1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Lâu gặp mà bạn hoàng thượng vẫn đáng thế :)))
      Chôm chôm thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 54: Nuôi nấng hoàng tử

      Editor: Chôm Chôm

      Lúc Viên Diệu Diệu trở lại dây lần nữa, biểu tình mặt càng thêm bình tĩnh gợn sóng, nàng hiểu Hoàng thượng lại lần nữa gọi nàng đến đây là có việc gì.

      Tóm lại là muốn đem Tam hoàng tử để nàng nuôi nấng, chừng vừa nãy có thời gian, giờ muốn hỏi nàng xem Tam hoàng tử mỗi ngày uống sữa mấy lần là tốt nhất.

      Đương nhiên bất kể Hoàng thượng có tìm nàng bao nhiêu lần, chỉ cần là việc liên quan đến Tam hoàng tử, nàng đều thấy vui vẻ.

      “Trẫm chuẩn bị đưa Tam hoàng tử cho nàng nuôi nấng.”

      Viên Diệu Diệu tự mình xây dựng tâm lý cả quãng đường, để bản thân ôm kỳ vọng quá lớn, kết quả vừa đến nội điện Long Càn Cung, còn chưa kịp ngẩng đầu liếc nhìn cái, nghe được ngôi cửu ngũ những lời này, làm nàng khiếp sợ khác gì có ám khí bắn tới.

      Nàng chớp mắt, hoàn toàn đứng dại ra, thần sắc mặt là bộ dạng khó có thể tin.

      Nàng biết nên biểu đạt kinh ngạc của mình như thế nào.

      “Hoàng thượng?”

      Nàng giọng hỏi câu, trong giọng mang theo vài phần ý vị cẩn thận, sợ Hoàng thượng là trêu đùa nàng hay gì đó.

      “Trẫm chuẩn bị đưa Tam hoàng tử cho nàng nuôi nấng, nàng vui?”

      Vệ Cảnh ngẩng đầu, nhíu mày, lại lần nữa.

      Viên Diệu Diệu lập tức trả lời:” Đương nhiên là nguyện ý, tần thiếp thích Tam hoàng tử.”

      Vệ Cảnh vẫy tay, ngăn nàng muốn tiếp tục .

      “Trẫm biết, Tam hoàng tử và nàng có duyên.”

      xong câu đó liền gì nữa, Viên Diệu Diệu bị làm cho hiểu ra làm sao.

      Nàng hít hơi, ướm hỏi: “Nhưng theo quy định trong cung, phi tần có phân vị quá thấp được phép nhận nuôi Hoàng tử và công chúa. Tần thiếp phải là muốn tang phân vị, chỉ là cảm thấy như vậy hơi khó.”

      Có thể nhận nuôi Tam hoàng tử là điều mà nàng cầu còn được, chỉ là đối với việc Hoàng thượng tới, lại hề dễ dàng.

      Rốt cuộc, nếu hạ ý chỉ này, chỉ sợ sau đó có nhiều phiền toái, mấy nữ nhân ở hậu cung cùng lắm gặp mặt, cũng phiền đến . Nhưng các triều thần triều đình lại dễ như vậy, mỗi ngày đều gặp mặt. Bất kể là vì lợi ích gia tộc, hay là vì địa vị của nương nương nhà mình ở hậu cung, bọn họ đều để cho phi tần chính ngũ phẩm, hề có thế lực sau lưng như Viên Diệu Diệu được quyền nuôi nấng Tam hoàng tử.

      Vệ Cảnh gõ vào bàn, mặt mang theo tia cười lạnh.

      cần lo lắng, chuyện này hết thảy đều do trẫm định đoạt. Tam hoàng tử là con của trẫm, chẳng lẽ trẫm muốn tìm mẹ nuôi cho , còn phải xem sắc mặt của người khác, là buồn cười.”

      Ngữ khí của tốt lắm, hẳn là do nhớ tới mấy việc triều, cho nên lòng vui.

      Viên Diệu Diệu nhướng mày, lập tức lộ ra ý cười: “Vậy thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.”

      vẫy tay: “Tuy chuyện này là do trẫm định đoạt, nhưng trẫm cũng muốn mượn chuyện này để thử chút.”

      “Thử?”

      Viên Diệu Diệu có chút kinh ngạc, Tam hoàng tử phải là thái tử, người có phân vị thấp như nàng nhận nuôi Tam hoàng tử, quả có chút thể nổi, nhưng muốn thử ai, nàng cũng quá ràng.

      Phỏng chừng là ngườ triều đình, nhưng dù Vệ Cảnh có giảng giải cho nàng, cũng có nhiều tác dụng lắm, rốt cuộc hậu cung được tham dự triều chính, hơn nữa nàng nơi nương tựa, căn bản là có cách nào tìm hiểu xu hướng triều đình.

      “Thử chút xem kẻ đứng đằng sau tột cùng là ai.”

      Vệ Cảnh sờ ngón tay cái đeo ngọc ban chỉ, chậm rì rì trả lời.

      Đầu tiên Viên Diệu Diệu sửng sốt chút, nghĩ đến bản thân có thế lực đằng sau, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hiểu ý tứ của Hoàng thượng.

      Kẻ đứng đằng sau theo lời Vệ Cảnh , chỉ sợ là thế lực đằng sau Quản công công, nếu phải có Hoàng thượng nhắc nhở, nàng quả thực có chút quên.

      Rốt cuộc, Quản công công xuất quá nhiều, trừ bỏ vài lần muốn nàng tìm hiểu tin tức ở bên ngoài, hề có tin tức gì.

      “Tần thiếp hiểu .”

      Vệ Cảnh dặn dò nàng phen, hai người đem các khả năng có thể xảy ra sau khi triệu kiến Quản công công ra thảo luận chút, có thể định ra mục tiêu.

      Sau khi chuyện xong, Viên Diệu Diệu khỏi thở phào nhõm.

      thể thừa nhận, khi đề cập đến các việc liên quan đến triều chính, Vệ Cảnh giỗng như đổi thành người khác, có vài phần tư thế của chân long thiên tử, khí thế uy nghiêm khó có thể chống đỡ.

      Lúc này, ở trước mặt nàng phải là nam nhân, mà là quân vương.

      Nhìn bộ dạng nàng thở dài nhõm, Vệ Cảnh khỏi khẽ cười.

      “Lại đây.” hướng về phía nàng vẫy tay.

      Viên Diệu Diệu sửng sốt, thấy mặt mang theo tươi cười, khóe miệng là độ cong mềm mại, lập tức cảm thấy những tối tăm trong lòng được tiêu tán, ngược lại còn trở lên vui vẻ.

      Nàng đến trước mặt , đợi nàng mở miệng dò hỏi, tay của vươn tới, ngay sau đó, cả người bị lôi kéo, xoay vòng tròn rồi ngã vào trong ngực .

      “Mệt mỏi ? Là do trẫm quá nhiều điều, ngươi nghe hiểu? Biểu tình mặt ủ mày ê làm trẫm đành lòng nhìn, giống như phải chịu nỗi khổ sở to lớn vậy.”

      vừa vừa cúi đầu vào sát cổ nàng, tiếng trầm thấp vang ở bên tai, hơi thở ấm áp phả lên cổ, làm cho nàng ngứa ngáy trận, khỏi rụt người lại.

      “Đâu có khổ sở gì ạ, tần thiếp là vui vẻ, Hoàng thượng cho phép tần thiếp nuôi nấng Tam hoàng tử, tần thiếp nghĩ đến liền cảm thấy vui sướng vô cùng. Nào có mặt ủ mày ê, nhất định là do Hoàng thượng nhìn nhầm rồi.” Viên Diệu Diệu cười khẽ tiếng. Hai người dính lấy nhau, ngươi câu, ta câu thủ thỉ.

      Lý Đức đứng bên cạnh rất có mắt nhìn mà lui về sau vài bước, cho hai người họ có gian đủ để triền miên.

      Tuy tính tình của hai người họ làm Lý Đức vô cùng mệt mỏi, nhưng mặt dám biểu lộ, thậm chí còn phải biểu ra vui mừng.

      bò được đến vị trí này, cũng dễ dàng gì, cảm giác luôn thể ngừng nghỉ, luôn phải dỗ tốt Hoàng thượng, nếu ngôi cửu ngũ lại tưởng rằng vui khi thấy Hoàng thượng ở cùng mt.

      Lúc Viên Diệu Diệu rời khỏi Long Càn Cung là ngày hôm sau. Nàng mở to mắt, Hoàng thượng sớm lên triều, lúc này triều xảy ra tranh luận lớn như nào, nàng cũng thể đoán được. Tóm lại, nàng chỉ cần đợi Hoàng thượng cho nàng kết quả tốt là được, còn những điều khác phải là việc nàng có thể xử lý được.

      “Chủ tử, ngài muốn dùng bữa ạ?” Thúy Trúc thấy nàng tới, lập tức qua, mặt mang theo vài phần ngượng ngùng tươi cười.

      theo nàng lâu như vậy, nhưng mỗi lần Thúy Trúc thấy nàng sau khi nàng thị tẩm, đều là bộ dạng ngượng ngùng như vậy.

      “Hoàng thượng nếu ngài đói bụng, vậy ở lại Long Càn Cung ăn cơm xong rồi hãy , cần vội vàng.” Thúy Trúc thấy giọng câu.

      mặt Viên Diệu Diệu mang theo ý cười, gật đầu xem như đồng ý, rất nhanh thức ăn được mang lên.

      Lúc nàng rời khỏi Long Càn Cung, Hoàng thượng vẫn chưa trở về, thấy thời gian lên triều hôm nay tương đối dài, đánh giá xem bị việc gì dây dưa.

      Khi nàng trở lại Như Ngọc Cung, lát sau mới thấy Thúy Trúc lại bẩm báo, Hoàng thượng và các triều thần tranh cãi lâu, chính vì việc nhận nuôi Tam hoàng tử.

      “Tuy sớm biết việc đơn giản như vậy, nhưng khi nghe thấy mấy lời này, trong lòng chỉ mong có thể sớm chút quyết định ra. Chờ khi mọi việc xong xuôi, ta cũng có thể yên tâm.”

      Nàng thưởng thức chén trà trong tay, mặt ra biểu tình vài phần để ý.

      mời Quản công công đến đây.”

      Thúy Trúc phái cung nữa mới người, Viên Diệu Diệu cúi người, nghĩ lại việc tốt đẹp lúc cùng Hoàng thượng chuyện, thần sắc mặt có vài phần suy nghĩ sâu sa.

      “mt nương nương, biết ngài tìm nô tài là có việc gì?”

      Lúc Quản công công tới nơi, toàn bộ khuôn mặt là vui vẻ, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

      Lúc trước Viên Diệu Diệu truyền lời cho , Hoàng thượng muốn động biên cương, bọn họ lập tức an bài bên phía biên cương, quả nhiên mấy ngày sau Hoàng thượng bắt đầu điều tra tướng lĩnh biên cương, ít người bị bắt được nhược điểm, cách chức xem xét.

      Chỉ có phe cánh bọn họ và vài vị tướng lĩnh có quan hệ tốt tránh thoát kiếp.

      Những tướng lĩnh tâm tư lung lay, bắt đầu cùng bọn họ qua lại.

      “Quản công công, mấy ngày gần đây Hoàng thượng muốn tìm người nuôi nấng Tam hoàng tử, chuyện này ngươi có biết ?” Viên Diệu Diệu và thẳng chủ đề.

      Đôi mắt Quản công công nhíu lại, hiển nhiên là có nghe , rốt cuộc chuyện này nháo ra chuyện lớn đến vậy, sao có thể nghe qua.

      “Nô tài tất nhiên là nghe qua.”

      cung kính khom người, thấy Viên Diệu Diệu vẫn giữ tư thế trầm mặc lời nào, liền mở miệng dò hỏi.

      “Ý tứ của nương nương là muốn nhận nuôi Tam hoàng tử? Nếu phân vị của nương nương cao chút, tất nhiên là có thể tranh thủ, nhưng ngài chỉ là chính nghũ phẩm tần, cho dù chủ tử năng lực cường đại, cũng thể xoay chuyển trời đất. Mong nương nương minh giám!” Quản công công thấp giọng .

      Nhưng Viên Diệu Diệu nghe xong lời này, khỏi chớp mắt, thầm nghĩ xem chủ tử phía sau Quản công công lợi hại đến thế nào, viêc nhận nuôi Tam hoàng tử trong miệng trở nên dễ như trở bàn tay.

      Phân vị của nàng cách chính nhị phẩm cũng khá xa, chỉ sợ địa vị của người sau lưng Quản công công tuyệt đối .

      Nàng lôi kéo khóe miệng nhàng cười, mặt có vài phần đắc ý.

      “Tuy phân vị của ta rất khó thăng lên nhanh chóng, nhưng Hoàng thượng đồng ý với ta đem Tam hoàng tử cho ta nuôi nấng. Nếu có bất ngờ gì xảy ra, ra với các triều thần triều đình chuyện này. Quản công công ngươi cũng biết thế lực của ta đơn mỏng, thân thích, mong người đứng phía sau giúp ta làm thỏa đáng, bằng chỉ sợ Hoàng thượng lại muốn giận chó đánh mèo với ta, về sau khó có tư cách bò lên phía .”

      Viên Diệu Diệu sắp xếp lời trong lòng lần, liền vội vàng ra, miệng lưỡi chân thành tha thiết, hiển nhiên rất bức thiết muốn đạt mục đích.

      Quản công công gì, đầu tiên sửng sốt, ngay sau đó tràn đầy kinh ngạc mà nhìn về phía nàng.

      “Lời mt ? Hoàng thượng chủ động muốn đưa Tam hoàng tử cho ngài nuôi ở bên người?”

      kinh ngạc là giả, ngôi cửu ngũ coi Tam hoàng tử như bảo bối, lúc tiên hoàng hậu qua đời, cũng thể bộ dạng chân thành, sao mà mới qua bao lâu, mà nguyện ý đem cục cưng bảo bối Tam hoàng tử giao cho người mới thượng vị chưa lâu như Viên Diệu Diệu.

      Khi nam nhân sủng ái nữ nhân, quả còn quy tắc gì đáng .

      Viên Diệu Diệu chớp mắt, mặt lộ ra thần sắc giảo hoạt, nàng vẫy tay, cầm khăn gấm che khuất nửa khuôn mặt.

      “Nào có đơn giản như công công , ta muốn Hoàng thượng liền làm cho, vậy ta còn có thể đứng ở phân vị tần sao? Nếu Hoàng thượng có thể gì nghe nấy với ta tốt quá rồi.”

      Nàng bĩu môi, biểu tình mặt dị thường oan ức.

      “Còn phải ta thổi gió bên gối quá tốt, dù sao cũng phải đem Tam hoàng tử chophi tần nuôi, chuyện này Hoàng thượng thể tránh khỏi. Đúng lúc ta tới cầu xin, liền đồng ý.”
      Lazzy Le, nhoxbina, MitNa Minh11 others thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương : thổi gió bên gối

      Editor:Chôm Chôm

      Thời điểm Viên Diệu Diệu những lời này, mặt mang theo đắc ý, nhưng trước sau nàng đều dùng khan gấm che nửa khuôn mặt, chắc là thẹn thùng.

      Quản công công nghe lời nàng , trong mắt sang ngời, trong lòng lại càng nhảy nhót.

      “Miêu tần nương nương, ảnh hưởng của ngài đối với Hoàng thượng có thể lớn đến vậy, độc sủng hậu cung sắp tới rồi.”

      có vẻ đặc biệt kích động, lập tức nâng cao giọng những lời này, thậm chí còn quỳ xuống đất hành đại lễ chúc mừng nàng.

      mặt Viên Diệu Diệu mang theo ý cười, trong lòng lại khinh thường nhìn, chuyện độc sủng hậu cung này, chỉ sợ Quản công công phải vui mừng thay nàng, mà là thay người đứng sau cảm thấy vui mừng, rốt cuộc tại nàng có thể tạo gió bên gối như vậy, về sau cảm tình với Hoàng thượng sâu thêm, vậy việc thổi gió bên gối càng thêm thuận lợi.

      tại công công những lời này còn hơi sớm, ta chỉ sợ sau này được sủng cũng khó khăn. Nếu sớm biết cục diện trở lên như thế này, lúc trước bất kể như thế nào ta cũng thổi gió bên gối.”

      “Hoàng thượng đến bây giờ vẫn chưa bãi triều, ta cho rằng chuyện này thành thực. Nếu cuối cùng Hoàng thượng thực thỏa hiệp, chỉ sợ trách người khác, mà chỉ đổ thừa cho ta càn quấy, biết lễ nghĩa, làm bị các triều thần chỉ trích nhược điểm.”

      Viên Diệu Diệu thở dài bực bội, thần sắc mặt mười phần bi ai.

      Thời điểm những lời này, cuối cùng nàng cũng bỏ khắn gấm mặt xuống, nhưng sắc mặt lại cực kì khó coi, lo lắng suốt ruột nhìn đáng thương.

      Quản công công cũng sốt ruột theo, liền sợ Hoàng thượng bên kia quyết đoán, Viên Diệu Diệu bên này chỉ là thùng rỗng kêu to.

      “Chờ Hoàng thượng trở về, ta dứt khoát chịu đòn nhận tội, để có thể tha thứ cho ta nhất thời xúc động. Để xem có thể vãn hồi đường sống hay . Nếu bị thất sủng ta cũng nhận, rốt cuộc cũng được trải qua thời gian được sủng ái, bò được lên vị trí cao nhưng cũng thấp, ít nhất cũng có cơm ăn. Lúc trước thay người đứng sau làm được vài chuyện , tuy rằng ân đức khi xưa chưa thể hồi báo hết, nhưng cũng coi như được an tâm.”

      Viên Diệu Diệu giống như có thể nghe được tiếng lòng của Quản công công, những lời ra lúc này đều là trạng thái muốn từ bỏ.

      Chuyện này làm cho Quản công công hoảng sợ, Viên Diệu Diệu này còn chưa làm được mấy chuyện, vậy mà muốn lâm trận lùi bước, đương nhiên là được.

      Từ sau khi tiên hoàng hậu mất , tất cả các phi tần sôi nổi dùng mọi bản lĩnh để giành được thánh tâm , nhưng có lấy người thành công.

      vất vả mới nhảy ra chú ngựa đen Viên Diệu Diệu, đương nhiên phải dỗ dành như bảo bối, sao có thể giọng từ bỏ.

      “Nương nương, ngài nên suy nghĩ miên man. giờ ngài là bảo bối của Hoàng thượng, thể nào ghét bỏ ngài.”

      “Ngài yên tâm, giờ nô tài có khả năng đáp ứng ngài điều gì, nhưng chờ sau buổi nghị triều này, hỏi thăm tình huống ràng, nô tài nhất định bẩm báo chủ tử, đến lúc đó chủ tử nhất định bỏ mặc ngài, đem hết toàn lực trợ giúp ngài đoạt được ước nguyện, hoàn toàn đứng vững ở hậu cung.”

      Quản công công lập tức giọng dỗ nàng, bộ dạng nhất định phải được kia của làm cho Viên Diệu Diệu nhìn cũng cảm thất chuyện này cách thành công xa.

      Nàng ho , mặt lộ ra thần sắc vui mừng.

      “Có những lời này của Quản công công, ta chờ. Chỉ sợ sau buổi nghị triều hôm nay, ta tin tưởng mười phần, Hoàng thượng lại muốn lui bước, ta đây…”

      Đầu tiên Viên Diệu Diệu vui vẻ, nhưng sau đó giống như nghĩ tới điều gì, lại biến thành bộ dạng mặt ủ mày ê.

      “Nương nương nhất định phải dỗ vui Hoàng thượng, nô tài trở về tìm hiểu tin tức ngay.”

      So với nàng Quản công công còn sốt ruột hơn, hành lễ xong liền vội ngay, hiển nhiên là tìm chủ tử của .

      Viên Diệu Diệu thở dài nhõm hơi, cuối cùng cũng đem chuyện này lừa gạt xong, nàng duỗi tay vặn cái eo mỏi.

      Thời điểm Hoàng thượng về Long Càn cung, đương nhiên là bộ dạng tức hộc máu, giống như gà trống chọi thua. Nhìn bộ dạng , ít người liền biết, triều hôm nay các triều thần hoàn toàn thắng lợi, Hoàng thượng thất bại thảm hại, nếu cũng làm ra bộ dáng đen đủi như thế.

      gọi Miêu tần tới đây, đều là do ý kiến hay của nàng ta.”

      Vệ Cảnh vừa đến Long Càn cung, đến tấu chương cũng buồn xem, đột nhiên đập bàn, lớn tiếng phân phó cung nhân.

      Tiểu Khang Tử liếc thấy bộ dạng bạo nộ của Hoàng thượng, trong lòng lập tức lộp bộp, thầm nghĩ xem Miêu tần đưa ra ý kiến hay gì mà có thể làm Hoàng thượng tức giận đến vậy, chẳng lẽ là tư thế làm giường tốt?

      Đương nhiên là ý tưởng dơ bẩn này chỉ là chợt lóe qua mà thôi, căn bản dám để ý nghĩ này tồn tại lâu, tránh Hoàng thượng nhìn ra điều gì thích hợp, lại phát giận với .

      Vì muốn nhắc nhở Viên Diệu Diệu tiếng, Tiểu Khang Tử dám để người khác làm, mà tự mình qua mời.

      đường dùng các loại phương thức uyển chuyển nhắc nhở nàng, Viên Diệu Diệu cũng biểu ra bộ dạng lo lắng sốt ruột.

      “Khang công công, vậy ngươi ta phải làm sao bây giờ? Ta chỉ muốn nhận nuôi Tam hoàng tử, Hoàng thượng cũng đồng ý. Chỉ là buổi sang hôm nay nghị triều lâu như vậy, chỉ sợ là thuận lợi, có phải ta bị Hoàng thượng quở trách…”

      Viên Diệu Diệu mặt ủ mày trau, nàng đem chuyện trắng ra như vậy, hiển nhiên coi Tiểu Khang Tử là người ngoài.

      “Ngài chuyện này lúc ngày thường hay là lúc thị tẩm?” Tiểu Khang Tử nuốt nước miếng, tò mò, tuy loại chuyện này nên hỏi thăm, nhưng Miêu tần vừa mới hề giữ lại mà cho , trong khoảng thời gian ngắn khống chế được tò mò trong đáy lòng, liền thuận miệng ra.

      “Ngài cần trả lời, là tiểu nhân lắm miệng.”

      Đến khi xong lời, Tiểu Khang Tử mới biết mình có bao nhiêu đại nghịch bất đạo, lập tức ho khan, liên tục xua tay, để Viên Diệu Diệu nghe được lời .

      có gì khó cả, Khang công công là người trong nhà. Ngươi cần phải uyển chuyển đến vậy, có phải muốn hỏi ta thổi gió bên gối hay ? Vậy ta trực tiếp cho người, chính là thổi gió bên gối đó, nếu phải thổi gió bên gối sao Hoàng thượng có thể đồng ý?”

      Viên Diệu Diệu trắng ra, còn nhân tiện giải thích ý mà Khang công công dám , trực tiếp ra.

      Nhưng thế lại làm cho Khang công công đầu đầy mồ hôi, lập tức lấy khăn ra lau.

      “Tóm lại lúc ngài tới Long Càn cung chú ý chút, dáng người mềm, chuyện phải thuận theo Hoàng thượng, mới có thể bớt chịu tội.”

      Tiểu Khang Tử nhanh chóng ra vài câu công đạo, cũng dám gì thêm, lỡ như đường làm cho Miêu tần bị dọa khóc, đến phía bên Hoàng thượng thể xong việc.

      Tiến vào nội điện, Viên Diệu Diệu nhanh chóng điều chỉnh khuôn mặt, bộ dạng bi thương, làm ai nhìn đều thấy mà thương.

      Tiểu Khang Tử tận mắt thấy sắc mặt nàng biến đổi quá nhanh, khỏi tấm tắc khen ngợi ở trong lòng. hổ là bảo bối trong lòng bàn tay của Hoàng thượng, bày ra bộ dạng đáng thương, quả là đệ nhất trong hậu cung.

      Tuy nữ nhân trong hậu cung giả đáng thương thiếu nhưng rất ít có thể giống Miêu tần, nhìn cũng chân .

      Phần lớn phi tần khi giả vờ, biểu cảm vô cùng cứng giả, ngôi cửu ngũ trời sinh luyện được đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, chỉ cần ai giả vờ, liền có thể nhận ra.

      Chỉ là biểu tình vừa rồi của Miêu tần nương nương làm cho người đứng xem như Tiểu Khang Tử đây cũng đau lòng thôi, huống chi là ngôi cửu ngũ.

      “Hoàng thượng” Viên Diệu Diệu sau khi vào, lập tức hành lễ.

      “Miêu tần!” Chỉ thấy rống lớn tiếng.

      Ngôi cửu ngũ hiển nhiên là vào trạng thái bạo nộ, sau khi rống xong như muốn mắng nàng.

      Nhưng cố tình khi nhìn thoáng qua, lập tức thấy biểu tình điềm đạm đáng của Viên Diệu Diệu, ngay lập tức lời muốn mắng, liền bị vứt ra sau đầu.

      Cung nhân trong điện đều chờ tiếng mắng của Hoàng thượng, kết quả vị này bỗng nhiên dừng lại gì, chỉ ngơ ngác nhìn Miêu tần.

      “Ngươi làm sao vậy, kẻ nào có mắt làm ngươi bị ủy khuất?”

      Theo bản năng giọng của Vệ Cảnh chậm lại, mềm hỏi câu, giống như nhất định phải bắt được kẻ đầu sỏ để thay nàng báo thù.

      Lúc này chỉ các cung nhân ngây người, ngay cả Viên Diệu Diệu cũng là bộ dạng khó có thể tin.

      Mọi chuyện nên phát triển như thế này, lúc trước bọn họ thương lượng tốt, sao Hoàng thượng lại lập tức trở nên ôn nhu như vậy, vậy chuyện mắng nàng có diễn tiếp hay đây?

      “Hoàng thượng, ngài mắng tần thiếp , đều là do tần thiếp sai, làm cho ngài phải chịu cơn tức lớn như vậy!”

      Viên Diệu Diệu coi như phản ứng nhanh, nàng “thịch” tiếng quỳ rạp xuống đất, vội vàng khẩn cầu.

      Vệ Cảnh cũng bị mấy câu của nàng nhắc nhở, lập tức ho , mặt vẫn là bộ dạng quá tự nhiên.

      “Nhìn xem chuyện tốt ngươi làm ! Trẫm thành cái đích cho mọi người chỉ trích, những triều thần đó….”

      Cơn giận của Hoàng thượng cuối cùng cũng thoát ra rồi, bắt đầu thao thao bất tuyêt ( mãi dừng) những triều thần đại điện giằng co với như thế nào, đem mọi chuyện đổ hết lên đầu Miêu tần.

      Đương nhiên có vài cung nhân nghe xong, dưới đáy lòng thay nàng bênh vực kẻ yếu, nhưng mặt chút cũng dám biểu ra, để tránh Hoàng thượng truy cứu.

      “Hoàng thượng, tần thiếp biết sai rồi.” Viên Diệu Diệu ngẩng đầu, lộ ra biểu tình lã chã chực khóc.

      Vệ Cảnh phát hỏa lại lần nữa mắc kẹt, những lời phía sau còn chưa ra, lại có cảm giác bị lấp kín nên lời.

      Lý Đức phát hoảng, ngày thường Hoàng thượng mắng chửi người khác đều mạnh mẽ uy phong. Sao hôm nay mới mấy câu dừng lại, giống như bị táo bón vậy.

      Đương nhiên nô tài, cũng dám ra, chỉ đem chuyện này ghi tạc trong lòng.

      “Các ngươi đều lui ra , đám đầu gỗ đứng ở chỗ này, chướng mắt!”

      Vệ Cảnh vung tay lên, lúc này là hướng về mấy cung nhân hầu hạ chửi bậy.

      Các cung nhân trong điện đều cẩn thận mà hành lễ cái, nối đuôi nhau ra ngoài.

      Tuy tất cả mọi người đều bày ra mặt bộ dạng thương tâm, nhưng ra trong lòng nhảy nhót hoan hô, rốt cuộc có thể thoát khỏi Hoàng thượng xấu tính.

      Chỉ khổ cho Miêu tần nương nương, phải ở bên trong thừa nhận lửa giận của Hoàng thượng.

      Lý Đức theo thói quen ở lại, rốt cuộc như ngày thường Hoàng thượng dù phát hỏa, cũng vẫn ở lại, trong điện thể ngay cả người hầu hạ cũng có.

      Kết quả Hoàng thượng thấy Lý Đức vẫn đứng đó, tức khắc giống như tìm được mục tiêu phát tiết, đột nhiên quay đầu nhìn , ánh mắt hung ác.

      Lý Đức nhìn thấy biểu tình hung thần ác sát này của , khỏi run lập cập.

      “Sao, ngươi cho rằng đứng im bất động nửa ngày là có thể biến thành cọc gỗ, đôi mắt trẫm còn chưa mù. Có phải nghe hiểu tiếng trẫm , xuống!”

      Được, Lý Đức cũng bị đuổi .

      Nhưng buồn chút nào, ngược lại còn muốn trực tiếp nhảy lên xoay vòng vòng.

      Ông trời có mắt, cuối cùng cũng có thể rời khỏi cẩu hoàng đế lát, cảm tạ Quan Thế Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
      ps: khổ thân Hoàng bị mọi người ghét bỏ J)))))
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina11 others thích bài này.

    4. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      a hoàng thượng này bị kì thị quá :)))))))
      Chôm chôm thích bài này.

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 56: Được như ước nguyện
      Editor: Chôm Chôm
      Sau khi tất cả mọi người đều rời , chỉ còn lại hai người Vệ Cảnh và Viên Diệu Diệu.
      có ánh mắt của người khác nhìn chằm chằm, cả hai người thở dài nhõm hơi.
      ra ngôi cửu ngũ cũng có loại cảm xúc xấu hổ này, dù sao cũng là diễn kịch trước mặt mọi người, hơn nữa là do hai người phối hợp diễn, có chút xấu hổ.
      “Ngươi cúi đầu xuống, đừng nhìn trẫm. Ngươi vừa nhìn trẫm, trẫm liền thể nghĩ ra muốn cái gì.” giọng dặn dò câu.
      Viên Diệu Diệu gật đầu, tìm cái ghế đối diện Hoàng thượng ngồi xuống, ghé vào bàn giống như muốn nghỉ ngơi.
      tại còn người khác ở đây, nàng cũng cần quỳ nữa, dù sao cũng chỉ là diễn cho người khác xem.
      Vệ Cảnh biết gì, lát sau lập tức lên giọng rống to.
      Lý Đức và vài người canh ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh bên trong, trong lòng thở dài liên tục.
      Mt biết có phải là bị doạ khóc hay .
      Nhưng tiếng rống này cũng lâu lắm, bởi vì rất nhanh còn động tĩnh.
      Lý Đức và Tiểu Khang tử liếc mắt nhìn nhau, biểu tình mặt đều mang theo vài phần trêu trọc giống nhau.
      Quả nhiên, dù Hoàng thượng có bạo nộ đến như thế nào cũng thể rời khỏi ôn nhu hương. Chỉ cần mt nương nương giở chút thủ đoạn , ngôi cửu ngũ thể chống đỡ nổi. Đợi tới khi lên giường, còn phải là mt chính là cái đó, Hoàng thượng hoàn toàn quản được tư tưởng của mình.
      Cho nên mới , thổi gió bên gối là đáng sợ nhất.
      Vệ Cảnh vốn chuẩn bị ra tay với nàng, chỉ muốn mắng nàng lúc rồi cho nàng ra ngoài, bày ra bộ dạng rằng hai người cãi nhau trận rùng mình mà thôi.
      Sao mà biết được Viên Diệu Diệu lại ngồi đối diện với , chán chết mà nghịch ngón tay.
      Lực chú ý của liền bị phân tán, tầm mắt đuổi theo ngón tay nàng.
      Viên Diệu Diệu có đôi tay cực kì xinh đẹp, ngón tay thon dài, làn da như ngọc.
      từng nắm qua đôi tay này vô số lần,xúc cảm mượt mà mềm mại, làm luôn nhớ .
      Lúc cảm giác ấy ùa vào đáy lòng , trong lòng liền ngứa ngáy, đầu ngón tay tự chủ được mà vân vê.
      rất muốn lần nữa nắm tay nàng, trong lòng nghĩ như vậy, cũng khắc chế mình.
      Dù sao xung quanh cũng có người, ngoài miệng mắng ngừng, nhưng tay cầm tay nàng, cũng ảnh hưởng đến tiếng chửi bậy.
      Lúc Viên Diệu Diệu phát ngốc, bỗng nhiên cảm thấy mu bàn tay truyền đến trận ấm áp, mới phát ra tay mình bị Hoàng thượng bao trùm.
      Khớp xương nam nhân ràng, ngón tay thon dài, hơn nữa rất ấm.
      Lúc lòng bàn tay chạm vào mu bàn tay nàng, làm cho nàng có cảm giác như bị bỏng.
      Bất kể là bao nhiêu lần dắt tay, hay là mười ngón tay đan vào nhau, Viên Diệu Diệu đều phải thừa nhận, thời điểm ngôi cửu ngũ cầm tay nàng, tim nàng luôn tụa nhiên mà đập nhanh hơn, đây thực trải nghiệm đáng giận.
      Đương nhiên, loại cảm xúc này đối với ngôi cửu ngũ, cũng tương đối thần kỳ giống như vậy.
      Bắt được tay nàng, giống như nắm được cả thế giới.
      Loại trạng thái thoả mãn này, Vệ Cảnh rất ít khi có thể cảm nhận được, cho dù là thời điểm cùng tiên hoàng hậu ở bên nhau, bọn họ cũng rất ít khi dắt tay nhau, có lẽ khi nàng mất , mới hiểu phải quý trọng loại tình cảm này.
      Ngôi cửu ngũ cứ như vậy cầm tay nàng, miệng phía cũng rảnh rỗi, vẫn tiếp tục chửi bới.
      Lúc này Viên Diệu Diệu chán chơi tay của mình, nhưng khi ngôi cửu ngũ đưa tay tới, nàng liền khách khí.
      Ngón tay cái của nam nhân đeo chiếc nhẫn ban chỉ màu xanh biếc, nàng chán chết mà xoay vài vòng, ngẫu nhiên còn cầm ngón tay , thưởng thức, biểu tình mặt hiếu kì mười phần.
      bàn tay Vệ Cảnh có vết chai, hiển nhiên là do nhiều năm cầm đao múa kiếm lưu lại. Nàng nhàm chán mà chọc qua chọc lại, đầu ngón tay mềm mại chạm tới chút chút làm có cảm giác phát ngứa, dục vọng trong lòng giống như cỏ dại lan tràn, căn bản thể khống chế được.
      đột nhiên cầm tay nàng, cho nàng lộn xộn, Viên Diệu Diệu giãy dụa hai cái nhưng thể thay đổi được gì.
      Vệ Cảnh hiển nhiên là muốn buông tay nàng, nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn .
      Vừa đúng lúc Vệ Cảnh cúi đầu xuống, hai ngừoi bốn mắt nhìn nhau, cũng thấy được cái trừng mắt trong nháy mắt kia của nàng, tức khắc nheo mắt lại, dục vọng trong lòng càng khắc chế được.
      Tiếng mắng của cứ vậy dừng lại, Viên Diệu Diệu có chút hiểu nguyên nhân, ngẩng đầu nhìn .
      Lại thấy đôi mắt ngôi cửu ngũ nhìn mình chằm chằm chớp mắt, giống như nhìn thế nào cũng đủ.
      “Hoàng thượng, ngài mắng xong rồi?” Nàng đè thấy tiếng hỏi câu.
      Ngôi cửu ngũ cứ như vậy nhúc nhích cũng chợp mắt, làm nàng hoảng sợ.
      , nhưng cũng muốn mắng nữa.”
      đáp lại câu, đứng lên, tay đem nàng kéo lên, trực tiếp bế ngang hướng vào phòng trong.
      Ps: vào phòng trong làm gì ta??? :))))
      Ps2: đây mới là 1 nửa chương nha, lát tôi post tiếp. :)))
      yuki0129, Lazzy Le, Tôm Thỏ9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :