1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 20

      Sóng gió lại tới rồi….

      .

      Chương 20: Bắt cóc

      Edit: Thanh Thạch

      Vương Đại Hổ vẻ mặt miễn cưỡng đảo mắt, cảm thấy người phụ nữ trước mặt sao có thể “lải nhải” nhiều như vậy!

      “Thưa , em xin lỗi! Em cam đoan từ hôm nay trở bao giờ bắt nạt Tôn Đại Tráng nữa, vậy còn được sao!”

      Triệu đẩy hai cái đít chai sống mũi, thanh nghiêm khắc tiếp tục giáo huấn: “Từ khi nhập học đến giờ, đây là lần thứ tám em cam đoan với tôi như vậy! Đều là bạn cùng lớp, đáng lẽ phải hoà đồng quý nhau mới đúng, đằng này em lại suốt ngày bắt nạt bạn. Đừng tưởng rằng mình là cháu trưởng thôn là ở trường học có thể muốn làm gì làm! có kiêng kị gì đâu!”

      Vương Đại Hổ nghe mấy lời này, khỏi muốn cười lạnh, chút khách khí đáp: “Ông cháu là trưởng thôn sai! Nhưng cũng là dì của Tôn Đại Tráng nhỉ? Chúng ta biết ai mới là người lạm dụng chức quyền đâu!”

      “Em –” Sắc mặt Triệu lập tức trắng bệch.

      Trong văn phòng còn vài thầy giáo khác nghe được động tĩnh cũng quay sang nhìn, càng làm cho cứng ngắc.

      chỉ em bắt nạt Tôn Đại Tráng, tại sao nó làm cái gì? Trộm rải đinh lên ghế của em, nhét cơm thừa canh cặn bốc mùi vào ngăn bàn em, bẻ gãy toàn bộ bút chì trong hộp của em, còn ở lan can sân thể dục viết bậy chửi ba mẹ em….. Mấy cái này sao , em tới trường để học tập tri thức, chứ phải đến để bị khinh bỉ, chính nó muốn làm mấy chuyện đáng đánh, em thành toàn cho nó có gì sai?”

      Đương nhiên, mấy việc này kỳ là Tôn Đại Tráng làm với Lý Thanh Nhiên. Nhưng trong mắt Vương Đại Hổ, so với hại càng làm tức giận hơn.

      Triệu bị Vương Đại Hổ đến nghẹn ức trong ngực, trời sinh cổ hủ nghiêm khắc, gặp phải Vương Đại Hổ miệng lưỡi thèm phân biệt, lập tức bị thằng bé chèn ép đến ra lời.

      Vương Đại Hổ khinh thường bĩu môi, trong lòng người này vốn xứng đáng làm “ giáo”.

      Bằng , lúc trước khi Lý Thanh Nhiên mất tích sau đồi, thân là chủ nhiệm lớp vì sao lại tìm? Chỉ vì người xa lạ câu: Thằng bé nhà tôi học, liền mặc kệ!

      cho cùng, cũng phải thiếu trách nhiệm, mà là quan tâm!

      “Thời gian cũng sớm, ông em còn chờ em về ăn cơm chiều! Thưa – tạm biệt!” Vẫy tay hai cái, Vương Đại Hổ đeo cặp, ngay trước sắc mặt đỏ bừng của giáo viên chủ nhiệm nghêng ngang mà .

      Ra khỏi cổng trường, Vương Đại Hổ hắt xì mạnh cái, hai ngày trước vừa vào đông, thời tiết bắt đầu trở lạnh.

      Men theo con đường quen thuộc, khệnh khạng hướng thẳng tới nhà Lý Thanh Nhiên.

      Đẩy cửa vào phòng, nhìn quanh, giường chỉ có mình bé năm ngồi.

      “Nhiên Nhiên chưa về sao?” Vương Đại Hổ thuận miệng hỏi.

      Bé năm nghe thấy tiếng giật nẩy mình, mặt tràn đầy hoảng loạn, cả người đều run lẩy bẩy.

      “Em làm sao thế? Khó chịu ở đâu à?” Vương Đại Hổ tưởng con bé bị bệnh, áp tay lên trán nó.

      Khuôn mặt của bé năm càng vặn vẹo, nước mắt bắt đầu tích tích chảy xuống.

      Vương Đại Hổ nghi hoặc nhíu mày, nhìn nó đứng đó bưng cái chén, hỏi gì cũng , chỉ liên tục lắc đầu.

      “Em sao —-” Vương Đại Hổ còn chưa hết câu, chợt thấy sau lưng trận gió lạnh thổi qua, giây tiếp theo cổ truyền đến trận đau nhức rồi mất ý thức.

      .

      biết qua bao lâu, Vương Đại Hổ chậm rãi mở mắt, lọt vào tầm nhìn phải cảnh sắc quen thuộc, mà là gian phòng tối như mực bốc mùi tanh hôi. chỉ như thế, chân tay đều bị dây thừng trói lại, trong miệng còn nhét cục vải, tiếng cũng phát ra.

      Vương Đại Hổ dựa vào tường tìm cách đứng dậy, híp mắt cố gắng nhìn bốn phía. Trong phòng này ngoại trừ còn có mấy người nữa, từ thân hình có thể thấy đều là trẻ con. đám vẫn hôn mê bất tỉnh mặt đất.

      Xem ra mình ở trong tay bọn buôn người rồi! Nháy mắt, Vương Đại Hổ liền hiểu ra tình huống.

      nhớ mình chuyện với bé năm bị người đánh, như vậy có thể khẳng định lúc ấy kẻ kia nhất định trốn trong góc nào đó, thế bé năm đâu? Nó thế nào? Còn Nhiên Nhiên…. Có phải bị bắt trước ?

      Nghĩ đến đây Vương Đại Hổ khỏi sốt ruột, thân thể té ngã mặt đất như con sâu lớn vặn vẹo vặn vẹo bò.

      đếm qua, tính cả tổng cộng có chín đứa, tám nam nữ, nữ kia chính là bé năm, Lý Thanh Nhiên có trong này.

      nhàng thở ra hơi, Vương Đại Hổ bắt đầu tính toán đối sách.

      Tìm thấy mình chắc chắn ông bà báo nguy, hơn nữa xem bọn chúng bắt nhiều trẻ con như vậy là biết nhất định còn bắt ở mấy thôn xung quanh nữa, thế này tất nhiên khiến cảnh sát chú ý. Mình tại chỉ cần cố gắng tìm cơ hội chạy trốn, chỉ cần có thể để lại tín hiệu, có lẽ được cứu.

      Khi Vương Đại Hổ còn cân nhắc, mấy đứa trẻ cũng bắt đầu tỉnh lại, khác vốn là người lớn, bọn bắt đầu gào khóc, nếu phải trong miệng đều bị nhét vải, có khi khóc to đến sụp phòng rồi.

      Lúc này, có tiếng mở cửa truyền tới, Vương Đại Hổ nheo mắt nhìn qua.

      Từ bên ngoài tiến vào hai nam nữ, trong tay mỗi người xách vài túi nilon.

      Trong đó, gã đàn ông gầy gò, đầu nhuộm vàng choé rút con dao từ thắt lưng ra, hung ác đe doạ trận, đơn giản chính là cho khóc, cho gọi, ai nghe cho về nhà, được gặp ba mẹ nữa.

      Sau đó ba người cho bọn trẻ ăn, có đứa nghe lời chỉ biết khóc, tát cho hai phát rồi cũng mặc kệ nó đói. Khi đến phiên Vương Đại Hổ, rất phối hợp mở miệng, giả vờ tỏ vẻ ngoan ngoãn im lặng.

      “Thằng bé này thế mà ngoan phết!” Trong ba người, người đàn bà thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi tươi cười nhéo nhéo mặt Vương Đại Hổ: “Như vậy mới tốt, nghe chỉ càng khổ thôi!”

      Vương Đại Hổ nhai nhai miếng bánh bột ngô[1] khô cứng, cố gắng nuốt vào bụng, đối với “khen ngợi” của ả hoàn toàn thèm để ý. Đút xong thức ăn, đảm bảo “hàng hoá” vẫn còn giá trị, ba ngươi trước mặt bọn trẻ lấy từ túi áo ra mấy viên thuốc, thả vào nước cho bọn nó uống.

      Vương Đại Hổ cũng uống.

      Sau khi cửa phòng đóng lại, Vương Đại Hổ chỉ thấy đầu óc mơ màng, mí mắt càng ngày càng nặng.

      Giây cuối cùng trước khi mất ý thức, nghĩ: M* nó! Bọn này quả nhiên dùng thuốc ngủ!

      Vì thế, mấy hôm kế tiếp, trừ bỏ ngày hai bữa cơm, bọn đều trong tình trạng mê man.

      Nhưng trẻ con vốn yếu, cứ ép buộc như vậy, có vài đứa chịu nổi.

      ơi….” hôm, vào thời điểm cho ăn, Vương Đại Hổ cố nén tức giận trong lòng, giọng : “Bạn bên cạnh cháu sốt cao đêm rồi, nhìn như sắp chết vậy, cứu bạn ấy !”

      Người đàn bà trung niên nghe vậy liền cúi xuống nhìn.

      “Tiểu Hoàng Mao, thằng bé này ốm rồi, cả người nóng ran, mày xem làm thế nào giờ?”

      Tiểu Hoàng Mao kia cau mày phi tiếng: “Xui.”

      “Thằng bé này trông cũng tồi, có thể bán được ít, cũng tốn cái gì! Cho nó uống thuốc hạ sốt !”

      Vương Đại Hổ vội vàng tiếp lời: “ ơi, để cháu chăm sóc bạn ấy ! Mẹ cháu từng ốm nằm viện, cháu cũng chăm sóc bà.”

      Dường như Vương Đại Hổ mấy ngày này biểu khá “ngoan ngoãn” làm cho bọn chúng thả lỏng, lần này lại đồng ý.

      cần uống thuốc, khó có khi bảo trì được thanh tỉnh.

      Đợi mấy người ra, Vương Đại Hổ lập tức đứng dậy. Cả khoảng thời gian dài bị buộc chặt khiến tay chân có chút tê. Cẩn thận quanh phòng vòng, sớm nhìn ra nơi này là tầng hầm, ngoại trừ cửa cũng chỉ có lỗ thông khí , muốn chạy trốn đúng là có khả năng.

      Thầm thở dài hơi, lại tới bên cạnh bé năm, con bé ràng gầy rất nhiều, nằm mặt đất vô tri vô giác ngủ say.

      Vương Đại Hổ nhìn nó, trong mắt có chút thương hại nhưng cũng có chút thống hận.

      Sau mấy ngày tự hỏi, cũng hiểu ra, ngày đó con bé sở dĩ hoảng loạn như vậy hẳn là sớm biết trong phòng còn có kẻ xấu núp.

      Nhưng là nó lại nhắc mình tiếng. Rốt cuộc là vì tuổi bị người hiếp đáp cho nên mới sợ tới mức kêu ra tiếng, hay là…..

      Vương Đại Hổ sắc mặt chợt biến, muốn nghĩ tiếp, đứng dậy quay về góc mình ngồi.

      “Ê… Này, sao rồi?” vươn tay vỗ mặt thằng bé bên cạnh.

      Sờ vào, nóng bỏng tay.

      Vương Đại Hổ cắn răng, lại thầm mắng bọn súc sinh táng tận lương tâm kia hồi, nhanh chóng cởi hết quần áo người bọc vào cho nó, thằng bé cả người nóng ran nhưng lại lạnh run cầm cập. Vương Đại Hổ ôm nó, chuyện với nó.

      Thằng bé tuy uống thuốc hạ sốt nhưng dường như có mấy tác dụng, nhiệt độ vẫn như cũ chịu giảm xuống. Vương Đại Hổ biết thể kéo dài thêm, rầm rầm rầm rầm…. bắt đầu đập cửa.

      “Thằng ranh con, hơn nửa đêm mày gọi quỷ à!” Tiểu Hoàng Mao còn buồn ngủ chửi ầm lên.

      [1] Bánh bột ngô:

      [​IMG]
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 21

      Chương 21: Cầu cứu

      Edit: Thanh Thạch

      “Chú ơi.” Vương Đại Hổ sốt ruột : “Chú có rượu đế ? Bạn kia sốt mãi vẫn chưa giảm, cứ thế này có khi chết mất!”

      Tiểu Hoàng Mao nghe xong, mặt còn ngái ngủ lập tức trở nên khó xem, trong mắt mấy thằng bé này là cả tá tiền mặt, thiếu đứa cũng là tổn thất!

      Cho nên Vương Đại Hổ lập tức liền nhận được bình rượu đế, thậm chí còn có cả nước ấm, khăn mặt linh tinh.

      Cởi quần áo thằng bé, chấm rượu vào khăn mặt, nhàng lau từ xuống dưới từ trong ra ngoài. Bôi rượu lên toàn thân chính là biện pháp ở số vùng nông thôn, bởi vì dùng cồn sát trùng có hiệu quả, hơn nữa trong lúc chà sát cũng có thể làm giảm sốt chút nên có tác dụng hạ nhiệt rất tốt.

      Vì vậy cứ cách hai ba giờ, Vương Đại Hổ lại lau cho nó lần, thẳng đến hừng đông, đứa rốt cuộc hạ sốt. Cho nó uống hai viên thuốc, lúc này Vương Đại Hổ mới nhàng thở ra.


      .

      Cứ thế lại qua bảy tám ngày, chín đứa trẻ có vài đứa bị mang , trong đó có cả bé năm.

      Đại Hổ, chúng ta chết sao?”

      Thằng bé được Vương Đại Hổ cứu nhút nhát hỏi.

      Nó họ Phùng, gọi là Bảo Bảo.

      “Đương nhiên chết!” Vương Đại Hổ xoa đầu nó dịu dàng an ủi, nhưng mà, vậy, đôi mày ngày so với ngày càng nhíu chặt hơn lại thể sốt ruột trong lòng .

      sao? Đại Hổ, Bảo Bảo sợ! Bảo Bảo nhớ mẹ!”

      “Ngoan ngoan, đừng khóc! nhất định nghĩ cách cầu cứu. Để cảnh sát bắt toàn bộ người xấu, đến lúc đó em có thể về nhà với ba mẹ rồi!”

      Thằng bé khóc sướt mướt ngừng, cái đầu cứ chui vào lòng Vương Đại Hổ, thoạt nhìn chẳng khác nào con cún bị bỏ rơi, rất đáng thương.

      Khi hai đứa an ủi nhau, Tiểu Hoàng Mao phanh – tiếng mở cửa ra, nhìn có vẻ rất nôn nóng, mặt thậm chí mang theo chút sợ hãi.

      Bao gồm cả Vương Đại Hổ, ba đứa bị mang ra ngoài.

      Ánh mặt trời chói loá khiến Vương Đại Hổ nhắm chặt mắt, trong lòng đột nhiên nảy ra ý tưởng.

      .

      Vỏ hộp cùng đồ ăn thừa vương vãi đầy phòng.

      Ánh mắt Vương Đại Hổ dừng lại người đàn ông đầy mình xăm trổ, nhìn dáng vẻ của gã có lẽ là cầm đầu bọn này. Mà vô cùng ngoài ý muốn là gã đàn ông đó tựa hồ có vẻ phá lệ “quan tâm” Vương Đại Hổ.

      Chỉ thấy gã cười rất là “hiền lành”, hướng Vương Đại Hổ vẫy vẫy tay, ôn tồn hỏi rất nhiều, như là cháu tên gì? Nhà ở đâu? Trong nhà có những ai linh tinh.

      Đối với mấy vấn đề này, Vương Đại Hổ đều thành trả lời.

      Mà cùng với câu trả lời của , sắc mặt gã càng lúc càng khó coi, cuối cùng quả thực có thể dùng “kinh hãi” để hình dung.

      Mím môi cắn răng, gã vung tay để người lại dẫn bọn họ , nhưng phải trở về tầng hầm kia mà là vào buồng vệ sinh, tắm rửa sạch .

      “Lão, lão đại….” Tiểu Hoàng Mao kinh hồn táng đảm hỏi: “Là, là phía muốn tìm thằng bé kia sao?”

      Gã xăm mình hung hăng giậm chân, buồn bã : “Chính là người Long gia muốn tìm!”

      “Hả?????” Tiểu Hoàng Mao sắc mặt trắng bệch, run cầm cập hỏi: “Kia, kia chúng ta làm sao mà đền nổi tội với Long gia!”

      Gã làm sao mà biết!

      Long gia giống bọn buôn người ở tầng đáy, người kia mười mấy năm trước xưng bá ở thành phố H, thế lực ngầm cực mạnh, chỉ là người ta tại tẩy trắng còn chạm vào mấy thứ này nữa! Mấy ngày trước, đường nhận được tin họ hàng của Long gia có đứa trẻ mất tích, có thể là bị bắt cóc, gã lúc ấy trong lòng lộp bộp cho nên vội vàng chạy về đây. Chỉ là tại tiếng gió nhanh lắm, nhà ga, bến xe gì cũng có cảnh sát khiến gã bị trì hoãn đường.

      Vốn vẫn thầm cầu mong may mắn, ai ngờ trong đám trẻ mới bắt gần đây tổ tông sống, làm thế nào bây giờ!

      “Đại, đại ca, hay chúng ta đưa thằng, thằng bé, đưa, đưa nó về !” Tiểu Hoàng Mao lắp bắp đề nghị.

      Gã kia nghe vậy liền mắng.

      “Thả cái rắm m* nhà mày! Thằng bé kia thấy được chúng ta, trở về báo cảnh sát tù cả lũ.”

      “Thế, thế làm sao bây giờ! Nếu Long gia biết được chúng ta bắt con cháu nhà ….” Tiểu Hoàng Mao sợ tới mức sắp khóc: “Kia so với lọt vào tay cảnh sát còn đáng sợ hơn!”

      Gã đàn ông sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng hung ác cắn răng : “Nếu chúng ta làm rồi tuyệt đối thể bỏ dở giữa chừng, chung quy tại cũng ai biết thằng bé rơi vào tay chúng ta, dựa theo kế hoạch mau bán nó xa. Đợi vài năm sau, việc này cũng rơi vào dĩ vãng.”

      ra gã phải nghĩ tới giết chết Vương Đại Hổ, chỉ là nghĩ đến phiền toái khi xử lý thi thể, nếu tốt ngược lại lập tức lộ ra dấu vết. Hơn nữa gã cũng rất sợ Long Nhất Minh, đến vạn bất đắc dĩ gã cũng dám hạ thủ.

      Về phần đem thả Vương Đại Hổ?

      Lấy những việc mấy năm nay gã làm, có mà bị xử bắn luôn.

      Cho nên, gã dám cũng tuyệt đối thể mạo hiểm như vậy.

      Vì vậy khi mà Vương Đại Hổ còn chưa hiểu ra cái gì và Phùng Bảo Bảo bước lên con đường “bị bán” lối về.

      .

      Bọn họ ngồi chiếc xe tải xập xệ, Vương Đại Hổ bị kẹp chặt giữa mấy người đến nỗi cựa quậy nổi.

      Nhìn cảnh vật xẹt qua ngoài cửa sổ, hẳn là bọn này giấu người ở nơi rừng núi hẻo lánh, lúc cũng toàn chọn đường rừng hoang vắng. Vương Đại Hổ tính tính, từ lúc ra khỏi đó đến giờ cũng ngồi được ba ngày xe. giờ có lẽ bọn họ sớm rời khỏi thành thị.

      Buổi tối, ngủ băng ghế sau.

      Bên tai truyền tới tiếng chuyện của gã xăm mình và Tiểu Hoàng Mao.

      “Đại ca, xăng chúng ta mang theo đều dùng hết rồi, phải bổ sung thêm mới được!”

      Gã đàn ông rít hơi thuốc lá, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Đợi đến Tuy Viễn rồi chúng ta bỏ xe, chuyển sang tàu.”

      “Đại ca, như vậy rất nguy hiểm!”

      có việc gì! Tuy Viễn chỉ là thị trấn , mua vé lên xe là xong, có kiểm tra đâu. Với cả giờ là thời kỳ cao điểm của xuân vận*, nhiều người như vậy chúng ta dễ bị lộ. Chỉ cần lên được xe, thêm năm trạm là ra khỏi tỉnh rồi. Đến lúc đó có người đến đón chúng ta. Đợi sau khi bán thằng bé kia , tao ở lại bên ngoài vài năm rồi mới về.”

      *Xuân vận là thời điểm hàng triệu người từ các thành phố khắp Trung Quốc về quê đón mừng Tết lịch với gia đình, và đây có thể gọi là cuộc di cư khổng lồ. Cuộc di chuyển tập thể diễn ra mỗi năm này luôn gây đau đầu cho ngành giao thông vận tải. Xuân vận kéo dài 40 ngày.

      “Đại ca minh, đại ca minh.” Tiểu Hoàng Mao liên thanh khen ngợi.

      “Ai~~ M* nó mày sao tao xui xẻo thế cơ chứ, bắt phải cái củ khoai nóng bỏng như vậy, báo hại ông đây phải chạy trốn.”

      Tiểu Hoàng Mai nghe vậy thoáng run lên, vội kể lể: “Lão đại này ra thể trách em được, đều là tên Khổng Đại Quốc kia tốt, nó trong nhà kia là cháu nó. Ai ngờ lại…. Ây! Bắt sai người!”

      Vương Đại Hổ giả vờ ngủ băng ghế lập tức bừng tỉnh đại ngộ, ra là như vậy!

      Tên Khổng Đại Quốc chết tiệt thế mà dám đánh chủ ý lên người Nhiên Nhiên.

      Giờ phút này, trong lòng hận vô cùng.

      thầm thề: Đợi mình thoát khỏi đây an toàn, nhất định phải khiến cả nhà lũ chó ghẻ kia muốn sống được muốn chết xong.

      Mặc kệ hai tên bắt cóc ngồi phía trước oán trời oán đất, chiếc xe cà tàng nghiêng nghiêng ngả ngả chạy thêm nửa ngày, mấy người mới dứng lại, bắt đầu ăn cơm trưa.

      Có lẽ cảm giác được cái gì đó bình thường, Phùng Bảo Bảo bên cạnh cực kì, cực kì sợ hãi, vẫn khóc ngừng.

      Bị nó khóc đến phiền, Tiểu Hoàng Mao nghe lời đại ca cầm bình nước tới.

      Vương Đại Hổ trong mắt chợt loé, bên ngoài giả bộ ngu ngốc, ngoan ngoãn uống vài hớp, sau đó đột nhiên : “Chú ơi, cháu muốn vệ sinh!”

      Chiếc xe dừng đường cao tốc, gần đó chẳng có nhà nào, gã xăm mình cũng sợ gọi người đến cứu.

      Nhận được cái gật đầu, Vương Đại Hổ chui vào bụi rậm.

      Mùa đông cỏ mọc vừa dày vừa cao, Vương Đại Hổ ngồi xổm xuống liền có thể che hết cả người.

      Liếc nhìn xung quanh, cúi đầu cố gắng móc họng, rất nhanh toàn bộ những gì vừa ăn vào đều phun ra sạch. Trải qua vài phút, thẳng đến rốt cuộc phun nổi nữa, mới giả bộ có gì đứng dậy trở về.

      Chiếc xe lại khởi động. Vương Đại Hổ thấy Phùng Bảo Bảo bên cạnh bắt đầu ngái ngủ, lập tức cũng “ngáp” cái. Chốc lát sau, hai đứa đều lăn ra “ngủ”.

      biết qua bao lâu, trong mơ màng, Vương Đại Hổ cảm thấy mình bị người ôm lên, người bọc chiếc áo khoác quân đội màu xanh[1] dày.

      giật mình lấy ra thứ gì đó giấu trong tay áo. Đó là mảnh thuỷ tinh. Là đập vỡ từ chai rượu đế dùng khi Phùng Bảo Bảo bị sốt, hẵn vẫn giữ cẩn thận.

      Dùng lực cắm mạnh xuống, nháy mắt cơn đau nhói truyền đến từ bụng, khiến hai mắt nhắm chặt kìm được mà run lên chút.

      Nhưng mà, cách này cũng rất hiệu quả, ý thức Vương Đại Hổ tại hoàn toàn thanh tỉnh.

      Giống như lời gã xăm mình , nhà ga bây giờ cũng giống như mười mấy năm sau phải xuất trình chứng minh thư để mua vé. Những trạm như thế này chính là lỗ hổng để chen vào.

      Mấy người thuận lợi lên xe, vì để tránh gây chú ý, bọn chúng chia ra các toa xe khác nhau.

      Tim Vương Đại Hổ đập bình bịch, biết đây là cơ hội “cầu cứu” cuối cùng của !

      [1] Áo khoác quân đội màu xanh:

      [​IMG]
      Bánh bao trạch nữ thích bài này.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 22

      Mưa to mát XD

      .

      Chương 22: Được cứu

      Edit: Thanh Thạch

      tàu quả nhiên rất nhiều người.

      Vương Đại Hổ nhắm mắt, bị gã xăm mình ôm chặt trong lòng.

      Bọn họ ngồi cạnh cửa sổ, xung quanh bốn phía đều là tiếng ồn ào.

      Vương Đại Hổ dựa vào lồng ngực nồng nặc mùi thuốc lá của gã, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.

      “Xình xịch… xình xịch….” Tiếng tàu chạy bằng động cơ dầu mazut kiểu cũ vang lên nhịp nhàng, từng toa xe dọc theo đường ray nhanh chóng chạy về phía trước.

      Có rất nhiều lần Vương Đại Hổ muốn liều lĩnh kêu lên, chỉ là gã xăm mình có vẻ rất xảo quyệt, nắm chắc được mình có thể thành công hay .

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tâm tình Vương Đại Hổ càng lúc càng nôn nóng. nhớ gã từng , bọn họ chỉ cần ngồi qua năm trạm là xong, cách khác, Vương Đại Hổ nhất định phải được cứu ở trạm tiếp theo.

      Chớp mắt lại qua ba giờ.

      Bọn buôn người ràng thả lỏng, Tiểu Hoàng Mao lấy từ trong túi ra ít hạt dưa, xúc xích nướng gì đó, nhìn qua chẳng khác gì hành khách bình thường, biểu vô cùng “thoải mái tự tại”.

      đến nhà ga xxxx! Xin mời hành khách xuống xe….”

      Từ radio truyền ra thanh dịu dàng của nhân viên tàu nhưng lại khiến tim Vương Đại Hổ giật mạnh, lòng bàn tay nắm chặt miếng thuỷ tinh đến chảy máu, đau đớn cho biết còn nhiều thời gian nữa.

      Đây là trạm lớn, tàu dừng tầm mười lăm phút mới tiếp.

      lối mọi người chen lấn xô đẩy, tựa hồ khiến cho khí càng trở nên bức bối.

      Trong chốc lát, bỗng có người hô to: “Soát vé, soát vé đây! Mọi người cầm sẵn vé của mình ra tay nào!”

      Vương Đại Hổ cảm nhận được rệt người gã xăm mình có chút cứng ngắc, tay ôm càng thêm chặt.

      Soát vé là ba nhân viên tàu, trong đó người lớn tuổi nhất hẳn là trưởng tàu. Bọn họ từ toa cuối lên, nhưng người rất đông nên tốc độ khá chậm.

      Ngay tại thời điểm tim Vương Đại Hổ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực bọn họ rốt cuộc tới gần chỗ .

      “Đây là vé của chúng tôi.” đợi nhân viên tàu giơ tay ra, Tiểu Hoàng Mao chủ động đưa vé cho bọn họ.

      Trưởng tàu lớn tuổi nhìn bọn họ vài lần.

      Khoảnh khắc khi ông cầm lấy tấm vé, Vương Đại Hổ biết đây chính là cơ hội.

      Miếng thuỷ tinh sớm vận sức chờ phát động lúc này mang theo ngập tràn hận ý cắm mạnh xuống, gã xăm hình bỗng hét lên thảm thiết. Vương Đại Hổ cố gắng hết sức thò đầu ra khỏi chiếc áo khoác, khàn giọng hô to: “Bác ơi cứu cháu! Bọn họ là lũ buôn người!”

      Tiếng kêu chói tai của đứa trẻ nháy mắt khiến toàn bộ toa xe yên lặng, mọi người đều quay qua đây nhìn, gã đàn ông vạn lần nghĩ đến Vương Đại Hổ vốn nên “hôn mê bất tỉnh” đột nhiên kêu lên.

      “Thằng nhãi chết tiệt!”

      Bối rối khi bị tố giác trước mặt mọi người cùng sợ hãi đối với kết quả tương lai của mình khiến gã xăm mình hoàn toàn đánh mất lý trí. Tay gã bóp chặt cổ Vương Đại Hổ, hai mắt trợn trừng, hét lên giận dữ: “M* nó tránh ra!”

      “Đừng kích động, cần làm đứa bị thương!” Vẫn là trưởng tàu phản ứng nhanh nhất, ông khoát khoát tay, dùng giọng trấn định nhất mà rằng: “Người em, có chuyện gì từ từ , tội gì phải làm hại đứa trẻ!”

      Vương Đại Hổ bị treo giữa trung, thân thể ngừng giãy giụa, hít thở thông khiến khuôn mặt nghẹn đỏ bừng.

      Bọn buôn người đều đứng dậy, đám rút dao từ túi quần ra.

      Trong lúc khí hết sức căng thẳng, đột nhiên, đôi tay to lớn xuất phía sau gã xăm mình, như rắn độc quấn quanh cổ gã, chỉ nhát lên gáy khiến gã trợn trắng mắt lập tức ngã xuống.

      Trưởng tàu vội tiến lên, kéo Vương Đại Hổ ra.

      Mấy kẻ còn lại thấy ổn, muốn vùng chạy ra ngoài. Nhưng toa xe chật như nêm, làm sao có thể dễ dàng như vậy, chúng bị người dân xung quanh túm năm tụm ba bắt lại hết.

      “Cháu sao chứ!” Trưởng tàu vừa xoa ngực cho Vương Đại Hổ vừa ấn số gọi cảnh sát.

      Vương Đại Hổ lắc đầu ho khù khụ lúc lâu mới thôi: “Các toa khác còn đồng bọn của chúng nữa, ở đó còn bạn nữa, các bác nhanh cứu bạn ấy !” Nhanh chóng miêu tả lại hình dạng của bọn bắt cóc xong Vương Đại Hổ được đưa tới phòng bảo vệ. Nhân viên công tác thấy tay đầy máu, vội vàng bôi thuốc cho rồi dùng băng quấn lại.

      Khi Vương Đại Hổ báo tên, tuổi, địa chỉ, số điện thoại,… cùng với quá trình bị bắt cóc có người gõ cửa đến.

      người đàn ông cường tráng, cao lớn ngăm đen, rất giống con gấu lớn.

      Vương Đại Hổ nhớ ra đây chính là người tại thời điểm trọng yếu cho gã xăm mình nhát.

      “Hổ thiếu gia, tôi là người ông chủ Long phái tới.” Người kia đứng trước mặt Vương Đại Hổ vô cùng cung kính .

      “Chú… Long?”

      “Vâng!”

      Cái này khiến Vương Đại Hổ ngạc nhiên, trửng mắt hỏi: “Đây là chuyện gì xảy ra?”

      Nguyên lai từ khi tin tức Vương Đại Hổ “mất tích” truyền ra, Long Nhất Minh liền phái người tăng cường điều tra, nhưng bọn người gã xăm mình làm việc khá cẩn thận, nấp trong rừng sâu nên tạm thời vẫn có phát . Nhưng chính cái gọi là “đả thảo kinh xà” lại phát huy tác dụng, may mà bọn họ phát ra tin tức để bọn buôn người sợ hãi, khi rối loạn, chúng nhất định có hành động. Đến lúc đó Long Nhất Minh biết đến tột cùng là ai làm việc này.

      “Chúng tôi đuổi kịp bọn chúng từ hai hôm trước, nhưng là sợ làm tiểu thiếu gia bị thương nên dám động thủ!”

      Vương Đại Hổ nghe xong lộ vẻ ra là vậy.

      Kiếp trước chỉ biết “thím” doanh nhân rất thành công, hề biết y còn có liên quan đến “xã hội đen”.

      Ra khỏi nhà ga, cùng Vương Đại Hổ tới cục cảnh sát còn có Phùng Bảo Bảo.

      Thằng bé vẫn ngủ, thẳng đến nửa đêm mới tỉnh lại.

      , …” Phùng Bảo Bảo dụi dụi mắt, hơi sợ hãi nhìn bốn phía hỏi: “Đây là ở đâu?”

      Vương Đại Hổ xoa đầu nó kể lại toàn bộ quá trình được cứu.

      Phùng Bảo Bảo nghe xong vui đến vừa cười vừa khóc.

      “Chú cảnh sát gọi điện cho người nhà em rồi, bọn họ đường tới đây!”

      “Em, em có thể gặp lại ba mẹ sao?” Thằng bé nghe vậy hai mắt liền sáng lên.

      Vương Đại Hổ cũng cười, bao lâu nữa cũng gặp lại người thân của mình, đương nhiên còn có người quan tâm nhất —- Nhiên Nhiên.

      Đứa nhất định rất sợ hãi !

      Nghĩ đến đây, Vương Đại Hổ khỏi thầm nghĩ may mắn, may mà lần này là mình bị bắt nhầm chứ phải cậu.

      Các các chú ở cục cảnh sát đối với hai thằng bé đáng phải chịu khổ cả thời gian dài rất chi là thương.

      Bởi vậy Vương Đại Hổ và Phùng Bảo Bảo đều nhận được chăm sóc chu đáo, chỉ được thay quần áo mà còn có đồ ăn chỗ ngủ đầy đủ, đợi đến trưa hôm sau người nhà đến.

      Ba mẹ Phùng Bảo Bảo vừa thấy là biết người thuộc tầng lớp trí thức, chỉ là lúc này tìm lại được con mình đều chẳng để ý gì mà ôm chặt lấy con, đặc biệt là bà mẹ gần như khóc ngất .

      Biết được đầu đuôi mọi chuyện, biết được con mình có thể bình an được cứu chính là nhờ thằng bé trước mặt, vợ chồng hai người khỏi phải có bao nhiêu cảm kích.

      , chúng ta về sau có gặp lại ?” Lúc chia tay, Phùng Bảo Bảo kéo góc áo Vương Đại Hổ, hai mắt đầy nước hỏi.

      “Có duyên nhất định gặp lại, về sau cẩn thận chút, đừng có lại vì cái kẹo mà bị lừa nhé.”

      Tiễn xong Phùng Bảo Bảo lưu luyến rời, Vương Đại Hổ khỏi sốt ruột, sao ba mẹ vẫn chưa tới??

      Rốt cuộc đợi đến tối, khi ngồi lầm bầm oán hận người nhà họ Vương cũng đến. Từ ông bà, ba mẹ, đến chú Vương Đại Hổ, thậm chí cả Long Nhất Minh cũng đến.

      Vương Đại Hổ bị Trương Phương ôm chặt vào lòng, xuyên qua đoàn người còn kích động, ánh mắt dừng lại thân ảnh nhó bé đứng tít phía cuối.

      Lý Thanh Nhiên gầy, gầy rất nhiều.

      Khuôn mặt trắng bệch, cậu đứng đó, nhìn chớp, nước mắt từng giọt rơi.

      Sắc trời muộn, bọn họ cũng về nhà luôn mà nhờ Long Nhất Minh tìm khách sạn để nghỉ.

      Vương Đại Hổ bị mẹ lôi kéo hỏi han cả đêm, chủ yếu là kể lại mình được cứu như thế nào cộng với những gì tháng này phải trải qua.

      Nhân lúc tiểu, khó khăn lắm mới thoát ra, Vương Đại Hổ nhanh như chớp chạy đến phòng Lý Thanh Nhiên.

      Gõ cửa —-

      Bên trong, Lý Thanh Nhiên vẫn nhìn chớp mắt.

      Vương Đại Hổ dùng bên tay bị thương quơ quơ trước mặt cậu.

      “Sao rồi? nhận ra Đại Hổ à?”

      “………..”

      “Ây…. Nhiên Nhiên…. Đừng khóc…. Đừng khóc……” Vương Đại Hổ thấy Lý Thanh Nhiên lại bắt đầu rớt nước mắt xoành xoạch, trong lòng vừa nóng vừa đau, liên tục : “ phải có việc gì sao!”

      Lý Thanh Nhiên lên tiếng, chỉ lăng lăng nhìn Vương Đại Hổ.

      Nhìn đứa tựa như thất hồn lạc phách, Vương Đại Hổ rốt cuộc chịu nổi, tiến lên ôm chặt cậu.

      về rồi mà! Đừng sợ!”

      “Hức….. hu hu hu…….”

      Lý Thanh Nhiên vừa khóc vừa ôm chặt, chặt.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 23

      Chương 23: Lưới trời

      Edit: Thanh Thạch

      Lưới trời tuy thưa mà khó thoát.

      Sau khi Vương Đại Hổ được cứu, nhóm buôn người do gã xăm mình cầm đầu cuối cùng sa lưới toàn bộ.

      Bọn này nhiều năm chuyên lừa bán phụ nữ trẻ em ở các tỉnh Đông Bắc, giờ bị báo ứng.

      Gã xăm mình bị phán tử hình, Tiểu Hoàng Mao và người đàn bà kia bị tù chung thân.

      Về phần gã Khổng Đại Quốc khiến Vương Đại Hổ hận đến nghiến răng tự nhiên cũng thể thoát, phải ngồi tù mười lăm năm. Nghe sau hôm bị bắt, ả quả phụ tâm can của gã liền bệnh viện phá thai, là con trai, chính là mệnh tốt, gặp phải loại ba mẹ nhẫn tâm như vậy.

      Con trai bị cảnh sát bắt vào tù, đứa cháu trai sắp có chưa sinh bị “giết chết” khiến cho người đàn bà chua ngoa cay nghiệt như bà Khổng cũng chịu nổi cú sốc lớn như vậy, lâu sau liền ngã bệnh nặng, nghe sắp chết. Nhưng đương nhiên – Vương Đại Hổ nghĩ, có Dương Lệ bên cạnh, bà già kia sợ là muốn chết cũng thể chết thoải mái như vậy.

      Về phần Khổng Thuý Bình cũng được cảnh sát nghĩ cách cứu về. Con bé hôm sau hai mắt đẫm lệ mông lung chạy tới cửa giải thích, là ba nó bắt nó làm vậy. Vương Đại Hổ tuy rằng muốn chấp nhặt với trẻ con nhưng cũng muốn thấy nó lảng vảng trước mặt nữa.

      Sau vụ bắt cóc, bà nội thế nào cũng chịu để Vương Đại Hổ mình ở lại nhà Lý Thanh Nhiên nữa.

      có biện pháp, lại đột nhiên nảy ra cái ý tưởng. Sao xây thêm gian cạnh nhà ông bà mà ở, như vậy vừa có thể làm ông bà yên tâm, lại có thể nâng cao điều kiện sinh hoạt. Dù sao trong tài khoản ngân hàng của vẫn còn vài trăm vạn, xây cái biệt thự xa hoa cũng đủ ấy chứ!

      Càng nghĩ, Vương Đại Hổ càng thấy chủ ý của mình rất tốt, liền vội với Lý Thanh Nhiên.

      Vốn còn tưởng lấy cái trình độ quật cường của con mèo kia, tám phần là đồng ý, ngay cả lời lẽ khuyên bảo cũng chuẩn bị cả sọt. Ai ngờ Lý Thanh Nhiên nghe xong, chỉ nghĩ nghĩ lát rồi lập tức gật đầu : “Được!”

      Vương Đại Hổ chớp mắt: “ được?”

      “…. muốn cái gì cũng được!”

      Chuyện xây nhà chung quy thể gấp được, sớm nhất cũng phải đợi đến mùa xuân sang năm, Vương Đại Hổ chỉ có thể tạm thời ghi tạc chuyện này trong lòng.

      .

      Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt lại tới Tết lịch.

      Đối với Vương Đại Hổ mà , năm này xảy ra quá nhiều chuyện, có chuyện vui, chuyện buồn, có chuyện chỉ cần nhớ đến liền thấy ngọt ngào, mà cũng có chuyện chỉ hận thể cả đời đều quên.

      tóm lại, năm qua tràn ngập các loại chua ngọt đắng cay, khiến người cảm khái thôi.

      Đêm trừ tịch, mười hai giờ, mọi người trong nhà sau khi ăn bữa sủi cảo vô cùng náo nhiệt đều nằm giường chuẩn bị ngủ.

      Nửa đêm, Vương Đại Hổ buồn tiểu muốn vệ sinh, lại phát Lý Thanh Nhiên ngồi bên cạnh mình, hai tay ôm đầu gối, nhìn chằm chằm.

      Ánh mắt cậu trong, sáng, ngập tràn bướng bỉnh.

      Vương Đại Hổ hơi giật mình, biết vì sao điều này làm nhớ lại mấy hành động của Lý Thanh Nhiên kiếp trước sau khi chết. Khi đó, cậu cũng như vậy, thường thường mình ngồi lui tại đầu giường, nhìn vào hư , mắt sáng tới doạ người.

      “Nhiên Nhiên….” Vương Đại Hổ nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình, cười với cậu, giả vờ có việc gì hỏi: “Muộn thế này sao em còn chưa ngủ?”

      Lý Thanh Nhiên mím môi, tựa như nhìn lại tựa như phải, trả lời: “…. Em sợ biến mất!”

      Xong rồi! Quả nhiên chuyện mình mất tích lưu lại bóng ma trong lòng cậu, trái tim Vương Đại Hổ khẽ nhói, vội kéo tay cậu, cười: “ cái gì vậy! trở lại rồi mà. Em quên sao? Mấy kẻ xấu bắt cóc đều bị pháp luật trừng trị, cần phải lo lắng nữa.”

      Lý Thanh Nhiên cau mày, an ủi của Vương Đại Hổ hiển nhiên có làm tăng thêm chút “cảm giác an toàn” nào.

      Đại Hổ.” Nhìn Vương Đại Hổ, giọng Lý Thanh Nhiên mang theo chút khẩn cầu bi thương: “ giống như mẹ, rời khỏi em sao?”

      !” Vương Đại Hổ chắc nịch: “ tuyệt đối bỏ rơi em!”

      ?” Lý Thanh Nhiên tựa hồ quá tin hỏi lại: “Nhưng mà, ở cùng em bao lâu?”

      “Cả đời, cho đến khi chết!”

      Nghe được lời thề đầy kiên định, Lý Thanh Nhiên đột nhiên cảm thấy trái tim vốn rất lạnh rất đau của mình diệu kỳ được bao bọc bởi luồng hơi ấm.

      Rất ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến cậu sợ hãi.

      Đại Hổ, tại sao lại đối tốt với em như vậy?”

      Từ lần đầu tiên gặp mặt như thế, đối với em rất tốt, tốt nhất so với tất cả mọi người, giống như em là vật báu duy nhất của vậy.

      “Ừm… Này nha!” Vương Đại Hổ đột nhiên vươn ngón tay gãi gãi mũi, tự dưng trở nên ngượng ngùng.

      “Là về…. cái gì mà nuôi lớn….”

      “Nuôi lớn??”

      “…. Giống như kiểu “Truyện kể Genji”[1] ý……”

      “Hở?”

      Đối diện với ánh mắt trong sáng của Lý Thanh Nhiên, Vương Đại Hổ cảm thấy mấy suy nghĩ “xấu xa” của mình đúng là thể chấp nhận được. Nhưng da mặt rất dày nha, chỉ đành cười hắc hắc gãi đầu, mạnh mẽ đổi đề tài: “Khụ khụ… Dù sao chính là như vậy, đời này định rồi!”

      Lý Thanh Nhiên nghe được hai chữ “đời này”, hiểu sao bỗng thấy mặt nóng lên, cảm xúc vẫn đè nén trong lòng chậm rãi tan . Cậu ấp úng hai tiếng rồi nằm xuống, đẩy đẩy Vương Đại Hổ : “ phải muốn vệ sinh sao? Mau , nhớ khoác thêm áo.”

      “Ừ!” Vương Đại Hổ nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của cậu, cười đáp.

      Ngày hôm sau, trời sáng, hai người tỉnh dậy.

      Ngày mùng đầu năm, nhà họ Vương vẫn náo nhiệt như trước.

      Bạn Vương Tiểu Hổ tại ở trong giai đoạn đáng nhất.

      Cái mặt bé xíu trắng trắng mềm mềm, cánh tay bụ bẫm như củ sen, mắt đen lay láy, cộng với vẻ mặt tươi cười ngây thơ trong sáng, dựa vào mấy cái đó mà hoàn toàn thay thế vị trí bảo bối của Vương Đại Hổ, trở thành tân sủng của cả nhà họ Vương.

      Đáng giận là, thằng cu kia chẳng những cướp chú ý của mọi, mà còn thích quấn lấy Lý Thanh Nhiên. Càng thêm đáng giận là nó dùng cái mỏ nhoe nhoét nước miếng kia thành công cướp nụ hôn đầu tiên của “vợ tương lai” của , khiến cho Vương Đại Hổ tức đến đấm ngực giậm chân, hành hung cái mông kia trận.

      Nhân có ân tình “hỗ trợ” khi Vương Đại Hổ bị bắt cóc, Long Nhất Minh lại lần nữa xuất ở bàn cơm nhà họ Vương. Cả nhà đều đối với y thân thiết ghê gớm, ngay cả Vương Đại Hổ cũng đều là thái độ nịnh nọt, còn thuận theo “dân ý” mà nhận y làm cha nuôi.

      Mà chú của , đồng chí Vương Diệu Tổ Chihuahua cùng Lý Thanh Nhiên “mắt đối mắt”.

      Luôn là người giàu lòng nhân ái và đồng cảm, chú đối với Lý Thanh Nhiên thân thế đáng thương lại “ngoan ngoãn lễ phép” vừa gặp liền thích, cứ có thời gian là lại lôi kéo cậu chuyện.

      Vương Đại Hổ nhớ tới kiếp trước hai người này quan hệ tốt đến “khác thường”, vẫn khiến cho mình cùng Long Nhất Minh ăn dấm ít, nghĩ tới kiếp này cũng là “tình đầu ý hợp” như thế.

      Cứ như vậy cả Tết lịch yên lặng trôi qua trong các loại hâm mộ ghen tị hận của Vương Đại Hổ.

      năm mới lại đến.

      [1] Truyện kể Genji (The Tale of Genji, Nhật: 源氏物語/Genji monogatari), là trường thiên tiểu thuyết của nữ sĩ cung đình Nhật Bản có biệt danh là Murasaki Shikibu, sống dưới trướng của thứ phi Akiko trong cung Fujitsubo, triều đại Thiên hoàng Nhất Điều (986-1011). Truyện xoay quanh nhân vật hoàng tử Genji. Trong đó có chi tiết ông ta nuôi lớn bé 10 tuổi để trở thành người vợ lý tưởng của mình trong tương lai.

      [​IMG]

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 24

      Chương 24: Xây nhà

      Edit: Thanh Thạch

      Xuân tháng tư ấm áp, sắc xanh dần thay thế tiêu điều của mùa đông, mọi thứ trở nên căng tràn sức sống.

      Thôn Hưng Nghiệp, mảnh đất trống đối diện xa nhà ông bà Vương Đại Hổ thi công đến khí thế ngất trời.

      Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên xách mấy ấm nước lớn, bên trong đựng đầy trà táo lạnh.

      “Bác Tần, bác Tôn, cậu Triệu, hai Dũng,….. mọi người lại uống miếng nước nghỉ ngơi chút !”

      “Ui cha! Thằng bé mang nước cho chúng ta này.” bác trắng trắng mập mập cười rộ lên, dừng việc làm tới. Vương Đại Hổ vội vàng rót cho bác chén trà: “Đây đây đây, bác Tôn ngồi đây, chỗ này sạch.”

      “Vẫn là Hổ Tử nhà chúng ta hiểu chuyện.” Bác Tôn cười tủm tỉm trêu chọc: “ giống cái thằng mất dạy nhà bác, suốt ngày chỉ biết rong chơi, nhạy bén như cháu mà cũng ngoan như thằng bé họ Lý. làm bác thấy chán luôn!”

      Vương Đại Hổ nghe vậy cũng khỏi có chút chột dạ, bạn đoán con bác này là ai? phải ai khác, chính là Tôn Đại Tráng, cái thằng xui xẻo luôn bị Vương Đại Hổ dùng tám trăm cách khác nhau mà đánh. Nhìn bác trai cười “hiền lành thân thiện” như Phật Di Lặc, Vương Đại Hổ cẩn thận : “Nào có! Bạn Đại Tráng tính cách hoạt bát sáng sủa, vừa đoàn kết thân thiết với bè bạn lại hăng hái chăm chỉ học tập, chính là học sinh gương mẫu, cháu với bạn ấy đều là bạn tốt, cháu rất thích bạn ấy!” (thích đánh bạn ấy)

      Lý Thanh Nhiên đứng phía sau nghe Vương Đại Hổ trợn tròn mắt dối ngọt xớt, lập tức lộ vẻ muốn cười mà được.

      Tôn Khánh nghe thằng bé lèo, tuy biết nó mười câu chín câu là gạt người nhưng vẫn cười thoải mái, bàn tay phủ đầy vết chai xoa đầu Vương Đại Hổ: “Các cháu chơi thân với nhau là bác mừng rồi!”

      Vương Đại Hổ nhe răng, hắc hắc cười gượng hai tiếng.

      Tần Lai Hỉ cũng bước qua, bộ dạng khô quắt như khỉ, lại hay lời khó nghe nên Vương Đại Hổ thích gã.

      “Hổ, Hổ Tử, cái, cái nhà, nhà này của trưởng, trưởng thôn, tốn, tốn bao nhiêu tiền?”

      Nhà xây lên cũng giống nhà ngói bình thường mà là căn nhà hai tầng, thêm vườn cổng. Đây chính là nhà lầu đầu tiên trong thôn Hưng Nghiệp, tất nhiên là khiến mọi người vô cùng hâm mộ.

      Vương Đại Hổ cười cười, giả ngu đáp: “Cháu cũng biết, chú hỏi ông cháu ý!”

      Tần Lắp Bắp quay lại nhìn căn nhà sắp hoàn thành, dưới ánh nắng toát ra khí thế của biệt thự , giọng nháy mắt tràn ngập vị chua: “Hổ, Hổ Tử, trưởng, trưởng thôn, cái nhà này là để, để tương lai cho cháu lấy vợ ! Nhưng mà, nhưng mà mới chỉ là trẻ con lông còn chưa mọc, trưởng trưởng trưởng thôn, nghĩ cũng quá quá xa rồi.”

      Vương Đại Hổ nghe gã , mặt lập tức lộ ra biểu tình “nghiêm túc”.

      “Chú này, chú biết! Tục ngữ có câu, người lo xa ắt có buồn gần sao! Giống như chú ý, chính là bởi vì đến giờ vẫn có nhà nên mới chưa có vợ đó!”

      Tần Lắp Bắp bị Vương Đại Hổ đâm trúng chỗ đau, tức run lên, hơn nữa xung quanh vang lên từng trận cười chế giễu càng khiến gã tái mặt, nhưng lại thể phát cáu với trẻ con, chỉ đành rầu rĩ nhịn xuống, khỏi có bao nhiêu khó chịu.

      Đưa nước xong, hai người đứng nhìn ngôi nhà sắp xây xong lúc rồi mới trở về. đường Vương Đại Hổ ghé vào tai Lý Thanh Nhiên thầm, nghiêm túc giải thích: “Em cần lo, chỗ đó của tốt lắm, đợi hai năm nữa nhất định mọc lông.”

      Cũng may Lý Thanh Nhiên còn , hiểu Vương Đại Hổ gì, bằng người nào đó ít nhất cũng phải quỳ bàn giặt hai ngày mới được.

      Thấy ánh mắt khó hiểu của Nhiên Nhiên, Vương Đại Hổ lại lộ vẻ, em yên tâm, cứ yên tâm , hết thảy để ! Vì tính phúc sinh hoạt của hai ta sau này, nhất định cố gắng khiến nó phát triển khoẻ mạnh, trở nên càng lớn, càng khoẻ, càng lâu!!!

      .

      Trong sân nhà Vương Đại Hổ tại cũng rất náo nhiệt, đứng đầu là bà Đại Hổ, bảy tám thím cùng nấu cơm trưa. Ba nồi lớn đều bốc khói trắng, củi lửa đỏ hồng trong bếp lò nổ lép bép, hương thức ăn, mùi thịt bay khắp sân.

      Tục ngữ rất hay, người gặp việc vui tinh thần phấn khởi, bà nội cười cứ phải gọi là xuân phong đắc ý, nếp nhăn mặt đều sắp nở thành hoa thuỷ tiên.

      Vương Đại Hổ sợ bị túm làm việc, vội kéo Lý Thanh Nhiên về phòng mình. Đáng tiếc, cuối cùng cũng trốn được, vừa vặn bị Trương Phương bắt gặp.

      “Nhiên Nhiên về rồi đấy à!” Trương Phương đầu tiên là cười với Lý Thanh Nhiên, sau đó mới quay sang với thằng con: “Nhanh, Đại Hổ lại đây trông em, mẹ ra ngoài giúp bà nấu cơm.”

      Vương Đại Hổ nhìn sắc mặt hăng hái của mẹ, thầm phỉ nhổ tiếng: “Mẹ phải ra ngoài giúp mà là muốn ra ngoài khoe khoang có!”

      Nhận lấy thằng em vung tay vung chân loạn xạ từ trong lòng Trương Phương, Vương Đại Hổ có chút bất đắc dĩ thở dài.

      “Mấy hôm nay bận rộn, cũng ai quản được mấy đứa, Đại Hổ trông em cẩn thận nghe chưa, Nhiên Nhiên giúp nhìn hai đứa nó nhé!”

      Lý Thanh Nhiên gật đầu, vâng.

      Đợi Trương Phương vui vẻ rời khỏi, Vương Đại Hổ quay đầu bĩu môi với Lý Thanh Nhiên: “Sao cảm giác, mẹ giờ đối xử với em còn tốt hơn cả ?!”

      Lý Thanh Nhiên nhướn mày đắc ý, từ trong lòng Vương Đại Hổ tiếp nhận “Vương Phiền Phức” nãy giờ vẫn giãy giụa muốn cậu ôm.

      Kỳ , thái độ của cả nhà sở dĩ biến thành như vậy, Vương Đại Hổ biết phần cũng là do tạo nên.

      Từ lúc có ý muốn xây cho Lý Thanh Nhiên căn nhà, Vương Đại Hổ vẫn cân nhắc nên với người trong nhà như thế nào. Bởi vì lúc trước dối lần, Vương Đại Hổ có biện pháp đành tiếp tục dùng cái lý do đấy, chỉ là đổi chuyện phát thấy “đồ cổ” trong nhà Lý Thanh Nhiên thành mình với Lý Thanh Nhiên vô tình mua được đồ cổ.

      Hơn nữa cũng chỉ bán được tổng cộng hai mươi vạn.

      phải là tiếc đưa tiền cho người trong nhà, chỉ là sống qua đời liền hiểu rằng, tài sản lớn, nhất là phải loại mình cố gắng đạt được mà là tự dưng xuất , thường khiến người ta dễ bị lung lay.

      Kiếp trước, gia đình Vương Đại Hổ hạnh phúc.

      Kiếp này, tất nhiên cũng hy vọng xuất bất cứ việc ngoài ý muốn nào.

      Từ phương diện khác mà , đây cũng là loại tư tâm của ! Cho nên, khi Vương Đại Hổ ra kiện mình kiếm được nhiều tiền như vậy, lập tức làm “đồng bọn” của ngây người.

      “Chữa chân cho Nhiên Nhiên hết sáu vạn, giờ còn mười bốn vạn, mọi người cũng biết nhà Nhiên Nhiên quá xa, lại tiện. Nên con nghĩ chúng ta dùng số tiền còn lại xây cái nhà lớn chút để ông nội, bà nội, còn cả ba mẹ có việc đều có thể đến đó ở.”

      “Vậy làm sao được!” Vương Thủ Dân là người đầu tiên phản đối: “Trước có thể xây được hay , chính là xây được rồi nhà đó cũng là của thằng bé họ Lý, chúng ta vào ở còn ra cái thể thống gì!”

      phải như thế đâu ông nội!” Nhận được tín hiệu của Vương Đại Hổ, Lý Thanh Nhiên dựa theo trước đó chuẩn bị tốt mà : “Cái kia tuy là cháu vô ý chọn trúng nhưng lúc ấy lại dùng tiền của Đại Hổ mua, nên là số tiền này cũng có phần của Đại Hổ!”

      “Này —-” Bà nội nghe vậy cũng thấy thằng bé họ Lý đúng, bà liên tục gật đầu : “Cháu ngoan, bà nhìn nhầm mà, cháu là người có lương tâm.”

      Thế là, song phương đều có được lý do thoả đáng.

      Còn mười bốn vạn kia, tiêu mười vạn để xây nhà. Bất động sản tuy thuộc về nhà họ Vương nhưng Lý Thanh Nhiên lại có quyền lợi ở trong đó. Nhưng có là như thế, Vương Thủ Dân vẫn có chút bất an, lại ngầm hỗ trợ cho Lý Thanh Nhiên vạn.

      Nhà xây nhanh hơn dự định, ràng tháng ba mới động thổ, đến tháng tư về cơ bản hoàn tất rồi, qua vài ngày là đổ trần.

      Vươn tay lay đầu bạn Vương Tiểu Hổ như lắc trống bỏi, chọc thằng bé phải quay ra nhe răng trừng mắt với mình, Vương Đại Hổ mới với Lý Thanh Nhiên: “ biết em cũng muốn chuyển sang đây sống, chỉ là em cũng biết người nhà sau vụ lần trước càng lo lắng. Mà cũng muốn cùng em tách ra, phần trăm giây cũng muốn, càng cần đến chuyện mỗi ngày nhìn thấy em, mỗi tối thể ôm em. ôm cả người thơm thơm mềm mềm của em là mất ngủ! đấy!” Vương Đại Hổ hai mắt mở to, cố gắng làm mình có vẻ chân thành hơn: “Cho nên, vì để phát sinh chuyện lão hổ biến thành gấu trúc, phát sinh chuyện vi phạm quá trình tiến hoá của sinh vật như vậy, em nhất định đồng ý đúng ?”

      “……. Em có tác dụng sao?”

      “Xin lỗi, hình như là vô dụng.”

      đứa trẻ lẻ loi sống cách xa mọi người ở tít đầu thôn đông, cho cùng vô luận thế nào cũng thể làm người yên tâm.

      đấy!” Lý Thanh Nhiên dỗ dành thằng cu trong lòng đầy mặt ấm ức vì bị Vương Đại Hổ bắt nạt, khẽ thở dài .

      “Này, ra em cũng cần ở luôn bên này, như là ban ngày hoặc là thỉnh thoảng có thể sang kia ngủ….”

      cần!” Lý Thanh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, với : “ ở đâu, em ở đấy!”

      Vương Đại Hổ nghe vậy cái mũi lập tức gay gay, đồng thời trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ đây chính là lấy chồng theo chồng sao?

      Hắc hắc hắc hắc hắc hắc hắc……….. Người nào đó nở nụ cười đáng khinh!

      ___________
      Bánh bao trạch nữhonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :