1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 52: Đập đầu chết

      Editor: Chôm chôm

      “Những lời này là ai cho ngươi biết? Có phải là Tây Dung ?” Đông Sanh thấy nàng chỉ cười mà trả lời, cả người càng thêm hoảng loạn.

      Nàng ta đột nhiên về phía trước, nắm vào cửa nhà lao, , nếu phải có những thanh gỗ nhà lao cản trở, chừng, giờ phút này, nàng ta túm lấy cổ áo Viên Diệu Diệu, cẩn thận hỏi ra nghi vấn.

      Viên Diệu Diệu nhàng nâng khóe miệng, mặt mang theo vài phần khinh thường, “Ngươi đoán xem.”

      Môi mỏng của nàng khẽ mở, cố ý chỉ ra mấy chữ này, lập tức làm cho tiếng lòng Đông Sanh càng thêm rối loạn, thần sắc mặt có chút dữ tợn.

      “Nhất định là Tây Dung cho ngươi biết, nếu ngươi gặp nàng, khẳng định là do nàng tin vào lời ngươi , cho rằng ta hại nàng, cho nên liền theo phe của ngươi phải ? Nhất định là như thế, nếu ngươi sao có thể ra những lời ấy, đó là, đó là…”

      Đông Sanh ngừng thầm ở trong miệng những lời này, biết đến cùng là do nàng ta quá khủng hoảng ra lời, hay là do muốn nhiều lời.

      “Ta chưa gặp Tây Dung, ta định xem các ngươi trước rồi mới gặp nàng ấy. Ngươi nghĩ rằng nàng ấy với ta cũng là bình thường, rốt cuộc lúc ấy, Viên Diệu Diệu còn chân dẵm quả táo , châm dẫm món trang sức, để cho các ngươi đoán xem đó là gì…”

      Viên Diệu Diệu thong thả ung dung , từng câu từng chữ ra như nhàn nhã chê cười.

      Nhưng Đông Sanh và Quế ma ma lại hoàn toàn thay đổi sắc mặt, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương tràn ngập sợ hãi.

      Ngườ trước mắt có thể miêu tả ràng tỉ mỉ những việc ngày hôm đó, điều này còn nằm trong phạm vi các nàng ta có thể khống chế.

      Nếu lúc trước còn có thể an ủi chính mình, có thể là do Tây Dung chon n, nhưng lúc sau Tây Dung ra ngoài, những việc phát sinh sau đó chỉ có ba người các nàng biết mà thôi.

      “Ngươi, ngươi là…” Đông Sanh lùi về sau hai bước lớn, mặt biểu tình giống như nhìn thấy quỷ.

      Trong phòng giam bên cạnh, mặt Quế ma ma cũng là thần sắc khó có thể tin, bà ta bị dọa đến chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

      “Ta là Viên Diệu Diệu mà, phải các ngươi biết rồi sao?”

      Viên Diệu Diệu duỗi tay sờ cây tram tóc, cười khẽ, hướng các nàng ta chớp mắt, mang theo vài phần nghịch ngợm.

      Nàng nâng cao giọng , tràn đầy giảo hoạt, ngữ khí chuyện và thần thái giống hệt tiên hoàng hậu lén biểu lúc chuyện với các nàng ta.

      Giống như tiểu nương đáng chưa trải đời, tiên hoàng hậu có thói quen này, ngoài Thái hậu, nàng là nữ nhân có địa vị cao nhất hậu cung, nên nàng luôn phải biểu ra cỗ khí thế, nhưng thực tế , nàng thích loại cảm giác đó, nên khi pử trước mặt người bên cạnh, liền biến thành loại cảm giác xinh đẹp đáng .

      “Ta biết ngươi và tiên hoàng hậu trùng tên họ, nhưng ngươi làm sao mà biết những việc này, có khả năng. Nếu phải là người cực kì thân cận, căn bản thể biết những việc này!”

      Đông Sanh lắc đầu, nàng ta liên tiếp lùi về sau, dẫm phải hòn đá , lảo đảo chút rồi ngã xuống mặt đất.

      Viên Diệu Diệu vẫn bộ biểu tình cười khẽ, nàng chớp chớp mắt, tận tình thưởng thức chật vật trong giờ phút này cuả Đông Sanh.

      “Bởi vì ta chỉ trùng tên họ với nàng, hơn nữa…”

      Nàng cố ý tạm dừng lời , nâng chân bước đến gần cửa nhà lao, nhìn Đông Sanh ngã ngồi mặt đất, lại liếc Quế ma ma biết phải làm sao.\

      “Ta chính là nàng, nàng chính là ta.”

      Tiếng của Viên Diệu Diệu ép tới cực thấp, dù sao cũng tai vách mạch rừng. nhưng lời nàng , cũng đủ để hai người kia nghe được.

      “Chuyện này thể nào, có khả năng!” Đông Sanh té lộn nhào, bò lên phiá trước, hướng bàn tay về phía nàng. Viên Diệu Diệu đúng lúc lùi về sau, đôi tay Đông Sanh thò ra ngời nhà lao, nhưng thể nào túm được dù chỉ góc áo của nàng, chỉ có thể khua khoắng trong trung.

      Cả người Quế ma ma xơ lụi mặt đất, bộ dạng như có hàng ngàn câu hỏi, cũng biết là có tin lời nàng hay .

      “Lão nô có lỗi với tiên hoàng hậu, bất kể là hay giả, chỉ xin Miêu tần nương nương để ý tới Tây Dung chút, nàng là đưa tốt. chỉ là tính tình quá thẳng.”

      Quế ma ma sửa sang lại chút cung trang người, lúc xong câu đó, liền đứng lên, chạy đến vách tường đâm đầu vào.

      “Đông…” tiếng trầm vang, máu văng khắp nơi.

      Viên Diệu Diệu và Đông Sanh đều sửng sốt chút, đặc biệt là Viên Diệu Diệu, dù sao Quế ma ma cũng là người do nàng tự mình lựa chọn, lúc Tam hoàng tử còn chưa sinh ra, nàng mang Quế ma ma đến bên cạnh hầu hạ.

      phần là muốn thâm nhập hiểu biết về Quế ma ma, phần khác cũng muốn Quế ma ma hiểu tính cách của nàng, đến lúc chăm sóc Tam hoàng tử, Quế ma ma hiểu được dụng ý lúc nàng chuyện.

      Người từng sớm chiều ở chung, sao có thể trơ mắt nhìn bà ta chết ngay trước mặt mình như vậy.

      Máu tươi đầm đìa, hơn nữa, Quế ma ma trực tiếp té lăn mặt đất, bộ dạng hề nhúc nhích, hẳn là thể cứu sống được nữa.

      “Ngươi vừa lòng chưa? Ngươi giết chết Quế ma ma, nhất định là ngươi sử dụng thủ đoạn nào đó, mới có thể giả dạng làm tiên hoàng hậu, ngươi mà cũng xứng là Tiên hoàng hậu? Nếu là tiên hoàng hậu, ngài ấy có khả năng quan tâm đến chúng ta, mặc kệ chúng ta, là do ngươi muốn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt mê hoặc chúng ta.”

      “ Quế ma ma quá ngốc, vậy mà tin là , còn dập đầu tự sát, nhưng ta ngốc, ta tự sát trước mặt ngươi!”

      Tiếng Đông Sanh nâng cao bén nhọn, hai mắt nàng ta đỏ bừng, hướng bàn tay về phía nhà tù cách vách. Nhưng khoảng cách giữa nàng ta và Quế ma ma quá xa, nàng ta thể chạm vào được.

      Viên Diệu Diệu sửng sốt lát mới phục hồi lại tinh thần. nàng tuy rằng ép bách hai người này, nhhuwng cũng hề muốn bức tử các nàng.

