1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Mình đăng nhầm chương 33 trước, các nàng lướt xuống dưới đọc chương 32 rồi quay lại 33 nha. Sorry mình lười sửa. :)))
      Chương 33: Thuần dưỡng cẩu tử
      Editor: chôm chôm
      Viên Diệu Diệu nhận thấy lực nắm tay nàng phi thường lớn, thậm chí còn làm nàng bị niết đau, nàng khỏi giãy giụa chút.
      Kết quả những tránh thoát, lại còn bị nắm chặt hơn. Vì nghĩ đến cánh tay của mình, nàng đành cố gắng bất động, chỉ sợ Hoàng thượng dùng sức thêm chút, đôi tay này của nàng liền bị phế.
      “Hoàng thượng, ngài đừng tức giận, rốt cuộc lần này cũng có tiến triển.”
      Viên Diệu Diệu biết lòng tự trọng nam nhân của bị tổn thương, liền câu trấn an .
      ra nàng cảm thấy có gì phải tức giận, ở phương diện sủng hạnh nữ nhân, rất nhiều phi tần phân vị cao trong hậu cung đều xem Hoàng thượng như người ngốc.
      Nếu muốn thế lực của chính mình lớn mạnh, đương nhiên là phải làm cho Hoàng thượng sủng hạnh người của mình. Cho nên, chỉ Hiền phi dùng loại thủ đoạn này, ngay cả Viên Diệu Diệu trước kia lúc muốn cho Hứa tiệp dư áp chế Diêu dung hoa, cũng từng chơi loại tâm nhãn đó.
      Nhưng, nàng có thể lý giải người khác, có nghĩa nàng có thể lý giải được Hiền phi.
      Viên Diệu Diệu nàng mới chính là thủ lĩnh tối cao,thế nhưng Hiền phi tự tiện hành động nàng lại hề biết chút nào, hơn nữa, nghe khẩu khí của An quý nhân, có lẽ cũng chỉ lần.
      Đây là điều mà nàng thể chịu đựng, nàng ta gạt nàng làm nhiều việc như vậy, chỉ sợ chủ ý tốt.
      “Trẫm bực, trẫm đúng là ngu ngốc. Ngươi xem, ngươi về sau có thể trở thành như vậy .? Chỉ cần cho các ngươi quyền lực, liền muốn lừa gạt trẫm?”
      Vệ Cảnh đột nhiên hất tay nàng ra, chỉ vào mặt nàng.
      Với việc bị trút lửa giận lên người, Viên Diệu Diệu cảm thấy thể hiểu nổi, còn có chút cảm thấy buồn cười.
      Đừng về sau, trước kia Viên Diệu Diệu nàng chính là dạng đó. Dù sao người nào có thể bá chiếm Hoàng thượng, vẫn phải phân với người khác. Vậy phương thức tốt nhất để luôn biết động thái của Hoàng thượng chính là làm cho sủng hạnh người cùng phe.
      Như vậy có thể đúng lúc mà biết việc xảy ra với Hoàng thượng, dù có để sót, cũng làm cho bản thân cảm thấy an tâm.
      Viên Diệu Diệu ngẩn ra chút, nàng tự hỏi lát, mới trả lời .
      “Nếu tì thiếp trả lời là , đó chính là gạt người. Trừ khi Hoàng thượng vĩnh viễn chỉ sủng hạnh mình tì thiếp, vậy tì thiếp cần lo lắng Hoàng thượng ở trước mặt người khác trở thành dạng người mà tì thiếp hiểu. Cũng cần lo lắng phi tần khác cướp người, chỉ cần như vậy, tì thiếp trở nên như thế.”
      “Tì thiếp đâu có ngốc, đem lòng mà đẩy Hoàng thượng cho người khác, đem độc sủng chia cho người khác.”
      Lúc nàng ra câu cuối cùng, như là gằn từng chữ, phi thường trịnh trọng.
      Vệ Cảnh nghe xong, thần sắc mặt phức tạp, chớp mắt mà nhìn nàng, như muốn xuyên qua cơ thể bên ngoài mà nhìn thẳng vào lòng nàng.
      Nhưng biểu trêm mặt Viên Diệu Diệu có chút đặc biệt nào, làm có biện pháp nhìn thấu.
      “Trẫm chưa bao giờ nghe loại lời này, ngay cả Diệu Diệu cũng chưa từng , Miêu tần ngươi nên xem lại ràng chính mình là ai.”
      Vệ Cảnh trầm mặc lát, mới cười lạnh tiếng.
      muốn cho nàng biết, cần si tâm vọng tưởng, hơn nữa, xoay người liền rời , mình ngồi long tiễn, sai người nâng kiệu , hiển nhiên là muốn đem vứt Viên Diệu Diệu lại chỗ này. Nhìn long tiễn càng càng xa, mặt Viên Diệu Diệu lộ nụ cười khổ.
      Vệ Cẩu Tử muốn trở mặt liền trở mặt, đúng là đồ mắt chó.
      Năm đó nàng , là bởi vì nàng căn bản để bụng, vô luận hoàng đế sủng hạnh ai, chỉ cần chậm trễ thịnh sủng của nàng là được.
      Huống hồ nàng ngày thường có quá nhiều việc cần phải làm, phi tần nào nghe lời, nàng muốn dạy bảo chút, còn muốn thái y bắt mạch bốc thuốc, bảo hộ thân mình nàng.

      Mỗi ngày nằm phơi nắng, tranh thủ thời gian mình thảnh thơi chợp mắt cũng tốt, tóm lại tốn công sức cẩn thận mà hầu hạ Hoàng Thượng, lao lực tâm tư mà suy đoán niềm thích của Hoàng Thượng.
      Nhưng biết vì sao, nàng lần nữa sống lại, biến thành bộ dạng của người khác, bỗng nhiên cảm thấy Vệ Cẩu Tử cũng có bộ mặt khác.
      Nàng bỗng nổi lên tâm tư bốn phía, muốn sủng hạnh người khác, chỉ sủng hạnh mình nàng mới tốt.
      Đây là việc vô cùng đáng sợ, nếu là nàng trước kia, nhất định cảnh tỉnh chính mình.
      Ngôi cửu ngũ, phải là loại chỉ có người phụ nữ. Cho dù đối với mình có chút thiên vị, có chút lòng, nhưng chỉ cần phải toàn bộ, phải trái tim chân thành, vậy chính mình thể hãm sâu, nếu , cuối cùng chỉ có mình mình tổn thương.
      “Viên Diệu Diệu ơi là Viên Diệu Diệu, ngươi là sống càng lâu càng ngu. Xem , giờ bị người ta ném ở đây, bắt tự mình về, như vậy chắc chắn rất nhanh trở thành trò cười cho toàn bộ hậu cung.” Nàng thở dài hơi, cười tự giễu.
      “Miêu tần nương nương, Hoàng thượng sai nô tài đón người.”
      Tiểu Khang Tử thở hồng hộc chạy tới, mặt mang theo nụ cười lấy lòng. Viên Diệu Diệu hơi sửng sốt, mặt tràn đầy thần sắc kinh ngạc. Tuy rằng Vệ Cẩu Tử vô cùng thịnh nộ, nhưng vẫn nhớ sai người tới đón nàng.
      “Ngài nhanh chút, đừng phát ngốc, long tiễn còn ở phía trước chờ ngài.” Tiểu Khang Tử khỏi thấp giọng giục câu.
      mặt Viên Diệu Diệu mang theo nụ cười, nhanh chân bước về phía trước.
      Vệ Cẩu Tử cũng coi như chưa hoàn toàn vô tình vô nghĩa, vẫn còn luyến tiếc nàng.
      Lúc Viên Diệu Diệu theo Tiểu Khang Tử đến nơi, phát long tiễn dừng cách đó xa. Vệ Cảnh ngồi ở đó, vẫn bày ra khuôn mặt vui.
      Đối với việc Miêu tần có quy củ, Hoàng thượng câu nào, những người khác cũng dám lắm mồm.
      Long tiễn được nâng tương đối cao, Vệ Cảnh hề có ý muốn hạ xuống, Viên Diệu Diệu cắn chặt răng, nàng biết Hoàng thượng chịu thua. Nếu nàng vẫn thể thái độ xuống nước, rất có thể, long tiễn thực dời , chờ nàng.
      Nãng dẫm lên bậc kiệu ở bên, tay túm váy, tay giữ thành kiệu, muốn bò lên, ai biết lại bị trượt chân, suýt nữa ngã về phía trước, cả người muốn rơi xuống.
      Tim Viên Diệu Diệu sắp nhảy lên đến cổ họng, thiếu chút nũa hô ra tiếng, may mắn Vệ Cảnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng.
      Sức lực của nam nhân lớn, lôi kéo cánh tay của nàng, tay khác ôm lấy eo thon, lập tức đem nàng túm lên.
      “Ngươi làm sao vậy, phải trở về còn theo kịp, muốn ở lại nhà lao kia phải ? Nếu thích chỗ đó, lần tới lại đến, cho ngươi ở đó chơi với An quý nhân.”
      Vệ Cảnh gầm , mang theo vài phần kiên nhẫn, giống như toàn bộ nhẫn lại đều dùng hết.
      Viên Diệu Diệu rụt bả vai, tiến vào trong ngực , đem cả khuôn mặt áp vào lòng . Ngực nam nhân nóng, cho dù cách quần áo, vẫn có thể cảm nhận ràng độ nóng kia. Bời vì nàng kề gần, nên có thể ngửi thấy mùi vị quen thuộc người , làm cho nàng thực an tâm, giống như có thể bảo hộ nàng cả đời chu toàn.
      Vệ Cảnh nhận thấy được nàng mờ ám cùng với gần sát, mặt nàng chôn ở ngực , là nơi trái tim đập.
      có thể ngửi thấy mùi hương từ tóc nàng, cả tấm lòng đều bị nàng làm cho mềm mại, khỏi có chút hoảng hốt.
      Chờ lúc phản ứng lại, bàn tay chạm đến ót nàng, chậm rãi từng chút từng chút vuốt ve, giống như dỗ dành đứa trẻ nghe lời.
      ngừng động tác tay, chỉ cảm thấy có chút buồn cười. bao lâu rồi ôn nhu đối đãi với người như vậy.
      Trong trí nhớ, ngay cả đối với Viên Diệu Diệu đều chưa từng như vậy. Cùng lắm thời điểm giường, có cảm giác thích tràn đầy. Nhưng ở dưới giường, hình như rất ít khi ôn nhu như thế, ôn nhu đến mức làm cảm thấy mình như biến thành hạt giống si tình.
      Long tiễn đưa nàng đến Như Ngọc cung, Vệ Cảnh cùng nàng tiến vào nội điện. Nhưng chỉ ngồi uống chén trà liền chuẩn bị rời .
      “Trẫm muốn xử lý Hiền phi, khả năng mấy ngày tiếp theo bận, ngươi tự mình chơi. Nếu có việc cho Thuý Trúc thông báo đến Tiểu Khang Tử.”
      đứng dậy vỗ đỉnh đầu nàng, Viên Diệu Diệu đứng dậy muốn theo tiễn ra cửa. Nhưng đầu bỗng truyền đến cỗ sức lực, đem nàng ấn chặt lại lên ghế.
      “Phốc” Vệ Cảnh thấy bộ dạng thể đứng lên của nàng, liền cười nhạo tiếng. Lý Đức đứng bên cạnh nghe thấy tiếng cười nhạo văn nhã đó, cả người có chút kinh ngạc, may mà ngôi cửu ngũ phản ứng nhanh, thu lại ngay lập tức, nếu tròng mắt của Lý Đức chắc là rớt ra.
      quá kinh khủng, chân long thiên tử mà lại cười như vậy, những lão tiên sinh trước kia dạy dỗ mà nghe thấy, chắc đều tức giận đến bật nắp quan tài nhảy ra.
      cần đứng dậy, trẫm luôn đây, ngươi cứ ngồi đó.”
      ho cái, thấy dưới bàn tay mình có lực chống lại, mới vừa lòng xoa đầu nàng hai cái rồi rụt tay lại. Viên Diệu Diệu nghe theo chỉ thị của , ngồi nhìn ra khỏi Như ngọc cung.
      Hoàng thượng vừa , người bên cạnh từ nãy dám nhúc nhích Thuý Trúc lập tức tiến đến, mặt mang theo vài phần hoan hỉ tươi cười.
      “Chủ tử, ngài quá lợi hại, nô tỳ sùng bái người. Hoàng thượng bất kể là phát giận đến đâu, chỉ cần người xuất , nhất định tốt.”
      Nàng vừa vừa vươn đến, trực tiếp vỗ tay, khí vui mừng mặt cách nào che lấp được.
      Viên Diệu Diệu vốn suy nghĩ, nghe nàng nịnh hót mình, cũng nhịn được cười.
      “Ngươi đó, miệng càng ngày càng ngọt.” Nàng duỗi tay chọc miệng Thuý Trúc.
      Chủ tớ hai người qua lại mấy câu, trong lòng Viên Diệu Diệu cũng tính toán xong.
      Vệ Cảnh mấy ngày sắp tới rất bận, đó là do giảm. Thế lực sau lưng Hiền phi rất lớn, Hoàng thượng muốn động đến, phải đánh toàn bộ.
      Hoàng thượng bỗng nhiên trong triều đình bùng nổ lửa giận, sau đó hề kiêng dè công kích, trong mắt nhiều người xem Hoàng thượng như bị điên.
      Niêm phong rất nhiều cửa hàng phù hợp quy củ trong vọng kinh, càng là phố xá phồn hoa, càng bị niêm phong nhiều.
      Thậm chí, còn liên luỵ đến rất nhiều quan viên, bị dính tai ương, bị giáng chức, cũng bị bãi chức quan.
      Nhưng hành động lần này của Hoàng thượng khiến cho các đại thần nổi giận.
      Vệ Cảnh nhiều ngày thiếu ngủ, vì tránh để phe phái của Hiền phi cảnh giác, hành động trừng phạt của dám thể quá ràng, nếu rất dễ bứt dây động rừng.
      Phải tìm lý do tốt, để ngày tiếp theo thượng triều tiếp tục đàm luận,khẩu chiến, mệt chết .
      Viên Diệu Diệu thường phái Thuý Trúc đến Long càn cung tìm hiểu, vất vả của Hoàng thượng, nàng tất nhiên hiểu .
      “Chủ tử, ngài chuẩn bị gì vậy?” Thuý Trúc thấy nàng từ sáng sớm bắt đầu lựa chọn quần áo, trang sức, hơn nữa đều là chọn những thứ hoa lệ nhất.
      Ngày thường đồ Viên Diệu Diệu mặc đều là loại nhàng thoải mái.
      gặp Hoàng thượng, cũng chọn mấy loại quá xa hoa chói mắt, chỉ cần nàng thấy thoải mái là được. nghĩ tới hôm nay lại đổi phong cách, quả là làm hoàn toàn trái ngược lại.
      “Ta muốn gặp các phi tần trong cung. Trong cung có vài thế lực, đến nay ta mới chỉ tiếp xúc với Hiền phi, còn Lương phi, Thục phi, ta còn chưa bái kiến nữa.”
      Nàng nhếch miệng cười lạnh, nửa nửa giả làm người nghe có chút sợ hãi.
      Last edited: 30/7/18
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina12 others thích bài này.

    2. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Trời, tui đăng nhầm chương 33 trước chương 32 mà mấy nàng ko ai phát luôn hả? :)))). Cũng ko ai thấy đứt mạch sao? Thôi đăng chương 32 sau 33 vậy nha. :)))). Giờ mới để ý là nhầm.
      Chương 32: Hung thủ là ai
      Editor: Chôm chôm
      Long tiễn tới địa phương tương đối hẻo lánh, Viên Diệu Diệu từng tới nơi này, cách lãnh cung tương đối gần. Chẳng qua bên ngoài hoang vu, nàng lúc ấy lãnh cung là để xem mấy người bị nàng đạp xuống dưới chân sống như thế nào.
      Lúc ấy ngồi liễn kiệu, để ý kiến trúc đằng sau mấy rặng cỏ dại, chỉ nghĩ là thứ bỏ .
      “Xuống .” Vệ Cảnh nắm tay nàng xuống, lòng bàn tay to rộng ấm áp, làm Viên Diệu Diệu có cảm giác kì diệu.
      Lúc nàng vào, mới phát cửa động, bên trong vô cùng ẩm ướt, hơn nữa còn toả ra hơi thở hôi hám.
      Thị vệ đứng đầy xung quanh, tất cả đều được trang bị đao kiếm đeo bên hông, ánh mắt nghiên ngặt. Hiển nhiên là đề phòng có người tự tiện xông vào.
      Viên Diệu Diệu lần đầu tiên vào nơi này, khó tránh khỏi tò mò, tầm mắt nhìn loạn khắp nơi.
      “Tới rồi.” Vệ Cảnh nắm chặt cổ tay nàng, giọng . Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy đằng sau con đường mật đạo dài là hai nhà tù, hoàn cảnh bên trong xong, dù có ánh đèn chiếu vào, vẫn ẩm ướt u như cũ. Bọn họ dừng ở nhà tù đầu tiên, bên trong nhốt nữ tử quần áo đơn bạc, đầu tóc rối bù, búi tóc tán loạn, còn có thể nhận ra đó là ai.
      “Mở cửa.”
      Tiếng của Vệ Cảnh vừa dứt, thị vệ bên cạnh ngay lập tức lấy khoá mở cửa nhà lao.
      “Tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng!” Người bên trong nghe thấy tiếng động, đầu tién là kinh hoảng thất thố kêu to. Sau đó lại ngừng trốn trong góc, sợ người đến giết nàng.
      Nghe thấy thanh hơi khàn khàn đó, Viên Diệu Diệu cảm thấy có chút quen tai, như nghe qua ở đâu.
      “An quý nhân?” Nàng kinh hô tiếng, cuối cùng nhớ ra nghe giọng đó ở nơi nào.
      Vệ Cảnh quay đầu nhìn nàng: “Ngươi biết nàng ta?”
      Viên Diệu Diệu vội vàng lắc đầu, thiếu chút nữa bị lộ: “Tần thiếp chỉ là suy đoán, có thể làm Hoàng Thượng mất công nhốt tại nơi này, hơn nữa vừa thấy mặt liền xin tha, phỏng chừng ngoài an quý nhân, có người khác.”
      Vệ Cảnh khẽ hừ tiếng: “Coi như ngươi thức thời, trước kia nơi này dùng đến, ngay cả Diệu Diệu cũng biết tới. Phần lớn đều dùng giam giữ những người thể giam ở thiên lao, chăng qua An quý nhân là tình huống đặc thù, mới bị bắt mấy ngày, có người muốn giết người diệt khẩu. Trẫm đành để nàng ta giả chết, sau đó mang tới nơi này.”
      “Hoàng Thượng thánh minh.” Viên Diệu Diệu vừa nghe lời này, vội vàng khen.
      Vệ Cảnh cũng đáp lại, nhìn thấy An quý nhân, lực chú ý đều đặt người nàng ta, quên tình quanh mình, chỉ muốn mau chóng ép hỏi ra hung thủ, báo thù cho Diệu Diệu.
      “An quý nhân, ngài hãy ra, đến cùng là ai đưa cho ngươi hộp điểm tâm giết người kia?”
      Lý Đức là người có đầu óc, lập tức tiến lên hỏi.
      Thân thể An quý nhân run rẩy, ngừng lắc đầu, chịu ra dù chỉ chữ.
      Vệ Cảnh nhíu mày, vung tay, bên cạnh lập tức có thái giám tra tân lên, cầm roi dùng sức cực mạnh đánh qua.
      “Bang” tiếng vang, làn Viên Diệu Diệu hoảng sợ, An quý nhân cũng bị đánh đến run rẩy, khống chế được, trực tiếp kêu to.
      “An quý nhân, hộp thức ăn bánh táo chua làm Hoàng quý phi bị xuất huyết dẫn đến bỏ mình là do ai đưa cho ngươi?” Lý Đức lại lần nữa đặt câu hỏi.
      Lần này An quý nhân dám trả lời, nhưng nàng ta cũng biết, nếu ra tên người đưa hộp điểm tâm, nàng ta cũng khó sống được.
      phải, hộp điểm tâm kia có vấn đề gì, Hoàng quý phi bị chết phải vì hộp điểm tâm đó, phải.” Nàng liều mạng lắc đầu, thề thốt phủ nhận.
      Lông mày Vệ Cảnh nhăn càng chặt, mất kiên nhẫn. qua thời gian rất lâu, biết vì sao, miệng An quý nhân ngậm chặt, đào ra được thông tin hữu dụng gì. ngại tra tấn nàng ta, nhưng lại dám làm quá mạnh, sợ ả thân thể suy nhược, trực tiếp đời nhà ma.
      Điều Hoàng thượng cần biết, liền có người tiếp tục hỏi.
      “An quý nhân, Hoàng quý phi chỉ ăn bánh táo chua của ngươi xong, liền xuất huyết bỏ mình, bất kể như thế nào, ngươi cũng thoát khỏi tội danh.”
      “Ta tin tưởng chuyện này, ngươi chỉ là bị lợi dụng, ngươi đem tiền căn hậu quả ra, Hoàng Thượng thánh minh, tuyệt đối trách sai ngươi. Nhưng nếu ngươi cứ đùn đẩy như thế, chịu lời , thực khả nghi.”
      Viên Diệu Diệu nhịn được, hung thủ giết hại nàng gần ngay trước mắt, nàng cũng kiềm chế được nội tâm, muốn mau chóng biết được, đến cùng là ai muốn dùng hộp điểm tâm giết chết nàng.
      Như lời nàng lúc trước, nàng tin An quý nhân mới được sủng hạnh lại có lá gan lớn như vậy, can đảm mưa hại chết nàng.
      An quý nhân nghe được lời này, ràng là có chút dao động.
      Viên Diệu Diệu ngừng cố gắng: “Ngươi muốn , hay là do ta nghĩ sai, người phía sau màn hạ độc thủ chính là ngươi, phải ai khác.”
      “Ngươi sợ phải gánh chịu trừng phạt, nên chậm chạp chịu mở miệng, sợ Hoàng thượng nổi trận lôi đình, trực tiếp chém đầu ngươi, an ủi vong linh của tiên hoàng hậu trời.”
      phải, phải, ta muốn hại Hoàng Quý Phi!”
      An quý nhân kinh hoảng thất thố ngẩng đầu lên, cực lực biện giải.
      Chẳng qua lúc nàng ta ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Viên Diệu Diệu, mặt tràn ngập kinh ngạc, ngay sau đó đủ dũng khí gập người lại, thần sắc khủng hoảng.
      “Hoàng Quý Phi, Hoàng Quý Phi tới tìm ta. Tần thiếp phải cố ý, tần thiếp cũng biết vì sao bên trong bánh táo chua có độc. Hoàng Quý Phi, ngươi cần tìm tần thiếp lấy mạng……”
      Nàng ta chỉ nhàng liếc mắt nhìn Viên Diệu Diệu, cả người liền co rúm vào góc tường, hận thể nhập vào vách tường biến mất, trốn thoát khỏi nơi này.
      Đáy lòng Viên Diệu Diệu run lên, mặt nàng tuy bày ra biểu tình thể hiểu nổi, nhưng đấy lòng xoắn chặt lại.
      Nàng ngờ rằng An quý nhân lại có thể liếc mắt cái nhận ra nàng, quan trọng là do có tật giật mình, hay là do nguyên nhân khác, trực tiếp gọi nàng là Hoàng quý phi, đều rất có lực tác động.
      biết Hoàng Thượng biểu như thế nào.
      Thần sắc mặt Vệ Cảnh thay đổi đột ngột, đôi mắt cũng nhàng nheo lại. Cuối cùng vẻ mặt lên vài phần ngoan.
      “Diệu Diệu ở bên cạnh ta, nàng nàng rất đau, sinh em bé đều đau đến như vậy, kết quả chỉ là ăn mấy miếng điểm tâm, làm nàng mất mạng.”
      Lúc lời này, bàn tay đặt lên eo của Viên Diệu Diệu, dùng sức thắt chặt, như muốn giam cầm nàng.
      “Thình thịch thình thịch ——” bên tai nghe thấy giọng hữu lực của , thân thể cảm thụ được sức mạnh của , tim Viên Diệu Diệu chợt đập nhanh hơn.
      Nàng cảm thấy bản thân trở lên khẩn trương, giống như cả trái tim muốn nhảy ra ngoài.
      Vệ Cảnh vì sao lại như vậy?
      An quý nhân càng thêm kinh hoảng thất thố, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Viên Diệu Diệu xác nhận, mỗi lần đều thống khổ kêu to.
      Hiển nhiên nàng ta cùng xác nhận,Viên Diệu Diệu đứng trước mặt chính là Hoàng quý phi chết.
      “Tì thiếp Ngự thiện phòng, muốn làm điểm tâm, lại được thuận lợi. Tần thiếp tuy rằng thăng vị, nhưng đám người Ngự thiện phòng vẫn để ý tới thần thiếp. Bọn họ đều biết, Hoàng thượng sủng hạnh nữ nhân khác đều lâu dài, chỉ hầu hạ Hoàng quý phi mới là chính đạo.”
      “Có người ở Ngự thiện phòng chê điểm tâm thần thiếp làm thô ráo, căn bản thể làm Hoàng quý phi bỏ vào miệng. Sau đó cung nữ Hồng Châu bên người Hiền phi vừa đúng lúc tới lấy đồ ăn, nghe được ta cùng cung nhân tranh chấp. Mấy cung nhân kia nể mặt mũi của Hiền phi, cho phép ta được làm bánh.”
      “Hồng Châu rời ngay, nàng nhìn ta nặn bánh tạo hình, còn với ta muốn học trình tự làm bánh táo chua. Ta biết rằng tay nghề nấu ăn của nàng ta rất tốt, liền cùng nàng ta bàn luận. Hai người chúng t chuyện vui vẻ lúc, để ý lửa làm nồi điểm tâm đầu tiên bị cháy, cho nên phải làm lại nồi thứ hai.”
      “Nàng muốn quấy rầy ta, liền rời . Lúc bánh táo chua làm xong, bởi vì còn thừa, ta sai người mang tặng Hiền phi nương nương nếm thử. Ta cũng ăn miếng, đều xảy ra chuyện gì. Chỉ có Hoàng Quý Phi, tì thiếp là biết vì sao Hoàng Quý Phi bị xuất huyết bỏ mình, cùng ta quan hệ……”
      Nàng ta đem mọi chuyện ra, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy, nhìn lung lay như sắp đổ, biết do tội lỗi quá nhiều hay do lâu rồi được ăn no.
      “Hiền phi?” Vệ Cảnh giọng nhắc mãi câu, chẳng qua tiếng lớn, hai chữ như ngậm trong răng môi.
      Thế nhưng An quý nhân nghe được, lập tức to gan cãi lại: “Hoàng thượng, Hoàng Quý phi, việc này liên quan gì đến Hiền phi. Mọi thứ đều là nô tỳ sai, hoặc là do ý trời cao. Nô tỳ và Hiền phi nương nương đều ăn, tiểu cung nữ bên cạnh Hoàng quý phi cũng ăn qua, đều có chuyện gì. Có lẽ ông trời muốn lấy mạng của Hoàng quý phi.”
      Vừa nghe Hoàng Thượng muốn liên lụy đến Hiền phi, an quý nhân lập tức kinh hoảng thất thố, mở miệng cãi lại.
      Lúc trước nàng muốn lộ ra chút nào, cũng bởi vì sợ việc trở lên như thế này. Hiền phi nhất định thoát khỏi hiềm nghi, cho nên mới dấu diếm đến tận bây giờ.
      Giờ khắc này nàng tình nguyện nhận hết trách nhiệm về mình, thậm chí đem trách nhiệm đổ lên đầu ông trời, cũng muốn để Hiền phi chịu chút nghi ngờ nào.
      “Ý của ông trời, An quý nhân là ấm đầu, trẫm chính là chân long thiên tử. Khi nào đến phiên ông trời quyết định sinh tử của Diệu Diệu?”
      Vệ Cảnh hừ lạnh tiếng, mặt mang theo mười phần trào phúng mà cười lạnh.
      Hiển nhiên đối với câu kia canh cánh trong lòng.
      Viên Diệu Diệu nheo lại đôi mắt, nàng càng rất để ý chuyện nàng ta thay Hiền phi trần tình.
      “Lời của An quý nhân ra dễ nghe. Theo như ý của ngươi, là do ông trời muốn Hoàng quý phi chết, có quan hệ gì với người khác. Càng thể liên luỵ Hiền phi. Ta biết, bắt đầu từ lúc nào mà ngươi tôn sùng Hiền phi nhiều hơn so với Hoàng quý phi.”
      Là ngừoi bị hại chết, thế mà lúc ấy Viên Diệu Diệu còn cảm thấy tính cách An quý nhân hợp với tâm ý của mình, còn muốn đem nàng thu vào phạm vi thế lực của bản thân.
      An quý nhân lúc ấy cũng là biểu tình vui rạo rực, như là đối với việc được Hoàng quý phi ưu ái vô cùng tự đắc. tại ngẫm lại, An quý nhân lấy lòng nàng, muốn làm thủ hạ của nàng, chừng là vì muốn thân cận với Hiền phi.
      “Hoàng Quý Phi bớt giận, Hiền phi nương nương tuyệt đối là người thiện tâm, thời điểm tì thiếp là phi tần yếu, nhận được rất nhiều trợ giúp của Hiền phi, cũng may mắn có nàng, Hoàng Thượng mới có thể chú ý tới tì thiếp, sủng hạnh ——”
      “Câm mồm!” Vệ Cảnh đột nhiên ra tiếng ngăn lại.
      mặt trào đầy lửa giận, hiển nhiên là có chút thẹn quá thành giận.
      Nam nhân nào nghe được việc người cùng mình ngủ, thực tế phải do tự mình xem trọng nàng ta, mà là do nữ nhân khác tính kế để xem trọng.
      Cảm giác này như là nuốt phải ruồi bọ. Huống chi nam nhân này cong là ngôi cửu ngũ khống chế thiên hạ, vậy mà bị nữ nhân điều khiển.
      “Các ngươi tuỳ ý trừng phạt nàng ta, chỉ cần chết là được. Về sau trẫm muốn mở công đường thẩm vấn ả.” Vệ Cảnh phất tay, biểu cảm mặt vô cùng hung ác nham hiểm.
      xong câu đó, liền lôi kéo tay Viên Diệu Diệu ra ngoài, sắc mặt vẫn như cũ khó coi đến cực điểm.
      nhoxbina, cỏ28, LyLy Mai10 others thích bài này.

    3. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Làm mình phải xem lại xem đọc đúng k cơ
      Chôm chôm thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Dung Nguyễn 1995 thích bài này.

    5. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 34: Hoàng thượng tiến đến
      Editor: chôm chôm
      Thúy trúc vừa nghe lời này, khỏi nuốt nước miếng.
      “Chủ tử, ngài cái gì vậy? Hiền phi đủ làm ngài chịu khổ, còn muốn Thục phi cùng Lương phi, hai vị nương nương kia chủ động tới trêu chọc người, là phải cám ơn trời đất, ngài sao còn muốn đến chỗ họ?” Nàng vội vàng khuyên can.
      Thúy trúc lúc trước luôn ở viện , chủ tử phân vị cao nhất mà nàng từng gặp cũng chỉ là chính lục phẩm quý nhân, nào có gặp qua phi vị.
      Sau đó theo Viên Diệu Diệu, loại tình huống này mới có chút cải thiện.
      Nhưng nghe chủ tử muốn bái kiến tất cả các phi tần phân vị cao trong cung, nàng sợ tới mức chân nhũn ra, thể nhúc nhích.
      “Ngươi sợ cái gì, chững lẽ sợ người ta ăn thịt ngươi?” Viên Diệu Diệu trợn trắng mắt liếc nàng.
      “Chủ tử của ngươi giờ tốt xấu gì cũng là người được Hoàng thượng sủng ái nhất hậu cung, chỉ cần vậy là đủ khí thế, nâng cao tinh thần. Phải thể ra bộ dạng kiêu ngạo của đại cung nữ bên cạnh sủng phi, đừng để người ta xem thường.”
      Nàng vừa vừa duỗi tay vỗ lưng và ngực Thuý Trúc, làm nàng thể tư thái ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, dẩu mông.
      “Nô tỳ cố gắng!” Thuý Trúc nắm chặt tay, mặt đều là bộ dạng cố gắng phấn đấu.
      Viên Diệu Diệu bị bộ dạng nghiêm trang của Thuý Trúc chọc cười, khỏi lắc đầu, đem theo nàng cùng vài cung nhân ra ngoài.
      Hôm nay chính là ngày mà Viên Diệu Diệu nàng được người người trong hậu cung nhớ kĩ.
      Đầu tiên, Viên Diệu Diệu đến chỗ Lương phi, nàng ý chí chiến đấu sục sôi mà , đắc ý dào dạt mà trở về. Thuý Trúc theo sau nàng lại là mặt đầy đứng đắn mà , ủ rũ cụp đuôi mà về.
      “Đến chỗ Thục phi.” Viên Diệu Diệu vừa rời khỏi cung Lương phi, liền quyết định địa điểm tiếp theo.
      Thuý Trúc mặt mày ủ ê, nghe xong câu đó, lập tức ngăn cản nàng.
      “Chủ tử, chúng ta trở về , đừng nữa. Mấy lời ngài ở chỗ Lương phi, nô tỳ còn sợ ngài bị phạt quỳ gối ở đó, dập đầu nhận sai với Lương phi, cầu xin ngài ấy nên nghĩ nàng .”
      Viên Diệu Diệu thập phần khó hiểu, thần sắc mặt vô tội: “Ta cái gì, ta đều là lời , dập đầu với nàng ta làm cái gì. Ngươi chờ đó, nàng ta sớm hay muộn phải dập đầu với ta.”
      Nàng câu này như chém định chặt sắt, chút nào do dự.
      Thuý Trúc lại bị nàng làm cho giật mình, lập tức tiến lên, bịt miệng nàng, mặt tràn đầy thống khổ.
      “Chủ tử, lời này nàng dùng nữa, lỡ như bị người khác nghe được, ngài phải chịu khổ.”
      Viên Diệu Diệu lại hề để bụng. “Lúc ta ở trước mặt Lương phi chuyện, nàng ta cũng dám làm gì ta, còn bảo ta đáng thú vị, khó trách được Hoàng thượng sủng ái. Ngươi xem, ta được sủng ái, đến cả nữ nhân cũng phải thừa nhận thực lực của ta.”
      Nàng vừa vừa vươn cao bộ ngực, dạng mau khen ta . Thuý Trúc nghe mấy lời này, càng thêm u sầu, như thế này nàng biết tiếp ra sao.
      “Chủ tử, sao ngài lại biến thành như vậy. Trước kia đều là ngài dạy nô tỳ đừng để người khác nắm được nhược điểm, tại sao giờ lại đưa nhược điểm của mình lên cho người khác nắm. Những lời người , bất kể ai nghe thấy đều đại nghịch bất đạo, quy củ.”
      Thuý Trúc gấp đến độ hốc mắt đều đỏ, nhìn như lúc nào cũng có thể khóc ra.
      Viên Diệu Diệu thấy vẻ mặt sốt ruột phát khóc của nàng, mặt lộ ra vài phần tươi cười.
      “Thúy trúc, có đôi khi ngươi đáng , tiếp tục phát huy.” Nàng duỗi tay nhéo khuôn mặt Thuý Trúc.
      “Ta làm như vậy là có nguyên nhân, huống hồ Lương phi vừa rồi vẫn cùng ta cười, hơn nữa cũng hề tức giận, như thế về sau còn cơ hội tức giận. Yên tâm , ta dám quang minh chính đại bước , cho các nàng ấy có cơ hội xì hơi.”
      Viên Diệu Diệu được làm được, nàng mang theo người, tiếp tục cung của Thục phi cùng Hiền phi.
      Phía Thục phi cũng có vấn đề gì, đúng như Viên Diệu Diệu dự tính, nàng ta cũng tức giận. Chỉ có Hiền phi là trực tiếp cho Viên Diệu Diệu vào, hiển nhiên là vẫn tức giận nàng, ngay cả nhìn cũng muốn, hơn nữa còn bay ra biểu cả đời cũng muốn gặp.
      gặp thôi, về sau nàng ta hối hận.” Nàng nhún vai.
      Viên Diệu Diệu mở ra hình thức sinh hoạt náo nhiệt cho hậu cung,hai ba ngày lại tổ chức tụ hội, phân vị bất kể cao thấp đều có thể tham gia.
      Lúc trước phi tần tham ăn cùng tín nữ Quan Bồ Tát, đều được nàng gọi đến, tính tình hai người ngây thơ, ra làm người ta buồn cười.
      Những người nàng mời, hầu như đều dự tiệc, ngay cả mấy phi tần phân vị cao cũng lâu lâu đến xem náo nhiệt.
      Chỉ hai lần đầu mở yến hội Viên Diệu Diệu mời Hiền phi, , nhưng nàng ta đều lo đến, sau đó nàng liền phát thiệp mời nữa.
      Trong khoảng thời gian ngắn, Như Ngọc Cung khách đến đầy nhà, náo nhiệt phi phàm.
      Đa phần các phi tần đều có quan hệ rất tốt với Miêu tần. Phi tần địa vị cao xem trọng nàng, phi tần địa vị thấp nịnh bợ nàng, nàng nổi bật vô cùng.
      Hiền phi dù tới, nhưng mỗi ngày đều phái người tìm hiểu, những cung nữ đó trở về, đem rầm rộ của yến hội ra, Hiền phi tức giận đến mức đập phá đồ vật.
      “Gì chứ, nàng ta đúng coi mình là gì, phát thiệp mời khắp hậu cung. Những người đó căn bản đều muốn , chỉ là các nàng ta dám biểu ra ngoài giống bổn cung mà thôi, nàng tại càng được nâng cao càng đắc ý, về sau ngã xuống càng thảm, ta tin loại người có thế lực sau lưng, có thể được Hoàng thượng coi trọng cả đời.”
      Hiền phi nghiến răng nghiến lợi , đôi mắt đỏ bừng, biết là do tức giận hay do gấp quá độ.
      “Năm đó khi Hoàng quý phi được sủng ái, cũng dám càn rỡ như nàng ta!” Nàng cầm chặt chén trà trong tay, như muốn bóp nát. Nhưng sức lựa đủ, tay thịt chặt quá độ mà bị đỏ hồng, còn chén trà chút dấu vết đều có.
      Hiền phi đột nhiên vung tay, “bang” tiếng, cuối cùng chén trà vỡ nát.
      Nhưng vẫn chưa đủ hả giận, nàng giơ tay đem ấm trà cùng mấy đĩa điểm tâm gạt hết xuống đất.
      “Bùm bùm”, đồ sứ vỡ đầy đất, cung nhân đúng xung quanh đợi nàng phát tiết xong, lúc sau mới dám lên dọn dẹp.
      “Hoàng thượng, Miêu tần nương nương tổ chức yến hội bốn phía, ít phi tần tham dự. Đương nhiên cũng có những người chịu tỏ ra bất mãn.”
      Tiểu Khang tử nghe được liền báo cho Vệ Cảnh, gần đây Hoàng thượng bận tối mặt mũi, khó khăn lắm mới có lúc nhàn rỗi, sai người mời Viên Diệu Diệu tới. Kết quả lại nghe được, Miêu tần có chuyện quan trọng trong người.
      Vệ Cảnh nghe mấy lời này, mày nhăn chặt lại. mặt biểu ra thần sắc vui.
      lúc quang trọng, nàng lại làm loạn gì.” Vệ Cảnh thầm, do dự chút, cuối cùng vẫn bãi giá Ngọc như cung.
      Lúc tới, yến hội đúng lúc náo nhiệt nhất. Tuy gọi là yến hội, nhưng kỳ tự do hơn nhiều. Viên Diệu Diệu bày ra nhiều trò chơi đa dạng, hôm nay là trò ném thẻ vào bình rượu, tiện tay đều có thể tới chơi, hề chen chúc.
      Ngya cả cách bài trí , hay trang trí tranh chữ xung quanh, đều cùng với trò ném thẻ vào bình có liên quan, nhìn thú vị.
      “Hoàng Thượng.” tiếng kinh hô truyền đến.
      Tất cả mọi người đều hướng về quỳ xuống hành lễ, vì Vệ Cảnh cho người thông truyền, cho nên mới tạo thành cục diện như vậy.
      cho người đứng lên, nhìn khắp nơi như tuần tra lãnh địa, mặt lộ ra vài phần vừa lòng.
      “Miêu tần biết sáng tạo, triều thần bên ngoài đều các ngươi thường xuyên tranh đấu, là nên cho họ vào nhìn chút, các ngươi tại đoàn kết thương, thân mật cỡ nào.”
      Vệ Cảnh nửa nửa giả câu, mấy phi tần xung quanh ngượng ngùng cười.
      giờ các nàng có thể cùng nhau vui đùa, nhưng cũng chỉ là giả bộ ngoài mặt, thực tế chính là đối thủ mất còn, trong lòng hận thể cho thiên đao vạn quả.
      Nhưng đây dù sao cũng là địa bàn của người khác, Miêu tần lại là người gần đây được Hoàng thượng sủng ái, cho nên tất nhiên phải cho nàng ấy vài phần mặt mũi. Có mấy phi tần vốn vô cùng khinh thường Miêu tần, trong khoảng thời gian này, các nàng cách ngày lại đến tham gia yến hội, có chút nhàm chán.
      Đáng lẽ chuẩn bị yến hội lần sau tới, kết quả hôm nay lại thấy Hoàng thượng, ít người đều rất kích động.
      Có trời mới biết, từ sau khi tiên hoàng hậu qua đời, các nàng bao lâu nhìn thấy Hoàng thượng.
      Lần này gặp được, làm bọn họ có chút trở tay kịp, khôngits người vội vàng sủa sang lại búi tóc.
      Chủ đề của yến hội hôm nay là ném thẻ vào bình rượu, rất nhiều người các nàng trang điểm có chút tuỳ ý, chỉ là chơi, nào nghĩ đến ngôi cửu ngũ tới.
      Sớm biết như vậy, các nàng nên mặc cung trang hoa lệ nhất mà tới, mặt lại càng trang điểm tỉ mỉ, nào có giống như tại, chút hình ảnh nữ nhi tươi đẹp.
      Nhưng các nàng cũng chẳng thế trách ai, tầm mắt mọi người đều đảo qua Viên Diệu Diệu, phát nàng cũng ăn mặc phong cách nhàn nhã.
      Thậm chí vì vừa chơi mấy vòng, búi tóc đều có chút tán loạn, trán còn có mồ hôi, so với các nàng chỉ hơn chứ kém.
      “Các ngươi chứ chơi trò của các ngươi, nếu vì trẫm mà dám chơi, vậy lần tới trẫm cũng dám tới xem.”
      Vệ Cảnh xua tay, ý bảo có việc gì, nhìn chút, rồi rời .
      Sau khi , khí có vẻ càng thêm nhiệt liệt, tất cả mọi người đều bàn luận vì sao Hoàng thượng đến, tựa như ra mình bị doạ sợ đến như thế nào, làm cho tình cảm càng thêm thâm hậu.
      Viên Diệu Diệu thở dài nhõm hơi, trời mới biết nàng cũng nghĩ Hoàng thượng tới, hơn nữa lúc rời , vẫn là bộ dạng vui vẻ, làm cho nàng yên tâm ít.
      Như Ngọc Cung tổ chức vài yến hội, làm cho vài phi tần khinh thường cảm thấy bất mãn, thấy nàng được tiện nghi còn khoe mẽ, hơn nữa tác phong hành quá càn rỡ, về sau tuyệt có kết cục tốt.
      Nhưng các nàng lại biết được, Hoàng thượng vậy mà lại đến xem, hơn nữa lời còn thể ý thưởng thức với yến hội đó, nỗi hậm hực trong lòng sợ lại càng thêm mãnh liệt.
      Mấy phi tần liền cùng nhau thương lượng nên đối phó Viên Diệu Diệu như thế nào, nàng gần đây quá nổi bật.
      Đương nhiên cũng có mấy phi tần tham giam yến hội cùng hợp vào, mặt ngoài tỏ vẻ hoà khí, thực tế đáy lòng ghen ghét muốn chết.
      Viên Diệu Diệu thể thăm dò hết hướng của các phi tần đó, nhưng mỗi ngày Tiểu Khang tử đều phái người đem tin tức mới nhất đến, hơn nữa còn do Hoàng thượng đặc biệt bày mưu kế.
      Mỗi lần nàng lật xem bút tích của ngôi cửu ngũ viết cho nàng, trong lòng vô cùng thoải mái.
      Ps: mấy ngày nay hơi rảnh nên mỗi ngày 1 chương nha, nhưng ko biết đợt này rảnh bao lâu. )))
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :