1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống sót - Quỷ Sửu (Chương 10)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Nôn mửa
      Chương 5
      Edit: Đầm♥Cơ

      Tôi đột nhiên thức tỉnh từ trong mộng. Đồng hồ cũ kỹ nhà Mạnh Khung vẫn còn tẫn chức tẫn trách vận hành, phát ra tiếng ‘ tích tắc’, thanh kia khiến tôi cảm thấy nóng nảy, tôi lè lưỡi liếm liếm môi, nơi đó khô nứt hết, trán của tôi tuôn ra rất nhiều mồ hôi, thân thể bị chăn bông bọc chặt nóng giống như lò sắt.

      Lúc này, đồng hồ cũ bắt đầu đột nhiên báo giờ, ‘ đông —— đông ——’ thanh vang vọng ở bên tai tôi, thanh chợt vang lên khiến tim tôi đập rộn lên, cổ họng tôi đột nhiên rất ngứa. Giùng giằng bò dậy, còn chưa vọt tới nhà cầu tôi liền quỳ mặt đất, gấp rút ho khan. Ho khan quá mức mãnh liệt, thậm chí tôi bắt đầu nôn mửa, thanh huyên náo khiến Mạnh Khung thức tỉnh, ôm tôi đến bồn rửa tay, dùng khăn lông nóng lau mặt cho tôi.

      khăn lông dính đầy thứ tôi nôn, tự tôi cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng Mạnh Khung cảm thấy vậy, dùng nước sạch rửa sạch khăn lông, rất lo lắng nhìn tôi, tay Mạnh Khung bị nước nóng hông đến đỏ bừng, giống như muốn chảy máu đến nơi. Lúc này tôi nhớ ra rồi, kiếp trước Mạnh Khung với tôi, lúc mới vừa thu dưỡng tôi tôi thường nửa đêm ho khan, khi ho khan liền nôn mửa.

      Kiếp trước có phải Mạnh Khung cũng giống như Mạnh Khung bây giờ hay , dịu dàng vỗ sau lưng tôi, lau mặt, lau tay cho tôi?

      Tại sao tôi có thể với như vậy?

      Tôi ho đến toàn thân phát run, cái tay nắm chặt cổ tay Mạnh Khung, cái tay khác chống đỡ bồn rửa tay, ói long trời lở đất, trong miệng còn mơ hồ .

      “Mạnh Khung, ” bên miệng của tôi chảy xuống nước bọt, người bị kêu tên dùng khăn lông ấm giúp tôi lau , tôi : “Đừng khóc.”

      Mạnh Khung rất kinh ngạc nhìn tôi.

      Tôi giống như sợ nghe được, lần lần :

      “Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc.”

      Mạnh Khung lấy tay chụp tấm lưng run rẩy vì nôn của tôi, an ủi:

      “Đại ca, chú khóc, chú có khóc.”

      Mạnh Khung biết tôi có phải chuyện với .

      Tôi là với người đứng ở bên hồ, tát mình mà chảy nước mắt.

      Trời còn chưa sáng Mạnh Khung liền đem tôi đến phòng khám bệnh, bác sĩ đơn giản hỏi thăm mấy câu, :

      “Buổi tối nên cho đứa bé ăn nhiều đồ như vậy, dễ tiêu hóa.”

      Mạnh Khung sửng sốt, biết cho tôi ăn rất nhiều thứ cũng là loại tổn thương.

      Bác sĩ cúi đầu viết gì đó, còn :

      ” Bao tử đứa này tốt, ăn ít đồ lạnh thôi, ăn nhiều trái cây cùng sữa chua vào, buổi tối ăn chút cháo hoặc mì là được.”

      Rốt cuộc tôi biết, tại sao kiếp trước cơm tối của tôi tất cả đều là cháo hoặc là mì rồi. Mạnh Khung ngừng ‘ cám ơn ’, lúc trở về đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, với tôi: “Đại ca, chú cõng cháu .”

      Mặc dù ngày sau tôi cao lớn hơn đại đa số đàn ông, nhưng bây giờ tôi vẫn rất lùn rất gầy. Dù gầy tôi cũng là con trai, tôi sợ Mạnh Khung cõng nổi cho nên tôi lắc đầu cái.

      Tôi lên cũng chịu đứng dậy, cuối cùng tôi thỏa hiệp, tiến lên bước ôm lấy cổ của , rất nhàng mà cõng tôi lên lưng.

      Sáng sớm rất yên tĩnh, Mạnh Khung rất ổn. Tôi cảm thấy xin lỗi . Lên đại học tôi có thể để Mạnh Khung sống tốt hơn, nhưng mà vì khi đó Mạnh Khung xa lánh, tôi từ bỏ , tôi thậm chí còn hỏi tại sao, nhưng mà lại cứ cãi vả cùng , chiến tranh lạnh.

      Mạnh Khung cõng tôi nhiều lần như vậy, nhưng lúc khổ khổ thầm mến tôi, bị luân lý đạo đức ép tới đứng nổi tôi lại thể lên trước, đỡ lấy bờ vai .

      Tôi vùi đầu ở sống lưng Mạnh Khung . rất gầy, sau sống lưng mơ hồ nổi lên, xuyên qua lưng của tôi còn có thể nhìn đến xương của Mạnh Khung.

      Tôi :

      “Mạnh Khung, để cho cháu xuống đây .”

      nghe lời tôi, giống như vui vẻ, đây là lần đầu tiên tôi chủ động nói chuyện cùng . lắc đầu cái, :

      “Chú mệt, cõng lát nữa. Cháu còn khó chịu ?”

      Tôi ho khan đêm, nôn đêm, cũng có thân thể cường tráng của thanh niên mười tám tuổi, dĩ nhiên là khó chịu. Nhưng tôi lắc đầu cái, thêm lời.

      Mạnh Khung vẫn cõng tôi đến nhà , lên giường cẩn thận đắp chăn cho tôi, liền ra ngoài, tôi quá mệt mỏi, vừa nhắm lại liền ngủ mất rồi, giấc mộng cũng thấy. Đây là lần đầu sau khi sống lại tôi ngủ ngon như vậy.

      Lúc tôi mở mắt lần nữa, trời gần tối rồi, Mạnh Khung ngồi ở phòng khách, mở chiếc đèn rất đọc sách.

      Tôi tới, Mạnh Khung giữ quy tắc đóng sách lại, có chút khẩn trương nhìn tôi, lát sau giống như nhớ ra cái gì đó, từ phòng bếp lấy ly thủy tinh, bên trong chứa chất lỏng màu trắng sềnh sệch.

      Tôi vừa nhìn cũng biết đó là sữa chua, vẫn ấm áp .

      Mạnh Khung :

      “Con ngủ thời gian dài như vậy, cả ngày ăn cơm, chú dám gọi cháu dậy, đói bụng ?”

      Tôi gật đầu cái, ngồi lên ghế, Mạnh Khung lại bưng lên bát cháo cho tôi, : “Buổi tối ăn ít chút, ăn ít chút.”

      Tôi nhìn thức ăn trước mặt Mạnh Khung. Là đồ còn dư tối ngày hôm qua, lạnh ngắt.

      Kiếp trước trí nhớ tôi đây tốt, chuyện lúc mười tuổi thậm chí quên còn gì, vốn biết vì sao mỗi ngày Mạnh Khung đều cho tôi húp cháo ăn mì. Có lúc chán ăn còn cảm thấy phiền, nhưng mà tôi biết, trừ năm rời Mạnh Khung kia, bệnh dạ dày của tôi chưa từng tái phát.

      Hai chúng tôi yên lặng ngồi ở bên bàn ăn, mặt đối mặt ăn cơm. Tôi húp cháo nóng hổi, bên trong có rất nhiều đồ, giống như cháo Bát Bảo, nấu nhuyễn, trực tiếp nuốt xuống là được.

      Qua thời gian rất lâu, tôi còn có thể nhớ cảnh thân mật hai chúng tôi ngồi chung chỗ, nhưng lúc đó tôi quên, an tĩnh chỉ là tạm thời, rất nhiều chuyện đều đợi tôi, chờ Mạnh Khung.

      Mẹ Mạnh Khung đợi ghép gan.

      Khi đó phần lớn bệnh viện thanh liêm như bây giờ, quy tắc ngầm đen đến đưa tay thấy được năm ngón . Mẹ Mạnh Khung nằm viện ngày thứ nhất, Mạnh Khung liền bị bác sĩ cười rất có nhân tình kêu ra ngoài. Đó là bác sĩ chủ trị của mẹ Mạnh, nhưng ông ta lại ra những lời có chút nhân tình, ông ta với Mạnh Khung:

      “Mười vạn, tuần sau mẹ cậu có thể cấy ghép.”

      Mạnh Khung lúc ấy liền bối rối, nhưng dám hỏi: “Ngài gì, lặp lại lần nữa?”

      như bị sét đánh đứng ở nơi đó, trong lòng trào lên vô số ý niệm. nghĩ, mẹ mày thiên sứ áo trắng, há mồm chính là mười vạn.

      Tôi biết Mạnh Khung có nhiều tiền như vậy, nếu như có, mẹ Mạnh đến nỗi như bây giờ vẫn chưa cấy ghép, kiếp trước Mạnh Khung cũng có nhiều tiền như vậy, chờ mượn được tiền trở lại, mẹ Mạnh cũng bị bệnh gan làm suy yếu vô cùng, đến cuối cùng thể thành công.

      Nhưng tôi lại biết, kiếp trước Mạnh Khung biết chuyện, cho nên tôi nóng nảy, tôi biết, tiền, đối với Mạnh Khung bây giờ mà , là càng nhiều càng tốt.

      Mẹ Mạnh là cưới hai lần, gả lần đầu cho thằng nhóc thanh mai trúc mã lỗ mãng của bà, hai người kết hôn ba năm sau có Mạnh Khung, vốn ngày càng sống tốt, kết quả cha ruột Mạnh Khung trong lần ra ngoài làm rơi xuống núi mà chết, thi thể cũng có, lúc chôn chỉ chôn quần áo và di vật.

      Khi đó Mạnh Khung còn chưa tới tuổi, mẹ Mạnh đau lòng quá độ, người nhà nghị luận cũng nhiều, mẹ Mạnh là rất kiên quyết, lúc này bà mang theo Mạnh Khung tại đây, dẫn theo chút tiền, người tới Bắc Kinh.

      Ở chỗ này, mẹ Mạnh gặp được người chồng thứ hai, người chồng thứ hai cũng họ Mạnh, tên là Mạnh Thế Hoa, mang theo đứa bé bảy tuổi, bình thường rất chăm sóc mẹ Mạnh, cho nên hai người bọn họ liền kết hôn.

      Mạnh Thế Hoa có hai phòng, là của Mạnh Khung bây giờ, mặc dù cũ rách nhưng ngày sau có khả năng giải tỏa. Bây giờ phòng ốc rách náy, nhưng diện tích lớn, hơn nữa vẫn có quyền tài sản, nghe đến giải tỏa của người đêm liền giàu, nên Mạnh Thế Hoa cũng gấp gáp bán căn nhà này mua phòng ốc, mà để cho Mạnh Khung —— phải con ruột mình vào ở, đợi ngày sau giải tỏa có tiền cho thêm Mạnh Khung.

      Mạnh Thế Hoa cảm thấy mình đối với đứa con trai này rất khá, cho nên ông hề băn khoăn với con trai, cùng vợ ở tại trong nhà chính, để cho đứa bé mới vừa mười bảy tuổi từ rất sớm học được độc lập.

      Mạng Mạnh Thế Hoa rất ngắn, chết còn sớm hơn mẹ Mạnh, khi đó Mạnh Khung còn chưa trưởng thành, hai căn nhà đều viết tên mẹ Mạnh.

      Chờ mẹ Mạnh chết rồi, hai căn nhà dựa theo lúc trước phân chia ra cho Mạnh Khung cùng Mạnh Thiên. Nếu như phòng ốc Mạnh Khung bị giải tỏa, như vậy cũng coi là thua thiệt. Nhưng mà, qua hơn mười năm, căn nhà này vẫn còn bị giải tỏa, mà phòng ốc Mạnh Thiên lại nhờ vị trí đẹp cùng ngày sau phòng địa sản tăng giá mà dễ dàng khiếm trăm vạn.

      căn nhà giá cao tiềm lực khổng lồ như vậy —— lại dĩ nhiên thể để Mạnh Thiên tiện nghi. Trong lần lãi suất cao gã đem phòng ốc thế chấp cho ngân hàng, hơn 40 vạn cứ vậy thế chấp ra ngoài.

      Trong ý nghĩ của tôi nhanh thoáng qua trí nhớ của kiếp trước, chẳng hề câu, trong lòng tính toán xong.

      Mẹ Mạnh càng ngày càng suy yếu, Mạnh Khung càng ngày càng nóng nảy, có lúc trở lại vòng quanh phòng, giống như dã thú bị vây trong lồng tre, chỉ có lúc nhìn đến tôi, mới lộ ra vẻ mặt an tĩnh, hỏi tôi ‘Có phải đói bụng rồi ’.

      Tôi biết khi còn bé có phải Mạnh Khung từng chịu đói hay , ràng cảm giác đói bụng cho nên sợ tôi cũng bị đói, dù sao bây giờ Mạnh Khung nhìn thấy tôi hỏi tôi về chuyện thức ăn.

      Đến phiên Mạnh Khung trông chừng mẹ Mạnh, muốn dẫn tôi cùng, nhưng là vừa cảm thấy phòng bệnh khoa gan, con nít thể đến cho nên đưa tôi đến nhà Mạnh Thiên, buổi tối trở lại đến đón tôi.

      Tôi có ấn tượng với khoảng thời gian trải qua này. Bởi vì tánh khí Mạnh Thiên nóng nảy, hơn nữa biết chăm sóc con nít, có lần gã thậm chí thít cổ nâng tôi lên, khí quản thiếu chút nữa cũng bị gã làm gảy.

      Khi đó cả ngày tôi tính toán giờ Mạnh Khung trở lại, cho nên lúc nào Mạnh Khung tới nhà Mạnh Thiên đón tôi tôi vô cùng ràng, thậm chí tôi còn có thể tinh chuẩn xác định đến từng giây.

      Tôi cũng nhớ tại sao Mạnh Thiên lại bóp cổ của tôi.

      Mới bắt đầu Mạnh Thiên đối với tôi vẫn còn tương đối khách khí, khách khí ở đây chính là nấu mỳ ăn liền cho tôi, chuyện với tôi. Qua nửa ngày gã cảm thấy tôi là quả hồng mềm, việc nhà giống như quét sân, lau bàn đều giao cho tôi.

      Tôi lắc đầu cái, :

      “Mạnh Khung để cho tôi làm, tôi làm.”

      Mạnh Thiên co giật mặt mày, nhưng gã gì, chỉ : ” Tiểu Tạp Chủng mày, sống qua ngày còn rất thoải mái.”

      Trong nhà có hai trưởng bối lớn tuổi, việc nhà đương nhiên rơi xuống đầu Mạnh Thiên.

      Sau đó tôi liền với gã:

      “Mày mới là đồ tạp chủng, những ngày sau này cũng rất tốt.”

      Hai chữ ‘ tạp chủng ’ này là xương sườn mềm của Mạnh Thiên, bởi vì cha tái hôn, gã vô cùng nhạy cảm với thân thế của mình, lúc mắng người cũng thích dùng ‘ tạp chủng ’ công kích người khác.

      Nghe tôi hết, quả nhiên gã rất tức giận, gã liền đứng lên, lớn tiếng hỏi ngược lại:

      “Con mẹ nó mày gì?”

      Tôi trầm mặc chút, tính toán thời gian, gằn từng chữ :

      “Tao mày có nghe sao? Mày là đồ tạp, . . . . . .”

      Còn chưa dứt lời, Mạnh Thiên liền nổi đóa, gã xông về phía trước níu cổ áo của tôi, tôi rất kinh ngạc, bởi vì gã có bóp cổ của tôi, cho nên từ ‘ chủng ’ cuối cùng định nuốt xuống kia, tôi lại ra ngoài.

      Mạnh Thiên ném mạnh tôi lên tường, cảm giác đau đớn kịch liệt đánh thẳng vào khiến tôi nhớ tới tai nạn xe cộ kiếp trước. Tôi dường như thở ra hơi, nhưng đau đớn như vậy khiến tôi rất ràng.

      Tôi vẫn còn sống.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Bán nhà
      Chương 6
      Edit: Đầm♥Cơ

      Cổ họng của tôi đau cực kỳ, cảm giác hít thở thông khiến trước mắt tôi tối đen, máu của cả người cũng vọt lên não, tôi có lỗi giác mạch máu nếu bị chống đỡ nổ tung.

      Bởi vì thân thể tựa vào vách tường, cho nên tôi có thể rất ràng bên ngoài cửa mơ hồ có tiếng bước chân, tôi hiểu thời gian sắp tới, cho nên tôi thử chuyện với Mạnh Thiê, tôi muốn chọc giận gã.

      Tôi cố gắng mở to miệng, nhưng miệng chỉ có thể phát ra khí thanh. Mạnh Thiên mặc dù thô bạo, nhưng cũng rất sợ chết, gã sợ bóp chết tôi, tay muốn dời khỏi cổ tôi.

      Như vậy sao được?

      Tôi giơ tay lên, bắt được cổ tay Mạnh Thiên, đồng thời chân dùng sức, liền đá vào thắt lưng gã hóa giải áp lực cổ. Tôi rất khó chịu, bởi vì khí quản bị kẹt, dưỡng khí đủ dùng, đại não cũng có chút chết lặng, nhưng mà tôi lại nghe được tiếng chìa khóa mở cửa, tôi thể thất bại trong gang tấc.

      Tôi dùng sức giơ tay lên, hung hăng cho gã bạt tai.

      Trong nháy mắt đó tôi nghe được tiếng Mạnh Thiên tức giận, gã luống cuống như hóa thành dã thú, tôi cảm thấy áp lực cổ cực lớn, Mạnh Thiên muốn giết chết tôi.

      Dường như là cùng lúc đó, tôi nghe thấy giọng mệt mỏi mà kinh ngạc của Mạnh Khung, :

      “Mạnh Thiên?” giọng nghi ngờ tiếp theo trở nên tức giận, kêu, “Mạnh Thiên!”

      Mạnh Thiên cuống quít buông lỏng tay ra, cả người tôi liền té xuống đất, bởi vì chân chạm đất, cho nên tôi cũng đau, nhưng mà có chút thở nổi, tôi đoán cổ của tôi rất đỏ, bởi vì Mạnh Khung ba bước làm thành hai bước chạy đến bên người tôi, ngón tay lạnh lẽo đụng vào cổ của tôi, dám dùng sức.

      Bây giờ Mạnh Khung chỉ biết tức giận, cảnh tượng này nếu để Mạnh Khung của kiếp trước thấy, cùng Mạnh Thiên liều mạng.

      “Mày làm gì đấy !” Mạnh Khung đứng dậy, tới bên cạnh Mạnh Thiên, căm tức nhìn gã, , “Mày muốn bóp chết nó? đứa bé như vậy, sao mày xuống tay được hả?”

      Mạnh Khung càng càng tức giận, hung hăng đẩy mạnh mấy lần, Mạnh Thiên cũng nóng nảy, phản bác :

      phải là tao bóp nó.” Gã thế mà lại như vậy, “Là đồ hèn nhát này tự kéo tay của tao ——”

      “Câm miệng!” Mạnh Khung ngắt lời gã, , “Con mẹ nó mày câm miệng cho tao!”

      Mạnh Thiên chịu nổi người còn tuổi hơn mình đến quở trách mình, gã vốn để ý bóp chết tôi, vì vậy hùng hùng hổ hổ :

      “Hai chúng mày đều cút hết cho tao! Đây là nhà của tao, đây là nhà của tao! Chờ mẹ mày chết rồi, cả nhà chúng mày đều cút hết.”

      Mạnh Khung lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạnh Thiên, nắm tay của tôi, ngón tay luôn run rẩy, tôi có thể thấy Mạnh Khung cắn chặc hàm răng, bắp thịt mặt cũng căng thẳng, vô cùng tức giận.

      Mạnh Khung dễ dàng nổi giận, nhưng khi vô cùng căm tức ngược lại trầm lặng, nhìn lướt qua căn nhà xốc xếch, ngồi xổm xuống ôm tôi vào trong ngực, sau đó ra khỏi nhà.

      Khi đó thân thể của tôi mười tuổi rồi, Mạnh Khung ôm tôi vốn thấy được đường phía trước, nhưng tôi lại biết bây giờ cần thứ gì đó ôm, cho nên tôi ôm cổ của , chôn ở hõm vai Mạnh Khung, tận lực ngăn trở tầm mắt của .

      Mạnh Khung há miệng run rẩy về phía trước, rất nhanh vọt ra khỏi phòng, trong gió rét bộ hơn mười phút, đến trạm xe buýt mới dừng lại.

      Mạnh Khung thở hồng hộc, buông tôi xuống ngồi ghế đợi xe, Mạnh Khung kéo tôi đến bên cạnh , cẩn thận xem cổ tôi, thở dài, :

      “Đại ca, xin lỗi.”

      Tôi lời nào, trách được. Nhưng tôi lại trầm mặc khiến Mạnh Khung càng thêm tự trách, rũ đầu, tự nhủ: “Chú giao cháu cho người khác nữa.”

      Tôi rất bất đắc dĩ. Biểu của Mạnh Khung phải là thứ tôi muốn, tôi muốn tự trách, tôi chỉ muốn tức giận.

      Vì vậy tôi hắng giọng cái, há mồm chuyện giọng vẫn còn rất khàn khàn. Tôi :

      “Mạnh Khung, cháu sao, ” giọng tôi thô tháo đáng sợ, điều này khiến Mạnh Khung giật mình, nhìn tôi, có chút biết làm sao. Tôi tiếp, “Mà tay cháu rất đau.”

      tay Mạnh Thiên có đeo cái đồng hồ, vốn là của Mạnh Thế Hoa, có thể tưởng tượng bề ngoài cũ đến cỡ nào. Dây đồng hồ bề ngoài cổ xưa lại vô cùng sắc bén, dễ dàng đả thương người, bây giờ sản xuất kiểu đồng hồ đó nữa. Mới vừa rồi giãy giụa Mạnh Thiên chảy rất nhiều mồ hôi lạnh, tôi cầm tay gã bị dây đồng hồ xược qua, cảm thấy đau, nhưng chảy rất nhiều máu, bị kéo xuống mảng da.

      Mạnh Khung nâng tay của tôi lên, thấy vết thương máu thịt be bét cất cao giọng hỏi:

      “Đây là làm sao, làm sao?”

      Tôi : “Cháu làm vỡ cái chén.”

      Tại sao lại làm vỡ chén? Ai bảo tôi rửa chén? Tôi , nhưng Mạnh Khung biết, yên lặng xem tay tôi, sau đó trầm mặc rất lâu.

      Tôi thấy được gương mặt nhăn lại nhàng run rẩy, tôi biết cắn răng mới nuốt trôi cơn tức này.

      Khi về nhà, Mạnh Khung vừa xuống xe nắm tay của tôi, cùng tôi bước chậm về nhà, trầm mặc câu nào.

      Tôi vẫn biết Mạnh Thiên đối xử tốt với Mạnh Khung.

      Kiếp trước, có dì hàng xóm của Mạnh Khung từng chuyện phiếm với tôi, dì ta lúc Mạnh Khung còn rất , Mạnh Thiên luôn bắt nạt , gia vụ đều giao cho Mạnh Khung, ba mẹ ở nhà Mạnh Thiên còn cho Mạnh Khung ăn cơm. Có lần ba mẹ ra ngoài thăm người thân, Mạnh Thiên để Mạnh Khung đói bụng hai ngày, khiến Mạnh Khung quỳ cầu xin gã mới cơm ăn.

      Tôi hiểu tại sao để cho tôi làm việc nhà. Tôi vẫn biết trong lòng kết.

      Tôi còn biết Mạnh Thiên dùng bút máy đâm vào tay Mạnh Khung, để cho cho cha mẹ; tôi cũng nhớ lời gì đó , lúc Mạnh Thiên dùng dao găm làm thịt con gà con của Mạnh Khung, đem đầu gà còn chảy máu vất gối đầu Mạnh Khung.

      Tôi ngẩng đầu nhìn Mạnh Khung, tôi thấy được ánh mắt của rất mê mang. Những những chuyện xấu những chuyện suôn sẻ trong cuộc sống này lần cũng đề cập với tôi.

      Tôi biết vĩnh viễn chính miệng những chuyện này cho tôi biết, nhưng tôi biết tôi nhớ những chuyện này, cho dù chuyển thế cũng thể quên.

      “Chú nên đưa cháu đến nhà Mạnh Thiên.”

      Giọng của rất , như là sợ dọa tôi.

      Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy được tôi làm có chút quá đáng, cho nên muốn biết gì. ra mỗi người đều có kinh nghiệm khổ sở phong phú, ra mỗi người, cũng giống bề ngoài của bọn họ, quang vinh chói lọi, bách độc bất xâm như vậy.

      Chỗ bị Mạnh Thiên nắm, có gì bất ngờ xảy ra mà sưng lên. Mạnh Khung dùng nước lạnh lau chỗ bị sưng đỏ sau lưng cho tôi, nhưng ngày hôm sau, cổ của tôi vẫn lên dấu tay màu xanh.

      Mạnh Khung xem cổ của tôi, thở dài.

      muốn bệnh viện chăm sóc mẹ Mạnh, có kinh nghiệm ngày hôm qua, cũng dám để tôi đến nhà Mạnh Thiên, nhưng tôi ăn cái gì đây?

      Tôi với Mạnh Khung :

      “Cháu và chú thăm dì .”

      Mạnh Khung kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt hơi dao động. rất muốn để tôi ở bên cạnh , nhưng sợ bệnh viện dọa đến tôi, hoặc là lây bệnh cho tôi.

      Cuối cùng Mạnh Khung vẫn thỏa hiệp, mang theo hộp giữ nhiệt, cùng với tôi chăm sóc mẹ Mạnh.

      tới cửa phòng bệnh, trùng hợp gặp được bác sĩ chủ trị ra. Ông ta nhìn Mạnh Khung, :

      “Thân thể bệnh nhân rất suy yếu, phải ghép gan, mau chuẩn bị sớm.”

      Bác sĩ kia vẫn tươi cười, nhưng nụ cười kia lại làm cho tôi thoải mái.

      Mạnh Khung cúi đầu, ‘ ừ ’ tiếng, xem ra có chút biết làm sao.

      liếc mắt phòng bệnh cái, dám vào. có tiền.

      nghe tiếng mẹ Mạnh rên rỉ, tôi cũng nghe được.

      Mẹ Mạnh ‘Đau, đâu, tôi muốn sống. ’

      Mạnh Khung biết tại sao mẹ Mạnh lại đau, ổ bụng bà có rất nhiều bọng nước, cần chen vào cái ống tới thoát nước, cái ống đó thể dùng thời gian dài, nếu hợp với da thịt sinh trưởng cùng nhau, đúng hạn phải thay đổi. cách khác, phải đem ống cũ rút ra, lại cắm cây mới vào.

      ít chỉ cảm thấy đau nhức, nhưng giờ lại có vô số giọt nước, bởi vì cái ống phải cắm vào mạch máu của bạn, mà là cắm vào trong ổ bụng.

      Mặc dù tiêm thuốc tê, nhưng bệnh gan luôn đau, người bệnh đau chịu nổi, có ít người ràng là đau chết. Có bệnh nhân sẽ dùng thuốc giảm đau, nhưng mẹ Mạnh dùng được, bởi vì bình tốn hơn mấy trăm tệ, bà chỉ có thể chịu đựng.

      Mạnh Khung đứng ở cửa phòng bệnh, tôi thấy được hốc mắt đều ướt át .

      Cuối cùng vẫn có dũng khí vào, Mạnh Khung lôi kéo tôi tới bên cửa sổ, móng tay níu chặt song cửa sổ, ngón tay bởi vì dùng sức quá độ, cũng bắt đầu trắng bệch.

      Tôi nhìn , tôi biết bây giờ tôi có thể chuyện.

      Mạnh Khung thiếu tiền, muốn ghép gan cho mẹ. thích Mạnh Thiên.

      Ba ý tưởng này, như vậy đủ rồi.

      Tôi hạ thấp giọng, tiến tới bên lỗ tai , với :

      “Mạnh Khung, ” lúc gọi tên , tôi cảm giác được dừng chút, từ từ buông lỏng, tôi thả chậm tốc độ, dùng giọng giống như thôi miên mà với , “Bán căn nhà .”

      Mạnh Khung bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi, biết tôi có ý gì.

      Tôi cũng giải thích, chỉ nhìn chằm chằm , tôi chờ hiểu được.

      “Bán nhà, chúng ta ở nơi nào?” Mạnh Khung hỏi, thấy tôi trả lời, mới , “. . . . . . Chúng ta phải có nơi để ở.”

      Tôi lắc đầu, : “Chúng ta đến mức lưu lạc nơi đầu đường.”

      “. . . . . .” Mạnh Khung trầm mặc, biết ý của tôi.

      Thời đại này có giá trần quy định tiền cho thuê phòng, tất cả người thuê phòng trọ thể vượt qua ranh giới cuối cùng này. Mặc dù có rất nhiều giao dịch ngầm, nhưng trạng thái thị trường vẫn tương đối ổn định. Tôi đoán loại trạng thái ổn định này duy trì ba năm rưỡi là vấn đề, mà tôi chỉ cần thuê phòng trọ năm là có thể mua về căn nhà lần nữa. Ba năm sau, người thuê phòng trọ nhất định bất mãn với chính sách này, số lượng thuê phòng trọ giảm lớn, mà nhu cầu của mọi người càng ngày càng nhiều. Tiền thuê phòng trọ theo quy định cuối cùng cũng chỉ là ngoài mặt, thực tế có cách nào vận hành.

      Lúc này có căn nhà thực tế phải là người nghèo.

      Mạnh Khung vẫn còn giãy giụa, :

      “Về sau nếu giải tỏa, chính phủ đền bù rất nhiều tiền, nhà họ Vương phía trước cũng vậy, nhà ông ta được hơn 40 vạn tiền đền bù. . . . . .”

      Hơn 40 vạn vào thời điểm kia là số tiền rất khổng lồ rồi. Có thể giải tỏa đương nhiên được, vấn đề là, nếu như có thể giải tỏa tôi còn cho bán làm gì? Lòng tôi , nếu như cứ chờ như vậy nữa, ngay cả mười vạn cũng bán được.

      Vì vậy tôi :

      “Về sau? Vậy dì làm thế nào đây? chú đâu vay tiền?”

      Mạnh Khung lại trầm mặc lần nữa. do dự, mặt bỏ được bán nhà, mặt lại muốn mẹ mau sớm tiếp nhận trị liệu.

      Sau đó tôi còn : “Bán , sau đó chúng ta thuê phòng trọ. Tiền bán nhà có thể bảo đảm chúng ta thuê được phòng trọ.”

      Tôi biết Mạnh Khung có quan điểm, đó là thuê phòng trọ là lãng phí tiền bạc. cảm thấy mình có phòng ốc ở, lại thuê phòng nhà người khác, đây chính là lãng phí. Hơn nữa, cũng nỡ dùng tiền bán nhà thuê phòng trọ.

      Tôi muốn để cho hiểu, lãng phí bây giờ thực tế là loại tài phú.

      Mạnh Khung thở dài, vuốt vuốt đầu của tôi, lập tức cho ra đáp lại. chỉ :

      “Chuyện của người lớn, cháu đừng quản.”

      Tôi im lặng, cũng chưa nóng nảy, bởi vì tôi biết, Mạnh Khung nhất định từ chối tôi.
      Last edited: 15/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Tay sống
      Chương 7
      Edit: Đầm♥Cơ

      Bệnh tình mẹ Mạnh bắt đầu trầm trọng, buổi tối cũng phải có người trông, Mạnh Khung muốn tôi cứ chạy đến bệnh viện, luôn để tôi ở nhà đợi, bớt thời gian trở lại nấu cơm cho tôi. Từ bệnh viện về đến nhà phải ngồi xe 30 phút, Mạnh Khung cả ngày mệt mỏi rất nhanh gầy xuống.

      Vạn hạnh chính là, nghỉ đông qua tôi cũng cần học. Tôi Mạnh Khung cho tôi tiền, buổi trưa tự mình ra ngoài mua cơm, như vậy có thể để Mạnh Khung nhõm ít.

      Khi học, tôi liền ngồi suy nghĩ chuyện, có lúc nghĩ kinh nghiệm kiếp trước, có lúc nghĩ Mạnh Khung, nghĩ đến nhiều nhất là lúc này tôi nên làm như thế nào, tôi có thể làm thế nào.

      Chương trình tiểu học đối với tôi mà là vô dụng, ngồi ở chỗ này, tôi giống như dã thú bị nhốt, tôi muốn chạy ra ngoài nhưng có lý do gì, có cớ. khi tôi ở trong trường học, Mạnh Khung là người đầu tiên biết.

      Học sinh tiểu học tan học sớm, Mạnh Khung vẫn chưa về, tôi cũng muốn về nhà, liền dọc theo đường cái trước cửa nhà Mạnh Khung, thẳng về phía trước.

      Tôi đột nhiên biết nên làm sao nữa. Giống như người mới vừa đến hoàn cảnh xa lạ thích ứng được, tôi biết nên dung nhập vào xã hội này như thế nào, nếu như tôi có thân thể lúc mười tám tuổi, như vậy tôi tìm việc, tiếp tục học, giúp Mạnh Khung nâng đỡ cái nhà này.

      Mà tôi bây giờ chỉ mười tuổi, đứng còn tới giá sách, muốn mượn hai quyển sách cũng với tới giá sách. Tìm việc làm? đùa.

      Tôi đột nhiên cảm thấy tôi rất vô dụng, dù cho tôi sống thêm lần nữa, tôi vẫn thể giúp Mạnh Khung, tôi thể thay đổi cái gì.

      Tôi cứ bâng quơ như vậy, vừa ngẩng đầu thấy trời cũng sắp tối, tôi vội vàng về.

      Mặc dù sắp đến mùa xuân nhưng thời tiết lại càng ngày càng lạnh, tôi đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, duỗi tay lần mò, là bông tuyết, tuyết sắp rơi.

      Bước chân của tôi ngừng, nhanh vào trong nhà, sắp đến nhà tôi thấy được ánh đèn từ cánh cửa mở tỏa ra ngoài, Mạnh Khung đẩy xe đạp từ trong nhà ra, biết muốn nơi nào.

      Trong nháy mắt ngồi lên xe, Mạnh Khung ngẩng đầu lên vừa khéo nhìn thấy tôi.

      “Đại ca!” Giọng của có chút gấp gấp nóng nảy, có chút lo lắng, hơn nữa là thở phào nhõm, “Bây giờ là mấy giờ rồi? Cháu đâu?”

      Tôi mau mấy bước tới bên cạnh , : “Cháu ra ngoài chút.”

      “Làm chú lo chết.” Nghe lời này, Mạnh Khung lắc đầu cái, lại đột nhiên nhớ tới có thể tôi sợ ở nhà mình, liền áy náy sờ sờ sau lưng tôi, cùng tôi về nhà.

      Đêm hôm đó sau khi tôi tắm xong nằm ở giường, Mạnh Khung nghiêng thân nằm xuống nhìn tôi, tôi biết có lời muốn với tôi, vì vậy liền mở mắt nhìn .

      “Chuyện bán nhà chú với dì, ” Mạnh Khung dừng chút, “—— bà ấy đồng ý.”

      Tôi kinh ngạc, nhìn mẹ Mạnh thương Mạnh Khung như vậy, tôi còn tưởng rằng bà chết cũng muốn giữ lại nhà cho Mạnh Khung.

      Mạnh Khung nhìn thấu nghi ngờ trong mắt tôi, vì vậy tiếp:

      “Chú bán nhà lấy tiền trị bệnh cho bà. Chú là chú muốn về nhà lầu. Trước kia mình chú tới nơi này mẹ chú thương chú mà khóc nhiều lần, chờ ba của chú chết rồi bà cũng muốn chú trở về.”

      “Bà biết chú và Mạnh Thiên hợp, cũng ép, nhà lầu dù sao cũng là nhà của Mạnh Thế Hoa, cũng chỉ có thể để lại cho Mạnh Thiên.”

      Mạnh Khung an tĩnh lát, đột nhiên dùng đầu cọ xát cánh tay của tôi, động tác kia khiến tôi nhìn ra giờ Mạnh Khung rất bàng hoàng.

      :

      “Nhưng bây giờ Mạnh Thiên muốn căn nhà kia, gã gã cần tiền, gã muốn bán căn nhà đó, nhưng nhà mà bán nhất định được nhiều tiền như gã muốn. Lúc đầu chú còn tưởng gã muốn chữa bệnh cho mẹ, gã phải, gã muốn kiếm kinh doanh.”

      Trong lòng tôi cười lạnh tiếng, nghĩ thầm, kinh doanh? Người này bây giờ ăn rơ với hắc đạo. Nhưng mà cũng tốt, cũng tiết kiệm tiền thuê phòng trọ.

      Mạnh Khung tiếp: “Mặc dù nhà này hơn nhà lầu. . . . . . Nhưng bán lại đáng tiền hơn nhà lầu. Mạnh Thiên cũng nghĩ như vậy, gã với chú gã muốn chú bán căn nhà này, lấy ra mười vạn chữa bệnh cho mẹ, còn dư lại cho gã, nhà lầu là của chú.”

      Lòng tôi giật mình, tốt như vậy sao? Cố gắng tỉnh táo lại, với Mạnh Khung: “Cứ như vậy .”

      Mạnh Khung lắc đầu cái: “Nhưng mà chú muốn . . . . . . chú thích căn nhà kia. Chú chỉ muốn ở nơi này với cháu.”

      “. . . . . .”

      “Hơn nữa Mạnh Thiên muốn tiền rất kỳ lạ, chú muốn cho gã.”

      Tôi đột nhiên chán ghét tính tình trầm mặc của tôi, nếu tôi có thể biểu đạt ra, tôi cho biết, nhanh bán căn nhà cũ này , có giải tỏa đâu, qua mấy năm nữa còn ai muốn mua loại nhà cũ kỹ này? Về phần Mạnh Thiên, dùng tiền này quả có vấn đề, nhưng mau đưa tiền cho gã rồi cứ mặc kệ gã.

      Nhưng mà lúc đó tôi lại thể quá nhiều, tôi muốn bại lộ tất cả tin tức tôi trọng sinh lại, nếu tôi bị xem là bệnh thần kinh.

      Tôi với :

      phải chú đuổi ra ngoài sao?”

      Nghe lời này, Mạnh Khung đột nhiên do dự nữa, Mạnh Khung giống Mạnh Thiên, lòng trung thành của mạnh cực kỳ, nhận căn nhà này mới là ‘ nhà ’ của , ban đầu bị đưa đến nơi này chính là bị ‘ vứt bỏ ’, như vậy Mạnh Khung nghĩ tất cả biện pháp giữ trở lại nhà của mình. Mạnh Thiên ư? Gã có lòng trung thành này, gã chỉ coi trọng tiền, cho nên Mạnh Thiên thích căn nhà cũ có ưu thế được giải tỏa có thể bán ra rất nhiều tiền lúc này.

      Tôi đột nhiên hiểu kiếp trước tại sao Mạnh Khung vẫn ở trong căn nhà cũ.

      Kiếp trước Mạnh Thiên cũng từng muốn bán nhà với Mạnh Khung, gã cần tiền, nhưng Mạnh Khung nhưng nghe gã, trước kia Mạnh Khung từng với tôi, tôi ở đâu đó chính là nhà của , lúc đó Mạnh Khung xem căn nhà cũ là ngôi nhà thứ hai của mình rồi.

      Mà bây giờ, tôi với Mạnh Khung chuyện bán nhà, đuổi Mạnh Thiên ra ngoài. Cho nên lý do cuối cùng trong lòng Mạnh Khung còn.

      Tôi thở dài, lật người, ngủ.

      Mạnh Khung giúp tôi đắp kín chăn mền, lại ép chặt những khe hẹp tường mới tắm. Trong phòng tắm truyền tiếng nước cháy tí tách, tôi nhắm hai mắt lại.

      Tôi rất mệt mỏi, muốn ngủ, nhưng nhắm mắt lại rồi thính lực của tôi ngược lại càng thêm nhạy cảm. Tôi đột nhiên nghe được bên trong phòng tắm có thanh , nghe lát tôi mới biết Mạnh Khung làm gì.

      thanh kia khiến thân thể tôi cứng ngắc, lúng túng biết làm sao.

      Tôi vẫn cho là kiếp trước Mạnh Khung thanh tâm quả dục, bởi vì kết hôn, cũng chưa từng để tôi bắt gặp tình cảnh tương tự giờ phút này, lúc đó Mạnh Khung cẩn thận hơn bây giờ nhiều.

      Bởi vì Mạnh Khung cho rằng tôi còn , cho nên mới dám ở trong phòng tắm làm như vậy, chỉ cần đè nén thanh , tôi biết làm gì.

      Đầu của tôi hỗn loạn mà nghĩ, nghe tiếng Mạnh Khung khàn khàn thở dốc, tôi cảm thấy
      giây như năm.

      Chờ thanh lên cao hơn chút, sau đó càng thêm hổn hển, cuối cùng từ từ trở về vững vàng tôi mới thở phào nhõm.

      Tiếng thở cuối cùng của Mạnh Khung phải nhõm, mà trong đó bao hàm rất nhiều nặng nề, còn có nhiều thứ tôi nghe hiểu.

      Gặp phải chuyện như vậy luôn là lúng túng, mặc dù tôi phải cố ý nghe, vẫn cảm thấy mình chiếm tiện nghi của Mạnh Khung.

      Tiếng nước chảy rốt cục cũng ngừng, chẳng bao lâu Mạnh Khung liền để tóc ướt trở về phòng ngủ. hình như sợ đánh thức tôi, rón rén từ từ bò lên giường, cẩn thận từng li từng tí nằm lên.

      Tôi thở phào nhõm, lúc này mới phát ra vừa rồi tôi vẫn nín thở.

      Chuyện bán nhà giải quyết rất nhanh, phòng ở cũ bảo dưỡng cũng tạm, có sổ đỏ, sắp giải tỏa, khiến nhiều người như kiến bò trong chảo nóng, muốn từ mua được nhà xung quanh đây, mặc dù giá Mạnh Khung đưa ra hơi cao, cuối cùng vẫn bán ra ngoài..

      Tôi xem hiệp nghị của Mạnh Khung cùng Mạnh Thiên, bên trong hứa hẹn cùng cam kết viết rất rất ràng, bao gồm nhà lầu thuộc về Mạnh Khung, Mạnh Khung tùy giai đoạn đưa cho Mạnh Thiên bốn mươi vạn, cho đến chuyện mẹ Mạnh hoàn toàn do Mạnh Khung phụng dưỡng, Mạnh Thiên chịu bất cứ trách nhiệm nào.

      Tùy theo mà đến là mẹ Mạnh giải phẫu ghép gan. Vốn tính toán hai ngày sau làm giải phẫu, nhưng mẹ Mạnh quá yếu rồi, tình huống có chút nguy hiểm, phải kéo tới tuần sau.

      Nghe tin tức này Mạnh Khung còn thở phào nhõm, cho rằng mẹ Mạnh giải phẫu xong sao nữa.

      Tôi lại biết, mẹ Mạnh xuống được bàn mổ.

      Tuần đó Mạnh Khung đều ở bệnh viện, thậm chí còn có thời gian về nhà, chỉ có thể cho tôi tiền, ngừng cho tôi tiền, để cho tôi tự mình ra ngoài ăn.

      buổi chiều tôi về đến quán đồ nướng gần nhà ăn cơm, đợi cơm, đột nhiên liền thấy cách đó xa có bóng dáng quen thuộc.

      Tôi cúi đầu muốn làm bộ như nhìn thấy, chỉ thấy đôi giày kia đứng bên tôi. giây kế tiếp, có giọng trong dự liệu vang lên.

      “Ai nha, đây phải là nhãi con nhà em trai tao sao?” Giọng của người đàn ông này rất lớn khiến tôi cau mày, “Sao nào, Mạnh Khung ở đâu?”

      Tôi tay cầm túi sách, xoay người muốn .

      “Chớ a!” Giọng người đàn ông mang theo nhạo báng cười nhạo, “Thế nào, phải mày rất khủng bố~ sao? Bây giờ ra vẻ đáng thương hả ?”

      Mạnh Thiên tay níu bắp tay tôi lại, liền tôi kéo lên. Hơi sức của gã lớn hơn tôi quá nhiều, tôi dường như bị gã nhất lên khỏi mặt đất.

      Con trai trổ mã muộn hơn con , nếu như tôi cao 1m8 như kiếp trước chắc bị người kéo dậy, bây giờ tôi gầy còn là mầm đậu, chỉ có thể thầm mắng.

      Bên cạnh có nhiều người nhìn náo nhiệt, lại ai muốn tới giúp tôi giải nạn. Tôi hạ bả vai, để túi sách từ bả vai tôi trượt xuống, tay cầm túi sách, tôi với Mạnh Thiên:

      “Chú buông tay cho tôi.”

      Mạnh Thiên cười ha ha hai tiếng, gã dùng cái tay rỗi khác níu túi sách của tôi lại, : “Tao con mẹ nó thả đấy.”

      Khi gã túm túi sách của tôi, tôi chợt buông ra túi sách ra, đồng thời duỗi tay hướng đến cái bàn cách tôi gần nhất, phía chén mì còn dư lại.

      Tôi vừa lấy được cái tô kia liền thất vọng, nước mì hoàn toàn lạnh. Nhưng tôi lại có nhiều thời gian như vậy, chỉ có thể trở tay ném cái, cái tô có bao nhiêu nước liền trúng ngay vào mũi Mạnh Thiên.

      “. . . . . . !” Mạnh Thiên phản xạ buông lỏng tay, đồng thời tức giận miệng mắng to.

      Tôi cũng kịp nhặt túi sách nữa, xoay người bỏ chạy. Tôi có chút thống hận tôi bây giờ mềm yếu vô lực, tôi nhớ thân thể vốn có của tôi.

      Quay đầu nhìn lại, Mạnh Thiên mua chai nước suối rót lên mặt, nước mì toàn là dầu, gã tạm thời đuổi theo.

      Đêm hôm đó Mạnh Khung phát túi sách của tôi bị mất, hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi với Mạnh Khung:

      “Mạnh Khung, cháu muốn nhảy lớp.”

      Mạnh Khung hiển nhiên ngờ tôi như vậy, vội vã hỏi: “Sao vậy? Đại ca, sao lại thế? Lớp cháu có người bắt nạt cháu sao?”

      “. . . . . .” Tôi cũng biết giải thích như thế nào, vì vậy dứt khoát cái gì cũng để Mạnh Khung tự mình suy đoán.

      Mạnh Khung buông đồ trong tay liền ngồi chồm hổm xuống, nhìn thẳng tôi, đầu tiên vén tay áo của tôi, sau đó để tôi xoay người, xem sau lưng tôi, : “Bọn họ đánh cháu chỗ sao? Bọn họ sao lại bắt nạt cháu?”

      “. . . . . .” Tôi ngăn cái tay muốn kéo quần tôi của , rất tỉnh táo mà với , “Mạnh Khung, để cho cháu nhảy lớp, cháu theo được.”

      Mạnh Khung bình tĩnh nhìn tôi lâu, mới :

      “Được.”
      Last edited: 15/1/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Sống chết gắn bó
      Chương 8
      Edit: Đầm♥Cơ

      Ban ngày Mạnh Khung bệnh viện, buổi tối cũng , lúc mình tôi lại bắt đầu nhàm chán, loại cảm giác biết làm cái gì này khiến người ta vô cùng vô lực. Có lúc tan lớp tôi liền cầm tiền tự mình ngồi xe tới bệnh viện, xuyên qua cửa sổ nhìn Mạnh Khung cùng mẹ Mạnh chút, lại bị phát , tôi cảm thấy tôi quá nhàm chán, tôi muốn tìm chút chuyện để làm.

      Buổi tối ngày, Mạnh Khung bận bịu cả ngày về đến nhà, đột nhiên hỏi tôi:

      “Đại ca, hôm nay cháu đến bệnh viện hả?”

      Tay viết của tôi dừng chút, gì.

      Mạnh Khung thở dài, : “Sao cháu vào? Người nhà phòng bệnh bên cạnh thấy cháu đứng ở bên cửa sổ. . . . . .”

      Tôi vẫn gì, muốn cho Mạnh Khung thế nào đây? Tôi bây giờ nhàm chán, tôi muốn tìm chút chuyện để làm.

      Nhưng hành động như vậy lại bị Mạnh Khung lý giải thành ‘ tôi rất đơn ’. biết Mạnh Thiên tìm tôi gây phiền toái, cho rằng bạn học của tôi vất túi sách của tôi, Mạnh Khung cảm thấy tôi bị bắt nạt, tôi rất đơn, điều này khiến Mạnh Khung có biện pháp tiếp nhận.

      Đêm hôm đó Mạnh Khung vẫn đứng ở sân thượng, điếu tiếp điếu hút thuốc, buổi tối lúc ngủ tôi ngửi thấy mùi thuốc lá quần áo , tôi với :

      “Mạnh Khung, đừng hút thuốc lá.”

      biến sắc sờ sờ đầu của tôi, giống như trấn an, sau đó gật đầu cái, : “Được.”

      Ngày hôm sau Mạnh Khung tự mình mang tôi đến trường học, tìm hiệu trưởng sau đó rất nghiêm túc cho bọn họ biết, Mạnh Khung rất tức giận, muốn tôi học nhảy lớp.

      Hiệu trưởng thấy rất kỳ lạ, trong đó có vị là giáo viên của Trần Khải Minh, co ấy Trần Khải Minh bị lập, ràng trong lớp có nhiều bé rất thích cậu bé trầm lặng này. . . . . .

      Nhưng vì phụ huynh mãnh liệt cầu, cuối cùng tôi nhảy cấp, trường học sắp xếp cho tôi thi lần, đề mục rất đơn giản, bình thường thành tích của tôi rất được, nhảy lớp thành công, liên tục vượt hai lớp, tôi biến thành học sinh lớp sáu.

      Tôi muốn lãng phí thời gian nữa, nhưng cũng muốn quá nổi bật, vẫn kiên nhẫn chờ đợi, lần sau có thể có cơ hội thoát ly.

      Dường như đồng thời, Mạnh Khung nhận được tiền nhà, cho Mạnh Thiên mười vạn, tôi và Mạnh Khung đến ở nhà lầu.

      Đó là căn nhà ba phòng, lầu ba, khu vực rất tốt, ngày sau là nơi mở đường lớn ở Bắc Kinh.

      Mạnh Thiên chuyển lại có dài dòng dây dưa, gã dọn rất nhanh, dường như là kịp chờ muốn rời khỏi nơi này ngay, hai chúng tôi chuyển vào trong nhà trống .

      Nhìn ba căn phòng, tôi nghĩ, tôi và Mạnh Khung nên tách ra ngủ ? Ai dè Mạnh Khung lại trực tiếp ném cái chăn tới phòng ngủ tôi, chút do dự cũng có.

      Vì vậy tôi với :

      phải chúng ta nên tách ra ngủ sao.”

      Mạnh Khung vuốt sau lưng tôi, :

      “Mùa đông trời lạnh, chú sợ cháu lạnh, sau này hãy .”

      Vì vậy tôi cũng thể gì.

      có tiền, Mạnh Khung dường như thể đợi mà giao tiền cho bác sĩ, giống như lúc trước bác sĩ bảo đảm, chẳng mấy chốc mẹ Mạnh giải phẫu.

      Ngày bà được đưa vào phòng giải phẩu, tôi cùng Mạnh Khung liền đứng ở cửa phòng mổ, Mạnh Khung vẫn ngồi ở băng ngồi lạnh lẽo, nhúc nhích.

      Tôi biết rất hồi hộp, là người như vậy, lúc khẩn trương nhúc nhích, lúc nóng nảy tới lui.

      Tôi vẫn nhìn chằm chằm, cũng có khẩn trương.

      Đó là vì, kết quả giải phẫu tôi biết. Tôi chỉ chờ tin dữ cuối cùng.

      Thời gian chậm rãi qua , cách xa thời gian dự định ban đầu. Mạnh Khung đứng lên, thấp thỏm hai vòng, sau đó với tôi:

      “Chú ra ngoài hút thuốc, đừng có chạy lung tung.”

      Tôi biết bắt đầu nóng nảy, vì vậy tôi gật đầu cái, như cũ ngồi chờ đợi.

      Lúc Mạnh Khung trở lại thấy cửa vẫn mở ra, cũng có chút hốt hoảng, cầm nửa điếu thuốc còn lại trong tay, lo lắng tới lui.

      lầm bầm lầu bầu, lại giống như chuyện với tôi.

      ‘ đại ca, sao lại chưa ra? Thời gian quá dài rồi. . . . . . ’

      lại hai lần, vì vậy tôi vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, với Mạnh Khung: “Mạnh Khung, ngồi bên này.”

      Mạnh Khung : “Cháu ngồi, chú. . . . . . Có chút nóng nảy.”

      xong cười khổ tiếng, cũng phát mình thích hợp, vì vậy Mạnh Khung tới bên cạnh tôi, tìm nơi ngồi xổm xuống.

      Hai chúng tôi ngồi ghế ngồi xổm, lại qua hai giờ.

      Mạnh Khung ngừng nhìn hành lang, qua lại, cuối cùng dùng trán chống đỡ tường, khó có thể nhẫn nại đấm mặt tường bệnh viện.

      Trong lúc đó nhận hai cuộc điện thoại, người cuối cùng hình như là Mạnh Thiên, ở trong điện thoại và Mạnh Thiên làm rùm beng, có y tá để Mạnh Khung an tĩnh chút.

      Mạnh Khung hỏi:

      “Lúc nào mẹ tôi mới có thể ra ngoài?”

      Y tá kia có chút tình cảm nào đáp về câu: “Chờ.”

      lần chờ chính là ba giờ, trời tối rồi, rốt cuộc Mạnh Khung ngồi xuống, muốn tôi nằm đùi ngủ giấc, tôi lắc đầu cái, suy nghĩ chút, vẫn tựa vào bên người Mạnh Khung.

      Tôi cảm thấy tay của rất lạnh, giống như là khối băng.

      Nữa ngẩng đầu nhìn nét mặt Mạnh Khung.

      . . . . . . Nét mặt kia bàng hoàng, hoảng sợ, còn mang theo cố gắng trấn định.

      Nhìn thời gian sai biệt lắm, tôi bò dậy khỏi người Mạnh Khung, tôi chăm chú nhìn cửa phòng giải phẩu, tôi biết cửa này sắp mở rồi.

      Quả nhiên, cũng lâu lắm cửa mở ra. Mạnh Khung bước bước dài lên phía trước, hỏi bác sĩ: “Như thế nào rồi?”

      Mạnh Khung càng ngừng nhón chân lên muốn vào trong phòng giải phẫu nhìn, bởi vì thấy mẹ Mạnh được đẩy ra ngoài.

      Bác sĩ thở dài.

      thanh kia khiến Mạnh Khung tỉnh táo lại, nhìn bác sĩ, hỏi: “Bác sĩ, mẹ tôi như thế nào? Bác sĩ, sao ông lời nào?”

      Sau đó bác sĩ lắc đầu cái. Tôi cau mày nhìn Mạnh Khung, tôi cảm thấy nên biết đáp án.

      Chân Mạnh Khung mềm nhũn, đột nhiên quỳ mặt đất,
      ánh mắt chớp, cứ như vậy ngơ ngác nhìn phòng giải phẩu, rất lâu sau đó đứng lên.

      Tang lễ mẹ Mạnh cách đó lâu, tôi xin nghỉ, vẫn luôn cùng với Mạnh Khung. Tang lễ Mạnh Thiên cũng tới, nhưng tất cả mọi chuyện đều là Mạnh Khung chuẩn bị. Lúc trước mẹ Mạnh nằm viện Mạnh Khung quá mệt, bây giờ càng hoạ vô đơn chí, trong ánh mắt của đều là tia máu, cuối cùng tôi có thể nhìn thấy rất nhiều tàn thuốc ban công nhà.

      Mạnh Khung nhìn trấn định, nhìn như thương cảm khi mẹ ra , thậm chí còn chấp nhận mọi chuyện.

      buổi tối, Mạnh Khung đột nhiên với tôi, mẹ Mạnh rất tội, trước kia nhìn mẹ Mạnh trị liệu đau như vậy cảm thấy ra sống còn bằng chết. vẫn với tôi, nếu đau như vậy, mình khẳng định sớm tự sát.

      Tôi đột nhiên phát kiếp trước ở tang lễ của tôi, Mạnh Khung cũng những lời đó. muốn chết theo tôi, nhưng có chút cam lòng.

      Tôi đoán lúc đó Mạnh Khung đúng là như vậy, đau đến chịu nổi, cho nên muốn buông tha.

      Vì vậy tôi trầm mặc, tôi biết nên cái gì cho phải.

      Chủ nhật hai tuần sau khi tang lễ kết thúc chính là sinh nhật tôi. Ngay cả tôi thậm chí còn quên, ngờ Mạnh Khung vẫn nhớ. Sáng sớm hôm đó rời giường ra ngoài mua thức ăn, lúc trở lại còn mang theo cái bánh kem lớn.

      Tôi mới nhớ tới hôm nay là sinh nhật của tôi. Mạnh Khung thoạt nhìn rất vui mừng, với tôi:

      “Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi đại ca về nhà, chúc mừng cháu lại lớn thêm tuổi.”

      Đây là lần đầu tiên tôi thấy khuôn mặt tươi cười của Mạnh Khung từ khi mẹ Mạnh chết. Tâm tình của tôi cũng thay đổi tốt lắm.

      Mạnh Khung chắc để tôi ăn bánh ngọt vào buổi tối, nó dễ tiêu hóa, vì vậy giữa trưa hai chúng tôi liền bắt đầu cắt bánh ngọt. Mạnh Khung để tôi cầu nguyện.

      Lúc đó, tôi bỗng nhớ ra cái gì đó.

      Mạnh Khung nhắm mắt lại, tôi lắc đầu cái.

      thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào , liền cười hỏi:

      “Đại ca, tại sao cháu cứ nhìn cháu vậy?”

      Tôi lời , nhưng Mạnh Khung hiểu ý của tôi.

      cười nhìn tôi, thuận theo mở miệng hỏi: “Đại ca, nguyện vọng của cháu là gì?”

      Tôi nghiêm túc nhìn , trầm mặc hồi, hé mồm : “—— cháu, hi vọng chú là ba của cháu.”

      Thân thể Mạnh Khung đột nhiên cương cứng chút, có chút khiếp sợ nhìn tôi, tay cầm dao có chút run rẩy.

      Tôi cứ nghiêm túc theo dõi , tránh cũng vội.

      Mạnh Khung đột nhiên ném dao cắt bánh ngọt lên bàn, đứng dậu, sau đó quỳ gối ở trước mặt tôi, giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, run hỏi:

      “. . . . . . Cháu mới vừa cái gì?”

      Tôi : “Cháu hi vọng chú là ba cháu.”

      “Lặp lại lần nữa.”

      “. . . . . .” Tôi nhìn , có tiếp tục .

      đột nhiên cúi đầu, tôi thấy được có cái gì đó trong suốt từ trong hốc mắt chảy xuống, còn chưa xem Mạnh Khung dùng tay kẹt dưới nách tôi, ôm tôi lên.

      đem đầu tôi đặt lên bả vai của , vì vậy tôi thấy được vẻ mặt của nữa. Nhưng tôi lại có thể cảm thấy thân thể của run rẩy.

      Tôi trầm mặc vươn tay, ôm lấy cổ Mạnh Khung.

      Tôi biết ngoại trừ tôi ra, Mạnh Khung còn người thân.

      Tôi cũng vậy hi vọng xưng hô ‘ ba ’ này, làm cho Mạnh Khung có nhiều lý trí hơn, ngày sau ở chung, có thể lại ngu ngốc nữa, có thể thích tôi nữa.

      ôm chặt tôi, giống như bắt được cọng rơm cuối cùng, môi của ngừng mè nheo bên tai cùng cổ của tôi, đó là thân mật thuộc về cha con bình thường.

      Lúc tôi bị ôm sắp thở nổi, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

      Lúc này Mạnh Khung mới để tôi xuống, quỳ mặt đất, sửa sang quần áo của tôi xong mới nghe điện thoại.

      Cho dù nhìn bóng lưng , tôi cũng biết bây giờ Mạnh Khung vui mừng.

      “A lô.” Mạnh Khung cầm điện thoại lên, nghe đôi câu sau liền đè thấp giọng, hình như muốn cho tôi nghe thấy.

      Sau khi cúp điện thoại, cả người Mạnh Khung đều dễ chịu.

      tới trước mặt tôi, với tôi: “Là Mạnh Thiên. Mẹ , chú cũng cần trả nhiều tiền như vậy, ngày mai đem tiền cho Mạnh Thiên, chú và gã còn quan hệ gì nữa.”

      dừng lại chút, sờ sờ đầu của tôi, sau đó : “Chú muốn cháu ở nơi này, nơi này cũng là nhà của cháu, nếu cháu muốn, cháu có thể vẫn ở nơi này.”

      Tôi thở dài.

      Tôi biết Mạnh Khung có ý gì. có ghét Mạnh Thiên Mạnh Thiên vẫn là trai của , mặc dù có quan hệ máu mủ, đó cũng là người thân của .

      Bây giờ trừ tôi ra, Mạnh Khung cái gì cũng có.
      Last edited: 15/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ☆, Tắm
      Chương 9
      Edit: Đầm♥Cơ

      Mùa xuân qua, Mạnh Khung bắt đầu làm. Kiếp trước tôi quá mức chậm lụt, trí nhớ được, cộng thêm Mạnh Khung vẫn ngừng đổi công tác, cho nên tôi nhớ rốt cuộc Mạnh Khung làm cái gì, cho tới bây giờ tôi mới biết ra Mạnh Khung là công nhân rửa xe của nhà rửa xe.

      Bây giờ làm việc áp lực lớn như vậy, Mạnh Khung vừa có trình độ học vấn, học đại học ra còn tìm được việc làm, Mạnh Khung thể làm việc, như vậy tệ.

      Thời gian nghỉ ngơi của học sinh tiểu học tương đối dài, buổi trưa tôi mang hộp cơm đến chỗ làm việc của Mạnh Khung đưa cơm cho . Có lúc Mạnh Khung ngồi chuyện phiếm với người khác, có lúc Mạnh Khung rửa x echo người ta.

      Mỗi khi nhìn thấy tôi, đem việc tay giao cho người khác, dùng sức cọ tay vào quần, sau đó chạy đến bên cạnh tôi, ôm tôi.

      rất vui vẻ mà với người khác ‘ đây là con trai tôi ’.

      Đồng nghiệp của Mạnh Khung cũng biết đùa, bởi vì Mạnh Khung còn chưa kết hôn, làm sao đột nhiên toát ra đứa con trai hơn 10 tuổi?

      Bị ôm lên tôi vô cùng lúng túng. Mặc dù tôi bây giờ tương đối lùn, nhưng linh hồn dù sao sắp 20 rồi, tôi biết tại sao Mạnh Khung lại thích ôm tôi như vậy, chẳng lẽ kiếp trước Mạnh Khung cũng như vậy sao?

      Những thứ này có hay đều được, lúc tôi để ý thấy ngón tay của Mạnh Khung bị đông cứng đến hồng tím tất cả đều tan thành mây khói.

      Giữa mùa đông, nước từ súng bắn nước phun ra rất lạnh, gió vừa thổi, người rửa xe của đụng phải nước đều là nước sắp kết băng, lau xong chiếc xe tay liền bắt đầu cứng ngắc. Có lúc buổi sáng Mạnh Khung đều phải lau xe, vốn có thời gian rãnh, lúc này ngón tay của có cách nào nhúc nhích, cứng ngắc cong chút phát ra tiếng ‘ kẽo kẹt ’.

      Tôi cúi đầu nhìn ngón tay Mạnh Khung cứng ngắc. Mu bàn tay thô tháo, khớp xương ràng, kiếp trước tôi chú ý tới, chỉ biết mùa đông Mạnh Khung nứt da, bây giờ tôi mới biết, tay của vết thương chồng chất rồi.

      Mạnh Khung tách chân ngồi, để cho tôi đứng ở giữa hai chân , vươn tay cho tôi xem, chút cũng tránh né, tôi vừa ngẩng đầu liền phát mang theo nụ cười nhìn tôi.

      Vì vậy tôi áp tay vào bên mặt, nhiệt độ bàn tay khiến tôi cau mày.

      “Mạnh Khung, cháu lập tức lớn lên.” Tôi nhìn ánh mắt , “Cháu để chú sống tốt.”

      sờ sờ mặt của tôi, nhàng than thở. Tôi nghe ra thỏa mãn trong tiếng than thở của , :

      “Đại ca, chú rất khá.”

      Đảo mắt chính là ngày tựu trường, bởi vì tôi vượt cấp cho nên Mạnh Khung rất lo lắng thành tích của tôi, thử ra cho tôi đề mục tiểu học, nhưng rất nhanh Mạnh Khung liền phát , những đề này có thứ nào tôi biết, gặp phải vấn đề khó, thường thường tôi còn phải giảng giải giúp Mạnh Khung.

      Mạnh Khung rất là lúng túng, : “Đầu óc của chú dùng được, học cũng giỏi, phải để cho đứa trẻ thông minh như vậy học thay vậy.”

      Tôi nhìn ra Mạnh Khung hốt hoảng, cũng nhìn ra bối rối, nhưng biết phải an ủi như thế nào.

      Nửa học kỳ sau lớp sáu, giáo viên chủ nhiệm lớp ra bài tập, đó là rửa chân cho cha mẹ của mình. Kiếp trước tôi chưa từng rửa chân cho Mạnh Khung, nhưng bây giờ tôi nhảy hai lớp, quỷ thần xui khiến bị sắp xếp bài tập cá nhân như vậy.

      Từ góc độ người cha mà xem, Mạnh Khung quá cưng chiều tôi. Sáng sớm rời giường giúp tôi mặc quần áo, thậm chí giúp tôi mang vớ vào chân, nặn kem đánh răng lên bàn chãi, rót nước, pha nước ấm vào trong chậu rửa mặt.

      Những thứ này Mạnh Khung làm xong trước khi tôi rời giường, tôi với cần phải như vậy, nhưng luôn đáp ứng trước, sau đó sáng sớm ngày hôm sau lại giúp tôi làm xong tất cả.

      Chủ nhiệm lớp cũng biết Mạnh Khung cưng chiều tôi, từng nhìn thấy Mạnh Khung tới trường học đón tôi, sau đó cầm túi sách của tôi mang lên vai của mình. Chủ nhiệm lớp có chút kinh ngạc, bởi vì tôi nhảy lên muốn cầm túi sách cầm, nhưng Mạnh Khung chịu. Vì vậy tìm riêng tôi, cho tôi biết phần bài tập này. Chủ nhiệm lớp biết Mạnh Khung phải cha ruột của tôi, ấy cảm thấy có thể làm được như vậy Mạnh Khung rất dễ dàng.

      Tôi cũng cảm thấy rất dễ dàng, cho nên đêm hôm đó, tôi ôm chậu nước tới trước mặt Mạnh Khung, thả xuống đất.

      Khi đó Mạnh Khung ngủ. mệt mỏi ngày, ngồi ở ghế sa lon xem ti vi bất tri bất giác ngủ thiếp .

      Tôi cẩn thận từng li từng tí cởi giầy của ra. Giày của bị ướt nước mềm nhũn, nhìn cái cũng biết là hàng tiện nghi rẻ tiền. Cởi vớ ra, tôi thấy được bàn chân Mạnh Khung trắng bệch dường như có huyết sắc, lạnh như khối băng.

      Ánh mắt tôi có chút ê ẩm, từ từ thả chân Mạnh Khung vào trong chậu, cảm thấy nóng, đột nhiên thức tỉnh.

      Chân Mạnh Khung bỗng nhúc nhích, có nước nóng bắn lên mặt của tôi.

      Mạnh Khung sợ hết hồn, chân đứng lên, chợt níu cánh tay của tôi, kinh hoảng : “Cháu làm gì đấy?”

      Tôi ngồi chồm hổm mặt đất với :

      “Chú ngồi.”

      Mạnh Khung cố chấp đứng thẳng, dùng sức túm tôi lên ghế sofa, bởi vì dùng quá sức cho nên nước trong chậu rửa chân cũng vẩy ra ngoài, xung quanh đều ướt.

      Chân của Mạnh Khung đất, chân còn trắng hơn cả gạch men sứ, tôi bị kéo lảo đảo cái, dường như ngã xuống, tôi cũng có chút tức giận, đề cao thanh với Mạnh Khung:

      “Mạnh Khung, tại sao chú dám để cháu đối xử tốt với chú?”

      “. . . . . .” Mạnh Khung thở hổn hển, nhìn tôi có chút yếu ớt.

      Tôi : “Chú cho cháu rửa bát, cho cháu giúp chú làm việc nhà. Mạnh Khung, rốt cuộc chú sợ cái gì?”

      Tôi thấy được trợn to hai mắt, dám tin nhìn tôi, tôi thấy được yết hầu của lên xuống hoạt động, hốc mắt đột nhiên đỏ.

      Tôi kinh hãi, biết Mạnh Khung làm sao.

      Mạnh Khung bỏ chân vào trong chậu, lại ngồi lên ghế sa lon, dùng tay chống trán, cánh mũi run rẩy hít hơi.

      :

      “Đại ca, chú cảm thấy thực có lỗi với cháu.”

      khom người, thân thể cong như con tôm.

      “Phụ huynh bạn học cháu nào có ai rửa xe ? Chú thấy bọn họ đều được xe đưa đón đến trường,
      chú chỉ có thể cưỡi xe đạp chở cháu.”

      “. . . . . .”

      “Chú đối xử tốt với cháu.” Mạnh Khung lấy tay nắm tóc của mình, giọng khàn khàn, “Chú quá nghèo, nhưng chú muốn để cháu .”

      Tôi sửng sốt, thậm chí trong nháy mắt biết làm sao.

      ra Mạnh Khung nghĩ như vậy? ra cho rằng tôi rời khỏi , là bởi vì nghèo sao?

      Tôi nhìn sống lưng lên ràng của Mạnh Khung, trong lòng thở dài.

      Trần Khải Minh, đến cùng mày làm cái gì? Mày nghĩ cái gì mới có thể rời khỏi hả.

      Tôi ngồi ghế sa lon, nhìn Mạnh Khung ôm lấy đầu khổ sở, suy nghĩ chút, đột nhiên nghiêng tới trước vừa đúng nằm lưng của Mạnh Khung.

      Người đàn ông gầy đáng thương, cách áo ấm cũng có thể cảm nhận được xương sống của nhô ra.

      Thân thể Mạnh Khung cương cứng chút, quay đầu lại muốn nhìn tôi…tôi dùng cánh tay vòng chắc cổ của , nghiêng người, an vị ở đùi .

      Tôi :

      “Mạnh Khung, chú lo cái gì chứ ?”

      Tôi :

      “Mạnh Khung, chú ở đâu nhà của cháu ở đó.”

      Mạnh Khung nâng tay ra sau lưng tôi, hồi lâu, đột nhiên dùng sức ôm lấy tôi, vùi đầu ở vai tôi, tôi cảm giác run rẩy, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, rốt cuộc từ tiểu học hên trung học, năm kia thời tiết vô cùng nóng bức, người đường đều giống như bị phơi khô, cây ve sầu cứ phát ra tiếng ‘ vè vè—— vè vè’ giống như tiếng nam châm, làm cho lòng người chán ghét.

      Cũng là lúc đó, tôi cho Mạnh Khung tôi muốn học trung học cơ sở, Mạnh Khung rất đồng ý. Đó là ngôi trường có tiếng trăm năm, phân ra trung học cơ sở và trung học phổ thông, trung học phổ thông điểm vào cực cao, là trọng điểm của thành phố, giáo viên dạy trung học cơ sở cũng phải giỏi bình thường.

      Quan trọng nhất là, nó gần nhà Mạnh Khung.

      Ngày tham gia cuộc thi, Mạnh Khung cố ý cưỡi xe đạp đưa tôi đến trường thi. Tôi tham gia nhiều cuộc thi như vậy, đương nhiên khẩn trương.

      Mạnh Khung lại như vậy, nhìn còn khẩn trương hơn tôi nhiều, cưỡi xe chở tôi còn đụng hai lần, tôi chỉ có thể ôm chặt hông của mới giữ vững được thăng bằng.

      Bởi vì nhảy lớp, tôi nhìn rất , rất nhiều phụ huynh vây quanh tôi hỏi tôi bao nhiêu tuổi.

      Mạnh Khung cho bọn họ biết tôi mười tuổi, nhảy hai lớp, rất nhiều phụ huynh đều sợ hãi than, sau đó hỏi:

      “Xem cậu còn trẻ như vậy, là trai của đứa này sao?”

      Mạnh Khung cười, kéo tay của tôi, : “Tôi là ba cậu ấy.”

      Những người khác lại bắt đầu bát quái, hỏi: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Mẹ đứa bé đâu?”

      Mạnh Khung chịu nổi những phụ huynh bát quái, có chút chật vật đưa tôi đến trường thi, sau đó tìm chỗ người núp.

      Tôi nhìn bóng lưng Mạnh Khung, suy nghĩ: mẹ đứa bé. . . . . . Sao?

      Nội dung cuộc thi rất đơn giản, hai giờ thi tôi chỉ cần nửa giờ làm xong rồi, hơn nửa giờ là có thể nộp bài thi ra trước. Tôi là người đầu tiên ra trường thi, nhìn chung quanh chút, biết Mạnh Khung chạy tới nơi nào.

      Tôi dọc theo đường mòn trường học về phía trước, lát sau liền tới nơi lạnh. Giống như tâm ý tương thông, tôi ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy Mạnh Khung từ dưới đất đứng lên.

      “Sao rồi?” nét mặt Mạnh Khung có chút khẩn trương, bước nhanh tới bên cạnh tôi, lấy tay nắm bả vai tôi.

      “Ừ.”

      Nét mặt Mạnh Khung trở nên vui mừng, khi ra cửa trường với tôi còn có nhiều phụ huynh đợi.

      “Mạnh Khung, ” tôi kêu tên tuổi , “Chú kết hôn sao?”

      Tay Mạnh Khung ôm lấy bả vai tôi khẽ buộc chặt, cúi đầu hôn hôn trán tôi, sau đó : “Có cháu là đủ rồi.”

      còn tưởng rằng tôi sợ kết hôn quan tâm đến tôi nữa, nhưng biết tôi nghe lời này xong, tâm lại bắt đầu trầm xuống.

      Ngày đó Mạnh Khung tắm, tôi vào chà lưng cho . Mạnh Khung là kiểu chỗ nào bị phơi đều rất đen, phơi lại rất trắng, nơi bị T shirt bọc lại và bại lộ có thể nhìn khác biệt ràng.

      Tay tựa vào tường, khẽ khom người đưa lưng về phía tôi. So với mùa đông đen hơn rất nhiều, da bóng loáng dính đầy giọt nước, chính giữa sống lưng có tuyến lõm sâu xuống, đến đuôi bằng phẳng, sau đó ở hai mông cũng lõm xuống sâu.

      Cặp chân thẳng tắp hơn nữa thon dài, đường cong bắp thịt ràng, có giọt nước theo chân trượt xuống, chảy tới mắt cá chân của .

      thấy tôi chậm chạp động liền xoay người nhìn chút. Bắp thịt phần eo của động đậy, buộc vòng quanh đường cong đẹp mắt. Mạnh Khung lại cúi thân thể xuống, sợ tôi với tới. Tôi lấy khăn tắm kỳ, nhìn thân thể Mạnh Khung trần truồng, đột nhiên biết nên đặt tay ở nơi nào.
      Last edited: 15/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :