1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại làm vợ yêu vô địch - Mị Dạ Thủy Thảo (44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 39: Có thể hôn em ?

      Người tự tin là người có sức hấp dẫn lớn nhất. Đặc biệt là người ở trước mặt mình luôn có chút yếu đuối, thỉnh thoảng bộc lộ thêm tự tin lại càng thêm hấp dẫn cuốn hút. Ngay lúc này, Lạc U cảm nhận được cảm giác như vậy, làm cho tim của chủ động được mà đập nhanh hơn chút.

      “ Vẫn Thần......” Thanh có chút khàn khàn của Lạc U kêu lên, ngữ điệu cũng mang theo chút hương vị đặc biệt.

      Diệp Vẫn Thần rất quen thuộc và hiểu Lạc U. Nghe được giọng của như vậy bất ngờ thoáng chốc sửng sốt, dáng vẻ vừa tự tin kia lập tức trở nên đờ đẫn, nhìn về phía Lạc U dò xét, có chút mù mịt.

      đợi Diệp Vẫn Thần hiểu , Lạc U vươn cánh tay mảnh khảnh, mạnh mẽ vòng quanh cổ , sau đó dùng sức, kéo đầu xuống, hung hăng hôn lên. Cái hôn thiếu ôn nhu mà vẫn nóng bỏng khác thường. Cơ thể hai người gắt gao dính chặt vào nhau, môi lưỡi đan xen, ngay cả người nào đó mắc bệnh ưa sạch cũng hề cảm thấy phản cảm.

      Từ trong đờ đẫn Diệp Vẫn Thần cũng phản ứng lại, cố gắng phối hợp nhịp nhàng với Lạc U. Cái hôn của vẫn còn có chút trúc trắc, nhưng có lẽ là do bản năng, lát sau biết cách lấy lòng Lạc U, thấp thỏm đem môi lưỡi của chính mình đưa tới, làm cho Lạc U thoải mái hơn. Cái hôn của hai người bởi Diệp Vẫn Thần phối hợp thay đổi mà cũng càng thêm triền miên.

      “ Mùi vị tệ, lần sau tiếp tục cố gắng.” lúc lâu sau Lạc U mới cảm thấy thỏa mãn buông Diệp Vẫn Thần ra, thanh khàn khàn , môi mỏng đỏ tươi lộ ra hương vị gợi cảm mê người, làm cho Diệp Vẫn Thần nhịn được lại nuốt nước miếng.

      cũng muốn biểu giống như sắc lang chưa thấy qua việc đời, nhưng bộ dáng này của Lạc U là làm người ta thể kháng cự, làm cho nhịn được muốn ôm hôn cái lại cái, nhưng mà đây chẳng qua chỉ là lời trong lòng, chuyện ấy dám. Mặc dù Lạc U vừa mới cưỡng hôn , nhưng cưỡng hôn lại đánh chết cũng dám làm!

      Diệp Vẫn Thần nghĩ. Lạc U vừa rồi là mới cưỡng hôn chính sao?

      suy nghĩ gì đấy?” Lạc U hỏi, biết vì sao, luôn cảm thấy người đàn ông này suy nghĩ đến thứ gì đó kì lạ , nếu sắc mặt cũng đỏ như vậy.

      có thể...lại...hôn...hôn lần sao?” Diệp Vẫn Thần lắp bắp hỏi, biết rằng chính có thể xem là được tấc lại muốn tiến thước, nhưng cảm giác đáng ghét vừa rồi lại tuyệt.

      được!” Lạc U nhíu mày, ánh mắt vô tình hay cố ý đảo qua môi Diệp Vẫn Thần. ra mùi vị đó đúng là tệ, chỉ là nếu quá dễ dàng có được biết quý trọng.

      Sắc mặt chờ mong của Diệp Vẫn Thần thoáng chốc hơi thất vọng, dáng vẻ ủ rũ hơi cúi cúi đầu, cực kỳ giống bộ dáng của " đại cẩu " chiếm được quà của chủ.

      Lạc U buồn cười nhìn, nhịn được :“ Nếu chuyện làm với Trịnh Nghị Phong tốt, em có thể đồng ý với nguyện vọng quá quá đáng.”

      Ánh mắt Diệp Vẫn Thần nháy mắt liền sáng, vô cùng công khai thẳng tắp nhìn chằm chằm môi Lạc U, còn hỏi:“ Hôn em cũng có thể chứ?”

      Ánh mắt Lạc U lóe lóe, nhưng vẫn lắc đầu :“ được.”

      “ Hả?” Diệp Vẫn Thần nghi hoặc chút, chẳng lẽ ý của Lạc U phải như vậy sao? Diệp Vẫn Thần hơi thất vọng.

      Lạc U nở nụ cười, đầu hơi nâng lên, phong thái vô cùng nữ vương :“ Là em hôn , nếu làm tốt , em có thể cho cái hôn, như thế nào?”

      Cao cao tại thượng, tự tin kiêu ngạo, phong thái nữ vương, động tác ánh mắt lại thêm câu , Diệp Vẫn Thần hoàn toàn đắm chìm, ngay lúc này, thậm chí có thể xúc động quỳ xuống tuyên thệ nguyện trung thành.

      thề, nhất định làm tốt!” Lạc U như vậy, làm cho muốn dốc hết toàn bộ làm việc vì , dẫu có chết cũng làm cho thất vọng.

      “ Em chờ .”

      Năm ngày sau, đoàn làm phim ở trong rừng cây quay cảnh Lạc U và Diệp Vẫn Thần sau khi ngã xuống từ vách đá gặp được cao nhân chỉ dạy. Phân đoạn này là bước ngoặt của câu chuyện. Cao nhân có văn có võ, chia ra truyền thụ cho Lạc U quyển " Trị Thế Chi Thư " và Diệp Vẫn Thần bộ võ học công pháp. Hai người ở đáy vực bên học tập bên dưỡng thương, diễn xuất ngang tài ngang sức, hai người biểu diễn cũng rất ăn ý, hầu như mỗi cảnh quay đều vượt quá ba lần, làm cho Lăng đại đạo diễn cực kì hài lòng.

      Thời gian nghỉ trưa, Diệp Vẫn Thần tách khỏi mọi người gọi cuộc điện thoại, sau khi quay về ánh mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lạc U.

      Lạc U ăn cơm trưa, ngẩng đầu lên vẫn vô cùng mẫn cảm cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Diệp Vẫn Thần, suy nghĩ lúc buồn cười hỏi:“ Làm xong việc rồi à?”

      Câu hỏi dùng giọng khẳng định, nếu như phải, người đàn ông này tuyệt đối dùng ánh mắt như vậy nhìn .

      Diệp Vẫn Thần dùng sức gật gật đầu, :“ Hoàn thành!”

      Năm ngày qua Diệp Vẫn Thần khiến cho Trịnh Nghị Phong rơi vào cái bẫy sắp đặt sẵn, mặc dù điều này chứng minh Diệp Vẫn Thần thủ đoạn, nhưng thể đây cũng bởi vì động lực muốn được thưởng ấy mà.

      “ Muốn thưởng luôn bây giờ?” Lạc U bình thản hỏi, lộ ra cỗ hương vị cao thượng, tại hoàn toàn hiểu tư tưởng tiểu M(*) kia của Diệp Vẫn Thần. càng mạnh mẽ với , lại càng vui vẻ, điểm ấy thỏa mãn được uổng phí đời trước được mọi người gọi là công chúa.

      (*): M trong S&M. S&M là cặp từ tiếng : Có thể là Sadist & Masochist (Người bạo dâm (hay ác dâm) và người khổ dâm (hay thống dâm)). Hoặc là Servant & Master (Người hầu & chủ nhân). Thể mối liên hệ giữa cặp người trong đó người thích thú được hành hạ người khác và người kia lại thích bị người khác hành hạ, có thể ám chỉ mối quan hệ liên quan tới tình dục hoặc .

      Diệp Vẫn Thần hơi do dự lắc lắc đầu, :“ Có thể để sau ?” Cũng biết bao giờ mới có cơ hội như này, Diệp Vẫn Thần mặc dù rất muốn rất muốn, nhưng muốn lãng phí như vậy.

      Ý muốn lãng phí trong câu của Diệp Vẫn Thần thực ràng, nghe vào tai Lạc U cảm thấy rất buồn cười, nhưng hơn cả buồn cười là kiêu ngạo. Người đàn ông này coi trọng đến mức như vậy, cái hôn hứa hẹn cũng đều cẩn thận như vậy, làm cho có chút kiêu ngạo lại có chút cảm thấy uất ức.

      “Có thể, nhưng mà có lãi đâu.” Lạc U đáp ứng. cảm thấy thú vị, đây cũng là loại tình thú . Cùng người đàn ông này ở chung cũng làm cho cảm thấy càng ngày càng có tình ý. nghĩ, nếu cứ vậy phát triển tiếp, thích người đàn ông này, thậm chí là người đàn ông này, dường như cũng chẳng phải chuyện khó khăn nào.

      Đối với người lòng dạ mình, bảo vệ mình hơn nữa chuyện gì cũng đều nghe theo mình, có bao nhiêu người phụ nữ có thể cự tuyệt đây? Huống chi người đàn ông này vẻ ngoài đẹp trai, chỉ số thông minh đủ cao, tính tình đủ tốt, nếu mà động lòng , phỏng chừng chính cũng cảm thấy mình phải là người.

      Trong lòng Lạc U chất chứa nhiều cảm xúc. Diệp Vẫn Thần vui vẻ lộ ra nụ cười thuần khiết, hơi thở lãnh khốc bỗng chốc tiêu tan, lại tỏa sáng như ánh mặt trời, mê mẩn choáng váng ít thành viên trong đoàn làm phim, nhất là mấy tuổi chừng hai mươi, nhịn được hét rầm lêm. Nếu phải bị Lạc U lạnh lùng liếc cái, đoán chừng tại chỗ chạy tới đây muốn kí tên.
      song ngư, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 40: Ngoại cảnh thôn An Nhạc


      Trung tuần tháng sáu(*), công đoạn quay phim tiến vào hồi kết thúc. Công việc ngược lại chẳng hề nhõm tí nào. Lăng Cảm để những phân cảnh quan trọng quay cuối cùng, đặc biệt là cảnh kết thúc của “ Đệ nhất Công Chúa”. chỉ các diễn viên cắm đầu vào diễn tập, bầu khí khẩn trương, mạnh mẽ như chiến trận cũng lan tỏa rộng rãi. Địa điểm quay được mọi người chọn vô cùng hoang vu và hẻo lánh, phóng tầm mắt nhìn ra xa cũng chỉ thấy màu vàng của cát mặt đất. có cảm giác bi thương.


      (*) Trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng


      “Chậc chậc, nơi như thế này mà Lăng đạo diễn cũng tìm ra được. Ôi! Cũng ngờ trong thành phố Bắc Kinh mà vẫn có nơi hoang sơ nghèo nàn thế này đấy.”


      Lý Ngang Vũ ngước mắt nhìn khung cảnh bình yên trước mặt, nhịn được xúc động . Nơi họ đến là thôn An Nhạc, già trẻ toàn bộ làng đa số là người nhà họ Bạch, hơn nữa nhà so với nhà nhìn vô cùng xập xệ, căn nhà gạch đất kia nhìn qua tưởng chừng như sắp sụp xuống, làm cho lòng cảm thấy xót xa.


      Lạc U nhìn thấy cũng cau mày. từng rất nhiều nơi trong nước và ngoài nước, nhưng đây là lần đầu thấy nơi có cảnh tượng nghèo túng như vậy, hơn nữa nơi đây vẫn trực thuộc thành phố Bắc Kinh, nhìn thế nào cũng cảm thấy thoải mái, tuy rằng biết tại ở thế giới này chênh lệch giữa giàu nghèo rất lớn, biết có rất nhiều người cơm cũng có mà ăn. Nhưng biết là chuyện, tận mắt nhìn thấy nơi này, tâm trạng vẫn có chút nặng trĩu.


      Lạc gia là thế gia, quân-chính-thương đều có người, ông nội người vừa chính trực vừa nước. Lúc còn từng nghe ông nội rằng, làm lãnh đạo phải vì dân làm chủ, đời sống nhân dân tốt quốc gia mới lớn mạnh, hơn nữa cho dù là thương nghiệp cũng phải hiểu và báo đáp dân chúng, tiền kiếm càng nhiều phải cho càng nhiều. Cả đời người, kiếm nhiều tiền mà đến chết cũng tiêu hết được giữ lại có ích gì.


      Lời của ông được toàn bộ người Lạc gia ghi tạc trong lòng, Lạc gia làm rất nhiều hoạt động từ thiện, Tô mẹ của tại là hội trưởng quỹ Lạc Dư. Quỹ Lạc Dư do người Lạc gia thành lập, vẫn dốc sức vì đất nước với đủ các hoạt động từ thiện.


      Đối với chuyện này lạc U quá để tâm, đời trước cũng quyên góp thu nhập từ việc đấu giá vài bài thơ và bức tranh. Lúc đó suy nghĩ của cònđơn giản, chỉ muốn quyên góp, hề cảm thấy đầy là chuyện phức tạp. Nhưng biết tại sao, tại lại cảm thấy áy náy. Việc làm vẫn còn thiếu sót nhiều lắm, đặc biệt là nhìn mấy đứa trẻ quần áo rách rưới đen nhẻm trước mặt này, muốn hỏi câu. Đây mà là xã hội đại sao?


      “Chị ơi ơi, cho chị nước uống này.”


      Ba đứa trẻ giống như dân chạy nạn kia cầm theo thùng sắt đựng nước mang tới trước mặt nhóm người của Lạc U. Họ từng đứng đây lúc lâu. Đoàn làm phim dựng trường quay, họ đứng đây nghỉ ngơi. Mấy đứa trẻ từ những nhà nghèo trong thôn đến đây, tò mơ sợ hãi đưa nước cho họ.


      “chị khát, các em uống .”


      phải đứa bé nào cũng là thiên sứ, trẻ con cũng phải đa số đều ngây thơ, nhưng mấy đứa này lại làm cho trái tim Lạc U mềm mại, giọng trở nên nhu hòa rất nhiều.


      Hai bé trai , người ngợm đều cảm giác có chút bẩn thỉu. Nhìn vào thùng sắt trong tay, bé có chút xấu hổ : “Mẹ em nước là để cho khác uống, bọn em thể uống được.”


      Thôn An Nhạc hề an nhạc. đường đến đây Lạc U nhân thấy vị trí địa lý ở đây cực kỳ xấu, gần như đều là núi cao, hơn nửa đường vào thôn lại vô cùng gập ghềnh, xe bọn họ lái đều là xe việt dã, xe con bình thường tới được. Phòng ở tồi tàn, quần áo người dân tả tơi, thiếu nước trầm trọng. Có thể dùng bốn chữ nghèo nàn lạc hậu để hình dung.


      Lạc U rất muốn hỏi chút, nơi này vì sao lại nghèo như vậy, dưới chân thiên tử (*), chẳng lẽ có người quản lý, sợ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố?


      (*) Ý chỉ thành phố Bắc Kinh


      Hơn nửa giờ sau tất cả chuẩn bị hoàn tất, Lăng Cảm tới đây gọi người, Lạc U thấy Lăng Cảm đến ra nghi vấn trong lòng.


      “Nơi này tại sao lại nghèo như vậy? Cháu còn tưởng chúng ta đến khu Vân Quý mới trong hốc núi cơ.”


      Theo lý mà hoàn cảnh nơi này thể như vậy được, Lạc U nghi hoặc.


      “Nguyên nhân có phần ở địa lý và hoàn cảnh. Tại sao à? Nếu muốn giàu lên việc đầu tiên là phải sửa đường, cháu cảm thấy nơi này nghèo như vậy là vì sao?”


      Lăng Cảm cần , con đường kia lên tất cả. Nếu ông với bạn đến nơi này lấy cảnh, ông cũng hề biết dưới chân thiên tử lại có nơi nghèo đến thế này.


      Nghề đạo diễn rất tự do, thẩm mĩ của đạo diễn cũng rất độc đáo, cảnh tượng thôn An Nhạc nghèo , nhưng nghèo cũng có cái đẹp của nghèo. Mảnh đá vụn kia gợi lên cảm giác bi thương nếu Lăng Cảm cũng tốn sức lực lớn lựa chọn nơi này quay cảnh cuối.


      Lăng Cảm vừa Lạc U hiểu, dù sao cũng là đứa bé lớn lên trong gia đình có người làm chính trị. Chuyện như vậy sao mà hiểu sao được. Cũng bởi vì hiểu, Lạc U mới nhíu chặt mày. Bố của là thư kí ủy Bắc Kinh, thôn nghèo như thế này, chỉ đánh vào bộ mặt quốc gia, mà còn đánh vào mặt của Lạc gia.


      “Được rồi, cần suy nghĩ nhiều, nhanh thay quần áo . Đây chính là cảnh quay quan trọng, phải cố gắng lên đấy.” Lăng Cảm nghĩ Lạc U thương cảm những người này, nhưng cũng nghĩ nhiều. Cho dù ông biết Lạc U là người Lạc gia, nhưng biết cụ thể thành viên Lạc gia, cho nên cũng suy nghĩ nhiều lắm.


      Lạc U gật đầu, theo thợ trang điểm đến lều hóa trang dựng tạm thời. Lúc này Diệp Vẫn Thần hóa trang và thay quần áo xong, từ bên trong ra ngoài. Ngay tại lúc nhìn thấy bộ dáng của Diệp Vẫn Thần, mắt Lạc U liền sáng ngời, bước chân dừng lại.


      “Rất tốt.” Khôi giáp màu đen, vừa thận trọng mà lại có chút khờ dại, lộ ra cỗ bi thương và sát khí lạnh lùng, phối hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của Diệp Vẫn Thần, làm cho người nhìn có cảm giác sợ hãi. tại Diệp Vẫn Thần, quả nhiên là giống vị tướng quân từng vào sinh ra tử nơi chiến trường.


      Tai Diệp Vẫn Thần bởi vì được khen ngợi mà đỏ cả lên, mất tự nhiên sửa sang lại bội kiếm khôi giáp, : “Phù hợp sao, cứ thấy là lạ.”


      Đây là lần đầu tiên Diệp Vẫn Thần mặc khôi giáp nên có chút thích ứng, nhưng lại càng chờ mong được nhìn thấy bộ dáng Lạc U mặc khôi giáp. Nội dung cảnh kết thúc là Lạc U và Diệp Vẫn Thần cùng nhau kháng địch, cảnh mặc khôi giáp sa trường, so sánh với hình tượng của mình, càng thêm chờ mong bộ dáng Lạc U, nữ tướng quân uy phong lẫm liệt. Nghĩ như thế nào cũng đều làm cho cảm thấy tim đập nhanh hơn, biết có phải là loại hấp dẫn muốn phục tùng hay ?


      Nghĩ đến đây, Diệp Vẫn Thần hơi ngượng ngùng thầm mắng chính mình câu. suy nghĩ chết tiệt cái gì vậy. nên!
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: “ Đệ Nhất Công Chúa” kết thúc


      Lạc U thay trang phục xong ra, ít người ngay tại chỗ ngây người. Khí thế nữ vương lạnh lùng cùng với khôi giáp mạ vàng tinh khiết tráng lệ. chỉ đứng ở nơi đó, mà cũng khiến cho người ta có cảm giác thể thần phục.


      Lạc U chỉ mặc khôi giáp ra, đội mũ giáp nặng đầu, đem tóc dài buộc cao, tư thế oai hùng hiên ngang, chiến khí(*) nghiêm nghị.


      (*) chiến khí: khí thế chiến đấu


      Diệp Vẫn Thần vẫn chờ ở bên ngoài. Nhìn thấy bộ dáng Lạc U lúc này, tim vô thức đập mạnh. Nếu phải còn chút lí trí, quỳ xuống rồi. chính là nữ hoàng của .


      Nhưng Diệp Vẫn Thần cũng quá tiếc nuối, trong cảnh quay cuối có tình tiết thỏa mãn nguyện vọng này của . “Tiểu U, tiểu Thần, tạo hình của bọn cháu đều rất tuyệt.” Lăng đại đạo diễn nhìn thấy hai mắt cũng sáng lên, nhịn được khen ngợi, nhưng rồi lập tức nghĩ đến vấn đề khi quay, có chút “thành khẩn” với Diệp Vẫn Thần:“ Tiểu Thần, cảnh quay cuối này có thể có tình tiết cháu thích ứng được, nhưng mà quay phim chính là như vậy. Cần khóc phải khóc, cần cười phải cười, quỳ quỳ gì đó cũng đều bình thường, cháu có vấn đề gì chứ?”


      Diễn cảnh quỳ. Lúc Lạc U tự vẫn Diệp Vẫn Thần quỳ xuống đất cầu xin. Nếu là diễn viên khác Lăng Cảm lo lắng, nhưng thân phận và tính tình của Diệp Vẫn Thần làm cho ông lo lắng công phen.


      “Đương nhiên .” Diệp Vẫn Thần rất khẳng định .


      Ánh mắt Lạc U có chút cổ quái nhìn màn này, trong lúc vô tình đối mặt với Diệp Vẫn Thần. Diệp Vẫn Thần có cảm giác bị “nhìn thấu tâm tư”, hơi né tránh, tai lại đỏ lên, xấu hổ đáng .


      Cảnh quay quan trọng bắt đầu, diễn viên quần chúng rất nhiều, dù sao cũng là khung cảnh chiến tranh, mặc dù mang theo máy tính chuyên nghiệp, nhưng vẫn cần bố trí chút.


      Lạc U và Diệp Vẫn Thần đứng ở phía trước đại quân Cẩm quốc, Hàn Nhạc Dương đứng ở trước đại quân Thương quốc. Hai bên giằng co. khí vô cùng bi tráng.


      Sở dĩ phải khẩn trương mà bi tráng là vì Cẩm quốc đến bước đường cùng. Hoàng thành bị vây nhiều ngày, cho dù Lạc U trở về, dốc hết tâm huyết muốn bảo vệ đất nước của mình, nhưng thiếu phương pháp xoay chuyển đại cục.


      Quân đội Cẩm quốc quá yếu, tình thế hai nước lúc đó thể vãn hồi. Lạc U chỉ còn cách dẫn dắt quân đội nước mình tiến hành trận chiến cuối cùng này, hơn nữa còn mang theo tín niệm nhất định chết chiến trường!


      Hàn Nhạc Dương và Lạc U lúc đó có đoạn đối thoại ngắn gọn sâu sắc. Hàn Nhạc Dương như cũ hy vọng Lạc U lầm đường biết quay đầu cùng mình về nước, nhưng lại bị cự tuyệt lạnh lùng. “Bản cung giờ phút này còn là Hoàng Tử Phi Thương quốc nữa, mà là Đệ Nhất Công chúa Cẩm quốc. Sinh ra là người Cẩm quốc, chết cũng muốn chết ở Cẩm quốc. Tư Đồ Nhạc Dương, ngươi và ta sớm còn quan hệ, chớ nhiều lời vô ích, ra tay !"


      Lạc U ra lệnh tiếng, trận quyết chiến cuối cùng cũng bắt đầu. Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần trước làm gương xông ra ngoài. Lạc U chỉ biết chút công phu đơn giản, đủ để ra chiến trường. Sở dĩ làm như thế hẳn là ôm tín niệm nhất định chết, trận chiến này nhất định Cẩm quốc thua. Mà cố gắng trải qua trăm đắng nghìn cay mới trở lại được Cẩm quốc, tâm nguyện duy nhất còn lại đó là chết chiến trường!


      Lạc U chết, binh lính Thương quốc được lệnh được thương tổn Lạc U. Lạc U đường vọt tới trước mặt Tư Đồ Nhạc Dương, Diệp Vẫn Thần bảo hộ chặt chẽ ở phía sau bị thương nhiều chỗ, máu tương đầm đìa, bộ dạng lại càng bi tráng hơn.


      Lạc U và Tư Đồ Nhạc Dương căng thẳng gì. Chung quanh là binh lính hai nước giao chiến. Giữa bầu khí ồn ào, náo nhiệt lại có im lặng. Cảnh quay có lời thoại này càng khảo nghiệm năng lực của diễn viên, bởi vì bọn họ chỉ có thể dùng nét mặt để biểu đạt nội tâm của mình!


      Lạc U đau đớn, tuyệt tình bi khổ. Nàng cố nén nước mắt, nghĩa vô phản cố(*). Lạc U kiên cường cố chấp, thấy chết sờn. thanh của trận chiến dần dần ngưng lại. Quân đội Cẩm quốc hoàn toàn bại trận. Lạc U dùng ánh mắt bi thương nhìn Cẩm quốc lần cuối trước khi tiêu thất. Hết thảy, hết thảy đều chấm dứt.


      (*) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa được chùn bước.


      Công thành chiến, theo lý mà nên ra khỏi thành ứng chiến. Nhưng Hoàng thành bị vây nhiều ngày ngay cả thức ăn cũng có. Cứ như vậy cũng chỉ có càng nhiều người chết. Cho nên, Lạc U cùng nhóm người muốn đầu hàng liền vọt ra, hoàn thành màn vô cùng bi tráng, dùng tính mạng của bọn họ cho mọi người, bọn họ dẫu có chết cũng làm người mất nước.


      "Đất nước của ta mất, xin ngươi hãy đối xử tử tế với bách tính này. Bọn họ, làm gì sai!" Lạc U dứt lời, trường kiếm nhuộm đỏ trong tay hướng lên cổ!


      Trong nháy mắt, Diệp Vẫn Thần lập tức phi thân lên. Tuy rằng biết mất oai phong nhưng vẫn khiến Lạc U thấy đẹp trai vô cùng, là có vài phần cảm giác cao thủ cổ đại.


      Tay Diệp Vẫn Thần nắm chặt thân kiếm của Lạc U, hắc mâu thâm thúy ngôn ngữ nào lột tả được. Đôi môi nứt rách giật giật như phát ra thanh nào, sau đó liền quỳ mạnh xuống!


      Ai sau khi xem xong bộ phim điện ảnh hoặc bộ tiểu thuyết cũng đều có cảnh tượng sâu sắc nhất. Mà cảnh tượng này có thể được đánh giá là điểm sáng nhất của "Đệ nhất công chúa". Diệp Vẫn Thần thâm trầm lại trung thành, là tình quân thần cũng là tình nam nữ. có ngôn ngữ, biểu đạt nhưng tình cảm lại khắc sâu như vậy.


      Lạc U trong vai U công chúa cuối cùng vẫn chết. Diệp Vẫn Thần trong vai thị vệ mang coi lòng tan nát gầm lên giận dữ tiếng, lặng lẽ ôm thi thể Lạc U. Hàn Nhạc Dương trong vai hoàng tử ngăn cản phía trước lại bị trường kiếm trong tay Diệp Vẫn Thần ép lùi lại. Sau đó, bộ phim bước vào cảnh quay cuối cùng. Hàn Nhạc Dương mặc thân hoàng bào đứng ở vị trí cao cao tại thương nhưng mang thần sắc đơn. Diệp Vẫn Thần ôm thi thể Lạc U vách đá phi thân xuống, đến đây là kết thúc.


      "Tiểu U, tiểu Thần, các cháu nhất định vô cùng nổi tiếng trong ngành giải trí! Hai cháu nếu tiếng vốn có ai bì được!" Sau khi kết thúc cảnh quay, Lăng Cảm chân thành với hai người. Diệp Vẫn Thần và Lạc U có thể đều đặc biệt. Với ánh mắt của người tích lũy nhiều năm kinh nghiệm như ông, còn có nhiều tài trợ ở bên ngoài, bọn họ nổi có đạo lý.


      "Đạo diễn Lăng quá khen! Kỳ tuyên truyền bộ phim này có khả năng cháu và tiểu Thần xin nghỉ. Nhưng mà hoạt động tuyên truyền quan trọng có tiệc mừng, đạo diễn Lăng cũng nên tức giận!"


      Đối với khen ngợi của Lăng cảm, thái độ của Lạc U rất lạnh nhạt, Kiếp trước, ở ngành giải trí đạt được quá nhiều vinh dự và ngợi ca. Bởi vậy, tại lại có được khiến còn kiêu ngạo như trước. Lạc U nhận thấy, biểu tốt là đương nhiên. Về phần Diệp Vẫn Thần tốt, chưa hẳn là diễn xuất sắc, nhiều hơn vẫn là từ vẻ mặt vốn có. Hơn nữa, cũng dự định cho Diệp Vẫn Thần nổi danh ở ngành giải trí. Lạc U biết , Diệp Vẫn Thần tiến vào ngành giải trí cơ bản vì đây là điều chọn.


      Lạc U xin phép Lăng Cảm nghỉ cũng vì Cổ Sát. Thời gian và bà ngoại bàn đến, chỉ có thể mang Diệp Vẫn Thần về Cổ Sát báo cáo.


      ""
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      hoadaoanh, Tịch Vũ, song ngư3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Bắt đầu huấn luyện




      Bữa tiệc kết thúc “ Đệ nhất công chúa” của đoàn làm phim khá đơn giản. Bữa tiệc qua , “ Đệ nhất công chúa” cũng bước vào giai đoạn tuyên truyền và chế tác hậu kỳ, thế nhưng, Lạc U và Diệp Vẫn Thần hai nhân vật vô cùng quan trọng này lại trong tầm mắt của công chúng mà biến mất.

      Lạc U mang theo Diệp Vẫn Thần sau khi chào đoàn làm phim cũng lập tức Cổ Sát, mà nghỉ ngơi cho khỏe ngày. Làm ngôi sao thực công việc lao động tay chân, hơn hai tháng quay phim này vật vả.

      Thời gian nghỉ ngơi, Lạc U quên cảnh mình chứng kiến ở thôn An Nhạc, do dự chút rồi gọi điện thoại cho cha , nội dung cuộc điện thoại rất đơn giản, trắng ra chính là đem trạng nghèo khó, đường thông, thiếu nước của thôn An Nhạc ra. Vỏn vẹn như vậy cũng đủ. Ít nhất lâu sau, thôn An Nhạc thay đổi nghiêng trời lệch đất, trở thành khu du lịch có chút danh tiếng, đặc biệt là sa địa bi tráng kia, hấp dẫn ít người đến xem.

      Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi qua , Lạc U và Diệp Vẫn Thần tới trụ sở huấn luyện bí mật của Cổ Sát. Cấp bậc của căn cứ này là trung cấp, trừ nhân viên làm việc ở ngoài, cũng chỉ có hơn trăm nhân viên huấn luyện. Bởi vì cấp bậc trung cấp này cao thấp, quy củ nơi này cũng quá mức nghiêm khắc. Ở trong này, thân phận của Lạc U và Diệp Vẫn Thần xem như là bí mật. Ít nhất người bình thường cũng biết.

      Bà ngoại Lạc U tự mình chỉ định huấn luyện viên cho Lạc U và Diệp Vẫn Thần. Huấn luyện viên hơn bốn mươi tuổi, ngoại hình bình thường đến mức nhìn qua ba năm lần đều có thể quên. Nhưng người như thế lại thích hợp nhất để làm sát thủ. Lạc U bèn cẩn thận quan sát người đàn ông này, phát người đàn ông này có mùi máu tươi rất nhạt, khỏi đối với vị huấn luyện viên này đánh giá cao chút. Sát thủ chân chính là người biết thu liễm sát khí, nếu , đánh rắn động cỏ là loại thiếu chuyên nghiệp. Càng nội liễm càng chứng minh lợi hại.

      “Tôi là Tố Vương Minh, hiệu là Vong Mệnh, em có thể gọi tôi là huấn luyện viên.”

      Vương Minh với Lạc U, ông và Diệp Vẫn Thần rất quen thuộc cần nhiều lời.

      “Huấn luyện viên.” Lạc U kiêu ngạo siểm nịnh gọi tiếng, mặc quần áo luyện tập màu trắng, cơ thể nhắn đứng thẳng tắp, có khí chất của quân nhân.

      Vương Minh gật gật đầu, huấn luyện liền chính thức bắt đầu.

      Nội dung huấn luyện của Lạc U so với Diệp Vẫn Thần dễ dàng hơn chút, nhưng đối với Lạc U mà vẫn phải cố hết sức. Cho dù ý chí của vẫn kiên trì, nhưng cơ thể quen sống an nhàn sung sướng thể kiên trì được nữa. Chỉ riêng việc vác nặng ba mươi cân chạy đến vòng thứ năm, cũng có cảm giác mệt mỏi muốn nằm xuống.

      Mọi người trong trụ sở huấn luyện rất trầm mặc, có chút giống như máy móc. Cho dù có tiểu nương yểu điệu Lạc U xuất ở nơi này, nhiều nhất cũng chỉ liếc nhiều hơn cái, ai tò mò, hoặc là cho dù tò mò cũng giấu sâu ở đáy lòng biểu lộ ra. Bài học sát thủ học đầu tiên chính là khống chế cảm xúc của chính mình, thế nhưng, lúc Lạc U gian nan chạy, mấy lần đều ngã sấp xuống, vẫn hấp dẫn ít người chú ý.

      Diệp Vẫn Thần cũng huấn luyện tại đây. Tầm mắt vẫn luôn đặt người Lạc U. Sắc mặt Lạc U càng ngày càng tái nhợt, sắc mặt Diệp Vẫn Thần cũng càng ngày càng khó nhìn. nắm chặt nắm đấm, trong lòng mực với mình, đây là lựa chọn của Lạc U, dù như thế nào cũng thể nhúng tay vào, nhất định có thể kiên trì!

      Nhưng ngay cả tự an ủi và tin tưởng Lạc U, trái tim Diệp Vẫn Thần lại cảm giác được càng ngày càng đau, đau đến mức thể hô hấp. Dù sao cố gắng đấu tranh kia là người duy nhất thích cũng dự định cả đời . muốn phải chịu dù chỉ là chút khổ. Nếu có thể, thà rằng người chịu khổ là , gấp mười gấp trăm lần đều nguyện ý!

      Vác vật nặng mười vòng chạy được tám vòng, Lạc U bắt đầu thầm mắng chính mình. Chẳng biết là uống lộn thuốc gì mà đến chịu tội như thế này. Muốn báo thù phải có cả đống biện pháp sao, làm gì phải ăn khổ như thế này, cũng muốn làm sát thủ, biết chút võ mèo cào là được rồi, tại này rốt cuộc là gì đây!

      Đầu Lạc U có chút hồ đồ thầm mắng chính mình, nhưng thực tế làm như thế chẳng qua chỉ để dời lực chú ý. Nguyên nhân đến đây chịu khổ rất ràng, cũng chỉ vì chính , còn có người đàn ông ngốc nguyện ý theo thôi!
      muốn trở nên mạnh mẽ! Tâm lý mạnh, năng lực mạnh, thực lực mạnh. phải trở nên mạnh mẽ. muốn như trước kia bề ngoài cường thế nhưng thực tế lại giống búp bê thủy tinh vừa chạm vỡ!

      Còn Diệp Vẫn Thần, nếu muốn khuấy đảo thế giới ngầm, như vậy giúp , làm cho chân chính trở thành hắc đạo đế vương! Đây là trả ơn của , cũng là kỳ vọng của ! Kỳ vọng người đàn ông nguyện ý hèn mọn quỳ gối bên chân của này, trở thành chúa tể cao cao tại thượng làm mọi người ngưỡng mộ!

      Tám vòng, chín vòng, mười vòng...... Lúc Lạc U dừng lại có chút mệt lả, biết đây chẳng qua chỉ là bài khảo nghiệm thể lực của huấn luyện viên, cho dù hoàn thành cũng sao, nhưng vẫn cắn răng kiên trì đến cuối cùng, muốn chứng minh bản thân, tuyệt đối thể kém người khác, cho dù làm cái gì, chỉ cần là muốn làm, liền tuyệt đối có thể làm được tốt nhất!

      “Tiểu U, em có khỏe ?”

      Diệp Vẫn Thần chạy tới trước tiên đỡ Lạc U lung lay sắp ngã, tay cầm khăn mặt săn sóc lau mồ hôi cho , trong mắt lo lắng làm cho số người nhìn thấy chậc chậc lấy làm kì lạ.

      Mọi người đối với Lạc U là xa lạ, nhưng đối với Diệp Vẫn Thần có chút quen thuộc. Trong ấn tượng của mọi người, lãnh khốc, cứng cỏi, ra tay tàn nhẫn, xuống tay vô tình, ai cũng thèm nhìn, liều mạng huấn luyện chính mình, đấy mới là Diệp Vẫn Thần, chứ phải cậu nhóc ôn nhu chăm sóc đến khó tin bây giờ ở nơi này.

      “Em sao.” Lạc U lắc lắc đầu, giọng có chút mỏi mệt nhưng vô cùng kiên định. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, có thể kiên trì được.

      đúng như Lạc U suy nghĩ. Đây mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi, các huấn luyện tiếp theo dường như muốn lấy nửa cái mạng của Lạc U. Thẳng đến tối được thông báo kết thúc, kiên cường như Lạc U cũng nhịn được mềm nhũn thân thể, ngồi ở băng ghế muốn làm gì. Cuối cùng vẫn bị Diệp Vẫn Thần tai đỏ ôm vào phòng nghỉ cố ý chuẩn bị cho trong trụ sở huấn luyện, thậm chí ngay cả tắm đều kịp tắm chút, liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Diệp Vẫn Thần đứng ở bên giường nhìn Lạc U, do dự chút mới vào toilet lấy khăn lông ướt, cẩn thận chà lau làn da phơi bày bên ngoài cho . Còn về quần áo Lạc U, là chạm cũng dám chạm. Lạc U ưa sạch , ngủ như vậy nhất định thoải mái. Nhưng nếu để cho biết thừa dịp ngủ làm chuyện nên làm, hậu quả cũng thể tưởng tượng được, cho nên cũng chỉ có thể hết sức làm cho Lạc U thoải mái chút. Nhưng vẻn vẹn như thế, vẫn làm cho tim Diệp Vẫn Thần gia tốc đập nhanh, cuối cùng chạy trốn rời khỏi phòng Lạc U.
      hoadaoanh, Tịch Vũ, song ngư3 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43: Giai đoạn tuyên truyền




      Lạc U và Diệp Vẫn Thần huấn luyện ở căn cứ được tuần. Gần tuần này, cả người Lạc U liền gầy mất vòng, nhưng tinh thần lại trở nên rất tốt, đôi mắt thâm thúy ngẫu nhiên lên tia u quang, cũng sáng ngời khiếp người, làm cho Diệp Vẫn Thần nhìn thấy vừa đau lòng vừa động tâm, thầm mâu thuẫn ngừng.

      Huấn luyện viên Vương Minh phụ trách dạy Lạc U cũng rất vừa lòng với Lạc U và Diệp Vẫn Thần. Ông đánh giá hai người, trí tuệ thâm tàng khí phách nội liễm nhẫn nại mười phần, trời sinh nắm trong tay, thiên phú tuyệt hảo khí thế cường hãn lãnh khốc tàn nhẫn, có thể là đế vương cũng có thể là “ dụng cụ” giết người!

      Người được nhắc đến đầu tất nhiên là Lạc U, người còn lại là Diệp Vẫn Thần. Hai người có khí thế giống nhau, nhưng cũng có điểm khác biệt. Đứng chung chỗ, lại có cảm giác hài hòa thể nên lời, khiến cho người ta thể tán thưởng tiếng. Đúng là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

      Kết thúc huấn luyện, Diệp Vẫn Thần đường theo Lạc U vào phòng, do dự do dự lại mới mở miệng :“ Cực khổ như vậy cần huấn luyện nữa .”

      Lạc U xoa xoa hai vai bủn rủn của , có chút bất ngờ hỏi ngược lại:“ Đây là muốn cho có đủ điều kiện huấn luyện. Chẳng lẽ thích ở chỗ này?”

      muốn. Nhưng lại càng muốn em vì mà vất vả.” Diệp Vẫn Thần giống như tự trách thực . thích nơi này, nhưng nghĩ bản thân ở lại đây, điều kiện nơi này khiến Lạc U theo phải chịu khổ tham gia huấn luyện , tim lại đau.

      “Đồ ngốc, ai em thấy vất vả, như vậy tốt lắm, em cũng muốn trở nên mạnh mẽ đúng mà?” Lạc U cười cười, biết tâm tư người đàn ông này là tốt rồi. Về phần nơi này vất vả vẫn chịu được. Hơn nữa trải qua nhiều ngày huấn luyện, cũng dần quen, chỉ cảm thấy vất vả, ngược lại có chút thích thú nổi lên.

      ?” Diệp Vẫn Thần xác định hỏi.

      “Đương nhiên là . Em cần phải lừa làm gì.” Lạc U sừng sộ lên, vô cùng nghiêm túc .

      Diệp Vẫn Thần bị nét mặt Lạc U dọa, lập tức nín thinh, ngoan ngoãn hỏi, bộ dáng hơi hơi cúi đầu dường như có chút ủ rũ, giống như thầm trách bản thân, tại sao lại câu làm Lạc U vui cơ chứ.

      Lạc U cảm thấy có chút buồn cười, người đàn ông này nhiều lắm, nét mặt cũng biến hóa nhiều, nhưng biết vì sao lại có thể từ phản ứng của mà đoán được suy nghĩ. là có chút ăn ý thần kỳ.

      “ Vai em mỏi quá, giúp em xoa bóp .” Lạc U dường như có chút đùa đưa ra cầu. Biết người đàn ông này mỗi lần đụng chạm đều thẹn thùng đến mặt đỏ tai hồng, khiến cho nhịn được muốn đùa chút. Dáng vẻ đáng như vậy làm cho thói quen thích người khác đụng chạm của cũng biến mất thấy đâu.

      “ A.” Diệp Vẫn Thần rất nghe lời, nhưng động tác có chút cứng ngắc, tai đỏ ửng ngồi ở bên giường, hai tay mềm bắt đầu xoa bả vai cho Lạc U. Lúc này Lạc U nằm ở giường, tư thái hoàn toàn đề phòng làm cho tim của Diệp Vẫn Thần tự chủ được đập mạnh hơn.

      Cánh tay lộ ra ngoài trắng nõn, thắt lưng tinh tế xinh đẹp, mái tóc dài xõa mềm mại, còn có bốn bức tường, cái giường và hai người. Nghĩ như thế nào như thế nào cũng đều làm cho người ta cảm thấy có chút đen tối.

      Diệp Vẫn Thần hung hăng nuốt ngụm nước bọt, đem suy nghĩ đen tối nào đó đánh bay. Lạc U vẫn còn , làm sao lại có tâm tư đen tối như vậy đây. , cho dù Lạc U trưởng thành, cho phép của Lạc U cũng tuyệt đối thể suy nghĩ đến chuyện này. Đây là chuyện nên, tuyệt đối nên!

      Diệp Vẫn Thần ở trong lòng lặp lặp lại nhiều lần cảnh báo chính mình, động tác tránh khỏi theo suy nghĩ lên xuống, cảm giác khi mạnh khi làm cho Lạc U hơi hơi nhíu mày.

      “Chuyên tâm xoa bóp, nên nghĩ đừng nghĩ.” Giọng lạnh lùng của Lạc U nghe ra vui hay giận nhưng mang theo ý tứ cảnh cáo.

      Tay Diệp Vẫn Thần tạm dừng chút, giọng trầm xuống áy náy:“ Thực xin lỗi.”

      cũng muốn nghĩ như vậy, cũng tự cảnh cáo mình là thể. Nhưng sức quyến rũ của Lạc U đối với thể nào chống cự. Lạc U lại cho phép dùng phương pháp thương tổn bản thân mà thức tỉnh, đúng là chuyện đau khổ. Nhưng mà nhiều hơn vẫn là ngọt ngào, ít nhất được cho phép đến gần Lạc U, hơn nữa dường như chỉ có !

      Tuy rằng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng, nhưng sau khi bị cảnh cáo Diệp Vẫn Thần càng thêm chăm chú, động tác xoa bóp cẩn thận duy trì độ mạnh yếu, làm cho Lạc U thoải mái nhắm hai mắt lại, lâu sau đó liền vô thức nặng nề ngủ thiếp .

      Nhìn Lạc U ngủ, Diệp Vẫn Thần vẫn xoa bóp hồi lâu sau mới dần dần dừng động tác. Sau đó liền ngồi tại chỗ im lặng mà tham lam ngắm Lạc U hồi lâu. Vẻ mặt điềm tĩnh khi ngủ của Lạc U làm cho ngắm say sưa, dường như còn quên cả thời gian, mãi sau đó mới giật mình nhận ra khuya. Chỉ vừa mới ngắm thôi mà trôi qua hơn nửa đêm rồi.

      Ngày huấn luyện thứ mười, vì Lý Ngang Vũ gọi điện thoại đến, Lạc U mang theo Diệp Vẫn Thần rời khỏi căn cứ huấn luyện, trực tiếp đến đài truyền hình. “ Đệ nhất công chúa bước vào giai đoạn tuyên truyền, hoặc là vẫn luôn ở trong giai đoạn tuyên truyền, nhưng tại phải tham gia chương trình giải trí cũng chính là quan trọng nhất. Lạc U nghiêm túc hỏi qua liền đồng ý tham gia, cùng tham dự còn có toàn bộ nhân vật quan trọng trong đoàn làm phim kể cả đạo diễn và vai phụ quan trọng.

      Lần này bọn họ phải tham gia chương trình có tên là “ Cái nhìn đầu tiên về điện ảnh và truyền hình” xu hướng chính là xem chương trình về các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, ngoại trừ phỏng vấn diễn viên, còn phát vài đoạn phim đặc sắc, mà chương trình này thu hút tỷ lệ người xem cực cao, dường như số mảng truyền hình trong nước cũng đều phát sóng chương trình này đầu tiên.

      Lúc Lạc U và Diệp Vẫn Thần đến dường như toàn bộ người của đoàn làm phim đều có mặt. Sau khi mọi người trò chuyện lúc, Lạc U và Diệp Vẫn Thần liền nhận được kịch bản Lý Ngang Vũ đưa, mặt ít lịch trình cùng các vấn đề họ đưa ra, để bọn họ quen thuộc.

      Lạc U nhìn những vấn đề liên quan đến mình cảm thấy cũng quá nhạy cảm, sau đó quay đầu sang phải nhìn phần của Diệp Vẫn Thần, sau đó phát những vấn đề nhắm vào ít hơn của tận hai phần ba, chỉ có vài câu đơn giản, hơi thắc mắc hướng về Lý Ngang Vũ hỏi:“ Vẫn Thần cho dù là diễn viên phụ, cũng chỉ có mấy vấn đề này ?”

      Lý Ngang Vũ có chút buồn cười trả lời:“Đây còn phải do cậu ta. Cậu ta thích chuyện, Lạc tổng mới cố ý sắp xếp như vậy , muốn cho tiểu Thần duy trì hình tượng lạnh lùng trầm tĩnh. Coi như là biểu diễn vốn có .”

      Nghe được Lý Ngang Vũ Lạc tổng liền biết là mình sắp xếp, cảm thấy có chút cảm giác biết ơn chăm sóc, hỏi thêm. Ngành giải trí chính là như vậy, có người phục vụ là tốt, rất nhiều vấn đề đều có thể tránh khỏi, mà rất nhiều cơ hội có thể quảng cáo cũng có thể sắp xếp tốt. Thực ra cũng muốn Diệp Vẫn Thần nổi tiếng trong ngành giải trí, cũng cần phải thay đổi hình tượng bên ngoài lãnh khốc của Diệp Vẫn Thần. Như vậy tốt, có thể làm chuyện thích, mà vẫn có thể cùng , như vậy là tốt rồi.
      hoadaoanh, ly sắc, Tịch Vũ4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :