1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại sinh em bé - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33


      Tần Dịch Hoan tối sầm mặt, hề ngẫm lãi tại sao Tề Minh Nguyệt luôn vừa khéo gặp được Triệu Ngạn Kiều, dứt khoát cầm chìa khóa xe vừa đặt bàn trà lên, xuống lầu. Dọc đường , xe lao như bão táp, biết vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, cuối cùng lấy tốc độ nhanh nhất tới Blue Rose.

      Đôi tay hơi run rẩy, trong lòng nặng trĩu, đè ép gần như thở nổi. Trước khi đẩy cửa ra, tự nhủ rằng phải tin tưởng , phải bình tĩnh hòa nhã nghe , phải khoan dung hơn, càng phải lý trí hơn. Nhưng tất cả đều biến thành lửa giận ngập trời ngay khi cửa được mở ra.

      Cái người mà luôn luôn muốn đối xử tốt kia, giờ này phút này ý loạn tình mê nằm ở dưới thân người khác, hề giãy giụa, cũng hề phản kháng.

      ****&****

      Triệu Ngạn Kiều cảm thấy thế giới này khó dây dưa nhất chính là kẻ say rượu, ngay cả luôn luôn ôn hòa như Chu Thần Cốc cũng thể là ngoại lệ.

      "Chu Thần Cốc, mau tỉnh lại !" Triệu Ngạn Kiều kéo Chu Thần Cốc mềm oặt như bãi bùn nhão đứng lên, nhưng người phụ nữ như sao có thể khống chế được đấng mày râu! Chu Thần Cốc giống như có xương tựa lên người , suýt chút nữa đè bẹp dí!

      "Chu Thần Cốc! mau dậy , tôi đưa về!" Cứ như vậy cũng ổn, Triệu Ngạn Kiều cắn răng cái, hung hăng véo cái, thừa dịp mở hé mắt liền đẩy đẩy .

      "Chu Thần Cốc, uống say rồi, mau dậy , tôi đưa về nhà!" rất vội, con trai ở nhà, biết bây giờ tỉnh dậy chưa, biết đói chưa....

      "....." Hai mắt Chu Thần Cốc đầy sương mù, chút tiêu cự, bám ở người Triệu Ngạn Kiều, si mê lầm bầm tiếng.

      " cái gì?" Triệu Ngạn Kiều nghe lời , nghiêng lỗ tai tiến gần vào, hỏi lại. cho là có chuyện gì quan trọng muốn với mình, ngờ mới vừa đến gần, hai lỗ tai liền rót đầy tiếng gọi nỉ non của .

      "Tiểu Kiều.....Tiểu Kiều......"

      Thân thể Triệu Ngạn Kiều cứng đờ, trái tim cũng run rẩy theo. Tiểu Kiều, tiểu Kiều. Trước đây chưa từng gọi như thế, nhưng còn có thể nhận ra , lên vẫn có ý thức. Triệu Ngạn Kiều từ từ thả lỏng thân thể, ở trong lòng tự với mình nên so đo với đồ ma men.

      "Chu Thần Cốc, đứng lên , tôi đỡ ra ngoài!" Triệu Ngạn Kiều vỗ vỗ lưng , .

      Nhưng Chu Thần Cốc vẫn hề có phản ứng gì, trong lòng Triệu Ngạn Kiều vô cùng gấp gáp, lãng phí nhiều thời gian như vậy, thể cứ do dự nữa. Nếu như Chu Thần Cốc vẫn còn thế này, chính tuyệt đối thể kéo về nhà được, tốt hơn là gọi cho tiểu Mạch thôi.

      tay nâng Chu Thần Cốc, tay kia thò vào trong túi xách định lấy di động ra. Nhưng đúng lúc đó, Chu Thần Cốc đột nhiên tiến sát lại, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể đếm những sợi lông mi mảnh cong vút của .

      "Tiểu Kiều....Tiểu Kiều......" Ánh mắt vì hơi men mà rút vẻ nhã nhặn thường ngày, đổi thành sáng trong mà ướt át, lông mi chớp chớp giống như đứa bé nghịch ngợm, mang theo ý cười nhìn , trong miệng lẩm bẩm tên của .

      "Tiểu Kiều....Tiểu Kiều...."

      Hai tiết dịu dàng mà triền miên theo đầu lưỡi bật ra, tiếng rồi lại tiếng đều mang theo tình cảm nóng rực mà nồng nàn. Triệu Ngạn Kiều ngẩn ngơ, cuống quít đẩy ra rồi lui về phía sau. Mất chống đỡ của , thân thể Chu Thần Cốc lập tức ngã nằm xuống đất, Triệu Ngạn Kiều vội vàng chạy đến đỡ , ngờ lại bị đẩy ngã luôn xuống đất, đặt ở phía dưới.

      "Tiểu Kiều....." Ma men hề cảm thấy có gì bất ổn, đầu cọ cọ, thoải mái vùi vào cổ , mặc cho Triệu Ngạn Kiều có đẩy có giãy dụa thế nào cũng thoát ra được.

      Triệu Ngạn Kiều cảm thấy cứ như vậy phải là cách hay, vì vậy giãy dụa nữa, chuẩn bị dưỡng sức hất mạnh ra. Nhưng đúng lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Triệu Ngạn Kiều nâng cổ lên, vừa vặn chống lại đôi mắt tóe lửa của Tần Dịch Hoan.

      Đau, đau lòng muốn chết, máu dịch bị lửa giận mãnh liệt đun sôi trào trong nháy mắt, mạch máu phồng lên như muốn nổ tung, thân thể căng cứng đến mức có thể nứt toát ra.

      Cái gì mà muốn ở cùng cả đời, muốn cùng nuôi nấng con trai đến lúc trưởng thành đều là dối trá! Tất cả đều là lừa gạt ! Lừa gạt hết! Tần Dịch Hoan bước từng bước đến gần Triệu Ngạn Kiều, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm, sắc bén như muốn lăng trì .

      "Tần Dịch Hoan, mau giúp em tay." Mặc dù Triệu Ngạn Kiều nhận ra Tần Dịch Hoan hiểu lầm cái gì đó, nhưng lúc này lại có cơ hội giải thích cho
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34


      Tần Dịch Hoan ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết nên làm cái gì, hề muốn như vậy, muốn ly hôn, muốn chút nào....

      "Được rồi, vậy ly hôn!" Vẻ mặt Triệu Ngạn Kiều bình tĩnh, chút luống cuống, đứng dậy khỏi ghế sofa rồi ra ngoài cửa, để ý tới Chu Thần Cốc say đến bất tỉnh nhân .

      Lồng ngực khó chịu gần như thở nổi, nỗi đau đớn giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn lan tràn khắp cơ thể. Ly hôn ư....Vậy ly hôn thôi. Về phần Chu Thần Cốc, đấng mày râu như ta ở lại trong phòng xảy ra chuyện gì đâu, bây giờ tự lo còn xong, đâu còn có thể phân chia tinh thần chăm sóc ta chứ.

      Chưa bao giờ nghĩ đến chuyện diễn biến thành như hôm nay, thôi, có lẽ ngay từ đầu nên cầu quá mức xa vời, cho tới lúc được công bố, suýt chút nữa chịu nổi.

      Ở phía sau, Tần Dịch Hoan mím chặt môi nhìn bước từng bước ra ngoài, chút do dự, đáp ứng rất sảng khoái. Có phải ngay từ lúc bắt đầu cẩn thận tính toán muốn rời khỏi ? Có phải hề có chút luyến tiếc nào ?

      Nhưng bỏ được, mặc dù lạnh lùng, thờ ơ như vậy nhưng hề muốn rời . thích nấu những bữa ăn thơm phức, thích vào những buổi sáng là phẳng âu phục rồi tự tay đưa cho , thích nhận những tin nhắn quan tâm của vào lúc còn chưa tan ca....

      Tất cả, tất cả đều khiến nhung nhớ, dùng cách của mình để hòa nhập bản thân vào cuộc sống của , vây chặt trong lưới tình dày, tránh được thoát xong.

      Nhưng, bây giờ muốn rời , quản nữa. Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?!

      "Tiểu Trạch phải làm thế nào?" Ngay khi tay Triệu Ngạn Kiều nắm lấy tay nắm cửa, Tần Dịch Hoan chợt mở miệng hỏi, tiếng khàn khàn mà khô khốc, giống như bệnh nhân bị bệnh lâu ngày mới khỏi bệnh, ngay cả chính cũng sợ hết hồn.

      "Em là mẹ của nó." Triệu Ngạn Kiều chỉ năm chữ này, ý tứ hai năm mười, đối với , tiểu Trạch là người quan trọng nhất thế giới này, cho dù có buông tha chính mình cũng bao giờ buông tha bé.

      " là ba nó." Tần Dịch Hoan nắm chặt quả đấm, khắc chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình. Nếu như Triệu Ngạn Kiều có quay đầu lại, nhất định thấy trong mắt tràn đầy khổ sở, nhưng hề quay lại, phải là muốn mà là dám.

      Mẹ và ba! Tần Dịch Hoan cảm thấy lòng mình chua xót, bọn họ nên ở chung chỗ, bọn họ kết làm vợ chồng dưới chứng kiến của nhiều người như vậy, bọn họ có pháp luật bảo vệ, còn có cục cưng chung, làm sao có thể tách ra đây? thể!

      " có thể đến thăm nó." Triệu Ngạn Kiều hơi ngửa đầu, trong giọng mang theo chút giọng mũi.

      Cho dù tin , cũng có khả năng có người khác, vẫn thể xóa bỏ là từ trước đến giờ đối xử với rất tốt. Đó là ấm áp duy nhất trong hơn mười năm đơn trong sinh mệnh của . Cho dù lúc này mồi lửa tắt, nhưng ngọn lửa ấy vẫn thiêu đốt ở trong lòng như cũ, sáng ngời, muốn bỏ qua cũng được.

      chịu thua rồi! nhận thua rồi! Tại sao vẫn còn chưa buông lời, với câu xin lỗi có khó khăn đến thế ư? có thể so đo, so đo trong lòng còn có người khác, làm đến thế rồi, sao vẫn có thể thờ ơ như thế!

      "Triệu Ngạn Kiều...." Tần Dịch Hoan đột nhiên gọi tên nhưng Triệu Ngạn Kiều hề quay đầu lại, cứ đứng yên ở nơi đó, giống như đợi câu kế tiếp của , lại giống như mở cửa ra ngay lập tức.

      "Em nhẫn tâm."

      "Cảm ơn lời khen." Triệu Ngạn Kiều khẽ run lên, nhưng vẫn quật cường đối chọi gay gắt với như cũ.

      "Nếu như có việc gì, vậy em trước." Nước mắt đảo quanh hốc mắt, ghét nhất là khóc ở trước mặt người khác, cần yếu đuối, cần đồng tình, huống chi còn có tiểu Trạch nữa. muốn ở trong căn phòng này thêm phút nào nữa!

      Triệu Ngạn Kiều cắn cắn môi muốn ra, nhưng ngay khi vừa nhấc chân lên, sau lưng chợt truyền đến trận va đụng mãnh liệt. Triệu Ngạn Kiều kinh hãi, muốn phản kháng kịp nữa, thân thể bị dùng sức xoay lại ôm chặt vào trong lòng, sức lực lớn đến nỗi dường như có thể bóp vụn xương cốt .

      "Em cần , làm sao em có thể cần chứ!" Sắc mặt xanh mét, trong con ngươi lóe lên tia sáng điên cuồng và khổ sở, cánh tay ghìm chặt vòng eo mảnh khảnh của , dường như muốn khảm
      [​IMG]
      Chris, Phong Vũ Yên, haimap23462 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35


      "Tiểu Mạch, mình muốn ly hôn." Triệu Ngạn Kiều nắm chặt tách sứ trắng trong tay, uống hớp cà phê rồi .

      "Có ? Lúc nào thế?" Trong mắt Chu Tiểu Mạch lập tức lóe lên ánh sáng vui mừng, thậm chí còn kích động đứng lên, suýt chút nữa xô đổ bình cà phê ở bàn xuống đất.

      Trong lòng Triệu Ngạn Kiều vang lên tiếng sụp đổ, hết sức khó chịu. Mặc dù ngày hôm qua biết gần hết mọi chuyện nhưng vẫn muốn tin tưởng ấy lần, dù sao cũng là bảy năm tình cảm, hai đời là bạn bè tốt, đâu phải suông là được. Nhưng cần tiếp tục nhiều lời nữa, phản ứng của ấy tất cả rồi. chợt nhớ tới lần gặp mặt ấy trong bữa tiệc đầy tháng của tiểu Trạch.

      ấy cũng mãnh liệt cầu ly hôn, nhưng rốt cuộc là tại sao, tại sao cứ mực muốn thân đơn bóng chiếc sống thế giới này mới vừa lòng đây? vất vả lắm mới tìm được nửa kia của mình, vội vã muốn chia sẻ niềm vui với ấy, muốn nhận được lời chúc phúc của ấy, mà phải là bị chia rẽ.

      "Tiểu Kiều, lúc nào làm thủ tục? Cành nhanh càng tốt! Nếu Tần Dịch Hoan đổi ý phải làm sao? Mau lên! Nếu ngay nhé?" Chu Tiểu Mạch vòng qua đến bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, lấy cái tách khỏi tay , hưng phấn . Thậm chí còn chưa kịp nghe Triệu Ngạn Kiều trả lời định lôi ra khỏi quán cafe.

      "Tiểu Mạch." Triệu Ngạn Kiều ở phía sau gọi, cũng đứng dậy cùng .

      "Sao cậu lại vui mừng đến thế?"

      Chu Tiểu Mạch thầm giật mình, biết bản thân phản ứng thái quá, định cười trừ, : " phải, tiểu Kiều, chỉ là mình cảm thấy Tần Dịch Hoan thích hợp với cậu, cho nên mới như vậy. Dù sao mình cũng đều muốn tốt cho cậu!"

      Triệu Ngạn Kiều thở dài tiếng, tránh thoát khỏi tay Chu Tiểu Mạch, bình tĩnh nhìn , : "Tiểu Mạch, ngồi xuống rồi bọn mình chuyện ràng ."

      Chu Tiểu Mạch đột nhiên cảm thấy trong miệng khô cạn, nuốt nước miếng, có chút lo lắng ngồi đối diện Triệu Ngạn Kiều, đôi tay nắm chặt vạt áo, giống như học sinh tiểu học phạm lỗi chờ thầy trách phạt.

      "Tiểu Kiều....Chúng ta, chúng ta có gì cần đâu."

      Hình như lại trở về quá khứ, Triệu Ngạn Kiều cảm thấy hơi hoảng hốt. Khi đó giống như bà mẹ già chuẩn bị cái này cái kia cho Chu Tiểu Mạch, thường xuyên nhắc nhở, trách mắng ấy. Mỗi lần ấy đều bày ra bộ dạng bé ngoan dễ bảo, để cho khỏi mềm lòng. Tựa như tại, biết ấy làm cái gì nhưng vẫn hạ nổi quyết tâm làm gì ấy.

      Đó là tiểu Mạch, là Chu Tiểu Mạch dịu dàng tỉ mỉ, luôn thay đổi cách thức quan tâm . Những lúc có tiền lén lút nhét tiền vào trong ví của , lại bởi vì phát ra mà rất đắc chí. Kết quả là lần bất cẩn, qua vài ngày tự mình lỡ miệng. ra, coi như ấy cũng biết, đối với kiếp trước của , tiền bạc cũng quan trọng như sinh mệnh, làm sao có thể rốt cuộc trong ví mình có dư bao nhiêu tiền.

      Chỉ có mỗi ngây thơ như Chu Tiểu Mạch mới cho rằng hề hay biết gì.

      Bọn họ từng hòa thuận như thế, còn thân thiết hơn cả chị em ruột, làm sao có thể biến thành tình trạng như ngày hôm nay? nhất định phải kiềm chế, đến tra hỏi ấy, hỏi ấy là có phải muốn phá hủy hôn nhân của hay , hỏi ấy là rốt cuộc tại sao phải làm như vậy? Nếu như có thể, mong mình biết nào, cứ hồ đồ sống cả đời cũng tốt.

      "Tiểu Mạch, tại sao lại làm mấy chuyện đó?" Triệu Ngạn Kiều cảm giác toàn thân vô lực, giống như tất cả tinh lực cũng bị rút dần theo những năm tháng quá khứ ấy, còn dư lại chỉ là thân xác kho quắt.

      "Mình, mình biết cậu gì." Chu Tiểu Mạch cúi đầu, sắc mặt bối rối mà vô lực.

      "Tiểu Mạch, cậu cho mình biết được , cậu là chán ghét Tần Dịch Hoan hay là cảm thấy mình xứng ở cùng với ấy?"

      ", phải!" Chu Tiểu Mạch dột ngột ngẩng đầu, mắt hạnh rưng rưng, dáng vẻ làm cho người ta cực kỳ đau lòng.

      "Là ta xứng với cậu! Cậu nên ở cùng chỗ với ta!"

      Triệu Ngạn Kiều cảm thấy hơi ngạc nhiên, làm sao Tần Dịch Hoan xứng với chứ? Với điều kiện của muốn tìm người tốt hơn
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36


      Tiểu Trạch ngã bệnh, lúc mới bắt đầu còn nghiêm trọng, chỉ là hơi kén ăn nên Triệu Ngạn Kiều cũng lơ là, chỉ coi như bé ăn nhiều. Những ngày kế tiếp, tiểu Trạch đột nhiên bắt đầu chớ sữa, còn nôn rất lợi hại, cuối cùng Triệu Ngạn Kiều phát ra con trai bị bệnh, liền tranh thủ đưa bé đến bệnh viện.

      Bác sĩ kiểm tra hồi rồi có việc gì, chớ sữa là tượng bình thường, đứa bé nào cũng bị, nhưng Triệu Ngạn Kiều vẫn cảm thấy có gì đó đúng. Trước nay tiểu Trạch rất cố chấp đối với sữa mẹ, nguyên tắc đầu tiên luôn là ăn đến no, lần này lại mắc bệnh kén ăn, tuyệt đối bình thường!

      Song bác sĩ cứ khẳng định với là đứa bé tuyệt đối hề sinh bệnh, bảo cho bé bú sữa nhiều hơn, cần quá lo lắng, mấy ngày nữa là ổn. Triệu Ngạn Kiều lo lắng sầu não bế con về nhà. Thế nhưng, lần này tiểu Trạch chịu phối hợp chút nào, ăn bao nhiêu nôn bấy nhiêu, rồi bắt đầu tiêu chảy, chỉ mới 2-3 ngày, khuôn mặt nhắn trắng trẻo mũm mĩm mất vẻ rạng rỡ.

      Triệu Ngạn Kiều sốt ruột, cả đêm ngủ yên, Tần Dịch Hoan cũng chả có chỗ nào tốt, phải dỗ dành lớn rồi phải dụ dỗ , cuối cùng, dứt khoát đến công ty nữa, chỉ sợ lớn ở nhà xảy ra chuyện gì.

      Sau khi mẹ Tần biết cũng rất lo lắng, lại đưa tiểu Trạch đến bệnh viện kiểm tra lần nữa, kết quả vẫn là bình thường, đứa bé rất khỏe mạnh. Lúc này, tất cả mọi người đều bắt đầu gấp gáp, Triệu Ngạn Kiều lo lắng đến rơi nước mắt, mắt thấy con trai càng ngày càng gầy, trong lòng đau như dao cứa, lại bó tay hết cách.

      Tần Dịch Hoan thậm chí định đưa con trai ra nước ngoài nhưng bị Triệu Ngạn Kiều phản đối. tại tiểu Trạch chịu nổi giày vò, thượng thổ hạ tả ( nôn dưới tiêu chảy), vẫn là ở lại chỗ quen thuộc tốt hơn.

      Trong lúc gấp đến xoay vòng vòng, tiểu Trạch chợt thay đổi tính cách lười biếng lúc trước, trở nên đặc biệt sôi nổi, giường trẻ con thậm chí còn trở thành đủ dùng. Triệu Ngạn Kiều sợ bé ngã, liền cho bé ngủ mình nữa, mà là đặt tiểu Trạch ở giường lớn của và Tần Dịch Hoan, để cho bé tùy ý lăn lộn.

      tuần rồi, tiểu Trạch vẫn như trước, chớ sữa, tiêu chảy, chưa có chút chuyển biến tốt nào. Mặc dù có hoạt bát nhưng Triệu Ngạn Kiều thà để con trai như lúc trước còn hơn. Mấy tháng trước, đứa bé được nuôi béo núc ních gầy xọp trong nháy mắt, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà đau lòng dứt. Có lúc nhìn thấy con trai nằm giường gặm gặm đồ chơi , Triệu Ngạn Kiều cũng có thể rớt nước mắt.

      Nếu như có thể chịu tội thay con trai tốt biết bao, nó còn như vậy, tròn trịa yếu ớt, trắng nõn, sao có thể chịu được giày vò như thế.

      Tiểu Trạch rất ngoan, cho dù bệnh như vậy mà chưa bao giờ khóc, Triệu Ngạn Kiều thà để cho bé khóc mấy tiếng, nhưng tiểu Trạch cố tình theo, thậm chí nằm giường còn lăn lộn, uốn éo, hướng về phía mẹ lộ ra nụ cười ngọt ngào. Mỗi lần như vậy, Triệu Ngạn Kiều đều cảm thấy mình rất vô dụng, trừ bỏ ôm con trai lặng lẽ rơi nước mắt chẳng làm được gì cả.

      Trong nhà vẫn bị bầu khí sốt ruột, lo lắng bao phủ, trong lòng Tần Dịch Hoan cũng khá khó chịu, tới vài bệnh viện rồi mà vẫn chưa tra được nguyên do. vừa lo lắng cho cơ thể của con trai, vừa lo lắng cho Triệu Ngạn Kiều. Nhiều ngày trôi qua như vậy, Triệu Ngạn Kiều gần như ngủ, cho dù là người sắt cũng chịu nổi!

      Nhưng cho dù khuyên nhủ, an ủi như thế nào, Triệu Ngạn Kiều vẫn dám lơ là từng giây từng phút, đành phải chịu đựng hàng đêm. Cuối cùng, biết Triệu Ngạn Kiều rơi biết bao nhiêu giọt nước mắt, tiểu Trạch cũng dần dần khá hơn, nhưng chỉ là chớ sữa mà thôi, vẫn còn bị tiêu chảy. Chỉ có điều, bấy nhiêu đó đủ khiến Triệu Ngạn Kiều mừng rỡ. Vì vậy, hàng ngày đều đặt hết tâm tư lên người con trai, chút lực chú ý nhoi đến đáng thương ở người Tần Dịch Hoan cũng bị thu hết lại, rất có xu thế mặc kệ tất cả.

      lý trí Tần Dịch Hoan cảm thấy mình nên tranh giành với nhóc quỷ bị bệnh, huống chi tên quỷ này còn là con trai , nhưng hàng ngày, khi thấy bà xã chẳng thèm liếc mình cái nào trong lòng vẫn khá khó chịu. Thầm nghĩ tại sao thanh niên hào hoa phong nhã cực tốt như lại bị vợ ghét bỏ chứ!

      Tần Dịch Hoan buồn bực trong lòng, khi buồn bực phải tìm vài chuyện để làm cho xả stress, vì vậy, sau hai tuần từ khi tiểu Trạch sinh bệnh, rốt cuộc cũng thu dọn đến công ty. Mặc dù bị bệnh của tiểu Trạch làm chậm trễ nhưng vẫn có chuyện nhất định phải làm.

      Trợ lý thấy ông chủ mình đột nhiên làm liền cảm thấy có chút kịp ứng phó, đống nhiệm vụ nối tiếp nhau, quả sắp quật ngã ta! Trong lúc ta phân vân có nên đề nghị ông chủ tăng lương hay Tần Dịch Hoan lại chủ động nhắc tới. Sau khi dự án hợp tác lần này thành công tăng thêm 5% tiền lương cho ta!

      Trợ lý vừa nghe giống như uống phải thuốc lắc, lập tức lên mười phần tinh thần làm việc rồi, lưu lại mình Tần Dịch Hoan ngồi trong phòng
      [​IMG]

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37


      Triệu Ngạn Kiều đề phòng bất ngờ bị cắn cái, đau đến hít vào hơi, vội vàng dùng cả tay cả chân tuột xuống khỏi người , trợn mắt liếc cái, vuốt vuốt vết cắn cổ, : "Tần Dịch Hoan! là chó à?"

      Tần Dịch Hoan cười hắc hắc, tiến lên dùng mặt cọ xát gò má Triệu Ngạn Kiều, nịnh nọt: "Em cứ để ý tới , đành phải chủ động khiến em quan tâm thôi."

      Đây là cái logic gì vậy! nào để ý tới chứ! Triệu Ngạn Kiều cảm thấy chỗ đầu ngón tay chạm vào hơi đau nhói, trong lòng vẫn hơi căm giận, vừa định mắng mấy câu, lại phát giác mấy ngày qua tâm tư của mình đúng là đều đặt hết người tiểu Trạch, đành phải ngậm miệng, nữa.

      Tần Dịch Hoan thấy thế, càng thêm được voi đòi tiên, quấn lấy Triệu Ngạn Kiều tha, lực chiến đấu có thể so với mười bé tiểu Trạch. Triệu Ngạn Kiều phiền chết được, đành phải đuổi xuống lầu mua đồ. Tần Dịch Hoan cũng biết là cố ý đuổi mình , nhưng hiếm khi mở miệng cầu, lại thể làm, đành phải ỉu xìu xuống lầu.

      ngờ ở bên ngoài chung cư lại đụng phải người mà muốn gặp nhất: Chu Thần Cốc.

      Tình địch gíap mặt hết sức đỏ mắt, cho dù Tần Dịch Hoan dùng tờ hôn thú buộc Triệu Ngạn Kiều lại bên mình, cũng thể nhìn nổi có người đàn ông khác vây quanh , hơn nữa người đàn ông này còn là người từng thích.

      "Ngài Chu đứng đây làm gì thế?" Tần Dịch Hoan đút hai tay vào túi, trong lời tràn đầy vẻ khách khí.

      Chu Thần Cốc bình tĩnh nhìn mấy giây, mới : "Tôi muốn gặp tiểu Kiều."

      Ngày đó, lúc tiểu Mạch lôi kéo đến Blue Rose, cảm thấy có cái gì đó đúng. Tiểu Mạch luôn luôn thích tới những chỗ ăn chơi ấy, cho tới bây giờ gần như đều , lần gần đây nhất là do Mạnh Đình đưa con bé . Tại sao lần ấy lại cố tình muốn , hơn nữa nhất định còn muốn cùng.

      Nhưng ngày đó tiểu Mạch vô cùng cố chấp, là nếu mang theo , đành mình. Chu Thần Cốc đương nhiên thể để cho em tiểu bạch thỏ của mình đơn độc đến những chỗ ấy, nên đành đưa .

      Ý định ban đầu của chính là cùng ngồi lúc ở đó, ai ngờ đến nơi, lại gọi ly đồ uống phải rượu cũng chẳng phải nước uống. Tửu lượng của luôn rất kém, cho nên mặc kệ đâu cũng hề uống rượu, nhưng tiểu Mạch lại giải thích chất lỏng tươi diễm trong chén này là đồ uống. Vừa vặn cũng cảm thấy khát nước, liền hề suy nghĩ nhiều uống hơi cạn sạch chất lỏng trong ly.

      tuyệt đối ngờ em ruột tính kế mình như thế, ly rượu vừa cạn, lập tức cảm thấy đầu choáng váng, mới hiểu ra ly đồ uống này hoàn toàn đơn giản, đáng tiếc hối hận muộn rồi. .Trong lúc mơ mơ màng màng, hoàn toàn hề hay biết sau đó xảy ra chuyện gì. Chỉ là, vừa tỉnh dậy liền phát nằm dưới đất ở cạnh quầy rượu trong phòng.

      Bên cạnh là những mảnh thủy tinh vương vãi, đoán chừng là những chai rượu bị ném vỡ. Trong phòng nồng đậm mùi rượu, Chu Thần Cốc suýt chút nữa bị hun đến ngất , ấn ấn huyệt thái dương đau nhói, vất vả lái xe về nhà, tiểu Mạch liền bổ nhào vào hỏi mọi chuyện thế nào rồi.

      vốn biết hỏi cái gì, nhưng cũng cảm thấy được tiểu Mạch mưu tính gì đó, lập tức dụ dỗ đe dọa, moi hết mọi chuyện từ trong miệng .

      Khi biết hết mọi chuyện, Chu Thần Cốc quả hận thể cho Chu Tiểu Mạch cái tát, vào giờ phút ấy, người luôn ôn hòa tao nhã như lại nổi giận. Đối với em thân , hề có sắc mặt tốt suốt mấy tuần, ngay cả ba mẹ Chu khuyên bảo cũng vô dụng.

      Sáu năm đấy! Chuyện tình giấu trong lòng suốt sáu năm, lại bị lỗ mãng ra rồi! Hơn nữa, hoàn toàn ngờ em mình lại dùng cách chia rẽ hôn nhân nhà người ta để thành toàn cho mình!

      thích tiểu Kiều, rất thích, nhưng có lẽ do nhát gan nên chưa từng nghĩ đến ở chung với . Thậm chí, vào đúng khoảnh khắc thích đó, chuẩn bị tốt tâm lý chấp nhận vào ngày nào đó, thấy dắt người đến bên cạnh mình, giới thiệu đây là bạn trai của em. cảm thấy cuộc sống tại của rất tốt, như vậy là được rồi, tổ ấm tốt mới là điều quan trọng nhất. có được tình nên vẫn luôn hi vọng có thể đạt được.

      hề quấy rầy hay can thiệp vào chuyện gì, chỉ đứng ở phương xa lặng lẽ chăm chú nhìn , chúc phúc cho có thể đời hạnh phúc, suốt đời mạnh khỏe. Nhưng bây giờ đều rối loạn hết rồi, tất cả đều bị tiểu Mạch làm rối tung, trong tình huống mà hề biết,
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, Chris, sanone21122 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :