1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 35: Thám thính tin tức
      Editor:Chôm chôm
      “Chủ tử, ngài ngồi nhìn tờ giấy rồi cười lâu rồi, đến cùng ngài có nghĩ ra biện pháp gì ?”
      Thấy nàng vẫn cười ngây ngô, Thuý Trúc thấy vô cùng bối rối.
      Tiểu Khang Tử thi thoảng đến đây với Viên Diệu Diệu vài câu, Thuý Trúc đứng ở bên nghe, cảm thấy việc này rất nguy hiểm.
      Phe cánh của mấy phi tần ràng ngừng lớn mạnh, tại còn gia nhập vào phe cánh của Hiền phi, ngay cả phe Thục phi, Lương phi, cũng có người gia nhập.
      Tuy hai người Thục phi cùng Lương phi gia nhập, nhưng cũng thể nghi ngờ, sau lưng các nàng cũng bày mưa đặt kế.
      “Chủ tử, ngài cũng nên ngẫm lại lời của Khang công công ngày trước, nếu ngài vẫn luôn được sủng ái, sớm hay muộn cũng trở thành đích ngắm cho mọi người chỉ trích, phải sớm nghĩ biện pháp làm mình lớn mạnh hơn.”
      người dù sao vẫn đơn bạc, ngài có thể học hỏi tiên hoàng hậu, phát triển thế lực của mình trong hậu cung, tạo nên thể đoàn kết, cùng nhau ngăn cản các bè phái khác trong hậu cung.”
      Thuý Trúc tại tận tình khuyên nhủ, giống như sau đêm thành thục lên ít. Lời Tiểu Khang Tử gần đây , nàng đều nhớ kĩ, ràng dù kiến thức nhiều hay ít, cũng có thể cho nàng học hỏi ít nhiều.
      Viên Diệu Diệu siết chặt tờ giấy, rồi lại xoa tới xoa lui, sau đó lại vuốt thẳng, giống như thưởng thức miếng ngọc thạch trân quý, thích buông tay.
      “Yên tâm , ta chỉ hành động đến đây thôi, tiếp theo xem các nàng ấy.”
      “Bất kể về sau ra sao, ít nhất ở việc lần này, ta mắc sai lầm lớn nào, dù có điều gì, Hoàng thượng cũng nhắc ta.”
      “Còn có, ngươi sau này đừng với ta chuyện tạo thế lực, bởi vì ta cảm thấy chuyện đó phải chuyện cao minh gì. Tiên hoàng hậu là người lợi hại như vậy, tạo ra vây cánh như thế, cuối cùng vẫn bị mất mạng đó thôi, mà đến giờ hung thủ cũng còn chưa bị bắt. Ngươi làm sao mà biết được, người giết nàng có phải là người trước kia được nàng bồi dưỡng hay ?”
      Viên Diệu Diệu xua tay, hai câu trước là lời trấn an nàng, tới những câu sau trở nên vô cùng nghiêm túc.
      Lúc nàng xong mấy câu này, đôi mắt nheo lại, mặt mang theo bất mãn.
      Lúc trước theo Hoàng thượng vào nhà lao thẩm vấn An quý nhân, cuối cùng ép hỏi, phải là việc này có quan hệ vô cùng lớn tới Hiền phi sao?
      Hiền phi chính là trợ thủ đắc lực nhất của nàng trước kia, kết quả sao?
      Cuối cùng phản bội nàng mà mất chút sức lực nào.
      “Chủ tử, chẳng lẽ cái chết của tiên hoàng hậu có liên quan tới mấy người Hiền phi, Hứa tiệp dư? Cho nên ngài và Hiền phi nương nương mới bất hoà?”
      Thuý Trúc mở to hai mắt, đè thấp giọng hỏi câu, tiến tới trước mặt nàng, mặt toàn là thần sắc hoảng sợ.
      Nếu như vậy, nàng đúng là dám lại khuyên Viên Diệu Diệu điều gì nữa.
      “Chuyện này ngươi cần xen vào, ngươi chỉ cần nhớ, người chết vì tiền, chim chết vì mồi. đời này, ngay cả chị em ruột cũng có thể trở mặt thành thù, huống chi mấy người trong hậu cung này.”
      “Mọi người đều muốn đoạt thứ, chính là sủng ái của Hoàng thượng. Thịnh sủng là điều mà nhiều người có, muốn đoạt lấy hòm thuốc từ tay người khác, cách tốt nhất là là giết người đó. Người thân cận phản bội, càng khó đề phòng hơn nghìn lần người ngoài.”
      “Cho nên, ngươi đừng khuyên chủ tử nhà ngươi đoàn kết mượn sức ai, lỡ như ai đó dâm sau lưng ta đao, đến bò ta cũng bò dậy nổi.”
      Viên Diệu Diệu nhàng nâng tay vỗ vào lưng nàng, xong câu đó còn thở dài hơi, thần sắc mặt thờ thẫn, giống như phải chịu quá nhiều khổ sở cùng bất đắc dĩ.
      Thuý Trúc có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vội vàng gật đầu đồng ý, hơn nữa, đáy lòng nàng thề bao giờ nhắc đế chuyện này, chủ tử nhìn như trước kia bị quá nhiều đả kích.
      Hậu cung rung chuyển bất an, rất nhanh triều phản ứng lại.
      ít triều thần nghe nương nương nhà minh tố khổ, là nhà mẹ đẻ của các nàng, có quan hệ chặt chẽ với lợi ích gia tộc, lúc cần làm việc gì phải làm, nếu chỉ có thể trơ mắt nhìn nương nương nhà mình bị người khác dẫm lên đầu, như thế lần tới muốn thổi gió bên gối Hoàng thượng, khó hơn lên trời.
      Viên Diệu Diệu có hành động gì nhiều, yến hội nàng tổ chức ràng lãnh đạm hơn, hề giống trước kia, ba năm ngày lại tổ chức lần.
      Đến cuối cùng, chính nàng cũng biết khó mà lùi, cái thiệp mời cũng phát, chỉ là ngẫu nhiên mời mấy phi tần lúc trước có quan hệ tốt đến, còn lại đều mời.
      Trạng thái này của nàng, làm ít người sau lưng cười nhạo, cuối cùng cũng nếm mùi vị bị người vả vào mặt .
      Viên Diệu Diệu cùng lắm mới chỉ là chính ngũ phẩm tần, nhưng tác phong hoạt động của nàng nhìn như đem bản thân trở thành trung tâm, ai biết còn tưởng nàng là chính nhị phẩm.
      Có thể với các phi tần trong hậu cung kiêu căng ngạo mạn, để vào mắt. Các nàng đều nghĩ giành được thắng lợi, nhưng chỉ mình Viên Diệu Diệu hiểu , nàng căn bản là làm theo an bài của Hoàng thượng, tạm thời ngủ đông, chờ mấy người này mắc câu, tuỳ thời mà hành động.
      Trực tiếp cắn cổ các nàng, kích lấy mạng.
      Viên Diệu Diệu ở cung của mình chợp mắt, cũng nữ bên ngoài thông báo, có thái giám phụng mệnh Lương phi đến tặng đồ.
      Nàng cho người mời vào, kết quả thấy người đến là Quản công công, Viên Diệu Diệu nháy mắt kinh ngạc.
      “Miêu tần nương nương, lâu rồi gặp. Gần đây muốn tìm nương nương khó đến cực điểm. Như Ngọc cung suốt ngày tổ chức yến hội, nô tài thân phận thấp kém được tới, để tránh va chạm với các vị quý nhân.”
      Tiếng sắc nhọn của Quản công công truyền tới, là cả người Viên Diệu Diệu đều run.
      Nàng hề nghĩ thấy Quản công công, lần trước Quản công công cắt cử Diêu Cầm đến chuyện, Diêu Cầm thuộc phái của Thục phi, vậy chứng minh là thuộc phái Thục phi. Nhưng giờ lại thông qua Lương phi sai đến, liền thấy được mọi chuyện đơn giản.
      Hoặc là Diêu cầm phản bội Thục phi, đầu quân cho Lương phi.
      Nhưng khả năng này lại lớn, bởi vì Diêu cầm bị biếm thành tuyển hầu, lại có khả năng phục khởi, căn bản là nghời vô dụng.
      Lương phi thông minh như vậy, sao có thể lãng phí thời gian người nàng ta (Diêu cầm)?
      “Miêu tần nương nương nhìn thấy lão nô vui sao? Sao vẻ mặt lại như bị doạ vậy.”
      Viên Diệu Diệu ho tiếng, bắt bản thân khôi phục bình tĩnh, nghe vậy, khỏi cười gượng tiếng.
      “Quản công công lo nghĩ quá nhiều, ta nhìn thấy công công sao lại vui? Công công thần thông quang đại như vậy, hôm nay ta mới được mở rộng tầm mắt.”
      Đối với nịnh hót của nàng, Quản công công ràng rất hưởng thụ, thậm chí còn vừa lòng gật đầu, mặt mang theo mười phần ý cười.
      “Trình độ được sủng ái của Miêu tần nương nương ta cũng như được mở rộng tầm mắt. Chỉ là hy vọng nương nương có thể thu liễm lại, cũng khuyên Hoàng thượng mưa móc phân đều, miễn cho quá mức lộ liễu, trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt mọi người?”
      Quản công công vừa ra, biểu cảm mặt Viên Diệu Diệu liền vui, nhưng nàng cũng thể quá ràng.

      Nữ nhân hậu cung nào nghe thấy câu đó mà có thể vui, đặc biệt là Viên Diệu Diệu. Trước kia nàng phi thường được sủng ái, sau đó được lên làm Hoàng quý phi càng kiêng nể gì.
      Nhưng luôn có triều thần dâng tấu về nàng, muốn nàng để Hoàng thượng phân bố mưa móc, ngẫu nhiên thái hậu ở thâm cung cũng muốn tìm nàng chuyện, đương nhiên chủ đề vẫn thoát chuyện mưa móc rải đều.
      “Đó là ý của ai?” Viên Diệu Diệu miễn cưỡng bình tĩnh lại, giọng dò hỏi.
      Quản công công vội vàng xua tay, thấy trạng thái của nàng căng chặt, cả ngữ khí lẫn biểu tình đều có chút mềm xuống.
      “Miêu tần nương nương thứ lỗi, đây là lão nô tự chủ trương khuyên nhủ, phải chủ tử cầu, cho nên nương nương được sủng ái cũng có thể tuỳ ý, đó là bản lĩnh của nương nương. Chỉ là lão nô làm việc tại hậu cung nhiều năm, lúc ấy ngay cả Hoàng quý phi được sủng ái nhất, đều thể hiểu ràng, huống chi là người khác?”
      Trong lòng Viên Diệu Diệu nhảy dựng, mấy người này, người nào người nấy ở trước mặt nàng về Viên Diệu Diệu. Khen nàng giống tiên hoàng hậu đều được sủng ái, cũng đều lấy cái chết của tiên hoàng hậu để nhắc nhở nàng, làm cho nàng bực mình hậm hực.
      “Ý của công công là gì?” Nàng làm bộ hiểu, vờ hỏi ra.
      Quản công công ngẩng đầu trộm nhìn nàng, cuối cùng câu: “Hoàng quý phi hẳn là chắn thay người khác, nên mới còn.”
      Nghe lời , Viên Diệu Diệu cả người chấn động, thể tin nổi.
      Nàng chỉ thuận miệng hỏi câu, vậy mà hỏi ra bí mật động trời.
      Cái chết của Viên Diệu Diệu phải ngẫu nhiên, rất có thể chứa bí mật cực kỳ quan trọng.
      Hoàng thượng nay “rửa sạch” triều đình, thế lực đứng sau Hiền phi trở thành mục tiêu tranh đấu chủ yếu. biết lần này có phải Hoàng thượng nghĩ sai rồi .
      Hoặc là việc An quý nhân che chở Hiền phi, thực chất là để làm mồi nhử, dẫn Hoàng thượng cắn câu.
      Nàng càng nghĩ càng thấy kinh hồn táng đảm, hơn nữa cũng dám khẳng định ai là người có vấn đề.
      “Đa tạ công công nhắc nhở, ta chú ý. tại yến hội còn mở nữa, phỏng chừng giảm rất nhiều phiền toái.
      Viên Diệu Diệu miễn cưỡng xả ra chút tươi cười, nhưng ai nhìn cũng thấy nàng quá vui vẻ.
      Quản công công cũng nhìn ra, chỉ gật đầu.
      “Chủ tử muốn Miêu tần nương nương thám thính bên phía Hoàng thượng, mấy động tác liên tiếp gần đây, đến cùng là vì chuyện gì, hoặc là vì ai?”
      Cuối cùng cũng vào chuyện chính, nhưng vừa xong, thiếu chút nữa làm Viên Diệu Diệu sợ đến ngây người.
      Chủ tử đứng sau Quản công công này đến cùng là ai, lại có thể to gan lớn mật đến thế.
      Nàng ràng bị người ta coi là quân cờ mà lợi dụng, trong lòng vô cùng tức giận. Bởi vì nếu nàng thám thính, thoả hiệp mà làm quân cờ của , chỉ sợ Viên Diệu Diệu bị chết thảm.
      có hai, Viên Diệu Diệu mà thường xuyên tiết lộ tung tích cùng ý tưởng trong lòng Hoàng thượng, cuối cùng hoài nghi rơi đầu nàng.
      Rốt cuộc là nữ nhân trong hậu cung, Viên Diệu Diệu bồi ngủ vc lâu đến vậy, vẫn có thể hiểu ý tứ của .
      Long Càn cung có vài cung nhân như thế, những người được tín nhiệm, căn bản là thể hỏi thăm loại tin tức này, càng có khả nănàngg bán đứng , cho nên, tính tính lại, chỉ có Viên Diệu Diệu nàng là có khả năng.
      “Công công, chuyện này hình như quá khó khăn rồi. Hậu cung được phép tham gia chính . có khẳ năng Hoàng thượng cho ta nghe, huống hồ, nếu như chủ động hỏi, chỉ sợ làm ghét bỏ.”
      Viên Diệu Diệu bất động thanh sắc cò kè mặc cả với . Kỳ , nàng sớm biết hành động lần này của Hoàng thượng là nhằm vào ai, nhưng nàng có ý định ra.
      Nếu tại sảng khoái đáp ứng, đến lúc sau cho bọn họ đáp án, chỉ sợ bị cắn ngược. Chi bằng ngay từ đầu biểu rằng việc đó quá khó khăn, nàng có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina13 others thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 36: thổ lộ tiếng lòng
      Editor: Chôm chôm
      Quản công công nghe nàng từ chối, khỏi cười tiếng.
      “Lão nô đương nhiên biết khó khăn của ngài, cũng cần hỏi cặn kẽ đến vậy. Ngài thường xuyên hầu hạ Hoàng thượng, chắc nghe được ít tin tức hữu dụng. Ví dụ như, lúc Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, bỗng nhiên mở miệng mắng vị triều thần nào, hoặc là nhắc tới quận huyện nào, mọi đều có thể cho lão nô.”
      “Nếu ngài làm tốt, chủ tử khen thưởng.”
      Quản công công trấn an Viên Diệu Diệu vài câu, dù sao con người Viên Diệu Diệu chính là như vậy, có tự tin cũng là điều bình thường.
      Chờ rời , Viên Diệu Diệu thở dài nhõm hơi, cảm giác vừa rồi, giống như bị rắn độc theo dõi. luôn ở phía sau, chỉ cần nàng biểu tia hài lòng, chỉ sợ lão chó thiến này liền trở về hươu vượn với cái ngừoi gọi là chủ tử kia.
      “Chủ tử, ngài bị làm sao vậy?” Thuý Trúc thấy Quản công công rồi , mới dám tiến vào nội điện. Nàng liếc mắt thấy sắc mặt Viên Diệu Diệu tái nhợt, lo lắng hỏi câu.
      Viên Diệu Diệu nhăn mày, đáy lòng nàng tính toán chuyện.
      Long càn cung tìm hiểu chút xem Hoàng thượng làm gì?”
      Thuý Trúc gật đầu, lập tức chạy ra ngoài. Việc mà Viên Diệu Diệu phân phó, nàng đều nghe theo mà làm , chút nghi ngờ.
      Rất nhanh trở lại, “chủ tử, nô tỳ giữa đường gặp được Khang công công, Hoàng thượng phái tới đón ngài qua đó. Ngài với Hoàng thượng đúng là tâm ý tương thông.”
      Mặt Thuý Trúc tràn đầy tươi cười, lúc xong câu cuối còn che miệng cười trộm, hiển nhiên là vô cùng sung sướng.
      Viên Diệu Diệu nao nao, như là cũng bị lời nàng chọc cười, trực tiếp đứng lên sửa sang quần áo và trâm cài, sau đó nhanh chân ra ngoài.
      Nàng muốn kẹp giữa Quản công công và Hoàng thượng, càng muốn bán đứng Vệ cẩu tử.
      Vệ cẩu tử tuy là mắt chó, làm gì cũng phải nhăn mặt cho nàng xem. Nhưng thân sơ viễn cận (chỗ này biết để như nào? Ý của câu là về độ thân thiết ấy: thân thiết hay sơ sài, xa hay gần. Nàng nào có từ nào hợp để thay cho t xin ý kiến), nàng vẫn phân biệt được ràng.
      So với về sau bị suy đoán lung tung, bằng nàng hoá bị động thành chủ động.
      Vào Long càn cung, Vệ Cảnh quả nhiên phê duyệt tấu chương, thậm chí, mặt còn chứa cơn lửa giận.
      “Tần thiếp bái kiến Hoàng thượng.”
      “Miễn lễ.”
      Đầu cũng nâng lên, ánh mắt trước sau đều nhìn chằm chằm tấu chương trước mặt, hung hăng trừng như muốn tạo ra lỗ thủng đó.
      Viên Diệu Diệu quấy rầy , tìm góc an tĩnh ngồi xuống, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng nghiêm túc phê tấu chương, mặc kệ ánh mắt mình nhìn bốn phía, cũng hề cảm thấy thoải mái.
      “Tri phủ Chương Châu làm gì gì biết, biết trẫm ra tay dọn dẹp, còn dám ngược gió gây án. Trẫm thấy là ăn no dửng mỡ! Trong đầu toàn là mỡ, chút tác dụng cũng có!” đập mạnh xuống long án, tức muốn học máu chửi ầm lên.
      Viên Diệu Diệu chờ đến mức buồn ngủ, bỗng nhiên nghe quát tiếng doạ, cả người run lập cập.
      Vệ Cảnh phát hoả xong, phát tồn tại của nàng.
      “Ngươi đến lúc nào, sao ai báo cho trẫm?” thu lại lửa giận mặt, kinh ngạc hỏi câu.
      Biểu cảm mặt từ Lý Đức đến Tiểu Khang Tử đều vô cùng hậm hực, Miêu tần đến, bọn họ thông truyền biết bao nhiêu lần, Hoàng thượng đều có phản ứng.
      Thậm chí, chuyện đón Miêu tần đến đây cũng là mệnh lệnh của Hoàng thượng, giờ ăn vạ chịu nhận, nghe ý của ngài, như là muốn trách cứ bọn .
      Đương nhiên, dù trong lòng có ý kiến, cũng ai dám nhắc Hoàng thượng, thậm chí còn phải tỏ vẻ nô tài có tội.
      Tuy rằng Viên Diệu Diệu tập mãi thành quen, chỉ cần là lúc Hoàng thượng phê duyệt tấu chương, đầu óc kém nhanh nhạy, nhưng nàng vẫn cảm thấy tật xấu này là thiếu dạy dỗ. Chuyện xấu hổ người bên người đều biết, nhưng tự lại làm ra bộ dạng sao cả.
      “Thôi, lần sau các ngươi phải ra, nếu mấy tấu chương này có khả năng bị ném trúng mặt Miêu tần.” vẫy tay, biểu tấm lòng rộng lượng so đo.
      Tiểu Khang Tử cùng Lý Đức nghe , cả người đều cảm thấy phức tạp rối rắm.
      Chính xác là Hoàng thượng có tật xấu, lúc ohe duyệt tấu chương mà cảm thấy hài lòng, dùng tấu chương ném vào mặt người khác.
      Đương nhiên, người bị ném nhiều nhất chính là Tiểu Khang Tử, còn Lý Đức cũng bị ném vài lần.
      Nhưng Lý Đức tuổi lớn, hơn nữa lại là tổng quản của Long càn cung, trừ khi (Hoàng thượng) bị tức đén muốn ngất, còn Vệ Cảnh vẫn nhớ lưu lại mặt mũi cho Lý Đức.
      Tiểu Khang Tử cần cho thể diện, tuy rằng thường xuyên chuồn êm ra ngoài điện, nhưng lúc Hoàng thượng bạo nộ muốn ném tấu chương, thường xuyên gọi trở lại, muốn trốn cũng thoát.
      Hoàng thượng vừa vậy, Viên Diệu Diệu nhớ tới Hoàng thượng chính xác làm thế, khỏi cười ra tiếng.
      Vệ Cảnh sờ gáy, như có chút xấu hổ với việc mình có tật xấu phát giận như vậy.
      “Hoàng thượng, tại ngài hết giận chưa?” Viên Diệu Diệu chớp mắt.
      Vệ Cảnh vốn đầy bụng tức giận , kết quả vừa nhìn thấy nàng như vậy, lập tức cơn giận trong người bị chuyển hoá, quanh thân bắt đầu bốc cháy.
      nuốt nước miếng, hai lời đến chỗ Viên Diệu Diệu, khiêng nàng vào nội điện.
      Đối với chuyển biến này, mọi người có chút khó thích ứng, sao có thể câu hợp liền khiêng Miêu tần vào nội điện, nhìn dáng vẻ là muốn làm mấy việc xấu hổ kia.
      Vài người liếc mắt nhìn nhau, Lý Đức tỏ vẻ cao thâm, Tiểu Khang Tử lại thở phào nhõm.
      May mắn Hoàng thượng tiếp tục xem tấu chương, nếu lại có hai quyển hỗ trướng, chắc chắn mặt ăn mấy quyển.
      Vệ Cảnh quả nhiên vẫn hành động như thế, đem nàng ném lên giường, lập tức nhào lên, giống như sói đói vồ mồi.
      Viên Diệu Diệu vô cùng phối hợp, nàng chủ động giơ tay ôm cổ , miệng phát ra mấy tiếng kêu mềm , nghe ngọt ngấy.
      Đối với thanh mềm người trong điện, cung nhân bên ngoài tập mãi thành quen.
      Mọi người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giống như lão tăng ngồi thiền, điềm nhiên đối mặt.
      Hai người dây dưa nhau, Hoàng thượng giống như rất kích động, có lẽ là do cơn giận vừa rồi kích thích , cũng có thể là do lâu rồi chạm vào Viên Diệu Diệu.
      Hai người ân ái hồi lâu, mới dần tách ra. Nhưng Vệ Cảnh vẫn vờn tay quanh nàng như cũ, nàng gần như ép sát vào ngực .
      “Ngươi đúng là cách tiêu giận hay.”
      Vệ Cảnh giơ tay, nhàng vuốt ve sau lưng nàng, cảm xúc trơn bóng mịn màng làm say mê.
      Viên Diệu Diệu nghe được lời khích lệ của , cười khẽ ra tiếng.
      Lời khích lệ này nghe có vẻ quái dị, nhưng tốt xấu gì cũng là do Vệ cẩu tử ra, lại còn là tỏ vẻ cảm kích nàng, vậy nàng miễn cưỡng tiếp nhận.
      “Nếu thần tiếp là cách tiêu giận hay, vậy Hoàng thượng chính là nguồn tức giận.” Nàng cam lòng yếu thế mà cãi lại.
      Thậm chí còn đưa tay sờ ngực , hai người đều loã thể, nhưng chút thẹn thùng cũng có.
      Lực vuốt ve dần, động tác mang theo ý vị ám chỉ mười phần.
      “Như vậy, ai là người làm ngọn nguồn tức giận?” Tay Vệ Cảnh bắt được cổ tay nàng, chậm rãi vuốt ve, thậm chí dừng lại ở đầu ngón tay nàng lưu luyến.
      Viên Diệu Diệu thích để móng tay dài, lúc này đầu ngón tay bị ngón tay nam nhân ma sát, mang theo cảm xúc khác lạ.
      “Tần thiếp có chuyện muốn báo với ngài, hi vọng Hoàng thượng có thể duy trì tâm tình vui vẻ lúc này.” Viên Diệu Diệu chậm rãi , vẫn có cảm giác khiêu khích.
      Nàng muốn biểu vô hại, tránh làm Hoàng thượng nổi lên cảnh giác.
      “Ừ, ngươi , chỉ cần với trẫm rằng người là phi hại nước, trẫm tức giận.”
      Quả nhiên Vệ Cảnh vẫn trong trạng thái thả lỏng, thậm chí còn có tinh thần đùa với nàng.
      “Lúc trước có vị Quản công công tới tìm ta, tổng cộng hai lần. Lần đầu là thay Diêu tuyển hầu tặng quà, lần thứ hai giúp Lương phi tặng quà. vị chủ tử, việc tần thiếp có thể tiến cung là do an bài. Sau đó sai tần thiếp tra xét xem, việc Hoàng thượng triều làm long trời lở đất là vì chuyện gì?” Nàng , nhưng giọng điệu vẫn nghiêm trang.
      Vệ Cảnh vốn nhắm mắt, tận hưởng dư vị tình ái vừa rồi, thậm chí sắp ngủ mất, bỗng nhiên mở mắt ra.
      tỉnh táo hoàn toàn, giống như giữa mùa đông được sửoi ấm bên bếp lò, bỗng nhiên lại bị tưới ngay chậu nước lạnh, làm run bần bật.
      “Có ý gì?” đột nhiên ngồi dậy, nheo mắt nhìn về phía Viên Diệu Diệu.
      Loại ánh mắt mang theo xa lạ cùng lãnh, làm gì còn chút sủng ái, là ngôi cửu ngũ, tình nam nữ trong mắt cùng thấp kém, thậm chí, tình cảm giữa bọn họ cũng chẳng chút nào sau đậm, nhiều nhất chỉ có thể coi như giao lưu giường có chút vui sướng mà thôi.
      “Tần thiếp cũng biết, tần thiếp quên mất kí ức lúc trước, chỉ nhớ những chuyện sau khi tiên hoàng hậu qua đời.”
      Viên Diệu Diệu lắc đầu, nàng cũng theo ngồi dậy, động tác nhanh nhẹn mặc áo vào.
      Nàng sọ Vệ Cảnh trở mặt, nếu trở mặt, gọi người tiến vào kéo nàng ra ngoài, nếu vậy nàng hy vọng lúc ấy được quần áo chỉnh tề ra ngoài.
      ràng.” Vệ Cảnh đưa tay bắt cổ tay nàng, giọng dứt khoát.
      “Tần thiếp thể ràng, đến giờ vẫn chưa thấy chủ tử của Quản công công, tần thiếp thể nhớ được việc lúc trước khi vào cung. Có lẽ ngài có thể bắt Diêu tuyển hầu lại hỏi, nhưng như vậy rút dây động rừng.”Viên Diệu Diệu bình tĩnh nhìn về phía , thập phần nghiêm túc mà trả lời.
      Vệ Cảnh tay buông ra, ánh mắt nhìn nàng vẫn vô cùng tín nhiệm.
      Viên Diệu Diệu hề bị ánh mắt làm bi thương, nàng sớm quen rồi, dù sao Hoàng thượng cũng tin tưởng nàng.
      , nếu thay vị trí với Hoàng thượng, có người khác với nàng như vậy, nàng nghĩ người kia chơi nàng. Nhưng may là hình như Vệ Cảnh cũng có ý định truy cứu nàng, cũng sai cung nhân tới kéo nàng ra ngoài, càng tống nàng đến nhà lao.
      Nàng nhanh chóng mặc xong chiếc áo cuối cùng, chỉnh lại đầu tóc.
      “Hoàng thượng nếu có ý tưởng gì, lúc nào ũng có thể với thần thiếp. Nếu , tần thiếp tuỳ tiện với tên vị đại thần nào đó.”
      Nàng đợi chút vẫn thấy trả lời lại.
      “Tần thiếp cáo lui.” Nàng cung kính hành lễ rồi rời .
      “Miêu tần nương nương, sao ngài lại ra, Hoàng thượng đâu?” Lý Đức cùng Tiểu Khang Tử chuyện ở bên ngoài, lại thấy Viên Diệu Diệu ra.
      mặt mấy cung nhân đều mang theo mấy phần kinh ngạc, nghĩ tới, Hoàng thượng làm xong việc mà gọi bọn họ vào hầu hạ, hơn nữa Miêu tần nương nương còn tự mình thu thập thoả đáng.
      “Ở bên trong.” Viên Diệu Diệu giọng trả lời, sau đó quay đầu lại mà rời .
      Lý Đức cùng Tiểu Khang Tử hai mặt nhìn nhau lát, ở bên trong là có ý tứ gì?
      ngủ, hay là đợi bọn họ vào hầu hạ?
      Hơn nữa, sao Miêu tần nhanh như vậy, chắc là xong việc là rời luôn.
      Xem trình độ được sủng ái của Miêu tần, Hoàng thượng hẳn là nên vô tình với Miêu tần như thế.
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina13 others thích bài này.

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 37: Thấy đủ thường nhạc
      Editor: Chôm chôm
      Liên tiếp mấy ngày Hoàng thượng đều tìm Viên Diệu Diệu, Như ngọc cung khôi phục yên tĩnh, khí hậu cung bỗng nhiên trở nên áp lực.
      biết có phải bên Quản công công biết được Viên Diệu Diệu và Hoàng thượng có chuyện náo loạn thoải mái hay hề tới tìm nàng.
      Viên Diệu Diệu khôi phục thanh nhàn, cả ngày cần nghĩ xem Vệ cẩu tử có tới hay tới, hoặc là có gọi nàng đến hay .
      Ngay cả Thuý Trúc cũng cảm nhận được bất ổn, suốt ngày cẩn thận hầu hạ nàng, dám nhiều lời câu về việc liên quan đến Hoàng thượng.
      Nàng vốn là người luôn nhắc nhở Viên Diệu Diệu đến biết mệt, nay sợ mình quen miệng, cẩn thận nhắc đến Hoàng thượng, làm Viên Diệu Diệu buồn lòng.
      Tâm tình nhiều ngày nay của Vệ Cảnh phập phồng dao động vô cùng.
      sai thủ hạ tra xét Quản công công, đó là lão thái giám có chút gì đặc biệt. Những chuyện làm lúc trước, có chút gì đáng lưu ý. Trừ việc lúc trước bị trách phạt, sau đó được trọng dụng nữa.
      Chuyện thay Diêu tuyển hầu và Lương phi tặng đồ như Viên Diệu Diệu , thậm chí còn được ghi vào danh sách.
      Rốt cuộc , mấy chuyện của phi tần trong hậu cung còn được ghi vào danh sách, huống chi là tên thái giám .
      Những chứng cứ trong tay , toàn bộ đều cho thấy mấy chuyện kia có thể là do Viên Diệu Diệu bịa đặt, đế vương vốn đa nghi, làm cho trong lòng nảy ra vô số suy đoán.
      Rất có khả năng, Viên Diệu Diệu mắc phải sai lầm lớn gì đó, nên cố tình ra chuyện này để che dấu.
      Nhưng sau khi suy nghĩ vô số ý tưởng, cuối cùng tựu lại cái, cảm thấy Viên Diệu Diệu .
      cần bất luận chứng cứ gì, cần điều tra lại, bản năng của muốn tin tưởng nàng.
      Chuyện này đối với bậc đế vương nắm quyền sinh sát toàn bộ quốc gia mà , là điều vô cùng nguy hiểm, nhưng muốn ngăn lại, hơn nữa còn tình nguyện hãm sau vào trong đó.
      khí tại Như Ngọc cung trở nên khẩn trương bất thường, hôm nay có vài vị khách mời mà đến.
      Hiền phi, Thục phi cùng Lương phi thế nhưng đều tới chỗ nàng, hơn nữa đám tuy rằng mặt tươi cười, nhưng ra đều là lời châm chọc vô cùng ràng.
      Trong lòng Viên Diệu Diệu vui, nhưng hề biểu ra bên ngoài, nàng vẫn duy trì biểu cảm vui vẻ, giống như những người trước mặt hề làm khó nàng.
      “Miêu tần, lúc trước ngươi Hoàng thượng thưởng cho ngươi cái gì? Đồ trang sức, đôi như ý? Tuy so với phân vị của người, ban thưởng như vậy cũng xem như phong phú. Nhưng nếu để bọn ta xem, nhiêu đó cũng chỉ là chút, mỗi lần Hoàng thượng ban thưởng cho chúng ta đều phải đem nhà kho lấy đầy, làm chúng ta bối rối.”
      “Đúng vậy, Miêu tần, ngươi vẫn còn quá trẻ, chưa thấy qua cái gió lớn, mọi việc đừng nên lúc nào cũng khoe khoang ra, nếu rất dễ bị lật thuyền trong mương.”
      “Muội muội, lời mày của ngươi cũng chưa đúng, lúc chúng ta phong quang năm đó, cũng sai biệt lắm so với nàng, nhưng là mọi người đều rất bình tĩnh và cẩn thận, đối với những phi tần thân phận cao hơn, vô cùng tôn sùng, nào có giống như Miêu tần như bây giờ, coi ai ra gì, uổng bị chê cười.”
      …..
      Chỉ có thể , phi tần phân vị cao cùng nhau chế nhạo ngươi, sắc mặt đều rất khó coi, làm người ta nỡ nhìn thẳng.
      mặt Viên Diệu Diệu trước sau vẫn duy trì mỉm cười, các nàng cái gì, nàng đều nghe xuống, hề biểu bất mãn.
      So với bộ dạng lúc trước nàng tới cung của các nàng ta diễu võ dương oai, khác nhau như trời với đất.
      Ba vị phi tần đưa mắt nhìn nhau, thấy bộ dạng khom lưng cúi đầu của nàng, liền đoán được rằng mấy lời đồn đãi trong cung là .
      Miêu tần thất sủng!
      Khi suy nghĩ trong lòng được chứng thực, cả người như muốn bay lên.
      Rốt cuộc cũng chờ đến ngày này, nhìn bộ dạng bừa bãi của Miêu tần, làm các nàng đều nghĩ đến từ “tiểu nhân đắc ý”.
      Bây giờ ông trời mở mắt, làm nàng bị thất sủng, sao có thể vui.
      Thuý Trúc vẫn đứng bên, hốc mắt đều đỏ, lại dám ngẩng đầu Lên, sợ bị mấy vị phi tần nhìn thấy, nhân cơ hội đó bắt lấy nhược điểm của Viên Diệu Diệu.
      Tận đến lúc mấy nàng ta rời , Thuý Trúc mới quỳ rạp xuống trước mặt nàng, khóc rống lên.
      “Chủ tử, uỷ khuất cho người.”
      Viên Diệu Diệu nhìn bộ dạng khóc như hoa lê trong mưa của nàng, trực tiếp cười to ra tiếng.
      “Ôi trời ơi, ta ngươi tiểu nha đầu, ngươi sao lại khóc? Chỉ chút việc , ngươi khóc thành như vậy, đáng giá sao?”
      Thuý Trúc móc khăn tay ra lau nước mắt, mũi còn khụt khịt: “Nô tỳ cũng muốn khóc, nhưng nhìn thấy ngài chịu khổ, ngài cần tỏ ra kiên cường trước mặt nô tỳ, nếu muốn khóc hãy khóc .”
      “Nô tỳ thấy ngài lúc đứng trước mặt ba vị nương nương, hốc mắt đỏ, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, nhiên nhiên là bị uỷ khuất lớn.”
      Thuý Trúc càng càng thương tâm, nước mắt khống chế được mà rơi xuống, làm khăn gấm ướt sũng nước.
      Viên Diệu Diệu bị nàng làm cho dở khóc dở cười, lấy khăn gấm từ trong ống tay áo, thay nàng lau nước mắt.
      “Lúc trước khi ta còn là tiểu thường tại, ngươi theo bị ăn ít khổ, cũng thấy ngươi buồn đến vậy. Huống chi, ta cố tình bày ra bộ dạng bi thương đó, là vì kiên nhẫn nghe các nàng mãi, muốn các nàng nhanh rời .”
      Thuý Trúc nghe vậy, nước mắt hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên hỏi: “vì sao lại thế ạ?”
      “Ba người các nàng đến đây, chẳng phải là vì muốn nhìn ta bị xui xẻo sao? Lúc trước ta mang ngươi thăm viếng cung điện của các nàng ấy, lúc diễu võ dương oai, ta nghĩ đến lúc này, sớm hay muộn cũng có ngày ta đơn, cũng bị các nàng đến diễu võ dương oai. Quả nhiên, ngươi xem, mới có bao lâu suy nghĩ của t liền ứng nghiệm. Ta càng biểu khổ sở, tâm lý của các nàng càng được thoả mãn, vậy ta sớm được giải thoát chút.”
      Nàng giải thích hồi, Thuý Trúc cái hiểu cái gật đầu.
      “Nô tỳ hiểu.”
      Viên Diệu Diệu giữ chặt Thuý Trúc: “tính tình của ngươi như vậy ta cũng yên tâm, nên nghĩ chủ tử nhà ngươi yếu đuối như vậy. Ngươi đó, cũng nên hơi chút là khóc, làm người khác cười chê. Huống chi, ngươi vốn thông minh, nhiều việc ta làm, ngươi hiểu, cho nên hãy tận lực cũng như làm loạn, miễn mắc sai lầm, khó xong việc.”
      Như ngọc cung lại tiếp tục náo nhiệt thời gian, nhưng lần này, phần lớn mọi người đến xem nàng bị chê cười.
      Lúc trước ở bên nhau trêu đùa, ràng gọi chị em đến thân thiết, kết quả giờ trở mặt vô tình nhanh hơn bất cứ ai.
      Viên Diệu Diệu lại thấy chẳng hề gì, lúc trước nàng ở trong cung năm năm, từ phi tần hề có bối cảnh, bò đến vị trí Hoàng quý phi, số khổ sở, lạnh nhạt phải chịu trong thời gian đó còn nhiều hơn bây giờ.
      Năm đó, nàng ở phân vị chính tam phẩm, nhưng lại nháo loạn trận cực kì kịch liệt với Hoàng thượng, làm hậu cung long trời lở đất.
      Lúc đó, Hoàng thượng ra câu muốn giết nàng, làm Thái hậu lâu rồi ra mặt cũng bị kinh động, phải khuyên nhủ trận.
      Nhưng loại chuyện này, cành khuyên càng hỏng, lệnh giết nàng thiếu chút nữa hạ xuống.
      Nhưng cuối cùng, cách làm lành lại phi thường đơn giản, chẳng qua là nàng làm chén canh mang qua, lại vài câu dỗ dành, Vệ Cảnh liền hết giận.
      Điều muốn phải là Viên Diệu Diệu xin lỗi ra sao, chỉ đơn giản là muốn nàng thoả hiệp mà thôi.
      “Miêu miêu ơi là Miêu miêu.” Toàn mỹ nhân vẫy tay trước mặt nàng.
      Lúc này Viên Diệu Diệu mới hồi phục tinh thần, cười ngượng ngùng với nàng ấy.
      “ vừa mới thất thần.”
      “Sao lại thất thần, có phải đói bụng hay ? Ta mà đói bụng cũng bị thất thần.” Toàn mỹ nhân lập tức thò qua, mặt mang biểu cảm “ta hiểu nhất”.
      Viên Diệu Diệu bị nàng chọc cười, “ người là phi tần tham ăn, đúng là lúc nào cũng biểu điều ấy ra, cái gì cũng có thể nghĩ đến ăn, mỗi ngày đều nghĩ đến ăn, ta bội phục ngươi.”
      Toàn mỹ nhân đưa tay sờ cái bụng trống, bĩu môi, có vẻ vô cùng vô tội.
      thể trách ta, điều ta nhất đời này là ăn. Ăn sáng xong nghĩ trưa muốn ăn gì, ăn trưa xong nghĩ đến bữa tối, ăn bữa tối lại nghĩ để món ăn gì đó đầu giường, nửa đêm ngủ còn có thể lấy hai miếng lót bụng.”
      “Ha ha ha, Toàn Toàn, ngủ rồi làm sao mà ăn? Gạt người.” Nguỵ thải nữ đứng ở bên cạnh chuyện cũng thêm vào câu, trưen mặt ý cười rất sâu.
      “Ngươi nửa đêm ngủ có nghĩ đến Quan nương nương ?”
      “Đương nhiên là có, cả ngày cả đêm ta đều nghĩ về Bồ Tát, hy vọng người có thể phù hộ cho ta và những người xung quanh, tất cả đều khoẻ mạnh, vui vẻ, vạn trôi chảy.”
      Nguỵ thải nữ lập tức gật đầu, hiển nhiêng nàng chính là tín nữ vô cùng đủ tư cách, nằm mơ cũng quên Quan Bồ Tát.
      “Trong mơ ta mơ về ăn, cũng giống ngươi đêm nhớ Quan nương nương.”
      “Sao có thể giống nhau, miệng ta đâu cần động, ngươi tỉnh làm sao mà ăn được?”
      “Ta cũng biết, tóm lại là ta ăn, sáng sớm hôm sau thức dậy, đồ ăn mâm đều bị thiếu.”
      Hai người bắt đầu tranh luận kịch liệt về chuyện nửa đêm có thể ăn hay .
      Viên Diệu Diệu ngồi bên xem đến vui vẻ, nàng thậm chí còn vỗ tay cổ vũ các nàng tranh luận.
      Như ngọc cung nay khác trước, mấy người đến để cười nhạo Viên Diệu Diệu sau mấy ngày lục tục tới, giờ tới nữa.
      Chỉ có hai người các nàng lâu lâu vẫn tìm tới chuyện, khác gì so với trước kia.
      “Miêu miêu, Miêu miêu.” Toàn mỹ nhân lại lần nữa vẫy tay trước mặt nàng, làm nàng hoàn hồn, “ngươi lại tiếp tục thất thần? Muốn mời thầy thuốc đến xem ? Luôn thất thần cũng phải thói quen tốt, khẳng định là có tâm . Thầy thuốc , như vậy tâm tình bị tích tụ, ngươi phải chú ý.”
      “Hay là Miêu miêu, ngươi tìm vật gì đó gửi gắm tinh thần . Giống như với Toàn toàn là ăn, với ta là thờ phụng Bồ Tát. Như thế chúng ta có nhiều tâm và phiền não nữa, bởi vì, chỉ cần cho Toàn toàn bàn đồ ăn, nàng vui vẻ, còn cho ta chuỗi Phật châu niệm kinh, ta cũng vui vẻ. Ngươi cũng tìm đam mê như vậy ….”
      Nguỵ thải nữ lên tiếng khuyên nàng, nàng ấy vô cùng nghiêm túc, mặt thậm chí còn có vài phần hưng phấn.
      Nàng ấy vừa xong, hai người lại tiếp tục bàn luận nên tìm cho Viên Diệu Diệu niềm đam mê gì để gửi tinh thần. Nhìn các nàng ấy thảo luận hừng hực khí thế, nàng lộ ra vài phần cười khổ.
      Ý trong lời của Nguỵ thải nữ sao nàng lại biết, kỳ đam mê để gửi gắm tinh thần chỉ là giả, chẳng qua chỉ là câu “biết đủ” mà thôi.
      Có lẽ chính vì Viên Diệu Diệu biết đủ, cho nên mới thấy nhiều điều phiền toái.
      giờ, nàng là chính ngũ phẩm tần, Hoàng thượng đối với nàng lãnh đạm, phân vị của nàng cũng quá kém, nhìn lên chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.
      Dựa vào trí thông minh của nàng, đến mức bị người hại chết, Phân vị quá cao, càng làm người khác để ý, nên ít những công kích tiềm tàng nguy hiểm.
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina11 others thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 38: Hoạ tự bức hoạ
      Editor: Chôm chôm
      “Ha ha ha……” Toàn mỹ nhân cùng Ngụy Thải Nữ hiển nhiên thập phần vui vẻ, thấy các nàng như vậy, đáy lòng Viên Diệu Diệu có chút ngứa.
      “Các ngươi vui vẻ như vậy, cuối cùng là bàn bạc ra điều gì?”
      Toàn mỹ nhân dẩu miệng , “Trước phải hỏi ngươi , Miêu miêu, ngươi am hiểu nhất về cái gì? Cầm kỳ thư hoạ (đàn, cờ, thơ, vẽ)? Hay là hát?”
      Viên Diệu Diệu khỏi cười ra tiếng: “ giỡn sao, hát? Ngươi cho rằng ta trước kia ở bên ngoài diễn tuồng sao? Từ ta học vẽ tranh, hoạ chắc là được.”
      Ngụy Thải Nữ lập tức vỗ tay tán dương: “Vẽ tranh rất tốt, khi còn ta cũng muốn học, bất đắc dĩ tay quá vụng về, vẽ ra sao cũng bị tiên sinh chê bẩy lỗ thông sáu lỗ, dốt đặc cắn mai.”
      “Ta cũng vậy, nhưng phải do ngộ tính tốt, mà tính tình ta chịu nổi. Mới vẽ vài nét, ta liền đói bụng, ở trong lớp học ôm đồ ăn vặt, bị tiên sinh mắng rất nhiều lần, sau đó cho ta ăn nữa, ta quá giận mà thèm học vẽ nữa.”
      Hai người phun chuyện lúc học vẽ, làm Viên Diệu Diệu cười nghiêng ngà, thể , cùng hai các nàng ở chung, làm con người cảm thấy thư thái, vô cùng vui sướng. còn phiền não gì, cứ cùng các nàng cười cười, mấy chuyện phiền lòng hoàn toàn tiêu tán.
      “Cho nên, sau khi thảo luận tìm chuyện cho ta gửi gắm tinh thần, chính là ta dạy hai ngươi vẽ tranh?” Viên Diệu Diệu ui đùa : “Ta giống mấy tiên sinh của các ngươi chỉ giỏi lừa gạt, ta nhất định làm, có kết quả.”
      Nàng cố ý bày ra khuôn mặt nghiêm nghị, nheo cặp mắt nhìn về các nàng, nhìn vô vùng nghiêm trọng.
      “Hơn nữa, các ngươi cũng biết, phân vị của ta cao hơn hai ngươi, đến lúc đó các ngươi muốn chơi xấu, ta luyến tiếc phạt các ngươi, nhưng người hầu của ta có tình cảm gì với các ngươi, đến lúc đó ta cho họ động thủ. Các ngươi nên biết, tay chân cung nhân biết nặng , nếu bị họ cẩn thận làm da thịt bị thương, cũng đừng trách họ, đương nhiên cũng thể trách ta, muốn trách hãy trách chính bản thân mình.”
      Viên Diệu Diệu họ tiếng, lên mấy câu này xem chừng rất có đạo lý.
      Hơn nữa, đôi mắt nàng lập loè vài phần đùa dai, hiển nhiên là suy nghĩ kỹ xem nên trêu trọc lại các nàng như thế nào.
      Hai người Toàn mỹ nhân nhìn nhau, đều thấy tia hoảng sợ trong mắt nhau, từ các nàng muốn học, giờ tới tuổi này rồi, quen hưởng thụ vài năm, càng có tinh thần học.
      thể nào, đúng là chúng ta muón ngươi gửi gắm tinh thần vào việc vẽ tranh, nhưng phải dạy chúng ta vẽ mà là vẽ chúng ta.”
      Rất nhanh, Toàn mỹ nhân nghĩ ra được ý hay, vẫn để Viên Diệu Diệu vó chỗ gửi gắm tinh thần, mà lại khống chế được các nàng.
      Viên Diệu Diệu thấy các nàng bị doạ đến vậy, phụt cười ra tiếng, trong lòng đầy cảm giác thành tựu.
      “Ngươi cười nhạo bọn ta.” Nguỵ thải nữ nhìn ra ý tứ của nàng, dẩu miệng lên án.
      “Mình ta vẽ cũng vui, các ngươi cùng bồi ta vẽ .”
      Hai người tự hỏi chút rồi đồng ý.
      Trời mới biết, các nàng cũng phải lương tâm trỗi dậy, thích vẽ tranh, mà là cảm thấy nhàm chán, lúc trước học vẽ đem màu nước vung khắp nơi, hình như cũng rất vui, so vơi săn ngồi rồi như bây giờ thú vị hơn nhiều.
      “Nguỵ muội muội, để chúng ta vẽ ngươi trước, ngươi ra kia ngồi im, đừng cử động.”
      Ba người tìm vị trí trống trải ở Như ngọc cung, bên dưới giàn nho tím, đầu được giàn nho che ánh mặt trời, miễn cho các nàng chịu phơi nắng
      Viên Diệu Diệu cùng Toàn mỹ nhân mỗi người cái bàn, trưen bàn bày ra đủ đồ vật để vẽ tranh, cần là có đủ.
      Nguỵ thải nữ mặt cung trang màu tím nhạt, ngoan ngoãn yên lặng ngồi ghế, đôi tay đặt bụng , vô cùng trầm tĩnh.
      Nàng ấy vốn dĩ lớn lên thanh tú, lại có ánh mặt trời mơ hồ chiếu lên khuôn mặt và dáng người, làm cho da nàng càng thêm trong suốt, như phát sáng lên.
      “Nguỵ muội muội, ngươi như vậy đẹp! Nếu như người mà là mân đồ ăn, ta đem cất ngay, cho người khác ăn.”
      Trước mặt Toàn mỹ nhân có mâm đồ ăn, vốn dĩ nàng ấy ăn đến vui vẻ, kết quả vừa liếc thấy Nguỵ thải nữ ngồi đó, liền kích động kêu ra.
      Kém chút nữa xông lên, ôm lấy nàng tìm chỗ giấu .
      “Đáng tiếc nàng ấy phải mâm đồ ăn, mà là Nguỵ muội muội của ngươi. Nếu nàng ấy thực là đồ ăn, ngươi muốn đem giấu như thế nào?”
      Viên Diệu Diệu chỉnh sửa đồ vật bàn, đem mấy đồ vậy đặt đến vị trí theo thói quen, tâm tình thả lỏng câu trêu chọc.
      “Đương nhiên là cất vào trong bụng, như vậy ai có thể cướp , đừng là ăn, ngay cả nhìn cũng thấy! Như vậy mới an toàn.”
      Toàn mỹ nhân như điều đương nhiên, làm Viên Diệu Diệu cùng Nguỵ thải nữ lại bị chọc cười.
      “Được rồi, ta muốn bắt đầu vẽ. Nguỵ muội muội cố gắng đừng lộn xộn, nếu chỗ nào mỏi, chỉ được cử động trong biên độ thôi.”
      Viên Diệu Diệu dặn dò, Nguỵ thải nữ nghe xong lập tức bày trận địa sẵn sàng đón địch.
      “Ngươi cần khẩn trương, giữ trạng thái thả lỏng như vừa rồi là tốt, mỉm cười.”
      Viên Diệu Diệu thấy nàng như bị lên dây cót, bỗng trở nên nghiêm túc đứng đắn, thậm chí thân thể còn căng cứng, khỏi có chút dở khóc dở cười.
      Trạng thái này của Nguỵ thải nữ ràng đẹp như vừa rồi, Toàn mỹ nhân cũng lắc đầu theo.
      Nàng tuy biết vẽ tranh, nhưng năng lực thưởng thức đẹp xấu vẫn có, khỏi thở dài.
      “Ngụy muội muội, ngươi như vậy được, vừa rồi vẫn còn là mâm thịt kho tàu, giờ biến thành khoay tây ninh. Ngươi như vậy làm động vật ăn thịt như ta vô cùng đau lòng.”
      Nàng xong còn bày ra biểu tình phi thường tiếc nuối.
      Kết quả mấy lời này lại chọc cười Nguỵ thải nữ, làm nàng lộ ra nụ cười điềm đạm nhu hoà.
      “Ôi, Nguỵ muội muội lợi hại, trong nháy mắt lại biến thành thịt kho tàu.”
      Nguỵ thải nữ lại cười, làm Toàn mỹ nhân lại vỗ tay to.Nguỵ thải nữ càng cười tươi, Toàn mỹ nhân vỗ tay càng thêm vang dội, lòng bàn tay cũng bị đỏ.
      “Tốt, bây giờ càng thêm lợi hại, thịt kho tàu biến thành thịt kho tàu hảo hạng.”
      Kế tiếp đó chính là Toàn mỹ nhân liên tục tên đồ ăn, làm Nguỵ thải nữ liên tục buồn cười, ngay cả Viên Diệu Diệu cũng ha ha cười ngừng, thiếu chút nữa việc vẽ tranh cũng thể chuyên tâm hoàn thành.
      Toàn mỹ nhân cuối cùng ném bút vẽ sang bên, nàng chưa vẽ được nét nào, trực tiếp ngồ xuống ghế, miệng ngừng ăn điểm tâm, nhưng cũng ngừng tên đồ ăn.
      Nguỵ thải nữ thả lỏng, ngẫu nhiên nàng tiếp xúc với ánh mắt Viên Diệu Diệu, Viên Diệu Diệu cười với nàng, mang theo ý vị cổ vũ.
      Nguỵ thải nữ bắt đầu tìm được cảm giác, cả người thả lỏng ít, ngâu nhiên theo nhắc nhở của vđ, điều chỉnh chút động tác.
      Ví dụ như là nghiêng đầu, hoặc là gật đầu cười khẽ, ánh mắt nàng thuần tuý, đen và sâu, có cảm giác hề trải qua thế tang thương, mà là màu đen thuần tuý. Giống như đứa trẻ thiên chân, tràn ngập hy vọng với thế giới.
      Mất hơn canh giờ, Viên Diệu Diệu mới tương đối vẽ xong. Trong nháy mắt được giải phóng, Nguỵ thải nữ cực kì kích động, cao giọng hoan hô, lập tức từ ghế nhảy xuống, vọt lại xem.
      “Aa___” Toàn mỹ nhân cách tương đối gần, tới sớm hơn nàng, khi nhìn thấy bức tranh, lập tức kêu to.
      Nguỵ thải nữ khẩn trương thấp thỏm, khó khăn chạy tới liều cười đến hăng hái, má ửng đỏ, biết là do chạy quá nhanh nên nóng hay là vì hưng phấn.
      Trong tranh, nữ tử cung trang màu tím nhạt, đầu có mấy chùm nho xen kẽ được ánh sáng chiếu rọi.
      mặt Nguỵ thải nữ cười nhạt, cùng với bóng dáng phía sau hoà thành thể, khí chất người nàng cùng với quả nho giống nhau, vô cùng tự nhiên, thuần khiết vô hại.
      Đôi mắt nàng thuần tịnh đen láy, nương xinh đẹp dịu dàng được vẽ sôi nổi giấy.
      xinh đẹp, vẽ Nguỵ muội muội là giống, cứ như bên cạnh có hai Nguỵ muội muội, cảm giác thần kì.”
      Toàn mỹ nhân kinh ngạc nửa ngày mới ra được câu hoàn chỉnh, lúc trước nàng kinh hô cùng hét chói tai, thể ra lời.
      “Ta cũng cảm thấy đẹp, so với chính bản thân ta còn đẹp hơn.” Nguỵ thải nữ đưa tay sờ khuôn mặt tươi cười của nương trong tranh, như muốn xem người trong tranh có phải giống mình hay .
      Bức tranh mình vẽ có thể được đánh giá cao như vậy, Viên Diệu Diệu dĩ nhiên vô cùng vui vẻ, cong khoé môi.
      “Các ngươi đều thích tốt quá, ta yên tâm rồi.” Nàng thở phào nhõm.
      “Bản thân ngươi đẹp, nên vẽ ra mới đẹp. Ta chính là vẽ theo ngươi, hề tô điểm thêm. Ta với mấy hoạ sĩ trong cung giống nhau, chỉ cần ngươi đưa tiền liền vẽ ngươi đẹp.”
      Viên Diệu Diệu đưa tay đặt lên đầu nàng, mặt đều là tươi cười cổ vũ.
      Ba người vây quanh bức vẽ lâu, Toàn mỹ nhân khen dứt miệng, các loại khích lệ, còn muốn Viên Diệu Diệu cũng vẽ cho mình bức tranh đẹp như vậy, nếu nàng nhất định tức giận.
      “Miêu miêu, ra ngươi vẽ đẹp như vậy, ban đầu ta còn tưởng ngươi đùa. Vì lúc trước, yến hội ở Như ngọc cung, ngoài ăn uống chơi bời, làm điều gì khác. nghĩ tới, ngươi là chân nhân lộ tướng. Yến hội lúc trước, ngươi nên tổ chức thi vẽ tranh, đem mấy phi tần xuất thân quý nữ mắt cao hơn đầu đè bẹp xuống, các nàng dám ngươi như vậy.”
      Toàn mỹ nhân thao thao bất tuyệt, nàng cảm thấy Viên Diệu Diệu vẽ bức tranh này quá đẹp, hoàn toàn vượt quá tưởng tượng.
      Gần nhất có ít cung phi chạy tới Như Ngọc Cung trào phúng Viên Diệu Diệu, trong đó có lý do cười nhạo là, nàng xứng ở nơi thanh nhã.
      Yến hội tổ chức cái nào trong cầm kỳ thư hoạ, cả ngày chỉ ăn nhậu chơi bời nhuần nhuyễn.
      “Những người đó là biết thưởng thức, ăn rất tốt mà, mỗi ngày ta đều nghĩ tới ăn. Đáng tiếc phân vị của ta cao, rất nhiều món ngon được ăn, ít nhiều do Miêu miêu tạo cho ta cơ hội, tổ chức yến hội lấy ăn làm chủ đề, lúc ấy ta làm thực đơn cho Ngự thiện phòng, chắc chắn đầu bếp cũng ta lợi hại.”
      Nhắc tới liền , toàn mỹ nhân ra vô số oán giận, rốt cuộc trong đó có tiệc rượu do nàng xử lý, Viên Diệu Diệu đưa tới cho nàng rất nhiều món ăn ngon.
      Viên Diệu Diệu cùng Nguỵ thải nữ nhìn nhau, liền đoán được nàng ấy oán giận điều này.
      “Chính là các nàng ấy biết nhìn hàng, hiểu cách hưởng thụ cuộc sống, ăn ngon so với cá mặn có gì khác biệt?” Viên Diệu Diệu lập tức lên tiếng trấn an.
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina11 others thích bài này.

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 39: Hoạ trung mỹ nhân
      Editor: Chôm chôm
      Bức hoạ này cuối cùng đưa cho Nguỵ thải nữ cầm , nàng vô cùng hài lòng. Nàng giống Toàn mỹ nhân, điều gì cũng có thể ra, nàng luôn có chút ngượng ngùng, ngay cả muốn cảm ơn người khác cũng chỉ câu cảm ơn.
      Nhưng nghĩ lại cũng ngượng, ba người các nàng cũng xem như là bạn tốt ở trong cung này. Cho nên, nếu cứ mãi câu cảm ơn cũng tốt lắm. Cuối cùng, nàng cũng biết nên biểu đạt như thế nào, liền ôm lấy Viên Diệu Diệu, cố dính sát nàng ấy.
      Chờ đến lúc hai người sắp rời , Toàn mỹ nhân giống như nhớ ra điều gì, hai tay bụm miệng thét lên: “Trời ơi, ta tới đây ngày, vậy mà đĩa điểm tâm cũng chưa ăn hết. Ngoài ba bữa cơm, mấy miếng điểm tâm cũng chưa ăn, vậy ta cùng với cá mặn có gì khác biệt.”
      Nàng tỏ vẻ vô cùng ảo não, nhíu chặt mày, biểu tình biết phải làm sao. Nghe nàng tới, Nguỵ thải nữ cũng nhớ tới cái gì đó, theo: “Hôm nay ta cũng chưa niệm kinh lần nào, Quan nương nương có trách ta hay ?”
      Hai người, người buồn vì chưa ăn, người sầu vì quên niệm kinh, làm Viên Diệu Diệu lại lần nữa bị chọc cười.
      “Các ngươi cũng quá khoa trương rồi, chỉ ngày ăn ít chút sao, ngày quên niệm kinh Bồ Tát cũng trách cứ, đời này, người có tâm địa thiện lương nhất là Bồ Tát.”
      Viên Diệu Diệu cầm hai miếng điểm tâm bàn, cho vào miệng mỗi người miếng.
      “Quan trọng là phải vui vẻ, Nguỵ muội muội, muội cũng có thể chỉ cần nhìn bức tranh vẽ ngươi, nghĩ đến chuyện niệm kinh, tay cũng cầm Phật châu, nhưng vẫn có thể cười vui vẻ. Bồ Tát thấy ngươi như vậy, cũng cảm thấy bui vẻ thay ngươi.”
      thể , Viên Diệu Diệu biết dỗ dành người khác. Nghe nàng vậy, hai người kia biểu cảm tỏ an tâm.
      Nguỵ thải nữ đem bức tranh cẩn thận nhìn lại lần, quả nhiên như lời Viên Diệu Diệu, nàng cần niệm kinh bái phật, lại vẫn cảm thấy vui vẻ, thậm chí, khi nhìn thấy bức tranh, nàng còn quên cả chuyện kinh Phật, chỉ nhìn việc trước mắt.
      “Vẫn là Miêu Miêu lợi hại, có thể làm cho Nguỵ muội muội tụng kinh niệm Phật, chờ mai chúng ta lại tới, ngươi cũng vẽ ta , để ta xem ta có quên ăn hay .”
      Kết quả, Viên Diệu Diệu còn chư , Nguỵ thải nữ tiếp: “Khẳng định có thể, hôm nay còn chưa vẽ ngươi, ngươi quên chuyện ăn rồi.”
      Nhìn hai người ríu rít rời , Viên Diệu Diệu hiểu ý cười.
      Đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, nàng lại ngủ được, lâu chưa được thấy Tam hoàng tử, biết tiểu gia hoat này có phải lớn hơn ít hay .
      giờ biết gọi mẫu phi chưa? Nhưng dù có biết gọi, cũng phải gọi nàng, phân vị này của nàng cũng đủ tư cách để được gọi là mẫu phi.
      Lúc trước trước khi ngủ, nàng cũng thi thoảng nhớ cha của Tam hoàng tử, nhưng chỉ là việc trong nháy mắt, nàng thừa nhận mình nhớ tên mắt chó kia.
      Rốt cuộc, Vệ cẩu tử “ngủ” xong liền bắt nàng rời , là quá kì cục, quá phải là người, quá thiếu dạy dỗ.
      Sáng sớm hôm sau, lúc nàng vừa mới rửa mặt chải đầu xong, Toàn mỹ nhân và Nguỵ thải nữ tới.
      Các nàng cũng khách khí, trực tiếp bảo Thuý Trúc ngự thiện phòng lấy đồ ăn, còn gọi mấy người khác tới lấy cùng.
      “Miêu miêu, dù sao cơm trưa chúng ta cũng ăn ở chỗ ngươi, lấy nhiều chút cũng sao. Nguỵ muội muội còn ngượng ngùng, ta gọi mãi muốn tới, nếu phải ta khoẻ kéo nàng tới, thể cùng ngươi ăn sáng.” Lúc Toàn mỹ nhân lời này, hoàn toàn là muốn cáo trạng, giống như Nguỵ thải nữ làm ra tội ác tày đình.
      “Tới ăn , các ngươi ăn nhiều chút có làm sao?” Viên Diệu Diệu cười khẽ, còn cố ý học theo cách của Toàn mỹ nhân.
      “Đúng vậy, miêu miêu tốt, giống như ta, có tiềm lực để bồi dưỡng về phương diện ăn uống, đến cách chuyện cũng giống nhau như đúc.
      Toàn mỹ nhân vui sướng tới, ngồi xuống bàn ăn, bộ dạng chờ thức ăn được mang lên.
      “Ngươi là, ngoài ăn ra trong đầu có bất cứ thứ gì khác.” Nguỵ thải nữ có chút ngại ngùng, cười với Viên Diệu Diệu, rồi lấy tay chọc chọc trán của Toàn mỹ nhân.
      Viên Diệu Diệu nhìn hai người cãi nhau, mặt lại lộ tươi cười. Giống như chỉ cần ở cùng hai người họ, dù là có chuyện gì vui đều quên , hơn nữa, trong lòng chỉ nhớ đến chuyện vui vẻ.
      Lúc ba người ăn cơm, miệng cũng dừng lại, đến chuyện ăn nhậu chơi bời, hoặc là ít tin đồn thú vị, lời dạy của ma ma “khi ăn được chuyện” quên sạch, còn chút.
      Ăn xong bữa sáng, đợi tiêu cơm xong, Toàn mỹ nhân đợi được, lôi kéo Viên Diệu Diệu muốn nàng vẽ tranh cho mình.
      “Miêu miêu, ngươi vẽ đẹp, cố gắng phát huy, ta tạo áp lực cho ngươi. Nhưng nếu so với bức vẽ Nguỵ muội muội mà xấu hơn nhiều, ta trở mặt đó. Nể mặt tình cảm của chúng ta, ta so đo với ngươi, chỉ đem tất cả món ăn ngon ở chỗ ngươi ăn sạch.”
      Nàng dẩu miệng, lên tiếng cảnh cáo trước.
      Đương nhiên Viên Diệu Diệu bị bộ dạng hung hãn của nàng ấy chọc vui, Nguỵ thải nữ lòng hướng về Viên Diệu Diệu, tất nhiên để nàng bị hại, lập tức phản bác Toàn mỹ nhân.
      “Sao lại cầu cao như thế, vẽ ra có đẹp hay phải xem người được vẽ có đẹp hay chứ. Ta lớn lên xinh đẹp, miêu miêu vẽ ra tất nhiên đẹp!”
      “Ha, Nguỵ muội muội ngươi chẳng đáng chút nào, muội muội thiên chân thiện lương thẹn thùng chạy đâu mất rồi? tại thế mà biết châm chọc ta, ngươi xúc phạm ta rồi đó!”
      Toàn mỹ nhân sửng sốt, sau đó khoa trương lấy tay che ngực, giả bộ biểu cảm bị tổn thương sâu sắc.
      “Ha ha ha, đây là hậu quả vì ngươi khi dễ Nguỵ muội muội, còn cho người ta phản bác sao? Làm tốt lắm!” Viên Diệu Diệu hướng về phía nàng giơ ngón tay cái.
      Nguỵ thải nữ đỏ mặt, lại có chút thẹn thùng, nhưng hưng phấn nhiều hơn, cảm thấy làm cho Toàn mỹ nhân bị ăn mệt có chút thành tựu, sau đó còn có người khen nàng.
      Ba người đùa phen, rồi tiến vào quỹ đạo, tới chỗ vườn nho ngày hôm qua.
      Toàn mỹ nhân tương đối lười, nếu có thể nằm, nàng phải nằm, tuyệt ngồi.
      “Nguỵ muội muội tính cách an tĩnh mới có thể ngồi, ta làm được. Năm đó, nếu phải vì thể ngồi, bức tranh vẽ ta cũng quá thảm như vậy.”
      Nàng thoải mái nằm đó, mỹ nhân kiều nằm xuống tất có phong vị khác.
      Toàn mỹ nhân bày ra bộ mặt tham ăn, hai má kiều nộn no đủ như trẻ con phình to tương đối , diện mạo như vậy làm cho người khác vô cùng thích, giống như muội muội đáng nhà bên.
      Nhưng khi nàng nằm ngủ ghế, thân mình giãn ra, làm người nhìn thấy có chút bất đồng với trước kia.
      Hoàn toàn là mỹ nhân đoạt mắt người nhìn, giống như từ đứa hiểu chuyện, lập tức trưởng thành, thành thục mà gọi cảm.
      Nguỵ thải nữ nhịn được mà thay nàng vỗ tay, “Toàn toàn, ngươi xinh đẹp! So với viên Phật châu ta thích nhất còn đẹp hơn!”
      Thủ pháp khen ngợi người khác của nàng làm người bình thường thể ra.
      “Cảm ơn ngươi, biết ngươi khen ta hay là mắng ta. Ngươi có phải thấy gần đây ta ăn nhiều, béo như viên phật châu hay ?”
      Toàn mỹ nhân bĩu môi, vẻ mặt vui.
      Nhưng rất nhanh nàng lại tỏ vẻ mình người lớn chấp, lần nữa nằm xuống.
      Thời tiết hôm nay quá nóng. Thậm chí còn có gió thổi.
      Gió mát phất qua, làm người ta toàn thân thoải mái. Dưới tình huống như vậy, Toàn mỹ nhân tự chủ nhắm mắt lại, như là tuỳ lúc đều có thể vào trong mộng.
      có ai quấy rầy, Nguỵ thải nữ cũng bất động nhìn giấy vẽ cùng bút vẽ bàn. Chỉ là nàng vẫn cách Viên Diệu Diệu có chút gần, lại vẫn cố duy trì khoảng cách, tránh quầy rầy đến nàng.
      Nàng cẩn thận nhìn từng nét bút vẽ của Viên Diệu Diệu giấy, những nét bút trong mắt nàng vốn có ý nghĩa gì, lại dần dần được sắp xếp chỉnh tề, chuẩn bị phác hoạ ra vị mỹ nhân.
      Thoáng vài nét bút, hình dáng mỹ nhân liền ra, Nguỵ thải nữ kịp kinh ngạc cảm thán về khả năng vẽ của Viên Diệu Diệu, thấy nội dung giấy càng thêm ràng phong phú.
      Viên Diệu Diệu vẽ rất nghiêm túc, đến tận khi nàng thấy có chút mệt mỏi, mới dừng bút lại, lấy khăn gấm trong ống tay áo lau mồ hôi, kết quả lúc ngẩng đầu lên, người nằm ghế vẫn nhúc nhích, giống như đến giấc mộng ngọt ngào.
      Nàng quay đầu lại nhìn Nguỵ thải nữ, thấy nàng ấy tay cầm bút, mày cau lại khổ sở suy nghĩ, giống như vì điều gì đó mà vô cùng bối rối.
      Viên Diệu Diệu khỏi kề sát nhìn vào, lại thấy giấy bàn Nguỵ thải nữ vẫn trắng trơn, nàng giơ bút lông ưu sầu, giống như là biết nên đặt bút ở chỗ nào.
      Thấy Viên Diệu Diệu đến gần, Nguỵ thải nữ buông bút, ngẩng đầu cười ngượng ngùng với nàng.
      “Ta vẽ được.” Nàng đè thấp tiếng .
      Viên Diệu Diệu gật đầu, duỗi tay chỉ hướng ghế nằm. “Ngươi đoán xem có phải nàng ấy ngủ hay ?”
      mặt Nguỵ thải nữ nhịn được cười tươi, nỗ lực nhìn sau đó nhàng gật đầu.
      “Chắc chắn là ngủ, nàng ấy ngoài ăn chính là ngủ, phải giống như Phật châu của ta sao.”
      Toàn mỹ nhân ngủ, Nguỵ thải nữ xấu nàng càng cảm thấy áp lực. Hai người thấp giọng đùa vài câu, Viên Diệu Diệu trở lại ngồi ghế, tiếp tục vẽ.
      Nàng chỉ cần quá chú tâm, liền quên mọi việc quanh mình.
      Nguỵ thải nữ nghiêm túc xem Viên Diệu Diệu vẽ tranh, lại nhìn Toàn mỹ nhân nằm ngủ ghế, cảm thấy vạn vật xung quanh đèu an tĩnh tường hoà, làm nàng cũng thả lỏng theo.
      Thậm chí còn nhàng ngâm nga ca khúc, ăn mừng ngày mỹ lệ.
      “Ngươi đóan xem nàng có thể án hay ?”
      “Ta cũng biết, nhưng nếu nàng ăn, doạ người.”
      Hai người tựa đầu thầm, trốn ơt bên cười trộm, nhiệt liệt nhìn về phía ghế nằm, hai đôi mắt trừng lớn.
      Toàn mỹ nhân nằm nghiêng ghế ngủ ngon lành. Bên cạnh có cái bàn , để cái mân sứ Thanh Hoa.
      mâm bày các món điểm tâm nhiều màu, ngọt mặn đều có, là những món Toàn mỹ nhân thích ăn.
      Hiển nhiên, điểm tâm này là do các nàng chuẩn bị, muốn xem thử, Toàn mỹ nhân có đúng như lời nàng ấy , trong lúc ngủ mơ cũng có thể ăn, hơn nữa là ăn xong cũng hề có ý thức gì.
      “Có phải nàng ấy khoác lác ? Đùa để hai chúng ta vui vẻ?”
      “Đúng vậy, lâu như vậy, chút động tĩnh cũng có.”
      Hai người ngồi đó chuyện, Toàn mỹ nhân bên nàu vẫn có động tĩnh gì.
      “Dù thời tiết lạnh, nhưng vẫn có gió thổi, hay là gọi nàng ấy dậy, miễn bị nhiễm lạnh.”
      Ngụy Thải Nữ có chút lo lắng, Viên Diệu Diệu cũng gật đầu, hai người chuẩn bị sai người gọi nàng.
      Bỗng nhiên nghe được tiếng nhai nuốt rất , cả hai kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu nhìn nàng.
      Liền thấy Toàn mỹ nhân quả nhiên cầm miếng điểm tâm gặm, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh.
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :