1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại làm nữ thổ phỉ - Tú Cẩm ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      oan gia gặp nhau từ sớm
      thuyt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13


      “Phương Trác Vân, ngươi sao chứ?” Từ khi biết tên của Trác Vân, Hạ Quân Bình kêu ‘Nhị nha Nhị nha’ nữa, mà gọi nàng bằng cả tên họ. Trước kia Trác Vân còn sửa đúng muốn Hạ Quân Bình gọi nàng là ‘sư phụ’, nhưng mấy ngày nay, dường như nàng còn chấp nhất chuyện đó nữa.

      “Sắc mặt ngươi rất tệ, bị bệnh à? Hay là, để ngày mai chúng ta hẵng ?” Hạ Quân Bình thấy Trác Vân có vẻ tiều tụy, lo lắng khuyên. Mấy ngày nay Trác Vân luôn thất thần, lúc nào cũng hốt hoảng, khiến Hạ Quân Bình phải nghi ngờ nàng có bệnh hay . Có lẽ vì thức đêm trông mình. Hạ Quân Bình vừa nghĩ vậy, vừa thấy áy náy.

      Trác Vân lại cố chấp lắc đầu, “ có gì, ta rất khỏe.” Nàng biết khi nào đại ca nàng về, nên phải nắm chặt thời cơ, lỡ như chuyện chưa thành mà đại ca nàng về, biết phải chờ đến lúc nào mới có cơ hội nữa.

      thôi,” Trác Vân cười , trong mắt có vẻ khiêu khích, “Chẳng lẽ ngươi sợ? Trong núi có cọp đâu! Lần trước, ta và đại ca vào núi, suốt đường đều bình yên, ngay cả gà thỏ đều rất ít.”

      “Ta có sợ!” Hạ Quân Bình tức giận la lớn, “Ta vậy phải là vì lo cho ngươi sao ?! biết ơn! , chẳng lẽ ta còn bằng tiểu nha đầu ngươi! lát nếu đụng phải cọp hay gấu gì, ngươi đừng có mà khóc núp sao lưng ta đó!” Hạ Quân Bình vừa vừa giơ cây cung lớn lên, bước , rất khí thế.

      Trác Vân nở nụ cười khó hiểu, theo sau.

      Tuy lần này chỉ cách lần trước có hơn hai mươi ngày, nhưng cảnh vật trong núi thay đổi rất nhiều. Từ khi trời bắt đầu chuyển lạnh, trong núi cũng bắt đầu có những trận gió lớn, rừng cây xanh thẳm hơi tiêu điều.

      Trác Vân đạp lên lớp lá vàng khô, ung dung sau, nghe những tiếng reo vui của Hạ Quân Bình.

      “Phương Trác Vân, ngươi xem, cái này là cái gì? Có phải Nhân sâm ?”

      “Cái này đẹp, chúng ta hái ít về nhà !”

      “Ô, hình như là Nhân sâm......”

      Hạ Quân Bình hưng phấn nhảy dựng lên, xoay người hô to với Trác Vân, “Phương Trác Vân! Ngươi mau qua đây xem cây này có phải Nhân sâm ?”

      Trác Vân thong thả lại gần, thản nhiên nhìn theo hướng tay Hạ Quân Bình chỉ, chợt sửng sốt: tiểu quỷ này tốt số, mới vào núi chẳng bao lâu tìm được Nhân sâm, vả lại dựa theo mớ lá của cây có thể biết đây là gốc Nhân sâm rất lâu năm.

      “Đúng ?” Hạ Quân Bình nhìn Trác Vân, thấy nàng khẽ gật đầu, lập tức hoan hô, thèm hỏi Trác Vân phải đào thế nào, vội vàng móc cái xẻng từ trong sọt ra, đào nguyên mớ đất xung quanh gốc Nhân sâm kia lên, sau đó cẩn thận bới sạch bùn đất gốc Nhân sâm ra, cười đắc ý, “Cái này trông cứ như củ cải, có thể bán được bao nhiêu tiền? Đủ chúng ta ăn mấy lần thịt ?”

      Trác Vân trừng Hạ Quân Bình, giễu cợt , “Sao, chê đồ ăn nhà ta quá kém, khiến ngươi phải đói bụng hả?” Từ khi nàng biết Thạch Đầu chính là Hạ Quân Bình bắt đầu nhìn Thạch Đầu kiểu gì cũng thấy ngứa mắt, dù Thạch Đầu gì, nàng đều nhịn được phải châm chọc mấy câu.

      Trác Vân xong lại cảm thấy mình như bây giờ đáng ghét, hung hăng cắn môi cái, quay mặt sang chỗ khác nhìn Hạ Quân Bình nữa.

      Hạ Quân Bình biết là nghe hiểu, hay do thèm
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14


      Rốt cuộc trời cũng mưa. Đầu tiên chỉ là mấy hạt thưa thớt, dần dần càng lúc càng lớn, chỉ lát sau thành mưa tầm tã.

      “Tiếc là con heo kia chạy mất, nó rất mập, nếu có thể bắt về, đủ nhà chúng ta ăn cả tháng còn chưa hết ấy chứ!” Hạ Quân Bình đỡ Trác Vân vào nhà, vừa tiếc nuối nhắc nhắc lại chuyện con heo rừng.

      Trong lòng Trác Vân buồn vui lẫn lộn, có rất nhiều cảm xúc nghẹn trong ngực, vừa buồn bực vừa khó chịu, dọc theo đường chỉ lẳng lặng nghe Hạ Quân Bình càu nhàu.

      “Ôi....” được đoạn, Hạ Quân Bình đột nhiên hét lên tiếng, lập tức dừng bước, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm mắt cá chân sưng lên như cái bánh màn thầu của Trác Vân, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lo lắng hỏi, “Phương Trác Vân, đầu ngươi bị vô nước hả? Chân sưng to vậy cũng biết mở miệng với ta à? Ta còn tưởng ngươi thông mình lắm, ra tất cả đều là giả......”

      Hạ Quân Bình trách Trác Vân trận, rồi lại ngồi xổm xuống trước mặt nàng, rất khí phách, “Lên ! Ta cõng ngươi!”

      Mưa vẫn rơi ngừng, hai người đều ướt như chuột lột, tóc Hạ Quân Bình ướt nhẹp bết chặt trán, nước mưa chảy dọc theo mặt xuống đất, nếu là người khác có lẽ trông rất nhếch nhác, nhưng với Hạ Quân Bình, khuôn mặt vẫn lộ ra cỗ khí thế khiến người ta cảm thấy rất an tâm.

      “Còn ngẩn người làm gì, mau lên !” Hạ Quân Bình thấy Trác Vân động, lại giục tiếng, vẫn là cái giọng đại thiếu gia như thường ngày, “Phương Trác Vân, chẳng lẽ ngươi xấu hổ?”

      Trác Vân nhảy ào lên lưng Hạ Quân Bình, vỗ vỗ vai Hạ Quân Bình, trầm giọng , “Bớt nhảm! thôi!”

      Hạ Quân Bình cười hì hì mấy tiếng, từ từ đứng dậy, cố ra vẻ thoải mái, đường ngươi phải hát cho ta nghe, nếu , lát nữa ta mệt vứt ngươi xuống đất!”

      Trác Vân lời nào. Hạ Quân Bình thấy nàng đáp lại, cho rằng nàng bị heo rừng hù sợ, cũng giận, tự mình tìm đề tài vừa thao thao bất tuyệt vừa xuống núi.

      Đường núi vốn dễ , huống chi lúc này còn vừa có gió vừa có mưa, đường đất bị mưa tưới ướt đẫm, bước trợt ba bước, nhiều lần Trác Vân cảm giác Hạ Quân Bình ngã sấp, nhưng rốt cuộc Hạ Quân Bình vẫn giữ vững cơ thể, bước từng bước về phía trước.

      “Ta..... sớm với ngươi có mưa.... ... Ngươi.... Còn nghe.... ...” Hạ Quân Bình vừa thở hổn hển vừa , “Chút nữa về tới nhà, ngươi.... Ngươi phải nướng chân giò cho ta ăn, bù đắp cho ta! Ôi, mệt chết ta! Phương Trác Vân, mau lau mồ hôi cho ta!”

      Trác Vân sững người lát, rồi mới chậm rãi vươn tay nhàng lau nước mưa trán và mặt cho Hạ Quân Bình. Người Hạ Quân Bình rất ấm, thậm chí trán và mặt còn hơi nóng. Nước mưa rơi đầy cả mặt và cổ của Hạ Quân Bình, phân rốt cuộc là nước mưa hay là mồ hôi. Trác Vân vừa lau cái, Hạ Quân Bình lập tức
      [​IMG]
      SiAm, tiểu Viên Viên, Tuyết Liên2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15


      đường về, mưa dần ngừng, nhưng gió vẫn mạnh như cũ, cứ mỗi trận gió qua, hai người lại run cầm cập hồi. Trác Vân vẫn nghĩ về những lời Hạ Quân Bình , đầu rối thành đống.

      Nàng cảm thấy hình như mình bị ma chướng rồi, ràng nhiều năm qua vẫn luôn tâm tâm niệm niệm báo thù cho Lục Phong, tại sao lúc này lại do dự? Hạ Quân Bình kiếp trước và Hạ Quân Bình kiếp này vẫn là người? Có là Hạ Quân Bình bao giờ hại Lục Phong?

      Nhưng, ràng Lục Phong chết trong tay Hạ Quân Bình. Nghĩ đến đây, Trác Vân lại mềm lòng nữa, bởi vì ý niệm này ngừng nhắc nhở nàng, nên nàng mới muốn dẫn Hạ Quân Bình đến khu rừng này, nghĩ cách bỏ Hạ Quân Bình lại.

      Hình như Trác Vân đánh giá thấp Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình cõng nàng ra ngoài như hề bị mưa gió ảnh hưởng chút nào.

      “Con đường chúng ta vào rừng bị đất đá chận, cho nên đổi đường này. Có điều phải vòng chút.” đường về, chẳng mấy chốc Hạ Quân Bình quên mất việc giận Trác Vân, chủ động chuyện với nàng, “Lần tới chúng ta lại vào rừng từ bên này , đường này dễ hơn chút. A......” Hạ Quân Bình đột nhiên dừng lại, mở to mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt nghi ngờ, lẩm bẩm , “Sao lại tới chỗ này?”

      Hạ Quân Bình hỏi Trác Vân, “Phương Trác Vân, ngươi nhìn chỗ này xem, hình như đến chân núi rồi, tính ra đường này lại gần hơn nhiều!”

      Tất nhiên Trác Vân biết điều đó, vì lúc lên núi, nàng cố ý dẫn Hạ Quân Bình đường xa để Hạ Quân Bình vòng vòng tìm thấy lối ra, ngờ...... Quả nhiên hổ là Hạ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy trong tương lai, chút phiền phức nho này thể làm khó được, Trác Vân cười khổ nghĩ.

      Hạ Quân Bình mặc dù từng luyện võ, nhưng dù sao tuổi còn , đủ sức, được đoạn phải dừng lại nghỉ hồi, cứ vậy đến lúc hai người về đến thôn Thượng Diêu trời tối đen. lle.,qqu1yddon Trác Vân sợ Hạ Quân Bình lỡ mồm lộ ra núi có Nhân sâm, vội vàng dặn dò cẩn thận. Hạ Quân Bình ngốc, tất nhiên biết lời nào nên , lời nào nên.

      Về đến nhà, lão thái thái vừa thấy bóng hai người lập tức quát lên, “Hai đứa trời đánh này, chạy đâu chơi đến giờ mới về?! Coi cái vẻ như quỷ của hai đứa bây này, chẳng khác gì chuột đồng! Nhị nha, tại sao tự , mắc gì phải bắt Thạch Đầu cõng.......” Lão thái thái vừa dứt lời, lập tức thấy được mắt cá chân sưng vù của Trác Vân, đầu tiên là sững sờ, sau đó lại hả hê ra mặt.

      Trác Vân liếc lão thái thái
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16


      biết là vì ngày hôm qua mắc mưa cảm lạnh, hay vì bị thương tinh thần tốt, mà hôm sau, Trác Vân ngủ đến trời sáng mới tỉnh lại. Bên ngoài mưa tạnh, nhưng mái hiên vẫn còn nước rơi tí tách xen lẫn trong tiếng chiêm chiếp của chiêm non và tiếng gia cầm kêu trong sân.

      ngày mới bắt đầu.

      Trác Vân dụi mắt, chống tay ngồi dậy, liếc xuống đất thấy Hạ Quân Bình nằm chổng vó bên chân giường. Hqb dù gì cũng còn tuổi, ban ngày có giả bộ chững chạc đến đâu, lúc ngủ vẫn lộ tính trẻ con, tư thế ngủ còn tùy tiện hơn cả đại ca nàng.

      Hạ Quân Bình nằm nghiêng, chỉ có chân nằm trong chăn, quần áo xốc xếch, ống tay áo cuộn đến cùi chỏ, vạt áo cuốn lên ngực, để lộ cái bụng trắng. Hạ Quân Bình ngủ rất say, mắt nhắm chặt, miệng khẽ mở, bên môi còn có vệt nước đọng khả nghi, biểu mặt giống như đứa trẻ hoàn toàn vô hại.

      Đứa trẻ ngây ngô thế này sao có thể trở thành kẻ lạnh lùng ác độc, hại chết người từng rất thân với mình chứ? Trác Vân cúi đầu nhìn vẻ mặt vô tội lúc ngủ của Hạ Quân Bình, nghĩ mãi vẫn hiểu.

      Trác Vân biết nhìn bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng la chói tai của lão thái thái, “Nha đầu lười biếng kia, lúc nào rồi mà còn nằm ì giường ?! Mau đứng lên cho ta, bằng , xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!” Giọng lão thái thái càng ngày càng cao, sau đó đá văng cửa phòng xông vào, tay chống nạnh, tay cầm chổi, ràng là muốn nhân cơ hội bắt nạt Trác Vân.

      Ma lọt vào tai làm Hạ Quân Bình ngủ nổi nữa, lập tức tỉnh giấc, kêu tiếng “A.....”, nhảy dựng lên, rống vào mặt lão thái thái, “Ngươi làm gì đấy? Mới sáng sớm la hét om sòm. Hôm qua phải Nhị nha bị đau chân sao, còn rống cái gì? Nhanh nấu bữa sáng ! Lúc này là giờ nào rồi!”

      Hạ Quân Bình nổi giận lên trông rất hung, ngay cả Trác Vân cũng cảm thấy hơi sợ, huống chi là lão thái thái vốn ngoài mạnh trong yếu. llee @quý.^ đôn Lão thái thái lập tức bị Hạ Quân Bình hù dọa, lầm bầm trong miệng dám to, nhanh chóng vào phòng bếp nấu đồ ăn.

      Hạ Quân Bình dụi mắt oán trách Trác Vân, “Ngươi thể ngủ yên tĩnh chút à? Vừa khóc vừa la suốt cả đêm, hại ta dám ngủ, vất vả đợi đến gần sáng mới chợp mắt được chút lại bị lão thái bà kia đánh thức!”

      Trác Vân ngạc nhiên nhíu mày hỏi, “Ngươi ta vừa khóc vừa la? Sao có thể?” Nàng ngủ luôn rất yên tĩnh, cho dù tối qua quả có nằm mơ, nhưng cũng đến nỗi la khóc cả đêm chứ ?!

      “Ngươi đừng có mà chối!” Hạ Quân Bình nằm vật xuống giường Trác Vân, ngáp chảy cả nước mắt, có vẻ rất buồn ngủ, “Ngươi còn gọi tên Lục Phong đại ca. kỳ lạ, ngươi biết Lục Phong đại ca, sao lại....” Hạ Quân Bình đột nhiên ngừng lại, giống như nghĩ ra điều gì, chợt ngồi dậy, nhìn thẳng vào Trác Vân.

      “Từ hôm qua thấy ngươi là lạ rồi, sao cứ hỏi mãi về chuyện của Lục Phong đại ca? Chẳng lẽ ngươi biết Lục Phong đại ca?” Dứt lời Hạ Quân Bình lại nhíu mày, “ đúng, Lục Phong đại ca chưa từng tới Ích Châu, chẳng
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :