1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại sinh em bé - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24


      Cục cưng rất khỏe mạnh, nặng sáu cân tám lạng (=3.4 kg của Việt Nam), ăn được ngủ được, rất tỉnh tâm. Bé con rất được mọi người thương, hề khóc nháo, yên lặng ngoan ngoãn, khiến Triệu Ngạn Kiều thương đến tận tâm khảm.

      Lần đầu làm mẹ, Triệu Ngạn Kiều hận thể đưa hết những thứ tốt nhất của mình cho bé, mỗi ngày đều canh chừng ở bên giường cục cưng, nhìn bé ngủ, bú sữa mẹ, thậm chí lúc bé khóc cũng cảm thấy bé rất đáng .

      Cục cưng chào đời được ba ngày rồi, sớm mở mắt ra, có thể nhìn ra đôi mắt tròn đen láy rất giống Triệu Ngạn Kiều, da cũng bớt đỏ, đẹp hơn rất nhiều so với lúc mới sinh, Tần Dịch Hoan nhìn mà líu lưỡi kinh ngạc.

      Phần lớn thời gian bé con đều ngủ khì, có lúc bú sữa xong lại ngủ mất, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà buồn cười.

      Triệu Ngạn Kiều ở trong bệnh viện tuần mới về nhà, vì mẹ Tần lo lắng, nhất định bắt ở lại bệnh viện thêm vài ngày. Triệu Ngạn Kiều muốn làm cho bà bất an nên dám phản đối. Xác định còn gì đáng ngại mới được xuất viện về nhà. Mẹ Tần và thím Trần đều ở nhà bọn họ, lý do là phải chằm sóc Triệu Ngạn Kiều.

      Ở cữ là việc rất khó khăn, thể gội đầu thể tắm rửa, Triệu Ngạn Kiều cứ cảm thấy toàn thân sắp bốc mùi rồi. kiên quyết để cho Tần Dịch Hoan ở chung phòng với mình, đuổi ra ở trong phòng khách. Phụ nữ ấy à, đều muốn để lộ ra mặt tốt đẹp nhất của mình ở trước mặt người . Mà bây giờ bộ dạng rối rung rối bù thế này, sao có thể thản nhiên lượn lờ ở trước mắt đây!

      Ngược lại, Tần Dịch Hoan hề nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn ở cùng để dễ dàng chăm sóc cho . Dáng vẻ tại của cũng dễ nhìn, nhưng thích người đâu phải chỉ nhìn gương mặt của người đó. Với cả, là bởi vì , mới phải chịu khổ như vậy, hoàn toàn tìm được bất kỳ lý do gì để ghét bỏ .

      Nhưng mặc kệ tận tình khuyên bảo thế nào, giả vờ đáng thương cầu xin ra sao, cũng thoát được vận mệnh bị đuổi ra khỏi phòng ngủ chính. Tần Dịch Hoan giận dễ sợ, ngay cả nhìn bé con cũng thuận mắt nữa.

      Từ sau khi sinh bé, Triệu Ngạn Kiều càng bỏ rơi , bản thân chẳng phải người nhiệt tình gì, bây giờ còn bị cục cưng dời lực chú ý, có thể chia chút tinh lực cho ít nay lại càng ít,=-=lleequuyyydooonnn--=nn thậm chí có lúc ánh mắt tươi cười của cũng khiến vui mừng suốt nửa ngày.

      "Đây gọi là chuyện quái gì thế!" Tần Dịch Hoan vô cùng phẫn hận than thở, liếc mắt nhìn nhóc con ngủ say ở giường em bé, trong lòng đột nhiên có cảm giác đầy nguy hiểm là sắp thất sủng.

      Bộ dạng nhóc con trắng nõn trắng nà, khuôn mặt bé béo núc ních đầy thịt, hai mắt to tròn sáng trong long lanh, lúc mở mắt nhắm mắt hình như đều có thể nhéo được ra nước, bộ dạng đặc biệt đáng ! Tần Dịch Hoan vươn hai ngón tay sờ sờ gương mặt cục cưng, trơn nhẵn mềm mại, quả làm cho người ta thích buông tay!

      lại sờ sờ mặt mình, ở trong lòng so sánh khoảng cách giữa ta và địch, nhất thời giống như quả bóng cao su bị xì hơi, bẹp rồi. có bất kỳ khả năng so sánh nào! tuyệt đối đại bại! Tần Dịch Hoan oán hận nghiến răng, bọn họ còn chưa hưởng tuần trăng mật đâu, vậy mà lại nhô ra cái bóng đèn như vậy chứ!

      Tần Dịch Hoan lại véo mặt cục cưng, nhìn dáng vẻ chau may thoải mái của cục cưng, chột dạ liếc Triệu Ngạn Kiều còn ngủ cái rồi lặng lẽ ra ngoài. Khụ khụ, cái dấu hồng hồng gì gì đó, tuyệt đối phải do làm đâu!

      Tối hôm đó, Tần Dịch Hoan lẩn vào phòng ngủ chính, ngồi ở bên giường của Triệu Ngạn Kiều, hào hứng với , nghĩ ra tên cho cục cưng rồi.

      Triệu Ngạn Kiều cảm thấy kỳ quái, vào ngày cục cưng ra đời, nghe đâu là mẹ Tần muốn tìm ông lão thông thái rất có bản lĩnh đặt tên cho bé con, cũng đồng ý rồi, sao lúc này lại đột nhiên giở quẻ thế?

      " cảm thấy mình là ba ba cũng có thể làm chút gì đó cho cục cưng." Tần Dịch Hoan híp đôi mắt hồ ly, vô sỉ khoác lác. len lén liếc nhìn Triệu Ngạn Kiều có vẻ cảm động,=lleelequuuyydo-0--nnn= trong nháy mắt, trong lòng càng thêm lâng lâng, tiếp: " tuần qua phải lật nát cả quyển từ điển, hôm nay rốt cuộc nghĩ ra cái tên rất hay!"

      "Tên là gì?"

      "Tần Trạch!" Tần Dịch Hoan ghé sát vào tai Triệu Ngạn Kiều, : "Như thế nào? Cái tên này tệ chứ? phải nghĩ mất nhiều ngày đấy!"

      Triệu Ngạn Kiều tỉnh rụi giật giật thân thể, cách xa chút mới mở miệng : "Tại sao lại tên là Tần Trạch? Có ngụ ý gì sao?" tương đối vừa ý với những cái tên có ba chữ, hai chữ, cứ có cảm giác quá đơn giản.

      "Tiểu Kiều, em xem nhé, chữ 'Trạch' kia, là lấy trong từ 'Bạch Trạch', Bạch Trạch là gì, em có biết ? Đó là Thần thú có thể khiến cho người ta gặp dữ hóa lành!"

      "Đặt cho con trai tên này chính là hi vọng về sau nó có thể bình an, Phúc Trạch thâm hậu, cả đời an khang!"

      thể Tần Dịch Hoan khiến Triệu Ngạn Kiều xúc động, người làm mẹ, cầu con mình về sau giàu có mà chỉ cầu nó có thể đời bình an là đủ. Những lời này của Tần Dịch Hoan, khảm sâu vào đáy lòng .

      "Nhưng về phía mẹ...." Triệu Ngạn Kiều hơi lúng túng chút, người già đều hơi mê tín, cảm thấy nhất định phải do thầy tướng số đặt tên mới có thể yên tâm.

      " có việc gì! Để !" Tần Dịch Hoan vỗ ngực cái, dáng vẻ như tính toán kỹ rồi.

      Triệu Ngạn Kiều gật gật đầu, đồng ý rồi. Tần Dịch Hoan giống như là được uống thuốc kích thích, lập tức chạy thẳng tới phòng ngủ của mẹ Tần, Triệu Ngạn Kiều nghẹn họng nhìn trân trối. hiểu vì sao đột nhiên để ý đến tên của bé con như thế, nhưng chỉ cần là tốt cho đứa bé đều phản đối.

      Cũng biết Tần Dịch Hoan gì với mẹ Tần, tóm lại là mẹ Tần vui mừng đón nhận cái tên do đặt, thậm chí vào sáng ngày hôm sau bắt đầu gọi "Tiểu Trạch", "Tiểu Trạch". Tần Dịch Hoan nhìn lướt qua bé con vẫn còn rất ngây thơ, trong mắt thoáng qua vẻ hả hê. Nhóc à, về sau con cứ mang theo cái tên này , ha ha!

      Triệu Ngạn Kiều cảm thấy người mình sắp mốc meo rồi, nhưng mẹ Tần và thím Trần cứ
      [​IMG]
      Chris, sanone2112, milktruyenky7 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25


      "Triệu Ngạn Kiều, có biết Tần Dịch Hoan ở đâu ?" Mạnh Đình hình như có ấn tượng tốt với , há mồm ngậm mồm đều muốn tìm Tần Dịch Hoan.

      Triệu Ngạn Kiều lắc đầu cái, giọng có chút khô khốc: " biết."

      Mạnh Đình vừa định mở miệng lần nữa, liền bị Chu Tiểu Mạch bất ngờ xen vào cắt đứt, có chút nghi hoặc nhìn Triệu Ngạn Kiều, : "....Biết tôi sao?" ràng nghe thấy ấy gọi tên mình, mặc dù rất , nhưng vẫn nghe được.

      "Tôi....." Triệu Ngạn Kiều nuốt nước bọt, gian nan quay đầu sang chỗ khác, : ", biết."

      "Nhưng....."

      "Được rồi, tiểu Mạch," Mạnh Đình vỗ vỗ bả vai , : "Coi như ấy có thể gọi ra tên của em cũng là do Tần Dịch Hoan cho thôi."

      Ánh mắt của Chu Tiểu Mạch thoáng ảm đạm hơn, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà trong lòng đau như bị kim châm, cắn chặt răng, hàm răng xiết quá chặt, liều mạng đè kích động muốn mở miệng gọi ấy xuống. thể mở miệng! thể giải thích! tại nhất định phải nhẫn nại!

      "Tôi, tôi có thể ôm bé lát hay ?" Chu Tiểu Mạch tới trước mặt Triệu Ngạn Kiều, nhìn bé con nhắm mắt, vẻ mặt yên tĩnh, trong lòng chợt dâng lên cảm giác trìu mến.

      "Tiểu Mạch. . . . . ." Mạnh Đình hình như muốn điều gì, nhưng nhìn nhìn Triệu Ngạn Kiều, lại ngậm miệng lại.

      " tìm bạn , em muốn ở đây thêm lát nữa." Chu Tiểu Mạch xoay người, với Mạnh Đình, trong đôi mắt luôn luôn dịu dàng như nước mang theo cầu xin.

      Mạnh Đình muốn , muốn để mình Chu Tiểu Mạch ở bên cạnh người phụ nữ giống như Triệu Ngạn Kiều, nhưng khi thấy ý tứ muốn ở lại đây của Chu Tiểu Mạch, thở dài dưới đáy lòng, đành phải xoay người tìm Tần Dịch Hoan.

      Chu Tiểu Mạch vừa quay lại thấy Triệu Ngạn Kiều vươn cánh tay, nâng cục cưng đến trước mặt , trong lòng thấy ấm áp, giọng câu cám ơn rồi cẩn thận nhận lấy bé. Chu Tiểu Mạch có kinh nghiệm bế trẻ con, nhóc con ghét bỏ giật giật thân thể, cảm thấy vòng ôm này chả có chút thoải mái nào, nhất thời liền nhíu đôi mày xinh lại, miệng mếu máo sắp khóc.

      Chu Tiểu Mạch sợ quá vội vàng trả bé lại cho Triệu Ngạn Kiều, Triệu Ngạn Kiều mím môi cười nhìn Chu Tiểu Mạch luống cuống tay chân, cơ thể lay động , xác định cục cưng an tĩnh lai, mới ngẩng đầu lên, : " xin lỗi, Tiểu Trạch sợ người lạ."

      " sao, sao." Chu Tiểu Mạch liên tục lắc đầu: "Là do tôi nên ôm đứa . Bé gọi là Tiểu Trạch sao?"

      "Vâng, Tần Trạch, Trạch trong Bạch Trạch."

      "Rất êm tai, có đúng ?" Chu Tiểu Mạch nghiêng đầu hỏi.

      "Ừ."

      giọng nam dịu dàng truyền vào vành tai, Triệu Ngạn Kiều biết vì sao lại có chút khẩn trương, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi.

      "Đây là trai tôi, Chu Thần Cốc." Chu Tiểu Mạch giới thiệu.

      "Chào ." Triệu Ngạn Kiều gật đầu cái với , đối diện với đôi mắt bình thản mà an tĩnh đó khiến nhịp tim càng tăng nhanh, vô thức dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt lấy góc chăn của cục cưng. Nhưng ngờ hành động ấy lại khiến cho đáy lòng của người đàn ông ở trước mắt dâng lên sóng to mãnh liệt trong nháy mắt.

      Chu Thần Cốc vừa định điều gì đó liền thấy người đàn ông có bộ dạng xinh đẹp khác thường cùng Mạnh Đình qua đây.

      "Sao rồi, em có mệt lắm , để ôm lát !" xong, Tần Dịch Hoan định dang tay đón Tiểu Trạch.

      Triệu Ngạn Kiều lắc đầu né tránh, đúng là rất mệt mỏi, cánh tay cũng chua xót, nhưng nếu như tay trống khẩn trương đến mức biết nên đặt tay ở đâu mới tốt, cho nên liền từ chối ý tốt của Tần Dịch Hoan.

      "Qua bên kia ngồi chút ." Tần Dịch Hoan rất bất đắc dĩ với kiên trì của , chỉ có thể dùng phương pháp uyển chuyển để cho nghỉ ngơi lát. Triệu Ngạn Kiều gật đầu, bước đến gần Tần Dịch Hoan cùng sóng vai về phía trước. Ở phía sau, tầm mắt như kim châm vào lưng khiến trán đổ mồ hôi, biết đó là ai, cho nên trong lòng càng thêm khẩn trương.

      "Tiểu Trạch có quấy người ta hay ?" Tần Dịch Hoan hề chú ý tới khác thường của , nhìn con trai chớp đôi mắt to, hỏi .

      " có, hôm nay bé rất ngoan." Nhắc tới con trai, mặt Triệu Ngạn Kiều lộ ra nụ cười tươi tắn nhất, trong nháy mắt khiến Tần Dịch Hoan choáng váng.

      Hai người kia muốn diễn tả tình cảm ở trước mặt bọn họ hay là thế nào đây?

      Mạnh Đình căm phẫn trong lòng, nhưng lại tiện mở miệng quấy nhiễu nhà người ta. Nhưng ban đầu ràng là Tần Dịch Hoan rất chán ghét Triệu Ngạn Kiều mà! Vây mà lúc này xem ra, đó phải chán ghét, ràng là thích tới điên đảo rồi!

      Đàn ông ấy à! Mạnh Đình lắc đầu cái, đều qua được ải mỹ nhân! Ban đầu, lúc bị bức hôn giống như là muốn hủy diệt cả thế giới, nhưng hãy nhìn tại , vẻ mặt tươi cười hạnh phúc kia tưởng như là có thể chọc mù hai mắt của đó!

      Mạnh Đình cảm thấy mình phải làm chút gì đó, thể để cho hai người kia tiếp tục như vậy nữa, ho khan hai tiếng, : "Khụ khụ, Dịch Hoan, con trai của biết nghe lời."

      "Ừ." Tần Dịch Hoan đáp tiếng, nhíu mày nhìn bốn phía càng lúc càng đông
      [​IMG]
      Chris, sanone2112, milktruyenky7 others thích bài này.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 26


      Sau đó hai người đều hết sức ăn ý nhắc tới đề tài này nữa, Chu Tiểu Mạch vô cùng vui mừng vì có thể nhìn thấy Triệu Ngạn Kiều lần nữa, lôi kéo tám đông tám tây, đề tài ly hôn cũng tạm thời bị gác lại. Cho đến khi Tần Dịch Hoan lên lầu gọi các , hai người vẫn còn chưa thỏa mãn.

      "Lần sau tán gẫu tiếp." Tần Dịch Hoan ôm tiểu Trạch với Triệu Ngạn Kiều.

      Bữa tiệc sắp bắt đầu, Triệu Ngạn Kiều và tiểu Trạch nhất định phải lộ diện, đây là quy củ, nếu cũng chả lên đây quấy rầy các . Triệu Ngạn Kiều gật đầu tỏ vẻ hiểu, hai người trái phải xuống lầu, Chu Tiểu Mạch theo phía sau, ánh mắt đen tối .

      Mặc dù phía dưới rất đông khách nhưng vẫn rất an tĩnh, đều là người được giáo dục tốt, dĩ nhiên lớn tiếng ồn ào trong những trường hợp này. Điều ấy làm cho tâm tư Triệu Ngạn Kiều thoáng an ổn. Lá gan của tiểu Trạch cũng , nhưng lại sợ ồn ào, chút tiếng động cũng chịu nổi. Kể từ sau khi phát điểm này, ngay cả di động đều để rung, chỉ sợ dọa đến con trai.

      Những tiếng chúc mừng, ca ngợi, khen tặng liên tục quanh quẩn ở bên tai, Triệu Ngạn Kiều có chút thích ứng được hoàn cảnh. Mặc dù làm nhiều năm nhưng chưa từng ứng phó với nhiều người cùng lúc thế này, khó tránh khỏi có chút lực bất tòng tâm. Cũng may Tần Dịch Hoan cẩn trọng, nhìn thấu vẻ khó xử của , rất bình tĩnh đỡ cho rất nhiều lời xã giao.

      Tề Minh Nguyệt cũng tới, mặt treo lên nụ cười thanh lệ, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, chân thành tới bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, vài lời chúc mừng, thậm chí còn vươn tay sờ mặt tiểu Trạch cái, thở dài : " đứa bé xinh xắn."

      Triệu Ngạn Kiều rất chán ghét vẻ tươi cười của này, càng chán ghét ta đụng vào tiểu Trạch, nhưng là ''giơ tay đánh người mặt cười'', chỉ có thể khéo léo ôm tiểu Trạch hơi dời , gật đầu cái, cảm tạ lời chúc của ta.

      "Ai da, tránh cái gì thế." Tề Minh Nguyệt tinh mắt, giọng cũng sắc, vừa mở miệng liền thu hút chú ý của đám người chung quanh qua bên đây.

      "Ngạn Kiều, tôi chỉ là thích cục cưng mới muốn sờ sờ nó thôi mà, làm sao có thể như vậy?"

      Dáng vẻ rưng rưng nước mắt của mỹ nhân hấp dẫn người, ít nhất Triệu Ngạn Kiều có thể cảm giác được, ánh mắt của vài chàng trai trẻ tuổi chung quanh xảy ra biến hóa.

      "Xin lỗi, tiểu Trạch sợ người lạ." Triệu Ngạn Kiều thờ ơ liếc ta cái, .

      này đúng là có thể lợi dụng bất kỳ cơ hội nào, nhưng mà điều này cũng chuyện, ta đúng là có ý định buông tha Tần Dịch Hoan rồi! Đó là người đàn ông của , ai có thể rình mò được! Nếu như len lén giấu ở dưới đáy lòng thôi , vị này bắt đầu trắng trợn muốn kéo xuống ngựa rồi! Còn thành công sao được.

      " chưa từng làm mẹ nên dĩ nhiên hiểu nổi loại cảm giác ấy, bé chính là tất cả của tôi, bé khó chịu đương nhiên tôi phải để cho bé thoải mái rồi."

      "Vậy ý của chính là tôi khiến nó khó chịu sao?" Tề Minh Nguyệt gây .

      "Tôi chưa gì cả, chính thừa nhận đó." Triệu Ngạn Kiều bĩu môi, chuẩn bị tiếp, liền nghe thấy Tần Dịch Hoan cố ý nâng cao giọng.

      : "Tề tiểu thư có gì bất mãn với nhà họ Tần chúng tôi à? Có muốn cả nhà chúng ta đến cửa xin lỗi ?"

      Mẹ Tần ở cách xa, giọng của lại rất lớn, cho nên, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt mẹ Tần lập tức thay đổi. Tiệc đầy tháng là để chúc phúc cho cháu trai đầu tiên của bà, phải là nơi để người ta quậy phá. Hôm nay mặc kệ là ai cũng thể làm loạn!Bà biết Tề Minh Nguyệt, từ mấy năm trước liền bắt đầu vây quanh con trai bà, ngay cả khi con trai bà kết hôn rồi cũng chịu buông tha! vô liêm sỉ, hiểu lễ nghĩa!

      Tề Minh Nguyệt nhất thời cảm thấy khó chịu thôi, ta vốn nhằm vào Triệu Ngạn Kiều, giờ biến thành mâu thuẫn giữa hai nhà rồi. ta thừa nhận nổi hậu quả này. Ngay cả cha ta có thương ta, nhưng nếu bởi vì ta mà tạo thành mâu thuẫn giữa hai nhà, cha ta tuyệt đối tha cho đâu!

      ta vừa định lắc đầu phủ nhận, chợt nghe thấy giọng lạnh nhạt của mẹ Tần: "Tề tiểu thư, hôm nay là tiệc đầy tháng của cháu trai tôi, tôi muốn nhìn thấy bất kỳ chuyện mất hứng nào."

      Từ sau khi cha của Tần Dịch Hoan qua đời, mẹ Tần tự mình chống đỡ gia nghiệp lớn như vậy, khí chất sắc bén cũng được luyện ra từ đó. Bình thường bà đều là hiền hoà, dễ gần, trong phút chốc, khí thế phóng ra lại áp bức Tề Minh Nguyệt khiến ta thở nổi.

      ta nắm chặt bàn tay, mặt nặn ra nụ cười gượng gạo, : "Bác hiểu lầm rồi, cháu cảm thấy Ngạn Kiều có chút hiểu lầm cháu, cháu chỉ định ràng với ấy mà thôi."

      " cần." Đây là tiếng của Tần Dịch Hoan, đưa tiểu Trạch cho mẹ Tần, bàn tay nắm chặt tay Triệu Ngạn Kiều, gằn từng chữ: "Tiểu Kiều nhà tôi có gì để với cả."

      Cảm động nhất phải là ta cho bạn vàng bạc châu báu, cẩm y ngọc thực, mà là đối diện với những lúc bạn bị phỉ báng, nhục mạ, ta có thể ra tay, đặt bạn ở phía sau bảo vệ bạn tốt, vì bạn che gió che mưa.

      Triệu Ngạn Kiều nắm ngược lại bàn tay của Tần Dịch Hoan, ngẩng đầu cảm kích nhìn , mắt hơi ươn ướt. biết, lần này mình lựa chọn đúng rồi.
      "Á!" Tiếng kêu đau của Chu Tiểu Mạch phá ngang hai người đối diện. Sắc mặt tái nhợt, ôm chân, đôi mắt ngấn lệ, nhìn Triệu Ngạn Kiều : "Tiểu Kiều, mình[​IMG]
      Last edited: 12/12/16
      Chris, sanone2112, milktruyenky6 others thích bài này.

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 27


      Tần Dịch Hoan có thói quen luôn chôn chặt mọi chuyện ở trong lòng, lặng lẽ tiếp cận mục tiêu mong muốn, trong lúc người ta chưa hề phát liền bổ nhào qua, hung hăng chiếm lấy, chút lưu tình! cho người ta cơ hội chạy thoát nào, chỉ có thể trở thành thức ăn dưới miệng .

      Cho nên, sau khi biết được ý đồ của Chu Tiểu Mạch, mặc dù hơi hối hận nhưng vẫn hốt hoảng. Bây giờ Triệu Ngạn Kiều là bà xã của , có cả con trai nữa, về phần Chu Tiểu Mạch hay Chu Thần Cốc gì gì đó, xin lỗi, là chuyện của kiếp trước rồi. Tôi để cho các người thấy ấy, là ân huệ đối với các người, nhưng bây giờ, tôi muốn để các người gặp nữa, vậy hai người chỉ có thể nhìn từ đằng xa mà thôi!

      Hôm đó, sau khi về nhà, Tần Dịch Hoan vừa vào phòng ngủ liền phát lớn bé nhà mình nằm ở giường của mỗi người ngủ khì khì. Nét mặt kiềm được mà càng dịu dàng hơn. Thời gian này tiểu Kiều đúng là rất mệt nhọc, mặc dù tiểu Trạch hay quấy, nhưng buổi tối thức dậy cho bú là thể thiếu. Cho dù dốc hết sức dành hết công việc thay tã nhưng vẫn thể khiến Triệu Ngạn Kiều ngủ ngon giấc.

      Vợ vất vả như vậy, Tần Dịch Hoan dĩ nhiên là đau lòng rồi, những việc khác còn dễ chứ việc cho bú là lực bất tòng tâm.Chỉ có thể để mệt nhọc hồi, chờ nhóc con này năm tháng tuổi nhất định phải cho nó cai sữa! Tần Dịch Hoan thầm thề ở trong lòng.

      Buổi sáng bận này vội nọ, lúc này Tần Dịch Hoan cũng khá mệt mỏi, thấy Triệu Ngạn Kiều ngủ ngon lành, liền cởi áo khoác, nhảy lên giường, chuẩn bị ngủ bù. Nhưng ai biết tư thế bò lên giường được điều chỉnh tốt, bất cẩn đụng phải ngực của .

      Trong giấc mộng, Triệu Ngạn Kiều chỉ cảm thấy hồi đau đớn, nhịn được liền rên lên tiếng, sâu ngủ cũng bị cưỡng ép rời . có chút khổ sở mở mắt, chỉ thấy Tần Dịch Hoan luống cuống tay chân ngồi bên, hai tay nắm vạt áo của , dáng vẻ nửa muốn vén lên nửa . Ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Dịch Hoan thấy hơi lúng túng.

      "Tiểu Kiều, em....Đau lắm hả? cố ý đâu." luống cuống chớp chớp đôi mắt xếch dài xinh đẹp, động tác tay lại rất là nghiêm túc.

      "Vén áo lên, xem chút xem có phải chạm hỏng rồi !"

      Đó là thủy tinh à? Còn đụng hỏng nữa! Triệu Ngạn Kiều trợn to mắt, định quát bỏ tay ra, bộ ngực liền truyền đến hồi đau đớn, cắn răng cúi đầu nhìn, móng vuốt của Tần Dịch Hoan cầm trọn bên mềm mại của , nắn bóp, trong mắt đều là vẻ nghiêm túc.

      " có sưng đỏ, cũng bị đụng hỏng." Nhưng hình như lớn hơn rồi! Xúc cảm càng tốt hơn, muốn buông ra!

      "Bỏ tay ra!" Triệu Ngạn Kiều nổi giận! kiểm tra sao? Mấy ngày nay, ngực trướng đau đến dám động vào, chứ đừng để xoa xoa nắn nắn.

      Tần Dịch Hoan biết bị đau, cứ buông tay, tay chưa đủ còn luồn thêm tay kia vào. Triệu Ngạn Kiều đau đến hít sâu hơi, nước mắt liền nổi lên.

      "Tần.....Tần Dịch Hoan! lấy tay ra ngay! Đau....Đừng động......Đau....."

      Ban đầu Tần Dịch Hoan còn cho rằng thẹn thùng, hề để ý tới lời chút nào, nhưng sau đó lại nghe được tiếng hơi nghẹn ngào. ngẩng đầu nhìn, đôi mắt của vợ ẩm ướt rồi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, muốn rơi mà được, hết sức chọc người thương.

      Làm sao còn đành lòng chứ, vội vàng rút tay ra, vừa hôn khóe miệng của vừa trấn an: "Đau thế nào? Do tiểu Trạch hút hay sao?" Trong lòng lại chua lè, lâu rồi còn chưa được hưởng thụ quyền lợi như vậy đâu, là quá tiện nghi cho nhóc con kia rồi!

      vừa buông tay xuống, Triệu Ngạn Kiều mới cảm thấy tốt hơn chút, lôi kéo vạt áo, tức giận : "Trách tiểu Trạch làm gì? xoa đau chết được!" Triệu Ngạn Kiều hề phát ra giọng mình có chút nũng nịu, nhưng Tần Dịch Hoan lại nhạy cảm phát ra.

      chỉ cảm thấy máu dịch toàn thân nóng lên trong nháy mắt, nóng đến sắp sôi trào rồi! Nếu [​IMG]
      Chris, milktruyenky, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :