Chương 62
Hạ Quân Bình chần chừ , mọi người lập tức đoán được điều kiêng kị. Yến vương lặng lẽ liếc Ngô Thân cái, thấy vẻ mặt Ngô Thân vẫn thản nhiên như cũ, trong lòng cười thầm, có lòng muốn giúp Ngô Thân tạo áp lực cho Hạ Quân Bình. Ngô Thân lại như đoán được ý của Yến vương, nhìn Yến vương với vẻ lành lạnh. Yến vương hiểu ý, lên tiếng nữa.
Ninh quận công thấy vậy, mừng thầm, định mở miệng khích bác vài câu khiến Hạ Quân Bình và Ngô Thân sinh ra hiềm khích, ngờ Yến thế tử giành trước, nhảy ra hòa giải, cười ha ha “Phụ vương thiên vị, nhi thần vất vả lắm mới tìm được người tài như Bình ca nhi, muốn mời làm thị vệ để tăng thể diện, với bản lĩnh của Bình ca nhi, trong vương phủ ai dám phục ?! ngờ, phụ vương vừa mở miệng muốn vứt vào quân! Phụ vương phải biết Bình ca nhi là mầm mống duy nhất của nhà họ Hạ, ngộ nhỡ xảy ra chyện gì, phải ăn với mẫu thân thế nào đây?”
Nếu vì vậy sao Yến vương lại muốn Hạ Quân Bình về dưới trướng Ngô Thân chứ? Có Ngô Thân trông chừng, cộng với bản lĩnh của mình, ngày sau Hạ Quân Bình dễ dàng thăng tiến hơn nhiều.
Yến vương trợn mắt nhìn thế tử cái, ý bảo thế tử bớt nhiều chuyện, lại nhìn Hạ Quân Bình, tựa như chờ xem quyết định như thế nào?
Hạ Quân Bình khép hờ mắt, hít sâu hơi, chậm rãi “Xin vương gia làm chủ.”
Yến vương bị Ngô Thân liếc cái, kiên trì để Hạ Quân Bình về dưới trướng Ngô Thân nữa, chỉ cười “ vội, vội! Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ , mấy ngày nữa hẵng trả lời cho bổn vương cũng muộn!”
Yến thế tử thấy khí hòa hoãn xuống, cười hì hì tiến lên “Phụ vương, Bình ca nhi mới đến Nghi Đô, cả căn nhà cũng có. Tuy Triệu phủ rộng rãi, nhưng là nam tử hán, cứ sống nhờ nhà thân thích mãi cũng tốt. Ngài xem, có nên……”
Ninh quận công xen vào, cười “Nhị đệ rất đúng! Nhi thần nhớ phủ của nhà họ Lỗ vừa bị tịch thu năm ngoái vẫn còn trống, chỗ đó mặc dù lớn, nhưng hoàn cảnh khá tốt, lại nằm ở phố tây, cách Triệu phủ xa.”
Mắt Yến thế tử lóe lên, lên tiếng. Phủ nhà họ Lỗ tuy tệ, cách Triệu phủ ước chừng chỉ khắc xe ngựa, nhưng cũng cách phủ Ninh quận công xa. Vị đại ca này của , hiển nhiên cũng để mắt tới Hạ Quân Bình.
Yến vương nghĩ lúc rồi gật đầu cười “Tòa nhà đó quả tệ!” Dứt lời, lại với Hạ Quân Bình “Tuy ngươi xem trọng công trận, nhưng xưa nay bổn vương luôn thưởng phạt phân minh, nếu lập được công, tất nhiên có thưởng. Nay bổn vương thưởng cho ngươi tòa nhà này, như vậy ngươi khỏi phải sống nhờ, lại rất gần Triệu phủ.”
giống như buồn ngủ được tặng gối đầu! Hạ Quân Bình lo biết đâu để mua căn nhà thích hợp, Yến vương lại tặng tòa nhà cho . vừa mừng vừa lo, hận thể lập tức đến nhà trọ báo cho Trác Vân tin tốt này.
Hạ Quân Bình vừa ra khỏi cổng vương phủ được lát Yến thế tử đuổi tới, hắng giọng hô to “Bình ca nhi! Chờ chút, chờ ta với……” Trần Thành Tùng và A Bành chạy theo sau, ai cũng toét miệng cười.
“Ngươi định nhà trọ tìm Vân nương?” Yến thế tử híp mắt “Chúng ta cùng !” Dứt lời, Yến thế tử quan tâm Hạ Quân Bình trả lời thế nào, kéo vai , ra vẻ huynh đệ tốt, vừa vừa thao thao bất tuyệt, “Vốn ta cũng muốn đòi thưởng cho Vân nương, nhưng đại ca ta cũng có mặt ở đó, nghe vậy, nhất định tìm cách quấy rối…..” Trước mặt Hạ Quân Bình, Yến thế tử tuyệt kiêng dè việc mình bất hòa với Ninh quận công, vừa nhắc tới đại ca mình, mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét.
Đoàn người tới nhà trọ Vân Bằng, lại thấy bóng dáng Trác Vân và bọn Tiểu Kiều đâu, hỏi tiểu nhị mới biết, ra ba người ra ngoài từ sáng sớm “Hình như là Phúc Ninh Tự,” Tiểu nhị vừa lau mồ hôi vừa “Công tử tuấn tú đầu hỏi tiểu nhân chỗ nào có bán mấy món ăn vặt, tiểu nhân bèn hôm nay trước cửa Phúc Ninh Tự có chợ phiên, ba công tử nghe xong lập tức ngay.”
Hạ Quân Bình nghe Trác Vân vào tìm đồ ăn, cũng bất ngờ lắm. Ngược lại A Banh cau mày , “Mấy gian hàng trước cửa Phúc Ninh Tự rất bẩn, sao có thể ăn được!”
Yến thế tử liếc A Bành cái, lắc đầu “Ngươi biết gì! Món ngon nhất định cứ phải ở vương phủ, có lần ta và Hoành ca nhi ăn hoành thánh ở con hẻm bên phố tây, mùi vị đó mới gọi là tuyệt! Chúng ta phải tìm Vân nương ngay, thuận tiện nếm thử đồ ăn do dân chúng tự làm, cũng là dịp để mọi người mở rộng tầm mắt!”
Hạ Quân Bình thích dắt theo mấy tên này tìm Trác Vân, nhưng tìm thấy cớ đẩy bọn họ , đành nhắm mắt dẫn bọn họ Phúc Ninh Tự.
Cứ mỗi đầu tháng và giữa tháng trước cửa Ninh Phúc Tự đều có chợ phiên, con đường lớn đầy ắp người, gần như thể chen lọt vào nữa. Từ xa A Bành ngửi thấy mùi thơm đồ ăn, bụng bắt đầu kêu réo, hận thể lập tức xuống ngựa tấp vào quán ăn ngấu nghiến.
“Đông như vầy sao tìm được người?” Yến thế tử trợn to mắt nhìn dòng người tấp nập trước mặt, “Sợ rằng chúng ta chưa tìm được Vân nương bị đè bẹp rồi!”
Hạ Quân Bình bất đắc dĩ cười “Hay là chúng ta chia nhau tìm? lát nữa tập hợp trước cổng Phúc Ninh Tự?”
Yến thế tử đảo mắt cười “Vậy cũng được, ta thấy tròng mắt A Bành sắp rớt ra luôn rồi, bọn họ theo ta cả ngày cũng sướng gì, hôm nay xem như nghỉ nửa ngày, được tự do chơi, ta và ngươi tìm Vân nương là được rồi! Dù sao có ngươi ở bên cạnh còn mạnh hơn ba người họ nhiều!”
“Được!” Hạ Quân Bình đều còn chưa mở miệng từ chối, Hoành ca nhi giành trước, mặt mày hớn hở “Có Bình ca nhi ở đây, bọn ta cũng yên tâm!” Dứt lời lôi Trần Thành Tùng và A Bành chui vào dòng người, chỉ nháy mắt mất tiêu.
Hạ Quân Bình dù thích cũng dám ném Yến thế tử mình đường, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Yến vương có giận hay , trong lòng cũng chịu nổi, đành lắc đầu cái, hất cằm với Yến thế tử, cau mày “Thế tử, mời!”
Yến thế tử cười hì hì sáp lại choàng vai Hạ Quân Bình nhiệt tình “Bình ca nhi cần câu nệ như vậy! Chúng ta là huynh đệ trải qua sống chết với nhau! Đúng rồi, lần này Vân nương tới có tính ở lâu ? Muốn ta tìm giúp tòa nhà cho Vân nương ? Tuy nàng giỏi võ, nhưng dù gì cũng là nương, thể tùy tiện…..”
Hạ Quân Bình cau mày, lườm Yến thế tử cái, thấy vẻ nhiệt tình mặt Yến thế tử cũng hơi cảm động “Vương gia thưởng cho ta tòa nhà lớn, ta kêu a Vân và bọn Tiểu Sơn vào ở chung. Có họ ở, trong nhà quá vắng lạnh.”
Yến thế tử trừng Hạ Quân Bình, lắc đầu “Ngươi nghĩ hay lắm! Nhưng Vân nương có chịu ? Nàng là nương, dù các ngươi tình đầu ý hợp, nhưng vẫn chưa thành thân, sao nàng có thể thản nhiên dọn vào nhà ngươi ở? Nếu tuyền ra ngoài, còn gì là thanh danh của nàng nữa?”
Từ tới giờ Hạ Quân Bình ở chung với Trác Vân quen, hề nghĩ tới những điều này, nay nghe Yến thế tử mới cảm giác đúng, nhưng vừa nghĩ tới Trác Vân phải ở chỗ khác, sợ rằng hai ba ngày mới gặp được lần, lòng bỗng thấy khổ sở vô cùng.
“Vậy…. vậy…..” Hạ Quân Bình biết làm sao, trịnh trọng vái Yến thế tử cái, cầu “Kính mong thế tử hãy giúp ta tay, kiếm tòa nhà gần nhà ta, lớn quan trọng, quan trọng là phải gần!”
Lúc này Yến thế tử mới hài lòng, vỗ ngực “Quan hệ của chúng ta là gì chứ?! Cứ yên tâm, để ta lo!” Dứt lời, lòng thầm đắc ý. Lão đại tự cho là tìm giùm Hạ Quân Bình tòa nhà cảm động nhớ ơn, nhưng ngờ điểm yếu của Hạ Quân Bình lại là Trác Vân, chỉ cần lo xong nha đầu kia, sợ Hạ Quân Bình đứng về phe .
Yến thế tử và Hạ Quân Bình vừa vừa chuyện, vòng vo hồi lâu vẫn thấy Trác Vân. Yến thế tử nhìn xung quanh, thấy cách đó xa có quán rượu , bèn đề nghị “Hay là chúng ta qua quán rượu kia nghỉ ngơi lát, ta kêu hạ nhân tìm.”
Hạ Quân Bình “ phải hẹn bọn A Bành lát nữa hợp lại trước cửa Ninh Phúc Tự sao?”
Yến thế tử cười cười tùy ý ngoắc ngoắc tay, lập tức có hai nam tử trung niên ăn mặc bình thường chui ra từ trong đám đông, chắp tay chào Yến thế tử. Hạ Quân Bình bỗng dở khóc dở cười, nên nghĩ ra từ sớm, đây là Nghi Đô, thế tử ra cửa, sao có thể chỉ dẫn theo mấy tên thị vệ lại giống thị vệ như bọn Tùng ca nhi chứ. diễn.đàl'n.lưê.quý,đưôn Đừng ai đâu xa, chính Yến vương cũng yên lòng. Trong Nghi Đô, chắc chắn có ít người theo dõi mọi hành động của Yến thế tử.
Yến thế tử lập tức cúi đầu dặn dò hai ám vệ vài câu. Hai người kia gật đầu cái, rồi lập tức hòa vào dòng người, chẳng mấy chốc thấy bóng dáng.
“Chúng ta lên lầu ngồi , quán rượu này là do thân thích của ta mở, đừng trông nó mà xem thường, trong đó có rất nhiều điều kỳ diệu, còn cả đầu bếp mời từ phía nam tới, làm được món Hoài Dương rất ngon, độc nhất cả Nghi Đô đó!” Yến thế tử vừa kéo tay Hạ Quân Bình vừa khoe. Nhưng Hạ Quân Bình nghĩ tới Trác Vân, nên chú ý lắm.
Hai người vào quán rượu, lập tức có tiểu nhị ra đón, ân cần dẫn hai người vào nhà sau. Quả như Yến thế tử , vừa qua cánh cửa, đập vào mắt là đình viện phong cách vùng sông nước Giang Nam, núi giả trùng điệp, cây xanh um tùm, nào có cảnh trời đông tuyết trắng xóa chứ.
“Cây này….” Hạ Quân Bình nghi ngờ đưa tay sờ sờ cành liễu, ngạc nhiên hỏi “Là ?” Nghi Đô ở tây bắc, năm có tới sáu tháng là mùa đông, tuy giờ là lập xuân, nhưng vẫn còn tuyết đọng, tất cả cây cối bên ngoài đều khô khốc, sao trong sân này lại xanh tươi như vậy?
“Ngươi đoán thử xem!” Yến thế tử đắc ý .
Hạ Quân Bình trả lời, ngồi chồm hổm sờ sờ bùn đất thử, bỗng cười “ ra Nghi Đô có suối nước nóng, ta chưa nghe biểu ca nhắc tới bao giờ!”
Yến thế tử cười “Quả nhiên thể gạt được ngươi! ra suối nước nóng này cũng gần, ở tận chân núi Bạch phía bắc thành, tổng cộng có mười mấy nhánh. Nước nóng ở đây là do Phúc Ninh Tự dẫn về. Phía sau có suối nước nóng , lúc nào rảnh rỗi, ta dẫn ngươi đến thử lần. Để ta với người làm trong đó tiếng, để khi nào ngươi dẫn Vân nương .”
Hạ Quân Bình nghe vậy, biết nghĩ tới cái gì mà mặt bỗng đỏ bừng. Yến thế tử thấy vậy, buồn cười, “Tiểu tử này, bình thường vụng về như vậy, biết sao lại dụ được Vân nương hay vậy?!”
Hạ Quân Bình đáp“ gì mà dụ khó nghe vậy! Ta và a Vân là tình đầu ý hợp, thanh mai trúc mã! Thôi, với thế tử cũng như !”
Yến thế tử bị chế nhạo như vậy, cũng tức, ngược lại ôm bụng cười to, “Ta , tiểu tử ngươi bình thường giả bộ nghiêm túc lịch , ra trong bụng đầy ý xấu, còn to tiếng có! Thôi thôi, ta so đo với ngươi nữa, dù sao ngươi cũng chỉ dám càn rỡ trước mặt ta, về nhà tự nhiên có Vân nương thu thập ngươi!”
Hạ Quân Bình chỉ cười .
Tiểu nhị dẫn hai người vào căn phòng riêng ở trong cùng của đình viện, bưng nước trà lên xong rồi đóng cửa lui ra ngoài.
Yến thế tử dường như có gì đó muốn với Hạ Quân Bình, tự mình châm trà cho lại nhiệt tình giới thiệu mấy món ăn. Hạ Quân Bình sao lại nhận ra, bèn mở miệng “Thế tử có gì muốn ?”
Yến thế tử cười ha ha, dừng lát, mới cẩn thận hỏi “Bình ca nhi…… có phải ngươi biết?” Yến thế tử nhìn trộm Hạ Quân Bình, thấy vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, cho là nghe hiểu, bèn bổ sung, “Ta là chuyện của Đại cữu ta!”
Hạ Quân Bình cúi đầu, chậm rãi uống cạn ly trà trong tay, lại chậm rãi để ly trà xuống, qua lúc lâu, mới giọng “Ừ”.
Yến thế tử biết rốt cuộc Hạ Quân Bình nghĩ gì, cơ hồ muốn từ bỏ, nhưng nghĩ đến lời dặn của Yến vương phi bèn cố lấy can đảm, cười hỏi “Vậy ngươi nghĩ sao?”
Hạ Quân Bình yên lặng hồi lâu, ngay cả trà cũng uống, cau mày nhìn chằm chằm ly trà lên bàn. Yến thế tử chờ mãi thấy trả lời, nghĩ chút, lại “Ta cũng biết chuyện như vậy đối với ngươi mà ….” Yến thế tử tiếp được nữa.
“Ây, dù sao ta cũng thay Đại cữu hỏi thăm tiếng, xem ngươi nghĩ gì. Nếu có cách nào tiếp nhận, vậy Đại cữu ta….. cũng miễn cưỡng.”
Tính Ngô Thân rất cố chấp, nhận định Triệu thị rồi thay đổi nữa. Mấy năm nay Yến vương phi lo cho Ngô Thân biết bao nhiêu, ngay cả việc nhét nương xinh đẹp lên giường Ngô Thân cũng làm rồi, nhưng Ngô Thân nhất quyết chịu, chỉ lòng dạ chờ Triệu thị. Khó khăn lắm Triệu thị mới hơi dao động, ai ngờ Hạ Quân Bình lại về, việc này đành hoãn lại thời hạn.
Ý của Triệu thị rất ràng, tất cả do Hạ Quân Bình quyết định, nếu Hạ Quân Bình đồng ý, sợ rằng….. Yến thế tử bất đắc dĩ nghĩ, Đại cữu cố chấp của mình độc cả đời mất.
“ ra Đại cữu ta rất tốt, vừa chu đáo, lại biết điều, quan trọng nhất là…. Rất chung tình….”
Hạ Quân Bình nghe vậy, liếc Yến thế tử cái. Yến thế tử bỗng sợ run cả người….
“Ngươi cứ thẳng ,” Yến thế tử hỏi, “ câu thôi, chịu hay ?”
Hạ Quân Bình hít sâu hơi, lắc đầu cười khổi “Ta cũng nhất định cho, chỉ là….”
Có hi vọng! Mắt Yến thế tử sáng lên, cố nén hưng phấn, khẩn trương hỏi “Chỉ là cái gì? Ngươi có điều kiện gì cứ việc , ta chuyển lại cho Đại cữu, bảo đảm Đại cữu nhất định đồng ý!”
Hạ Quân Bình nhìn Yến thế tử cái, chậm rãi “Ta chỉ có cầu, nếu mẫu thân ta vào cửa nhà họ Ngô, quyết thể chịu chút uất ức nào!”
“Tất nhiên!” Yến thế tử lập tức đồng ý, vỗ ngực “Đừng Đại cữu, ngay cả ta cũng có thể cam đoan với ngươi như vậy! Trong phủ Đại cữu ta, ngay cả nha đầu thông phòng cũng có chứ đừng ! Triệu thẩm vào cửa sống rất thoải mái! Ai dám khiến Triệu thẩm chịu uất ức chứ!”
Hạ Quân Bình cười lạnh, cau mày “Thế tử chớ hứa dễ dàng như vậy! người khác, chỉ Ngô đại tiểu thư đủ rồi! Ngay cả ta nàng ta còn tha, huống chi là mẫu thân ta!” Tuy Hạ Quân Bình chỉ gặp Ngô đại tiểu thư hai lần, nhưng hề có chút thiện cảm nào với dạng tiểu thư kiêu căng như vậy, miệng đầy lời xấu xa dơ bẩn, còn ghê gớm hơn mấy đại thẩm chanh chua ngoài phố.
Yến thế tử nghe vậy, chỉ biết cười gượng. Lúc đầu, Yến thế tử cũng nhờ phúc của Ngô đại tiểu thư mới đánh nhau rồi quen biết với Hạ Quân Bình đấy thôi. Ngô đại tiểu thư là nữ nhi độc nhất của Ngô Thân, mẫu thân mất sớm, Ngô Thân lại chinh chiến nhiều năm bên ngoài, xưa nay Yến vương phi luôn thương tiếc nàng ta, tuy có ma ma nuôi dạy, nhưng có ai dám trái ý nàng ta đâu, lâu dần thành tính tình điêu ngoa tùy hứng. chỉ Hạ Quân Bình mà ngay cả Yến thế tử vừa nghe tới tên Ngô đại tiểu thư cũng thấy nhức đầu rồi.
“Chuyện này ngươi cứ yên tâm,” Yến thế tử trầm giọng “Tính biểu muội ta tuy tốt, nhưng dù gì cũng là nữ hài tử, lại đính hôn từ sớm. Lúc trước mẫu phi ta thương nàng ta nên mới muốn giữ lại bên cạnh hai năm, nay nàng ta tròn mười sáu tuổi, cũng đến tuổi xuất giá rồi. Lúc về ta với mẫu phi tiếng để định ngày.”
Hạ Quân Bình cười cười “ vậy hãy chờ Ngô tiểu thư xuất giá xong hẵng bàn tiếp.” Dứt lời, bèn đổi đề tài, chuyện này nữa. Yến thế tử nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng Hạ Quân Bình, tất nhiên cũng hài lòng, dây dưa nữa, cười híp mắt, giới thiệu các món ăn trong đây cho Hạ Quân Bình.
Đồ ăn còn chưa lên bọn Trần Thành Tùng tới, mới vừa ngồi xuống, Hạ Quân Bình lại nghe thấy giọng Tiểu Kiều bèn vội vàng đứng dậy đón, vừa mở cửa thấy Trác Vân mặc chiếc áo choàng lông cáo màu trắng cộng thêm nón màu xanh ngọc tới. Chẳng hiểu sao, Hạ Quân Bình lại đột nhiên nhớ tới lời chọc của Yến thế tử, mặt đỏ bừng, cố đè trái tim đập cuồng loạn, hít sâu hơi, với Trác Vân “Nàng… nàng tới rồi!”
Trác Vân ngạc nhiên nhìn Hạ Quân Bình hỏi “Sao mặt chàng đỏ vậy?”
Yến thế tử buồn cười nhìn chằm chằm mặt Hạ Quân Bình, vẻ mặt ranh mãnh. Hạ Quân Bình mất tự nhiên phất tay phẩy phẩy gió, “Có lẽ là hơi nóng. A Vân có thấy nóng ? Ta nghe thế tử trong quán này có suối nước nóng nên có lẽ là ấm hơn bên ngoài nhiều.”
Yến thế tử nhịn cười xen vào “Đúng vậy, chỉ chỗ này ấm, mà tòa nhà có suối nước nóng ở đằng sau còn ấm hơn nhiều. Mùa này là lúc hợp ngâm suối nước nóng nhất. Hôm nào có dịp hãy kêu Bình ca nhi dẫn Vân nương suối nước nóng ở mấy ngày !”
Trác Vân hề đỏ mặt như Yến thế tử dự đoán, chỉ cười cười “Suối nước nóng của người ta, chúng ta há có có mấy phần giống Yến vương thể tùy tiện tiến vào?” Vừa nàng vừa cởi áo choàng ra. diơễn.đàươn,lê,quklý,đôn Hạ Quân Bình theo thói quen định đưa tay cầm giúp nàng, chợt nhận thấy mọi người đều nhìn chằm chằm, bàn tay giơ ra lại rụt về, kéo ghế cho Trác Vân “Nàng cả buổi rồi, mệt ? Uống ly trà trước !” Vừa vừa nhanh nhẹn rót ly trà cho Trác Vân, ân cần đến mức khiến người ta nỡ nhìn thẳng.
Hoành ca nhi thấy vậy, lắc đầu liên tục, với A Bành, “Phương nương cũng là, có ý từ chối gì cả, để yên cho Bình ca nhi phục vụ!” Hoành ca nhi biết tài năng của Hạ Quân Bình, rất kính nể , nên ưa tỏ vẻ nịnh nọt như vậy trước mặt nữ nhân.
Trần Thành Tùng híp mắt liếc hai ngươi cái, “Bớt lo chuyện bao đồng !”
Hoành ca nhi bị Trần Thành Tùng vậy, ngượng ngùng làm mặt quỷ, dám lên tiếng nữa.
Tiểu Sơn và Tiểu Kiều lần đầu thấy nhiều người sang quý như vậy, có hơi luống cuống, nhắm mắt theo chân Trác Vân, thấy nàng làm gì làm theo y vậy. Yến thế tử có lòng lôi kéo họ, nên rất hòa đồng. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều thấy Yến thế tử ra vẻ, cũng dần thả lỏng, cười cười rất náo nhiệt.
Mọi người ăn xong cơm trưa, lại tán gẫu hồi. Yến thế tử chợt ra nhớ ra gì đó, quay đầu với Trác Vân “Suýt nữa ta quên mất chuyện chính! Mẫu phi ta nghe Vân nương tài giỏi hơn người, nên rất khâm phục, cứ bảo ta mời Vân nương tới phủ mãi, lúc trước Vân nương ở Nghi Đô thôi, nay tới chuyến, nếu rảnh, có thể đến vương phủ chơi chuyến ?”
Hạ Quân Bình hơi sững sờ, chợt nghĩ ra điều gì, có nén kích động, nhìn Trác Vân với vẻ mặt thiết tha, chỉ hận thể đồng ý thay nàng.
Trác Vân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, lại “Ta vốn là dân quê, hiểu lễ nghi, sợ vào vương phủ làm trò cười cho mọi người.” Miệng nàng vậy, nhưng vẻ mặt lại rất thản nhiên, chẳng có chút gì là sợ hãi cả.
Yến thế tử cười “Tính mẫu phi ta rất thoải mái, để ý mấy thứ đó đâu! Vân nương đừng lo!”
Trác Vân cười cười, nữa.
Xong xuôi, Hạ Quân Bình đưa Trác Vân về nhà trọ. Dọc đường , Hạ Quân Bình kể lại hết những chuyện xảy ra sáng nay cho nàng nghe, lại “Ta nhờ thế tử tìm giúp cho nàng tòa nhà, nhưng mình nàng ở hẳn rất vắng vẻ, hay là ta hỏi cữu mẫu mượn mấy người qua hầu hạ?”
Trác Vân sững người, lập tức lắc đầu “ cần, cần! Đừng phiền người khác, ta tự mua mấy nha hoàn là được!” Nàng vừa vừa thầm cười khổ nghĩ, Hạ Quân Bình đúng là nam nhi, chẳng biết cách xử gì cả. Đừng người làm nhà người ta thể dễ dàng nhận lấy, chỉ riêng thân phận của nàng, có tư cách gì bắt người làm nhà họ Triệu tới hầu hạ chứ?
“Vậy…. lát nữa ta dẫn nàng gặp mẫu thân ta.” Hạ Quân Bình đỏ mặt, hỏi “Nàng…. Nàng đồng ý với ta rồi đúng ?” Hạ Quân Bình càng càng dần.
Trác Vân nhịn được nữa, nháy mắt với Tiểu Kiều và Tiểu Sơn, hai người lập tức hiểu ý, nhanh chóng trốn vào phòng mình, còn nàng kéo Hạ Quân Bình vào phòng, nghiêm mặt “Xem ra ta phải cẩn thận dạy dỗ chàng cái gọi là thế thái nhân tình mới được!”
Last edited by a moderator: 1/7/16