1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại làm nữ thổ phỉ - Tú Cẩm ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 23


      Nhóm hộ vệ của đội buôn phía trước nhanh chóng kiểm kê số xác chết đất, có năm hộ vệ chết, còn lại đều là xác dân chạy nạn, có hơn mười tám người, đáng sợ là trong đó có mười hai người có nguyên nhân chết rất giống, ba người bị cắt ngang cổ, chín người bị mũi tên cắm ngay cổ.

      Từ hôm qua khi thấy xe ngựa của Tống Duệ Văn cứ theo, nhóm hộ vệ của đội buôn đằng trước tỏ vẻ rất xem thường, việc này cũng có gì lạ, bọn họ là do đội buôn tốn nhiều tiền thuê, thu tiền của đội buôn để bảo vệ, còn xe ngựa của Đồng An Đường cứ bám theo sau, muốn hưởng ké mà bỏ tiền.

      Nhưng sau trận này, nhóm hộ vệ dám khinh thường nữa, cảm giác giống như nằm mơ, nhưng mười mấy xác chết vẫn còn hơi ấm nằm đất kia nhắc nhở bọn họ tất cả là . Tiểu nương mảnh mai này dùng sức của người chấm dứt sinh mạng của mười hai người với cách thức tàn nhẫn, sau đó, lại thản nhiên lau đại cây dao rỉ máu lên ống tay áo rồi cất , xong chui vào xe ngựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

      “Huynh hỏi xem thử bọn họ có phải gây thù người nào hay ?” Trác Vân tuổi , sức yếu, trải qua trận chiến kịch liệt mới rồi gần như kiệt sức, vừa lên xe ngựa rũ người, dựa vào vách xe híp mắt nghỉ ngơi, với Tống Duệ Văn, “Nhóm dân chạy nạn này hẳn là có người cầm đầu xúi giục, còn có cả cung tên, chắc chắn là nhằm vào đội buôn đó. Huynh nhắc nhở họ tiếng !” Dứt lời, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát phát ra tiếng ngáy .

      Hạ Quân Bình vén rèm xe thò đầu vào, vừa định mở miệng chuyện, thấy Trác Vân nằm im nhúc nhích, nghĩ nàng bị thương, sợ đến mức hít hơi lạnh, hỏi “Trác Vân, ngươi làm sao vậy? Có phải bị thương hay ? Để ta nhìn xem!” Vừa vừa dùng cả hai tay hai chân bò lên xe ngựa.

      Tống Duệ Văn bị hoảng lúc này tỉnh táo lại chút, “Phương nương bị thương, chỉ là quá mệt mỏi, mới nghỉ ngơi lấy lại sức.” Tống Duệ Văn thấy tay Hạ Quân Bình có vệt máu đỏ sẫm, sắc mặt trắng nhợt, lập tức lôi Hạ Quân Bình xuống xe, “Nhanh xuống đây ta băng bó cho, chữa nhanh cánh tay này có thể bị phế đó! Đúng rồi, còn Trụ Tử và bọn Tiểu Sơn đâu?”

      Tống Duệ Văn nhảy xuống xe, nhìn xung quanh vòng, Trụ Tử dẫn bọn Tiểu Sơn kiểm lại hàng, ba người cũng bị thương, quần áo có rất nhiều vết máu. Tống Duệ Văn quan tâm chuyện nhắc nhở đội buôn đằng trước tiếng, vội vàng kêu bọn họ tới để băng bó vết thương.

      Cũng may bọn họ buôn bán dược liệu, trong xe có sẵn ít thuốc cầm máu, Tống Duệ Văn bận rộn tới lui gần nửa canh giờ mới băng bó xong cho cả bọn. Nhóm hộ vệ của đội buôn phía trước thấy bọn họ có thuốc cũng đành mặt dày tới xin, Tống Duệ Văn phải người keo kiệt, tự mình đưa dược liệu đến tận tay họ, thuận tiện chào chủ đội buôn….

      Lúc Trác Vân bị xe ngựa lắc cho tỉnh lại trời tối, nàng mở mắt phát mình nằm lưng Hạ Quân Bình, Hạ Quân Bình bị nàng đè phía dưới. lleqvys ./don Hạ Quân Bình cũng ngủ, còn phát ra những tiếng ngáy , hai mắt nhắm nghiền, khẽ nhíu mày, hiển nhiên là ngủ sâu.

      Trụ Tử dựa vào người Trác Vân, nàng vừa tỉnh, Trụ Tử cũng tỉnh theo, dụi dụi mắt, mơ màng nhìn Trác Vân, lại mơ màng vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, lẩm bẩm , “Đây là đâu?”

      Tống Duệ Văn day day huyệt Thái dương “Nơi này là Phong Trấn, tối nay chúng ta ngủ lại đây.”

      Tống Duệ Văn vừa xong, xe ngựa từ từ dừng lại, bên ngoài có người cúi đầu chào , “Ông chủ Tống, tới nhà trọ rồi!” Giọng người kia rất cung kính, nhưng phải giọng người đánh xe.

      Tống Duệ Văn giọng giải thích, “Là người của Kim Châm Phường.”

      Trác Vân lập tức hiểu ý, Kim Châm Phường hẳn là đội buôn lớn đằng trước.

      “Lưu nhị thiếu bên đó tặng cho chúng ta ít bạc.” Trụ Tử chen miệng , trong giọng khó nén hưng phấn, “Ta lớn từng này còn chưa thấy nhiều bạc như vậy bao giờ, ước chừng bàn chứ chẳng ít!”

      Tiếng chuyện của ba người đánh thức Hạ Quân Bình và huynh đệ Tiểu Sơn. Hạ Quân Bình vuốt mắt , “Trác Vân cứu mạng bọn họ, cho mấy chục lượng bạc cũng chẳng đáng gì!”

      Tiểu Sơn và Tiểu Kiều dám chen miệng, chỉ thỉnh thoáng nhìn lén Trác Vân cái, trong mắt đầy vẻ kính sợ. Hai người mặc dù nghe từ lâu Trác Vân là sư phụ của Hạ Quân Bình, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của nàng nên nghĩ dù gì cũng chỉ là tiểu nương……

      Cho đến hôm nay, khi Trác Vân thản nhiên giết mười hai người liên tiếp, mới khiến Tiểu Sơn và Tiểu Kiều hoàn toàn kinh sợ. Thực tế là tất cả mọi người đều bị dọa sợ, đường đến Phong Trấn ai cũng dám thở mạnh.

      người Trác Vân có hai vết thương, ở vai trái, cổ, đều do mũi tên xẹt qua gây ra, cũng nặng, chỉ hơi rách da, rỉ ra chút máu. lle.quý.don@ Vì nàng là nương, Tống Duệ Văn cũng ngại bôi thuốc băng bó cho, đành để nàng ngủ cả đường để lấy lại sức.

      Trong xe ngựa ánh sáng lờ mờ, thấy vết thương của Trác Vân, nhưng vừa xuống xe, Hạ Quân Bình lập tức phát cổ nàng có vết máu, “A……” Hạ Quân Bình thét lên tiếng, chỉ vào cổ Trác Vân, gấp đến độ nhảy dựng lên, “Trác Vân! Cổ ngươi chảy máu!” vừa hét vừa tới gần đặt tay lên miệng vết thương.

      Cổ Trác Vân trắng nõn mịn màng, lại ấm áp. Hạ Quân Bình tới gần mơ hồ ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của thiếu nữ người nàng, đột nhiên ngơ người, đầu óc bỗng trống rỗng.

      sao chứ?” Trụ Tử nhìn nhìn rồi lắc đầu, “Chỉ bị rách da, vết thương kết vảy rồi, sao!” Ở nông thôn, trẻ con đều được nuôi thả, vết thương như vậy có gì là to tát, Trụ Tử thấy nhiều nên lo lắng.

      “Lỡ để lại sẹo sao?” Hạ Quân Bình được cơn gió lạnh thổi tỉnh, lo lắng hỏi. Hạ Quân Bình muốn lại gần Trác Vân thêm chút nữa, lại lo càng tiến về trước càng vạn kiếp bất phục. Hạ Quân Bình khẽ cắn rắng, rốt cuộc vẫn quyết định lui về sau bước, nhìn lướt qua mặt Trác Vân, rồi lấy tay ra.

      Tống Duệ Văn nheo mắt nhìn Hạ Quân Bình cái, chậm rãi , “Lát nữa ta chế thuốc bôi cho, bôi vài lần có sẹo.”

      Trác Vân phất tay, thờ ơ, “ sao! Có sẹo cũng có gì ghê gớm!” Kiếp trước người nàng có ít sẹo, toàn là vết đao kiếm chém, giờ há có thể bận tâm vì vết sẹo thế này.

      Kim Châm Phường sớm đặt nhà trọ ở Phong Trấn, gồm hai viện. Vì nhóm Trác Vân có ơn với họ nên Lưu nhị thiếu cố ý nhường bốn căn phòng tốt cho bọn họ. Trác Vân và Tống Duệ Văn mỗi người phòng, còn lại Trụ Tử, Hạ Quân Bình và huynh đệ Tiểu Sơn hai người phòng. Lần này Hạ Quân Bình có ý kiến gì.

      Hạ Quân Bình bỗng trở nên yên tĩnh cách lạ thường, còn ầm ĩ ngừng như trước đây, cũng gây khó dễ cho huynh đệ Tiểu Sơn, trời vừa tối lập tức vào phòng trốn trong đó, biết nghĩ gì. Tiểu Kiều nhiều lần muốn mở miệng hỏi nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Quân Bình, lời vừa mới lên tới khóe miệng nuốt vào lại.

      Đến tối, Tống Duệ Văn và Trụ Tử đem quà cám ơn của Lưu nhị thiếu đến phòng Trác Vân.

      Sau khi chuyện lúc, Tống Duệ Văn muốn thẳng vào việc chính, Trác Vân lại đột nhiên mở miệng, “Ông chủ Tống cảnh báo Lưu nhị thiếu rồi phải ?”

      Tống Duệ Văn nhíu mày, khuôn mặt vốn lạnh nhạt lộ vẻ giễu cợt, “Huynh đệ trong nhà lục đục nhau thôi, việc này hiếm!”

      Trác Vân nhớ lại kiếp trước trong thành Ích Châu từng có đội buôn tên Kim Châm Phường, nhưng buôn bán cũng lớn, ông chủ họ Lưu, là người béo ụt ịt chuyên mặt quần áo lụa là, thường lưu luyến trong các kỹ viện ở Ích Châu. Ông chủ Lưu từng tới Tiểu Hồng Lâu quăng ít tiền muốn nụ hôn của hoa khôi, có điều hoa khôi của Tiểu Hồng Lâu đâu phải người ông chủ Lưu có thể lại gần, sau Trác Vân đành bất đắc dĩ ra gặp lần, rồi sau thấy nữa.

      Trác Vân so sánh ông chủ Lưu trong ký ức và vị Lưu nhị thiếu này với nhau, khẳng định phải là người. biết đời trước có phải Lưu nhị thiếu chết trong kiếp nạn lần này nên chủ Kim Châm Phường mới là người khác ? Nàng sống lại có phải thay đổi số phận của Lưu nhị thiếu? Như vậy, cuộc đời của Lục Phong có lẽ cũng thay đổi?

      “Đây là quà cám ơn Lưu nhị thiếu đưa tới, Phương nương chớ từ chối, nếu nhờ nương giúp đỡ, chỉ sợ cả đoàn họ đều phải chết đường. chỉ Lưu nhị thiếu, mà cả chúng ta cũng được nhờ, chỉ tiếc Tống mỗ có vật gì quý báu, thể tỏ lòng biết ơn với Phương nương!” Trải qua việc này, thái độ của Tống Duệ Văn với Trác Vân lại mơ hồ có hơi thay đổi.

      Lúc chạm trán với dân chạy nạn, Tống Duệ Văn nghĩ tính mạng mình mất ở chỗ đó, ngờ nhờ Trác Vân ra tay mà thay đổi số kiếp, quả thực là vừa ngoài ý muốn lại khiếp sợ. Tống Duệ Văn sớm biết Trác Vân thông minh, gan dạ hơn người, nên luôn đối với nàng rất khách khí, ngờ nàng lại có bản lĩnh đến mức đó, càng ngờ, nàng có thể giết người cách thản nhiên như vậy. Hình ảnh Trác Vân với khuôn mặt đầy máu, thản nhiên nhảy lên xe ngựa khiến Tống Duệ Văn vô cùng khiếp sợ, như là thấy được Tu La trong địa ngục, đến giờ vẫn còn hơi sợ.

      Trụ Tử trợn mắt nhìn chằm chằm vào mấy cái mâm đựng bạc trắng, nhưng thấy Trác Vân lên tiếng nên cũng dám cầm.

      Trác Vân cười cười, lấy thỏi bạc trong mâm quăng cho Trụ Tử, , “Cái này cho đại ca chơi, phần còn lại….” Nàng thản nhiên đẩy nguyên mâm bạc tới trước mặt Tống Duệ Văn, nghiêm mặt , “Làm ăn lúc nào cũng thiếu tiền, số bạc này ta giữ trong tay cũng vô dụng, chẳng bằng đưa cho ông chủ Tống, đến đầu xuân sang năm, chắc chắc từ nó chúng ta có được nhiều tiền hơn nữa!”

      Trụ Tử được thỏi bạc cảm thấy hài lòng, quan tâm Trác Vân xử lý số bạc còn lại như thế nào, hớn hở nhét thỏi bạc vào trong ngực, cười hì hì với Trác Vân, “Mấy ngày trước đại ca chấm xấp lụa đỏ rất đẹp, chờ chúng ta về, đại ca mua nó về cho Nhị nha may bộ quần áo xinh đẹp!”

      Tống Duệ Văn ho tiếng, “Phương nương phóng khoáng như vậy vốn là chuyện tốt, nhưng thói đời ngày nay luôn có người chịu nổi khi thấy người khác sống tốt hơn mình, này nọ. Phương nương cứ theo mọi người ra ngoài bôn ba như vậy, giờ tuổi còn thôi, vài năm nữa sợ rằng có ảnh hưởng tốt với thanh danh.”

      Trụ Tử nghe vậy sững sờ nhìn Trác Vân, hỏi , “Nhị nha, ông chủ Tống gì vậy? Ta mới vừa mua đồ cho muội, lên tiếng dạy dỗ?!”

      Trác Vân kéo ống tay áo Trụ Tử, nhìn thoáng qua ý bảo yên lặng chút, quay đầu với Tống Duệ Văn, “Ý ông chủ Tống là……”

      Tống Duệ Văn giơ tay che môi, ho khan tiếng, , “Về sau, nếu Phương nương mặc đồ nam, có lẽ tiện hơn nhiều.”

      Sáng sớm hôm sau, Trác Vân thay bộ đồ nam, tinh thần phấn chấn ra khỏi phòng, cười híp mắt chào Hạ Quân Bình uể oải vươn mình, để ý ánh mắt ngạc nhiên của Hạ Quân Bình, nhảy lên xe ngựa, quay đầu lại, vẫy tay với Hạ Quân Bình, “Còn đứng đó làm gì, mau lên xe?”
      Last edited: 8/3/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 24

      Chân núi Tiểu Du, dốc Hoàng Thạch.

      Từ khi Yến vương khởi binh mưu phản vào đầu năm trước, vùng Ích Châu càng ngày càng loạn, hai ba ngày lại có lần đánh nhau, khiến cho đội buôn đường này cũng giảm bớt rất nhiều. Hứa Nhị mặt rỗ dẫn đám huynh đệ trong sơn trại ra ngồi dưới gốc cây bên sườn núi, vừa vung ống tay áo quạt gió vừa oán hận trời quá nóng.

      Núi Tiểu Du gần nửa tháng nay giọt mưa nào, thời tiết lại càng ngày càng nóng, mặt trời như sắp rớt xuống nướng cháy cả mặt đất.

      “Lão đại, lão đại…..” Phú Quý chạy xuống chân núi thám thính tình hình bỗng vừa la lớn vừa chạy đến trước mặt Hứa Nhị mặt rỗ, kích động đến đỏ bừng cả mặt, “Lão đại, có bầy dê béo tới, ước chừng mười mấy chiếc xe ngựa, hàng hóa chất thành đống như đống núi, quan trọng là chỉ có sáu bảy người hộ tống!”

      Hứa Nhị mặt rỗ vừa mừng vừa sợ, trong vui mừng lại có chút nghi ngờ, sờ sờ cằm hỏi, “Ngươi có nhìn ? Có chắc là phải xe ngựa của Đồng An Đường?”

      đoạn đường đến Ích Châu này, ai biết Đồng An Đường có hai ‘sát tinh’ rất trẻ, dáng vẻ tuấn tú, giỏi võ công, quan trọng là khi hai người đó giết người quả chẳng khác gì Tu La đầu thai, có rất nhiều băng cướp thảm bại dưới tay hai người, nên vừa nghe xe ngựa của Đồng An Đường là bọn cướp lập tức chạy mất dép, cho dù trong xe ngựa có là núi vàng núi bạc cũng dám đụng tới.

      Phú Quý vỗ ngực , “Nếu là xe ngựa của Đồng An Đường, đệ sao dám chạy tên báo tin! Tiểu đệ nhìn kỹ rồi, xe có cờ của Đồng An Đường, cũng có mùi thuốc, chắc chắn là đội buôn mới biết trong núi Tiểu Du có hùng là đại ca đây mới dám xông vào!”

      Hứa Nhị mặt rỗ nghe tiểu đệ tâng bốc thấy rất thoải mái, phủi phủi bụi quần áo, nhảy lên, ngoắc mười tiểu đệ khác ngồi rải rác dưới gốc cây, hét lớn “Các huynh đệ mau chấn chỉnh tinh thần, chúng ta xuống núi kiếm tiền!” Dứt lời, dần đẫu đoàn người nghênh ngang xuống núi.

      Chưa xuống tới chân núi, Hứa Nhị mặt rỗ thấy đám ‘dê béo’ kia, tổng cộng gần hai mươi chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa. Trước sau chỉ có sáu bảy hộ vệ cỡi ngựa, Hứa Nhị tra xét vòng, thấy hai ‘sát tinh’ kia, rốt cuộc yên lòng.

      Hứa Nhị vung tay lên với đám huynh đệ sau lưng, bọn họ hiểu ý, lập tức xách đao chạy ra đường ngăn xe ngựa lại. Phú Quý ngẩng đầu ưỡn ngực, hắng giọng to, “Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua phải để lại lộ phí!”

      Mấy người còn lại cũng bắt chước kêu theo, vừa vung đao vừa rống to ý đồ dọa sợ đội buôn kia.

      Đoàn xe kia từ từ dừng lại. Rèm của chiếc xe ngựa dẫn đầu bị vén lên góc, từ trong lộ ra khuôn mặt trẻ tuấn, mày kiếm mắt sáng, ràng vẻ mặt rất văn nhã, lại có đôi mắt đen sâu thẳm lóe ra ánh sáng lạnh, khiến người ta rét mà run.

      Đúng là sợ cái gì gặp cái đó! Hai chân Hứa Nhị mềm nhũn, sợ run cả người, kêu lên tiếng, kịp lời với các huynh đệ quay đầu bỏ chạy lên núi. Mấy tên còn lại, biết chuyện gì xảy ra chỉ ngây ngốc nhìn theo bóng lưng đại ca mình từ từ biến mất sườn núi, vuốt đầu bàn tán, “Đại ca sao vậy? Tự nhiên lại chạy mất tiêu?”

      lúc đó, thiếu niên xe ngựa cau mày nhảy xuống, liếc bọn họ cái, lạnh lùng , “Đó là Hứa Nhị mặt rỗ? Sao, lần trước thua thảm dưới tay ta, hôm nay muốn lấy lại danh dự? Dẫn theo người ít quá, mười người các ngươi còn đủ tiểu gia ta nhét kẽ răng kìa!” Dứt lời, thiếu niên lại nghiêng đầu với người trong xe ngựa, “Chỉ có mấy tên tép riu thôi, nháy mắt là xong! Ngươi ngủ !”

      “Là hai sát tinh!” Phú Quý lập tức nhận ra, phất tay ra hiệu với mấy tên còn lại, cười khan tiếng liên tục lùi về sau.

      Hạ Quân Bình bước về trước hai bước, đám cướp kia lại giống như đàn chim bị giật mình, lập tức chạy tán loạn.

      Thấy vậy Hạ Quân Bình vươn tay, mất hứng lắc đầu, xoay người nhảy lên xe ngựa lại.

      Trác Vân trong bộ đồ nam, thấy Hạ Quân Bình lên liếc nhìn cái. Lưu nhị thiếu nghiêng người dựa vào vách xe, thỉnh thoáng lại nhìn trộm Trác Vân, ánh mắt ôn hòa. Hạ Quân Bình thấy vậy bèn ngồi vào giữa Trác Vân và Lưu nhị thiếu, chắn tầm mắt của Lưu nhị thiếu.

      bốn năm năm trôi qua, chỉ có Hạ Quân Bình trở thành thiếu niên tuấn, Trác Vân cũng dần dần nẩy nở, tỏa ra ánh sáng bức người, dù mặc đồ nam cũng khó giấu được vẻ đẹp rực rỡ của mình. Người biết nàng là nữ, chỉ cảm thán tiểu tử này tuấn tú, nhưng cũng có những người biết nàng là nữ tử như Lưu nhị thiếu.

      Hạ Quân Bình cảm thấy, Lưu nhị thiếu có ý với Trác Vân, để Lưu nhị thiếu nhìn chằm chằm Trác Vân nữa, Hạ Quân Bình thể tìm chuyện để với Lưu nhị thiếu, “…….. Nghe Đại thiếu gia của quý phủ bị té ngựa hồi đầu năm, chậc chậc, xui xẻo quá…….”

      Việc hai thiếu gia nhà họ Lưu hòa thuận là việc ai biết ở Ích Châu, mấy năm trước, Lưu đại thiếu phái người giật dây dân chạy nạn cướp đội buôn do Lưu nhị thiếu dẫn , bị Trác Vân phá vỡ kế hoạch, sau đó được Trác Vân cảnh báo. Nay, Lưu đại thiếu lại bất ngờ té ngựa gãy chân, nếu do Lưu nhị thiếu làm, Hạ Quân Bình nhất định tin.

      Lưu nhị thiếu lại như nghe ra ý trong lời Hạ Quân Bình, thản nhiên đáp, “Đúng vậy, nếu đại ca khỏe mạnh như thường, ta phải khổ sợ tự mình giao hàng thế này, còn phiền Hạ công tử và Phương nương giúp đỡ. Nếu có hai người, chắc chắn ta bình yên qua được đoạn đường này.”

      Lưu nhị thiếu vốn chỉ với ông chủ Tống mượn Trác Vân, ngờ Hạ Quân Bình biết được cũng đòi theo vì yên tâm để Trác Vân mình với tên Lưu nhị thiếu lòng dạ khó lường này. d. đ lquy.wgd#4on Hạ Quân Bình nghĩ, Lưu nhị thiếu ngoài mặt nho nhã lịch , nhưng thực tế lại là kẻ hung ác, vô liêm sỉ, nếu có ý với Trác Vân, chừng dùng thủ đoạn hiểm gì đó.

      ‘Nha đầu Phương Trác Vân kia mặc dù giỏi võ, nhưng rốt cuộc là nha đầu ngốc chưa từng trải, nếu bị Lưu nhị thiếu lừa phải làm sao ?!’ Hạ Quân Bình nghĩ.

      Lưu nhị thiếu có vẻ ngoài tệ, lại luôn tỏ vẻ nho nhã, dịu dàng trước mặt Trác Vân, trong thành Ích Châu ít nương mê , Hạ Quân Bình tự cho mình phải có nhiệm vụ bảo vệ để Phương Trác Vân bị quyến rũ.

      Hạ Quân Bình ngắm Trác Vân lệch đầu ngủ, thấy nàng hơi cau mày, định đưa tay vuốt phẳng nó ra, vừa vươn tay, chợt nhớ tới Lưu nhị thiếu nhìn chằm chằm bên cạnh, bèn cố nhịn, chỉ vỗ lên đầu nàng, dịu dàng , “Nếu khó nằm dựa lên người ta .”

      Trác Vân mơ màng “Ừ” tiếng, nhưng vẫn nhúc nhích. Hạ Quân Bình thấy vậy, rốt cuộc nhịn được đưa tay đẩy đầu nàng đặt lên vai mình, xong nghiêng đầu cười cười với Lưu nhị thiếu, vẻ mặt đắc ý.

      Mặt Lưu nhị thiếu hơi cương tí, gượng cười, cúi đầu nhìn hai người.

      Đoàn người bình yên đến Hồng Thành đất Yến, Lưu nhị thiếu vội vàng làm ăn, Trác Vân và Hạ Quân Bình dạo chung quanh.

      Trác Vân và Hạ Quân Bình lần này chỉ vì hộ tống Lưu nhị thiếu, chủ yến vẫn là nghĩ đến đất Yến tìm chút gì đó hay ho quý hiếm về làm quà cho ông chủ Tống.

      Mấy năm nay, Tống Duệ Văn làm ăn thuận buồm xuôi gió, chỉ mấy năm mở thêm bốn nhà Đồng An Đường ở Ích Châu, có khuynh hướng trở thành hiệu thuốc lớn nhất ở đó.

      Tống Duệ Văn tuổi còn trẻ tự mình lập nên sản nghiệp lớn như vậy, người lại nho nhã tuấn tú, hơn nữa có phụ mẫu dưới có huynh đệ tỉ muội, nương nào gả vào là chủ mẫu làm chủ gia đình. Mối tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng khó tìm, nên trong thành Ích Châu biết có bao nhiêu nhà muốn chọn Tống Duệ Văn, mỗi ngày người tới cửa làm mai nhiều tới mức sắp đạp phá cổng nhà. Đến tháng trước, rốt cuộc nhờ Nhạc thần y nổi tiếng trong thành làm mai mới kết duyên với nữ nhi của ông chủ Hàn cửa hàng bạc Long Phượng.

      Ông chủ Tống thành thân tất nhiên phải chuyện đùa, là tiểu đệ của ông chủ Tống, Trác Vân và Hạ Quân Bình quyết định phải tặng quà to. Nhưng hai người dạo khắp Ích Châu vẫn tìm thấy món nào vừa lòng, bèn bàn bạc, quyết định đến đất Yến thử vận may, đúng lúc Lưu nhị thiếu cần đến đất Yến giao hàng, hai người mới quyết định hộ tống luôn.

      Hồng Thành tuy phồn hoa bằng Ích Châu, nhưng nơi này thuộc quyền của Yến vương, có rất nhiều thương nhân Tây Bắc đến mở tiệm, chủng loại hàng hóa hoàn toàn khác với Ích Châu, có hương liệu của Ả Rập, Nhân sâm, ngà voi, sừng tê giác, các loại đá quý của châu Âu, những thứ rất hiếm thấy ở Ích Châu.

      Trác Vân và Hạ Quân Bình quen đường, tất nhiên biết phải đến đâu tìm đồ, lát đến Trân Bảo Lâu. llexqu,.yxd@on Hai người mặc dù ăn mặc giản dị, nhưng quần áo người đều được may từ loại vải tốt nhất trong cửa hàng nhà họ Lưu, người làm trong Trân Bảo Lâu gặp qua nhiều người, mắt nhìn người tệ, biết hai người là khách quý, lập tức chào đón ân cần, nhiệt tình hỏi “Hai vị muốn mua gì? Hôm qua tiệm mới nhập lô hàng từ châu Âu, có hồng ngọc thượng hạng và hương liệu, hai vị có muốn xem thử ạ?”

      Hạ Quân Bình khí phái vung tay lên, “Lấy hết ra cho ta xem thử!” Bình thường Hạ Quân Bình tiêu xài phung phí, ăn mặc cũng xa xỉ, nên để dành được ít bạc.

      Người làm thích nhất là gặp được khách hàng hào phóng như vậy, vừa cười lấy lòng vừa xoay người vào nhà trong ôm ra mấy hộp đựng đồ tinh xảo làm từ gỗ đàn, rồi cẩn thận mở ra hộp đầu tiên, bên trong là bộ trang sức bằng hồng ngọc. Trang sức của châu Âu và Đại Chu khác xa nhau, thích dùng ngọc lớn, từng viên hồng ngọc lớn đỏ tươi, tỏa ra ánh sáng hoa lệ.

      Vừa thấy bộ trang sức hô hấp của Hạ Quân Bình bỗng chậm lại, ánh mắt tự chủ ngắm nhìn đôi môi đỏ mọng của Trác Vân. Trác Vân có da trắng hơn tuyết, môi đỏ mọng, mắt đen, tuy khác hẳn với vẻ thanh nhã của nữ tử triều Đại Chu, nhưng đối với Hạ Quân Bình lại là loại hấp dẫn cực mạnh. Hạ Quân Bình lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt dù xoa phấn vẫn tỏa sáng của Trác Vân, nghĩ thầm rốt cuộc đôi môi đỏ mọng này và hồng ngọc trong hộp cái nào đỏ hơn.

      “Ta mua cái này!” Hạ Quân Bình chưa hỏi kỹ giá tiền lên tiếng muốn mua. Người bán nghe vậy lập tức hớn hở , “Ngài có mắt nhìn, trang sức hồng ngọc tốt như vậy phải dễ kiếm đâu! Tiểu nhân làm trong tiệm này hai năm mà tổng cộng chỉ thấy đúng hai bộ! À, còn có những cái này….” Người bán vội vàng mở những hộp gỗ còn lại ra, liến thoắng giới thiệu.

      Trác Vân bất đắc dĩ liếc Hạ Quân Bình cái, vỗ vai , “Bộ trang sức lớn thế này, ít nhất cũng phải hai trăm lượng, trong tay ngươi có nhiều tiền vậy sao?” Hơn nữa, ông chủ Tống là nam nhân, tặng trang sức có phải được thỏa đáng lắm ?!

      Hạ Quân Bình cẩn thận nâng chiếc hộp lên ngắm nhìn, cười , “Tất cả bạc của ta dư sức mua bộ này!” Dù đủ, cũng nghĩ biện pháp mượn tạm, Trụ Tử đại ca cũng có ít tiền!

      Trác Vân thấy vẻ mặt thiết tha của Hạ Quân Bình biết mình khuyên được, cũng lười quan tâm nữa, cúi đầu nhìn những món bên cạnh.

      chỉ ông chủ Tống sắp thành thân, đại ca nàng cũng đến tuổi rồi, phải chuẩn bị trước ít, tránh sau này luống cuống. Trác Vân vừa nghĩ vừa đưa món đồ mình chọn cho người bán. Người bán cười toe toét nhận lấy gói lại.

      Trác Vân vui vẻ chọn, chợt nghe thấy giọng nữ cao vang lên từ sau lưng, “Bộ trang sức này tệ, ta lấy nó!”

      Trác Vân khẽ nhíu mày, chợt nghe Hạ Quân Bình với giọng vui, “Ta mua rồi!”

      Người bán khom lưng, áy náy , “ xin lỗi tiểu thư, bộ trang sức này được vị khách kia mua. Nếu tiểu thư muốn, bằng hãy xem thử những bộ này, ở đây còn rất nhiều bộ đều từ châu Âu xa xôi chở về, đừng Hồng Thành, ngay cả khắp đất Yến cũng khó mà kiếm được hàng tương tự đó!”

      Thiếu nữ kia giận , “Bản tiểu thư thích bộ này, ngươi dám bán cho ta, chờ coi ta có phá nát cửa tiệm của các ngươi hay !”

      Giọng điệu điêu ngoa tùy hứng như vậy, chín phần là thiên kim tiểu thư nhà quan nào đó, bằng , thể vừa mở miệng muốn phá nát cửa tiệm nhà người ta.

      Trác Vân muốn gây rắc rối ở đất Yến, bèn thở dài, định khuyên Hạ Quân Bình, muốn Hạ Quân Bình lại trỗi tính thiếu gia lên Hạ Quân Bình cau mày, lạnh lùng lớn lối! ngờ trong Hồng Thành lại có kẻ hống hách lý như vậy, vừa há miệng đòi phá nát cửa tiệm nhà người ta, ngươi cho rằng cả Hồng Thành là nhà ngươi?”

      Thiếu nữ kia được nuông chiều từ , kiêu căng thành thói, ngờ trong Hồng Thành nho này lại có kẻ dám cãi lời mình, lập tức giận tái mặt, quan sát thấy Hạ Quân Bình chỉ ăn mặc kiểu bình thường, lại lộ ra vẻ uy nghiêm khó thành lời, khiến nàng ta càng thích, chỉ vào Hạ Quân Bình với đám hộ vệ sau lưng, “Bắt tên láo xược này lại cho ta, rạch mắt , xem có còn dám vô lễ với bản tiểu thư nữa !”

      Trác Vân kinh hãi, lập tức xoay người kéo tay Hạ Quân Bình định bỏ chạy, ngờ những hộ vệ kia lại làm lơ trước mệnh lệnh của thiếu nữ kia, trong đó có hộ vệ cao gầy liếc Hạ Quân Bình cái rồi “Đại nhân lệnh thuộc hạ bảo đảm an toàn của tiểu thư, ngăn cho tiểu thư gây chuyện. Nếu đại nhân biết chúng thuộc hạ đánh người lung tung, đại tiểu thư có người che chở phải sợ, nhưng chúng thuộc hạ sợ là thoát khỏi tội.”

      Vị tiểu thư kia tức giận đến mức run rẩy cả người, hung hăng dậm chân, chỉ tay vào hộ vệ đó , “Được! Được! Đừng cho là ta biết các ngươi đều xem thường ta! Cho rằng nữ nhân kia vào cửa nhà họ Ngô ta là ta được ai thương nữa, tự xem lại xem ả ta là thứ gì, quả phụ cũng dám mơ tưởng được vào cửa nhà họ Ngô! Hừ! chờ ta đón tổ mẫu về, đến lúc đó cho các ngươi đẹp mặt….”

      Trác Vân nghe ra vị tiểu thư này có vẻ gia thế , sợ rước lấy phiền phức, thừa dịp nàng ta chửi mắng những hộ vệ kia, vội vàng kéo Hạ Quân Bình chạy ra ngoài. Hạ Quân Bình chịu buông cái hộp trong tay xuống, nhanh chóng móc ngân phiếu ra ném cho người bán, rồi chạy theo Trác Vân.

      Vị đại tiểu thư kia mắng lâu, nhưng đám hộ vệ đều lười phản ứng, khiến nàng ta càng giận, rốt cuộc dậm chân cái xoay người lao ra cửa. Bọn hộ vệ vội vàng đuổi theo.

      Tên hộ vệ vừa lên tiếng lúc nãy dừng bước nhìn theo bóng lưng Trác Vân và Hạ Quân Bình hồi, cau mày, vẻ mặt muốn lại thôi.

      “Lão Bát còn nhìn gì nữa, mau đuổi theo thôi!”

      Lão Bát đáp lời, nhưng vẫn động, cho đến khi Trác Vân và Hạ Quân Bình biến mất trong đám người, mới do dự lộn lại về Trân Bảo Lâu, hỏi người làm kia, “Ngươi có biết hai tiểu ca vừa rồi tên gì ?”

      Người làm lắc đầu , “Hai tiểu công tử kia hình như là người buôn bán dược liệu từ Ích Châu tới, họ tới đây mấy lần rồi, nhưng tiểu nhân biết tên của họ.”

      “Người buôn bán?” Lão Bát nhíu mày, lẩm bẩm, “Sao khuôn mặt giống…..”
      Last edited: 8/3/16
      SiAm, tiểu Viên Viên, laula4 others thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Hạ Quý Bình chuẩn bị nhận người thân rùi

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 25


      Trác Vân và Hạ Quân Bình chạy như điên đường, cho tới khi cách Trân Bảo Lâu xa mới dừng lại. Hạ Quân Bình khó khăn lắm mới có cơ hội nắm tay Trác Vân, muốn buông ra, làm bộ như để ý, vẫn nắm chặt tay Trác Vân thả. Trác Vân có dáng cao gầy, bàn tay lớn, mười ngón thon dài như cọng hành.

      Tất cả lực chú ý của Hạ Quân Bình đều tập trung bàn tay nắm chặt của hai người, lòng bàn tay Hạ Quân Bình đổ mồ hôi, mặt cũng nóng hổi.

      Trác Vân quay đầu nhìn kỹ mấy lần, xác định có ai đuổi theo, cuối cùng thở phào nhõm, lắc đầu , “ là xui xẻo, sao lại gặp phải đại tiểu thư lý như vậy chứ!” Trác Vân thấy mặt Hạ Quân Bình đỏ bừng kinh ngạc hỏi, “Thạch Đầu, ngươi sao vậy? Mặt đỏ quá!”

      Hạ Quân Bình cười gượng , “Do vừa rồi chạy nhanh quá thôi!”

      Trác Vân nghi ngờ, ân cần , “Vậy chúng ta nghỉ lát .” Trác Vân vừa vừa nhìn xung quanh, thấy cách đó xa có quán rượu cực kỳ náo nhiệt, bèn đề nghị, “Rượu Thiệu Hưng của Bình Dương Lâu tệ, lần trước đại ca còn đặc biệt mang mấy bầu từ Hồng Thành về Ích Châu cho ta. Chúng ta vất vả lắm mới tới chuyến nhất định phải uống cho mới được!”

      Trác Vân nhanh, Hạ Quân Bình đuổi theo kịp, tay hai người bỗng trượt ra. Hạ Quân Bình cảm thấy tim mình giống như lỡ mất nhịp, mắt tự chủ đuổi theo tay Trác Vân, ngơ người theo.

      Trác Vân đặt phòng riêng lầu, vào phòng gọi mấy món nóng và rượu Thiệu Hưng nổi tiếng trong tiệm, sau đó với Hạ Quân Bình, “Ngươi muốn ăn thêm gì?”

      Hạ Quân Bình sửng sốt hồi lâu mới phản ứng kịp, , “Ngươi cứ gọi , gì cũng được!”

      Trác Vân thấy Hạ Quân Bình là lạ, cau mày, chờ tiểu nhị ra khỏi phòng bèn hỏi, “Ngươi sao vậy? Còn giận vì chuyện vừa nãy? Loại người nào chúng ta chưa từng gặp chứ? Chỉ là đại tiểu thư kiêu căng vô lễ thôi, đừng quan tâm!”

      Hạ Quân Bình ngồi xuống bên cạnh Trác Vân, gượng cười , “Ta sao, là vì xài hết bạc trong tay nên hơi xót thôi.” Hạ Quân Bình ngừng chút, nâng cằm nhìn Trác Vân, lộ ra nụ cười tinh ranh, “Ta có tiền, bữa này, , những bữa sau cho đến khi chúng ta trở về, đều phải nhờ ngươi hết!”

      “Xài hết rồi?” Trác Vân dở khóc dở cười nhìn Hạ Quân Bình, dám tin hỏi, “Bao nhiêu?”

      Hạ Quân Bình mở to mắt lên tiếng.

      Trác Vân bất đắc dĩ lắc đầu cái, đưa tay định gõ đầu Hạ Quân Bình theo thói quen, đột nhiên nhớ ra gì đó, bàn tay đưa ra vội thu lại, cười khổ , “Thôi, mua cũng mua rồi, ngươi thích là được. Bộ trang sức này cực kỳ hiếm thấy, cầm tặng cũng có thể diện. Xưa nay Tống chưởng quỹ là người hào phóng, nhận quà quý như vậy, nhất định tặng lại ngươi quà to tương tự.”

      Hạ Quân Bình khẽ rũ mắt, giọng trầm thấp, có chút khẩn trương, “Ngươi thấy rất đẹp?”

      “Đẹp!” Trác Vân rót cho mình ly trà, uống cạn, đặt ly trà xuống, đứng lên “Trong đây hơi nóng, ta ra ngoài hóng gió chút, lát đồ ăn lên gọi ta.” Dứt lời nàng đẩy cửa bước ra ngoài.

      Trác Vân ngốc, thậm chí nhạy cảm hơn những thiếu nữ cùng tuổi nhiều, làm sao phát tâm tư của Hạ Quân Bình. Nàng cách nào đáp lại, nên chỉ có thể trốn tránh.

      Bình Dương Lâu cực kỳ náo nhiệt, trong hành lang cũng nhiều người, Trác Vân day day huyệt Thái dương, hít sâu hơi, ra vườn hoa ít người.

      Mọi chuyện sao lại phát tiến đến mức này? Trác Vân ngồi xuống chỗ núi giả trong vườn hoa cau mày suy nghĩ. l#q%d giờ nàng còn hận Hạ Quân Bình, đối với nàng, Hạ Quân Bình bây giờ và Hạ Quân Bình đội trời chung ở kiếp trước là hai người hoàn toàn khác nhau, là Tiểu Thạch Đầu nàng nhặt ở ven đường về, da mặt dày, hay giở giọng đại thiếu gia, hay ghen tị hay ăn vạ, là người thân của nàng.

      Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào, Hạ Quân Bình lại có tình cảm khác thường với nàng? Trác Vân cũng biết , chỉ biết có ngày, tên nhóc đó bỗng thích nhìn nàng chằm chằm, nhiều lần nàng giả vờ biết trừng lại, vẫn cứ tiếp tục.

      Về sau nên giữ khoảng cách để tránh Hạ Quân Bình hiểu lầm, Trác Vân thầm thở dài nghĩ, nhưng tên nhóc đó lại là kiểu đụng phải bức tường bỏ cuộc! Trác Vân cảm thấy, nàng tỏ vẻ xa cách, chưa chắc Hạ Quân Bình hiểu, cho dù có hiểu, cũng chắc buông tha. Chẳng lẽ muốn làm ầm lên rồi trở mặt mới được?

      “…… Triệu công tử thong thả.”

      “Xin Hoắc tiên sinh dừng bước!” Cách đó xa truyền tới giọng quen thuộc, Trác Vân run người, chợt tỉnh táo lại.

      Giọng này…… giọng này…. Trác Vân sững sờ hồi lâu thể nhúc nhích. Nàng mơ sao?

      Trác Vân hung hăng cắn đầu lưỡi của mình cái, lập tức cảm nhận được đau đớn và mùi máu tươi tràn ngập cả khoang miệng.

      Lục Phong? Đây là tiếng của Lục Phong!

      Trác Vân giật mình nhảy dựng lên, lập tức đuổi theo giọng đó, nhưng trong hành lang còn bóng dáng của Lục Phong, chỉ có nam tử tuổi trung niên đóng cửa phòng. Trác Vân ba chân bốn cẳng xông tới níu cổ áo người đó, vội vàng hỏi, “Mấy người kia đâu rồi?”

      “A….” Nam tử kia kêu cứu, nhưng vừa lên tiếng cửa chính bị Trác Vân đá phanh cái đóng lại, cổ lại có thêm thanh chủy thủ tỏa ánh sáng lạnh. Nam tử kia sợ run, suýt nữa ngã xuống đất, cầu xin, “Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng.”

      “Mấy người vừa rồi đâu?” Trác Vân hỏi lại.

      Nam tử kia há miệng run rẩy , “ Ngài…… ngài hỏi vị Triệu…. Triệu công tử kia phải …. Triệu công tử rồi.”

      “Triệu công tử?” Trác Vân sững người, phải Lục Phong? Nhưng giọng sao lại giống như vậy? Chẳng lẽ qua nhiều năm, nàng quên mất giọng của Lục Phong?

      Hoặc, đây là tên giả? Trác Vân vừa nghĩ vậy, cố gắng bình ổn trái tim cuồng loạn của mình, hỏi, “Triệu công tử đâu?”

      “Nhà trọ……” Nam tử kia hút khí, “Nhà trọ Phúc Lai.”

      Trác Vân thả tay ra, chắp tay “Thất lễ!” rồi lập tức đuổi theo.

      Nhà trọ Phúc Lai cách Bình Dương Lâu chừng hai dặm về phía tây nam. Trác Vân vừa ra khỏi Bình Dương Lâu là chạy nhanh về hướng tây nam. Sắc trời dần tối, là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày, người đến người đầy đường. Trác Vân bỗng thấy bóng Lục Phong chợt lóe lên phía trước.

      “Lục Phong…..” Trác Vân gọi to câu. người đáp lại. Lục Phong tiếp tục về phía trước.

      Nàng hung hăng dậm chân cái, vội vàng đuổi theo, nhưng dòng người tới lui như thoi đưa, bóng dáng Lục Phong lại lúc lúc , chỉ lát sau thấy nữa.

      “Lục Phong….” Trác Vân đứng đường, hoảng hốt nhìn xung quanh, trong đầu nàng trống rỗng, đúng hơn là loạn đến tê dại.

      Là Lục Phong sao? Lúc này phải Lục Phong còn ở Thái Châu làm đại thiếu gia sao? Trước khi tới Ích Châu, Lục Phong chưa bao giờ xuôi nam, sao lại xuất ở Hồng Thành?

      Chẳng lẽ nàng nhận nhầm? Nhưng, giọng giống, bóng lưng cũng giống! Đó là những thứ hắc sâu trong trí nhớ của nàng, dù luân hồi mấy trăm năm mấy ngàn năm cũng quên được, sao có thể nhận nhầm chứ?

      Lục Phong, Lục Phong, Trác Vân cứ luôn miệng lẩm bẩm cái tên này, tiếp tục chạy về phía nhà trọ Phúc Lai.

      vị khách họ Lục?” Người làm trong nhà trọ Phúc Lai lắc đầu “Gần đây có người khách trẻ tuổi nào họ Lục cả.”

      “Còn họ Triệu sao?” Trác Vân lại hỏi, “Cao cỡ chừng này, khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mày tuấn tú, bên cổ bên trái có nốt ruồi .”

      Người kia lập tức “A” tiếng, “Tiểu ca Triệu công tử từ kinh thành đến phải ? Triệu công tử trọ ở đây vài ngày, từ chiều ra ngoài đến giờ vẫn chưa về. Triệu công tử rất thích Đông Hồ ngắm cảnh, nếu tiểu công tử muốn tìm gấp, tới đó nhất định có thể gặp.”

      Trác Vân mừng rỡ, trịnh trọng cám ơn người kia rồi móc ra đĩnh bạc vụn cho, xong lập tức ra cửa, về hướng Đông Hồ.

      Trác Vân vừa tới hẻm , bỗng có trận gió đánh tới. Nàng đề phòng nên bả vai bị trúng quyền, lùi về sau hơn trượng mới té xuống. Người lạ kia vẫn chịu dừng tay, xông lên giơ quả đấm nện thẳng xuống mặt Trác Vân.

      Trác Vân lăn qua thoát được, nhảy người lên, rút chủy thủ phòng thân eo ra, đâm vào cổ họng người bịt mặt kia.

      Người bịt mặt kia hiển nhiên ngờ Trác Vân cũng là cao thủ, sững sờ chút, sau đó rút đao ra, hô to tiếng rồi đánh nhau kịch liệt với Trác Vân.

      Hai người có cách đánh rất giống nhau, đều ra tay vừa tàn nhẫn vừa chuẩn xác. Trác Vân thầm kinh ngạc, bản lĩnh của nàng là tích tụ từ nhiều năm, mang theo sát khí của đời trước, còn người bịt mặt tuổi lớn, nhưng vẫn có được sát khí bén nhọn như vậy, hẳn là lính trong quân. Người như vậy, sao lại ra tay với nàng?

      Trác Vân nghĩ mãi vẫn nhớ mình đắc tội với ai là lính trong quân, vừa nghĩ vừa lui về sau, to, “Ai phái ngươi tới? Ta và ngươi có thù hận gì mà ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy?....”

      Trác Vân hỏi lèo, người bịt mặt lại tiếng nào, càng đánh ác hơn, Trác Vân hơi bất cẩn bị rạch rách ống tay áo, may mắn quần áo mùa đông rất dày, nếu , sợ rằng cánh tay nàng bị phế .

      Trác Vân giận dữ, quan tâm đến việc mình có thể bị thương, khom lưng tiến gần tới người bịt mặt, nhắm thẳng chủy thủ vào cổ họng kẻ đó. Người bịt mặt kia rốt cuộc tiếc mạng, dám cứng đối cứng với Trác Vân, đành liên tục lùi về sau, giận “Tiểu tử ngươi muốn sống nữa à?”

      Trác Vân gì, tiếp tục đâm tới. Người bịt mặt kia dám liều mạng, cúi người, móc ra ám khí bắn vào bụng Trác Vân. Trác Vân cuống quýt vung chủy thủ cản lại, nhưng vẫn bị trúng.

      Lúc đầu, vết thương đau xót, sau lại trở nên tê dại.

      ám khí có độc!

      Trác Vân thầm than xong, lập tức xông ra đường lớn. Người bịt mặt kia chịu buông tha nàng, cản lại. Bỗng Trác Vân nghe thấy giọng Hạ Quân Bình, “Trác Vân, Phương Trác Vân…” Trác Vân vui mừng ra mặt, thầm nghĩ được cứu rồi. llex.qu!~y.ưdon Người bịt mặt kia biết hôm nay cách nào ra tay được, lập tức thu đao, chạy vào ngõ hẻm.

      “Trác Vân, Trác Vân, ngươi sao vậy?”

      Trác Vân mơ màng thấy bóng Hạ Quân Bình càng ngày càng gần, rốt cuộc yên lòng ngất .

      Bên cửa sổ căn phòng ở lầu phía xa, nam tử trẻ tuổi trầm mặc nhìn Trác Vân mềm nhũn trong ngực Hạ Quân Bình, khẽ nhíu mày.

      “Công tử,” Người bịt mặt che vết thương người, “Tiểu tử kia tuổi còn trẻ giỏi võ, biết học từ đâu nhưng có cách đánh rất giống với thuộc hạ. đuổi theo gọi ngài suốt, công tử biết sao?”

      Lục Phong lắc đầu, nhíu mày , “Chưa từng gặp.” Khuôn mặt đặc biệt như vậy, nếu gặp, sao có thể chút ấn tượng nào.

      “Tối, thuộc hạ bắt tới đây cho ngài.” Người bịt mặt dậm chân, “Phải hỏi cho ràng tại sao biết ngài, thể để tên tiểu tử này làm hỏng chuyện của chúng ta được!”

      Lục Phong liếc người bịt mặt kia cái, trầm giọng , “Thôi, ngốc, lần , chẳng lẽ còn trúng kế của ngươi lần thứ hai? Làm quá ngược lại bứt dây động rừng, gây phiền phức thêm!” Lục Phong phất tay cái, lại nhìn xuống ngõ hẻm cho tới khi Hạ Quân Bình ôm Trác Vân xa mới cau mày nén cảm giác khác thường trong đáy lòng xuống, quay vào trong.

      Lúc Trác Vân tỉnh dậy là sáng sớm hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu qua song cửa sổ, tạo ra từng ô mặt đất. Hạ Quân Bình nắm chặt tay nàng tựa bên giường ngủ gật, mặt dù nhắm mắt nhưng có vẻ rất lo lắng, ngủ yên, dưới mắt lại có quầng thâm, hiển nhiên tối qua ngủ ngon.

      Trác Vân vừa động đậy, Hạ Quân Bình lập tức mở mắt ra, lo lắng hỏi, “Ngươi tỉnh rồi? Vết thương còn đau ?”

      Trác Vân lắc đầu cái, giùng giằng muốn ngồi dậy, lại phát tay mình cử động được, cả vai trái của nàng bị quấn như cái bánh chưng. Nàng nhíu mày hỏi, “Sao lại băng kín như vậy, mau kêu đại phu tới tháo ra hết , khó chịu quá!”

      Hạ Quân Bình đáp, “Ngươi đừng lộn xộn, nhìn coi mình bị thương thế nào kìa! Đại phu tay ngươi bị trật khớp, nếu giữ kỹ, sau này đừng mong dùng đao nữa! Mấy ngày tới, tốt nhất ngươi cứ nằm yên giường, có chuyện gì cứ kêu ta làm, đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi cửa. là, ta mới theo lát…. Ngươi khiến mình thành như vậy…..” Hạ Quân Bình thao thao bất tuyệt hồi, nhưng vẫn hỏi tại sao nàng lại đánh nhau với người bịt mặt kia ở ngõ hẻm đó.

      Trác Vân thầm thở phào nhõm, vì nàng cũng muốn chuyện Lục Phong với Hạ Quân Bình.

      Hạ Quân Bình bưng nước rửa mặt rửa tay cho Trác Vân, rồi bưng đồ ăn sáng tới đòi đút cho nàng, nhưng bị Trác Vân từ chối.

      “Ta đâu có gãy tay gãy chân,” Trác Vân dở khóc dở cười, “Tay phải còn bình thường này, mắc gì phải nhờ ngươi đút.”

      Hạ Quân Bình cười cười, kiên trì nữa, nhưng vẫn cẩn thận gắp thức ăn cho Trác Vân, hầu hạ rất chu đáo.

      Ăn sáng xong, Hạ Quân Bình cũng , biết từ đâu tìm được quyển sách, ngồi đọc cho Trác Vân nghe.

      “…. Có thiếu nữ tuổi chừng mười bốn mười lăm, xinh đẹp thông minh, hai lỗ mũi rũ xuống như hai quả bồ kết, dài gần tấc…. Chậc chậc, kỳ lạ quá,” Hạ Quân Bình vừa đọc vừa cảm thán, “Quá hoang đường! Quả thực thể tượng tưởng nổi!”

      Trác Vân nhìn Hạ Quân Bình cái, trầm giọng , “ đời này vốn có rất nhiều chuyện lạ, chỉ là ngươi biết mà thôi!” Trác Vân cảm thấy ngay cả chuyện sống lại nàng còn trải qua, mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng đều thấy kinh ngạc nữa.

      Hạ Quân Bình nhíu mày, nhìn nàng với vẻ nghi ngờ, “Sao ta biết? Chẳng lẽ ngươi biết?”

      Trác Vân cười bí hiểm, lời nào.

      Hạ Quân Bình sớm quen vẻ mặt đó của Trác Vân, “Xuy” tiếng, rồi “Ngươi cứ giả vờ cao thâm !” Dứt lời lại lật tờ khác, đọc tiếp.

      Hai người ở trong phòng phí thời gian tới trưa, cho đến khi hộ vệ nhà họ Lưu đến có người muốn gặp.

      “Tìm ta? Ai?” Hạ Quân Bình sờ đầu, khó hiểu hỏi Trác Vân, “Ở Hồng Thành chúng ta có người quen à?”

      Trác Vân nghĩ lúc, hỏi, “Chẳng lẽ là người của Đồng An Đường? Hoặc là bàn về chuyện làm ăn?”

      “Vậy càng lạ hơn,” Hạ Quân Bình lắc đầu, “Nếu là chuyện làm ăn, càng nên tìm ta.” Đồng An Đường buôn bán dược liệu, trừ ông chủ Tống, người hiểu nhiều nhất là Trác Vân, nên nếu có ông chủ Tống Trác Vân ra mặt giải quyết, vì vậy muốn bàn chuyện làm ăn, theo lý phải tìm Trác Vân mới đúng.

      “Cứ gặp rồi biết thôi!” Trác Vân ngáp cái, ngả người ra sau, Hạ Quân Bình vội vàng lấy gối kê sau lưng nàng, , “Đủ mềm ? Nếu chưa đủ ta kêu người đưa thêm tấm nệm nữa!”

      cần,” Trác Vân lắc đầu, “Nóng!”

      Hai người chuyện lúc người muốn gặp tới, gõ cửa hai tiếng, Hạ Quân Bình tự mình đứng dậy mở cửa.

      Cửa vừa mở ra, Hạ Quân Bình sửng sốt lúc, cau mày nhìn người trước mặt, trầm giọng hỏi, “Ngươi là….” Người này là hộ vệ hai người gặp hôm qua ở Trân Bảo Lâu.

      “Hạ công tử?” Lão Bát gọi thử tiếng, nhìn chằm chằm mặt Hạ Quân Bình, bỏ sót bất kỳ biểu nào dù rất mặt Hạ Quân Bình.

      Trác Vân thấy người vào phòng, bèn kêu, “Thạch Đầu, sao mời người ta vào?”

      “Hạ công tử có tên mụ là Thạch Đầu?” Lão Bát hỏi.

      Hạ Quân Bình mơ hồ đoán ra gì đó, trong đầu rất rối, kinh ngạc nhìn Lão Bát, liếm môi cái, qua lúc lâu, mới kịp phản ứng, nghiêng người để Lão Bát vào phòng.

      Lão Bát thấy tay Trác Vân được bao như cái bánh chưng kinh ngạc hỏi, “Phương công tử bị thương? Hôm qua vẫn còn bình thường mà!”

      Trác Vân cười gượng hai tiếng, “ đường chú ý nên bị ngã. biết vị đại ca này là….?” Người này trước khi tới hiển nhiên tìm hiểu về nàng, nên mới biết tên nàng. Trác Vân thầm nghi ngờ, nhưng mặt vẫn thản nhiên như , cười híp mắt làm quen với Lão Bát.

      “Tại hạ họ Hàn,” lão Bát nhìn Hạ Quân Bình, có vẻ rất hưng phấn, “Hôm qua gặp vội, tại hạ giật mình vì thấy Hạ công tử rất quen, tới Kim Châm Phường hỏi thăm mới biết Hạ công tử tên Quân Bình, giống y chang tên của Đại thiếu gia nhà họ Hạ! biết quê gốc của Hạ công tử ở đâu?”

      Chuyện phải tới rồi cũng tới thôi!

      Trác Vân lập tức đoán ra, quay đầu nhìn Hạ Quân Bình, thấy mặt Hạ Quân Bình trắng bệch, biết Hạ Quân Bình nhất định rất khiếp sợ, vội vàng ngoắc Hạ Quân Bình tới bên cạnh, lại với lão Bát, “Thạch Đầu là Đại thiếu gia của nhà họ Hạ ở kinh thành, chẳng lẽ Hàn đại nhân biết cữu cữu của Thạch Đầu?”

      Lão Bát nghe vậy mừng rỡ, vội vàng chắp tay , “Quả nhiên là Đại thiếu gia! Mặt của thiếu gia giống phu nhân đến sáu bảy phần, nên hôm qua thuộc hạ ngờ ngợ rồi! Mấy năm nay phu nhân tìm ngài khắp nơi, nghĩ thiếu gia về kinh thành, nên tìm khắp kinh thành và vùng lân cận nhưng vẫn thấy bóng dáng thiếu gia đâu, ngờ hôm nay lại gặp được ở Hồng Thành! Nếu phu nhân biết tin này, biết vui mừng đến mức nào đâu!”

      Biết được tin tức của người thân, mặt Hạ Quân Bình dần lộ vẻ kích động, cúi đầu, lẩm bẩm, “Cữu mẫu ta vẫn khỏe chứ?”

      Lão Bát nghe vậy, sững sờ lát, chợt hung hăng vỗ đầu mình, cười to , “Ôi, hẳn thuộc hạ quên với Đại thiếu gia, mấy năm nay người vẫn phái người tìm thiếu gia là Triệu phu nhân, sinh mẫu của thiếu gia!”
      Last edited: 8/3/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 26


      Nghe vậy, chỉ Hạ Quân Bình mà ngay cả Trác Vân cũng thấy choáng váng, ngơ người nửa ngày mới phản ứng kịp, vui mừng , “Thạch Đầu, Thạch Đầu… Nương ngươi còn sống!”

      Trong đầu Trác Vân sớm quên mất dáng vẻ của mẫu thân mình, nhưng sâu trong trí nhớ hình như có nữ nhân rất dịu dàng xinh đẹp từng hát dỗ nàng ngủ. Kiếp trước, lúc nàng gặp khó khăn khổ sở, bóng hình xinh đẹp đó thường xuất trong những giấc mơ của nàng.

      Đây quả tin tức tốt!

      Hạ Quân Bình cầm chặt tay Trác Vân theo bản năng, mắt nhìn chằm chằm lão Bát, chỉ sợ mặt lão Bát có dấu của việc xạo, “Ngươi mẫu thân của ta vẫn…. còn sống?” Giọng Hạ Quân Bình run run, lòng bàn tay ra rất nhiều mồ hôi, ướt cả tay Trác Vân.

      Lão Bát nghiêm túc đáp “Năm đó Đại thiếu gia được người làm trong phủ đưa trước nên biết được mọi việc sau đó. Triệu đại nhân, cữu cữu của Đại thiếu gia, dẫn người chạy tới kinh thành cứu, ngờ đến chậm bước, Hạ đại nhân qua đời, chỉ cứu được phu nhân. Mấy năm nay, phu nhân và Triệu đại nhân vẫn luôn tìm Đại thiếu gia khắp nơi, nhưng thấy. Cũng nhờ trời xui đất khiến, cho thuộc hạ gặp được Đại thiếu gia ở đây, nếu , biết thiếu gia còn phải lưu lạc bên ngoài bao lâu nữa!”

      Hạ Quân Bình trợn to hai mắt, đưa tay vuốt khuôn mặt cứng ngắc của mình, mới phát mình rơi lệ đầy mặt.

      Sau đó, Hạ Quân Bình và Hàn lão Bát kể về những việc xảy ra sau khi ly biệt. Hàn lão Bát biết Hạ Quân Bình được Trác Vân cứu lập tức trịnh trọng làm lễ với Trác Vân, nghiêm mặt , “Đa tạ ân cứu mạng của Phương công tử, nhà họ Hạ mặc dù suy tàn, nhưng vẫn biết đạo lý có ân tất báo, sau này nhất định hậu tạ công tử!”

      Trác Vân nhìn Hàn lão Bát cái, lạnh nhạt cười “Hàn đại nhân khách sáo rồi, đừng gì ơn cứu mạng, Thạch Đầu….. , Hạ đại thiếu được ông trời phù hộ, lại có bản lĩnh tự bảo vệ, dù có chúng ta, chắc chắn cũng có việc gì! Ông trời phù hộ giúp Hạ đại thiếu rốt cuộc gặp được Hàn đại nhân, sau này nhận tổ quy tông là việc tốt!” Dứt lời, nàng lại với Hạ Quân Bình, “Ngươi mau sửa soạn hành lý chuẩn bị về với Hàn đại nhân . Mẫu thân ngươi nhìn thấy ngươi chắc chắn rất vui mừng!”

      Hạ Quân Bình chợt ngẩng đầu nhìn Trác Vân, vẻ mặt kinh hoảng, “Ngươi để ta về mình?”

      Vẻ mặt Hàn lão Bát hơi đổi, nhìn Trác Vân cái lên tiếng.

      Trác Vân mỉm cười, giơ cánh tay được băng như bánh chưng của mình lên, “Ngươi xem này, nếu ta bôn ba ngàn dặm xa xôi đến Nghi Đô với ngươi, sợ rằng cánh tay này của ta bị phế mất. Hơn nữa, ta còn có việc ở Ích Châu, thể giao hết mọi chuyện cho ông chủ Tống được.”

      Dĩ nhiên lý do này chỉ là phần, nhà họ Hạ dù xuống dốc, nhưng rốt cuộc vẫn là nhà quan nhiều đời, Hạ Quân Bình về Nghi Đô, đống chuyện tốt chờ . le!2qyy$don Nàng và Hạ đại thiếu vốn chung con đường, sắp sửa trở về nơi vốn thuộc về , con đường vốn phải , mười mấy năm sau, là đại tướng quân trẻ tuổi của nước Yến, chứ phải quản hay chưởng quầy nho trong Đồng [​IMG]
      Last edited: 8/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :