1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại sinh em bé - Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15


      cố ý đè thấp giọng, mang theo chút nhẫn ham muốn, ở trong bóng tối bị phóng đại vô hạn, giống như mạng nhện dày đặc, trong khoảnh khắc liền vậy chặt Triệu Ngạn Kiều ở bên trong, làm thế nào cũng giãy thoát được.

      "Tôi...Tôi có. . . . . ." Triệu Ngạn Kiều lúng túng nghiêng đầu , đối mặt với . Mặc dù trong bóng tối thấy nét mặt của đối phương, thế nhưng ánh mắt nóng bỏng kia hoàn toàn xem được. Giống như là ánh mặt trời, mang theo nhiệt độ có thể tổn thương người, phá tất cả bóng tối ở chỗ sâu nhất đáy lòng .

      "Tiểu Kiều ngoan rồi." Tần Dịch Hoan cúi đầu tìm được chính xác vành tai mượt mà của Triệu Ngạn Kiều, ngậm vào trong miệng nhàng mút vào, khiến cho Triệu Ngạn Kiều run rẩy hồi.

      "Đừng. . . . Đừng như vậy." vươn tay đẩy ra, theo bản năng hơi sợ hãi với chuyện sắp xảy ra.

      Mặc dù khi đồng ý từ nay về sau cùng chung sống tốt, có nhận thức và chuẩn bị tâm lý rất nhiều, nhưng dù sao vẫn chưa từng trải qua lần, cho dù dũng cảm đến đâu cũng tránh được ngượng ngùng theo bản năng của phái nữ.

      Huống chi, đối với người ở trước mắt này , tuy có cảm tình nhưng vẫn chưa phải là . Người ta luôn khắc sâu những ấn tượng về mối tình đầu, cho dù nó chỉ là thầm mến khổ sở. mới vừa lấy dũng khí đụng chạm vào những hồi ức về , tại sao có thể vào buổi tối liền tiếp nhận người đàn ông khác như vậy được?

      biết như vậy là công bằng với , thân thể này vốn là của vợ , chuyện hưởng thụ là quyền lợi hợp pháp của , vốn nên tước đoạt quyền lợi này của . Nhưng vẫn rất sợ hãi như cũ, đối với những chuyện biết được, luôn tự ti co rúm lại.

      "Đừng cái gì? Như vậy sao? Hay là như vậy?" Tần Dịch Hoan hung hăng dùng sức mút vành tai của , cảm thấy hô hấp của hơi nặng nề, lại vươn đầu lưỡi ra từ từ liếm mấy cái, giống như thưởng thức mỹ vị.

      "Tần. . . . .Tần Dịch Hoan, cho tôi thêm vài ngày nữa, được ?" khịt khịt mũi, miễn cưỡng ổn định hô hấp của mình. Cuối cùng vẫn phải bước tới bước cuối cùng , còn lý do kháng cự nữa, chỉ là, hãy cho thêm chút thời gian, hôm nay là quá đột ngột mà.

      Trong bóng tối, Tần Dịch Hoan cúi đầu cười tiếng, khiến cho Triệu Ngạn Kiều chờ nghe đáp án khẩn trương gấp bội, chỉ có thể dựng thẳng lỗ tai, toàn thân cứng đờ, ở trong bóng tối nhìn chằm chằm.

      "Được."

      Triệu Ngạn Kiều khẽ thở ra, thân thể cứng ngắc thả lỏng trong nháy mắt, trong lòng có chút cảm kích Tần Dịch Hoan.

      "Chỉ có điều. . . . " Tần Dịch Hoan cố ý dừng chút, khiến tim Triệu Ngạn Kiều treo ngược lên mới tiếp tục : "Em phải cho biết rốt cuộc buổi chiều em suy nghĩ điều gì."

      Lông tơ của Triệu Ngạn Kiều dựng hết len, thân thể cũng bất giác co lại, cực kỳ giống con mèo sắp gặp phải nguy hiểm.

      Sao đột nhiên lại hỏi vậy chứ? Chẳng lẽ phát ra cái gì sao? siết chặt nắm tay, kiềm chế sỡ hãi ngừng dâng lên, giọng khàn khàn: "Tôi, tôi nghĩ gì cả."

      Tần Dịch Hoan nắm lấy cổ tay , tách từng đầu ngón tay siết chặt, giọng trầm thấp lại lộ ra vẻ khẳng định 100%: "Tiểu Kiều, em đừng lừa gạt , cho nghe, chúng ta cùng nhau giải quyết."

      Triệu Ngạn Kiều lắc đầu, mặc dù bật đèn song biết có thể nhìn thấy: " có việc gì, tôi. . . . . ."

      còn chưa hết, Tần Dịch Hoan chợt mở miệng hỏi: "Em tên là gì?"

      Triệu Ngạn Kiều sững sờ nhưng vẫn hiểu được ý tứ của , há miệng, tiếng khe khẽ mang theo mỏng manh dễ dàng có thể phá hủy: "Triệu Ngạn Kiều."

      " đúng là vừa khéo!" Giọng của Tần Dịch Hoan có vài phần kinh ngạc, nhưng vẫn hỏi tiếp: "Có bạn trai chưa? Hoặc là chồng chưa?" Mặc dù vẫn là ngữ điệu như trước, nhưng Triệu Ngạn Kiều vẫn phát ra bàn tay nắm lấy cổ tay mình từ từ siết chặt.

      hơi tự giễu nhếch nhếch miệng, lắc đầu lần nữa: " có."

      Tần Dịch Hoan bỗng nhiên thở phào nhõm, buồn bực kìm nén suốt đêm cũng tiêu tán hết, ngay cả trong bóng tối Triệu Ngạn Kiều cũng cảm thấy được tâm tình tốt đẹp của . có chút nghi ngờ nghiêng nghiêng đầu, người này, sao đột nhiên lại vui vẻ thế hả?

      "Vậy tốt, ngủ !" vỗ gương mặt , lật người nằm lại bên cạnh , giọng hết sức nhàng.

      Tốt cái gì hả? Triệu Ngạn Kiều nghi ngờ chớp chớp mắt, hiểu gì. Suy nghĩ lúc, cuối cùng vẫn chẳng thể chống lại cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến, chậm rãi dựa sát vào ngủ thiếp . Tần Dịch Hoan thương tiếc nhàng vuốt
      [​IMG]
      Chris, sanone2112, milktruyenky8 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16 (H)


      Lúc ở nhà họ Tần, Triệu Ngạn Kiều hỏi mẹ Tần về vấn đề dưỡng thai, mẹ Tần cũng ràng lắm, còn đặc biệt gọi điện thoại bảo bác sĩ gia đình tới đây. Bác sĩ dưỡng thai rất quan trọng, như bọn họ là hơi chậm, nhưng mà bây giờ bắt đầu vẫn còn kịp.

      Bác sĩ đề nghị bình thường phải nghe nhiều bản nhạc êm dịu chút, ngắm nhìn thiên nhiên nhiều chút, tốt nhất là nhìn những đóa hoa màu sắc tươi đẹp, như vậy cục cưng sinh ra hoạt bát hơn. Triệu Ngạn Kiều ghi lại hết tất cả, còn đặc biệt viết riêng ra từng danh sách để Tần Dịch Hoan ra ngoài mua.

      Tần Dịch Hoan nhìn chuỗi dài nhạc dương cầm, violin, khóe miệng mất tự nhiên giật giật, ngoài miệng lại đáp ứng rất sảng khoái, khiến Triệu Ngạn Kiều an tâm 100%, bảo đảm buổi tối có thể mua về rồi! Triệu Ngạn Kiều rất hài lòng với biểu của Tần Dịch Hoan, nâng cao bụng bự nhón chân lên vỗ vỗ bả vai Tần Dịch Hoan, rất có khí thế của kẻ lãnh đạo thị sát côn việc khen nhân viên làm rất tốt.

      Tần Dịch Hoan liền dở khóc dở cười, cuối cùng cảm thấy thể để chiếm tiện nghi như vậy, cứ đòi hôn tạm biệt xong mới lưu luyến làm. Bởi vì sợ mình tan tầm quá trễ studio đóng cửa nên Tần Dịch Hoan đến công ty trước, mà là thẳng vào studio, nghiêm túc chọn những đĩa CD được liệt kê trong danh sách. Cuối cùng, trong ánh mắt kinh ngạc của chủ tiệm, xách cao túi to đĩa CD rời .

      Hôm nay, trợ lý của Tần Dịch Hoan ràng cảm nhận được ông chủ mình yên lòng, gần như là liên tục xem đồng hồ, dáng vẻ vội vàng hy vọng tan việc sớm. Trợ lý bình tĩnh đẩy gọng kính, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt ấy của ông chủ giống như là cậu nam sinh lần đầu tiên đương, nóng lòng chờ đợi ngày mình và bạn hẹn hò. . . . . .

      Rốt cuộc Tần Dịch Hoan vẫn thể chờ được đến lúc tan tầm, gần giữa trưa, liền hề có chút cảm giác tội lỗi bỏ công việc lại, chạy lấy người trước. Tới quán ăn gần đó mua đống thức ăn rồi lái thẳng về chung cư nhà mình, tốc độ xe còn tăng lên mấy chục km so với bình thường.

      Triệu Ngạn Kiều ở nhà vốn suy tính buổi trưa muốn ăn cái gì, ai ngờ còn chưa kịp xuống bếp, Tần Dịch Hoan trở về, còn mang đống đồ ăn. kinh ngạc nhìn Tần Dịch Hoan, có chút khó hiểu vì sao đột nhiên trốn việc.Tần Dịch Hoan bị nhìn có chút ngượng ngùng, mượn cớ bày đồ ăn cúi đầu để cho thấy vẻ mặt ửng đỏ của mình, cũng giải thích lý do mình về sớm. bữa cơm có chút quỷ dị, hai người đều im lặng lên tiếng, Triệu Ngạn Kiều là bởi vì chuyên chú ăn đồ ăn trước mặt, còn Tần Dịch Hoan lại là có chút chột dạ.

      Ăn xong cơm trưa, Tần Dịch Hoan đưa cái túi đựng đầy đĩa CD cho Triệu Ngạn Kiều, trong khen ngợi của , liền khoái chí cầm cái đĩa do chọn đặt vào trong máy vi tính.

      ra Triệu Ngạn Kiều là kiểu người hơi mâu thuẫn, thích nhạc dương cầm ấm áp sạch , cũng thích chút nhạc Heavy Metal Rock vui vẻ, dùng chính lời của là gà mờ văn nghệ, gà mờ bình thường.

      Mà những đĩa CD Tần Dịch Hoan chọn đều là bản chính hết, còn tốt hơn nhiều so với đồ trước kia mua ở vỉa hè, lắng nghe rồi nheo mắt lại, dáng vẻ đầy hưởng thụ, giống như chú mèo Ba Tư phơi mình dưới ánh mặt trời, lười biếng mà tự tại.

      Tần Dịch Hoan quay đầu ấn tựa vào bả vai mình, trái tim giống như ngâm trong suối nước nóng, hết sức dễ chịu. Tình cảm nóng bỏng mà nồng đậm khuấy đảo lòng , cúi đầu nhìn , từ góc độ ấy của chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt . Hình như là gần đây sống rất thoải mái nên khuôn mặt nhắn của mượt mà
      [​IMG]
      Chris, sanone2112, milktruyenky6 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17 (H)


      Triệu Ngạn Kiều mềm nhũn cả người, khẽ nhếch môi đỏ mọng bật ra tiếng rên mê người, đáy mắt Tần Dịch Hoan càng thêm u ám, cơ bắp người căng ra, lại dám dùng sức quá mức, chỉ có thể chống tay ở hai bên người thong thả ra vào.....

      Triệu Ngạn Kiều chỉ cảm thấy cả người mềm yếu, cả người đều giống như lơ lửng ở giữa trung, lên lên xuống xuống theo động tác của . Sắc mặt ửng hồng, đôi mắt to ngập nước đen láy hơi khép hờ, làn da trắng nõn như món đồ sứ tinh xảo nhàn nhạt phiếm hồng, cùng giọt mồ hôi lấp lánh, có vẻ hết sức xinh đẹp.

      Toàn thân đều lộ ra loại mỹ cảm yếu ớt, Tần Dịch Hoan thở dốc nặng hơn, ham muốn chưa kịp chậm lại lại xếp chồng lên nhau, khiến cho đôi mắt hơi ửng đỏ.

      "Đau ?" thở gấp hỏi.

      "Ừm....., ưm...... đau....." Triệu Ngạn Kiều vội vàng thở dốc hai cái, mới miễn cưỡng trả lời .

      Đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở kia vô cùng quyến rũ trong mắt Tần Dịch Hoan, hạ người, cúi đầu cắn môi , trằn trọc mút vào ở mọi góc độ. Đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt qua làn môi nhạy cảm của , đổi lấy càng nhiều ái dịch của Triệu Ngạn Kiều ở dưới thân mình.

      " tăng nhanh chút em có thể chịu được ?" Tần Dịch Hoan vừa liếm vành tai mượt mà của vừa hỏi, cuối cùng dứt khoát duỗi đầu lưỡi vào trong lỗ tai , đổi lấy tiếng rên rỉ càng ngọt ngào của .

      "Đừng....Đừng liếm mà.......A a....."

      "Vậy muốn như thế nào? Muốn hôn hay là muốn sờ?" Tần Dịch Hoan cắn cắn xương quai xanh của , hàm răng mài làn da , thỉnh thoảng cắn chút thịt, kích thích bắp đùi của Triệu Ngạn Kiều bắt đầu rung rung.

      " chuyện ! Chịu được sao?" Tay Tần Dịch Hoan dao động ở bắp đùi , thỉnh thoảng còn duỗi ngón tay gãi gãi nơi hai người giao hợp.

      Triệu Ngạn Kiều khó nhịn lắc lắc bắp đùi, vươn tay quơ quơ, vuốt ve lồng ngực rắn chắc của Tần Dịch Hoan, trong miệng phát ra thanh tựa như nũng nịu lại tựa rên ngâm: "Có, có thể....Ông.....Ông xã nhanh lên chút ......"

      Tần Dịch Hoan ngừng động tác, bàn tay to vuốt ve nhịn được tăng thêm sức lực, ánh mắt hung ác tựa như dã thú, : "Triệu Ngạn Kiều, em đừng hối hận đấy!" Vừa dứt lời động tác ra vào cũng tăng nhanh hơn.

      Triệu Ngạn Kiều hét lên tiếng, bộ ngực trắng noãn, cao vút bị đụng đến ngừng đung đưa. Ánh mắt Tần Dịch Hoan nóng rực tựa như có thể bốc cháy lên, bắt được bàn tay xinh quơ loạn của Triệu Ngạn Kiều rồi gặm , đầu lưỡi lần lượt liếm qua năm đầu ngón tay, liếm đến khi đầu ngón tay non mịn ướt nhẹp. Tiếng rên của Triệu Ngạn Kiều càng lúc càng lớn, lý trí sớm bị ham muốn chiếm lĩnh, cũng mất xấu hổ, hoàn toàn đắm chìm trong hoan lạc mà Tần Dịch Hoan tặng cho.

      "Tiểu Kiều, thoải mái sao?" Tần Dịch Hoan dùng sức động thẳng hạ thân, mỗi lần rút ra đều mang theo mảng lớn chất lỏng, nơi hai người giao hợp khoảng lầy lội, ga giường ở dưới thân cũng ướt mảng lớn. Tiếng nước 'tí tách' liên tục vang lên theo tiết tấu của , cả gian phòng tràn đầy mùi hoan lạc.

      "Chậm.....Á....Chậm chút...." Ánh mắt Triệu Ngạn Kiều tan rã, khóe miệng chảy xuống chất lỏng trong suốt, khóe mắt lộ ra chút ánh hồng, như tinh mê hoặc khiến Tần Dịch Hoan suýt chút nữa mất lý trí.

      "Chậm chút?" cho hai ngón tay vào miệng đùa giỡn chiếc lưỡi mềm mại của ,=-=l[e]le-)(quuyquy./.d0-ndon=- hạ thân càng dùng sức di chuyển, đáy mắt hừng hực lửa dục, : "! làm em mệt chết!"

      "..... cần...." Triệu Ngạn Kiều lung tung lắc đầu, trong giọng mang theo tiếng nức nở, mềm yếu, mang theo nũng nịu lúc đặc biệt động tình, nhất thời khiến Tần Dịch Hoan càng thêm kích động.

      hơi nhấc người lên, giống như bậc Đế vương nhìn xuống từ cao, eo ngừng dùng sức va chạm, thưởng thức dáng vẻ động tình mê loạn của chỉ dành cho .

      Triệu Ngạn Kiều khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng nuốt vào tiếng rên trào tới bên miệng.

      "Đừng......Đừng nhìn.....Cầu xin ......Đừng nhìn....."

      "Cho làm mà cho xem hả tiểu Kiều, có phải ? Hả?" Tần Dịch Hoan thẳng lưng dùng sức va chạm, ngón tay đứng đắn nắm đỉnh hồng của nhàng xoa nắn.

      Triệu Ngạn Kiều hét lên tiếng, cảm thấy suy nghĩ trong đầu giống như bị phá nát, ngón tay nắm chặt ga giường ở dưới thân, mũi chân cũng co rút lên, thân thể chịu khống chế cong lên, cần cổ xinh đẹp căng ra, giống như con cá chép quẫy đuôi nhảy lên khỏi mặt nước.

      Tần Dịch Hoan biết đạt đến cao triều, cũng trêu chọc nữa, nhìn chằm chằm mặt , tăng tốc ra vào mấy chục cái, trong cổ họng gầm tiếng, bắn vào trong cơ thể .

      Triệu Ngạn Kiều rất lâu vẫn chưa hồi thần, hai mắt mơ
      [​IMG]
      Chris, sanone2112, milktruyenky8 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18


      Blue Rose? Đây vốn là quán bar tốt nhất trong thành phố, từng đến đó vài lần cùng Mạnh Đình. Tuy là trang hoàng tráng lệ, nhưng vẫn thể che giấu được mùi vị dâm mỹ. Tần Dịch Hoan hơi chau mày, liếc nhìn Triệu Ngạn Kiều ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ghế sofa liền lặng lẽ bước đến cổng vòm, mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì sao?"

      Mạnh Đình nghe ra mất hứng trong lời của , mà là vẻ phát được bảo vật, liên tục: "Đừng hỏi, mau tới đây! Có việc gấp! Cho 20 phút!"

      "Rốt cuộc là làm gì?" Tần Dịch Hoan hơi cao giọng, phát Triệu Ngạn Kiều tò mò nhìn về phía này liền hạ lượng xuống, chỉ là khẩu khí kia che giấu được vẻ bất mãn.

      "Rốt cuộc có chuyện gì hả? ấy mang thai bảy tháng rồi, thân thể lại bất tiện, nếu đúng là rất gấp hãy đến nhà tôi !"

      Ở đầu bên kia, vẻ mặt Mạnh Đình rất quái dị, ngoáy ngoáy lỗ tai, dường như thể tin nổi những gì mình nghe được. Tình cảm của Tần Dịch Hoan và Triệu Ngạn Kiều tốt như thế từ lúc nào vậy? Lại còn nghĩ cho ấy nữa! Đây quá khoa học rồi!

      "Dịch Hoan, chắc chắn uống nhầm thuốc chứ?" Mạnh Đình cầm điện thoại, thận trọng hỏi.

      "Nếu như có việc gì tôi cúp máy đây!" Tần Dịch Hoan lười cùng ta nhảm, dời điện thoại ra khỏi tai, định ấn phím kết thúc.

      "Đừng! Đừng!" Mạnh Đình ở bên kia la to: "Có người muốn gặp ấy!"

      Làm sao có thể? Triệu Ngạn Kiều của lúc trước vốn chả có bạn bè nào, cả ngày chỉ biết vây quanh , luôn hờ hững với những người khác. Sao lại có người tìm được chứ? Nghĩ tới đây, Tần Dịch Hoan liền hướng về phía điện thoại, chắc chắn : " thể nào! Rốt cuộc giở trò gì hả? mau! Tôi có nhiều thời gian để lãng phí với đâu."

      Mạnh Đình giật giật khóe miệng, lúc nào thời gian ta chuyện với đều biến thành lãng phí vậy?

      "Là người bạn của tôi, ờ..... ấy hơi say, cho nên muốn gặp vợ chút."

      "Bạn bè nào?" Tần Dịch Hoan lập tức cảnh giác.

      "Chính là người bạn đưa laptop cho sửa lần trước đó."

      Tần Dịch Hoan chấn động trong lòng, vội thay đổi ý niệm: "Chờ chút, đừng đâu cả, tôi qua ngay đây!" xong liền vội vàng tắt điện thoại, khom lưng bắt đầu xỏ giày.

      Đây là cơ hội tốt để biết được quá khứ của đấy! tuyệt đối thể bỏ qua!

      " đâu vậy?" Triệu Ngạn Kiều nghiêng đầu hỏi .

      " người bạn tìm có chút việc, đừng chờ , mệt nhọc là phải vào phòng ngủ đó!" Tần Dịch Hoan xong liền trực tiếp đẩy cửa ra, Triệu Ngạn Kiều nháy nháy mắt, nuốt xuống câu đến bên miệng, tiếp tục xem TV. ra rất muốn cho Tần Dịch Hoan biết, quên chưa tất, nhưng cứ như vậy chạy mất rồi.

      Khi Tần Dịch Hoan vô cùng lo lắng chạy tới Blue Rose, Mạnh Đình chờ hết nổi rồi. Thấy Tần Dịch Hoan tới, hai mắt lập tức sáng lên, nhưng thấy ai ở đằng sau liền có chút thất vọng hỏi: "Triệu Ngạn Kiều đâu?"

      " ấy lại bất tiện." Tần Dịch Hoan chút khách khí ngồi xuống ghế, Mạnh Đình thấy thế vội đẩy ly rượu qua, Tần Dịch Hoan thèm nhìn tới, trực tiếp cầm lên uống hớp. Khẩu vị của Mạnh Đình khác là mấy, cho nên cần lo lắng hợp khẩu vị.

      Thế nhưng ngụm rượu vừa vào miệng, Tần Dịch Hoan liền nhíu mày, duỗi duỗi cổ vất vả nuốt rượu xuống, lập tức đặt ly rượu xuống, : "Cho nhiều rượu Rum quá, khi nào thích uống rượu Rum thế hả?"

      Mạnh Đình cười khổ, : " phải là của tôi, ai thích uống thứ đồ chơi ấy chứ, là của ấy!" xong, chỉ chỉ ghế sofa phía sau, lúc này Tần Dịch Hoan mới phát ra có nằm ghế sofa, hình như say rồi.

      "Chính là ấy muốn gặp tiểu Kiều à?" Tần Dịch Hoan tới, cúi người quan sát nhắm mắt nằm sấp ở ghế sofa, khuôn mặt thanh tú, môi hồng răng trắng, dáng vẻ rất ngoan ngoãn. Bởi vì uống rượu mà hai gò má ửng hồng, liếc mắt nhìn qua rất dễ dàng làm cho người ta có ấn tượng tốt, chỉ là, này có quan hệ với Triệu Ngạn Kiều của trước đây sao?

      do dự có nên đánh thức dậy hay , chỉ thấy Mạnh Đình qua đó ngồi, vỗ lên gương mặt của , dịu dàng : "Tiểu Mạch, tiểu Mạch, dậy !"

      Đôi mắt mơ màng của nhìn Mạnh Đình rồi lại nhắm mắt lại, trong miệng biết lầm bầm cái gì. Mạnh Đình có chút mất kiên nhẫn nào, chỉ dịu dàng gạt những sợi tóc lòa xòa trước mặt , kề sat bên tai , : " phải em muốn gặp Triệu Ngạn Kiều sao? ấy tới rồi, e muốn gặp à?"

      ngờ, vừa dứt lời, vốn mơ mơ màng màng đột nhiên nâng đầu dậy, nắm chặt cổ áo Mạnh Đình, ép hỏi: "Tiểu Kiều ở đâu? Tiểu Kiều! Tiểu Kiều! Cậu trở về rồi sao?" xong liền đẩy Mạnh Đình
      [​IMG]
      Last edited: 28/11/16

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay.tiep di ban

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :