1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Mình thấy bà này có ý muốn trèo cao ấy, như là việc bà này thay thế tiên hoàng hậu là hiển nhiên, muốn khống chế tam hoàng tử rồi dựa vào đó mà bò lên :)
      Chôm chômMitNa Minh thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 48: Chân tướng bại lộ (tiếp)
      Editor: Chôm chôm
      “Nhìn dáng vẻ của Tam hoàng tử xem ra rất thích Miêu tần, so với ngươi và Quế ma ma còn nhiều hơn.” Vệ Cảnh cười lạnh tiếng, cúi đầu nhìn thoáng qua Đông Sanh, giọng dâng cao, làm mọi người trong điện đều có thể nghe .
      Đông Sanh quỳ mặt đất lời, sắc mặt trắng bệch, nàng ta có thể tưởng tượng , vì sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.
      Tam hoàng tử vẫn luôn khó tính, ghét nhất bị người lạ đụng vào, nên những cung nữ mới được điều đến cũng dám thể thái độ trước mặt nàng, tránh chọc giận vị tiểu chủ tử này, đến lúc bé con khóc nháo, khó yên thân.
      Nhưng hôm nay, với Viên Diệu Diệu mới chỉ gặp mặt lần thứ hai, lại vẻ mặt ôn hoà như thế, hơn nữa, nàng ấy dỗ dành hồi liền tốt lên.
      Lúc Tam hoàng tử tức giận, đến cùngcos bao nhiêu khó dỗ dành, trong lòng Đông Sanh là nhất. Nhưng giờ, Viên Diệu Diệu chỉ ôm , vỗ , hát khẽ tốt rồi.
      Lúc trước Đông Sanh ôm Tam hoàng tử, mọi hành động đều thử qua, vẫn thấy nể mặt, thậm chí, cho dù nàng có ôm lên trời xuống đất, cũng có tác dụng gì.
      Đến nỗi thói quen hát ru này, Đông Sanh cũng biết. Tiên hoàng hậu vốn thích ôm Tam hoàng tử hát ru, cho nên Đông Sanh cũng học theo, ôm hát khẽ, đáng tiếc vẫn hề có tác dụng như cũ.
      “Tam hoàng tử giờ, ngoài ăn chính là ngủ, nhưng cứ như vậy, các ngươi cũng chăm sóc tốt, làm cho đứa trẻ vốn khoẻ mạnh, trở nên thân thể gầy yếu, bản lĩnh của hai người các ngươi còn cao hơn trời.”
      Vệ Cảnh cười lạnh tiếng, giọng điệu trào phúng thấy , tiếng cũng ép tới cực trầm thấp.
      “Theo trẫm thấy, bằng đem Tam hoàng tử đưa Miêu tần nuôi dưỡng, cho hai người các ngươi được nghỉ ngơi, sao hả?”
      Ngay sau đó thêm câu, Đông Sanh chấn động, vội xin tha.
      “Hoàng thượng, trăm lần thể, Miêu tần chưa từng sinh con, cũng có kinh nghiệm nuôi trẻ , nô tỳ và Quế ma ma lúc trước đúng là có chỗ thất trách, nhưng bọn nô tỳ đều là người được tiên hoàng hậu lựa chọn, đối với Tam hoàng tử đều trung thành tận tâm, xin Hoàng thượng cho bọn nô tỳ được tiếp tục hầu hạ Tam hoàng tử. Đảm bảo có lần sau!”
      Đông Sanh hiển nhiên là rất sốt ruột, nàng ta trực tiếp quỳ bò tới bên chân Vệ Cảnh, mắt nhìn ốn quần Vệ Cảnh, cuối cùng vẫn dám nâng tay lên lôi kéo vạt áo xin tha, chỉ quỳ mặt đất đau khổ cầu xin.
      Lông mày Vệ Cảnh nhắn càng chặt, mặt là biểu tình vô cùng kiên nhẫn, thấy Đông Sanh dựa vào gần như vậy, cảm giác đè nén trong lòng càng thêm ràng, trực tiếp nhấc chân đá văng nàng ta ra.
      “Ngươi còn muốn có lần sau? to gan lớn mật, có phải tiên hoàng hậu quá nuông chiều các ngươi? đám đều lấy tình ý của trẫm đối với nàng ra để uy hiếp trẫm, lúc nàng còn đời, để ý nhất đến thanh danh, nghĩ tới sau khi nàng mất , lại bị các ngươi lợi dụng. Từ những phi tần có quan hệ tốt với nàng, lại đến mấy cung nhân hầu hạ bên người, đám đều nhắc tới, lợi dụng nàng mà hề thấy chướng ngại tâm lý, người này so với người khác dùng càng trôi chảy,Diệu Diệu nuôi các ngươi có lợi ích gì!”
      Vệ Cảnh hiển nhiên hoàn toàn tức giận, chân đá tới, vừa đúng đá trúng ngực Đông Sanh, nàng ta lập tức che ngực ngã xuống đất lăn lộn.
      Ngôi cửu ngũ văn võ song toàn, từ đều học tuyệt học của bậc đế vương, lực đạo kia phải người thường có thể chịu được, làm cho đa cảm thấy ngực đau đớn đè nén, giống như ngày lập tức muốn phun búng máu.
      Viên Diệu Diệu bị động tác bất thình lình này của doạ sợ, Tam hoàng tử trong ngực như cũng cảm thấy nàng bị kinh hách, tay giật giật, mày nhăn chặt, như lại muốn khóc, nàng lập tức vỗ sau lưng , dịu dàng dỗ vào giấc ngủ.
      Cũng may Tam hoàng tử giờ ngủ tương đối an ổn, công thêm được nằm trong ngực nàng, cho nên thần thái an tường, ngủ lại rất nhanh.
      “Hoàng Thượng, nô tỳ biết sai rồi. Nô tỳ tự biết hầu hạ tốt Tam hoàng tử, nhưng ngài thể đem Tam hoàng tử cho miêu tần. Tiên hoàng hậu thương Tam hoàng tử như vậy, nô tỳ phải cầu tình vì bản thân, mà là Tam hoàng tử giờ vẫn còn hiểu gì, nếu như có người mang lòng quỷ quyệt tiến đến, chỉ sợ…”
      Lúc Đông Sanh tới đây dừng lại chút, hiển nhiên dám tiếp, tránh chọc Hoàng thượng tức giận hơn.
      Nàng ta rốt cuộc vẫn đánh bạo ôm lấy chân Hoàng thượng, cả người run rẩy, trông càng thêm thê thảm.
      LHoàng thượng, ngài đừng đem Tam hoàng tử giaá cho người thể tín nhiệm, nô tỳ đảm bảo, từ nay về sau, Tam hoàng tử hằng đêm đều yên giấc, bao giờ xuất việc như hôm nay nữa.”
      Đông Sanh ôm chặt lấy chân , khóc lóc, giống như luyến tiếc Tam hoàng tử, sức lực ôm lấy chân như muốn ôm toàn thế giới.
      Viên Diệu Diệu đặt Tam hoàng tử lại lên giường, đối với việc mất cái ôm ấm áp của nàng giống như rất bất mãn, miệng phết phết, cung may Viên Diệu Diệu đưa tay vỗ , lại lần nữa ngủ an ổn, lông mày nhíu chặt cũng dãn ra.
      “Đông Sanh, ngươi giống như có địch ý đối với ta, từ lúc bắt đầu gặp mặt trước kia, vẫn luôn ám chỉ với Hoàng thượng, ta là người thể tin tưởng, tổng cộng ta chỉ gặp qua ngươi vài lần, hơn nữa đều là cùng Hoàng thượng, đến cùng đắc tội ngươi ở chỗ nào?”
      Viên Diệu Diệu chậm rì rì tới, nàng ngồi chỗ vừa rồi vẫn ngồi, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Đông Sanh ôm chân Vệ Cảnh, mặt lộ ra nụ cười trào phúng mười phần.
      Đông Sanh lời nào, chỉ ngẩng đầu trầm, nhìn chằm chằm nàng, bất mãn như muốn trào ra ngoài.
      Vệ Cảnh chau mày, lúc nâng chân lên, Đông Sanh theo bản năng càng thêm dùng sức ôm chặt chân .
      Cảm giác phiền muộn dâng tới cực điểm, Vệ Cảnh đạp chân qua, Đông Sanh bị đá trực tiếp văng ra ngoài. Lần này ngôi cửu ngũ dùng sức lớn, Đông Sanh thể bò dậy, nằm liệt mặt đất nhúc nhích.
      “Ngươi còn dám đảm bảo? Ngươi muốn lấy gì đảm bảo Tam hoàng tử bị giống như hôm nay, cứ cách nửa canh giờ lại bắt đầu khóc? Có phải là nửa đêm tới làm phiền để cho giấc ngủ an ổn?”
      Vệ Cảnh hừ lạnh tiếng, lúc những lời này, thần sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
      vừa ra, xung quanh lập tức yên lặng, có ít cung nhân nghe ra ý trong lời , đồng loạt ngừng thở, dám thêm chữ, tránh cho lần nữa chọc giận Hoàng thượng.
      “Nô tỳ, nô tỳ……” Đông Sanh muốn mở miệng gì đó nhưng căn bản là nên lời.
      Toàn thân nàng ta đều là mồ hôi lạnh, ngực đau đớn thôi, bên trong vẫn nặng nề như cũ, trong miệng có chút ngọt, nàng ta miễn cưỡng muốn ra mấy chữ sau, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được, “oa…” tiếng phun ra búng máu.
      Vết máu đỏ tươi lan mặt đất, khiến tất cả mọi người chấn động, Hoàng thượng lâu rồi phát giận lớn đến thế, hơn nữa còn tự mình động chân làm Đông Sanh bị đá đến mức này.
      Mọi người trong điện đều cảm nhận được lửa giận của Hoàng thượng, Viên Diệu Diệu thấy nàng ta hộc máu, sắc mặt trắng bệch, tâm tình nàng nhất thời phức tạp.
      Lời của Hoàng thượng, nàng có thể hiểu , trong lòng nàng cũng có suy đoán như vậy.
      Tam hoàng tử chỉ là đứa trẻ, nếu dỗ ngủ như bình thường, căn bản thể xuất tình trạng nửa canh giờ lại thức giấc khóc như thói quen như vậy. Khẳng định là có người cố ý nửa đêm cho ngủ, hơn nữa còn làm liên tục trong thời gian dài, mới có thể làm ra kết quả như vậy.
      đứa trẻ mà có giấc ngủ ngon sao có thể có thân thể khoẻ mạnh?
      “Ngươi còn muốn xin tha? Đừng với trẫm, lời trẫm vừa ngươi nghe hiểu. Ngươi luôn miệng , Tam hoàng tử thích người lạ ôm, chỉ muốn ngươi và Quế ma ma ôm, cung nhân khác trong cung này thể tới gần Tam hoàng tử, ngươi cho trẫm nghe, thói quen khóc nháo lúc nửa đêm phải do các ngươi gây ra, là tại ai?”
      Vệ Cảnh cười lạnh tiếng, đứng ở tại chỗ, lạnh như băng mà nhìn Đông Sanh.
      Hốc mắt Đông Sanh đỏ bừng, bên trong toàn là nước mắt, nhưng nước mặt này chút nào đả động tim . Ngôi cửu ngũ vốn phải người thương hoa tiếc ngọc gì, thêm nữa, trong mắt Đông Sanh chỉ là nô tỳ, càng thể dâng lên tâm tư gì, cho nên dù Đông Sanh có trực tiếp vứt mị nhãn cho , cũng chẳng có tác dụng gì.
      “Vừa rồi còn với trẫm kích động như vậy, lên án Miêu tần, nhớ lại tiên hoàng hậu, làm trẫm nhớ lại đoạn thời gian ở cùng tiên hoàng hậu. Sao giờ chữ cũng ra được thế?” Vệ Cảnh chắp tay sau lưng đứng ở đó, trênmặt đều là nụ cười trào phúng.
      Đông Sanh còn sức lực để chuyện, nàng ta chỉ có thể cắn chặt khớp hàm, để bản thân hộc máu lần nữa.
      Trong ngực nặng nề bắt đầu cuồn cuộn, giống như có thứ gì lại muốn tiếp tục trào ra.
      “Nàng ta thể , vậy ngươi !” Vệ Cảnh tới trước mặt Quế ma ma, tay túm bà ta lên, biểu tình mặt ngoan.
      khí trong điện như đình trệ, bởi vì Hoàng thượng phát lửa giận to đến thế, hiển nhiên có biện pháp vãn hồi.
      Quế ma ma bị doạ đến nhũn hết tay chân, rồi cũng nổi chữ, miệng chỉ biết xin tha, nhưng Hoàng thượng căn bản để ý tới.
      “Trẫm muốn ngươi chút xem các ngươi làm như thế nào để Tam hoàng tử thể có mộng đẹp, chứ muốn nghe các ngươi xin tha.” Tay túm chặt vạt áo của Quế ma ma.
      càng nắm càng chặt, Quế ma ma cảm thấy càng thêm khó thở, mắt bà ta trợn lên, ngự khó chịu, miệng mở lớn như là tuỳ lúc đều có thể bị bóp chết.
      Vệ Cảnh dừng tay, ngay cả xin tha Quế ma ma cũng thể được, giống như muốn tự tay bóp chết bà ta.
      Viên Diệu Diệu ngồi ghế, chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, Đông Sanh từng là người nàng tín nhiệm nhất, Quế ma ma cũng là nàng tự tay lựa chọn.
      Nhưng giờ hai người này đều có vấn đề, lại còn phải vấn đề , xuống tay với Tam hoàng tử, đó là việc nàng kiên quyết chịu đựng được.
      .” Vệ Cảnh hơi chút buông lỏng lực đạo, làm Quế ma ma có cơ hội kéo dài hơi tàn.
      Môi mỏng của khẽ mờ, phun ra chữ này.
      Quế ma ma vừa trải qua cảm giác tiếp xúc trực tiếp với Tử thần, giờ phút này vì muốn bảo toàn mạng, tất nhiên đem hết những điều bản thân biết ra, chỉ sợ Hoàng thượng tức giận ngay cả cơ hội cũng có.
      “Lão nô biết Hoàng thượng gần đây đau sủng Miêu tần, lần trước Miêu tần còn dỗ dành được Tam hoàng tử, liền sợ Hoàng thượng tiếp tục thăng vị cho nàng, tới lúc đến phi vị, Miêu tần có tư cách mang Tam hoàng tử nuôi ở bên người, đến lúc đó Hoàng thượng thành toàn cho nàng.”
      Quế ma ma thở hổn hển, bắt đầu ra, sắc mặt bà ta vô cùng khó coi, nhưng lúc ra liền mạch đứt.
      Viên Diệu Diệu híp mắt lại, thấy dáng vẻ nghẹn lời trong đáy lòng của Quế ma ma, rốt cuộc giờ cũng lựa chọn ra.
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina12 others thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 49: Người có khí thế
      Editor: Chôm chôm
      “Mẹ kế sao thân thiết được như mẹ ruột, hơn nữa, Miêu tần được sủng ái tới như vậy, hẳn rất nhanh có con của mình. Đến lúc đó, sau khi mang Tam hoàng tử về bên người, nhưng vì tương lai kế thừa, chỉ sợ lưu lại Tam hoàng tử.”
      Lúc Quế ma ma tới đây, mặt lộ ra phần cười lạnh, giống như mường tượng ra được cảnh Viên Diệu Diệu ra tay với Tam hoàng tử.
      “Cho nên ngươi cố ý kéo trẫm đến đây, sau đó đem chuyện này đổ vạ lên người Miêu tần?” Vệ Cảnh nhíu mày.
      Quế ma ma lắc đầu: “ phải, lão nô bảo Đông Sanh tìm ngài, chỉ hy vọng ngài có thể thương tiếc Tam hoàng tử nhiều hơn, nên chỉ đặt tâm tư lên người Miêu tần, mà quên tồn tại của Tam hoàng tử. Chỉ là lão nô nghĩ tới Miêu tần cũng đến đây, lại còn bị ngài phát ra dị thường của Tam hoàng tử.”
      Viên Diệu Diệu khỏi cười lạnh, nàng cảm thấy cực kì buồn cười với lời giải thích của Quế ma ma, hơn nữa còn vô cùng khó có thể tiếp nhận.
      Nàng là nữ nhân của Vệ Cảnh, Tam hoàng tử là con trai của Vệ Cảnh, hai bên căn bản là có chút xung đột nào. Quế ma ma vậy mà còn muốn Tam hoàng tử đến tranh sủng với nàng.
      Có lẽ, tình nam nữ xác thực ảnh hưởng đến tình cảm cha mẹ con cái, nhưng chuyện đó chỉ xảy ra khi Viên Diệu Diệu thổi gió bên gối chửi bới Tam hoàng tử, nhưng nàng như thế.
      “Ngươi hẳn sống quá lâu rồi, sống đến choáng váng. Lúc trẫm ở bên Miêu tần, mười lần có đến chín lần nàng nhắc tới Tam hoàng tử, khuyên trẫm thăm nhiều hơn.” Vệ Cảnh cười lạnh, thần sắc mặt đều là khinh thường.
      “Còn ngươi lại là loại người lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
      Vệ Cảnh xong câu này, sắc mặt Quế ma ma càng thêm tái nhợt, bà ta có chút khó có thể tin, ngẩng đầu nhìn Viên Diệu Diệu, dùng ánh mắt vô cùng xa lạ đánh giá nàng.
      Quế ma ma gì, nhưng Đông Sanh khôi phục chút, ánh mắ nhìn về phía Viên Diệu Diệu vẫn hàm chứa bực bội.
      Nàng ta nghẹn ngào mở miệng: “Thế sao, Miêu tần giờ vẫn chưa có con, muốn được Hoàng thượng sủng ái, và về sau có thể nuôi nâng Tam hoàng tử, tất nhiên phải giả bộ vô cùng thương , để trải thảm cho việc nhận nuôi sau này. Hoàng thượng chớ bị nàng ta lừa, tiên hoàng hậu vẫn luôn , nữ nhân trong hậu cung chính là những người tâm địa gian xảo nhất.”
      Đông Sanh trắng ra những lời này, hiển nhiên còn quan tâm tư thế.
      Những lời này rơi vào tai Viên Diệu Diệu, sắc mặt nàng càng thêm khó coi, khỏi nheo mắt lại. Nàng nghĩ tới, năm đó nàng ra mấy câu, trở thành lời để người khác công kích lại bản thân.
      Tuy rằng câu kia là , nữ nhân trong hậu cung tâm địa gian xảo nhiều nhất, nhưng nàng chỉ ở trước mặt Đông Sanh lời này, căn bản chưa từng trước mặt Vệ Cảnh.
      Nàng với Vệ Cảnh có tình cảm tốt, nhưng ở giữa vẫn cách ba ngàn giai lệ hậu cung, nàng luôn muốn giữ hình tượng của bản thân, nên ngu ngốc ra loại lời đó, giống như cố ý chửi bới nữ nhân khác.
      Kỳ câu này cũng cao minh, bởi vì bản thân Viên Diệu Diệu cũng là nữ nhân trong hậu cung, nàng lời ấy, cũng là gộp bản thân vào đó.
      “Lấy hiểu biết của trẫm với Diệu Diệu, nàng có khả năng nghĩ như vậy, nhưng kiên quyết ra như thế. Nếu Diệu Diệu biết ngươi ở nơi này dùng mấy lời hươu vượn này, huỷ hoại thanh danh của nàng, ta đoán nàng từ quan tài nhảy ra!”
      Vệ Cảnh ban đầu khuôn mặt lạnh lùng, nhưng lúc đến thanh danh của Viên Diệu Diệu, khoé miệng lại hơi có chút cười, giống như nhớ tới tình gì đó.
      Vdd nghe câu đó, bỗng nhiên có chút cảm động, nàng ho tiếng, trong lòng mặc niệm câu.
      Vẫn là Vệ Cẩu tử hiểu nàng, nàng thể nhảy ra từ trong quan tài, nhưng phi thường muốn nhảy dựng lên ghế.
      Đây là lời từ miệng Đông Sanh, người nàng tín nhiệm nhất, quả thực làm nàng tức chết.
      phải là ỷ vào nàng là người chết đối chứng sao, dù nàng có ra như thế, vậy cũng thể tuỳ tiện ra. Dù nàng chết cũng cho nàng giấc ngủ ngàn thu!
      “Kéo xuống , để hai người các ngươi sống đời này, Diệu Diệu an tâm. Dám to gan lớn mật ra tay với Tam hoàng tử, với dáng vẻ này, về sau ra tay với trẫm chỉ là chuyện sớm muộn.”
      Vệ Cảnh phất tay, lập tức có người tiến lên chuẩn bị đem hai người kéo .
      “Hoàng thượng, sao nô tỳ dám ra tay với ngài, ngài là người trong lòng của tiên hoàng hậu, nô tỳ dù có ngu xuẩn cũng động thủ với ngài. Nhưng Miêu tần tuyệt đối phải là người tốt, nàng ta mà lại có cùng tên với tiên hoàng hậu, bụng dạ khó lường, làm lòng người lạnh lẽo, mong Hoàng thượng minh giám, đừng để bị nàng ta lừa. Nô tỳ nhất định chăm sóc tốt cho Tam hoàng tử, xin Hoàng thượng cho nô tỳ cơ hội.”
      Nàng ta nâng cao giọng , mặt toàn nước mắt nước mũi, đương nhiên vẫn quên Viên Diệu Diệu tốt.
      Tâm tình Viên Diệu Diệu bình tĩnh hơn nhiều, cứ như vậy nhìn các nàng bị kéo , dù Đông Sanh cố gắng gào to, Hoàng thượng vẫn coi như nghe thấy.
      Chờ các nàng hoàn toàn bị kéo , trong điện khôi phục lại yên tĩnh.
      Viên Diệu Diệu bỗng nhiên cảm thấy thú vị, cung nữ thiếp thân mình tin cậy nhất cùng với vú nuôi tự tay mình lựa chọn, vậy mà lại làm ra trò khôi hài này, hơn nữa nàng còn thể ra điều gì, rốt cuộc giờ phút này, nàng chỉ mang thân phận người ngoài cuộc.
      “Tần thiếp cáo lui trước.”
      Sắc trời bên ngoài tờ mờ sáng, Tam hoàng tử ngủ tương đối yên ổn, hiển nhiên là sắp đến ban ngày, Quế ma ma và Đông Sanh cũng dám động thủ.
      Viên Diệu Diệu xong câu như vậy, liền muốn trở về. Nhưng Vệ Cảnh lại đưa tay giữ nàng lại, cho nàng .
      “Sao vậy, tức giận?” giọng hỏi.
      Viên Diệu Diệu lắc đầu, mặt là nụ cười khổ: “Tần thiếp nào có tư cách để tức giận, Quế ma ma bà ta nghĩ rất sâu xa, tần thiếp tiếp tục ở đây cũng có ý nghĩa.”
      Nàng xong liền tránh thoát tay , nghĩ tới nắm càng chặt, trước sau cho nàng .
      “Lúc tới là ngồi long tiễn, lúc sao lại mình. Đợi trẫm.”
      ấn nàng ngồi lên ghế, tất nhiên là cho nàng .
      đến mép giường, nhàng bế Tam hoàng tử lên đung đưa, tư thế vốn tương đối vụng về, vậy mà giờ trở nên vô cùng thành thạo. Hoàng thượng mặc thân lòng bào đen, dùng chỉ vàng thêu ngũ trảo kim long uy phong lẫm liệt, nhưng cũng ảnh hưởng đến sắc mặt ôn nhu của khi bế Tam hoàng tử.
      nhàng dùng tay vuốt ve sau lưng Tam hoàng tử, giống như ôn nhu cả đời này đều dành cho bé con trong ngực, mang theo vài phần quyến luyến.
      Ngôi cửu ngũ khí thế mạnh mẽ ôm lấy đứa trẻ nhu nhược vô hại, nhìn đến vô cùng hài hoà, biểu tình mặt cũng rất ôn hoà.
      Đây giống như là hình ảnh tốt đẹp nhất đời này, Viên Diệu Diệu cũng bị lây nhiễm, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù.
      Lòng nàng run lên, dâng lên vô số cảm động, hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này.
      Phảng phất như nàng còn chưa chết, được thụ phong hoàng hậu, sau đó lẳng lặng ngồi ghế, nhìn nam nhân của nàng ôm con của bọn họ, ôn nhu vuốt ve sau lưng , hy vọng có giấc ngủ ngon.
      Đến tận khi Tam hoàng tử hoàn toàn ngủ say, ncn mới đem đặt lên giường.
      thôi, trẫm đưa nàng về, nàng có thể ngủ chút.” Vệ Cảnh nhàng giữ lấy tay nàng.
      Viên Diệu Diệu thức đêm, công thêm vừa nhìn thấy cảnh Hoàng thượng và Tam hoàng tử thân thiết, trong lòng có chút chịu nổi, bất chợt đứng dậy , bước chân liền lảo đảo.
      Cũng may Vệ Cảnh phản ứng nhanh, lập tức kéo nàng vào lòng, lúc này mới giúp nàng đứng vững được.
      “Làm sao vậy? Thức đêm làm sắc mặt khó coi.” Vệ Cảnh cười khẽ tiếng.
      Trực tiếp bế nàng lên, Viên Diệu Diệu phòng bị đột nhiên làm vậy, nhìn dáng vẻ khẩn trương của nàng, Vệ Cảnh lại tiếp tục cười.
      “Ngươi sao nhát gan như vậy, mới vừa rồi lúc tranh luận với Đông Sanh, đâu phải là dạng này, nhìn qua giống như người đặc biệt có khí thế.”
      Viên Diệu Diệu bĩu môi, trả lời , mà duỗi tay ôm cổ .
      Nàng nhàng ngẩng đầu lên, nỗ lực bày ra dáng vẻ có khí thế, Vệ Cảnh duỗi tay nhéo sau cổ nàng, đưa nàng lên long tiễn.
      Sau khi Viên Diệu Diệu trở về Như Ngọc cung, đúng là có thời gian ngủ giấc ngon, còn Vệ Cảnh lại phải thẳng lên triều.
      Nàng ngủ đến khi tự tỉnh, lúc đó, Thuý Trúc đợi ở bên cạnh chờ gọi.
      “Hoàng thượng đâu?” Viên Diệu Diệu duỗi cái eo mỏi, mặt vẫn là bộ dạng chưa tỉnh ngủ.
      Sau khi thức đêm luôn mệt mỏi như vậy, cho dù ngày thứ hai nghỉ ngơi cả ngày, vẫn thể tốt lại được.
      “Sau khi Hoàng thượng hạ triều, cũng về Long Càn cung ngủ, nhưng chút phải dậy phê duyệt tấu chương. Hoàng thượng sai Ngự Thiện phòng hầm canh, chờ ngài tỉnh đưa tới. Ngài ấy ngài hôm nay phải nghỉ ngơi cho tốt, ngài ấy tới.”
      Lúc Thuý Trúc mấy câu này, mặt toàn là sung sướng tươi cười, hiển nhiên là việc Hoàng thượng vì Miêu tần suy nghĩ kĩ càng hoàn toàn chinh phục nàng.
      “Lại cười ngây ngô, biết cái đầu ngỏ như hạt dưa của ngươi cả ngày suy nghĩ điều gì.” Viên Diệu Diệu nâng tay chọc trán nàng, nhún vai, giống như cảm thấy bất đắc dĩ với biểu của Thuý Trúc.
      Thuý Trúc vẫn cứ là bộ dang vui vẻ sung sướng. “Nô tỳ thay ngài cảm thấy vui vẻ, nô tỳ nghe , Đông Sanh là người được sủng ái nhất bên cạnh tiên hoàng hậu, lúc trước Hoàng thượng xem mặt mũi của tiên hoàng hậu, nên đối với nàng ta cũng có vài phần hảo cảm. Buổi tối hôm qua, thiếu chút nữa nô tỳ cho rằng Hoàng thượng lựa chọn tin tưởng nàng ta…”
      Lúc Thuý Trúc chuyện, mày nhăn lại, hiển nhiên là cảm thấy tình cảnh lúc đó nguy hiểm, nàng bị doạ quá mức.
      Viên Diệu Diệu lắc đầy, thần sắc mặt cũng trầm thấp xuống.
      Đông Sanh là do tay nàng bồi dưỡng ra, kết quả lại biến thành kết cục này, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, thực dễ chịu.
      “Hoàng thượng có xử lý nàng ta như thế nào ?” Nàng giọng hỏi.
      Thuý Trúc lắc đầu, “còn chưa , buổi tối hôm qua Hoàng thượng cùng ngài thức đêm, tinh thần được tốt. Nô tỳ nhe , lúc lên triều cũng dây dưa thời gian, Hoàng thượng rất tức giận, cả Khang công công cũng bị ăn liên luỵ, những ngừoi khác càng gì thêm, sợ chọc phải phiền toái.”
      Viên Diệu Diệu gật gật đầu, Hoàng Thượng cũng coi như bị loạn trong giặc ngoài.
      “Dùng bữa tối xong, ta xem Đông Sanh.”
      “Ngài xem nàng ta làm gì, lúc trước nàng ta luôn làm ngài khó chịu, nếu ngài muốn ra ngoài, bằng Long Càn cung chút.” Thuý Trúc thay nàng chải tóc, cắm lên cây trâm, lúc ra đề nghị này, mặt toàn ý cười.
      “Lời này là do Tiểu Khang tử dạy ngươi đúng ?” Viên Diệu Diệu ngẩng đầu, mặt mang theo biểu cảm tươi cười.
      Thuý Trúc lập tức cúi đầu, hiển nhiên bị nàng đoán trúng.
      nhoxbina, cỏ28, Trúc Khải11 others thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 50: Chất vấn Đông Sanh
      Editor: Chôm chôm
      “Sau khi ngài ngủ say, Khang công công bị Hoàng thượng phái tới đây xem ngài, nô tỳ thấy sắc mặt được tốt, nên lắm miệng hỏi thăm vài câu. là bị Hoàng thượng phạt, chút nữa sợ là còn bị ăn gậy, nên nhờ nô tỳ chút. Nếu ngài muốn ra ngoài, chi bằng qua Long Càn cung chút, ngài tới đó, hoả khí của Hoàng thượng bị đánh tan ít.”
      Bộ dạng Thuý Trúc như phạm phải sai lầm lớn, “Nô tỳ cảm thấy đó là chuyện , nên thuận miệng đồng ý, giúp hỏi chút. tại nghĩ lại, có phải nô tỳ phạm phải sai lầm lớn rồi , thay ngài nhận lời, nếu ngài Long Càn cung, đến lúc đó liệu Khang công công có hiểu nhầm …”
      Viên Diệu Diệu thấy nàng lại định mãi ngừng, lập tức giơ tay ngăn nàng lại tiếp.
      “Được rồi, ta trách ngươi, ngươi nên lúc nào cũng kêu kêu quát quát. Tiểu Khang tử lòng dạ hẹp hòi như ngươi đâu, chỉ cần ta còn là phi tần được Hoàng thượng sủng ái, oán ta, huống hồ chỉ là dùng chút thủ đoạn chuyện với ngươi. Cho dù nhờ ngươi, ngươi cũng đề nghị như vậy với ta, muốn ta Long Càn cung chuyến đúng ?”
      Thúy trúc chớp chớp mắt, nghiêng đầu tự hỏi điều Viên Diệu Diệu , lúc sau gật đầu.
      Nàng đúng là nhắc Viên Diệu Diệu Long Càn cung, vốn dĩ trong nhận thức của nàng, tốt nhất chính là mỗi ngày Hoàng thượng và Miêu tần đều ở cùng nhau, như vậy chủ tử của nàng sợ bị thất sủng.
      “Khang công công biết nô tỳ với ngài, cho nên chỉ là thuận nước đầy thuyền?”
      Nàng ấy có chút khó tin hỏi câu, hiển nhiên là thể tin điều Viên Diệu Diệu .
      Viên Diệu Diệu gật đầu: “Đó là đương nhiên vốn dĩ là kẻ gặp người tiếng người, gặp quỷ tiếng quỷ nhưng ngươi cần lo lắng cứ thuận theo tự nhiên cùng giao tiếp là được cố ý hại ngƯơi.
      Trái tim vừa bị nâng lên của Thúy Trúc lại rơi xuống, tâm tư của nàng đều bị Tiểu Khang tử đoán được, điều này làm cho Thuý Trúc trong nháy mắt có chút hoảng loạn.
      Rốt cuộc, nàng là người hầu hạ thân cận của Viên Diệu Diệu, tâm tư của nàng bị đoán ra sao cả, nhưng nếu liên quan đến điều Viên Diệu Diệu ra, nàng thể chấp nhận nổi, khẳng định rời xa Khang công công.
      Nhưng Viên Diệu Diệu dặn riêng nàng, lại làm nàng có chút nhõm.
      “Chủ tử, ngài chê nô tỳ như vậy, liệu có muốn đổi đại cung nữ khác , nô tỳ để tâm.”
      Sau khi do dự lát, Thuý Trúc đề nghị trắng ra như vậy.
      Đầu tiên Viên Diệu Diệu sửng sốt, rồi phụt cười ra tiếng. “Con người ta đều muốn bò lên , ngươi lại chủ động bò xuống dưới, là hiếm gặp.”
      Nàng như vậy, mặt Thuý Trúc lại ra vài phần ngượng ngùng, nàng ấy duỗi tay sờ sau gáy.
      “Nô tì quá ngu xuẩn, chỉ sợ làm hỏng việc lớn của ngài, ngài vất vả mới có thành tựu như hôm nay, từ thường tại lên đến vị trí giờ. Có thể thấy thăng chức rất nhanh, nên thể vì người như nô tỳ mà làm hỏng tiền đồ của ngài.”
      Thuý Trúc cực kỳ nghiêm túc, Viên Diệu Diệu xua tay. “Cứ là ngươi , ngươi hợp ý ta, nhiều đièu vô nghĩa như vậy làm gì.”
      Hiển nhuên là nàng đồng ý, mặt mang theo ý cười trấn an Thuý Trúc vài câu, gánh nặng tâm lý của Thuý Trúc cũng giảm ít, cuối cùng biểu lộ quyết tâm phấn đấu của mình với Viên Diệu Diệu, về sau, dù gặp chuyện gì cũng thông minh chút, tránh gặp phải phiền toái.
      Viên Diệu Diệu phải chưa từng nghĩ đến đổi người, nhưn*Thuý Trúc luôn tậm tâm trung thành với nàng, tuy tính cách thích hợp để quản lý toàn bộ Như ngọc cung, nhưng sau đó lại nhớ đến kí ức bị Đông Sanh cắn ngụm, nàng liền bỏ suy nghĩ đổi người.
      Trong hậu cung này, tìm người thông minh khó, timg người vừa thông minh vừa trung thành quá khó. Nhưng lòng người dễ thay đổi, ngẫm lại Đông Sanh, lúc trước vừa thông minh lại luôn trung thành. Ví như lời mà Tiểu Khang tử với Thuý Trúc kia, nếu là Đông Sanh, nàng ta sớm chê cười mà cho Viên Diệu Diệu nghe.
      Lúc ấy, nàng cảm thấy Đông Sanh dù chuyện lớn hay đều cho nàng, cho thấy lòng tận trung, thực tế phải là có ý nghĩ muốn nịnh hót lấy lòng sao.
      Viên Diệu Diệu lắc đầu, mặt nàng lộ ra vài phần cười khổ, sau khi tình tối qua phát sinh, ở phương diện dùng người nàng có chút chướng ngại tâm lý, luôn miên man suy nghĩ nhiều như vậy.
      Trước khi gặp đa, nàng phái người điều tra riêng phen, sau đó mới ngồi liễn kiệu nơi nhốt người.
      Đông Sanh và Quế ma ma ở nhà tù, thân phận của các nàng ta chưa đủ tư cách, chỉ bị nhốt ở Hình Tư bộ, các nô tài mắc tội đều nhốt ở đấy, chờ lệnh trách phạt của chủa tử, sau đó cung nhân trong Hình tư bộ tiến hành trách phạt. Đến lúc đóm bị đánh chết hay là trách phạt rồi được đưa về, tất cả đều phải xem ý của chủ tử.
      Lúc Viên Diệu Diệu ngồi liễn kiệu tới nơi, cung nhân Hình tư bộ quỳ đầy đất, cung nữ dẫn đầu vội vàng đón tiếp, cẩn thận cùng nàng chuyện, còn sai mấy cung nhân khoẻ mạnh bảo vệ, sợ cung nhân nào đó có mắt ca phải nàng.
      “Miêu Tần nương nương ngài tới, nếu ngài muốn làm gì, chỉ cần phân phó nô tỳ tiếng, nơi này suy cho cùng là nơi chịu hình phạt, chỉ sợ làm bẩn mắt ngài.”
      Quả nhiên, nàng ta vừa dứt lời, bên tron gđã truyền ra tiếng khóc xin tha, nhưng chỉ lát còn, hiển nhiên là bị bịt miệng.
      sao, nơi nào cũng có chức năng của nó, các ngươi cũng là làm việc theo lật pháp hậu cung. Tiên hoàng hậu quy định luật pháp, ngay cả Hoàng thượng cũng phải tán thưởng câu, bổn tần phải là loại yếu ớt. Ta tới lần này là vì muốn gặp Đông Sanh và Quế ma ma.”
      Viên Diệu Diệu xua tay, biểu tình mặt muốn bao nhiêu hoà khí có bấy nhiêu hoà khí.
      mặt mấy cung nhân Hình Tư bộ đều là vui vẻ, Miêu tần nương nương vậy mà khen ngợi bọn họ, đây là điều hề lường trước.
      tồn tại của Hình Tư bộ làm nhiều phi tần quá hài lòng, rốt cuộc luật pháp hậu cung quy định ràng, các phi tần được tuỳ tuện dụng hình với cung nhân, dù sai lầm gì cũng phải chuyển đến Hình Tư bộ. Tuy mấy người mắc tội với các nàng đều phải chịu hình phạt, nhưng lại phải qua tay người khác vẫn làm cho các nàng thấy thoải mái.
      Khích lệ các nàng giống như Miêu tần nương nương vẫn là người đầu tiên.
      “Mời nương nương, chỉ là Quế ma ma với Đông Sanh vừa mới chịu hình xong, có cần sai người mang các nàng ta rửa mặt chải đầu trước khi đến gặp ngài ?”
      Viên Diệu Diệu lắc đầu xua tay, cung nhân dẫn đường cũng nhiều nữa, lập tức trước dẫn đường.
      “Mời ngài, nếu có cầu gì, cứ câu là được ạ.” Cung nữ Hình Tư bộ hầu hạ nàng tiến vào rất có mắt nhìn mà lui ra ngoài, để Viên Diệu Diệu dễ chuyện.
      “Các ngươi cũng lui xuống .” Viên Diệu Diệu cũng đuổi hết cung nữ hầu hạ bên người xuống.
      Đông Sanh và Quế ma ma được nhốt ở hai bên phòng giam khác nhau, hai người đều quần áo hỗn độn, xơ lụi ở giường, nhưng lại có vết máu.
      Chẳng qua mùi trong phòng giam dễ ngửi, hai người các nàng đều bộ dạng thở thoi thóp, phảng phất giống như tuỳ lúc đều có thể ngất .
      Viên Diệu Diệu an vị ghế, sửa sang lại làn váy chút, dù bận vẫn ung dung nhìn hai người các nàng.
      Đông Sanh bị đánh tương đối thảm, nhưng nàng ta vẫn còn trẻ, vẫn có thể chịu nổi. Vốn nằm giường đá mơ màng sắp ngủ, nhưng nghe được tiếng Viên Diệu Diệu, lại mở choàng mắt ra.
      Giờ phút này, nàng ta mở to hai mắt nhìn gắt gao, chằm chằm Viên Diệu Diệu, guống như muốn nhìn đến thủng lỗ người nàng.
      “Nhìn ta làm cái gì?”
      Đông Sanh hừ lạnh tiếng: “Ngươi đừng tưởng rằng giờ Hoàng thượng tín nhiệm ngươi ngươi muốn làm gì làm. Chờ sau này Hoàng thượng thích phi tần khác, đến lúc đó vứt bỏ ngươi, muốn khóc cũng kịp.”
      Nàng ta xong lời này, liền cười lạnh mấy tiếng, giống như nhìn thấy kết cục bi thảm của Viên Diệu Diệu.
      “Về sau Hoàng thượng có sủng ái bất cứ ai, cũng phải là ngươi.”
      Viên Diệu Diệu giọng , thần sắc mặt tràn đầy ý trào phúng.
      Đông Sanh sửng sốt chút, nháy mắt mặt ra vài phần xấu hổ, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.
      “Ta hiểu Miêu tần gì? Ta chỉ là nô tỳ mà thôi, sao có tư cách hầu hạ Hoàng thượng, cũng có tâm tư kia. Sau khi ta tiến cung, các dạy rất kĩ, thể quá mức tham lam, nếu chết có chỗ chôn thân.”
      Thần sắc mặt Đông Sanh càng thêm lãnh đạm, thậm chí thanh cũng đè thấp vài phần.
      “Ta gì, trong lòng ngươi nhất. đêm kia, lúc ngươi tìm Hoàng thượng, cài đầu là Vân văn trâm, người là mùi hoa nhài, quần áo màu hồng nhạt, tay phải đeo nhẫn, cổ tay trái đeo cái vòng vàng và cái vòng ngọc tím, chân là đôi vòng ngũ sắc. Mặc dù đồ mặc người quá tốt, nhưng cũng sai biệt, ngươi rất thông minh. Ngươi biết mấy thứ đó phải là đồ cung nữ được mang, cho nên ngươi thay đổi chút trang phục.”
      Tiếng của Viên Diệu Diệu càng thêm kiên định, nàng nhìn về phía Đông Sanh tràn ngập trào phúng.
      Từng câu từng câu nàng ra, sắc mặt Đông Sanh cũng càng thêm khó coi, nàng ta giống như bị người bắt được nhược điểm lớn nhất, sắc mặt vặn bẹo, thậm chí có cảm giác dữ tợn.
      “Sao ngươi gì, Quế ma ma, ngươi tới cho ta biết, cách ăn mặc kia của Đông Sanh giống ai?”
      Viên Diệu Diệu cừoi lạnh tiếng, thấy mặt nàng ta vàng như nến, lại đem mục tiêu chuyển về hướng Quế ma ma.
      Quế ma ma nhìn khuôn mặt kiều diễm của nàng mà đánh cái rùng mình.
      “Quế ma ma, sao ngươi , nàng ta trang điểm như vậy đến cùng là giống ai?” Viên Diệu Diệu bức bách .
      Quế ma ma nuốt nước miếng, theo bản năng trả lời: “Tiên hoàng hậu thích trang điểm kiểu này nhất.”
      Viên Diệu Diệu cười lạnh nhìn về phía Đông Sanh, ý trào phúng trong mắt càng thêm ràng.
      “Ngươi luôn mồm sợ ta được sủng ái, đoạt mất nổi bật của Tam hoàng tử, kết quả chính bản thân nửa đêm giải trang thành bộ dạng tiên hoàng hậu thích nhất để tìm Hoàng thượng, cuối cùng là rắp tâm muốn làm gì? tại ngươi với ta, ngươi muốn bò lên long sàng? Loại lời này ngươi tin nhưng ta , ngươi hỏi chút xem Quế ma ma có tin ?”
      Sở dĩ Viên Diệu Diệu cảm thấy Đông Sanh căn bản quan tâm đến Tam hoàng tử là vì, thứ nhất, Đông Sanh làm ra việc thể tha thứ với Tam hoàng tử, làm cho thể nghỉ ngơi tốt, tuy rằng nàng ta tìm ra lý do đường hoàng, nhưng chữ Viên Diệu Diệu cũng tin. Hai là, nàng gặp Đông Sanh hai lần, Đông Sanh trang điểm cực kì giống bộ dạng của nàng trước kia, cách ăn mặc này cần cũng biết.
      Tuy rằng Đông Sanh ở các chi tiết cất giấu cẩn thận, nhưng lại thể tránh thoát khỏi ánh mắt của Viên Diệu Diệu, dù sao trước kia nàng cũng dùng qua cách thức trang điểm này.
      Chẳng qua giờ nàng lại có thói quen này, bởi vì Viên Diệu Diệu tại và tiên hoàng hậu phải cùng phong cách, cho nên cách trang điểm tất nhiên cũng thay đổi.
      Ps: nàng @Dung Nguyễn 1995 đoán chuẩn quá.
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina11 others thích bài này.

    5. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :