1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống Riêng Không Đơn Giản - Đào Nhạc Tư

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 10

      "Nè, em uống ! Ấm áp dạ dày đó."

      Thừa dịp Thi tuấn Vi tắm gội, Phùng Cương Diễm thay hâm nóng chén sữa tươi, vừa ra đến phòng khách nhìn thấy tâm ý săn sóc của .

      "Cám ơn." bày ra bộ dạng con nhóc đáng thương, nâng cốc lên miệng uống.

      Kỳ quái, hình như mới là người đuối lý, mà là người hưng sư vấn tội mới đúng, tại sao tình huống bây giờ lại đảo ngược rồi? sợ hãi ngoan ngoãn, giống như làm sai chuyện gì?

      "... Có phải nên giải thích chuyện buổi trưa ngày hôm qua chút ?" Thi Tuấn Vi liếc về nhìn về phía , muốn bày ra tư thế truy cứu.

      " phải em muốn nghe sao?" cũng liếc về phía , tư thế chịu thua ai.

      cao giọng hỏi ngược lại: "Em em muốn nghe hồi nào?"

      "Di động nhận, điện thoại nhận, phải đại biểu muốn nghe giải thích sao?" Bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt , trong lời phản bác của ràng có oán trách.

      " phải cũng nhận điện thoại của em sao?!" oán trách tố cáo, ngụ ý là làm như vậy cũng là học .

      "Điện thoại di động để quên tắc xi, em xem, đây là điện thoại di động mới mua!" lấy máy mới của mình ra chứng minh.

      Bởi vì thấy điện thoại di động, cho nên thể nhận điện thoại của ... Nhìn máy mới giống với cái cũ, Thi Tuấn Vi cứng họng.

      "Vậy , tại sao lại cho gia đình em leo cây?" Lời vừa ra miệng, liền nhịn được oán trách liên hồi: " có biết lúc đó em biết sao với với ba mẹ ? Trong lòng em vừa nóng vừa giận, lại phải giúp kiếm cớ, sợ bọn họ chán ghét , ngay cả điện thoại cũng gọi báo tiếng, kết quả còn tới, cũng liên lạc với được, dĩ nhiên em tức giận a, cho nên cũng làm cho nếm thử tư vị liên lạc được chút."

      thở dốc hơi, tạm nghỉ ngơi, đầy bụng oán khí còn chưa phát tiết xong.

      "Còn nữa, bây giờ điểm đạt tiêu chuẩn rồi, mẹ em , chén cơm của nhà người có tiền dễ ăn, quan tâm có thành ý với em như vậy, thà nhanh chóng chia tay còn hơn, nếu chưa gả cho bị bỏ rơi thành như vậy, sau khi gả cho khẳng định bị coi như khí."

      "Em biết rất phải là người như thế." cầm tay của , ngăn khuynh hướng càng càng tức giận lại, kiên nhẫn giải thích tất cả." vốn là đến trạm xe rồi, nhưng ba đột nhiên lại thoải mái phải đưa khám gấp, đành phải vội vàng chuyển hướng chạy tới bệnh viện, đường cố gắng gọi điện thoại thông báo cho em, nhưng em lại nhận, sau khi đến bệnh viện vẫn mực bận rộn, đợi khi mọi chuyện ổn rồi muốn gọi lại cho em, mới phát điện thoại di động của thấy đâu nữa."

      " ra là ba ... " lầm bầm , quan tâm hỏi: " tại bác ổn rồi à?"

      "Ừ, buổi trưa xuất viện, liên lạc được với em, thể làm gì khác nên chạy tới đây." Ánh mắt chuyên chú nhìn , trong lòng muốn trách , nhưng thể trách nổi.

      Nghe kể xong, Thi Tuấn Vi chột dạ hồi, bắt đầu lúng túng xoay xoay cái ly.

      Hỏng bét, lý do của đầy đủ như vậy, hoàn toàn hợp tình hợp lý, xem xét lại, bởi vì thất hẹn, liên lạc với được, ngay cả giải thích cũng nghe liền cố ý để ý tới , giống như hành động quá theo cảm tính ...

      vậy lúc ấy chắc hẳn ứng phó kịp, vô cùng lo âu rồi?

      "Cái đó... Hình như hết thảy đều là hiểu lầm a!" cười khan hai tiếng. Nếu ngang bướng từ chối tiếp điện thoại, hiểu lầm kia sớm được cởi bỏ, cũng kéo dài tới tại.

      "Chuyện là hiểu lầm, chuyện của em hình như phải là hiểu lầm a?" hợp lý chất vấn, ngữ điệu có chút cố ý.

      "Ah? có ý gì?" chớp chớp mắt đẹp giả ngu.

      Phùng Cương Diễm nheo mắt lại liếc nhìn , bên ngoài cười nhưng trong lòng cười hỏi: " phải là vì em giận , cho nên đáp ứng cùng tên dê xồm đó ra ngoài sao?"

      " phải đâu!" vội vã phủ nhận, cho dù là cũng phải a!" chính là nhà khoa học chủ của dự án lần này."

      "Chính là ?" Phùng Cương Diễm kinh ngạc cất cao giọng, ngay sau đó trong cơn giận dữ cứng rắn ra lệnh: "Cái quái gì vậy! Em đừng làm tiếp dự án đó nữa!"

      "Có ký hợp đồng rồi, tại công trình làm nửa làm sao bỏ ngang làm được, sợ rằng gây khó khăn." đến chuyện này liền đau đầu, tại rất lo lắng sau này chạm mặt biết phải làm sao bây giờ?

      "Nếu dám gây khó khăn em liền kiện tội quấy rối tình dục! Huống chi chiếm được tiện nghi của em, có tiếp tục làm, cũng gây khó khăn cho em thôi." Phong cách làm việc của loại lũ tiểu nhân này dùng đầu gối nghĩ cũng lường trước được, bất quá vừa mới nghĩ tới, Phùng Cương Diễm liền tức giận nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

      tính kỹ giờ tan sở của , chạng vạng tới, ai ngờ chờ lâu vẫn thấy về nhà, đói bụng đến ngực dán vào lưng, thể làm gì khác hơn là ra ngoài kiếm chút gì ăn, kết quả đồ còn chưa có ăn, nhìn thấy ngồi xe của người khác trở lại, vì vậy liền chạy qua len lén dò xét.

      Vốn là thấy đến nhà còn lưu luyến rời ngồi ở trong xe chuyện phiếm với tên kia, nhất thời đem tên đàn ông kia kia cùng chuyện mất liên lạc với liên tưởng lại mối, cảm thấy nón xanh chụp lên đầu*, giận dữ ngút trời, nghĩ tới sau khi chuyện, người nọ lại bắt đầu động tay động chân với ?! Phát có cái gì đúng, lập tức xông lên trước thay giải vây, cưỡng chế tên mặt người dạ thú máu dê che trời kia cút .

      (*Đội nón xanh tương đương với bị cắm sừng ở Việt Nam)

      "Bình thường ta biểu rất có phong độ, em nghĩ tới lại đột nhiên biến thành như vậy." Thi Tuấn Vi vẫn còn sợ hãi, vô tội ngập ngừng.

      "Cái này gọi là biết người biết mặt nhưng biết lòng, coi em sau này còn dám tùy tiện lén lút cùng người đàn ông khác ra ngoài sau lưng nữa ." Đôi mắt liếc xéo, bàn tay đặt ở sau gáy trừng phạt ngắt cái, hù dọa .

      " làm chi mà em lén lén lút lút như vậy?" chép miệng, vì mình mà giải thích."Cùng khách hàng ăn bữa cơm, uống cà phê xã giao là việc khó tránh khỏi."

      " hy vọng để em bởi vì chuyện công việc mà phải chịu bất kỳ tủi thân gì." Cương Diễm lặng lẽ thở dài,trong đôi mắt nhìn nàng tràn đầy tình đau lòng, cưng chìu.

      Cảm nhận được bảo vệ của , như dòng nước ấm ngọt ngào chảy qua tim, Tuấn Vi nghiêng đầu dựa vào bả vai làm nũng.

      "Ngày mai em báo cáo chuyện này với ông chủ, xem có cần tìm nhà thiết kế khác tới phụ trách hay ." biết tán thành để mình tiếp tục tiếp xúc với Tống tiên sinh, cho nên cũng muốn khiến lo lắng.

      "Ừ, nếu là ông chủ công ty em bảo vệ nhận viên, vậy cũng cần phải ra sức cho nữa, em nhớ, vĩnh viễn có chăm lo cho em." nghiêm túc dặn dò.

      là người phụ nữ quý nâng niu trong lòng bàn tay, cho nên tuyệt đối cho phép bị người khác khi dễ. Thay vì để chịu thiệt thòi, bằng mang theo tôn nghiêm rời , dù sao chỉ cần có tài hoa có năng lực, nhất định phải chôn chân ở nơi đó.

      " , đẹp trai muốn chết!" khoác cánh tay , để cho cưng chìu đến trái tim thấm mật, nên lời ra cũng ngọt như mật.

      "Bây giờ em mới biết sao?" nghiêng đầu nhíu mày với , phụng phịu đáp lại.

      "Hi hi!" bật cười, ngay sau đó nhớ tới còn chuyện quan trọng chưa giải quyết."Đúng rồi, còn ba mẹ em phải làm sao bây giờ?"

      "Yên tâm, chịu đòn nhận tội." Cương Diễm mỉm cười vỗ vỗ bên má , trả lời rất có trách nhiệm.

      "Ai... " cúi đầu, tự trách vẽ vòng vòng đùi ."Chỉ tại em chưa nghe giải thích tức giận, xin lỗi." có thành ý như vậy, cũng phải có dũng khí xin lỗi.

      nhìn nhìn , nụ cười mỉm nhảy lên khóe miệng.

      "Ừ... " cố ý do dự, muốn chấm mút."Chỉ xin lỗi ngoài miệng, hình như đủ thành ý."

      "Vậy phải làm thế nào mới có thành ý?" lại nhảy vào hố đào sẵn.

      chu môi, chỉ chỉ mình.

      Tuấn Vi nhìn khuôn mặt vốn tuấn tú đẹp trai lại làm ra vẻ mặt bạch tuộc tức cười như vậy, chết sững mấy giây, hiểu ý, khỏi mỉm cười.

      cũng làm miệng bạch tuộc, dán lên miệng , mắt cười đến híp lại, cùng bốn mắt tương giao, hai người hẹn mà cùng bật cười.

      Phùng Cương Diễm theo bản năng nắm giữ quyền chủ động, chế trụ gáy , hôn sâu hơn, ôm lấy lửa nóng dây dưa mà hôn.

      Theo nụ hôn vong tình, nhiệt độ trong phòng cũng càng lúc càng cao, nóng đến bọn họ rút từng món quần áo, dùng mỗi tấc da thịt để cảm thụ lẫn nhau, căn bản chịu ảnh hưởng bởi bầu khí rét lạnh của mùa đông bên ngoài phòng.

      Hạnh phúc, ra là chuyện hoàn toàn khó khăn, chỉ cần thương lẫn nhau, mỗi ngày trôi qua đều ngập tràn hạnh phúc!

      ☆☆☆☆☆☆☆☆☆

      Dự án của Tống tiên sinh, sau khi Thi Tuấn Vi trình báo công ty, lấy phương thức thay đổi người thiết kế để giải quyết.

      Phùng Cương Diễm suy đoán sai, tên họ Tống kia vừa bắt đầu đúng là muốn ỷ vào thân phận khách hàng để gây khó khăn, nhưng ông chủ công ty thiết kế cũng phải là nhân vật đơn giản, vốn là có ý lo liệu dàn xếp ổn thỏa , nhưng Tống tiên sinh lại ngang ngạnh, vì vậy ông chủ liền tỏ lập trường ủng hộ nhân viên, vừa đấm vừa xoa, cuối cùng, Tống tiên sinh chỉ biết bắt nạt kẻ yếu liền dám phách lối, đập phá khắp nơi nữa.

      Đoạn kinh nghiệm vui này, làm cho bước chân của Thi Tuấn Vi hòa hoãn lại, hề liều chết công tác nữa, cho nên thời gian rảnh rất nhiều, lấy chiếu cố nghiệp, thân tình, tình làm mục tiêu.

      Lại đến Phùng Cương Diễm chịu đòn nhận tội, rất dụng tâm muốn vãn hồi ấn tượng của cha mẹ vợ tương lại, sau khi hiểu lầm tiêu tan, xin Thi Tuấn Vi số điện thoại của hai bác, trước tiên dùng điện thoại chia ra giải thích nhận tội với ba và mẹ Tuấn Vi.

      Khi hai vị trưởng bối biết được Cương Diễm là bởi vì khẩn cấp đưa cha cấp cứu, mới thể thất hẹn với bọn họ, thái độ lập tức biến chuyển, từ rất tức giận trở thành vui vẻ cho qua, từ hài lòng trở thành rất hài lòng.

      Mà cách năng khôi hài hào sảng của Cương Diễm trong điện thoại, thái độ thẳng thắn thành khẩn, cũng nhanh chóng chiếm được cảm tình của hai lão, liền thân thiện hẹn gặp lần nữa, muốn đến Cao Hùng gặp mặt bọn họ lần.

      Lần này, Phùng Cương Diễm dám chậm trễ chút nào, lợi dụng ngày nghỉ tết Nguyên Đán, sửa soạn ổn thỏa, chờ Thi Tuấn Vi từ Đài Bắc tới Đài Trung gặp mặt , sau đó hai người cùng nhau Cao Hùng, như vậy khó có tình huống đột ngột nào phát sinh làm hỏng chuyện.

      "Cha, mẹ, chúng con trở về."

      Thi Tuấn Vi tự mở cửa vào nhà nhàng cất giọng kêu, Phùng Cương Diễm xách quà đầy tay theo phía sau, chỉ chốc lát sau, hai lão từ phòng bếp và lầu hai bước nhanh ra, tươi cười rạng rỡ quan sát Phùng Cương Diễm mà họ mong đợi lâu.

      "Chào bác trai, bác ." Phùng Cương Diễm vận đồ tây cúi đầu chào hỏi, đưa lễ vật lên, phong độ nhàng làm cho người ta vừa nhìn liền có cảm tình."Đây là chút lòng thành, hi vọng hai bác thích."

      "Ảnh mua hai cân quán quân trà cho ba ba, còn có tổ yến đường phèn cho mẹ." Thi Tuấn Vi cười duyên giúp Phùng Cương Diễm giới thiệu.

      "Người đến là tốt rồi, còn mua đồ làm chi!" Mẹ Tuấn Vi đưa tay nhận lấy, rất hài lòng với dáng vẻ cao ngất xuất sắc, chú trọng lễ tiết của Cương Diễm, cười cực kỳ thân thiết.

      Lần trước lúc mất hứng từng cái gì người có tiền khó phục vụ, đủ thành khẩn mau chia tay, tại tất cả đều ném lên chín tầng mây rồi.

      "Món quà này lần trước con cũng mua xong rồi, may là bác trai bác so đo chuyện con thất hẹn, mới có cơ hội đưa chúng đến tay hai bác." Phùng Cương Diễm đặc biệt nhận lỗi, bày tỏ rằng mình đối với chuyện thất hẹn vẫn còn canh cánh trong lòng.

      "Cái loại tình huống đó nếu chúng ta còn so đo, liền quá hiểu lý lẽ." Ba Tuấn Vi vỗ vỗ bả vai , chủ động quan tâm hỏi."Thân thể ba con khá hơn chưa?"

      "Trước mắt coi như ổn định, qua năm lại chuẩn bị mổ." Phùng Cương Diễm theo ba Tuấn Vi vào phòng khách ngồi xuống, nhàng trả lời."Ba con biết con muốn tới gặp cha mẹ của Tuấn Vi, liền muốn con muốn mời hai bác có rảnh rỗi đến Đài Trung chơi chuyến."

      Thi Tuấn Vi bên cạnh mỉm cười gật đầu như bằm tỏi, bởi vì khi đến Đài Trung gặp mặt Phùng Cương Diễm thăm cha .

      "Tốt tốt." Mẹ Tuấn Vi nghe thấy con rất được gia đình đối phương thích, khỏi cảm thấy mừng rỡ.

      Xem ra, chữ bát (八) có dấu phủi, rốt cuộc hai vợ chồng bọn họ cũng sắp có thể hoàn thành tâm nguyện gả con ra ngoài rồi! (Myu: Hai bác này là Tuấn Vi năm này hai mươi tám (nhị thập bát) tuổi nên có thể "phủi" ra ngoài :)])

      "Các con từ Đài Trung chạy tới, nhất định là rất đói bụng đúng ?" Ba Tuấn Vi bề ngoài có vẻ rất nghiêm túc, nhưng kỳ rất hiếu khách."Thức ăn cũng chuẩn bị xong rồi, vừa ăn vừa chuyện nhé."

      Còn chưa ngồi nóng mông, bọn họ lại dời trận địa đến phòng ăn.

      "Tất cả những món này đều là do mình bác làm sao?" Nhìn bàn thức ăn, còn có chút món ăn thủ công, Phùng Cương Diễm kinh ngạc hỏi.

      "Đúng vậy a, vì các con, từ giữa trưa bác bắt đầu chuẩn bị." Mẹ Tuấn Vi đắc ý .

      " là lợi hại, mỗi món thoạt nhìn đều rất ngon nha." Cặp mắt Phùng Cương Diễm sáng trong suốt nhìn thức ăn, miệng ngọt ngào khen ngợi, khiến mẹ Tuấn Vi rất thích." tại rốt cuộc con biết tay nghề nấu nướng của Tuấn Vi là từ đâu mà ra rồi."

      "Nó a, còn chưa bằng phần năm lợi hại của mẹ nó." Ba Tuấn Vi giễu cợt con .

      "Ai , dầu gì cũng được phần năm chứ!" Thi Tuấn Vi phản bác kháng nghị.

      "Bác trai và Tuấn Vi hạnh phúc." Phùng Cương Diễm nhìn tình cảm người nhà bọn họ tốt như thế, khỏi lòng cảm thấy thích và ngưỡng mộ.

      khí gia đình như vậy, chưa bao giờ cảm thụ được, đồng thời cũng làm sinh lòng thèm muốn, cũng muốn trở thành thành viên trong đó.

      "Về sau con có thể thường xuyên cùng Tuấn Vi trở về, bác lại nấu cho con ăn." Mẹ Tuấn Vi ai cả đường , vừa vừa gắp đồ ăn cho Phùng Cương Diễm.

      "Dạ." Phùng Cương Diễm gật đầu đáp ứng.

      " Mẹ Tuấn Vi bình thường cũng nhiệt tình như vậy đâu, chỉ có ở tình huống đặc thù hoặc là lúc có khách đặc biệt mới có thể phí công như vậy, xem ra về sau bác có thể hưởng sái lộc ăn của con rồi." Ba Tuấn Vi cố ý chọc ghẹo , trêu vợ hiền bên cạnh.

      "Ý của ông là bình thường tôi rất lười, cho ông ăn rất kém sao?" Mẹ Tuấn Vi uy hiếp nheo mắt lại, lập tức phản ứng.

      " phải, tôi là bình thường ăn rất ngon, hai đứa trở về lại được ăn ngon hơn nữa." Ba Tuấn Vi gió chiều nào che chiều ấy, mềm nhũn như con chi chi.

      " thế còn nghe được!" Mẹ Tuấn Vi hừ lạnh.

      Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi mỉm cười nhìn bọn họ tranh cãi, sau đó ăn ý mười phần đồng thời nhìn về phía đối phương, phía dưới bàn ăn, nắm tay nhau, trái tim cảm thụ mừng rỡ ấm áp khó nên lời.

      bàn ăn, rất sung sướng, bàn bốn người vừa ăn vừa chuyện, Phùng Cương Diễm nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với hai vị trưởng bối.

      Vượt qua bữa ăn tối vui vẻ, mọi người tạm thời nghỉ ngơi, lần này về nam, Phùng Cương Diễm định ngủ lại nhà Tuấn Vi hai đêm, Mẹ Tuấn Vi còn đặc biệt quét dọn phòng khách cho , chút vật dụng hằng ngày cũng chu đáo chuẩn bị đầy đủ.

      Sau khi tắm rửa, Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi trở lại phòng khách tâm tình với hai lão.

      "Ai, hôm nay có hoạt động mừng năm mới, khắp nơi đều rất náo nhiệt, các con có thể xem chút." Ba Tuấn Vi chỉ vào tin tức viết báo, nhiệt tình giúp bọn an bài tiết mục.

      "Chúng con bến tàu chơi chút là được rồi." Thi Tuấn Vi biết vào đêm, cảnh sau cảng rất đẹp, hơn nữa hôm nay là đêm giao thừa, có thể từ xa nhìn thấy pháo hoa.

      "Hay quá, bác trai bác cùng nhé?" Mặc dù Phùng Cương Diễm cũng có nhiều kinh nghiệm chung đụng với người lớn tuổi, nhưng bởi vì Thi Tuấn Vi, cho nên đối với cha mẹ sinh ra tự nhiên cũng rất dụng tâm.

      Nghe Cương Diễm sắp ra khỏi cửa còn biết hỏi thăm bọn họ, băn khoăn bọn họ, mẹ Tuấn Vi càng hài lòng hơn.

      " được, lớn tuổi rồi, thích chen lấn, các con xem ." Mẹ Tuấn Vi tươi cười cự tuyệt, hai vợ chồng bọn họ cũ kỹ cũng rất cũ kỹ, thoải mái cũng rất thoải mái , biết nam nữ trẻ tuổi chuyện đương, thích hợp làm kỳ đà cản mũi, hơn nữa, còn là hai con kỳ đà cản mũi già khú gần trăm tuổi.

      "Đúng rồi, hai con ." Ba Tuấn Vi cũng phụ họa, sau đó với con : "Con làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn Cương Diễm thăm thú chung quanh chút, buổi tối có thể hồ tình a, bến tàu nữa, còn có Lãnh quán ở vịnh Tây tử."

      "Con biết." Thi Tuấn Vi mỉm cười, biết ba ba rất là nghiêm túc muốn an bài hành trình thay bọn họ.

      "Vậy mau !" Mẹ Tuấn Vi thúc giục đẩy bọn họ ra cửa lớn.

      ", chúng ta lãng mạn phen." Thi Tuấn Vi ngẩng đầu len lén nháy mắt với Phùng Cương Diễm.

      Lãng mạn phen? Nghe cái từ này, đỉnh đầu Phùng Cương Diễm nhảy ra cái bóng đèn lóe sáng.

      Cơ hội tốt, mau chuẩn bị!

      " trở về phòng lấy vài thứ." Chân như đạp Phong Hỏa Luân xông lên lầu, chỉ chốc lát sau liền quay trở lại.

      (* Phong hoả luân: hai bánh xe lửa dưới chân Natra í.)

      nhìn vội vã chạy lên chạy xuống, khỏi tò mò hỏi: " lấy cái gì a?"

      " có gì." Bởi vì muốn giữ bí mật, cho nên trả lời quấy quá, sau đó tạm biệt hai lão."Vậy chúng con lên đường đây, tạm biệt bác trai bác ."

      ôm lấy bả vai Tuấn Vii, bọn họ cùng nhau sánh bước.

      Nhìn bóng lưng bọn họ dưới ánh đèn, tự nhiên đan vào nhau, ba mẹ Tuấn Vi vui mừng mỉm cười, hài lòng đối với Phùng Cương Diễm càng có lời nào có thể miêu tả được.

      Ngày mai là tết Nguyên Đán, hai vợ chồng bọn họ năm mới hi vọng mới, mong mỏi con cưng mau chóng có tin vui!

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG KẾT THÚC

      Khí trời rất lạnh, mỗi người đều mặc đến tròn vo, hoặc tham gia chơi các hoạt động mừng năm mới, hoặc mang theo bạn bè quậy tưng bừng, vào đêm giao thừa đưa năm cũ đón năm mới này, khắp nơi đều tràn đầy khí náo nhiệt.

      Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi chen đến chỗ có nhiều người, mà lựa chọn Lãnh quán Đả Cẩu** tại vịnh Tây tử.

      (**Đả Cẩu: tên cũ của thành phố Cao Hùng, Đài Loan)

      "A! Chúng ta đứng đây ngắm cảnh là được rồi, cần lên đó đâu." Nhìn cầu thang cao vút sườn núi, Thi Tuấn Vi lập tức từ chối.

      " Quang cảnh phía rất đẹp, vận động cái đối với thân thể cũng rất tốt!" Phùng Cương Diễm lôi kéo bước lên bậc thang, vừa leo thang vừa cố gắng trêu tức .

      "Ai, mỗi lần leo lên tới cũng gãy cả chân." khom lưng ai oán than thở.

      Nhưng vào lúc này, đôi vợ chồng già lấy tốc độ mau gấp mấy lần lướt qua, Thi Tuấn Vi xoay mình ngậm miệng, ánh mắt nhanh như chớp len lén dò xét bọn họ.

      "Leo cầu thang còn chậm hơn cả ông già bà lão, rất mất thể diện ha?" Sau khi kéo giãn khoảng cách, tiếng giễu cợt theo gió đêm lành lạnh bay tới.

      Nghe vậy, hồi nhiệt khí xông lên ót, Thi Tuấn Vi liếc về hướng Phùng Cương Diễm.

      "Ha ha ha... " Vẻ mặt đáng cùng phản ứng của chọc cho Phùng Cương Diễm vừa cười ha ha, vừa tiếp tục leo lên ." thôi!"

      Thi Tuấn Vi xấu hổ nhìn chằm chằm bóng lưng của , nảy ra ý.

      "Trèo nổi nữa, cõng em !" giống như chú khỉ con nhảy lên lưng .

      "Ôm chặt nhé." cưng chìu mỉm cười, cũng cự tuyệt , ngược lại nâng mông của lên, bước chân vững vàng từ từ mà lên.

      tựa vào bả vai rộng rãi của , từng bước từng bước, trái tim cũng lay động theo , giống như đưa bé được cưng chìu, khóe miệng mỉm cười ngọt ngào.

      Trèo đến chỗ cao nhất, bên tay phải chính là Lãnh quán quốc nổi tiếng Đả Cẩu, kiến trúc đá đỏ dưới ánh đèn chiếu xuống, tản ra loại khí tĩnh mật lãng mạn.

      Phùng Cương Diễm đặt xuống, tự mình chạy chuyện với nhân viên phục vụ, sau đó lộn trở lại bên người , dưới hướng dẫn của nhân viên phục vụ, tới cái bàn bên hành lang ngồi xuống.

      Khi nhân viên phục vụ đưa thức uống tới, Phùng Cương Diễm thuận miệng hỏi: "Nơi này em tới chưa?"

      "Có a, lúc học cấp ba tới cùng các bạn học." Xuyên qua cửa sổ hình vòm, nhìn cảnh thành phố sáng chói xa xa.

      " riêng với con trai chứ?" so đo hỏi.

      đầu tiên là mím môi cười liếc xéo mới trả lời." có! Trước mắt chỉ có ."

      "Vậy em đáp ứng , về sau chỉ có thể đến chỗ này với a!" ngang ngược cầu.

      "Tại sao?" cố ý hỏi.

      Nào có ai tự nhiên lại cầu như vậy!

      "Bởi vì nơi này trở thành nơi kỷ niệm của chúng ta." thâm ý , ngay cả nụ cười cũng thần thần bí bí.

      "Có ý gì?" hiểu ra sao.

      Nhìn sâu vào mắt , khóe miệng Phùng Cương Diễm cong lên, từ trong túi áo khoác lấy ra cái hộp màu xanh nước biển.

      Thi Tuấn Vi nháy mắt mấy cái, ngửi được bầu khí tầm thường, tim của khỏi đập nhanh hơn.

      "Ha ha... phải là muốn cầu hôn chứ?" thông minh lập tức suy đoán, khẩu khí giả bộ nhàng, ra , càng ngày càng hồi hộp.

      "Đúng vậy a, muốn cầu hôn em." vừa vừa mở nắp hộp ra, trong hôp chiếc nhẫn kim cương tao nhã hào phóng lẳng lặng lấp lánh nằm nền vải nhung.

      Phùng Cương Diễm ra khỏi chỗ ngồi, mặt ngó quỳ chân đất, trình lên vật tượng trưng cho vĩnh hằng.

      "Chúng ta kết hôn , muốn mỗi ngày ở cùng em, muốn sống riêng nữa." chân thành biểu đạt tình say đắm dành cho .

      Ở chung rất dễ dàng, ở riêng đơn giản a, lòng của bọn họ thắt lại cùng nhau, đơn giản chỉ cần tách ra, còn hoàn chỉnh nữa!

      Thi Tuấn Vi nhìn , biết tại sao mình lại cảm động đến nên lời.

      Trước kia khi xem phim thấy vai nữ chính bị cầu hôn khóc đến sụt sịt, đều cảm thấy thể hiểu được, có cái gì phải khóc, nhưng bây giờ, khi đặt mình trong tình cảnh này, đúng là có loại cảm thụ lỗ mũi ê ẩm, hốc mắt nóng lên!

      "Tuấn Vi, em nguyện ý gả cho chứ?" Đợi được câu trả lời của , Phùng Cương Diễm vốn rất chắc chắn, lòng dạ cũng bắt đầu treo lơ lửng trung.

      phát sắc mặt của trắng ra, vẻ mặt hơi cứng lại, ánh mắt bắt đầu tràn đầy lo lắng, ngay cả bàn tay cầm chiếc nhẫn kim cương cũng hơi run run, mỉm cười, hơn nữa còn cười đến ngọt ngào hạnh phúc.

      Bởi vì hành động đó đại biểu coi trọng và quan tâm đến cỡ nào, đại biểu sợ cự tuyệt, mà nỗi sợ kia, là từ tình nồng đậm thâm sâu mà ra.

      "Em nguyện ý." đưa bàn tay mềm mại ra, mỉm cười gật đầu.

      Ngữ điệu đồng ý của đối với Cương Diễm mà giống như là tiếng nhạc vô cùng dễ nghe, Phùng Cương Diễm xoay mình thở phào nhỏm, vui sướng thay thế tâm tình khẩn trương mới vừa rồi.

      cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóng, luống cuống tay chân vội vàng đeo nhẫn cho .

      "Cám ơn em nguyện ý giao mình cho ." Người ta kết hôn cần dũng khí, cho nên tự đáy lòng cũng cảm tạ lòng tin của .

      "Em nghĩ, có ai em hơn ." dìu đứng dậy, đôi mắt rưng rưng.

      "Em cực kỳ đúng." bưng lấy bên má , vui vẻ hôn , cũng được nhiệt tình đáp lại.

      Sau nụ hôn nóng hừng hực, bọn họ dựa vào nhau, điều hòa hơi thở.

      "Em có biết bây giờ chúng ta ngồi đâu ?" hài lòng vuốt ve mái tóc đen của .

      nhìn quanh bốn phía, sau đó buồn bực lắc đầu cái, cảm thấy vị trí này có gì khác lạ.

      "Đây là bàn cầu hôn trứ danh, có rất nhiều người ở chỗ này cầu hôn thành công, cho nên truyền thuyết cầu hôn ở chỗ này tỷ lệ thành công rất cao." mỉm cười giải thích.

      "Có ?" kinh ngạc hỏi.

      " phải chúng ta là trong những ví dụ thành công sao?" cực kỳ đắc ý, từ nay về sau, Thi Tuấn Vay cùng nắm tay nhau hết cuộc đời.

      "Cũng đúng!" Tuấn Vi ngu ngơ cười.

      "Cũng may em đồng ý lời cầu hôn của , nếu cự tuyệt, tương đương với việc đập bảng hiệu của người ta, chỉ sợ thể ra khỏi nơi này." Cương Diễm khoa trương giỡn.

      "Cho nên cũng lên kế hoạch sẵn rồi sao ?" liếc .

      "Đúng, em căn bản là trốn thoát năm ngón tay của ." xòe bàn tay ra chụp vào trung.

      " sao, dù sao em cũng hoàn toàn muốn trốn... " nghiêng đầu, ở trong cảnh đêm xinh đẹp, triền miên, nhiệt tình hôn , vì nhau lưu lại giờ khắc xinh đẹp vĩnh hằng này...

      Chú thích:

      ☆ Về chuyện tình của Phòng Ải Linh , mời xem "Bảo bối xin lỗi", còn khác trong hệ liệt là: "Kết hôn hạnh phúc".

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :