1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại làm nữ thổ phỉ - Tú Cẩm ( Hoàn+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51


      Sau đám cưới của Tống Duệ Văn, Trác Vân bắt đầu lo việc kiếm thê tử cho Trụ Tử. Tuy nàng ở Ích Châu mấy năm nhưng đa số thời gian đều xa áp hàng, dù nghỉ trong nhà cũng rất ít khi ra cửa, càng gì tới việc tám chuyện với mấy đại nương quanh nhà, ngay cả hàng xóm trong hẻm nàng cũng biết mặt hết chứ gì đến việc biết nương nhà nào hiền lành, siêng năng.

      Chuyện quan trọng như vậy, Trác Vân dám giao hết cho bà mối, phải tự mình hỏi thăm trước, lo nghĩ đến mức rụng mất ít tóc, nhưng vẫn chưa tìm thấy người thích hợp. Hạ Quân Bình nhìn nổi nữa, bèn nhắc nhở “Thất thẩm là người Ích Châu, sao nàng nhờ Thất thẩm giúp tay?”

      Lúc này Trác Vân mới nhớ ra, vội vàng tìm Thất thẩm, chuyện này cho Thất thẩm nghe. Thất thẩm nghe xong, lập tức vỗ ngực “Nhị công tử cứ yên tâm! Thất thẩm tuy chưa từng làm mai cho ai, nhưng nhà nào có nương chưa gả, e rằng cả hẻm này ai rành bằng ta đâu!”

      Thất thẩm cẩn thận hỏi cầu của Trác Vân. diơn,đà>n,lle'qu;'ydon Trác Vân suy nghĩ hồi lâu, mới “Người phải đoan chính! Những người suốt ngày chỉ biết nghĩ chiêu trò này nọ nhất quyết được! Thứ hai phải siêng năng biết làm, Thất thẩm cũng biết tính đại ca ta rồi đó, người thà đàng hoàng nhưng quyết đoán lắm, nếu cưới thê tử cũng quá nhu nhược, sợ rằng sau này bị người ta lấn lên đầu. Những chuyện còn lại, phiền Thất thẩm xem giùm!”

      Thất thẩm đột nhiên nhớ tới người, vẻ mặt muốn lại thôi. Trác Vân lập tức nhận ra do dự của Thất thẩm, bèn giục “Thất thẩm có gì muốn cứ !”

      Thất thẩm suy nghĩ chút, đáp “Thất thẩm nghe Nhị công tử vậy, trong đầu lập tức tức nhớ ra người, chính là Đại nương nhà họ Triệu ở con hẻm bên phố đông, năm nay mười bảy tuổi. Mấy năm trước nhà họ Triệu cũng được xem là giàu có, Triệu nương từng được học nên cũng biết chữ và tính sổ. Sau Triệu phu nhân bị bệnh qua đời, chẳng bao lâu Triệu lão gia cũng theo, trong nhà chỉ còn lại Triệu đại nương và đệ đệ tuổi. Nhân phẩm của Triệu nương khỏi phải , tướng mạo cũng đoan chính, mấy năm qua người vất vả nuôi đệ đệ lớn lên, dễ dàng! Có rất nhiều người muốn cưới Triệu nương làm thê tử, nhưng nhà họ Triệu quá nghèo, nửa văn tiền đồ cưới cũng có, lại còn đệ đệ mới mười tuổi theo, nên vẫn ở vậy tới giờ.”

      Tất nhiên Trác Vân quan tâm đồ cưới gì đó, chỉ để ý đến chuyện khác, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi “Đệ đệ của Triệu nương có hiểu chuyện ?” Theo lời Thất thẩm Triệu nương này có vẻ là nương tốt, nhưng vấn đề là trong nhà còn có đệ đệ tuổi, Trác Vân phải sợ phải nuôi đứa , dù sao xem như nàng cũng nhận nuôi nhiều người rồi, chỉ có điều nàng biết chút nào về tính tình và nhân phẩm của Triệu tiểu đệ, càng hi vọng đại ca nàng khổ sở nuôi đứa bé kia lớn lên, cuối cùng bị đối xử tệ bạc nên mới hỏi vậy.

      Thất thẩm hiểu ý Trác Vân, vội vàng “Nhị công tử yên tâm, Thất thẩm gặp Triệu tiểu đệ rồi. Đứa này khi còn bé được Triệu lão gia nâng niu trong lòng bàn tay, cho học từ sớm, lúc năm tuổi nhớ được rất nhiều bài thơ cổ. Lúc phu thê nhà họ Triệu qua đời, hai tỷ muội cơ hồ có nơi nương tựa, sống rất khó khăn. Triệu nương cố gắng tiết kiệm tiền cho Triệu tiểu đệ tiếp tục đọc sách, bình thường cả cháo trắng cũng dám ăn. Triệu tiểu đệ biết vậy, chết sống cũng chịu học nữa, đầu năm nay đãnlén chạy tới cửa hàng đầu phố đông xin học việc! Rất thông minh và hiểu chuyện!”

      Trác Vân nghe vậy, hơi yên lòng chút, nhưng vẫn hoàn toàn yên tâm, suy nghĩ lát rồi “Sáng mai Thất thẩm dẫn ta hẻm phố đông trộm nhìn chút xem sao! Thành thân là chuyện lớn cả đời, cẩn thận chút vẫn tốt hơn!”

      Thất thẩm vội vàng gật đầu “Được, sang mai Thất thẩm dẫn Nhị công tử .”

      Thất thẩm vừa , Trác Vân lập tức kiếm Hạ Quân Bình kể lại mọi chuyện cho nghe. Ngược lại nàng vội vã chuyện này với Trụ Tử, nghĩ dù sao vẫn chưa chắc chắn, nàng thấy được rồi, còn phải xem ý Triệu nương có chịu hay .

      “…… Ta vừa nghe cảm thấy Triệu nương này quả chính là món quà ông trời ban cho đại ca, vừa hiền lành thông tuệ, trong nhà lại phức tạp, sau này bớt được ít chuyện! Sáng mai xong, hãy để Thất thẩm hỏi thăm ý tứ của Triệu nương xem sao!”

      Hạ Quân Bình ngồi bên cạnh Trác Vân, ánh mắt ôn hòa, cười “Sáng mai ta với nàng.” vừa vừa lột hạt đào đặt tới trước mặt nàng. Trác Vân thành thói quen, tự nhiên lấy hạt đào ăn, lắc đầu “Ngươi vội về Nghi Đô sao? Mẫu thân ngươi có lo lắng ?”

      “Ta viết thư báo tin cho mẫu thân rồi.” Hạ Quân Bình tiếp tục lột hạt đào, “Dù ta có ở Ích Châu thêm mấy năm nữa, mẫu thân cũng lo.” suy nghĩ lâu, tuy giờ Yến thế tử thiếu người lý ra phải về Nghi Đô gấp, nhưng so ra, kéo được Trác Vân Nghi Đô vẫn quan trọng hơn nhiều.

      Trác Vân “Ừ” tiếng, lại bóc hạt đào bỏ vào miệng, vừa ăn vừa “Vậy sáng mai chúng ta phố đông nhìn Triệu nương thử, sau đó cửa hàng xem Triệu tiểu đệ chút. Nếu thấy được với đại ca tiếng. Ngươi , đại ca có vừa ý với Triệu nương này ?”

      Hạ Quân Bình tiếp tục nghiệp lộ hạt đào, “Nếu nàng vừa ý, đại ca há lại phản đối? Đại ca luôn rất nghe lời nàng mà!”

      Trác Vân bỗng ngẩn người, buông hạt đào trong tay xuống. Hạ Quân Bình thậy vậy, vội hỏi “Sao gì nữa, có chuyện gì sao?”

      Trác Vân nấc cục cái, ngượng ngùng “Ăn no quá!”

      Hạ Quân Bình nhất thời dở khóc dở cười, hỏi “Vậy còn muốn ăn nữa ?”

      Trác Vân lập tức kéo dĩa hạt đào lại gần người, “ sao, chút nữa là đói ngay thôi!”

      Hôm sau, Trác Vân cố ý dậy sớm, thay bộ cẩm bào màu đỏ, trông rất đẹp mắt. Thất thẩm thấy vậy, cười híp mắt “Người trẻ tuổi quả nên để ý ăn mặc chút, Nhị công tử mặc màu sáng như vậy trông rất đẹp!” Vừa lúc, Hạ Quân Bình cũng mở cửa phòng bước ra. Hôm nay mặc bộ đồ áo màu trắng, thêm chiếc áo kép màu xám nửa mới nửa cũ, đôi giày hơi biến màu, nhưng bởi vì luôn toát ra khí chất cao quý, nên vẫn khiến người ta dám xem thường.

      Hạ Quân Bình cười với Trác Vân “Hôm nay a Vân mặc đẹp như vậy, người biết còn tưởng nàng xem mắt đấy chứ!”

      Trác Vân cố ra vẻ cao thâm, hếch mặt nhìn trời, chỉ cười .

      Ba người lên xe ngựa tới phố đông, Trác Vân và Hạ Quân Bình ngồi trong xe ngựa chờ. Xe ngựa lớn, trong gian hẹp chỉ có hai người, tim Hạ Quân Bình bỗng đập nhanh, hai người gần nhau đến mức thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của nàng, khiến cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

      Hạ Quân Bình nhân cơ hội chuyện, lặng lẽ nhích lại gần Trác Vân, “Sao Thất thẩm còn chưa ra?” ngửi thấy mùi thơm thiếu nữ nhàn nhạt người nàng, bụng dưới lập tức dâng lên luồng hơi nóng, bộ vị nào đó bỗng có chút biến hóa.

      “Chắc còn chuyện.” Trác Vân gấp, “Phải lòng vòng tìm cách dẫn người ta ra, tất nhiên dễ dàng.” Nàng vừa dứt lời, cửa ngôi nhà trước mặt bỗng mở ra, Thất thẩm và nương trẻ tuổi bước ra ngoài.

      Trác Vân vội vã vén rèm lên nhìn, chỉ tiến lại gần cửa sổ xe rình coi. Triệu nương này quả nhiên dáng vẻ đoan chính giống như Thất thẩm , mặc dù tính là rất đẹp, nhưng mặt mày thanh tú, ánh mắt ôn hòa kiên định, khiến người ta có thiện cảm, khó trách Thất thẩm cứ khen mãi.

      Trác Vân thấy Triệu nương và Thất thẩm biến mất khỏi ngõ hẻm mới kêu người đánh xe giục ngựa theo. diễ;n.đ'àn,lê, qu;'ý, đ'ôn Nàng vừa ngẩng đầu chợt phát Hạ Quân Bình và mình ngồi rất sát nhau, cũng rướn cổ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, có vẻ rất chăm chú, gương mặt cơ hồ dính sát vào mặt nàng.

      Trác Vân vươn hai tay, đẩy mặt Hạ Quân Bình sang bên, mắng “Ngươi đàng hoàng chút coi!”

      Hạ Quân Bình mở to mắt nhìn nàng với vẻ mặt vô tội, “Ta làm sao?”

      “Ngươi tránh xa ta chút!” Trác Vân tức giận trừng Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình ở bên cạnh nàng năm sáu năm, người có bao nhiêu cọng lông nàng còn biết nữa là, dám diễn trò trước mặt nàng, “Cút sang bên !”

      Hạ Quân Bình nhếch miệng cười, sờ sờ mũi nhích người ra xa.

      Thất thẩm dẫn Triệu nương vào tiệm thêu. Thấy vậy, Trác Vân đoán được Thất thẩm lấy cớ gì để rủ Triệu nương ra khỏi nhà, nghĩ chút rồi vén rèm nhảy xuống xe ngựa. Hạ Quân Bình theo sát phía sau, hai người trước sau vào tiệm thêu.

      Hôm nay Trác Vân mặc đồ rực rỡ, vừa vào tiệm khiến mọi người chú ý, người làm vội vàng bỏ Thất thẩm và Triệu nương qua bên, chạy ra đón “Xin hỏi hai vị khách quan muốn mua gì? Tiệm của tiểu nhân vừa về hai kiểu thêu mới, là Bách Điểu Triều Phượng và Hỉ Thước Đăng Mai, đều do người trong thành thêu, giá vừa phải, kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo…..”

      Trác Vân để ý đến người làm, nhìn Thất thẩm, giả bộ kinh ngạc kêu, “Thất thẩm?”

      “Ồ, Nhị công tử, Hạ công tử!” Thất thẩm cũng diễn rất tự nhiên, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó lập tức cười “Hai vị công tử mua đồ à?”

      Trác Vân cười “Trong nhà trống quá, muốn mua mấy bức thêu về treo, ngờ lại gặp Thất thẩm. A, đây là khuê nữ của Thất thẩm?” Trác Vân lịch gật đầu với Triệu nương cái, Triệu nương cũng đáp lễ lại.

      , đây là Triệu nương!” Thất thẩm cười giải thích “Đông gia của tiệm thêu này cũng xem như là thân thích của Thất thẩm, đúng lúc Triệu nương giỏi việc thêu thùa nên ta dẫn nàng tới đây gửi đồ nhờ tiệm bán giùm.”

      Trác Vân giỏi mấy chuyện may vá thêu thùa, tự nhiên cũng cưỡng cầu tẩu tử mình phải giỏi, nhưng nghe Thất thẩm khen Triệu nương giỏi việc thêu thùa vẫn rất vui mừng. Nàng giả nam, tiện nhìn chằm chằm Triệu nương, nên chỉ tán gẫu mấy câu rồi chào Thất thẩm .

      “Sao?” Vừa ra khỏi cửa, Hạ Quân Bình hỏi Trác Vân.

      Trác Vân gật đầu, “ tệ!” Nàng cười, liếc Hạ Quân Bình cái, “Đến thiếu niên tuấn như Thạch Đầu nhà chúng ta cũng thèm liếc trộm cái chứng tỏ nương này tốt hơn Tiếu nương nhà sát vách nhiều!”

      Hạ Quân Bình quay đầu nhìn nàng, cười “Chỉ vì Tiếu nương kia nhìn ta hơi lâu chút nên a Vân ghen tới tận bây giờ?”
      Last edited: 11/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52


      Lúc ăn cơm tối, Trụ Tử nhìn cứ nhìn chằm chằm Hạ Quân Bình, vẻ muốn lại thôi. Mấy huynh đệ Tiểu Sơn vùi đầu ăn cơm tiếng nào, nhưng nhìn kỹ có thể phát khuôn mặt của bốn người đều đỏ bừng. Riêng Hạ Quân Bình vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi múc chén canh xương hầm đặt trước mặt Trác Vân , rồi mới múc cho mình chén.

      Thất thẩm dọn hết đồ ăn lên bàn xong, bỏ tạp dề ra ngồi xuống bàn, bỗng thấy mặt Hạ Quân Bình có mảng bầm to, kinh ngạc hỏi “Ôi, Hạ công tử bị sao vậy? Đánh nhau à? Chắc đâu!”

      Mặt Trác Vân thoáng vẻ mất tự nhiên. Hạ Quân Bình vẫn bình tĩnh như như cũ, cười cẩn thận bị đụng trúng.”

      “Bị đụng?” Thất thẩm nghi ngờ nhìn vết thương mặt Hạ Quân Bình hồi lâu, nhưng cũng hỏi tới nữa. Trụ Tử nhìn Trác Vân, thở dài. Trác Vân liếc Trụ Tử cái, lên tiếng.

      Ăn cơm xong, Trác Vân nháy mắt ra hiệu với Thất thẩm. Thất thẩm hiểu ý, dọn chén đũa hết rồi lặng lẽ gõ cửa phòng Trác Vân .

      “Nhị công tử thấy được ?” Thất thẩm quan sát vẻ mặt Trác Vân , thấy nàng mỉm cười ôn hòa, đoán hẳn là nàng hết sức hài lòng, vui mừng “Thẩm mà, tài mạo và nhân phẩm của Triệu nương đều thể chê! Nếu vì trong nhà có đệ đệ còn tuổi phải nuôi, được người ta rước từ sớm rồi!”

      Trác Vân gật đầu cười “Vậy xin nhờ Thất thẩm giúp tay, hỏi ý của Triệu nương thử xem! Hôn nhân là chuyện lớn, phải do hai bên tình nguyện, nếu Triệu nương chịu, chúng ta có toét miệng cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu Triệu nương đáp ứng, ta tìm bà mối tới cầu hôn. Về phần Triệu tiểu đệ, đứa bé kia thông minh hiểu chuyện lại lanh lợi, Triệu nương có thể dẫn theo. Dù là đại ca hay chúng ta đều xem Triệu tiểu đệ là đệ đệ ruột. Nếu Triệu nương chắc, Thất thẩm có thể dẫn nương ấy đến Đồng An Đường nhìn đại ca thử….” Trác Vân thao thao bất tuyệt hồi, uyển chuyển nhờ Thất thẩm giúp tốt cho đại ca nàng trước mặt Triệu nương, lại cho Thất thẩm phong bì đỏ, coi như cám ơn Thất thẩm giúp nàng tay.

      Thất thẩm biết Trác Vân xưa nay hào phóng, cũng từ chối, vỗ ngực “Thẩm làm việc Nhị công tử cứ yên tâm, chậm nhất là ngày mai cho Nhị công tử câu trả lời chắc chắn!”

      Quả nhiên, mới sáng sớm hôm sau, vừa ăn sáng xong, Thất thẩm cầm theo hộp bánh ngọt phố đông.

      Bình thường Triệu nương đều ở nhà thêu thùa may vá, giặt y phục thuê kiếm tiền. Lúc Thất thẩm đến, Triệu nương phơi quần áo, mở cửa thấy Thất thẩm vui mừng cười “Là Thất thẩm ạ! Thẩm mau vào !” Nàng mời Thất thẩm ngồi vào bàn, rồi vội vàng chạy vào phòng bếp pha trà.

      Thất thẩm kéo tay Triệu nương cười “A Hân đừng gấp, cứ ngồi xuống trước ! Hôm nay Thất thẩm đến đây là có chuyện muốn !”

      Triệu nương cười, “Cứ để con pha cho Thất thẩm bình trà .” Triệu nương nhanh nhẹn bước vào bếp, chỉ chốc lát sau bưng bình trà đào ra, rót cho Thất thẩm và mình xong, “Đây là trà Mạch Tử do chưởng quỹ trong cửa hàng của Tiểu Bảo cho, mặc dù đắt, nhưng rất thơm.” Lúc nhắc tới Triệu tiểu đệ hai mắt Triệu nương sáng lên, chứng tỏ rất thương đệ đệ này.

      Thất thẩm uống ngụm trà, khen “Tiểu Bảo ngoan ! Đại tôn tử của thẩm chỉ hơn Tiểu Bảo hai tuổi, nhưng chỉ biết ở nhà chơi bời, nào hiểu chuyện được như Tiểu Bảo!”

      Mặt Triệu nương lộ vẻ khổ sở, bất đắc dĩ “Đều do con vô dụng….”

      Thất thẩm thấy vậy, vội chuyển đề tài, “Xem thẩm này, quả là càng già trí nhớ càng kém, suýt nữa lại quên mất chuyện chính.” diễ:n.đưlàn.lê.qu''ơý.đôln Thất thẩm nghiêm túc ra, hôm nay thẩm tới là có việc quan trọng muốn . A Hân năm nay mười bảy rồi, có…. Đính hôn với ai chưa?”

      Triệu nương nghe vậy, lập tức đỏ mặt cúi đầu, . Thất thẩm thấy vậy, biết Triệu nương vẫn chưa đính hôn, bèn tiếp “Là vầy, thẩm muốn làm mai cho con với Phương đại công tử! Đại công tử nhà họ Phương là người đàng hoàng thà, tính thông minh, nhưng tướng mạo đường hoàng, lại là chưởng quỹ của Đồng An Đường, mấy năm nay tích góp được ít. Phương đại công tử còn phụ mẫu, tuy có tổ mẫu, nhưng ở nông thôn chưa vào thành bao giờ, chỉ còn đệ đệ, hai huynh đệ lại rất hòa thuận, chắc chắn xảy ra việc tranh đoạt gia sản gì đó. Sau này nếu A Hân vào cửa, chỉ cần lo vun vén cho gia đình là được, Tiểu Bảo cũng có thể cùng!”

      Triệu nương nghe vậy, hơi động tâm, nhưng suy nghĩ kỹ chút, lại do dự, “Con cũng biết Thất thẩm là vì muốn tốt cho tỷ đệ con. Có điều, đại công tử kia là chưởng quỹ của Đồng An Đường, hẳn là có biết bao nhiêu người muốn gả vào nhà họ. Con…. Nhà con nghèo như vậy, người ta thèm để ý sao?”

      Thất thẩm cười “Ôi, nương ngốc này! Con tưởng Thất thẩm tự nhiên với con như vậy sao? Phương nhị công tử rồi, quan trọng là nhân phẩm, có đồ cưới hay quan trọng! Bọn họ cũng xuất thân nghèo khổ, hai huynh đệ họ lại mất phụ mẫu từ sớm, sống nương tựa lẫn nhau, sao lại vừa mắt con? Hơn nữa, nếu do hôm qua Phương nhị công tử thấy con, cảm thấy con tốt, Thất thẩm há có thể tới đây đề cập việc này sao?” Thất thẩm nhắc tới hai thiếu niên họ gặp hôm qua ở tiệm thêu, Triệu nương mới chợt hiểu ra.

      “Nhị công tử cũng , để Thất thẩm dẫn A Hân tới Đồng An Đường nhìn Đại công tử thử xem, nếu ưng, cứ xem như thẩm chưa bao giờ nhắc tới chuyện này!”

      Triệu nương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Lúc gần , nàng lại hơi khẩn trương, kéo ống tay áo Thất thẩm, đỏ mặt “Vậy…. Đại công tử kia có biết con hay ?”

      “A Hân yên tâm,” Thất thẩm “Đại công tử vẫn chưa biết gì cả! lát chúng ta tới Đồng An Đường, thẩm tìm Đại công tử chuyện, A Hân cứ ở bên nhìn thử, xong rồi chúng ta ngay.”

      Hai người ra khỏi con hẻm, khoảng hai khắc tới Đồng An Đường ở phố tây. Triệu nương vừa rồi còn ngượng ngùng khẩn trương, giờ này lại hết sức tỉnh táo, hai người nhìn nhau cái, hít sâu hơi, rồi bước vào cửa tiệm.

      Trong tiệm buôn bán tệ, trước bàn khám bệnh của đại phu có hàng người dài, hai người làm chạy tới chạy lui hầu như chân chạm đất, Trụ Tử đứng trước quầy vừa tính sổ, vừa lẩm bẩm gì đó. Thất thẩm tươi cười tiến lên chào. Trụ Tử ngẩng đầu, thấy là Thất thẩm, lập tức toét miệng “Sao Thất thẩm tới đây? Trong người có chỗ nào thoải mái à?”

      , thẩm sao!” Thất thẩm vội vàng phẩy tay “Thẩm có việc sẵn đường qua đầy, nhớ ra Đại công tử làm việc trong này, bèn vào nhìn chút.”

      Trụ Tử ngượng ngùng sờ ót, “Thất thẩm đừng gọi công tử này công tử nọ mãi, cứ kêu ta Trụ Tử là được rồi, mọi người trong nhà đều gọi như vậy!”

      “Sao được!” Thất thẩm lắc đầu, “Dù gì Đại công tử cũng là Đông gia của thẩm, lại là chưởng quỹ trong tiệm thuốc, sao thẩm có thể vô lễ như vậy? Gần đây, trong tiệm rất bận à?”

      Trụ Tử gật đầu, “Trời càng ngày càng lạnh, chú ý dễ bị cảm lạnh. Thất thẩm ra đường nhớ mặc nhiều chút!”

      Thất thẩm cười “Thẩm biết! Thôi Đại công tử cứ làm việc , thẩm đây!” Dứt lời, Thất thẩm kéo Triệu nương đến chào Trụ Tử cái, rồi cười tít mắt ra cửa. Trụ Tử tiễn hai người ra tới tận cửa mới xoay người vào tiệm lại.

      Buổi trưa, Thất thẩm về nhà tìm Trác Vân chuyện, “Thẩm thấy việc này chắc chín phần mười rồi! Dù Triệu nương chưa cho câu trả lời chính xác, chỉ muốn bàn thêm với Triệu tiểu đệ, nhưng Đại công tử là người thà, sao Triệu nương có thể nhận ra Đại công tử là người tốt chứ!”

      Trác Vân nghe vậy, cám ơn Thất thẩm, lại nhờ Thất thẩm tiếp tục đốc xúc thêm việc này. Thất thẩm vừa , Hạ Quân Bình tiến vào, hỏi “Chuyện của đại ca sao rồi?”

      Trác Vân mất tự nhiên liếc vết thương má trái Hạ Quân Bình cái, “Sao ngươi tránh?” Hôm qua dám nàng ghen, nàng giận quá bèn đánh quyền. ra động tác của nàng cũng nhanh, với bản lĩnh của sao có thể tránh được, chẳng ngờ, lại nhúc nhích, chịu quyền của nàng, kết quả, má trái bị sưng vù, qua ngày thứ hai thành khối bầm lớn. diễn.đ';làn.lê.qulgý.đô;kn Trong nhà, trừ Thất thẩm ra, ai cũng có thể đoán được ai là tác giả của vết bầm kia. Lúc sáng, Trụ Tử còn lén kéo Trác Vân qua góc trận, kêu nàng đừng bắt nạt Thạch Đầu quá. ràng là tiểu tử này chọc nàng trước chớ bộ!

      “Đáng đời!” Trác Vân mắng tiếng, “Xem sau này ngươi còn dám chọc ta nữa ?!”

      Hạ Quân Bình nghe vậy cũng giận, đưa tay sờ sờ vết thương mặt, hỏi “Chúng ta có nên chuẩn bị dần cho hôn của đại ca ? Sau khi thành thân, đại ca vẫn ở chung với chúng ta sao? Có muốn đặt mua căn khác ? Đầu hẻm có Lâm bà bà muốn bán căn, lúc nãy ta Lâm bà bà giữ lại cho chúng ta xem rồi!” Việc của Trụ Tử càng xong sớm, Trác Vân càng sớm yên tâm, mới chịu theo Nghi Đô.

      Quả nhiên Trác Vân bị dời lực chú ý từ vết thương mặt Hạ Quân Bình sang việc thành thân của Trụ Tử, “Cũng phải lo chuyện sính lễ nữa! Trước kia nhà chúng ta chưa từng tổ chức việc vui nào, chưa có kinh nghiệm gì hết, giờ phải hỏi kỹ Thất thẩm mới được! Hay là, sáng mai chúng ta dẫn Thất thẩm mua đồ?”

      “Cần gì phải làm phiền Thất thẩm, chúng ta là được rồi!” Hạ Quân Bình cười “Chắc cũng chẳng có gì ngoài vải vóc, quần áo, lá trà, kẹo này nọ thôi. Hai ta cứ khắp thành, chỉ mấy ngày là đặt mua xong thôi.”

      Trác Vân ngờ Hạ Quân Bình lại biết những việc này, ngạc nhiên hỏi “Còn cần chú ý gì nữa ?”

      Hạ Quân Bình bèn cho tràng, Trác Vân nghe đến mức muốn nổ đầu, cuối cùng vung tay lên “Thôi, nhiều vậy ta cũng chẳng nhớ hết được, dù sao tới lúc đó cứ theo ngươi là được!”

      Hạ Quân Bình nghe vậy, mừng thầm trong lòng.

      Đến lúc ăn cơm tối, có mặt đông đủ mọi người, Trác Vân bèn về chuyện này, Trụ Tử nghe xong, lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi “Vậy, Triệu nương kia….. trông như thế nào?”

      phải sáng nay Đại công tử thấy rồi sao?” Thất thẩm cười híp mắt nhắc “Buổi sáng, lúc thẩm vào tiệm thuốc, Đại công tử có thấy nương bên cạnh thẩm ?”

      Trụ Tử sững người, cau mày nghĩ hồi lâu, cuối cùng loáng thoáng nhớ ra bộ dạng của nương kia. là người đàng hoàng, sao dám nhìn chằm chằm nương nhà người ta, lúc Thất thẩm dẫn nương kia tới, nhìn kỹ, chỉ liếc mắt qua cái rồi thôi, nay cẩn thẩn ngẫm lại, nương kia trông rất đoan chính, mặc dù đẹp bằng Trác Vân , nhưng cũng tính là kém rồi. Có thể lọt vào mắt xanh của muội muội mình, chứng tỏ Triệu nương kia chắc chắn rất khá!

      Trụ Tử càng nghĩ càng thấy ngượng ngùng, cười cười hỏi Trác Vân , “Vậy….. vậy khi nào chúng ta cầu hôn?”

      Bọn Tiểu Sơn nghe vậy, nhịn được cười ầm lên, ồn ào “A, đại ca muốn thành thân!”

      Trác Vân cũng ngăn lại, nhìn Trụ Tử cười. Hạ Quân Bình yên lặng nhích lại gần, nắm lấy vai nàng. Nàng cứng người, trừng cái, lén giơ quả đấm lên. Hạ Quân Bình cười híp mắt, đưa má phải tới. Trác Vân nhịn được, bật cười.
      Last edited: 11/5/16

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Hạ quân Bình ưa bị ngược quá

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53


      Chẳng biết là vì giờ ở trước mặt mọi người, hay bởi vì cái gì khác, nhưng lúc này Trác Vân đánh nữa, trừng Hạ Quân Bình cái rồi nhân lúc đứng dậy, hất tay xuống. Thất thẩm thấy vậy, muốn hỏi lại thôi.

      Hôm sau, mới sớm tinh mơ, Trác Vân kêu Hạ Quân Bình mua nhà của Lâm bà bà, xong nhanh chóng đến nha môn làm thủ tục. Trụ Tử xem nhà mới với nàng.

      “Tất cả cửa sổ phải thay hết, cả nóc nhà cũng sửa lại, trồng thêm mấy cây lựu trong sân…….” Trác Vân xem khắp vòng, vừa vừa . Tòa nhà này tuy hơn chục năm, nhưng nhờ chủ nhân giữ gìn cẩn thận nên dù dọn vào ở ngay cũng sao, có điều, dù gì cũng xem như nhà mới cho phu thê Trụ Tử nên phải dọn dẹp chỉnh tề, mới mẻ chút.

      Trụ Tử cứ cười mãi khép được miệng, tuyệt hiểu mấy việc sửa sang nhà cửa, chỉ tập trung tinh thần theo Trác Vân, nàng sao nghe vậy. Trác Vân dẫn Trụ Tử vòng, thấy Trụ Tử đưa ra được ý kiến gì hết, đành phất tay cái “Hay là đại ca cứ về cửa hàng trước ?!”

      Trụ Tử , cười hì hì sao, ta kêu Tiểu Sơn tới tiệm báo rồi. Hơn nữa chẳng phải còn có Tiểu Sơn ở đó hay sao ?!”

      Trác Vân đành tiếp tục dẫn Trụ Tử xem tiếp. ra nàng cũng rành chuyện sửa nhà lắm, ngay cả việc tìm thợ mộc ở đâu cũng chẳng biết. Mãi đến lúc Hạ Quân Bình từ nhà môn trở lại, nàng lập tức đẩy hết mấy chuyện này cho , còn mình đặt mua sính lễ với Thất thẩm.

      Tối qua Hạ Quân Bình viết hết những thứ cần mua vào giấy, giúp Trác Vân tiết kiệm được ít thời gian, cứ mua theo danh sách có là được. Thất thẩm tò mò nhìn vào tờ danh sách, chậc lưỡi, khen luôn miệng, “Sính lễ phong phú quá! Nhị công tử có lòng!”

      Trác Vân cười, “Thẩm giúp ta xem còn cần bổ sung gì ?”

      “Đủ cả rồi!” Thất thẩm tiếp “Sính lễ phong phú như vậy, dù cho nhà Lưu viên ngoại cũng chưa chắc bằng!”

      Nghe vậy Trác Vân đắc ý cười.

      Hai ngày sau, quả nhiên Triệu nương truyền đến tin tốt. Trác Vân lập tức rèn sắt khi còn nóng, tìm bà mối tới cửa cầu hôn, ước chừng có thập gánh sính lễ, cho nhà họ Triệu đủ mặt mũi. Hàng xóm bốn phía nghe Trụ Tử đính hôn, rối rít tới cửa chúc mừng, rất náo nhiệt.

      khí trong nhà họ Tiếu cách vách lại rất u. Tiếu quả phụ giận đến mức ngừng mắng chửi, chỉ vào mặt Tiếu nương quát “Đồ vô dụng! bảo ngươi tập trung tinh thần bắt lấy kẻ ngu đó, chỉ cần gạo nấu thành cơm, sợ nhà bọn họ nhận! Ngươi lại nghe, nhất định cứ đòi quyến rũ hai công tử tuấn tú nhà đó, cũng tự xem lại người ta có thèm để mắt đến mình ? Giờ hay rồi, thành công dã tràng, ngay cả tên ngu cũng có, mất công tốn nhiều tiền như vậy để mướn cái nhà này…….”

      Tiếu nương vốn vui, nay bị mắng như vậy, càng bực mình, mạnh miệng “Ầm ĩ cái gì? Phí bao nhiêu bạc cũng chẳng phải của bà! Trong nhà này, ăn mặc uống gì phải từ tiền của ta, còn suốt ngày rống ta! Bà còn dám rống nữa, cẩn thận ta dọn đồ đó!”

      Tiếu quả phụ ngờ nữ nhi mình như vậy, tức đến mức xông tới nắm tóc Tiếu nương, ra sức đập đầu nàng ta lên tường. Tiếu nương sao có thể mặc kệ, trở tay tát Tiếu quả phụ cái mạnh, rồi bắt đầu quyền đấm cước đá như điên. diễn.đ;;àn;lê,quươý,đôn Tiếu quả phụ càng tức, đập mạnh đầu nữ nhi mình vào tường….

      Bình thường Tiếu quả phụ lo việc nấu cơm gánh nước, nên rất khỏe, dưới cơn giận càng chú ý sức. Tiếu nương đập đầu vào tường rồi bị bật ra va vào chiếc bàn gỗ ở bên cạnh, mềm nhũn ngã xuống đất.

      “Tiện nhân này, còn dám giả chết? Mau đứng lên cho lão nương! Bằng đừng trách lão nương vô tình!” Tiếu quả phụ nghĩ nữ nhi giả bộ, vỗ tay cái, nhổ ngụm nước bọt lên người Tiếu nương rồi hừ tiếng ra cửa.

      hồi sau, Tiếu quả phụ nấu cơm xong, hùng hổ bước vào phòng, nhưng chưa tới cửa nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc, lúc này mới phát có điều lạ, ba chân bốn cẳng chạy vào, chỉ thấy đất có vũng máu lớn. Tiếu quả phụ sợ quá suýt ngất , dùng cả hai tay hai chân bò tới trước mặt nữ nhi, đưa tay thăm dò hơi thở của nàng ta…… nhưng Tiếu nương sớm còn thở nữa.

      Tiếu quả phụ sợ tới mức hồn bay phách tán, lăn vòng ra cửa, ngồi đất run rẩy. biết qua bao lâu, cho đến khi Tiếu tiểu đệ về nhà, thấy mẫu thân ngồi đất bèn kinh ngạc hỏi “Nương, sao nương lại ngồi dưới đất, tỷ tỷ đâu?”

      Tiếu quả phụ vẫn nhúc nhích, ngồi đó ngẩn người, Tiếu tiểu đệ thấy lạ, tiến đến gần hỏi lại lần, thấy mẫu thân vẫn lên tiếng, bèn vào nhà tìm đại tỷ chuyện, vừa vào phòng, thấy vũng máu lớn, sợ tới mức trợn mắt thét to tiếng.

      “Câm miệng!” Tiếu quả phụ bịt miệng nhi tử lại, quát “Ngươi muốn cho lão nương chết theo con tiện nhân kia sao?”

      Tiếu tiểu đệ sợ tới mức khóc nấc lên, nhưng bị Tiếu quả phụ bụm miệng nên phát ra tiếng được, chỉ có hai hàng nước mắt chảy ra ào ào.

      “Chúng ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc thôi!” Lúc này Tiếu quả phụ tỉnh táo lại, “Dù sao người xung quanh cũng thân với chúng ta, chờ xác của tiện nhân này bị người phát , chúng ta rất xa rồi!” Nghĩ vậy, Tiếu quả phụ chậm rãi buông bàn tay che miệng nhi tử ra, nhìn Tiếu tiểu đệ chằm chằm, uy hiếp “Ngươi yên lặng chút cho ta, nếu bị người phát tỷ tỷ ngươi chết ở đây, hai chúng ta cũng có đường sống. Nhanh thu dọn đồ đạc, lát chúng ta chạy !”

      “Nhưng…… nhưng….. lúc này cửa thành đóng rồi.” Tiếu tiểu đệ run lẩy bẩy, sợ tới mức giọng cũng run run.

      “Vậy sáng mai !” Tiếu quả phụ nghiến răng , lôi nhi tử ra khỏi phòng, tìm ổ khóa khóa cửa phòng lại, xong uy hiếp nhi tử thêm trận nữa rồi mới thu dọn đồ đạc. Hai người ngủ cả đêm, hôm sau, vừa tờ mờ sáng mỗi người ôm bọc hành lý ra khỏi thành.

      Bởi vì bình thường nhà họ Tiếu hầu như lui tới với hàng xóm, nên mọi nguời cũng phát khác thường, chỉ có Thất thẩm đắc ý có lẽ Tiếu nương bị mình dọa sợ nên dám ra cửa nữa. Cho đến lúc nhà sát vách truyền tới mùi hôi thối kinh khủng, Trác Vân mới nhận ra có gì đó khác thường.

      “Có lẽ có chuột chết trong góc nào đó!” Thất thẩm bịt mũi “Hôi quá!”

      Trác Vân cau mày, nhìn sang nhà sát vách, hỏi bao lâu thẩm thấy người nhà họ Tiếu rồi?”

      Thất thẩm sững sờ, hiểu sao Trác Vân lại hỏi vậy, nghĩ chút mới “Hình như có hơn nửa tháng rồi, sao vậy?”

      Trác Vân trả lời, tìm Hạ Quân Bình, , “Nhà họ Tiếu giống như chợt thấy tăm hơi, phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

      Hạ Quân Bình cười “Có lẽ Tiếu nương nghe đại ca đính hôn, lòng nguội lạnh, nên chạy qua nhà chúng ta nữa. Xem ra, quả nhiên lúc trước là nàng ta tới là vì đại ca!” Hai người chuyện, bỗng nghe ngoài sân có tiếng thét chói tai “Giết người, giết người……”

      Trác Vân và Hạ Quân Bình nhìn nhau, nhanh chóng xông ra ngoài.

      Hàng xóm xung quanh nghe vậy cũng ào ào ra xem. nam tử tuổi trung niên ngồi trước cửa nhà họ Tiếu, miệng kêu to “Giết người, giết người….” Hàng xóm nhận ra đó là chủ cho thuê căn nhà, bèn lại gần xem thử.

      Trác Vân và Hạ Quân Bình cũng tiến lên phía trước, Thất thẩm theo, “Đúng là xảy ra chuyện!” Thất thẩm tới cửa rồi dám vào nữa, ngó dáo dác vào trong. Bởi vì cửa phòng bị che nửa, thấy lắm, nhưng mùi hôi gay mũi cứ bốc lên từng đợt, khiến người ta muốn nôn.

      Trác Vân kéo tay Hạ Quân Bình cho vào, biết chết bao lâu, chúng ta vào cũng chẳng giải quyết được gì, khéo còn mang vạ vào thân. Nhanh báo quan hơn!”

      Hạ Quân Bình hiểu ý, gật đầu cái, rồi chạy ra khỏi ngõ hẻm, chốc lát sau dẫn đội nha dịch trở về.

      mất mấy ngày, tin trong con hẻm ở phố tây có người chết lan khắp thành, ngay cả phủ Thứ Sử cũng nghe thấy. Thứ Sử thiếu gia lo có cớ để tìm Trác Vân, nay nghe vậy, lập tức dẫn mấy thị vệ trong phủ tới, tra án, ra là cứ lởn vởn trước mặt Trác Vân, bóng gió Tiếu nương chết rất kỳ quặc.

      Trác Vân chẳng làm gì sai, nên bị hù dọa, nghe vào tai trái ra tai phải, mặc lung tung.

      “Điều lạ là, bản thiếu gia hỏi vài nhà quanh đây, ai cũng bình thường Tiếu nương rất tự cao tự đại, lui tới với bọn họ, duy chỉ thường tới nhà ngươi. Nhị công tử xem, rốt cuộc là vì sao?” Thứ Sử thiếu gia ràng là nhằm vào Trác Vân, cầm quạt ngồi mãi trong sân chịu .

      Trác Vân cười, thản nhiên đáp “Còn có thể là vì sao? Chẳng phải do thấy nhà ta có mấy thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú? Tiểu nương là vậy đó, thấy nam nhân tuấn tú là nhìn chớp mắt, chắc Đại thiếu gia cũng thường gặp phải chuyện như vậy!”

      Thứ Sử thiếu gia nghe vậy nghẹn lời, ho khan hai tiếng, vẻ mặt đương nhiên, “Tất nhiên!” Vừa vừa ra sức vung cây quạt.

      “Kể từ khi Thất thẩm tới nhà ta, Tiếu nương thường qua nữa. Trong nhà ta toàn đám nam tử, nàng ta là nương trẻ tuổi cứ tới mãi cũng hay. Có điều…..” Trác Vân cố ý dừng lại, tựa như nhớ ra gì đó, liếc nhìn Thứ Sử thiếu gia cái.

      Thứ Sử thiếu gia bị Trác Vân liếc cái, cảm giác cả người mềm nhũn, thầm mắng, nam nhân gì còn đẹp hơn nữ nhân cả ngàn lần, biết xấu hổ! Thứ Sử thiếu gia tức giận rống to “Có việc gì cứ thẳng, ấp a ấp úng làm gì? Tiểu gia kiên nhẫn nhìn ngươi cố làm ra vẻ huyền bí!”

      Trác Vân thản nhiên cười biết giờ vụ án tiến triển đến đâu?”

      Thứ Sử thiếu gia bỗng ủ rũ hẳn. khó khăn lắm mới được lần hăng hái, liều chết đoạt vụ án này, mặt tất nhiên là vì muốn gây khó dễ cho Trác Vân, mặt khác còn muốn mượn vụ này để bộc lộ tài năng, tránh bị phụ thân suốt ngày mắng chỉ biết chơi bời lêu lỏng bằng Lục đại thiếu thông minh hiểu chuyện.

      ra ta có ý này.” Trác Vân nghiêm túc phải ta muốn xấu người chết, nhưng Tiếu nương kia bình thường hành xử đàng hoàng, nếu nhờ có Thất thẩm ở đây, sợ rằng nhà ta có người mắc bẫy của nàng ta từ sớm. E rằng đây phải là lần đầu của bọn họ. Đại thiếu gia cứ chịu khó các thành xung quanh điều tra thử, nhất định có người bị hại báo quan, nhiều vụ họp lại, tự nhiên đầu mối cũng nhiều hơn.”

      Thứ Sử thiếu gia nghe vậy, cảm thấy rất có lý, suy nghĩ chút rồi phân phó thị vệ bên cạnh nhanh điều tra, xong với Trác Vân, “Nếu tra ra, bản thiếu gia nhất định nhớ ơn ngươi. Đúng rồi, sắp tới trong phủ có hội ngắm mai mùa xuân, lúc đó ngươi nhất định phải . Nếu dám , chờ xem bản thiếu gia có vặn gãy cổ của ngươi !”

      Thứ Sử thiếu gia nhìn chằm chằm cần cổ trắng mịn của Trác Vân hồi lâu, nén xuống xúc động muốn vuốt ve nó, hừ tiếng đứng lên, kéo theo đám thị vệ nghênh ngang ra cửa.

      Chờ bọn họ xa, Thất thẩm mới từ trong nhà chạy ra, vừa lau mồ hôi vừa oán trách, “Vị đại thiếu gia này khó hầu hạ, hung dữ quá!”

      Trác Vân phải các thiếu gia nhà quan đều như vậy sao, dù gì chúng ta cũng chẳng làm gì đắc tội bọn họ!”

      Lại qua mấy ngày, quả nhiên nha môn truyền ra tin tức, bắt được hung thủ giết người. diễn.đàln.lê';.qqkhuy,.đ;ôn Mẫu tử nhà họ Tiếu gây án ở nhiều thành quanh đây, lừa được ít tiền bạc, còn làm hại thư sinh trẻ tuổi phải treo cổ tự sát. Mọi người nghe vậy, đều thổn thức thôi.

      Hôn lễ của Trụ Tử tổ chức vào ngày mùng chín tháng chạp, bởi vì thời gian gấp rút, Hạ Quân Bình đặc biệt trả thêm tiền, mời thêm nhiều thợ mộc, nhờ vậy tới nửa tháng sửa xong căn nhà, nhìn khác gì mới, vì kịp đặt làm bàn ghế, bèn mua đồ bán sẵn, đánh bóng cẩn thận trông cũng rất sáng sủa.

      Phu nhân của Tống Duệ Văn phái người tặng ít quà, gồm đồ trang sức và cả tơ lụa vải vóc tràn đầy phòng. Trác Vân và Hạ Quân Bình mệt đứt hơi mới dọn xong.

      Thứ Sử thiếu gia thấy sắp tới hội ngắm hoa bèn phái người đưa thiệp mời tới, muốn mời Trác Vân tham gia.

      “Từ chối !” Hạ Quân Bình tức giận “Tên kia tốt lành gì đâu! Nàng nhất định chẳng có chuyện tốt gì! phải Vân Mộng nương nhắc nàng, Vãn Bích liên kết với người của phủ Thứ Sử muốn hại nàng sao, mười phần chính là !”

      Mặc dù Trác Vân hiểu tại sao Hạ Quân Bình lại bỗng nhiên nổi giận, nhưng thể phân tích cũng có lý, bèn tiện tay ném thiệp mời , lắc đầu !”

      Hạ Quân Bình nghe vậy mới vui vẻ lại.
      Last edited by a moderator: 11/5/16

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 54


      Hôn lễ của Trụ Tử cực kỳ náo nhiệt, hàng xóm láng giềng ào ào tới cửa chúc mừng. Tống Duệ Văn dẫn của phu nhân của mình tới. Cả Lưu nhị thiếu cũng cho người mang quà đến.

      Tuy là hôn lễ của Trụ Tử, nhưng bận trước bận sau vẫn là bọn Hạ Quân Bình và Tiểu Sơn, thậm chí Tiểu Kiều còn kiếm từ đâu đó bộ Xuân Cung Đồ lén đưa cho Trụ Tử, Trác Vân chỉ đành xem như mình thấy.

      Triệu nương mặc dù phụ mẫu đều mất, nhưng vẫn còn mấy người thân thích. Bọn họ nghe nàng tìm được phu gia tốt, ráng cho thêm chút đồ cưới, cộng thêm mười hai gánh sính lễ nhà họ Phương đưa qua, xem như rất có thể diện.

      Bởi vì trong nhà có người lớn, Trác Vân suy nghĩ lại, quyết định đón lão thái thái vào thành. Dù gì lão thái thái vẫn là tổ mẫu của hai người, vào ngày Trụ Tử thành thân vẫn xuất , truyền ra ngoài cũng ảnh hưởng tới thanh danh của Trụ Tử. Lão thái thái nghe Trụ Tử thành thân, bỗng hào phóng được lần, lấy tiền riêng đặt làm cái vòng vàng, bảo là lễ ra mắt cho tức phụ của tôn nhi. Vòng tay còn chưa cho, lão thái thái bắt đầu vòng vo muốn dọn tới nhà mới của Trụ Tử ở, bị Trác Vân liếc cái, dám lằng nhằng nữa.

      Sáng tinh mơ hôm sau, Trụ Tử dẫn tân nương tới thỉnh an lão thái thái, chưa vào cửa bị Trác Vân kéo sang bên. di;kễn.đ;;àn.lêqu;kys.đô;n Triệu nương thấy Trác Vân hơi mất tự nhiên, cúi đầu chào tiếng “Tiểu thúc”. Trụ Tử sững sờ, nhếch miệng cười “Ta quên với nàng, Nhị nha là muội muội của ta!”

      Triệu nương sững sờ người lúc rồi nhìn Trác Vân với ánh mắt khâm phục, “Nhị muội quả là thua gì nam tử hán!” Trước khi thành thân, Triệu nương nghe ít chuyện về Trác Vân, biết nhà họ Phương cơ hồ là nhờ Trác Vân chống đỡ, nguyên bản có kính nể, nay biết nàng là nữ nhi, càng kính nể hơn nữa.

      “Tổ mẫu nhà chúng ta khác hẳn nhà người khác, về sau đại ca với đại tẩu. Lát nữa, nếu tổ mẫu muốn vào thành ở với hai người, hai người nhất định được đồng ý! Nếu tổ mẫu vào thành, chắc chắn mọi người cón ngày nào sống yên ổn đâu!”

      Trụ Tử gật đầu liên tục “Muội yên tâm! Đại ca biết!” Dứt lời, Trụ Tử kéo ống tay áo Triệu nương. Triệu nương tuy hiểu vì sao hai huynh muội Trụ Tử cứ nhất định phải để tổ mẫu sống ở nông thôn, nhưng nàng biết hai người là người tốt, nếu vậy, nhất định là có lý do chính đáng, bèn gật đầu đồng ý.

      Phu thê Trụ Tử vào phòng, chào lão thái thái theo lễ, lại chuyện hồi, quả nhiên, lão thái thái mở miệng, nước mắt nước mũi tèm lem oán trách cuộc sống ở thôn quê khó khăn, vừa vừa quan sát sắc mặt của tân nương tử. Ai ngờ Triệu nương cứ thản nhiên như nghe thấy, yên lặng đứng sau lưng Trụ Tử lời nào.

      Lão thái thái ảo nảo, muốn mở miệng thẳng, ai ngờ Trác Vân đột nhiên ho khan tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt lão thái thái, khiến lão thái thái giật mình cái, dám mở miệng nữa, lòng thầm mắng Trác Vân thậm tệ, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên như , uống mấy ngụm trà xong, lập tức phất tay đuổi Trụ Tử và Triệu nương ra ngoài, cũng cho lễ ra mắt gì hết.

      Trác Vân cũng có tâm tình đôi co với lão thái thái keo kiệt này, theo Trụ Tử và Triệu nương ra cửa, rồi kêu mọi người ra chào tẩu tử. Triệu nương sớm chuẩn bị rất nhiều túi tiền, tặng cho mỗi người cái. Trác Vân cũng được đôi giày vải và túi tiền thêu trúc xanh.

      “Lúc trước biết a Vân là nữ nhi, cho nên…..” Triệu nương chuẩn bị toàn giày nam, lại biết số đo của Trác Vân, chỉ ước lượng, nên đôi giày này lớn hơn chân Trác Vân khá nhiều. Trác Vân lại cười sao, mang trong nhà cũng được, rất thoải mái!”

      Mấy hôm trước Hạ Quân Bình bận rộn suốt, nay khó khăn lắm mới trộm làm biếng được ngày ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động bên ngoài, bèn nhanh chóng rời giường, ăn mặc gọn gàng bước ra cửa. Hạ Quân Bình vừa ra sân thấy Trác Vân ngồi trong sân với Trụ Tử về chiếc vòng tay bằng vàng lão thái thái đặt làm, “….. mấy hôm trước muội còn thắc mắc sao lão thái thái bỗng hào phóng như vậy, chịu đưa vòng vàng cho tẩu tử, quả nhiên là vì chuyện này!”

      Hạ Quân Bình cười chào phu thê Trụ Tử xong, rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trác Vân, cầm ly trà trước mặt nàng uống cạn hơi, sau đó rót lại cho nàng ly khác , phụ họa “Tính lão thái thái thế nào, phải mọi người đều rất rồi sao, làm gì có chuyện tốt như vậy!”

      Triệu nương khẽ rũ mắt xuống nhìn Hạ Quân Bình, Hạ Quân Bình thản nhiên cười đáp lại. Trác Vân vẫn còn mải lo oán trách với Trụ Tử, hề hay biết chỉ trong chớp mắt, Hạ Quân Bình thành công gieo vào đầu tẩu tử ý nghĩ: hai người là đôi.

      Oán trách xong, Trác Vân lại nhớ ra Triệu tiểu đệ ở nhà họ Triệu mình, bèn kêu Trụ Tử nhanh đón người. Triệu nương vốn lo lắng cho đệ đệ của mình, nghe Trác Vân vậy càng cảm kích Trác Vân nhiều hơn.

      Đến trưa, Trụ Tử và Triệu nương dẫn Triệu tiểu đệ về nhà. Triệu tiểu đệ mắt to da trắng, thông minh lanh lợi, vừa vào cửa chào “Ca ca, tỷ tỷ” ngọt xớt, làm mọi người vừa nhìn thích.

      Bởi vì hứa cho Triệu tiểu đệ học, nên sáng sớm hôm sau, Trác Vân và Hạ Quân Bình vội đến mấy chỗ dạy học gần đó hỏi xem, cuối cùng chọn Văn tú tài cách nhà xa. Văn tú tài rất giỏi, nhưng tính tình kỳ lạ, cực ít thu học trò. Hạ Quân Bình chuẩn bị lễ, tự mình tới cửa tặng sách, hôm sau mới dẫn Triệu tiểu đệ qua.

      Lo xong mấy chuyện bên này, Hạ Quân Bình thấy cũng cần thiết ở Ích Châu nữa, bèn mở miệng muốn về Nghi Đô. Tiểu Sơn và Tiểu Kiều nghe vậy, lập tức chủ động xin theo.

      Diệp Tử và A Đông biết, sụt sùi “Chúng ta ở Ích Châu chẳng phải rất tốt? Mắc gì phải Nghi Đô? Hai ca tới đó có thể làm được gì? Thạch Đầu ca phải đánh trận, chẳng lẽ hai ca cũng theo ra chiến trường? chiến trường đao thương có mắt, lỡ bị đâm đao, ngộ nhỡ hai ca có việc gì, hu hu……” tới đây, Diệp Tử và A Đông nhịn nổi, ôm nhau khóc rống lên.

      Tiểu Kiều kiên quyết “Đại trượng phu chí ở bốn phương, sao có thể chỉ lo an nhàn hưởng lạc? Nay thời thế loạn lạc, tuy Ích Châu tạm thời xem như yên bình, nhưng chắc có ngày bị chiến tranh lan tới, nếu tất cả chúng ta đều rụt đầu trong nhà, sau này xảy ra chuyện, còn ai có thể chống đỡ? Có công danh lợi lộc nào cần trả giá bằng nguy hiểm? Khó khăn lắm mới được Thạch Đầu ca dẫn ra ngoài xông xáo, tất nhiên phải biết nắm lấy cơ hội chứ!”

      Tiểu Sơn cũng phụ họa “Ý hai ta quyết, Diệp Tử và A Đông cần khuyên nữa!”

      Hạ Quân Bình thấy hai người đều có thái độ kiên quyết, rất hài lòng, bí mật kéo hai người vào phòng hỏi lại “Hai ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ, dù theo ta cũng chưa chắc có tương lai sáng lạng. Chiến trường chém giết vô tình, dễ dàng như hai ngươi nghĩ đâu!”

      Tiểu Kiều trịnh trọng gật đầu, “Thạch Đầu ca yên tâm, bọn đệ hiểu.”

      Vì vậy, cuộc hành trình vốn dự định chỉ có hai người, nay biến thành bốn người, khiến Hạ Quân Bình vừa vui lại vừa buồn.

      Buổi chiều, Hạ Quân Bình tìm Trác Vân, cau mày hỏi “Tiểu Sơn và Tiểu Kiều đều bắt đầu thu dọn đồ đạc, sao nàng vẫn có chút hành động gì vậy?”

      Trác Vân sững sờ hỏi lại “Ta thu dọn đồ đạc làm gì?”

      phải nàng Nghi Đô với ta sao?”

      Trác Vân trợn tròn mắt nhìn Hạ Quân Bình “Ngươi bậy gì đó! yên lành ta theo ngươi Nghi Đô làm gì? Ta còn chờ đại ca sinh cho ta đứa cháu đây!”

      Hạ Quân Bình tức điên, “Nàng gần mười sáu, Nghi Đô với ta, chẳng lẽ định ở nhà chờ gả cho người khác sao?”

      “Đúng vậy!” biết Tiểu Kiều núp sau cánh cửa từ lúc nào, giờ lộ đầu ra, lấy hết can đảm giúp cho Hạ Quân Bình, “Sư phụ mau đồng ý !”

      Tiểu Sơn cũng phụ họa “Sư phụ đừng làm mình làm mẩy nữa, hai người bên nhau lâu như vậy, cũng nên gặp bà bà rồi!”

      “Đúng vậy, ngay cả ly cũng uống chung cái nữa là! Mọi người đều thấy hết!”

      Trác Vân thấy mấy người này ‘kẻ xướng người họa’ giận tới mức muốn túm lại đánh trận, nhưng lại thể xách từng người đánh , bèn đuổi cả ba ra ngoài, đóng sập cửa lại, ngay cả cơm tối cũng ra ăn.

      ra Trác Vân cũng rất khinh thường tính tình kỳ cục của mình, nhưng giờ nàng nghĩ ra được cách nào cả. Hạ Quân Bình cứ ép sát từng bước, khiến nàng có đường chạy. diễvcn.đà;gn.lê.quý.đô'ln. Nàng thích loại cảm giác này. Nàng quen với việc mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình, có thói quen dựa dẫm vào người khác, nay từ từ rơi vào ‘bẫy rập’ của Hạ Quân Bình, khiến nàng khó mà chấp nhận được.

      Đến tối, Hạ Quân Bình đứng ngoài cửa gọi cả ngày Trác Vân cũng thèm để ý.

      Trác Vân mơ màng buồn ngủ bỗng nghe trong sân có tiếng ồn, vểnh tai nghe hình như có tiếng quát của Thứ Sử thiếu gia.

      “….. Cái gì?” Thứ Sử thiếu gia tức giận rống to “Bản thiếu gia đưa thiệp mời còn dám đến, có phải để bản thiếu gia vào mắt hay ? Phương Trác Vân, Phương Trác Vân….. nếu ngươi ra, coi chừng ta đập nát nhà ngươi đó!”

      Hạ Quân Bình lạnh lùng nhìn Thứ Sử thiếu gia, cười nhạt “Nếu ngại, Đại thiếu gia có thể thử!” hơi hếch mày lên, đôi mắt trầm như lộ ra khí lạnh, khiến Thứ Sử thiếu gia thấy run cả người.

      Trác Vân vội vàng rời giường, vuốt vuốt lại mái tóc rối, đẩy cửa ra, với Thứ Sử thiếu gia, “Vội cái gì, ta cũng chưa !”

      Vẻ trầm mặt Hạ Quân Bình đột nhiên biến mất, thay bằng nụ cười ôn hòa, “Thứ Sử thiếu gia xin chờ chút, để hai ta thay y phục!” Dứt lời, quay đầu túm Trác Vân vào phòng lại.

      Thứ Sử thiếu gia tự lẩm bẩm, “Tiểu gia có mời ngươi đâu!”

      Hạ Quân Bình kéo Trác Vân vào phòng, nén giận, vươn tay muốn giúp nàng sửa sang lại quần áo.

      Trác Vân bỗng lui về sau bước, khiến tay Hạ Quân Bình lúng túng dừng giữa trung.

      Trác Vân liếc Hạ Quân Bình cái, giọng “Muốn gì cứ , đừng động tay động chân!”

      Vẻ mặt Hạ Quân Bình như chịu phải đả kích rất lớn, giọng “Ngươi à? Tên này ràng phải người tốt lành gì!”

      “Ta xem thử rốt cuộc muốn giở trò gì?” Trác Vân “Nếu ta , ngươi cảm thấy dừng tay?” Xưa nay dân đấu nổi quan, nếu Thứ Sử thiếu gia cố tình dây dưa nàng, nàng , càng chịu dừng. Bọn họ có thể ra ngoài lánh khoảng thời gian, nhưng Trụ Tử và bọn A Đông vẫn phải tiếp tục ở đây.

      Hạ Quân Bình cũng biết nàng có lý, bất đắc dĩ thở dài “Hôm nay để ta với nàng, có hai người giúp đỡ lẫn nhau, dù gì cũng tốt hơn nàng mình. Sáng mai ta với biểu ca, để biểu ca để ý bên này chút, tránh tên này lại tới gây chuyện!”

      Trác Vân cúi đầu lên tiếng, qua hồi lâu mới “Ừ!”, rồi ngẩng đầu lên mắng “Ta muốn thay y phục, ngươi còn mau cút ra ngoài?!”
      Last edited by a moderator: 10/5/16
      SiAm, Phong Vũ YênTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :