1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại làm nữ thổ phỉ - Tú Cẩm ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 60

      Kể từ khi Trác Vân đáp lại tình cảm của Hạ Quân Bình, lập tức thay vẻ mặt chán chường bằng vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng tới mức có thể ngán chết người. Theo lời Tiểu Sơn dù là khỉ trong núi bị nhìn như vậy cũng nổi hết cả da gà.


      Bọn họ ở trong căn nhà chừng mười ngày, đợi qua mười lăm tháng giêng mới lên đường. Lúc gần , Thất và các huynh đệ tiễn họ rời núi, Lạc đại phu lén đưa mấy bình thuốc cho Trác Vân, bí mật dặn dò nếu Hạ Quân Bình dám làm việc có lỗi với nàng, cứ dùng mấy loại thuốc đó trừng trị khiến Trác Vân dở khóc dở cười, tò mò vì sao Lại đại phu lại ưa Hạ Quân Bình.

      Thời tiết Tây Bắc vẫn rét lạnh như trước, tuy tuyết ngừng rơi, nhưng đường vẫn hề dễ .

      Vết thương của Hạ Quân Bình chưa khỏi hẳn, xe ngựa chỉ có thể chậm, vì vậy gần nửa tháng mới đến được Nghi Đô.

      “Đây chính là Nghi Đô sao….” Tiểu Sơn vén rèm xe lên nhìn cổng thành cách đó xa, giọng khó nén vẻ thất vọng, “Nhìn còn chẳng khí phái bằng Ích Châu của chúng ta!” Nghi Đô là xứ lạnh khô cằn, nếu nhờ Yến vương dốc lòng cải tạo, chỉ sợ nơi này vẫn là mảnh hoang vu, làm sao so được với Ích Châu trù phú.

      Hạ Quân Bình mỉm cười nhìn Tiểu Sơn “Chờ vào thành ngươi biết!”

      Trước cửa thành có hàng người dài, đến phiên bọn họ lại bị hộ vệ thủ thành ngăn cản như Tiểu Sơn và Tiểu Kiều dự đoán. Hộ vệ chỉ hỏi mấy câu, nghe thấy bọn họ là khách của Triệu phủ lập tức phất tay cho vào.

      Xe ngựa vừa vào cổng thành, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều lập tức bị chấn động bởi náo nhiệt ở đây, “A! Hôm nay là chợ phiên?” Tiểu Sơn thở dài, “Sao đường nhiều người dữ vậy? Hẳn là tất cả dân chúng trong thành đều đổ xô ra đường hết luôn!” Tuy Ích Châu phồn hoa, nhưng so với Nghi Đô vẫn có chỗ bằng. Ở đây, người bán kẻ mua tấp nập nhộn nhịp, có cả những người ăn mặc khác hẳn vùng Ích Châu, hình như là từ kinh thành đến.

      Trác Vân cũng tò mò thò đầu ra quan sát bốn phía, thầm cảm thán, khó trách Yến vương có thể đoạt được thiên hạ, chỉ nhìn vào trong mấy chục năm ngắn ngủi cải tạo vùng đất hoang vu lạnh giá thành nơi phồn hoa tấp nập thế này đủ để biết bản lĩnh của Yến vương.

      Bởi vì Trác Vân dặn từ trước, Tiểu Kiều trực tiếp đánh xe tới Triệu phủ, mà tìm nhà trọ trong hẻm gần Triệu phủ ngủ lại. Hạ Quân Bình biết suy nghĩ của Trác Vân, tuy muốn nhưng cũng lên tiếng phản đối.

      Lần này Trác Vân kêu Tiểu Sơn thuê ba phòng tốt, cho nàng, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều còn Hạ Quân Bình, ăn cơm trưa xong, có lẽ người của Triệu phủ tới đón .

      Quả nhiên, bốn người chưa ăn cơm trưa xong nghe thấy tiếng ồn ở lầu dưới. Hạ Quân Bình nhếch miệng cười “Là hai biểu ca của ta tới!” Vừa dứt lời, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bị đẩy ra, Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ thở hồng hộc vọt vào, thấy Hạ Quân Bình mắt lập tức sáng lên, gọi to “Bình ca nhi!”

      “Sao giờ đệ mới về? Gần cuối năm nhận được tin của đệ, bọn ta còn tưởng đệ về kịp năm mới chứ, ai ngờ qua cả tháng trời cũng thấy bóng người! Ngay cả phong thư cũng có! nhớ đệ tới mức bạc trắng đầu luôn rồi kìa!” Triệu Hoài Kỳ nóng tính, vừa vào cửa ầm ầm trách “Đệ luôn rất cẩn thận, sao lần này lại vô ý như vậy, dù gì cũng phải gửi lá thư báo tin để mọi người khỏi lo lắng chứ!”

      Triệu Hoài An ho tiếng, nhìn Triệu Hoài Kỳ với ánh mắt trách cứ, giọng “Cũng phải là ngươi nghe phía tây có bão tuyết, bị tắc đường! Hẳn là Bình ca nhi bị mắc kẹt ở đó!” Triệu Hoài An vừa vừa quan sát tỉ mỉ Hạ Quân Bình lần, thấy sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy gò, cả kinh, hỏi “Mới bao lâu gặp, sao đệ lại gầy nhiều như vậy, thấy đau lòng chết mất!”

      Trác Vân chột dạ cúi đầu.

      Hạ Quân Bình cười cười, lắc đầu “Bọn đệ chạy ngàn dặm xa xôi tới, lại bị mắc kẹt nhiều ngày, nên khó tránh khỏi có hơi tiều tụy. À, đừng chuyện này nữa……” đứng dậy kéo tay Trác Vân, cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng “Đây là a Vân!”

      Tuy chỉ có bốn chữ, nhưng từ giọng dịu dàng hơn nước và nét mặt của Hạ Quân Bình là huynh đệ Triệu Hoài An có thể đoán được ‘a Vân’ là ai. Dù sao, có hai kẻ miệng rộng như Yến thế tử và A Bành ở đây, việc Hạ Quân Bình cần lãnh thưởng, bỏ chạy theo tiểu nương tử là chuyện ai ai cũng biết. chỉ Triệu phủ mà cả Nghi Đồ cũng có ít người nghe qua tên của , chỉ là mỗi người có phản ứng giống nhau. Có người châm chọc, cười nhạo, cũng có người tán thưởng, khen ngợi. Tính Triệu Hoài An hơi bảo thủ, lúc mới đầu nghe tin khá tức giận, về sau nghĩ kỹ, lại thể bội phục quyết đoán của Hạ Quân Bình, nếu là , nhất định dám làm vậy.

      Triệu Hoài An rất tò mò về đệ muội tương lại, nhưng vì nam nữ cấm kỵ nên dám nhìn chăm chú, chỉ lén nhìn Trác Vân vài lần. Trác Vân cười cười, đứng dậy đáp lễ. Triệu Hoài An bỗng như bị sét đánh, lập tức cúi đầu, dám nhìn nàng nữa. diễ;n.đ'àn,lêqu/.ys,đônTriệu Hoài Kỳ hoạt bát hơn, băn khoăn nhiều như vậy, “Khó trách Bình ca nhi lại liều mạng chạy theo, nếu là ta…..” Triệu Hoài Kỳ vừa tới đó, chợt cảm thấy đúng, vội vàng che miệng, nhìn Triệu Hoài An cái, thấy đại ca mình cúi đầu, hình như phát giác ra, mới thở phào hơi.

      Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tò mò nhìn hai vị công tử nhà quan này, cảm thấy hai người họ ngoại trừ mặc đồ quý chút, cũng có chỗ nào khác người, quan sát hồi, rồi chắp tay chào.

      “Nếu đến Nghi Đô, sao về nhà nghỉ ngơi mà ở đây? nghe đệ về, vui như bắt được vàng, hận thể tự mình đến đón. Còn đệ lại ở nhà trọ nghỉ ngơi. Chẳng lẽ nhà ta có chỗ cho đệ ở?” Triệu Hoài Kỳ trừng Hạ Quân Bình , hiển nhiên rất khó chịu việc bọn họ về thẳng Triệu phủ.

      Triệu Hoài An cũng biết nỗi băn khoăn của Hạ Quân Bình, tuy Hạ Quân Bình thề phải Trác Vân cưới trước mặt mẫu thân, nhưng hôn vẫn chưa quyết định, Trác Vân là nương, tùy tiện vào Triệu phủ như vậy, khó tránh khỏi bị người ta ra vào.

      “Được rồi, được rồi! Bình ca nhi vất vả lắm mới về tới nơi, đệ tạm im miệng chút ! lát chúng ta áp tải gặp , để tự mình mắng . Đúng rồi…..” Triệu Hoài An chợt nhớ ra gì đó, nở nụ cười “Đệ về có báo cho thế tử tiếng , thế tử cứ tới hỏi thăm tin tức đệ mãi, còn vương gia có thưởng lớn đó!”

      Hạ Quân Bình cười, “Hai biểu ca đều biết, há có thể gạt thế tử, e rằng lát nữa thế tử tìm đến ngay thôi!”

      Quả nhiên, ba người vừa ra khỏi cửa chính của nhà trọ thấy Yến thế tử dẫn theo mấy thị vệ cỡi ngựa tới, thấy bọn họ từ xa hắng giọng kêu “Ôi, Bình ca nhi, rốt cuộc ngươi cũng chịu trở lại? Sao chỉ có mình ngươi, tiểu nương tử của ngươi đâu?”

      Trác Vân lầu, nghe tiếng Yến thế tử bèn đẩy cửa sổ ra, chống cằm cười khanh khách, nhưng ràng là cười, lại khiến Yến thế tử và mấy thị vệ từng thấy cảnh nàng giết ngươi phải run rẩy mấy cái. Yến thế tử lúng túng cười khan hai tiếng, phất tay với Trác Vân, vẻ mặt lấy lòng “Mỹ nhân tỷ tỷ cũng tới à!”

      Triệu Hoài An và Triệu Hoài Kỳ bị thay đổi chóng mặt của Yến thế tử làm cho mơ hồ, nghi ngờ nhìn Trác Vân, lại nhìn vẻ mặt cười gượng của Yến thế tử, bỗng cảm giác có gì đó thích hợp.

      Nghe Hạ Quân Bình phải về Triệu phủ, Yến thế tử bèn kêu lên “Mỹ nhân tỷ tỷ sao? Ngươi yên tâm để mỹ nhân tỷ tỷ mình trong nhà trọ? được! Hay là hãy để mỹ nhân tỷ tỷ đến vương phủ , mẫu phi ta vẫn luôn muốn gặp mỹ nhân tỷ tỷ lần đó!” Yến thế tử dứt lời, lập tức xuống ngựa muốn xông lên lầu, nhưng vừa bước được hai bước, bị Hạ Quân Bình ngăn lại.

      “A Vân ở nhà trọ ta yên tâm hơn.” Hạ Quân Bình mỉm cười nhìn Yến thế tử “Hơn nữa, nàng cũng phải ở mình, còn có hai tiểu đệ ở đây, ai dám trêu chọc nàng đâu!” Dứt lời, lại hướng lên lầu chào tiếng. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều lập tức toét miệng cười, thò đầu ra nhiệt tình vẫy tay với Yến thế tử, rồi với Trác Vân, “Tên trông ngốc ngốc kia là ai vậy?”

      Rốt cuộc Yến thế tử vẫn thể xông lên lầu tố nỗi lòng với Trác Vân, vì bị Hạ Quân Bình kéo Triệu phủ. Trần Thanh Tùng và A Bành toét miệng phất tay với Trác Vân. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều thấy, lại thầm với nhau, “Hai tên này nhìn cũng thông minh hơn tí nào, chúng ta phải kết giao với bọn họ sao?”

      Lại bên nhóm Hạ Quân Bình.

      Triệu thị nghe tin, sớm đứng chờ ở cửa, vừa thấy bộ dáng gầy gò của Hạ Quân Bình, lập tức đỏ mắt, nhưng ngại vì trước mặt nhiều người, vất vả lắm mới ép được nước mắt chảy vào lại, kéo tay nhi tử sờ sờ vuốt vuốt hồi, che miệng “Sao lại gầy nhiều như vậy?”

      Hạ Quân Bình cười “Hài nhi lên đường từ đầu tháng chạp, nhưng bị bão tuyết ngăn giữa đường, phải tránh tạm trong núi rất nhiều ngày.”

      Triệu thị thấy vẻ mặt Hạ Quân Bình như thường, tin là , nên hỏi nữa. Triệu lão gia nghe Yến thế tử đến, vội vàng ra nghênh đón, dắt cả Hạ Quân Bình đến phòng khách. Triệu thị mặc dù nhớ nhi tử, nhưng cũng biết lúc này thể lôi , đành tạm về phòng đợi.

      Đợi chừng nửa canh giờ, Hạ Quân Bình mới trở lại, vừa vào phòng quỳ xuống đất khấu đầu, đàng hoàng nhận sai, “Hài nhi bất hiếu, báo tiếng mất, hại mẫu thân nóng ruột nóng gan, xin mẫu thân hãy trách phạt!”

      Nhi tử cần khen thưởng, cũng lời chạy theo tức phụ, Triệu thị buồn là gạt người, nhưng mấy tháng qua, Triệu thị nghĩ thông rất nhiều chuyện. Từ mười tuổi Hạ Quân Bình lưu lạc bên ngoài, nếu nhờ Trác Vân thu dưỡng, biết còn phải chịu bao nhiêu khổ sở, thậm chí có thể thê thảm như trong giấc mơ. Hai người xem như thanh mai trúc mã, tình cảm tất nhiên sâu sắc hơn bình thường nhiều.

      Triệu thị ân cần hỏi han “Sao chỉ có mình con? Phương nương đâu?”

      Hạ Quân Bình lặng lẽ quan sát vẻ mặt mẫu thân, thấy mẫu thân có ý giận, biết mẫu thân cũng vì vậy mà giận lây Trác Vân, mới yên lòng, đáp “A Vân và Tiểu Sơn, Tiểu Kiều ở tại nhà trọ Vân Bằng ngoài hẻm. Chúng ta cũng mau mua căn nhà dọn thôi!”

      “Ở nhà trọ cũng tốt,” Triệu thị gật đầu “Dù sao đây cũng phải là Hạ phủ, hôn của hai con lại chưa định. Đúng rồi,” Triệu thị nghĩ chút rồi cẩn thận dặn dò, “Nếu con muốn mua nhà, hãy để biểu ca con ra mặt, con chưa quen nơi này, biết chỗ nào tốt chỗ nào phức tạp, nếu mua lầm, Phương nương ở cũng thoải mái!”

      Hạ Quân Bình gật đầu đồng ý.

      Hai người lâu gặp, có rất nhiều chuyện tâm nên chú ý thời gian, mãi cho đến khi nha hoàn tới mời ăn cơm, mới giật mình phát giác lâu như vậy.

      Triệu lão gia mở tiệc chào mừng Hạ Quân Bình về. Hạ Quân Bình kính Triệu lão gia ly xong nhất định uống nữa. Triệu Hoài Kỳ tức giận tới mức nhảy dựng lên, “Bình ca nhi xưa nay luôn rất phóng khoáng, sao nay lại ngại ngùng như vậy, chỉ là uống ly rượu, chẳng lẽ có ai dám quản đệ?”

      Hạ Quân Bình sợ hiểu lằm Trác Vân, đành kể việc mình bị thương cho bọn họ nghe, còn dặn dặn lại đừng để Triệu thị biết.

      “Tên ngốc này, bị thương nặng như vậy mà vẫn gạt mọi người, hèn chi ta cứ thấy sắc mặt con được tốt, còn gầy rất nhiều. Sáng mai ta lặng lẽ mời thái y tới khám cho con. Vết thương này nếu cẩn thận điều dưỡng, coi chừng phải hối hận cả đời!” dilễn.đklàn.lê.qu;ký.đ;ôn Tuy Hạ Quân Bình rất qua loa, nhưng Triệu lão gia từng nghe nhi tử mình Hạ Quân Bình dũng mãnh như thế nào, nay cũng bị thương chứng tỏ trận chiến hôm đó hẳn là rất kịch liệt. Triệu lão gia càng nghĩ càng sợ, luôn miệng “Con là mầm mống duy nhất của nhà họ Hạ, dù vì mình, cũng hãy vì nhà họ Hạ, đừng tùy tiện liều mạng. Về sau con cứ ở lại Nghi Đô , cữu cữu giúp con tìm công việc thoải mái, dù sao cũng tốt hơn ra ngoài chém chém giết giết nhiều!”

      Hạ Quân Bình cười cười, đồng ý cũng phản đối. Triệu lão gia thấy vậy, sao lại biết ý tưởng của , bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài “Đứa này, tính tình bướng bỉnh giống phụ thân con.” Sau đó đề cập tới việc tìm cho công việc nhàn nhã nữa.

      Buổi tối, Hạ Quân Bình nghỉ trong Triệu phủ, vẫn ở gian phòng lúc trước, chăn ấm nệm êm nhưng vẫn ngủ yên.

      Bắt đầu từ khi nào quen độc như thế này? Nếu trước khi ngủ được thấy Trác Vân lần thể ngủ, nằm giường lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn thể nhắm mắt.

      Hôm sau, mới sáng tinh mơ, Hạ Quân Bình tới phòng Triệu Hoài An lôi ra khỏi chăn “Nhanh rửa mặt xong rồi theo đệ dạo, đệ muốn mua căn nhà ở gần đây, cần quá lớn, nhưng trong sân trồng nhiều hoa cỏ chút, tốt nhất là phải có hoa quế…….”

      Triệu Hoài An híp mắt như mộng du, bị Hạ Quân Bình xách ra cửa, tới ngoài, bị gió lạnh thổi cóng người, mới tỉnh táo lại chút, tức giận đến mức muốn mắng người.

      Hai người vừa ra cửa, thấy A Bành cỡi ngựa xông lại. A Bành thấy Hạ Quân Bình lập tức lộ vẻ vui mừng, hô to “Ta muốn tìm ngươi đây! Vương gia muốn gặp ngươi!”
      Last edited by a moderator: 31/5/16

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 61



      Hạ Quân Bình biết Yến vương triệu kiến , nhưng ngờ lại nhanh như vậy. Dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, khó tránh có hơi khẩn trương, nhưng mặt vẫn cố ra vẻ trấn định khiến Triệu Hoài An rất bội phục.

      Hai người theo A Bành đến cổng lớn vương phủ. Triệu Hoài An chịu vào trong, lắc đầu “Vương gia triệu kiến ta, ta vào làm gì, chừng còn bị kêu đánh trận với thị vệ vương phủ! Ta mới học được mấy chiêu mèo quào thôi, bị đánh tới mức răng rơi đầy đất mất mặt!” Việc này phải do nghĩ lung tung mà có tiền lệ.

      Nhớ đến đây, Triệu Hoài An bèn lặng lẽ lại gần dặn dò Hạ Quân Bình “ lát, chắc chắn vương gia gọi thị vệ trong phủ ra so tài với đệ. Những thị vệ kia nương tay, vì vậy đệ đừng giấu tài, nhất định phải báo thù cho bọn ta mới được!”

      Hạ Quân Bình bất đắc dĩ cười khổ “Biểu ca đánh giá cao đệ quá rồi! chừng người bị đánh tơi tả là đệ đó!” Tuy biết võ công, nhưng thị vệ của vương phủ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, há có thể khinh thường, tất nhiên tính bọn A Bành. dám bảo đảm mình có thể đánh thắng bọn họ.

      A Bành cười hì hì xen vào “Hôm nay vương gia gọi cả Mạc thống lĩnh tới, biết có kêu Mạc thống lĩnh so tài hay . Nếu phải đánh trận với Mạc thống lĩnh, hắc hắc….” A Bành sờ sờ ót, lộ vẻ mặt kính ngưỡng “Cả Mạc thống lĩnh cũng khen ngươi đó!”

      Hạ Quân Bình nắm chắc, chỉ thầm hạ quyết tâm lát phải cố gắng hết sức, tuyệt đối được có nửa điểm sơ xuất.

      Vào vương phủ, quả nhiên A Bành dẫn Hạ Quân Bình thẳng đến chỗ tập võ.

      Trong sân to có mười mấy người, Yến vương gia đứng giữa. Mặc dù Hạ Quân Bình chưa từng gặp Yến vương, nhưng chỉ liếc mắt cái có thể nhận ra ai là Yến vương. Yến vương mặc trang phục chính thức, chỉ mặc bồ đồ nửa mới nửa cũ, nhưng cũng tản cỗ khí thế vô hình khiến người ta dám tới gần.

      Yến thế tử đứng sau lưng Yến vương, lúc nghiêm túc cũng rất có khí thế, thấy Hạ Quân Bình vào, gương mặt vốn căng thẳng mơ hồ có chút vui mừng. Yến thế tử thừa dịp người khác chú ý lặng lẽ chớp chớp mắt với Hạ Quân Bình, nhờ vậy trong nháy mắt tất cả khí thế đều biến mất hết!

      Trong sân còn có thannh niên chừng hai mươi tuổi, đứng bên cạnh Yến vương, khuôn mặt luôn mỉm cười có mấy phần giống Yến vương. Hạ Quân Bình đoán đây hẳn là Ninh quận công, trưởng tử của Yến vương.

      Trừ hai huynh đệ Yến thế tử, cách Yến vương xa còn có nam nhân tuổi trung niên dáng vẻ nhã nhặn, mặc trường bào màu trắng, tóc chải chỉnh tề, toàn thân lộ ra vẻ nho nhã của người có học, hẳn là mưu sĩ trong vương phủ. Còn lại là Mạc thống lĩnh Hạ Quân Bình từng gặp và mấy thị vệ lạ mắt, có lẽ là mấy người Yến vương muốn so tài.

      A Bành báo với Yến vương tiếng xong, Hạ Quân Bình bước ra chào. Yến vương híp mắt nhìn Hạ Quân Bình hồi, cười “Ngươi chính là Hạ Quân Bình mà thế tử luôn nhắc tới mỗi ngày? Nhìn nho nhã như thư sinh, ngờ lại có bản lĩnh đến vậy! Nghe Bành ca nhi , bọn đều phải là đối thủ của ngươi?”

      Hạ Quân Bình khiêm tốn cười “Thảo dân có học qua mấy chiêu, nhưng tính là giỏi gì hết, thế tử quá khen rồi!”

      Yến vương phất tay cái, “Có bản lĩnh hay , phải thử lần mới biết! Phương Thanh ngươi đánh trận với thiếu niên này , xem dũng mãnh như thế tử hay !”

      Phương Thanh là phó thống lĩnh trong vương phủ, bản lĩnh gần như chỉ dưới Mạc thống lĩnh. diưễn,đưàkn,lê.quhjý.đkôn Yến thế tử thấy vậy, cố nhịn có nhảy dựng lên phản đối, chỉ lặng lẽ ra hiệu cho Hạ Quân Bình phải cẩn thận, rồi với Yến vương, “Phụ vương là, Bình ca nhi mới bao nhiêu tuổi đâu, dù có bắt đầu luyện võ ngay từ lúc mới lọt lòng, cũng thể lâu bằng Phương phó thống lĩnh được! Trong phủ có nhiều thị vệ trẻ phụ vương chọn, lại cố tình chọn Phương phó thống lĩnh, chẳng phải là cố ý làm khó ?!”

      Yến vương cười ha ha, phải con luôn Bình ca nhi rất giỏi sao? Chưa gì tự phản bác mình rồi! Yên tâm, bọn ta đều nhận ra đứa này có bản lĩnh !”

      Ninh quận công cũng cười, “Nhị đệ và Hạ công tử biết nhau, khó tránh khỏi thiên vị . Có điều Nhị đệ yên tâm, chỉ riêng việc Hạ công tử cứu đệ mạng là phụ vương chắc chắn bạc đãi rồi!”

      Yến thế tử nghe xong lời đầy ý kia, liếc Ninh quận công cái, cười cười “Đại ca đúng!”

      Hạ Quân Bình có tâm tư chú ý tới hai huynh đệ Yến thế tử, lo làm nóng người, rồi chắp tay với Phương Thanh, “Xin chỉ giáo!” xong, lẳng lặng đứng im chỗ, chủ động ra đòn.

      Ninh quận công cười nhạo tiếng, đáy mắt thoáng qua vẻ giễu cợt. Yến vương hào hứng nhìn, cúi đầu bàn tán với văn sĩ trung niên bên cạnh.

      Mặt Phương Thanh lộ vẻ trịnh trọng, ánh mắt chợt lóe, đột nhiên đánh ra quyền vào thẳng mặt Hạ Quân Bình, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, khiến Yến thế tử kinh hãi thét lên tiếng. A Bành ngừng thở níu chặt tay Trần Thành Tùng, nhìn chằm chằm vào hai người đánh trong sân, sắc mặt trắng bệch.

      Khi quyền của Phương Thanh sắp nện vào mặt Hạ Quân Bình, Trần Thành Tùng nhắm mắt lại dám nhìn, nhưng lát sau vẫn nghe thấy tiếng hô đau của Hạ Quân Bình bèn mở mắt ra nhìn, thấy hai người xông vào đánh túi bụi. di''ễn.'đàn,lê,quggý,ddgôn Vốn tưởng Hạ Quân Bình bị Phương Thanh ép tới mức thở nổi, ngờ trận đấu lại đặc sắc ngoài dự đoán. Hạ Quân Bình mặc dù còn hơi non, chiêu thức tinh xảo bằng Phương Thanh, nhưng động tác cũng rất lưu loát, động tác vừa nhanh vừa mạnh, thậm chí còn mang theo sát khí mãnh liệt, khiến mọi người đều phải kinh hãi.

      Ninh quận công hung hăng nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình.

      Hạ Quân Bình và Phương Thanh đánh được khắc vẫn chưa phân thắng bại, trán hai người đều rịn mồ hôi, nhưng động tác vẫn nhanh như cũ. Văn sĩ trung niên lại gần gì đó bên tai Yến vương, Yến vương cười cười, đột nhiên phất tay to, “Đến đây thôi!”

      Hai người nghe vậy, lập tức tách ra. Phương Thanh cười ha ha tiến lên vỗ vai Hạ Quân Bình “Quả là thiếu niên xuất hùng, mấy lão già như bọn ta đến lúc nên thoái vị rồi!”

      Mặt Hạ Quân Bình đỏ lên, hơi ngượng ngùng. Yến thế tử vui mừng nhảy dựng lên, đắc ý với Yến vương, “Phụ vương, nhi thần có khoác lác đúng ? Bình ca nhi hề thua kém người của phụ vương tí nào! Lần trước nếu nhờ có Bình ca nhi hiến kế, sao có thể dễ dàng chiếm được huyện Quảng Nguyên như vậy!”

      Ninh quận công vừa nghe Yến thế tử nhắc tới thành Quảng Nguyên mặt lập tức thoáng qua vẻ ghen ghét. lớn hơn Yến thế tử hai tuổi, xưa nay luôn tự phụ, cảm giác mình mạnh hơn lão Nhị cả ngày chỉ biết rong chơi nhiều, cố tình trong đầu Yến vương lại chỉ có tiểu nhi tử, lập làm thế tử từ sớm, khiến Ninh quận công luôn rất ghen ghét.

      Ai cũng biết thắng trận khó cầu, lúc đầu núi Võ trừ thổ phỉ vốn là ý của Ninh quận công, ngờ lại bị Yến thế tử giành , còn chiếm được thành Quảng Nguyên. Lúc nghe được tin này, Ninh quận công giận tới mức đập nát hai bộ trà cụ Nhữ Diêu, trong đầu chỉ hận thể lóc xương róc thịt Yến thế tử. Nay nghe Yến thế tử vậy, Ninh quận công lại giận tới mức nghiến răng.

      lúc mọi người cho rằng Yến vương khen Hạ Quân Bình Yến vương lại chỉ văn sĩ bên cạnh mình “Ngươi lại đánh với trận nữa xem sao!”

      Tròng mắt Yến thế tử như sắp rớt ra, há hốc miệng, được lời. Hạ Quân Bình nhíu mày nhìn văn sĩ kia, thu lại tất cả những ý nghĩ khinh thị. Yến vương xem xong trận đánh của và Phương Thanh, hẳn biết bản lĩnh của tới đâu, nhưng vẫn kiên trì phái văn sĩ này ra, chứng tỏ văn sĩ trung niên kia tuyệt tầm thường như vẻ ngoài.

      Nghĩ đến đây, Hạ Quân Bình lập tức nghiêm túc hẳn.

      Văn sĩ trung niên bước ra giữa sân, vẻ nho nhã của người đọc sách lập tức biến mất, thay vào đó là sát khí mạnh mẽ. Hạ Quân Bình thấy vậy biết người này nhất định là đại tướng từng chinh chiến sa trường, bèn trầm hông lui về sau bước, bảo vệ tốt những chỗ sơ hở người mình.

      Nam tử trung niên kia quả nhiên ra chiêu còn nhanh hơn cả Phương Thanh, Hạ Quân Bình lập tức lăn vòng, tuy chật vật nhưng cũng miễn cưỡng tránh được.

      Ninh quận công muốn cười nhạo câu, Hạ Quân Bình chủ động ra đòn tấn công, đùi phải quét ngang, mượn cơ hội nhảy người lên đánh tới, động tác vừa nhanh vừa mạnh, ép nam tử kia phải lui về sau vài bước. Nhưng hiển nhiên nam tử kia rất có kinh nghiệm, dù bị áp chế, cũng loạn, thong thả phá chiêu, nhân lúc Hạ Quân Bình chú ý, đấm cái vào ngực Hạ Quân Bình….

      Quyền vừa đụng vào người, Hạ Quân Bình lập tức biết nam tử kia nương tay, bằng , chắc chắn chịu nổi. Hạ Quân Bình cười khổ thu thế, ôm quyền vái nam tử kia, vẻ mặt thành khẩn “Đa tạ đại nhân chỉ giáo, vãn bối tâm phục khẩu phục!”

      “Lão Ngô, sao rồi?” Yến vương vừa vỗ tay cười to vừa bước lại, thân thiết vỗ vỗ vai Hạ Quân Bình, “Hài tử này tệ, về sau cho theo ngươi học tập được ?”

      Ngô Thân khẽ cười, đáp lời, nhìn Hạ Quân Bình tựa hồ trưng cầu ý kiến của .

      Hạ Quân Bình vừa nghe Yến vương kêu nam tử này là ‘Lão Ngô’ lập tức đoán được thân phận của , nhất thời biết phải làm sao.
      Last edited by a moderator: 1/7/16

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 62



      Hạ Quân Bình chần chừ , mọi người lập tức đoán được điều kiêng kị. Yến vương lặng lẽ liếc Ngô Thân cái, thấy vẻ mặt Ngô Thân vẫn thản nhiên như cũ, trong lòng cười thầm, có lòng muốn giúp Ngô Thân tạo áp lực cho Hạ Quân Bình. Ngô Thân lại như đoán được ý của Yến vương, nhìn Yến vương với vẻ lành lạnh. Yến vương hiểu ý, lên tiếng nữa.

      Ninh quận công thấy vậy, mừng thầm, định mở miệng khích bác vài câu khiến Hạ Quân Bình và Ngô Thân sinh ra hiềm khích, ngờ Yến thế tử giành trước, nhảy ra hòa giải, cười ha ha “Phụ vương thiên vị, nhi thần vất vả lắm mới tìm được người tài như Bình ca nhi, muốn mời làm thị vệ để tăng thể diện, với bản lĩnh của Bình ca nhi, trong vương phủ ai dám phục ?! ngờ, phụ vương vừa mở miệng muốn vứt vào quân! Phụ vương phải biết Bình ca nhi là mầm mống duy nhất của nhà họ Hạ, ngộ nhỡ xảy ra chyện gì, phải ăn với mẫu thân thế nào đây?”

      Nếu vì vậy sao Yến vương lại muốn Hạ Quân Bình về dưới trướng Ngô Thân chứ? Có Ngô Thân trông chừng, cộng với bản lĩnh của mình, ngày sau Hạ Quân Bình dễ dàng thăng tiến hơn nhiều.

      Yến vương trợn mắt nhìn thế tử cái, ý bảo thế tử bớt nhiều chuyện, lại nhìn Hạ Quân Bình, tựa như chờ xem quyết định như thế nào?

      Hạ Quân Bình khép hờ mắt, hít sâu hơi, chậm rãi “Xin vương gia làm chủ.”

      Yến vương bị Ngô Thân liếc cái, kiên trì để Hạ Quân Bình về dưới trướng Ngô Thân nữa, chỉ cười vội, vội! Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ , mấy ngày nữa hẵng trả lời cho bổn vương cũng muộn!”

      Yến thế tử thấy khí hòa hoãn xuống, cười hì hì tiến lên “Phụ vương, Bình ca nhi mới đến Nghi Đô, cả căn nhà cũng có. Tuy Triệu phủ rộng rãi, nhưng là nam tử hán, cứ sống nhờ nhà thân thích mãi cũng tốt. Ngài xem, có nên……”

      Ninh quận công xen vào, cười “Nhị đệ rất đúng! Nhi thần nhớ phủ của nhà họ Lỗ vừa bị tịch thu năm ngoái vẫn còn trống, chỗ đó mặc dù lớn, nhưng hoàn cảnh khá tốt, lại nằm ở phố tây, cách Triệu phủ xa.”

      Mắt Yến thế tử lóe lên, lên tiếng. Phủ nhà họ Lỗ tuy tệ, cách Triệu phủ ước chừng chỉ khắc xe ngựa, nhưng cũng cách phủ Ninh quận công xa. Vị đại ca này của , hiển nhiên cũng để mắt tới Hạ Quân Bình.

      Yến vương nghĩ lúc rồi gật đầu cười “Tòa nhà đó quả tệ!” Dứt lời, lại với Hạ Quân Bình “Tuy ngươi xem trọng công trận, nhưng xưa nay bổn vương luôn thưởng phạt phân minh, nếu lập được công, tất nhiên có thưởng. Nay bổn vương thưởng cho ngươi tòa nhà này, như vậy ngươi khỏi phải sống nhờ, lại rất gần Triệu phủ.”

      giống như buồn ngủ được tặng gối đầu! Hạ Quân Bình lo biết đâu để mua căn nhà thích hợp, Yến vương lại tặng tòa nhà cho . vừa mừng vừa lo, hận thể lập tức đến nhà trọ báo cho Trác Vân tin tốt này.

      Hạ Quân Bình vừa ra khỏi cổng vương phủ được lát Yến thế tử đuổi tới, hắng giọng hô to “Bình ca nhi! Chờ chút, chờ ta với……” Trần Thành Tùng và A Bành chạy theo sau, ai cũng toét miệng cười.

      “Ngươi định nhà trọ tìm Vân nương?” Yến thế tử híp mắt “Chúng ta cùng !” Dứt lời, Yến thế tử quan tâm Hạ Quân Bình trả lời thế nào, kéo vai , ra vẻ huynh đệ tốt, vừa vừa thao thao bất tuyệt, “Vốn ta cũng muốn đòi thưởng cho Vân nương, nhưng đại ca ta cũng có mặt ở đó, nghe vậy, nhất định tìm cách quấy rối…..” Trước mặt Hạ Quân Bình, Yến thế tử tuyệt kiêng dè việc mình bất hòa với Ninh quận công, vừa nhắc tới đại ca mình, mặt lập tức lộ ra vẻ chán ghét.

      Đoàn người tới nhà trọ Vân Bằng, lại thấy bóng dáng Trác Vân và bọn Tiểu Kiều đâu, hỏi tiểu nhị mới biết, ra ba người ra ngoài từ sáng sớm “Hình như là Phúc Ninh Tự,” Tiểu nhị vừa lau mồ hôi vừa “Công tử tuấn tú đầu hỏi tiểu nhân chỗ nào có bán mấy món ăn vặt, tiểu nhân bèn hôm nay trước cửa Phúc Ninh Tự có chợ phiên, ba công tử nghe xong lập tức ngay.”

      Hạ Quân Bình nghe Trác Vân vào tìm đồ ăn, cũng bất ngờ lắm. Ngược lại A Banh cau mày , “Mấy gian hàng trước cửa Phúc Ninh Tự rất bẩn, sao có thể ăn được!”

      Yến thế tử liếc A Bành cái, lắc đầu “Ngươi biết gì! Món ngon nhất định cứ phải ở vương phủ, có lần ta và Hoành ca nhi ăn hoành thánh ở con hẻm bên phố tây, mùi vị đó mới gọi là tuyệt! Chúng ta phải tìm Vân nương ngay, thuận tiện nếm thử đồ ăn do dân chúng tự làm, cũng là dịp để mọi người mở rộng tầm mắt!”

      Hạ Quân Bình thích dắt theo mấy tên này tìm Trác Vân, nhưng tìm thấy cớ đẩy bọn họ , đành nhắm mắt dẫn bọn họ Phúc Ninh Tự.

      Cứ mỗi đầu tháng và giữa tháng trước cửa Ninh Phúc Tự đều có chợ phiên, con đường lớn đầy ắp người, gần như thể chen lọt vào nữa. Từ xa A Bành ngửi thấy mùi thơm đồ ăn, bụng bắt đầu kêu réo, hận thể lập tức xuống ngựa tấp vào quán ăn ngấu nghiến.

      “Đông như vầy sao tìm được người?” Yến thế tử trợn to mắt nhìn dòng người tấp nập trước mặt, “Sợ rằng chúng ta chưa tìm được Vân nương bị đè bẹp rồi!”

      Hạ Quân Bình bất đắc dĩ cười “Hay là chúng ta chia nhau tìm? lát nữa tập hợp trước cổng Phúc Ninh Tự?”

      Yến thế tử đảo mắt cười “Vậy cũng được, ta thấy tròng mắt A Bành sắp rớt ra luôn rồi, bọn họ theo ta cả ngày cũng sướng gì, hôm nay xem như nghỉ nửa ngày, được tự do chơi, ta và ngươi tìm Vân nương là được rồi! Dù sao có ngươi ở bên cạnh còn mạnh hơn ba người họ nhiều!”

      “Được!” Hạ Quân Bình đều còn chưa mở miệng từ chối, Hoành ca nhi giành trước, mặt mày hớn hở “Có Bình ca nhi ở đây, bọn ta cũng yên tâm!” Dứt lời lôi Trần Thành Tùng và A Bành chui vào dòng người, chỉ nháy mắt mất tiêu.

      Hạ Quân Bình dù thích cũng dám ném Yến thế tử mình đường, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Yến vương có giận hay , trong lòng cũng chịu nổi, đành lắc đầu cái, hất cằm với Yến thế tử, cau mày “Thế tử, mời!”

      Yến thế tử cười hì hì sáp lại choàng vai Hạ Quân Bình nhiệt tình “Bình ca nhi cần câu nệ như vậy! Chúng ta là huynh đệ trải qua sống chết với nhau! Đúng rồi, lần này Vân nương tới có tính ở lâu ? Muốn ta tìm giúp tòa nhà cho Vân nương ? Tuy nàng giỏi võ, nhưng dù gì cũng là nương, thể tùy tiện…..”

      Hạ Quân Bình cau mày, lườm Yến thế tử cái, thấy vẻ nhiệt tình mặt Yến thế tử cũng hơi cảm động “Vương gia thưởng cho ta tòa nhà lớn, ta kêu a Vân và bọn Tiểu Sơn vào ở chung. Có họ ở, trong nhà quá vắng lạnh.”

      Yến thế tử trừng Hạ Quân Bình, lắc đầu “Ngươi nghĩ hay lắm! Nhưng Vân nương có chịu ? Nàng là nương, dù các ngươi tình đầu ý hợp, nhưng vẫn chưa thành thân, sao nàng có thể thản nhiên dọn vào nhà ngươi ở? Nếu tuyền ra ngoài, còn gì là thanh danh của nàng nữa?”

      Từ tới giờ Hạ Quân Bình ở chung với Trác Vân quen, hề nghĩ tới những điều này, nay nghe Yến thế tử mới cảm giác đúng, nhưng vừa nghĩ tới Trác Vân phải ở chỗ khác, sợ rằng hai ba ngày mới gặp được lần, lòng bỗng thấy khổ sở vô cùng.

      “Vậy…. vậy…..” Hạ Quân Bình biết làm sao, trịnh trọng vái Yến thế tử cái, cầu “Kính mong thế tử hãy giúp ta tay, kiếm tòa nhà gần nhà ta, lớn quan trọng, quan trọng là phải gần!”

      Lúc này Yến thế tử mới hài lòng, vỗ ngực “Quan hệ của chúng ta là gì chứ?! Cứ yên tâm, để ta lo!” Dứt lời, lòng thầm đắc ý. Lão đại tự cho là tìm giùm Hạ Quân Bình tòa nhà cảm động nhớ ơn, nhưng ngờ điểm yếu của Hạ Quân Bình lại là Trác Vân, chỉ cần lo xong nha đầu kia, sợ Hạ Quân Bình đứng về phe .

      Yến thế tử và Hạ Quân Bình vừa vừa chuyện, vòng vo hồi lâu vẫn thấy Trác Vân. Yến thế tử nhìn xung quanh, thấy cách đó xa có quán rượu , bèn đề nghị “Hay là chúng ta qua quán rượu kia nghỉ ngơi lát, ta kêu hạ nhân tìm.”

      Hạ Quân Bình phải hẹn bọn A Bành lát nữa hợp lại trước cửa Ninh Phúc Tự sao?”

      Yến thế tử cười cười tùy ý ngoắc ngoắc tay, lập tức có hai nam tử trung niên ăn mặc bình thường chui ra từ trong đám đông, chắp tay chào Yến thế tử. Hạ Quân Bình bỗng dở khóc dở cười, nên nghĩ ra từ sớm, đây là Nghi Đô, thế tử ra cửa, sao có thể chỉ dẫn theo mấy tên thị vệ lại giống thị vệ như bọn Tùng ca nhi chứ. diễn.đàl'n.lưê.quý,đưôn Đừng ai đâu xa, chính Yến vương cũng yên lòng. Trong Nghi Đô, chắc chắn có ít người theo dõi mọi hành động của Yến thế tử.

      Yến thế tử lập tức cúi đầu dặn dò hai ám vệ vài câu. Hai người kia gật đầu cái, rồi lập tức hòa vào dòng người, chẳng mấy chốc thấy bóng dáng.

      “Chúng ta lên lầu ngồi , quán rượu này là do thân thích của ta mở, đừng trông nó mà xem thường, trong đó có rất nhiều điều kỳ diệu, còn cả đầu bếp mời từ phía nam tới, làm được món Hoài Dương rất ngon, độc nhất cả Nghi Đô đó!” Yến thế tử vừa kéo tay Hạ Quân Bình vừa khoe. Nhưng Hạ Quân Bình nghĩ tới Trác Vân, nên chú ý lắm.

      Hai người vào quán rượu, lập tức có tiểu nhị ra đón, ân cần dẫn hai người vào nhà sau. Quả như Yến thế tử , vừa qua cánh cửa, đập vào mắt là đình viện phong cách vùng sông nước Giang Nam, núi giả trùng điệp, cây xanh um tùm, nào có cảnh trời đông tuyết trắng xóa chứ.

      “Cây này….” Hạ Quân Bình nghi ngờ đưa tay sờ sờ cành liễu, ngạc nhiên hỏi “Là ?” Nghi Đô ở tây bắc, năm có tới sáu tháng là mùa đông, tuy giờ là lập xuân, nhưng vẫn còn tuyết đọng, tất cả cây cối bên ngoài đều khô khốc, sao trong sân này lại xanh tươi như vậy?

      “Ngươi đoán thử xem!” Yến thế tử đắc ý .

      Hạ Quân Bình trả lời, ngồi chồm hổm sờ sờ bùn đất thử, bỗng cười ra Nghi Đô có suối nước nóng, ta chưa nghe biểu ca nhắc tới bao giờ!”

      Yến thế tử cười “Quả nhiên thể gạt được ngươi! ra suối nước nóng này cũng gần, ở tận chân núi Bạch phía bắc thành, tổng cộng có mười mấy nhánh. Nước nóng ở đây là do Phúc Ninh Tự dẫn về. Phía sau có suối nước nóng , lúc nào rảnh rỗi, ta dẫn ngươi đến thử lần. Để ta với người làm trong đó tiếng, để khi nào ngươi dẫn Vân nương .”

      Hạ Quân Bình nghe vậy, biết nghĩ tới cái gì mà mặt bỗng đỏ bừng. Yến thế tử thấy vậy, buồn cười, “Tiểu tử này, bình thường vụng về như vậy, biết sao lại dụ được Vân nương hay vậy?!”

      Hạ Quân Bình đáp“ gì mà dụ khó nghe vậy! Ta và a Vân là tình đầu ý hợp, thanh mai trúc mã! Thôi, với thế tử cũng như !”

      Yến thế tử bị chế nhạo như vậy, cũng tức, ngược lại ôm bụng cười to, “Ta , tiểu tử ngươi bình thường giả bộ nghiêm túc lịch , ra trong bụng đầy ý xấu, còn to tiếng có! Thôi thôi, ta so đo với ngươi nữa, dù sao ngươi cũng chỉ dám càn rỡ trước mặt ta, về nhà tự nhiên có Vân nương thu thập ngươi!”

      Hạ Quân Bình chỉ cười .

      Tiểu nhị dẫn hai người vào căn phòng riêng ở trong cùng của đình viện, bưng nước trà lên xong rồi đóng cửa lui ra ngoài.

      Yến thế tử dường như có gì đó muốn với Hạ Quân Bình, tự mình châm trà cho lại nhiệt tình giới thiệu mấy món ăn. Hạ Quân Bình sao lại nhận ra, bèn mở miệng “Thế tử có gì muốn ?”

      Yến thế tử cười ha ha, dừng lát, mới cẩn thận hỏi “Bình ca nhi…… có phải ngươi biết?” Yến thế tử nhìn trộm Hạ Quân Bình, thấy vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ, cho là nghe hiểu, bèn bổ sung, “Ta là chuyện của Đại cữu ta!”

      Hạ Quân Bình cúi đầu, chậm rãi uống cạn ly trà trong tay, lại chậm rãi để ly trà xuống, qua lúc lâu, mới giọng “Ừ”.

      Yến thế tử biết rốt cuộc Hạ Quân Bình nghĩ gì, cơ hồ muốn từ bỏ, nhưng nghĩ đến lời dặn của Yến vương phi bèn cố lấy can đảm, cười hỏi “Vậy ngươi nghĩ sao?”

      Hạ Quân Bình yên lặng hồi lâu, ngay cả trà cũng uống, cau mày nhìn chằm chằm ly trà lên bàn. Yến thế tử chờ mãi thấy trả lời, nghĩ chút, lại “Ta cũng biết chuyện như vậy đối với ngươi mà ….” Yến thế tử tiếp được nữa.

      “Ây, dù sao ta cũng thay Đại cữu hỏi thăm tiếng, xem ngươi nghĩ gì. Nếu có cách nào tiếp nhận, vậy Đại cữu ta….. cũng miễn cưỡng.”

      Tính Ngô Thân rất cố chấp, nhận định Triệu thị rồi thay đổi nữa. Mấy năm nay Yến vương phi lo cho Ngô Thân biết bao nhiêu, ngay cả việc nhét nương xinh đẹp lên giường Ngô Thân cũng làm rồi, nhưng Ngô Thân nhất quyết chịu, chỉ lòng dạ chờ Triệu thị. Khó khăn lắm Triệu thị mới hơi dao động, ai ngờ Hạ Quân Bình lại về, việc này đành hoãn lại thời hạn.

      Ý của Triệu thị rất ràng, tất cả do Hạ Quân Bình quyết định, nếu Hạ Quân Bình đồng ý, sợ rằng….. Yến thế tử bất đắc dĩ nghĩ, Đại cữu cố chấp của mình độc cả đời mất.

      ra Đại cữu ta rất tốt, vừa chu đáo, lại biết điều, quan trọng nhất là…. Rất chung tình….”

      Hạ Quân Bình nghe vậy, liếc Yến thế tử cái. Yến thế tử bỗng sợ run cả người….

      “Ngươi cứ thẳng ,” Yến thế tử hỏi, “ câu thôi, chịu hay ?”

      Hạ Quân Bình hít sâu hơi, lắc đầu cười khổi “Ta cũng nhất định cho, chỉ là….”

      Có hi vọng! Mắt Yến thế tử sáng lên, cố nén hưng phấn, khẩn trương hỏi “Chỉ là cái gì? Ngươi có điều kiện gì cứ việc , ta chuyển lại cho Đại cữu, bảo đảm Đại cữu nhất định đồng ý!”

      Hạ Quân Bình nhìn Yến thế tử cái, chậm rãi “Ta chỉ có cầu, nếu mẫu thân ta vào cửa nhà họ Ngô, quyết thể chịu chút uất ức nào!”

      “Tất nhiên!” Yến thế tử lập tức đồng ý, vỗ ngực “Đừng Đại cữu, ngay cả ta cũng có thể cam đoan với ngươi như vậy! Trong phủ Đại cữu ta, ngay cả nha đầu thông phòng cũng có chứ đừng ! Triệu thẩm vào cửa sống rất thoải mái! Ai dám khiến Triệu thẩm chịu uất ức chứ!”

      Hạ Quân Bình cười lạnh, cau mày “Thế tử chớ hứa dễ dàng như vậy! người khác, chỉ Ngô đại tiểu thư đủ rồi! Ngay cả ta nàng ta còn tha, huống chi là mẫu thân ta!” Tuy Hạ Quân Bình chỉ gặp Ngô đại tiểu thư hai lần, nhưng hề có chút thiện cảm nào với dạng tiểu thư kiêu căng như vậy, miệng đầy lời xấu xa dơ bẩn, còn ghê gớm hơn mấy đại thẩm chanh chua ngoài phố.

      Yến thế tử nghe vậy, chỉ biết cười gượng. Lúc đầu, Yến thế tử cũng nhờ phúc của Ngô đại tiểu thư mới đánh nhau rồi quen biết với Hạ Quân Bình đấy thôi. Ngô đại tiểu thư là nữ nhi độc nhất của Ngô Thân, mẫu thân mất sớm, Ngô Thân lại chinh chiến nhiều năm bên ngoài, xưa nay Yến vương phi luôn thương tiếc nàng ta, tuy có ma ma nuôi dạy, nhưng có ai dám trái ý nàng ta đâu, lâu dần thành tính tình điêu ngoa tùy hứng. chỉ Hạ Quân Bình mà ngay cả Yến thế tử vừa nghe tới tên Ngô đại tiểu thư cũng thấy nhức đầu rồi.

      “Chuyện này ngươi cứ yên tâm,” Yến thế tử trầm giọng “Tính biểu muội ta tuy tốt, nhưng dù gì cũng là nữ hài tử, lại đính hôn từ sớm. Lúc trước mẫu phi ta thương nàng ta nên mới muốn giữ lại bên cạnh hai năm, nay nàng ta tròn mười sáu tuổi, cũng đến tuổi xuất giá rồi. Lúc về ta với mẫu phi tiếng để định ngày.”

      Hạ Quân Bình cười cười “ vậy hãy chờ Ngô tiểu thư xuất giá xong hẵng bàn tiếp.” Dứt lời, bèn đổi đề tài, chuyện này nữa. Yến thế tử nhận được câu trả lời khẳng định từ miệng Hạ Quân Bình, tất nhiên cũng hài lòng, dây dưa nữa, cười híp mắt, giới thiệu các món ăn trong đây cho Hạ Quân Bình.

      Đồ ăn còn chưa lên bọn Trần Thành Tùng tới, mới vừa ngồi xuống, Hạ Quân Bình lại nghe thấy giọng Tiểu Kiều bèn vội vàng đứng dậy đón, vừa mở cửa thấy Trác Vân mặc chiếc áo choàng lông cáo màu trắng cộng thêm nón màu xanh ngọc tới. Chẳng hiểu sao, Hạ Quân Bình lại đột nhiên nhớ tới lời chọc của Yến thế tử, mặt đỏ bừng, cố đè trái tim đập cuồng loạn, hít sâu hơi, với Trác Vân “Nàng… nàng tới rồi!”

      Trác Vân ngạc nhiên nhìn Hạ Quân Bình hỏi “Sao mặt chàng đỏ vậy?”

      Yến thế tử buồn cười nhìn chằm chằm mặt Hạ Quân Bình, vẻ mặt ranh mãnh. Hạ Quân Bình mất tự nhiên phất tay phẩy phẩy gió, “Có lẽ là hơi nóng. A Vân có thấy nóng ? Ta nghe thế tử trong quán này có suối nước nóng nên có lẽ là ấm hơn bên ngoài nhiều.”

      Yến thế tử nhịn cười xen vào “Đúng vậy, chỉ chỗ này ấm, mà tòa nhà có suối nước nóng ở đằng sau còn ấm hơn nhiều. Mùa này là lúc hợp ngâm suối nước nóng nhất. Hôm nào có dịp hãy kêu Bình ca nhi dẫn Vân nương suối nước nóng ở mấy ngày !”

      Trác Vân hề đỏ mặt như Yến thế tử dự đoán, chỉ cười cười “Suối nước nóng của người ta, chúng ta há có có mấy phần giống Yến vương thể tùy tiện tiến vào?” Vừa nàng vừa cởi áo choàng ra. diơễn.đàươn,lê,quklý,đôn Hạ Quân Bình theo thói quen định đưa tay cầm giúp nàng, chợt nhận thấy mọi người đều nhìn chằm chằm, bàn tay giơ ra lại rụt về, kéo ghế cho Trác Vân “Nàng cả buổi rồi, mệt ? Uống ly trà trước !” Vừa vừa nhanh nhẹn rót ly trà cho Trác Vân, ân cần đến mức khiến người ta nỡ nhìn thẳng.

      Hoành ca nhi thấy vậy, lắc đầu liên tục, với A Bành, “Phương nương cũng là, có ý từ chối gì cả, để yên cho Bình ca nhi phục vụ!” Hoành ca nhi biết tài năng của Hạ Quân Bình, rất kính nể , nên ưa tỏ vẻ nịnh nọt như vậy trước mặt nữ nhân.

      Trần Thành Tùng híp mắt liếc hai ngươi cái, “Bớt lo chuyện bao đồng !”

      Hoành ca nhi bị Trần Thành Tùng vậy, ngượng ngùng làm mặt quỷ, dám lên tiếng nữa.

      Tiểu Sơn và Tiểu Kiều lần đầu thấy nhiều người sang quý như vậy, có hơi luống cuống, nhắm mắt theo chân Trác Vân, thấy nàng làm gì làm theo y vậy. Yến thế tử có lòng lôi kéo họ, nên rất hòa đồng. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều thấy Yến thế tử ra vẻ, cũng dần thả lỏng, cười cười rất náo nhiệt.

      Mọi người ăn xong cơm trưa, lại tán gẫu hồi. Yến thế tử chợt ra nhớ ra gì đó, quay đầu với Trác Vân “Suýt nữa ta quên mất chuyện chính! Mẫu phi ta nghe Vân nương tài giỏi hơn người, nên rất khâm phục, cứ bảo ta mời Vân nương tới phủ mãi, lúc trước Vân nương ở Nghi Đô thôi, nay tới chuyến, nếu rảnh, có thể đến vương phủ chơi chuyến ?”

      Hạ Quân Bình hơi sững sờ, chợt nghĩ ra điều gì, có nén kích động, nhìn Trác Vân với vẻ mặt thiết tha, chỉ hận thể đồng ý thay nàng.

      Trác Vân hơi ngạc nhiên, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý, lại “Ta vốn là dân quê, hiểu lễ nghi, sợ vào vương phủ làm trò cười cho mọi người.” Miệng nàng vậy, nhưng vẻ mặt lại rất thản nhiên, chẳng có chút gì là sợ hãi cả.

      Yến thế tử cười “Tính mẫu phi ta rất thoải mái, để ý mấy thứ đó đâu! Vân nương đừng lo!”

      Trác Vân cười cười, nữa.

      Xong xuôi, Hạ Quân Bình đưa Trác Vân về nhà trọ. Dọc đường , Hạ Quân Bình kể lại hết những chuyện xảy ra sáng nay cho nàng nghe, lại “Ta nhờ thế tử tìm giúp cho nàng tòa nhà, nhưng mình nàng ở hẳn rất vắng vẻ, hay là ta hỏi cữu mẫu mượn mấy người qua hầu hạ?”

      Trác Vân sững người, lập tức lắc đầu cần, cần! Đừng phiền người khác, ta tự mua mấy nha hoàn là được!” Nàng vừa vừa thầm cười khổ nghĩ, Hạ Quân Bình đúng là nam nhi, chẳng biết cách xử gì cả. Đừng người làm nhà người ta thể dễ dàng nhận lấy, chỉ riêng thân phận của nàng, có tư cách gì bắt người làm nhà họ Triệu tới hầu hạ chứ?

      “Vậy…. lát nữa ta dẫn nàng gặp mẫu thân ta.” Hạ Quân Bình đỏ mặt, hỏi “Nàng…. Nàng đồng ý với ta rồi đúng ?” Hạ Quân Bình càng càng dần.

      Trác Vân nhịn được nữa, nháy mắt với Tiểu Kiều và Tiểu Sơn, hai người lập tức hiểu ý, nhanh chóng trốn vào phòng mình, còn nàng kéo Hạ Quân Bình vào phòng, nghiêm mặt “Xem ra ta phải cẩn thận dạy dỗ chàng cái gọi là thế thái nhân tình mới được!”
      Last edited by a moderator: 1/7/16

    4. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      ta có cảm giác này là chồng nuôi từ bé của chị n9 chứ chẳng phải thanh mai trúc mã gì

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 63


      Trước mười tuổi, Hạ Quân Bình quả chính là viên ngọc quý của nhà họ Hạ, được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, mới dưỡng thành tính tình đại thiếu gia. Sau khi nhà họ Hạ bị nạn, lưu lạc đến Vũ Lương lại gặp được Trác Vân, phải chịu khổ sở gì mấy nên tính tình vẫn thay đổi nhiều lắm. Năm sáu năm sau, mặc dù trưởng thành nhiều, nhưng về mặt đối nhân xử thế vẫn rành lắm, việc trong nhà càng biết gì. Dĩ nhiên, thể hoàn toàn trách , bởi vì từ trước tới giờ có ai dạy những điều đó đâu.

      Sau khi nghe Trác Vân đống đạo lý, con ngươi của Hạ Quân Bình trừng lớn như sắp rớt ra, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng buồn bực “Có phải ta làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn hại a Vân mất mặt ? A Vân biết nhiều!”

      Trác Vân xoa xoa huyệt Thái dương, tức giận nhìn Hạ Quân Bình hồi, rốt cuộc bật cười, “Lúc trước, chàng cứ gây gổ với ta cả ngày, giờ biết nịnh nọt rồi, biết là học được từ đâu!”

      Hạ Quân Bình thấy Trác Vân cười, lòng chợt ấm áp, lại gần ôm lấy nàng, “Lúc ta hiểu chuyện, hiểu lòng tốt của nàng. Với lại….” Giọng chợt trở nên u oán, giống như nhớ ra việc gì đó vui, “Trước kia a Vân cũng thích ta! Khi đó điều ta sợ nhất là nàng thích ta nữa, đuổi ta ra khỏi nhà!”

      Trác Vân bỗng đau xót, nhưng cũng giải thích, chỉ cúi đầu “Sau này ta đối xử tốt với chàng!”

      Hạ Quân Bình thấy Trác Vân dịu dàng như vậy, xúc động, cúi đầu hôn má nàng cái, sau đó lại nhớ tới chuyện Yến thế tử , bèn kể lại cho nàng nghe. “Ta cũng biết làm vậy có đúngkhông, đáng tiếc lúc đó a Vân có mặt, nếu nàng có thể nhắc nhở ta rồi.”

      Trác Vân cười tán dương “Chàng làm rất tốt! Tính tình Ngô đại tiểu thư quá tệ, lại vẫn luôn nhằm vào bá mẫu, nếu chàng dễ dàng đồng ý, chắc chắn bá mẫu vào nhà họ Ngô xong bị gây khó dễ. Nếu Ngô tướng quân tự nhận là thương bá mẫu, tất nhiên phải làm gì đó để thể mới được. Dù sao chuyện này cũng gấp, chờ Ngô đại tiểu thư xuất giá xong rồi bàn cũng muộn!”

      Hạ Quân Bình nghe vậy mới thấy yên lòng.

      lát sau, Hạ Quân Bình cứ nhất quyết phải kéo Trác Vân coi nhà mới. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều nghe vậy cũng đòi theo, khiến Hạ Quân Bình giận tới mức trừng hai người suốt cả đường .

      Lỗ phủ nằm ở phố tây, có bốn dãy nhà, tính quá lớn nhưng sau khi sửa lại trông cũng rất tao nhã, phòng ốc giống phong cách ở Nghi Đô mà có hơi tinh xảo giống vùng Giang Nam. Trác Vân là nữ nhi, tất nhiên thích phong cách như vậy hơn, vừa vào cửa hai mắt sáng lên, khen luôn miệng.

      Hạ Quân Bình thấy Trác Vân thích, thầm vui trong lòng, khổ nỗi có Tiểu Sơn và Tiểu Kiều ở đây, đành cố giả vờ lạnh lùng.

      Buổi tối Hạ Quân Bình vẫn về Triệu phủ. Triệu lão gia nghe Hạ Quân Bình được Yến vương thưởng cho tòa nhà rất vui mừng, khen chặp trước mặt mọi người.

      Triệu Hoài Kỳ nghe vậy, tò mò, đòi Hạ Quân Bình phải dẫn xem thử. Triệu Hoài An cũng “Tòa nhà kia vốn là của nhà họ Lỗ, năm trước vừa dọn nên cũng xem như mới, chỉ cần tìm mấy người quét dọn sạch là có thể vào ở ngay rồi!”

      Hạ Quân Bình gật đầu đồng ý, đáp “Đệ định sáng mai mua mấy người về dọn dẹp, đồ gì cần mua cũng đặt mua luôn!”

      Triệu phu nhân nghe vậy cười “Rốt cuộc vẫn là Bình ca nhi có tiền đồ nhất, mới mấy tuổi lọt vào mắt xanh của vương gia! Tam muội có hài tử tốt như vậy, sau này người tới làm mai đạp bể cửa nhà mới là lạ đó!”

      Hạ Quân Bình nghe vậy cười cười lên tiếng, còn Triệu thị nhíu mày nhìn Triệu phu nhân cười miễn cưỡng, cũng đáp lời. Triệu phu nhân thấy ai ứng lời, có chút xấu hổ, biết gì tiếp. di'ễn,đàư'n,lê, qu'ý,đô'n Triệu Hoài An nhạy bén nhất, vội đổi đề tài, “Hôm nay vương gia có để đệ làm gì ? Ta thấy làm thị vệ cho thế tử cũng rất tốt, vừa có thể diện lại thoải mái, người khác cầu còn được đó!”

      Hạ Quân Bình lắc đầu “Thế tử có đề cập tới, nhưng đệ đáp ứng. Đệ muốn vào quân doanh học hỏi thời gian, tuy cực khổ nhưng thăng quan nhanh.” Quan trọng hơn là, mấy trăm người của nhà họ Hạ chết oan trong tay lão hoàng đế kia, muốn tự tay báo thù cho bọn họ.

      Triệu thị sớm biết ý của Hạ Quân Bình, nên có phản ứng gì. Ngược lại, Triệu lão gia nhíu mày có vẻ đồng ý, khuyên “Bình ca nhi hãy suy nghĩ cho kỹ! chiến trường đao thương có mắt, cũng chừa ai, sợ rằng chưa giành được công trận mất mạng! Con còn trẻ, sợ gì kiếm được công danh, cần gì phải liều mạng giành giật? Nhà họ Hạ chỉ còn lại mình con, thể để xảy ra sơ xuất được!”

      Triệu phu nhân cũng “Bình ca nhi còn trẻ, chưa từng trải nên biết cuộc sống khó khăn! Ở Nghi Đô có cữu cữu con che chở, người khác nể mặt nhà họ Triệu dám gây chuyện, chứ nếu ở bên ngoài, chẳng biết phải chịu thiệt thế nào đâu!”

      Hạ Quân Bình nhìn Triệu phu nhân cái, cười “Đa tạ cữu mẫu quan tâm, chẳng qua con xông xáo bên ngoài quen rồi, sợ mấy thứ đó! Đúng như cữu cữu , con là nhà họ Hạ chỉ còn lại mình con, tất nhiên phải lo xây dựng lại nhà họ Hạ, sao có thể dựa vào cữu cữu mãi được!”

      Triệu lão gia cảm thấy lời Triệu phu nhân thỏa đáng lắm, bèn liếc Triệu phu nhân cái, ôn hòa với Hạ Quân Bình “Nếu Bình ca nhi quyết tâm muốn vào quân doanh học hỏi ta cũng phản đối. Nhưng con phải nhớ , đừng hành động liều lĩnh, phải thận trọng từ lời đến việc làm, học hỏi cách xử của người ta mới được!”

      Hạ Quân Bình trịnh trọng gật đầu nghe theo. Triệu phu nhân còn muốn gì đó nhưng bị Triệu lão gia trừng cái, dám lên tiếng nữa.

      Lúc về tới phòng mình, rốt cuộc Triệu phu nhân nhịn được nữa, nổi giận với Triệu lão gia, “Lão gia trừng ta làm gì? Ta có gì sai đâu! Thế tử coi trọng Bình ca nhi, nó thuận thế ở lại Nghi Đô, cứ nhất quyết phải đánh trận làm gì? dễ lắm nhưng công trận há có thể dễ dàng giành được? Nó mới bao nhiêu tuổi? Cậy mình biết mấy chiêu muốn đánh nhau, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì Tam muội phải làm sao?”

      Triệu lão gia “Dù phu nhân có ý tốt, nhưng chuyện cũng phải động não chứ? Tính Bình ca nhi phu nhân còn biết hay sao? Từ rất sĩ diện, phu nhân lại cứ nhà họ Triệu thế này, nhà họ Triệu thế kia, bảo sao nó vội vội vàng vàng muốn chuyển ra ngoài ở chứ?”

      Triệu phu nhân cả giận ra là do ta sai?! Tam muội của lão gia ở nhà chúng ta bao nhiêu năm, ta chưa từng trễ nãi lần nào, nó chẳng những biết ơn còn ghi hận trong lòng?”

      “Bình ca nhi ghi hận phu nhân lúc nào?” Triệu lão gia cả giận “Phu nhân chẳng lý gì hết!”

      “Ta lý lúc nào?” Triệu phu nhân cả giận “Vừa nãy lão gia nhìn thấy hay sao? Ta bàn về việc hôn nhân của Bình ca nhi mà mẫu tử hai người lại thờ ơ như nghe thấy, nếu nhờ An ca nhi giúp câu, ta biết giấu mặt vào đâu!”

      Triệu lão gia “Còn phải là do phu nhân tự tìm?! Tuy việc hôn nhân của Bình ca nhi và Phương nương kia chưa được định ra, nhưng sớm truyền khắp phủ, nay phu nhân lại vậy, nó thèm quan tâm mới là lạ! Nếu là ta ta cũng vui nổi!”

      Triệu phu nhân lập tức đứng lên, nghiêm mặt “Lão gia cho chuyện đó là chứ?! Tuy nhà họ Hạ suy nhưng tướng mạo và tài năng của Bình ca nhi đều tính là xuất sắc, nay lại được Yến vương trọng dụng, tiền đồ sáng lạn, chuyện hôn nhân sao có thể tùy ý nó được! Lại tương lai nhà thê tử thể giúp đỡ được gì cũng nên quá kém. Phương nương kia là ai? Chỉ là nha đầu ở nông thôn, nếu Bình ca nhi thực cưới nó, thành chuyện cười khắp Nghi Đô mới là lạ!”

      Triệu lão gia bất đắc dĩ lắc đầu “Phu nhân cho là ta chưa từng nghĩ tới việc đó? Nhưng việc hôn nhân của Bình ca nhi Tam muội còn có ý kiến nữa là! Tính Bình ca nhi rất cố chấp, quyết định chuyện gì chín trâu cũng kéo lại được, chuyện này ta cũng có cách!”

      Triệu phu nhân vòng vòng trong phòng, vừa vừa lắc đầu liên tục, “ được, được! Tam muội cũng là, chuyện lớn như vậy sao có thể tùy ýd Bình ca nhi được chứ! Nó mới mấy tuổi đâu, lúc trước sống mãi ở nông thôn chưa từng trải, mới bị nha đầu ở nông thôn mê hoặc. được, phải để An ca nhi dẫn nó đây đó nhiều hơn, gặp các tiểu thư khuê các trong Nghi Đô cho mở rộng tầm mắt, lúc đó chắc chắn biết thế nào mới là tốt!”

      “Đúng rồi!” Triệu phu nhân chợt nhớ ra gì đó, mắt sáng lên, xoay người với Triệu lão gia “Lão gia có nhớ hai khuê nữ của Đại đường tỷ ta , mười lăm, mười ba, cả hai đều vẫn chưa đính hôn. phải ta khoe khoang chứ hai chất nữ này dù dáng vẻ hay tài năng đều là tính là xuất sắc. Thêm nữa, đường tỷ phu mặc dù giữ chức cao, nhưng nhà họ Mạnh cũng là dòng dõi học thức cao quý, trong nhà lại có chút của cải, của hồi môn chắc chắn ít……”

      Triệu lão gia sao lại hiểu ý Triệu phu nhân, cũng hơi dao động, nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn phất tay “Được rồi, được rồi, hôn của Bình ca nhi chúng ta đừng động tới, quản nhiều quá chừng lại khiến nó phản cảm!”

      Triệu phu nhân hừ tiếng, nữa, nhưng sáng sớm hôm sau, vẫn lặng lẽ phái ngươi đưa tin, muốn đón hai chất nữ kia tới nhà chơi.

      Lại bên Hạ Quân Bình, Yến thế tử báo tín kiếm được cho Trác Vân căn nhà nằm xéo xéo, đối diện với nhà Hạ Quân Bình, ra cửa chừng mười mấy bước là tới. d'iễn.đà/.n,lê,q/,uý,đưôn Mặc dù căn nhà lớn, nhưng vì vừa được sửa sang lại, nên giá tiền cũng thấp, định giá là bốn trăm lượng. Hạ Quân Bình nghe gần nhà mình rất thích, thèm xem thử vội vàng giao tiền, sau khi cầm khế ước của căn nhà, mới dẫn Trác Vân tới nhìn.

      Lúc hai người bước vào mới té ngửa, ra phòng ốc tuy sửa sang lại, nhưng trong sân cả gốc cây cũng có chứ gì là hoa hoa cỏ cỏ. Hạ Quân Bình ngượng ngùng gãi đầu cái, cười xấu hổ.

      Trác Vân “Căn nhà này lúc trước có lẽ là nhà của quan võ.”

      “Vậy….. có nên tìm căn khác ?”

      Trác Vân cười nhìn Hạ Quân Bình “Chàng còn đủ tiền để mua căn khác sao?”

      Hạ Quân Bình đỏ mặt, ngường ngùng sờ sờ đầu “Bạc Yến vương thưởng ta xài hết rồi, nhưng vẫn còn mấy thứ đáng giá, chút nữa ta nhờ biểu ca đem tới tiệm gửi bán.”

      “Đồ Yến vương ban thưởng mà chàng cũng dám bán?” Trác Vân tức giận gõ ót Hạ Quân Bình cái, “Nhà này là được rồi, sửa sang thêm phen là xong. Nhà cũng , nếu ở mình ta quả hơi vắng vẻ.”

      “Nếu vậy để ta dọn qua đây ở luôn!” Hạ Quân Bình vừa xong biết mình lại sai, vội vàng giơ tay “Ta chơi thôi, a Vân đừng cho là !”

      Mấy ngày sau đó, hai người đều bận rộn dọn dẹp nhà mới. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều cũng phụ giúp. Dọn dẹp chưa xong Yến vương phi phái người tới mời Trác Vân đến vương phủ. Hạ Quân Bình nghe vậy lập tức khẩn trương cả lên.

      “Yến vương phi muốn gặp ta?” Trác Vân ngạc nhiên hỏi.

      Hạ Quân Bình nghiến răng “Nhất định là do thế tử lắm miệng!” xác định rốt cuộc Yến vương phi muốn làm gì, nên trong lòng rất thấp thỏm, hận thể lập tức dẫn Trác Vân gặp mẫu thân để định việc hôn nhân, đỡ phải lo lắng cả ngày.

      “Ta với nàng!” Hạ Quân Bình kịp quan tâm Yến vương phi nghĩ thế nào, “Trong vương phủ có nhiều quy định, ta với nàng cho nàng khỏi sợ!”

      Nàng hề sợ! Trác Vân quay đầu lại nhìn Hạ Quân Bình, thấy siết chặt hai nắm tay, trán mơ hồ rịn mồ hôi, bỗng thấy ấm lòng, mỉm cười “Được!”

      Hai người ngồi xe ngựa đến vương phủ. Nha hoàn trong vương phủ sớm đứng đón ở cửa, thấy Hạ Quân Bình theo, đầu tiên là sững sờ, sau lại che miệng cười. Hạ Quân Bình chỉ làm như thấy, ra vẻ thản nhiên theo Trác Vân vào vương phủ.
      Last edited by a moderator: 1/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :