1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 35

      Chương 35: Khởi đầu mới

      Edit: Thanh Thạch

      Đầu tháng mười, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên, dưới ánh mắt lưu luyến của ba mẹ ông bà và những lời dặn dò liên miên, rốt cuộc rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn với biết bao kỉ niệm. Bước lên chuyến tàu tới thành phố H, hai mắt hồng hồng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngừng vẫy tay với mọi người, Vương Đại Hổ hít hít mũi, trong lòng thấy rất khó chịu.

      Lý Thanh Nhiên nắm tay chặt, trong mắt đều là áy náy.

      Vương Đại Hổ xoa đầu cậu, khẽ cười.

      Tàu hoả bắt đầu lăn bánh, mang theo hai thiếu niên hơn mười tuổi, mở ra chương mới của cuộc đời.

      .

      Nửa đêm hôm đó bọn họ mới đến nơi, Long Nhất Minh tự mình đến đón.

      Vương Đại Hổ lúc này sớm còn bộ dạng “u buồn” lúc đầu, cả người tràn trề cảm giác như chim sổ lồng.

      “Cha nuôi, chú con đâu?” Ngồi chiếc ô tô sang trọng, Vương Đại Hổ cười hì hì.

      Long Nhất Minh nhìn trìu mến, trả lời: “A Tổ bảo muốn làm tiệc đón gió cho hai đứa nên ở nhà chuẩn bị đồ ăn.”

      “Hả? Chú ấy tự làm á?” Vương Đại Hổ vừa nghe thấy thế lập tức nhăn mặt, lầu bầu: “Đồ chú ấy làm ai dám ăn chứ!”

      Cho đến bây giờ Vương Đại Hổ vẫn nhớ ràng, lần duy nhất trong kiếp trước ăn đồ mà Chihuahua tự làm là món trứng sốt cà chua, cái loại cảm giác hận thể mất luôn vị giác là thứ mà người thường thể hình dung.

      Hiển nhiên, Long Nhất Minh khẳng định phải “người thường”, nhìn cái nụ cười trăm năm khó gặp mặt y là hiểu.

      .

      “Nhiên Nhiên, chào mừng cháu tới!” Vừa mở cửa liền thấy Chihuahua đeo chiếc tạp dề màu hồng lon ton chạy tới.

      Đối với khuôn mặt tươi cười chẳng khác cún con của chú, trong mắt Lý Thanh Nhiên xẹt qua tia ấm áp, kêu tiếng: “Chú!”

      Cũng quan tâm ngoài cửa còn hai người nữa đứng, Vương Diệu Tổ cao hứng lôi kéo cậu vào nhà.

      Vương Đại Hổ ăn dấm hừ tiếng.

      Kĩ thuật nấu nướng của Chihuahua quả nhiên tương phản trời vực với nhiệt tình của chú ấy, vẫn là Vương Đại Hổ xắn tay áo vào cấp cứu mới để mọi người bị đói bụng. Cơm nước xong, hai người tham quan nơi này. Căn biệt thự xa hoa hai tầng trang hoàng theo phong cách phương Tây kinh điển, hoành tráng, lộng lẫy nhưng mất ấm áp. Nhìn thấy chiếc kệ đá trong toilet là cốc tình nhân, bàn chải tình nhân, khăn mặt tình nhân, Vương Đại Hổ nghĩ cuộc sống của Chihuahua và Sói đuôi xù hẳn là rất “hài hoà”.

      đêm yên bình.

      .

      Ngày hôm sau, trời nắng đẹp.

      Nhân dịp tại là kỳ nghỉ quốc khánh, Long Nhất Minh và Vương Diệu Tổ mang bọn họ chơi khắp thành phố H. Vườn bách thú, công viên rừng[1], viện bảo tàng vùng cực[2], hội chợ, tháp Hắc Long Giang[3],…. chỗ nào cũng lưu lại dấu chân bọn họ. Mà nhờ mấy ngày này, Vương Đại Hổ bị cháy cả tầng da, buối tối kêu đau ai ái.

      Nhưng mà —-

      Nhìn khuôn mặt Lý Thanh Nhiên rốt cuộc lộ ra chút vui vẻ, cảm thấy cái gì cũng đáng giá.

      .

      Trường trung học trọng điểm của thành phố H bao gồm cả trung học cơ sở và trung học phổ thông.

      Tuy bề dày lịch sử lâu nhưng bởi vì có tiền nên điều kiện trường học vô cùng tốt. chỉ có cơ sở vật chất tiên tiến mà còn rất chú ý khai thác học sinh có tài năng, là trường khá cởi mở.

      Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên được xếp lớp rất thuận lợi.

      Bọn họ học năm nhất ban tám, chủ nhiệm lớp rất “trùng hợp” chính là Chihuahua.

      Đối với xuất của hai người, cả lớp, đặc biệt là các bạn nữ hẹn mà cùng hoan hô.

      Vương Đại Hổ đẹp trai sáng sủa.

      Lý Thanh Nhiên giỏi giang lạnh lùng.

      Tuy chỉ là thiếu niên mới lớn nhưng có thể tưởng tượng được qua vài năm, hai người này nhất định trở thành đệ nhất “mỹ nam”. Con ai cũng cái đẹp, đối với bọn họ, các vị nương rất hoan nghênh.

      Chỉ nhìn là thấy đẹp mắt rồi!

      Nhập học, hoàn thành các thủ tục, hai người liền xem ký túc xá. Tuy Chihuahua liên tục bọn họ có thể ở nhà chú ấy nhưng Vương Đại Hổ định mỗi ngày làm bóng đèn, loại chuyện có mắt này, ngốc. Chỗ của bọn họ là phòng hai người, bên trong có chiếc giường tầng, bàn học, giá sách đơn giản, wc ở hành lang, tóm lại là khá tốt.

      Cứ thế, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên lần nữa bắt đầu cuộc sống học sinh trung học.

      Lúc này, bọn họ dung nhập rất tốt.

      Đặc biệt là Vương Đại Hổ, trong thời gian ngắn nhờ có mị lực “nam tử hán” cùng với thần kinh vận động xuất sắc, trở thành nhân vật nổi tiếng của lớp, hầu như lũ con trai đều thành “đàn em” của . Còn Lý Thanh Nhiên tập trung hết tinh thần ở sách vở, lúc nào cũng như lên dây cót cố gắng hấp thu đủ các lại tri thức.

      Vì thế, theo lẽ thường, cậu rất được các giáo viên ưa thích.

      Giữa những tiết tấu rộn ràng như vậy, thời gian lặng yên tiến về phía trước.

      Nháy mắt qua hai năm.

      .

      Hôm ấy, Vương Đại Hổ ngồi giữa đống “đàn em”, khoe khoang loạn xạ, lớp trưởng Kiều Thi Vũ tới.

      “Vương Đại Hổ, đại hội thể thao lần này hạng mục chạy 1600m còn chưa có ai đăng ký, hay là cậu —-” đến đây, bé mở to hai mắt long lanh rụt rè nhìn qua, bộ đáng thương.

      “Được rồi! Cậu ghi tên tớ vào !” Vương Đại Hổ trả lời cực kỳ thoải mái.

      Khuôn mặt trắng nõn của Kiều Thi Vũ lập tức đỏ ửng, vui vẻ : “Đại Hổ, cảm ơn cậu!”

      có gì! Vì tập thể, tớ cho dù phải qua núi đao biển lửa cũng chối từ!” Vương Đại Hổ ngẩng đầu, tay nắm chặt, mặt tràn đầy biểu tình “luôn luôn sẵn sàng hiến thân vì cách mạng” làm cả lớp bốn phía cười vang.

      Cứ thế, đại hội thể dục thể thao “Lá cờ sân vận động phấp phới bay, nhóm vận động viên thực tự hào” của trường trung học trọng điểm thành phố H bắt đầu.

      Các lớp chia thành hàng chỉnh tề ngồi ghế khán giả.

      Bởi vì nhà trường muốn từng lớp đều phải có băng rôn khẩu hiệu, nên là các loại “Giao lưu là chính, thi đấu là phụ”, “Hăng hái giao tranh, dũng cảm tiến tới”, “Rèn luyện vóc dáng, thể chất và tinh thần” đỏ rực mảng.

      Trong đó có cái đặc biệt khiến người ta chú ý, ai thấy cũng thể cười ra tiếng.

      “Tay đánh mãnh hổ, chân đạp giao long, năm ba ban tám ngoạ hổ tàng long!”

      “Kiêu ngạo” như vậy, khỏi phải chắc chắn là từ cái đầu của Vương Đại Hổ người toàn cơ bắp mà ra (theo lời Lý Thanh Nhiên).

      Tiếng kèn tiếng trống vang trời hết đợt này đến đợt khác, đối với học sinh mà , đại hội thể thao giống như lễ hội vậy, có thể tận tình phát tiết và hưởng thụ.

      Dưới ánh mặt trời oi bức, cuộc chung kết chạy cự li ngắn 400m sắp bắt đầu.

      Vương Đại Hổ đứng ở vạch xuất phát, mặc chiếc áo may ô thể thao màu vàng, quần soóc ngắn tới đùi, giầy đinh trắng, đầu còn đặc biệt “điệu”, buộc thêm dải ruy băng đen.

      Khi tiếng súng vang lên, giống như con hổ dũng mãnh chờ đợi hồi lâu, nháy mắt vọt chạy.

      Loại vẻ đẹp từ cực tĩnh đến cực động này hấp dẫn vô số người.

      thể nghi ngờ, Vương Đại Hổ chiếm được quán quân.

      Ra khỏi đường băng, nhận được tiếng vỗ tay vang trời, các nữ sinh trong lớp tranh nhau đưa khăn đưa nước cho …. thực khiến được hưởng thụ đãi ngộ của “minh tinh” phen.

      Lý Thanh Nhiên đứng ở xa nhìn được vô số bạn nữ vây quanh, vẻ mặt ngu ngốc dương dương tự đắc, cậu đẩy gọng kính mũi, thu hồi bước chân vừa muốn sang bên kia, quay người về lớp.

      Có câu tục ngữ rất hay, gió lớn dễ đổi chiều, người vênh dễ vấp ngã. Buổi chiều khi thi chạy 1600m, Vương Đại Hổ bị đối thủ phía sau phạm quy, ngã mạnh xuống đất, đầu gối chảy máu ào ào. Chihuahua lập tức gọi người đỡ đến phòng y tế. Khập khà khập khiễng bước , nhe răng nhếch miệng nhìn quanh, ai u…. Nhiên Nhiên nhà mình chạy đâu rồi? là, chồng bị thương như vậy cũng biết chạy đến an ủi.

      Trong phòng y tế, bác sĩ xử lý vết thương cho Vương Đại Hổ xong bảo nằm ở đây nghỉ ngơi.

      Vương Đại Hổ cũng mệt, liền nhắm mắt lại ngủ khò khò.

      Ngủ giấc thẳng đến hoàng hôn.

      Khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, rất ngoài ý muốn mà thấy lớp trưởng Kiều Thi Vũ.

      bé dường như nghĩ tới đột nhiên tỉnh lại, khuôn mặt oanh phát đỏ bừng, cực kỳ bối rối đứng đó.

      Vương Đại Hổ sửng sốt, lập tức cười hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

      Kiều Thi Vũ ấp úng : “Thầy Vương bảo tớ lại đây xem cậu thế nào.”

      “À! Rất tốt, có việc gì!” Vương Đại Hổ vặn vặn eo: “Đúng rồi! Bên ngoài kết thúc rồi à, nghe thấy tiếng loa nữa.”

      Kiều Thi Vũ mặt đỏ gật gật đầu.

      Vương Đại Hổ muốn tìm Lý Thanh Nhiên cùng về nhà.

      đứng dậy, ai ngờ đầu gối đau nhói, cả người đổ xuống, may mà Kiều Thi Vũ đỡ nên mới ngã.

      Bộ ngực mềm mại của bé dựa sát vào cánh tay , hương thơm ngọt ngào tràn ngập sức sống nháy mắt ập vào mũi .

      Vương Đại Hổ co rút khoé miệng, thầm kêu: Hỏng.

      vội vàng rút tay về, gãi tóc giả ngu câu cảm ơn.

      Vừa nhấc chân muốn ra ngoài, Kiều Thi Vũ đứng phía sau thấy muốn , cũng biết đâu ra dũng khí, đột nhiên hô: “Chờ !”

      Vương Đại Hổ ngửa mặt lên trời trợn trắng mắt nghĩ, hôm nay đây đành phải đánh vỡ trái tim thiếu nữ rồi!

      Đúng lúc này, nghe thấy có tiếng bước chân lại đây.

      “Kiều Thi Vũ, có chuyện gì sao?”

      bé cúi đầu, mặt đỏ như máu, nhưng mà ái mộ mộng mơ tuổi thanh xuân luôn khiến các thiếu nữ tràn ngập dũng khí.

      “Đại, Đại Hổ, tớ thích cậu!” to.

      [1] Các khu rừng tại Hắc Long Giang có phong cảnh đẹp, yên tĩnh và khí trong lành. Công viên rừng Ngũ Doanh, công viên rừng Thủy Khê cùng nhiều công viên rừng khác phát triển các loại hình du lịch như leo núi, tản bộ, tắm rừng, thuyền hay bè mảng các sông suối hay hồ nước trong rừng.

      [​IMG]

      [2] Viện bảo tàng vùng cực (gồm cả cực bắc và cực nam) rộng 1,6 vạn m2, lấy chủ đề chính là “Sức sống Bắc cực”, xây dựng các khu “Đảo Cánh cụt Nam cực”, “vườn Bắc cực”, “Vương quốc sư tử biển vui vẻ”, “Cá voi bay”… Đây là nơi duy nhất ở Cáp Nhĩ Tân có chương trình cá heo trắng biểu diễn dưới nước. chỉ là viện bảo tàng, nó còn là nơi nghiên cứu sinh học chuyên nghiệp, thực thành công ca ấp nở nhân tạo đối với loài cánh cụt Nam cực.

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      [3] Tháp Hắc Long Giang còn được gọi là Tháp Rồng, là tháp lưới cao 336m được sử dụng cho truyền hình và quan sát. Ngoài ra còn có nhà hàng buffet.

      [​IMG]
      honglak thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 36

      Chương 36: Hiểu lầm

      Edit: Thanh Thạch

      xin lỗi.” Vương Đại Hổ trầm mặc : “Tớ thể nhận tâm ý của cậu.”

      “Tại, tại sao?” Kiều Thi Vũ vừa nghe cự tuyệt, hai mắt lập tức ngập nước.

      Gần hai năm thầm mến, vất vả lắm mới lấy được dũng khí để tỏ tình, bé lúc này hẳn là buồn muốn chết.

      “Rất đơn giản, bởi vì tớ thích người khác rồi!!”

      Kiều Thi Vũ mạnh ngẩng đầu, hoảng hốt hỏi: “Là ai vậy?”

      Khoé mắt Vương Đại Hổ quét qua đôi giầy thể thao trắng ngoài cửa, thâm tình chân thành với bé: “Người ấy là ai quan trọng, quan trọng là tớ thích người ấy, tớ người ấy, rất rất thương người ấy. Trong lòng tớ, người ấy chính là báu vật đẹp nhất thế gian, là đoá hoa cao lãnh vách núi khó với tới, là ánh mặt trời mãi chiếu rọi cuộc đời tớ!”

      “Hu hu hu……” Kiều Thi Vũ chỉ thiếu điều tưởng tượng Vương Đại Hổ thành dạng “Ôi! Juliet, nàng vì sao lại là Juliet!”, —- bị cảm động!!!

      Bạn Đại Hổ , si tình a!

      “Vậy, vậy hai người là đôi sao?” bé chảy nước mắt ào ào hỏi.

      Vương Đại Hổ khổ sở lắc đầu.

      “Tớ còn chưa chính thức tỏ tình với người ấy, nhưng mà —- chỉ cần có thể đứng từ xa nhìn người ấy, bảo vệ người ấy, cho dù người ấy biết phần tâm ý này cũng sao cả!!”

      Lúc này Kiều Thi Vũ hoàn toàn đắm chìm trong tình trạng bị “tẩy não” bởi phim Đài Loan tám giờ, quên luôn cả nỗi buồn khi bị người mình thầm mến cự tuyệt, chỉ cảm thấy Vương Đại Hổ rất thâm tình…. cũng rất đáng thương!

      “Đại, Đại Hổ…. chỉ cần cậu kiên trì, tớ tin ngày nào đó bạn nữ kia nhất định biết được tâm ý của cậu!”

      “Ừ! Bạn Kiều, cảm ơn cổ vũ của cậu. Tớ tiếp tục cố gắng!”

      “Cố lên!”

      Vương Đại Hổ nhìn bé mặt đầy nước ra, ngầm lau mồ hôi trán.

      Đứa này hổ là thiên nhiên ngốc, hai câu đơn giản như vậy mà cũng lừa được.

      Thè lưỡi, rón rén về phía cửa, duỗi tay ra, kéo mạnh phát, người vốn trốn sau cửa lập tức ngã vào lòng .

      “Ha, bắt được rồi! , em ở đây nghe lén cái gì?”

      Vương Đại Hổ ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, giọng thầm bên vành tai trắng mịn.

      mặt Lý Thanh Nhiên chợt loé tia được tự nhiên, đấu tranh hai hồi muốn ra khỏi lòng , nhưng người nào đó ôm được còn lâu mới buông, bất đắc dĩ đành phải : “Mau bỏ em ra!”

      buông, buông, chết cũng buông!” Vương Đại Hổ chơi xấu lắc lư cơ thể rắn chắc: “Chân bị thương rồi, thế mà em thèm đến thăm.”

      Lý Thanh Nhiên vừa nghe liền sốt ruột cúi xuống xem: “ sao chứ?”

      Thấy đầu gối bọc đến ba tầng băng vải khỏi trách cứ: “Sao lại cẩn thận như thế!”

      Vương Đại Hổ cười cười, liếc mắt nhìn thấy cậu đeo cặp liền biết người này khẳng định lại chạy đọc sách! là! Ngay cả ngày hội thể thao cũng muốn đọc sách sao!

      chút cũng giống thiếu niên.

      Lý Thanh Nhiên cũng xách cặp của Vương Đại Hổ lại đây nên hai người từ phòng y tế về thẳng ký túc xá. Nhìn người “tốt tính” đỡ mình khập khiễng , Vương Đại Hổ lại nảy ra ý xấu.

      “Khụ khụ khụ khụ… Vừa rồi hoa khôi của lớp Kiều Thi Vũ tỏ tình với đấy!”

      Lý Thanh Nhiên thản nhiên trả lời: “Em nghe thấy rồi!”

      “Em nghĩ gì sao?”

      “Em phải nghĩ gì à?”

      Vương Đại Hổ: “……..”

      Ai u, tôi chỉ biết cái chuyện ăn dấm chua có khả năng phát sinh người con mèo lạnh lùng ương bướng kia.

      Ai thán hai giây, lại đảo mắt.

      Nịnh nọt : “Nhiên Nhiên, cuối tuần này em rảnh ? Hai ta …..”

      “Em cuối tuần phải giúp người khác học bù.” đợi xong, Lý Thanh Nhiên liền ngắt lời.

      Vương Đại Hổ vừa nghe, hai tai lập tức cụp xuống, đáng thương : “Nhưng cuối tuần này phải ngày bình thường mà! Cho dù em muốn giúp người khác học bù, buổi sáng là đủ rồi, thời gian còn lại với ! Chúng ta lâu lắm ra ngoài chơi rồi!”

      Lý Thanh Nhiên nghe xong lại mặt đổi sắc trả lời: “Buổi chiều em phải phát tờ rơi, muộn mới xong.”

      Vương Đại Hổ bĩu môi, biểu tình mặt muốn bao nhiêu ai oán có bấy nhiêu ai oán: “Nhiên Nhiên, dạo này em đối xử với rất lãnh đạm!”

      Lý Thanh Nhiên thản nhiên nhìn cái, đôi môi hồng nhạt khẽ mím, gì.

      Vì thế, lão hổ ngốc càng thêm “đau buồn”.

      .

      Vương Đại Hổ bị trận “Này em chạy chậm thôi, cẩn thận gai hoa hồng phía trước…..” đánh thức. lười biếng thò bàn tay từ ổ chăn ra, tâm tình rất tốt hỏi: “Ai đấy?” Cũng biết đối phương cái gì, chỉ thấy bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Cái gì, chị tới thành phố H?”

      Ngoài nhà ga, Vương Đại Hổ đầy mặt cầu xin nhìn thiếu nữ tóc dài, đau đầu : “Sao chị lại tới đây?”

      “Đáng ghét, làm như muốn nhìn thấy chị vậy, thế nào chị cũng là chị họ của mày, hiểu !” Thiếu nữ tóc dài bĩu môi lầu bầu .

      “Vâng, vâng, vâng.” Vương Đại Hổ giơ tay đầu hàng: “ , chị đột nhiên đến đây là có chuyện gì? Trăm ngàn lần đừng là tới thăm em!”

      Thiếu nữ tóc dài cũng chính là chị họ của Vương Đại Hổ – Tần Lam cười tủm tỉm: “Kỳ , chị có chuyện ơi là muốn nhờ em giúp.”

      “Chuyện gì?” Vương Đại Hổ đầy mặt cảnh giác hỏi.

      Dường như là vì con giun xéo lắm cũng quằn, hoàn toàn ngược lại với bà mẹ giáo điều vô cùng nề nếp, Tần Lam càng lớn càng tinh quái, càng lớn càng ranh mãnh, thường xuyên khiến người xung quanh phải đau đầu.

      “Nào nào nào, đừng có gấp nha! Hai ta tìm chỗ rồi chị từ từ kể cho.” Coi trời bằng vung, Tần Lam ôm cánh tay Vương Đại Hổ, cười hì hì thẳng đến quán Pizza Hut gần đó. Bất đắc dĩ thở dài, Vương Đại Hổ ngửa đầu nhìn mặt trời to đùng bên , càng thấy “hôm nay” mình đúng là quá bi đát.

      .

      Trong lúc Vương Đại Hổ bị chị họ tra tấn Lý Thanh Nhiên dạy thêm xong. Ra khỏi nhà học sinh, cậu nâng cổ tay nhìn thời gian, là mười giờ sáng. Suy nghĩ chút, cậu về phía đông thành phố.

      Trong cửa hàng treo biển “Hình xăm thần bí”, cậu với thanh niên tóc đỏ xuyên bảy tám cái khuyên mũi: “Mấy hôm trước tôi có đặt hàng, hôm nay đến lấy.”

      Xem tờ giấy biên nhận đặt cọc xong, ta bảo cậu chờ lát rồi vào trong.

      “Tôi này bạn trẻ, thể tưởng tượng được cậu còn trẻ mà rất có mắt. Thứ này làm từ gỗ tuyết tùng, là gỗ mà như sắt, cực kỳ cứng rắn. điêu với cậu, cho dù có bắn đạn vào cũng lưu lại vết nào luôn. Hơn nữa cậu chọn hình khắc cũng rất uy mãnh, tôi mất bao nhiêu công mới làm xong đấy, nhìn cool muốn chết!”

      Lý Thanh Nhiên tinh tế vuốt thứ trong tay, khoé miệng khẽ cong tỏ vẻ vừa lòng, với ta: “Bọc lại cho tôi!”

      “Được rồi! Tổng cộng là ba ngàn tám trăm đồng, cảm ơn!”

      Sờ sờ hộp vuông trong túi áo, Lý Thanh Nhiên mỉm cười. Tuy rằng vì nó mà tiêu hết tiền lương tích cóp nửa năm nhưng chỉ cần nghĩ đến biểu tình người kia khi nhận được, cậu liền thấy rất đáng giá.

      Đợi mình phát tờ rơi xong liền gọi cho ấy!

      Lý Thanh Nhiên nghĩ tới lão hổ ngốc hôm qua “ tự nhiên” náo loạn cả đêm, hơi lắc lắc đầu. Hôm nay là ngày gì cậu sao có thể nhớ , là đồ ngốc!!

      quảng trường náo nhiệt phồn hoa, Lý Thanh Nhiên ôm xấp dày tờ rơi, cố gắng làm việc dưới ánh nắng oi bức.

      Cậu đứng ở đây hơn ba tiếng.

      “Lý Thanh Nhiên, Triệu Gia Nghĩa, hai cậu dọc phố phát tờ rơi .” Quản lý với bọn họ.

      Triệu Gia Nghĩa nghe vậy, mặt lập tức lộ ra biểu tình quá nguyện ý. Thời tiết nóng bức như vậy, đứng bất động cũng muốn bốc hơi rồi, còn muốn lại lại dưới nắng, chẳng phải muốn bị nướng chết sao. Nhưng nhìn thấy Lý Thanh Nhiên cùng làm thêm với mình mà còn tuổi hơn xuất phát, có biện pháp, cậu ta cũng đành theo.

      Đương nhiên dọc đường liền oán giận đống. Nào là bắt nạt người! Áp bức lao động! Chủ nghĩa tư bản bóc lột! Lý Thanh Nhiên nghe tai này sang tai kia, để ý mà chỉ nhanh chóng phát tờ rơi trong tay. Đợi qua ba con phố, tờ rơi trong tay cậu đều sắp phát xong mà Triệu Gia Nghĩa còn cả xấp dày!

      “Ố? Mau nhìn kìa!” Đột nhiên, Triệu Gia Nghĩa túm cánh tay Lý Thanh Nhiên, rất hóng hớt chỉ vào hai nam nữ cách đó xa, hưng phấn : “Có trò hay để xem, nào!”

      Lý Thanh Nhiên cực thích người xa lạ đụng chạm cậu, mày rất nhanh nhíu lại, vừa định bỏ tay cậu ta ra giọng nam vô cùng quen thuộc truyền tới, khiến cả người cậu cứng đờ.

      “Tôi cho cậu biết, Lam Nhi là bạn tôi, biết điều tránh xa chút, đừng có như ruồi bọ suốt ngày lởn vởn quanh ấy.”

      Chỉ thấy thanh nhiên khoẻ mạnh sáng sủa đẹp trai đứng cùng thiếu nữ tóc dài, với nam sinh vẻ mặt đầy bối rối.

      bậy, bậy!” Nam chính hai mặt tái nhợt, kích động hét lên.

      Thanh niên sáng sủa “quyến rũ” hất tóc cái, cúi đầu dịu dàng với trong lòng: “Bảo bối, bây giờ em ràng cho cậu ta là ai, làm cậu ta chết tâm !”

      “Trần Thiên Minh, đây chính là Vương Đại Hổ mà tôi với cậu, là bạn trai của tôi. Hy vọng về sau cậu đừng dây dưa với tôi nữa, chúng ta ai đường nấy, về sau đừng xuất trước mặt tôi nữa, được chứ?”

      À ~~~~~~

      Việc đến nước này, người vây xem đều hiểu ra.

      ra là tiết mục hai nam tranh nữ!

      Hơn nữa, thực ràng, thắng bại phân.

      Nam chính hai đại khái chịu nổi đả kích, mặt tái mét chạy , chỉ còn lại đôi kim đồng ngọc nữ ngọt ngào mật mật ôm nhau . Triệu Gia Nghĩa hưng trí dạt dào chép chép miệng, định phát biểu cảm nghĩ của mình, ai ngờ vừa quay lại đột nhiên ngây ngẩn cả người.

      tại ràng là mặt trời cao, sao bên người lại giống như mùa đông vậy: lạnh, lạnh!!
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 37
      Định post tối qua nhưng tự dưng mất mạng. Mạng FPT dạo này chập chờn quá à!

      .

      Chương 37: Ghen

      Edit: Thanh Thạch

      vất vả tiễn bước Tần Lam cảm ơn rối rít, Vương Đại Hổ nhìn thời gian di động, sáu giờ tối. Nghĩ giờ này hẳn là Lý Thanh Nhiên “tan tầm”, liền đến hàng cơm mua đống đồ ăn, lại mua thêm cái bánh ga tô, đương nhiên hoa hồng với rượu gì đó cũng thể thiếu được.

      Nhưng đợi mãi, đợi thẳng đến tối mịt mà Lý Thanh Nhiên vẫn chưa về.

      Mười giờ, đến lúc trường điểm danh, Vương Đại Hổ đứng ngồi yên, sợ cậu đường gặp phải chuyện gì nguy hiểm, cầm áo khoác lao ra ngoài.

      Lý Thanh Nhiên có di động, thể liên lạc với cậu, đành phải quanh quẩn trước cổng trường.

      Đèn đường chiếu lên người Vương Đại Hổ tạo ra bóng đen dài. Người đường càng ngày càng ít, cho đến khi cả con phố chỉ còn mình .

      Khi càng ngày càng sốt ruột có tiếng bước chân từ xa đột nhiên vang lên.

      Chỉ thấy thân ảnh mảnh khảnh chậm rãi về bên này.

      Vương Đại Hổ thở phào nhõm, vội vàng chạy lại đón.

      “Sao mà muộn như vậy mới về, làm lo muốn chết!”

      Nhìn cậu từ xuống dưới lượt, thấy bình yên vô liền khỏi oán giận : “ bảo mua di động mà nghe!”

      Lý Thanh Nhiên yên lặng nhìn cái, khuôn mặt tựa hồ có chút tiều tuỵ.

      “Sao vậy? Mệt lắm à?” Vương Đại Hổ ghé sát vào người cậu đau lòng hỏi.

      Hơi tránh ra, Lý Thanh Nhiên : “ có việc gì, sao lại ở đây?”

      “Còn vì cái gì, chờ em đó!” Vương Đại Hổ nhìn thời gian: “Ký túc xá giờ này chắc chắn đóng cửa rồi, xem ra hôm nay bọn mình đành kiếm nhà nghỉ vậy!”

      .

      Sàn nhà màu hồng, tường màu hồng, đồ đạc màu hồng, màn màu hồng, còn có chiếc giường lớn giữa phòng cũng màu hồng nốt.

      Đẩy gọng kính sống mũi, Lý Thanh Nhiên cố gắng bình tĩnh hỏi: “Này là nhà nghỉ bình thường à?”

      “Đương nhiên, biển hiệu phải viết bốn chữ “Nhà nghỉ hôn hôn” sao!” Vương Đại Hổ nhún vai, bộ em làm gì mà kinh ngạc như vậy.

      “Được rồi, mau vào ! Đứng mãi ở cửa làm gì!” Vương Đại Hổ kéo người nào đó tình nguyện vào, : “Xem em mệt mỏi thế này, mau tắm rửa rồi nghỉ ngơi !” Đẩy mạnh Lý Thanh Nhiên vào phòng tắm rồi Vương Đại Hổ gọi điện cho Chihuahua, nhờ chú là chủ nhiệm gọi điện cho quản lý ký túc xá với người ta tiếng. Xong xuôi, Vương Đại Hổ cũng cởi áo khoác với quần dài ra. Lúc này đồng hồ điện tử tường tích tích vang lên báo mười hai giờ đêm, cũng có nghĩa là sinh nhật mười sáu tuổi của qua.

      Vương Đại Hổ khẽ thở dài, trong lòng vừa thất vọng lại vừa tủi thân.

      Nhiên Nhiên quả nhiên nhớ!

      Hai loại cảm xúc trộn lại lập tức khiến toàn bộ tâm tình trở nên u ám, cho nên khi Lý Thanh Nhiên từ phòng tắm ra thấy nằm giường, lão hổ ngốc đầy mặt khó chịu. Cậu dừng bước chần chừ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, mặt lộ ra thần sắc ảo não.

      “A! Xong rồi?” Vương Đại Hổ thấy cậu ra liền ngồi dậy, vỗ vỗ cái gối bên cạnh: “Lại đây, lau tóc cho em, để ướt ngủ ngày mai đau đầu!”

      Lý Thanh Nhiên hơi mím môi, vừa định gì đó nhưng những gì hôm nay nhìn thấy lại bất giác xuất trong đầu khiến thần sắc mặt cậu trở đen vài phần.

      Chậm rãi đến bên giường, xốc chăn lên, trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Đại Hổ, chui vào.

      “Em làm sao vậy?” Nháy mắt, Vương Đại Hổ mẫn cảm nhận ra người bên cạnh cực kỳ khó chịu.

      Lý Thanh Nhiên quay lưng về phía , eo lưng banh ra thẳng tắp, từ phía sau nhìn lại có vẻ cậy mạnh.

      Cậu lời, Vương Đại Hổ khỏi có chút tức giận.

      Hôm nay là sinh nhật mười sáu của , vốn rất chờ mong, thậm chí thầm lập kế hoạch lâu, hy vọng cả ngày có thể trải qua cùng người mình thích nhất. Nhưng Lý Thanh Nhiên lại cho ăn đủ, cho dù có năn nỉ thế nào cậu cũng muốn lấy cớ làm thêm để cự tuyệt.

      Cho nên, giờ phút này, bướng bỉnh mà , còn cả bụng tức đấy!

      Hừ ~~

      Em để ý , cũng để ý em!

      Mười mấy năm qua, hai người vẫn “dính như hồ” cứ như vậy bắt đầu “giận dỗi” lần đầu tiên.

      Lý Thanh Nhiên chỉ cảm thấy trái tim đau tới muốn ngừng đập, cậu cắn chặt môi dưới, trong đầu nhớ lại hình ảnh hôm nay nhìn thấy.

      “Đây là bạn của tôi, biết điều tránh xa ấy ra.”

      Lúc nào! ấy có bạn lúc nào!!

      Lý Thanh Nhiên càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng phẫn nộ như bị người phản bội.

      Kỳ cậu cũng biết mình vì sao lại như vậy, Đại Hổ có bạn phải thực bình thường sao? Mình vì sao lại khổ sở như vậy? Đau lòng như vậy?

      Phải rồi, đến cùng, cậu là sợ —–

      Vương Đại Hổ tức mình nhắm chặt mắt bỗng cảm thấy người bị đè nặng, có người ngồi lên người . mở mắt liền nhìn thấy ánh mắt đỏ bừng, tràn ngập hận ý.

      “Sao, sao, sao vậy?” Bị khí thế ấy làm khiếp sợ, Vương Đại Hổ khỏi lắp bắp.

      Lý Thanh Nhiên mặt chút thay đổi, rằng, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy.

      Nuốt nuốt nước miếng, Vương Đại Hổ cả người nổi da gà. Ơ! đúng! Hôm nay ràng là cậu tốt, sao lại biến thành như thể phạm phải lỗi lầm thể tha thứ!

      hôm nay –” lúc lâu sau, Lý Thanh Nhiên lạnh lùng mở miệng: “ gặp ai?”

      Vương Đại Hổ khó hiểu chớp mắt, nhưng khoé mắt đột nhiên nhìn thấy hai tay Lý Thanh Nhiên siết chặt.

      há miệng vừa định gì đó tiếng chuông điện thoại vang lên.

      “Alo…. Chị đến nơi rồi à! Vâng, vâng, em biết….. đường an toàn chứ? Ai đón chị…. A!!”

      “Nhiên Nhiên, em làm gì vậy?” Thấy Lý Thanh Nhiên đột nhiên đoạt lấy điện thoại, Vương Đại Hổ tựa hồ nghĩ tới cái gì, cả người buông lỏng, mặt cũng lộ ra nụ cười “xấu xa” cực kỳ cực kỳ đáng ghét!

      Tạch – cái, chiếc điện thoại đáng thương bị ném xuống đất, kết cục ngũ mã phanh thây.

      Biểu tình mặt Lý Thanh Nhiên càng thêm “thâm trầm”, cậu cười lạnh : “ rất quan tâm ta nha!”

      Vương Đại Hổ mím môi, lại mím môi, rốt cuộc nhịn được phì cười tiếng, kiêng nể gì mà cười. lau nước mắt ghé vào bên tai Lý Thanh Nhiên : “Em biết , bộ dạng em tại giống như con mèo hoa lông tóc dựng đứng giơ móng vuốt cào cào, làm muốn xoa đầu em, vuốt lông cho em nhưng lại sợ em cắn ngụm.”

      Chính mình “thất thố” nhưng trong mắt đối phương lại thành “con mèo cáu kỉnh”, cảm giác bị người coi thường lập tức lấp đầy tim cậu.

      —-”

      đợi cậu xong, Vương Đại Hổ đổi khách thành chủ, xoay người cái, đặt cậu dưới thân, bên tai dùng thanh trầm thấp nỉ non: “Em để ý như vậy, là vì ghen sao?”

      Lý Thanh Nhiên cả người cứng đờ.

      “Nhiên Nhiên, rất vui, rất vui…..”

      biết tại sao, Lý Thanh Nhiên chỉ cảm thấy mặt mình nóng vô cùng, tâm trí cũng hỗn loạn.

      Vương Đại Hổ ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên cúi xuống hôn lên khuôn mặt nóng hầm hập.

      cái, hai cái, ba cái….

      Tựa hồ mê mẩn xúc cảm trơn mịn, Vương Đại Hổ trở nên lòng tham đáy.

      Ba –

      dấu tay đỏ bừng chút khách khí in lên mặt lão hổ háo sắc ngập trời.

      Ai oán trừng mắt nhìn người khó hiểu phong tình trong lòng, biết giải thích tình ràng đừng mơ tưởng tiếp tục.

      “….. Mọi chuyện chính là như vậy. Lại hồi bé phải em gặp qua bà Tần Lam đáng ghét kia rồi sao! Thế nào hôm nay nhận ra.”

      Kia đương nhiên là vì cậu còn nhập tâm vào tình tiết hai nam tranh nữ, mà nam trong đó lại là Vương Đại Hổ, ai hơi đâu còn để ý đến kia là ai.

      “Giờ biết là em hiểu lầm chưa!” Vương Đại Hổ dương dương tự đắc chọc chọc mũi cậu, oán trách : “Đúng là tinh dấm chua!”

      Lý Thanh Nhiên tại mặt thể dùng từ “nóng” để hình dung, vừa thẹn, vừa giận, lại có chút thoải mái vui sướng. Quá nhiều cảm xúc đánh tới, khiến cho thiếu niên cao ngạo lạnh lùng biến thành con mèo chỉ muốn trốn xuống dưới gối.

      là, cũng ngẫm lại sao có thể sau lưng em cấu kết với người khác. chút cũng tin tưởng chồng em!”

      là chồng ai?” Ánh mắt Lý Thanh Nhiên trừng lớn.

      Tựa hồ cảm giác được cái gì, cả người bất giác run rẩy ngừng.

      Vương Đại Hổ cúi đầu, bình tĩnh nhìn cậu tràn ngập đề phòng, đột nhiên lộ ra tươi cười giảo hoạt: “Của em, chính là của em! là chồng em, em là vợ , hai ta cả đời đều cột vào với nhau, đừng mơ tưởng thoát khỏi !”

      Lý Thanh Nhiên hơi dịch xuống, tránh ánh mắt sắc bén của , cúi đầu lẩm bẩm: “Vô lại!”

      Người trong lòng “xấu hổ” nằm dưới thân, là đàn ông đều có phản ứng, huống chi người nào đó vốn phải chính nhân quân tử mà sớm muốn làm “lão hổ háo sắc”.

      Ngay khi khí giữa hai người dần dần “chuyển sang” loại ái muội làm tim đập mạnh ngừng …..

      “A a a a…. Ưm ưm….. Nhanh lên…..”

      Cách vách truyền đến thanh làm người ta muốn phun máu mũi, cực kỳ “đổ thêm dầu vào lửa”.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 38

      Chương 38: Quà tặng

      Edit: Thanh Thạch

      Xấu hổ.

      Xấu hổ gì bằng.

      Vương Đại Hổ nằm người Lý Thanh Nhiên, tai nghe thanh “tình hình chiến đấu kịch liệt” từ cách vách truyền đến, trong lòng vừa rạo rực lại vừa bối rối.

      “Đứng dậy!” Đột nhiên, Lý Thanh Nhiên đỏ bừng mặt khẽ .

      Vương Đại Hổ nuốt nước miếng, vừa động, thứ gì đó chọc chọc vào đùi Lý Thanh Nhiên cũng giật giật. Mà ràng, cái loại cảm giác ma sát vừa nóng bỏng lại quỷ dị này, cả hai đều cảm nhận được!

      “Hắc hắc hắc…..” Liếm môi, đồng chí Vương Đại Hổ phát huy đầy đủ sở trường mặt dày luyện qua hai thế làm người của mình, lùi mà tiến tới kéo bàn tay vừa mềm vừa lạnh lại thon dài đẹp mắt hướng tới chỗ kia của mình sờ soạng.

      —-” Nhận thấy ý đồ của người nào đó, mặt Lý Thanh Nhiên thể dùng từ “đỏ” để hình dung nữa.

      “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, vợ à…..” Vương Đại Hổ mở to đôi mắt ngập nước, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương. cọ cọ vành tai trắng nõn kia, thở hổn hển như trâu lẩm bẩm: “ khó chịu.”

      Lấy trí thông minh cộng với việc đọc qua nhiều sách vở mà , Lý Thanh Nhiên giờ phút này thể biết Vương Đại Hổ khó chịu cái gì.

      Nhưng mà đứa này da mặt mỏng, cực kỳ, cực kỳ mỏng. Thứ dưới tay dường như có mạch đập, càng nảy càng mạnh, càng ngày càng lớn, lúc nào đánh thẳng vào lý trí cậu, khiến cho thiếu niên ngày thường vẫn vẻ lạnh lùng giờ đây hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi, chỉ có thể mở to mắt bối rối nhìn người ở .

      “Giúp …. Nhé?” Thanh Vương Đại Hổ ngọt như mật, ngừng vừa dỗ vừa lừa: “ có việc gì, có việc gì, vợ ngoan, giúp em, rất thoải mái, cần sợ!”

      Hai tay giống như con rắn nhanh chóng bò vào trong áo sơmi hỗn độn của Lý Thanh Nhiên, dọc theo đường cong tinh tế ngây ngô, từng tấc , tham lam mà vội vàng vuốt ve. Lý Thanh Nhiên sợ hãi thốt lên tiếng, loại cảm giác run rẩy chưa từng biết đến cùng với tình dục mập mờ dần trỗi dậy khiến cậu hơi cựa mình trốn tránh.

      Thiếu niên tuổi trẻ thân thể vốn là dễ dàng xúc động. Ở phương diện này Vương Đại Hổ như tay thợ săn giảo hoạt, kiên nhẫn mà có chừng mực khai phá những điểm nhảy cảm người cậu. Nghe cậu khó kìm nén được thanh mà nức nở nho , Vương Đại Hổ chỉ thân thể mà cả trái tim cũng đập mạnh như muốn nổ tung.

      “A… Đại Hổ….” Ngón tay thon dài cong lại, túm chặt ga giường màu hồng. Người thân vuốt ve càng thêm sỗ sàng, mọi thứ trước mắt như vỡ oà thành vô số mảnh .

      Vương Đại Hổ cũng mềm nhũn, cả người nằm đè lên Lý Thanh Nhiên, tiếng thở dốc kịch liệt vương vấn khắp phòng. Vương Đại Hổ ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Nhiên sắc mặt đỏ bừng còn thất thần, đứng dậy lấy hộp giấy ở đầu giường, rút ra vài tờ lau sạch nửa người dưới của cả hai. Nằm trong ổ chăn ôm chặt lấy cậu, Vương Đại Hổ cẩn thận hỏi, thanh tràn đầy cảm giác ăn no thoả mãn: “Nhiên Nhiên, em sao chứ?”

      Con mèo Lý Thanh Nhiên rúc trong lòng , cắn cắn đôi môi bị người nào đó hôn đến đỏ mọng, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ.

      Vương Đại Hổ nhịn hơn mười năm, giờ đây chiêu đắc thủ, khỏi có chút “ kiêng nể gì”. Tuy hai người làm đến bước cuối nhưng người nào đó “thèm khát” lâu nên giở ra đủ loại thủ đoạn, đủ loại ép buộc với Lý Thanh Nhiên thanh thuần như giấy trắng, thẳng đến khi người ta tâm cũng hoảng, hồn cũng bay, thân thể đến giờ vẫn còn run lợi hại.

      Vương Đại Hổ nhàng vuốt ve mái tóc ẩm ướt của Lý Thanh Nhiên, lại hôn hôn cái trán mềm mềm, nghĩ tới quan hệ hai người chính thức xác định, trong ánh mắt liền toát lên đắc ý. nghĩ: nếu biết Nhiên Nhiên ngoan ngoãn lại là cái bình dấm chua như vậy sớm dùng chiêu này! Tội gì phải suốt ngày thử đến thử , sợ người trong lòng hiểu sai ý, coi mình thành “bạn tốt” liền “khóc chết” luôn!

      “Nhiên Nhiên, này!” Vương Đại Hổ ghé sát vào tai cậu, “nghiêm túc” : “Hai ta vừa rồi phát sinh quan hệ thể xác, từ hôm nay trở là người của em! Em phải chịu trách nhiệm với , hiểu ?”

      Lý Thanh Nhiên chớp mắt, ngẩng đầu, dùng thanh hơi khàn khàn hỏi lại: “ cái gì?”

      về sau chúng ta là người , em là vợ , là chồng em….” Nhìn ánh mắt Lý Thanh Nhiên càng thêm khó tin, Vương Đại Hổ có chút nóng nảy: “Em đều làm như vậy, như vậy với rồi… chừng giờ trong bụng có con của em rồi, em thể chịu trách nhiệm nha!”

      Mặt Lý Thanh Nhiên lập tức đen xuống.

      Cái gì mà em làm như vậy, như vậy với …. Là làm như vậy, như vậy với em mà…. Còn có…. Con cái gì….. Con hổ thối này dám điêu lại còn phóng đại!!!

      Thù mới hận cũ, Lý Thanh Nhiên khỏi cau mày, hắng giọng : “Muốn chịu trách nhiệm cũng là chịu trách nhiệm với em mới phải!”

      Vương Đại Hổ lập tức đánh rắn dập đầu, mặt mày hớn hở : “Đúng! Đúng! chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm cả đời luôn!”

      Biết mình bị lừa, Lý Thanh Nhiên vừa giận vừa thẹn lườm cái, thầm mắng: giảo hoạt.

      Hai người giằng co lúc lâu sau, thể xác và tinh thần sớm mệt chịu nổi, ôm chặt nhau thoáng chốc liền thiếp .

      Chỉ là khoé miệng hẹn mà cùng cong lên, tản ra vui sướng cùng ngọt ngào vô tận.

      .

      Ngày hôm sau, sáng sớm, đường về trường.

      Vương Đại Hổ thần thanh khí sảng cõng Lý Thanh Nhiên cố gắng giãy giụa lưng.

      “Thả em xuống!” Lý Thanh Nhiên xoay xoay người, vui .

      Vỗ vỗ cái mông nghe lời, Vương Đại Hổ trách cứ: “Em ngoan ngoãn chút ! Chân còn có thể nổi sao? Cả nửa bàn chân đều nổi mụn nước. Lại , ông chủ hôm qua bắt bọn em phát bao nhiêu tờ rơi vậy? Hay là cố ý bắt nạt em! phải tìm tính sổ mới được!”

      Đối với Vương Đại Hổ thở phì phì chất vấn, mặt Lý Thanh Nhiên xẹt qua tia mất tự nhiên. Cậu sao có thể cho , bởi vì ban ngày thấy thân thiết với khác làm cậu tức muốn chết, lại sợ đó là nên buổi tối cậu đều do dự dám trở về, chỉ có thể thất hồn lạc phách lượn lờ đường.

      Chuyện mất mặt như vậy, có đánh chết cậu cũng tuyệt đối !

      Khi Vương Đại Hổ còn lải nhải trách mắng Lý Thanh Nhiên sao lại hành hạ bản thân như vậy, sao lại trân trọng mình như vậy, bỗng nhiên cổ có cảm giác lành lạnh, như có cái gì đó đeo lên.

      “Sinh nhật vui vẻ….”

      Vương Đại Hổ đứng khựng lại, trong lòng vui sướng như quả bóng căng cứng muốn nổ tung. Khoé miệng dẫn ra tia tươi cười, càng ngày càng lớn, thẳng đến toét tới tận mang tai mới ngốc ngốc : “, còn tưởng em quên rồi!”

      Lý Thanh Nhiên “từ cao nhìn xuống” lườm cái, lại giả vờ bình tĩnh hừ tiếng: “Ngu ngốc!”

      Vương Đại Hổ nhìn nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải lâu món quà sinh nhật mười sáu tuổi. Là “khối thép” cỡ lòng bàn tay, đương nhiên có thể nó phải bằng thép nhưng vì nó khá nặng nên tạm thời cứ cho là thép ! Khối thép hình chữ nhật, dây đeo là dùng ngọc thạch xuyên thành chuỗi, bên có khắc hình lão hổ uy phong lẫm lẫm, bên chân lão hổ lại là đoá mẫu đơn nở rộ. Hổ và hoa kết hợp với nhau cách hoàn hảo khiến cho tác phẩm điêu khắc chỉ mang vẻ đẹp hoang dã mà còn xen lẫn nét dịu dàng diễm lệ khó có thể diễn tả.

      Thả Lý Thanh Nhiên xuống, Vương Đại Hổ lật qua lật lại “khối thép”, thích buông tay.

      “Nhiên Nhiên, cái này tốn ít tiền phải ?” Giọng sặc mùi con buôn.

      thích ?” Lý Thanh Nhiên thấy vui vẻ, trong lòng cũng cao hứng theo.

      Chỉ là tính tình cậu thích “thể ”, người bên ngoài nhìn ra mà thôi.

      “Thích, thích!” Vương Đại Hổ hoan hô tiếng, ôm chầm lấy cậu, xoay xoay vài vòng.

      “Nhiên Nhiên tốt, vợ tốt, cảm ơn em nhiều lắm!!”

      Sáng sớm đường cái, thiếu niên đẹp trai sáng sủa cao ráo ôm lấy thiếu niên khác có vẻ lạnh lùng cương ngạnh, ngừng hoan hô, xoay tròn. Bọn họ như vậy, nhìn qua hạnh phúc.

      .

      Hôm nào đó

      Vương Đại Hổ dương dương tự đắc cố ý phanh mấy cái cúc áo sơ mi, ngực là món quà sinh nhật phản chiếu ánh mặt trời chói loá.

      Tiểu đệ giáp nhìn thấy, viết: Vật ấy uy mãnh, lão đại đeo vào càng tăng khí thế!

      Vương Đại Hổ cười đắc ý.

      Tiểu đệ ất nhìn thấy, vội viết: Vật ấy lão đại rất thích, khẳng định là quà của giai nhân!

      Vương Đại Hổ cười tán dương.

      Tiểu đệ bính nhìn thấy, ánh mắt đảo vòng, nghĩ mình cũng phải cái gì đó bèn viết: Vật ấy giống cái thẻ chó.

      Vương Đại Hổ cứng ngắc, trầm tư lúc lâu bỗng lộ ra nụ cười kiểu “hoá ra là thế”.

      Buổi tối

      Ai đó nắm chặt tay người trong lòng, “lệ nóng doanh tròng” thở dài: “Hoá ra em thích loại hình trung khuyển sao?”

      Lý Thanh Nhiên: “…………….”
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 39


      Chương 39: Ngọt ngào

      Edit: Thanh Thạch

      Tình nhân vừa mới thổ lộ tâm ý xong ở chung như thế nào?

      Đáp án thứ nhất, ngọt ngào mật mật, ngày hận thể cả 25 giờ đều dính với nhau, ví dụ: Vương Đại Hổ.

      Đáp án thứ hai, lạnh lạnh lùng lùng, chả khác gì lúc trước, ví dụ: Lý Thanh Nhiên.

      Cho nên, tổng kết lại mà , Vương Đại Hổ mấy ngày gần đây cực kỳ “ vừa ý”. Này chính là biểu của “dục cầu bất mãn”.

      Con trai thời kỳ trưởng thành vừa nếm trái cấm, muốn cùng người trong lòng “thân thiết thân thiết” có gì sai? Huống chi tiểu tinh kia mỗi tối đều ngủ bên người mình, cái gáy nhẵn nhụi trắng nõn như sứ, hương thơm vương vấn quanh mũi, gương mặt khi ngủ an tĩnh vui vẻ, lúc nào kích động cảm quan yếu ớt của . Cho nên kiềm chế nổi chính mình, muốn chạm chạm cậu, hôn hôn cậu, sờ sờ cậu, có gì sai?

      Vương Đại Hổ vành mắt đẫm lệ, tủi tủi thân thân sờ vết đỏ tay, có cần đánh mạnh như vậy ? Trong lúc còn đầy mặt ai oán, cam lòng bục giảng, tấm gương sáng Chihuahua cao hứng thông báo: “Các em, “Cuộc thi tiếng dành cho học sinh trung học toàn quốc lần thứ ba” sắp diễn ra. Hưởng ứng lời kêu gọi của trường cũng như giúp các em rèn luyện nâng cao khả năng tiếng , hy vọng cả lớp có thể nhiệt tình đăng ký tham gia. Đây là cầu của cuộc thi lần này, các em hãy đọc kỹ, thầy hy vọng cả lớp đều có thể thử sức rèn luyện chính mình.”

      Nhìn tờ giấy truyền từ bàn xuống, Vương Đại Hổ có chút hứng thú nào, nhưng khi quay sang lại phát Lý Thanh Nhiên có chút đăm chiêu.

      .

      “Cái gì, em muốn tham gia?” Trong phòng ngủ, Vương Đại Hổ chép miệng hai cái: “Mà cũng phải, em giỏi tiếng như vậy, thi đoạt nhất nhì ba cũng có áp lực gì!”

      chỉ có em.” Lý Thanh Nhiên thản nhiên nhìn cái: “ cũng phải .”

      “Hở? ?” Vương Đại Hổ vừa nghe lập tức nhảy dựng lên: “Em cũng phải biết, từ đến lớn hận nhất chính là mấy cái thứ ngoại ngữ linh tinh, !”

      Sắc mặt Lý Thanh Nhiên lập tức trầm xuống, mày khẽ nhướn, lạnh lùng hỏi ngược lại: “ ?”

      “Cũng, cũng, cũng phải thể thương lượng!” Vương Đại Hổ sợ vợ thấy vợ mình tức giận lập tức nhũn xuống, vò đầu bứt tai : “Ngoại ngữ của cũng giỏi như em, vẫn đặc sệt giọng người vùng đông bắc, phỏng chừng thi có mà trượt từ vòng đầu tiên.”

      Lý Thanh Nhiên nghe thế khỏi thấy buồn cười: “ tự tin như vậy chẳng giống !”

      Vương Đại Hổ hắc hắc gãi đầu, híp mắt ghé vào người cậu : “Bảo bối nhi, em là muốn cách xa phải ! Ngay cả giây cũng chịu được, thâm tình thắm thiết như vậy khiến vi phu cảm động muốn chết, chỉ có thể lấy thân báo đáp, đến —- cho hôn mấy cái!!”

      xong cũng để ý sắc mặt Lý Thanh Nhiên càng ngày càng đen, chu mỏ muốn hôn cậu.

      “Chát —-”

      Vương Đại Hổ thoáng chốc lệ rơi đầy mặt, tủi thân khóc ô ô.

      “Nhiên Nhiên, em lại đánh !”

      “Là thiếu đánh!” Lý Thanh Nhiên mặt hơi hồng, đẹp như hoa đào tháng sáu.

      Vương Đại Hổ giả vờ khóc hai tiếng, nhìn thấy Lý Thanh Nhiên mím môi , tâm địa gian giảo lại bắt đầu nổi lên, chỉ thấy ra tay như điện, xoát cái liền ôm Lý Thanh Nhiên vào lòng. đợi cậu kinh hô thành tiếng liền khoá chặt cái miệng mê người, mạnh mẽ cạy mở đôi môi hồng nhạt, giảo hoạt bắt lấy cái lưỡi mềm mại.

      Lý Thanh Nhiên ô ô hai tiếng, mới đầu còn đấu tranh chút, nhưng địch nhân rất lão luyện khiến con mèo ngây thơ rất nhanh liền bại trận, chỉ có thể bất lực mặc người nhấm nháp. Lão hổ háo sắc tham lam kéo dài nụ hôn, ước chừng bảy tám phút, thẳng đến khi hai người đều hổn hển thở nổi mới “lưu luyến rời” tách ra.

      Sợi chỉ bạc ái muội theo khoé môi kéo dài, tiếng hai người thở dốc kịch liệt vang vọng trong căn phòng ngủ nho khiến mặt Lý Thanh Nhiên vốn đỏ bừng lại càng thêm “xấu hổ”. Biểu tình Vương Đại Hổ đặc biệt “vô sỉ”, cười hắc hắc, đứng lên, dùng tốc độ ánh sáng bắt đầu xoạt xoạt cởi quần áo.

      Trong chớp mắt, người con trai khoả thân chỉ còn độc cái quần tứ giác trắng xuất !!!

      Lý Thanh Nhiên cắn chặt môi, cảm giác răng mình có chút ngứa.

      “Nhiên Nhiên, bảo bảo ngoan, có muốn nhìn xem dưới cái này là thứ gì ?” Lão hổ háo sắc biết xấu hổ nào đó cười phóng đãng đầy dâm ô, vừa nhìn Lý Thanh Nhiên vừa dùng ngón tay chậm rãi kéo cạp quần lót xuống, vài sợi lông đen dần dần lộ ra.

      Lý Thanh Nhiên hít sâu hơi, đột nhiên ngẩng đầu cười vô cùng “xinh đẹp”: “ cởi hết ra em biết.”

      Vương Đại Hổ chưa từng thấy cậu như vậy, ánh mắt gian tà lập tức nhìn chằm chằm, nước miếng chảy ròng ròng. khịt khịt đầy mặt háo sắc liếm môi : “Nhiên Nhiên, vợ , bảo bối của , chồng em chết mất!”

      Lý Thanh Nhiên mặt mang tươi cười, tay ngọc khẽ nâng, dọc theo đường cong tuấn lãng kiên cường của , chậm rãi vuốt ve đường xuống dưới. Vương Đại Hổ bị cậu vuốt đến nóng người, hận thể lập tức lột hết quần áo cậu, nuốt sạch con mèo vừa mềm vừa mịn này vào bụng. Đại khái lúc này quá mức hưng phấn, cho nên bất tri bất giác hai con “rồng đỏ” vô cùng mất mặt chảy xuống từ xoang mũi.

      Lý Thanh Nhiên “cười quyến rũ” nhất thời cứng đờ, hàng lông mi xinh đẹp tại lúc người nhìn thấy mạnh run hai cái.

      Vương Đại Hổ chẳng hề để ý nâng tay quẹt quẹt, quẹt ra toàn bộ cằm đều máu me nhoe nhoét.

      Hai mắt trầm đặc, thở hổn hển như trâu, thanh hưng phấn đến run rẩy.

      “Tiếp, tiếp , cần khách khí với !”

      Lý Thanh Nhiên lạnh lùng cười trong lòng, dùng sức nghiến răng.

      Ngay khi bàn tay mềm mại lành lạnh dừng lại cái quần lót muộn tao, ngay khi tim Vương Đại Hổ nhảy mạnh như muốn nổ tung nghĩ đến hộp bảo hiểm cùng dầu bôi trơn mình trộm giấu ở tủ đầu giường rốt cuộc cũng có cơ hội dùng……

      tiếng tru thê thảm truyền khắp tầng ký túc vang lên —-

      “Buông ra, buông ra, đứt, sắp đứt rồi!!! A a…..” Mặt Vương Đại Hổ chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng sang xanh, từ xanh chuyển tím, trong tím còn có vài phần đen, túm lại là vô cùng sặc sỡ, nhìn qua khổ nổi.

      “Thứ này giữ lại cũng chỉ để giở trò xấu, bằng hôm nay tôi thay phế nó , giúp tống cái tâm tư xấu xa kia .” mặt Lý Thanh Nhiên xuất loại cười lạnh khiến Vương Đại Hổ run rẩy, tay túm cũng chịu buông lỏng, đau đến nỗi muốn gọi mẹ.

      “Buông ra, buông ra, a a…..” Vương Đại Hổ ngừng kêu thảm, chỉ là tiểu huynh đệ lạc vào tay địch nhân khiến ném chuột sợ vỡ đồ dám lộn xộn, chỉ có thể khoanh tay chịu chết, bị người bắt nạt, quả rất thê thảm: “Nhiên Nhiên ngoan, có chuyện gì từ từ , au, em tay chút! Cái này liên quan đến sinh hoạt tính phúc nửa đời sau của em đấy, nếu hỏng rồi, em về sau đêm xuân tịch mịch, ai tới an ủi a!”

      Được lắm! Chuyện tới nước này mà lão hổ thối còn dám mở miệng ba hoa, xem ra giáo huấn còn chưa đủ!

      Lý Thanh Nhiên hiếm khi tức giận, lập tức càng lưu tình, nhất định muốn cho cái tên cầm thú suốt ngày khắp nơi phát tình này bài học.

      “A ————”

      “Sao thế, sao thế?” Ngoài cửa, quản lý ký túc nghe tiếng đến đập cửa: “Vương Đại Hổ, Lý Thanh Nhiên, hai em xảy ra chuyện gì?”

      lúc lâu sau mới truyền ra thanh run rẩy.

      “Thưa, thưa , bọn, bọn em có chuyện gì!” Vương Đại Hổ kẹp chặt hai chân, quỳ sụp xuống đất, đầy mặt mồ hôi nước mắt trộn lẫn.

      có việc gì em kêu cái gì, buổi tối ảnh hưởng đến bao nhiêu người, tôi trừ của các em mười điểm, ngày mai đăng bảng đen phê bình!!”

      Vương Đại Hổ tại đau muốn chết, nào có tâm tư để ý đến trừ với trừ cái gì. chôn chặt đầu xuống đất, thở dốc từng trận, nhìn qua muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

      Cuối cùng vẫn là Lý Thanh Nhiên ra ngoài chuyến, cũng biết với quản lý ký túc cái gì các mới .

      Vương Đại Hổ thê thê thảm thảm nhìn Lý Thanh Nhiên, chỉ thấy gia hoả vô lương tâm kia cư nhiên trước mặt mở lọ thuốc tiêu độc ra, tỉ mỉ bôi lên tay mình, ngay cả móng tay cũng bỏ qua. Cái bộ dạng tẩy rửa nghiêm túc như thể sợ tay mình còn lưu lại cái gì sạch khiến Vương Đại Hổ tức muốn tăng xông, chỉ thiếu phun ra ngụm máu.

      “Em, em, quá tàn nhẫn.” Vương Đại Hổ lui tại góc tường, như vợ bị ngược đãi, “nước mắt lã chã” chỉ trích: “Quá độc ác!”

      Đây chính là muốn biến mình thành thái giám mà!

      Rốt cuộc con mèo dù bộ dạng có ngoan hiền đến đâu cũng thay đổi được dưới đệm thịt mềm mại ấy có móng vuốt sắc bén!!

      Hu hu ~~~~
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :