1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại làm nữ thổ phỉ - Tú Cẩm ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64



      Đây là lần thứ hai Hạ Quân Bình vào vương phủ, lần trước chưa kịp quan sát kỹ bài trí bị túm sân luyện võ. Lần này cũng có ý tới ngắm cảnh, trong đầu chỉ suy nghĩ nếu lát Yến vương phi đề nghị cái gì đó mình thích phải đáp lại thế nào đây?

      Chẳng mấy chốc, hai người tới trước cửa Tuyên Hòa Đường, thị nữ dẫn đường vừa thông báo xong thị nữ khác từ trong viện ra nghênh đón. Thị nữ kia thấy Hạ Quân Bình theo, hơi bất ngờ, cười “Xin hai vị chờ lát!” sau đó xoay người vào trong bẩm báo với Yến vương phi. lâu sau, thị nữ kia quay trở ra, nhịn cười “Vương phi cho mời!”

      Trác Vân tất nhiên biết người ta cười cái gì, đỏ mặt theo vào. Hạ Quân Bình lại rất tự nhiên, đứng gần bên người nàng, “Chắc là thế tử chuyện của chúng ta cho vương phi nghe nên giờ khắp phủ đều biết, vậy cũng cần phải che che giấu giấu làm gì nữa!”

      Yến thế tử đúng là đồ miệng rộng! Trác Vân thầm mắng câu, sau đó hít sâu hơi, chậm rãi thở ra, cuối cùng tĩnh tâm lại.

      Hai người chưa bước vào thấy trong phòng khách có phụ nhân ngồi. Trác Vân nhìn lướt cái, thấy Yến thế tử có hai ba phần tương tự phụ nhân kia, biết đây nhất định là nữ chủ nhân của vương phủ, bèn học theo Hạ Quân Bình cúi chào Yến vương phi.

      “Mau đứng dậy, mau đứng dậy!” Yến vương phi nhìn Trác Vân với vẻ ôn hòa, rồi lại cười với Hạ Quân Bình, “Thế tử khen hai ngươi rất nhiều với ta, nâng hai ngươi lên tận trời, ta còn tin, nay gặp mặt mới biết quả là vậy! Phương nương mau lại gần cho ta nhìn chút! Ôi…..”

      Yến vương phi kéo tay Trác Vân luôn miệng khen, “Dáng dấp này, sợ rằng khắp cả Nghi Đô cũng tìm được người thứ hai!”

      Trác Vân phải tiểu nương ngây thơ, bị khen như vậy, tuy hơi ngại ngùng nhưng vẫn cười “Vương phi quá khen!” Nàng vốn nghĩ biết có nên vài câu khiêm tốn hay , nhưng lời tới khóe miệng vẫn thể phát ra được, đành mỉm cười.

      Yến vương phi lại thích tính cách phóng khoáng như vậy, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng “Ta nghe thế tử a Vân học võ từ , còn giỏi hơn cả Bình ca nhi, chắc là chịu ít khổ cực. Thế tử cũng học võ với thị vệ trong phủ, nhưng chỉ học mấy chiêu như mèo quào suốt ngày kêu khổ! Phải cho nó học theo gương a Vân mới được! Nam tử mà còn bằng cả nương!”

      Trác Vân cười “Thế tử thân phận cao quý, sao có thể chỉ lo luyện võ cả ngày! Theo dân nữ, đọc sách mới tính là cực kỳ khổ sở! Luyện võ chỉ phí thể lực, mệt mỏi ngủ giấc là xong, nào giống người đọc sách mỗi ngày đều như đeo cái còng vai, phải vắt hết đầu óc!”

      “Đó là người khác,” Yến vương phi hủy thanh danh của con mình hề nương tay, “Tiểu tử nhà ta có lúc nào khắc khổ như vậy chứ! Đúng rồi, ta nghe ban đầu a Vân cứu Bình ca nhi. A Vân hãy kể lại tình hình lúc đó cho ta nghe …..”

      Yến vương phi có năng lực đặc biệt đó là ngay lần đầu gặp mặt có thể khiến người ta tự chủ bỏ xuống phòng bị mà tâm hết với mình. chỉ Trác Vân, ngay cả Hạ Quân Bình cũng bị ảnh hưởng, ngồi nghe chăm chú thỉnh thoảng lại xen vào vài câu, hoàn toàn khác hẳn vẻ lạnh nhạt phòng bị như ở trước mặt người khác.

      Yến vương phi nghe thế tử kể về Trác Vân, cho rằng nàng chỉ giỏi võ, ngờ nàng cũng có kiến thức khá rộng. Tuy Trác Vân lấy cớ là nhờ có sư phụ là đạo sĩ ngao du khắp nơi học rộng biết nhiều, nhưng chỉ vậy cũng đủ khiến Yến vương phi cảm thán, “Quả là phúc phận của Bình ca nhi! nương tốt như a Vân bị nó bắt từ sớm!” vừa vừa lộ vẻ mặt tiếc hận.

      Hạ Quân Bình vội vàng đứng ra “Tạ ơn vương phi đồng ý gả Trác Vân cho thảo dân! Quả gặp được a Vân là phúc khí của thảo dân!”

      Yến vương phi cười ha ha, chỉ vào Hạ Quân Bình mắng, “Nghe Bình ca nhi là đứa đàng hoàng, ngờ cũng ranh mãnh như vậy, dám xuyên tạc ý của ta, ta gả gì đâu!”

      Hạ Quân Bình mặt dày “Vừa rồi vương phi a Vân bị thảo dân bắt rồi rồi, chẳng phải là có ý gả?! Mẫu thân thảo dân nếu biết, nhất định tự mình đến phủ khấu tạ vương phi!” vừa vừa nhanh nhẹn quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái, thái độ rất thành khẩn.

      Yến vương phi dở khóc dở cười, muốn mở miệng chuyện, chợt thị nữ vào bẩm có Từ trắc phi xin gặp, Yến vương phi ngưng cười, cau mày “Nàng ta xin gặp làm gì?” Dứt lời, cho người đỡ Hạ Quân Bình dậy.

      Hạ Quân Bình thấy việc sắp thành lại bị người cắt đứt giữa chừng, sao lại giận, chẳng qua ở trước mặt Yến vương phi tiện gì, đành miễn cưỡng cười cười, lại nháy mắt với Trác Vân, vẻ cam chịu. Trác Vân chỉ mím môi cười .

      Từ trắc phi chính là thân nương của Ninh quận công, cũng rất có địa vị trong vương phủ. Mặc dù Yến vương phi thích Từ trắc phi, nhưng cũng thể gặp, đành cho vào.

      Yến vương phi ngồi ở ghế chính, sống lưng thẳng tắp, khẽ hếch cằm, khí thế chính phi vô cùng. Lúc này Trác Vân mới biết, ra Yến vương phi phải lúc nào cũng ôn hòa thân thiết như nàng vẫn tưởng.

      Từ trắc phi hơn Yến vương phi nửa tuổi, lúc trẻ còn rực rỡ hơn Yến vương phi mấy phần, lúc mới vào vương phủ rất có dã tâm, nhất là sau khi sinh được nhi tử xong, nảy ra ý tưởng nên có, trực tiếp chống đối với Yến vương phi hai lần. diễ.ndaưsfnf,lênqu,ys,đônTừ trắc phi vốn muốn thăm dò thử xem sao. ngờ Yến vương phi gì còn Yến vương lại nổi trận lôi đình, nếu do nể mặt trưởng tử, sợ rằng đuổi Từ trắc phi ra khỏi vương phủ từ lâu. Từ đó về sau Từ trắc phi trở nên biết điều nhiều, dù cam lòng, nhưng ở trước mặt Yến vương phi vẫn luôn tỏ vẻ sợ sệt.

      Tuy nay Ninh quận công được ban phủ riêng và phong tước vị, nhưng Từ trắc phi vẫn hành động cẩn thận như cũ, tối thiểu ngoài mặt là như vậy.

      Từ trắc phi chào Yến vương phi xong, đứng thẳng dậy, đẩy thiếu nữ sau lưng nàng ta ra, cười “Đây là chất nữ của muội, gọi Nhã Châu, cuối năm ngoái tới phủ chơi lần, nay muội cố ý dẫn Nhã Châu đến thỉnh an vương phi!”

      Nhã Châu này khoảng mười bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ tính là quá xuất sắc nhưng cũng trắng hồng thanh tú, đáng tiếc hôm nay nàng ta mặc bộ áo gấm màu đỏ san hô, trùng với màu đồ Trác Vân mặc, tuy quần áo được cắt may tỉ mỉ hơn đồ của Trác Vân biết bao nhiêu lần, nhưng khuôn mặt thanh tú kia làm sao có thể so với vẻ đẹp diễm lệ của Trác Vân, vừa vào cửa bị ép tới mức dám thở mạnh, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.

      Mọi người trong phòng mù, đều nhận ra việc đó. Từ trắc phi hơi ngượng ngùng, nhìn Trác Vân cười “Đây là nương nhà nào, xinh đẹp như vậy sao trước kia muội chưa từng gặp?”

      Yến vương phi “Đây là Phương nương.”

      Trác Vân chào Từ trắc phi. Từ trắc phi lại nhạy cảm nghĩ rằng trong câu ngăn ngủi kia của Yến vương phi có rất nhiển ý bèn cười hỏi “ ra là Phương nương! Trong Nghi Đô quan lại họ Phương nhiều lắm, à, chẳng lẽ là tiểu thư nhà Phương thị lang ở Lễ bộ?”

      Trác Vân cười “Dân nữ chỉ là dân chúng tầm thường, phải thiên kim trong phủ nào cả!”

      Hạ Quân Bình liếc Từ trắc phi cái, vẻ mặt trầm. Yến vương phi xen vào “Vị Phương nương này là khách quý của ta.”

      Yến vương phi vậy, tất nhiên Từ trắc phi dám nhằm vào Trác Vân nữa chỉ liếc nàng cái, rồi nhìn sang Hạ Quân Bình, giả bộ kinh ngạc hỏi “A, tiểu tử này trông tuấn tú, có nét giống hai vị thiếu gia nhà họ Triệu, chẳng lẽ là Hạ đại thiếu gia tài tuấn vương gia hay nhắc tới kia sao?”

      Yến vương phi cười “Muội muội tinh mắt!”

      Từ trắc phi giả bộ như nghe hiểu, cười đáp “Mắt muội rất tinh, từ xa thấy Hạ đại công tử nghĩ thiếu niên nhà ai lại tuấn tú như vậy, đáng tiếc muội có nữ nhi, nếu chắc chắn nhận Hạ đại thiếu gia làm nữ tế!”

      Nhã Châu lặng lẽ ngước mắt nhìn Hạ Quân Bình, rồi cúi đầu nhanh, khuôn mặt đỏ bừng. Hạ Quân Bình thầm lo lắng yên, chỉ sợ Từ trắc phi mở miệng làm mai lung tung, bèn vội vàng tìm cớ rời . Yến vương phi thấy vậy cười thầm trong lòng.

      Từ trắc phi vừa ra khỏi viện của Yến vương phi lập tức phái người tìm nhi tử tới bàn chuyện. Ninh quận công vừa tới, Từ trắc phi vội vàng dội nước lạnh, “Biện pháp 1của con e là vô dụng, ai ngờ nha đầu quê mùa kia lại xinh đẹp như vậy, Nhã Châu đứng bên cạnh nó chẳng khác nào như nha đầu nhóm lửa trong bếp! Nam nhân đều thích đẹp, Hạ Quân Bình sao có thể thích!”

      Ninh quận công nghe vậy, bất ngờ hỏi “Quả xinh đẹp tới mức đó? phải chỉ là nha đầu ở nơi thôn dã thôi sao?”

      Từ trắc phi lắc đầu “Dáng vẻ và khí độ kia đừng là Nhã Châu so được, mà ngay cả Nhã Viện của Đại cữu con cũng chưa chắc bằng! Chỉ là gia cảnh hơi kém chút, nếu , biết có bao nhiêu người tranh giành đâu!”

      “Ngay cả Nhã Viện cũng bằng?” Ninh quận công nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi nghiến răng phải trong nhà Tiểu cữu còn có Nhã Ninh sao?”

      được!” Từ trắc phi vội la lên, “Nhã Ninh được!” Từ Nhã Ninh là viên ngọc quý tay Từ tam gia, chỉ xinh đẹp như hoa còn tinh thông cầm kỳ thư họa. diễn..đà,n,lê,qưuưý,đưôn Trước kia nhà họ Từ còn định gả Từ Nhã Ninh cho Ninh quận công làm chính thê, ngờ Yến vương lại tự động ban hôn cho Ninh quận công nên chuyện thành. Từ trắc phi thầm nghĩ với tướng mạo của Từ Nhã Ninh dù làm được chính thê của quận công cũng đến mức phải gả cho Hạ Quân Bình sa cơ thất thế.

      Ninh quận công cười lạnh “Nhã Ninh năm nay mười sáu, còn chê tới chê lui, người này được, người kia được, chẳng lẽ muốn gả Nhã Ninh cho thế tử hay sao?”

      Từ trắc phi cả kinh, vội phản bác, “Con dỗi gì đó! Nhã Ninh là biểu muội của con, xinh đẹp như vậy kén chọn chút có gì được! Tiểu tử nhà họ Hạ tuy giành được công trận, nhưng dù gì nhà họ Hạ suy tàn, nếu nhờ vương gia ban cho căn nhà, sợ rằng ngay cả chỗ đặt chân cũng có! Tại sao Nhã Ninh phải gả qua để chịu khổ chứ!”

      “Vậy mẫu thân phải làm sao?” Ninh quận công vui “Phụ vương nắm chặt quân quyền trong tay, hài nhi chen vào được, nhà họ Ngô lại có Ngô Thân nắm tất cả quân ở tây bắc. Hiếm lắm phụ vương mới coi trọng Hạ Quân Bình, nếu khiến cưới nương nhà họ Từ, sao chịu kết giao với chúng ta? Để thế tử lôi kéo được , hợp với nhà họ Ngô, về sau đất Yến này còn có chỗ cho chúng ta dung thân sao?”

      Tuy nay quan hệ giữa Hạ Quân Bình và thế tử tệ, nhưng Ngô Thân lại quyết tâm muốn cưới Triệu thị, chỉ bằng vào điểm này, Ninh quận công chắc chắn Hạ Quân Bình nảy sinh hiềm khích với Ngô Thân. Nếu có thể lôi kéo Hạ Quân Bình về phe , sau này nhất định Hạ Quân Bình luôn luôn đối nghịch với Ngô Thân, vậy được lợi rất nhiều.

      “Dù vậy cũng thể bắt Nhã Ninh…” Từ trắc phi vẫn còn cam lòng.

      Ninh quận công lạnh lùng nhìn Từ trắc phi, lời nào. Từ trắc phi bị nhìn đến mức sợ ru, hồi lâu sau bất đắc dĩ “Chuyện này ta thể quyết được, nếu Tiểu cữu con chịu, ta cũng có biện pháp!”

      Ninh quận công nghe vậy mới hòa hoãn lại, khuyên “Chỉ cần mẫu thân chịu khó khuyên Tiểu cữu, chắc chắn Tiểu cữu nghe!” Dù sao, nhà họ Từ thể so với nhà họ Ngô có tướng quân, dưới chỉ dựa vào Ninh quận công và Từ trắc phi, còn Tiểu cữu kia cũng chỉ là Viên ngoại nho có thể tìm được mối tốt nào!

      Về phần nha đầu xinh đẹp ở nông thôn kia…… Ninh quận công cười lạnh tiếng, quả muốn xem thử rốt cuộc nha đầu kia xinh đẹp tới mức nào, quả có thể hơn cả Tam tiểu thư nổi tiếng xinh đẹp của nhà họ Từ?

      Hạ Quân Bình hề hay biết việc hôn nhân của mình trở thành công cụ tính toán cho rất nhiều người, sau khi trở về Triệu phủ lập tức tìm Triệu thị, kể lại chuyện Yến vương phi kêu Trác Vân tới vương phủ, rồi “Hài nhi sắp khuyên được vương phi ban hôn, ngờ lại bị Từ trắc phi cắt ngang, đáng tiếc!”

      Triệu thị cười, chỉ vào trán Hạ Quân Bình cái “Con đó, trong đầu chỉ toàn Phương nương thôi!”

      Hạ Quân Bình cười “Mẫu thân chớ chọc hài nhi! Người ta thường ‘thành gia lập nghiệp’, nay hài nhi chưa ‘thành gia’, tất nhiên có tâm tư nghĩ tới chuyện khác rồi!” Quan trọng hơn là, Trác Vân được rất nhiều người thích, lúc ở Ích Châu, nàng mặc đồ nam cả ngày mà Lưu nhị thiếu còn nhìn chằm chằm, sau lại có Lục Phong thầm mơ ước, nay đến Nghi Đô, biết đưa tới bao nhiêu ong bướm, ngày nào chưa cưới Trác Vân về, là an tâm ngày đó.
      Last edited: 1/7/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65



      Hạ Quân Bình chờ sửa sang lại nhà mới gần xong mới kêu Triệu thị xem thử, , “Đông viện dành cho mẫu thân, bên đó ánh nắng đầy đủ, mùa sợ lạnh. Trong sân còn trồng mấy gốc mai vàng, lúc này nở hoa, mùi thơm tỏa khắp sân, chắc chắn mẫu thân rất thích! Chỉ tiếc đồ đạc trong nhà đều hơi cũ, hài nhi cho người đặt bộ bàn ghế mới bằng gỗ hồng, hẳn là cả Nghi Đô cũng có được bộ thứ hai!”

      Triệu thị vui vẻ “Ở Nghi Đô người ta chuộng gỗ hồng nên khó mà mua được! Ta lớn tuổi vậy rồi cần gì màu sắc rực rỡ như vậy? Con hãy lo để dành bạc chuẩn bị sính lễ cưới Phương nương !” Dứt lời, Triệu thị lại đứng dậy lấy cái hộp từ trong tủ đầu giường đưa cho Hạ Quân Bình “Đây là tất cả những gì còn lại của nhà họ Hạ chúng ta!”

      Hạ Quân Bình mở hộp ra xem sau khi thấy đồ vật cất trong hộp sững sờ lúc. Trong hộp có sấp ngân phiếu dầy, tất cả đều là tờ ngàn lượng, tính sơ sơ ít nhất cũng có gần mười vạn lượng.

      “Nương…. Nhiều ngân lượng như vậy….. là từ đâu?” Lúc nhà họ Hạ gặp chuyện, Hạ Quân Bình gấp, ngay cả y phục cũng kịp mang, tất nhiên biết tình hình sau đó. Theo , nhà họ Hạ bị tịch thu gia sản, nghĩa là mất trắng, nào ngờ mẫu thân lại giữ được nhiều bạc như vậy.

      Triệu thị cười khổ , “Là do phụ thân con giấu từ trước. Phụ thân con đoán được tên cẩu hoàng đế kia ra tay với nhà họ Hạ, có điều ngờ nhanh như vậy, chỉ kịp cất giấu ít ngân phiếu, còn tất cả bảng chữ mẫu, thư tranh trăm năm và đồng cổ và ngọc quý gì cũng bị mất hết. Nay con thành thân, tất nhiên phải có bạc để chuẩn bị sính lễ chứ!”

      Nhà họ Hạ là gia tộc lớn đúng nghĩa, tồn tại gần trăm năm, cất chứa cơ hồ có thể so với quốc khố của triều Đại Chu. Thuở Hạ Quân Bình sống trong nhung lụa, trải qua những ngày như thần tiên, lúc đó nào có để mười vạn lượng vào mắt, nay vật đổi sao dời, chỉ ít ngân phiếu như vậy khiến trợn mắt há mồm, làm Triệu thị cảm thấy rất chua xót.

      ra là còn nhiều hơn chút, nhưng lúc tới Nghi Đô nương đưa hai vạn lượng cho cữu cữu con, xem như chi phí ăn uống sinh hoạt mấy năm qua của ta.” Triệu thị bổ sung.

      Tuy Triệu thị là tiểu thư nhà họ Triệu, nhưng xuất giá nhiều năm, vả lại phụ mẫu mất, sao có thể thoải mái ở lại Triệu phủ. Vì vậy vừa vào ở đưa hai vạn lượng ngân phiếu cho Triệu lão gia. diễ'n.đà'n,lrê,quiý,đáôn Triệu lão gia chịu nhận, Triệu thị bèn kín đáo đưa cho Triệu phu nhân. Cũng bởi vì vậy, mấy năm nay dưới Triệu phủ mới có người dám vô lễ với Triệu thị.

      Hạ Quân Bình nghe Trác Vân giảng giải về thói đời, biết mấy năm qua Triệu thị sống cũng dễ dàng, bèn nhét cái hộp vào tay Triệu thị lại, “Trước mắt hài nhi thiếu bạc, mẫu thân cứ giữ lại !”

      Triệu thị vỗ đầu Hạ Quân Bình, “Hài tử ngốc! Sắp thành thân sao lại thiếu bạc! Căn nhà kia tuy sửa chữa xong, nhưng cũng thể để trống lơ trống lốc ngay cả vật trang trí cũng có được! Còn cả sính lễ cho nhà họ Phương nữa! Chẳng lẽ con chuẩn bị gì hết đòi cưới nương nhà người ta về? Dù Phương nương thương con, chấp nhận, còn những người khác, họ nhìn Phương nương thế nào đây? Sau này Phương nương vào cửa, mấy thứ này là tài sản chung của hai đứa, mua đất hay mua cửa hàng, hai đứa tự bàn !”

      Hạ Quân Bình nghe mẫu thân nhắc đến Trác Vân, hơi dao động, suy nghĩ kỹ chút, rốt cuộc nhận lấy ngân phiếu, rồi đột nhiên nhớ tới chuyện Ngô Thân, do dự hồi lâu, vẫn quyết định “Ngô….. Ngô tướng quân kêu người tìm hài nhi chuyện.”

      Triệu thị sững sờ, khuôn mặt bỗng trở nên trắng bệch, vẻ hốt hoảng.

      Hạ Quân Bình thấy vậy, cuống quýt lại gần đỡ Triệu thị, “Mẫu thân đừng nóng, hài nhi cũng phải vui, chỉ là chuyện này thể gấp được, nên hài nhi mới lập tức đồng ý!” kể chuyện Ngô đại tiểu thư cho Triệu thị nghe, rồi “Hài nhi bàn với a Vân rồi. Ngô đại tiểu thư kia rất chua ngoa, nếu lúc này mẫu thân đồng ý, nàng ta nhất định nghĩ cách gây khó dễ cho mẫu thân, hài nhi mới để thế tử với Ngô tướng quân, chờ Ngô đại tiểu thư xuất giá rồi hãy bàn tiếp.”

      Tuy thái độ của Hạ Quân Bình rất thành khẩn, nhưng Triệu thị dễ xấu hổ, mặt đỏ bừng cả, “Con đừng nữa, chuyện này dừng ở đây thôi! Lúc trước mọi đều sợ rằng con còn, ta mới miễn cưỡng đồng ý. Nay con về, nếu ta còn….. thể diện của con chẳng phải bị vứt sạch!”

      “Mẫu thân….” Hạ Quân Bình quỳ trước mặt Triệu thị, khóc , “Hài nhi sao biết nỗi khổ của mẫu thân chứ! Nhưng hài nhi phải là đứa bé, sao có thể vì mặt mũi mà làm trễ nãi hạnh phúc cả đời của mẫu thân. Hài nhi hỏi qua, Ngô tướng quân là người chính trực, rất xứng với mẫu thân. Mẫu thân có tuổi, thể tiếp tục phí hoài năm tháng, mình tới già….”

      Hạ Quân Bình hồi, Triệu thị cũng chỉ khóc trả lời. Nhưng Hạ Quân Bình thấy mẫu thân lên tiếng phản đối, biết trong lòng mẫu thân vẫn có chút tình cảm với Ngô Thân, nghĩ, sau này nhờ cữu cữu và cữu mẫu khuyên, chắc thành công, bèn lau khô nước mắt chuyển đề tài, hỏi về chuyện chuẩn bị sính lễ.

      Nghi Đô mặc dù phồn hoa bằng kinh thành, nhưng chợ cũng . Hạ Quân Bình nhờ Triệu thị viết tờ danh sách, kêu Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tìm mua giúp.

      Hạ Quân Bình vừa , Triệu phu nhân dẫn chất nữ đến phòng Triệu thị chuyện, mới vài câu bóng gió kéo sang chuyện Hạ Quân Bình. Triệu sao lại biết ý đồ của Triệu phu nhân, có điều nể Triệu phu nhân là đại tẩu tiện phản bác chỉ nhíu mày xoa xoa huyệt Thái dương là nhức đầu. Triệu phun nhân hết cách, đành phải hậm hực dẫn chất nữ .

      Vừa mới ra khỏi cửa viện, Mạnh Vũ Hiên “A di, chất nữ thấy nên về thôi! Vẻ mặt nãi nãi tốt, ràng là có ý bàn về chuyện đó.” Mạnh Vũ Hiên đến tuổi thành thân, trước khi Mạnh phu nhân lại dặn dò, tất nhiên hiểu được ý nghĩa việc tới đây hôm nay, bị Triệu thị lạnh nhạt, hiển nhiên là vui.

      Triệu phu nhân vội la lên, “Ngươi gấp cái gì, ta còn chưa kịp mở miệng đây này!”

      Mạnh Vũ Hiên mất hứng “Vừa rồi phải a di thấy sắc mặt của nãi nãi, vừa nghe a di nhắc tới việc thành thân của Hạ đại công tử, nãi nãi lập tức sang chuyện khác, ràng là muốn! Chất nữ cũng phải là có người thích, bắt buộc phải gả tới nhà họ Hạ! Hạ phủ trước kia quả rất sang quý, nhưng nay suy tàn, còn bày đặt làm giá, giống như Hạ đại công tử là người ai với tới bằng!”

      Triệu phu nhân khuyên “Nha đầu ngốc! Nếu Bình ca nhi là đứa có tương lai, cớ sao ta lại kéo con tới! Tuy nhà họ Hạ bị tịch thu gia sản nhưng con nghĩ xem, lạc đà dù có gầy vẫn hơn ngựa nhiều, đừng thấy mẫu tử đó lẻ loi mà xem thường, ra của cải cũng rất khá! gạt con, lúc nãi nãi đến đây đưa hai vạn lượng làm phí sinh hoạt cho ta, nếu trong tay có bạc há có thể tiện tay giao ra số bạc lớn như vậy! Ta đoán nhà họ Hạ ít nhất cũng phải còn mười vạn lượng bạc!”

      Mạnh Vũ Hiên nghe vậy. đầu tiên là hít hơi khí lạnh, lộ vẻ hâm mộ, nhưng suy nghĩ kỹ lại lắc đầu nãi nãi có nhiều bạc hơn nữa cũng phải là của chất nữ. ràng nãi nãi có thiện cảm với chất nữ, chất nữ cần gì phải cố gắng làm thân! Hơn nữa, Hạ đại công tử có người trong lòng, dù làm đủ mọi cách để gả vào, chỉ sợ Hạ đại công tử cũng thương gì.”

      “Đó chỉ là nha đầu nhà quê, sao có thể so với con!” Triệu phu nhân chưa từng gặp Trác Vân, nhưng vẫn xì mũi coi thường, hừ “Vũ Hiên con tướng mạo tài năng có chỗ nào kém! Nha đầu kia ỷ vào việc cứu Bình ca nhi mới đòi gả vào, sau này vào cửa, hiểu quy củ, chẳng phải làm mất mặt nhà họ Hạ? Bình ca nhi ngốc, suy nghĩ cẩn thận biết nên cưới ai thôi! Về phần nha đầu kia, nạp làm thiếp coi như là tốt lắm rồi!”

      Mạnh Vũ Hiên lại kiên quyết lắc đầu “Nếu nương kia có ân với Hạ đại công tử, Hạ đại công tử cưới nàng ta làm thê là chuyện bình thường. Giả như nạp nương kia làm thiếp, chất nữ còn khinh thường ấy chứ!” Dứt lời cúi chào Triệu phu nhân “Chất nữ biết a di muốn tốt cho chất nữ, nhưng việc này hãy dừng ở đây . Nếu nhà họ thích, a di có khuyên nữa chỉ tổ khiến hai nhà xích mích thêm và khiến dượng giận thôi!”

      Triệu phu nhân tức đến mức dậm chân “Ta có lòng tốt chạy tới chạy lui, lại ai biết ơn, tức chết ta!” Dứt lời, quay đầu mạch về phòng mình.

      Đến tối, Triệu phu nhân oán trách với Triệu lão gia chuyện này. Triệu lão gia nghe xong, lắc đầu liên tục, “Ngay cả nha đầu Vũ Hiên kia còn hiểu chuyện hơn phu nhân nhiều! Phu nhân già mà còn u mê! May là phu nhân chuyện này trước mặt Bình ca nhi, nếu , với tính của nó, thẳng mặt phu nhân mới là lạ đó!”

      Triệu phu nhân nổi giận “Lão gia ai già? Lão già này, mê nương trẻ đẹp nên thấy ta vừa mắt đúng ….” Triệu phun nhân bị chất nữ và trượng phu , tức tới mức nhảy dựng lên, mượn cớ phát tiết, chửi rủa Triệu lão gia hồi.

      Mùng tám tháng hai, Hạ Quân Bình và Triệu thị chính thức dọn vào nhà mới, mời người quen tới ăn mừng bữa. Yến thế tử cũng tự mình tới chúc, tặng hai cái bình hoa lớn. diễ'n.đàưn.lê.quưý.đôpn Hạ Quân Bình sợ vô ý làm vỡ, bèn nhanh chóng kêu người dời đến Đông viện của Triệu thị.

      Tiểu Sơn và Tiểu Kiều cũng có mặt, Hạ Quân Bình rướn người nhìn ra sau lưng bọn họ, thấy Trác Vân, thất vọng kéo hai người hỏi “A Vân tới sao?”

      Tiểu Kiều “Sư phụ hôm nay nhiều người quá, mấy ngày nữa sư phụ tới chào sau! Đúng rồi…..” Tiểu Kiều đột nhiên nhớ ra chuyện, trịnh trọng với Hạ Quân Bình “Vương phủ gửi thiệp, mấy ngày nữa có hội hoa đào mùa xuân, mời sư phụ đến. Tỷ tỷ đưa thiệp , sợ rằng Từ trắc phi gây chuyện làm khó sư phụ.”

      Hạ Quân Bình kinh hãi, “Vậy a Vân đừng !”

      Tiểu Kiều lắc đầu cười khổ “Tránh được mùng , tránh khỏi mười lăm, sư phụ nếu Từ trắc phi cố ý làm khó, hết chiêu này còn có chiêu khác, chi bằng xử lý sớm cho xong chuyện.”

      Hạ Quân Bình day day huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ “Ta hiểu rồi, ta xin thế tử cho ta tấm thiếp để cùng.” luôn cách xa nhà họ Từ, cố gắng dính líu gì tới Ninh quận công, nhưng hiểu sao Từ trắc phi vẫn muốn làm khó dễ Trác Vân.

      Hạ Quân Bình về kể cho Triệu thị nghe. Triệu thị nghe xong, chỉ nghĩ chút hiểu, cười khổ “E rằng cũng là vì việc thành thân của con!”

      Hạ Quân Bình kinh ngạc hỏi “Nhà họ Từ và việc thành thân của hài nhi có liên quan gì nhau?”

      “Còn phải là vì muốn lôi kéo con về phe họ sao?!” Triệu thị bất đắc dĩ lắc đầu, “Con mới tới Nghi Đô, vừa bộc lộ tài năng bị theo dõi. Thế tử có Ngô Thân làm núi dựa, Ninh quận công bèn quyết tâm phải tìm người có thể đối địch với Ngô Thân. Nhưng suy nghĩ của Ninh quận công quá nông cạn, con mới bao lớn, lại nhờ thế tử mới được coi trọng, sao có thể dễ dàng vượt qua Ngô Thân chứ!”

      Triệu thị vừa xong, bỗng nhớ đến chuyện của mình và Ngô Thân, nghĩ có lẽ Ninh quận công cho rằng Bình ca nhi vì việc này mà trở mặt với nhà họ Ngô, mới vội vàng tìm cách chen chân vào. Bọn họ biết tính tình của Hạ Quân Bình, càng biết tình cảm của Hạ Quân Bình và Trác Vân rất sâu đậm, đường đường Hạ đại thiếu gia há có thể để người khác tùy tiện điều khiển mình.

      “Bình ca nhi đừng quá lo lắng,” Triệu thị thấy vẻ mặt Hạ Quân Bình như gặp phải mãnh thú, bèn cười khuyên “Có Yến vương phi coi chừng, chắc bọn họ cũng dám làm quá đâu! Có lẽ là mát mấy câu để Trác Vân biết khó mà lui thôi! Dù sao mẫu thân cho phép, ai cũng đừng mong nhét người khác vào!”

      Hạ Quân Bình nghe vậy thoáng thở phào nhõm, suy nghĩ chút lại cười “A Vân cũng phải dạng dễ chọc, sợ rằng họ bắt nạt được, ngược lại còn bị đánh cho tơi bời!”

      Triệu thị nghe Hạ Quân Bình kể ít chuyện về Trác Vân, biết nàng phải là tiểu nương yếu ớt, nay nghe Hạ Quân Bình vậy, càng tò mò “Bình ca nhi phải sớm dẫn Phương nương tới gặp ta sao, sao tới giờ vẫn thấy người đâu?”

      Hạ Quân Bình cười “Hôm nay đông người, a Vân xấu hổ dám tới, ngày mai nhất định hài nhi dẫn nàng tới gặp mẫu thân!”
      Last edited: 1/7/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66


      Trác Vân quyết định tới lúc nên tới cửa ra mắt.

      Tuy sống hai đời nhưng đây là lần đầu nàng gặp bà bà, nên hơi thấp thỏm trong lòng, nhốt mình trong phòng nửa ngày thử mười mấy bộ đồ, cuối cùng chọn bộ váy màu xanh thêu hoa hải đường vàng nhạt, chải tóc kiểu hoa bách hợp và cắm trâm hoa mai bằng ngọc tím. Nàng soi gương hồi lâu, tự thấy đủ dịu dàng rồi mới chịu ra cửa.

      Bình thường Trác Vân rất ít ăn diện, nay chịu khó chuẩn bị càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người. Hạ Quân Bình nhìn chằm chằm Trác Vân hồi lâu, đến khi nàng gõ vào đầu cái, mới phục hồi tinh thần, giọng “A Vân hôm nay xinh đẹp!”

      Trác Vân hé miệng cười, nhàng ngẩng đầu “Phấn có dày quá ? Hôm nay ta còn thoa son và vẽ lông mày nữa!” Lông mày của nàng hơi hếch trông khá sắc nên hôm nay cố ý vẽ cong chút, nhìn dịu dàng hơn nhiều.

      Hạ Quân Bình chỉ nhìn nàng cười ngốc nghếch, hoàn toàn biết Trác Vân gì.

      Hai nhà gần nhau, nên chỉ vài bước là tới Hạ phủ. Trong Hạ phủ cũng nhiều người làm lắm, trừ mấy nha hoàn ma ma theo Triệu thị, chỉ còn mấy ma ma lo việc quét tước, dọn dẹp, bởi vì được dặn dò được lung tung trong viện, nên Hạ Quân Bình dẫn Trác Vân hồi vẫn thấy người.

      Lúc hai người đến Đông viện, vừa vào có nha hoàn Bồ Đào bên cạnh Triệu thị ra đón. Bồ Đào lặng lẽ nhìn lướt mắt qua Trác Vân cái, nhất thời ngẩn ra, sửng sốt hồi mới phục hồi tinh thần, vội vàng dẫn hai người vào phòng, miệng bẩm báo “Phu nhân, Đại thiếu gia và Phương nương đến!”

      Triệu thị vội vàng buông ly trà trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn, thấy Trác Vân xong cũng ngẩn ra. di'ễn.đà,.n,lê,qu.ý,đ/ôn Tuy Triệu thị nghe Hạ Quân Bình chỉ lần Trác Vân rất xinh đẹp, nhưng Triệu thị chỉ cho rằng trong mắt Hạ Quân Bình người hóa Tây Thi, nay chân chính thấy mặt mới biết sai. Dáng vẻ như vậy, quả đâu thể dùng hai chữ ‘xinh đẹp’ để hình dung. Hơn nữa, Trác Vân còn toát ra khí chất cao quý, hai mắt sáng, sống lưng thẳng tắp, chẳng có chỗ nào giống nương quê mùa cả! Ngay cả thiên kim tiểu thư nhà quan cũng nhất định được như vậy nữa là!

      Nữ nhân như mình còn nhìn sững sờ, khó trách Bình ca nhi lại khăng khăng mực, Triệu thị thầm nghĩ như vậy, mặt vô thức lộ ra nụ cười.

      .Trác Vân chậm rãi tiến lên chào, Triệu thị vội vàng nâng nàng dậy, mỉm cười, dịu dàng hỏi “Đây chắc là a Vân! Mỗi ngày Bình ca nhi đều nhắc tới con mấy chục lần bên tai ta, nay mới được gặp, quả còn đẹp hơn Bình ca nhi nhiều!”

      Trác Vân quen được khen, chỉ hé miệng cười cười, suy nghĩ chút lại thấy làm vậy hình như được tốt lắm, bèn cúi đầu ra vẻ ngượng ngùng, giọng “Bá mẫu quá khen!”

      Hạ Quân Bình chưa từng thấy Trác Vân với vẻ ngượng ngùng như vậy bao giờ, cảm thấy đáng , nhìn nàng chằm chằm chớp mắt, miệng sắp toét đến tận mang tai. Triệu thị thấy vậy, bỗng cảm thấy rất buồn cười.

      Trác Vân giả bộ thục nữ hồi, thấy Triệu thị hiền lành cũng dần thả lỏng, thận trọng như trước nữa, lát sau càng thêm tùy ý, tính tình. Triệu thị thấy nàng phải người tâm cơ, càng thích hơn nữa.

      Tuy mới gặp lần đầu, hai người lại trò chuyện rất hợp, cả Hạ Quân Bình cũng chen vào lọt đành ngượng ngùng sờ sờ lỗ mũi, ngồi bên nghe.

      Đến trưa, Triệu thị giữ Trác Vân lại ăn cơm. Trác Vân cũng từ chối. Ba người vui vui vẻ vẻ ăn xong bữa cơm. Hạ Quân Bình hết nhìn Triệu thị lại nhìn Trác Vân, cảm giác mình hạnh phúc.

      Sau khi ăn xong, Hạ Quân Bình đưa Trác Vân về nhà, lại về hội hoa đào ở vương phủ “Đến lúc đó nàng cứ theo sát ta đừng lung tung, nếu có ai dám những lời khó nghe, cứ đáp trả đừng nghẹn trong bụng làm gì! Dù sao sớm muộn gì ta cũng phải đắc tội nhà họ Từ, cần phải giữ mặt mũi cho họ.”

      Trác Vân cười gật đầu “Chàng yên tâm, ta sao lại để người khác khi dễ mình chứ!” Người ta thường vua cũng thua thằng liều, những thiên kim tiểu thư kia lúc nào cũng phải lo giữ thể diện sao giống như nàng vốn là nha đầu ở nông thôn có danh tiếng gì, cần phải lo lắng nhiều đến vậy.

      Lại qua hai ngày, Yến vương phi thấy sắp đến hội hoa đào, bèn phái ma ma đêm đồ đến tặng cho Trác Vân. di/'ễn.đà'n,lê,qu'ý,đô'n Đó là bộ váy xuân màu hồng đào, màu đẹp hơn vải bán trong tiệm biết bao nhiêu lần, sáng bóng tự nhiên như được phủ tầng mây khói, có thêu những cành hoa màu trắng, cổ áo còn đính nhiều hạt trân châu nho , tinh xảo nên lời. Trác Vân dù gì cũng là nương, chỉ liếc mắt cái thích vô cùng. Đợi nàng thay đồ xong ra ngoài, Hạ Quân Bình lại nhìn đến ngẩn ngơ, chỉ hận thể giấu nàng trong nhà để người ngoài thấy được.

      đường đến vương phủ, hai mắt Hạ Quân Bình cứ dán chặt vào người Trác Vân, nhìn chằm chằm nàng từ xuống dưới, sau biết nghĩ tới điều gì, lại lặng lẽ đỏ mặt.

      Đến vương phủ, vừa vào cửa chính, Trác Vân bị mọi người nhìn chăm chú. Phần lớn khách ở đây đều biết nàng là ai, thấy người đẹp như vậy, sao có thể tò mò, rối rít hỏi thăm thử, đến khi biết nàng chỉ là dân nữ tầm thường, lại có ít người nổi lên ý tưởng muốn nạp nàng làm thiếp.

      Hạ Quân Bình thấy vậy vừa tức vừa giận chỉ hận thể kéo tay Trác Vân tuyên bố đây là vị hôn thê của .

      Đúng lúc này, Yến thế tử nghe tin ra đón, thấy Trác Vân, lập tức trợn to mắt, lẩm bẩm “Mỹ… mỹ nhân….” Yến thế tử vừa xong, bị Hạ Quân Bình trừng cái. Yến thế tử sờ mũi cái, cam lòng gọi “Phương nương!”

      Trác Vân cười chào, Hạ Quân Bình lặng lẽ đứng chặn trước người Yến thế tử cười như cười gật đầu cái “Thế tử vất vả rồi!”

      Yến thế tử lại lắc đầu “ vất vả, vất vả! Tuyệt vất vả!” Vừa vừa nhiệt tình rướn người nhìn ra sau lưng Hạ Quân Bình, khổ nỗi Hạ Quân Bình cao to hơn trước nhiều vừa lúc che hết người Trác Vân, chỉ có thể thấy được ống tay áo màu hồng đào của nàng.

      Yến thế tử tiến tới gần bên tai Hạ Quân Bình thầm “Tiểu tử ngươi có phúc, lúc này ngay cả bảo bối của nhà họ Từ cũng ra trận, ngươi cần phải chú ý chút, đừng để bị dụ!”

      Hạ Quân Bình nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc hẳn. Yến thế tử thấy bị dọa, cười thầmtrong lòng, nhịn lát rốt cuộc chịu nổi, bật cười “Được rồi, tỏ vẻ thiếu niên nhà lành bị chọc ghẹo làm gì! Dù gì người ta cũng là thiên kim tiểu thư, chẳng lẽ cường bạo ngươi hay sao?”

      Hạ Quân Bình vỗ vai Yến thế tử cái, vẫn đứng ở bên cạnh Trác Vân, “Hôm nay ta ở bên cạnh bảo vệ a Vân, đâu hết!”

      Yến thế tử hỏi “Nếu đại ca ta tự mình tới tìm ngươi cũng ? Hơn nữa, ngươi là nam tử hán, theo Phương nương vào sân sau chuyện với đám nương về trang sức, son phấn, y phục?”

      Hạ Quân Bình đen mặt, Trác Vân cười hòa giải “Chàng cứ làm như nhà họ Từ là mãnh thú bằng! Trước mặt nhiều người như vậy, nếu họ làm khó ta, chẳng khác nào tự làm bẽ mặt mình đâu!”

      Yến thế tử cười cười, với Trác Vân “Nguyên Nương nhà biểu cữu ta và Phương nương tuổi xấp xỉ nhau, tính tình rất phóng khoáng, cũng tập đao tập kiếm từ , để ta dẫn Phương nương qua chuyện với Nguyên Nương!”

      Trác Vân tất nhiên biết Yến thế tử làm vậy là vì tốt cho mình bèn cười đồng ý. Hạ Quân Bình trừng Yến thế tử cái, nhưng cũng theo.

      “Nguyên Nương……” Yến thế tử vẫy tay về phía mấy nương ngồi trong đình, lập tức có nương thân hình cao gầy xoay người lại, tựa đầu vào cột đình hỏi “Thế tử kêu muội?”

      Yến thế tử chỉ vào Trác Vân “Giới thiệu với muội, đây là Phương Trác Vân, cưỡi ngựa bắn cung, cái gì cũng rành, cả giết người cũng chớp mắt!”

      Mặt Trác Vân đen như mực, còn Hạ Quân Bình lại hớn hở giống như đó là chuyện rất đáng kiêu ngạo.

      Ngô Nguyên Nương nghe vậy, tò mò nhìn chằm chằm Trác Vân hồi, lắc đầu “Xạo! Tiểu nương còn đáng hơn cả ‘đóa sen trắng’ nhà họ Từ này mà lại mạnh mẽ như vậy? Còn xạo nữa muội ra tay thử đó!”

      Yến thế tử vỗ tay cười “Vậy muội cứ thử ! Ta muốn xem náo nhiệt đây! Có điều đừng trách ta cảnh báo trước, mớ võ công như mèo quèo của muội đáng chiêu của người ta đâu! chỉ ta đánh lại, ngay cả bọn Tùng ca nhi cũng phải đối thủ đó!”

      Ngô Nguyên Nương thấy Yến thế tử giống như giả bộ, bèn cười cười ngoắc Trác Vân, “Phương nương mau tới đây tám chuyện , đừng ở chung với mấy tên nam nhân xấu xa kia!”

      Trác Vân rất thích tính cách của Ngô Nguyên Nương, cười đồng ý, quay đầu lại với Hạ Quân Bình, “Chàng theo thế tử chào mọi người , để ta ở đây tán gẫu với Nguyên Nương.”

      “Nhưng……” Hạ Quân Bình do dự Trác Vân lại cười “Chẳng lẽ đám nữ nhi bọn ta chuyện, chàng cũng muốn ngồi nghe? Yên tâm, ta là người dễ bị bắt nạt sao?”

      Hạ Quân Bình quay đầu liếc nhìn Ngô Nguyên Nương cái. Ngô Nguyên Nương hất mày với Hạ Quân Bình đầy ý. Da mặt Hạ Quân Bình dù dày cách mấy cũng đành phải gật đầu đồng ý.

      Trác Vân chậm rãi vào đình nghỉ mát. Ngô Nguyên Nương lập tức tiến tới có vẻ muốn kéo tay nàng, nhưng ra là ra chiêu đánh tới. Trác Vân cười thầm, vung tay áo lên, làm như có gì, thản nhiên ngồi xuống ghế, ngẩng đầu cười cái. Ngô Nguyên Nương ngẩn ra hồi, nhìn Trác Vân với vẻ dám tin, lại cúi đầu nhìn tay mình, cuối cùng bật cười, lắc đầu liên tục, ngờ Tiểu Bảo biểu ca lại ! Phương nương đúng là người luyện võ!”
      Last edited: 1/7/16

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 67



      Mấy thiếu nữ trong đình đa số đều là con nhà võ, tính tình phóng khoáng, trừ Ngô Nguyên Nương còn thiếu nữ nữa tên Mạc Hân cũng học võ từ . Mạc Hân nghe Trác Vân giỏi võ, lập tức có thiện cảm, kéo tay nàng hỏi “Trác Vân có biết cỡi ngựa ? Nhà ta có con ngựa lớn gọi Táp Phong, chuyển từ Tây Vực tới, trừ đại ca ta, ai tới gần được, ngay cả ta cũng vậy. Có cơ hội ta dẫn Trác Vân tới xem, nếu có thể thuần phục được Táp Phong, xem đại ca ta còn dám coi thường ta nữa !”

      Trác Vân cười đáp “Ngựa thích nhất đồ ngọt, Mạc nương cứ lén cho nó ăn đường thường xuyên, chừng chẳng bao lâu nữa nó thích nương đấy!”

      à?” Mạc Hân ngạc nhiên “Nhưng nó hoàn toàn thèm ăn đồ người khác cho!”

      Trác Vân “Vậy ta cũng bó tay! Chỉ còn cách cỡi nó bắt nó phải thuần phục. Nhưng nếu Mạccô nương biết cỡi ngựa, vậy đừng đụng vào, ngựa vốn có máu điên, nếu chọc nó giận nó tìm mọi cách hất nương xuống đất, cẩn thận có thể té gãy chân!”

      Mạc Hân le lưỡi cái, lắc đầu “Vậy ta dám nữa!”

      Ba người chuyện đột nhiên Ngô Nguyên Nương lặng lẽ kéo tay hai người cái, Trác Vân và Mạc Hân cùng ngẩng đầu nhìn. Ngô Nguyên Nương nháy mắt với hai người cái, bĩu môi nhìn về phía cửa đông của vườn hoa. Hai người nhìn theo thấy tiểu thư trang điểm lộng lẫy bước vào vườn.

      Trác Vân nhìn hồi cũng thấy có gì bất thường bèn khó hiểu hỏi “Kẻ thù?”

      Ngô Nguyên Nương hừ “Đúng vậy, kẻ giữa cằm hếch lên tận trời kia chính là Từ Nhã Ninh, tam tiểu thư nhà họ Từ, ỷ mình là chất nữ của Từ trắc phi, luôn xem người khác là cỏ rác. Chỉ có chút nhan sắc mà lúc nào cũng ảo tưởng rằng tất cả nam nhân đời này thấy nàng ta rồi đều nhúc nhích nổi, kén cá chọn canh mãi đến giờ vẫn chưa đính hôn. Nghe nàng ta nhắm thế tử đó!”

      Mạc Hân cũng hừ tiếng. Trác Vân quay đầu lại nhìn Từ Nhã Ninh hồi rồi cau mày hỏi “Nguyên Nương nương mặc váy đỏ giữa? Ốm tong ốm teo được hai lượng thịt, xinh đẹp chỗ nào? Mặt cũng coi như thanh tú nhưng vóc người lại quá , nếu đứng bên cạnh người to con, chẳng phải giống như xách con cá….” Trác Vân làm động tác xách đồ, suy nghĩ chút, thấy hình như được thỏa đáng lắm bèn vội vàng thu tay lại.

      Ngô Nguyên Nương và Mạc Hân suýt nữa cười phun lên, che miệng đến mức thở ra hơi, cứ nhìn Từ Nhã Ninh là trong đầu lại ra cảnh nàng ta bị xách lên.

      Từ Nhã Ninh sớm phát ra ánh mắt của ba người trong đình, cho rằng ba người ghen tỵ với mình, bèn hừ lạnh tiếng, hất cằm lên trời. Từ Nhã Viện khẽ nhìn lướt qua đình nghỉ mát, thấy ba người cười ngả nghiêng ngả ngửa, đoán là có chuyện tốt gì, khi nhìn kỹ lại, thấy mặt Trác Vân bỗng ngẩn người ra.

      “Sững sờ cái gì, còn mau !” Từ Nhã Ninh kêu Từ Nhã Viện mấy tiếng, thấy Từ Nhã Viện đáp lời, hung hăng trừng Từ Nhã Viện cái, ngờ Từ Nhã Viện hoàn toàn nhìn nàng ta, mắt cứ nhìn thẳng vào đình nghỉ mát. Từ Nhã Ninh khó hiểu, nhìn theo, lập tức phát Trác Vân, nhất thời lạnh lùng “Ai vậy? Sao ta chưa thấy bao giờ?”

      “Là khách Yến vương phi mời tới.” thị nữ bên cạnh giọng bẩm báo “Chỉ là dân nữ tầm thường, Tam tiểu thư cần quan tâm!”

      “Chỉ là dân đen mà cũng vào vương phủ được? Vương phi nương nương là….” Từ Nhã Ninh oán trách nửa, bỗng ý thức được mình quá lời, lập tức ngừng lời, lo lắng nhìn xung quanh hồi, thấy bên cạnh trừ đường tỷ Từ Nhã Viện chỉ còn hai thị nữ Từ trắc phi phái tới hầu hạ, mới yên lòng, liếc Trác Vân cái, lạnh lùng là chướng mắt!”

      Thị nữ kia lại “Tuy chỉ là dân thường, nhưng từng cứu thế tử lần, nên rất được vương phi xem trọng! Nghe vương phi còn ban hôn cho nàng ta và Hạ đại công tử.”

      “Hạ đại công tử?” Từ Nhã Ninh lắc đầu khinh thường, với giọng cay nghiệt “Là kẻ cả nhà đều chết sạch, mới được tìm về cách đây lâu? tên sa cơ thất thế còn tự xưng công tử gì đó, buồn cười! Khó trách Yến vương phi lại đồng ý ban hôn cho hai kẻ đó, tính ra cũng xứng đôi vừa lứa!”

      Từ Nhã Ninh được trong nhà chiều riết thành hư, tính tình cay nghiệt, đừng người khác, ngay cả đường tỷ Từ Nhã Viện cũng nghe nổi, khuyên “Tam muội chuyện chú ý chút, dù nhà họ Hạ còn, vẫn còn nhà họ Triệu ở đây. Huống chi ta nghe Hạ đại công tử rất được vương gia xem trọng, ai biết ngày sao thế nào! Cẩn thận lời này truyền ra ngoài lại đắc tội với người ta!”

      “Nhiều chuyện!” Từ Nhã Ninh chưa bao giờ coi trọng người đường tỷ này, sao chịu nghe khuyên, lườm Từ Nhã Viện cái, tức giận ra ngoài. Từ Nhã Viện bất đắc dĩ thở dài, với thị nữ, “ gì với Tam muội sao?”

      Từ thái độ của Từ Nhã Ninh, ràng Từ Nhã Ninh hề biết việc Từ trắc phi muốn dùng nàng ta làm mồi lôi kéo Hạ Quân Bình, bằng sao nàng ta có thể hồ đồ như vậy!

      Thị nữ cúi đầu “Nô tỳ biết.”

      Từ Nhã Viện thở dài, hỏi nữa.

      Trong Nghi Đô, các thiên kim tiểu thư cũng có vòng xã giao của riêng mình. Ngô Nguyên Nương và Từ tiểu thư bất hòa là điều mọi người đều biết, có điều vào vương phủ dù có mâu thuẫn lớn cỡ nào cũng tiện thể ra, chỉ dám lén trừng nhau, còn trước mặt vẫn tươi cười rạng rỡ.

      Nhưng dù có cười rạng rỡ cỡ nào vẫn ngăn được sóng ngầm mãnh liệt bắt đầu khởi động giữa hai bên, nhất là khi trong đó còn có kẻ lắm lời cố tình đổ thêm dầu vào lửa.

      Yến vương phi và Từ trắc phi vừa vào vườn, các thiên kim tiểu thư lập tức rối rít tiến lên ra mắt. Vì có Yến vương phi ở đây, Từ trắc phi phải diễn nhân vật hiền lành, luôn nở nụ cười.

      Lúc Ngô Nguyên Nương và Mạc Hân kéo Trác Vân lên chào ánh mắt Từ trắc phi dừng lại mặt Trác Vân, ra vẻ chân thành khen, “Lần trước Phương nương gấp, ta nhìn kỹ, nay mới phát , e là tiểu thư nào ở Nghi Đô có thể sánh kịp với vẻ đẹp của Phương nương! Hạ đại công tử quả là có phúc!”

      Từ trắc phi vừa xong, Trác Vân lập tức cảm nhận được ác ý ập tới từ bốn phía, bén nhọn như những thanh đao hận thể róc thịt người nàng xuống.

      Trác Vân cười cười “Nương nương quá khen!” rồi cúi đầu đứng bên cạnh Ngô Nguyên Nương. phải nàng muốn khiêm tốn, mà vì nàng biết , Từ trắc phi chuẩn bị biết bao nhiêu bẫy rập chờ nàng rồi, càng nhiều, càng rước lấy ánh nhìn chằm chằm của mọi người, chẳng bằng bớt câu, tặng sân khấu cho kẻ khác lên diễn.

      Từ trắc phi thấy Trác Vân đáp lời, thầm thất vọng, nhưng há có thể dễ dàng dừng tay, cười cười với Yến vương phi, “Đúng rồi, sao thấy thế tử? Vừa nãy muội còn nghe thấy tiếng của thế tử và Hạ đại công tử mà!”

      Yến vương phi lạnh nhạt “Bọn đều ở sân ngoài chuyện, nam hài tử tự có đề tài riêng, nào có kiên nhẫn nghe nữ nhân chúng ta tán gẫu.”

      Từ trắc phi cười “Thế tử nổi tiếng hiếu thuận nhất, sao có thể để vương phi ở đây mình. Chắc lát nữa tới thôi!” Ý là, nếu thế tử tới là bất hiếu? Yến vương phi tức giận liếc Từ trắc phi cái, chỉ xem lời Từ trắc phi như gió thoảng bên tai, nhưng suy nghĩ chút, lại giọng phân phó người làm mời thế tử tới, muốn xem thử rốt cuộc Từ trắc phi định làm trò gì.

      Chỉ chốc lát sau, Yến thế tử được tin, dẫn đoàn thanh niên vào, cười hì hì chào Yến vương phi. di,.ễn,đ'àn,lêquys.dodon Hạ Quân Bình đương nhiên đứng bên trong. vốn cao to, khuôn mặt lại tuấn tú, có cảm giác như hạc đứng trong bầy gà. đám thiếu nữ trong sân thấy nhất thời đỏ bừng mặt, giọng hỏi thăm thiếu niên tuấn kia tên gì. Đến khi nghe thấy vị này là Hạ đại công tử gần đây rất được Yến vương coi trọng, ít thiếu nữ mơ mộng.

      Bàn về gia thế, nhà họ Hạ sớm suy tàn, tuy sau lưng Hạ Quân Bình có nhà họ Triệu làm núi dựa, nhưng rốt cuộc cũng thể so với các gia tộc lớn khác. Có điều nay được Yến vương xem trọng, sau này thăng chức rất nhanh.

      Có mấy thiếu nữ suy tính phen, đều cảm thấy Hạ đại công tử là đối tượng tốt hiếm có, nhìn đỏ bừng mặt, chỉ mong lát có thể mấy câu với Hạ Quân Bình, bắt được trái tim . Ngay cả Từ Nhã Ninh cũng hung hăng cắn môi, hết ngó Hạ Quân Bình lại nhìn Yến thế tử, có vẻ do dự quyết.

      Yến thế tử mới mấy câu, Ninh quận công đến, khí trong vườn càng trở nên nóng bỏng hơn.

      Yến vương phi muốn giữ mọi người, bèn phất tay ý bảo mọi người tự chơi, ngắm cảnh. Hạ Quân Bình vội vàng tiến tới bên cạnh Trác Vân chuyện với nàng. Ngô Nguyên Nương nghe chuyện hai người từ sớm, thấy vậy, cười ranh mãnh , “Trác Vân nhớ phải giữ cho kỹ đó, biết có bao nhiêu đôi mắt dõi theo Hạ đại công tử đâu!”

      Trác Vân mím môi, nghiêng đầu nhìn Hạ Quân Bình, chỉ cười . Hạ Quân Bình vội vàng giơ tay với Ngô Nguyên Nương, “Ngô nương, ta đắc tội với nương lúc nào vậy?”

      Ngô Nguyên Nương che miệng cười “Ta hề lung tung, công tử quay đầu lại nhìn thử xem có bao nhiêu người ngắm công tử kìa!” Ngô Nguyên Nương vừa vừa chỉ tay ra sau lưng Hạ Quân Bình. Từ Nhã Ninh nhìn về phía bọn họ, cây quạt trong tay khẽ lay động, tạo vẻ quyến rũ. Khổ nỗi Hạ Quân Bình lại thèm quay đầu nhìn nàng ta lấy cái, ánh mắt dịu dàng đều rơi vào người Trác Vân, trong mắt đầy thương và cưng chiều.

      Từ Nhã Ninh hung hăng gấp giấy lại, trừng ba người cái, nghiến răng xoay người sang chỗ khác, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rồi lại nhanh chóng về phía Từ trắc phi.

      Chỉ chốc lát sau, có thị nữ chạy tới tìm Ngô Nguyên Nương báo là Tam tiểu thư nhà họ Từ muốn đấu thơ với bọn họ.

      “Ta !” Ngô Nguyên Nương tức đến đỏ bừng cả mặt, nghiến răng mắng, “Đồ biết xấu hổ! Biết ta học giỏi, ngay cả bài vè cũng làm được, còn mời ta đấu thơ, chẳng phải là cố ý muốn ta mất mặt!”

      “Nếu Nguyên Nương , nàng ta Nguyên Nương sợ nàng ta!” Mạc Hân lo lắng .

      “A Hân chịu ?” Ngô Nguyên Nương nhìn Mạc Hân “A Hân làm được thơ?”

      Mạc Hân lập tức rụt đầu “Nguyên Nương phải biết, ta vừa thấy sách đầu muốn nổ tung, xem ít sách truyện còn được, chứ nào biết thơ thẩn gì!” Dứt lời, lại thở dài, bất đắc dĩ “Chẳng lẽ chịu nhận thua triệt để như vậy? cam lòng!”

      Trác Vân “Buồn cười! Nàng ta muốn so tài, lý nào mọi thứ đều phải nghe nàng ta? Nàng ta muốn đấu thơ, chẳng lẽ chúng ta thể đề nghị muốn so cỡi ngựa bắn cung, xúc cúc, đá cầu gì cũng được! Ta nghe lúc trẻ vương phi chính là cao thủ môn xúc cúc, biết Nguyên Nương có học được tí nào ?”

      Ngô Nguyên Nương vỗ tay cười to, “ sai! Cũng may có Trác Vân nhanh trí! Từ Nhã Ninh chỉ là chất nữ của trắc phi, cũng dám ra vẻ trước mặt ta! Ta muốn đấu thơ với nàng ta, chỉ muốn so cỡi ngựa bắn cung đá cầu, nếu nàng ta đồng ý, nàng ta mất mặt!” Dứt lời, xoay người chạy tới chỗ Yến vương phi.

      Hạ Quân Bình thừa dịp người khác để ý, lén hôn trán Trác Vân cái, giọng “Nàng thông minh!”

      Trác Vân đắc ý “Chàng cứ chờ xem, sắp có chuyện vui xem rồi đó!”

      Ngô Nguyên Nương đến gặp Yến vương phi, khinh thường liếc Từ Nhã Ninh cái, cười lạnh “Từ tiểu thư muốn so tài với ta phải được, chỉ là đấu thế nào phải do ta quyết định!”

      Từ Nhã Ninh hừ lạnh, “Ngô tiểu thư muốn tỷ thí thế nào là do Ngô tiểu thư quyết định, nhưng…..” Từ Nhã Ninh dừng lại, đưa tay chỉ vào Trác Vân, lộ vẻ khinh thường, “Nàng ta cũng phải tham gia!”

      Ngô Nguyên Nương cười thầm trong lòng, đáp “Phương nương vố cùng nhóm với ta, dĩ nhiên phải tham gia! Còn Mạc Hân nữa, ba người chúng ta nhóm! Từ tiểu thư phải mở to mắt mà chọn cho cẩn thận đó, ta nhớ trong viện này còn ai biết đá cầu đâu!”

      “Cái gì? Đá cầu?” Từ Nhã Ninh hoàn toàn kịp phản ứng.

      Ngô Nguyên Nương đắc ý hất cằm cái, cười lạnh “Chứ Từ tiểu thư cho là gì? Từ tiểu thư đấu thơ phải đấu thơ? Từ tiểu thư nghĩ mình là ai? Muốn so tài với bọn ta cỡi ngựa đá cầu, cỡi ngựa bắn cung cũng được! Nếu , bọn ta cũng bó tay, quá lắm đấu xúc cúc hoặc con quay…..” Ngô Nguyên Nương thấy mặt Từ Nhã Ninh càng ngày càng đỏ, càng hài lòng, cố ý thở dài, ngờ cũng có thứ Từ tiểu thư biết…..”

      “Ngươi…. Ngươi……” Từ Nhã Ninh tức muốn nhảy dựng lên, mười ngón tay run rẩy chỉ vào người Ngô Nguyên Nương, hận đến ra lời, tố cáo với Từ trắc phi, “ , nàng ta khi dễ chất nữ!”

      Yến vương phi cười nhạt tiếng. Mặt Từ trắc phi bỗng trở nên cứng ngắc, nhàng kéo tay Từ Nhã Ninh, “Đừng làm ồn, Ngô tiểu thư cũng sai!” Miệng vậy, nhưng trong lòng Từ trắc phi lại hận thôi, câu ‘Từ tiểu thư nghĩ mình là ai?’ của Ngô Nguyên Nương khiến Từ trắc phi suýt nữa hộc máu. Ngô Nguyên Nương dám vậy, phải là vì ỷ vào Yến vương phi là chính phi, nếu…. nếu……

      Ninh quận công thấy vẻ mặt Từ trắc phi là lạ, nhanh chóng bước tới giải vây, cười “Biểu muội ta xưa nay kiêu căng quen, rất hiểu chuyện, mong mọi người chớ để bụng! Ngô tiểu thư rất đúng, biểu muội ta từ học thi từ thư họa, còn Ngô tiểu thư lại giỏi cỡi ngựa bắn cung, văn võ, tự nhiên thể so được. bằng chúng ta hãy so những thứ khác?” Ninh quận công đợi Ngô Nguyên Nương đáp lời, tiếp tục là nữ nhi chắc hẳn từng học đánh đàn. Ta nghe lúc Ngô tiểu thư là đệ tử của đại nhạc công Bạch Trân, hẳn là đánh đàn rất giỏi, bằng chúng ta dựa vào đó để so, thêm cả ca múa nữa! Bên Ngô tiểu thư có Phương nương, về phần Nhã Ninh có Nhã Viện…..”

      Ninh quận công chưa hết câu, Từ Nhã Ninh chen miệng, “ mình ta là đủ rồi! cần người khác giúp!” Lúc ra câu này Từ Nhã Ninh khôi phục thái độ kiêu ngạo như lúc đầu, ngước mặt nhìn Ngô Nguyên Nương với ánh mắt xem thường, đầy vẻ khiêu khích. di ễn.đàyn.lê.quouý.đoon Từ Nhã Viện đứng bên cạnh, vẻ mặt hơi đổi, nhưng cuối cùng cũng gì, chỉ coi như nghe thấy.

      Mạc Hân kinh hãi, biết Ngô Nguyên Nương nóng tính định mở miệng ngăn cản, ngờ Ngô Nguyên Nương nhảy dựng lên, chỉ vào Từ Nhã Ninh cả giận “So so, ai sợ ai?”

      Yến thế tử đỡ trán tỏ vẻ đành lòng nhìn thẳng. Hạ Quân Bình cũng cau mày lo lắng.

      “Ngô tiểu thư biết đánh đàn?” Hạ Quân Bình thấy vẻ mặt Yến thế tử như vậy, kinh ngạc hỏi “ phải Ninh quận công sư phụ Ngô tiểu thư là đại nhạc công Bạch Trân sao?”

      Yến thế tử dở khóc dở cười “Đúng đúng, nhưng mà nha đầu kia học mấy năm mãi vẫn đàn được bản nào ra hồn, khiến đại sư Bạch Trân giận tới mức hất đổ đàn luôn!” Yến thế tử dừng lại chút, lại “Có điều nha đầu kia hát tệ! Nhưng….” Yến thế tử ngẩng đầu nhìn Hạ Quân Bình, “Phương nương biết đánh đàn và múa sao?”

      Hạ Quân Bình trầm mặc hồi lâu, nhíu mày “Chưa từng thấy nàng đánh đàn, có điều…..” nhớ tới cuộc thi chọn hoa khôi lúc ở Ích Châu, cười “Nàng lại có tài thưởng thức và đánh giá!”

      “Vậy có ích gì?!” Yến thế tử tiếp tục đỡ trán, “Đại ca ta đáng ghét, chỉ giỏi tính kế mấy tiểu nương!”

      Bên này Ngô Nguyên Nương vừa dứt lời, sắc mặt Mạc Hân đen như đáy nồi. Từ trắc phi vội vàng xen vào “Nếu Ngô tiểu thư đồng ý, vậy hãy so tài đánh đàn và ca múa ! Nhã Ninh, còn đứng đó làm gì, mau chuẩn bị !”

      Mạc Hân nhíu mày nhìn Ngô Nguyên Nương giọng “Nguyên Nương, sao ngươi lại hấp tấp như vậy, để Ninh quận công chơi chiêu khích tướng! Nếu lỡ chúng ta thua, chắc chắn bị nha đầu nhà họ Từ kia cười chết mất!”

      Lúc này Ngô Nguyên Nương mới kịp phản ứng, nhưng kịp nữa rồi, mặt như đưa đám “Làm sao bây giờ? Ta đồng ý rồi. phải A Hân biết đánh đàn sao?”

      Mạc Hân giơ tay trái lên, cho thấy vết thương ở ngón trỏ và ngón giữa. Ngô Nguyên Nương cả kinh hỏi “sao vậy?”

      “Mấy ngày trước theo nữ đầu bếp trong phủ học nấu ăn bị thương, mặc dù vết thương lớn, nhưng…..” khi ngón tay bị thương, tất nhiên linh hoạt như trước, vả lại tài đánh đàn của Mạc Hân cũng tính là quá giỏi, sao có thể so với Từ Nhã Ninh học đàn từ .

      Ngô Nguyên Nương sắp khóc tới nơi.

      Trác Vân rốt cuộc nhịn nổi nữa, nhàng ho khan hai tiếng, giọng nhắc “Hai người hình như…… quên mất ta rồi!”

      Ngô Nguyên Nương và Mạc Hân cùng nhau xoay đầu, trợn to mắt nhìn chằm chằm Trác Vân, đồng thanh hỏi “Trác Vân biết đánh đàn?” trách họ ngạc nhiên, bởi vì Trác Vân dù gì cũng là dân thường, theo sư phụ học võ còn có thể hiểu, ai ngờ được nàng lại biết mấy thứ thanh nhã này?

      Trác Vân sờ lỗ mũi cái, khiêm tốn cười “Biết sơ sơ…..”
      Last edited by a moderator: 1/7/16

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 68.1



      Tuy Trác Vân rất khiêm tốn, nhưng Ngô Nguyên Nương lại có trực giác, chắc chắn hôm nay nàng có thể khiến Từ Nhã Ninh mất hết mặt mũi. Trước mặt mọi người Ngô Nguyên Nương rất bình tĩnh định ra ba trận so tài, theo thứ tự là đàn, ca, múa. Yến vương phi biết tài nghệ của Ngô Nguyên Nương tới đâu nên lén nháy mắt ra hiệu với Ngô Nguyên Nương. Ngô Nguyên Nương lại hề hay biết, kéo Trác Vân và Mạc Hiên chuẩn bị.

      Trác Vân là đầu bảng của Tiểu Hồng Lâu, tất nhiêu cầm kỳ thư họa gì cũng phải học hết, chẳng qua tài múa của nàng trội hơn mà thôi. Trong cuộc so tài ở Ích Châu nàng từng giúp Vân Mộng, hai người mới quen nhau, sau đó còn bàn luận về kỹ thuật đánh đàn lần, nhờ vậy nàng tự thấy mình có kinh nghiệm khá phong phú, dù gần nửa năm chưa sờ tới dây đàn, nhưng vẫn có cảm giác mới lạ.

      Trác Vân vung tay tùy ý lướt qua dây đàn. Mạc Hiên nhất thời trợn to mắt, kinh ngạc hô “Trác Vân chắc chắn là cao thủ!” Người từng học chỉ cần nhìn người khác lướt tay là biết người đó có giỏi hay ngay, dù gì Mạc Hiên cũng học đàn từ , đánh giỏi, nhưng vẫn nghe biết hay dở, vừa thấy tư thái thản nhiên của Trác Vân biết nàng ‘hiểu sơ’ chỉ là khiêm tốn. Mạc Hân hưng phấn ôm lấy Ngô Nguyên Nương “Chờ lát xem vẻ mặt xấu hổ của Từ Nhã Ninh !”

      Ngô Nguyên Nương đắc ý cười “Ta biết Trác Vân giấu tài mà! Nếu sao ta dám đồng ý so tài với Từ Nhã Ninh! Hôm nay khiến nàng ta thua đến phát khóc, ta phải là Ngô Nguyên Nương!” Dứt lời, Ngô Nguyên Nương lại lén lút bên tai Trác Vân, “A Vân, ngươi cũng biết múa nữa, đúng !”

      Trác Vân mỉm cười gật đầu, sau đó lộn nhào hai vòng rồi đứng thẳng dậy “Lâu quá chưa múa lại, hơi quen.” Vừa vừa lượn vài vòng dáng vẻ hết sức tự nhiên, khiến Ngô Nguyên Nương và Mạc Hiên sáng mắt lên.

      Trong sảnh lớn đằng trước, Từ trắc phi giả lả đề nghị với Yến vương phi, “ về đánh đàn, trong vương phủ, vương gia là nhất rồi, bằng mời vương gia tới làm giám khảo, lát ai thua ai thắng cũng đều tâm phục khẩu phục! Vương phi thấy được ?” dĩê'n.đàn.lêk,q'uý,đ'ôn Từ trắc phi thầm nghĩ, Mạc Hiên học đàn từ , mặc dù tính là cực kỳ giỏi, nhưng cũng quá kém, lát nếu thực lực hai bên ngang nhau, hoặc chênh lệnh quá xa, có thể Yến vương phi thiên vị cho bên Ngô Nguyên Nương, bằng mời Yến vương tới làm giám khảo. Yến vương mặc dù tin chiều vương phi, nhưng xử luôn công bằng, tuyệt đối thiên vị.

      Yến vương phi phi mặc dù muốn để Yến vương nhìn thấy bộ dạng bị thua thảm hại của chất nữ mình, nhưng vừa nhớ tới tính cách hấp tấp của Ngô Nguyên Nương thấy nhức đầu, cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc quyết định để Ngô Nguyên Nương nếm thử đau khổ lần, tránh sau này còn hành động thiếu suy nghĩ như vậy, bèn đồng ý cho người mời Yến vương tới.

      Chỉ lát sau, Yến vương tới, trừ mấy thị vệ bên cạnh còn có sáu bảy quan viên. Yến vương phi phi bỗng cảm thấy đầu đau, Từ trắc phi lại thầm vui trong lòng, mặt giấu nổi vẻ đắc ý.

      “Vừa rồi nha hoàn kia ràng lắm, so tài cái gì? Ai so với ai?” Yến vương vừa vào sân hỏi Yến vương phi. Yến vương phi bất đắc dĩ cười khổ, đứng dậy lên tiếng “Là Nguyên Nương và Tam tiểu thư nhà họ Từ, nha đầu kia biết trời cao đất rộng, dám so tài đánh đàn ca múa với người ta!”

      Ngô Nguyên Nương thế nào sao Yến vương có thể rành, nghe vậy bỗng dở khóc dở cười, quay đầu lại với Ngô Thân, “Nha đầu Nguyên Nương kia gan lớn ! So cỡi ngựa bắn cung ta còn thấy lạ, ngờ lại so tài đánh đàn ca múa với Tam nương nhà họ Từ?”

      Ngô Thân lên tiếng, ánh mắt lướt qua Từ trắc phi và Ninh quận công. Từ trắc phi cười cười giải thích, “Nguyên Nương còn có trợ thủ, là Mạc nhị tiểu thư. Mạc nhị tiểu thư học đàn từ , Nhã Ninh làm sao hơn được! Hơn nữa, phải còn Phương nương sao?”

      “Phương nương?” Yến vương nhíu mày, nhất thời nhớ nổi ở Nghi Đô có quan viên nào họ Phương thân với nhà họ Ngô, “Là tiểu thư nhà nào?”

      Yến thế tử tiến lên, vẻ mặt đau khổ “Phụ vương, là Phương nương cứu hài nhi mạng đó! Mẫu phi đặc biệt mời Phương nương đến đây, nhi thần thấy Phương nương có ai quen bèn giới thiệu Phương nương làm quen với Nguyên Nương.”

      Tầm mắt Yến vương lướt qua mặt Hạ Quân Bình, thấy mặt cũng tái , nhất thời buồn cười, ngồi xuống ghế chính, phất tay “Thôi thôi, mấy tiểu nương đùa nhau, mọi người xem cho vui là được rồi!”

      Từ trắc phi nào chịu, cười “Nếu thi, phải có thưởng chứ! thể để các tiểu nương uổng công chuẩn bị được! Vương gia có phải ?”

      Yến vương vô thức nhìn Yến vương phi cái, thấy sắc mặt Yến vương phi vẫn thản nhiên, mới cười “Có lý! Thạch Đại Đồng, ngươi thư phòng lấy chiếc cổ cầm màu xanh tới đây cho bổn vương, xem như là phần thưởng cho người thắng!” Từ trắc phi nghe vậy, lòng mừng thầm, bởi vì cây đàn cổ màu xanh kia là cây đàn Yến vương rất thích, nay lấy ra làm giải thưởng, chứng tỏ Yến vương cũng rất coi trọng nhà họ Từ.

      Yến vương phi liếc Yến vương cái, rồi mở miệng “Nếu vương gia rộng lượng như vậy, ta sao có thể có thưởng được!” Yến vương phi vừa vừa cởi ngọc bội Điệp luyến hoa bên hông xuống, bỏ lên bàn. Mọi người thấy khối ngọc bội có màu xanh trong suốt, biết nhất định phải vật tầm thường.

      Yến thế tử xoa xoa huyệt Thái dương, mở miệng trách, “ yên lành sao lại làm lớn chuyện lên rồi?”

      Hạ Quân Bình khó hiểu hỏi “Sao?”

      Yến thế tử “Ngọc bội này vốn là tiên hoàng ban cho phụ vương, sau phụ vương lại tặng cho mẫu phi làm tín vật đính ước. ngờ mẫu phi lại lấy nó ra làm giải thưởng, chậc chậc….” Yến thế tử vừa vừa quan sát Yến vương, thấy mặt Yến vương cứng ngắc, lập tức biết Yến vương nổi giận.

      Hạ Quân Bình bỗng hiểu ra dụng ý của Yến vương phi. lát, Từ Nhã Ninh có thắng cũng sung sướng gì. Nếu nàng ta nhận lấy ngọc bội đính ước của Yến vương và Yến vương phi, Yến vương há có thể vui vẻ, chừng còn hận nàng ta ấy chứ. Buồn cười nhất là Từ trắc phi còn vui mừng, cho là mình nắm chắc phần thắng, nhưng ngờ dù Từ Nhã Ninh thắng hay thua, cuối cùng nhà họ Từ cũng được lợi gì.

      Yến vương trầm mặt ngồi ghế chính, thỉnh thoảng nhìn Yến vương phi cái. Từ trắc phi và Ninh quận công thầm lo sợ, biết tại sao bỗng nhiên Yến vương lại nổi giận, nhưng dám tiến lên hỏi, đành cúi đầu im lặng ngồi ở dưới, thầm trao đổi ánh mắt.

      Bên này, Từ Nhã Ninh ôm đàn ra. Chỉ mới lát, Từ Nhã Ninh đổi bộ quần áo mới toanh, thướt tha cúi chào mọi người, rồi khoan thai ngồi xuống, ngón tay khẽ nhúc nhích, tiếng đàn lập tức vang lên. Chẳng trách Từ trắc phi lại có lòng tin với Từ Nhã Ninh, bởi vì Từ Nhã Ninh mặc dù ngạo mạn, nhưng cũng chăm chỉ học tập ca múa đánh đàn, đàn bài ‘Thu thủy’ rất lưu loát, từ đầu đến cuối chút lỗi nào. Tiếng đàn du dương liên miên.

      Nghe xong, Yến vương gật đầu khen “ tệ, tệ! Tuổi còn đạt được trình độ thế này!” Dứt lời lại quay đầu hỏi Ngô Thân, “Ngô tướng quân thấy thế nào?”

      Ngô Thân thản nhiên đáp “Rất tốt!”

      Yến vương và Ngô Thân đều là cao thủ đánh đàn nổi danh ở Nghi Đô, được hai người họ tán dương dễ dàng gì. Từ trắc phi thầm mừng như điên, nhưng mặt vẫn cố tỏ vẻ lạnh nhạt, cười “Vương gia và Ngô tướng quân quá khen! Nhã Ninh còn , chỉ học được chút nông cạn, sau này còn phải luyện tập nhiều hơn nữa!” Dứt lời, lại ra hiệu cho Từ Nhã Ninh liến lên chào.

      Từ Nhã Ninh tiến lên “Vương gia, thanh cổ cầm kia ta thích! Nếu ta thắng, xin vương gia hãy khiến nha đầu họ Phương kia cút khỏi ra khỏi Nghi Đô, được ?”

      Mặt Hạ Quân Bình biến sắc, trừng Từ Nhã Ninh cái. Yến vương cũng nheo mắt lại nhìn Từ trắc phi với vẻ vui. diễn.đ'ơàn,lkê,quý,đô'n Từ trắc phi tức muốn hộc mấu, vừa thầm mắng nha đầu này biết điều, vừa cuống quít tiến lên “Vương gia thứ tội, nha đầu Nhã Ninh này được nuông chiều riết thành hư, rất hiểu chuyện, xin vương gia đừng chấp!” Dứt lời, Từ trắc phi trừng Từ Nhã Ninh cái, giận bậy gì đó, còn mau tạ tội với vương gia!”

      Từ Nhã Ninh dù cam lòng, nhưng vẫn quỳ xuống “Nhã Ninh hiểu chuyện, xin vương gia trách phạt!”

      Yến vương lên tiếng, nhìn Hạ Quân Bình. Yến thế tử thấy vậy kéo Hạ Quân Bình cái, lúc này Hạ Quân Bình mới hít sâu hơi, rời mắt khỏi Từ Nhã Ninh, nhưng sắc mặt vẫn tốt hơn chút nào.

      “Hừ, chỉ với mớ tài năng cỏn con đó của ngươi mà cũng đòi thắng, nằm mơ !” Ngô Nguyên Nương, Mạc Hiên và Trác Vân ôm tỳ bà vào sảnh, vừa lúc nghe thấy lời Từ Nhã Ninh. Ngô Nguyên Nương tức giận tới mức nhảy dựng lên “Đuổi ra khỏi Nghi Đô đúng ? Cũng được! lát nữa, ai thua mà cút khỏi Nghi Đô chính là rùa đen khốn kiếp!”

      “Nguyên Nương!” Yến vương phi nhìn Ngô Nguyên Nương với vẻ vui, nhưng giọng cũng nghiêm nghị cho mấy. Yến vương tất nhiên biết Yến vương phi rất giận, bèn đứng ra giảng hòa, “Đều là tiểu hài tử chuyện biết nặng , sau khi về phủ, phải để trưởng bối dạy dỗ các ngươi trận mới được!” Dứt lời, Yến vương lại với Ngô Nguyên Nương, “Hôm nay Nguyên Nương đàn bài gì?”

      Ngô Nguyên Nương cười híp mắt, đẩy Trác Vân ra, đắc ý phụ còn biết Nguyên Nương sao! Trận này Phương nương thi đấu, lát thi hát mới đến Nguyên Nương!

      chỉ Yến vương phi mà cả Hạ Quân Bình cũng ngây ngẩn cả người. Yến thế tử dùng cùi chỏ thọt cái mạnh vào người Hạ Quân Bình, hỏi “ phải ngươi Phương nương biết đánh đàn sao? bị bẽ mặt chứ?”

      Hạ Quân Bình cả giận “Thế tử bậy gì đó, nếu a Vân dám bước ra, tất nhiên là phải có lòng tin thắng. Dù thế nào, chắc chắn cũng hay hơn Ngô tiểu thư!” Miệng vậy, nhưng trong lòng cũng dám chắc, tuy vậy thấy vẻ thản nhiên của Trác Vân lại dần yên lòng lại.

      Đây là lần đầu Yến vương gặp Trác Vân, thấy bộ dáng khuynh thành của nàng sửng sốt chút, sau đó bên tai Yến vương phi, “Nha đầu này chính là Phương nương trong miệng Tiểu Bảo? Ta còn tưởng là nương thô kệch quê mùa, ngờ lại khí phái như vậy! Hạ tiểu tử có phúc!”

      Yến vương phi liếc Yến vương cái, lạnh lùng đến xinh đẹp, phải Từ nương kia mới tính là đẹp sao? Người ta những biết đánh đàn, ca hát, mà cả mồm mép cũng rất lợi hại đó”!

      Yến vương bị sặc mấy câu ngược lại thấy thoải mái trong lòng, cười với Trác Vân “Tiểu nương muốn đàn bài gì?”
      Last edited by a moderator: 1/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :