1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 40: Hoàng thượng hỏi ý
      Editor: Chôm chôm
      “Lên xem .” Viên Diệu Diệu lôi kéo tay Nguỵ thải nữ, hai người cổ vũ lẫn nhau đến ghế Toàn mỹ nhân nằm.
      Mỹ nhân ngủ say, cuối cùng mở mắt.
      “A?” Nàng thong thả ung dung ngồi dậy, cả người toát ra vẻ lười biếng.
      Nàng vừa muốn chuyện, chợt nhận ra trong miệng có gì đó, bản tính tham ăn nên đồ ăn nhất định phải ăn xong, nàng rảnh chuyện, chỉ mở to mắt nhìn hai người các nàng.
      Đến khi đồ ăn trong miệng được nhai hết, mới mở miệng : “Ta sao lại ngủ vậy? Vẽ xong chưa?”
      “Vẽ xong rồi.” Viên Diệu Diệu theo bản năng gật đầu, liền thấy trước mắt có cái bóng, Toàn mỹ nhân nhanh chóng chạy như bay đến chỗ để giấy vẽ.
      “Đây là ta sao? Ta đẹp như vậy ư?”
      Toàn mỹ nhân đầu tiên là sửn sốt, sau đó mới khó tin mà mở miệng.
      Nàng còn giơ tay sờ mặt mình, dám tin tưởng bản thân mình lại đẹp đến vậy.
      “Đương nhiên rồi, đây chính là ngươi.” Nguỵ thải nữ tới.
      “Ta đúng là tiên tử hạ phàm, các ngươi đừng ngăn cản, ta muốn phi thăng.” Toàn mỹ nhân ôm lấy bức tranh, bắt đầu nhảy nhót lung tung, cực kì hưng phấn như lên đến trời cao.
      “Trước khi lên trời, phải cùng chúng ta chuyện , lúc ngươi ngủ có cảm thấy bản thân ăn cái gì đó ?”
      Viên Diệu Diệu nhàng nâng tay vỗ đầu nàng.
      “A? có a? Ta ăn sao?”
      Toàn mỹ nhân lập tức lắc đầu, sau đó quay lại nhìn mâm điểm tâm bàn.
      “Mâm điểm tâm này sao lại ở đây, miếng này bị sao vậy, sao lại bị cắn nửa?”
      Nàng kinh ngạc mà nhìn về phía các nàng, thấy hai người đều là vẻ mặt “Ngươi ”, chính nàng lại lần nữa bị dọa, vội vàng lắc đầu.
      “Khẳng định phải ta, các ngươi đừng nghĩ vu hãm ta, khẳng định phải ta, nếu là ta, ta nhất định ăn hết miếng điểm tâm, sao có thể chỉ ăn nửa miếng?”
      Mấy người liền cầm nửa miếng điểm tâm lên, cuối cùng có kết quả, còn Toàn mỹ nhân vẫn cầm bức vẽ chính mình thích thể buông tay.
      “Hai người các ngươi giờ rất vui ? Nhiệm vụ của ta xem như hoàn thành, còn các ngươi sao?” Viên Diệu Diệu nhìn các nàng vui vẻ, tâm tình bản thân cũng trở lên hưng phấn.
      Nhưng nàng vẫn vỗ tay, hấp dẫn lực chú ý của hai người. Hai gười đồng thời quay lại nhìn nàng, vẻ mặt vô tội: “Chúng ta làm gì?”
      “Vẽ tranh, là chúng ta đều phải vẽ mà. Ta vẽ xong cả hai ngươi, giờ các ngươi nên vẽ ta chứ.”
      Lúc nàng xong, liền ngồi xuống bàn dưới giàn nho tím, cầm miếng điểm tâm trong mâm lên ăn.
      “Ta vẽ lâu như vậy, đói muốn chết. Các ngươi cứ chuyện , dù sao ta có bất động yên lặng, các ngươi cũng thể vẽ giống, chi bằng để ta tự do chút.”
      Nàng nỗ lực nuốt đồ ăn trong miệng, mặt mang theo vài phần tiếc nuối.
      Toàn mỹ nhân cùng Nguỵ thải nữ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau vài phần bất đắc dĩ, ngay sau đó. Toàn mỹ nhân trộm tiến lại gần, hai câu.
      Ánh mắt Nguỵ thải nữ lập tức sáng lên nhìn về phía Viên Diệu Diệu, biểu cảm lộ vài phần giảo hoạt.
      “Các ngươi đừng nghĩ ra vẻ, nhanh vẽ , nếu ở chỗ ta có cơm cho các ngươi ăn.”
      sao, có đồ ăn để ăn là được.” Hai người các nàng tiến đến chỗ để giấy và màu, nhìn giống như là muốn nghiêm túc vẽ tranh.
      Bút trong tay hai người đặt giấy bắt đầu vẽ, nhìn hành động hào phóng của các nàng, Viên Diệu Diệu khỏi lắc đầu, nàng hề chờ mong bức vẽ của hai nàng ấy, chỉ cần xem thủ pháp vẽ cũng biết đẹp.
      Nhưng mặt hai người kia tràn đầy tươi cười. Bộ dạng thực vui vẻ.
      Viên Diệu Diệu cũng ngăn các nàng, cứ vậy mà ngồi bàn. Ăn đến là vui vẻ, nàng thấy đói bụng.
      “Vẽ rất đẹp.”
      Viên Diệu Diệu vẽ bức tranh mất gần hai canh giờ, hai nàng ấy ngược lại, thập phần nhanh chóng. Xoát xoát vài cái xong rồi. Hơn nữa động tác kia vô cùng hào sảng.
      “Vẽ thành dạng gì đó?” Nàng chậm rì rì đến.
      nghĩ đến, nàng còn chưa tới nơi, hai người kia ném bút vẽ trong tay, trực tiếp hướng phía trong điện chạy mất.
      “Ngươi tự xem . Thuý Trúc, nhanh dẫn người lấy đồ ăn, chúng ta muốn ăn xong cơm trưa rồi mới , miễn cho bị chủ tử của các ngươi phát hoả đánh cho trận, đến cơm trưa cũng được ăn.”
      “Nô tỳ ngay.” Thuý Trúc nghe theo xuống, thấy Viên Diệu Diệu gật đầu, mới sao người làm.
      Viên Diệu Diệu đến chỗ bàn vẽ, lúc nhìn thấy hai đại tác phẩm kia, mặt thần sắc dở khóc dở cười.
      Tuy rằng đối với khả năng vẽ của hai người kia nàng ôm chút hy vọng nào, nhưng nhìn thấy bức tranh vẽ hình thù kì quái, vẫn nhịn được mà cười nhạo ra tiếng.
      “Hai người các ngươi, đúng là kẻ dở hơi!”
      Hai người đó vẽ ra có thể gọi là như bùa trừ quỷ,nhan sắc tuỳ ý phối hợp, chỉ mơ hồ nhìn ra hình người. Thậm chí ngay cả quần áo nàng mặc, ánh mắt của nàng đều vẽ sai, nhưng nàng vẫn biết tranh đó vẽ nàng vì giấy đều có ghi hai dòng chữ khoa trương.
      ĐÂY LÀ MIÊU TIÊN NỮ
      VIÊN TIÊN TỬ HẠ PHÀM.
      Hoành phi: Viên Miêu Miêu là thiên tiên.
      Đều khen đến trình độ này, Viên Diệu Diệu thể thừa nhận, hơn nữa Viên Diệu Diệu nàng chính là sủng phi là tiên nữ của trời, nếu nàng thừa nhận, chẳng phải là vi phạm đạo trời sao. (Chị cũng tự sướng cao quá)
      Đợi khi nàng chuẩn bị lại tâm lý của mình tốt, liền vào trong điện. Hai người kia ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn, đôi tay đặt bàn, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn liền có bấy nhiêu ngoan ngoãn.
      Thấy mặt Viên Diệu Diệu mang theo ý cười, hề có tư thế tức giận, hai người càng vui mừng khôn xiết.
      Ba người ở bên nhau cả ngày, đến lúc đưa các nàng về, Viên Diệu Diệu cảm thấy hoàn cảnh xung quanh đều trở lên an tĩnh, như là ngay lập tức trở lên tịch mịch.
      Tại Long Càn cung, lúc vc phê duyệt tấu chương, vẫn luôn cau mày, hiển nhiên là hài lòng, nhưng vẫn chưa thấy phát hoả.
      Mặt mấy cùn nhân hầu hạ trong cung đều nín thở thu mình, thầm suy nghĩ nếu lát nữa Hoàng thượng tức giận bọn họ nên làm như thế nào.
      Lý Đức duỗi dài cổ nhìn, giống như là sớm chờ nổi, nhưng Hoàng thượng vẫn hề ném đồ vật bàn.
      nhều ngày Hoàng thượng đều vô cùng an tĩnh, tích chữ như vàng, có thể lời nào liền , nhue là có thứ gì đó làm bối rối.
      Nhưng toàn bộ người Long càn cung đều biết, tâm tình ngôi cửu ngũ gần đây tốt, đúng từ ngày Miêu tần mình rời liền như vậy.
      Vc bỗng nhiên “bang” tiếng đem tấu chương tay gập lại, hiển nhiên là muốn nhìn.
      Nghe thấy tiếng vang đó, khí trong đại điện cứng lại. Mọi người đồng loạt cúi đầu, tất cả đều tỏ vẻ cam chịu, Hoàng thượng muốn phát hoả.
      Đặc biệt là Lý Đức, nghe thấy thanh đó, thậm chí có chút kích động, ngôi cửu ngũ lần này phát hoả khí, làm tảng đá lớn trong lòng hoi cũng được rơi xuống.
      “Tiểu Khang Tử đâu?” lạnh giọng hỏi.
      Lý Đức lập tức sai ngừoi gọi Tiểu Khang Tử, trong lòng nghĩ tới Hoàng thượng lại phát hoả với tiểu tử này, âu cũng coi như là tạo hoá lớn của .
      Tiểu Khang Tử rất nhanh tiến vào, bộ dạng mặt ngoan ngoãn nghe lời, thực tế trong lòng hối hận muốn chết.
      Sao lại xui xẻo như vậy, cố tình lại là bị gọi vào để Hoàng thượng mắng.
      “Gần đây Miêu tần làm gì?” Vc lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi thẳng.
      Tiểu Khang Tử chớp mắt, ra Hoàng thượng vẫn rất quan tâm đén tình bên phía Miêu tần nương nương, khỏi thở hơi.
      “Lúc trước Như Ngọc cung bình lặng thời gian, ít phi tần đến vài lần, nhưng chỉ ơt lại trong thời gian ngắn, sau đó liền đến nữa. Gần đây chỉ có Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ đến, Miêu tần cùng hai người ấy quan hệ rất tốt.” Tiểu Khang Tử trầm ngâm chút rồi ra.
      thẳng ra nguyên nhân vì sao mấy phi tâng đó lại nữa, nhưng vc là ngôi cửu ngũ, những phi tần hậu cung trong lòng suy nghĩ gì, đều ràng, khỏi cười lạnh hai tiếng.
      “Những người này đúng là xuất thân từ trong cung, trong mắt chỉ có danh lợi, người này càng lợi hại hơn so với người kia, nịnh cao dẫm thấp, quả thực làm người bật cừoi.”
      Miệng lữoi trào phúng ràng, nhưng ai dám phụ hoạ thêm gì, trong điện mảng yên lặng.
      trào phúng miệng lưỡi thập phần ràng, lại ai dám phụ họa cái gì, trong điện lại là mảnh yên lặng.
      “Hai người kìa đến Như Ngọc cung cùng Miêu tần làm gì?” Vc chuyển đề tài, hiển nhiên lực chú ý của chỉ đặt người Viên Diệu Diệu.
      Trong lòng Tiểu Khang Tử vui vẻ, may mắn là hôm nay hỏi thăm lần, bằng biết phải trả lời Hoàng thượng như thế nào.
      “Hồi Hoàng thượng, nô tài có hỏi thăm, Miêu tần nương nương cùng hai người kia vẽ tranh chân dung. Hai vị chủ tử vô cùng vui vẻ, ngừng khen Miêu tần nương nương vẽ quá đẹp.”
      Tiểu Khang Tử vì hưng phấn mà giọng điệu có chút nhanh, hiển nhiên là tâm tình rất tốt.
      Thế nhưng sắc mặt ngôi cửu ngũ bỗng nhiên trở lên khó coi, “Miêu tần mấy ngày qua nhàng tự tại, bộ dạng so với trẫm còn tiêu sái hơn.
      Hoàng thượng ra mấy lời này, tự nhiên ai dám thêm điều gì, đây ràng là trách tội Miêu tần nương nương.
      Trong lòng của những cung nhân trong điện đều ấm ức thay cho Miêu tần. sủng ái của Hoàng thượng, tự tìm cho mình niềm vui, chẳng lẽ phải cả ngày mày ủ mặt ê, để người khác chế giễu?
      Mắt thấy Hoàng thượng lại chuẩn bị tức sùi bọt mép, lá gan của Lý Đức nổi lên, đứng ra thay Miêu tần vài câu.
      “Hoàng thượng, chỉ sợ Miêu tần nương nương mà tỏ ra vui vẻ, lại có vài vị nươg nương muốn đến Như Ngọc Cung vấn an nàng.”
      Vc nghe xong lời này, liền mở miệng.
      “Các ngươi gọi hai người kia đến cho trẫm!” vung tay lên .
      Lý Đức cả kinh, buổi tối hôm nay Hoàng thượng muốn thị tẩm? Nhưng mà còn muốn gọi hai người?
      Tuy trong lòng đồng tình, nhưng mệnh lệnh của ngôi cửu ngũ ai dám nghe, liền phái người mời.
      Bởi vì tại quá khuya, cho nên tin tức thái giám của Long càn cung triệu Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ đến cho Hoàng thượng lập tức truyền khắp hậu cung.
      Nữ tử trong cung đều vô cùng kinh ngạc, lại nghĩ đến hai nàng ấy trong thời gian gần đây đều ở gần Viên Diệu Diệu, trong chốt lát đều cảm thấy hụt hẫng trong lòng.
      Sớm biết rằng các nàng vẫn luôn đến Như Ngọc cung, nay Hoàng thượng triệu kiến hai kia, cho dù là vì muốn làm cho Viên Diệu Diệu thoải mái, hay là muốn chiêu hạnh hai người kia, đều thể , là bởi vì liên quan đến Viên Diệu Diệu mới làm Hoàng thượng chú ý đến các nàng.
      “Bẩm Hoàng thượng, hai người các nàng tới rồi.”
      Vc cúi đầu, hề hứng thú mà liếc nhìn hai nàng, khẽ cau mày, liền thấy trong lòng có chút thống khoái.
      “Nghe Miêu tần vẽ tranh chân dung cho các ngươi?”
      Hai ngừoi các nàng giờ phi thường khẩn trương, cho rằng đêm nay phát sinh chuyện lớn gì, ngờ Hoàng thượng mở miệng hỏi tới vấn đề này, tức khắc cảm thấy nhõm.
      Ps: Vệ Cẩu tử trở lại, và ăn hại như xưa. :)))
      Lazzy Le, nhoxbina, cỏ2812 others thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 41: Lâm trận đảo ngũ.
      Editor: Chôm chôm
      “Vâng.” Hai người lập tức gật đầu thừa nhận.
      “Bức chân dung của các ngươi để ở chỗ nào, bảo bọn họ mang lại đây cho trẫm xem.” Vệ Cảnh ho , vẫy tay liền có hai cung nhân tới bên cạnh hai người Toàn mỹ nhân. Hai người liếc mắt nhìn nhau, tại đầu óc có chút trì trệ, nhưng các nàng có thể khẳng định, lần này Hoàng thượng triệu kiến các nàng lại đây, hoàn toàn là vì hai bức tranh kia.
      Vệ Cảnh ngồi ngay ngắn trước long án, hai người kia còn quỳ mặt đất, tiếp theo là đoạn hỏi đáp quỷ dị.
      cơ bản Hoàng thượng đều hỏi Viên Diệu Diệu vẽ tranh mất bao lâu, các nàng có vừa lòng với bức tranh Viên Diệu Diệu vẽ ?
      Hỏi xong mấy vấn đề này, liền nữa, chỉ ngồi trước bàn, tay chống cằm, mặt là biểu tình suy nghĩ sâu xa.
      “Hoàng thượng, tranh được mang tới.”
      Rất nhanh có cung nhân trình hai bức tranh lên, Lý Đức tiến tới, mở cuộn tranh ra, để cho ngôi cửu ngũ thấy ràng.
      thể , Viên Diệu Diệu vẽ hai người này sinh động, hơn nữa còn bắt được nét đẹp nhất của các nàng. Ngay cả người thô thiển như Lý Đức cũng cảm thấy Miêu tần nhất định hao tổn nhiều tâm tư.
      Vệ Cảnh nhìn hai bức tranh lâu, thần sắc mặt biến hoá nhiều lần.
      Toàn mỹ nhân trộm ngẩng đầu nhìn cái, chạm đến ánh mắt trầm của , lập tức sợ hãi cúi đầu, trong lòng lạnh lẽo.
      Nghĩ tới khi mình còn trẻ, bị người khác lừa gạt tiến cung, là trong cung có rất nhiều đồ ăn ngon. Nhưng nàng tiến cung nhiều năm như vậy, món ăn ngon chưa ăn được bao nhiêu, quy củ lại học được rất nhiều.
      Khó khăn lắm mới theo vđ, được ăn nhiều thứ tốt hơn, kết quả còn chưa ăn nghiền, tại liền bị Hoàng thượng ghét bỏ.
      Nhưng Hoàng thượng rành có ý kiến với hai bức tranh kia, nàng liền cảm thấy thể hiểu được. Hoàng thượng thích Miêu Miêu, cho nên tranh do nàng ấy vẽ cũng thích?
      Toàn mỹ nhân nghiêng đầu suy nghĩ trong chốt lát, nhưng vẫn thể bắt được trọng điểm, trong lòng chỉ mong ngôi cửu ngũ tra xét điều gì nữa.
      Hai người quỳ lâu đến nỗi, miệng Nguỵ thải nữ bắt đầu động đậy, nàng ấy yên lặng tụng kinh văn.
      Toàn mỹ nhân cùng Ngụy Thải Nữ bị Hoàng Thượng giam xuống dưới, tin tức này lan truyền nhanh chóng.
      Người trong cung đều suy đoán xem Hoàng thượng đem hai người kia ném ở chỗ nào, trở về tẩm điện của mình, cũng có ở Long Càn cung,dường như tự nhiên biến mất.
      “Có gì khó đoán, hai người sống sờ sờ bỗng nhiên thấy, chắc chắn là bị “răng rắc”.”
      “Đúng đúng, ta cũng đoán như vậy, phân vị của hai nàng ấy cao, chừng giờ ra bãi tha ma tìm chút, có thể tìm được thi thể các nàng đó.”
      Mấy tiểu phi tần tụ họp với nhau, thầm to , đến kích động, nước miếng bay tứ tung, cũng hiểu các nàng vui vẻ ở điểm gì.
      Viên Diệu Diệu nhíu mày, thời điềm nàng dạo giải sầu, liêng nghe được mấy câu đó.
      Trong lòng Viên Diệu Diệu biết , Vệ Cảnh đến nỗi giết hai nàng ấy.
      Hơn nữa, nàng mơ hồ có thể đoán ra dụng ý của Vệ Cảnh, hoặc là thấy nàng mấy ngày nay quá tiêu dao tự tại, trong lòng vui, liền muốn tra xét.
      Hoặc là suy nghĩ thông suốt, cảm thấy lời nàng hôm đó là đúng, nhưng muốn chủ động cúi đầu, lại thấy Viên Diệu Diệu nhiều ngày có thịnh sủng nhưng vẫn vui vẻ như thế, nên muốn cho nàng thấy thoải mái. Hoặc là thuần tuý xem nàng vừa mắt.
      tóm lại, chính là lòng dạ hẹp hòi của Hoàng thượng phát tác, Viên Diệu Diệu vốn muốn cúi đầu nhanh như vậy, nhưng nghĩ tới hai người Toàn mỹ nhân vì nàng mà gặp tai bay vạ gió, cộng thêm lúc trước nàng tới xem địa lao Hoàng thượng nhốt An quý nhân.
      Nếu nàng vẫn duy trì tư thái cao ngạo, sợ rằng trong cơn giận dữ, Vệ Cảnh đem hai người Toàn mỹ nhân nhốt vào địa lao.
      Việc này mà nháo đến khó coi, có biện pháp ổn thoả.
      Long Càn Cung.” Nàng nhăn chặt mày, cuối cùng vẫn chuẩn bị .
      Vệ Cẩu Tử chính là tên mắt chó, lúc muốn trở mặt, thể ép nữa, mà phải vuốt lông thuận chiều, nếu tình huống ngày càng loạn.
      Nghe nàng muốn gặp Hoàng thượng, mặt Thuý Trúc lập tức vui vẻ phấn chấn lên, chỉ vì muốn mình biểu quá mức, mà cố thu liễm lại.
      “Nương nương, cuối cùng ngài nghĩ thông. Nô tỳ chỉ sợ ngài quá cứng rắn. Lúc trước, trừ Hoàng quý phi, có vài vị phi tần hờn dỗi Hoàng thượng, kết quả Hoàng thượng sủng ái các nàng nữa. Thậm chí sau thời gian gặp lại, Hoàng thượng còn nhớ nổi các nàng là ai.”
      Thuý Trúc cố rèn sắt khi còn nóng mà thêm vài câu, hy vọng Viên Diệu Diệu tuỳ tiện trở mặt với Hoàng thượng.
      Viên Diệu Diệu cong môi cười khẽ, Hoàng thượng chính xác thích mấy phi tần trước mặt hờn dỗi, nhưng tuyệt nhiên bao gồm Viên Diệu Diệu nàng, nàng tự tin là như vậy!
      “Miêu Tần nương nương, Hoàng Thượng bảo ngài trở về.” Tiểu Khang tử thấy nàng, lập tức chạy chậm lại hồi báo .
      Đối với câu thông truyền này, Viên Diệu Diệu thấy ngoài ý muốn chút nào, nàng chịu thua, Vệ Cẩu tử phải làm cao, từ trước đến nay đều thiếu dạy dỗ như vậy.
      Nhưng nàng tới rồi, sao có thể bỏ nửa chừng, huống hồ, tính tình này của Hoàng thượng mới đến trận, lúc này chỉ coi là bắt đầu thôi.
      sao, ta phạm sai, liền ở chỗ này chờ Hoàng Thượng thông cảm.”
      Nàng xong câu đó, nhấc làn váy muốn quỳ xuống.
      được được, Hoàng Thượng cho ngài quỳ.” Tiểu Khang Tử tay mắt lanh lẹ giữ nàng lại, lập tức muốn đỡ nàng lên.
      Nhưng là Viên Diệu Diệu nhất quyết muốn làm, hiển nhiên phải có thể dễ dàng nâng lên được.
      Tiểu Khang tử lập tức cảm thấy đau khổ, trước khi ra ngoài được Hoàng thượng dặn dò, được để Miêu tần ở lâu trước cửa Long Càn cung.
      Bất kể là đứng hay là quỳ, đều được.
      Nhưng người thoạt nhìn ngọt ngào ngốc nghếch như Miêu tần, giờ tính cách lại trở nên cường ngạnh, khuyên can mãi cũng .
      Lúc Tiểu Khang tử phải ra biết đây là việc khổ sai, cố tình sư phụ Lý Đức của có khẳ năng làm giúp việc này, là tâm phúc thứ hai của Hoàng thượng, chỉ có thể làm.
      Bị kẹp giữa Hoàng thượng với Miêu tần, sao có thể có kết cục tốt.
      Hai ngừoi họ đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, cung nhân như xen vào làm cái gì.
      Đối với Hoàng thượng đương nhiên là nghe theo, nhưng đối với Miêu tần cũng dám lỗ mãng.
      Tuy rằng gần đây Hoàng thượng chưa chiêu hạnh Miêu tần, nhưng chỉ cần là người hầu hạ Hoàng thượng trong Long Càn cung, đều biết Miêu tần có địa vị trong lòng Hoàng thượng.
      Hoàng thượng vì nàng mà mấy ngày nay tâm tình đều tốt, tại thấy nàng cũng chỉ là giận nẫy mà thôi, được coi là tâm phúc thứ hai của Hoàng thượng, đạo lý này vẫn hiểu .
      “Nương nương, nô tài quỳ xin ngài, ngài hãy về Như Ngọc cung , nếu để Hoàng thượng biết nô tài hoàn thành nhiệm vụ, để ngài quỳ gối ở nơi này, vậy nô tài là ăn hết gói đem a.” Tiểu Khang tử quỳ trước mặt nàng, mặt đều là biểu cảm khẩn cầu.
      Viên Diệu Diệu thấy bị doạ đến mềm nhũn cả chân, nàng vô cùng bất đắc dĩ.
      “Khang công công, ngươi bảo ta ?”
      dám đáp lời, nhưng lại điên cuồng gật đầu, biểu nguyện vọng mãnh liệt của .
      “Vậy ta trở về Như Ngọc cung, ngươi xem, Hoàng thượng bớt giận hay là càng thêm tức giận?” Nàng làm bộ hiểu hỏi câu.
      Lúc này, Tiểu Khang tử còn lời nào để , Hoàng thượng tất nhiên là càng thêm bực bội, lên mặt, Miêu tần dỗ dành ngược lại lại luôn, đến lúc đó ngôi cửu ngũ phỏng chừng muốn nổ tung.
      Viên Diệu Diệu thấy lâu lời nào, mặt tươi cười càng sâu.
      “Khang công công, ta còn nghĩ ngươi hiểu người, nếu được Lý Đức tổng quản thu làm đồ đệ. Ngươi có thể tưởng tượng xem, nếu Hoàng thượng càng thêm bực bội, phải phát ra hoả khí, đến lúc nó tìm được ta tính sổ, rốt cuộc ta chỉ là nghe theo mệnh lệnh của , cảm thấy ngượng ngùng. Vậy người dễ dàng nhất trở thành người được chọn để phát hoả khí….”
      Lúc nàng tới đây, liền tạm dừng lát, tầm mắt quét người Tiểu Khang tử.
      “Chậc chậc, tóm lại vẫn chỉ có vài người như vậy. Khang công công tự giải quyết cho tốt , ngày mai ta lại tới là được, hy vọng đến lúc đó vẫn là khang công công ra đáp lời.”
      Viên Diệu Diệu lôi kéo khóe miệng cười cười, mặt tươi cười nhìn cực kỳ cao hứng.
      Nhưng Tiểu Khang tử nghe nàng xong, liền tâm hoảng ý loạn, khi nàng dùng ánh mắt quét qua người mình, càng nhịn được run rẩy.
      Cuối cùng thấy nàng muốn , lập tức luống cuống tay chân.
      “Miêu Tần nương nương ngài đừng , nô tài lại giúp ngài thông truyền thử xem, nhất định có thể thành.”
      Lúc này là Tiểu Khang Tử chủ động muốn giữ nàng lại.
      “Ngươi , cứ tần thiếp ở bên ngoài chờ, nếu gặp ta, ta đứng dậy.”
      Viên Diệu Diệu vừa vừa quỳ xuống, ý cười lừa dối người lúc trước thấy đâu, mà còn trở nên nghiêm túc hẳn.
      Tiểu Khang Tử lúc này cũng bất chấp, đỡ nàng, vội vàng hướng trong điện vào.
      Lúc nhấc chân vượt qua bậc cửa, trong nháy mắt liền ngây ngươi, phải khuyên Miêu tần nương nương rời sao? Sao tại lại quay hướng , muốn đến chỗ Hoàng thượng làm thuyết khách thay cho Miêu tần nương nương.
      Cũng ngay tại khắc này, rốt cuộc hiểu cảm giác sảng khoái khi làm phản đồ.
      Có đôi khi việc làm phản này phải do muốn làm, mà là do kẻ địch quá giảo hoạt, dăm ba câu lừa dối mình trở thành phương đối địch. “Hoàng Thượng ——”
      vào, đầu tiên muốn thành kính hành lễ, sao biết được còn chưa làm lễ xong, Hoàng thượng bỗng nhiên đập bàn.
      Tiểu Khang tử ban đầu chột dạ, nghe tiếng đập bàn lớn vang lên, lập tức mềm nhũn chân quỳ xuống, trực tiếp làm đại lễ.
      “Trẫm nghe ngươi cùng miêu tần mặt đối mặt quỳ, còn lôi lôi kéo kéo, như thế nào, hai ngươi cho rằng chính mình bái đường thành thân sao?”
      Vệ Cảnh cho cơ hội chuyện, trực tiếp mở miệng chất vấn.
      Tiểu Khang Tử:???
      Ai bái đường thành thân, cho dù được cho mượn gan, cũng dám nghĩ cùng Miêu tần nương nương bái đường thành thân.
      Đây quả thực là trần trụi hãm hại. Tuy đối với điều bịa đặt này của Hoàng thượng cảm thấy vô cùng khinh thường, nhưng mặt vẫn tất cung tất kính, dám có tí bất mãn nào.
      Chỉ cần tỏ vẻ vui, Hoàng thượng nhân từ nương tay, thừa dịp tâm tình tốt, chừng trực tiếp được đưa lên đường.
      “Nô tài dám, nô tài chỉ là muốn để Miêu tần nương nương quỳ, nô tài quỳ thay nàng.” hoảng loạn giải thích.
      Tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn hoảng loạn, nhưng trong lòng Tiểu Khang Tử có chút thở dài nhõm hơi.
      Sau khi vào điện, Hoàng thượng trách thể bảo Miêu tần rời , mà là trách cùng Miêu tần quỳ lẫn nhau, hơn nữa giọng điệu ghen tuông.
      Loại lời này được ra, có thể xác định Hoàng thượng muốn đuổi Miêu tần , mà chỉ là giận dỗi.
      May thay đủ thông minh, lâm trận liền đảo ngũ về phía Miêu tần, nếu lửa giận của Hoàng thượng khẳng định là do gánh.
      Ps: Ăn giấm với cả thái giám âu cũng là chiến tích huy hoàng của nhà. :)))
      Lazzy Le, nhoxbina, cỏ2811 others thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 42: Vẽ Vệ Cẩu tử
      Editor: Chôm chôm
      “Nàng cái gì?” Vệ Cảnh ho tiếng, như cảm thấy bản thân chỉ vì việc mà cắn mãi buông có chút mất mặt, lập tức chuyển đề tài.
      “Miêu Tần nương nương nếu ngài muốn gặp nàng, nàng quỳ mãi ở bên ngoài, cho đến khi ngài bằng lòng gặp mới thôi.”
      Tiểu Khang Tử vội vàng đem quyết tâm của Viên Diệu Diệu ra, thần sắ mặt cũng trở nên nghiêm túc dị thường.
      Vệ Cảnh nhíu mày, hừ tiếng: “Ngươi xem ngươi có thể làm cái gì, lời trẫm ngươi coi như gió thoảng bên tai, thể hoàn thành nổi việc gì, nhanh đến chỗ sư phụ ngươi học tập lại cho tốt.”
      “Vâng, nô tài ngu dốt, mong Hoàng thượng thứ tội.”
      Loại lời phải trong trường hợp này, Tiểu Khang tử há mồm liền tuôn ra, hơn nữa hành lễ cũng vô cùng tiêu chuẩn.
      “Còn thất thần làm cái gì, nhanh gọi miêu tần tiến điện!” Vệ Cảnh bất mãn mà nhìn cái.
      Tiểu Khang Tử lập tức dạ câu, tay chân lanh lẹ rời khỏi nội điện, tiến đến chỗ Viên Diệu Diệu.
      Trong lòng thở dài nhõm hơi, về sau nếu Hoàng thượng với Miêu tần cãi nhau, vẫn nên nghe lời Miêu tần hơn chút.
      Quả nhiên, đôi khi hiểu ngôi cửu ngũ nhất, phải mấy người hầu hạ bên người ngài, mà là người hầu hạ bên gối Hoàng thượng.
      Miêu Tần nương nương ở Long Càn Cung bồi ngủ Hoàng thượng chỉ mấy buổi tối, hiểu tính cách của Hoàng thượng đến tám, chín phần mười.
      “Tên Tiểu Khang tử này ngươi còn phải dạy lại cho tốt, gần đây ngươi vất vả, đợi lát nữa lĩnh thưởng .” Vệ Cảnh ho tiếng, nhìn về phía Lý Đức giọng dặn dò câu.
      “Vâng, nô tài tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng, nô tài nhất định dạy dỗ Tiểu Khang tử tốt.” Lý Đức lập tức tạ ơn.
      Lời nà của ngôi cửu ngũ vừa nghe hiểu, câu của Hoàng thượng giống như chê bai Tiểu Khang tử, thực tế lại là khen dạy dỗ Tiểu Khang tử rất tốt.
      “Tần thiếp gặp qua Hoàng Thượng.” Viên Diệu Diệu chậm rãi vào, trực tiếp quỳ xuống hành lễ.
      Ban đầu mặt Vệ Cảnh có tâm tình nhàng vui sướng, cũng lập tức thu lại, nỗ lực bày ra biểu tình xụ mặt.
      Trong điện mảnh yên tĩnh, phất tay: “Các ngươi lui xuống , trẫm có chuyện muốn với Miêu tần.”
      Các cung nhân sôi nổi lui xuống, ngay cả Lý Đức cũng ở lại, còn thuận tay đóng cửa lại.
      “Ngươi ngày đó nhắc về Quản Công Công, trẫm điều tra, có gì bí , nhưng quả thực là có chút chỗ quỷ dị. Hơn nữa, ngươi và Diêu tuyển hầu là đồng hương, đều được quan địa phương tiến cử lên, nên muốn xem là bắt nguồn từ bút tích của vị trọng thần nào, phải chờ điều tra thêm.”
      Vệ Cảnh thẳng vào chủ đề, bọn họ vì chuyện cửa Quản Công Công mà cãi nhau to, cho nên lần gặp mặt này, Vệ Cảnh liền đem thái độ bày ra ràng.
      Nghe được như vậy, Viên Diệu Diệu khỏi nhàng thở ra.
      Hoàng thượng như vậy ngầm cho nàng biết, chuyện này phải chuyện , hơn nữa còn liên luỵ đến triều, chỉ sợ dễ điều tra như vậy.
      Nữ nhân hậu cung am hiểu nhất là vu oan hãm hại, chèn ép, nhưng thực tế triều cũng vậy.
      Nam nhân chơi mưu quyền, càng thâm thuý hơn so với nữ nhân.
      Cho nên, dù điều tra được Viên Diệu Diệu và Diêu tuyển hầu là được ai an bài, cũng nhất định là , chừng là bị người khác hãm hại mà thôi.
      “Vậy thần thiếp phải lại với Quản Công Công như thế nào?”
      Vệ Cảnh nhíu mày, “Gần đây trẫm muốn động biên cương, ngươi cứ với như vậy.”
      vừa ngẩng đẩu liền thấy Viên Diệu Diệu nhìn chằm chằm mình, biểu tình chăm chú nghiêm túc của nàng luôn làm chống đỡ được, bất chi bất giác liền mềm lòng, ngay cả giọng cũng tự chủ được mà hoà hoãn rất nhiều.
      “Ngươi yên tâm, trẫm gần nhất muốn động biên cương, vị chủ tử của Quản Công Công nhất định tin tưởng ngươi. Nếu muốn câu cá lớn, cần phải bỏ mồi ngon, đây là điều ai cũng biết.”
      Viên Diệu Diệu gật đầu, thần sắc mười phần bình tĩnh: “Hoàng thượng cảm thấy làm thế nào mới tốt, tần thiếp làm thế ấy, cần ______”
      Nàng muốn cần băn khoăn về nàng, nhưng câu ấy ra lại cảm thấy có chút ra vẻ, sợ là chính mình đa tình, chừng Hoàng thượng vốn hề băn khoăn đến nàng.
      “Được rồi, chuyện này xem như giải quyết, ngươi lui ra .” Vệ Cảnh sửng sốt chút, ngược lại được tự nhiên mà .
      Viên Diệu Diệu nhíu mày, lòng nguyện ý vì vượt lửa qua sông liền bị dập tắt, ngược lại còn muốn xông lên đánh .
      Người này sao lại đáng chán ghét đến thế, là tên mắt chó quá, chuyện xong liền đuổi nàng , lần này nàng tới cũng phải vì chuyện này.
      Nếu phải dùng Toàn mỹ nhân cùng Ngụy Thải Nữ tới trêu chọc nàng, nàng cũng chủ động đưa tới cửa.
      “Hoàng Thượng, tần thiếp nghe Toàn mỹ nhân cùng Ngụy Thải Nữ bị ngài giam, hơn nữa, trước khi giam các nàng, từng sai người lấy hai bức tranh tần thiếp vẽ hai người ấy mang lại đây. Có phải hai bức tranh kia có gì ổn?”
      Viên Diệu Diệu do dự điều gì, trực tiếp hỏi ra.
      Hoàng thượng ràng là có ý kiến với hai bức tranh kia, cho nên nàng phải đem vấn đề ấy ra.
      có gì cả, ngươi lui ra .” Giọng Vệ Cảnh có chút cường ngạnh.
      “Vậy tại sao ngài lại giam các nàng, hai người các nàng giờ này ở nơi nào, mong Hoàng thượng cho thần thiếp biết!”
      Viên Diệu Diệu vì ngữ khí của tốt mà bị doạ sợ phải rời . Ngược lại, nàng còn càng thêm kiên định muốn hỏi ràng.
      “Trẫm bảo ngươi lui ra!” Vệ Cảnh đột nhiên xoay người, đôi mắt nheo lại, ràng là vui, thậm chí khí quanh người còn bị dồn ép đến cực thấp, giống như tuỳ thời đều có thể bùng nổ.
      Viên Diệu Diệu hít hơi, nàng vẫn nhúc nhích, đứng nguyên chỗ, thẳng sống lưng nhìn .
      “Viên Diệu Diệu, có phải ngươi cảm thấy trẫm phát hoả với ngươi!”
      Giọng Vệ Cảnh nâng cao chút, nếu là phi tần khác gặp loại tình huống này, chỉ sợ tông cửa mà chạy, nhưng nàng có chút sợ hãi nào.
      Rốt cuộc là Vệ Cẩu Tử, nàng lại quá hiểu Vệ Cẩu tử.
      “Vâng.” Nàng hề do dự mà ra chữ này.
      Bây giờ lại đổi thành Vệ Cảnh bị chọc tức đến hộc máu, có người biết xấu hổ như vậy, nhưng cố tình lại thể phản bác được.
      “Đúng là hai bức tranh kia của ngươi làm trẫm vui, nhưng vì sao vui trẫm cho ngươi biết. phải người khác luôn tâm quân khó dò sao, trẫm chính là người khó dò, nếu ngươi nghĩ ra được, hai người kia đừng nghĩ trở ra, bị nhốt mãi ở nơi đó .”
      “Đợi đến ngày nào đó trẫm quên mất các nàng, những cung nhân cũng chăm sóc các nàng nữa, đến lúc đó được ăn mặc, cho các nàng đói chết.”
      Vệ Cảnh bị nàng chọc bực muốn cười, ngồi ghế, chậm rì rì ra khả năng cuộc sống sau này của hai người kia, cả người đều lộ ra cỗ sung sướng, làm người ta thể bỏ qua.
      Viên Diệu Diệu liền nhìn chằm chằm , thập phần chuyên chú, giống như ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc.
      “Ngươi nhìn cái gì, câu.” Vệ Cảnh nhíu mày.
      vốn muốn để nàng xin tha, nhưng chút phản ứng Viên Diệu Diệu cũng cho, lại cứ trầm mặc mà nhìn .
      Tận đến khi bị nhìn đến phiền, cau mày, biểu cảm vui.
      “Nhìn Hoàng thượng ạ.” Nàng trả lời giống như lẽ thường là phải như thế.
      Vệ Cảnh lại phản ứng lại nàng, muốn đứng lên chuẩn bị ra ngoài.
      “Ngươi trẫm !” hung tợn mà ném xuống những lời này, trực tiếp hướng ngoài cửa, như là khắc đều muốn ở cùng nàng.
      “Nhìn dáng vẻ của Hoàng thượng như là muốn nhìn thấy thần thiếp, vậy ngài cho thần thiếp vẽ tranh ngài , như vậy về sau nếu được nhìn, tần thiếp cũng có cái để tưởng niệm.”
      Viên Diệu Diệu bình tĩnh ra mấy lời này, Vệ Cảnh ban đầu nổi giận đùng đùng muốn rời , đột nhiên dừng bước, nhúc nhích.
      mặt nàng lộ ra vài phần giảo hoạt, Vệ Cẩu tử đưa lưng về phía nàng, mặt có biểu tình gì, nàng nhìn , nhưng lỗ tai phiếm hồng, nàng vẫn thấy ràng.
      Hiển nhiên là thẹn thung, mà nàng cũng đoán đúng Hoàng thượng bất mãn hai bức tranh kia ở điểm nào.
      “Ai về sau thấy, nhưng ngươi muốn vẽ, trẫm để ngươi vẽ.”
      Nhóm người Lý Đức chờ ở ngoài điện, chờ đến tim gan cồn cào, lúc nãy Hoàng thượng rống to với Miêu tần, sắc mặt bọn họ đều trắng, sợ Hoàng thượng bỗng nhiên lao ra, cơn giận bạo nộ chưa tiêu . Sau đó đúng lúc thấy bọn họ, suy nghĩ mà đá chân lại. Đến lúc đó dù sao cũng phải có người chịu đựng lửa giận của Hoàng thượng, nghĩ đến đó, bọn họ cảm thấy vô cùng đáng sợ.
      May mắn là sau đó Miêu tần nương nương mở miệng gì đó, dù nghe được nàng gì, nhưng bọn họ biết, Hoàng thượng được dỗ tốt.
      “Tiểu Khang tử, ngươi đưa người đem hai người Toàn mỹ nhân trở về.” Sau khi ngôi cửu ngũ gọi người tiến vào, câu đầu tiên ra chính là câu này.
      “Nô tài tuân chỉ.” Tiểu Khang Tử lập tức nhận nhiệm vụ, bước chạy ra ngoài.
      “Lý Đức, sai người chuẩn bị tốt giấy và bút mực, chúng ta bạch ngọc kiều, miêu tần muốn vẽ tranh cho trẫm.”
      “Nô tài nhất định chuẩn bị thỏa đáng!” Lý Đức cao giọng đáp ứng.
      Sau khi Hoàng thượng cùng Miê tần hoà hảo, tâm tình tất cả mọi nười đều tăng vọt, suýt nữa cười như nở hoa.
      Viên Diệu Diệu nhìn tất cả người của Long Càn cung, đều chạy tới chạy lui vô cùng bận rộn, mặt mang vài phần ý cười.
      Lúc đoàn người tới Bạch ngọc kiều, sắc trời vừa đúng, chưa quá giữa trưa, Vệ Cảnh liền đứng ở trung tâm Bạch ngọc kiều, còn Viên Diệu Diệu cùng đồ nghề vẽ tranh đặt ở đầu cầu.
      Đây là toà kiều hình vòm, Vệ Cảnh vừa lúc đứng ở nơi trung tâm cao nhất, có vẻ dị thường tuấn, và đặc biệt cao lớn.
      Ở góc độ của Viên Diệu Diệu chỉ có thể vẽ bên sườn mặt của , cảm giác thân dài như ngọc.
      “Hoàng thượng, muốn tần thiếp vẽ chính diện của người sao?” Nàng nhàng nâng cao thanh hô câu.
      cần, bộ dáng trẫm lúc nào cũng đều là long chương phượng tư.” thập phần tự tin, đầu cũng quay lại chút, tiếng truyền lại có chút mông lung, nhưng nàng lại nghe thấy vô cùng ràng.
      Sau khi nghe được câu trả lời của , Viên Diệu Diệu khỏi gợi lên tươi cười.
      Kỳ nàng biết, ở phương diện nào đó, tính toán chi li làm người khác khó có thể chịu đựng.
      từng vì muốn tìm góc độ mà cả dáng ngồi và đứng thể nhất khí khái nam tử, nên ở trước mặt Viên Diệu Diệu bày ra vô số góc độ, chính là vì muốn tìm điểm hoàn mỹ nhất.
      Cuối cùng, Viên Diệu Diệu chọn ra góc độ nửa mặt này.
      Kỳ Vệ Cảnh thân là hoàng đế, bộ dạng tất nhiên là kém, cộng thêm từ chịu giáo dục của bậc đế vương, nên khí chất càng thêm bất phàm, bất kể là góc độ nào, đều sai.
      Nhưng Viên Diệu Diệu Lại đặc biệt thích góc sườn mặt của .
      Vệ Cảnh đứng cầu, trong tầm mắt đều là sóng nước lóng lánh, bị làn gió thổi rung động, lộ ra loại ôn nhu độc hữu.
      Hơi thở xung quanh đều mang theo bao dung ôn hoà, làm tự chủ được mà thả lỏng.
      Ban đầu vốn chỉ là nhất thời nảy lòng tham, nghĩ đến nơi này để Viên Diệu Diệu vẽ, nghĩ tới người bị dung nhập vào cảnh sắc lại là .
      Ps: Vâng, hết ghen với thái giám giờ lại ghen với phi tần của mình luôn. Ahihi, chỉ vì ko đc chị vẽ mà dỗi hờn đến thế. :))))
      Lazzy Le, cỏ28, MitNa Minh11 others thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Lỗi mạng nên mình bị đăng nhầm 2 lần. Sửa lại trước, có gì chỗ này để đăng chương 43 nha.

    5. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Lại thấy nhớ thích dâm dê trong 1 bộ khác, cũng ghen luôn với cả phi tần. Mệt với mấy ông hoàng thượng này ghê :yoyo68:
      Chôm chôm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :