1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại làm nữ thổ phỉ - Tú Cẩm ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39



      Tuy Trần Thanh Tùng và bọn A Bành đều ngăn cho Yến thế tử lên núi, nhưng Yến thế tử dù còn trẻ vẫn rất có khí thế, trừng cái, ba người kia lập tức ngoan ngoãn im miệng, kéo tay Hạ Quân Bình dặn “Bình ca nhi, ngươi phải bảo vệ Yến thế tử tốt, ngộ nhỡ có gì sơ xuất tất cả chúng ta đều phải gặp tao ương!”

      Hạ Quân Bình thản nhiên “Chỉ cần thế tử biết điều, đương nhiên ta bảo đảm an toàn cho thế tử!” Nhưng nếu thế tử biết điều… hừ hừ, đợi mình ra tay, Trác Vân cũng cho biết tay rồi!

      Ba người kia lập tức bày ra vẻ mặt khóc ra nước mắt, kéo tay Yến thế tử khuyên “Thế tử, đời chỗ nào có cỏ thơm, với thân phận của ngài, về sau muốn nữ nhân kiểu nào chẳng có! Vị kia là đóa hoa có gai, ngài hãy biết chừng mực, ngàn vạn lần đừng hoa chưa hái được, tay bị đâm chảy máu đầm đìa!”

      Yến thế tử vẫn nhìn chằm chằm Trác Vân, giống như hề nghe thấy những lời vừa rồi, phất tay “Được rồi, được rồi, ta tự biết!” Dứt lời, lại vui vẻ chạy nhanh tới trước mặt Trác Vân “Vân muội muội, có muốn ta dắt ngựa giúp muội ?”

      Hạ Quân Bình giận tới mức có thể phun ra lửa, hận thể đấm quyền vào mặt Yến thế tử, hung hăng nhìn chằm chằm Yến thế tử, siết chặt nắm tay, phát ra những tiếng rắc rắc. Yến thế tử lập tức cảnh giác, chạy tới bên kia con ngựa, cười híp mắt chuyện với Trác Vân.

      Nào biết, Trác Vân hoàn toàn thèm quan tâm , dọc đường chỉ chuyện với Hạ Quân Bình.

      “Thư? phải mỗi lần ta đều hồi cho ngươi sao?”

      “Nhưng lần nào cũng là Trụ Tử đại ca , thấy ngươi với ta câu nào.” Vừa nhắc tới thư Trác Vân hồi , Hạ Quân Bình cảm thấy uất ức, vô thức lộ ra vẻ mặt bị tổn thương, khiến Yến thế tử thấy cũng phải nổi da gà. Tiểu tử này bình thường giả bộ chững chạc, cả ngày được mấy câu, nay tỏ vẻ tội nghiệp làm nũng, khiến người ta cách nào liên hệ kẻ sém chút rạch bụng Trần Thành Tùng và người trước mắt này là .

      Yến thế tử nheo mắt liếc trộm Trác Vân cái, trong lòng thầm nghĩ ‘Quả là phải người nhà, vào cửa’. nương xinh đẹp này cỡi ngựa từ xa chạy tới tựa như đám mây đỏ, dù là ai cũng phải hoảng hốt hồi, sao có thể nghĩ nàng là cọp mẹ giết người chớp mắt chứ!

      Chậc chậc……. Yến thế tử càng nghĩ càng cảm thấy hưng phấn!

      “Đại ca hay ta có gì khác nhau đâu, này, cẩn thận bậc thang!” Trác Vân vừa vừa nhắc Hạ Quân Bình chú ý dưới chân, “Bức thư mới đây, phải ta tự mình viết hay sao? Ngươi tới Quảng Nguyên lúc nào, chẳng lẽ nhận được?”

      Hạ Quân Bình sững sờ, khổ não túm tóc “Ta chưa kịp xem.” cho rằng lần này cũng giống mấy lần trước, ai ngờ….

      Trác Vân phất tay cười cái “ sao, tới tối ta lại với ngươi sau.”

      Hạ Quân Bình nghe vậy, sướng đến phát điên. có rất nhiều lời muốn với Trác Vân, nếu do còn người khác ở đây, chỉ sợ sớm xông tới bày tỏ tâm . Nhưng Hạ Quân Bình vẫn quên hỏi Trác Vân nguyên nhân rời khỏi Ích Châu, “Sao tự dưng ngươi lại rời Ích Châu? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?”

      Trác Vân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Đắc tội với người, nên tránh đoạn thời gian.”

      “Vân muội muội đắc tội với ai?” Yến thế tử thò đầu ra, tò mò hỏi “Chẳng lẽ là Thứ sử Ích Châu? Sao Vân muội muội lại đắc tội với ? Nhưng sao, ngươi tới Nghi Đô ! Có ta làm chỗ dựa, bảo đảm ở Nghi Đô ai dám làm gì ngươi!”

      Mạnh đại tiểu thư “Hừ…” tiếng.

      Trác Vân cười cười, với Hạ Quân Bình “Tính ra cũng là người quen của ngươi, Lục Phong, Lục đại thiếu ở kinh thành, phải ngươi từng người đó là biểu ca họ hàng xa của ngươi sao?”

      Hạ Quân Bình sững người lát, bỗng nhớ ra chuyện từ rất nhiều năm trước. diẽ'nbedLangleq:uyondon Trí nhớ của Hạ Quân Bình rất tốt, dù trôi qua nhiều năm, vẫn nhớ như in biểu tình lúc đó của Trác Vân khi nhắc tới Lục Phong. biết rốt cuộc Lục Phong và Trác Vân có quan hệ gì, nhưng lại rất khẳng định, Lục Phong có ý nghĩa tầm thường với Trác Vân.

      “Lục đại thiếu?” Yến thế tử hét lớn “Ta biết , cuối tháng sáu có tới Nghi Đô lần, có vẻ rất khiêm tốn lễ độ, khiến phụ vương ta khen dứt lời! Sao Vân muội muội lại đắc tội với ?”

      Trác Vân tránh nặng tìm , cười “Cũng trách ta, xấu lại bị bắt gặp.”

      Yến thế tử lập tức cười to, “Ha ha, ra Vân muội muội cũng làm những chuyện như vậy! , tuy phụ vương ta vẫn luôn khen , nhưng ta lại thích lắm! Còn trẻ mà quá lão luyện, thú vị! Vẫn là Bình ca nhi tốt nhất.”

      Bốn người vừa vừa , đến sườn núi bị ngăn lại, người kia thấy có Mạnh đại tiểu thư mới cho tiếp.

      Thừa dịp mọi người chú ý, Trác Vân tiến gần lại, bên tai Hạ Quân Bình, “Mấy năm nay sức khỏe Mạnh tiền bối được tốt lắm, luôn lo lắng cho Tiểu Vũ có ai chăm sóc.”

      Hạ Quân Bình lập tức hiểu ý, gật đầu với Trác Vân. muốn kéo Trác Vân riêng vài lời, chỉ tiếc có nhiều người bên cạnh, nhất là Yến thế tử vẫn luôn nhìn chằm chằm, nên ngượng ngùng , chỉ nhìn Trác Vân dịu dàng “Ta chú ý.”

      Bốn người vừa vào sơn trại, Mạnh lão đầu nhận được tin, lập tức ra đón, khi nghe có Yến thế tử tự mình lên núi, hơi bất ngờ, nhìn chằm chằm Yến thế tử với vẻ dò xét. Lúc này Yến thế tử bỗng trở nên rất nghiêm túc, bỏ vẻ cợt nhã, giống như biến thành người hoàn toàn khác.

      Mạnh lão đầu mời Yến thế tử và Hạ Quân Bình vào thư phòng, Trác Vân và Mạnh đại tiểu thư vào nhà trong thay quần áo. Hôm nay Trác Vân ăn mặc khác hẳn mọi ngày, từ lúc lên núi bị mọi người chú ý mãi, con mắt của những hán tử sống riết núi chưa từng gặp nữ nhân như dính hẳn người nàng, khiến nàng cảm thấy rất mất tự nhiên.

      “Vân tỷ tỷ….” lúc thay quần áo, Mạnh đại tiểu thư chợt “Hạ đại ca thích tỷ.”

      Tay Trác Vân chậm lại, nhưng chẳng mấy chốc bình thường lại, cười “Muội mới mấy tuổi biết thích hay thích rồi?”

      Mạnh đại tiểu thư phục, bĩu môi phản bác “Đương nhiên! Tên thế tử kia miệng luôn tỷ tỷ muội muội liên tục, ra bụng đầy ý xấu, Vân tỷ tỷ đừng tin !” Dứt lời, lại che miệng cười “Vân tỷ tỷ thông minh hơn muội nhiều, sao có thể nhận ra đúng ?”

      Trác Vân lên tiếng, chỉ cười khổ. Sao nàng lại nhận ra Hạ Quân Bình thích nàng chứ! Tiểu quỷ kia chỉ còn kém viết lên mặt thôi, ngay cả tiểu nương này còn nhận ra huống chi là nàng, nhưng nàng vẫn chưa chuẩn bị cho việc tiếp nhận đoạn tình cảm khác.

      Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, tâm tình của Trác Vân thay đổi rất lớn, tình cảm ký thác duy nhất đời trước bị chứng rằng chỉ là trò đùa, nhưng dù có kiên cường thế nào, cũng thể lập tức buông bỏ được. Mặc dù nàng cố gắng xem Lục Phong là người qua đường xa lạ, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có như cây gai đâm sâu vào tim nàng, dù nhổ , vẫn khó tránh khỏi việc lưu lại cái lỗ đầy máu, há có thể khép lại chỉ trong mấy tháng?

      Trác Vân gõ cái lên trán Mạnh đại tiểu thư, dịu dàng “Chuyện của người lớn, tiểu nương như muội đừng quan tâm!” Mỗi khi nhớ tới Hạ Quân Bình, nàng vừa áy náy vừa biết phải đáp lại tình cảm chân thành kia như thế nào. Hạ Quân Bình lớn lên bên nàng từ , ai hiểu tính tình cố chấp của tiểu quỷ đó bằng nàng. Mỗi ngày luyện võ từ sáng sớm tới tối mịt, chưa có ngày nào trễ, điểm này ngay cả nàng cũng tự thẹn bằng.

      Rốt cuộc phải đối mặt với như thế nào đây? nhức đầu!

      Trác Vân thầm nghĩ, lần này Hạ Quân Bình mang trách nhiệm trong người có can đảm thổ lộ với nàng, nên cứ giả bộ biết gì hết, đối xử như thường là được. diẽnadan.;flemquydsb/on Nàng sợ Mạnh đại tiểu thư vô ý những lời khiến người ta lúng túng, bèn dặn dò phen. Mạnh đại tiểu thư tuy hiểu, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.

      “Như vậy được ?” Mạnh đại tiểu thư chống cằm nhìn Trác Vân, hỏi “Hạ đại ca thấy tỷ đối xử lạnh nhạt, chừng cho là tỷ thích mình, mà đau lòng chết mất!”

      “Ta đối xử lạnh nhạt với lúc nào?” Trác Vân lập tức sốt ruột hỏi “Ta đối xử với tốt sao?”

      Mạnh đại tiểu thư lắc đầu “Hạ đại ca cứ vây quanh tỷ, còn tỷ tuy cũng với Hạ đại ca mấy câu, nhưng chẳng có vẻ thân thiết gì cả. Ôi, khẳng định Hạ đại ca rất đau lòng!”

      Trác Vân im lặng lời nào. Mạnh đại tiểu thư cười ha ha, đứng dậy vỗ vỗ bụi mông, nhảy chân sáo ra ngoài. Trác Vân híp mắt nhìn ra cửa, nàng cảm thấy lòng mình rất loạn, tìm thấy lối rá.

      Trác Vân ngồi trong phòng ngây ngẩn hồi, cho tới khi Hạ Quân Bình bước vào, vỗ lên vai nàng cái, nàng mới giật mình mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình hồi lâu, rồi chợt cúi đầu, hỏi “Bàn với Mạnh tiền bối sao rồi?”

      Hạ Quân Bình ngồi xuống bên cạnh Trác Vân, tự rót cho mình chén nước, sau đó chậm rãi “Lúc đầu, thế tử toàn những điều lớn lao với Mạnh tiền bối, nhưng Mạnh tiền bối vẫn tỏ thái độ gì, sau đó ta ngài vì các huynh đệ núi cũng phải vì Mạnh đại tiểu thư chứ, Mạnh tiền bối mới tỏ thái độ.”

      Theo như trí nhớ của Trác Vân Mạnh tiền bối chỉ còn sống được bốn năm năm gì nữa thôi. Có lẽ bản thân lão cũng biết vậy nên mới đến Ích Châu tìm đại phu. Mạnh tiền bối rồi, chỉ còn lại Tiểu Vũ lẻ loi người, sao có thể trấn áp nổi những thuộc hạ rục rịch muốn ngóc đầu dậy kia?

      quyết định rồi sao?”

      Hạ Quân Bình đáp “Thế tử và Mạnh tiền bối bàn bạc cụ thể hơn. Ta tìm cớ ra ngoài kiếm ngươi.” Hạ Quân Bình xong nở nụ cười rực rỡ, trong nháy mắt đó, khí xung quanh dường như cũng trở nên tươi vui hơn.

      Trác Vân vội quay mặt sang chỗ khác nhìn Hạ Quân Bình nhưng giọng cũng rất ôn hòa “Chuyện lần trước ngươi viết thư kể, giờ sao rồi?”

      Hạ Quân Bình lập tức lộ vẻ mặt như ăn phải khổ qua đắng, than thở “Ta cũng biết. Ta lòng vòng trước cổng nhà Ngô tướng quân mấy ngày vẫn dám vào. Ta cũng dám với cữu cữu, sợ mẫu thân biết, ngươi lại bên cạnh, ta chẳng có ai để tâm hết!” Hạ Quân Bình vừa chuyện vừa lộ vẻ đáng thương như chú chó con bị người vứt bỏ.

      Trác Vân thấy vậy, rốt cuộc đành lòng, giọng “Ngô tướng quân chính là phụ thân của đại tiểu thư điêu ngoa chúng ta gặp ở Hồng Thành?”

      “Đúng vậy.” Hạ Quân Bình nhíu mày “Ngô tướng quân là huynh trưởng của Yến vương phi. Ta lén nhìn lần, có vẻ là nhân tài, chỉ có điều, vị đại tiểu thư kia lại rất khó chiều.”

      Ngô đại tiểu thư kia từ có mẫu thân dạy dỗ, nên tính tình điêu ngoa tùy hứng, nếu Triệu thị vào cửa nhà họ Ngô, sợ rằng được sống thoải mái.

      Trác Vân cười “Vị đại tiểu thư kia tuổi , hai năm nữa cũng phải lập gia đình thôi! Nếu Ngô tướng quân lòng, chút chuyện này há có thể giải quyết nổi? Ngươi cứ lén tìm Ngô tướng quân , nếu thành, cũng hại gì.”

      Đời trước, để ám sát Hạ Quân Bình, Trác Vân tìm hiểu ít chuyện về , tất nhiên biết việc Triệu thị gả cho Ngô tướng quân, chuyện này xảy ra trước khi Hạ Quân Bình được tìm về Nghi Đô, nên Hạ Quân Bình và Triệu thị luôn bất hòa. Nay, Hạ Quân Bình có thể chủ động quan tâm như vậy, có thể tiến bộ lớn.

      Đời trước Triệu thị và Ngô tướng quân thành thân xong sống rất hòa hợp, bốn năm sau sinh được nhi tử. Hạ Quân Bình mặc dù thích Triệu thị và Ngô tướng quân, nhưng lại cực kỳ thương đệ đệ này. Trác Vân hi vọng đời này Hạ Quân Bình cũng có đệ đệ, có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhưng ít nhất Hạ Quân Bình độc.

      Hạ Quân Bình nghe vậy, rốt cuộc lộ ra vẻ mặt thoải mái, nghiêng đầu cái, thuận thế tiến lại gần vai Trác Vân, “Vẫn là a Vân tốt nhất, tâm với ngươi xong, ta cảm thấy thoái mái hơn nhiều.”

      Trác Vân cứng người, nhưng rốt cuộc vẫn đẩy Hạ Quân Bình ra, chỉ cười “Được rồi, còn mau tránh ra!”

      Hạ Quân Bình chỉ cười, nhìn Trác Vân với ánh mắt dịu dàng.
      Last edited: 10/4/16

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Đọc liền 2 chương. Quá :yoyo55::yoyo45:.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40


      Yến thế tử vất vả mới thuyết phục được Mạnh lão đầu. Hai bên bàn bạc chi tiết xong, Yến thế tử lại bóng gió hồi về việc chiêu an. Mạnh lão đầu dù chưa hứa chắc, nhưng có vẻ lung lay, muốn bàn lại với các huynh đệ núi rồi mới quyết định.

      Yến thế tử thấy chuyện này coi như thành, trong lòng rất vui mừng, chào Mạnh lão đầu xong, lập tức muốn tìm Hạ Quân Bình chia sẻ chuyện vui. Yến thế tử chạy tìm vài vòng, hỏi hết mấy người, mới thấy Hạ Quân Bình chuyện vui vẻ với Trác Vân trong sân .

      “Cứ thế này, sợ rằng ngày đêm cũng đủ ngươi !” Yến thế tử vừa cười vừa vào sân , nhìn Hạ Quân Bình với vẻ chế nhạo, lại cợt nhã chắp tay với Trác Vân, “Đa tạ Vân muội muội giúp đỡ, nếu nhờ Vân muội muội lén tiết lộ ‘thiên cơ’ với Bình ca nhi, sợ là lúc này ta còn phải vòng vo với Mạnh lão đầu rồi!”

      Trác Vân làm như biết, cười híp mắt biết thế tử chuyện gì? Đúng rồi, ngài và Mạnh tiền bối bàn xong?”

      Yến thế tử cười gật đầu “Sáng mai mang người lên núi. ra ta muốn chiêu an, nhưng Mạnh lão đầu phải bàn bạc với các huynh đệ , nhưng có vẻ thành!” Trong lòng Yến thế tử rất vui mừng, đây là lần đầu tiên lãnh binh ra ngoài làm việc, nếu có thể tốn chút sức nào chiêu an được núi Võ, là công lao rất lớn, có thể trấn áp được vị đại ca có dã tâm bừng bừng của mình.

      Trác Vân nghe vậy, khẽ cau mày, nhắc nhở “Tính tình nhị đương gia của núi Võ được tốt lắm, những cố chấp, mà còn luôn nhìn chằm chằm vị trí Đại đương gia từ lâu, thế tử phải đề phòng mới được!” Kiếp trước, Mạnh tiền bối vừa qua đời, Quách nhị đương gia này lập tức ngồi lên vị trí Đại đương gia, khổ nỗi lại thể chấp nhận được việc thuộc hạ giỏi hơn mình, nên chỉ trong mấy tháng khiến núi Võ sụp đổ.

      Yến thế tử cười “Chuyện núi có Mạnh lão đầu lo, ta chỉ cần chờ Mạnh lão đầu cho câu trả lời chắc chắn là được. Dù sao dưới chân núi còn có quân của chúng ta, bọn họ chắc chắn suy xét kỹ trước khi quyết định!”

      Trác Vân nghe vậy, nhắc nhở gì thêm nữa. chuyện lúc Yến thế tử muốn xuống núi. Trác Vân bèn đứng lên , “Để ta đưa hai người xuống!” Trong lòng nàng luôn có dự cảm tốt, có lẽ mọi chuyện thuận lợi như tưởng tượng, chưa tới phút cuối, vẫn thể yên lòng được, nên nhất định phải theo mới yên tâm.

      Hạ Quân Bình nghe vậy, mừng thầm, chỉ biết cười ngây ngô, , “Hay là, ngươi theo ta xuống núi rồi đừng lên lại nữa! Mấy ngày tới, chờ chuyện bên này xong xuôi, Nghi Đô với ta !” muốn dẫn Trác Vân về cho mẫu thân gặp mặt.

      “Ta làm gì có thời gian Nghi Đô,” Trác Vân cười lâu như vậy, sợ rằng trong nhà rất lo lắng. Ông chủ Tống thành thân vào cuối tháng này, ngươi có mặt, chẳng lẽ ta cũng ? Chuyện lớn chuyện trong nhà đều giao cho đại ca, ta yên tâm lắm!” Nàng rất có lý, có vẻ gì là cố tình từ chối cả, mặc dù Hạ Quân Bình rất cam lòng, nhưng chỉ đành thở dài, “Chờ ông chủ Tống thành thân xong, khoảng tháng chín ta về.”

      Trác Vân cười “Đến lúc đó ta đón ngươi.”

      Hạ Quân Bình nghe vậy, lập tức cười vui vẻ lại.

      Trác Vân thấy Tiểu Vũ, cũng lười kiếm nàng tiếng, bèn dẫn Yến thế tử và Hạ Quân Bình dọc theo đường cũ xuống núi, hề hay biết, lúc này núi Võ rất hỗn loạn.

      “Ta đồng ý!” Quách nhị đương gia hét lớn “Lời của quan phủ há có thể tin? Cứ bắt tên thế tử kia làm con tin, buộc bọn lính dưới chân núi phải lui quân. Để xem ai dám nghe!”

      “Sau đó sao?” Mạnh lão đầu hỏi, ánh mắt sắc như dao nhọn, “Xong lần này, còn lần tới? Mấy trăm huynh đệ núi có thể địch nổi binh cường tướng mạnh của quân Yến? Bắt Yến thế tử, mệt ngươi nghĩ ra được! Ngươi trói thế tử lại, mấy trăm người núi Võ này có thể yên bình sao?”

      Mặt Quách nhị đương gia đỏ bừng, vẫn cố chấp như cũ, hung hăng dậm chân cái, cả giận “Dù sao nữa ta cũng đồng ý!” Dứt lời, giận đùng đùng đạp cửa mà .

      Mạnh lão đầu lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Quách nhị đương gia, chậm rãi lắc đầu, lại nhìn khắp mọi người trong phòng, hỏi “Các vị huynh đệ nghĩ sao?”

      Mọi người đều nhìn nhau, châu đầu lại bàn bạc.

      Lại , Quách nhị đương gia sau khi ra khỏi sảnh lớn, càng nghĩ càng cảm thấy cam, Mạnh lão đại càng lớn tuổi càng có nhiệt huyết, nhất là mấy năm nay, cứ chần chần chừ chừ, quả có chút khí phách nào của lúc ban đầu. Nếu nghe theo lời Mạnh lão đại chấp nhận chiêu an, chẳng phải về sau phải nhìn sắc mặt của bọn quan phủ kia mà làm việc? thể chấp nhận được!

      làm thôi, làm phải tới nơi tới chốn! Chỉ cần bắt Yến thế tử lại, xem còn chiêu an bằng cách nào! Quách nhị đương gia quyết định nhanh, rồi lập tức tìm mười mấy tên thuộc hạ thân tín, cầm binh khí, theo đường tắt, đuổi theo Yến thế tử.

      đường về Hạ Quân Bình luôn tìm cách cho Yến thế tử có cơ hội chuyện với Trác Vân, theo sát bên cạnh nàng, tìm đủ chuyện chọc nàng vui, mỗi lần Yến thế tử lại gần, lập tức trừng Yến thế tử cái, thỉnh thoảng lại nhấc chân muốn đá. diẽndươafnlequ/'ycodongc Yến thế tử tự biết mình phải đối thủ của Hạ Quân Bình, đành bất đắc dĩ lui về sau hai bước, nhưng miệng vẫn chịu thua, luôn chen vào mấy câu, khiến Hạ Quân Bình giận đến nghiến răng.

      Hạ Quân Bình nhớ tới chuyện Lục Phong, muốn mở miệng hỏi, lại sợ Trác Vân đau lòng, rối rắm hồi lâu vẫn biết phải gì. Trác Vân thấy vẻ mặt do dự của Hạ Quân Bình, bèn hỏi “Ngươi muốn gì à? Sao mặt cứ như ăn phải khổ qua vậy?”

      Hạ Quân Bình nghĩ chút, rốt cuộc nhịn nổi, hỏi “A Vân, ngươi và biểu ca ta, à, ý ta là Lục Phong, quen biết nhau sao?”

      Trác Vân đột nhiên dừng bước, Yến thế tử theo sát sau lưng nàng, kịp ngừng theo, trực tiếp nhào tới người nàng, Hạ Quân Bình đưa tay níu cổ áo Yến thế tử lại, kéo vài vòng mới ổn định được thân hình của Yến thế tử. Yến thế tử che cổ thở hồng hộc, “Ngươi chút khong được à? Ta thở nổi!”

      Nhờ câu của Yến thế tử mà khí nặng nề như lúc nãy nữa. Trác Vân cười , “Biết! phải ta lén xấu , bị bắt gặp sao? Bởi vậy mới phải tránh đoạn thời gian. Ngươi biết biểu ca ngươi ở Ích Châu uy phong tới cỡ nào đâu, ngay cả Đại thiếu gia nhà Thứ Sử cũng phải cung kính với !”

      “Hừ…..” Yến thế tử phát ra tiếng châm biếm, “Nhà họ Lục là có bản lĩnh!”

      Trác Vân tất nhiên hiểu ý Yến thế tử, có điều giả vờ làm bộ nghe hiểu, cũng hỏi tới, giống như Lục Phong và nàng chẳng có bất kỳ quan hệ nào. Hạ Quân Bình nhìn nàng chớp mắt, thấy vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên như , chẳng biết vì sao, chợt cảm thấy nhõm, tâm tình vui vẻ hơn nhiều.

      sao,” Hạ Quân Bình cười với Trác Vân “Tuy ta lâu gặp Lục Phong biểu ca, nhưng có vẻ Lục Phong biểu ca cũng phải là người hẹp hòi. A Vân nếu lo lắng bị trả thù, về sau ít tiếp xúc với Lục Phong biểu ca là được!”

      Trác Vân cười, “Cho nên ta mới phải khỏi Ích Châu thời gian!”

      Ba người vừa vừa chuyện, chợt sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Trác Vân nhếch mày, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Quách nhị đương gia dẫn theo mười mấy người đuổi về phía này, vừa chạy vừa hô to “Đứng lại! đứng lại hết cho ta!”

      Yến thế tử còn cười ha ha chưa kịp phản ứng, bị Trác Vân đẩy “Chạy……”

      “Cái gì?” Yến thế tử lảo đảo cái, suýt té đập mặt xuống đất, chờ đứng vững lại, thấy Hạ Quân Bình và Trác Vân xông vào đánh nhau với bọn người kia. Yến thế tử trợn to mắt nhìn, há miệng run rẩy ….. phải rồi sao? Còn……” Yến thế tử chưa kịp dứt lời, đại hán râu quai nón vung đao to bổ tới, Yến thế tử cuống quít né tránh, rồi nhanh chóng chạy xuống chân núi như làn khói.

      Ai ngờ mới chạy đoạn ngắn, đằng trước lại xuất hai hán tử, Yến thế tử vội vàng ngưng bước, quay đầu lại, chạy ngược về phía Hạ Quân Bình.

      Mấy năm trước Trác Vân và Hạ Quân Bình theo xe hàng của Đồng An Đường đánh thắng biết bao nhiêu trận, nên đối mặt với mười mấy người này, mặt cũng đổi sắc.

      Mấy tên kia tuy vóc dáng cao to, nhưng đều là thôn dân cùng đường ở vùng quanh núi, chưa từng học quyền cước gì, chỉ ỷ vào bản thân có sức, bình thường hay kéo bè kéo cánh xuống núi hù dọa những đội buôn , chứ bao giờ gặp những người đánh nhau liều mạng như Hạ Quân Bình và Trác Vân đâu.

      Tuy Trác Vân và Hạ Quân Bình cũng muốn giết người, chỉ đánh ngã, nhưng bị quật ngã máu me nhầy nhụa trông cũng rất dọa người rồi. Còn lại mấy người thấy vậy, chần chừ, dám tiếng lên. Quách nhị đương gia bèn tức giận rống to, “Nhìn làm gì, xông lên làm thịt hai con thỏ kia cho ta! Chúng ta đông người, chẳng lẽ còn đánh lại hai tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh này?”

      Mấy tên kia bị mắng, cố lấy hết can đảm xông về phía trước. Trác Vân đặc biệt chọn đánh vào chân, chủy thủ chợt lóe, là lập tức có người ngã xuống che bắp chân gào khóc. Yến thế tử trốn sau gốc cây thấy vậy, mắt trợn to đến mức sắp rớt ra.

      Lần trước, Yến thế tử núp sau bức tường, nhìn Hạ Quân Bình ra tay thế nào, chỉ thấy Hạ Quân Bình nhoáng lên cái, Trần Thanh Tùng suýt nữa bị rạch bụng, nên ràng lắm Hạ Quân Bình giỏi tới mức nào, đến giờ, khi tận mắt thấy khuôn mặt đầy sát khí của hai người mới ngộ ra, hai người này giỏi hơn tưởng tượng rất nhiều.

      Yến thế tử cũng từng được học ít võ công và cỡi ngựa bắn cung, chiêu thức nhìn rất đẹp mắt, tự nhiên lưu loát khiến người ta phải khen hay, nhưng giờ mới chân chính biết thế nào gọi là người biết võ công, chiêu thức của Hạ Quân Bình và Trác Vân đều đơn giản trực tiếp, lại có thể đạt được hiệu quả cao nhất, động tác vừa độc vừa cực kỳ lưu loát. dien/;xdafnlenqu.,mydon Nhất là Trác Vân, khuôn mặt bình thường rất xinh đẹp, vào lúc này lại giống như Tu La dưới địa ngục, đôi mắt lóe lên ánh lạnh, giống như trước mắt nàng đều là vật chết, mỗi lần ánh đáo lóe lên, là kèm theo mảnh máu, tàn nhẫn và quyết tuyệt.

      Quả nhiên thể trông mặt mà bắt hình dong! Yến thế tử xoa xoa mồ hôi trán, thầm nghĩ.

      “Các ngươi to gan, dám cãi lời Đại đương gia? Chẳng lẽ muốn tạo phản?” Trác Vân sớm đoán được Quách nhị đương gia bí mật ra tay, vừa đánh nhau vừa cố ý hét hỏi.

      Động tác của mấy người kia quả nhiên bỗng chậm lại, Quách nhị đương gia tức giận hét lớn tiếng, nhào tới Trác Vân. ngờ còn chưa tới trước mặt Trác Vân, bị Hạ Quân Bình chặn lại, lạnh lùng mắng “Chỉ bằng ngươi, còn chưa xứng đánh nhau với a Vân!” Dứt lời, vung tay phải lên, đâm thẳng đao ngắn vào cổ họng Quách nhị đương gia.

      Quách nhị đương gia có thể đứng thứ hai ở núi Võ, tất nhiên phải có chỗ hơn những lâu la kia, chỉ tiếp chiêu này của Hạ Quân Bình, mà còn ỷ vào mình có sức, đẩy đao ngắn của Hạ Quân Bình về lại.

      Yến thế tử thấy vậy, mặt mũi trắng bệch. Mặt Hạ Quân Bình lại thản nhiên như , hơi thu người lại, lệch người sang bên, dễ dàng tránh khỏi, đao ngắn vốn cầm bên tay phải lại ném sang tay trái, đặt lên cổ Quách nhị đương gia. Động tác này chậm, nhưng xảy ra rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, đến khi Yến thế tử phục hồi lại tinh thần Hạ Quân Bình bắt được Quách nhị đương gia.

      Những người còn lại vốn nghe Trác Vân xong câu kia hoảng sợ, nay thấy Quách nhị đương gia bị bắt, nào còn ý chí chiến đấu, lập tức ném vũ khí liều mạng chạy lên núi.

      Yến thế tử thấy bọn họ đều chạy xa hết, mới lấy hết can đảm nhảy ra khỏi lùm cây, hung hăng vả miệng Quách nhị đương gia cái, mắng “Dám bắt bản thế tử?! Tự nhìn lại mình ! Chỉ bằng chút võ công như mèo quèo của ngươi, ngay cả tiểu nương như Vân muội muội còn đánh lại, đừng chi là thị vệ số bên cạnh ta!”

      Hạ Quân Bình đen mặt nhắc nhở “Thế tử, hình như ta phải là thị vệ của ngài!”

      Yến thế tử tức giận liếc Hạ Quân Bình cái, “Ngươi thể giả bộ lúc hay sao? là…..” Dứt lời, lại nặn ra nụ cười, chắp tay với Trác Vân “Vẫn là Vân muội muội giỏi nhất, Bình ca nhi cũng bằng!”

      Yến thế tử nhát gan như bọn A Bành, gặp máu là lắp bắp nên lời, thấy Trác Vân mạnh mẽ như vậy, chỉ hận thể mời nàng về phe mình. “Vân muội muội và Bình ca nhi cứu ta mạng, ngày sau khi trở về Nghi Đô, ta nhất định cho phụ vương ban thưởng cho hai người. Công lớn nhất vậy, nhất định phải thưởng to!”

      Trác Vân liếc Quách nhị đương gia cái, thấy Quách nhị đương gia vẫn cứng cổ phục, phất tay cái đánh cho bất tỉnh, rồi mới với Yến thế tử “Ta là nữ nhi, cần những danh tiếng đó làm gì? Nếu thế tử muốn thưởng, hãy thưởng hết cho Bình ca nhi là được!”

      được!” Yến thế tử có tính toán trong đầu, Hạ Quân Bình để ý nhất là Trác Vân, ngày sau nhất định phải nàng cưới. Sau khi Ngô tướng quân cưới Triệu thị, Hạ Quân Bình chắc chắn bị mọi người chú ý, hơn nữa bản thân Hạ Quân Bình lại có thực lực, tiền đồ sáng lạn, biết có bao nhiêu người muốn gả nữ nhi cho .

      Trác Vân xuất thân từ hộ buôn, dù Triệu thị có đồng ý, sợ rằng Trác Vân cũng bị người chỉ trỏ. Nhưng nếu nàng lập công lớn, để ngay cả Yến vương phi cũng phải khen việc hôn nhân của hai người thuận lợi hơn rất nhiều.

      Yến thế tử có lòng lôi kéo, tất nhiên muốn tìm cách giúp cho hai người, bèn cười , hai là hai, Vân muội muội và Bình ca nhi đều có công, đừng đùn đẩy cho nhau!”
      Last edited by a moderator: 10/4/16

    4. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Bạn Yến thế tử là dễ thương. Mình thích bạn rồi đấy

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41


      Mặc dù Trác Vân hiểu ý của Yến thế tử nhưng cũng tiếp tục từ chối, chỉ cười cười đổi đề tài “Thế tử định xử trí Quách lão nhị thế nào?”

      Yến thế tử nhấc chân đá Quách lão nhị hôn mê nằm đất cái, khinh thường “Ta và Bình ca nhi kéo về doanh trại trước. dám phục kích bản thế tử, nếu cho biết tay, tưởng ta dễ bắt nạt! Về phần Mạnh lão đầu, hôm nay xảy ra chuyện này, việc chiêu an…..” Yến thế tử cố ý nhìn Trác Vân cái, nhưng vẫn thấy được bất kỳ thay đổi nào mặt nàng, hậm hực “Chuyện chiêu an phải nhanh chóng thực để tránh tiết lộ tin tức, truyền tới tai Tri huyện Quảng Nguyên.”

      Trác Vân gật đầu đồng ý. Hạ Quân Bình vẫn muốn khuyên Trác Vân theo mình bèn “A Vân, hôm nay ngươi làm bị thương nhiều người như vậy, lúc về Mạnh tiền bối có trách tội ? Hay là ngươi hãy theo ta xuống núi, bằng , để những tên kia về tố cáo trước, chừng Mạnh tiền bối hiểu lầm ngươi!”

      Trác Vân lắc đầu “Ta về, Mạnh tiền bối mới càng dễ hiểu lầm!” Vấn đề chỉ là Mạnh lão đầu có tin hay , núi còn rất nhiều huynh đệ khác, nay Quách lão nhị bị bắt, nếu nàng về, chẳng phải càng gây nghi ngờ thêm?

      Hạ Quân Bình tìm ra cớ nào để khuyên Trác Vân, đành nhìn nàng với vẻ bất đắc dĩ, cúi đầu “Vậy ngươi vẫn ở núi à? Hay là, chờ xong chuyện này, ta đưa ngươi về Ích Châu!”

      Yến thế tử thấy Hạ Quân Bình vừa rồi còn đánh nhau như Tu La, giờ lại ra vẻ tội nghiệp, lén ‘chậc chậc’ hai tiếng, sợ bị Hạ Quân Bình trả thù, phải cố nén cười nhạo, giọng nhắc nhở “Ta này, chuyện ở Nghi Đô ngươi cũng chưa giải quyết xong đúng ? Triệu thẩm chỉ biết ngươi theo ta trừ thổ phỉ, thổ phỉ diệt xong rồi, ngươi lại bỏ chạy mất, ta biết phải gì với Triệu thẩm đây?”

      Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử cái, ý bảo tránh qua bên, nhưng Yến thế tử vẫn , kéo cổ áo Quách lão nhị “Nếu chúng ta xuống núi ngay, chần chờ lát nữa trời tối mất! Ngộ nhỡ Mạnh lão đầu đổi ý kêu vài chục người tới bắt, lúc đó ngay cả Vân muội muội cũng đấu nổi!”

      Trác Vân cũng vội “Thế tử rất có lý, chúng ta mau xuống núi thôi!” Dứt lời, nàng dẫn đầu trước.

      Lúc này Hạ Quân Bình đành hậm hực theo. Yến thế tử kéo lê Quách lão nhị xuống núi, thấy nặng quá bèn kêu Hạ Quân Bình giúp “Bình ca nhi mau tới giúp ta tay! Tên này nặng quá! ngờ thế tử ta cũng có ngày phải……..”

      Ba người vất vả lắm mới xuống tới chân núi. Mấy thị vệ sốt ruột tới độ vòng quanh, thấy ba người lập tức tiến lên đón.

      “Ôi, ai vậy?” A Bành thấy Quách lão nhị mình đầy thương tích bị kéo tới, bèn ngồi xổm xuống nhìn, “Dù có bắt cóc đòi tiền, cũng phải kiếm nương xinh đẹp chứ! Bắt lão già thối hoắc xấu xí xuống làm gì? lẽ đây là Đại đương gia của núi Võ ?! Nhìn chẳng khác gì tên nông dân, hề uy phong chút nào!”

      Yến thế tử lạnh lùng cười “Ngươi cảm thấy uy phong? Có giỏi cởi trói đánh trận với , xem có uy phong hay ?”

      A Bành nghe vậy lập tức đàng hoàng lại. Hai mắt Trần Thanh Tùng sáng rực, nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình, vẻ mặt sùng bái “Đây là…… do Hạ đại ca bắt về?”

      Hoành ca nhi kinh ngạc hỏi “Chẳng phải chiêu an? Sao giờ lại bắt người?”

      Hạ Quân Bình khôi phục vẻ ngạo nghễ thường ngày, trầm giọng giải thích “Chỉ là tên lâu la muốn gây chuyện, nên tiện tay trói về, để tránh nhảy nhót vòng vòng làm người ta chán ghét!”

      Yến thế tử thầm mắng Hạ Quân Bình giả bộ, nhưng mặt vẫn thể tỏ vẻ tán dương may là Bình ca nhi và Vân muội muội đều là cao thủ, lấy địch mười cũng sợ, nếu , chỉ sợ kẻ bị trói là ta rồi!”

      Trần Thanh Tùng nghe vậy, càng kính nể Hạ Quân Bình hơn, còn A Bành và Hoành ca nhi lại tập trung toàn bộ chú ý vào Trác Vân, nghe Yến thế tử khen nàng, bèn hỏi “Cọp mẹ xinh đẹp giỏi như Bình ca nhi ? Chém người như chém củ cải?”

      Yến thế tử sờ sờ cằm, vẻ mặt thâm sâu khó lường “Về võ công khó mà ai cao ai thấp, nhưng xét về mức độ nhẫn tâm e là Bình ca nhi bằng!”

      A Bành và Hoành ca nhi nghe vậy, rùng mình cái, lúc chuyện với Trác Vân, đều vô thức cúi đầu, cả thở mạnh cũng dám.

      Trác Vân đưa người về an toàn rồi, định lên núi lại, nhưng Hạ Quân Bình nào chịu, lấy cớ muốn tiễn nàng đoạn đường, theo nàng mãi đến chỗ sườn núi. Trác Vân dở khóc dở cười, ngừng bước nhìn Hạ Quân Bình lời nào. Hạ Quân Bình thấy vậy, bật cười, “Chẳng phải vì ta nỡ sao? Chúng ta chỉ vừa gặp mặt, chẳng được mấy câu, tách ra nữa.”

      Trác Vân mềm lòng, vỗ vai Hạ Quân Bình cái, giọng “Ngươi về , có gì xong việc lại tiếp!”

      “Vậy ngươi có Nghi Đô ?” Hạ Quân Bình chợt hỏi, giọng êm tai như gió ban đêm, nhìn chằm chằm Trác Vân, trong mắt đầy chấp nhất. Trong nháy mắt đó, Trác Vân đột nhiên cảm thấy cả thân thể đều rung động. Trời tối, gió dần nổi lên. Nàng nghĩ, nhất định là do gió, nên nàng mới rùng mình.

      Trong lúc Trác Vân sững sờ, Hạ Quân Bình lại hỏi “A Vân Nghi Đô chứ?”

      Trác Vân vẫn đáp, nàng dám nhìn thẳng vào mắt Hạ Quân Bình, cúi đầu “Khó mà hứa trước được, phải giải quyết xong chuyện ở Ích Châu mới bàn tiếp được! Ông chủ Tống thành thân rồi tới phiên đại ca ta. Đại ca còn , tới tuổi thành thân rồi đúng ?” Trụ Tử năm nay gần hai mươi, bình thường phải thành thân từ lâu, nhưng Trác Vân vẫn cứ kéo mãi, vì cảm giác chưa tìm được người thích hợp.

      “À,” Hạ Quân Bình phát bất thường của Trác Vân, lòng mừng thầm, cố ý lại gần chút, lúc chuyện hơi thở phả lên mặt nàng “Vậy còn ngươi? Sau khi Trụ Tử đại ca thành thân tới phiên ngươi?”

      Trác Vân lập tức cảm giác được áp bách từ phía Hạ Quân Bình, lui về sau bước, mắt lộ vẻ cảnh cáo, giọng cũng lạnh hơn “Thành thân là chuyện lớn, sao có thể vài ba câu qua loa cho xong! Đại ca tuy nghiệp lớn như ông chủ Tống, nhưng dù gì cũng có chút của cải, cần tìm nương quá xinh đẹp, nhưng ít nhất cũng phải hiền thục hào phóng, nếu cưới người lười biếng giảo hoạt vào cửa, về sau người khổ là chúng ta!”

      Hạ Quân Bình thầm than đáng tiếc, nhưng dám tùy tiện tiến lên, đứng cách bước, dịu dàng “A Vân phải, hôn nhân là chuyện lớn, phải trò đùa, ít nhất hai người cũng phải hợp tính, mới có thể sống bên nhau cả đời, ngươi đúng ?”

      Hạ Quân Bình cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘hợp tính’ nhưng Trác Vân lại giả bộ nghe hiểu đổi đề tài “Trời sắp tối rồi, ngươi về , bằng lát nữa lên núi xong, ta lại phải tiễn ngươi xuống!”

      Hạ Quân Bình biết hôm nay thể tiến triển gì thêm, tuy thầm tiếc nuối, nhưng nóng nảy, chỉ cười đáp, “Ngươi trước , ta đứng đây nhìn ngươi lên núi rồi về.”

      Trác Vân khuyên được, đành mặc kệ, quay đầu hít sâu hơi, giả như có việc gì, thản nhiên lên núi. diễnm.đàn leaq.'uycdon Nàng dám quay đầu lại, chỉ sợ vừa quay đầu lại bắt gặp nụ cười rực rỡ và ánh mắt dịu dàng xem nàng như châu báo của Hạ Quân Bình. Nàng bước lâu, vẫn còn cảm nhận có ánh mắt dõi theo, giống như ngàn vạn sợi tơ quấn chặt quanh tim nàng.

      Trong sơn trại, quả nhiên khá hỗn loạn. Tiểu Vũ thấy Trác Vân về lập tức thở phào nhõm, dẫn nàng gặp Mạnh lão đầu. Nghe Trác Vân kể lại chuyện vừa rồi, Mạnh lão đầu và mọi người trong sảnh đều xám mặt.

      “Nhị đương gia bị Yến thế tử bắt xuống núi?” Có người hỏi to “Vậy Yến thế tử định làm gì? Chẳng lẽ muốn giết Nhị đương gia?”

      Trác Vân lắc đầu giả bộ biết, cười khổ “Nhị đương gia cũng quá lỗ mãng! Yến thế tử là ai chứ, ngay cả Thứ sử Ích Châu gặp còn phải cúi đầu, Nhị đương gia lại dẫn người bắt. Yến thế tử há có thể khoanh tay chịu trói? Vốn Đại đương gia và thế tử bàn bạc xong, nay Nhị đương gia làm vậy…….”

      Mạnh lão đầu lập tức nhận ra Trác Vân giúp mình, ánh mắt lóe lên, híp mắt tạo vẻ uy nghiêm. Các huynh đệ phía dưới thấy vậy lập tức lộ ra vẻ áy náy, có người “Lão nhị đáng đời! Đại đương gia dặn dặn lại chúng ta đừng tìm Yến thế tử gây chuyện, lại nghe, giờ gây ra họa lớn, tự mình rơi vào tay Yến thế tử còn liên lụy đến mấy trăm huynh đệ núi!”

      Cũng có người giúp Quách lão nhị, “Giờ Ngũ ca những lời này có ích gì? Việc quan trọng trước mắt là phải tìm cách cứu Nhị ca ra. Dù gì cũng là huynh đệ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Nhị ca chết trong tay quan binh?”

      “Cứu ? giờ chúng ta tự lo cho mình còn chưa xong, có bản lĩnh cứu ?”

      “……”

      “Câm miệng hết cho ta!” Vào lúc quan trọng, vẫn là Mạnh lão đầu lên tiếng ngăn mọi người cãi nhau lại. Lão lộ vẻ mặt đau buồn, thở dài hơi, “Tuy lão Nhị nghe lệnh, tự làm theo ý mình, nhưng dù sao cũng là huynh đệ, ta há có thể trơ mắt nhìn chết? Chuyện này ta đàm phán với Yến thế tử, dù có nhượng bộ nhiều hơn nữa, cũng phải cứu được lão Nhị về!”

      Trác Vân thầm chửi Mạnh lão đầu là ‘Lão hồ ly’, nhưng ngoài mặt thể tỏ vẻ kính nể, “Tiền bối quả là người trọng tình trọng nghĩa, Trác Vân bội phục!” Quách lão nhị được cứu về, sau này nhất định còn mặt mũi nào đối nghịch với Mạnh lão đầu nữa. diễn.adanflơ]equyy.k;don Cả việc chiêu an, nếu có chỗ hợp ý mọi người, Mạnh lão đầu cứ đẩy hết lên người Quách lão nhị là được, công đôi việc, biết nên lão giảo hoạt, hay lão gặp may mới đúng.

      Việc chiêu an xem như quyết định. Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Yến thế tử dẫn mười mấy tinh binh lên núi. Mạnh lão đầu tự mình ra cửa sơn trại quỳ lạy nghênh đón theo đúng lễ nghi. Yến thế tử thay vẻ mặt cười đùa hằng ngày bằng vẻ mặt hết sức nghiêm túc, nâng Mạnh lão đầu dậy, thân thiết “Xin tiền bối đừng đa lễ! Ta tấu với phụ vương cho ta phụ trách núi Võ, đến lúc đó, tất cả các vị đều là thân tín của bản thế tử ta…..” Yến thế tử lặng lẽ chớp mắt với Trác Vân đứng cuối hàng cái, rồi lập tức khôi phục vẻ mặt nghiêm nghị.

      Hạ Quân Bình luôn đứng bên cạnh Trác Vân rời, đụng tay nàng, nghiêng đầu nhìn, mím môi cười.

      Trác Vân liếc Hạ Quân Bình cái, nhưng cũng thể nhịn được khẽ nở nụ cười.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :