1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 25

      Chương 25: Lớn lên

      Edit: Thanh Thạch

      Ngày năm tháng năm, đại cát.

      Theo từng trận pháo nổ đùng đoàng, nhà mới nhà họ Vương rốt cuộc nghênh đón các chủ nhân của nó.

      Đó là căn nhà hai tầng xinh đẹp, gần trăm tám mươi mét vuông, năm phòng ngủ, phòng khách. Phòng của Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên ở tầng hai, tất nhiên là hai người phòng. Vách tường trắng như tuyết, sàn gỗ vàng nhạt, hai chiếc giường đơn cách nhau đoạn được đặt song song, chăn gối giường là Trương Phương cố ý chọn – hình dâu tây màu hồng.

      Vương Đại Hổ kéo chiếc rèm sát đất đồng màu, quay đầu chọc ghẹo Lý Thanh Nhiên: “Xem ra mẹ muốn coi hai chúng ta như con mà nuôi!”

      Lý Thanh Nhiên lườm cái.

      Tuy căn phòng này toát ra đầy mùi “son phấn” nhưng nhìn bài trí cũng thấy được người sắp xếp rất cẩn thận.

      giá sách sơn trắng bày ngay ngắn hơn mười quyển sách, lại xét đến chiều cao hai đứa mà đóng giá tương đối thấp, để bọn họ giơ tay là có thể lấy được. Bên cạnh giá sách là chiếc bàn gỗ lớn để hai đứa dùng làm bàn học. Ngoài ra, còn có rất nhiều những chi tiết nhưng nổi bật khác, mỗi cái đều khiến Lý Thanh Nhiên dừng chân quan sát lâu.

      tóm lại, đây là căn phòng tràn ngập ám ấp và thoải mái.

      “Từ hôm nay trở , đây chính là nhà em!” Vương Đại Hổ cười với cậu.

      Lý Thanh Nhiên hơi sửng sốt, sau đó cong cong khoé môi, thích thú gật đầu.

      Xem xong phòng mình, Vương Đại Hổ lại kéo cậu “tham quan” nơi khác. Hai người mang theo cảm giác “thám hiểm”, giống như hai con mèo nhanh nhẹn chạy tới chạy lui trong nhà, lúc nào yên tĩnh.

      .

      Buối tối, người nhà vây quanh bàn cơm, ăn mừng tân gia.

      Ông nội, bà nội ngồi ở đầu bàn, bên cạnh là Vương Quang Tông và Trương Phương, tiếp theo là bác Đại Hổ – Vương Kim Phượng và bác trai Tần Vạn Hữu. Con hai bác Tần Lam ngồi cạnh Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên. Bởi vì phải dạy thêm nên lần này Chihuahua Vương Diệu Tổ có tới.

      Ba Đại Hổ là con trai trưởng, đầu tiên nâng chén phát biểu chút, Tần Vạn Hữu cũng vài câu, khiến cho mọi người trong nhà đều vui vẻ, khí bàn ăn rất náo nhiệt. Sáu món mặn, sáu món chay, cộng thêm hai món canh, bàn đồ ăn, đủ mọi màu sắc khiến ai cũng thèm.

      Vương Đại Hổ vốn định gắp cho Lý Thanh Nhiên miếng sườn kho, ai ngờ lại bị người đoạt trước.

      “Em Nhiên Nhiên, đây là thịt kho, ăn ngon lắm! Là món chị Lam Lam thích ăn nhất đó, em ăn thử !”

      “Cảm ơn chị.” Lý Thanh Nhiên ngoan ngoãn nhận lấy.

      Tần Lam nghe xong chỉ thấy cả người mềm nhũn. Khác hẳn với mấy thằng nhóc bình thường thích chạy nhông nhông ngoài đường vừa đen vừa xấu, Lý Thanh Nhiên vừa trắng vừa mềm, lại hào hoa phong nhã, thoạt nhìn giống như tiểu thiếu gia, khiến người vừa gặp liền thích.

      Ví như Tần Lam, hôm nay vừa thấy liền bị cậu mê hoặc đến đầu óc choáng váng, giống như con cún pug[1] ngừng quấn lấy cậu.

      Vương Đại Hổ ở bên cạnh nhìn, trong lòng khỏi nổi lên trận dấm chua, chiếc đũa vừa vươn ra cũng rụt về.

      bàn cơm người lớn cũng để ý đến bọn “tranh giành tình nhân”, vẫn ăn uống vui vẻ.

      Buổi tối, nhà Vương Kim Phương ở lại, Vương Đại Hổ tìm cơ hội chạy đến hỏi bác tình huống nhà họ Khổng, phải quan tâm người nhà kia, chỉ là sợ bọn họ lại đến đây tìm Lý Thanh Nhiên.

      “Bà Khổng sợ là cũng qua được mấy ngày.” Vẻ nghiêm túc mặt Vương Kim Phượng hơi mềm xuống, : “Nhà kia giờ tình trạng cũng tốt.”

      phải tốt, mà là sống nổi.

      Khổng Đại Quốc làm cái loại chuyện bắt cóc trẻ em này khiến người trong thôn ai cũng hận, nhà ai mà có trẻ con cơ chứ! Đều là cùng thôn, thiếu đạo đức đến như vậy! Hơn nữa, người nhà này tính tình vốn chanh chua, ngày thường gió cũng phải cố mà gợi sóng, suốt ngày gây phiền toái. Cho nên tại toàn thôn đều đưa đơn muốn xin đuổi nhà Dương Lệ , mỗi ngày giơ biểu ngữ, hô khẩu hiệu đến uỷ ban thôn mà nháo, khiến người ta đau đầu.

      “Đừng có quan tâm chuyện vớ vẩn.” Vương Kim Phượng vỗ vỗ đầu Vương Đại Hổ, trong giọng nhịn được phẫn hận: “Đều là cái loại ra gì.” Hiển nhiên, đối với chuyện Khổng Đại Quốc từng làm với cháu mình, bác vẫn canh cánh trong lòng. Đồng chí Vương Kim Phượng tuy có hơi “nghiêm khắc”, nhưng lại rất thương Vương Đại Hổ, cho dù là “kiếp trước” hay “kiếp này” đều như vậy.

      Nghe được kẻ thù của mình sống tốt, tâm tình Vương Đại Hổ lập tức “high”. Nghĩ tới nhà kia giờ sống cũng nổi, hẳn là có thời gian tới làm phiền mình và Nhiên Nhiên, bất quá lại , cho dù có muốn cũng dám lại đây, bằng người nhà họ Vương đều xé xác bọn chúng.

      “Mau mau mau bác!!! Bác kể cho cháu nghe cuộc sống bi thảm của bọn chúng , cháu cảm thấy hôm nay chắc chắn làm được giấc mộng đẹp!”

      Vương Kim Phượng: “……….”

      .

      Sáng sớm hôm sau, nhà Vương Kim Phượng trở về thôn Khổng, mang theo Tần Lam lưu luyến rời, được ba bước lại quay đầu lần. Vài ngày sau, ba mẹ Đại Hổ cùng “Vương Phiền Phức” cũng lên huyện.

      “Vướng bận” đều , nhưng những ngày ngọt ngào mật mật cùng Lý Thanh Nhiên sống trong thế giới hai người theo dự đoán của Vương Đại Hổ lại có đến. Bởi vì gần đây, Lý Thanh Nhiên cực kỳ “hăng hái”, mỗi tối đều học đến khuya, cậu chỉ học mình mà còn lôi kéo Vương Đại Hổ học cùng, muốn bổ sung lại chương trình học cho . Vì thế ông bà Đại Hổ vui mừng phát cháu mình trở nên “ học tập”, theo như lời bà nội chính là: Nhà họ Vương toàn người hiếu học hết!

      Ai! Vương Đại Hổ thở dài hơi, nếu hỏi sau khi sống lại chuyện khiến đau đầu nhất là gì, chắc chắn chính là “lại học lần nữa”. Đối với kiếp trước bị hành hạ hơn mười năm mà , phải trải qua lần nữa thể nghi ngờ là càng thêm khổ sở. Cho nên mỗi khi Lý Thanh Nhiên bắt học, hếch mũi khoác biết ngượng mình là thiên tài, chính là lên lớp nghe giảng, buổi tối về nhà làm bài tập nhưng vẫn có thể đứng nhất khối.

      Nhưng mà, thực đáng tiếc, lời hùng hồn của chỉ duy trì được hai học kỳ, sau đó liền bị Lý Thanh Nhiên chút do dự đoạt lấy danh hiệu. Hơn nữa từ đó về sau cũng trở mình nổi, thẳng đến hết tiểu học vẫn chỉ đứng thứ hai.

      .

      Mười hai tuổi, còn giống như trước đây là thằng bé khoẻ mạnh, kháu khỉnh, mập mạp, ngốc ngốc, thành . Cao 1m65 khiến ở trong lớp giống như “hạc giữa bầy gà”. Tay chân thon dài, đường nét cơ thể săn chắc, mạnh mẽ, lại thêm khuôn mặt tuấn sáng sủa, Vương Đại Hổ trở thành “nhân vật nổi tiếng” trong trường. Mỗi ngày biết có bao nhiêu thằng nhóc quây quanh , biết có bao nhiêu bé từng xấu hổ xa xa nhìn .

      Hôm nay vừa đến trường, Vương Đại Hổ liền thấy trong ngăn bàn mình có phong thư màu hồng toả hương thơm nhàn nhạt. nhíu mày, cũng mở ra xem, trước đến trái tim bị vợ mình khoá chặt, chính là mấy bé ngực còn chưa phát dục tuyệt đối khiến dậy nổi hứng thú.

      “Huỷ hoại” bé gì đó, cũng biến thái như vậy.

      .

      “Còn có nửa năm nữa là các em lên trung học.” bục giảng, Triệu đầy mặt nghiêm túc lặp lại “điệp khúc dạy dỗ”: “Đều thu lại tâm tư hết , tranh thủ mà thi trung học cho tốt, chuyện này còn liên quan đến tương lai sau này của các em…..” Bla bla bla, ba mươi phút sau rốt cuộc hết nước miếng, cuối cùng chốt câu: “Vương Đại Hổ, Lý Thanh Nhiên, các em sau giờ học đến phòng giáo viên lúc, có chuyện muốn với các em.”

      Vương Đại Hổ ngẩng đầu chán ngán liếc cái, biết thừa này muốn với họ cái gì.

      Quả nhiên —-

      Trong văn phòng, Triệu nhìn hai đứa trẻ trước mặt, khỏi khẽ thở dài. Đây chính là hai đứa đứng đầu lớp, đặc biệt là Lý Thanh Nhiên, ánh mắt dừng lại thân ảnh nhắn bên trái, cười cực vừa lòng.

      “Chuyện thi trung học hai em nghĩ đến đâu rồi?”

      Thôn Hưng Nghiệp có trường trung học, bọn muốn đến trường phải lên huyện. Chỉ là trong huyện Nam Hoa cũng chỉ có hai trường trung học, trường tốt, trường rất bình thường. Mà trường bọn họ đúng tuyến là lên trường bình thường kia, cho nên mấy hôm trước, giáo với bọn họ, hy vọng bọn họ “thi trái tuyến” vào trường điểm kia.

      “Thưa , bọn em nghĩ rồi, bọn em thi trái tuyến!” Vương Đại Hổ muốn dong dài, thẳng vào vấn đề.

      Triệu nghe vậy vừa lòng gật đầu, sau đó lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về giáo dục, thẳng đến mặt trời lặn hết mới thả hai người về. đường, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên sóng vai cùng nhau: “Hai chúng ta đồng ý thi trái tuyến, thế mà thành thoả mãn mụ phù thuỷ kia.”

      Lý Thanh Nhiên nghe trù lung tung, có tý tôn sư trọng đạo nào, khỏi lườm cái.

      Dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh mắt cậu trong veo rực rỡ, cái liếc đầy “phong tình” làm Vương Đại Hổ suýt trợn tròn, thầm cảm thán: Nhiên Nhiên nhà càng ngày càng xinh đẹp ngon miệng.

      Triệu rất tốt.”

      Vương Đại Hổ nghe mà dám tán thành, chỉ thấy cái, chậc chậc : “Trong trường ra có danh sách học sinh giỏi được tuyển thẳng vào trường điểm, vốn là em được! Nhưng mụ phù thuỷ kia lại giữ lấy đưa, còn lừa chúng ta thi, phải chính là muốn để chỗ kia cho Tôn Đại Tráng sao! Ai chẳng biết mụ có cái tâm tư này.”

      Lý Thanh Nhiên đối với bất bình tức giận của Vương Đại Hổ lại biểu thực bình tĩnh.

      cần tuyển thẳng, chúng ta tự mình thi cũng có thể đỗ!”

      “Đương nhiên!” Vương Đại Hổ cười hì hì nắm tay cậu: “Em mà muốn mình còn lâu mới chịu, chúng ta phải cùng nhau mới được!”

      Lý Thanh Nhiên nhìn đầy mặt lưu manh, bất đắc dĩ cười.

      [1] Chó Pug:

      [​IMG]
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 26

      Chương 26: Thư tình

      Edit: Thanh Thạch

      Vương Đại Hổ hề nghĩ đến tình biến thành như vậy.

      Hôm nay vừa bước vào trường liền cảm thấy có người dùng ánh mắt ái muội ngừng nhìn , sau lưng còn có tiếng người chỉ trỏ thầm. nhíu mày, nhìn mình từ xuống dưới, cũng có chỗ nào bị làm sao mà! Nhưng, rất nhanh, liền biết được các bạn học “thân mến” vì sao lại như vậy.

      “Bạn Vương Đại Hổ, xin chào. Mình ngưỡng mộ bạn từ rất lâu rồi. Hình ảnh của bạn luôn khắc sâu vào tâm trí mình, khiến cho đầu mình lúc nào nghĩ đến bạn, mình thích bạn…..”

      bục giảng, Tôn Đại Tráng lưu loát đọc diễn cảm, phía dưới toàn bộ học sinh trợn mắt há mồm nghe.

      Vương Đại Hổ vừa thấy liền biết nó đọc bức thư tình trong ngăn bàn hôm qua.

      “A! Mày làm cái gì!” Tôn Đại Tráng ngã dập mông xuống đất, quay ra trợn mắt nhìn Vương Đại Hổ vừa đẩy nó.

      Xé đôi bức thư, Vương Đại Hổ nhìn chung quanh vòng với những người xem náo nhiệt: “Giải tán, giải tán , có cái gì mà nghe, đều là bà tám à?”

      “Hừ! Vương Đại Hổ, tao kể chuyện này với giáo.” Tôn Đại Tráng dương dương tự đắc đứng dậy. “Mày chú ý học, lại hẹn hò với bạn nữ.”

      “Hen hò, hẹn hò, hẹn hò,….” lũ trẻ con cũng bắt đầu nhao nhao theo.

      Lúc này trong mắt bọn trẻ, bé trai và nếu có cái “bí mật” gì đó đấy là kiện đáng xấu hổ, là chuyện xấu, rất xấu. Đương nhiên, cũng là chuyện khiến bọn nó vô cùng phấn khích.

      “Hẹn hò cái rắm!” Vương Đại Hổ phi ngụm đồng thời cẩn thận nhìn về phía Lý Thanh Nhiên ngồi xuống chỗ, mặt chút thay đổi lấy sách ra đọc. tại bắt đầu hối hận tại sao hôm qua vứt luôn cái thư tình chết tiệt này vào thùng rác luôn cho rồi!

      Còn cả mụ phù thuỷ Triệu kia nữa, Vương Đại Hổ dám thề với trời mụ tuyệt đối “để yên”.

      Quả nhiên, sáng hôm nay, ngay tiết toán đầu tiên, bài còn chưa bắt đầu mụ xanh mặt trực tiếp hỏi: “Vương Đại Hổ, lá thư này là của ai?” bức thư tuy viết rất nhiều câu “buồn nôn” nhưng lại hề có tên người viết, biết là quên kí hay là sợ tỏ tình thành công mà viết.

      Chốc lát, ánh mắt toàn bộ học sinh nam bắn về phía năm bạn nữ trong lớp.

      Tiền Quế Chi, Ngô Tuyết, Lý Bình, Vương Tiểu Yến, còn có Tôn Lan. Năm bạn nữ duy nhất trong lớp Vương Đại Hổ.

      Các sợ tới mức mặt trắng bệch, đám hoang mang lo lắng gần như sắp khóc rồi.

      Vương Đại Hổ ngồi phía trước liền thấy khó chịu, chỉ là lá thư thôi mà, làm như bắt phạm nhân bằng!

      “Rốt cuộc là ai, đứng lên cho !” Triệu ánh mắt nghiêm khắc nổi giận .

      Cả lớp lặng ngắt như tờ, có ai thừa nhận.

      cho các em biết, trừ phi bắt được người, chúng ta lên lớp, cũng học nữa, đều ngồi ở đấy cho .”

      Mụ phù thuỷ quả nhiên được làm được, cả buổi sáng, mụ bắt cả lớp ngồi im được nhúc nhích.

      Trong năm người có hai chịu nổi áp lực từ ánh mắt người khác, ghé vào bàn khóc lớn.

      Reng reng reng –

      Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên.

      Vương Đại Hổ hừ lạnh tiếng, thản nhiên đứng lên ra ngoài.

      “Em đứng lại đó cho !” Mụ phù thuỷ hiển nhiên đối với Vương Đại Hổ coi ai ra gì rất tức giận, trong mắt mụ việc này lại cũng liên quan đến .

      Vương Đại Hổ nghe lời mụ, đẩy cửa nghêng ngang mà .

      Lý Thanh Nhiên lẳng lặng gấp lại cuốn “Tư trị thông giám”[1] đầu gối, đẩy ghế ra, đứng dậy ra ngoài.

      Triệu thấy thế, mặt càng tái mét.

      Hai người đến quán ăn mua bánh mỳ với xúc xích nướng, ở sân thể dục tìm chỗ yên lặng rồi bắt đầu ăn. Vương Đại Hổ thấy Lý Thanh Nhiên vẫn trầm mặc , khỏi có chút chột dạ, hỏi lấy lòng: “Nhiên Nhiên, em ăn vậy có no ? Hay để mua thêm cái gì đó!”

      cần, đủ rồi!” Lý Thanh Nhiên thản nhiên .

      Khác xa hình tượng ngoan hiền đáng trước đây, cậu bây giờ càng ngày càng lạnh, đặc biệt là lúc câu nào, ngay cả người sống lại như Vương Đại Hổ cũng khó đỡ nổi! Ăn xong bữa trưa, hai người trở lại phòng học, làm cho Vương Đại Hổ ngạc nhiên là, chỉ trong chốc lát ra ngoài mà án “thư tình” được phá rồi.

      Nhìn Tôn Lan đứng bục giảng khóc sướt mướt, Vương Đại Hổ hơi khó tin chớp mắt. Mà đồng dạng ngây ra như phỗng còn có người, chính là Tôn Đại Tráng, bởi vì Tôn Lan phải ai khác, chính là chị nó.

      Nó với tên Vương Đại Hổ kia là đối thủ trời sinh mất còn, chị nó sao lại có thể thích ?

      Tôn Đại Tráng đột nhiên có cảm giác trong cách mạng bị đồng đội phản bội đâm cho dao.

      bục giảng Tôn Lan làm sao lại thấy tủi thân?

      Nó năm nay mười lăm tuổi, là đứa lớn tuổi nhất trong lớp, mà lại là con nữa! So với đám con trai phát dục sớm trong lớp, về sinh lý hay tâm lý nó cũng được tính là thiếu nữ rồi. Vương Đại Hổ đẹp trai sáng sủa, học tập tốt, thể thao cực tốt, điều kiện gia đình lại càng phải . Đương nhiên, những điều này Tôn Lan vẫn giấu trong lòng. Nó tuy thầm mến Vương Đại Hổ lâu nhưng có gan “tỏ tình”, liền viết những tâm thiếu nữ của mình lên giấy, giữ làm bí mật.

      Ai ngờ lại bị Tiền Quế Chi lúc đến nhà chơi nhìn thấy, biết vì sao còn trộm đem nó đến trường học, thế là bị phát . Vừa rồi Tiền Quế Chi chịu nổi áp lực thừa nhận, Tôn Lan lập tức trở thành đối tượng “bị mọi người ghét”.

      Vương Đại Hổ sau khi biết được đại khái tình, ánh mắt chuyển từ Tôn Lan sang người Tiền Quế Chi vẫn khóc nấc. Con bé này bình thường vẫn hay trộm ngắm mình, cho nên đối với chuyện vì sao nó lại làm vậy, Vương Đại Hổ hiểu được đôi chút.

      Đối với loại người “bán đứng” bạn bè, vẫn luôn khinh thường.

      Ngược lại, Vương Đại Hổ đúng là nghĩ tới người viết thư cho mình là Tôn Lan.

      Giống Tôn Đại Tráng béo béo mập mập, Tôn Lan cũng to béo ngăm đen, chẳng khác gì thằng con trai. ngờ nó lại thầm thích mình.

      Ui cha…….. Mị lực của Hổ gia ta ngay cả loại “khủng long” này cũng đánh gục! Vương Đại Hổ sờ sờ cằm, rất biết xấu hổ mà nghĩ.

      Mụ phù thuỷ là họ hàng nhà họ Tôn, lúc này cũng muốn răn dạy Tôn Lan trước mặt mọi người, đành phải tái mặt dẫn nó và Tiền Quế Chi . Để lại phòng trẻ con đói bụng cùng với Vương Đại Hổ còn chìm trong đống tin tức “màu hồng” càng nghĩ càng xa.

      Cả buổi chiều cứ trôi qua trong loại trạng thái như vậy. đường về nhà, Vương Đại Hổ nhìn thấy Tôn Lan kéo cổ áo thằng em , hiển nhiên đối với chuyện hôm nay nó làm vô cùng tức giận.

      Vương Đại Hổ đắc ý cười cười, trong lòng cảm thấy rất là sảng khoái.

      Lý Thanh Nhiên nhìn thấy hưng phấn như vậy, khẽ nhíu mày, đột nhiên tăng nhanh tốc độ.

      “Ơ! Nhiên Nhiên chờ ! nhanh thế làm gì…….”

      Hai người trước sau vào sân, Tiểu Hắc sớm đứng dậy, vui vẻ chạy tới phía Lý Thanh Nhiên. Thân hình dài hơn mét ngừng cọ vào người chủ nhân.

      Mấy ngày trước, ông bà Đại Hổ lên trấn thăm thằng em, giờ còn chưa về, trong nhà chỉ có bọn họ. Bữa tỗi đương nhiên cũng là hai đứa tự mình chuẩn bị.

      Mấy hôm trước trong thôn có người giết dê, cho bọn ít thịt dê, Vương Đại Hổ nghĩ hôm nay phải làm bữa lẩu mới được.

      Bên này dùng hành, gừng, ớt nêm nếm nồi nước dùng. Bên kia Lý Thanh Nhiên ngồi chiếc ghế rửa rau. Tất cả đều là rau cậu trồng sau vườn, vô cùng tươi ngon.

      Chỉ chốc lát sau, từng đĩa sứ trắng được sắp lên bàn. Rau xà lách, rau mùi, hẹ, rau muống*. Thêm đĩa thịt dê thái mỏng, đúng là khiến người ta thèm thuồng. Hai người ăn đến mỹ mãn.

      *滕高: Đằng cao. Mình tra được đây là rau gì. Tìm đủ kiểu thấy có mấy hình từa tựa rau muống. Hay là chỗ này tác giả sai chính tả?

      Tiểu Hắc ngửi được mùi, sớm lởn vởn quanh cửa, chỉ là Vương Đại Hổ từng dạy nó, cho nó chạy vào nhà.

      Lý Thanh Nhiên hâm nóng lại ít cơm nguội, bỏ thêm vài miếng sườn rồi đem ra ngoài cho nó.

      Vương Đại Hổ thấy thế khỏi ăn dấm than thở: “Em chiều nó quá !”

      Lý Thanh Nhiên thèm để ý .

      Buổi tối, Vương Đại Hổ tắm xong, vào phòng thấy Lý Thanh Nhiên ngồi học tiếng , chạy lại nhìn: “Luyện nghe tiếng cho học sinh lớp 9”.

      “Nhiên Nhiên, em lợi hại quá ! Cái này mà cũng đọc được!” Vương Đại Hổ lần nữa bị sốc bởi chỉ số thông minh tuyệt vời của vợ mình, khỏi chậc chậc ca ngợi.

      “Chỉ nghe chút thôi mà.” Lý Thanh Nhiên tháo tai nghe xuống, quay sang nhìn Vương Đại Hổ người quấn đúng cái khăn mặt. Giọt nước trong suốt chạy dọc theo cơ bụng săn chắc, xẹt qua rốn rồi lại tiếp tục xuống, xuống…… hiểu sao Lý Thanh Nhiên bỗng cảm thấy mặt mình nóng lên, vội vàng dời mắt: “Em tắm!”

      “Ờ! Được rồi! Mau ! có tý nước lạnh mất!”

      “………”

      .

      Ngày hôm sau, khi Vương Đại Hổ đến trường, cảm thấy ràng Tô Lan trốn tránh mình, mà Tôn Đại Tráng nhìn mình càng “phẫn hận”. Bất quá cũng chỉ thấy buồn cười, hoàn toàn để tâm.

      Nháy mắt lại qua hai ngày.

      Ông bà Vương Đại Hổ trở lại. Lúc hai cụ đều rất vui vẻ, nghĩ tới lúc về lại mặt mày xanh mét, đặc biệt là ông nội, quả có thể dùng nổi giận để hình dung!

      Ánh mắt Vương Đại Hổ chuyển từ hai cụ sang hai người theo sau phía đằng xa.

      Khuôn mặt Chihuahua Vương Diệu Tổ tiều tuỵ, trong ánh mắt ngập tràn ưu sầu. Mà Long Nhất Minh bên cạnh thoạt nhìn càng thảm hại, bộ dạng khập khiễng ràng là bị thương.

      [1] Tư trị thông giám là cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, với tổng cộng 294 thiên và khoảng 3 triệu chữ. Tác giả chính của cuốn sử này là Tư Mã Quang – nhà sử học thời Tống.

      [​IMG]
      Bánh bao trạch nữhonglak thích bài này.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 27

      Chương 27: Đồng tính luyến ái (1)

      Edit: Thanh Thạch

      Ông hoàn toàn cho ai vào nhà, cánh cửa sắt sập ngay trước chân hai người. Ông chỉ vào mũi Vương Diệu Tổ mắng to: “Cút, cút, cút hết cho tao, coi như Vương Thủ Dân này có đứa con như mày!”

      “Phịch —-” Vương Diệu Tổ thống khổ lại chảy nước mắt, lập tức quỳ xuống: “Ba, con biết ba chắc chắn thể tiếp thu được chuyện này, nhưng con cùng Nhất Minh là lòng, mong ba có thể chúc phúc cho chúng con.”

      lòng có cái rắm tác dụng!” Vương Thủ Dân có lẽ đời này chưa từng tức giận đến vậy. Vạn lần thể nghĩ tới đứa con mình thương từ vẫn lấy làm tự hào thế mà lại lên con đường tà đạo như vậy.

      “Tao cho mày biết, trừ phi mày với thằng họ Long này đoạn tuyệt còn mảnh quan hệ, lập tức kết hôn cùng đứa con , bằng đời này đừng mơ tưởng tao lại nhận mày làm con!”

      “Ba, ba đừng ép con mà…..” Vương Diệu Tổ khóc thành tiếng, hai mắt đẫm lệ tràn ngập cầu xin.

      Ông nghe thế liền xoay người bước , để lại cho con bóng lưng quyết tuyệt.

      Bà đứng sau cửa cũng lã chã nước mắt, bà tuy cũng giận nhưng lại càng thương con. Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đưa mắt nhìn nhau, nghĩ nghĩ rồi tới phía trước nâng hai người đứng dậy, cũng gì.

      Long Nhất Minh gật đầu, mang Vương Diệu Tổ .

      “Đại Hổ….?” Lý Thanh Nhiên lo lắng khẽ gọi.

      có việc gì, để bọn họ ở nhà cũ bên kia, có chuyện gì vẫn cứ đợi ông bà hết giận rồi tiếp!”

      .

      Ông nội hiển nhiên vô cùng tức giận, vài ngày nay đều là mặt mày trầm.

      Vương Diệu Tổ mỗi ngày lại đến nhưng vào được, chỉ có thể quỳ ở bên ngoài.

      Đúng vậy! Quỳ!

      Vương Diệu Tổ tựa hồ muốn thông qua phương thức này để hai cụ thấy được quyết tâm của mình.

      Liên tục ba ngày, chú biết ngất xỉu bao nhiêu lần, nhưng đến khi tỉnh nháy mắt lại chạy tới trong sân quỳ tiếp.

      Mặc gió mặc mưa, chú chỉ đơn giản khẩn cầu tha thứ của người trong nhà.

      Đêm khuya, Vương Thủ Dân rít từng hơi thuốc lào, ánh lửa lúc sáng lúc tối chiếu lên khuôn mặt kinh bao sóng gió, càng khiến ông thêm già.

      Vương Đại Hổ lặng lẽ tới bên người ông, đau lòng đưa cho ông chén nước.

      “Ông nội, ông đừng hút nữa, tốt cho sức khoẻ!”

      “Đại Hổ còn chưa ngủ à!” Vương Thủ Dân khẽ dụi hai mắt đỏ bừng, giọng khàn khàn: “Mau ngủ , ngày mai còn phải đến trường!”

      …………………..

      …………

      “Ông nội, ông tha thứ cho chú !” Vương Đại Hổ ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào cánh tay của ông, nhàng : “Chú ốm rồi, ốm rất nặng!”

      Điếu thuốc tay Vương Thủ Dân bỗng run lên.

      “Nó, nó thế nào rồi?”

      “Còn có thể thế nào, quỳ suốt ở bên ngoài, thân thể chú vốn tốt, hôm qua lại mắc mưa trận, bệnh mới lạ. Nghe sốt tới bốn mươi độ, cả người choáng váng.”

      Vương Thủ Dân nghe xong kinh hãi, vội đứng lên muốn ra ngoài.

      Vương Đại Hổ nhanh chóng kéo ông lại.

      “Bác sĩ Hứa đến khám cho chú rồi, cũng kê đơn rồi. Giờ muộn rồi, bọn họ hẳn là nghỉ ngơi, ngày mai ông lại xem.”

      Vương Diệu Tổ đúng là bị bệnh, đương nhiên có nặng như Vương Đại Hổ .

      Chỉ là đối phó với ông lão tính tình ngoan cố “cầu xin” so với “uy hiếp” có ích hơn nhiều.

      Quả nhiên, Vương Thủ Dân đầy mặt lo lắng, lâu lâu lại thở dài hơi.

      Vương Đại Hổ thấy thế liền muốn rèn sắt khi còn nóng, giúp hai người kia đỡ chút.

      “Ông nội, cháu thấy chú thích chú Long….”

      “Cái rắm!”

      “Ông trước nghe cháu hết !” Vương Đại Hổ thấy ông lại chuẩn bị phát hoả, vội vàng vuốt ngực thuận khí cho ông. “Tính tình của chú ông biết mà, nhìn mềm nhưng ra lại cứng đầu nhất. Nếu chú quyết tâm ở cùng chỗ với chú Long, ông lại cứng rắn muốn chia rẽ bọn họ, nhỡ chú nhất thời nghĩ quẩn trong lòng, làm ra chuyện khiến người khác thương tâm, ông lại phải hối hận cả đời!”

      Vương Thủ Dân sắc mặt biến hoá ngừng, Vương Đại Hổ đúng là trúng chuyện mình lo lắng nhất.

      “Với cả, nếu lui lại vạn bước mà , chú mà nghe lời ông cưới về làm vợ, vậy cả đời này chú hạnh phúc sao? Thà làm kẻ khác người vui vẻ còn hơn là làm người bình thường mà hạnh phúc, đúng ông?!”

      “………”

      “Ông nội……”

      “Được rồi!” Ông lão nặng nề thở dài, khuôn mặt ra đau buồn và mệt mỏi. “Để ông ngồi mình lát.”

      Vương Đại Hổ biết loại chuyện này thể chỉ dựa vào người khác khuyên mà còn cần tự mình thông suốt mới được.

      Chậm chạp lên lầu, đẩy ra cửa phòng lại vừa vặn gặp Lý Thanh Nhiên muốn ra ngoài.

      vệ sinh?”

      Lý Thanh Nhiên lắc đầu, nhìn thấy mặt Vương Đại Hổ tràn đầy ảm đạm, khỏi đau lòng.

      “Chú thế nào rồi?”

      có việc gì! uống thuốc, giờ ngủ rồi.”

      “…… sao chứ?” Lý Thanh Nhiên hỏi. Mấy ngày nay tâm trạng Vương Đại Hổ vẫn tốt, điều này làm cậu vô cùng lo lắng.

      Vương Đại Hổ kinh ngạc nhìn cậu, bỗng nhiên vươn tay gắt gao ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, siết chặt, chặt. Tựa như sợ mất cái gì đó.

      “Làm sao vậy?” Lý Thanh Nhiên an ủi vỗ vỗ lưng , ôn nhu hỏi.

      Vương Đại Hổ hít hít mũi, sao có thể với cậu, chuyện Vương Diệu Tổ và Long Nhất Minh khiến nhớ tới kiếp trước mình và cậu cũng gặp phải chuyện như vậy.

      Mẹ đau lòng đến khóc ngất.

      Ánh mắt ba ngập tràn thất vọng.

      Giữa tình thân và tình thể làm ra lựa chọn thống khổ.

      Chuyện cũ như ác mộng bị chôn sâu dưới đáy lòng, thể kể cho bất kỳ ai, chỉ có thể mình chịu đựng giày vò.

      Tựa như cảm nhận được đau đớn kia, Lý Thanh Nhiên nhàng ôm lấy . Từ trước đến giờ đều là chống đỡ cho mình, nên là lúc này đây, hy vọng cậu có thể cho chút an ủi, dù chỉ điểm đáng kể.

      lâu sau, Vương Đại Hổ dần bình tĩnh lại.

      “Xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”

      Lý Thanh Nhiên lắc đầu.

      Vương Đại Hổ nhìn cậu, mặt dường như có chút do dự, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cẩn thận hỏi: “Chuyện chú và chú Long, em có hiểu ?”

      Lý Thanh Nhiên cụp mắt: “Bọn họ là người ?”

      Biểu của cậu rất bình tĩnh nên Vương Đại Hổ thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu.

      “Hai người con trai thích nhau, có phải rất kỳ quái ?” Vương Đại Hổ nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng : “Nhưng mà Nhiên Nhiên à, thế giới này chình là có những chuyện kỳ quái như vậy. Cho dù vi phạm quy luật tự nhiên của sinh vật, cho dù được thế tục tiếp nhận, cho dù loại tình cảm này cả đời đều thể gặp được ánh sáng, nhưng nó vẫn tồn tại, hơn nữa vĩnh viễn tồn tại…..”

      “Em hiểu!” Lý Thanh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn kiên định : “Em hiểu!”

      sao! Vậy quá tốt!” Vương Đại Hổ cười tươi xoa đầu cậu lẩm bẩm: “ là rất tốt!”

      .

      Hiển nhiên, muốn cho Vương Thủ Dân đời thuần phác tiếp nhận chuyện kinh thế hãi tục như vậy cũng phải đơn giản.

      Hôm ấy, áp lực vẫn bị kìm nén bấy lâu lại lần nữa bạo phát.

      Vương Diệu Tổ suy yếu tựa vào người Long Nhất Minh, mặt là buồn bã gì sánh kịp.

      “Ba, mẹ, con biết con làm cho hai người thất vọng, là con tốt, là con bất hiếu. Nhưng mà con, con rời bỏ A Minh, con xin bố mẹ tha thứ cho con được ?!”

      “Trời ơi! Sao con lại ngốc như vậy! Con là con trai mà nó cũng là con trai, hai đứa có thể có cái gì chứ, có mà bị người ta chỉ trỏ bàn tán cả đời! Con của tôi, sao con cứ nhất định muốn đường này chứ!” Bà nội khóc thành tiếng.

      Vương Diệu Tổ nghe vậy cũng rơi lệ, lòng đau như bị trăm ngàn lưỡi dao đâm chọc.

      Long Nhất Minh trầm mặc bên cạnh nắm chặt lấy tay chú, trong mắt là ôn nhu trước nay chưa từng có.

      , chú.” Y thở dài nhìn thẳng hai cụ.

      “Cháu A Tổ, đến chết vẫn , cả đời này đều chỉ mình cậu ấy. Nên cháu xin hai người cho phép chúng cháu được ở bên nhau. Từ nay về sau cháu cũng là con của chú, cùng A Tổ hiếu thuận với chú! Mong hai người hãy đồng ý!”

      Long Nhất Minh cả đời này có lẽ chưa từng đau khổ cầu xin ai như thế, nhưng có thể nhìn ra lời này xuất phát từ đáy lòng làm người nghe phải cảm động.

      Đáng tiếc, đối với ông nội lúc này mà , cho dù y cảm động đến mấy, sợ là cũng thể khiến lửa giận trong lòng ông vơi chút nào.

      “Ba!!” Vương Diệu Tổ mặt xuất thay đổi rệt, thấy ba mình vẫn là bộ dáng ý chí sắt đá, chú cắn chặt răng thống khổ : “A Tổ bất hiếu! Nếu, nếu, ba chấp nhận được chúng con…….. Coi như người sinh ra đứa con này nữa!”

      Vương Đại Hổ ở bên cạnh nghe vậy thầm kêu: tốt!

      Chihuahua sao lại chọn lúc này mà dỗi!

      Quả nhiên, ông nội vốn có có chút hoà hoãn, nháy mắt lại giống hệt như con dao sắc bén.

      Ông nhìn chằm chằm Vương Diệu Tổ, chỉ vào chú giận dữ : “Được, được, được, ông đây hôm nay liền lấy lại cái mạng của mày!”

      Trong ánh mắt kinh hãi của cả nhà, ông đột nhiên vung cao chiếc ghế, ném mạnh tới người Vương Diệu Tổ. Lấy cái lực kia, nếu nện lên người, có thể chết người.

      —-” Cùng với tiếng kêu thảm thiết của bà nội, mạt máu nóng bắn lên giữa trung.

      “A Minh, A Minh, sao rồi…. A Minh!!!” Vương Diệu Tổ được Long Nhất Minh ôm chặt dưới người, nhìn trán y ngừng chảy máu, chú gần như sụp đổ.

      Long Nhất Minh há miệng thở dốc, tựa hồ muốn cái gì, nhưng cuối cùng chỉ là nghiêng đầu, yếu ớt ngã xuống người chú.

      “A Minh —-”
      honglak thích bài này.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 28

      Chương 28: Đồng tính luyến ái (2)

      Edit: Thanh Thạch

      Long Nhất Minh bị thương rất nặng.

      Đương nhiên, cho dù là ai, bị cái ghế dựa đập vào đầu đều giống y ít nhất phải hôn mê mấy tiếng.

      Nhưng mà may mắn, có nguy hiểm đến tính mạng.

      Vương Đại Hổ nhìn Chihuahua ngồi cạnh giường bệnh, có vẻ ngây ngốc, thất hồn lạc phách, tiến lên hai bước an ủi: “Chú, chú đừng lo lắng, cha nuôi nhất định khoẻ lại!”

      “Chú biết.” Vương Diệu Tổ nhìn chằm chằm Long Nhất Minh đầu quấn vải, thào : “ ấy nhất định có việc gì, nhất định thể có chuyện gì….”

      “Chú!”

      “Là chú tốt, đều là chú tốt. Đều tại chú quá nhút nhát, quá rụt rè nhưng lại quá tham lam, cái gì cũng muốn mất. Cho nên ông trời mới trừng phạt chú như vậy, nhưng tại sao lại trừng phạt lên người ấy! Muốn trừng phạt trừng phạt chú đây này….”

      Vương Đại Hổ nhìn chú lại bắt đầu khóc, khỏi nặng nề thở dài. Chihuahua tuy rằng ngoài hai mươi nhưng tính tình chú vẫn còn trẻ con, lại được Long Nhất Minh bảo hộ rất tốt nên khó trách vẫn còn rất ngây thơ. Mà chuyện phát sinh mấy ngày nay hiển nhiên khiến chú tâm lực tiều tuỵ, biết phải làm sao, quá nhiều áp lực tụ lại chỗ, khiến chú chịu nữa…….

      Nhưng là kiếp trước từng kinh qua tình như vậy, Vương Đại Hổ cũng biết, càng vào thời điểm này lại càng thể lùi bước.

      “Cho nên….” Vương Đại Hổ sắc mặt trầm xuống, thanh mang theo bình tĩnh trước nay chưa từng có: “Cho nên chú muốn buông tay sao? Kỳ cẩn thận suy nghĩ chút, chú giờ chật vật, thống khổ, hỗn loạn, chỉ cần buông tay chú ấy, tất cả phải chấm dứt sao? Đối với ai cũng đều là giải thoát.”

      “Buông tay……” Vương Diệu Tổ sửng sốt, ngừng nức nở, quay đầu nhìn : “Cháu cảm thấy cái gì quan trọng nhất đối với người?”

      “Sinh mệnh?”

      “Đúng vậy! Nhưng với chú mà , chú ấy so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.” Vương Diệu Tổ dùng sức lau nước mắt, thanh kiên định .

      Vương Đại Hổ nhìn chú, đột nhiên mặt giãn ra : “Cho nên, đáp án rất ràng phải sao?”

      Vương Diệu Tổ sửng sốt, lập tức gật mạnh đầu.

      số việc chắc chắn có cách nào nhanh như vậy có thể tiếp nhận.

      qua mấy ngày, Vương Diệu Tổ liền cùng Long Nhất Minh trở về. Trước khi hai người lại đến nhà ông bà chuyến. Khi ra hai mắt Vương Diệu Tổ vẫn đỏ như mắt thỏ, nhưng tay lại chặt chẽ nắm lấy tay người bên cạnh.

      Khoảng thời gian kế tiếp, trong nhà họ Vương lâm vào tình trạng trầm mặc, cả Vương Đại Hổ lẫn Lý Thanh Nhiên đều dám nhắc tới Chihuahua trước mặt hai cụ.

      .

      Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt lại qua hai tháng.

      Mấy ngày nay, Vương Đại Hổ cảm thấy người mình tốt, nhất là bụng, thỉnh thoảng lại đau trận. Lúc đầu cũng để ý, nhưng là tần suất đau càng ngày càng cao, Vương Đại Hổ liền hiểu ra mình bị “viêm ruột thừa”.

      Quả nhiên, bác sĩ khám xong, đúng là bệnh đấy.

      Vì thế thằng nhóc luôn khoẻ mạnh thể nằm bàn phẫu thuật, chịu đựng dao “cắt ruột”.

      Bởi vì chỉ là tiểu phẫu, bệnh viện huyện cũng có thể làm.

      Cho nên, khi từ trạng thái gây mê tỉnh lại thấy mẹ mình “vô tâm vô phế” đánh son.

      “Mẹ —-” trừng mắt oán giận: “Con mẹ vừa bị người ta mổ bụng đó! Mẹ có tý lo lắng nào sao!”

      Trương Phương thấy tỉnh đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại lườm cái: “Thằng ranh con, chỉ là tiểu phẫu cắt ruột thừa thôi mà, có cái gì đâu!”

      Vương Đại Hổ thấy cơn tức sắp xông lên đến mũi rồi, quả nhiên từ khi có “Vương Phiền Phức” kia, mình liền bị cho ra dìa mà.

      “Ô ô…. Nhiên Nhiên….. Mẹ thương nữa…. Mau lại đây cho ôm cái, an ủi trái tim rỉ máu của .”

      Lý Thanh Nhiên nhét lại cả người cong vẹo cố vươn hai tay vào chăn, tức giận : “ bụng có vết mổ đấy, đau à?”

      Vương Đại Hổ thấy cậu “ để ý” đến mình, mặt khỏi ngập tràn ai oán, tính trẻ con nổi lên, nhắm mắt nữa.

      Trương Phương và Lý Thanh Nhiên nhìn nhau, đều bật cười.

      Mấy ngày nằm viện nhàm chán, nhưng chuyện Vương Đại Hổ am hiểu nhất chính là tìm niềm vui trong nhàm chán. Tỉ như – đùa giỡn, đùa giỡn Lý Thanh Nhiên.

      Được run rẩy đỡ lấy cánh tay, “suy yếu” cả người đều dựa vào người cậu, như thể rất đáng thương, rất bất lực.

      Lý Thanh Nhiên nhìn mím môi.

      “Làm phiền em rồi!” Vương Đại Hổ cúi đầu, vô cùng xấu hổ .

      Lý Thanh Nhiên lại mím môi, rồi vươn tay cởi quần .

      “Còn tầng nữa!” Vương Đại Hổ nhắc nhở.

      Lý Thanh Nhiên cứng người, lườm , rồi dùng sức kéo tuột cái quần lót tam giác mỏng manh xuống.

      Thoáng chốc, “đứa con” của Vương Đại Hổ liền tinh thần phấn chấn nhảy ra.

      Mang theo tâm tình sung sướng sau khi đùa giỡn lưu manh, Vương Đại Hổ khẽ huýt sáo, bắt đầu “thoát nước”.

      Đương nhiên, này mới chỉ là phần của “đùa giỡn” thôi.

      Như là: muốn em đút hoa quả cho ăn, muốn em nắm tay chuyện, mỗi ngày đều phải để hôn hai cái…..

      tóm lại, Vương Đại Hổ vô cùng nhuần nhuyễn cái gọi là “nhờ bệnh mà kiêu”. Chỉ cần Lý Thanh Nhiên tỏ ra vui, lập tức bày ra bộ dáng: Ô ô ô…. đau bụng quá, là bệnh nhân, cần tình thương!

      tóm lại, đợi Vương Đại Hổ khỏi bệnh ra viện, Lý Thanh Nhiên gầy hẳn vòng.

      Bởi hành động vẫn chưa tiện, về thôn Hưng Nghiệp mà về nhà mình ở huyện.

      Bây giờ, cửa hàng trái cây sấy khô của Trương Phương mở rộng quy mô, từ nhà tăng lên thành ba. Ba Đại Hổ cũng đưa hàng cho người ta nữa, mỗi ngày ngồi trông hàng nhà mình.

      Vì ăn mừng Đại Hổ xuất viện, Trương Phương liền đặt bàn tiệc trong khách sạn lớn nhất huyện, cả ông nội, bà nội cũng đến.

      ăn đến náo nhiệt có người gõ cửa.

      Là Chihuahua và Long Nhất Minh.

      Ông nội nhìn thấy, sắc mặt liền trở nên khó coi.

      Ba mẹ Đại Hổ cười đứng dậy dẫn hai người tới chỗ ngồi.

      “Sao rồi, lại đây cho mẹ xem nào!” Bà nội thấy Chihuahua nhịn được gọi tới.

      Vương Diệu Tổ ngoan ngoãn chạy đến bên bà, để bà sờ tới sờ lui.

      Long Nhất Minh tay cầm theo hộp quà, là thức ăn dinh dưỡng cho Đại Hổ. Có thể thấy y hoàn toàn hồi phục, nhưng trán phải còn lưu vết sẹo. Sau khi hai người ngồi xuống, ba Đại Hổ lại cười mấy câu, có thể nhìn ra ba muốn nhân cơ hội này làm dịu khúc mắc giữa hai cha con.

      Ông nội sắc mặt tuy tốt lắm nhưng cũng thể trước mặt mọi người phất tay áo bỏ .

      Nhiên Nhiên, em muốn uống!” Vương Tiểu Hổ năm nay năm tuổi, mặc kệ “sóng ngầm mãnh liệt” bàn ăn, chỉ biết ngồi bên người Lý Thanh Nhiên làm nũng.

      “Uống cái gì mà uống, béo như lợn ý, uống nữa khỏi nổi!” Vương Đại Hổ cười to chọc chọc trán thằng em.

      Vương Tiểu Hổ bĩu môi: “Đáng ghét! Nhiên Nhiên, Đại Hổ thối bắt nạt em!”

      Bọn vui cười đùa giỡn, hiển nhiên khiến cho khí nhất thời thả lỏng, hơn nữa ba mẹ Đại Hổ cũng thường xuyên góp vui khiến cho bàn cơm cũng có chút náo nhiệt. Chihuahua ngồi bên bà nội nhưng mắt lại thường liếc nhìn ông nội. Cái bộ dáng rụt rè, nhút nhát kia khiến Vương Đại Hổ buồn cười thôi.

      “Lão gia tử, đến, vãn bối kính ngài ly!” Long Nhất Minh đứng lên, cung kính nâng chén .

      Lời này xong, bàn cơm lập tức yên tĩnh.

      Vương Diệu Tổ càng hoảng đến nỗi lông tóc đều dựng thẳng.

      Ông nội sắc mặt đổi mấy lần, khoé mắt lại quét về phía thằng con, nó gầy!

      Ai! Thôi thôi ! Chính mình cũng sắp về đất rồi, quản cái gì.

      “Vết thương đầu thế nào?” Ông liếc mắt, mặn nhạt hỏi.

      “….. Đều là vãn bối đúng!”

      “Hừ…. Thế nào quăng chết cái tai hoạ nhà luôn !”

      “Ba!” Vương Diệu Tổ cắn môi, tựa hồ lại sắp khóc.

      Vương Thủ Dân thấy chú như vậy lại bắt đầu tức giận, thầm nghĩ: Mày có phải con ông đây hả! Sao lại thành cái tính tình kiểu gì, hở tý là sướt mướt, chả khác gì con ! Lại , ông đây cũng chưa có làm gì họ Long kia! Che chở thế làm gì?!

      “Ông nội, ông mau tiếp ! Kia là rượu Mao Đài* năm mươi năm đó! uống phí lắm!” Vương Đại Hổ ở bên cạnh cười hì hì .

      *Rượu Mao Đài là nhãn hiệu rượu trắng (bạch tửu) của Trung Quốc. Mao Đài là tên gọi của thị trấn gần Tuân Nghĩa, tỉnh Quý Châu, nơi có truyền thống sản xuất loại rượu này và sau này trở thành tên gọi của rượu. Rượu Mao Đài là quốc tửu của Trung Quốc và cũng là trong ba danh tửu của thế giới.

      Ông nội cuối cùng vẫn là trước mặt mọi người tiếp nhận chén rượu kia, uống xong rồi còn ghét bỏ : “Cũng chả thế nào, so với rượu gạo tôi tự ủ còn kém xa!”

      “Ba, ba…..” Vương Diệu Tổ nín khóc mà cười, u sầu khuôn mặt tan hết.

      Vì thế, “tiệc xuất viện” của Vương Đại Hổ liền trở thành “tiệc phá băng” của hai người kia. Dù sao là cha con cũng thể như kẻ thù mà đối đầu được.

      .

      thị trấn nghỉ ngơi thời gian, Vương Đại Hổ liền cùng ông bà trở về.

      Khi chia tay, Trương Phương ôm mặt con mình càng ngày càng đẹp trai, dùng sức hôn vài cái.

      Thằng nhóc “Vương Phiền Phức” lại lôi kéo tay Lý Thanh Nhiên, chu cái miệng ồn ào cho cậu .

      Ngay cả Chihuahua đứng bên cũng trộm với Đại Hổ, muốn về nhà tốt với ông bà nhiều chút.

      Thẳng đến Đại Hổ đau hết cả đầu mới thôi.

      Vì thế, đoàn nhà Vương Đại Hổ tại trạng thái tiễn đưa vô cùng “náo nhiệt” bước lên chiếc ô tô đường dài về thôn.

      Nhưng là giờ khắc này, ai cũng nghĩ đến sau chuyến này, phát sinh người hai đứa kiện kinh thiên động địa tới cỡ nào.

      cơn ác mộng khủng khiếp ảnh hưởng đến cả đời Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên sắp tới.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 29
      Nhìn cái tên chương các bạn cũng biết, mấy chương tới khá là “kinh dị” nên là mọi người nhớ chuẩn bị tinh thần. :)

      .

      Chương 29: Ác mộng (1)

      Edit: Thanh Thạch

      Vương Đại Hổ xốc mành vào nhìn thấy vài bác, vài thím ngồi giường tám chuyện với bà nội.

      Lễ phép chào hỏi xong, giớ tay áo lên kêu ca với bà: “Áo cháu rách rồi!”

      sao, để bà khâu lại cho!” Bà lấy kim chỉ từ chiếc hộp đầu giường, cũng cần cởi áo, cứ như vậy mà khâu.

      “Hổ Tử đúng là càng lớn càng đẹp trai nha!” thím dừng việc trong tay lại cười .

      phải chứ! Lũ trẻ trong thôn mình, ngoại trừ thằng bé nhà họ Lý cũng có ai sáng láng như vậy!” bác khác cũng khen theo. Bà nội thích nhất là có người khác khen cháu mình, nghe vậy cũng khách sáo mà lại lôi những chuyện trước kia của Vương Đại Hổ ra kể, đặc biệt là cỡ nào thông minh tự mình cố gắng trốn thoát, càng chuyện quan trọng càng lặp lại nhiều lần.

      Cứ “khoe” như vậy cho dù là Vương Đại Hổ da mặt dày cũng có chút ngượng ngùng. Mà mấy thím bên cạnh lại tin chằm chặp, ánh mắt nhìn Vương Đại Hổ càng thêm hài lòng, đặc biệt trong đó có thím đen đen hơi gầy, nhìn có phần “rực lửa”.

      “Mẹ Đại Tráng à, con nhà cũng cùng lớp với Đại Hổ đúng ?”

      “Đúng rồi!” Thím đen gầy cười đáp: “Nhưng mà hai đứa nhà tôi làm sao mà bằng Đại Hổ được, đứa lớn là con , Đại Tráng lì lắm, chẳng khác gì lưu manh, mỗi ông nhà tôi trị được nó…..”

      Thím này họ Vạn, tên là Vạn Thục Mai.

      Là mẹ của Tôn Lan và Tôn Đại Tráng.

      “Ha ha….” Hai thím còn lại đều cười : “Bọn bướng bỉnh chút cũng có gì, trẻ con nông thôn mà, “dã” là được….”

      Tục ngữ đúng, ba người đàn bà thành cái chợ, càng khỏi phải ở đây có bốn người.

      Chỉ ngắn ngủi mấy phút mà Vương Đại Hổ biết đống chuyện lặt vặt.

      Nào là nhà họ Trương với nhà họ Lý cãi nhau vì chuyện gì! Nào là đứa con nhà họ Lưu sắp lấy chồng! Nào là nhà ai mất con gà, tìm loạn cả lên, linh tinh linh tinh.

      Vương Đại Hổ nghe đến dạt dào hứng thú, ngay cả khâu xong tay áo cũng .

      “Xong rồi sao ạ?” Hai mắt mở to sáng loé: “ nhà họ Lưu cùng với chú Tần Lắp Bắp ấy ạ?”

      Lão già ế vạn năm kia cuối cùng cũng muốn lấy vợ??

      “Thế bác Lưu chịu đồng ý à?”

      “Bây giờ phải là chú trọng cái gì mà tự do đương sao! Chỉ cần con nhà người ta đồng ý ông bà già có quản đằng giời!”

      Mấy thím cười cười tám chuyện rả rích thẳng đến trưa mới về nhà mình.

      “Hổ Tử, Nhiên Nhiên đâu?” Bà nội để khung thêu sang bên hỏi.

      “Đọc sách gác ạ!”

      “Bảo nó nghỉ ngơi chút , phải giữ gìn mắt đấy, giờ bà nấu cơm, tý nữa gọi hai đứa xuống!”

      “Vâng ạ!”

      .

      Lại qua vài ngày, thân thể Vương Đại Hổ hoàn toàn khỏi hẳn, ngoại trừ thể vận động mạnh chẳng khác gì bình thường.

      Bởi vì sắp đến kì thi “tuyển sinh trái tuyến” của trường điểm huyện, Vương Đại Hổ cũng nghịch ngợm nữa, mỗi ngày cùng Lý Thanh Nhiên nghiêm túc ôn bài.

      Tối hôm ấy, cả nhà ăn cơm xong, Vương Đại Hổ thấy Vương Thủ Dân có vẻ buồn rầu liền hỏi: “Ông sao thế ạ? Có chuyện gì hả ông?”

      “Cũng hẳn.” Vương Thủ Dân rít hai hơi thuốc lào rồi than thở: “Là chuyện trong thôn!”

      “Chuyện gì ạ?”

      “Mấy hôm nay người trong thôn rất bức xúc, trong nhà mất nhiều vật nuôi, đều là gà vịt, chó mèo. Chẳng biết thằng trộm nào thiếu đạo đức đến vậy. Nếu để ông phát , lập tức trói nó lại diễu phố cho cả thôn nhìn!”

      “Lại còn diễu phố nữa? Ông tưởng giờ là hơn ba mươi năm trước à?!” Bà nội nghe vậy cười nhạo tiếng.

      “Bà biết cái gì!” Ông lão lườm bà: “Thằng vô đạo đức kia có phải chỉ trộm gà vịt nhà người ta đâu, quá đáng nhất là nó phải trộm để ăn mà là để giết. Bà thấy đâu, nó giết con gà thê thảm lắm, máu me be bét vứt trước cửa nhà người ta ấy, thế phải đáng đánh sao!”

      “Quá ác độc!” Vương Đại Hổ nhớ lại sáng sớm lúc mở cửa ra nhìn thấy cái “thi thể” toàn máu kia mà tức điên người. Vì chuyện này, Vương Thủ Dân liên tục điều tra vài ngày, đáng tiếc ông phải “trinh thám” chuyện nghiệp nên cũng chẳng tra được gì.

      Mà kẻ kia cũng tiếp tục gây hoạ nữa nên chuyện này cũng vào dĩ vãng.

      .

      Ngày hè tháng bảy, nắng như thiêu như đốt.

      Trời tờ mờ sáng, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên thức dậy. Hôm nay là ngày bọn họ thi nên phải dậy sớm chuẩn bị. Bà nội nấu cho hai người bát mỳ, bên còn bày xúc xích nướng với hai quả trứng chần, ý cầu thi được trăm điểm.

      “Nào, Nhiên Nhiên, ăn thêm tý nữa !” Vương Đại Hổ nhìn sắc mặt Lý Thanh Nhiên tốt lắm, khỏi trêu ghẹo: “ bảo chứ em cũng biết mình đủ năng lực phải ! Chỉ là thi thôi mà hồi hộp thế à?”

      Lý Thanh Nhiên liếc , cúi đầu ăn mỳ, thèm chuyện.

      Vương Đại Hổ nhíu mày, hiểu sao dạo này có cảm giác cậu có tâm , suốt ngày mặt cau mày có, hỏi cậu lại . Nhưng mà nghĩ chắc bởi vì sắp thi nên lo lắng mà thôi!

      Địa điểm thi là trường tiểu học huyện, Vương Quang Tông tới đây từ tối hôm trước, hôm nay lái xe chở bọn họ .

      Đúng tám giờ bốn mươi tới, trước cổng tụ tập rất nhiều phụ huynh và học sinh. Đếm qua cũng khoảng hơn hai trăm. Trương Phương đứng chờ ở đó từ sớm, vừa thấy bọn họ liền vội vàng đón đến dưới tán cây.

      “Thẻ dự thi mang đủ chưa?”

      “Mẹ cứ yên tâm!” Vương Đại Hổ cười hì hì: “Đủ hết rồi.”

      “Lúc thi đừng có hồi hộp! Cứ cố gắng làm tốt nhất là được, cần phải lo lắng chuyện khác.”

      “Ây! Mẹ đừng coi thường bọn con!” Vương Đại Hổ giả vờ bất mãn: “Con mẹ đậu Trạng Nguyên cho mà xem!”

      Trương Phương nhìn con mình “tràn đầy tự tin”, mặt sớm cười thành đoá hoa, cốc đầu : “Có Nhiên Nhiên ở đây, đến lượt mày được Trạng Nguyên hả con?”

      “Hì hì…… Bọn con phải đều là con mẹ sao, ai đậu cũng thế mà, giống nhau tuốt!”

      Giữa hai người cần phải gì, chỉ cần cho nhau ánh mắt cổ vũ, rồi theo dòng người tiến vào phòng thi, chuẩn bị nghênh đón “trận chiến đầu tiên”*.

      *Thi lên trung học cơ sở là trận đầu, thi lên trung học phổ thông là trận hai, thi lên đại học là trận ba, còn về sau muốn thi đâu tính tiếp.

      Buổi sáng hai môn, chiều môn.

      Thẳng đến hơn bốn giờ, cuộc thi mới chấm dứt.

      Vương Đại Hổ cảm thấy mình làm khá tốt, đương nhiên, thế nào kiếp trước người ta cũng là sinh viên rồi. Cái cuộc thi lên cấp hai này tất nhiên là dễ như trở bàn tay. Ngủ đêm huyện, hôm sau bọn họ mới về thôn.

      Hơn tuần sau có kết quả.

      Vương Đại Hổ tổng cộng được 298, Lý Thanh Nhiên 300, đều thi đậu. Tin tức vừa truyền tới, cả nhà họ Vương tất nhiên là vui mừng thôi. Bà nội làm bàn tiệc ăn mừng. Tối hôm đó, Vương Đại Hổ bị ông dụ uống chén rượu, kết quả — uống say, sáng hôm sau đau nứt đầu.

      .

      “Đại Hổ à, cháu có thấy Tiểu Hắc nhà mình chạy đâu ?” Bà nội cầm chén cơm cho chó hỏi.

      ở trong sân ạ?”

      , bà định cho nó ăn mà! Cái con này biết lại chạy đâu rồi!”

      “Chắc là ra ngoài tự tìm thức ăn rồi bà ạ, có việc gì! Tiểu Hắc khôn lắm, tý lại về ấy mà!”

      Nhưng Vương Đại Hổ nghĩ đến, thẳng tới tối mịt cũng thấy nó về. Vương Đại Hổ tìm khắp thôn nhưng ai thấy nó chạy đâu. Tiểu Hắc là Lý Thanh Nhiên nuôi từ đến lớn, mấy năm trước sau khi mẹ nó Hắc Bối qua đời nó liền giữ chức canh nhà. Tuy ngẫu nhiên cũng chạy ra ngoài như vậy nhưng chưa có lần nào đến tối mà còn về nên là Vương Đại Hổ có chút lo lắng.

      Biết tìm thấy, Lý Thanh Nhiên cũng rất sốt ruột.

      Vương Đại Hổ an ủi cậu, bảo ngày mai trời sáng lại tìm tiếp.

      Thế nhưng qua ba ngày mà vẫn tìm được Tiểu Hắc. hiểu sao, Vương Đại Hổ nghĩ đến “kẻ trộm” mà ông nội từng đến. ít dự cảm tốt nổi lên, phải Tiểu Hắc nhà cũng bị hại rồi chứ!

      Quả nhiên, tốt linh, xấu lại linh.

      Hai ngày sau, Tiểu Hắc được phát nằm trong bụi cỏ bên sông đầu thôn tây.

      đầu chùm bao tải, thân bị đâm thành cái sàng, bê bết máu.

      “Đừng nhìn!” Vương Đại Hổ hít sâu hơi, che mắt Lý Thanh Nhiên.

      Cảnh máu me như vậy, muốn làm cậu sợ.

      Sắc mặt Lý Thanh Nhiên trắng bệch, cả người run bần bật.

      Giờ cả thôn ai cũng đến chuyện này. Thôn Hưng Nghiệp vốn luôn là thôn “yên bình”, năm mới tuy cũng có giết lợn giết dê để cúng, nhưng chưa bao giờ có chuyện như thế này xảy ra. Tuy là con chó chết nhưng ràng bị hành hung rất dã man, quá tàn nhẫn.

      Nơi Tiểu Hắc an nghỉ là Vương Đại Hổ tự mình đào.

      Ánh mắt hơi đỏ, trong lòng ngập tràn phẫn nộ.

      thề, nhất định phải tìm cho ra kẻ đáng chết kia, thằng khốn kiếp.

      Buổi tối, Vương Đại Hổ từ phòng tắm ra thấy Lý Thanh Nhiên vẫn ngồi ngẩn người giường, vội đến bên xoa đầu cậu, dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”

      Sắc mặt Lý Thanh Nhiên rất kém, dường như sợ hãi điều gì.

      Cậu há miệng thở dốc tựa như muốn cái gì…..

      “Hả? Em gì cơ?”

      !” Lý Thanh Nhiên quay , thảng thốt : “ có gì, chắc em nghĩ nhiều!”
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :