1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại làm vợ yêu vô địch - Mị Dạ Thủy Thảo (44)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 16: Đây là tuyệt phối.

      “Diệp Vẫn Thần, tôi từng là biến thái, có tức giận ?”

      Thái độ chậm chạp qua , giọng Lạc U trêu cợt hỏi.

      Lúc này tâm tình của Diệp Vẫn Thần tự nhiên là vô cùng thấp thỏm, có trời mới biết cổ vũ bao nhiêu dũng khí mới làm ra lựa chọn như vậy. Cái hôn đơn giản này dường như dùng hết toàn bộ khí lực của . Chính là lúc này cũng còn có chút kích động, màn trong giấc mộng trở thành thực. Chỉ là câu này của Lạc U đến cùng là có ý gì?

      ấy tức giận rồi sao?

      Diệp Vẫn Thần nắm chắc được tâm tư của Lạc U, suy nghĩ chút chỉ thành trả lời: “.”

      “Bởi vì tôi chính là !”

      Giọng Lạc U vẫn tùy ý như vậy. Dường như có chút cảm giác mình là mắng người hoặc là chuẩn xác đúng là có cảm giác mình là mắng người cái gì. Bởi vì cảm thấy lời của mình là , nếu người đàn ông này có vấn đề tâm lý, vậy trong lòng có vấn đề.

      Lạc U thông minh, cũng coi như là hiếu học, tâm lý học cũng từng nghiên cứu qua, mấy ngày nay cũng cố gắng quan sát Diệp Vẫn Thần, thêm vào cái hôn của ngày hôm nay, có số việc trong lòng Lạc U có kết quả.

      Quả người đàn ông này là bình thường, ít nhất là có chút bình thường. Thông thường chàng trai theo đuổi nơi nào làm như vậy. Dưới cái nhìn của , chuyện này căn bản phải theo đuổi, càng như là người có dáng vẻ thành kính quỳ lạy chủ nhân của .

      “Tiểu U, tôi…”

      Diệp Vẫn Thần muốn giải thích, cũng biết mình có chút vấn đề, cũng nỗ lực áp chế lại. Thế nhưng ngày hôm nay Lạc U hứa cho nguyện vọng, lại làm cho có chút khống chế được. phút này, chỉ muốn quỳ ở đó hôn mũi chân của .

      cần nhiều lời giải thích, tôi chỉ muốn nghe . Ở trong lòng , tôi đến cùng là cái gì?”

      Giọng Lạc U đột nhiên lạnh ba phần, mang theo tia uy áp lạnh lùng, làm cho toàn thân của Diệp Vẫn Thần chấn động.

      Diệp Vẫn Thần phải sợ hoặc là sợ cũng phải là tâm tình chủ yếu của . Đột nhiên trong ánh mắt của sáng ngời, giống như là thấy được đồ vật thích nhất trong lòng, loại vẻ mặt kia vô cùng chói mắt mười phần mong đợi. Làm cho Lạc U có chút hết chỗ .

      “Tôi thích em.”

      Diệp Vẫn Thần do dự chút, chậm rãi .

      Lạc U bĩu môi, tiếp tục hỏi: “Sau đó sao?”

      Sắc mặt của Diệp Vẫn Thần cứng đờ, biểu tình có chút khó khăn, cẩn thận nhìn Lạc U. Sau đó giống như là hạ xuống quyết định cái gì, thành kính mà cuồng nhiệt nhìn Lạc U : “Em là nữ hoàng của tôi, tôi muốn trở thành kỵ sĩ của em, vì em bảo vệ hết thảy.”

      Ái mộ là chân thực nhưng loại tình cảm này phải là chủ yếu nhất. biết bắt đầu từ đâu, trong lòng Diệp Vẫn Thần, Lạc U sớm chỉ là người thích đơn giản như vậy. là ánh mặt trời trong cuộc đời u ám của , là người mà thích hơn mười năm, dùng hết tâm sức để bảo vệ, cũng là nữ hoàng mà quỳ lễ, là nhận định duy nhất trong tâm lý có chút vặn vẹo của . Thậm chí là chủ nhân của , chủ nhân của tâm hồn .

      Diệp Vẫn Thần biết mình có vấn đề, đó là ở phương diện tinh thần có khuynh hướng tiểu M (Masochism: Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình). nghiêm trọng nhưng vẫn làm cho có loại cảm giác ngột ngạt. biết mình tại sao lại có vấn đề như vậy. Ban đầu cũng bởi vì các loại ý nghĩ khó mà tin nổi mà cảm thấy khiếp sợ. Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy cái loại dáng vẻ nữ hoàng cao cao tại thượng của Lạc U, nhịp tim của liền nhanh chóng tăng nhanh. Thậm chí thân thể còn mơ hồ có chút phản ứng. Lúc ban đầu có cách nào kháng cự càng về sau muốn kháng cự, giãy dụa nhưng như cũ trầm luân ở trong đó, thể tự kiềm chế.

      Chỉ có ở bên người Lạc U, mới có cảm giác là mình tồn tại . Mà cái khí chất kiêu ngạo cường thế kia của Lạc U cũng mỗi lần làm cho lòng động ngừng, chỉ muốn thần phục.

      Nhất thời trong phòng ngủ rơi vào trầm mặc, thẳng thắng của Diệp Vẫn Thần qua lúc lâu tĩnh lặng. Lạc U gì, chỉ là dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Diệp Vẫn Thần dường như có thể nhìn thấu lòng người. Nhìn đến mức làm cho Diệp Vẫn Thần càng ngày càng bất an, càng ngày càng khẩn trương, thậm chí cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

      “Tiểu… Tiểu U, em giận rồi sao? Tôi… Tôi cũng biết chính mình có ý nghĩ như vậy lúc nào. Tôi chỉ là, chỉ là cảm thấy em cao quý, tao nhã, em giống như nữ hoàng cao cao tại thượng. Tôi thích em, tôi muốn bảo vệ em, tôi biết như vậy có chút bình thường. Thế nhưng Tiểu U em đừng có tức giận có được ? Nếu như em thích, tôi nhất định làm như vậy. Tôi có thể thề.”

      bất an của Diệp Vẫn Thần sắp đến cực hạn. vốn là bị Lạc U mắng biến thái, bây giờ tâm tư lại thẳng thắng hổ thẹn như vậy. vậy ở trong lòng Lạc U, chính mình cũng càng thêm chịu nổi .

      Diệp Vẫn Thần càng nghĩ càng sợ hãi. Kỳ thực, trước khi thẳng thắn cũng phải có nghĩ tới kết quả như thế. Thế nhưng bất luận như thế nào, ở trước mặt Lạc U, có cách nào dối được. Thậm chí ngay cả qua loa cũng làm được, đó là loại áp lực từ chính tâm hồn. Đó là loại tín ngưỡng tôn sùng, thể khinh nhờn. Vì lẽ đó cho dù bị căm ghét, bị lạnh nhạt, Diệp Vẫn Thần vẫn là lựa chọn thẳng thắn.

      Mà lúc này Diệp Vẫn Thần giống như là kẻ tù tội chờ bị tuyên án vậy. câu quyết định của Lạc U cũng đủ quyết định cuộc sống tương lai của , đến cùng là sống ở thiên đường hay địa ngục.

      Lạc U vẫn trầm mặc nhưng trong đầu cũng chuyển qua vô số ý nghĩ. Giờ phút này, nghĩ vấn đề. Kiếp trước tại sao Diệp Vẫn Thần có thể chút do dự theo từ cao ốc nhảy xuống. Cho dù là thích , cũng có cần thiết cùng chết a. Liên quan đến vấn đề này vẫn nghi hoặc, mãi cho đến tại, nhìn Diệp Vẫn Thần quỳ gối trước mặt , đem tất cả đều ra trước mặt . kiêu ngạo của , tôn nghiêm của , tương lai của , toàn bộ đều do quyết định. Giờ phút này, Lạc U nghĩ ràng rất nhiều, rốt cuộc cũng có quyết định.

      “... Nếu như là kỳ vọng của , như vậy tôi thỏa mãn kỳ vọng đó.”

      Nữ hoàng cùng kỵ sĩ? Nếu như đây chính là kỳ vọng của Diệp Vẫn Thần, như vậy lựa chọn thỏa mãn nguyện vọng của . Có lẽ đây là tồn tại tư mật nhất trong tâm tư Diệp Vẫn Thần nhưng đối với nàng tới cũng khó tiếp thu. người kỵ sĩ bảo vệ thuộc về riêng chỉ khó tiếp thu, thậm chí hẳn là thích .

      Trong nháy mắt Diệp Vẫn Thần rất hoài nghi là mình nghe lầm, sau đó thể khống chế được mà mừng như điên.

      “Tôi, em, tôi…”

      Diệp Vẫn Thần muốn điều gì, nhưng có chút do dự.

      Lạc U mắt lạnh đảo qua giọng điệu hung hăng : “Muốn cái gì , đừng ấp a ấp úng, tôi thích.”

      Trước đây cũng nghĩ thông, vì sao người đàn ông này ở trước mặt những người khác khôn khéo, thủ đoạn tàn nhẫn, lãnh khốc nhưng ở trước mặt lại vâng vâng dạ dạ, do do dự dự. Xem như là thích cũng nên nhu nhược đến trình độ như thế này. Nhưng tại hoàn toàn hiểu được, người đàn ông hung hăng như vậy nhưng ở trước mặt lại có khuynh hướng tiểu M. Chênh lệch thể bảo là lớn a, có điều, đối với chuyển biến như vậy, sau khi Lạc U cảm thấy kinh ngạc, dường như vẫn có tia mừng rỡ quá bình thường.

      Tiểu M sao? Từng có lúc, mọi người đều có chút tiểu S (Self – harm: Hội chứng tự hành hạ bản thân). M phối S, dường như cũng là tuyệt phối a.

      “… Tiểu U, em đồng ý là nữ hoàng của tôi sao? Thân thể của tôi, lòng của tôi, tất cả đều thuộc về em. Chỉ cần em buông tôi, cả cuộc đời này tôi bảo vệ em!”

      Diệp Vẫn Thần dùng khí lực rất lớn mới dám mở miệng câu này. Lạc U là cứu giúp tinh thần , là chấp niệm duy nhất trong nhiều năm qua của , là người khống chế duy nhất trong nhận định cố chấp của . Chủ nhân có thể khống chế tất cả của , mà cam tâm tình nguyện làm kỵ sĩ của , kỵ sĩ của nữ hoàng.

      “… Đương nhiên có thể!”

      Lạc U hơi ngửa đầu, khóe miệng mang theo tia cười khẽ, giống như là nữ hoàng. Sau khi chăm chú nhìn Diệp Vẫn Thần, giọng điệu khá là nghiêm túc tiếp nhận giống như là hứa hẹn với Diệp Vẫn Thần.

      Nếu như đây chính là điều mà Diệp Vẫn Thần muốn, như vậy đồng ý cho!
      hoadaoanh, ly sắc, Tịch Vũ2 others thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 17: Diệp Vẫn Thần lãnh khốc.

      Buổi tối hôm đó mực đợi Lạc U ngủ say, Diệp Vẫn Thần mới cẩn thận từng li từng tí rón rén từ chung cư rời . Mãi cho đến khi đóng cửa lớn của khu chung cư, mới nhàng nhắm mắt lại, nặng nề hít hơi, sau đó lại thận trọng chầm chậm thở ra. Theo động tác của , nụ cười sáng lạn cũng xuất mặt của . Giờ phút này, phảng phất sống lại.

      Lạc U thừa nhận, Lạc U đáp ứng, lúc quỳ gối tuyệt nhiên, hôn thành kính, còn có tiếng khinh nhược của nữ hoàng. đêm này, Diệp Vẫn Thần đem tâm tình ngột ngạt hồi lâu phóng thích tất cả, sau đó được sống lại.

      Diệp Vẫn Thần tinh tế cảm giác phẩm vị này lúc lâu, mới lấy điện thoại ra gọi con số.

      “Lão đại, cùng chị dâu xong rồi à, các em chính là ở Tửu Quỷ đây, tới vừa vặn có thể theo kịp phần cuối.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh hỗn độn hưng phấn, trong đó còn xen lẫn vài tiếng kêu rên, như là đánh nhau.

      “Mười phút.” Lãnh khốc, quyết đoán, hung hăng, dường như chỉ trong nháy mắt Diệp Vẫn Thần hoàn toàn biến thành loại tính cách khác. Ở trước mặt Lạc U biết nghe lời và dịu dàng, bao giờ tìm được chút xíu bóng dáng, mà này cũng là chân chính Diệp Vẫn Thần, cùng Diệp Vẫn Thần hèn mọn quỳ gối bên chân Lạc U, cùng tồn tại với người đàn ông hoàn mỹ trong thân thể.

      Sau mười phút, Diệp Vẫn Thần vào quán bar tên là Tửu Quỷ, trong đó có hai phe đánh nhau tiến vào kết thúc. bên bị đánh nằm sấp mặt đất, bên hưng phấn nhìn Diệp Vẫn Thần xuất .

      “Lão đại, nhiệm vụ hoàn thành, xin chỉ thị tiếp theo.” Thanh niên với cái đầu tóc trắng vô cùng hưng phấn nhìn về Diệp Vẫn Thần . Diệp Vẫn Thần gật gật đầu rồi đến ghế salon trong phòng khách ngồi xuống, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những kẻ nằm mặt đất.

      “Tửu Quỷ phải nơi mà mấy mày có thể tranh giành, hiểu ?”. Tửu Quỷ là sản nghiệp mà Diệp Vẫn Thần cùng hai người bạn hùn vốn, tuy rằng Diệp Vẫn Thần chỉ là học sinh trung học nhưng trong giới hắc đạo ở Bắc Kinh cũng xem như là có danh tiếng. Đủ tàn nhẫn, đủ khốc, đủ hung hăng, bối cảnh cường hãn mà người bình thường dám trêu vào, chọc người thủ đoạn tàn nhẫn đều có kết quả tốt. Mà đám người trước mặt này lại điểm này, chẳng qua bọn họ chỉ là nhóm người từ nơi khác mới đến Bắc Kinh, toàn thể cộng lại chỉ mới hơn mười người. Bình thường tài chính chủ yếu của họ là dược hoàn, bọn ở ở trong Tửu Quỷ bán mấy ngày nay, bị người của Diệp Vẫn Thần cảnh cáo lần nhưng thu tay lại. Lúc này Diệp Vẫn Thần mới hạ lệnh bắt toàn thể tới đánh trận tàn nhẫn, mỗi người đều bị đánh sưng mặt sưng mũi.

      “Hiểu, chúng tôi hiểu. Lão đại, thả chúng tôi , chúng tôi có mắt mà thấy núi Thái Sơn, sau này dám bán dược tại nơi này nữa.” Tiểu lão đại của nhóm người này bị bạch mao (Tóc trắng) đạp ở dưới bàn chân, mặt kêu gào, mặt lại thê thảm nhận sai. Bọn họ cũng là thấy bên trong quán bar này có buôn bán dược phẩm mới đến chiếm nơi này. Ai biết đụng phải kẻ khó ăn, mới vừa bán được hai, ba ngày bị đám người vây quanh đánh trận. Những người kia ra tay so với họ còn tàn nhẫn hơn, vừa nhìn biết là người đồng đạo.

      Diệp Vẫn Thần gì nhưng dáng vẻ vẫn biểu lạnh lùng, làm cho người ta có loại cảm giác uy áp cao cao tại thượng, khí thể mười phần, làm cho những người ở nơi này đều có cảm giác cẩn trọng.

      Bạch mao theo Diệp Vẫn Thần cũng hơn hai năm, nhìn thấy lão đại của mình phản ứng như thế này, lập tức nhìn mấy người nằm sấp dưới đất khinh thường: “Phạm vào điều cấm kỵ ở đây, câu nhận sai xong việc sao?”.

      “Tôi, chúng tôi có thể bồi thường, chỉ cần lão đại rộng lượng, cho các em lưu lại con đường sống là được. Chúng tôi cũng là mới đến thực biết tình huống, các vị lão đại nên cùng chúng tiểu nhân tính toán.” Tiểu lão đại là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt mang đến cho người cảm giác gian giảo, khi chuyện càng ra vẻ hèn mọn.

      Bạch mao nhìn Diệp Vẫn Thần xin chỉ thị, Diệp Vẫn Thần im lặng trong chốc lát, làm cho những người mặt đất hoảng sợ cùng sợ hãi, giọng điệu lạnh lùng : “Mỗi người cái ngón tay út.”

      Bạch mao nhận được mệnh lệnh, lập tức hung hăng quát: “Lão đại của tao mỗi người ngón tay út, muốn mạng sống lưu lại ngón tay, phải chớ trách chúng tao khách khí.”

      Bạch mao dứt lời, mấy tên thủ hạ liền lấy ra mấy cái dao , vứt ở trước mặt đám người kia, động tác hết sức quen thuộc, vẻ mặt khá là bình thường, hiển nhiên là quen thuộc tình cảnh này.

      Thủ hạ của Diệp Vẫn Thần tập hợp có hơn trăm người, cũng có tự xưng bang gì. Diệp Vẫn Thần là lão đại, cũng coi như là lão nhị, lúc mới bắt đầu mọi người còn có chút xem thường cái mao hài tử (Chưa thành niên) như Diệp Vẫn Thần, cảm thấy chính là con nhà giàu nổi lên mù hỗn (?). Nhưng sau đó theo Diệp Vẫn Thần làm vài vụ, đều đối với diệp vẫn thần tâm phục khẩu phục. Tuổi còn trẻ mà lòng dạ độc ác, tác phong quyết đoán nổi danh, rất nhiều người đều thiếu gia Diệp gia này trời sinh chính là làm hỗn hắc đạo.

      Kỳ thực những người này dự liệu đúng là sai, chí ít ở trong trí nhớ ở kiếp trước của Lạc U, Diệp Vẫn Thần chính là con đường hắc đạo này. Thậm chí cuối cùng còn thành lập hệ thống hắc thế lực khổng lồ. Nếu như phải nảy sinh chuyện của Lạc U, cũng coi như là thống nhất hắc đạo trong nước, cũng phải là thể được.

      Mười người bị đánh ngã lúc đầu sợ hãi, lúc sau do dự, đến lúc cuối lại tuyệt vọng. Cuối cùng mỗi người đều lưu lại cái ngón ta đẫm máu mới rời khỏi Tửu Quỷ. Mà tình huống này Diệp Vẫn Thần cũng có cấm kỵ, ngay ở trước mặt đông đảo những người khách xem trò vui trực tiếp làm. Có điều sau khi vị khách nào đó chụp trộm cũng phải trả giá bằng ngón tay, có người nào dám chụp trộm nữa. Mà điều này cũng vì là Diệp Vẫn Thần huyết tinh lãnh khốc, tên lại thêm khoản nặng .

      “Lão đại, ngày hôm qua lễ Giáng sinh cùng chị dâu có hài lòng ? Kỳ thực mang chị dâu đến nơi này cũng được a, còn có thể làm cho các em giúp giữ thể diện. Các em đều muốn gặp chị dâu, miễn cho ngày sau nhìn thấy lại nhận ra, ra làm cho người ta chê cười.” Xử lí xong ngón tay, bạch mao cười ngỏn ngoẻn (Thái độ cười đùa nghiêm túc) tiến đến trước mặt Diệp Vẫn Thần, nịnh nọt .

      Diệp Vẫn Thần trừng bạch mao chút, bạch mao này cái gì cũng tệ, chính là quá nhiều, cái gì cũng dám .

      “Hì hì, lão đại cũng đừng nóng giọng, các em ở đây đều quan tâm . ở cùng với chị dâu hơn tháng, các em phải đều hiếu kỳ à.” Kỳ thực bạch mao cũng là bị ép bất đắc dĩ, các em thủ hạ đều biết lão đại ở cùng người này hơn tháng, cũng đều suy đoán là ở cùng bạn . Nhưng chính là nhìn thấy người, đều hết sức tò mò muốn gặp lần, mà chính là bị mọi người tuyển ra làm đại diện lên tiếng.

      phải chị dâu.” Diệp Vẫn Thần suy nghĩ chút, rất là nghiêm túc giải thích.
      Bạch mao sững sờ, lập tức lộ ra vẻ mặt tin cho lắm, buông tha hỏi tới: “Lẽ nào là chị dâu tương lai? Lão đại sao theo đuổi , lấy điều kiện của , đây là việc có khả năng a.”

      Bạch mao tin có người từ chối theo đuổi của lão đại mình. Thân phận, bối cảnh, tướng mạo, dáng người, lão đại của mình muốn cái nào có cái đó. Chính là hơi lạnh lùng chút, nhưng những ngày nay đều phải thích những chàng trai lạnh lùng à, cái này cũng tính là khuyết điểm mới đúng.

      Diệp Vẫn Thần nhịn được lại trừng chút, trợn mắt nhìn làm lạnh buốt, lúc này mới vô cùng cẩn thận rằng: “Ta bồi chính là lão đại của ta, sau này ngươi có cơ hội nhìn thấy.”

      Diệp Vẫn Thần xong câu đó liền , để lại bạch mao đứng tại chỗ với vẻ mặt kinh ngạc.

      Lão đại của lão đại? Như vậy bọn họ nên gọi là gì?


    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 18: Ai là chuyện của ai.

      Đêm trước tết nguyên đán, Lạc U chính là nghiên cứu có nên mua cổ phiếu hay . Kiếp trước thích sao cổ (*), có điều đều là trò đùa trẻ con, nhưng trí nhớ của vô cùng tốt, đối với thị trường chứng khoán vô cùng quen thuộc. Tuy rằng quay lại mười năm trước, có vài thứ khá là xa lạ, nhưng ưu thế vẫn là hết sức ràng. tại cũng có thu vào những cái khác, sao cổ kiếm ít tiền cũng tệ. Tuy rằng tại chỉ có mười lăm tuổi, nhưng dù sao cũng là linh hồn hai mươi lăm tuổi, để người trong nhà nuôi còn có chút khó chịu.

      (*) Sao cổ chính là hoạt động mua bán cổ phiếu, thông qua thị trường chứng khoán mua vào bán ra giá cổ phiếu sai biệt để thu lợi nhuận.

      Lạc U vẫn luôn là rất độc lập, lúc cấp ba cũng ra ngoài ở, tại sống lại cả đời, tính cách tự nhiên cũng có biến hoá.

      Trong lúc Lạc U loay hoay sao cổ với máy vi tính, Diệp Vẫn Thần cũng xử lí vài vấn đề. Quán bar chủ yếu là do phụ trách, lúc ở cùng Lạc U, thông qua điện thoại xử lí vài vấn đề. Mà việc liên quan với quán bar, có chủ động cùng Lạc U qua, nhưng cũng chưa bao giờ cấm kỵ. Tuy rằng Lạc U nghe được ít nội dung cổ quái nhưng cũng có dò hỏi. Bởi vì tin tức của Diệp Vẫn Thần đối với cũng phải bí mật gì, biết ràng cũng biết sơ sơ.

      Tuy rằng Lạc U hỏi, nhưng đối với này nhưng cũng có chút ý kiến. Nghiêm túc suy nghĩ qua , Lạc U quyết định cùng Diệp Vẫn Thần chuyện.

      muốn hỗn hắc đạo sao?”. Ở trước mặt Diệp Vẫn Thần, Lạc U cần uyển chuyển cái gì, có gì trực tiếp hỏi.

      Diệp Vẫn Thần hơi kinh ngạc, cũng hơi nghi hoặc chút, vẻ mặt của Lạc U quá mức bình tĩnh, làm cho căn bản nhìn ra ý tứ của Lạc U.

      Kể từ ngày đó thẳng thắn vào lễ Giáng sinh, hai người ở chung cũng có gì thay đổi, nhưng trong yên tĩnh vẫn mang theo tia hiểu ngầm, trong săn sóc mang theo ôn nhu ràng. Diệp Vẫn Thần cũng có chỗ nào biểu quá mức quái dị, Lạc U cũng có ép buộc cầu gì, tất cả đều tốt giống như có gì thay đổi nhưng thực tế cảm giác của hai người trong lúc đó lại thay đổi càng thêm ăn ý, mà điều này cũng làm cho Diệp Vẫn Thần càng thêm quý trọng, càng thêm ngoan thuận.
      Ở trước mặt Lạc U, Diệp Vẫn Thần giấu giếm bất cứ chuyện gì, càng dối. Vì lẽ đó, đối mặt với vấn đề của Lạc U, Diệp Vẫn Thần lựa chọn lời ngay : “Muốn.”

      “Tại sao?” Lạc U hỏi, lấy bối cảnh của Diệp gia, hỗn hắc đạo phải là lựa chọn tốt gì.

      “Rất thích hợp với tôi, tôi muốn ở lại Diệp gia.” Bị Lạc U xua đuổi hai năm qua, nếu như phải ở trong hắc đạo tìm chút phương thức phát tiết, nhất định thống khổ chết , loại ngạt thở kiềm chế cõi lòng tan nát kiểu thống khổ. muốn tiếp tục loại cảm giác này, trong tính mạng của thể có Lạc U.

      tại tôi có thể giúp rời khỏi Diệp gia.” Lạc U vẫn luôn biết Diệp Vẫn Thần thích ở lại Diệp gia, dù sao lấy thân phận con riêng của Diệp Vẫn Thần, ở Diệp gia cũng phải chịu ít xa lánh.

      Con mắt của Diệp Vẫn Thần sáng lên, nhưng lại có chút do dự : “Tôi muốn làm phiền em.”

      biết Lạc U có thể làm đc, nhưng cũng muốn bởi vì mà Lạc U gặp phải phiền toái gì. Ở trong lòng , chuyện của quan trọng đến đâu cũng quan trọng bằng tâm tình của Lạc U. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Lạc U, hết thảy hiểu Lạc U, hết thảy bảo vệ Lạc U, như thế này đủ, còn chuyện của , cần thiết làm phiền Lạc U.

      Lạc U nhìn chăm chú Diệp Vẫn Thần, Diệp Vẫn Thần cũng có né tránh, yên lặng thuận theo nhìn thẳng Lạc U, đó là phong thái mà bị thuần phục, ở trước mặt Lạc U, cũng giấu cái gì.

      “Tôi cho rằng chuyện của chính là chuyện của tôi.” Lời này của Lạc U cũng phải là thăm dò cái gì, mà là suy nghĩ ở trong lòng, nhưng Diệp Vẫn Thần vẫn lắc lắc đầu, : “, chuyện của em là chuyện của tôi, nhưng chuyện của tôi cũng phải chuyện của em, chuyện của tôi muốn em bận tâm.”

      Giọng của Diệp Vẫn Thần vô cùng nghiêm túc và chăm chú, dường như còn rất kiên quyết. Trong lúc nhất thời lại làm cho Lạc U biết nên phản ứng ra sao, rốt cuộc lời này của Diệp Vẫn Thần là có ý gì? Chuyện của là chuyện của , nhưng chuyện của cũng phải chuyện của ? Là hi vọng can thiệp chuyện của ?

      Lạc U nghĩ như vậy, nhưng lập tức lắc lắc đầu, Diệp Vẫn Thần ở trước mặt thuần phục như vậy, nơi nào quan tâm những thứ này, nhưng nếu như phải là gì chứ?

      thích tôi can thiệp chuyện của .” Tuy rằng cảm thấy phải, nhưng Lạc U vẫn dò hỏi, phát mình cùng Diệp Vẫn Thần càng ở chung, càng cảm thấy tư duy của Diệp Vẫn Thần cùng người bình thường giống nhau, tính tình cố chấp làm cho vừa kinh ngạc vừa bất đắc dĩ.

      “Đương nhiên là .” Diệp Vẫn Thần chút do dự phủ nhận, sau đó giống như là có chút uỷ khuất : “Tôi hi vọng em bởi vì chuyện của tôi mà nhọc lòng, tôi xử lí tốt chuyện của tôi, mà em là người mà tôi muốn bảo vệ. Nếu như bởi vì chuyện của tôi mà để em nhọc lòng, đây là lỗi của tôi.”

      Diệp Vẫn Thần giải thích để Lạc U hiểu ý của , cũng là làm cho vừa kinh sợ vừa bất đắc dĩ.

      từng tất cả của đều thuộc về tôi, như vậy chuyện có liên quan đến , tôi đương nhiên phải biết đến. phải muốn tôi thành nữ hoàng của à? Nếu như tiểu kỵ sĩ gặp phải phiền toái, tôi cũng có cách nào giúp giải quyết, như vậy người làm nữ hoàng như tôi chẳng phải là quá vô dụng rồi sao?” Giọng của Lạc U mang theo ý cười hứng thú, có điều nghiêm túc trong lời vẫn đậm. Đối với chuyện của Diệp Vẫn Thần, bất luận tâm tư của Diệp Vẫn Thần quái dị cỡ nào, cũng đều quản định. Dù sao sau khi sống lại, có quá nhiều chuyện muốn làm, mà có thể làm cho tin tưởng cũng có nhiều người, ắt phải vì con đường tương lai của Diệp Vẫn Thần mà làm kế hoạch.

      Lý lẽ của Diệp Vẫn Thần bị Lạc U bác bỏ, điều này làm cho tư duy của Diệp Vẫn Thần nhất thời xuất mê loạn. Ý nghĩ của Lạc U hiển nhiê cùng mình giống , nhưng bất luận làm sao cũng thể phủ nhận Lạc U, vì lẽ đó thể làm gì khác hơn là duy trì im lặng.

      Có điều, trong lòng của Diệp Vẫn Thần có kích động khó có thể áp chế, mỗi khi nghe được trong miệng Lạc U hai chữ nữ hoàng toàn thân cầm được có chút run rẩy, loại cảm giác hưng phấn kia tựa hồ so với tư vị * còn khiến người ta kích động hơn.

      “Tôi liên hệ với Diệp gia, để họ đồng ý chuyển ra ngoài sống. Nếu muốn hỗn hắc đạo, phải có bản lĩnh hỗn hắc đạo, tôi bố trí học ít thứ, có lẽ rẩ cực khổ. Nếu như kiên trì được có thể rút khỏi, có điều tôi hi vọng có thể kiên trì, chỉ có kiên trì, mới có thể giúp tôi làm việc tốt hơn. Vẫn Thần, có thể hiểu ý của tôi ?” Giọng của Lạc U nghiêm túc hỏi.

      Kỳ thực tại Diệp Vẫn Thần còn Lạc U muốn làm gì, thế nhưng ý tứ mười phân ràng học tốt vốn là vì Lạc U làm việc, vì lẽ đó rất là thận trọng gật đầu cái : “Tôi hiểu, tôi nhất định làm tốt.”

      Chương 19: Bà ngoại Cổ Quỳnh.

      Bà ngoại Cổ Quỳnh của Lạc U là người phụ nữ rất giỏi, Cổ Sát bà nắm trong tay là sát thủ toàn cầu cùng tổ chức tình báo, tuy rằng với hắc bang bình thường có ít khác nhau, nhưng thực tế đều thuộc thế lực hắc ngầm, cũng có nhiều điểm giống nhau, mà Lạc U suy nghĩ đến cách huấn luyện Diệp Vẫn Thần, tiến cử Diệp Vẫn Thần cho bà ngoại Cổ Quỳnh.

      Cổ Quỳnh là bà lão hơn sáu mươi tuổi, theo lý mà sớm về hưu hưởng tuổi già, nhưng thực tế lại tìm được người thích hợp nối nghiệp, bà có trai , con trai thích hắc đạo mà theo cha lăn lộn thương trường, con càng thích hắc đạo mà lăn lộn trong thế giới giải trí, mà trong đời thứ ba ngoại trừ Lạc U cũng có người khác, điều này làm cho bà vì vấn đề nối nghiệp mà mất ít tâm.

      Lạc U chưa bao giờ nghĩ tham gia vào tổ chức Cổ Sát, dù sao trong lòng hắc đạo chỉ là bàng môn tà đạo, lợi hại đến đâu cũng thể lộ ra, phải kiểu cuộc sống thích, vì lẽ đó chưa bao giờ đáp ứng cầu tiếp xúc với Cổ Sát của bà ngoại, nhưng sau khi sống lại, hiển nhiên ý nghĩ của Lạc U có khác nhau rất lớn, mà Cổ Sát chính là bước cờ đầu tiên mà Lạc U bố trí.

      Lúc Lạc U ở bệnh viện Cổ Quỳnh cũng đến thăm hai lần, nhưng sau khi trở về căn hộ vẫn là lần đầu tiên đến, Lạc U để Diệp Vẫn Thần lánh , trực tiếp bàn bạc với Cổ Quỳnh công việc có liên quan đến Cổ Sát.

      “Bà ngoại, cháu nghĩ nên để Diệp Vẫn Thần nhận ít huấn luyện, bà xem sắp xếp như thế nào là thích hợp?” Lạc U hỏi.

      Ánh mắt Cổ Quỳnh nhìn qua Diệp Vẫn Thần, ý vị chăm chú có chút dày đặc, im lặng chút mới chắc chắn hỏi: “Tiểu nha đầu cháu lại đánh chủ ý gì đây, cháu cần phải biết rằng nơi huấn luyện của ta người bình thường khó có thể tiếp thu được, dường như thiếu gia Diệp gia có cần thiết việc này.”

      “Huấn luyện cái gì cháu đương nhiên biết, nếu như ta thích hợp bà trả ta lại, cũng quá phiền phức.” Giọng của Lạc U vẫn hờ hững như vậy, nhưng lại có cảm giác dự tính trước, dường như làm cho người ta có cách nào từ chối.

      Cổ Quỳnh là người già thành tinh, nhưng cũng được ý tứ của Lạc U, ánh mắt chuyển động ở giữa hai người, bỗng nhiên trực tiếp hỏi: “Các cháu qua lại?”
      Cổ Quỳnh là đại lão đạo thượng, người ta gọi biệt hiệu là lão phật gia, làm người rất phóng khoáng, giảng nghĩa khí, trọng cam kết, thủ đoạn tàn nhẫn, tác phong can đảm. Mặc dù là vấn đề tình cảm của tiểu bối, nhưng cũng chút do dự hỏi.

      Lạc U nhịn xuống kích động mắt trợn trắng, Diệp Vẫn Thần có chút dễ chịu cúi đầu thấp xuống, quan hệ của họ phức tạp cũng đơn giản, bạn học cộng bằng hữu là có thể giải thích, thực tế đơn giản nhưng cũng óc chút phức tạp, bọn họ phải qua lại, nhưng so với quan hệ qua lại tình nhân còn thân mật hơn.
      “Bà ngoại, bà phải tìm người nối nghiệp sao, cháu đưa tới người, bà muốn có thể tổn thất của bà nha.” Ở trước mặt trưởng bối, Lạc U có vẻ dí dỏm, xong nháy mắt cái, làm dáng vẻ oán giận.

      “Người nối nghiệp? Cậu ta? Thằng nhóc Diệp gia?” Cổ Quỳnh ánh mắt hoài nghi hề che giấu chút nào, vô cùng ác liệt nhìn Diệp Vẫn Thần!

      Diệp Vẫn Thần vẫn yên tĩnh ngồi ở bên, mà lúc này sóng lưng lại càng thêm thẳng tắp, kiên trì sợ hãi đón nhận ánh mắt chăm chú của Cổ Quỳnh, gì nhưng dùng hành động để trả lời câu hỏi của Cổ Quỳnh!

      Nếu đây là ý nguyện của Lạc U, như vậy cố gắng làm tốt, để bất kì nghi vẫn trong nỗ lực của đều biến mất!

      Ánh mắt kiên trì của Diệp Vẫn Thần làm cho Cổ Quỳnh bất ngờ, tâm trạng thoả mãn hơn, kỳ thực bà đối với Diệp Vẫn Thần có chút hiểu , dù sao cũng là thằng nhóc ở bên cạnh cháu ngoại nhiều năm, bà làm bà ngoại làm sao biết, Diệp Vẫn Thần mở cái quán bar tên Tửu Quỷ bà cũng biết, đối với Diệp Vẫn Thần vẫn khá tán thưởng, có điều nếu làm người nối nghiệp của bà, chỉ đơn giản như vậy là thông qua, xem như Diệp Vẫn Thần có năng lực to lớn, nhưng dù sao vẫn là người ngoài.
      “Cháu tin tưởng ta.” Đương nhiên Lạc U biết nghi vấn trong lòng bà ngoại, sau đó tiếp: “Hơn nữa, tại chỉ huấn luyện ta, còn sau đó như thế nào, còn cần thời gian quan sát, tại bà ngoại cũng thể kết luận vội.”

      “Tiểu nha đầu cháu cũng phải biết bà sốt ruột về hưu, đương nhiên thời gian này càng ngắn càng tốt, chỉ là mẹ và cậu của cháu đều hăng hái tranh giành, hừ, đến nên để nha đầu cháu gánh vác tránh nhiệm, bây giờ tìm thằng nhóc khác đến, là chúng ta ai làm sao.” Cổ Quỳnh rất là bất mãn, cũng là oán khí nhiều năm qua, bọn đều có ý nghĩ của chúng, đáng thương lão bà như bà, già như vậy rồi mà còn phải bận tậm những việc này, tóc bạc cũng mọc nhiều hơn.
      “Hì hì, bà ngoại cần phải dùng chiêu khích tướng đối với cháu, bà phải là muốn biết quan hệ của ta và Diệp Vẫn Thần à, xem như là qua lại, như vậy có thể ?” Lạc U nở nụ cười , sao lại nhìn ra tâm tư của bà ngoại. Tuy rằng cùng Diệp Vẫn Thần phải là quan hệ qua lại, nhưng nếu như có thể thoả mãn bà ngoại, cũng ngại dùng quan hệ như vậy để Diệp Vẫn Thần có thể quang minh chính đại vào hai nhà Lạc – Tô.

      “Cái gì goi là xem như ? Chính là như vậy, phải phải, hơn nữa xem như là các cháu qua lại sao, thai bây giờ các cháu phổ biến tự do đương, chia chia hợp hợp như là cháu thăm ông nội, các cháu chính là có kết hôn bà đều yên lòng.” Cổ Quỳnh bất mãn , nhưng lại yên lòng, Cổ Sát phải là sản nghiệp bình thường, tuyệt đối thể để tuỳ ý người ngoài tiếp xúc.
      “Vậy bà muốn như thế nào?” Kỳ thực Lạc U rất tán thành lập luận này của bà ngoại, có điều quan hệ của và Diệp Vẫn Thần cũng có đơn giản như vậy, nhưng cũng thể giải thích.

      “Cháu quản lí, cậu ta phụ trợ, các cháu cùng huấn luyện, tương lai con của các cháu phải lấy họ Cổ, để thằng bé trở thành người nối nghiệp đời tiếp của Cố Sát!” Cổ Quỳnh chút do dự đưa ra điều kiện, làm Lạc U và Diệp Vẫn Thần đều trợn to mắt, bộ dáng ngơ ngác.

      Điều kiện của Cổ Quỳnh cũng mang cho Lạc U chút bất ngờ, thậm chí còn ở trong dự đoán của , thế nhưng điều kiện sau làm cho người ta cảm thấy lúng túng, bát tự còn có, thế nào ngay cả con cái cũng ra.

      Mà Diệp Vẫn Thần ở bên lỗ tai càng đỏ, vẻ mặt quái lạ lén lút liếc mắt nhìn Lạc U, đối diện ánh mắt của Lạc U, lập tức ngượng ngùng dời chỗ khác, giống như bàn luận về việc gả dâu .

      Lạc U nhìn phản ứng của Diệp Vẫn Thần, được gì, Cổ Quỳnh nhìn biểu cảm của hai người, cảm thấy khá thú vị, hơn nữa trong rất thoả mãn, quả nhiên thằng nhóc Diệp gia trung khuyển giống trong tư liệu điều tra đến, nơi nào còn lòng dạ độc ác, tân quý hắc đạo, quả thực chính là dâu ôn nhu ngượng ngùng.
      hoadaoanh, Tịch Vũsong ngư thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 20: Quyết định.

      “Bà ngoại, bà cảm thấy có con gì gì đó là quá sớm hay sao, chúng cháu vẫn còn .” Lạc U mới mười lăm tuổi, đối với điều kiện bà ngoại đưa ra, quả có chút phiền muộn.

      tại bà cũng để cho các cháu kết hôn, chẳng qua là để các cháu đồng ý điều kiện này, dù sao điều kiện ta cũng rồi, có đồng ý hay đồng ý là do các cháu quyết định.” Cổ Quỳnh để ý tới kháng nghị của Lạc U, bất luận thế nào, muốn thừa kế Cố Sát, nhất định phải giữ lại người thừa kế họ Cổ, đây là quy củ nhiều năm qua của Cố gia, vốn dĩ phải chọn con trai của bà, tại kéo dài đến đời cháu chắt, như thế nào cũng kéo dài nữa.

      “Xem ra bà ngoại vẫn chưa vội vã xác định người thừa kế, nếu chúng cháu tham gia, lão gia ngài phải tìm người thích hợp, cháu thấy cậu út tuổi cũng phải kết hôn, lão gia ngài tìm cậu cũng chính xác.” Lạc U bĩu môi, đồng dạng mua món nợ, cột phải mua bán, tin bà ngoại có thể từ bỏ cơ hội lần này.

      láo, thằng nhóc thối kia mỗi ngày chỉ biết tán , nếu để nó sinh cháu cho ta, còn bằng chờ cháu lớn rồi sinh cho ta đứa bé, được rồi, cũng đừng phí lời, ta cũng cùng bút tích với hai người tiểu bối các cháu, cầu của lão thái bà ta căn bản cũng quá đáng, nếu như các cháu đáp ứng, ta tức giận.” Cổ Quỳnh cau có, giọng có chút đanh đá.

      “Ha ha, được, vậy theo như lời bà ngoại làm, chờ chân cháu tốt rồi đưa tin cho bà ngoại, còn Vẫn Thần, ngày mai ta đến, bà ngoại, tin tưởng cháu, Vẫn Thần để bà thất vọng.” Lạc U cười ha ha đáp ứng, tuy rằng vẫn cảm thấy vấn đề con cái là vô cùng xa xôi, nếu như bà ngoại chờ mong như vậy, đáp ứng cũng có gì, đời trước, người nhà đều cưng chiều và dung túng , mà đời này, mà đời này cũng cố gắng hết sức mà sủng người nhà, để họ có thể vui vẻ mỗi ngày.

      Cổ Quỳnh nở nụ cười, kiểu rất đắc ý, nhưng ở trong mắt Lạc U, cảm thấy bà ngoại của mình lại thẳng thắn, đáng như vậy, cũng nhịn được nở nụ cười, Diệp Vẫn Thần nhìn già trẻ cười hài lòng, khoé miệng cũng nở nụ cười.

      Ngày thường khuôn mặt đều lạnh lùng, nhưng lúc này cười, lại mang theo mùi vị ôn nhu, hạnh phúc như ánh mặt trời.

      Hôm sau, Diệp Vẫn Thần mang theo lòng muốn mà từ biệt Lạc U, tới trụ sở bí mật của Cổ Sát ở Bắc Kinh đưa tin, mà Lạc U cũng liên hệ với ông nội của mình, để cụ Lạc gọi cuộc điện thoại với cha Diệp Vẫn Thần, lấy danh nghĩa chăm sóc Lạc U mang Diệp Vẫn Thần ra khỏi Diệp gia, cũng tạm thời thoát quản thúc của Diệp gia.

      Tổng thể mà Diệp gia so với Lạc gia kém hơn chút, thân phận con riêng của Diệp Vẫn Thần cũng được coi trọng quá, bây giờ có thể dựa vào Diệp Vẫn Thần mà rút ngắn quan hệ hai nhà Lạc - Diệp, cha Diệp vui mừng còn kịp, nơi nào còn có thể từ chối, cho nên cuộc gọi này vô cùng thoải mái.

      Mấy ngày trôi qua, nguyên đán lại đến, năm mới cũng coi như là đến, đồng thời tư liệu mà Lạc U thu thập ở thị trường chính khoáng, cũng bắt đầu cho nhiều kế hoạch, như là tìm được vài nhân tài có thể dùng, thời gian mười năm để nắm được rất nhiều tin tức quý giá, mà nhân tài chính là cái trong đó, đặc biệt là sắp phải bước vào thế giới giải trí, rất nhiều nghệ sĩ có tiềm chất đều dưới an bài của , bị út Lạc gia đánh dấu vào công ty mình, hơn nữa đối với việc này Lạc U cũng cùng mình bàn bạc nho hồi, thích bản thân tự làm việc, cũng muốn bởi vì người trong nhà mà hạn chế thực các kế hoạch của , cho nên lúc ký với những người này, cũng phải xin út đánh dấu những người này dưới danh nghĩa của bà, tương lai tiền kiếm được của những người này để phân chia cùng công ty.

      út Lạc gia rất nghi hoặc ý kiến của cháu mình, trái lại bà đau lòng với những lợi ích kia, mà cảm thấy Lạc U chọn những người kia quá mức cổ quái kỳ lạ, quả thực cái chống tay lớn đều có, phải người chế tác hậu trường chính là đạo diễn thực tập kiêm tuỳ tùng, nếu chính là thư ký làm việc vặt, thậm chí còn có mấy diễn viên đóng thế, làm cho Lạc nhìn thấy lén thầm trong lòng, đây đều là cái gì vậy.

      Lạc U cũng để ý ngờ vực của Lạc, bước cờ này xem như là bước cờ thứ hai nàng bước vào thế giới giải trí, tương lai những kim bài thiên vương, thiên hậu danh gia chế tác, đạo diễn này mà mang lại lượng lớn tiền tài, thậm chí còn có thể lợi dụng những người này dẫn đến hướng gió dư luận.

      Nguyên đán qua , cuộc sống của Lạc U vẫn vừa bận rộn lại nhàn nhã, dù sao bận rộn cũng thể đâu được, nhưng vào lúc này, Lạc U nhận được cuộc gọi tính là bất ngờ.

      “Tiểu U, nghe em bị thương, rất lo lắng cho em, nhưng cái huấn luyện chết tiệt này lại cho phép mình ra ngoài, vết thương của em khá hơn chút ? có thể vào thăm em được ? Em cần đồ vật gì, trực tiếp sai người đem tới.” Giọng ngoan ngoãn biết điều, mang theo chán nản, cũng làm ra vẻ thâm tình để Lạc U cảm thấy được, điện thoại gọi tới ai khác, chính là người trả thù đầu tiên trong danh sách của Lạc U – Trịnh Nghị Phong.

      Nghe được giọng của Trịnh Nghị Phong, ánh mắt hờ hững nhược thuỷ của Lạc U thay đổi, trong nháy mắt từ nước đến băng, lạnh đến nỗi có thể đóng băng người.

      Trước đây Lạc U cảm thấy Trịnh Nghị Phong là người rất quân tử, ôn nhu chăm sóc hơn nữa còn theo đuổi nhiều năm như vậy, gia thế hai nhà cũng rất xứng, là đối tượng kết hôn tồi, nhưng lúc này chỉ là cuộc điện thoại, để nàng cảm thấy tất cả đều là mùi vị dối trá, cũng biết là lòng của thay đổi, hay là đầu óc của càng thêm thông minh.

      “Ai cho trực tiếp gọi tên của tôi?” Ngữ điệu của Lạc U rất lạnh lùng, bất luận lữa chọn dùng loại phương thức nào để trả thù người đàn ông này, nhưng tuyệt đối lựa chọn phương thức uất ức bản thân, căn bản cần vể mặt ôn hoà ứng đối dối trá với người đàn ông này, kiếp trước có, kiếp này càng thể!

      “Khụ khụ, Tiểu U, dù sao chúng ta cũng coi như là thanh mai trúc mã, để gọi tên của em , nếu như gọi em bạn học Lạc, bị trưởng bối hai nhà biết, trách vô lễ.” Trịnh Nghị Phong có chút lúng túng, nhưng rất nhanh da mặt lại dày mang trưởng bối hai nhà ra, Trịnh gia cùng Lạc gia là thế giao, thậm chí quan hệ thân thiết của hai nhà còn hơn Lạc - Diệp rất nhiều, mà Trịnh gia so vứoi Diệp gia, tuy rằng Trịnh gia mạnh hơn chút, nhưng Diệp gia cũng kém bao nhiêu, xem như là kẻ tám lạng người nửa cân.

      Kiếp trước đối với vấn đề danh xưng này đúng là Lạc U bởi vì quan hệ trưởng bối hai nhà mà có để ý quá mức, nhưng hiển nhiên tại giống, ánh mắt của lạnh lùng, khoé môi vểnh lên lộ ra nụ cười vô cùng trào phúng, sau đó cái gì cũng mà trực tiếp cúp điện thoại, phát huy tính khí nữ vương kiêu ngạo vô cùng nhuần nhuyễn!

      Đời này, nếu như cho người đàn ông này quỳ xuống nhận lỗi, xin buông tha , gọi là Lạc U!

      Chương 21: Kịch bản sơ định.

      Chưa tới nửa phút, điện thoại lại vang lên, Lạc U liếc mắt nhìn lần thứ hai bấm từ chối, sau đó điện thoại kiên nhẫn lại vang lên năm, sáu lần, Lạc U mới lạnh lùng cài đặt thanh.

      Trong lúc Lạc U vẫn thưởng thức điện thoại, khoé miệng nở nụ cười trào phúng càng thêm , mặc dù bề ngoài Trịnh Nghị Phong rất giống chính nhân quân tử, phong độ phiên phiên (1) còn đẹp trai nho nhã, nhưng thực tế lại là kẻ tiểu nhân vô cùng nham hiểm, lòng dạ hẹp hòi kiêu căng tự mãn, thể như vậy mà từ bỏ theo đuổi , bởi vì chịu thua, nhưng kiếp trước cũng chính bởi vì thái độ lạnh lùng từ chối của Lạc U, mới có thể làm cho trong lòng của Trịnh Nghị Phong có chút vặn vẹo, ở mười năm sau mới xuất căm hận ác độc như vậy, giống như trả thù Lạc U đẩy từ Kinh Hoa cao ốc xuống dưới, dường như từ đầu đến cuối, cảm giác người đàn ông này đối với phải là , có cũng chỉ là kiêu ngạo chịu thua cùng cái trả thù ấu trĩ làm người khinh thường kia như loại vui vẻ.

      (1) “Phong độ phiên phiên”: “Phong độ” phong thái, khí độ; “phiên phiên” dáng vẻ lịch , cử chỉ ưu mỹ văn nhã. Hình dung cử chỉ hào hiệp.

      Vật đổi sao dời, dường như Lạc U cần suy nghĩ sâu sắc quá mức cũng nghĩ ràng tất cả, kiếp trước là người trong cuộc mơ hồ, mà bây giờ, tuy rằng vẫn cứ nằm ở trung tâm tất cả, nhưng cũng giống như là người đứng xem vậy, thao túng toàn cục nhưng lại màng đến cảm giác.

      Mấy ngày kế tiếp, Lạc U vẫn cứ nhận được cuộc gọi của Trịnh Nghị Phong, nhưng đều trực tiếp nhìn, Trịnh Nghị Phong bị cự tuyệt cũng thử thay đổi cách thức liên lạc, gọi nữa mà bắt đầu gửi tin nhắn, tin nhắn hỏi han ân cần trong ngày khoảng hơn mười cái, sau khi Lạc U xem qua lần thứ nhất ngay cả nhìn cũng thèm nhìn, tất cả có quan hệ với Trịnh Nghị Phong đều cảm thấy căm ghét, nếu như phải nghĩ ra vài cách thú vị trả thù Trịnh Nghị Phong, tại muốn dùng người của Cổ Sát trực tiếp chấm dứt Trịnh Nghị Phong.

      Trung tuần (2) tháng giêng, Lạc gia lần thứ hai đến cửa, còn mang theo năm, sáu kịch bản, nào là đại, cổ đại, trường học, thần tượng, thậm chí còn có kịch bản lịch sử, toàn bộ đặt ở trước mặt Lạc U.

      (2) “Trung tuần”: Từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.

      “Tiểu U, thực ra kịch bản tốt rất nhiều, thế nhưng tuổi của cháu còn , rất nhiều vai thích hợp, chọn hơn nửa tháng, cũng chỉ có năm kịch bản khá thích hợp, hơn nửa cảm thấy lần đầu tiên cháu đóng phim vẫn là đóng điện ảnh tốt hơn, cầu của điện ảnh cao hơn so với truyền hình, hơn nửa thời gian quay ngắn, đẳng cấp lời thoại đạt hiệu quả tốt tuyệt đối so với phim truyền hình, nếu Tiểu U muốn làm minh tinh, đương nhiên phải vì cháu mà chuẩn bị tốt đẹp.”

      Hiển nhiên nửa tháng này Lạc Học Tâm có nhàn rỗi, vắt hết óc làm rất nhiều kế hoạch vì Lạc U, phương hướng phát triển tương lai, phương thức tuyên truyền, công tác đoàn thể, v.v…, Lạc Học Tâm quyết định, chỉ cần Lạc U thực muốn làm minh tinh, nhất định tâng bốc Lạc U trở thành cái tên hot nhất!

      út cảm thấy cái nào thích hợp?” Lạc U xem xét sơ lược lúc, năm kịch bản này đều rất đặc sắc, trong đó đều có vai thích hợp với nàng, chính và phụ đều có.
      “Cháu thích vai nào?” Hiển nhiên Lạc Học Tâm hiểu ưu thế và đặc điểm từng vai của năm kịch bản này, trong lòng cũng có vai thích hợp nhất, cho nên đem toàn bộ ra, là muốn cho Lạc U có nhiều cơ hội lựa chọn, cũng là muốn mượn cơ hội kiểm tra Lạc U.
      Lạc U nở nụ cười , trêu ghẹo rằng: “Trong lòng phải sớm có đáp án rồi sao, cần gì phải hỏi cháu, đây là kiểm tra cháu phải ?”

      Lạc U từng lăn lộn ở thế giới giải trí gần mười năm, nếu như ngay cả ưu điểm, khuyết điểm của kịch bản cũng thấy, quả là lăn lộn vô ích.

      “Cháu biết vừa ý nhất cái nào à?” Lạc Học Tâm biểu thú vị, chằng lẽ là xem cháu mình?

      “Từ xưa đến nay kinh điển nhất gì bằng là phim tình cảm đau khổ, có bi thương mới có ký ức, như vậy, kịch bản hài và hành động có thể loại bỏ, còn lại ba bộ trong đó có hai bộ là vai phụ, tuy rằng rất thích hợp tuổi và hình tượng của cháu, nhưng thích hợp cá tính của cháu, như vậy cũng chỉ còn lại bộ này “Công chúa đệ nhất” , hẳn là út muốn cháu lấy hình tượng “Công chúa đệ nhất” ra mắt, dù sao kịch bản đầu tiên của mỗi diễn viên đều rất quan trọng, nếu như diễn tốt, nó trở thành danh từ lớn dùng để chỉ mình, cháu có đúng hay ?”

      Ở trong lòng út, đương nhiên là công chúa , nhìn thấy nhân vật trong kịch bản này, thâm chí căn bản cần suy xét, biết đây chính là nhân vật mà út vừa ý nhất.

      “Chậc chậc, Tiểu U thực là ngày càng thông minh, nếu đoán được tâm tư của , như vậy quyết định của cháu sao, quả thực nguyên nhân coi trọng kịch bản này trừ cháu ra còn có cái, chính là hình tượng của nam chính, cháu cảm thấy rất thích hợp với Tiểu thần à?”
      “Vai nam nữ chính đều dùng người mới, sợ có ai đến cổ động à?” Lạc U cười hỏi ngược lại,hiển nhiên thực tế cũng lo lắng vấn đề này.

      “Tiểu nha đầu cháu xem thường phải , là muốn tâng bốc cháu thuận lợi, trước tới giờ chưa có thuận lợi, hơn nữa lấy điều kiện của hai người các cháu, ở thế giới giải trí hỗn loạn, chính là muốn thành công cũng khó.” Lạc Học Tâm rất có tự tin, thế giới giải trí trong nước, Lạc Học Tâm cũng xem như là người phụ nữ số , nếu như ngay cả cháu chính mình đều tâng bốc thành công, cũng cần lăn lộn nữa.

      “Vâng vâng vâng, biết lợi hại, kịch bản “Công chúa đệ nhất” này cháu thấy cũng tồi, có điều cháu cảm thấy Vẫn Thần thích hợp diễn vai nam chính, nội dung kịch bản của “Công chúa đệ nhất” rất tầm thường, nhưng chính là tầm thường kinh điển, câu chuyện về trưởng thành của tiểu công chúa, từ hơn mười tuổi bắt đầu ra trận, ngây thơ lãng mạn tao nhã quý khí, mãi cho đến năm mười sáu tuổi quốc gia đối mặt với diệt vong, nàng bị ép thông gia với hoàng tử địch quốc, cuối cùng chịu khổ ở gia quốc cùng câu chuyện lựa chọn giữa tình và nghĩa lớn quốc gia, câu chuyện phức tạp thê lương, lúc tiểu công chúa chết cũng chỉ có mười tám tuổi, rất thích hợp tuổi của Lạc U, mà hoàng tử địch quốc chính là nam chính, Lạc U nhìn sơ giới thiệu nhân vật, cảm thấy được vai khác càng thích hợp với Diệp Vẫn Thần.

      “Vậy cháu cảm thấy Tiểu Thần thích hợp diễn ai?” Lạc Học Tâm có chút kinh ngạc hỏi.

      “Nhân vật thị vệ tệ, hơn nữa cũng xem như là trong những vai phụ chủ yếu, xuất từ ra trận đến khi kết thúc, cảnh diễn cũng đủ sức.” Kỳ thực có câu mà Lạc U ra, cảm giác mình và Diệp Vẫn Thần quan hệ trong lúc đó càng thích hợp công chúa và thị vệ, hơn nữa hai người trong bộ phim này là chân chính sống chết có nhau, thị vệ vẫn thầm bảo vệ công chúa, cuối cùng công chúa tự vẫn, thị vệ cũng chút do dự lựa chọn chôn cùng, lưu lại hoàng tử địch quốc đơn hối hận cả đời, Lạc U nhận thấy, nhân vật thị vệ càng thêm hấp dẫn người so với hoàng tử đế quốc.

      “Nhân vật thị vệ tồi, chỉ là Tiểu Thần đồng ý sao? Dù sao cũng phải nam chính đó?” Lạc Học Tâm có chút lo lắng , kỳ thực cũng rất thích nhân vật thị vệ này, dù sao phải toàn bộ con đều thích hoàng tử, như người phụ nữ độc lập mạnh mẽ như vậy, ngược lại cũng có chút chờ mong mình là trung tâm mà người đàn ông bảo vệ.

      út lo thừa rồi, Vẫn Thần đáp ứng, vốn kịch bản này cũng tốt, út hãy giúp cháu quyết định xuống.” Lạc U giải thích nhiều, nhưng chính giọng điệu bình thản và kiên định này, làm cho Lạc Học Tâm có điểm lo lắng cũng biến mất còn tăm hơi, trái lại càng thêm mong chờ, cặp kim đồng ngọc nữ Lạc U cùng Diệp Vẫn Thần bước vào thế giới giải trí, tạo nên phong trào thế nào đây?

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 22: Vấn đề người đại diện.

      Hai người Lạc Học Tâm cùng Lạc U quyết định kịch bản, bắt đầu thảo luận vấn đề phân phối nhân viên.

      “Tiểu U con đối với người đại diện và trợ lý có cầu gì ?” Ở thế giới giải trí, người đại diện tốt tương đối khá quan trọng, kỳ thực Lạc Học Tâm chọn ra mấy người thích hợp, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của Lạc U.

      Nghe được câu hỏi của út, ánh mắt Lạc U sáng lên, trong đầu khỏi ra khuôn mặt lý tính (sống bằng lý trí) rành nghề, chỉ có điều tại người đàn ông đó vẫn chưa nổi danh có thể tùy ý đến nước ra tên, nếu như ký ức có lầm, lúc này người đàn ông đó chỉ là tiểu trợ lý mới vào nghề được bao lâu.

      út, con muốn tự mình chọn người đại diện và trợ lý, dù sao cũng là người ở bên cạnh con, thận trọng chút mới phải.”

      “Như vậy cũng được để người đưa tới tư liệu người đại diện và trợ lý thích hợp cho con chọn, con coi trọng ai an bài cho con.”

      “Tư liệu là phải xem, nhưng con cũng muốn kiểm tra chút, xem người , mới cảm thấy thích hợp hay thích hợp.” Lạc U nghĩ người đàn ông vẫn còn là tiểu trợ lý kia phỏng chừng rất khó nằm trong danh sách này, hẳn là nhìn tư liệu cũng vô dụng thôi.

      “Tiểu U muốn nhìn người ? Điều này cũng khó, lúc cuối năm vừa vặn công ty muốn tổ chức bữa tiệc mừng ngày thành lập, xem như là an ủi toàn thể nhân viên trong công ty lao động khổ cực năm qua, trong thời gian này bất luận là người đại diện hay minh tinh đều tham gia, Tiểu U có thể đến xem để lựa chọn, nếu như vừa ý người trong công ty, cũng có thể lấy tư liệu người đại diện của những công ty khác cho con, chỉ cần là Tiểu U muốn, nhất định đưa đến trước mặt con.” Lạc Học Tâm rất là quả quyết , có điều cũng là , ở trong thế giới giải trí tìm kiếm người đại diện, đối với đây phải là vấn đề khó.

      “Hì hì, vậy con cảm ơn trước, đến lúc đó con nhất định tham gia.” Lạc U cũng rất tò mò, người đại diện theo mình năm, sáu năm bộ dáng ngây ngô ban đầu có thể rất thú vị hay .

      Lúc Lạc U ở thế giới giải trí từng có ba người đại diện, hai người lúc đầu cũng quá thích hợp, mãi cho đến khi xuất người đại diện thứ ba, nghiệp diễn xuất Lạc U mới chính thức đến đỉnh cao, đồng thời người đại diện này theo Lạc U phấn đấu năm, sáu năm, cũng là trong những người Lạc U tương đối tin cậy, sau đó lúc Lạc U xảy ra chuyện, người đại diện này cũng dùng toàn lực giúp ngăn cản những loại scandal thiết thực, nhưng sức mạnh của người đại diện làm sao có khả năng chống lại các đại thế gia đây, làm cũng như muối bỏ biển mà thôi, cuối cùng bất đắc dĩ rút khỏi thế giới giải trí, rời nước biết tung tích.

      Trong lòng Lạc U cũng có chút cảm ơn người đại diện này, hơn nữa thực lực của người đại diện này rất cao, ở trong phạm vi bình thường thẳng đến rất tốt bảo vệ , ánh mắt độc đáo săn sóc tỉ mỉ, thủ đoạn mạnh mẽ vì ngăn cản ít phiền phức, tại nếu quyết định bước vào thế giới giải trí lần nữa, người đại diện này tự nhiên là lựa chọn tốt nhất, cho dù vào lúc này, khả năng chỉ là người đại diện trưởng thành ở bước đầu, nhưng Lạc U cũng đồng ý giúp trưởng thành, đây cũng là cách mà cảm ơn .

      “Đến lúc đó con và Tiểu Thần hãy cũng tham gia, cũng để cho nó quan sát, có hài lòng cho , thực rất chờ mong nhìn thấy dáng vẻ ảnh hậu ảnh đế của các con.” Lạc Học Tâm cảm khái .

      ngày như vậy, hãy yên tâm.” Ánh mắt của Lạc U lay động, xưng hô ảnh hậu như vậy làm cho nhớ tới rất nhiều, từng dựa vào nỗ lực và thực lực của chính mình nhận được xưng hô như thế, tại làm lại đời, xưng hô như vậy sớm phải là mục tiêu theo đuổi, nhiều nhất cũng chỉ là độ cao mà ắt phải đạt tới mà thôi.

      Buổi chiều ngày thứ hai, Lạc U nhận được hai bản tư liệu, cái là Lạc đưa đến có đề cập tới danh sách người đại diện và trợ lý, Lạc U nhìn lần, quả nhiên tìm được cái tên trong ký ức, mà cái khác chính là ghi chép mà mẹ đưa tới, đó là ít tâm đắc và kinh nghiệm của Tô khi ở trong thế giới giải trí nhiều năm, Tô biết con của mình cũng muốn vào thế giới giải trí hỗn loạn, sớm chỉnh lý bản tài liệu này, mặc dù bà là người mẹ bận rộn có cách nào ở bên cạnh chăm sóc con , thế nhưng bà đối với Lạc U chính là thương hết.

      Hai bản tư liệu này đều rất quen thuộc với Lạc U, kiếp trước cũng từng nhận được tư liệu tương tự, lòng tin trong đó giúp được lợi vô cùng, nhưng làm cảm thấy quý giá nhất chính là ủng hộ và thương của người nhà.

      Kiếp trước đương nhiên Lạc U tiếp thu được số chuyện, mà đời này, học được cảm ơn.

      Hạ tuần (tương đương từ ngày 21 đến ngày 30) giữa tháng, cuộc thi cuối kỳ trường học kết thúc, chủ nhiệm lớp đặc biệt gọi cho Lạc U cuộc điện thoại, thông báo cần lo lắng cuộc thi, chỉ cần để ý chuyên tâm nghỉ ngơi, vấn đề cuộc thi giúp giải quyết, mà đối với thái độ vô cùng hữu hảo của chủ nhiệm lớp, Lạc U bày tỏ cảm ơn.
      Cúp điện thoại, Lạc U bán tháo hai cổ phiếu đoản tuyến (1), vào ra lợi nhuận hơn hai mươi vạn, con số như vậy đối với có cảm giác như muối bỏ biển, ăn bữa cơm đều có thể tiêu phí rất nhiều tiền, dù sao cũng là tự kiếm lời, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút cảm giác thành công.

      (1) “Cổ phiếu đoản tuyến”: Thông thường chỉ tuần hoặc hai tuần, người đầu tư cổ phiếu chỉ muốn kiếm được lợi nhuận trong thời gian ngắn, mà quan tâm tình huống căn bản của cổ phiếu, chủ yếu dựa vào kỹ thuật phân tích biểu đồ.

      Lạc U chưa trưởng thành, nhưng Lạc gia quản lý cũng hết sức rộng rãi, đặc biệt là giúp đỡ vật chất, mỗi tháng tiền tiêu vặt của Lạc U đến mấy trăm ngàn, cái này cũng chưa tính ăn, mặc, ở, lại, mà tại sao cổ (2) chính là dùng tiền tiêu vặt mà tích luỹ, bốn năm trăm vạn đều đầu tư vào thị trường chứng khoán, cũng giúp kiếm lời hơn vạn.

      (2) “Sao cổ”: Chính là hoạt động mua bán cổ phiếu, thông qua thị trường chứng khoán mua vào bán ra giá cổ phiếu sai biệt để thu lợi nhuận.

      Lạc U tính toán tài sản của mình, nghe được thanh chuông cửa vang lên, sau đó lâu nhìn thấy thím Ngọc vào, dò hỏi: “Hình như là bạn học của tiểu thư, tên là Trịnh Nghị Phong, tiểu thư có muốn gặp ?”

      Thím Ngọc do dự tính tình của Lạc U khó định, cũng dám đưa người vào, theo lý mà căn hộ này tồn tại tương đối bí , ngoại trừ Lạc U mang Diệp Vẫn Thần tới, người bên ngoài ai biết.

      gặp.” Ba chữ Trịnh Nghị Phong làm cho Lạc U thực căm ghét, đây là nhà của , tuyệt đối cho phép người đàn ông đáng ghét này vào đây, khí hô hấp của ô uế, ai cũng đền được!

      Thím Ngọc rất kinh ngạc cũng rất khó xử, nhưng vẫn vâng theo mệnh lệnh của Lạc U, mà Trịnh Nghị Phong bị chặn ngoài cửa có cách nào khống chế sắc mặt thay đổi, thông qua quan hệ trong nhà mới tìm được chỗ ở này của Lạc U, tân tân khổ sở đến nhưng cửa cũng vào được, lạnh nhạt như vậy làm cho đại thiếu gia như chịu nổi!

      Sau khi tức giận Trịnh Nghị Phong cũng hơi nghi hoặc chút, tuy rằng trước đây thái độ của Lạc U đối với lạnh nóng, nhưng cũng có tình người như tại, dường như ưa mình vậy, làm cho tình tình dũ toả dũ dũng (3) của bị đả kích ngốc đầu lên được, nếu như phải gia tộc sắp xếp, cũng muốn đến gần lạnh như băng này, đường đường là đại thiếu gia lúc nào chịu loại đãi ngộ như vậy, đơn giản chính là biết điều!

      (3) “Dũ toả dũ dũng”: Người Trung Quốc từ xưa đến nay khi gặp khó khăn, áp lực ở trước mắt, nhất trí đoàn kết, cố gắng khắc phục khó khăn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :