1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 15

      Chương 15: Tiểu Vũ

      Edit: Thanh Thạch

      Hôm phẫu thuật, từ sáng sớm Vương Đại Hổ đứng ngồi yên. So với , Lý Thanh Nhiên lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

      Đúng chín giờ, Lý Thanh Nhiên được đẩy đến phòng phẫu thuật. Vương Đại Hổ ngồi ghế ngoài hành lang, hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật đóng kín, cảm thấy mỗi giây dài tựa cả năm.

      Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Vương Đại Hổ ngày càng căng thẳng, sốt ruột.

      Tuy bác sĩ phẫu thuật loại này nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thành công hay đều ảnh hưởng đến Lý Thanh Nhiên sau này có còn tật hay , Vương Đại Hổ sao mà lo lắng cho được.

      Vương Thủ Dân ngồi bên cạnh, nhìn hai tay nắm đến trắng bệch, vỗ vỗ đầu cháu mình an ủi.

      Hơn bốn tiếng sau, đèn cửa mới tắt, cho thấy phẫu thuật xong.

      Vương Đại Hổ bật dậy chạy tới bên người bác sĩ vừa đẩy cửa ra, liên thanh hỏi sao rồi?

      “Yên tâm ! Phẫu thuật rất thành công, để lại di chứng gì cho thân thể cả.”

      Vương Đại Hổ nghe xong vô cùng vui mừng ngao ngao kêu to.

      .

      Lý Thanh Nhiên được gây mê, chờ tới khi cậu tỉnh lại là chạng vạng tối.

      “Chân…” Cậu tỉnh dậy, chuyện đầu tiên chính là sờ lên chân trái của mình.

      sao sao!!!” Vương Đại Hổ cười : “Bác sĩ , phẫu thuật rất thành công, qua thời gian chân em liền có thể giống như trước đây, thích chạy liền chạy, thích nhảy liền nhảy.”

      Lý Thanh Nhiên nghe vậy, khuôn mặt có chút tái liền lộ ra tươi cười.

      Vương Đại Hổ nhéo mũi cậu: “Giờ yên tâm nhé!”

      Lý Thanh Nhiên ngượng ngùng gật gật đầu.

      Đợi cậu ngủ, Vương Đại Hổ sang quán cơm bên cạnh bệnh viện mua đồ ăn, nào là khoai xào cà[1], nào là sườn kho[2], thêm cả hai đĩa sủi cảo lớn. còn xin đầu bếp bát canh xương cho Lý Thanh Nhiên uống.

      Khỏi phải ! Tay nghề của đầu bếp kia đúng là rất tốt, bát canh vừa nóng vừa thơm, chỉ ngửi mùi khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng.

      bé giường bên nuốt nước miếng ừng ực.

      Vương Đại Hổ thấy thế khỏi lại trêu nó hai câu, ai ngờ con bé gọi là Tiểu Vũ này lại thù dai, thèm chơi với Vương Đại Hổ, suốt ngày quấn lấy Lý Thanh Nhiên. Nhìn hai người to , câu Nhiên Nhiên, câu em Tiểu Vũ, Vương Đại Hổ lặng lẽ cắn tay áo mình mà rơi lệ trong lòng.

      Nhưng mà, “cơn ghen” của Vương Đại Hổ cũng chỉ kéo dài đến ngày thứ mười. Hôm ấy, Cố Tiểu Vũ chuyển sang phòng bệnh khác, bé được chẩn đoán là bị “ung thư xương”.

      Vương Đại Hổ cho tới bây giờ vẫn nhớ ràng, mẹ Tiểu Vũ, khuôn mặt người phụ nữ sáng sủa hoà ái trong nháy mắt trở nên tuyệt vọng và tiếng khóc rấm rứt nửa đêm phát ra từ buồng vệ sinh.

      Vận mệnh vẫn luôn tàn khốc như vậy.

      Sau khi Cố Tiểu Vũ chuyển , Lý Thanh Nhiên ràng trầm mặc hơn nhiều. Vương Đại Hổ biết cậu dễ chịu, luôn nghĩ cách làm cậu vui vẻ, nhưng là hiệu quả rất .

      có biện pháp, Vương Đại Hổ đành mượn “chị thiên thần” chiếc xe lăn, mỗi ngày đẩy Lý Thanh Nhiên thăm bé.

      Cố Tiểu Vũ cực kỳ suy yếu nằm giường, hề thấy được bộ dáng giương nanh múa vuốt với Vương Đại Hổ mấy ngày trước, khiến người ta nhìn mà xót xa.

      Lý Thanh Nhiên ngồi bên giường đọc sách cho bé, là “Công chúa Bạch Tuyết”. Cố Tiểu Vũ thích truyện này nhất, cho dù đọc đọc lại mấy chục lần cũng thấy chán. “……. Từ đó về sau, hoàng tử cùng công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”

      Cố Tiểu Vũ ngẩng đầu dùng thanh yếu ớt nhàng : “Tiểu Vũ cảm thấy Nhiên Nhiên giống như hoàng tử vậy.”

      “Hì hì…. Nhóc con, như vậy em làm công chúa hả?” Vương Đại Hổ cợt nhả trêu đùa.

      Nhiên Nhiên là hoàng tử, Tiểu Vũ là công chúa, Đại Hổ chính là mụ hoàng hậu xấu xa!” Cố Tiểu Vũ chun mũi bất mãn .

      “Ui cha! Con bé này gan lớn quá ta!” Vương Đại Hổ làm cái lan hoa chỉ[3], thanh thanh cổ họng hỏi: “Gương kia ngự ở tường, thế gian ai đẹp được dường như ta? Cái gì??? Ta phải người xinh đẹp nhất! Là công chúa Tiểu Vũ sao…. A a a….. Ta chịu, ta phải bắt công chúa Tiểu Vũ…. Ta muốn ăn nàng!”

      “Hi, hi hi, ha ha…..” Cố Tiểu Vũ nhìn Vương Đại Hổ vươn tay tới muốn tóm mình, bị đùa vừa sợ vừa buồn cười, chỉ là người bé rất yếu, cười to quá liền bắt đầu thở dốc. Mẹ Tiểu Vũ vẫn đứng bên giường vội vàng đeo mặt nạ dưỡng khí cho con.

      ơi, cháu xin lỗi, cháu…..”

      có gì!” khuôn mặt tiều tuỵ của mẹ Tiểu Vũ lộ ra chút cảm kích: “Đứa này mấy ngày nay đều chưa thấy vui vẻ như vậy, có các cháu đến chuyện với nó, phải cảm ơn mới đúng!”

      “Tiểu Vũ khoẻ lại ạ!” Lý Thanh Nhiên xoa xoa đầu bé, dịu dàng : “Nhất định khoẻ lại!”

      Nhưng mà, thế vốn vô thường, sinh mệnh chính là yếu ớt như vậy.

      Vào đêm bốn ngày sau, bé sáu tuổi Cố Tiểu Vũ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.

      Ngày đó, trời đổ mưa rả rích, cùng với tiếng khóc kêu khàn giọng của mẹ Tiểu Vũ, càng khiến người đau lòng.

      Khi Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên tới, trong phòng bệnh vây đầy người, hai người liền chờ ở bên ngoài. lâu sau, Cố Tiểu Vũ được đẩy ra, người che vải trắng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình bé. Xe rất nhanh, chớp mắt lướt qua hai người, Vương Đại Hổ ngửa đầu khẽ chửi thề tiếng, nước mắt nóng bỏng nhịn được mà chảy xuống.

      Lý Thanh Nhiên cũng khóc, ngồi xe lăn khóc, cậu khóc rất lâu, rất thương tâm.

      Cả khuôn mặt đều ướt nước mắt.

      Đây là lần thứ hai từ khi sống lại Vương Đại Hổ thấy cậu khóc, lần đầu tiên là khi Khổng Tú Mai bỏ rơi cậu, lần này là vì sinh mệnh bé đột nhiên ra .

      Dường như con người ta vào thời điểm cực kì đau lòng liền khóc, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể đem bi ai vẫn bị áp chế trong lòng phóng ra ngoài.

      Vương Đại Hổ từ phía sau ôm chặt lấy thân mình kịch liệt run rẩy của Lý Thanh Nhiên, bọn họ cả hai ai câu nào.

      .

      Vì cái chết của Cố Tiểu Vũ, Lý Thanh Nhiên nhiều ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cậu ngồi ngây ngốc, cũng biết nghĩ cái gì.

      Vương Đại Hổ sợ cậu bị trầm cảm liền đẩy cậu xuống vườn hoa bệnh viện dạo chút, giúp cậu giải sầu.

      Tháng mười chính là mùa hoa cúc.

      Từng đoá cúc dại vàng rực chen chúc nhau trong bồn, bày ra dung mạo xinh đẹp nhất của mình cho người ta ngắm nhìn.

      Vương Đại Hổ vừa đẩy xe lăn vừa chuyện cùng Lý Thanh Nhiên.

      từ xa có người tới gọi hai người.

      Vương Đại Hổ nhìn kĩ, đó là mẹ Cố Tiểu Vũ.

      !” Hai người đồng thanh.

      Mẹ Tiểu Vũ cười cười, Vương Đại Hổ cẩn thận quan sát, thấy tuy trong mắt vẫn hàm chứa đau lòng nhưng tinh thần tựa hồ vực dậy, còn dáng vẻ tuyệt vọng, muốn theo con như ngày trước.

      “Lần này đến tìm các cháu.” Mẹ Tiểu Vũ từ trong túi lấy ra tập tranh: “Đây là tranh Tiểu Vũ vẽ, tặng cho các cháu làm kỷ niệm!”

      Lý Thanh Nhiên nhận lấy, kêu tiếng: “!”

      Nhắc lại chuyện thương tâm, mẹ Tiểu Vũ lại muốn chảy nước mắt nhưng giả bộ có việc gì mà gạt . Ba người chuyện lúc, mẹ Tiểu Vũ liền .

      Lý Thanh Nhiên mở tập tranh ra, mặt giấy trắng là những bức tranh sặc sỡ được vẽ bằng bút sáp, có thể thấy là Tiểu Vũ vẽ mình và Lý Thanh Nhiên.

      bé mặc váy công chúa nắm tay cậu bé mặc quần áo hoàng tử, hai người nắm tay đứng giữa trời hoa, thoạt nhìn giống như cử hành hôn lễ.

      Vương Đại Hổ thầm than câu: Con bé kia quả nhiên có “ý đồ” với Nhiên Nhiên nhà .

      Tổng cộng có bảy bức, lúc liền xem xong, Vương Đại Hổ thấy góc tờ cuối cùng có con “mèo” gầy ốm yếu, trán là chữ “vương” to, mới miễn cưỡng nhận ra, con “hổ” này chính là .

      Nhiên Nhiên, Đại Hổ xấu xa, cảm ơn các !!”

      Mấy chữ này dùng bút sáp đỏ viết lên, xiêu xiêu vẹo vẹo, đa số vẫn là ghép vần*.

      *Ghép vần: Hiểu đại khái như là trong chữ nguyên và phụ viết tách nhau chứ viết liền.

      Vương Đại Hổ khụt khịt mũi, bỗng nhiên cảm thấy sao gió thổi to quá vậy! Thổi đến đau cả mắt.

      “Đại Hổ!” Lý Thanh Nhiên đột nhiên kêu tiếng.

      “Hả?”

      Lý Thanh Nhiên gập lại tập tranh, vẻ mặt kiên định : “Về sau em muốn làm bác sĩ!”

      “Hở????”

      “Nhất định phải chữa khỏi cho những đứa trẻ giống như Tiểu Vũ, tuyệt đối để bệnh tật cướp sinh mệnh của bọn họ.”

      “Nhiên Nhiên giỏi lắm!” Vương Đại Hổ xoa đầu cậu cười : “ Đại Hổ tin em nhất định làm được, nhất định trở thành bác sĩ giỏi nhất thế giới.”

      Những đoá cúc dại khẽ lay động theo từng trận gió , có lẽ sinh mệnh của chúng rất ngắn ngủi nhưng ai cũng thể phủ nhận, thời khắc này, giây phút này, nó từng nở rộ. Cho nên dù có ngày nó khô héo, rũ xuống, nhưng hương cúc thoang thoảng vẫn mãi vấn vương trong trái tim mọi người.

      .

      tháng sau, Lý Thanh Nhiên xuất viện.

      Long Nhất Minh phái xe đến đón bọn họ đưa về thôn Hưng Nghiệp.

      Ngoài cửa xe, chiếc biển “Bệnh viện đầu tuyến thành phố H” càng ngày càng xa, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên nắm tay nhìn nhau cười.

      Ngồi xe ngày, đến tối bọn họ mới về tới nhà.

      Bà nội từ sớm làm bàn đồ ăn chờ hai đứa, chỉ thế, ba mẹ Đại Hổ cùng với thằng cu Vương Tiểu Hổ cũng ở đây.

      bữa “tiệc đón gió”* vô cùng náo nhiệt sắp bắt đầu.

      *Tiệc đón gió là tiệc tiếp đón người lâu ngày gặp mặt. Hãy nghĩ tới câu “ngọn gió nào đưa bạn đến đây”, tuy rằng về ý nghĩa quá chuẩn nhưng đủ để tượng tượng ra tại sao người ta lại đón “gió”. Lúc đầu mình định để tẩy trần nhưng nghĩ kỹ ý nghĩa 2 bữa tiệc nó khác nhau nên mình để nguyên là “đón gió”.

      [1] Địa tam tiên gồm khoai tây, ớt và cà tím xào với nhau:

      [​IMG]

      [2] Sườn kho:

      [​IMG]

      [3] Lan hoa chỉ:

      [​IMG]

      Hoa lan:

      [​IMG]

      Lan hoa móng:

      [​IMG]
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 16


      Chương 16: Thả chó

      Edit: Thanh Thạch

      Có lẽ là buông được nỗi “lo lắng” lớn nhất trong lòng xuống, Vương Đại Hổ về nhà việc đầu tiên chính là ngủ giấc sâu, thẳng đến mặt trời lên cao mới mơ màng tỉnh lại.

      Đương nhiên nếu phải trong sân ầm ĩ tiếng mắng chửi, vẫn còn có thể ngủ tiếp.

      Lý Thanh Nhiên ngồi giường ghé vào bên cửa sổ, khuôn mặt xanh mét, mắt chớp nhìn bên ngoài.

      Vương Đại Hổ khó hiểu gãi gãi đầu, vừa định hỏi cậu xem cái gì, giọng nữ gào khóc chói tai vang lên.

      “Mọi người tới a! Các vị phụ lão hương thân đều lại đây xem a! Trưởng thôn dẫn đầu đánh người kìa, có vương pháp, tai nạn chết người a!!”

      Vương Thủ Dân đen mặt nhìn mụ đàn bà ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, nặng nề hít vào hơi : “ đừng có bậy!!! Ai đánh người? Ai thấy!”

      Dương Lệ nhìn quanh thấy mọi người bắt đầu vây tới, gan khỏi lớn thêm vài phần. Mụ ngồi dưới đất vừa đấm đùi vừa khóc la chỉ vào đầu mình: “Còn có!! Chính là thằng súc sinh nhà ông đánh tôi, xem đầu tôi đây này, xem vết thương người tôi này, đều là cháu ông làm đấy, tôi tìm ông tìm ai để tính!”

      Vương Quang Tông đứng sau ba mình, nghe mụ luôn mồm mắng con mình là súc sinh, lập tức tiến lên quát: “Con mụ chết tiệt kia, mụ mắng ai!!” Dương Lệ sợ tới mức co rụt đầu, mắt lấm lét nhìn quanh.

      “Tôi cũng sai! Toàn bộ vết thương người tôi chính là thằng ranh kia đánh, suýt nữa mất luôn nửa cái mạng, có bác sĩ Hứa ở trạm xá làm chứng. Tôi tại cho các người hai con đường. là lôi thằng kia ra đây để tôi đánh cho hả giận. Hai là, tôi bị thương nặng như vậy, tiền thuốc men toàn bộ các người chịu, còn phí tổn tinh thần nữa, các người cũng phải đền cho tôi, ngàn đồng, hào cũng được thiếu!” Dương Lệ vừa dứt lời, mọi người vây xem đều bật cười. Ngươi người lớn bị thằng bé cao chưa tới đùi đánh, vốn đủ xấu hổ! Nay còn nhao nhao đến cửa nhà người ta, đúng là vô sỉ.

      Đối với cười cợt của mọi người, Dương Lệ lại thấy xấu hổ mà lấy làm vẻ vang. Trong mắt mụ, Vương Thủ Dân là thôn trưởng thôn, mình bị cháu lão đánh thành như vậy, thuận tình thuận lý đều phải tỏ thái độ, bằng chính là quan lớn ức hiếp dân lành, xem lão còn có mặt mũi mà làm thôn trưởng nữa .

      “Tao phi!” Vương Quang Tông cười lạnh tiếng, phun bãi nước miếng lên mặt Dương Lệ: “Mày cái loại tâm địa rắn rết mà cũng dám lớn mồm đòi bồi thường? Tao hỏi mày – Thằng bé họ Lý kia có bị mày ngược đãi , xem nó thân thương tích như thế, sao mày còn xuống tay được!!”

      sao? sao?” Dương Lệ gân cổ như chó điên mà cãi lớn: “Nó phải vẫn bình an trở về sao? Lại tự nó chạy ra sau đồi đấy chứ, trách ai? tôi ngược đãi nó? Tôi là mợ nó thương còn kịp, sao có thể ngược đãi nó, ông đừng có ở đó mà ngậm máu phun người!!”

      “Mày —-” Vương Quang Tông đúng là tức điên người, Dương Lệ này mà phải đàn bà y cho mụ mấy đấm.

      Trong lúc Dương Lệ còn ngoạc mồm hùng hùng hổ hổ gào, Vương Đại Hổ mặc xong quần áo chậm rì rì ra.

      tay trái nắm Hắc Bối, tay phải nắm Tiểu Hắc, người hai chó nhìn chằm chằm Dương Lệ đầy nguy hiểm.

      “Chính là cái thằng súc sinh này!” Dương Lệ vừa thấy ra, lập tức nhảy lên như đỉa phải vôi.

      Kỳ mụ cũng rất căng thẳng, cho dù là ai nữa ngủ mà bị kẻ khác đánh thành đầu heo cũng đều như mụ hận thể lột da súc sinh trước mắt.

      Vương Đại Hổ lạnh lùng nhếch khoé miệng, tầm mắt lướt qua cái đầu quấn đầy băng của mụ.

      Từ hôm đánh mụ đến giờ cũng phải được hai tháng, thương tích nhiều lắm cũng chỉ u hai cục sau đầu, sao có thể đến giờ vẫn chưa khỏi?

      Quấn thành như vậy đơn giản chính là để lôi kéo đồng tình, hoặc là để vòi tiền!

      Tiểu gia tìm mày tính sổ, mày lại đến nhà tiểu gia nháo, quả nhiên có can đảm! Vương Đại Hổ vốn hận mụ đến nghiến răng, thấy mụ còn diễu võ dương oai kêu gào, liền vung dây thừng trong tay, chỉ vào Dương Lệ hét: “Hắc Bối, Tiểu Hắc, lên!!!”

      “Gâu!!!” Mẹ con Hắc Bối tính tình quả nhiên đủ “hung tàn”, nghe chỉ thị của Vương Đại Hổ lập tức sủa to, xông thẳng về phía Dương Lệ. Dương Lệ nhìn hai con chó mắt đỏ bừng, răng nanh nhọn hoắt muốn chạy tới cắn mình, sợ tới mức thét lên thảm thiết, lúc này cũng chả nhớ phải “nguỵ trang”*, thất thần hai giây liền cong mông lên chạy. Nhưng người làm sao mà nhanh bằng chó, chạy được vài bước liền bị Hắc Bối tợp phát vào đùi, mất luôn miếng thịt.

      *Từ gốc là “Trang độc tử”: là ngôn ngữ mạng có xuất xứ từ vùng Đông Bắc.

      Đầu tiên là từ “độc tử”, nó vốn có nghĩa là con bê hoặc bắp chân, nhưng trong tiếng địa phương vùng Đông Bắc, nó lại trở thành “con hoang” – từ dùng để chửi. Sau, “trang độc tử” được dùng với nghĩa là “trang B” aka “nguỵ trang”. “Trang B”: trang trong “nguỵ trang”, B trong tiếng phiên sang tiếng Trung đồng với “bức” nghĩa là bắt buộc, là từ có nguồn gốc từ phương Bắc, chủ yếu dùng ở Bắc Kinh.

      Nguồn: wangci, baike.

      “A a a a a a a!!!!!!!” tiếng thét kinh thiên động địa vang lên, Dương Lệ ngã sấp xuống đất.

      Tiểu Hắc cũng chịu yếu thế, giơ móng vuốt cào mấy đường lên mặt Dương Lệ, lập tức máu chảy ròng ròng.

      Mọi người đều bị cảnh máu me như vậy làm cho sững sờ, đợi đến khi phản ứng lại được Dương Lệ lăn lộn mặt đất.

      Vương Thủ Dân cau mày, tiến lên túm lại hai con chó vẫn còn hung hăng, với mấy thím đứng nhìn: “Thím Tần, thím Triệu, hai qua xem thế nào.”

      “Giết người kìa! Giết người kìa! Giữa ban ngày ban mặt mà muốn giết người kìa! Nhanh báo cảnh sát , gọi 110, bắt cái thằng súc sinh kia lại, cho nó ở tù mọt gông!!” Dương Lệ cả người là máu run rẩy gào hét.

      Thấy mụ vẫn còn sức mà chửi, Vương Đại Hổ thầm hừ câu, cắn thế vẫn còn !

      “Thôi , thôi , bà đừng có kêu nữa!” Hai thím nhà Tần, Triệu đều là phụ nữ nông thôn khoẻ mạnh, trái phải đỡ Dương Lệ đứng dậy.

      Vương Thủ Dân bao nhiêu năm làm thôn trưởng thôn Hưng Nghiệp? Có bao nhiêu người được ông giúp đỡ? Lòng tin của dân trong thôn há có thể để Dương Lệ – kẻ ngoài thôn làm lung lay?

      Lại vụ mất tích của thằng bé nhà họ Lý, tại trong thôn ai chẳng biết.

      đâu sao tự dưng thằng bé lại phải chạy ra sau đồi? Còn phải mụ mợ khốn nạn này bức bách sao?

      Chiếm nhà người ta, đánh con người ta, cái thể loại họ hàng gì vậy?

      Ngay cả súc sinh cũng bằng.

      Cho nên lúc này dù Dương Lệ có khóc lóc kêu oan thế nào, mọi người cũng có nửa điểm đồng tình chứ đừng đến chuyện giúp mụ lấy lại công đạo.

      Dương Lệ bây giờ vừa sợ vừa đau, nhìn thấy bản thân cả người đầy máu liền bị doạ rồi.

      Lập tức nhũn cả người, hoàn toàn dựa vào hai thím đỡ .

      Hai thím Tần, Triệu liếc nhau, cùng khinh thường bĩu môi, cũng có ý định đưa trạm xá, đỡ mụ về đầu thôn đông.

      Người nháo vừa , người xem náo nhiệt cũng dần tản, trước lúc về còn có ít người hướng về phía Vương Đại Hổ giơ ngón cái, hổ là con cháu người Đông Bắc, đủ mạnh bạo. Ngay cả ba Vương Quang Tông cũng vênh vang ra mặt.

      “Thằng oắt con mày còn vào nhà, đứng đấy làm gì!” Mẹ Đại Hổ – Trương Phương từ trong phòng ra, nhéo lỗ tai Vương Đại Hổ làm kêu au au.

      Thằng bé này quả nhiên thả rông nhiều lắm, giờ còn dám thả chó cắn người, thế cấm túc cho ba ngày khỏi ra ngoài.

      Vương Đại Hổ bị mẹ mắng hồi lâu, cuối cùng bà đỡ cho mới thoát được.

      Trở về phòng mình, Lý Thanh Nhiên vẫn như cũ ngồi dựa vào cửa sổ, ngây ngốc, cũng biết nghĩ gì.

      “Sao vậy?” Vương Đại Hổ trèo lên giường, xoa đầu cậu: “Hết giận chưa?”

      Lý Thanh Nhiên cắn môi, hai mắt to chớp lại chớp, cuối cùng đầy mặt quật cường : “Em muốn tự mình báo thù!”

      “Đương nhiên!” Vường Đại Hổ cười tủm tỉm: “Chờ chân em khỏi hẳn, chúng ta liền cho mụ Dương Lệ kia trận, đánh mụ đánh thành dưa hấu, thành lốp xe, đánh đến mẹ mụ cũng nhận ra! Đánh đến khi mụ về sau bao giờ dám bước chân vào trong thôn bước.”

      Lý Thanh Nhiên nhìn Vương Đại Hổ đến say mê, bị làm cho bật cười, xẵng giọng: “ Đại Hổ đáng ghét!”

      Vương Đại Hổ bị thanh kiều này làm cho cả người mềm nhũn, chỉ thấy lâng lâng như sắp bay.

      .

      Chân Lý Thanh Nhiên còn phải thời gian nữa mới khỏi hẳn, tại chỉ có thể chống nạng. Nhưng cậu lại là người rất nhiệt tình thích học tập. Kết quả, đến thứ hai, Vương Đại Hổ thể lại đeo cặp lên lưng.

      Cứ như thế, ngày lại dần dần khôi phục êm đềm như trước đây.

      Chỉ là Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đều ràng, chỉ cần Dương lệ ngày còn “cưu chiếm thước sào”, chuyện này vĩnh viễn thể tính là chấm dứt.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 17

      Chương 17: Tính kế

      Edit: Thanh Thạch

      tháng sau, khi chân Lý Thanh Nhiên rốt cuộc khỏi hẳn kẻ vẫn mặt dày ở trong nhà cậu – Dương Lệ lại gặp phiền toái.

      là cái đồ trời đánh, đồ có lương tâm! Vì con hồ ly tinh kia mà muốn vứt bỏ vợ mình, rồi có ngày bị sét đánh chết!” Dương Lệ ngồi giường hai mắt đỏ bừng, khuôn mặt méo xệch, chỉ vào người đàn ông, mắng cũng xong.

      “Đừng có m* nó dông dài với ông đây!” Khổng Đại Quốc tức mình tát mụ phát: “Tôi cho biết, muốn ly hôn ly hôn, muốn ly hôn cũng phải ly hôn!”

      Dương Lệ bị tát nổ đom đóm mắt, ngã từ giường xuống. Mụ vốn cũng phải người tốt tính, thấy gã muốn bức mình, nhất thời nổi điên.

      “Nghĩ muốn cước mà đá bà đây để cưới con hồ ly tinh kia à? Bà cho mà biết, Khổng Đại Quốc cứ ở đó mà nằm mơ!!!”

      Khổng Đại Quốc nhìn Dương Lệ ngồi dưới đất tóc tai bù xù, vẻ chán ghét mặt càng đậm, lại nghe mụ chịu ly hôn, còn luôn mồm mắng tiểu tâm can của mình càng tức, tiến lên túm tóc Dương Lệ, nắm tay to giáng tới. Dương Lệ nổi giận bừng bừng, cũng hướng chỗ hiểm mà đấm trả, hai người cùng xông vào đánh nhau.

      “Hu hu hu hu……” Cùng Khổng Đại Quốc đến đây còn có đứa con út, Khổng Thuý Bình thấy bố mẹ đánh nhau, sợ hãi khóc lớn, tới bên bà nội kéo kéo áo. Bà già gầy gầy đen đen khuôn mặt nhăn nheo vung tay lên, đẩy con bé ra làm nó té ngã: “Khóc cái gì mà khóc, bà đây còn chưa chết đâu! Đồ sao chổi, đẻ mày ra đúng là lỗ vốn mà!” Bà Khổng mắng cháu mình xong, giương mắt nhìn con trai, con dâu còn hăng hái đánh nhau.

      “Đại Quốc đánh nó , đánh chết nó ! Bẻ gãy hai tay nó, xem nó còn dám trộm tiền của bà !” Nhắc tới cục tức trong lòng, bà già càng điên lên mà chửi. Khổng Đại Quốc nghe mẹ mình “cổ vũ”, hai mắt càng đỏ, xuống tay càng nặng. Thoáng chốc, Dương Lệ liền như chó chết nằm đất bất động.

      chậu nước lạnh giội xuống đầu.

      Bà Khổng nheo mắt, hung ác hỏi: “! Mày giấu hộp tiền của bà ở đâu?”

      Dương Lệ biết mụ già này lợi hại, thấy hai người hôm nay có ý muốn đánh chết mình, vô cùng sợ hãi, nhưng mà tiền vào túi mụ làm gì có chuyện mụ lại nhả ra.

      Thấy Dương Lệ vẫn nằm đất “giả chết”, bà Khổng cười lạnh, hai ngón tay đen gầy lấy từ vạt áo ra cây châm, nhìn cũng nhìn, lập tức cắm mạnh lên tay Dương Lệ.

      “Au —-” Dương Lệ đau đến run người, nhìn bà già hai mắt phủ kín cay nghiệt: “Kẻ độc ác như bà đáng lẽ nên bị sét đánh chết từ lâu rồi, xứng đáng ở goá cả đời. Bà chính là cái đồ khắc chồng hại con, đáng đời Khổng gia các người có cháu trai, cho các người đoạn tử tuyệt tôn!!!”

      “Con tiện nhân, mày dám chửi mẹ tao…” Khổng Đại Quốc lại xắn tay áo, muốn đánh tiếp.

      “Ha ha…..” Bà Khổng lại vung tay, mặt chẳng những giận mà ngược lại, lộ ra thần sắc cao hứng.

      “Mày còn dám !” Bà già chút chần chừ cắm thêm cây châm.

      Dương Lệ đau đến lăn lộn.

      “Nhà họ Khổng tao vì sao đến bây giờ vẫn chưa có con cháu nối dõi tông đường? Còn phải vì mày là cái loại gà mái biết đẻ trứng, đất mặn trồng nổi cây? Nhưng mà tại thế nữa rồi, tao cho mày biết, Tiểu Mĩ có thai con của Đại Quốc, nó làm sao mà giống cái loại chỉ biết đẻ đống vịt giời như mày, lần này nhất định là con trai, cho nên thức thời lập tức ly hôn với Đại Quốc, cái chức con dâu nhà họ Khổng cũng nên đổi người ngồi.”

      “Cái gì? Hồ ly tinh kia có con hoang?” Dương Lệ trợn tròn mắt.

      Sở dĩ lần này mụ đột nhiên chạy đến nhà Lý Thanh Nhiên cũng là có nguyên nhân, mấy tháng trước mụ phát chồng mình mắt đưa mày lại với ả goá trong thôn. Sao mà chấp nhận được? Dương Lệ khi ấy liền nháo hết cả lên, nhưng ả goá kia cũng vừa, hai người đánh từ đầu này thôn đến đầu kia thôn, cứ phải gọi là chiến đấu kịch liệt.

      Mà Khổng Đại Quốc là cái loại “thấy sắc quên vợ”, tâm sớm bay đến bên “tình nhân” quý của mình rồi. Bị vợ bắt gian tại giường cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn bày ra bộ dáng “quang minh” mà bắt Dương Lệ ly hôn khiến mụ vừa ghen vừa tức, điên tiết cuỗm luôn hai ngàn giấu dưới đáy hòm của bà Khổng rồi chạy. Mụ cũng chẳng có chỗ nào để , nghĩ tới Lý Thanh Nhiên giờ còn ba mẹ, chẳng phải để mình tuỳ ý sai bảo hay sao.

      Nhưng là mụ vạn vạn ngờ tới, mấy tháng mụ “trốn ” thế mà con hồ ly tinh kia có thai, này khiến mụ hối hận chịu nổi.

      “Đại Quốc à!” Dương Lệ mất hết khí thế, thái độ lập tức mềm xuống, chỉ thấy mụ run rẩy bò đến, ôm đùi gã đàn ông khóc lóc: “Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, tình nghĩa mười mấy năm quan tâm cũng phải nghĩ đến em vì nhà họ Khổng nhiều năm vất vả, còn cả năm đứa con nữa! đừng nhẫn tâm như vậy mà!”

      Ba mẹ Dương Lệ qua đời từ mười mấy năm trước, mụ cũng chẳng có chị em gì, đúng là tứ cố vô thân. Mấy năm nay Khổng Đại Quốc cùng bà Khổng tuy đối đãi mụ tốt, nhưng mụ cũng chưa từng nghĩ tới rời khỏi nhà họ Khổng. Nghĩ tới bản thân về sau có lẽ phải lưu lạc đầu đường, nước mắt của Dương Lệ lúc này chảy ra cũng coi như là .

      Khổng Đại Quốc nghe vợ mình gào khóc thê lương, hai con mắt lưu manh đảo vài vòng. Sắc mặt bỗng trở nên nhu hoà, gã vươn tay kéo Dương Lệ từ dưới đất đứng lên, cảm thán : “Ai! Việc này chung quy vẫn là lỗi của , chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, cũng thể bức em đến bước đường cùng được! Như vậy ! Chỉ cần em đáp ứng ly hôn, liền để cho em căn nhà, mỗi tháng lại gửi em hai trăm phí sinh hoạt, em thấy thế nào?”

      “Đại Quốc!” Bà Khổng lập tức biến sắc, vừa định gì đó lại bị con trai trừng mắt bảo đừng.

      Dương Lệ nghe vậy cũng lộ ra chần chừ.

      Khi nãy vừa khóc vừa tính toán trong lòng, xem chừng hôm nay Khổng Đại Quốc quyết tâm muốn bỏ mình, nếu tiếp tục, có lẽ cũng vớt thêm được lợi lộc gì. Nhưng là tình huống trong nhà, Dương Lệ đương nhiên ràng, ở đâu thừa ra cái nhà?

      “Chúng ta hôm nay cũng về nhà, em có thể suy nghĩ cho kĩ.” Khổng Đại Quốc cười ha ha hai tiếng, xoay người vào phòng trong.

      Bà Khổng tiếp tục chì chiết hồi, buộc Dương Lệ phải lấy ra hai ngàn đồng.

      Nhưng Dương Lệ đợt vừa rồi bị thương đến hai lần, tiêu vào thuốc men cũng ít, hơn nữa mụ cũng giấu lại ít cho mình, cuối cùng trả lại được có bốn trăm.

      Bà Khổng tất nhiên là tức điên người, lại chửi mắng trận.

      Đợi đến khi trời tối, trong thôn từng nhà bắt đầu bốc lên khói bếp ba người ầm ĩ cả ngày rốt cuộc mới yên tĩnh được chút.

      Bà Khổng tránh Dương Lệ, kéo con trai đến góc, tức tối : “Đại Quốc, con hôm nay mấy lời kia là ý gì! Định lừa nó hả!”

      “Ai nha! Mẹ!” Khổng Đại Quốc bắt chéo chân, đầy mặt đắc ý “ sĩ tự khắc có diệu kế”: “Yên tâm! Con là con mẹ mà, sao mà có thể buôn bán lỗ vốn cho được.”

      Bà già bán tín bán nghi, hai hàng lông mày thưa thớt cau lại: “Dương Lệ là cái con tiện nhân, quân trộm cắp! thấy thỏ sao đuổi được ưng, lời suông mà mong dỗ được nó à!”

      Khổng Đại Quốc cười to trả lời: “Ai con dỗ nó!”

      Lần này đúng là khiến bà già ngạc nhiên.

      “Chúng ta có nhà dư ở đâu ra vậy?”

      “Mẹ ngốc của con ơi!” Khổng Đại Quốc đảo mắt nhìn xung quanh: “Đây phải là có sẵn sao! Dương Lệ chạy đến nơi này, cho nó ở lại đây là được rồi!”

      Bà Khổng bừng tỉnh đại ngộ, lúc này hai mẹ con đúng là triệt để quên mất còn có Lý Thanh Nhiên, hoàn toàn coi cậu thành vật có thể nắm trong tay.

      “Ai! Ngược lại là con tiện nhân kia được lợi.”

      Cái nhà này vốn cũ nát, so với nhà bọn họ cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Hơn nữa mấy tháng nay lại bị Dương Lệ phá, càng có vẻ rách nát chịu nổi. Nếu dựa theo ý của bà Khổng, sợ là ngay cả cái nhà này cũng cho mụ. Chỉ là tại sốt ruột nghênh đón Tiểu Mĩ vào nhà, bà muốn ôm cháu đích tôn, có biện pháp mà thôi.

      “Hơn nữa mẹ đừng quên.” Khổng Đại Quốc ghé đầu lại, trong giọng giấu được hưng phấn: “Tú Mai chỉ có cái nhà mà còn mười mẫu đất đấy! Chúng ta bán đất, tối thiểu cũng được bảy tám ngàn!”

      Hai mắt bà già liền sáng lên, vỗ đùi đen đét: “Đúng rồi, đúng rồi, sao mẹ nghĩ tới, mẹ nuôi con bé Tú Mai kia mười mấy năm, nó lại biết liêm sỉ mà bỏ chạy theo đàn ông, câu cũng với mẹ. Giờ đem bán, chúng ta được tiền, cũng coi như đền đáp ơn dưỡng dục của mẹ.”

      “Chính là như vậy!” Khổng Đại Quốc vỗ đùi cười đến thấy mắt đâu.

      Phải dạo này gã cũng sống tốt, ngày trước vì cưa tiểu tâm can mà tốn ít tiền!

      Nhà gã vốn nghèo, đành vay nặng lãi, mua cho tình nhân cái vòng vàng. Giờ tổng cộng nợ khoảng hai vạn.

      lo, hôm nay lại tự dưng nghĩ ra “ý kiến hay” như vậy.

      Nếu mà bán tốt, có khi cũng phải được vạn tám. Mình lại lấy được “tiểu tâm can” về nhà, nàng trong thôn mở quán ăn nhiều năm, hẳn trong tay cũng có chút đỉnh.

      Hai khoản cộng lại, khẳng định có thể trả hết nợ.

      Ha ha ha…… Bước này đúng là diệu mà!

      Quả thực là “có cả tiền lẫn người”!

      Về phần đáp ứng về sau mỗi tháng cho Dương Lệ hai trăm phí sinh hoạt?

      Hừ hừ…. Này nhưng đúng là dỗ mụ ấy đấy!

      Nhất thời, hai mẹ con đều đắm chìm trong “khoản tiền lớn” sắp tới tay, cười đến xuân phong đắc ý

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 18

      Chương 18: Vô sỉ

      Edit: Thanh Thạch

      Vương Đại Hổ híp mắt nhìn mẹ con hai người trước mặt, thầm nghĩ: “Này đúng là chuyện lạ nhất thế giới luôn, người có thể vô sỉ hơn được nữa !”

      “Mọi việc chính là như vậy.” Khổng Đại Quốc hai mắt ngập nước lời thấm thía.

      Vương Thủ Dân đặt tẩu thuốc[1] trong tay xuống, nhìn gã cái, hỏi ngược lại: “Mấy người phải muốn nuôi thằng bé họ Lý sao? Tại sao đột nhiên lại thay đổi ý định?”

      “Trưởng thôn sao lại vậy!” Khổng Đại Quốc lau lau nước mũi, nghèn nghẹt : “Nhiên Nhiên là cháu tôi, ba mẹ nó giờ nuôi nó, tôi là cậu nó đương nhiên phải nhận trách nhiệm này! Ông cứ yên tâm, tôi coi nó như con ruột của mình!”

      Vương Đại Hổ ở bên cạnh nghe thế khỏi bĩu môi, bọn họ như vậy mà có thể đối tốt với Nhiên Nhiên sao? Sợ là qua tuần ngược đãi chết luôn rồi.

      “Việc này vợ biết ?” Vương Thủ Dân cũng quên bộ dạng chua ngoa hôm trước của Dương Lệ.

      ấy là đàn bà sao mà làm chủ được, việc này tôi là người định đoạt.” Khổng Đại Quốc vỗ tay bôm bốp, gã nhưng chưa đến chuyện mình sắp “bỏ vợ”.

      “Mặc kệ thế nào, việc này đều phải xem ý kiến của thằng bé mới được.” Vương Thủ Dân quay đầu với cháu mình: “ với Nhiên Nhiên tiếng, bà ngoại với cậu nó đến đây, bảo nó ra gặp.”

      Chốc lát sau, Vương Đại Hổ dẫn Lý Thanh Nhiên từ trong phòng ra.

      Có vẻ như biết ý đồ của hai người, sắc mặt Lý Thanh Nhiên cũng tốt, cái miệng mím chặt.

      Cậu vừa ra, cũng chưa cái gì!

      Bà Khổng liền mở miệng, chỉ thấy bà đặc biệt khoa trương bước tới, ôm chầm Lý Thanh Nhiên.

      “Cháu ngoan của bà! Khổ thân cháu tôi! Nhìn xem… người gầy như thế này! Đứa ba mẹ đáng thương a!”

      Bà già xông tới quá nhanh, xô cả vào Vương Đại Hổ, kêu khóc oang oang. Chỉ tội nghiệp Lý Thanh Nhiên, chẳng những bị túm đến thở nổi lại còn phải ngửi mùi thuốc lá nồng nặc người bà, rất kinh khủng.

      Vương Đại Hổ vội tới, cố gắng lắm mới kéo được cậu ra.

      Lý Thanh Nhiên vốn chưa bao giờ xem những người họ Khổng này là họ hàng. Trước kia Khổng Tú Mai cũng đưa cậu về nhà bà ngoại, nhưng lần nào cũng phải nghe rống mắng, đặc biệt là bà Khổng và Dương Lệ. Đối với Lý Thanh Nhiên khi ấy còn đúng là so với ma quỷ còn đáng sợ hơn, cho nên cậu đối với bọn họ chỉ có căm ghét chứ nửa điểm muốn thân thiết cũng có.

      “Tôi sống rất tốt!” Lý Thanh Nhiên đứng sau Vương Đại Hổ, nhìn hai người từng chữ : “ cần các người quan tâm.”

      Bà Khổng nghe vậy sắc mặt cứng đờ, vốn bà nghĩ, Lý Thanh Nhiên có ba mẹ nhìn thấy mình phải giống như thấy được cọng rơm cứu mạng mà chạy tới thân thiết chứ! nghĩ tới thằng nhãi này chẳng những cảm kích mà còn trưng cái mặt lạnh lùng cho mình nhìn, bà bắt đầu tức giận, ánh mắt nhìn Lý Thanh Nhiên tăng thêm vài phần ác cảm.

      “Chúng ta là người thân, còn có thể hại cháu sao!” Bà Khổng đứng lên, bắt đầu trách mắng: “Trẻ con biết cái gì mà vớ vẩn, ngoan ngoãn nghe người lớn là được rồi, tý nữa trở về dọn dẹp chút, hôm nay trước khi trời tối cùng chúng ta về thôn Khổng !”

      Lý Thanh Nhiên nghe người này luôn mồm muốn đem mình , trong lòng khỏi nóng nảy. Lúc cậu định phản đối Vương Đại Hổ đứng bên cạnh kéo kéo tay cậu, ý bảo bình tĩnh đừng nóng.

      Thấy Lý Thanh Nhiên đột nhiên , bà Khổng tưởng rằng mình áp chế được cậu, khỏi nhếch miệng đắc ý, nhướn mày với con trai. Tiếp được tín hiệu, Khổng Đại Quốc liền lộ ra nụ cười “đáng khinh”, gã xoa xoa tay với Vương Thủ Dân: “Việc này, trưởng thôn xem thế nào. Vốn nuôi nấng Nhiên Nhiên là trách nhiệm của chúng tôi, chỉ là ông cũng biết tình huống nhà chúng tôi như thế nào rồi đấy. Cho nên…. này… cái kia…. Tôi biết nhà Tú Mai còn mười mẫu đất, có phải cũng nên đưa khế đất cho chúng tôi đúng ! Ông yên tâm… Này về sau đều là của Nhiên Nhiên, chúng tôi chỉ là tạm thời bảo quản giúp nó mà thôi.”

      Được lắm! Hoá ra là muốn chiếm đất!

      Vương Thủ Dân lập tức đen mặt, ánh mắt thâm trầm nhìn mẹ con hai người.

      Bà Khổng thấy vậy tự nhiên vặn người hai cái, bà sợ “con vịt nấu sắp chín lại bay mất” vội vàng với ông: “Tôi hỏi thăm ràng rồi, giấy tờ kia tại ông giữ, đừng có nghĩ chối mà giấu làm của riêng!”

      “Bà cái gì!” Vương Thủ Dân nghe bà ta xấu mình, tức giận trợn mắt lên rống.

      , tôi đấy…. Tú Mai là người nhà tôi, tại chúng tôi muốn đòi đất về, đó là chuyện đương nhiên, ông chịu tôi liền cáo lên huyện!”

      “Mẹ! Mẹ cái gì vậy!” Khổng Đại Quốc vội vàng ngăn cản mẹ mình còn hung hăng nhưng ra bắt đầu có chút chột dạ, cười cười với Vương Thủ Dân: “Mẹ tôi lớn tuổi, ăn có chút quá khích, phân biệt bắc nam, trưởng thôn đừng để ý! Ngài đức cao vọng trọng chắc chắn ăn quỵt đất nhà chúng tôi đâu! Ông đúng ?”

      Vương Đại Hổ nhìn hai mẹ con nhà kia kẻ tung người hứng, cơ hồ sắp cười ra tiếng.

      Còn chưa biết thế nào mà bắt đầu “nhà chúng tôi”! Quả nhiên là bụng chó chứa nổi hai lạng dầu vừng*, nhanh như vậy liền ra mục đích của mình.

      *Con chó khi ăn được dầu vừng tìm cách ăn vụng thêm nhưng dạ dày chó thể chứa nhiều dầu mỡ, nếu ăn quá nhiều bị tiêu chảy hay đau bụng hay thế nào đó nên bị lộ ra là ăn vụng.

      Nguồn: iask.sina, wenwen.soso

      cái gì mà muốn chăm sóc Nhiên Nhiên. Cái rắm! Con m* nó toàn đánh rắm.

      Vương Đại Hổ hừ lạnh tiếng, mắt đảo hai vòng, xoay người chạy về phòng cũng biết lục lọi tìm cái gì.

      “Đất kia là từ tổ tiên của Lý Trường Quý truyền lại, như thế nào có thể là của Khổng Tú Mai!” Vương Thủ Dân là người trải đời, hai câu liền nhìn ra ý đồ của mẹ con nhà kia, cho nên cũng thèm lưu lại thể diện cho cái loại máu lạnh này, lập tức giận dữ : “Hơn nữa, uỷ ban thôn cùng thằng bé họ Lý đàm phán ổn thoả rồi, thuê đất nhà nó, có giấy trắng mực đen hẳn hoi đấy!”

      “Nó cái đứa trẻ con biết cái rắm, phải là mặc các người giở trò sao!” Bà Khổng nghe ra Vương Thủ Dân đây là chịu buông tay, lập tức phun miệng tục: “Tôi mặc kệ! Mười mẫu đất kia là của nhà chúng tôi, ông hôm nay mà giao ra bà đây liền !”

      “Trời cao a! Người mở mắt ra mà nhìn ! Có người táng tận lương tâm muốn bắt nạt chúng ta mẹ goá con côi a! Cho sét đánh chết lão già ác độc này !”

      “Bà —-” Vương Thủ Dân tức giận! Mới mấy hôm trước mụ Dương Lệ chua ngoa náo loạn hồi, hôm nay lại đến bà già này, chẳng những biết điều mà còn càng thêm nghiêm trọng! Này đến cùng là cái loại người gì a.

      Đến khi bà Khổng luyện được nhuần nhuyễn kĩ năng khóc lóc om sòm Vương Đại Hổ vui vẻ đến.

      “Bà là muốn mười mẫu đất nhà Nhiên Nhiên đúng ?” Khuôn mặt tròn tròn phủ đầy tươi cười thân thiết.

      Hỏi thẳng vào vấn đề.

      Bà Khổng liền dừng lại, gật mạnh đầu rồi còn gân cổ lên cường điệu: “Kia vốn là của nhà chúng ta!”

      “Kia phải của nhà các người, chính xác mà là của nhà Lý Trường Quý!” Nhìn bà già trừng muốn lòi mắt, Vương Đại Hổ lại tiếp: “Bất quá Nhiên Nhiên là con Lý Trường Quý, Lý Trường Quý có ở đây, kia tự nhiên thành của em ấy, mà các người lại muốn nuôi em ấy, vậy đem giao cho các người cũng là đúng lý hợp tình!”

      “Đúng rồi! Đúng rồi! Vẫn là thằng bé này biết lý nha!” Bà Khổng lập tức “lúm đồng tiền như hoa” liên tục gật đầu .

      “Được rồi! Nếu các người đồng ý nhận trách nhiệm lớn là nuôi nấng Nhiên Nhiên, chúng tôi cũng giữ chặt mấy thứ kia buông, nhưng mà…”

      “Nhưng mà cái gì?” Khổng Đại Quốc hai mắt toả sáng gấp giọng hỏi.

      “Nhưng mà trước khi giao khế đất cho các người, có khoản tiền này chúng ta cần phải tính toán cho ràng!”

      “Cái gì, cái gì tiền?” Bà Khổng tựa hồ cảm giác được cái gì, mặt tràn ngập hồ nghi.

      “Bà biết? Đợt vừa rồi, Nhiên Nhiên bị gãy chân, phải lên thành phố phẫu thuật, tổng cộng tốn – để tôi xem xem! Cũng độ năm sáu vạn! Tiền đó đều là nhà tôi ứng ra cho, bà xem có nên hoàn trả số tiền này !”

      Bà Khổng vừa nghe Lý Thanh Nhiên nợ nhà bọn họ năm sáu vạn đồng, hơi cũng thở nổi, lúc lâu sau mới đen mặt ngao ngao : “Thằng nhãi mày hươu vượn cái gì, nhiều tiền như vậy, mày lừa người à!”

      “Bà sao lại oan cho tôi!” Vương Đại Hổ vung vẩy tập giấy tay: “Đây là giấy khám ở bệnh viện cùng hoá đơn viện phí, bà xem cho ràng, bên còn có con dấu đấy nhá!”

      Khổng Đại Quốc cầm lấy nhìn lướt qua, quả nhiên ngay ở đầu chỗ tên bệnh nhân ràng viết ba chữ “Lý Thanh Nhiên”.

      Cái này đúng là làm hai mẹ con nhà kia thấy hoảng, tiền còn chưa tới tay đâu! Thế mà lại thành nợ ngập đầu?

      được! Năm sáu vạn này nhà bà tuyệt đối nhận!

      “Thằng nhãi ranh, chân mày gãy gãy luôn ! Tốn gần này tiền để trị, làm như mình quý báu lắm ý! Đồ sao chổi, đồ phá hoại!” Bà Khổng tái mặt, vung tay tát Lý Thanh Nhiên.

      Ai ngờ Lý Thanh Nhiên cũng tránh, khuôn mặt lại lộ ra vẻ tàn nhẫn, cũng biết cậu làm gì, chỉ nghe thấy bà Khổng thét to tiếng, bàn tay gầy guộc chảy máu ròng ròng.

      Lý Thanh Nhiên đứng đó, ngón tay kẹp lưỡi dao lam, nhìn bà già lăn lộn đất, lạnh lùng : “Cái loại cầm thú máu lạnh các người mới phải họ hàng của tôi, lập tức cút khỏi đây , vĩnh viễn đừng xuất trước mặt tôi nữa.”

      ~~~~~~ Huýt (Vương Đại Hổ hớn hở huýt sáo)

      Say sưa ngắm phong thái lạnh buốt thấu xương của Nhiên Nhiên nhà .

      A~~ muốn bổ nhào tới mà!

      [1] Tẩu thuốc:

      [​IMG]
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 19

      Biết ghen rồi nhớ~ :3

      .

      Chương 19: Kẻ ác

      Edit: Thanh Thạch

      Mẹ con họ Khổng ngày ấy bị “doạ ” nhưng cũng cam tâm, mấy hôm sau lại đến náo loạn.

      Chỉ là Vương Thủ Dân sớm nghe theo “chỉ thị” của cháu mình, mực chắc chắn: Muốn đất, được! Trả đủ viện phí rồi tiếp.

      Hai mẹ con nhà này đến thôn nghe ngóng mới biết, nguyên lai Lý Thanh Nhiên bị ngã gãy chân là có liên quan đến Dương Lệ. Quá tốt! Bao nhiêu uất hận nghẹn trong lòng đều phát hết lên người mụ, suýt nữa cạo đầu Dương Lệ luôn.

      Cứ như vậy qua vài ngày, mẹ con họ cũng biết tính cái gì, sáng sớm đem theo Dương Lệ biến mất khỏi thôn Hưng Nghiệp.

      Mấy kẻ ghê tởm vừa , Vương Đại Hổ liền cảm thấy ngay cả hít thở cũng thoải mái hơn.

      Lý Thanh Nhiên càng vui vẻ, cũng chờ được, lập tức thẳng về nhà.

      Mấy người này quả thực quá biết xấu hổ, trong nhà phàm là đồ có thể dùng, toàn bộ đều bị mang , ngay cả bát đũa trong bếp, dao kéo cũng thấy, ngoại trừ —-

      Vương Đại Hổ nhìn con bé gầy teo trước mặt, cau mày hỏi: “Em là ai?”

      “Em, em tên là Khổng Thuý Bình.” Con bé thoạt nhìn khoảng năm sáu tuổi, tóc buộc túm hai bên, có vẻ sợ Vương Đại Hổ, thỉnh thoảng lại nhìn lén Lý Thanh Nhiên đứng sau lưng .

      “Em là bé năm?” Lý Thanh Nhiên hơi chần chừ hỏi.

      “Đúng rồi! họ.” Nó ngắc ngứ trả lời.

      “Sao em về với ba mẹ?”

      Nhắc tới chuyện này, con bé ràng rất tủi thân, nước mắt tích tích rơi xuống, nhìn bộ dạng nước mắt lem nhem bẩn thỉu kia, đúng là chẳng làm người ta thương được.

      Đương nhiên, chủ yếu cũng bởi vì nó là con của Dương Lệ và Khổng Đại Quốc, nhưng cũng thể tin được hai vợ chồng “xấu xa” kia lại có thể bỏ con mình ở đây.

      Hiển nhiên, Lý Thanh Nhiên cũng nghĩ như vậy, hai người nhìn nhau, cùng lựa chọn mặc kệ con bé khóc sướt mướt. người chạy ra ngoài múc nước, người kiếm khăn lau, chuẩn bị tiêu độc từ trong ra ngoài.

      Giữa chừng, Vương Thủ Dân cũng lại đây chuyến, mang theo ít đồ dùng hằng ngày, cũng giúp dọn dẹp lại sân vườn. Con bé kia ra cũng có mắt, thấy mọi người đều bận rộn liền tìm cái chổi quét phụ.

      Thẳng đến tối, mọi người mới ngừng lại.

      “Hôm nay làm đến đây thôi!” Vương Đại Hổ lau mồ hôi mặt, với Vương Thủ Dân: “Ông nội, mấy hôm trước bà lên trấn thăm mẹ cháu rồi, nhà cũng còn ai, tối nay ông ăn ở đây ! Để cháu nấu cơm!”

      Vương Thủ Dân thấy cháu mình muốn làm cơm tối, gật đầu, cười tiếng: “Được!”

      Vì thế hơn giờ sau, bốn món canh hương sắc đều ngon được bày lên bàn.

      Nguyên liệu đều là Vương Đại Hổ lấy từ nhà đến, hôm nay làm khoai tây xào ớt[1], nấm hương xào cải[2], đậu phụ trộn hành[3] và thịt luộc.

      Mấy người dọn dẹp cả ngày rất mệt, lúc ăn cơm cũng gì mấy mà chỉ cắm cúi ăn. Đặc biệt là con bé Khổng Thuý Bình, ăn cứ phải gọi là lang thôn hổ yết, nhưng Vương Đại Hổ chú ý thấy nó chỉ hướng mấy đĩa rau mà gắp, chút cũng động đến thịt.

      Rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé đáng thương a!

      Vương Đại Hổ thầm thở dài gắp mấy miếng thịt vào trong bát nó.

      “Ăn nhiều chút! Gầy như cái que….”

      Nhìn miếng thịt thơm phức trong bát, Khổng Thuý Bình hiểu sao thấy mắt cay cay, lại muốn khóc, nhưng mà, nhưng mà – bọn họ lại thích thấy mình khóc, nhịn xuống, nên làm người khác khó chịu.

      Con bé kia có cần làm quá đến mức đấy ! Cũng chỉ là gắp cho miếng thịt thôi mà, cần gì phải làm cái mặt vặn vẹo đến vậy.

      Trong lúc Vương Đại Hổ còn co rút khoé miệng, thầm mắng người ta hết thảy đều lọt vào mắt Lý Thanh Nhiên. Đột nhiên mất hứng, cậu bộp – tiếng đặt đũa xuống, câu: “Cháu ăn no rồi!” liền đứng lên.

      “Nhiên Nhiên, sao em lại ăn ít vậy?” Vương Đại Hổ vội gọi với theo: “Buổi tối đói đấy!”

      Nhưng Lý Thanh Nhiên thèm để ý đến , thẳng vào phòng trong. Vương Đại Hổ gãi gãi đầu, khó hiểu chớp mắt.

      .

      Bọn Khổng Đại Quốc tám phần là quyết tâm muốn vứt con mình lại chỗ Lý Thanh Nhiên, hơn nửa tháng rồi cũng thấy ai đến đón.

      Đương nhiên, có lẽ với bé năm, cần về nhà là hợp ý nó. Ít nhất ở đây mỗi ngày đều có thể ăn ngon ngủ kĩ, bị bữa đói bữa no, hơn nữa, quan trọng nhất là ở đây có ai đánh nó, mắng nó, có ai bởi vì nó khóc chút liền đá nó. Cho nên, trong thâm tâm nó đúng là muốn về nhà.

      So với sinh hoạt dễ chịu của đứa con , Khổng Đại Quốc thời gian này giống như sống trong địa ngục vậy. Dương Lệ kia đúng là tinh, thấy gã hứa hẹn phòng ở với tiền nhưng đều thấy, thế là đánh chết cũng chịu ly hôn. Mà tiểu tâm can bên kia cũng liên tiếp nháo gã, thẳng là nếu gã danh chính ngôn thuận lấy ả về ả liền bệnh viện phá thai.

      Khổng Đại Quốc giờ biến thành tâm lực tiều tuỵ, cả người uể oải.

      Nhưng đó cũng phải rắc rối lớn nhất, quan trọng nhất là đến hạn trả nợ rồi mà trong túi gã đào ra được đồng.

      vạn tám ngàn đồng cộng thêm lãi bảy ngàn là hai vạn năm.

      Bị bốn kẻ to cao lực lưỡng chặn ở góc tường, Khổng Đại Quốc sợ đến sắp vãi ra quần.

      Gã quỳ mặt đất liên tục xin tha, luôn mồm xin bọn họ cho gã thêm ít thời gian.

      tên có hình xăm người xoay xoay cái gậy trong tay, tà tà ghé vào tai gã gì đó.

      Khổng Đại Quốc biến sắc, lắp ba lắp bắp : “Con, con bé lớn nhà chúng tôi mới có mười bốn mà!”

      “Mười bốn cũng là lớn rồi còn gì!” Tên lưu manh cười dâm : “Tao cũng là bắc cầu cho người khác thôi! Nhà kia nhân phẩm tướng mạo đều tốt! Con mày mà gả qua được biếu vạn luôn, mày thấy thế nào?”

      Khổng Đại Quốc vừa nghe được con số kia liền lập tức động tâm, tròng mắt đảo vài vòng, cuối cùng cắn răng gật đầu.

      Đợi gã nghiêng ngả lảo đảo khỏi, tên đàn em đứng phía sau : “Lão Tôn kia cũng gần năm mươi rồi, gả con bé họ Khổng cho lão phí!”

      “Phí cái lông!” Tên kia lườm Tiểu Mã, : “Hai ngày này nhớ canh chừng nhà họ Khổng cho kĩ, đây là con cá lớn đấy, chắc chắn có thể ép được ít dầu! Bọn mày phải thích bài bạc sao, mang nó theo, cái loại rẻ rách như nó thể nào chả có máu ăn thua, đến lúc đó sợ nó đưa tiền cho chúng ta.”

      “Hay! Hay! Hay!” Tên côn đồ giơ ngón cái, đầy mặt nịnh nọt.

      “Ha ha ha, tiểu tử mày còn phải học nhiều lắm!”

      Khổng Đại Quốc kia quả nhiên phụ hai chữ “ác độc”, vội vàng “bán” đứa con lớn, vạn đồng cầm tay còn chưa nóng ném hết vào bài bạc.

      Phàm là dân cờ bạc đều nghĩ ván tiếp chắc chắn có thể “gỡ vốn”, cho nên sau tháng, Đại Quốc phải như trước kia nợ hai vạn năm, mà giờ là hai mươi lăm vạn.

      Con cá mắc câu, kẻ cầm cần sao còn phải kiên nhẫn, những kẻ cùng đánh bài từng cùng gã xưng huynh gọi đệ nháy mắt liền trở mặt, mỗi ngày đều kề dao vào cổ gã đòi tiền.

      “Kỳ cũng phải có cách!” Nhìn Khổng Đại Quốc trêm mặt bị đánh đến bầm dập, thê thảm khó coi, tên côn đồ thanh tràn ngập dụ dỗ : “Tao biết nhà mày khó khăn, lập tức cũng kiếm đâu ra được nhiều tiền như thế, làm bạn cũng nên cho mày con đường, mày xem thế nào?”

      “Đường, đường gì?” Khổng Đại Quốc run rẩy ngẩng đầu, bị đấm sái quai hàm khiến gã chuyện cũng khó khăn.

      “Thôn mày có nhiều bé trai phết!” Tên kia tự dưng phun ra câu liên quan.

      Khổng Đại Quốc khó hiểu chớp mắt.

      “Người em, tôi !” Tên côn đồ nhếch miệng cười ác: “Chúng tôi vốn chuyên buôn bán trẻ em, nếu đồng ý gia nhập, chỉ cần bắt vài thằng bé trong thôn tiền thiếu tôi cũng coi như có!”

      “Các, các người là bọn bắt cóc?” Khổng Đại Quốc trợn mắt nhìn, kinh ngạc hô to.

      Những người còn lại đắc ý cười lớn, trong đó có kẻ gần như là uy hiếp: “Biết được bí mật của bọn tao phải giúp bọn tao, chịu đành phải giết người diệt khẩu thôi! Khổng đại ca, là người thông minh, hẳn là biết nên làm gì bây giờ!”

      Khổng Đại Quốc nghe câu giết, hai câu chết, bị doạ đến đái dầm.

      Vội vàng liên mồm đáp ứng giúp bọn họ bắt vài thằng bé về.

      Như thế, cứ như thế, như vậy rồi lại như vậy.

      Mấy người bàn bạc định ra ngày động thủ.

      quyết tâm nhảy vào lửa, Khổng Đại Quốc đột nhiên nảy ra ý.

      Lý Thanh Nhiên cũng là bé trai nha! Hơn nữa nó là cái loại “ ba mẹ”, có bị bắt cũng ai tìm!

      Nếu mình có thể bán nó, chẳng những được thêm ít tiền, mà nó còn, lão già Vương Thủ Dân kia làm sao có mặt mũi mà nhắc đến tiền thuốc men, đến lúc đó, đất kia phải thành của mình sao?

      Càng nghĩ Khổng Đại Quốc càng thấy ý tưởng của mình quá chính xác, càng nghĩ càng thấy “tiền đồ” của mình sáng lạn.

      Lúc này, gã hoàn toàn nghĩ tới người gã muốn bán chính là cháu ruột gã.

      Đương nhiên, cái giống ngay cả con còn có thể mắt chớp lấy cái đem gán nợ, cháu ruột là gì.

      [1] Khoai tây xào ớt:

      [​IMG]

      [2] Nấm hương xào cải:

      [​IMG]

      [3] Đậu phụ trộn hành:

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :