1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại làm nữ thổ phỉ - Tú Cẩm ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 17


      Trác Vân nhìn vẻ mặt tức giận của Hạ Quân Bình, đột nhiên cảm thấy mình có lập trường hận Hạ Quân Bình. Dù kiếp trước Hạ Quân Bình làm những gì, tàn nhẫn lạnh lùng thế nào, đó cũng là chuyện kiếp trước. Nàng ám sát Hạ Quân Bình bốn lần, cũng coi như báo thù cho Lục Phong xong, cho nên, những thù hận kếp trước có phải cũng nên xem như kết thúc? Hạ Quân Bình của tại chỉ là đứa đáng thương cửa nát nhà tan nơi nương tựa, nếu nhờ nàng rủ lòng từ bi cứu giúp, chừng sói con này chết đường của thành Vũ Lương từ lâu rồi. A, ! Cho dù có nàng, Hạ Quân Bình cũng chết!

      Trác Vân cách nào tưởng tượng Hạ Quân Bình rốt cuộc trải qua những chuyện gì mới có thể khiến cho đại thiếu gia suốt này ầm ĩ lại biến thành Hạ đại tướng quân uy danh hiển hách lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.

      Trác Vân nghĩ, có lẽ ông trời đều cho mỗi người cơ hội, nàng bị bán vào thanh lâu để rồi sau đó thành cướp, Lục Phong có cuộc sống của đại thiếu gia đúng nghĩa, còn Hạ Quân Bình có thể lớn lên bình thường, tương lai có thể thành Hạ đại tướng quân, nhưng đằng đằng sát khí như đời trước.

      Con người loài động vật kỳ quái, lúc trước nàng hận Hạ Quân Bình đến mức lúc nào cũng nghĩ làm sao để giết chết Hạ Quân Bình, nhưng khi nghĩ thông suốt lại thấy rất nhiều chuyện hề nghiêm trọng như mình vẫn tưởng. lle.quý @đô!n Trác Vân thở dài hơi, híp mắt nhìn Hạ Quân Bình, đưa cao cây cung lên, kéo căng, bắn.

      Dù gì sức nàng cũng so được với Hạ Quân Bình, kéo cung căng hết cỡ được, Hạ Quân Bình lập tức cười to, vẻ mặt khá hài lòng, , “Đừng tưởng rằng ngươi biết chút võ là giỏi, so về bắn tên, chỉ sợ ngươi còn phải kêu ta tiếng ‘sư phụ’ đấy!” ràng Hạ Quân Bình còn canh cánh trong lòng chuyện bị buộc phải nhận Trác Vân là sư phụ, mỗi lần nhắc tới, đều phải oán trách vài câu.

      Trác Vân khinh thường liếc Hạ Quân Bình cái, rút mũi tên đặt lên, kéo căng dây bắn hoàn toàn cần ngắm, mũi tên cắm ngay điểm đỏ. đợi Hạ Quân Bình kịp phản ứng, nàng bắn ba phát liên tục, tất cả đều cắm thẳng vào điểm đỏ bia.

      “A....” Trác Vân lắc đầu thở dài tiếng, do đủ sức chứ nếu là ngày trước, nàng còn có thể bắn mũi tên sau chẻ đôi mũi tên trước nữa kìa, nay lại chỉ có thể dựa vào chút trò mèo này để dọa con nít, là xấu hổ!

      Hạ Quân Bình vuốt vuốt mặt, giống như làm vậy có thể tán tất cả khiếp sợ, mạnh miệng “Cũng phải cái gì....... Giỏi lắm, ta cũng có thể làm được! Cái bia là vật chết, con mồi mới là vật sống, nếu vào núi săn, chỉ bằng chút sức yếu ớt của ngươi đủ dùng đâu!” Hạ Quân Bình chợt nhớ tới chuyện gặp heo rừng mấy ngày trước, đỏ mặt, chuyển đề tài “Ngươi đói chưa, ta đỡ ngươi vào ăn chút gì! Phương Trác Vân, ngươi khi nào Trụ Tử đại ca mới về......”

      Trác Vân ở nhà đợi mười ngày, Trụ Tử vẫn chưa trở lại, khiến nàng bắt đầu đứng ngồi yên. Tuy nàng biết tương lai ông chủ Tống phát đạt, nhưng con đường kiếm tiền dễ , ai có thể bảo đảm lần nào cũng được bình an vô . Dù ông chủ Tống có bình an sống đến hai mươi năm sau, nhưng đại ca nàng sao?

      Trác Vân càng ngày càng lo lắng, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc quyết định vào thành chuyến xem sao. Tất nhiên Hạ Quân Bình theo, giờ Hạ Quân Bình trở thành ‘cái đuôi ’ của Trác Vân.

      Tuy lúc trước Hạ Quân Bình biểu coi thường tài bắn cung của Trác Vân, nhưng ra trong lòng vẫn rất khâm phục, liên tục mười ngày, đều tập bắn cung từ sáng sớm tới tối mịt, thậm chí còn ‘ ngại học hỏi kẻ dưới’ mà hỏi kỹ Trác Vân này nọ, sợ nàng giấu tài.

      Hạ Quân Bình phải tò mò sao Trác Vân lại giỏi như vậy, từ ngày đầu tiên tới nhà họ Phương, bóng gió hỏi thăm chung quanh. Mới đầu Hạ Quân Bình thấy Trụ Tử là người thà lại hơi ngốc, mới tìm cách hỏi thăm, nhưng Trụ Tử dù thà, lại rất kín miệng, dù dụ dỗ thế nào cũng chỉ cười khúc khích đáp ‘Ta biết’.

      Hạ Quân Bình hết cách, đành hỏi thăm lão thái thái và hàng xóm chung quanh, hàngS xóm nào biết tại sao Trác Vân biết võ, chỉ cho là Hạ Quân Bình giỡn, về phía lão thái thái, chỉ tới lui câu, ‘Nha đầu kia bị con quái quấn thân!’

      Hạ Quân Bình “... ...”

      “Ngươi tay ?” Trác Vân thu thập hành lý xong, cột tay nải lên vai, cau mày nhìn Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình sững sờ hỏi lại, “Muốn ở lâu trong thành sao?”

      Trác Vân khẽ đáp, “Đại ca và ông chủ Tống có tin tức gì, chẳng biết có xảy ra chuyện gì , ngộ nhỡ có chuyện ngoài ý muốn, chừng chúng ta còn phải tìm. Nếu có gì đương nhiên là tốt nhất, nhưng, về sau thể để đại ca và ông chủ Tống mình được, chúng ta cũng phải theo.”

      Về phần lão thái thái, Trác Vân để lại hai lượng bạc, cộng thêm trong nhà còn gạo và bột mì, đủ cho mình lão thái thái sống nửa năm đến năm. Lão thái thái có bạc vô cùng vui mừng, hận sao từ nay về sau Trác Vân về nữa mới tốt.

      Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân hồi, thêm gì, vội vào phòng gom mấy bộ quần áo của mình, bắt chước Trác Vân cho vào tay nải, rồi mới quay ra tìm nàng.

      Hai người ra khỏi thôn đúng lúc gặp được chiếc xe trâu vào thành, Trác Vân cho ba đồng tiền, để hai người nhờ.

      Trong thành khác trước là mấy, nhưng có vẻ náo nhiệt hơn chút. Hai người quen đường, nhanh chóng đến Đồng An Đường, lại thấy cửa chính đóng chặt, Trác Vân tiến lên gõ cửa cả nửa ngày cũng có ai ra mở.

      “Làm sao bây giờ?” Hạ Quân Bình cau mày hỏi, “Chúng ta phải về sao?”

      Trác Vân nghiêng đầu liếc Hạ Quân Bình cái, kéo tay Hạ Quân Bình đến ngõ hẻm bên cạnh tiệm thuốc, vừa vừa nhìn quanh, đến khi thấy cây Hạnh to mới dừng bước, quăng tay nải cho Hạ Quân Bình, tự mình vén tay áo lên, xoa xoa tay, lui về sau mấy bước, rồi nhảy lên trước, hai ba lần bắt được đầu tường.

      Hạ Quân Bình há hốc miệng nhìn, lát sau phản ứng kịp, vội nhìn xung quanh lượt, xác định bốn bề vắng lặng, mới bắt chước Trác Vân leo tường vào.

      “Trong sân cũng có ai.” Hạ Quân Bình vễnh tai nghe ngóng hồi, mắt lóe lên vẻ hưng phấn, “Chúng ta vào trong?”

      Trác Vân gật đầu cái, linh hoạt ôm chạc cây nhảy lên nhánh , rồi tuột xuống. Hạ Quân Bình cũng học theo, tuột xuống đất.

      “Xem ra ông chủ Tống vẫn chưa bán nhà.” Trác Vân nhặt nhánh cây dài tới trước cửa phòng, nhìn ổ khóa cửa hồi lâu. Hạ Quân Bình cũng nhìn hồi rồi “Nếu có chìa, khó mà mở được.”

      Hạ Quân Bình vừa dứt lời nghe thấy ổ khóa vang lên tiếng, Trác Vân mở được, đắc ý hất cằm, “Ngươi còn phải học nhiều!” vừa vừa đẩy cửa bước vào nhà.

      Trong phòng bài trí rất đơn sơ, chỉ có mấy thứ đơn giản, may mắn trong tủ còn đủ chăn nệm, trải ra là có thể ngủ được, dù sao cũng tốt hơn tốn tiền mướn nhà trọ, dĩ nhiên, cũng an toàn hơn nhiều. d.đ lê.squys @đônTrác Vân chỉ cho Hạ Quân Bình cách mở khóa phòng kế bên, rồi đuổi Hạ Quân Bình qua bên đó ngủ.

      Nhà Tống Duệ Văn dù lớn, nhưng đồ đạc đầy đủ hết, trừ mấy phòng ngủ, phía đông nam còn có phòng bếp, bên ngoài phòng bếp lại có giếng nước. Trác Vân vào phòng bếp tìm hồi, thấy được nửa thùng gạo, đủ nàng và Hạ Quân Bình ăn khoảng thời gian.

      “Chúng ta ở lại đây?” Hạ Quân Bình hiển nhiên chưa trải qua kiểu ‘ở nhờ’ thế này, rất quen, từ khi bọn họ leo tường vào luôn co đầu rụt cổ, dáng vẻ lén lút, “Chúng ta.... ... Chúng ta bị bắt lên quan phủ chứ ?!” Hạ Quân Bình lo lắng nhìn xung quanh, giống như sợ nha dịch bỗng xuất từ xó nào đó xông tới bắt người.

      Trác Vân lườm Hạ Quân Bình, cười, “Nếu ngươi sợ ra ngoài đường ngủ , cản!”

      “Chúng ta thể ở nhà trọ sao?”

      Trác Vân chìa tay ra, “Tiền đâu?”

      Hạ Quân Bình phản bác được.

      “Lần trước đưa ngươi tới khám bệnh ta nhìn kỹ rồi, ông chủ Tống chỉ sống mình , lo bị người phát ! Dù có bị nhìn thấy cũng sao, cứ chúng ta là bằng hữu của ông chủ Tống, tới ở tạm vài ngày. Người khác gì nữa.” Ai cũng nghĩ hai người là ăn trộm, dù sao hai người còn , thứ hai làm gì có ai cả gan ăn trộm trắng trợn như vậy?

      “Nếu ông chủ Tống về.... ...”

      Trác Vân nheo mắt cười ‘ôn hòa’ với Hạ Quân Bình, “Chúng ta là vì lo lắng cho ông chủ Tống mới tới đây! Dù ông chủ Tống trở lại....... Đến lúc đó hẵng tính!” Trác Vân hề có ý chiếm nhà của người khác, chỉ vì phải đợi Trụ Tử và Tống Duệ Văn về, đến lúc Tống Duệ Văn về họ thuê chỗ khác. Dĩ nhiên, nếu Tống Duệ Văn có ý kiến, giữ bọn họ ở lại là tốt nhất, như vậy tiết kiệm được ít tiền.

      Hạ Quân Bình thấy Trác Vân thản nhiên, cũng dần bình tĩnh lại, suy nghĩ chút lại hỏi, “Vậy chúng ta đâu hỏi thăm tin tức?”

      Trác Vân cười, “Ngươi quên mấy đồ đệ của ngươi rồi à?”

      Trong thành, còn có ai biết được tin tức nhanh nhạy hơn ăn xin và côn đồ sao?

      Chương 18


      Trác Vân và Hạ Quân Bình đều nghênh ngang ra vào nhà Tống Duệ Văn bằng cửa chính. Hạ Quân Bình bị Trác Vân dạy dỗ xong, thay bộ dáng lén lút bằng dáng vẻ kiêu ngạo chẳng khác gì đại thiếu gia, chỉ ngẩng đầu ưỡn ngực, mà còn liếc Trác Vân, xem nàng như nha hoàn, bị Trác Vân hung hăng trừng cái, lập tức đàng hoàng lại.

      Trác Vân dẫn Hạ Quân Bình đến quán hoành thánh lấp đầy bụng xong, lại mua hai xâu mứt quả, mỗi người xâu, vừa vừa ăn, rất vui vẻ. Thành Vũ Lương lớn, hai người vòng quanh thành tới nửa canh giờ gặp được hai đứa trong nhóm đánh nhau hôm trước.

      Hai đứa này vẫn nhớ họ, vừa thấy hai người kích động nhào tới như thấy được người thân, dính lấy Trác Vân, liên tục gọi ‘sư phụ’. Hạ Quân Bình vui, thở phì phì kéo hai đứa ra, giận “Hô bậy cái gì, sư phụ của các ngươi ở đây này!” Hạ Quân Bình vừa vừa vỗ ngực mạnh, ngẩng cao đầu, liếc hai đứa , “Phương Trác Vân là sư tổ của các ngươi, sư tổ đó, hiểu ?”

      Hai đứa cười hì hì, đồng thời cúi đầu chắp tay chào, gọi Hạ Quân Bình tiếng ‘sư phụ’, lúc này Hạ Quân Bình mới hài lòng.

      Trác Vân nhìn xung quanh, thấy hai đứa lớn hơn bèn hỏi, “Sao chỉ có hai người các ngươi? Còn hai người nữa đâu?”

      “Sơn ca và Tiểu Kiều ca theo đại ca của sư phụ và ông chủ Đồng An Đường kiếm tiền rồi!” Đứa nhất đáp, “Sơn ca , chờ kiếm được tiền rồi, chúng ta có thể ăn cơm no! Đáng tiếc đồ đệ và Diệp Tử quá , ông chủ Tống chịu dẫn !” vừa vừa xoa xoa tay. lêlqu@ysod/.n Trác Vân thấy đôi tay bé của đứa bị đông đến đỏ bừng, mu bàn tay có ít vết thương, biết là tại sao bị.

      Trác Vân đau lòng, giọng dịu dàng hơn nhiều, hỏi “Ngươi tên gì? Hai ngươi giờ ở đâu?”

      “Con tên A Đông.” A Đông đáp, “Lúc trước tụi con ở trong miếu Thành Hoàng phía tây thành. Sau, Sơn ca và Tiểu Kiều ca , con và Diệp Tử bèn dời ra ngoài. Tụi con tìm được căn phòng cũ người ở trong hẻm, phòng vẫn còn nóc, trời mưa cũng sợ ướt!” Hiển nhiên A Đông cảm thấy rất hài lòng về việc tìm được nơi ở tốt như vậy, lúc hai mắt sáng lấp lánh, lóe ra ánh sáng hưng phấn.

      Hạ Quân Bình chen miệng, thẳng thừng, “ là hai đứa ngốc vô dụng!” Hạ Quân Bình hiển nhiên quên lúc đầu ai từng trôi dạt khắp nơi, còn bị bọn A Đông đánh cho tơi bời.

      “Hai ngươi ăn cơm chưa?” Trác Vân hề có sức chống cự với ánh mắt vô tội đáng thương của hai đứa trước mặt, thầm thở dài, dịu dàng hỏi.

      Diệp Tử vẫn luôn cúi đầu tránh sau lưng A Đông bỗng đáp, “Buổi sáng, tiệm bánh bao cho con và A Đông cái bánh màn thầu.” Diệp Tử cẩn thận lấy nửa bánh màn thầu trong ngực ra cho Trác Vân nhìn, gương mặt nhắn bị gió thổi khô khốc lộ ra nụ cười ngượng ngùng, “Là bột mì trắng!”

      Hạ Quân Bình quay mặt sang bên, khẽ cúi đầu, đưa miệng sát lại lỗ tai Trác Vân, “Phương Trác Vân, nếu chúng ta dẫn hai đứa này về, ông chủ Tống có liều mạng với chúng ta ?”

      Trác Vân vuốt mặt, cười khổ “Liều mạng là chuyện , dù sao ông chủ Tống tay chân lèo khèo chỉ sợ ngay cả ngươi cũng đánh lại. Điều ta lo lắng là tiền trong tay chúng ta chống đỡ nổi đến khi đại ca về.” Tổng số tiền nàng có là mười lượng bạc lấy từ chỗ ông chủ Tống lần trước, vừa mua quần áo vừa mua lương thực, lúc Trụ Tử nàng còn lén bỏ vào tay nải của Trụ Tử hai lượng bạc, lại cho lão thái thái hai lượng, giờ còn dư lại, tổng cộng chỉ có ba lượng.

      Nếu dẫn hai đứa này về, chỉ là chuyện thêm hai đôi đũa, trời vào đông, quần áo người hai đứa lại rách tung tóe. lle/ quy., đônTrác Vân thể trơ mắt nhìn hai đứa chịu rét. bộ quần áo mùa đông từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài cũng ít tiền…

      “Được rồi, được rồi.....” Trác Vân cũng kịp nghĩ nhiều như vậy, nếu đủ dù gì nàng còn gốc Nhân sâm, bán lấy tiền cũng có thể đổi được chút ngân lượng, dù gì cũng chết đói được, “Hai ngươi theo ta, khỏi thu dọn gì hết!”

      A Đông sững sỡ lát mới phản ứng kịp, khuôn mặt kích động đến sáng lên, “Sư phụ, , sư tổ muốn dẫn tụi con ? tốt quá! Diệp Tử.....” A Đống níu tay Diệp Tử, vui mừng nhảy nhót, “Tốt quá, Diệp Tử, chúng ta được theo sư phụ và sư tổ học tập rồi!”

      Trác Vân vòng lại dẫn về hai đứa ‘con riêng’, rất u buồn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai đứa hồn nhiên biết tương lai có bao nhiêu khó khăn này, nên lời. Hạ Quân Bình lại gần Trác Vân , “Sợ cái gì, hai đứa nó , ăn được bao nhiêu.”

      Trác Vân nghe xong lại càng u buồn hơn.

      Trác Vân đưa cho Hạ Quân Bình xâu tiền để Hạ Quân Bình dẫn hai đứa ăn no rồi tự mình đến cửa hàng quần áo mua cho hai đứa hai bộ quần áo mùa đông, nghĩ nghĩ nhớ ra quần áo của Hạ Quân Bình cũng coi là dày, vì vậy lại mua thêm cho Hạ Quân Bình bộ, khiêng bọc lớn về.

      Khi bốn người về tới nhà Tống Duệ Văn, việc đầu tiên là nấu nước cho hai đứa tắm sạch từ đầu đến chân. Hai đứa sau khi thay quần áo sạch xong, xem như khác hẳn.

      Hạ Quân Bình thấy Trác Vân vội trước vội sau lo cho hai đứa , trong lòng có chút ghen tỵ, cũng được là vì sao. Hạ Quân Bình là người mở miệng dẫn hai đứa về, giờ thấy Trác Vân đối với hai đứa tốt như vậy, lại thấy trong lòng thoải mái, giống như bị người ta cướp mất cái gì.

      “Phương Trác Vân.....” Hạ Quân Bình ngồi chồm hổm bên cạnh Trác Vân “Hai đứa nó lớn, mắc gì ngươi phải giúp, coi chừng chiều thành hư!”

      Trác Vân liếc Hạ Quân Bình cái, cười như cười “ hư, ngươi nhận thứ hai, ai dám nhận thứ nhất đâu! Hạ đại thiếu gia tối qua ngủ ngon , hôm nay ăn trưa có hợp khẩu vị ?”

      Hạ Quân Bình tức đến dậm chân, trừng to mắt, tức giận “Đúng là làm ơn mắc oán! Ta là vì ai chứ ?! Ngu ngốc! thèm quan tâm ngươi!” Hạ Quân Bình vừa vừa tức giận đứng lên, vỗ vỗ bụi mông, giả bộ muốn , ánh mắt lại nhìn chằm chằm Trác Vân, mong nàng ăn nỉ.

      “Ây, chờ chút....” Trác Vân mở miệng gọi lại.

      Hạ Quân Bình giả bộ do dự lát rồi ngồi xuống, làm như mình tình nguyện, chống cằm hỏi, “Làm gì?”

      Trác Vân cười híp mắt “A Đông và Diệp Tử ở chung phòng với ngươi.”

      !” Hạ Quân Bình kích động nhảy dựng lên, kêu to “Tại sao?! được, tuyệt đối được! Hai đứa nó nếu dám vào phòng ta, ta ném ra ngoài! Ta cho ngươi biết, ta được làm được! Phương Trác Vân, ngươi quá đáng lắm rồi, tại sao lại nhét hai đứa nó vào phòng ta? Ta quen ở chung với người khác!”

      “Ngươi ở chung với hai đứa nó, chẳng lẽ để hai đứa ở phòng ta?”

      được!” Hạ Quân Bình lại nhảy lên, “Như vậy sao được? Phương Trác Vân, đầu ngươi là bã đậu hả? Hai ngày trước còn với ta gì mà ‘nam nữ thụ thụ bất thân’, mới mấy bữa lập tức đòi ở chung với hai đứa kia. Sao, chẳng lẽ ta còn bằng hai đứa kia? Hai chúng ta dù gì cũng xem như cùng chung hoạn nạn, vào sinh ra tử, chẳng lẽ hai đứa nó có thể so?”

      Hạ Quân Bình vừa vừa trừng A Đông và Diệp Tử sợ hãi đứng dưới mái hiên, hung hăng uy hiếp, “Hai ngươi ngủ trong bếp, cho phép có ý kiến! Nếu dám cãi, cẩn thận ta ném các ngươi ra khỏi nhà!”

      Trác Vân nghe Hạ Quân Bình mấy chữ ‘cùng chung hoạn nạn vào sinh ra tử’ còn hơi cảm động, nghe xong lời uy hiếp ngây thơ kia lập tức đỡ trán, bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt tức đến mức lỗ mũi muốn bốc khói trước mặt, hiểu nổi kẻ ngây thơ như vậy sao có thể là đại tướng quân của nước Yến.

      “Vậy ngươi phải làm sao?” Trác Vân nhún vai , “Nhà ông chủ Tống chỉ có bấy nhiêu nệm chăn, dù còn phòng trống cũng cách nào ngủ được. Phòng chính là phòng của ông chủ Tống, ta dám động, dù gì cũng thể làm lộn xộn đồ của chủ nhà đúng ?!” Ông chủ Tống là người thích sạch , nếu mượn nệm chăn, chắc chắn tìm nàng liều mạng mất.

      “Đừng với ta là đuổi hai đứa vào phòng bếp ở!” Trác Vân kịp thời quát ngăn lời Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình vui chép miệng, suy nghĩ lúc rồi cười xấu xa như tên trộm “Nếu , hai chúng ta ở phòng?”

      Trác Vân cũng giận đến nhảy dựng lên như Hạ Quân Bình tưởng tượng, chỉ xoay đầu nheo mắt nhìn, cười bí hiểm, “Ý của ngươi rất hay!” Nàng chậm rãi về phía Hạ Quân Bình, “Hạ đại thiếu gia được nha hoàn ma ma hầu hạ từ , mới khổ mấy ngày rốt cuộc chịu nổi nữa rồi à? Sao, còn muốn ta hầu hạ ngươi?”

      Trác Vân vừa vừa chà chà tay, cười tủm tỉm, tới càng ngày càng gần.

      Hạ Quân Bình biến sắc, liên tục lùi về sau, vẻ mặt đề phòng, “Làm gì....”

      Trác Vân cười gằn, “Đồ đệ hư là lỗi của sư phụ, ta cảm thấy nếu ta cứ để mặc ngươi như vậy, tiểu quỷ ngươi trèo lên đầu lên cổ ta!”

      Hạ Quân Bình hô to tiếng, quay đầu chạy mất. Trác Vân nghiến răng đuổi theo tha, hai người trước sau lượn vài vòng trong sân khiến A Đông và Diệp Tử nhìn đến ngu người.

      Chương 19


      Hạ Quân Bình mặc dù rất vui, nhưng có gan chen vào phòng Trác Vân ngủ, đành uất ức ngủ với A Đông và Diệp Tử. Cho đến nửa đêm, Trác Vân vẫn còn nghe thấy tiếng phì phò rống to từ phòng sát vách..... Tiểu quỷ này, bắt nạt người giỏi lắm!

      Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Trác Vân vừa tỉnh lại duỗi lưng cái, nghe thấy trận náo loạn trong sân, là giọng của Hạ Quân Bình. Bình thường Hạ Quân Bình đến mức như vậy, có lẽ hợp với A Đông và Diệp Tử nên từ chiều qua vẫn cứ ầm ĩ mãi.

      Trác Vân cột đại tóc lên, mặc quần áo tử tế mở cửa, hắng giọng rống to, “Các ngươi thể im lặng lát hay sao, mới sáng sớm làm ầm cả lên, có tin ta ném cả ba ra ngoài hay hả ?!”

      A Đông và Diệp Tử lập tức ngoan ngoãn đứng tại chỗ, rụt rè nhìn Trác Vân. A Đông lớn gan hơn chút, với Trác Vân, “Sư phụ, con và Diệp Tử nấu nước, mời sư tổ rửa mặt.” vừa vừa nháy mắt với Diệp Tử. Diệp Tử lập tức vui vẻ chạy tới phòng bếp, gắng hết sức bưng bồn nước nóng rửa mặt để trước mặt Trác Vân.

      Hạ Quân Bình trợn trắng mắt, tức giận la, “Ai cho ngươi kêu sư phụ, biết xấu hổ!” Hạ Quân Bình cực ghét dáng vẻ rụt rè để lấy lòng của hai tiểu quỷ này, thức dậy sớm nấu nước cho Phương Trác Vân gì đó, đáng ghét! Phương Trác Vân là sư phụ của ta, có quan hệ gì với hai ngươi đâu?

      Diệp Tử có vẻ sợ Hạ Quân Bình, nghe mắng, vội vàng trốn sau lưng A Đông. Hạ Quân Bình thấy vậy càng giận hơn, cười lạnh nhận ra ngươi lại hiền như vậy. Lúc đánh nhau với tiểu gia ta trông rất hung ác mà ?! Nếu nhờ Phương Trác Vân và Trụ Tử đại ca cứu ta, chỉ sợ ta sớm chết trong tay các ngươi rồi! Giờ giả bộ đáng thương, muộn rồi!”

      Diệp Tử lời nào, mặt A Đông lại trướng đến đỏ bừng, , “Ai...... Ai biểu ngươi giật đồ ăn của bọn ta.”

      biết lời A Đông chạm vào nỗi đau nào của Hạ Quân Bình, sắc mặt Hạ Quân Bình bỗng rất khó coi, ánh mắt lúc nãy còn ngoan cường, giờ lại đột nhiên buồn bã. Trác Vân thấy vậy, vội vàng lên tiếng “Được rồi, được rồi! Chuyện qua còn nhắc lại làm gì? Thạch Đầu, ngươi rửa mặt chưa?”

      Trác Vân ngốc, dĩ nhiên biết A Đông và Diệp Tử cũng đơn thuần vô hại như vẻ ngoài. Bốn đứa này lăn lộn trong thành nhiều năm, gặp nhiều người, kinh nghiệm cũng nhiều, tất nhiên tinh ranh hơn những đứa trẻ khác bằng tuổi nhiều. d. @đ lê#$ quý .,đôn Hạ Quân Bình từ lớn lên trong gia đình phú quý, được nâng niu chiều chuộng, tuy lớn tuổi hơn A Đông và Diệp Tử nhưng lại ngây thơ hơn rất nhiều.

      Hạ Quân Bình nghe Trác Vân hỏi lập tức quên mất chuyện giận, vui , “Hai tiểu quỷ này nước nóng để lại cho ngươi, cho ta dùng.” Dứt lời lại liếc A Đông cái, lạnh lùng “Còn biết học ở đâu bản lĩnh nhìn sắc mặt người mà sống, biết ta cũng là được nhặt về, làm chủ được, tất nhiên coi ta ra gì!”

      Hạ Quân Bình nghĩ gì trong đầu đều thẳng ra hết, dáng vẻ bình thản, nhưng Trác Vân lại có thể nhận ra chút đơn từ trong lời của Hạ Quân Bình. Rốt cuộc vẫn là đứa bé, thể thích ứng được thay đổi như trời vực, được như ý là lại nổi giận đùng đùng.

      Trác Vân liếc A Đông và Diệp Tử cái, trong mắt có ý trách cứ. Diệp Tử lập tức lo lắng xoa xoa vạt áo dám lời nào. A Đông muốn mở miệng giải thích, nhưng nghĩ hồi lâu lại biết gì, đành im lặng đứng đó.

      Trác Vân chưa từng dỗ dành con nít, biết phải xử lý tình huống trước mắt ra sao. So với A Đông và Diệp Tử, tuy Hạ Quân Bình là kẻ thù kiếp trước của nàng, nhưng vẫn thân hơn hai đứa kia chút, tất nhiên muốn để Hạ Quân Bình phải chịu uất ức, nhưng việc nấu nướng nóng rửa mặt là chuyện rất , cần phải ầm ĩ cả lên. Dù thế nào, A Đông và Diệp Tử cũng phải người hầu, có nghĩa vụ phải hầu hạ Hạ Quân Bình.

      Trác Vân rửa mặt xong phòng bếp làm đồ ăn sáng. Hạ Quân Bình chiếm lấy vị trí đun củi, thỉnh thoảng liếc A Đông và Diệp Tử ngồi đàng hoàng bên cạnh dám lên tiếng cái, giống như việc đun củi cho Trác Vân là việc gì đó rất ghê gớm, rất đáng tự hào.

      Sau khi ăn xong bữa sáng, A Đông và Diệp Tử vội vàng dọn dẹp chén đũa. Lúc này Hạ Quân Bình tranh, lại gần tai Trác Vân , “Ta với ngươi, hai tiểu quỷ này đầy ý xấu trong bụng, ngươi chớ để bị lừa.”

      Trác Vân thở dài, đáp “Ta tự biết.”

      “Biết là tốt rồi.” Hạ Quân Bình thấy Trác Vân có để ý đến lời của mình, sắc mặt mới tươi lên chút, bèn cả gan hỏi, “Nếu , chúng ta xung quanh tìm xem có nhà cho thuê , chờ Trụ Tử đại ca trở lại, chúng ta cũng tìm được nơi để dọn .” Về phần hai tiểu quỷ kia, chẳng phải là còn có hai tên đồng bọn lo hay sao?

      Trác Vân duỗi ngón tay ra ấn trán Hạ Quân Bình cái, dở khóc dở cười “Đại ca còn chưa trở lại, có kiếm được tiền hay còn chưa chắc đâu.” Tuy ông chủ Tống là ông chủ lớn trong tương lai, nhưng dù gì đây vẫn là lần đầu ra cửa làm ăn, có thể bình an trở an trở về dễ dàng. Trác Vân hề lạc quan như Hạ Quân Bình.

      A Đông và Diệp Tử còn , Tống Duệ Văn với hai đứa về hành trình, chỉ nhanh nửa tháng chậm hai mươi ngày về. Trác Vân nghĩ hồi, đoán chừng là hai người Đức Nguyên, Vĩnh Ninh ở phía bắc Ích Châu. Chỗ đó tiếp giáp với đất của quân Yến. Tuy đến nay Yến vương chưa làm phản, nhưng vẫn ngừng xung đột với triều đình, người buôn dược liệu thấy đánh nhau dám qua bên đó, mới giúp nhóm Trác Vân có cơ hội này.

      Tống Duệ Văn và Trụ Tử được hơn nửa tháng, tuy theo lời Tống Duệ Văn mấy ngày nữa là hai người về, nhưng Trác Vân vẫn rất lo lắng, mỗi ngày đều nhờ A Đông và Diệp Tử khắp thành hỏi thăm tin tức, nếu có gặp nhà buôn nào từ Đức Nguyên và Vĩnh Ninh tới, lại hỏi thăm thử.

      Thời gian qua nhanh, chẳng mấy chốc gần mười ngày, vẫn có tin tức gì của Tống Duệ Văn và Trụ Tử. Trác Vân càng ngày càng lo lắng hơn. A Đông và Diệp Tử biết nhìn sắc mặt người mà chuyện, sớm phát Trác Vân là lạ, chỉ sợ nàng giận cá chém thớt nên càng biểu hiểu chuyện biết điều hơn, mỗi ngày đều tranh làm việc nhà, ngay cả nấu cơm cũng giành. Lúc này Hạ Quân Bình lại giành với hai đứa .

      Lúc này, Trác Vân phát điểm khác nhau giữa Hạ Quân Bình và bọn A Đông. Hạ Quân Bình rất bình tĩnh, ngay cả Trác Vân cũng bắt đầu lo lắng, nhưng Hạ Quân Bình vẫn cứ thản nhiên như cũ, giống như có gì xảy ra.....ít nhất ngoài mặt là như vậy.

      Hạ Quân Bình sớm về trễ, mỗi ngày đều tới quán rượu và quán trà trong thành hỏi thăm tin tức, gặp được nhà buôn tới từ phía bắc có thể chuyện cả nửa ngày, moi được ít tin. lle>quy#sdon! Hạ Quân Bình có vẻ ngoài tuấn tú, cử chỉ lại lịch , ăn mặc dù coi là tốt, nhưng ít ra cũng chỉnh tề sạch , nếu cố ý muốn lấy lòng, có thể chuyện rất êm tai, khiến người ra rất thích, dù ngồi trong quán cả nửa ngày cũng phải tốn tiền, mà chủ tiệm cũng đuổi.

      Ngày hôm đó, lúc Hạ Quân Bình về trời rất tối, cả người tản ra mùi rượu, vừa vào nhà chạy thẳng tới phòng Trác Vân, thở hồng hộc , “Trác Vân, ta hỏi thăm được tin tức của đại ca rồi!”

      Trác Vân đứng bật dậy, chạy tới kéo Hạ Quân Bình ngồi xuống ghế, vội vã hỏi, “Sao? có việc gì chứ?”

      “Hình như hai người vào đất của quân Yến.” Mặt Hạ Quân Bình đỏ khác thường, lúc chuyện phả ra mùi rượu, hiển nhiên uống ít, “Ta gặp được mấy nhà buôn từ đất Yến trong quán rượu, bọn họ hình như từng thấy đại ca và ông chủ Tống ở đó. Ta hỏi kỹ về quần áo và gương mặt quả sai!”

      Trác Vân phát giọng Hạ Quân Bình rất ách, vội vàng rót ly trà cho Hạ Quân Bình, vỗ vai kêu Hạ Quân Bình uống vào, lại hỏi “Hai người họ vẫn ổn chứ?”

      Hạ Quân Bình gật đầu, “Nhà buôn kia , hai người họ liên hệ với quan đất Yến, bàn chuyện làm ăn. Nếu thuận lợi, chừng mấy ngày nữa trở lại.” Hôm nay, để hỏi được tin này, Hạ Quân Bình phải uống ít rượu với những nhà buôn kia, nên rất chóng mặt, miễn cưỡng lắm mới về tới nhà nổi, cho Trác Vân nghe xong, bắt đầu lắc lắc người nhũn như con chi chi, ngã xuống bàn.

      Trác Vân nghe Trụ Tử và ông chủ Tống vẫn ổn, yên tâm rồi mới có tâm tư quan sát Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình uống rượu rất nhiều, mặt đỏ bừng, nhưng chỉ lặng im nằm bàn ngủ, khóc cũng làm ầm ĩ.

      Trác Vân nghĩ chút, phòng bếp nấu canh giải rượu cho Hạ Quân Bình, vỗ mặt bắt Hạ Quân Bình uống xong, lại kêu A Đông và Diệp Tử nâng Hạ Quân Bình ngủ.
      laula, Phong Vũ Yên, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 20


      Trác Vân sau khi biết đại ca nàng và ông chủ Tống đều bình yên vô , còn lo lắng, rảnh rỗi có chuyện gì làm bèn quan sát ba đứa trong nhà.

      A Đông và Diệp Tử là những đứa trẻ từng trải qua những ngày khổ cực, nay được nơi che mưa chắn gió, cực kỳ quý trọng, chỉ sợ ngày đó Trác Vân mất hứng lại bị đuổi ra ngoài, cho nên sống hết sức cận thận, mỗi ngày đều nhìn mặt Trác Vân mà chuyện và làm việc, sợ vô ý chọc giận nàng.

      Trái lại, hai đứa này lại hề cung kính với Hạ Quân Bình như với Trác Vân, vì tuy Hạ Quân Bình dễ dàng đánh thắng hai đứa nhưng Hạ Quân Bình phải người làm chủ trong nhà. Hạ Quân Bình trước mặt Trác Vân cũng đàng hoàng nhưng hai đứa kia tuyệt tin Trác Vân đánh được Hạ Quân Bình.

      Về phần Hạ Quân Bình, trong người còn giữ kiêu ngạo của con cháu nhà quyền quý, dù hoàn cảnh có khó khăn thế nào, vẫn luôn cố găng duy trì phong độ của đại thiếu gia, ví dụ đơn giản là...... Trừ khi Trác Vân tự mình nấu cơm, nếu Hạ đại thiếu gia bao giờ phòng bếp.

      Hạ đại thiếu gia kiên quyết cho rằng mình khác với bọn dân đen như A Đông và Diệp Tử, tuyệt đối thể dễ dàng tha thứ việc mình lưu lạc tới trình độ như bọn A Đông. lle.ư quý đôn %^ Hạ đại thiếu gia cẩn thận như A Đông và Diệp Tử, sống rất tùy ý, thậm chí còn gọi Trác Vân là sư phụ, cả ngày cứ ‘Phương Trác Vân’ này ‘Phương Trác Vân’ nọ, mỗi lần kêu còn cố ý nhìn bọ A Đông với vẻ đắc ý, thể mình khác.

      Có lúc Hạ Quân Bình còn gọi Trác Vân là ‘Vân nha đầu’, dĩ nhiên, đều là lúc có A Đông và Diệp Tử, bởi vì mỗi lần Hạ Quân Bình vừa gọi như vậy, Trác Vân hung hăng trừng Hạ Quân Bình, khiến Hạ Quân Bình cảm thấy mất mặt.

      Vào ối ngày thứ ba sau khi Hạ Quân Bình mang về tin tức bình an, rốt cuộc Trụ Tử và Tống Duệ Văn trở lại.

      Lúc Tống Duệ Văn vào nhà, hết sức ngạc nhiên, há miệng dám tin nhìn trong nhà mình bỗng xuất mấy đứa . Trụ Tử hoàn toàn chú ý tới sắc mặt Tống Duệ Văn, thấy Trác Vân và Hạ Quân Bình cười ngừng, xông về trước ôm Trác Vân cái, rồi giang cánh tay ra. Hạ Quân Bình thấy vậy vui vẻ xông vào ngực Trụ Tử.

      “Đại ca gầy ,” Hạ Quân Bình thân mật vỗ vỗ lưng Trụ Tử, nở nụ cười vui mừng, kích động , “Các người lâu như vậy vẫn có tin gì, Trác Vân và ta rất lo lắng, bèn vào thành hỏi thăm tin tức. May nhờ ông chủ Tống bán nhà, nếu bọn ta phải lưu lạc đầu đường xó chợ rồi!” Hạ Quân Bình vừa vừa khom người vái Tống Duệ Văn, “Mấy ngày nay tự ý vào nhà quấy rầy, kính mong ông chủ Tống bao dung! Nhưng ông chủ Tống yên tâm, bọn ta chỉ dùng hai căn phòng bên cạnh, phòng chính hề động chút nào, chỉ có Trác Vân ôm chăn nệm trong phòng huynh phơi nắng......”

      Miệng lưỡi Hạ Quân Bình hết sức lanh lẹ, ràng là bọn họ đúng, qua miệng Hạ Quân Bình lại giống như bọn họ làm chuyện tốt. Trác Vân nâng má nhìn ông chủ Tống nghẹn lời cách nào phát tác, buồn cười nhưng phải ráng nén đến mức sắp nội thương.

      “Nhị nha nhà ta rất hiểu chuyện!” Trụ Tử nghe Hạ Quân Bình , đắc ý khen Trác Vân. Tống Duệ Văn bất đắc dĩ day day huyệt Thái dương, nheo mắt nhìn Trác Vân cái, tiếp tục truy cứu, chỉ trầm giọng hỏi, “Có gì ăn ?”

      Hạ Quân Bình lập tức quay đầu với A Đông, “Ngươi mau nấu cơm , trong nhà còn trứng gà và cá phải , lấy hết ra! Diệp Tử, ngươi cũng nấu nước ! Ông chủ Tống và Trụ Tử đại ca bôn ba cả ngày chắc mệt lắm rồi, tắm nước nóng trước cho giãn gân cốt!”

      A Đông và Diệp Tử lập tức nghe lời vào phòng bếp. Mới hai bước, A Đông chợt nhớ ra, chần chừ chút, dừng bước xoay người rụt rè hỏi, “Ông chủ.... Sơn ca và Tiểu Kiều ca....... Có về ?”

      Trụ Tử bỗng vỗ trán , “Thiếu chút nữa quên mất! Chúng ta về cùng nhau, Tiểu Sơn lo cho hai ngươi, vừa vào thành miếu Thành Hoàng tìm hai ngươi rồi. Nếu tìm được, chắc tới đây thôi.”

      A Đông và Diệp Tử lập tức thở phào nhõm, hớn hở cám ơn với Trụ Tử và Tống Duệ Văn, vui vẻ phòng bếp nấu cơm.

      Quả nhiên, cơm chưa nấu xong Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tìm tới. Hai đứa này bôn ba bên ngoài gần ba tháng, có vẻ chững chạc hơn trước rất nhiều, xem ra còn thành thục hơn cả Trụ Tử. Trác Vân thấy vậy, nghĩ, lần sau nhất định phải dẫn Hạ Quân Bình ra ngoài chuyến để tránh tiểu quỷ này cứ mãi ngây thơ như con nít.

      Mọi người vui vẻ ăn cơm chung. Trong lúc ăn, Trụ Tử hớn hở kể lại đủ chuyện bọn họ trải qua trong chuyến , khiến mấy đứa ở nhà hết sức ngạc nhiên và hâm mộ. Tống Duệ Văn vẫn trầm mặt lời nào, thỉnh thoảng lườm Trụ Tử cái, vẻ bất đắc dĩ.

      Mấy người mấy ngày đường nghỉ, mệt ngất ngư, ăn cơm xong, đều chuẩn bị ngủ. Nệm chăn trong nhà Tống Duệ Văn đủ, chỉ có ba gian phòng, Trác Vân là tiểu nương tự nhiên phải độc chiếm gian, Tống Duệ Văn lại thích sạch , tất nhiên cũng cho phép người khác ngủ chung, còn sáu người lại thể chen chúc cái giường, những người khác, Hạ Quân Bình chắc chắn nhảy dựng lên phản đối.

      Sau lại Tống Duệ Văn lên tiếng, bảo Tiểu Sơn dẫn cả bọn bốn người nhà trọ bên cạnh ngủ đỡ, Hạ Quân Bình và Trụ Tử ngủ phòng. Hạ đại thiếu gia mặc dù có hơi hài lòng, nhưng dù sau cũng tốt hơn phải chen chúc với bốn đứa kia nhiều.

      Sáng tinh mơ hôm sau, Tiểu Sơn dẫn ba đứa tới. A Đông và Diệp Tử tiếp tục vào phòng bếp làm việc, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều giúp đỡ quét dọn sân. d;đ lê!@ quý/< đôn Lúc Trác Vân dậy, thấy bọn bận trước bận sau, đột nhiên cảm thấy mình và Hạ Quân Bình đều giống bọn nhà giàu mới nổi, rất biết bắt nạt người khác.

      Lúc nàng tự sám hối Hạ Quân Bình híp mắt như mộng du mở cửa lảo đảo vào, đến bên cạnh Trác Vân ngồi xuống, thào, “ được, nếu cứ tiếp tục thế này, tiểu gia sống nổi nữa! Phương Trác Vân, ngươi xem, tại sao trước kia Trụ Tử đại ca ngủ rất ngoan, sao đột nhiên lại trở nên xấu như vậy, hại ta mất ngủ cả đêm. Tối nay ta quyết định ngủ cùng Trụ Tử đại ca nữa, thà ngủ dưới đất còn hơn!”

      Trác Vân liếc Hạ Quân Bình cái, “Đại thiếu gia hay bắt bẻ! Nhìn người ta kìa.....” Nàng hất mặt về phía bọn bận rộn trong sân, lại nhìn Hạ Quân Bình với vẻ mặt khinh thường, “Ngài cứ lảm nhảm như vậy, sợ ta đuổi ra ngoài à? Bọn rất siêng năng! Lo mà học theo !”

      Hạ Quân Bình liếc bốn đứa trong sân cái, đỏ mặt “Thông minh như ta sao có thể phí sức làm những việc đó! Ngươi phải cũng thích làm những việc vụn vặt đó hay sao? Hai chúng ta đều là những người làm việc lớn! Đúng rồi, ông chủ Tống và Trụ Tử đại ca liên hệ với quân Yến, ta cảm thấy chúng ta có thể làm lớn trận.....”

      Hạ Quân Bình bàn với Trác Vân việc buôn bán dược liệu vào lần tới, ví dụ như những dược liệu bán chạy, đường an toàn, làm sao mới khiến kẻ xấu chú ý..... Mấy ngày nay, Hạ Quân Bình ra ngoài thăm dò tin tức lại học được ít thứ, khiến Trác Vân thể nhìn Hạ Quân Bình bằng con mắt khác.

      Hạ Quân Bình khô cả họng, ngẩng đầu lên mới phát ông chủ Tống đứng sau lưng mình từ lúc nào, vẻ mặt rất phức tạp. Ông chủ Tống tất nhiên khác Phương Trác Vân, là người lớn, hơn nữa còn là người lớn có bản lĩnh, tối thiểu là Hạ Quân Bình nghĩ như vậy, nên cười ngượng ngùng, mặt dày “Ông chủ Tống cảm thấy ta có đúng ?”

      Tống Duệ Văn nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình hồi lâu, rốt cuộc mở miệng , “Lần tới, ngươi với ta.”

      Hạ Quân Bình nghe vậy vui mừng ra mặt. Trác Vân chống cằm, cười híp mắt , “Lần trước vốn định dẫn tiểu quỷ này , ngờ lại ngã bệnh, nếu , có hai ta theo, chắc chắn cũng giúp được rất nhiều! Ông chủ Tống đừng xem thường Thạch Đầu, Thạch Đầu được ta dạy đoạn thời gian, dù là võ công hay tài bắn cung đều tệ, hai ba người lớn bình thường sợ rằng cũng phải là đối thủ của Thạch Đầu!”

      Tống Duệ Văn nghiêm mặt nhìn Trác Vân, hồi lâu mới bật cười , “Tiểu nha đầu này, lại cũng là muốn tự khen mình, nhắc khéo lần tới nhất định phải dẫn ngươi theo. mưu!”

      Trác Vân tuyệt cảm thấy mình sai, trịnh trọng “Ta đều là vì an toàn của mọi người. này bên ngoài rất nguy hiểm, ông chủ Tống ra ngoài chuyến hẳn cảm thụ được. Huynh là là người có học, tay trói gà chặt, nếu gặp phải lưu manh, chẳng phải chịu thiệt ?! Nay chúng ta mới bắt đầu làm ăn, tiền vốn ít, có tiền thuê hộ vệ, chỉ có thể dựa vào sức mình. Đúng rồi, ta nghe Thạch Đầu ông chủ Tống liên hệ được với quân Yến, huynh cho ta nghe thử......”

      Trác Vân chuyển đề tài đến việc làm ăn, Tống Duệ Văn lập tức tỉnh táo, tỉ mỉ những chuyện trải qua cho nàng nghe.

      Chuyến này bọn họ kiếm được tuy nhiều, nhưng tối thiểu Tống Duệ Văn vẫn tương đối hài lòng. Quan trọng là, bọn họ móc nối được với quân Yến, ngày sau việc buôn bán dễ hơn nhiều.

      “Ta nghĩ năm sau đánh nhau ngày càng nhiều, dân chúng càng khổ hơn.” Tống Duệ Văn thở dài hơi, lắc đầu “Chiến loạn liên tiếp nhiều năm, triều đình rung chuyển, lòng dân yên, sợ rằng giang sơn sớm muộn gì cũng đổi chủ.....” Tống Duệ Văn vừa xong, chợt nhận ra mình lỡ lời, vội im miệng, nhìn Trác Vân và Hạ Quân Bình.

      Hạ Quân Bình phẫn nộ siết chặt nắm tay, nghiến răng , “Cẩu hoàng đế kia tin tưởng gian thần, chẳng phân biệt đúng sai, sớm muộn gì Đại Chu cũng hủy trong tay thôi!”

      Trác Vân khẽ kéo ống tay áo Hạ Quân Bình cái, khuyên, “Thạch Đầu, ngươi chú ý chút, dù đây là nhà mình, nhưng những lời như vậy thể lung tung. Nếu bị kẻ khác nghe thấy rồi truyền ra ngoài, chỉ ngươi mà ngay cả bọn ta và ông chủ Tống cũng phải gặp nạn.”

      Hạ Quân Bình nhìn bọn trong sân, biết điều gật đầu, buồn buồn “Ta hiểu rồi.” suy nghĩ lát, lại cẩn thận hỏi Tống Dụê Văn, “Việc buôn bán giữa huynh và quân Yến, bọn Tiểu Sơn cũng biết?”

      lên chung chiếc thuyền, sao có thể gạt bọn họ! Nhưng nếu ta hiểu bọn chúng sao dám mơ hồ dẫn theo?” Vẻ mặt Tống Duệ Văn rất thản nhiên, giống như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay, “Hai người tuy nhưng suy nghĩ rất chu đáo!”

      Trác Vân nhếch miệng cười, “Ông chủ Tống quá khen.”
      Last edited: 8/3/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 21


      Tống Duệ Văn đưa cuốn sổ ghi cặn kẽ tất cả thu chi cho Trác Vân kiểm ra. Trác Vân xem xong cảm thấy người trước mắt rất có tài, việc thu chi ghi rất ràng, dù là người quản lý sổ sách của núi Phương Đầu trước kia cũng nhất định làm được tốt như vậy.

      Trác Vân nghe con trai trưởng của những gia đình buôn bán lớn bên Chiết Giang được bồi dưỡng gảy bàn tính, ghi sổ từ , chẳng lẽ ông chủ Tống cũng như vậy? Nhưng nếu thế tại sao ông chủ Tống lại lưu lạc tới mức chỉ có thể dựa vào tiệm thuốc nho để sống qua ngày như hôm nay?

      Trác Vân tuy có nghi vấn, nhưng lên tiếng hỏi, chỉ tay vào con số quyển sổ cười cười. Tống Duệ Văn trầm giọng hỏi, “Phương nương có ý kiến?”

      Trác Vân gật đầu, “Quá nhiều! , ta và đại ca giúp được bao nhiêu, chỉ bỏ vào chút bạc, còn lại tất cả tiền là do ông chủ Tống kiếm giúp, nếu hợp tác với người khác, ông chủ Tống cũng có thể làm được tương tự. Sau này cứ chia ba bảy, tiền công ngoài định mức lại tính riêng, ông chủ Tống thấy thế nào?”

      Nghe vậy, Tống Duệ Văn cảm thấy rất bất ngờ, lần trước lúc bán Nhân sâm, Trác Vân biểu rất mạnh mẽ khôn khéo, tính toán tỉ mỉ, có vẻ là đứa tham tiền, nhưng hôm nay lại biến thành rất hào phóng. Tống Duệ Văn bỗng cảm thấy Trác Vân rất khác người.

      Tống Duệ Văn là người thông minh, chỉ thoáng nghĩ hiểu được nguyên nhân Trác Vân làm vậy. Cái này gọi là thả dây dài bắt con cá lớn! Tống Duệ Văn vừa thấy buồn cười vừa vui vẻ khi biết mình có thể trở thành ‘cá lớn’ trong mắt người khác.

      “Nếu Phương nương kiên trì như vậy,” Tống Duệ Văn ngầm hiểu cười với Trác Vân, “Tống mỗ cung kính bằng nghe theo!”

      Hai người đều cười to lên. Với Trác Vân mà , lời của Tống Duệ Văn giải quyết tất cả buồn phiền của nàng. Đời này Trác Vân quan tâm nhất chỉ có hai chuyện, là sống chết của Lục Phong, hai là tương lai của Trụ Tử. Trác Vân lắm kiếp này nàng gặp được những chuyện gì, mặc dù nàng quyết định cách Lục Phong xa, nếu giống như diễn tiến của kiếp trước, nàng có thể vượt qua những ngày bình yên. Nhưng, chuyện tương lai ai có thể trước được, ngộ nhỡ nàng lại lần nữa vào núi làm cướp sao, chẳng lẽ cũng kéo cả Trụ Tử theo?

      Trác Vân rất tính Trụ Tử, đàng hoàng thà lại quyết đoán, giúp người làm việc được, chứ tự mình làm quả còn khó hơn lên trời, chẳng bằng giao cho ông chủ Tống, được che chở, cả đời vô lo.

      Tống Duệ Văn nghỉ ngơi hai ngày, đến ngày thứ ba bắt đầu ra ngoài thu mua dược liệu. Lúc này Trác Vân cho Trụ Tử theo, để Tống Duệ Văn dắt Tiểu Sơn và Tiểu Kiều giúp, về phần Hạ Quân Bình, Trác Vân , tự nhiên Hạ Quân Bình cũng .

      Nhân lúc ông chủ Tống mua dược liệu, mỗi ngày Trác Vân đều đốc thúc Trụ Tử luyện võ bắn tên, khiến Trụ Tử ngừng kêu khổ.

      đường rất yên bình, có nhiều cướp đâu.” Trụ Tử muốn thuyết phục Trác Vân, “Bọn ta chuyến, tổng cộng chỉ gặp hai nhóm người, ai cũng đói đến xanh xao vàng vọt, làm gì có sức. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều vừa tiến lên dọa bọn họ chạy mất rồi!”

      Hạ Quân Bình ở bên cạnh kéo căng cây cung, bắn ra, chỉ nháy mắt mũi tên biến mất thấy, cắm chính xác vào điểm hồng tấm bia cách năm mươi bước. l!quy#don Trụ Tử hé miệng ngẩn người hồi lâu, đợi Trác Vân , nhanh chóng cầm mũi tên theo Hạ Quân Bình luyện tập.

      Trác Vân biết Trụ Tử rất bướng, quyết ý là mười con trâu cũng kéo lại. Vì vậy, nàng chẳng thèm giải thích gì với Trụ Tử cả, chỉ xụ mặt ra lệnh cho Trụ Tử luyện võ với Hạ Quân Bình.

      So với Trụ Tử, Hạ Quân Bình quả có thể là rất nghe lời, chẳng cần Trác Vân , mỗi ngày trời chưa sáng lo thức dậy tập võ, đến mức mất ăn mất ngủ. Điều này làm cho Trác Vân phải cảm thán, khó trách tương lai Hạ Quân Bình có thể thành đại tướng quân, cái khác , chỉ riêng về nghị lực hơn hẳn người thường.

      Thậm chí, Hạ Quân Bình còn lén Trác Vân khuyên Trụ Tử, “Đại ca đừng cho là mình theo ông chủ Tống ra ngoài chuyến là cái gì cũng biết hết! Lần trước mới đem theo bao nhiêu? Tổng hàng hóa đến trăm lượng, sợ rằng còn chưa đầy xe ngựa, nên bọn cướp mới thèm để mắt tới, lười cướp. Sau này chúng ta mở rộng buôn bán, hàng hóa nhiều lên, sao bọn cướp có thể trơ mắt bỏ qua? cướp trong núi, đến mùa đông, dân chạy nạn đều tụ thành nhóm, hai nhóm sợ, nhưng mười mấy nhóm sao? Đại ca đánh thắng được ? giỏi võ sợ rằng ngay cả tính mạng cũng khó giữ! Đại ca coi trọng tính mạng mình thôi, nhưng thèm nghĩ cho Trác Vân sao?”

      Trụ Tử nghe vậy tự thấy xấu hổ phản bác được. Hạ Quân Bình nghiêm túc vỗ vỗ lưng Trụ Tử, trịnh trọng , “Đại ca tự suy nghĩ cho kỹ !” Dứt lời, còn vừa lắc đầu vừa cố làm ra vẻ bất đắc dĩ bước . Trác Vân thấy dáng vẻ vụng về ra vẻ ông cụ non của Hạ Quân Bình, trong lòng lại hơi hơi cảm động.

      Tống Duệ Văn ra ngoài bảy ngày, lúc về dược liệu đủ, bèn lập tức liên hệ xe ngựa chuẩn bị chở dược liệu đến đất Yến. Lần này, tiền trong tay Tống Duệ Văn tăng thêm ít, nên thu ước chừng hơn ngàn cân dược liệu, chất lên hai chiếc xe ngựa. Bởi vì trời rét đậm, Ích Châu có tuyết mấy ngày nay, Tống Duệ Văn cố ý mua nhiều vải dầu tỉ mỉ bao hết trong ngoài xe ngựa.

      “Chuyến này dễ , trời đông giá rét, phía bắc Ích Châu bắt đầu có tuyết lạnh thấu xương, ra cửa xem như chịu tội. Phương nương nghĩ kỹ chưa, muốn theo?” Tống Duệ Văn nhìn Trác Vân, tận tình khuyên nhủ, “Theo lý, trong bọn chỉ có mình Phương nương là nữ hài tử, ở lại trông nhà là tốt nhất. Có A Đông và Diệp Tử, dầu gì cũng có bạn.”

      Hạ Quân Bình vui, hét lớn, “Ông chủ Tống đừng xem thường Trác Vân, Trác Vân rất lợi hại đó! Nha đầu này biết học võ công từ đâu, tay chân còn linh hoạt hơn ta nhiều, sợ rằng Trụ Tử đại ca cũng phải là đối thủ. Chỉ mấy trận tuyết, có gì mà sợ! Ở lại trong thành ta lại lo Trác Vân rảnh tới mức sinh bệnh đó!”

      Tống Duệ Văn nhìn Trác Vân với ánh mắt nghi ngờ, tin tưởng lời Hạ Quân Bình lắm. Trác Vân vẫn cười như cũ, nhưng giọng rất kiên định, “Lần trước muốn theo ông chủ Tống ra ngoài chuyến lại thành, lần này giá nào cũng phải theo để học hỏi mới được!”

      Tống Duệ Văn thấy Trác Vân kiên trì, cũng cản nữa, chỉ dặn nàng chuẩn bị nhiều quần áo dầy để tránh bị đông lạnh đường.

      Xe ngựa Tống Duệ Văn thuê khá rộng rãi, sáu người ngồi cũng quá chật, dĩ nhiên, phần cũng là vì trong đó có bốn người đều là thiếu niên choai choai. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều từng theo Tống Duệ Văn nên biết được nhiều thứ hơn Hạ Quân Bình, dọc đường ngừng kể cho Hạ Quân Bình nghe để nâng cao hiểu biết về đất Yến. llexqqy./don Hạ Quân Bình vừa xì mũi xem thường, lại vừa vễnh tai nghe bỏ sót chữ nào.

      “Trông bộ dáng ngông cuồng của hai đứa nó kìa, hừ..... Người biết còn tưởng bọn nó giỏi lắm! Chỉ đến huyện của đất Yến tính cái gì! Di phụ của ta làm quan lớn bên cạnh Yến vương đó!” Hạ Quân Bình bên tai Trác Vân, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng, rất ngứa.

      Trác Vân vuốt vuốt lỗ tai, ngước mắt nhìn Hạ Quân Bình, kinh ngạc hỏi, “Di phụ của ngươi làm quan ở đất Yến?” Vậy sao tới đó nhờ giúp đỡ?

      Hạ Quân Bình lập tức đoán được ý của Trác Vân, mặt tái , cúi thấp đầu , “Sau khi nhà ta bị tịch thu, nhiều đường tỷ bị phu quân bỏ. Di mẫu và di phụ ta bỏ trốn đến đất Yến từ trước, ta lắm di mẫu có phải cũng bị......” Hạ Quân Bình tiếp, nhưng giọng nghẹn ngào, hiển nhiên rất thương cảm.

      Trác Vân thường thấy Hạ Quân Bình giống như con mèo xù lông xấu tính, thỉnh thoảng thấy vẻ đáng thương như chó con bị vứt bỏ của Hạ Quân Bình lại mềm lòng, giơ tay lên, dừng chút, rốt cuộc vẫn vỗ vỗ cái đầu của Hạ Quân Bình khuyên “Có cơ hội chúng ta hỏi thăm thử, chừng, tình huống lại tốt hơn ngươi nghĩ nhiều.”

      Trác Vân cảm thấy di mẫu của Hạ Quân Bình có lẽ vẫn sống rất tốt, bởi vì đời trước, Hạ Quân Bình đất Yến, nếu có ai tiến cử , người hề có gốc gác như tiểu quỷ này sao có thể trong thời gian ngắn trở nên nổi bật, về sau gần ba mươi tuổi trở thành đại tướng quân của nước Yến.

      “Yến vương mặc dù chưa phản, nhưng luôn hợp với hoàng thượng, hoàng thượng tra xét nhà họ Hạ, Yến vương muốn mua lòng người, chừng cố ý làm ngược lại, trọng dụng nhà họ Hạ. Di mẫu di phụ của ngươi tất bình yên vô .” Trác Vân với Hạ Quân Bình, cũng biết có phải chỉ vì để an ủi hay .

      vậy chăng?” giọng Hạ Quân Bình khàn khàn, “Phương Trác Vân, ra ngươi mong di mẫu ta sống tốt, sau đó nhận ta về đúng ?” Hạ Quân Bình hít mũi cái, vẻ mặt vô tội lại quật cường, “Ta sớm biết ngươi thích ta! Nhất là khoảng thời gian trước, cả ngày cứ lạnh như băng, giống như ta có thâm thù đại hận gì với ngươi!”

      “Ta !” Hạ Quân Bình cố ý nhìn chằm chằm Trác Vân với vẻ hung hăng, giống như muốn chống đối nàng, “ , cho ngươi tức chết!”

      Trác Vân dở khóc dở cười, vỗ đầu Hạ Quân Bình cái mạnh, “Được rồi, ngủ !”
      Last edited: 8/3/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,156
      Được thích:
      12,947
      Chương 22


      Chỉ có tự mình theo ông chủ Tống ra ngoài chuyến, Trác Vân mới có thể cảm nhận chân nhất ông chủ Tống cẩn thận đến mức nào. Dù ai đường tắt nhanh, xe ngựa của bọn họ cũng chỉ đường chính, mỗi ngày khi mặt trời vừa xuống núi, là ông chủ Tống lập tức tìm nhà trọ ngủ lại, tuyệt đường đêm, ban ngày lại bảo người đánh xe theo đội buôn lớn, coi như là nhờ hơi của người ta.

      “Đại ca đường rất yên bình, muội còn tin! Muội xem mấy ngày nay ngay cả bóng của bọn cướp cũng thấy chứ gì người!” hai ngày, Trụ Tử thấy sắp tới đất Yến, bèn nhịn nổi nữa với Trác Vân, “Tiểu nương vốn hay lo lắng lung tung, lại tự dọa mình!”

      Trác Vân lời nào. Hạ Quân Bình lại chen vào giúp, “Hai ngày qua chúng ta theo đội buôn lớn đằng trước, bọn họ mời người trong tiêu cục làm hộ vệ đàng hoàng, bọn cướp biết dễ chọc mới dám trêu vào, nếu có bọn họ, chúng ta sớm gặp nguy hiểm rồi!”

      Dường như để chứng lời của Hạ Quân Bình, bỗng truyền đến những tiếng la từ đội buôn phía trước. Người đánh xe khẩn trương “Hình như có cướp!”

      Mặt Tống Duệ Văn biến sắc, Trụ Tử kích động đến mức muốn xông ngay ra ngoài, bị Trác Vân níu lại, mặt lạnh “Đại ca nôn nóng làm gì? Bên ngoài nhiều người như vậy, làm gì đến phiên đại ca cậy mạnh!”

      Trụ Tử cảm thấy bị Trác Vân trách có gì mất thể diện, chỉ ngây ngốc , “Ta ra ngoài giúp tay chứ sao ?!”

      Trác Vân hung hăng nhìn chằm chằm Trụ Tử, tức giận “Với võ công như mèo quào của đại ca, xông ra chỉ tổ làm cái bia của người ta thôi! Lại tình hình bên ngoài chúng ta chưa biết , những đội buôn lớn lại nhiều thường có lui tới với người trong giang hồ, chừng là gặp bằng hữu mới hơi rối loạn. Chúng ta cứ đợi xem , nếu có đánh nhau, giúp tay cũng muộn.”

      Tống Duệ Văn nghe vậy nhìn Trác Vân với ánh mắt tán thưởng.

      Hạ Quân Bình lặng lẽ kéo rèm xe nhìn trộm ra bên ngoài, , “ giống như là cướp, hình như là dân chạy nạn.”

      “Dân chạy nạn ?!” Trác Vân cau mày, lập tức đứng lên, với mọi người, “Nếu có đánh nhau, cứ đánh chết, đừng nương tay!” Trác Vân từng trải qua những ngày chiến loạn lưu lạc, biết dân chạy nạn khi làm loạn còn đáng sợ hơn cướp nhiều. Bọn cướp cần tiền tài, lại sợ quan phủ, xuống tay có chừng mực, nhưng dân chạy nạn lại có gì kiêng kỵ, vì cái bánh màn thầu mà đánh nhau đến chết là chuyện thường thấy.

      “Đánh....... chết?” Trụ Tử há miệng run rẩy nhìn Trác Vân, do dự, “Cái này có phải..... Quá độc ác hay ?”

      Trụ Tử vừa dứt lời nghe người đánh xe kêu lên, “Giết người! Kẻ xấu giết người!”

      Hạ Quân Bình cầm thương dài xuống, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều trầm mặt theo sát đằng sau, Trụ Tử cũng cuống quít nhảy xuống xe ngựa. Trác Vân muốn theo, lại bị Hạ Quân Bình ngăn lại, “Ngươi ở trong xe coi chừng.” Hạ Quân Bình liếc nhìn Tống Duệ Văn cái, cầm chặt tay Trác Vân, “Ông chủ Tống biết võ, ngươi ở trong xe bảo vệ ông chủ Tống !”

      Trác Vân tất nhiên hiểu ý tốt của Hạ Quân Bình, hơi hơi cảm động, nghiêm túc gật đầu với Hạ Quân Bình. Chờ Hạ Quân Bình rồi, Trác Vân cầm nỏ lên, vén rèm, đứng trong xe ngựa quan sát xung quanh.

      Tống Duệ Văn cũng thò đầu ra muốn xem tình huống, bị Trác Vân nhấc chân đá cái, bất đắc dĩ đành phải rụt cổ về.

      Nhóm dân chạy nạn có hơn mấy mười người, phần lớn quần áo lam lũ, xanh xao vàng vọt, vũ khí trong tay đủ loại đủ kiểu, có đao lớn bị mẻ, có dao chặt thịt, có thương dài, thậm chí còn có gậy gỗ to cỡ cái miệng chén. lê @quý! đô~n Những người dân bình thường khúm núm làm ăn lúc này lại như đám thú hoang đỏ mắt, như muốn sống mà lao vào đội buôn để giết người.

      Đội buôn phía trước có nhiều xe ngựa, hàng hóa chất cao như núi, cực kỳ gây chú ý, đại đa số dân chạy nạn đều hướng về phía đó bao vây người trong đội buôn, nhào về phía những người hộ vệ như phát điên. Những hộ vệ kia từng trải, lập tức nhận thấy hung ác của những người này, vung đao hề nương tay.

      Phút chốc trong khí bỗng tràn ngập mùi máu tanh. Trụ Tử thấy choáng váng, si si ngốc ngốc nhìn cảnh máu tươi đầy đất quên phản ứng, ngược lại Hạ Quân Bình và hai huynh đệ Tiểu Sơn còn trấn định chút, giơ binh khí chém vào dân chạy nạn nhào tới.

      Lưỡi dao sắc bén đâm tận xương, máu tươi văng khắp nơi. Hai bên giết đỏ cả mắt, rống giận, hận thể xé nát đối phương. Trụ Tử hối hoảng bị trúng gậy, đau đến trước mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê. Kẻ sau lưng còn muốn đập gậy lên đầu Trụ Tử nhưng cánh tay vừa giơ lên cảm thấy sau ót đau đớn, lập tức té xuống.

      Trụ Tử há miệng nhìn Hạ Quân Bình có vẻ mặt hung ác, cả người run cầm cập. Hạ Quân Bình rống to, “Nếu đại ca sợ cút ngay vào xe ngựa ! Đừng đứng đây cản trở!” Dứt lời, Hạ Quân Bình nhìn Trụ Tử, quay người lại, hung hăng đâm thương vào kẻ địch trước mặt.

      Trụ Tử bị quát tiếng, bỗng tỉnh táo lại, nắm chặt cây đao trong tay, hét lớn tiếng, xông vào kẻ địch.

      Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tuy giỏi võ, nhưng dù gì cũng lăn lộn đường từ , tay chân cực kỳ linh hoạt, hai người đồng thời đối phó người cũng ổn. Có điều dân chạy nạn đông, đánh thương người, người khác lại tới, chỉ chốc lát bao vây xe ngựa của họ.

      “Ai cho ngươi ra ngoài!” Hạ Quân Bình đánh vẫn quên nhìn về phía xe ngựa, thấy Trác Vân đứng xe, nóng nảy nhảy dựng lên, vừa đánh với địch vừa từ từ lùi về phía xe ngựa, vì phân tâm, trong lúc chú ý bị kẻ địch nhân cơ hội làm bị thương cánh tay phải.

      Máu tươi chảy ra như suối, tay Hạ Quân Bình mềm nhũn, suýt nữa rớt mất cây thương. Kẻ địch thấy vậy, lập tức nhân cơ hội tiến lại gần, vung đao lên chém vào mặt Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình dù gì cũng còn , thấy cây đao lớn hướng thẳng vào mặt mình, trong lòng hốt hoảng, hai chân mềm nhũn, người lảo đảo cái, ngã bệt xuống đất.

      Kẻ địch thấy vậy, mừng rỡ hô to tiếng, giơ cây đao lên bổ xuống đầu Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình bị dọa tới mức dám thở, cơ hồ quên tránh, chỉ nhắm chặt hai mắt theo bản năng. biết qua bao lâu, giống như lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt, Hạ Quân Bình vẫn thấy đao bổ xuống đầu mình, mặt lại hơi nóng nóng, giống như có gì đó ấm nóng bắn tung tóe lên.

      Hạ Quân Bình vuốt mặt, mở mắt, chỉ thấy trước mắt đỏ tươi. Kẻ địch vừa nãy còn hung thần ác sát, giờ che cổ, mắt trợn to cơ hồ muốn lòi ra ngoài, dám tin nhìn chằm chằm phía xe ngựa, phát ra tiếng kêu ‘cạc cạc’, máu tươi từ cổ họng bắn ra tung tóe, rơi mặt Hạ Quân Bình.

      Hạ Quân Bình quay đầu lại theo bản năng, thấy Trác Vân cầm cây nỏ trong tay, uy phong lẫm lẫm, giống như thần tiên. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Hạ Quân Bình trống rỗng, kinh ngạc nhìn Trác Vân giống như người chưa từng quen. Hạ Quân Bình chưa bao giờ thấy Trác Vân như vậy, rất trầm tĩnh, rất trấn định.

      “Còn mau đứng dậy!” Trác Vân liếc Hạ Quân Bình cái, quát “Cầm thương của ngươi lên!” Nàng vừa vừa bắn tiếp ra ba mũi tên khác, sau đó lại có ba kẻ địch ngã xuống.

      Cái nỏ trong tay nàng giống như lưỡi hái của thần chết, mỗi mũi tên bay ra, nhắm thẳng vào cổ họng kẻ địch, mũi tên mạng, chút lưu tình.

      Nàng xuống tay tàn nhẫn như vậy, chẳng mấy chốc có gần mười người chết, lập tức khiến kẻ địch chú ý. Nhóm dân chạy nạn có người chỉ huy, phát bên này khác thường, lập tức hướng chỉ về phía nàng hô to, “Giết nha đầu kia!” Cùng lúc đó, mũi tên dài xé gió bay đến, nhắm thẳng vào ngực Trác Vân.

      Trác Vân cuống quít tránh , nhưng vẫn đủ nhanh, mũi tên kia xẹt qua vai phải nàng, cắm mạnh vào xe ngựa, khiến xe ngựa khẽ rung lên. Trong xe, Tống Duệ Văn sợ hết hồn, muốn lò đầu ra nhìn, bị Trác Vân đá cái, lại rụt vào.

      Chỉ nháy mắt, lại có năm ba dân chạy nạn vọt tới cạnh xe ngựa, vung gậy gỗ dao lớn đập vào người Trác Vân. Trác Vân kịp lắp tên vào nỏ, chỉ đành nhảy lên né tránh. ngờ vừa nhảy lên mui xe, mũi tên dài giống như u linh lại vọt tới, lần này trượt qua cổ nàng, tạo ra vệt máu đáng sợ.

      Hạ Quân Bình thấy vậy sợ đến mức hồn bay phách tán, quan tâm vết thương người, vội vàng vung thương lên giúp tay, hét lớn “Trác Vân, ngươi mau xuống đây, bên này có ta.” vừa vừa nhảy lên xe ngựa đâm vào kẻ địch.

      Hạ Quân Bình mặc dù võ công kém, nhưng làm sao địch nổi mấy người vây đánh, huống chi lúc này còn bị thương. Chỉ qua ba chiêu bị kẻ địch dồn đến mức thể trở tay. lleq@#quy.,ddonTrác Vân thấy vậy, vội vàng rút tên ra, bắn ba phát liên tục, giết ba người, định bắn tiếp phát tên hết sạch, ra lúc nàng nhảy lên nhảy xuống tránh làm rớt hơn phân nửa tên xuống xe ngựa.

      Trác Vân thấy Hạ Quân Bình lại bị thương thêm, bất chấp tất cả, ném cây nỏ , rút dao bên hông ra, lăn vòng chui xuống dưới chân kẻ địch.

      Khác hẳn với Hạ Quân Bình, mỗi chiêu của Trác Vân đều là dùng máu tươi trong mười năm làm cướp luyện ra, phải để nhìn đẹp mắt mà để lấy mạng người. Tuy nàng dốc lòng dạy Hạ Quân Bình nhưng nếu phải tự mình trải qua khó mà hiểu hết được.

      Cơ thể linh hoạt của Trác Vân giống như lưỡi đao sắc bén cắm thẳng vào trái tim kẻ địch, mỗi lần đâm ra đều có thể dồn kẻ địch vào chỗ chết. Nàng ra tay vừa chuẩn vừa nương tay, mỗi dao đâm ra là lấy mạng. Chiêu thức càng đơn giản càng khiến người ta sợ run.

      Chỉ qua mấy chiêu, những kẻ vừa rồi còn đằng đằng sát khí vây quanh xe ngựa lặng yên chết dưới dao của Trác Vân.

      Tiểu nương nhắn lại giống như ác ma đáng sợ.

      Máu tươi dính đỏ hết cả mặt Trác Vân, nhưng đôi mắt đen nhánh lại lóe ra ánh sáng khát máu. Những kẻ địch còn lại chỉ đứng xa xa nhìn, cảm thấy lạnh cả sống lưng.

      người nào lại dám tiến đến tìm chết, ngay cả mấy kẻ vây quanh huynh đệ Tiểu Sơn cũng sợ đến mức nhũn cả hai chân, vừa đánh vừa lui. Mấy kẻ bao vây đội buôn đằng trước cũng bị hộ vệ đánh chết phần lớn, còn sót lại mấy người thấy ổn, lập tức chạy , để lại đống thi thể ngổn ngang mặt đất.
      Last edited: 8/3/16

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Xé tem.kakakaka....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :