1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

SỔ TAY THƯỢNG VỊ HẬU CUNG - THỊNH THẾ THANH CA

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 30: Xuất dị thường
      Editor: Chôm chôm
      “Ai bảo ngươi chống đối trẫm!” Vệ Cảnh sửa lại động tác, biến thành hai tay hạ xuống xoa xoa.
      Viên Diệu Diệu sắc mặt càng hồng, nàng cảm thấy ý trừng phạt thay đổi. Bỗng nhiên ngừng , động tác cũng chần chờ chút, đặt cặp thỏ con mềm mại của Viên Diệu Diệu ở đùi, là quyết định sai lầm.
      Rất nhanh Viên Diệu Diệu cũng nhận thấy được biến hoá của , nàng khỏi khẽ hừ tiếng, “Hoàng Thượng, tại là ngươi chạm tần thiếp, ngươi đụng phải tần thiếp.”
      “Ngươi nhiều!” Vệ Cảnh trầm mặc lát, bỗng nhiên chụp mông nàng, trực tiếp bế nàng tìm giường.
      Trong điện từ có thanh đến còn tiếng động, lại từ im lặng thanh, hơn nữa thanh kia vừa nghe liền biết bên trong xảy ra ít chuyện thể kể với bên ngoài.
      Thúy trúc là lần đầu nghe được như vậy, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, như là sung huyết. Lý Đức lại sắc mặt như thường, biết trải qua bao nhiêu lần, chỉ là lần này trong lòng khó tránh khỏi thầm: Hoàng Thượng chính là như vậy trừng phạt miêu tần, lời hợp liền lên giường.
      Lúc trước ba tháng khai trai, lần này bị miêu tần phá giới, phát thể vãn hồi. Nếu mấy ngày tiếp theo đều như được mở chốt, chỉ sợ ngôi cửu ngũ thân mệt thận hư.
      Hoàng Thượng liên tiếp mấy ngày đều cùng Viên Diệu Diệu gặp mặt, phải đưa nàng Long Càn Cung, tự mình đến Như Ngọc Cung gặp nàng. Cũng may mắn Vệ Cảnh chuyện triều chính luôn luôn cần cù, bởi vậy mà trì hoãn cái gì, nếu chừng Viên Diệu Diệu bị quan lại trình tấu.
      Quyền của quan lại quá lớn, đây là việc Vệ Cảnh phi thường bất mãn. Nếu tên bạo quân thôi, nhưng là ngươi vô cùng cần mẫn, quan lại lại đem mắt đặt quá nhiều ở hậu cung, trước kia Viên Diệu Diệu tính tình tương đối đặc biệt, lại được sủng ái, chỉ cần việc quá khó Vệ Cảnh đều ở cùng nàng.
      *
      “Chủ tử, Diêu tuyển hầu cầu kiến.” Thúy trúc vào, giọng bẩm báo câu.
      “Nàng muốn gặp ta?” Viên Diệu Diệu nhíu mày, mặt có chút khó có thể tin.
      Lúc Viên Diệu Diệu thăng vị dọn đến chỗ ở mới, hậu cung phi tần đều tới tặng quà, vô luận là ngươi quen biết hay quen, chỉ cần có chút phân vị, đều tặng món quà. Bởi vì nàng là người đầu tiêu sau khi tiên hoàng hậu mất được sủng hạnh, hơn nữa phân vị còn tăng nhanh như vậy, đủ để thấy trình độ được sủng ái.
      ít phi tần trong lòng thầm, chẳng lẽ lại thêm tiên hoàng hậu? Năm đó Viên Diệu Diệu cũng phong quang vô hạn như vậy, chỉ mong vị Miêu tần này “mềm” (dễ đối phó) giống phong hào của nàng.
      Lúc Diêu Cầm tiến vào, cũng hành lễ, thậm chí biểu tình mặt còn lạnh như băng, mở to hai mắt thẳng tắp mà nhìn nàng.
      Viên Diệu Diệu sửng sốt chút, nàng ràng cảm thấy loại cảm xúc trầm người nàng ta, cả người đều thập phần tối tăm. Miệng đào trước kia thập phần tự đắc, giờ u ám mười phần. Thậm chí khoé môi còn có vết thương , là người có đầu óc, đến cùng là ai ra tay làm nàng ta bị thương.
      “Diêu tuyển hầu, ngươi làm gì vậy?”
      Diêu cầm trả lời câu hỏi của nàng, mà vẫn luôn dùng loại ánh mắt mười phần khí nhìn nàng, như là muốn câu hồn lấy mạng nàng.
      Thúy trúc nhát gan, bị hù dọa đến run hai chân, còn mặt Viên Diệu Diệu trước sau mang theo vài phần ý cười.
      Dùng lời đe doạ giết nàng còn có thể doạ nàng chút, dù sao nàng là người chết được trọng sinh, tại vô cùng sợ chết. Nhưng dùng loại ánh mắt trầm này doạ nàng, đau ngứa, nàng cũng làm người chết lần, còn có thể sợ loại này sao? Quả thực buồn cười.
      Hai người các nàng đứng đối diện nhau, người oán khí ngút trời, người ý cười ngâm ngâm, quả là khác nhau như trời với đất.
      Diêu cầm chợt cười lạnh tiếng, mặt mang theo mười phần khinh thường: “Viên miêu miêu, ngươi thừa dịp tại có thể đắc ý, sớm hay muộn có ngày ngươi biến thành mèo bệnh.”
      “Diêu tuyển hầu đến là vì những lời này sao? Ta đây cần ngươi tới cảnh cáo, tại ta là chính ngũ phẩm tần, mà ngươi chỉ là tuyển hầu. Ta rộng lượng so đo, câu kia ngươi , ta coi như nghe thấy.” Viên miêu miêu cũng để ý tới khiêu khích của nàng ta, tươi cười mặt càng thêm tươi đẹp vài phần.
      Diêu cầm cắn chặt khớp hàm, thần sắc mặt trong nháy mắt vặn vẹo, hiển nhiên là quá mức sinh khí.
      Kỳ Viên miêu miêu có thể lý giải tâm tình muốn hộc máu giờ phút này của nàng ta, người lúc trước mình đạp dưới chân, tại phân vị cao hơn mình rất nhiều, thậm chí còn có thể trừng phạt mình. Loại cảm giác chệnh lệch này, lúc trước Viên Diệu Diệu lĩnh hội đủ.
      “Có người muốn gặp ngươi, người rất quan trọng. Sai các nàng lui xuống .”
      Nàng ta cuối cùng cũng vào chủ đề chính, đưa tay xoay nhẫn tay. Ban đầu Viên Diệu Diệu muốn hồi đáp, nhưng khi nhìn thấy nhẫn tay Diêu Cầm, mí mắt khỏi nhảy cái.
      Chiếc nhẫn kia mười phần quen mắt, đặc biệt hình ba cánh hoa mặt. Đầu nàng có chút đau, cảm giác có thứ gì đó nảy ra, loại cảm giác xa lạ này làm nàng có chút khủng hoảng, bởi vì bản thân nàng hề thấy quen thuộc, chỉ sợ đây là cảm giác đến từ ấn ký của chính thân thể này.
      “Các ngươi lui xuống trước .” Nàng ho tiếng, nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn trấn định chút, nhưng thực tế tay nàng vẫn như cũ run ngừng.
      Mấy cung nữ lục tục lui xuống, chỉ còn lại Viên Diệu Diệu cùng Diêu cầm. Thúy trúc trước khi có chút tình nguyện, liếc mắt nhìn Viên Diệu Diệu cái, lại thấy nàng hướng về phía mình lắc đầu, hiển nhiên là thúy trúc cũng thể ở tại chỗ này.
      Chờ đến khi trong đại điện chỉ còn lại hai người các nàng, chung quanh yên tĩnh như chết, bỗng nhiên Diêu cầm ngửa đầu điên cuồng cười ha hả.
      “Ngay lúc này, bộ dạng sợ hãi của ngươi, còn có chút giống con mèo bệnh vô năng trước kia. So với người màng tranh giành ngày trước, ta còn cho rằng ngươi thay đổi, trở thành sợ trời sợ đất, nghĩ tới ngươi vẫn là hình dạng sợ sệt này.”
      Nàng cất tiếng cười to, như là điên cuồng.
      Chỉ là lời nàng ta còn chưa xong, bị ho khan ngừng, ho đến mức hốc mắt chảy nước. biết là do nàng ta bị sặc nước miếng hay là do thân thể tốt.
      Viên Diệu Diệu hít hai hơi, làm bản thân trở nên bình tĩnh lại, lạnh mặt nhìn nàng ta ho khan.
      “Ngươi so với lúc còn thay đổi rất nhiều, ra ngươi nhát như chuột, ngoài khuôn mặt lớn lên xinh đẹp, lại có vận khí tốt, đúng chút nào. giờ mặc cung trang, còn ra chút hình dáng, lúc bị Hoàng thượng sủng hạnh, ngươi có sợ tới mức khóc ra ? Diêu Cầm ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp.
      Bên trong trào phúng, còn mang chút thương hại, thậm chí còn nhớ lại chuyện cũ, biết nàng ta nhớ tới chuyện gì.
      Viên Diệu Diệu nao nao, lắc đầu: “ có, Hoàng Thượng đối với ta rất tốt.”
      “Đúng vậy, ngươi từ có điều này luôn làm người ta chán ghét, mỗi lần khẳng định ngươi phải chết thể nghi ngờ, lại vẫn có thể cải tử hồi sinh, hơn nữa, lần so với lần vận khí càng tốt hơn. Lúc ngươi bảy tám tuổi, lớn lên sinh đẹp, có lão già muốn mua ngươi về đùa bỡn, kết quả có người mua trở lại, ngươi từ tiện tì biến thành con quan gia, sau đó lúc tuyển tú ngươi được chọn, hơn nữa những mưu quỷ kế đều hại được ngươi, ngươi vẫn được lưu lại hậu cung. Hoàng Thượng mấy năm sủng hạnh ngươi, tất cả mọi người từ bỏ ngươi, nghĩ tới ngươi lại có mệnh tốt, tiên hoàng hậu chết, ngươi liền nổi lên.” Diêu tuyển hầu phẫn hận mà nhìn nàng, trong miệng lải nhải thôi.
      Viên Diệu Diệu biết nàng ghen ghét, ghen ghét đến sắp nổi điên. Nàng quen việc người khác ghen ghét với nàng, sớm sao cả, chính là mấy lời Diêu tuyển hầu làm nàng cảm thấy sợ hãi, bởi vì người trong miệng Diêu cầm, nàng căn bản là quen thuộc.
      Nàng vừa trở về liền thành tiểu thường tại, ban đầu thấy nàng ấy là người ngốc, còn tính cách có gì đáng , cho nên cảm thấy hoàn cảnh sinh ra và lớn lên nhất định rất đơn thuần, cho nên mới dạy nàng trở nên trong trắng như tờ giấy.
      nghĩ tới, hôm nay từ miệng Diêu Cầm nghe được, lại là phiên bản hoàn toàn khác, căn bản nàng chưa từng nghĩ đến.
      nữ nô tỳ, thiếu chút nữa bị lão già mua về chà đạp, nên thiên chân như vậy. Nếu giống như Diêu Cầm , tiểu thường tại này phải nguỵ trang, vậy vận khí của nàng quá tốt. Mỗi lần gặp nguy hiểm cực đại, đều có người tới cứu nàng.
      Tử vong đối với người mà , là nguy hiểm lớn nhất, nhưng tiểu thường tại vẫn sống. Tuy rằng trong cơ thể nàng biến thành người khác, nhưng thân thể vẫn là nàng, người khác nhìn thấy vẫn là nàng, bao giờ nghĩ rằng tiên hoàng hậu sống lại.
      “Ngươi mấy lời này có lợi ích gì, ngươi biết lúc trước ta thiếu chút nữa bị độc chết ? Mấy chén thuốc kia uống vào, ta chỉ muốn làm thành giả bệnh, muốn dây dưa với phi tần nào, nào biết suýt bị mất mạng?” Viên Diệu Diệu bất động thanh sắc mà bắt đầu lời khách sáo.
      Lúc nàng mới biến thành tiểu thường tại, là bởi vì nàng uống loại thuốc biết từ nơi nào đến, tiểu thường tại lúc ấy vì muốn tránh né Vãn tiểu nghi các nàng. Mấy người Vãn tiểu nghi là hạ thủ của Diêu Cầm, cho nên đáy lòng nàng suy đoán rằng Diêu Cầm biết chút gì đó, bằng tới thử phen.
      Quả nhiên nàng vừa dứt lời, Diêu cầm khỏi cười lạnh tiếng: “Ta đương nhiên biết, là do Quản công công phân phó ta độc chết ngươi. Dù sao lưu lại cái mạng của ngươi cũng vô dụng, lá gan của ngươi , lỡ như tiết lộ bí mật phía , vậy hỏng việc, chỉ có người chết mới bại lộ. nghĩ tới mạng ngươi lớn, ba người vãn tểu nghi đều phải chôn cùng tiên hoàng hậu, ta bị hạ vị, có cơ hội tăng lên. tại ngươi thăng chức rất nhanh, người phía muốn sai ngươi giúp các nàng làm việc.”
      Viên Diệu Diệu nghe nàng trắng trợn tiết lộ cái gọi là “bên ” muốn giết nàng, mặt lộ ra vài phần kinh ngạc. Chắc chắn chẳng có ai vì tổ chức tuỳ lúc đều muốn giết mình mà vẫn khăng khăng mực giúp họ làm việc.
      Diêu Cầm như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, hừ tiếng, đôi mắt nheo lại, “Mèo bệnh, lá gan ngươi lớn hơn rồi. là vừa lành sẹo quên đau, lúc trước những người đó trừng phạt ngươi như thế nào ngươi quên sao. quên cũng hề gì, đợi lát nữa nhìn thấy Quản công công, ngươi nhớ lại ngay.”
      Nàng ta xong, Viên Diệu Diệu chỉ nhìn, cũng tiếp lời. Diêu Cầm thấy nàng nhúc nhích, có chút kiên nhẫn: “Ta tới trình độ này, ngươi vẫn dám ngồi lỳ ở đây , chẳng lẽ muốn Quản công công tự mình tới gặp ngươi sao? Đừng thấy là con chó bị thiến, nếu ngươi nghe theo, có rất nhiều năng lực làm ngươi sống bằng chết.”
      phải ta muốn , mà là ta thể . Hoàng thượng tuy lúc này tới đây, nhưng lỡ như nhất thời hứng khởi mà tới, đến lúc đó ngươi bảo ta phải làm thế nào?”
      “Ta quan tâm ngươi phải làm thế nào, theo ta!”
      “Ngươi về với Quản công công, nếu muốn ta vì bên làm việc, tốt nhất đừng bắt ta phải tìm . thời là thời điểm mấu chốt để bắt lấy sủng ái của Hoàng thượng, nếu có sai lầm gì, chỉ sợ thất bại trong gang tấc.”
      Ps: cố gắng edit để có thể 2 ngày 1 chương, hoặc 3 ngày 2 chương. Nhưng t tự thấy dạo này hơi lười, mê mẩn đọc mấy truyện hoàn quên ngày tháng. :)).
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina11 others thích bài này.

    2. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      tiện giới thiệu cho t vài bộ với, rảnh quá, trước đọc khom lưng thích cách tác giả xây dựng tình cảm nam nữ chính quá, mà đợt này ít tìm được bộ hay quá:yoyo66:

    3. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      T thuộc dạng ko nhớ tên truyện ấy. Thường lên trang facebook của cung, thấy mấy bạn ấy đăng tìm truyện, thấy cái nào nội dung hợp gu đọc á. :))

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Chương 31: Bắt đầu điều tra
      Editor: Chôm chôm
      Cuối cùng Diêu Cầm cũng rời , nhưng để lại trong đáy lòng Viên Diệu Diệu mầm mống gì đó. Quản công công là ai?
      Nàng lúc trước sống trong hậu cung năm năm, nhưng ấn tượng với vị công công họ Quản gần như có. Theo như Diêu Cầm , tên chó bị thiến lại có thể làm nàng sợ đến như vậy, thế lực phía sau phải cường đại đến mức nào, vì sao trước kia nàng chưa từng phát ra.
      “Chủ tử, ngài sao vậy? Có muốn đem chuyện này báo lại với Hoàng thượng ạ?” Lúc Thuý Trúc tiến vào, thấy vẻ mặt ngốc lăng của nàng, khỏi giọng hỏi câu.
      Viên Diệu Diệu theo bản năng lắc đầu, nàng giờ chuyện cũng đều biết, nếu cho Vệ Cảnh, nàng thể giải thích ràng, còn bị hiềm nghi. Dù là ai nghe được lời Diêu Cầm vừa , đều nghĩ nhiều.
      Cho dù Vệ Cảnh tin tưởng nàng, nhưng thời điểm này ra phải ý kiến hay, dễ rút dây động rừng.
      “Lúc nhìn thấy Hoàng thượng, ta nhớ .” Nàng khẽ đùa câu, muốn trấn an cảm xúc.
      Quả nhiên Thuý Trúc nghe nàng vậy, mặt lộ ra vài phần trêu trọc vui cười.
      Nếu Vệ cẩu tử còn ở trong cung nàng, phỏng chừng Diêu Cầm cũng dám tới, cũng biết Diêu Cầm bồi hồi trước cửa cung của nàng mấy buổi tối, chắc rất nhiều ngày, nàng cùng Hoàng thượng như hình với bóng, như thế khẳng định Diêu Cầm khó chịu mười phần.
      Lúc Viên Diệu Diệu nhìn thấy Quản công công là ba ngày sau. cũng phải là thái giám có địa vị rất cao, mà còn lăn lộn hơn nửa đời vẫn chưa thành công, tóc nhuốm màu hoa râm, phụng mệnh Diêu tuyển hầu mang tới cho nàng vài thứ.
      “Nô tài ra mắt miêu Tần nương nương.” cúi đầu thấp, Viên Diệu Diệu thấy khuôn mặt .
      “Các ngươi lui xuống, bổn tần có mấy câu muốn với .”
      Thúy trúc tuy rằng tò mò, từ lúc Diêu tuyển hầu tới tìm nàng chuyện, Viên Diệu Diệu giống như có bí mật. Trước kia kể là chuyện gì, Thuý Trúc đều có thể biết, nhưng tại giống như bị cách tầng mỏng.
      “Miêu tần nương nương, lâu rồi gặp.” Lão thái giám ban đầu nhìn quy củ mười phần, lắc mình biến thành bộ dạng vô cùng tự tin.
      Viên Diệu Diệu chỉ gật đầu, gọi tiếng Quản công công, muốn lấy bất biến ứng vạn biến.
      Vị Quản công công vẫn chưa thêm lời nào, chỉ là cảm thán thay đổi của Viên Diệu Diệu.
      “Miêu tần nương nương, người cần sợ hãi. Tạm thời chủ tử muốn làm gì ngươi, chỉ là tới thời điểm tất yếu, còn muốn ngươi ra tay. Ngài giờ hãy toàn tâm toàn ý mà đoạt lấy sủng ái của Hoàng thượng, tiếp tục bò lên phân vị cao hơn. Nô tài sau này có việc, còn đến tìm ngài.” Quản công công xong câu đó, liền xoay người rời .
      Viên Diệu Diệu lập tức sai người điều tra xem rốt cuộc là thần thánh phương nào, vừa hỏi mới biết, chỉ là tên giữ vị trí chọn mua thái giám. Lúc trẻ cũng được chủ tử coi trọng, nhưng sau đó biết đắc tội gì với đại quý nhân, tuy rằng còn giữ được mạng, nhưng thể tiến lên được nữa, cứ như vậy làm chức công công cao thấp.
      Phân vân biết nên bẩm báo Hoàng thượng hay là tự mình tra xét phen, cuối cùng nàng quyết định tự mình tra xét trước.
      “Chủ tử, Hoàng thượng nhiều ngày đến gặp ngài, cũng triệu ngài Long Càn Cung, ngài có muốn Ngự thiện phòng làm chút canh mang qua?” Thuý Trúc thấy nàng thất thần, lập tức đề xuất chủ ý.
      Lại thấy Viên Diệu Diệu cười khẽ ra tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng, Thuý Trúc có chút kinh hoảng, cho rằng nương nương trách nàng xen vào việc của người khác, vội vàng giải thích: “lúc trước nô tỳ thấy các phi tần khác đều làm vậy, bất kể Hoàng thượng có nhìn thấy hay , các nàng đều đem tư thái bày ra.”
      Viên Diệu Diệu nhàng lắc lắc đầu: “Ngươi phái người hỏi thăm chút động thái của Long Càn Cung .”
      hỏi thăm ai bây giờ ạ? Long Càn Cung rất khó hỏi thăm tin tức, lúc trước nô tỳ có qua quan sát, mấy cung nữ hầu hạ các phi tần đến, đều thể đến gần Long Càn Cung, còn chưa nhìn là ai bị đuổi, nô tỳ khẳng định….” Nàng cúi đầu, mặt nét đơn.
      đợi Thuý Trúc xong, Viên Diệu Diệu liền tiếp: “Đó là đối với người khác, tin ngươi thử xem, khẳng định có thể tới gần Long Càn Cung, lại còn có thể tìm hiểu tin tức.”
      Thuý Trúc ban đầu tin, cho rằng Viên Diệu Diệu đùa mình, nhưng nhìn mặt Nàng là biểu cảm vô cùng tự tin, lại giống như trêu trọc, cuối cùng nửa tin nửa ngờ mà tìm hiểu.
      Thế mà tìm hiểu được tin tức, nàng thực nhanh bước đến bên Viên Diệu Diệu, thấp giọng : “Chủ tử, nô tỳ tìm hiểu qua, đúng như người , có ai ngăn cản nô tỳ, hơn nữa, Khang công công còn cho nô tỳ biết, tâm trạng Hoàng thượng gần đây tốt lắm, chắc là cùng với tiên hoàng hậu có quan hệ.
      Viên Diệu Diệu khỏi nhíu mày: “Chuyện cũng qua mấy tháng, tại sao lại giống như kì kinh nguyệt của nữ tử, mỗi tháng lần, mỗi lần mấy ngày.”
      Nghe lời nàng , Thuý Trúc suýt chút nữa cười ra tiếng, hình như đúng là như thế.
      Lúc Viên Diệu Diệu tới Long Càn Cung, Tiểu Khang Tử đứng bên ngoài biết nhìn cái gì, chợt thấy nàng hai mắt sáng ngời, lập tức tới. Viên Diệu Diệu hiểu tính tình của , chắc Tiểu Khang Tử lại ở ngoài để trốn Hoàng thượng, tránh cho cơn thịnh nộ của ngôi cửu ngũ làm ngộ thương. Nhưng cũng thể trốn cả đời, chờ lúc LÝ Đức ra, phải vào.
      “Miêu tần chủ tử đến rồi, Hoàng thượng tức giận ở bên trong, nô tài thay ngài thông truyền tiếng.” cần Viên Diệu Diệu mở miệng, bước nhanh về nội điện để thông báo.
      Rất nhanh nàng được phép vào, lúc Viên Diệu Diệu tiến vào nội điện, Vệ Cảnh còn phát giận, tấu chương rơi toán loạn mặt đất, hiển nhiên là do quá tức giận mà ném . Cung nhân xung quanh bị quát tháo cũng dám nhặt lên. khí nội điện vừa an tĩnh lại khẩn trương, ngay cả thanh rơi cây kim cũng nghe được.
      Nếu phi tần khác mà nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ sớm lui quân, cảm thấy mình tới đúng thời điểm. Nhưng Viên Diệu Diệu lại thấy như thế. Bởi vì nàng hiểu Hoàng thượng, lúc này mới là thời cơ tốt nhất.
      Nếu ai vào lúc Vệ Cảnh bạo nộ có thể dỗ , so với lúc tâm tình của tốt ở bên , càng có tác dụng hơn mấy lần.
      có cách nào khác, ai bảo Vệ cẩu tử tính cách chính là như thế, lúc tức muốn hộc máu, điên cuồng gào thét, sủa như điên, lại càng có tính khiêu chiến.
      Lúc trước khi Viên Diệu Diệu được sủng ái nhất, địa vị vủa nàng thể bị lay động, nguyên nhân chủ yếu nhất là do,lúc bạo nộ nhất, nàng có thể chế ngự được .
      Có lẽ đây là con đường quan trọng nhất để huấn luyện chó.
      “Ngươi tới làm cái gì? Trẫm phiền !” trừng nàng.
      Đối với vấn đề này của , Viên Diệu Diệu quả thực cảm thấy thể hiểu được, phải cho nàng tiến vào sao?
      Nhưng là lúc Vệ Cảnh tức giận, thường xuyên vô cớ gây rối như vậy. là ngôi cửu ngũ, dù chỉ là việc cũng phát giận, cũng ai dám .
      Chỉ cần ở trước mặt cố tỏ vẻ phân phải trái ràng, vĩnh viễn là con chó tốt.
      “Tần thiếp tới xem Hoàng thượng phiền muộn chuyện gì.” Nàng bình tĩnh ra.
      Đưa mắt nhìn lướt qua nội điện, bỗng nhiên thấy bàn có hộp bánh táo chua, sắc mặt nàng trắng bệch, trước kia bởi vì ăn bánh táo chua dẫn đến xuất huyết nhiều mà chết. giờ thấy nó, bụng nàng lại ẩm đau.
      Vệ Cảnh thấy thần sắc nàng đúng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm bánh táo chua, liền biết nàng đoán được là vì ai.
      “Bánh táo chua, ngươi thích ăn ? đẩy mâm điểm tâm.
      từng thích ăn, tại dám ăn, sợ chết.”
      Viên Diệu Diệu vừa xong, thần sắc Vệ Cảnh liền thay đổi, hiển nhiên là muốn phát hoả. Nhưng sau đó lại nhịn xuống, câu nào.
      “Hoàng thượng đem bánh táo chua tới đây làm gì, có phải người điều tra ra được điều gì ?”
      “Ai sai ngươi tới tìm hiểu?” Vệ Cảnh nheo mắt lại, đối với chuyện này rất cẩn thận.
      Viên Diệu Diệu rất muốn cho ánh mắt xem thường, nàng quan tâm xem chính mình bị giết như thế nào được sao? Căn bản cần người khác sai khiến.
      Nhưng nhắc tới việc ai phái nàng tới, nàng thể nghĩ đến Quản công công. biết vị chủ tử trong lời của tên Quản công công đó là ai, che dấu kĩ.
      Lúc trươc Viên Diệu Diệu là Hoàng quý phi, tại hậu cung quyền lợi ngút trời, vậy mà hề cảm thấy được chỗ ổn.
      có ai phái tần thiếp đến, tiên hoàng hậu qua đời mấy tháng, hung thủ lại vẫn chưa trồi lên mặt nước, thậm chí người đưa bánh táo chua là An quý nhân, cũng biết sống chết. Nếu Hoàng thượng có manh mối, vậy nên sớm điều tra hung thủ, an ủi vong linh của tiên hoàng hậu.”
      Thần sắc mặt Viên Diệu Diệu trở nên đứng đắn nghiêm túc, thậm chí giọng còn mang theo vài phần ý trách cứ. Từ lúc nàng biến thành tiểu thường tại, nhận thấy Vệ cẩu tử chậm chạp điều tra cái chết của nàng, Lần nào cũng bày ra bộ mặt đau khổ, nhưng làm điều gì. Điều này rơi vào mắt nàng, nàng liền cảm thấy Vệ cẩu tử là mèo khóc chuột giả từ bi, chỉ cố bày tỏ thương tiếc cho người ngoài xem.
      Biểu cảm mặt Vệ Cảnh thay đổi nhiều lần, lúc nhìn về phía Viên Diệu Diệu, thần sắc thăm dò nhìn kĩ.
      Viên Diệu Diệu lại càng thêm ưỡn ngực ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn , có ý lùi bước.
      lâu sau, Vệ Cảnh thở dài hơi, giống như thoả hiệp, thấp giọng : “ là sợ ngươi, có đôi khi ngươi rất giống Diệu Diệu, đặc biệt là chấp nhất ở số trường hợp mẫn cảm, hề sợ trẫm tức giận.”
      Viên Diệu Diệu nghe vậy, đáy lòng bị đè nén liền lập tức tiêu tan. Ngược lại là có chút mềm mại, cảm giác như cảm xúc dưới đáy lòng được ủ ấm.
      Rốt cuộc là chó của nàng, vẫn có thể cảm nhận được linh hồn của nàng.
      Nàng cười khẽ: “Bởi vì ta cũng là Viên Diệu Diệu a.”
      Hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng cười dịu dàng, giọng đặc biệt ôn nhu.
      Nàng ra câu này tình ý chân thành, lại làm cho Vệ Cảnh có chút hoảng hốt. Cảm giác như khuôn mặt tươi cười của nàng biến thành người khác, là người cùng chung chăn gối năm năm.
      Trong điện lại lần nữa lâm vào trần mặc, Lý Đức cảm nhận được khí vi diệu xung quanh hai người, khỏi than trong lòng.
      Nữ nhân tên Viên Diệu Diệu, có phải đều đặc biệt có bản lĩnh, trước sau có hai vị Viên Diệu Diệu làm Hoàng thượng say mê đến choáng váng đầu óc, công bằng ở đâu.
      “Trẫm đưa ngươi tới nơi.”Vệ Cảnh tới, trực tiếp cầm tay nàng.
      Hai người ra khỏi Long Càn Cung, liền thấy long tiễn đứng đợi bên ngoài. Tiểu Khang Tử nhanh chân bước tới : “Hoàng thượng, ngài vừa muốn ra ngoài, nô tài liền gọi người mang long tiễn tới.”
      Vệ Cảnh nhìn long tiễn, có chút do dự, cuối cùng vẫn ôm Viên Diệu Diệu lên, cùng nàng ngồi chung.
      Mấy cung nhân nâng long tiễn đều ngừng hô hấp, ngay cả Tiểu Khang Tử cũng có chút khó tin.
      Tiên hoàng hậu rồi, Vậy mà còn có nữ nhân thứ hai được cùng Hoàng thượng ngồi chung long tiễn.
      yuki0129, Lazzy Le, nhoxbina14 others thích bài này.

    5. SiAm

      SiAm Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      90
      Trong cơn đói truyện ta cũng cày Khom lưng lại, có lẽ lâu rồi nên giờ già ko còn thích tính cách của nam nữ chính như trước, nhưng nội dung với tình tiết vẫn hợp lý như ngày nào :)))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :