Chương 29
Phỏng đoán của Triệu thị chẳng mấy chốc được chứng thực. Buổi tối, lúc Triệu thị và Hạ Quân Bình chuyện riêng với nhau, Hạ Quân Bình rốt cuộc ấp a ấp úng tới chuyện của Trác Vân.
Triệu thị là người từng trải, thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nhi tử, lập tức đoán được, cười hỏi, “ nương kia bao nhiêu tuổi?”
“ hơn hài nhi nửa tuổi.” Hạ Quân Bình ngượng ngùng , nhưng muốn giấu giếm mẫu thân, bèn đỏ mặt “Trác Vân rất tốt, rất xinh, lại phải là kẻ quê mùa có kiến thức. Lúc hài nhi mới tới, nhà Trác Vân rất nghèo, nhưng nàng bỏ tiền ra mua quần áo mùa đông cho hài nhi, còn mình lại mặc toàn quần áo cũ. Đúng rồi, Trác Vân có thể cỡi ngựa bắn cung, tài cỡi ngựa bắn cung của hài nhi cũng là do nàng dạy!”
Triệu thị nghe vậy, ngạc nhiên hỏi, “Phương nương chẳng lẽ là con cháu nhà võ tướng?”
Hạ Quân Bình lắc đầu, “Hài nhi hỏi, Trác Vân là do đạo sĩ dạy cho từ rất lâu trước kia. Trác Vân rất thông minh, hầu như chuyện gì cũng biết làm, còn làm rất tốt……” Hạ Quân Bình vừa nhắc tới Trác Vân gương mặt vô thức mang theo nụ cười dịu dàng, ánh mắt ôn hòa, như vậy mới giống thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mà phải trông chững chạc hiên ngang như trước mặt mọi người.
Triệu thị trải qua thảm án diệt cả nhà, xem như từng trải qua sống chết, giờ xa cầu gì nữa, hận ý cũng dần phai nhạt, thấy nhi tử mình thích Trác Vân, tuy lòng có chua xót, nhưng niềm vui lại lớn hơn hẳn. Nếu nhờ có huynh muội nhà họ Phương, năm năm qua Hạ Quân Bình trải qua như thế nào? Triệu thị bỗng nhớ lại cơn ác mộng từng mơ, thầm may mắn nhi tử mình gặp được người tốt.
Trong mấy năm Hạ Quân Bình mất tích, Triệu thị thường mơ thấy cơn ác mộng, trong đó Hạ Quân Bình bị bọn buôn người bắt , bẻ gãy tay chân, ném đường bắt làm ăn xin, vô cùng cực khổ. biết bao nhiêu đêm Triệu thị khóc tỉnh từ trong cơn ác mộng, trợn to mắt chờ trời sáng.
Sau đó Triệu thị xin Triệu lão gia phái người điều tra, quả nhiên tìm được kẻ buôn người kia trong Hồng Thành, nhưng vẫn thấy bóng dáng Hạ Quân Bình. Bên ngoài loạn lạc như vậy, có biết bao người chết vì nghèo khó và chiến tranh, Hạ Quân Bình từ được thương chiều chuộng làm sao sống tiếp được, ngay cả Triệu lão gia cũng nhiều lần uyển chuyển khuyên Triệu thị hãy nghĩ thoáng chút. Nhưng Triệu thị luôn tin chắc rằng Hạ Quân Bình bình yên vô , vì thế cứ đợi mãi, đợi đến năm năm.
Hạ Quân Bình bình an trở về khiến Triệu thị vừa vui vừa sợ, sợ rằng mình cầu quá nhiều mới khiến ông trời để ý, nên giờ đối với bất cứ chuyện gì khác đều có thể thản nhiên tiếp nhận.
Triệu thị yên lặng nghe Hạ Quân Bình kể những chuyện trải qua sau khi ly biệt, được huynh muội Trác Vân cứu, chỉ vì kiếm tiền mạo hiểm tính mạng vào núi hái Nhân sâm, theo ông chủ Tống làm ăn gặp cướp… Nghe hồi, Triệu thị bỗng cảm thấy huynh muội Trác Vân phải người tầm thường. Giờ thời loạn lạc, dân chúng bình thường kiếm ăn còn khó khăn, mấy đứa này lại có thể phấn đấu trong nghịch cảnh thậm chí có được thành quả, hơn hẳn mấy đại thiếu gia trong những nhà quyền thế luôn được nuông chiều kia.
“Nương vốn nghĩ Bình ca nhi lưu lạc bên ngoài nhiều năm, sợ là sách vở, võ công gì đều bị trì hoãn, ngờ con lại gặp được chuyện tốt như vậy! Vân nương nhất định là quý nhân trong số mệnh của con!” Triệu thị dịu dàng vuốt ve tóc Hạ Quân Bình, “Nếu Vân nương tốt như vậy, có phải con với nương ấy rồi ?”
Triều đại này khá thoáng, nam nữ có quá nhiều kiêng kỵ, thiếu nam thiếu nữ thấy hợp mắt nhau, tự ước hẹn cả đời cũng ít nên Triệu thị những lời này cũng phải là điều gì kỳ lạ. Ngược lại Hạ Quân Bình nghe xong cả người ỉu xìu hẳn.
Triệu thị thấy vậy, vừa bất ngờ lại buồn cười. Tướng mạo của Hạ Quân Bình có thể là xuất sắc, dù lưu lạc bên ngoài năm năm, khí chất cũng kém mấy biểu huynh đệ trong Triệu phủ tí nào. Bình ca nhi và Vân nương là thanh mai trúc mã, ở chung năm năm vẫn chưa bắt được trái tim của nương kia, lại khiến mình hãm sâu vào, Triệu thị biết gì cho phải.
“Sao? Vân nương thích con?” Triệu thị hỏi , trong giọng có chút tò mò và ý cười.
“ phải!” Hạ Quân Bình mạnh miệng “Trác Vân… Trác Vân thích hài nhi còn có thể thích ai ?!”
Triệu thị buồn cười, vì tránh cho nhi tử lúng túng, quyết định hỏi tới nữa, chuyển sang chuyện khác.
Tuy nhà họ Hạ xuống dốc, nhưng Hạ lão gia có danh vọng cực kỳ cao, người quen trải rộng khắp Đại Chu, tất nhiên Yến vương bạc đãi nhi tử duy nhất của Hạ lão gia. Huống chi, Triệu lão gia gia ở dưới trướng Yến vương, quyền cao chức trọng, vì vậy quan viên lớn ở Nghi Đô đều chen chúc tới Triệu phủ chúc mừng ngớt.
Bởi vì lấy cớ là mừng Hạ đại thiếu trở về, nên đa số quà tặng đều đưa đến nhà Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình nào chịu thu, chỉ hỏi xin quản gia của Triệu phủ danh mục quà tặng còn lại đồ đều đưa vào kho của Triệu phủ hết.
Mấy ngày sau, Hạ Quân Bình cơ hồ có lúc nào là rảnh, phải tiếp những người tới chúc mừng, Yến vương còn đích thân gặp mặt chuyện hồi lâu, cuối cùng hào phóng ban thưởng ít vàng bạc châu báu. lleq@qyso.,do`n Hạ Quân Bình đây đó nhiều, mắt thẩm mỹ cũng tăng lên, chọn vài món tao nhã trong đó để dành tặng Trác Vân, còn lại đều tặng hết cho Triệu thị.
Buổi tối, Hạ Quân Bình viết thư cho Trác Vân, này nọ đến mười mấy tờ giấy, đến cuối, do dự lâu, mới quyết tâm viết thêm hai chữ ‘Rất nhớ’, viết xong lại cảm thấy hai chữ này vẫn thể biểu đạt hết nhớ nhung của mình, suy nghĩ lúc lâu nữa, rốt cuộc vẫn dám làm càn, chỉ viết thêm tên mình kết thúc bức thư.
Hạ Quân Bình nghĩ về Trác Vân hồi, đêm lại mất ngủ, lăn qua lộn lại giường hồi lâu, rồi bất ngờ bật người dậy, tìm khắp phòng, muốn kiếm quyển sách đọc giúp mau ngủ.
Hạ Quân Bình tìm hồi lâu, sách truyện tìm thấy, ngược lại thấy sấp giấy ghi tên quà tặng dày, bèn cầm lên nhìn thử.
Xem danh sách quà tặng là việc dễ, vì từ trong tờ giấy nho như vậy thậm chí có thể nhận biết được hưng suy của cả gia tộc. Hạ Quân Bình có ý định nghiên cứu quá sâu, chỉ từ đó phân tích sơ qua quan hệ của đối phương với nhà họ Triệu.
Hạ Quân Bình nhìn ra Triệu lão gia sống ở đất Yến rất tốt, bằng chỉ vì chúc mừng ngoại sanh sao có thể nhận được nhiều quà tặng như vậy. Hạ Quân Bình vừa xem vừa nghĩ, cho đến khi thấy tờ danh sách hơi khác lạ mới dừng lại.
Hạ Quân Bình cho là mình nhìn nhầm, cau mày kiểm tra cẩn thận lại. Ngô tướng quân này biết có quan hệ với Triệu phủ thế nào mà tặng quà rất nhiều, thậm chí có vẻ hơn cả quà Yến vương ban cho, dù là di phụ di mẫu ruột của còn chưa cho con số lớn như vậy bao giờ.
Mặc dù Hạ Quân Bình rất ngạc nhiên nhưng vẫn vội vã tìm Triệu lão gia hỏi, thứ nhất tờ danh sách này nếu lấy từ tay Triệu quản gia thể có chuyện Triệu lão gia biết, thứ hai, còn là thiếu niên, lại vừa mới trở về, quan tâm những chuyện này hay lắm.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, huynh đệ Triệu Hoài An tới kêu Hạ Quân Bình ra ngoài chơi, “Bình ca nhi về đây nhiều ngày, chỉ ở trong phủ tiếp khách, sợ là Nghi Đô trông như thế nào cũng biết! Hôm nay hai ta dẫn đệ dạo chút cho biết!”
Hạ Quân Bình cũng thích cả ngày ở trong phủ xã giao, lập tức đồng ý, ba huynh đệ dắt ngựa, dẫn theo ba tùy tùng, dạo khắp thành.
Ba người vòng quanh Nghi Đô hai vòng vào quán Hào Hoa ăn trưa, còn uống bầu rượu xong mới về phủ. Vừa tới đầu ngõ, chợt nghe tiếng hô từ cách đó xa, “Là ngươi….. đứng lại đó cho ta, đứng lại đó cho ta!”
Hạ Quân Bình tất nhiên nghĩ là có người gọi mình, tiếp tục về phía trước, ngược lại Triệu Hoài An nhận ra giọng đó, lập tức nhíu mày, nhìn về phía người nọ, lạnh lùng “Ngô đại tiểu thư muốn tới gây chuyện với hai huynh đệ ta?” Dứt lời, lại với Yến thế tử có vẻ mặt bất đắc dĩ đứng bên cạnh Ngô đại tiểu thư, thở dài “Bái kiến thế tử!”
Yến thế tử vừa xấu hổ cười cười, vừa chỉ vào Ngô đại tiểu thư làm mặt quỷ, giọng lại rất nghiêm túc, “ ra là hai vị công tử nhà họ Triệu, trùng hợp quá! Vị này chẳng lẽ chính là biểu thiếu gia mới trở về của quý phủ? Quả nhiên là rất tuấn tú!” Dứt lời, Yến thế tử lập tức xoay người với Ngô đại tiểu thư, “Có vẻ ba huynh đệ họ có việc quan trọng phải làm, biểu muội, hay là chúng ta thôi!”
Ngô đại tiểu thư để ý tới Yến thế tử, ba chân bốn cẳng chạy tới trước mặt Hạ Quân Bình, nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình, nghiến răng nghiến lợi “ ra ngươi chính là nhi tử của ả tiện nhân kia? Hèn chi thấp hèn y chang! Sớm biết vậy, lúc ở Hồng Thành ta cho người cắt đứt chân ngươi rồi!”
Hạ Quân Bình nheo mắt lại, rốt cuộc nhận ra Ngô đại tiểu thư vô lễ hống hách này chính là đại tiểu thư điêu ngoa gặp trong Trân Bảo Lâu ở Hồng Thành. d.đ l@ê quý @#đôn Mặc dù biết tại sao nàng ta lại vô lễ như vậy, nhưng Hạ Quân Bình tuyệt đối phải là người nhát gan dễ bắt nạt, dù trước mặt Yến thế tử, cũng nhất định cho phép nữ nhân này xấu mẫu thân.
“Nghe người dân ở đất Yến rất hiền lành, hiểu lễ nghĩa, hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết là thể tin lời đồn đãi được!” Hạ Quân Bình liếc Ngô đại tiểu thư cái, vẻ mặt khinh bỉ, “Cho dù là nương nhà dân chúng bình thường ở Ích Châu đều được dạy dỗ lễ nghĩa cẩn thận, nào giống như Nghi Đô, dù là tiểu thư nhà quan miệng lại đầy lời dơ bẩn khó nghe!” Hạ Quân Bình liếc Yến thế tử cái, trong mắt đều là ý châm chọc, lắc đầu, khinh thường xoay mặt .
Yến thế tử nghẹn muốn hộc máu, chỉ vào Hạ Quân Bình “Ngươi, ngươi….” Mãi mà vẫn thành lời.
Triệu Hoài Kỳ thấy Ngô đại tiểu thư giận đến mức mặt mũi trắng bệch rất hả giận, cười híp mắt với Yến thế tử xong chạy đuổi theo Hạ Quân Bình. Triệu Hoài An chững chạc hơi chút, cười khan chắp tay với Yến thế tử, “Xin thế tử đừng giận, biểu đệ ta hơi thẳng tính!” Dứt lời, cũng bỏ chạy theo Hạ Quân Bình.
Lại bên Trác Vân, từ khi nàng biết của đời trước, luôn ở trong tình trạng rối bời. Trụ Tử vội vã dẫn nàng trở về Ích Châu. Sau đó nàng vẫn nhốt mình trong phòng ăn uống, khiến Trụ Tử sợ đến mức khóc lên, ngồi trước cửa phòng Trác Vân dỗ nàng mấy ngày, rốt cuộc nàng mới chịu mở cửa.
Sau đó, Trác Vân tựa như phát điên, bắt bốn huynh đệ Tiểu Sơn, Tiểu Kiều luyện võ từ sáng đến tối, luyện tới mức mặt bọn họ còn chút máu, vừa nghe tới tiếng của Trác Vân là câm như hến, sợ hết hồn hết vía.
“Trụ Tử đại ca…..” Tiểu Sơn nước mắt nước mũi tèm lem chạy tới cầu xin Trụ Tử “Trụ Tử đại ca với sư phụ tiếng ! bọn đệ chịu nổi nữa, có thể nghỉ ngơi chút hay ? ngày, chỉ ngày thôi! Trụ Tử đại ca thấy đó, miệng Diệp Tử bị tét vết to đầy máu kìa, còn chân Tiểu Kiều đầy nốt phồng, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn đệ sống nổi tới mùa thu đâu!”
Trụ Tử ôm tay lắc đầu, “Ta khuyên được, có giỏi ngươi ! được nữa đến đất Yến lôi Thạch Đầu về. Nhị nha chỉ nghe mỗi Thạch Đầu thôi!”
Tiểu Sơn khóc ra nước mắt, “Trụ Tử đại ca, sư phụ bắt bọn đệ luyện như điên thế này, chắc chắn là vì Thạch Đầu tiểu ca đúng ?! Nếu đệ có thể lôi Thạch Đầu tiểu ca về, còn cần tìm đại ca làm gì? Hơn nữa, đại ca biết Thạch Đầu tiểu ca đâu sao?”
Trụ Tử đáp, “Ta cũng lắm!” Trác Vân chỉ Hạ Quân Bình về nhà ở Nghi Đô, còn lại thêm gì nữa.
Tiểu Sơn nhờ thành, nản lòng, muốn khóc lớn hồi, chợt nghe tiếng hoan hô của Diệp Tử, “Tiểu Sơn ca, Tiểu Sơn ca, có thư của Thạch Đầu ca!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều rất phấn khởi!
Chương 30
Bức thư của Hạ Quân Bình cứu vớt bọn huynh đệ Tiểu Sơn trong nước sôi lửa bỏng. Trác Vân nghiêm mặt cầm lá thư , đuổi hết mọi người ra, đóng cửa phòng cẩn thận rồi mới mở thư ra xem. Mới có mười ngày viết phong thơ dầy thế này, Trác Vân dở khóc dở cười nghĩ.
Trong thư của Hạ Quân Bình có thể có chuyện quan trọng gì? Chỉ có mấy chuyện xíu, như đường về đất Yến khổ cực thế nào, chỗ nào cảnh đẹp, chỗ nào náo nhiệt, sau mới về việc đến Nghi Đô gặp được mẫu thân và cữu phụ, di mẫu, tất cả đều khỏe mạnh này nọ, viết dong dài cả mười mấy tờ, nhưng chẳng có lấy chuyện quan trọng nào.
Trác Vân ghét bỏ ném thư lên bàn, mắng “ mười lăm mười sáu tuổi mà văn chương thế này, may mà học thi bằng làm sao có mặt mũi gặp người!” Mắng xong, Trác Vân lại thấy chua xót trong lòng, nhất là cứ nghĩ tới đời trước Hạ Quân Bình bị oan uổng, nàng lại áy náy dứt.
Trong mười năm đó nàng vẫn luôn dựa vào mối thù khắc cốt đó mà sống, mỗi ngày đều nghĩ phải tìm Hạ Quân Bình để báo thù, khi Triệu Hoài Annh kiếm kia đâm vào trong thịt của Hạ Quân Bình trong đầu nàng chỉ còn lại mấy chữ ‘ báo được thù’.
Giờ nhớ lại, Hạ Quân Bình đúng là cực kỳ xui xẻo, nàng cũng cực kỳ ngu xuẩn, bị Lục Phong đùa bỡn cả mười năm trời, đến nỗi còn đánh mất cả tính mạng. Mấy ngày qua, trong đầu nàng luôn là đống hỗn độn, rất nhiều chuyện nàng nghĩ thông, cũng thể giải thích tại sao, dám tin người nam nhân đối xử với nàng tốt kia lại lừa nàng.
Cái chết của cũng là lừa gạt, vậy mười năm chờ đợi và đau lòng đến chết kia của nàng có ý nghĩa gì? Bốn năm nhau triền miên của hai người có ý nghĩa gì?
Trác Vân tự nhận mình tính là đần, thậm chí đoán được lúc đầu vì sao Lục Phong phải bất chấp tất cả để chuộc nàng về, thậm chí còn làm rầm rộ cho cả thành đều biết. lle>#qys~!don Thực tế, dù là hoa khôi của Tiểu Hồng Lâu cũng là hoa khôi của lâu khác mà thôi, chỉ cần có thể ảnh hưởng xấu tới Triệu Hoài Annh danh của là được, vậy là đủ để nhà họ Lục có cớ đuổi khỏi phủ, sau đó giả chết bỏ chạy, đổi tên, làm Triệu tướng quân của nước Yến.
Nhà họ Lục quả hổ là nhà quyền quý trăm năm, rất biết nhìn xa trông rộng, mọi người đều biết nhà họ Lục nổi tiếng có con cháu học hành chăm chỉ, làm quan nhiều đời, nhưng hề biết Lục lão thái gia đúng là lão hồ ly, sớm tìm đường lui cho cả gia tộc, khó trách lúc Triệu Hoài Any đổi triều đại chỉ có nhà họ Lục là vẫn trụ vững.
Trong bốn năm đó, đến tột cùng Lục Phong ôm tâm tình gì để đối mặt với nàng? Trác Vân bỗng cảm thấy tức cười. Nàng “A….” tiếng, phát có giọt nước nóng bỏng rớt xuống từ hốc mắt, giống như vòng châu bị đứt dây rớt từng viên . Nàng lau cái, lại cái, nhưng mặt vẫn cứ ướt.
là vô dụng! Trác Vân hận thể tát mình bạt tai, khó khăn nào nàng chưa từng trải? Nay lại khóc vì tên nam nhân đáng chết, nếu các huynh đệ ở núi Phương Đầu biết, chắc chắn cười nàng chết mất.
Nhưng, trong lòng nàng rất khó chịu, giống như có người cầm Triệu Hoài Annh đao cùn cứa từng nhát vào, đau đến mức nàng thở ra hơi.
Đáng chết!
Trác Vân mắng câu. Tên khốn Lục Phong kia ràng có thể trong vòng nửa năm là làm xong tất cả mọi chuyện, sau đó cho nàng ít bạc thả về quê dưỡng lão, như vậy nàng phải gặp nhiều khổ sở như vậy rồi! Tối thiểu nàng , mê muội những ấm áp cho nàng, vì thứ tình cảm hư vô kia mà dâng tặng tính mạng của mình, thậm chí kéo Hạ Quân Bình chết theo.
Đời trước, sau khi bị đâm bởi Triệu Hoài Annh kiếm tẩm độc kia, Hạ Quân Bình có chết ? Có phải cũng cảm thấy rất oan uổng? Những điều này Trác Vân hề biết, duy nhất có điều nàng có thể xác định đó là nàng nợ Hạ Quân Bình.
Cho nên ông trời cho nàng sống lại ra là vì để trả nợ cho Hạ Quân Bình? Trác Vân chán nản nghĩ, e là ngay cả ông trời cũng nhìn nổi nên mới cho nàng xuống mười tám tầng địa ngục, ngược lại cho nàng sống lại để bồi thường cho Hạ Quân Bình.
May mắn là lần ở núi Thạch Thủ kia nàng có hại chết Hạ Quân Bình, nếu , thiếu hai cái mạng, dù kiếp sau nàng có làm trâu làm ngựa cũng trả hết.
Trác Vân nhốt mình trong phòng, vừa khóc vừa mắng lâu, sau đó nàng nằm giường ngủ giấc, lúc tỉnh dậy mới cảm thấy tỉnh táo hơn chút.
Trác Vân mặc quần áo đàng hoàng mở cửa ra thấy Trụ Tử dựa vào vách tường ngoài cửa phòng nàng ngủ say. Diệp Tử và A Đông tưới nước cho hoa trong sân, thấy Trác Vân ra ngoài, kích động đến mức nhảy dựng lên.
“Sư phụ…” A Đông và Diệp Tử cung kính chắp tay chào Trác Vân, chỉ sợ làm tốt lại chọc giận nàng.
Trụ Tử nghe tiếng cũng mở mắt, thấy Trác Vân lập tức nở nụ cười thà, “Rốt cuộc muội cũng chịu ra rồi.”
Trác Vân xoa xoa con mắt đau xót, đưa tay kéo Trụ Tử lên, vừa oán trách vừa cảm động “Đại ca ngồi đây làm gì? Trời lạnh, đại ca ngồi đây ngủ, sợ bị cảm à?”
Trụ Tử vỗ vỗ ngực mình, “Đại ca rất khỏe, sao bệnh được!” Dừng chút, thấy A Đông và Diệp Tử đứng nghiêm trong sân, cười híp măt hỏi “Buổi chiều có tập bắn tên , nếu có đại ca kêu Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tới.”
A Đông va Diệp Tử nghe thấy rùng mình cái. Trác Vân thấy vậy, rốt cuộc phì cười tiếng, phất tay “Nghỉ ngơi , mấy ngày nay các ngươi vất vả rồi!”
A Đông và Diệp Tử nghe vậy càng dám động, bốn mắt nhìn nhau, chần chờ lát, xác định Trác Vân cười lòng, mới thở phào nhõm, nắm tay nhau chạy vội ra ngoài, tới cổng rồi mới vuốt ngực thở hổn hển, “May mà có thư của Thạch Đầu ca, bằng , biết sư phụ còn hành hạ chúng ta tới khi nào!”
“Trong thư Thạch Đầu viết gì vậy?” Vừa vào phòng, Trụ Tử tò mò hỏi.
Trác Vân chỉ vào thư bàn “Đại ca tự xem .”
Trụ Tử cười ‘hắc hắc’ mấy tiếng, ngượng ngùng sờ ót , “Muội còn hiểu đại ca sao, tuy biết được mấy chữ, nhưng sao đọc nổi bức thư dài như vậy, muội đọc cho ta nghe !” Trụ Tử vốn ngây ngô, hề nghĩ tới việc thể xem thư Hạ Quân Bình gửi cho Trác Vân. Lại , Hạ Quân Bình hơn mười ngày, Trụ Tử cũng rất nhớ.
Trác Vân kiên nhẫn đọc hết mười mấy tờ cho Trụ Tử nghe, Trụ Tử vừa nghe vừa dở khóc dở cười, “Thạch Đầu viết cái gì vậy? Ta cứ tưởng viết gì ghê gớm lắm mới dài vậy, ai ngờ đường ăn gì cũng viết ra, dài dòng như ông cụ non! Chuyện của mẫu thân và cữu cữu sao thấy viết nhiều chút, đứa này…..”
“Vậy đại ca tự với Thạch Đầu !” Trác Vân lấy bút mực và giấy viết thư ra, cầm bút lông chấm mực, “Đại ca , muội viết.”
Trụ Tử chưa viết thư cho người khác bao giờ, nghe vậy lập tức hưng phấn, liếm liếm môi suy nghĩ hồi mới “Viết thế này…. Thạch Đầu, ta là Trụ Tử đại ca đây, gần đây ngươi có khỏe ? đường thuận lời chứ?”
“ phải trong thư Thạch Đầu rồi sao?” Trác Vân cắt ngang lời Trụ Tử, dở khóc dở cười “Đại ca phải chọn việc chính để !”
“Thạch Đầu là Thạch Đầu, ta là ta!” Trụ Tử vội la lên, “Đại ca cứ thích hỏi tiếng vậy đó, muội đừng ồn, nghe tiếp này!” Dứt lời, Trụ Tử sửa sang lại quần áo, ho hai tiếng, suy nghĩ hồi, “Ta nghe đất Yến và Ích Châu khác xa nhau, ngươi sống quen ? Còn nữa, mẫu thân và cữu cữu ngươi cũng khỏe chứ? Bên này mọi người đều rất khỏe, chỉ có Nhị nha, Trác Vân bị bệnh hồi……”
Trác Vân dừng bút, liếc Trụ Tử cái, tức giận hỏi “Muội bị bệnh lúc nào?”
Trụ Tử liếc Trác Vân cái, cố chấp “Vậy còn phải bị bệnh? Từ Hồng Thành về muội cứ ỉu xìu mãi. Đúng rồi, muội hỏi câu nữa, xem Thạch Đầu khi nào về? Chúng ta rất nhớ .”
Trác Vân tức giận trừng Trụ Tử cái, cắm đầu viết tiếp. Trụ Tử tò mò lại gần nhìn thử, “Muội viết chuyện muội ngã bệnh chưa?”
Trác Vân để ý tới. Trụ Tử sờ sờ mũi tiếp tục “Ông chủ Tống sắp thành thân, định ngày vào hai mươi tháng chín, biết ngươi có về được ….” Trụ Tử Triệu Hoài Ano Triệu Hoài Ano cả nửa khắc, cho đến khi Trác Vân viết đến mỏi cả tay mới ngắt lời “Đại ca, viết được mười tờ rồi, đại ca còn dong dài hơn cả Thạch Đầu đó!”
Trụ Tử sững người, tin tiến lại nhìn thử, buồn bực “Hả….. ta mới có mấy câu thôi mà nhiều vậy à? phong bì nhét có hết ? Nhị nha, muội có gì muốn với Thạch Đầu ?”
Trác Vân đáp “Cái gì muốn hỏi đại ca đều hỏi hết rồi, muội còn gì để hỏi nữa.” Quả nàng biết phải gì với Hạ Quân Bình, chẳng lẽ viết đời trước nàng có lỗi với , đời này nhất định làm trâu làm ngựa để trả?
Trác Vân viết xong chữ cuối cùng, thổi thổi mực cho khô, cẩn thận gấp từng tờ cho vào phong bì, rồi đưa cho Trụ Tử , “ lát, đại ca ông chủ Tống sai người đưa đến Nghi Đô .”
Trụ Tử cười hì hì nhận lấy, “Thạch Đầu nhận được tin của chúng ta, chắc chắn rất vui!”
Nếu Hạ Quân Bình biết tất cả đều là do Trụ Tử cho Trác Vân viết, biết có tức đến hộc máu ?!
Lúc này Hạ Quân Bình cùng Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ uống trà trong quán. Triệu Hoài An nhạy cảm phát Hạ Quân Bình có lời muốn nhưng cứ ngập ngừng.
Uống hết ba ly trà, Hạ Quân Bình mới vào việc chính, “Đệ có chuyện muốn hỏi, hi vọng hai biểu ca để bụng! Nếu do chuyện có liên quan đến danh dự của mẫu thân, đệ cũng đến nỗi cẩn thận như vậy, phải lôi hai người đến quán trà mới dám .”
Triệu Hoài An lập tức đoán được Hạ Quân Bình muốn hỏi gì, lén nháy mắt với Triệu Hoài Kỳ cái.
Hạ Quân Bình giống như thấy hai người bí mật trao đổi ánh mắt, tiếp tục “Vị Ngô tướng quân kia và phủ ta rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” Hạ Quân Bình ngốc, lúc trước nhận được quà của Ngô tướng quân bắt đầu hoài nghi, hôm qua gặp Ngô đại tiểu thư lại bị mắng như tát nước, sao có thể đoán ra gì đó, cũng vì tính nghiêm trọng của vấn đề mới dám suy đoán lung tung thôi.
Triệu Hoài Kỳ ngậm chặt miệng, lời nào, Triệu Hoài An tìm cách lảng sang chuyện khác. lle#$quy>,don Hạ Quân Bình cũng gấp, cầm ly trà chậm rãi uống từng hớp , nhìn Triệu Hoài An hồi lâu mới cúi đầu “Đại biểu ca nếu thể , vậy đệ chỉ có thể tìm đại cữu hỏi.”
“ được!” Triệu Hoài An lập tức nhảy dựng lên, “Biểu đệ chậm , chuyện này….. chuyện này nếu đệ muốn nghe ta .”
Quả nhiên ngoài dự đoán của Hạ Quân Bình, Ngô tướng quân kia và Triệu thị là người quen cũ. Ngô tướng quân có chính thê mất sớm, ở vậy nhiều năm, từ năm năm trước lúc Triệu thị tới Nghi Đô, Ngô tướng quân bắt đầu có ý, thường lui tới Triệu phủ, muốn cưới Triệu thị làm kế thất. Ngô tướng quân này chính là huynh trưởng của Yến vương, chỉ có nữ nhi bảo bối, chính là Ngô đại tiểu thư kia, bởi vì mất mẹ từ , ai dạy dỗ, thành tính tình điêu ngoa hống hách như bây giờ. Nàng ta nghe Ngô tướng quân muốn kết hôn với Triệu thị, giận điên lên, chạy đến Triệu phủ làm ầm ĩ phen.
“Mẫu thân ta có biết chuyện này ?”
Triệu Hoài An lén nhìn Hạ Quân Bình cái, thấy vẻ mặt Hạ Quân Bình vẫn như thường mới thấp thỏm “Tất nhiên là biết, mấy năm nay Ngô tướng quân cứ đến phủ hoài, lại nhờ Yến vương phi làm mai, nhưng đều bị từ chối. Có điều, từ hai năm trước…. Bình ca nhi, ngươi cũng biết đó, mấy năm nay vẫn luôn có tin tức của ngươi, mọi người đều đồn rằng ngươi ….. thân mình nơi nương tựa, thực đáng thương, phụ mẫu ta bèn khuyên….”
Triệu thị và Ngô tướng quân là thanh mai trúc mã, nếu do từ bé hứa gả cho nhà họ Hạ, e rằng thành thê tử của Ngô tướng quân. Nay, Hạ lão gia mất lâu, Triệu thị làm quả phụ, sống nhờ nhà huynh trưởng, khó tránh có vài kẻ đáng ghét ra vào. Triệu lão gia và Triệu phu nhân thấy Ngô tướng quân rất có thành ý, bèn năm lần bảy lượt khuyên Triệu thị tái giá, trước khi Hạ Quân Bình trở lại, Triệu thị cơ hồ sắp trụ được, có dấu hiệu lung lay.
Chuyện lớn như vậy, nếu là ta, sợ rằng sớm tức giận đến nhấc bàn, Triệu Hoài An thầm nghĩ, nhìn lén Hạ Quân Bình cái lại thấy vẻ mặt Hạ Quân Bình vẫn như thường, giống như chuyện hề liên quan tới mình.
“.” Hạ Quân Bình uống cạn ly trà trong tay, đứng dậy ra cửa. Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ nhìn nhau cái rồi vội vàng ném thỏi bạc trả tiền trà vọt theo Hạ Quân Bình.
Ba người vừa mới ra khỏi quán trà quá trăm bước, đột nhiên có ba người mặc đồ đen che mặc xông tới đánh.
Triệu Hoài An kinh hãi, sợ Hạ Quân Bình bị thương, cuống quít ra tay cản, ba người kia hình như chuẩn bị từ trước, lập tức chia ra hai người đấu với hai huynh đệ Triệu Hoài An, Triệu Hoài Kỳ, còn người chạy tới đánh với Hạ Quân Bình.
“Biểu đệ cẩn thận!”
chậm nhưng hành động rất nhanh. Tay Hạ Quân Bình vừa vung lên, hoàn toàn thấy động tác, chỉ chớp mắt người bịt mặt kia khóc rống lên.
Mọi người kinh hãi, đều dừng lại nhìn . Người bịt mặt kia tóc tai bù xù ngồi đất, khăn đen che mặt rớt mất, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, quần áo người cũng bị rạch làm hai nửa, để lộ lòng ngực trắng nõn, quan trọng là ngực bị lưỡi dao sắc bén cắt đường dài, bắt đầu rướm máu.
“Trần Thanh Tùng!” Triệu Hoài An chỉ vào thiếu niên gào khóc kia, nghi ngờ hỏi “Sao lại là ngươi?”
Chương 31
Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ trợn to mắt nhìn Trần Thanh Tùng khóc thút thít, lại quay đầu nhìn hai người bịt mặt còn lại. Hai người kia nhìn nhau, trộm liếc Hạ Quân Bình cái, rồi lột khăn che mặt xuống, chắp tay với huynh đệ Triệu Hoài An, lúng túng chào “Triệu đại ca, Triệu nhị ca, lâu gặp!”
Triệu Hoài An tức giận níu cổ áo người trong đó, giơ quả đấm lên, hung tợn hỏi “Muốn làm gì? Hai huynh đệ ta gây tội với các ngươi lúc nào? Dám đánh lén?”
đ
“Ta, ta…..” Thiếu niên kia vội vàng che mặt, “Triệu đại ca đừng đánh! A! ừng đánh mặt, đừng đánh mặt……”
Mấy thiếu niên này đều là con cháu nhà quyền thế ở Nghi Đô, làm thị vệ bên cạnh Yến thế tử, Triệu Hoài An sao có thể đoán được ai phái bọn họ tới, chỉ muốn hù dọa chút thôi, nhưng Triệu Hoài Kỳ lại để ý nhiều đến vậy, tức giận xông lại, đánh quyền lên lưng thiếu niên kia, giận “Có gan đấu tay đôi với ta, lén lén lút lút làm gì? Tới đây, tới đây….”
Trần Thanh Tùng càng khóc dữ hơn, nhìn chằm chằm vào Hạ Quân Bình, vẻ mặt vô tội.
“Đừng đánh, đừng đánh…..” Yến thế tử từ trong ngõ hẻm lộ ra nửa cái đầu, thấy vậy, bị dọa, quan tâm mình có thể bị lộ, vội giơ ống tay áo che kín mặt, chạy ra giảng hòa, “Tùng ca nhi, sao ngươi khóc dữ vậy, có thấy mất mặt ? Chẳng phải chính ngươi ngươi rất giỏi sao? Giờ mới qua mấy chiêu, ….”
Yến thế tử chưa dứt lời, chợt thấy vết thương người Trần Thanh Tùng, sửng sốt, há miệng lâu vẫn khép lại được, qua hồi, mới xoa xoa mồ hôi lạnh trán, , “A, nếu đao tiến về phía trước tí nữa ngươi bị chém làm hai nửa rồi.”
Trần Thanh Tùng nghe vậy càng gào khóc dữ hơn.
Triệu Hoài An và Yến thế tử xem như là bằng hữu lớn lên với nhau từ , cũng quá để ý tôn ti dưới gì, nghe vậy tức giận nhìn chằm chằm Yến thế tử, gì. Yến thế tử sờ sờ mũi, thở dài hơi, rồi xin lỗi rất thành khẩn, “Là ta sai, là ta sai! Bọn là do ta kêu tới, chỉ muốn đùa chút với ngươi thôi, ngờ khiến mọi người bị dọa đến vậy.”
Dứt lời, Yến thế tử lại giơ ngón cái lên với Hạ Quân Bình, khen “An ca, biểu đệ của huynh rất giỏi! Tùng ca nhi luôn tự nhận mình là cao thủ giỏi nhất trong vương phủ, ngờ vừa gặp Hạ đại thiếu bị lộ tẩy!” Yến thế tử vừa chuyện vừa ngồi chồm hổm kiểm tra vết thương của Trần Thanh Tùng, sau khi xác định chỉ là vết thương ngoài da mới yên lòng, lại lặng lẽ đẩy Trần Thanh Tùng cái, “Đừng khóc, mau tìm chỗ nào đó thay quần áo , để lát nữa có ai đó nhận ra ngươi cười chết mới lạ đó!”
Trần Thanh Tùng khụt khịt cái mũi, uất ức lau khô nước mắt, mím môi đứng lên, nhìn Hạ Quân Bình mấy lần, mới cúi xuống kiểm tra vết thương của mình. Quả đúng như Yến thế tử nhìn thấy ghê chứ ra chỉ bị thương ngoài da, hơi rỉ ít máu thôi.
Trong lòng Trần Thanh Tùng cũng hiểu được hôm nay là do mình sai, khiến Yến thế tử phải đứng ra chuyện giùm, chắp tay với Hạ Quân Bình, “Đa tạ Hạ đại thiếu nương tay!” Thiếu niên này tuy hay khóc, nhưng phải biết đạo lý, bị Hạ Quân Bình gây thương tích, chỉ la to đòi báo thù, ngược lại biết cám ơn, cũng hiếm có!
Hạ Quân Bình ngu, lập tức cười “Là do ta quá sốt ruột, ra tay biết chừng mực, thương tổn tới Trần công tử.”
“Cái gì mà công tử, thiếu gia,” Yến thế tử cười ha ha chỉ vào Trần Thanh Tùng “Tiểu tử thích khóc này là thị vệ bên cạnh ta, tên Trần Thanh Tùng, bình thường chúng ta đều gọi là Tùng ca, Quân Bình cứ gọi tên là được rồi. Còn hai người này……” Yến thế tử lại chỉ vào hai thiếu niên còn lại, “Đây là A Bành và Hoành ca.”
Hạ Quân Bình vội vàng chắp tay chào ba người kia. A Bành vuốt ót, nhìn Hạ Quân Bình hỏi, “Quân Bình, ngươi học võ công từ ai vậy? Đao thứ nhất đâm ngực, đao thứ hai đâm cổ, là….. uy phong quá! Nhưng ngươi cất đao ở đâu vậy?” xong, dòm khắp người Hạ Quân Bình xem cất đao ở đâu.
Hạ Quân Bình chỉ khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng lạnh. Mọi người nhìn kỹ thấy trong bàn tay phải của Hạ Quân Bình đột nhiên xuất thanh chủy thủ ngắn dài chừng hai tấc. d.đ lê >quq$y don Thanh chủy thủ kia giống như những thanh chủy thủ thông thường, chuôi khảm đầy đá quý, châu ngọc gì đó, mà toàn thân đen nhánh, nhìn ra có điểm gì đặc biệt, nhưng khi lại gần, có thể cảm giác được thân nó tỏa ra khí lạnh, hiển nhiên phải là vật chỉ để trang trí.
Mắt Yến thế tử lập tức sáng lên, chỉ vào thanh chủy thủ “Quân Bình kiếm ở đâu được vật tốt như vậy? Thanh chủy thủ này mang theo sát khí, sợ rằng uống ít máu,” Yến thế tử vươn tay định sờ cái, nhưng tay chưa kịp đụng đột nhiên dừng lại, nghiêm túc hỏi, “Cái này phải là thanh thủy thủ ‘ ra khỏi vỏ là phải thấy máu’ chứ?” Đao kiếm nổi tiếng trong truyền thuyết đều rất hung tàn, hễ ra khỏi vỏ là phải nhuốm máu. Cây chủy thủ này dày đặc khí lạnh, biết có giống vậy ?
Hạ Quân Bình cười cười, thản nhiên đưa cây chủy thủ cho Yến thế tử xem, “Đây chỉ là thanh chủy thủ bình thường ta tìm được ở Ích Châu, xem là nổi tiếng gì. Về phần uống máu gì đó…..” Hạ Quân Bình nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, “ lại trong giang hồ, sao có thể dính máu?! Nếu muốn bị chém, dĩ nhiên là phải chém trước, thế tử có đúng ?”
Lời này ý là….
Yến thế tử lập tức hiểu ý, mấy người còn lại cũng hiểu, ánh mắt nhìn Hạ Quân Bình lại trở nên phức tạp hơn chút. Triệu Hoài Kỳ che miệng nén tiếng khóc “Bình ca nhi chịu khổ rồi!”
Trần Thanh Tùng liếc Triệu Hoài Kỳ cái, chịu khổ ràng là người bị Hạ Quân Bình chém chứ!
Mấy người này có thể là đánh nhau quen biết, bị Hạ Quân Bình ‘dạy dỗ’ trận, ngược lại càng thêm thân ít. Yến thế tử cũng gạt bọn họ, , “Các ngươi cũng biết tính tình của biểu muội ta rồi đó, biết nàng ta mua được ai, bắt được nhược điểm của ta, uy hiếp tố cáo với mẫu phi. Nếu , sao ta lại…” tới đây lại chắp tay tạ lỗi với Hạ Quân Bình, “Quân Bình ngàn vạn lần đừng vì chuyện này mà trở nên xa lạ với ta!”
Hạ Quân Bình vội vàng cười “Thế tử nghiêm trọng rồi! Chỉ là đùa giỡn tí mà thôi, lại ta ra tay chừng mực làm Tùng ca bị thương, người nên xin lỗi là ta mới đúng!” Yến thế tử tuy tuổi , nhưng lại rất biết cách giao tế, ví dụ điển hình nhất là trò chuyện với mọi người rất vui vẻ hòa đồng, người có địa vị cao lại nhân nhượng xin lỗi với người dưới. Hạ Quân Bình biết Yến thế tử là người thể đắc tội, lúc chuyện luôn rất cẩn thận.
Về phần Ngô đại tiểu thư kia…… Hạ Quân Bình lại chẳng coi ra gì, chỉ là đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, giật dây người khác làm việc cho mình thôi. lleqq&uy*do@n Nhờ tiếng Triệu lão gia, ở Nghi Đô, người có can đảm ra tay với nhiều lắm, nay còn có giao tình với Yến thế tử, hẳn là có ai có mắt tìm gây chuyện nữa.
Yến thế tử hào phóng mời mọi người vào quán ăn cơm. Trần Thanh Tùng nhân cơ hội kêu người làm của quán cơm mua quần áo cho thay. Mọi người vào phòng riêng ăn uống, chuyện, khí rất hài hòa.
Yến thế tử hỏi Hạ Quân Bình học võ ở đâu. Hạ Quân Bình cười “Lúc ở kinh thành, trong nhà có mời sư phụ dạy mấy năm quyền cước công phu, sau Ích Châu, hộ tống hàng cho Đồng An Đường, khó tránh khỏi gặp phải cướp và dân chạy nạn, đánh nhau ít, đánh nhiều quen tay thôi. Có điều, lúc đó, đánh phải liều, mới giữ được mạng nên ra tay rất có chừng mực.”
Huynh đệ Triệu Hoài An chỉ biết Hạ Quân Bình từng làm việc ở Đồng An Đường, nhưng chưa bao giờ nghe Hạ Quân Bình còn phải liều mạng giết ngươi như vậy, lúc này nghe thấy bị dọa cho mặt mũi trắng bệch. Triệu Hoài Kỳníu ống tay áo Hạ Quân Bình khóc “Bình ca nhi, ngươi khổ, rốt cuộc cũng về được nhà rồi!”
Hạ Quân Bình hào phóng cười “ có gì! Ngược lại đệ cảm thấy mấy năm qua sống rất tốt! Nếu cứ ở mãi trong nhà, theo như tính tính trước kia của đệ, sợ rằng đến giờ cũng chỉ là kẻ vô dụng thôi!”
Yến thế tử cười cười, chuyển sang đề tài khác. Mấy người này tuổi xa mấy, gia cảnh lại khá tương đồng, Yến thế tử cũng có ý làm quen nên khí rất vui vẻ. Ăn uống hồi, Yến thế tử đột nhiên với Hạ Quân Bình, “Quân Bình có tính toán gì cho tương lai ? Nếu ghét bỏ đến phủ ta ! Mọi người bằng tuổi nhau, tình tính cũng hợp, Quân Bình võ nghệ cao cường, vào vương phủ nhất định có đất dụng võ!”
Yến thế tử ràng là chiêu dụ người.
Mắt Triệu Hoài An lóe lên, lặng lẽ đá Hạ Quân Bình cái, ý bảo nhanh đồng ý. Hạ Quân Bình tuy là biểu đệ của , nhưng dù gì nhà họ Hạ xuống dốc, nay chỉ còn lại mình Hạ Quân Bình, dù Triệu lão gia có lòng ‘vun trồng’ chỉ sợ cũng bằng được làm thị vệ bên cạnh Yến thế tử. Yến thế tử là do chính phi của Yến vương sinh, nổi tiếng thông minh nhanh trí, rất được Yến vương thương, nếu theo Yến thế tử, dù tương lai thiên hạ thế nào, tóm lại Yến thế tử đều kế thừa Yến vương, Hạ Quân Bình nếu được Yến thế tử tin tưởng, nhất định có tiền đồ sáng lạng.
Hạ Quân Bình nghe vậy lại chậm rãi lắc đầu, khéo léo từ chối, “Ý tốt của thế tử Quân Bình xin nhận, nhưng giờ Quân Bình còn chuyện phải xử lý, sợ rằng thể ở Nghi Đô lâu dài. Xin đợi hai năm nữa, sau khi giải quyết hết mọi chuyện đến dốc sức cho thế tử!”
Yến thế tử tuy bị từ chối, nhưng vẫn nổi giận, cười hỏi “Quân Bình phải mới đến Nghi Đô sao? Sao lại vội vã rồi? Ngươi định đâu?”
Triệu Hoài An cũng kinh ngạc hỏi “Bình ca nhi, đệ gì vậy? đâu? Trừ Nghi Đô đệ còn có thể đâu? Nay chỉ có mình đệ, chẳng lẽ đệ nỡ để lẻ loi ở đây hay sao?” Dứt lời, Triệu Hoài An bỗng nhớ tới cuộc chuyện trong quán trà lúc nãy, thầm nghĩ, chẳng lẽ Bình ca nhi hiểu lầm và Ngô tướng quân có tư tình, nến mới tức giận bỏ ?
Ngược lại Triệu Hoài Kỳ đoán được, cười hắc hắc, phất tay với Triệu Hoài An, “Đại ca đừng đoán mò, ta nghĩ, chắc chắn là vì Bình ca nhi bỏ được tiểu tình nhân ở Ích Châu thôi! Đại ca cũng biết đó, lúc trước cứu Bình ca nhi là hai huynh muội…” Triệu Hoài Kỳ cố ý kéo dài chữ ‘muội’, vẻ mặt chọc ghẹo.
Hạ Quân Bình cũng phủ nhận, cười cười .
Yến thế tử nghe vậy vỗ tay cười to, Trần Thanh Tùng và A Bành, Hoành ca cũng ồn ào chọc “ ngờ Bình ca nhi lại là kẻ si tình!”
“ nương kia nhất định là rất xinh đẹp, nếu sao có thể khiến Bình ca nhi lưu luyến mãi quên chứ?”
Hạ Quân Bình cười cười, thản nhiên “Tất nhiên nàng rất xinh đẹp, tình tính lại rất…. đặc biệt.”
“Đặc biệt?” Yến thế tử nghe xong lặp tức nghĩ sai, chớp chớp mắt cười hì hì hỏi, “Đặc biệt như thế nào? Chẳng lẽ…. hì hì……”
Hạ Quân Bình cau mày nhìn bọn họ, giải thích được, suy nghĩ chút mới “Giống như Tùng ca nhi vậy, mình đấu năm sáu người có vấn đề gì! Ra tay rất lưu loát, giết người như cắt củ cải!” Lúc Hạ Quân Bình ra lời này, hai mắt lóe sáng, vẻ mặt hận như mình thể học được bản lĩnh ‘cắt củ cải’ đó, khiến mấy người còn lại đều phải rùng mình.
Mọi người “…..”
Last edited by a moderator: 23/3/16