      Quế ma ma cứ như vậy mà trực tiếp đâm tường, chỉ sợ là do tin tưởng lời nàng .

      Bởi vì còn mặt mũi nào đối mặt với tiên hoàng hậu, cho nên lấy cái chết tạ tội.

      “Viên Miêu Miêu, ngươi tàn nhẫn. ngươi đâu tới đây, nàng ta muốn giết người, Quế ma ma bị nàng ta giết chết, nàng ta chính là nữ!”

      Đông Sanh hoàn toàn mất lý trí, lôi kéo cửa nhà lao, lớn tiếng kêu to, nếu phải có những thanh gỗ chống đỡ, chừng giờ phút này nàng ta sớm lao tới chỗ Viên Diệu Diệu, tay đấm chân đá.

      Rất nhanh liền có người tiến vào, là cung nữ quản lý Hình tư bộ, nhưng nàng ta cũng nghiêm túc nghe xem Đông Sanh hô gì, mà là tay cầm chặt cây gậy, xông lên đánh xuống cửa nhà lao.

      Đông Sanh vô ý bị đánh trúng cái vào ngón tay, nàng ta lập tức kêu thảm thiết, đột nhiên rút tay lại, ôm chính bản thân, thống khổ rên rỉ giống như bị đánh gãy ngón tay.

      “Kêu cái gì mà kêu, Miêu tần nương nương tới xem các ngươi, là phúc khí của các ngươi. Vậy mà dám hô đánh kêu giết, đừng để lát nữa đánh chết các ngươi.”

      Những câu uy hiếp này quen miệng ra, mở miệng liền tới. Nhưng lúc cung nữ này xoay người lại đối diện với Viên Diệu Diệu, thay thành bộ dạng khác, vốn từ trạng thái hung ác cùng cực, đối mặt với nàng lập tức mang ba phần tươi cười.

      “Miêu tần nương nương, ngài có việc gì chứ? Ngài yên tâm, các nàng ta bị áp giải đến nơi này, luôn nghĩ làm thể nào để có thể thoát ra, tâm địa gian xảo hơn nhiều. Ngài cần quá để ý, nếu có chút bất mãn nào, cứ cho nô tỳ, nô tỳ giúp ngài trừng trị nàng ta, cần tự ngài động thủ, tránh làm bẩn tay ngọc của ngài.”

      Cung nữ quản ra cực kì tự nhiên, Đông Sanh còn dám kêu to, chỉ dám ôm ngón tay bọ thương, mở to hai mắt nhìn về phía Viên Diệu Diệu, nhìn chằm chằm giống như nhìn kẻ thù giết cha.

      Viên Diệu Diệu với cung nữ quản : “Tạm thời cần dụng hình với nàng ta.”

      Tâm tình giờ phút này của nàng cực kì phức tạp, Đông Sanh hầu hạ nàng nhiều năm như vậy, có công lao, cũng có khổ lao.

      Chỉ là Đông Sanh dám xuống tay với Tam hoàng tử, là chủ mưu, điều này là việc nàng khó chấp nhận nổi.

      Nhưng tóm lại vẫn luyến tiếc nàng ấy bị tấn, liền đè thấp thanh dặn dò.

      “Miêu tần nương nương, ngài gì vậy? Nô tỳ nghe .”

      Cố tình cung nữ quản lại muốn hỏi lại lần nữa.

      Viên Diệu Diệu lần nữa cùng Đông Sanh đối diện, trong mắt Đông Sanh chỉ có chán ghét cùng thần sắc sợ hãi, sớm còn tôn kính và kính lúc trước.

      Đây phải Đông Sanh mà nàng biết, Viên Diệu Diệu thở dài hơi.

      có gì, ta ngươi nên phạt thế nào phạt thế ấy, cần bận tâm về mặt mũi của ai.”

      Cung nữ quản cho rằng hiểu ý tứ của nàng, lập tức miệng đầy đảm bảo: “Đó là đương nhiên, nàng ta dù sống hay chết cũng có liên quan gì đến Miêu tần nương nương, nô tỳ làm nàng ta sung sướng.”

      Viên Diệu Diệu xoay người rời , hề quay đầu lại nhìn dù môt cái.

      Đến tận khi ra ngoài, nàng mói sai Thúy Trúc đưa bạc cho cung nữ quản , “Ngươi mời thái y đến xem Quế ma ma, nếu thể cứu, hãy lo hậu cho bà ta.”

      Cung nữ quản lập tức nhận bạc, đương nhiên quên luôn miệng khen Viên Diệu Diệu là bồ tát sống, đối đãi với cung nữ mắc tội mà vẫn rộng lượng hiền tuệ.

      Chờ nàng rồi, cung nữ đúng đó lập tức tiến lên hỏi: “Quản , sao ta thể hiểu được ý tứ của Miêu tần nương nương, Quế ma ma và Đông Sanh phải có thù oán với nàng sao? Sao lại cho nhiều bạc muốn an táng bà ấy.”

      Cung nữ quản cười khẽ, cất bạc vào người, mặt mang theo vài phần khinh thường.

      “Ta làm sao mà hiểu được ý tưởng trong lòng chủ tử, nhưng chắc là vì muốn thể mình là người có tấm lòng nhân hậu. Hoàng thượng luôn thích nữ nhân lương thiện, trước mắt Miêu tần là chủ tử nổi bật nhất hậu cung, tất nhiên thể biểu ra bộ dạng hung ác, nếu để Hoàng thượng biết, cho rằng người bên gối là ác phụ, nếu là ngươi, ngươi có thể ngủ yên ổn sao?”

      Nàng duỗi tay chọc trán tiểu cung nữ, tiểu cung nữ lập tức gật đầu đồng ý.

      Ngẫm lại, nếu Hoàng thượng biết người bên gối là ác phụ giết người chớp mắt, chắc chắn là ngày đêm đều khó yên giấc, có thể giết người khác, cũng có thể giết .

      đúng, Miêu tần nương nương nếu là người lương thiện, thể nào bức tử Quế ma ma. Người sống sờ sờ mà đâm vào tường chết, phải có bao nhiêu đau, bị bao nhiêu khuất nhục và tra tấn đây.” Tiểu cung nữ chấp nhận.

      Nhưng nàng vừa dứt lời, cung nữ quản liền ngẩng đầu trừng mắt liếc nàng cái, ánh mắt mang theo cảnh cáo.

      “Đừng hươu vượn, Quế ma ma còn chưa biết sống chết. Cho dù có chết, lúc báo lại với Hoàng thượng, cũng thể đem cái chết này tính đầu Miêu tần, nếu , Hoàng thượng lần này xử trí Miêu tần, Hình tư bộ của chúng ta bị vị chủ tử kia ghi hận.”

      “Ít lâu nữa nàng chậm rãi bò lên , phải có khả năng đem hậu cung khống chế, đến lúc đó, muốn động đến Hình tư chỉ là chuyện , chúng ta sao có thể có ngày lành!”

      Cung nữ quản đè thấp thanh , ngữ khí trở nên cực kì nghiêm túc, làm cho người ta dám phản bác lại lời .

      Tiểu cung nữ kia lập tức rụt cổ, chỉ tưởng tượng ra chút liền run rẩy.

      Nàng là cung nữ được quản mang theo bên người, ở Hình tư ít nhất cũng được ăn sung mặc sướng, nếu việc như lời quản , Miêu tần về sau bước lên trời, đến lúc đó động thủ với Hình tư.

      Vậy nàng và cung nữ quản có gì đúng, tự nhiên có kết cục tốt đẹp gì.

      “Dạ, nô tỳ hiểu rồi ạ.” Nàng lập tức nghe theo, hơn nữa trong đầu còn thầm tính toán nên làm thế nào, mới bị phát .

      Lazzy Le, nhoxbina, cỏ2811 others thích bài này.

    2. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Ôi Quế ma ma yếu bóng vía quá, mang tiếng ác cho diệu diệu r :-(
      Chôm chôm thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 53: rồi quay lại

      Editor: Chôm chôm

      Sau đó Viên Diệu Diệu sai người hỏi thăm, tin Quế ma ma chết hai giờ sau mới được truyền ra ngoài.

      Khi Thúy Trúc nghe xong lại thở dài hơi nhõm. “Nương nương, việc này liên quan đến ngài, ngài cũng nên yên tâm.”

      Viên Diệu Diệu nhàng vẫy tay, nàng độc sủng hậu cung nhiều năm như vậy, sao có thể quá trình vận hành trong đó, hiển nhiên là Quế ma ma chết trước đó.

      Bên tư hình bộ kéo dài thêm hai canh giờ mới ra tin người chết, chỉ sợ là để nàng báo cáo kết quả với bên Hoàng Thượng.

      Người hầu hạ bên cạnh Tam hoàng tử là Đông Sanh và Quế ma ma toàn bộ bị kéo đến Tư Hình bộ, hơn nữa, ngày thứ hai Quế ma ma chết minh bạch như thế, Đông Sanh phỏng chừng cũng có kết quả tốt gì.

      Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi xảy ra nhiều chuyện như vậy, đúng là làm cho ít người mở rộng tầm mắt, các cung đều xuất ra ít nhân lực, muốn mau chóng hỏi thăm nàng, rốt cuộc xảy ra vấn đề gì.

      Đương nhiên vai trò của Viên Diệu Diệu ở trong đó, bị thám thính ra được.

      Chủ nhân các cung đều có chút hoảng sợ trong lòng, Viên Diệu Diệu giờ mói chỉ là chính ngũ phẩm tần, mà ảnh hưởng đối với Hoàng Thượng lớn như vậy.

      Hơn nữa, nhìn nàng có vẻ xinh đẹp nhưng ngốc nghếch, nhưng ngờ lại thông minh đến vậy, vừa ra tay liền kéo rớt toàn bộ người bên cạnh Tam hoàng tử.

      Tiên hoàng hậu rồi, Tam hoàng tử chính là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng, ai có thể động vào.

      Nhưng Viên Diệu Diệu lại quật đổ hai người bên cạnh Tam hoàng tử dễ như trở bàn tay, chết bị thương, còn nàng chút hao tổn.

      thể , kết quả này làm nhiều người kinh ngạc đến rớt cằm.

      Vài vị phi tần có phân vị tương đương với Viên Diệu Diệu, vắt hết óc suy nghĩ hợp tác với các vị phân vị cao để quật ngã Viên Diệu Diệu, thể để nàng tiếp tục càn rỡ, nếu , chuyện nàng dẫm lên bọn họ chính là điều sớm muộn.

      Nhưng những phi tần phân vị cao cũng đem toàn lực chú ý lên người Viên Diệu Diệu, ngược lại, các nàng đều nhìn chằm chằm vào Tam hoàng tử. Dù Viên Diệu Diệu tại thịnh sủng đến mức nào, nhưng phân vị của nàng thấp, vẫn có tư cách nuôi nấng Tam hoàng tử.

      Vốn ban đầu Hoàng Thượng lấy lý do người hầu hạ bên cạnh Tam hoàng tử đủ nhiều, cần tìm người khác để cho phép các phi tần nuôi Tam hoàng tử.

      Nhưng giờ vú nuôi và cung nữ quản bên cạnh Tam hoàng tử còn, thậm chí Hoàng Thượng cũng tìm được người thích hợp để thay thế, nên những phi tần địa vị cao sôi nổi dốc hết sức, muốn tranh quyền nuôi nấng, đó cũng là địa vị độc nhất trong hậu cung.

      Hoàng Thượng tất nhiên tới thăm Tam hoàng tử, lúc ấy mẹ nuôi của Tam hoàng tử cũng có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, dựa vào bản lĩnh để giữ Hoàng Thượng qua đêm. đêm giá trị ngàn vàng, chừng đến lúc đó còn có thể có con nối dõi của chính mình.

      ít người coi việc nuôi nấng Tam hoàng tử làm việc quan trọng hàng đầu, thậm chí còn dệt mộng xuân thu, sức tưởng tượng cực kì phong phú.

      Đương nhiên việc có ý tưởng đó cũng là bình thường, hậu cung ba ngàn giai lệ, người được Hoàng Thượng sủng ái cũng nhiều, cộng thêm Hoàng Thượng lại có tiếng khó hầu hạ.

      Lúc trước độc sủng tiên hoàng hậu, giờ cơ bản là độc sủng Miêu tần, mặt khác, các phi tần phân vị cao, cơ hội nhìn thấy Hoàng Thượng cũng ít

      Cho nên các nàng có ý tưởng này cũng có gì kỳ quái, nếu có chút kỳ vọng gì ở trong lòng, chỉ sợ ít phi tần nhụt chí mà tự sát.
      Sống trong hậu cung như người vô hình, có kỳ vọng gì, bằng chết cho xong chuyện, khỏi lãng phí lương thực tiền tài.

      Những phi tần được gặp Hoàng Thượng, hiển nhiên có cơ hội với Hoàng Thượng chuyện nuôi nấng Tam hoàng tử, nhưng các nàng phải loại người dễ từ bỏ, sôi sục tìm nhà mẹ đẻ làm hậu phương, thông qua cha để về việc này.

      Thượng triều ngày đó, Vệ Cảnh vẫn luôn xụ mặt, triều rất nhiều quan viên đề cập tới chuyện Tam hoàng tử, hơn nữa đều đồng tình hưởng ứng.
      việc này làm cho vô cùng đau đầu, nhưng lại nhiều thêm, tóm lại mấy triều thần này còn muốn ầm ĩ thêm trận.\

      Hoàng Thượng thi thoảng châm ngòi vài câu, các triều thần lại lần nữa tranh luận yên, đến tận khi hạ triều, vẫn chưa quyết định được gì.

      đường về, khuôn mặt Vệ Cảnh trầm, khí áp quanh người trầm.

      Lý Đức vẫn luôn cẩn thận theo phía sau, sợ Hoàng Thượng bực bội, trực tiếp kéo qua trừng trị phen, vậy là tai bay vạ gió.

      “Lý Đức, ngươi chuyện Tam hoàng tử phải giải quyết ra sao?” Dưới đáy lòng Lý Đức cầu gia gia (ông) xin nãi nãi (bà), quỳ xin thần tiên phù hộ , để Hoàng Thượng phát hỏa, cũng chú ý tới .

      Rất nhanh đến Long Càn cung, Hoàng Thượng quả nhiên gì thêm, trong lòng đắc ý trận, lại nghe Hoàng Thượng hỏi ra câu này.

      Tiếng của ngôi cửu nguc được ép tới cực thấp, khí tràng xung quanh vẫn trầm thấp như vậy, lỗ tai người nghe cũng cảm thấy áp lực mười phần.

      Lý Đức ho tiếng: “Nô tài dám bừa.”

      , trẫm cho phép ngươi .” Vệ Cảnh nhíu mày.

      Lý Đức nghe câu trả lời này mà càng thêm phiền não.

      Ngôi cửu ngũ cho phép sao nào, đến lúc tốt, phải là vẫn bị đánh chửi, huống hồ Hoàng Thượng còn chưa nếu sai bị trách phạt.

      “Nô tài cảm thấy, nếu Hoàng Thượng tìm được người thích hợp, vậy có thể nuôi Tam hoàng tử bên người.”

      ra trong lòng Lý Đức có đáp án, Tam hoàng tử lại phải con của , nhọc lòng suy nghĩ làm chi.

      Nhưng Hoàng Thượng mở miệng dò hỏi, phải trả lời, đáp án của còn phải dựa sát theo suy nghĩ trong lòng Hoàng Thượng, nếu tránh khỏi bị trách phạt.

      Vệ Cảnh nhíu đầu mày, đáp án này của Lý Đức tuy rằng làm vui, những cũng làm vui, tóm lại, so với suy nghĩ trong lòng vẫn có chút chênh lệch.

      “Tam hoàng tử tuổi còn quá , ở độ tuổi này rất hay khóc. Trẫm phải thức đêm xem tấu chương, thể chịu được quấy rầy, có ở bên, trẫm sợ thể chú tâm.”
      Lời Vệ Cảnh , Lý Đức đương nhiên biết, trước kia Tam hoàng tử từng ở Long Càn cung thời gian, sau đó vì trẻ thích khóc, cộng thêm Hoàng Thượng lại bắt đầu sủng ái Miêu tần, có Tam hoàng tử ở bên tóm lại là quá tiện, cho nên đem nuôi ở cung khác.

      “Vậy Hoàng Thượng lại chọn vài vị cung nhân có thể tin tưởng để chăm sóc Tam hoàng tử.” Lý Đức lại suy nghĩ biện pháp khác.

      Vệ Cảnh gì, chỉ là lông mày vẫn nhíu chặt buông.

      Đến tận khi trở về Long Càn cung, ngồi vào trước long án, vẫn duỗi tay đập bàn, bộ dạng mặt ủ mày chau.

      truyền miêu tần.”
      tự hỏi lâu, cuối cùng ra câu như vậy.

      Lý Đức đứng bên cạnh như vào cõi tiên, nghe được câu này, lập tức sửng sốt.

      Ai u, Hoàng Thượng chẳng lẽ muốn đem Tam hoàng tử giao cho miêu tần nuôi nấng? Phải biết rằng miêu tần phân vị vẫn là quá thấp, nếu nàng là mẹ đẻ của Tam hoàng tử , dưỡng Tam hoàng tử gì đáng trách, nhưng nàng phải thân sinh, chuyện này dù thế nào cũng tới phiên nàng.

      Đương nhiên dù trong lòng có nghi vấn cỡ nào, mặt vẫn chút biểu lộ, lập tức sai người gọi Miêu tần.

      Viên Diệu Diệu đương nhiên biết sóng ngầm gần đây trong hậu cung là vì chuyện gì, chỉ sợ Hoàng Thượng lúc thượng triều, cũng được an ổn.
      Lúc này tìm nàng đến, nàng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó nội tâm liền tràn ngập kích động.

      Chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn đem Tam hoàng tử cho nàng nuôi nấng?
      Tưởng tượng đến khả năng này, nàng liền khống chế được mà phấn khởi.
      “Hoàng Thượng.”
      Viên Diệu Diệu vội vàng thu thập phen liền tới, đương nhiên thần sắc mặt nàng thoạt nhìn vẫn là bộ màng hơn thua, để tránh quá mức kích động, làm Vệ Cảnh sinh ra nghi hoặc trong lòng, đến lúc đó nàng có khả năng được nuôi Tam hoàng tử.

      “Lúc trước trẫm thấy ngươi rất có khả năng dỗ dành trẻ .”

      Vệ Cảnh vừa mở miệng, thẳng vào chủ đề, chuyện này làm cho Viên Diệu Diệu rung động trong lòng.
      Chẳng lẽ muốn đem Tam hoàng tử cho nàng nuôi nấng? ngờ giấc mộng lại có thể sớm thành thực như vậy.

      “Tần thiếp chỉ là học theo người khác.” Nàng cố che giấu vui sướng, giả bộ khiêm tốn .

      “Trẫm chuẩn bị tìm vài ma ma và cung nữ đáng tin cậy cho Tam hoàng tử, ngươi có đề cử được ai ?”

      Vệ Cảnh hề ngẩng đầu lên, trước mặt có mở ra vài quyển tấu chương, giống như gặp phải vấn đề khó giải quyết, mày cau lại.

      Bởi vì cố ý, cho nên lúc chuyện, thanh của cũng có vẻ chút để ý, hữu khí vô lực.

      Viên Diệu Diệu trong lòng “Lộp bộp” chút, vui sướng dâng lên lúc ban đầu, giống như bị ai tạt gáo nước lạnh, lập tức bị dập tắt.

      Lý Đức vốn vui vẻ chuẩn bị chúc mừng Miêu tần, kết quả vừa nghe Hoàng Thượng câu này, tươi cười mặt cũng cứng đờ.

      muốn để ai phát , nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, cúi đầu xuống, để ai nhìn thấy.

      Chờ đến khi hoàn toàn khôi phục, mới lần nữa ngẩng đầu lên, trở lại là biểu tình khéo léo.

      Đáy lòng thở phào nhõm, thầm may mắn vì vừa rồi lúc đón Miêu tần tiến vào, bản thân kiềm chế hươu vượn, nếu khí tại khẳng định càng thêm xấu hổ.

      Thời gian Viên Diệu Diệu ở Long Càn cung cũng nhiều, nàng đề cử mấy phạm vi lựa người, nhưng trực tiếp ra họ tên, để tránh mắc sai lầm gì.

      Chờ nàng xong, Vệ Cảnh sai Lý Đức truyền xuống dưới, rồi chon nàng rời .

      Từ đầu tới cuối, lực chú ý của ngôi cửu ngũ đều ở tấu chương, hứng thú với nàng lớn, thậm chí lúc nàng chuyện, thái độ còn có vẻ thập phần có lệ, giống như tồn tại của nàng có cũng được, cũng sao, làm trong lòng Viên Diệu Diệu thập phần hụt hẫng.

      Nàng kỳ vọng mà , buồn bực mà về.
      Đến khi nàng rồi, Vệ Cảnh mới cầm lên tấu chương xem đến loạn, vứt bút, cả người rời rạc.

      “Miêu tần đâu?”

      nhìn bốn phía, hề thấy bóng dáng nàng, khỏi kinh ngạc hỏi câu.
      Lý Đức ho tiếng, mặt lộ ra vài phần xấu hổ.
      “Ngài cho nàng rồi.”
      Này, bao lâu rồi, mới bắt đầu tìm kiếm miêu tần, ngôi cửu ngũ quả nhiên là tồn tại đáng giận.
      “Trẫm cho nàng rồi? Chuyện còn chưa xong mà.”
      “Là ngài cho nàng , ngài còn ngài bận phê tấu chương, có thời gian bồi nàng.”
      Vệ Cảnh:……
      “Kia lại đem nàng tìm tới.”
      Hoàng Thượng câu đơn giản nhàng, nhưng lại khổ bọn họ, tuy đáy lòng sớm đem ngôi cửu ngũ mắng đến máu chó phun đầy đầu, nhưng mặt lại vẫn cung cung kính kính, lập tức cho người mời miêu tần lại đây.
      Đương nhiên giao cho người khác thể yên tâm, chỉ có thể bảo Tiểu Khang Tử ra trận, nếu để người khác , nếu Miêu tần giận dỗi tới, vậy rất khó.

      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina13 others thích bài này.

    4. hthuqttn

      hthuqttn Well-Known Member

      Bài viết:
      374
      Được thích:
      359
      Đúng là Vệ cẩu mà, xấu tính như chó :v
      Chôm chôm thích bài này.

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Lâu lắm rồi mới có chương mới. Mừng muốn khóc luôn. Thanks bạn nhiều
      Chôm chôm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :