Chương 44
Thừa dịp Hạ Quân Bình phân tâm, rốt cuộc Trác Vân tìm thấy cơ hội đá cái. Hạ Quân Bình bị đau, hô tiếng, nhưng cánh tay vẫn buông lỏng. Trác Vân nào phải người thường, lập tức giãy ra, còn đá mạnh thêm hai cái nữa.
Sức nàng mặc dù bằng Hạ Quân Bình nhưng kém nam tử bình thường bao nhiêu, hai đá này tuy chưa trúng chỗ yếu, nhưng cũng khiến Hạ Quân Bình phải rên lên. Đến khi thấy nàng kinh hoảng chạy ra khỏi phòng, mới lộ ra nụ cười ranh mãnh. ràng nàng có thể cho hai cái tát, lại tát, điều này lên cái gì chứ….. Hạ Quân Bình vui vẻ nghĩ, chỉ cần cứ tiếp tục mặt dày như hôm nay, chắc chắn có ngày Trác Vân đồng ý thôi, ai bảo nàng cũng thích chứ!
Hạ Quân Bình vừa mở cửa ra ngoài, thấy Yến thế tử núp trong lùm hoa quế nhìn dáo dác về bên này.
Yến thế tử thấy Hạ Quân Bình, lập tức cười nhảy ra, nhìn từ xuống dưới lần, gật đầu “May quá, bị bầm mặt, xem ra Phương nương nương tay với ngươi!”
Hạ Quân Bình cười tiếng, vênh mặt đắc ý “A Vân thương ta còn hết, sao nỡ đánh ta!”
Yến thế tử cười đến nghiêng ngả cả người, đột nhiên đạp Hạ Quân Bình cái vào đúng chỗ Trác Vân vừa đạp. Hạ Quân Bình đau đến thở ra hơi, rống to “Thế tử làm gì vậy? Ôi…….” Hạ Quân Bình kéo ống quần lên, để lộ mảng hồng lớn, trợn mắt với Yến thế tử “Thế tử đá bị thương rồi!”
Yến thế tử cười to “Xin lỗi, để ta kêu A Bành tới bôi thuốc cho ngươi!”
Trong đầu Hạ Quân Bình đột nhiên lên bộ dạng giả nữ của A Bành, rùng mình cái, vội vàng chạy mất.
Lại về Trác Vân, sau khi bị Hạ Quân Bình cường hôn, vừa giận vừa dỗi, lại tìm được cách để trị , tức đến dậm chân. Nàng chào Tiểu Vũ tiếng rồi chuẩn bị đồ đạc về Ích Châu. ngờ, nàng vừa bước chân ra khỏi phòng, Tiểu Vũ lập tức chạy tìm Hạ Quân Bình báo tin. Vì thế, Trác Vân mới dắt ngựa tới cổng, bị Hạ Quân Bình chặn lại.
Giữa ban ngày ban mặt, Trác Vân cũng sợ bị Hạ Quân Bình sáp tới, huống chi, lần này nàng có đề phòng, nên sợ chỉ lạnh lùng liếc cái.
Hạ Quân Bình sao cam lòng để Trác Vân , nhưng lại dám làm càn, đành níu lấy ống tay áo nàng la lên, “Sao nàng cứ là , chuyện này…. Chẳng phải ngày thành thân của ông chủ Tống còn chưa tới sao? Vả lại việc ở đây vẫn chưa xử lý xong, nàng vội làm gì?”
Hạ Quân Bình giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, Trác Vân lại ngại dám thẳng, đành hung hăng trừng cái, vung ống tay áo, hất tay Hạ Quân Bình ra, lạnh lùng “Tránh ra! Chó ngoan chắn đường!” Dứt lời xoay người nhảy lên ngựa, vung roi quất ngựa mất.
Lúc này Hạ Quân Bình mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, dù chắc chắn Trác Vân cũng thích mình, nhưng với tính cách quật cường của nàng, bị tức như vậy, sao dễ dàng nuốt trôi? Nếu để nàng chạy về Ích Châu, sau này muốn dỗ nàng trở lại phải dễ. điễ,ndanfdlequ.;ycondo/,eno Quan trọng là, Hạ Quân Bình cảm giác mối liên hệ giữa Trác Vân và Lục Phong hề đơn giản. Chỉ cần vừa nghĩ tới sau khi nàng trở về gặp lại Lục Phong là thấy lo lắng.
Hạ Quân Bình kịp nghĩ nhiều, vội vàng vào dắt ngựa ra, cũng chưa kịp báo với Yến thế tử tiếng giục ngựa đuổi theo Trác Vân.
“Bình ca nhi rồi?” Nửa canh giờ sau Yến thế tử mới biết được tin, cả người giống như con mèo xù lông, thở phì phò loạn trong phòng “ cứ vậy mà ? Tên khốn này đúng là thấy sắc quên bằng hữu, có nghĩa khí! Tấu thư của ta vừa mới gửi lên, chạy Ích Châu, lúc về phụ vương muốn ban thưởng cho , chẳng lẽ ta phải với phụ vương chạy Ích Châu đuổi theo thê tử? là to gan!”
Ngược lại, A Bành hề kinh ngạc, ngồi xếp bằng ghế thái sư “Ta sớm biết trong mắt tiểu tử kia chỉ có cọp mẹ thôi! Nhưng yên lành sao cọp mẹ lại chạy? phải thế tử cũng ghi công cho cọp mẹ sao?”
Yến thế tử lập tức nhớ tới cảnh tượng thấy lúc xông vào phòng, cười bí hiểm, “Ta còn tưởng rằng Phương nương dạy dỗ Hạ Quân Bình trận chứ! ngờ nữ nhân dù có mạnh mẽ đến mức nào, khi gặp huyện tình cảm cũng xấu hổ!”
Mấy người kia nghe vậy, đều nhìn Yến thế tử với vẻ nghi nghờ. Tần Thanh Tùng đỏ mặt hỏi “Thế tử nhìn thấy gì?”
Yến thế tử trả lời, giả bộ vẻ thần bí, phất tay cái “Tiểu hài tử hỏi chuyện này làm gì? Có điều chuyện đó cũng có gì là lạ, Phương nương xinh đẹp như vậy, dù là ta cũng phải động lòng, nếu do kiêng kị bản lĩnh chém người như chém củ cải của nương ấy làm gì đến phiên Bình ca nhi…..” Yến thế tử được dịp thao thao bất tuyệt hồi. Mấy người kia nghe xong, hai mắt sáng lấp lánh, lộ ra vẻ mặt ‘ta hiểu’, lại gần Yến thế tử rối rít hỏi “Ngài thấy gì?”
“Cái đó Bình ca nhi có to ?”
“…..”
Mấy người kia càng hỏi càng lạc đề, cho đến khi quân Yến về tới vương phủ, vẫn còn chưa xong.
Lại về Trác Vân, từ khi ra khỏi Quảng Nguyên nàng chạy thẳng đường về Ích Châu, giục ngựa khoảng canh giờ nỗi tức giận và xấu hổ dần tan , thay vào đó là cảm giác khó miêu tả thành lời.
Nàng quá gấp, chỉ chuẩn bị ít ngân lượng, mang theo lương khô, thấy bên đường có quán trà , bèn dừng lại, gọi mấy món ăn sáng bổ sung thể lực.
Món ăn chưa dọn lên hết, trước mặt nàng xuất người.
Hạ Quân Bình cẩn thận ngồi xuống đối diện Trác Vân, mặc dù gì, nhưng mặt cơ hồ viết rất mấy chữ ‘Ta biết sai rồi!’. Trác Vân để ý tới , cắm đầu cắm cổ ăn cơm, Hạ Quân Bình thấy vậy, vội vàng kêu tiểu nhị cho thêm chén đũa, thản nhiên xới cơm ăn.
Trác Vân lập tức nổi giận, ném chén đũa lên bàn, với tiểu nhị “Tiệm các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Cả chó mèo cũng tùy tiện cho ngồi vào bàn, có để cho người ta ăn cơm hay ?”
Tiểu nhị sững sờ, nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình. Cũng thể trách tiểu nhị trông mặt mà bắt hình dong, bởi vì Hạ Quân Bình rất tuấn tú, mặt dù còn trẻ, lại tản ra khí thế uy nghiêm, cộng thêm quần áo cũng làm từ vải tốt, giống kẻ ăn quịt, lại thấy tự nhiên ngồi xuống bàn Trác Vân, nên mới cho rằng hai người biết nhau, ngờ Trác Vân lại nổi giận.
Tiểu nhị vội vàng khom lưng xin lỗi Trác Vân, rồi với Hạ Quân Bình, “Mời khách quan ngồi sang bàn bên này ạ!”
Hạ Quân Bình phản ứng tiểu nhị, chỉ nhìn Trác Vân với vẻ mặt bất đắc dĩ, dịu dàng “A Vân, lúc nãy gấp quá ta mang theo tiền. Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta đói bụng?”
Tiểu nhị nghe vậy, trợn mắt nhìn, lặng lẽ lui qua bên. Phu thê trẻ cãi nhau đều là đầu giưỡng cãi, cuối giường làm hòa, chẳng có chuyện giận lâu, huống chi, tiểu tướng công tuấn tú này lại hạ mình cầu xin nương tử như vậy, chắc chắn tiểu nương tử hết giận ngay thôi.
Trước giờ, Trác Vân luôn chịu nổi Hạ Quân Bình giả bộ đáng thương, chỉ cần vừa thấy dáng vẻ tội nghiệp của là lập tức mềm lòng, nhưng lần này lại . Nàng chỉ mềm lòng, ngược lại còn tức hơn, đứng dậy “Ngươi ta !” Dứt lời, thèm trả tiền cơm, dắt ngựa mất.
Lúc tiểu nhị chạy ra Trác Vân xa mấy chục trượng, có đuổi theo cũng kịp. Tiểu nhị ngẩn người nhìn theo, hồi lâu sau mới lộ vẻ mặt khó xử với Hạ Quân Bình, “Khách quan, tiền cơm….”.
Hạ Quân Bình móc thỏi bạc ra đưa cho tiểu nhị, nghĩ chút lại “Gói cho ta mười cái bánh màn thầu.”
Trước giờ Trác Vân chưa bao giờ tự ngược đãi bản thân, bên này ăn chưa no, nàng lại tới tiệm ăn khác ăn cơm. diễn.đà/.ln.lequycdoenx.d Lúc này Hạ Quân Bình dám tới chọc nàng nữa, tội nghiệp ngồi chồm hồm trước cửa quán gặm màn thầu, vừa gặm vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Trác Vân.
Hai người họ vốn xuất sắc, đường biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt, nay thấy Hạ Quân Bình như vậy, khách ăn cơm bèn châu đầu lại , thậm chí còn có người khuyên Trác Vân, “Tiểu nương tử à, ngươi xem, ngươi ngồi đây ăn uống thơm ngon, nam nhân nhà ngươi lại ngồi xổm góc tường gặm màn thầu! đáng thương!”
“Đúng vậy! Phu thê giận nhau, cãi trận là được rồi!”
Dĩ nhiên cũng có người giúp Trác Vân, “Các ngươi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, xen vào làm chi? Nam nhân kia nhất định làm chuyện rất tệ mới khiến tiểu nương tử của mình tức như vậy!”
“………”
Trác Vân biết phải gì, cũng chẳng còn muốn ăn uống nữa.
Hạ Quân Bình gặm xong hai cái màn thầu, thấy tới lúc, bèn cẩn thận bước chậm tới trước mặt Trác Vân, cúi đầu nhận lỗi “A Vân, ta sai rồi, nàng muốn đánh muốn mắng tùy, nhưng đừng để ý đến ta được ? Chúng ta cùng nhau trở về , đại ca thấy nhất định rất vui mừng!”
“Cùng nhau về thôi!” Có người xen vào “Tiểu nương tử đừng giận nữa, trượng phu ngươi tuấn tú như vậy, ngươi còn giận, cẩn thận bị hồ ly tinh câu mất đó!”
“Đúng vậy! Hai người trông xứng biết bao nhiêu, đúng là trời đất tạo nên đôi! Nhanh về với nam nhân của ngươi , đừng dỗi nữa!”
Trác Vân “…..”
Cuối cùng, vẫn là hai người cùng nhau về Ích Châu. Trác Vân vẫn chưa nguôi giận, dọc theo đường thèm chuyện với Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình cứ cười cười theo, hầu hạ đầy đủ hết. Hai người chạy chừng năm sáu ngày về tới nhà.
Nghe hai người về, Trụ Tử rất vui, nhất là nghe tin Hạ Quân Bình cũng về, vì rời nhà mấy tháng, có thể là lần đầu tiên lâu như vậy từ ngày tới nhà họ Phương.
“Thạch Đầu về rồi à? Chúng ta còn tưởng đệ về nữa? phải gặp mẫu thân sao? Mẫu thân đệ chịu để đệ à? Sao đệ lại về chung với Nhị nha? Chẳng lẽ Nhị nha tới Nghi Đô tìm đệ…?” Trụ Tử vừa mở miệng hỏi luôn tràng dài, khiến Hạ Quân Bình biết phải trả lời từ đâu.
Trác Vân thấy Trụ Tử còn thân với Hạ Quân Bình hơn mình nghiêm mặt “Đại ca, người ta giờ là người quan trọng bên cạnh Yến thế tử, rất bận, lập tức phải rồi, đại ca đừng níu kéo người ta nữa!”
“Hả?” Trụ Tử dường như nhận ra Trác Vân giận Hạ Quân Bình, nghe vậy thất vọng thở dài “Mới về, chưa kịp ăn cơm muốn ? Có điều, Thạch Đầu, nếu đệ có chuyện lớn phải làm, thể ở đây lâu được, đại ca cũng nên giữ đệ lại!”
Hạ Quân Bình “………”
Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân cái, rồi với Trụ Tử “Đại ca, đệ chọc giận Trác Vân, nên nàng mới muốn đuổi đệ đó! Nhưng đệ muốn ! Phòng đệ đại ca vẫn còn giữ chứ? Dù sao trước khi a Vân chịu tha thứ, đệ ! Đúng rồi, mọi người đều chưa ăn cơm, hay là để đệ làm?”
Trụ Tử vội ngăn Hạ Quân Bình lại, cười “ Được rồi, ngươi là khách từ xa tới, sao có thể để ngươi nấu. lát chúng ta ra ngoài ăn!”
Hạ Quân Bình buồn bực “Đại ca, đệ mới được bao lâu, đại ca xem đệ là khách!”
Trụ Tử lời nào, lặng lẽ nháy mắt với Hạ Quân Bình, ý bảo tìm Trác Vân. Hạ Quân Bình lại thẳng “Đệ muốn cưới a Vân, nên nàng giận.”
Hai mắt Trụ Tử bỗng sáng lên “ sao? Cưới, cưới…. cưới a Vân?” Trụ Tử kích động xong, lại cảm thấy ổn, lập tức ngừng cười, kiêu ngạo hừ “Thạch Đầu à, ta , bình thường ngươi rất biết điều, sao nay lại lỗ mãng như vậy? Người ta cầu hôn đều có bà mối đến chuyện, sính lễ bày cả sân, a Vân nhà ta xinh đẹp như vậy, ngươi mời bà mối đến, chỉ câu muốn cưới là được?”
Hạ Quân Bình lập tức hiểu ý, vội vàng vái Trụ Tử cái, cao giọng “Đại ca dạy rất phải, đệ tìm bà mối!”
Trác Vân nghe xong, tức giận “Đại ca lung tung gì đó? Ai muốn gả cho ?”
Trụ Tử lập tức trợn mắt hỏi “A Vân, muội gả cho Thạch Đầu gả cho ai? Hai đứa phải đôi sao?”
“Ai là đôi với chứ?” Trác Vân tức muốn nổ đầu.
Trụ Tử cũng sốt ruột nghiêng đầu với A Đông và Tiểu Kiều nhìn lén sau cửa “A Đông, Tiểu Kiều, hai đứa , Nhị nha và Thạch Đầu có phải đôi ?”
A Đông và Tiểu Kiều lập tức đáp “Sư phụ và Thạch Đầu ca đúng là đôi!”
Trác Vân tức muốn khóc!
Chương 45
Trác Vân rất giận vì thấy mấy người kia phản bội mình, sau lại cảm thấy giận dỗi với họ thực có ý nghĩa, đầu sỏ gây tội là Hạ Quân Bình, nếu nàng giận điên lên phải càng đúng ý sao. Vì vậy, sau khi suy nghĩ kỹ , Trác Vân rốt cuộc tỉnh táo lại, khôi phục thái độ bình thường, thèm để ý tới Hạ Quân Bình nữa.
Hạ Quân Bình ăn gan hùm mật gấu cũng dám tìm người làm mai đến trước khi có đồng ý của Trác Vân. Nếu làm , sợ rằng với tính tình của Trác Vân có thể để ý tới cả đời…… Chỉ nghĩ thôi cảm thấy đáng sợ rồi!
Hạ Quân Bình chuyện với Trác Vân được, đành tìm Trụ Tử, khi nào rảnh rỗi là lượn lờ trước mặt Trụ Tử, thậm chí theo tới cửa hàng, hỏi bóng hỏi gió về chuyện Lục Phong.
“Lục Phong?” Trụ Tử ngạc nhiên, hiểu sao Hạ Quân Bình lại hỏi tới người liên quan, “Đệ Lục đại thiếu tới từ kinh thành?”
“Chính là .” Hạ Quân Bình cười cười, làm bộ như chỉ thuận miệng hỏi “Đệ nghe a Vân đắc tội Lục Phong, nên hỏi thử xem rốt cuộc là có chuyện gì. Nếu nghiêm trọng, thể tự mình tới cửa xin lỗi. Có lẽ đại ca biết, Lục Phong là biểu ca xa của đệ.”
Trụ Tử sớm quên mất chuyện Hạ Quân Bình từ nhiều năm trước về Lục Phong, nghe vậy gãi đầu cười “ ra cũng có chuyện gì lớn!” Sau đó kể cho Hạ Quân Bình chuyện đêm thi hoa khôi, rồi cười “Nhị nha suy nghĩ nhiều quá thôi, nhất định cứ phải trốn khỏi Ích Châu, là sợ Lục đại thiếu trả thù. Đệ xem, Nhị nha lâu như vậy, Lục đại thiếu cũng chẳng thèm hỏi câu, chớ chi là tới tìm phiền toái! Chứng tỏ người ta hoàn toàn để bụng.”
Trụ Tử hoàn toàn phát mặt Hạ Quân Bình biến thành màu xanh, và đôi mắt nhuốm lên ngọn lửa hừng hực.
“Thạch Đầu, đệ mau cho đại ca nghe, đệ và Nhị nha gặp nhau ở đâu?” Trụ Tử hỏi xong, chờ cả ngày thấy Hạ Quân Bình trả lời, bèn nhìn lên thấy Hạ Quân Bình cau mày ngẩn người biết nghĩ gì, mới đẩy cái, lẩm bẩm “Hai ngươi là! Đầu óc cứ để đâu đâu!”
Hạ Quân Bình chợt hỏi “Lục Phong còn ở trong thành ?”
“Hả?” Trụ Tử sững người nhìn Hạ Quân Bình cái, hỏi “ biết, có lẽ còn! Thường dân như chúng ta chú ý tới làm gì! Nếu muồn tìm cứ đến phủ Thử Sử hỏi thử xem! Lục đại thiếu và Đại thiếu gia nhà Thứ Sử quan hệ tệ! Ta này Thạch Đầu, đệ định nhận thân à? Có muốn đại ca chuẩn bị cho đệ chút quà , nếu có e là người ta cho rằng đệ thấy người sang bắt quàng làm họ!”
Hạ Quân Bình cười “Chỉ là ôn chuyện chút, cần khách sáo như vậy. Nếu chịu gặp mặt, sau này ta tìm nữa là được chứ gì!” Dứt lời, Hạ Quân Bình đứng dậy thẳng ra cửa, tìm tới phủ Thứ Sử, được nửa đường, bỗng thấy mình mặc chiếc áo khoác cũ thế này mất mặt, do dự hồi lâu, bèn chạy nhanh về nhà thay bộ áo gấm màu xanh, cẩn thận chải đầu cột tóc đàng hoàng mới ra cửa.
Hạ Quân Bình vốn tuấn tú, nay lại chải chuốt phen, người mơ hồ lộ ra cỗ quý khí, ngay cả gác cổng phủ Thứ Sử cũng dám vênh mặt, nghe quen Lục Phong, bèn kêu chờ lát, rồi chạy vào phủ thông báo. Lát sau, gác cổng kia chạy ra cười “Lục công tử cho mời.”
Hạ Quân Bình cười cười, chậm rãi vào. Qua hai cánh cửa, lại dọc theo hành lang hồi, mới tới nơi. Ngoài cửa có thị nữ đợi, thấy Hạ Quân Bình bèn vội vàng tiến lên đón, “Mời Hạ công tử theo nô tỳ.”
Hạ Quân Bình nhìn xung quanh vòng, thầm cảm thán, nhà họ Lục quả nhiên có tiền, chỉ nhìn vào cách bài trí phô trương là biết, có điều nay triều Đại Chu bấp bênh, biết nhà họ Lục có thể tồn tại đến khi nào.
Thị nữ dẫn Hạ Quân Bình đến phòng khách. diễn.đàn{p lê quýdnol;nf Lục Phong ngồi đợi ở đó từ sớm, bưng ly trà nhấp ngụm thưởng thức, nghe tiếng động, khẽ ngước mắt nhìn, thấy Hạ Quân Bình hơi sửng hồi lâu, cảm thấy người này rất quen, lại nhớ nổi gặp qua ở đâu.
“Sao? nhận ra đệ?” Hạ Quân Bình cười cười, chậm rãi bước tới trước mặt Lục Phong, “Tính ra chúng ta năm sáu năm gặp rồi, biểu ca cũng thay đổi rất nhiều, nếu gặp đường, sợ rằng đệ cũng nhận ra!”
Lục Phong “A” tiếng, mắt sáng lên, đặt ly trà xuống bàn, vọt tới ôm chặt Hạ Quân Bình, lại vỗ vỗ lưng , vui mừng , “Quân Bình….. tốt quá, đệ còn sống!”
“Mấy năm nay đệ đâu? Mẫu thân đệ tìm đệ khắp nơi vẫn thấy, mọi người đều đệ gặp bất trắc, mẫu thân ta nghe vậy khóc mất vài ngày đó!” Lục Phong kéo Hạ Quân Bình ngồi xuống, vui mừng đến độ rơi nước mắt, lén quay mặt sang chỗ khác xoa xoa rồi “Tên ngốc này, mấy năm nay sống thế nào? báo tin cho mẫu thân đệ chưa, nếu biết đệ còn sống chắc chắn dì vui đến phát điên mất!”
“Đệ Nghi Đô gặp mẫu thân.” Hạ Quân Bình thấy Lục Phong kích động như vậy, cảm động lộ ra nụ cười chân thành “Đệ ở Nghi Đô khoảng thời gian, hôm nay mới về. Mấy năm nay đệ vẫn luôn ở Ích Châu. Vài năm đầu ở nông thôn, hai năm trước mới chuyển vào thành, nên biết có người tìm đệ.”
Lục Phong thấy da Hạ Quân Bình trắng nõn, mặt lại hồng tươi, tinh thần tốt, biết những năm qua sống cũng tệ, nhưng vẫn an tâm, kéo tay Hạ Quân Bình nhìn kỹ từ xuống dưới lần, mới hít mũi đập ngực vài cái, nức nở “Tiểu tử này, trông dáng vẻ của đệ dường như có luyện võ, chỉ sợ cả biểu ca cũng bằng! lát ta bảo phòng bếp chuẩn bị bàn tiệc cho hai huynh đệ uống trận, chúng ta say về!”
Hạ Quân Bình cười đồng ý. Hai người đủ chuyện sau khi ly biệt, đến chỗ xúc động, lại rơi nước mắt.
Lục Phong nghe thấy Hạ Quân Bình được hai huynh muội cứu, khen “Trong thời buổi loạn lạc, sống được khó, đôi huynh muội kia còn có tấm lòng cứu người, lại nguyện ý nuôi đệ, nếu nhờ họ, biết đệ còn phải chịu bao nhiêu khổ sở! Nhất định phải cám ơn người ta nhiều mới được!”
Hạ Quân Bình uống rượu đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng “ dối gạt biểu ca, ra đệ với mẫu thân, muốn cưới Phương muội muội làm thê tử.”
Lục Phong nghe vậy sững sỡ hồi lâu, “Cái gì?”
“Đệ muốn cưới a Vân.” Hạ Quân Bình khẽ nheo mắt, giống như say, nhưng giọng lại ràng hơn nhiều.
Lục Phong nghe , hẹn họng hồi lâu mới “Đệ …. Đệ muốn cưới Phương nương kia? Mẫu thân đệ đồng ý? Chuyện hôn nhân há phải trò đùa, đệ đừng xúc động nhất thời!” Nghe Hạ Quân Bình hồi lâu, Lục Phong cho rằng huynh muội Trác Vân là dân quê, tuy nhà họ Hạ xuống dốc nhưng nhà họ Triệu cũng tính là có quyền thế ở đất Yến, chắc chắn Hạ Quân Bình có tiền đồ sáng sủa, sao có thể cưới nương nơi thôn dã. Hạ Quân Bình mất mặt, nếu nương kia gả cho Hạ Quân Bình, sợ rằng cũng sống dễ chịu gì.
Hạ Quân Bình cười cười, phất tay cái “Biểu ca yên tâm, đệ với mẫu thân rồi, mẫu thân cũng đồng ý. A Vân phải là nương tầm thường, có thể lấy được nàng là phúc phận của đệ! Nhưng nay bọn đệ còn , hơn nữa đệ chưa có chút nghiệp nào, cũng gấp thành thân.”
“Đúng rồi….” Hạ Quân Bình đột nhiên lộ vẻ áy náy do dự chút mới “ ra lần này đệ tới tìm biểu ca, mặt khác cũng là vì tạ lỗi thay a Vân. Tính tình nàng hơi nóng, khó tránh khỏi cư xử có chỗ thiếu sót, nếu có chọc giận biểu ca, cũng xin biểu ca đừng để bụng.”
Lục Phong kinh ngạc, cau mày nghĩ hồi lâu, vẫn nhớ từng gặp chuyện với nương nào, bèn hỏi “Bình ca nhi hơn được , ta nhớ nổi!”
Hạ Quân Bình cười “Biểu ca nhớ cũng phải! Chuyện cũng tháng rồi, là vào cuộc thi hoa khôi tháng trước, Trụ Tử đại ca với đệ, a Vân cầm vò rượu to mời biểu ca, rồi vô ý chuốc say biểu ca.”
Lục Phong ngẩn ra, cau mày nhìn Hạ Quân Bình hồi lâu . Sao lại nhớ chuyện đêm đó chứ, đến tận giờ vẫn còn nhớ từng chi tiết khuôn mặt Trác Vân nữa là, lần đầu tiên thấy nam tử xinh đẹp đến vậy.
Đêm đó, sau khi tỉnh rượu, Lục Phong thể ngủ được nữa, trợn tròn mắt đến hừng đông, trong lòng có rất nhiêu nghi ngờ, càng nghĩ càng hỗn loạn. nhớ rất lần mới gặp, Trác Vân vừa đuổi theo vừa gọi tên , nhưng, nghĩ mãi cũng nhớ rốt cuộc mình gặp Trác Vân ở đâu.
Trong đầu Lục Phong lập tức ra khuôn mặt tươi cười của Trác Vân, sao lúc đó lại nghĩ tới nàng là nữ nhi chứ?
“Biểu ca?” Hạ Quân Bình híp mắt nhìn Lục Phong hồi lâu, thấy sững sờ, bèn hỏi “Biểu ca giận a Vân chứ?”
“Sao có thể!” Lục Phong lập tức đáp, mắt thoáng qua chút khác thường, rồi lập tức khôi phục thái độ bình thường, cười “Ta vốn để bụng, có điều ngờ Phương công tử kia lại là nữ tử thôi. Nếu người đệ thích là nàng, ta yên tâm rồi!” Lục Phong thầm nghĩ, khó trách Hạ Quân Bình cứ luôn muốn cưới nàng làm thê tử, nương như vậy, đời này làm gì có nam nhân nào động lòng chứ?! diễn.đàn.lê'quý:Lđohfn. Ngay cả cũng trộm phái người tìm hiểu tin tức của nàng đấy thôi, sau lại nghe nàng khỏi thành mới tạm dừng việc tìm hiểu.
“Biểu ca cũng thấy nàng rất tốt?” Hạ Quân Bình vui mừng hỏi “Đệ định đưa nàng Nghi Đô gặp mẫu thân, nếu biểu ca cảm thấy a Vân tốt, vậy mẫu thân nhất định cũng thích nàng!”
Lục Phong cố nén khó chịu thành lời vào sâu đáy lòng, miễn cưỡng cười cười. Chính cũng hiểu tại sao khi nghe thấy Hạ Quân Bình muốn thành thân với Trác Vân lại khổ sở như vậy, giống như có con dao sắc mài vào tim , đau đến mức khiến thở nổi.
Hai người uống say mèm, đến tối Hạ Quân Bình đành nghỉ lại chỗ Lục Phong.
Lục Phong mơ màng ngủ đến nửa đêm, đột nhiên giật mình tỉnh giấc, đầu mặt cổ đều là mồ hôi.
mơ giấc mơ kỳ lạ……
Giấc mơ rất dài, khi tỉnh lại cũng nhớ ruốt cuộc trong mơ xảy ra chuyện gì, nhưng thứ còn in sâu trong đầu là khuôn mặt tươi cười của Trác Vân. Nàng nghiêng đầu nhìn , vẻ mặt dịu dàng, sóng mắt như nước, giống như hai người mới là đôi tình nhân thần tiên. Và cả dáng vẻ nàng lúc mặc đồ nữ, áo choàng ngắn màu hồng đào, quần áo thêu từng đóa phù dung lớn, xinh đẹp động lòng người, tóc búi thành hoa bách hợp, hai bên cắm hai cây trâm hoa mai, thậm chí còn biết hai cây trâm này là do tự tay điêu khắc.
Đúng là điên rồi! Lục Phong hung hăng mắng mình câu, tiện tay nắm khối khăn lụa bên giường lau mồ hôi, vùi đầu vào chăn muốn ngủ tiếp, nhưng dù cố gắng thế nào cũng thể ngủ lại được.
Chương 46
Hạ Quân Bình ngủ thẳng giấc tới sáng, lúc tỉnh dậy, người làm trong phủ Thứ Sử chuẩn bị xong đồ ăn sáng. Hạ Quân Bình cũng khách sáo, ăn hai chén cháo và ba đĩa điểm tâm, thấy lửng bụng rồi mới lau miệng, thong thả hỏi “Lục đại thiếu dậy chưa?”
Tên sai vặt vội đáp “Đại thiếu gia say rượu chưa tỉnh, giờ vẫn nằm nghỉ.”
Hạ Quân Bình lộ vẻ tiếc nuối “ vậy, ta về trước, hôm khác đến phủ ôn chuyện với biểu ca sau.”
Lúc Hạ Quân Bình ra khỏi phủ Thử Sử, đường có chợ sáng. xếp hàng mua cho được bánh bao và đậu hủ Trác Vân thích ăn, rồi cẩn thận bưng nguyên tô to về.
Hạ Quân Bình vừa tới cửa, đúng lúc có người chạy ra đụng phải, cái tô trong tay lung lay hồi, may mắn rớt xuống đất, nhưng vẫn bắn chút nước ướt mảng lớn quần áo .
“ xin lỗi, xin lỗi!....” Ngươi kia luôn miệng xin lỗi, vội vàng móc khăn tay ra muốn giúp Hạ Quân Bình lau quần áo. Hạ Quân Bình nhanh chóng lui về sau bước, tay của nương kia rơi vào khoảng , lúng túng dừng lại, mắt hơi đỏ lên, “Xin lỗi công tử, là do ta hấp tấp nhìn có người vào.”
Hạ Quân Bình cũng nhìn nương kia lấy cái, chỉ “ sao” rồi xoay người vào viện. nương kia nhìn theo bóng lưng Hạ Quân Bình hồi lâu, sau đó hít sâu hơi, bước với vẻ mặt cam lòng.
Hạ Quân Bình vừa vào viện thấy Trụ Tử và huynh đệ Tiểu Sơn ngồi ở bàn đá ăn gì đó. Trụ Tử thấy Hạ Quân Bình về, bèn “Thạch Đầu mau tới đây, có đồ ăn ngon này! Tiếu nương ở cách vách sang tặng đồ ăn sáng, mùi vị tệ…..” Trụ Tử thấy cái tô trong tay Hạ Quân Bình, lập tức nhảy dựng lên, vui vẻ “Ngươi mua đậu hủ ở nhà Lưu a bà bên phố đông sao?”
Đậu hủ nhà Lưu a bà bên phố đông nổi tiếng khắp thành Ích Châu, mỗi sáng sớm người xếp hàng chờ mua kéo dài hết cả phố, quan trọng là dù có xếp hàng cũng chưa chắc mua được. diễn.đà.nvn.lê.qudhý.đô'.n Bọn Trụ Tử đều thích ăn, nhưng lại làm biếng xếp hàng cả buổi chỉ để mua chén đậu hủ nên thôi.
“A Vân đâu?” Hạ Quân Bình ngồi xuống, hết nhìn đông lại nhìn tây tìm kiếm Trác Vân, thấy nàng thất vọng hỏi “Chưa dậ à, để đệ kêu nàng dậy.”
“A Vân ra ngoài rồi.” Trụ Tử tự múc cho mình chén đậu hủ to, vội vàng húp vào sợ bỏng miệng, “Lão Tống sắp thành thân, a Vân chưa chuẩn bị đủ đồ, nên sáng sớm chạy ra phố.”
Hạ Quân Bình vừa rồi còn tinh thần sáng láng, nghe vậy bỗng yên tĩnh hẳn. Huynh đệ Tiểu Sơn tất nhiên biết tâm tư của Hạ Quân Bình, cười trộm tiếng, giọng xúi “Đệ biết a Vân đâu, Thạch Đầu ca muốn tìm ?”
Mắt Hạ Quân Bình sáng lên, giả bộ ho hai tiếng, hỏi, “Nàng đâu rồi?”
“Đức Phong Lâu” Tiểu Sơn cười “Hôm qua đệ nghe sư phụ ! Đúng rồi, sao tối qua Thạch Đầu ca về, phải bị nương xinh đẹp nhà nào mê hoặc rồi chứ?”
Trụ Tử nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Quân Bình với ánh mắt dò xét. Hạ Quân Bình tức giận vỗ đầu Tiểu Sơn cái “Ngươi đừng hại ta! Tối qua ta ngủ lại phủ Thứ Sử! Lục đại thiếu là biểu ca của ta, chúng ta nhiều năm gặp, nay vui quá nên uống hơi nhiều, đành nghỉ lại đó.”
Trụ Tử nghe vậy mới an tâm tiếp tục ăn đậu hủ.
Hạ Quân Bình định Đức Phong Lâu ngay, nhưng cúi đầu mới phát quần áo có vết nước, bèn vội vàng chạy vào phòng thay bộ đồ mới màu xám nhạt, lúc ra gặp Trụ Tử ăn no ưỡn bụng thở hơi thỏa mãn bèn thuận miệng hỏi “Vừa nãy đệ đụng phải nương trước cửa nhà, sao sáng sớm tới nhà chúng ta?”
Tiểu Sơn lập tức “Đó là Tiếu nương nhà kế bên, mới tới cách đây lâu, trong nhà nàng chỉ có mẫu thân và đệ đệ, rất đáng thương!”
Hạ Quân Bình thản nhiên liếc Tiểu Sơn cái, lại hỏi “ nương kia hay tới nhà chúng ta?”
“Tiếu nương rất tốt bụng, có đồ ăn ngon đều đem qua cho chúng ta ít!”
Tiểu Kiều mẫn cảm nhất, nhận ra Hạ Quân Bình có gì đó là lạ, vội hỏi “Thạch Đầu ca cảm thấy có gì ổn?”
Hạ Quân Bình cau mày “Ai cũng biết trong nhà chúng ta chỉ có nam tử, nương cứ chạy qua nhà chúng ta mãi còn ra thể thống gì? Nếu truyền ra ngoài, biết người ta thế nào! Các ngươi cũng nữa, phải để ý chút!” Hạ Quân Bình nghĩ nghĩ, lại hỏi “Mỗi lần tới, nàng ta hay chuyện với ai?”
Bọn Tiểu Kiều đều nhìn về phía Trụ Tử. Trụ Tử bỗng cảm giác lạnh run cả người, giọng giải thích “Nàng ta bắt chuyện với ta, ta cũng thể tiếng nào được!” Trụ Tử nghĩ hồi phát Hạ Quân Bình cũng có lý, chẳng hiểu sao Tiếu nương kia cứ chạy sang nhà bọn họ hoài.
“Chẳng lẽ Tiếu nương thích Trụ Tử đại ca?” Tiểu Sơn cười hắc hắc chọc, “Trụ Tử đại ca của chúng ta tới tuổi thành thân rồi. Tiếu nương cũng đẹp, chấp nhận được, Trụ Tử đại ca có phúc!”
“ bậy gì đó!” Trụ Tử đỏ mặt nhảy dựng lên, “Ta…. Ta chẳng có ý gì với Tiếu nương hết. Chuyện này đùa bậy được! Còn dám lung tung nữa chờ Nhị nha về ta với Nhị nha!”
Tiểu Sơn lập tức im miệng, phất tay liên tiếp làm bộ đầu hàng. Hạ Quân Bình cau mày hỏi “A Vân biết?”
“Nhị nha cũng vừa về hôm qua với đệ mà!” Trụ Tử đáp “Tiếu nương mới tới đây chừng hơn mười ngày thôi, lúc a Vân nhà họ còn chưa tới!”
Hạ Quân Bình trầm mặc hồi, quay đầu lại thấy đám Trụ Tử đều nhìn với ánh mắt lo lắng, bèn cười an ủi “Ta cũng chỉ thuận miệng thôi, cần khẩn trương như vậy. Có lẽ chỉ là hàng xóm bình thường hiểu lễ nghĩa lắm. Sau này mọi người để ý chút là được!”
Trụ Tử trịnh trọng gật đầu, rồi với bọn Tiểu Kiều, “Các ngươi nghe chưa?”
Tiểu Kiều vội vàng “Thạch Đầu ca yên tâm, về sau nếu Tiếu nương có tới nữa, ta chặn nàng ta ở cửa. Thạch Đầu ca đúng, nhà chúng ta có nữ nhân, nàng ta là nương cứ chạy qua mãi, lỡ may xảy ra chuyện gì, chúng ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch oan được.”
Lúc huynh đệ Tiểu Sơn lưu lạc bên ngoài, chuyện gì cũng gặp qua rồi, nên khôn khéo hơn Trụ Tử nhiều, nghe Hạ Quân Bình nhắc nhở câu, càng nghĩ càng thấy đúng. diễn.đàn.wleeq.'uyc.don Trụ Tử tới tuổi thành thân, tính tình mặc dù thành lại hơi ngốc, tướng mạo đoan chính, lại làm việc trong Đồng An Đường, tiền công ít, hai năm qua người tới làm mai khá nhiều, chừng bị người ta để ý.
Tiếu nương này phải người Ích Châu, tuy tự nhận là từ thành Bình Đường tới, nhưng ai biết có , hay bọn họ có mưu đồ gì khác?
Hạ Quân Bình nghe vậy, yên lòng gật đầu cái, Đức Phong Lâu tìm Trác Vân.
Hạ Quân Bình vừa vào cửa chính của Đức Phong Lâu, thấy Trác Vân trò chuyện vui vẻ với nương xinh đẹp. nhìn hồi, vẫn nhận ra nương kia là ai, bèn mặt dày tiến lên chào Trác Vân, rồi gật đầu với nương kia cái, hỏi “Có thích cái gì ?”
“Sao ngươi lại tới đây?” Trác Vân liếc Hạ Quân Bình cái, hỏi .
Hạ Quân Bình cười “Rảnh rỗi nên dạo chút. Tiểu Kiều nàng ở đây, ta bèn tới đây tìm nàng.” Lúc Hạ Quân Bình chuyện, ánh mắt vô thức nhìn Trác Vân rất dịu dàng, nương bên cạnh thấy vậy, hơi sững sờ chút, rồi hé miệng cười hỏi “Vị này là…..”
“….Là thân thích của ta, họ Hạ, Hạ Quân Bình.” Trác Vân biết phải giới thiệu Hạ Quân Bình với người khác thế nào, do dự chút, mới dùng từ ‘thân thích’, lại với Hạ Quân Bình, “Vị này là Vân Mộng nương.”
Hạ Quân Bình ở Ích Châu nhiều năm, sao có thể nghe về Vân Mộng, mặc dù biết nàng là người ở thanh lâu, nhưng mặt hề có chút coi thường nào, chắp tay cười “Ngưỡng mộ lâu.”
Vân Mộng thay vẻ mặt cao ngạo hằng ngày bằng vẻ tinh ranh, cười “Nếu ngưỡng mộ lâu sao thấy Hạ công tử tới Nghiên Hoa Hiên chơi. Nếu nhờ hôm nay vô tình gặp gỡ, sợ rằng Vân Mộng vẫn biết rằng trong thành Ích Châu lại có công tử tuấn tú như vậy, cũng kém gì Lục đại thiếu đến từ kinh thành.”
Hạ Quân Bình chưa từng bị ai chọc như vậy bao giờ, nhất thời đỏ mặt lên, nhìn về phía Trác Vân, mong nàng giúp câu. Trác Vân nhịn cười với Vân Mộng “Ngươi chọc làm gì? Nếu muốn người cổ vỗ, hôm khác ta tới là được!”
Hạ Quân Bình nghe vậy, lập tức biến sắc lặng lẽ kéo tay Trác Vân, “Đừng hứa bừa!” Trong Nghiên Hoa Hiên người tốt người xấu lẫn lộn, Trác Vân chạy tới thanh lâu, nếu bị người phát là nữ, chẳng phải bị thiệt thòi.
Vân Mộng thấy vậy, nhìn hai người cười tiếng, vì có việc quan trọng khác, ở Đức Phong Lâu lâu được, bèn mấy câu rồi đứng dậy tạm biệt, lúc gần , bỗng nhớ ra gì đó, lại gần bên tai Trác Vân hồi. Trác Vân gật đầu “Cám ơn!” Vân Mộng mới yên tâm lên xe ngựa.
“Sao?” Hạ Quân Bình thấy sắc mặt nàng khác thường, giọng hỏi “ xảy ra chuyện gì?”
Trác Vân chậm rãi lắc đầu “Vân Mộng nhắc ta phải đề phòng Vãn Bích, nàng có dính líu với nhân vật lớn, sợ rằng gây bất lợi cho ta.”
“Làm sao Vân Mộng biết?” Hạ Quân Bình nghi ngờ hỏi.
Trác Vân liếc Hạ Quân Bình cái, tức giận đáp “Ngươi đừng xem thường người ta! Xét về mặt biết nhiều tin tức , có nơi nào vượt qua thanh lâu đâu!”
Hạ Quân Bình bị cũng giận, cười “Nếu người ta tốt bụng nhắc nhở, sau này a Vân phải cẩn thận hơn mới được. biết đêm đó rốt cuộc Vãn Bích móc nối được với ai? Đúng rồi, sao a Vân lại đắc tội với nàng ta!”
Trác Vân nghiêng đầu nhìn Hạ Quân Bình, cười như cười “ phải ngươi hỏi đại ca hết rồi sao, còn có gì ?”
Hạ Quân Bình sờ mũi cái, lúng túng “Ta chỉ là ngạc nhiên thôi, sao nàng lại khắt khe với người ta vậy, trước mặt mọi người người ta nhảy tục!” Điều này giống với tình tình của Trác Vân chút nào.
Trác Vân hừ “Cũng có gì, chỉ là nhìn gai mắt thôi! Nữ nhân kia múa tệ vậy, mà cho phép ta sao?!”
Hạ Quân Bình ngạc nhiên nhìn Trác Vân hồi lâu, nghi ngờ hỏi “Nàng hiểu? Sao ta biết?”
Trác Vân đắc ý “Này tính cái gì, còn nhiều điều ngươi biết lắm! Ta chỉ hiểu mà còn có thể nhảy được! Vãn Bích nhảy được còn cố ráng, chỉ biết quyến rũ nam nhân thôi, trong mắt người biết như ta chẳng khác gì làm trò hề!”
Hạ Quân Bình bắt đầu tưởng tượng cảnh Trác Vân mặc bộ váy đỏ thướt tha nhảy múa, nếu nàng nhảy khúc đó, chắc chắn rất đẹp. Hạ Quân Bình thầm nghĩ vậy, mặt bắt đầu đỏ bừng lên. Trác Vân nhìn thấy, vô cùng tức giận, vỗ mạnh lên lưng cái, giận “Ngươi ngẩn người cái gì?”
Hạ Quân Bình lén nhìn Trác Vân, lấy hết can đảm “Sao ta chưa thấy nàng nhảy bao giờ?”
Trác Vân cố ý “Sao ngươi biết ta chưa từng nhảy? Cũng nhất định phải nhảy cho ngươi xem!”
Nàng nhảy cho xem, chẳng lẽ nhảy cho người khác xem?
Mặt Hạ Quân Bình bắt đầu biến thành màu xanh.
Bởi vì ở bên ngoài, Hạ Quân Bình sợ lộ thân phận của Trác Vân, dám nhiều với nàng nữa, đành ôm bụng nghi ngờ theo nàng, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man.
Trác Vân mua ít thứ ở Đức Phong Lâu, bảo người làm trong tiệm gói kỹ, rồi đưa cả cho Hạ Quân Bình vác, mình thoải mái đằng trước. Hạ Quân Bình đau khổ sau lưng nàng, nhiều lần muốn mở miệng hỏi, lại sợ nàng giận, mặt mày ủ ê, trông rất đáng thương.
“Đúng rồi…….” Trác Vân chợt nhớ ra cái gì “Vân Mộng gần đây Vãn Bích rất hay chạy tới phủ Thứ Sử, ngươi người Vãn Bích dính líu kia có phải là Lục Phong ?”
Hạ Quân Bình sững sờ lúc “Liên quan gì đến Lục biểu ca? A Vân phải đêm đó Vãn Bích múa tục quá sao, Lục biểu ca xưa nay rất kén chọn, đội múa của nhà họ Lục nổi tiếng độc nhất vô nhị khắp kinh thành, ngay cả hoàng đế còn thường nhà họ Lục xem múa nữa mà. Vãn Bích nhảy như vậy, sao có thể lọt vào mắt Lục biểu ca được chứ?”
Hạ Quân Bình mơ hồ cảm thấy thay vì Trác Vân thích Lục Phong, bằng Trác Vân cố ý nhằm vào Lục Phong, mỗi lần nhắc tới Lục Phong, mặt Trác Vân luôn kèm theo vẻ châm biếm và giễu cợt….. Chẳng lẽ đoán sai? là Trác Vân và Lục Phong có thù oán gì đó?
Trác Vân nghe vậy, bất ngờ nhìn Hạ Quân Bình cái. Nếu Lục Phong là người biết thưởng thức, như vậy, lúc đầu chuộc thân cho nàng, có phải cũng vì có chút thích tài của nàng?
Thôi, chuyện cũ rồi! Trác Vân hít hơi, lắc đầu, quyết định để ý chuyện qua nữa.
Nếu phải Lục Phong, chẳng lẽ là thiếu gia nhà Thứ Sử? Hay là…… Thứ Sử đại nhân?
Last edited by a moderator: 30/4/16