1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 30

      Chương 30: Ác mộng (2)

      Edit: Thanh Thạch

      Vương Đại Hổ lên kế hoạch tìm hung thủ giết Tiểu Hắc.

      bắt đầu tìm từ bên sông nơi phát ra xác con chó. tìm được chút dấu vết. Dọc theo vết máu bụi cỏ thẳng đường đến đầu thôn đông, cuối cùng ở mảnh ruộng phát xác gà, vịt, chó, mèo, bảy tám con máu me be bét bị vứt xuống cái hố. Trời mùa hè nóng nực, mùi hôi thối nồng nặc khiến người ta buồn nôn.

      Sắc mặt Vương Đại Hổ vô cùng khó coi. Lúc trước nghe trong thôn có nhà bị mất gia súc, chỉ cho là chồn, rắn hay là chim chóc gì đó bắt , ở nông thôn chuyện này cũng rất bình thường. Nhưng từ sau khi Tiểu Hắc gặp chuyện may, liền biết chuyện này tuyệt đối là người làm! Mà những gì trước mắt càng thêm chứng thực suy nghĩ của .

      Đến cùng là ai? Vì sao lại muốn làm loại chuyện này?

      cau chặt mày, suy nghĩ nát óc mà vẫn ra.

      .

      Ban đêm, trời sáng trăng, dế kêu chim nghỉ, các hộ trong thôn hầu như đều ngủ. Nhưng đối với Tần Lắp Bắp mà đây chính là thời điểm hưng phấn khó nhịn, xuân ý dạt dào. Muốn hỏi vì sao, đương nhiên là vì – có hẹn với giai nhân a! Cưỡi chiếc xe đạp 28[1], trong đêm tối gã phi lạch cạch.

      “Hoa Nhi, Hoa Nhi….” Đứng trước tấm ván gỗ, gã lén lút như trộm gọi khẽ.

      Rất nhanh có tiếng đáp lại.

      này, thôi, muốn để cả thôn nghe thấy à!” Con Lưu Bảo Lai, Lưu Hoa chậm rãi lắc eo tới.

      Tần Lắp Bắp cười hắc hắc, chỉ lo đón nàng.

      Nửa đêm tối mù, nam quả nữ, hai thanh niên “đói khát nhiều năm”, rất nhanh liền quấn lấy nhau. Hai người kiếm chỗ hẻo lánh, chui vào chòi chứa củi rồi bắt đầu a a ưm ưm. Nhưng bọn họ biết, cảnh hai người vụng trộm hẹn hò, tình cảm mãnh liệt hoàn toàn rơi vào đôi mắt tràn ngập “điên cuồng”.

      “Ai ui! Tên quỷ này mạnh lên, ăn chưa no sao!”

      “A a….. Hoa Nhi, bên trong em thoải mái…..”

      Tần Lắp Bắp há miệng ngừng hôn lên mặt Lưu Hoa, cả người như chó động dục mà đung đưa. Ngay lúc mắt gã tối đen, hạ thân muốn bắn đột nhiên, Lưu Hoa mở to mắt hét lên tiếng, nhìn chằm chằm phía sau gã.

      biết từ lúc nào, bên ngoài chòi lại xuất thân ảnh.

      Lưu Hoa dù sao cũng là phụ nữ, gặp tình cảnh này, vội vàng đẩy tên đàn ông người, hai phát mặc xong quần áo rồi bỏ chạy.

      Người kia cũng ngăn cản , để chạy .

      Mà khi Tần Lắp Bắp rốt cuộc phản ứng lại được kinh hãi giận dữ thôi.

      Sợ là biết đây là người hay quỷ.

      Tức là mình sắp tới đỉnh lại nghẹn trở về, nhỡ về sau để lại di chứng chết.

      “Mày mày mày là ai?” Gã quần cũng kéo, trừng lớn mắt hỏi. Đống củi cháy hết đen thui thấy bộ dáng người kia, nhưng đôi mắt đó, loè loè phát sáng chẳng khác gì sói.

      “A —- Mày muốn làm gì!” Tần Lắp Bắp kêu thảm tiếng, nháy mắt bị người kia đè đất bóp chặt cổ.

      Hai người lăn vào đánh nhau, chòi chứa củi theo đó mà lung lay.

      Chốc lát sau, bóng người từ bên trong vọt ra, chạy như điên, rất nhanh liền thấy đâu nữa.

      “Lai Hỉ, Lai Hỉ, sao chứ?” Lưu Hoa đứng bên ngoài run rẩy hỏi.

      lúc lâu sau Tần Lắp Bắp ôm cái đầu chảy máu, au ui au ui chui ra.

      “Nó là cái gì vậy?” Lưu Hoa nhìn thấy tình nhân bị đánh cả mặt toàn máu, lập tức bật khóc.

      Nếu phải nơi này hoang vu nhất định kinh động đến rất nhiều người.

      , ngờ là thằng điên từ đâu chạy tới.” Tần Lắp Bắp hiển nhiên bị đánh khá thảm, chuyện cũng ra hơi.

      “Chúng ta bị nhìn thấy rồi, làm sao bây giờ! Nhỡ mà truyền ra ngoài, em liền muốn sống nữa!” Lưu Hoa nghĩ mà sợ tới run rẩy.

      “Trước, trước đừng để lộ, sáng mai liền nhờ người đến nhà em cầu hôn, đợi, đợi hai ta xác định định rồi, sợ nữa!”

      đôi nam nữ thất kinh, thương lượng tốt đối sách liền trở về nhà mình, lưu lại hai tâm tình bất an cùng với hận ý đối với tên điên biết chui ra từ xó nào. tới hai người ở chỗ này oán hận nguyền rủa thế nào, biết tên điên kia chạy hướng nào.

      Gã chạy, chạy điên cuồng, vừa chạy vừa phát ra tiếng tru như dã thú.

      Chân bị vấp, gã ngã sấp xuống, lăn thẳng vào bùn.

      Gã thấy rất phẫn nộ, vô cùng, vô cùng phẫn nộ.

      Loại phẫn nộ này khiến cả người gã đều bốc cháy.

      Trước mắt, vài hình ảnh chớp động rất nhanh.

      Hình ảnh thân thể quấn lấy nhau, tiếng rên rỉ của đôi nam nữ. Là ai? Hai người kia là ai? Tại sao gã thấy được hai người kia là ai?

      phẫn nộ, phẫn nộ.

      Tao muốn giết chúng mày, tao muốn giết chúng mày!!

      Gã đàn ông run rẩy kịch liệt, giống như dã thú bị thương, trong miệng ngừng phát ra tiếng kêu rên.

      Lúc này gã đột nhiên bật dậy từ dưới dất, hướng về phương chạy thục mạng.

      Nửa giờ sau, con mèo hoa hoang bị gã chộp được.

      Con mèo phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, bốn chân trong trung liều mạng giãy giụa. Nhưng nó càng giãy khoé miệng gã đàn ông càng cười đến sáng lạn. cái đinh sắt đâm lên chiếc bụng mềm mại của con mèo, đâm xuyên qua, máu đỏ tươi phụt thẳng lên mặt gã. Gã lập tức lộ ra thần sắc thoả mãn, tựa hồ máu này chính là rượu ngon, làm gã thoải mái đến vậy.

      “Ha ha ha ha…..” Gã đàn ông nở nụ cười, khe khẽ, cúi đầu tràn ngập đắc ý mà cười.

      .

      Lý Thanh Nhiên từ giường bật dậy, khuôn mặt tái nhợt, ngực ngừng phập phồng kịch liệt.

      Vương Đại Hổ nghe tiếng, bật đèn bàn lên.

      “Nhiên Nhiên, em làm sao vậy? Gặp ác mộng?” vội trèo xuống giường, tới bên người Lý Thanh Nhiên.

      nghĩ tới Lý Thanh Nhiên lại ôm chặt eo , mặt tràn ngập hoảng sợ.

      có việc gì! có việc gì! ở đây!” Vương Đại Hổ thấy cậu như vậy lập tức đau lòng, vừa vỗ về lưng cậu vừa dịu dàng an ủi.

      lúc lâu sau, Lý Thanh Nhiên mới từ từ bình tĩnh lại.

      “Rốt cuộc là mơ thấy cái gì? Doạ em thành như vậy?” Vương Đại Hổ trêu ghẹo: “Chẳng lẽ mơ thấy Sadako[2]?”

      Lý Thanh Nhiên trầm mặc, sau đó hít sâu hơi : “Em mơ thấy Tiểu Hắc!”

      Vương Đại Hổ cứng lại.

      “Nó, kêu, kêu rất lớn, em biết nó muốn em cứu nó!”

      “Nhiên Nhiên….”

      “Tiểu Hắc từng cùng em vượt qua ba ngày đen tối nhất, chính nó cứu mạng em!”

      biết, biết mà….” Vương Đại Hổ dùng sức vỗ về lưng cậu, lẩm bẩm : “ biết.”

      Hai người tựa vào nhau, ngọn đèn vàng nhạt chiếu lên hai người tạo thành cái bóng lớn.

      [1] Xe đạp là phương tiện vận tải phổ biến trong những năm 1960 và 1970. Cho dù là đường thành phố, hay đường nông thôn, đều có thể nhìn thấy xe đạp 28. “28” ở đây là đến kích thước bánh xe 28 inches. (Nguồn baike)

      [​IMG]
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 31

      Haiz……..

      .

      Chương 31: Ác mộng (3)

      Edit: Thanh Thạch

      “Tôn Đại Tráng, Tôn Đại Tráng.” bục giảng, sắc mặt phù thuỷ Triệu có chút khó coi.

      Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ, vốn muốn chụp ảnh lưu niệm cho cả lớp thế mà thằng nhóc Tôn Đại Tráng kia lại chọn hôm nay để trốn học, khiến thân là chủ nhiệm lớp cực kỳ tức giận.

      “Tôn Lan, em của em đâu?”

      “Em, em cũng biết ạ!” Tôn Lan lúng túng đứng lên: “Sáng nay em có thấy nó ra ngoài mà!”

      Thằng nhóc kia khẳng định là nửa đường chạy, phù thuỷ Triệu thầm cắn chặt răng, cầm sổ điểm danh tiếp tục đọc: “Chu Đại Dũng.”

      “Có ạ!”

      “Hách Hoà Bình.”

      “Có ạ!”

      “Ngô Tuyết.”

      “Có ạ!”

      “Vương Đại Hổ.”

      “Có ạ~~~~”

      “Lý Thanh Nhiên.”

      “Lý Thanh Nhiên??”

      “Thưa .” Vương Đại Hổ lười biếng : “Nhiên Nhiên nhà em hôm hay thoải mái, hơi sốt, xin phép nghỉ ngày.”

      Phù thuỷ Triệu nghe xong sắc mặt càng tốt. Hôm nay ảnh lưu niệm chụp cùng với hiệu trưởng, lúc trước họp còn bởi vì trong lớp có hai em đậu trái tuyến vào trường trọng điểm mà được khen ngợi! Vốn muốn nhân cơ hội này dẫn hai đứa ra khoe khoang khoe khoang, nghĩ tới Lý Thanh Nhiên sớm bệnh muộn bệnh, cố tình hôm nay lại bệnh.

      Quá xui!

      Vương Đại Hổ thèm để ý đến chủ nhiệm đầy bụng oán giận, lúc này tâm tư sớm bay về nhà rồi. Có lẽ mấy ngày nay nghỉ ngơi tốt, Nhiên Nhiên bị sốt . Cậu luôn miệng mình sao, nhưng Vương Đại Hổ vẫn yên tâm ấn cậu xuống giường nghỉ ngơi.

      Nếu phải bị tuyển làm đại diện lên đài phát biểu tốt nghiệp, hôm nay khẳng định cũng ở nhà với cậu.

      Ai! Chỉ mong ở đây có thể nhanh chóng chấm dứt.

      Bên này Vương Đại Hổ ở trường “chịu giày vò”, bên kia Lý Thanh Nhiên ngược lại rất thoải mái.

      .

      “Nào, Nhiên Nhiên, ăn miếng cháo !” Bà nội cầm bát sứ, cẩn thận đút cho cậu.

      “Bà, cháu tự ăn được mà!” Lý Thanh Nhiên hơi thẹn thùng, vội vàng muốn nhận lấy chiếc bát.

      cần, cần, để bà đút, lúc đến trường Đại Hổ trăm dặn vạn dạy là bà phải chăm sóc cháu cho tốt!” Bà nội cười tủm tỉm .

      Lý Thanh Nhiên hết cách, chỉ đành chịu đút, ăn đến hơn nửa bát cháo mới dừng.

      Bà lại đo nhiệt kế cho cậu, 37˚5, vẫn còn hơi sốt.

      “Cháu ngủ giấc , tỉnh lại là khoẻ!”

      “Vâng ạ! Cháu biết rồi, bà bận việc làm ạ!”

      Bà lão vừa ra khỏi, trong phòng lập tức yên tĩnh, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào người cậu mang theo ấm áp nhàng.

      biết Đại Hổ có lên đài diễn thuyết tử tế …. Đại khái là đầy mặt tình nguyện !” Nghĩ tới người nào đó dù muốn nhưng cũng đến mức giả vờ được, Lý Thanh Nhiên cười cười, dần nhắm mắt lại thiếp .

      .

      Hai giờ sau, trận chuông điện thoại làm cậu thức giấc.

      “Bà ơi? Bà ơi?” Cậu gọi vài tiếng nhưng có ai đáp.

      Chắc là bà ra ngoài, có ở nhà.

      Tiếng chuông điện thoại vẫn rất cố chấp, vang lên liên hồi.

      Cậu nhíu mày, xốc chăn lên, chậm rãi xuống giường.

      “Alo, xin chào! Xin hỏi tìm ai ạ?”

      “Xin chào, chúng tôi ở viện tâm thần huyện Nam Hoa…. Xin hỏi bạn có phải người nhà của Lý Trường Quý ?…. Là thế này, khoảng…. ta…. Alo? Alo? Bạn còn nghe máy ? Alo? Alo? Có ai ?”

      Ống nghe điện thoại lơ lửng giữa trung, tiếng từ ống nghe vẫn truyền ra nhưng người nghe điện lại thấy bóng dáng.

      Lý Thanh Nhiên chạy, hướng về đầu thôn đông mà chạy.

      Vẫn là gian nhà tranh lẻ loi kia, đứng trước cửa, mặt cậu tái nhợt, cả người run rẩy, lấy từ cổ ra chiếc chìa khoá, đây là chìa khoá nhà cậu.

      Bởi vì nhà này rất nhiều năm có ai ở nên trông vô cùng hoang tàn, đổ nát. Lý Thanh Nhiên từng bước vào bên trong, cậu cực kỳ cẩn thận, tựa hồ vô cùng sợ hãi đánh thức thứ gì đấy. Tinh thần cậu khẩn trương cao độ, đột nhiên, vài tiếng rên rỉ vang lên.

      Nó phát ra từ sau cánh cửa sắt sơn trắng.

      Lý Thanh Nhiên chậm rãi đẩy cánh cửa ra.

      Sau đó, cậu nhìn thấy – Tôn Đại Tráng bị trói chặt bằng dây thừng, trong miệng nhét vải bố.

      “Ô, ô ô ô ô!!!!!” Tôn Đại Tráng nằm mặt đất, khuôn mặt to béo phủ kín nước mắt, nó ngừng giãy giụa, có thể thấy lúc này nó bị doạ sắp hỏng.

      Lý Thanh Nhiên hề nghĩ đến mình nhìn thấy cảnh này. nghĩ nữa, cậu vội vàng tiến lên cởi trói cho nó.

      “Ô, ô ô ô!!!” Tôn Đại Tráng điên cuồng kêu lên.

      Lý Thanh Nhiên vội bỏ miếng vải trong miệng nó ra.

      “Cậu sao rồi? Ai biến cậu thành như vậy?” Cậu gấp giọng hỏi.

      Tôn Đại Tráng khóc đứt hơi, được câu nào. Lý Thanh Nhiên lúc lắc nâng nó dậy, muốn đỡ nó ra ngoài. Đúng lúc này, thân ảnh như dã thú biết từ nơi nào xông ra, hất mạnh hai đứa xuống đất.

      Tôn Đại Tráng hôn mê bất tỉnh.

      Lý Thanh Nhiên run rẩy ngồi dậy, trợn trừng nhìn “người” trước mắt. Người kia bộ dạng cực gầy, tóc tai loà xoà che hơn nửa khuôn mặt, đeo người là quần áo bằng gọi là mấy mảnh vải rách rưới bẩn thỉu, hơn nữa mặt còn có những mảng nâu nâu đen đen khô đọng, càng thêm ghê tởm.

      Nhưng mà, cho dù gã người ra người, quỷ ra quỷ, Lý Thanh Nhiên vẫn nhận ra gã.

      “Ba?…. Ba?” Cậu mở to mắt, thào: “ là ba, là ba!”

      Lý Trường Quý nghe cậu gọi “ba”, hai mắt hỗn loạn tựa hồ loé lên tia mê hoặc, đáng tiếc khoảnh khắc ấy cực kỳ cực kỳ ngắn, rất nhanh “phẫn nộ” lại bao trùm lên thần trí gã.

      Hiển nhiên, hành động chạy trốn của “con mồi” kích thích gã rất mạnh.

      “Ba muốn làm gì?” Lý Thanh Nhiên bị gã dùng dây thừng trói vào cột trụ, nhìn gã về phía Tôn Đại Tráng nằm hôn mê đất.

      “Dừng lại! Đừng làm hại cậu ấy! Dừng lại !”

      Gã đàn ông để ý tới tiếng kêu của cậu, gã chậm rãi kéo từ trong góc ra bao to, đổ ào ra đống.

      Liềm, rìu, dao, dao phay, cưa,…. là những thứ Lý Trường Quý thường dùng nhiều năm trước, Lý Thanh Nhiên cất , ngờ hôm nay lại bị chính chủ lôi ra.

      Lý Thanh Nhiên nhìn thấy “hung khí” sống lưng lạnh toát. Đúng vậy! Đó phải là công cụ, mà là hung khí, bởi vì chỉ có hung khí mới giống như chúng, dính đầy vết máu.

      “Tiểu Hắc, là ông giết?” Còn cả gia súc trong thôn gần đây bị giết, cũng là ông ta làm?

      Vì sao? Vì sao? Vì sao?

      “Dừng tay! Dừng tay! Ông đừng có qua đấy, đừng qua! Có ai ! Có ai !” Lý Thanh Nhiên liều mạng la hét. Nhưng nơi này trừ nhà bọn họ lại có nhà nào khác, cho nên gọi đến rát cổ bỏng họng cũng có người nghe thấy.

      Lý Trường Quý cúi xuống, lẳng lặng nhìn Tôn Đại Tráng như suy xét cái gì.

      Giây tiếp theo, chính là trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, ngay trước mắt Lý Thanh Nhiên, ba cậu cầm con dao dài, hung hăng đâm xuống bụng Tôn Đại Tráng.

      Chất lỏng đỏ tươi chảy ra, nháy mắt loang cả tầm mắt cậu.

      Chính mắt nhìn thấy cảnh giết người khiến tâm hồn Lý Thanh Nhiên hoàn toàn sụp đổ.

      .

      “Vương Đại Hổ….”

      “Dạ?”

      Phù thuỷ Triệu bắn cho vài ánh mắt: “Đến em lên rồi!”

      “Vâng!” Vương Đại Hổ rầm rì, có chút khó hiểu sờ sờ tim mình, vừa rồi sao đột nhiên đập nhanh như vậy? phải mình hồi hộp khi lên đài diễn thuyết chứ?

      thể nào!

      Mang nụ cười đúng chuẩn học sinh “khiêm tốn ngoan ngoãn”, Vương Đại Hổ thong dong bước lên bục.

      Sau khi các loại nghi thức lằng nhà lằng nhằng kết thúc, toàn bộ học sinh trong thôn Hưng Nghiệp rốt cuộc tốt nghiệp. Trong số bọn họ, có người tiếp tục học lên, cũng có người học tiếp mà về nhà giúp ba mẹ làm việc, mỗi người đều sắp lên con đường của riêng mình.

      Lúc ra khỏi cổng trường, vô cùng ngoài ý muốn, gặp Tôn Lan.

      “Bạn, bạn Đại Hổ, cho bạn này, xem như là kỷ niệm!” Tôn Lan hai mắt đo đỏ, cắn răng cái, đưa thứ gì đó cho Vương Đại Hổ rồi chạy thẳng.

      Nhìn trong tay là chiếc khăn tay được gấp vuông vuông vắn vắn, có chút biết gì lắc đầu.

      Hoá ra con kia còn chưa có hết hi vọng với nha!

      Trở về nhà, chuyện thứ nhất làm chính là thẳng đến phòng ngủ, nghĩ tới Lý Thanh Nhiên ở đó.

      Người này, dưỡng bệnh cho tốt lại chạy đâu rồi? Vương Đại Hổ tìm từ trong ra ngoài vẫn thấy.

      Lát sau, bà Đại Hổ xách rổ trở về. Vương Đại Hổ hỏi Lý Thanh Nhiên đâu, bà bảo lúc mình nhổ cỏ thằng bé còn ngủ mà.

      Mày Vương Đại Hổ càng cau chặt, thề đợi đến khi Lý Thanh Nhiên trở về thể nào cũng phải đánh mông cậu mới được. Ai kêu cậu nghe lời, sinh bệnh còn thích chạy lung tung.

      Nhưng là đợi, đợi mãi, đến tận khi mặt trời xuống núi cũng thấy cậu trở về.

      Bây giờ, lo lắng, vội vàng khoác thêm áo bắt đầu tìm, mà thấy “người” cũng phải chỉ có .

      “Hổ Tử à, cháu có thấy Đại Tráng nhà ?” Vạn Thục Mai nôn nóng hỏi.

      ạ! Đại Tráng về nhà ạ?”

      “Thằng ranh kia biết lại đâu rồi!” Vạn Thục Mai tức giận : “Sáng sớm lẩn ra từ cửa sau, giờ cũng thấy bóng dáng, thấy chắc là sợ biết chuyện nó trốn học bị đánh nên giờ cũng dám về nhà.”

      Vương Đại Hổ nhớ tới tính tình Tôn Đại Tráng “mềm nắn rắn buông”, khỏi nghĩ: Có khi thế !
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 32

      Chương này đáng sợ hơn chương trước :|

      .

      Chương 32: Ác mộng (4)

      Edit: Thanh Thạch

      Sắc trời càng tối, Lý Thanh Nhiên vẫn thấy bóng dáng, Vương Đại Hổ nghĩ có khi nào cậu về “nhà cũ” . Mấy năm nay, thỉnh thoảng cậu cũng mình về đó nhìn. Nghĩ như vậy, lập tức chạy về đầu thôn đông.

      Mái nhà tranh rách nát đứng lẻ loi trong bóng đêm ở chỗ đó, có vẻ quỷ dị và lạnh lẽo.

      Vương Đại Hổ tiến lại gần quả nhiên thấy chiếc chìa khoá đồng to dùng ở cửa.

      “Rầm, rầm rầm —-” đập cửa hét lớn: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, em có ở trong đó ? Mở cửa ra!”

      Vương Đại Hổ đập hồi vẫn thấy có tiếng trả lời, nhíu mày, vòng ra gian sau, bên đó có cửa sổ có thể nhìn vào phòng.

      “Sao chỗ này lại có lỗ?” Chỉ thấy vách tường phủ kín rêu xanh bị hổng chỗ, tạo thành cái lỗ cao bằng nửa người.

      Vương Đại Hổ đột nhiên nảy ra dự cảm tốt, tiện tay nhặt cục gạch rồi khom lưng chui vào. Trong phòng rất tối mà còn bốc lên mùi rất khó hình dung, như mùi rỉ sét lại rất tanh, cực kỳ gay mũi.

      “Nhiên Nhiên, em ở đâu?” Vương Đại Hổ cẩn thận khẽ gọi.

      có ai trả lời .

      càng thêm cẩn thận, tìm xung quanh, càng sâu vào trong mùi càng nồng nặc, cuối cùng Vương Đại Hổ tới cánh cửa sắt sơn trắng.

      “Két —-” đẩy cửa ra.


      ………..

      …..

      Đập vào mắt là Lý Thanh Nhiên bị trói ngồi dưới đất.

      Trong lòng nháy mắt phát lạnh, hai chân nhũn ra như bún.

      “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, em làm sao vậy?” Vương Đại Hổ lắc mạnh người cậu, ngừng kêu to: “ là Đại Hổ đây!”

      Trong bóng tối, Lý Thanh Nhiên vô thanh vô tức cứ lẳng lặng ngồi đó như vậy, mặc Vương Đại Hổ gọi thế nào cũng chỉ như con rối có linh hồn, ánh mắt trống rỗng nhìn về hướng.

      Theo ánh mắt cậu, Vương Đại Hổ xoay người lại nhìn.

      Có thứ gì đó, mềm mềm nằm ở đấy.

      Vương Đại Hổ run rẩy bước qua, nháy mắt hét lên thảm thiết.

      Đó là cánh tay, đầy máu, là cánh tay người vẫn còn mang theo ống tay áo.

      Hoảng sợ, phẫn nộ, sợ hãi, bất cứ từ gì cũng thể biểu đạt được tâm trạng của Vương Đại Hổ lúc này, phải ra khỏi đây, lập tức ra khỏi đây!!!

      Nguy hiểm, nguy hiểm!!!

      Vương Đại Hổ cũng biết lấy đâu ra dũng khí cùng sức mạnh, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng người Lý Thanh Nhiên, cõng cậu chạy thẳng đường về nhà. chạy rất nhanh, tựa như phía sau có ma quỷ truy đuổi, gấp gáp đào tẩu, thậm chí dám quay đầu lại nhìn.

      Vừa chạy, trong đầu vừa lên cảnh tượng vừa rồi.

      Cánh tay, đứt lìa, máu tươi đầy đất.

      Trong căn phòng hoang phế kia đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

      Là ai bị giết?

      Là ai giết người?

      .

      “Hổ Tử, Nhiên Nhiên sao vậy?” Bà nội ngồi đợi sớm còn kiên nhẫn, nhìn thấy hai người vọt vào kinh ngạc hỏi.

      “Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị doạ thành như vậy?” Vương Thủ Dân nghi hoặc hỏi, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cháu mình thất kinh như vậy, giống như hồn sắp lìa khỏi xác.

      “Bà nội, bà chăm sóc Nhiên Nhiên!” Vương Đại Hổ hít sâu hơi, thả Lý Thanh Nhiên xuống, vội vàng chạy đến bên điện thoại.

      muốn ấn số nhưng tay run quá lợi hại, thử bảy tám lần mới thông được.

      “Alo, xin chào, đây là tổng đài 110, báo nguy……”

      “Mau, nhanh lại đây , ở đây có người bị giết!……” Thanh run rẩy, tiếng khó khăn lắm mới thoát ra khỏi cổ họng để được mấy lời này.

      Tẩu thuốc trong tay Vương Thủ Dân lạch cạch rơi mặt đất, ông ngây ra như phỗng.

      Nửa giờ sau, theo tiếng còi xe cảnh sát, toàn bộ thôn Hưng Nghiệp đều bị kinh động. Vương Đại Hổ là người phát đầu tiên, dẫn bọn họ . Nhóm cảnh sát tìm thấy trong phòng cánh tay, mấy ngón tay, còn rơi vãi đầy đất là ruột, nội tạng, máu me loang lổ, có vài người vào nhìn thấy nôn luôn tại chỗ.

      Vương Đại Hổ biết đêm đó rốt cuộc trôi qua như thế nào, chỉ biết là khi trời vừa sáng, thi thể được tìm thấy trong cái giếng cạn —- là Tôn Đại Tráng.

      Người nó bị cắt thành từng khối, bỏ hết vào bao tải ném xuống.

      Vương Đại Hổ vĩnh viễn cũng thể quên, khi cảnh sát mở bao tải ra, từ bên trong lăn ra cái đầu đầy máu, cũng vĩnh viễn thể quên tiếng khóc tê tâm liệt phế tràn ngập hận ý của người nhà họ Tôn. Hung thủ thủ đoạn tàn nhẫn, người bị hại tử trạng thê thảm, nó nhanh chóng trở thành cọc án động trời, do cục cảnh sát thành phố dẫn đầu điều tra, trăm cảnh sát đến vây toàn bộ thôn chật như nêm cối.

      Mà khi nghe được việc này toàn bộ mọi người cũng vô cùng phẫn nộ, dưới dẫn đầu của trưởng thôn, bắt đầu lật từng tấc đất, mỗi milimet cũng bỏ qua.

      Rất nhanh, Lý Trường Quý bị tìm được.

      ! nên là tìm được, mà là chính gã trở về.

      Trở về nơi gã từng gọi là “nhà”, nơi gã tàn sát thằng bé vô tội.

      Cảnh sát thấy kẻ này gầy quắt như que củi, bộ dạng quỷ quái, toàn thân dưới lại nhuộm đầy máu tươi, trước tiên liền rút súng ra, ấn gã xuống đất.

      tên là gì?” cảnh sát lớn tiếng hỏi.

      “Tên?” Giết người xong, tựa hồ Lý Trường Quý phóng xuất được phần “phẫn nộ” trong lòng, cả người còn vẻ hung tàn, chỉ có đôi mắt mờ mịt, giống như cố nhớ tới cái gì.

      “Lý Trường Quý? Đây, đây là Lý Trường Quý?” Vương Thủ Dân kinh ngạc nhìn người bị ấn chặt dưới đất.

      Vương Đại Hổ vừa nghe giật nảy mình, khó tin nhìn qua.

      “Sao lại là gã?”

      “Lý Trường Quý….. Lý Trường Quý?…..” Tựa hồ đối với cái tên này cảm thấy quen thuộc, mặt gã đàn ông lộ ra thần sắc đau khổ, bỗng nhiên điên cuồng giãy giụa, hất văng vài cảnh sát đè người, co chân muốn chạy . Nhưng nhiều người như vậy, há để gã chạy thoát!

      Rất nhanh, Lý Trường Quý liền bị gậy vào gáy, khoá còng tay, áp vào xe cảnh sát.

      Trải qua xét nghiệm, máu người gã đúng là của Tôn Đại Tráng. Lý Trường Quý chính là hung thủ biến thái tàn nhẫn sát hại trẻ em vô tội rồi phân thây.

      Vương Đại Hổ hề nghĩ đến tình tới mức này.

      Hết thảy hoá ra là Lý Trường Quý làm.

      Như vậy, Nhiên Nhiên sao?

      Nhiên Nhiên bị gã bắt lại, trải qua những gì? nhìn thấy những gì?

      Vừa nghĩ đến Lý Thanh Nhiên có khả năng chứng kiến hết chuyện đó, trái tim Vương Đại Hổ liền trầm xuống. thể đợi được, tại muốn ở bên cậu.

      Tình trạng Lý Thanh Nhiên rất tốt, từ đêm qua sau khi phát sinh chuyện kia, cậu giống như triệt để phong bế ý thức chính mình. Vô luận người khác gọi như thế nào, kêu như thế nào, cậu đều vô tri vô giác, tựa như từ người cậu có thứ gì đó bị tước hoàn toàn.

      Vương Đại Hổ ôm chặt cậu, nước mắt lã chã rơi xuống.

      Vì sao? Vì sao? Vì sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy, vì sao lại để chuyện kinh khủng như vậy xảy ra, rốt cuộc là vì sao!!! Trăm câu ngàn lời Vương Đại Hổ muốn , tất cả đều hoá thành nước mắt rơi đầy mặt, chảy vì mình, vì Lý Thanh Nhiên, càng vì Tôn Đại Tráng chết thảm.

      .

      Gặp lại nhà họ Tôn lần nữa là tại cửa cục cảnh sát huyện.

      Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên là “nhân chứng đầu tiên” và “người nhà phạm nhân” cùng tham dự. Ba Tôn Đại Tráng, người đàn ông ngày thường vẫn tươi cười hiền lành hoà ái, đêm bạc đầu. Mà mẹ Tôn Đại Tráng – Vạn Thục Mai bị vây giữa vòng người, khóc tới tê tâm liệt phế.

      Mỗi người mặt đều là nồng đậm bi thương.

      Tiếng khóc, tiếng an ủi của bọn họ giống như từng nhát búa tạ đập Vương Đại Hổ đến muốn điên rồi.

      Đột nhiên, Vạn Thục Mai nhìn thấy bọn họ.

      ! Phải nhìn thấy Lý Thanh Nhiên.

      Phút chốc, mặt vặn vẹo. Gạt ra những người xung quanh, giống như con sư tử nổi điên, khi mọi người còn chưa phản ứng được bất chợt đè Lý Thanh Nhiên xuống đất.

      “Hung thủ, hung thủ, đền mạng, tao muốn mày đền mạng Nhị Bảo cho tao!”

      Người đàn bà cưỡi người thiếu niên, gắt gao bóp cổ cậu, tràn ngập hận ý thét chói tai.

      Lý Thanh Nhiên hít thở thông bắt đầu run rẩy, nhưng cậu giãy giụa, chỉ mở to mắt lẳng lặng nhìn .

      “Dừng tay!” Bất chấp cái khác, Vương Đại Hổ thấy Lý Thanh Nhiên gặp nguy hiểm, vội nhào tới, dùng hết sức lôi Vạn Thục Mai ra.

      “A Mai, em đừng như vậy, con mất rồi, chấp nhận !” Ba Đại Tráng ôm lấy vợ mình nhắm chặt hai mắt.

      ! ! Con của tôi, con của tôi, Nhị Bảo của tôi chết! chết!” Vạn Thục Mai ngừng la to, hai mắt gắt gao nhìn thẳng Lý Thanh Nhiên: “Thằng điên kia giết con tôi, tôi liền giết con nó…. mạng đổi mạng….. Tôi muốn nó cũng phải thống khổ như tôi…. Đền mạng….. Đền mạng……”

      “Trả lại mạng em trai tao đây!!” biết từ khi nào, Tôn Lan đầy mặt nước mắt cũng vọt tới.

      ngừng đánh đá Lý Thanh Nhiên, dùng tay cào, dùng chân đá, dùng miệng cắn.

      Vừa đánh vừa khóc.

      Hiển nhiên, con bé cũng gần như sụp đổ rồi.

      Thấy nó như vậy, những người còn lại đều lộ ra đáng thương cùng đồng tình. Đương nhiên, bọn họ thương hại phải Lý Thanh Nhiên bị nó đánh, mà là cả nhà họ Tôn.

      Rất thảm!

      là rất thảm!

      Đại Tráng kia chết rất thảm!

      Mỗi người đều rơi nước mắt, mỗi người nhìn Lý Thanh Nhiên càng thêm căm hận.

      Bởi vì, cậu là con của hung thủ.

      Bởi vì, cậu là con của thủ phạm giết người.

      Bởi vì, con bọn họ chết, mà cậu còn sống.

      Mày tại sao còn sống? Mày dựa vào cái gì mà còn sống? Mày có cái mặt mũi gì để tiếp tục sống sót?

      Tựa hồ, mỗi người, mỗi người, trong mắt đều như vậy.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 33

      Ây dô quên k post chương mới. Sorry =D

      .

      Chương 33: Ác mộng (5)

      Edit: Thanh Thạch

      Mây đen đầy trời, sấm chớp đùng đùng, giống như ngay cả ông trời cũng cảm nhận được bi thương mà mưa rất to.

      Trong trí nhớ của Vương Đại Hổ, những gì phát sinh ngày hôm đó đều dừng lại ở hình ảnh ấy. Nó ràng như vậy, ràng đến nỗi có thể tưởng tượng lại được sắc mặt mỗi người tràn ngập oán hận như thế nào. Nhưng cũng có khi nó mơ hồ như thế, mơ hồ đến nỗi tư duy của lâm vào loại trống rỗng kỳ quái. Nhưng là mặc kệ thế nào, khi bước ra khỏi cánh cửa cục cảnh sát, thanh tỉnh lại. Bởi vì biết có người so với càng thống khổ, càng khó chịu, càng tuyệt vọng, cho nên thể ngã xuống.

      Nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Lý Thanh Nhiên, Vương Đại Hổ xoa xoa khoé miệng tím bầm, dịu dàng hỏi: “Đau ?”

      Lý Thanh Nhiên lẳng lặng nhìn , lời nào.

      Hơn nửa tháng qua, cậu lời nào với bất kỳ ai.

      Lý Thanh Nhiên tạm thời thích hợp trở lại thôn Hưng Nghiệp, hai người liền về nhà Đại Hổ huyện.

      Trương Phương và Vương Quang Tông biết những gì hai đứa phải trải qua, đặc biệt đối với Lý Thanh Nhiên càng thêm thương tiếc và đồng tình. Mấy năm nay đứa này vẫn sinh hoạt cùng bọn họ, đều coi cậu như con mình rồi. Cậu chăm chỉ, học tốt, lại hiểu chuyện, nhà Trương Phương đều quý đứa này.

      Nhưng là, ai ngờ đến, ai nghĩ đến, có tai hoạ động trời như vậy phát sinh người cậu.

      Ba ruột thành tội phạm giết người, khiến cậu về sau nên làm cái gì bây giờ? Những người khác nhìn cậu như thế nào!

      “Nhiên Nhiên! Đừng nghĩ nhiều như vậy! Ở nhà nghỉ ngơi tốt, đợi, đợi thời gian sau…. liền tốt rồi…. liền tốt rồi!” Trương Phương nhìn Lý Thanh Nhiên đầy người vết thương, ánh mắt dại ra, rốt cuộc đau lòng chịu nổi, ôm lấy cậu bật khóc. Bị gắt gao ôm vào lòng, trong ánh mắt thất thần của Lý Thanh Nhiên tựa hồ có cái gì chớp động chút, cuối cùng hoá thành giọt lệ, chậm rãi đọng vai .

      Mưa vẫn rơi, kéo dài tới ba ngày. Ba ngày này, tinh thần Lý Thanh Nhiên vẫn có chút dấu hiệu chuyển biến nào.

      Mỗi ngày, cậu chỉ đơn cuộn mình giường, vô thần nhìn mưa ngoài cửa sổ.

      Cậu như vậy khiến Vương Đại Hổ cảm thấy “sợ hãi” bởi cái tình trạng này, cái ánh mắt sống tiếc nuối, chết ngại ngùng này khiến nhớ tới kiếp trước, hình ảnh Lý Thanh Nhiên tự sát trước mộ .

      Cho nên, mỗi thời mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây, Vương Đại Hổ đều nhìn cậu chằm chằm, sợ cậu làm ra hành động gì tổn thương bản thân.

      Nhưng cẩn thận mấy cũng có sai sót.

      sáng sớm, khi mở mắt ra phát thấy Lý Thanh Nhiên.

      phát điên tìm kiếm khắp nơi, gọi khàn giọng hét vang con phố kêu tên cậu.

      Cả ngày, tìm cả ngày.

      Cuối cùng, lại tại góc đường cách nhà xa tìm thấy cậu. Cậu giống như con mèo bị mọi người vứt bỏ, ôm lấy thân thể mình, run rẩy dựa vào vách tường dơ bẩn.

      Vương Đại Hổ đứng trước mặt cậu, bình tĩnh nhìn cậu.

      Bỗng nhiên làm ra động tác.

      vung tay lên, hung hăng tát cậu cái.

      Lý Thanh Nhiên run run che lại má mình, thể tin nhìn .

      “Tỉnh sao?” Vương Đại Hổ hai mắt đỏ bừng, giận dữ hét lên với cậu: “Em đến tột cùng muốn trốn tránh tới khi nào!”

      Đến tột cùng muốn trừng phạt mình tới khi nào?

      “Nhiên Nhiên của phải người yếu đuối như vậy, cậu ấy kiên cường, dũng cảm, là nam tử hán, vô luận đối mặt với bất cứ khó khăn nào cũng đều có thể cắn răng chống đỡ. phải như em là quỷ nhát gan chỉ biết trốn tránh, dám đối mặt với thực!”

      Rống giận của Vương Đại Hổ giống như tiếng sấm, xuyên qua tầng tầng chướng ngại, truyền tới nội tâm đóng chặt của Lý Thanh Nhiên.

      Bỗng nhiên, giọt, hai giọt, vô số giọt nước mắt lần lượt chảy ra từ cặp mắt đen láy trong trẻo lâu nhìn thấy.

      Lý Thanh Nhiên im lặng khóc.

      Vương Đại Hổ cũng rơi nước mắt, rốt cuộc nhịn được đau lòng, tiến lên ôm chặt cậu.

      “Cậu ấy chết.” Lý Thanh Nhiên tựa vào bên tai thào: “Ngay trước mặt em bị ba em giết chết. Đầu tiên là dao đâm ở bụng, sau đó, lại dao đâm ở ngực. Máu, nhiều, nhiều máu……”

      “Đừng , Nhiên Nhiên, đều qua rồi, đều qua rồi!” Vương Đại Hổ chỉ hy vọng cậu có thể ra khỏi trạng thái phong bế bản thân, cũng muốn cậu lại nhớ đến hình ảnh máu me ngày hôm ấy. Nếu có khả năng, Vương Đại Hổ hy vọng cậu có thể quên tất cả.

      “Từng khúc, từng khúc…. Ba…. mở, mở cả người Đại Tráng ra, Đại Tráng nhất định rất đau, rất đau…. Em kêu gào bảo ông ta dừng tay, nhưng mà, nhưng mà….”

      phải lỗi của em, phải lỗi của em!” Vương Đại Hổ ôm cậu chặt hơn, hai tay kìm được mà run rẩy.

      “Tại sao ba lại làm thế, tại sao ông ta muốn làm thế! Tại sao em lại là con ông ta!!” Khuôn mặt Lý Thanh Nhiên vặn vẹo điên cuồng chất vấn.

      Quá nhiều sợ hãi, quá nhiều bi thương, quá nhiều áy náy khiến cho đứa trẻ mới có mười hai tuổi gần như sụp đổ.

      Cậu muốn đối mặt với thực, là vì cậu thể đối mặt với nó.

      “Lý Thanh Nhiên —-” Vương Đại Hổ đột nhiên quát to, bình tĩnh nhìn cậu.

      Hai người nhìn nhau.

      người tràn ngập kiên định.

      người tràn đầy tuyệt vọng.

      “Em nghe cho kỹ đây! Chuyện ba em làm đúng là thể tha thứ được, nhưng người sai là ông ta, phải em! Cho nên…. cho nên…. tỉnh lại , được ? Coi như là vì , có được ?”

      “Hu, hu hu…… hu hu hu hu…… Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…..” Cậu che mắt mình, nước mắt ào ào tràn qua giữa các ngón tay, thấm ướt ngực Vương Đại Hổ. biết lời xin lỗi của Lý Thanh Nhiên là dành cho ai, cũng biết chuyện này thể chỉ dùng câu xin lỗi mà có thể đạt được tha thứ. Cho nên bọn họ về sau chỉ cần có thể cố gắng hết sức bù đắp cho người nhà họ Tôn, nhất định!

      .

      tháng sau, cái án “giết người phân thây” khiến toàn dân khiếp sợ được tuyên bố kết án, xét thấy tội phạm giết người có bệnh “tâm thần phân liệt” và chứng “ảo tưởng” nghiêm trọng, Lý Trường Quý bị xử tử hình, mà chuyển sang bệnh viện tâm thần giám thị. Người nhà họ Tôn phục, chống án. Nhưng ngay khi phiên toàn phúc thẩm sắp mở lại, nghi phạm Lý Trường Quý lại tự sát trong ngục. Gã dùng cái bàn chải nhựa vót nhọn, đâm vào cổ họng, cắt đứt yết hầu.

      Khi Vương Đại Hổ nhận được tin, Lý Trường Quý nằm ở bệnh viện trong giai đoạn hấp hối.

      ?” giọng hỏi.

      Lý Thanh Nhiên ngồi bên cửa sổ, lẳng lặng lắc đầu.

      Vương Đại Hổ thở dài.

      Lý Trường Quý cuối cùng chết, Vương Đại Hổ nhận xác gã, đem chôn ở nghĩa địa huyện.

      Nhìn người đàn ông cười trong tấm hình đen trắng bia mộ, trong lòng Vương Đại Hổ vô cùng phức tạp.

      Hắt ba ly rượu lên đất, có chút chua xót : “Chú, khoảng thời gian này cháu vẫn nghĩ, lúc trước đưa chú vào viện tâm thần có phải là làm sai hay ! Kỳ cháu biết, chỗ kia chẳng phải tốt đẹp gì, phỏng chừng người bình thường vào đó hai ngày cũng phát điên theo! Nhưng cháu yên tâm, yên tâm, cháu sợ chú làm Nhiên Nhiên bị thương….. Chú là người bệnh, ! Mặc kệ chú có thừa nhận hay , chú có bệnh, nhưng, thế nhưng khi đó cháu nghĩ phải cùng Nhiên Nhiên chữa khỏi cho chú mà là khẩn cấp đưa chú xa…. Có lẽ từ ngày hôm đó định trước kết cục hôm nay.

      Nhiên Nhiên tại rất hận chú! Em ấy thể tha thứ cho chú, cho nên hôm nay cũng đến! Nhưng thằng nhóc ấy vẫn luôn mềm lòng, ngày nào đó cởi bỏ được khúc mắc này. Cháu biết tại sao đột nhiên chú lại tự sát, nhưng nghe dù là bị tâm thần phân liệt vẫn có những lúc tỉnh táo. Cháu nghĩ là chú đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được mình làm cái gì nên cảm thấy hối hận. Như vậy ở thế giới bên kia, chú hãy câu xin lỗi với Đại Tráng ! Cũng thay cháu câu, rằng nếu có kiếp sau, nhất định cháu để nó bắt nạt lần, tuyệt đối đánh trả.”

      lầm bầm lúc lâu, Vương Đại Hổ đứng dậy bước . Đoá cúc dại trước mộ nhàng đong đưa theo gió, thầm những lời ai hiểu.

      .

      Nháy mắt đến tháng chín mùa thu.

      Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên bước lên cấp hai.

      Hôm khai giảng, thời tiết rất nóng, nơi nơi đều là biển người tấp nập. Vương Đại Hổ chen lấn trước bảng thông báo, nhìn bảng danh sách lớp, nhưng mà —-

      người ban A, người ban F.

      cau mày, trường điểm này luôn dựa theo thành tích học tập để phân ban, nhưng Nhiên Nhiên kết quả thi còn cao hơn mình sao lại bị phân đến ban kém cỏi nhất?

      Dường như nghĩ tới cái gì, trong lòng Vương Đại Hổ bỗng nổi lên lửa giận, đùng đùng thẳng tới phòng giáo vụ.

      có sai sót! Lý Thanh Nhiên đúng là ở ban F!” Ông thầy mang kính có chút kiên nhẫn trầm giọng .

      “Nhưng ban F là ban kém nhất! Lấy thành tích của Nhiên Nhiên có khả năng bị phân đến ban đấy!”

      “Em Lý thành tích học tập quả rất tốt! Nhưng giáo viên các lớp đều muốn nhận em ấy, cho nên chỉ có thể phân đến ban F!”

      muốn nhận? Tại sao ạ?”

      Ông thầy nhìn cái, trong mắt có vài phần trốn tránh.

      “Em Vương Đại Hổ, đây là sắp xếp của trường, các em là học sinh, chỉ cần nghe theo là được… Được rồi! Tôi còn có việc, em ra ngoài trước !”

      Vương Đại Hổ hơi nheo mắt, sắc mặt trầm xuống, nhìn ông thầy, từng chữ : “Nếu trường học phân Lý Thanh Nhiên đến ban A, thế cũng phân em tới ban F !”

      “………… Tuỳ em!”

      Đây là cái trường khỉ gì, lại còn là trường điểm của huyện nữa chứ! đám đạo đức giả, máu lạnh, ngu ngốc.

      Vương Đại Hổ tức mình suýt chửi ầm lên.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 34

      Để chuộc lỗi, hôm nay post 2 chương luôn =D Kết thúc chuỗi ngày ác mộng.

      .

      Chương 34: Ác mộng (6)

      Edit: Thanh Thạch

      Cuộc sống học sinh trung học của Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên có thể là rất tốt!

      Bởi vì, hai người bọn họ ràng là bị mọi người lập.

      Ánh mắt né tránh, ngừng sau lưng, chán ghét, sợ hãi, kinh nghi, còn có hiếu kỳ, những thứ vô thanh lại có thể khiến cho người ta cảm giác được, giống như cái võng vây chặt lấy bọn họ.

      Ngay cả thầy giáo các môn cũng như vậy.

      có ai ở lớp hỏi bài Lý Thanh Nhiên, có ai chủ động chuyện cùng bọn họ, hai người giống như hề tồn tại, tựa như bị mọi người xa lánh.

      Đối với chuyện này, Vương Đại Hổ vô cùng lo lắng, dù sao cũng là người lớn, còn chịu đựng được. Nhưng Lý Thanh Nhiên sao, nếu trường kỳ bị vây trong hoàn cảnh tràn ngập ác ý, cậu vốn chịu đủ tàn phá nội tâm làm sao có thể tiếp tục thừa nhận.

      Vì thế, thể nghĩ đến chuyện “ khỏi đây”.

      Nếu rời khỏi nơi này xa, đến hoàn cảnh mới hoàn toàn xa lạ, như vậy có thể bắt đầu lại từ đầu.

      Thế nên, liên hệ với Long Nhất Minh, hy vọng y có thể hỗ trợ.

      Đối phương cũng trả lời rất nhanh, y tìm được trường trung học trong thành phố. Nhắc đến cũng khéo, trường kia chính là nơi Vương Diệu Tổ dạy học, chú rất thích Lý Thanh Nhiên, nghĩ tới chú có thể giúp đỡ, con đường của hai người về sau hẳn là thuận lợi.

      khi có “ý ”, Vương Đại Hổ liền thờ ơ đối với trường lớp tại, muốn thử dung nhập bọn họ mà cũng thử kết bạn, chỉ còn chờ làm tốt thủ tục chuyển trường, tháng sau là có thể rời .

      .

      Hôm ấy, hết giờ giải lao.

      Vương Đại Hổ theo dòng người trở lại phòng học, ngồi vào ghế rồi nghịch ngợm áp lon Coca lạnh lên mặt Lý Thanh Nhiên.

      Đóng lại quyển sách, Lý Thanh Nhiên quay sang lườm .

      “Cái kia….” Vương Đại Hổ rùng mình hai cái cười : “ chỉ đùa em thôi!”

      biết vì sao, từ sau khi thoát khỏi trạng thái phong bế, Lý Thanh Nhiên so với trước kia thay đổi rất nhiều. ràng nhất chính là khí thế vừa sắc bén vừa lạnh lùng, giống như thời thời khắc khắc đều chuẩn bị chiến đấu, “tính công kích” rất mạnh.

      Cho nên, mấy ngày nay Vương Đại Hổ dám chọc cậu.

      Tiết này là Vật lý, sau bốn mươi phút bị điện áp với điện trở tra tấn, rốt cuộc cũng đến nghỉ trưa.

      Nhưng mà, nghĩ đến cặp lồng đựng cơm tới mà là chủ nhiệm lớp Vương Hân nổi giận đùng đùng tới.

      “Ai giờ giải lao sau tiết ba đến sân thể dục hoạt động đứng lên cho tôi!”

      Vương Đại Hổ bỗng nhíu mày.

      Lý Thanh Nhiên bên cạnh chậm rãi đứng dậy.

      Tính cả cậu, tổng cộng có mười hai người .

      “Cái túi treo ghế của tôi, là ai lấy?”

      Cả lớp hơn bốn mươi người tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, tất cả đều bối rối hiểu chuyện gì.

      Vương Đại Hổ biết, như vậy xem ra là bị mất cái gì rồi!

      Quả nhiên –

      để trong đó ngàn đồng, chính là sau giờ giải lao về thấy. Các em cho dù là ai lấy, hy vọng có thể chủ động thừa nhận sai lầm, trả lại tiền! Đối với người biết sai có thể sửa, tha thứ, truy cứu!”

      Cả lớp nháy mắt chia thành hai phe.

      bên là: “Ai ui! May thế, vừa rồi tớ ra ngoài, thể nghi ngờ tớ được.”

      bên là: “Tớ dù ở trong lớp nhưng tớ trộm, ai là người trộm tiền?”

      Mọi người nhìn nhau, cảm giác ai cũng giống trộm.

      Vương Hân cố gắng bày ra gương mặt “hoà ái” nhưng trong lòng lại rất tức giận, ngàn kia là tiền mua bảo hiểm cả lớp vừa đóng, chuẩn bị nộp lên trường. Nếu tìm lại được phải tự xuất tiền túi ra trả. Hơn nữa mới vừa khai giảng có mấy ngày thôi, trong lớp liền xảy ra chuyện như vậy, chẳng phải khiến mất mặt với lãnh đạo và đồng sao?!

      Cả lớp hỏi qua hỏi lại, ai biết ai lấy cái túi kia.

      Sắc mặt Vương Hân càng ngày càng kém.

      “Như vậy ! Vì chứng minh trong sạch của các em, muốn xem túi sách của các em có cái gì, được ?”

      Bây giờ đứa nào cũng sợ dư luận, vì chứng minh mình so với giấy trắng còn sạch hơn, vội vàng : “Thưa , xem ! lấy sợ, đúng , đúng , ai cho xem liền chứng minh nó có tật giật mình!”

      M*, ra là muốn lục soát!

      Vương Đại Hổ bắt đầu khó chịu.

      như vậy là có ai phản đối?”

      “Em đồng ý!”

      Bỗng nhiên, giọng lạnh lùng vang lên.

      Chỉ thấy Lý Thanh Nhiên cả người thẳng tắp, ngửa đầu, nhìn lên chủ nhiệm đứng bục giảng.

      Ánh mắt cả lớp liền tập trung hết về đây.

      “Nó dám để xem, là sợ bị phát ra cái gì !”

      “Vừa thấy chính là thấp thỏm yên.”

      “Đúng rồi, khẳng định chính nó trộm, nghe hồi tiểu học trộm này nọ rồi, có tiền án!”

      “Suỵt suỵt! Đừng để nó nghe thấy cẩn thận nó cũng phân thây cậu ra bây giờ!”

      Rì rầm rì rầm…. tiếng bàn luận, từng trận, từng trận đánh tới khiến Vương Đại Hổ nổi giận, muốn đứng phắt dậy lại bị Lý Thanh Nhiên đè lại.

      “Chuyện của em để tự em giải quyết.”

      Từ cặp mắt trong veo nhận được ý như vậy, Vương Đại Hổ chỉ đành tạm thời kiềm chế xuống.

      “Căn cứ điều thứ ba mươi bảy trong hiến pháp nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa: Quyền tự do thân thể của công dân nước Cộng hoà nhân dân Trung Hoa là bất khả xâm phạm. Tất cả mọi công dân, trừ những người do Viện kiểm sát nhân dân phê chuẩn hoặc quyết định hoặc những người do Toà án nhân dân quyết định, và do cơ quan công an thi hành, đều bị bắt giữ. Nghiêm cấm các hành vi giam giữ, bắt bớ trái pháp luật hoặc hạn chế tự do thân thể công dân, nghiêm cấm việc xâm phạm thân thể công dân cách bất hợp pháp.”

      Sắc mặt Vương Hân lập tức tái mét, lời Lý Thanh Nhiên thể nghi ngờ là chỉ trích giáo, “biết pháp mà lại phạm pháp”.

      “Nếu để ý pháp luật cố ý muốn soát người, em tố cáo chuyện này lên bộ giáo dục. Dạo này trong chiến dịch chấn chỉnh đạo đức tác phong nhà giáo, hẳn là bọn họ thấy rất hứng thú!”

      Uy hiếp, này chính là uy hiếp trần trụi nha!

      Vương Đại Hổ nhìn chủ nhiệm lớp trợn tròn mắt, còn cả học sinh trong lớp cũng mở to mắt, cười rất thoải mái.

      A a~~~

      Nhiên Nhiên nhà mình hổ kiếp trước là “luật sư lạnh lùng” đỉnh đỉnh đại danh, như vậy mà mở mồm ra “Hiến pháp”, nên cậu là nhanh mồm nhanh miệng hay là quá sắc sảo đây?

      Còn cả cuốn “Pháp luật bách khoa toàn thư” bàn kia nữa, người này quả nhiên phải chỉ xem qua.

      chỉ muốn tìm ra người lấy tiền, có ý xâm phạm tự do thân thể của các em.” Vương Hân cắn chặt răng .

      Lý Thanh Nhiên phủ nhận nhìn .

      “Giờ giải lao tiết ba, cả lớp có mười hai người ở đây. Giữa ban ngày ban mặt, lại trước mặt bao người, muốn đến ghế giáo viên bục giảng, tất nhiên có người nhìn thấy. Cho nên, thể hoài nghi chúng em, bằng tự mình nghĩ lại xem có phải cất tiền ở chỗ khác hay !”

      Sắc mặt Vương Hân lúc đỏ lúc trắng, nhìn thiếu niên lạnh băng trước mắt, tức đến đau ngực.

      Mà các học sinh còn lại bất giác sinh ra loại kính sợ, giống như Lý Thanh Nhiên có gan nghi ngờ và chống đối giáo viên làm cho bọn họ thấy sợ hãi.

      Vương Hân được gì, đành để mọi người ăn cơm.

      Kết quả, đại khái là khi về văn phòng càng nghĩ càng tức, liền gọi Lý Thanh Nhiên đến, tới lui ý tứ nhận định cậu chính là kẻ trộm.

      Nếu là đứa trẻ bình thường gặp phải oan uổng như vậy, sớm tức phát khóc.

      Nhưng Lý Thanh Nhiên thèm để ý đến mặt mũi giáo, cầm điện thoại bàn báo 110.

      Thế là, việc này liền ầm ĩ.

      chỉ kinh đến cảnh sát mà còn động đến lãnh đạo trường.

      Mà càng thêm đáng cười là, ngàn kia đúng là cảnh sát tìm được, Vương Hân có để tiền trong túi ở phòng học mà là để trong ngăn kéo ở văn phòng, bởi vì bị sách đè lên nên thấy.

      kiện lớn như vậy cuối cùng lại là trò cười.

      Khiến cho trường học xấu hổ đến nỗi hận tìm được cái lỗ nào để chui xuống.

      “Em Lý, nghĩ oan cho em……” Hiệu trưởng bụng bự hói đầu đứng trước mặt cảnh sát cười với Lý Thanh Nhiên: “Chuyện này là giáo đúng, hiểu lầm em! Nhưng mà lần sau có chuyện gì em có thể đến phòng hiệu trưởng nha! cần phải làm phiền chú cảnh sát, gây ảnh hưởng tới trường học! Như vậy nhiều tốt!”

      Lý Thanh Nhiên mẫn cảm, há có thể nghe ra ý trách cứ trong lời của ông, lập tức bén nhọn đâm trở về: “Kia theo ý của hiệu trưởng, em liền xứng đáng bị người khác đổ oan?”

      “Đứa này! Thầy phải rồi sao, có chuyện gì đều có thể tìm ban hiệu trưởng, chúng ta nhất định đòi lại công bằng cho em, tuyệt đối oan uổng bất kỳ ai. Vương! Chuyện này là vì nhớ lầm mới phát sinh, vậy xin lỗi học sinh , em thấy vậy có được ?”

      Ông là như vậy, nhưng lại nghĩ Lý Thanh Nhiên nhất định : “ cần!”, ai ngờ —

      chỉ muốn xin lỗi, mà còn phải công khai bằng văn bản để khôi phục danh dự của em!”

      Mặt Vương Hân tái mét luôn rồi, cũng chỉ là giáo viên mới vào trường, bằng cũng phải chịu trách nhiệm cái ban F kém cỏi này.

      Lý Thanh Nhiên cuối cùng cũng đợi được tiếng “Rất xin lỗi!”.

      Nhưng mặt cậu cũng có bao nhiêu vui mừng. ! Phải là, từ đầu đến cuối cậu vẫn bình tĩnh như vậy, cho dù sau này chứng minh được mình “trong sạch” cũng chỉ bộ thản nhiên như chẳng hề liên quan đến mình.

      đường về nhà, hai người cùng song song.

      Vương Đại Hổ tay xách cặp, cười hì hì khen biểu “bình tĩnh dũng” của cậu hôm nay.

      “…… Em chỉ thích có người đụng tới mình!” Lý Thanh Nhiên đẩy gọng kính mũi thản nhiên .

      Vương Đại Hổ nhìn cậu, đột nhiên nắm lấy tay phải lạnh băng của cậu, hỏi: “Vậy có thích chạm vào em ?”

      Lý Thanh Nhiên hơi mím môi, trả lời, tay kia nắm lại tay .

      Ánh mặt trời ấm áp, mạ lên thân hình hai thiếu niên tầng viền vàng.

      Xa xa nhìn lại, mỹ lệ như vậy.

      Vương Đại Hổ nghĩ: Mọi chuyện rồi tốt lên, phải sao?
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :