu Diệu thành công bị vuốt phẳng, hơn nữa cũng hề tiếp tục nhăn lại.
      ***
      Đến khi Viên Diệu Diệu mở to mắt tỉnh, biết qua bao lâu. Nàng cảm thấy giấc ngủ này đặc biệt thoải mái, cả người như hoà làm với chăn gối, cái cảm giác ấm áp dạt dào này quá tuyệt.
      Nàng nằm ở đó, ngón tay cũng muốn nhúc nhích, tình nguyện ăn vạ trong ổ chăn, cần dậy quá tốt.
      Nhưng tư thế này của nàng thể duy trì lâu. Dù sao cũng quá lâu chưa ăn gì, bụng trống trơn cảm giác dễ chịu, thêm đó, khi tỉnh táo, cảm giác đói khát càng thêm ràng.
      Nàng vươn tay hoạt động cái eo lười, rồi mới từ ổ chăn bò ra ngoài.
      “Chủ tử, ngài tỉnh rồi sao?” Thuý Trúc nghe được tiếng động bên trong, lập tức đến, mặt mang theo ý cười.
      Viên Diệu Diệu chớp mắt, đầu óc chưa phán ứng kịp, nàng ngừng lát mới hoàn toàn tỉnh táo.
      “Đây là Long Càn cung?”
      Thuý Trúc gật đầu: “Đúng ạ, hôm qua ngài ở bên Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, còn giúp Hoàng thượng mài mực, nhưng sau đó người lại ngủ mất, là Hoàng thượng ôm ngài lên giường.”
      Thuý Trúc đem việc tối qua đơn giản lần, mặt vẫn là tươi cười mềm .
      Được nàng nhắc nhở như vậy, Viên Diệu Diệu nhớ lại tất cả, nàng ho tiếng, che giấu tự nhiên mặt.
      Lúc đầu, khi Hoàng thượng bảo nàng ngủ, nàng chỉ cảm thấy, đêm khuya khoắt mà còn phải làm việc, quá vất vả, làm cho tim nàng mềm nhũn, liền muốn ở bên cùng .
      Sau đó lại nghĩ phải biểu tốt, nên chủ động giúp mài mực.
      Nhưng đến cuối cùng lại kiên trì được. Ngược lại còn ngủ đến say sưa, phiền phải bế nàng lên giường.
      biết cuối cùng, tâm tình của Ngôi cửu ngũ như thế nào, có phải dưới đáy lòng chê cười nàng biết tự lượng sức hay , ràng muốn ngủ như vậy cứ ngủ, lại còn cố .
      Kết quả còn bắt người ta bế lên giường, biết lúc Hoàng thượng ôm nàng, có phải cảm thấy so với tấu chương còn khó đối phó hơn .
      Nàng cứ vậy mà suy nghĩ lát, lại cảm thấy có ý nghĩa, liền lắc đầu bỏ qua.
      Lúc ngồi vào bàn cơm, vẻ mặt Thuý Trúc rất vui sướng, biểu tình tăng vọt mà vội vàng thu xếp đồ ăn.
      Sau khi Hoàng thượng đồng ý cho Viên Diệu Diệu ở lại Long Càn cung dùng bữa, Viên Diệu Diệu từ lúc tỉnh vẫn chưa về Như Ngọc Cung.
      Giống như những lúc tới Long Càn cung, buổi tối nhất định ngủ ngon, dây dưa đến nghiêng trời lệch đất phen mới tính là xong việc.
      Cho dù buổi sáng có thể ngủ bù, nhưng tinh thần trạng thái tốt lắm. Cộng thêm buổi tối thể lực còn bị tiêu hao quá nhiều, nàng cũng muốn bụng rỗng trở về.
      Huống hồ mọi chuyện đều do Ngôi cửu ngũ gây ra, cho nên nàng ở đây dùng bữa rất yên tâm thoải mái.
      yuki0129, Lazzy Le, Tôm Thỏ7 others thích bài này.

    5. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      mắt quá nàng ơi, bắn tym nè
      Chôm chôm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :