1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 70

      Chương 70: Cái tát

      Edit: Thanh Thạch

      “Hai người gì vậy?” Về đến nhà, Vương Đại Hổ ôm Lý Thanh Nhiên cẩn thận hỏi.

      có gì!” Lý Thanh Nhiên sắc mặt như cũ có chút tốt, bộ ràng muốn chuyện.

      Vương Đại Hổ khỏi cảm thấy khó giải quyết, từ nội tâm hi vọng mẹ con bọn họ có thể hoà hảo như lúc ban đầu, nếu bởi vì mình “hiến thận” cho Tần Uyển Nhi mà khiến cho quan hệ giữa hai người chuyển biến xấu, kia chẳng phải là….

      “Nhiên Nhiên!” Nghĩ đến đây, Vương Đại Hổ nghiêm túc : “Lúc trước cứu em của em là thận trọng suy xét rồi mới quyết định, là tự nguyện, có bất luận kẻ nào cưỡng bức, !! Cho nên em căn bản cần phải tự trách, càng nên oán hận mẹ và em em!”

      Lý Thanh Nhiên nghe đến đó, thân mình ràng cứng lại, cậu chậm rãi ngẩng đẩu, sau mắt kính trong suốt băng lãnh là đôi mắt tràn ngập tăm tối: “Sau đó sao?” Cậu lạnh lùng, trào phúng : “Vì sao để bụng chuyện mẹ con em hoà hảo như vậy? Có phải nghĩ em là gánh nặng, khi đẩy sang cho người khác có thể tự do, có phải ?”

      Vương Đại Hổ trợn to hai mắt, mặt cũng xuất bối rối trước nay chưa từng có.

      Lý Thanh Nhiên thấy thế trong lòng càng thống khổ tuyệt vọng.

      Cậu ngẩng cao đầu, trong mắt là khinh thường, mặt là căm ghét, trong miệng phun ra toàn là những câu chữ như con dao đâm vào máu chảy đầm đìa: “Nếu muốn cùng nhau, cứ việc thẳng, làm gì mà phải quanh co lòng vòng làm ra loại tình này, a… Phải rồi…. Có lẽ ngại mở miệng, cho nên cho em tôi quả thận, như vậy mới yên lòng đúng ? Như vậy liền cảm thấy hề nợ tôi, có thể yên tâm thoải mái ném tôi , đúng ?”

      “Chát —-” tiếng tát đột nhiên vang lên trong phòng.

      Vương Đại Hổ đỏ mắt, giơ tay mình, thanh khàn khàn mang theo đau đớn tan nát cõi lòng: “Nhiều năm như vậy, em dùng lương tâm mình suy nghĩ chút xem, đối với em như thế nào, chẳng lẽ làm nhiều như vậy để đổi lấy những lời hôm nay? Đổi lấy loại lên án vô căn cứ này? Lý Thanh Nhiên, em làm rất thất vọng!”

      Có lẽ đối với tình nhân đời này, lúc cãi nhau là có thể ra những lời tổn thương nhau nhất, tựa hồ chỉ khi đối phương lộ ra biểu tình càng thống khổ, càng khó chịu trái tim mới đau đớn như vậy.

      Vương Đại Hổ xoay người, cũng quay đầu lại mà lao ra khỏi cửa.

      Giây phút này, sắp tức điên rồi!!

      Kiếp trước kiếp này cả hai đời, chưa từng cãi nhau với Lý Thanh Nhiên, càng đến động thủ đánh cậu.

      Nhưng ngay hôm nay, ngay vừa rồi, cư nhiên làm như vậy!!

      Vương Đại Hổ hung hăng đạp thùng rác cước, sau đó ngồi xổm xuống đất ôm đầu khóc rống.

      .

      ấy rồi….

      ấy rồi….

      Thẳng đến khi thân ảnh Vương Đại Hổ biến mất hoàn toàn thấy, thẳng đến lúc trong phòng còn ngửi thấy khí tức của , hai chân Lý Thanh Nhiên mềm nhũn, ngã ngồi mặt đất.

      gương mặt, đau đớn bỏng rát thường thường truyền đến, ngừng nhắc nhở vừa rồi cậu những lời tàn khốc thế nào, vừa rồi cậu làm thế nào bức người mình nhất bỏ .

      Vì sao lại biến thành như vậy?

      Vì sao lại biến thành như vậy!

      ……………

      ……

      Từng hàng nước mắt lạnh lẽo từ mắt cậu trượt xuống ngừng, lại thể mang bi thương và hối hận.

      .

      Vương Đại Hổ ở dưới lầu qua lại, qua lại.

      Bởi vì động tác rất khả nghi nên bác bảo vệ tiểu khu thể giơ đèn pin trong tay lại đây hai vòng.

      “Thằng nhóc, là cháu à!” Vương Đại Hổ ở đây nhiều năm, hàng xóm bốn phía đều quen thuộc, bác bảo vệ cũng gặp qua.

      “Bác còn tưởng ai? Hơn nửa đêm ngủ được, ở dưới lầu lắc lư đến lắc lư …. A?…. Cháu sao mà…. lớn thế này còn khóc à?”

      “…. !” Vương Đại Hổ nhếch miệng cười, cố gắng giả vờ có chuyện gì, : “, có, chính là quên chìa khoá, vào được nhà thôi bác!”

      Bác bảo vệ nghe giải thích, lập tức tỏ vẻ mày cần giả vờ, đều là đàn ông, ai cũng hiểu mà.

      “Cãi nhau với bạn hả?”

      Vương Đại Hổ — !

      “Ai! Muốn tụi bây tuổi trẻ bây giờ!” Bác bảo vệ thờ dài, đặc biệt thấm thía : “Hở cái liền cãi nhau, hở cái liền chia tay, nghe bác, hai người có thể nhau đó là duyên phận, phải quý trọng a! Lại , cháu là hảo hán, chẳng lẽ thể nhường nhịn con nhà người ta sao? Mau về , xin lỗi người ta câu là được!”

      Vương Đại Hổ cười khổ, do dự : “Bác, nhưng mà, cháu, cháu vừa rồi…. cẩn thận tát cậu ấy cái, tại cũng , mặt mũi lên!”

      “Lại còn đánh người?”

      “Lúc ấy nổi nóng, đầu trống rỗng, đánh xong cháu liền hối hận.” Vương Đại Hổ khụt khịt mũi, đầy mặt biểu tình “Vợ cháu nếu vì thế mà đá cháu, cháu làm sao bậy giờ”.

      Bác bảo vệ lập tức tỏ vẻ, đàn ông mà chỉ có tý tiền đồ như vậy thôi sao.

      “Đàn ông mà! Nóng tính, đến thời điểm xúc động đánh chút, đúng , có gì đâu…. Kia …. cháu về lấy bàn giặt ra, quỳ lên, quỳ đến lúc vợ cháu đau lòng là xong!”

      Cho dù Vương Đại Hổ lúc này ngập bụng là buồn rầu cũng khỏi bị chọc cười: “Bác à! Bác đây là bày cho cháu cái chủ ý dở hơi gì vậy!”

      “Làm gì có chuyện dở hơi!” Bác bảo vệ liên tục cường điệu: “Cái này gọi là chiến lược…. chiến lược công tâm….”

      “Xem bác vậy hẳn là ở nhà cũng sử dụng ít chiến lược công tâm phải !”

      “Ha ha…. Tàm tạm, cũng chỉ có tháng…. Thằng nhãi này!” Phát giác mình bị lừa khai ra, bác bảo vệ tức gõ đầu Vương Đại Hổ cái: “Được rồi, vô nghĩa nữa, nhanh lên , xin lỗi người ta, đừng có như u hồn mà lượn lờ ở đây, cũng sợ doạ người.”

      biết vì sao, bị bác bảo vệ ngắt lời như vậy, trong lòng Vương Đại Hổ đột nhiên trở nên thoải mái hơn vài phần, dâng lên vài tia dũng khí.

      “Được rồi…. Cháu quỳ bàn giặt….”

      Vương Đại Hổ khom người chào, xoay người, chạy về khu nhà bọn họ.

      Phía sau truyền đến tiếng bác bảo vệ thào tự : “Thằng nhóc, phải quý trọng nha, có người có thể mỗi ngày cãi nhau với cháu, bắt cháu quỳ bàn giặt kỳ loại hạnh phúc đó… Phải biết quý trọng….”

      Vương Đại Hổ quay đầu lại, vẫy vẫy tay.

      Sau này, nghe , vợ bác bảo vệ qua đời từ nhiều năm trước, bác mình nuôi con khôn lớn, đến chết cũng cưới vợ hai.

      .

      Cửa – vẫn như cũ mở ra.

      Giống hệt như lúc mình lao ra.

      Vương Đại Hổ ổn định lại hô hấp, rón rén vào.

      Lý Thanh Nhiên đứng trước cửa sổ sát đất.

      Tựa hồ nghe thấy cái gì, cậu đột nhiên xoay người lại.

      Vương Đại Hổ cứng người, đầy sọt giải thích còn chưa ra khỏi miệng bị khuôn mặt đẫm lệ của đối phương làm sững lại.

      Lý Thanh Nhiên xông lên, ôm chặt .

      Lúc này cái gì tự tôn, cái gì kiêu ngạo đều hoàn toàn quan trọng, nếu cầu xin có thể đạt được tha thứ, cho dù là kéo ống quần quỳ xuống cầu , có gì là thể?

      Đừng bỏ em mình!

      “Đại Hổ, Đại Hổ, em xin lỗi, em xin lỗi, em cố ý, em cũng biết vì sao mình ra những lời như vậy, em, em….” Trong bóng tối, Lý Thanh Nhiên lộ ra biểu tình vô thố, đôi tay gắt gao ôm chặt eo người kia, như sợ bao giờ trở về.

      phải em tốt, là tốt!” Gần như lập tức, cả trái tim Vương Đại Hổ bị hai chữ “đau lòng” chiếm đầy.

      Vài tia oán trách cùng tủi thân tất cả đều tan biết.

      Lần thứ nghìn lẻ , ở trong lòng hung hăng mắng chính mình.

      đời này sống lại để làm gì?

      đời này sống lại để làm gì?

      phải là vì muốn bù đắp tiếc nuối kiếp trước, phải là muốn toàn tâm toàn ý thương cậu sao?

      Tại sao lại vì chuyện này mà cãi nhau với cậu?

      Tại sao lại có thể ra lời tổn thương cậu?

      Tại sao, tại sao lại có thể động thủ đánh cậu?

      Vương Đại Hổ — mày là thằng khốn kiếp!!

      “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Nhiên Nhiên, đều là tốt!” Vương Đại Hổ đỏ mắt, ôm chặt cậu như muốn nhập cậu vào thân thể mình: “Thực xin lỗi! xin lỗi!”

      “Hu, hu hu hu…. Đại Hổ…. Đại Hổ…..” Từ khi biết “chân tướng” xong, tất cả khủng hoàng và kinh hoàng, lúc này đều phát tiết ra, Lý Thanh Nhiên tựa như trở về lúc còn , sau khi chịu thương tổn vụng trộm ghé vào vai Vương Đại Hổ rơi nước mắt, cậu khóc thương tâm như vậy.

      “Nhiên Nhiên….” Vương Đại Hổ chậm rãi vuốt ve lưng cậu, nghẹn ngào : “Chúng ta chuyện ràng, được ?”

      Khi hai người có thể bình tĩnh để chuyện ràng là hơn hai giờ sau.

      Sắc trời tờ mờ sáng, lâu sau hẳn là có thể thấy mặt trời mọc !

      Vương Đại Hổ xốc chăn người, quấn quanh người trong lòng.

      “Cảm giác đỡ hơn chưa?” Hôn hôn trán cậu, Vương Đại Hổ ôn nhu hỏi.

      Lý Thanh Nhiên cọ cọ ngực , hơi hơi gật đầu.

      Vương Đại Hổ luôn nghĩ, nếu phát vấn đề, bạn giải quyết đúng lúc vấn đề liền hoá thành bọc mủ, chỉ biết càng ngày càng nghiêm trọng, ngược lại, nếu có thể nhịn đau mà “cắt bỏ”, như vậy lâu sau, mọi chuyện ổn.

      “Đầu tiên, muốn giải thích với em.” Vương Đại Hồ áy náy : “ biết, lúc trước thương lượng với em liền, liền hiến thận cho Uyển Nhi, làm như vậy, đối với em mà đúng là rất thiếu trách nhiệm, cũng đúng là tự mình quyết định, nghĩ đến cảm thụ của em, Nhiên Nhiên…. chuyện này, , xin lỗi.”
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 71

      Chương 71: Ưu tư

      Edit: Thanh Thạch

      đúng là phải giải thích.” Trầm mặc lâu sau, Lý Thanh Nhiên kéo tay Vương Đại Hổ đặt lên ngực mình, dùng thanh yếu ớt mà tủi thân thào: “ biết , mỗi khi em nhìn thấy vết sẹo bụng , mỗi khi em nghĩ đến trong người vĩnh viễn mất bộ phận, nơi này của em rất đau, rất đau, đau đến nỗi em chết mất.”

      “Thực xin lỗi, Nhiên Nhiên, ….” Vương Đại Hổ đỏ mắt, ngừng hôn trán cậu.

      Bình tĩnh mà suy nghĩ, nếu Lý Thanh Nhiên sau lưng làm ra loại chuyện này, mình nhất định tức điên lên mất.

      “Nhiều năm như vậy, tại sao lại hiểu?” Lý Thanh Nhiên ngẩng đầu, trong mắt đong đầy buồn bã: “Mẹ cũng được, em cũng thế, hoặc là bất kỳ người thân bạn bè nào, đối với em đều quan trọng, chỉ có , chỉ có là người duy nhất em quý trọng, là người quan trọng nhất của em!”

      Vì vài hòn đá vớ vẩn liên quan mà khiến bảo bối trân quý nhất phải chịu tổn thương thể bù đắp, loại thương tâm cùng hối hận này, phẫn nộ cùng bi thống này ngừng trùng kích trái tim Lý Thanh Nhiên, khiến cậu hoàn toàn mất lý trí, chỉ có thể giống như trẻ con dùng khóc lóc để phát tiết tâm tình trong lòng.

      đáng, đáng!” Lý Thanh Nhiên bi thương .

      Vương Đại Hổ hít hít mũi, trong lòng vừa hạnh phúc vừa thương cảm.

      hạnh phúc vì người mình cũng mình như vậy, để ý mình như vậy.

      thương cảm vì –

      “Nhiên Nhiên.” Vương Đại Hổ giọng : “ với em, làm vậy cũng là có tư tâm.”

      Cảm nhận được người trong lòng cương ngạnh, quyết định tất cả.

      “Còn nhớ lúc hai ta ở trong bệnh viện quen biết bé Cố Tiểu Vũ ? Chính là thúc đẩy em hạ quyết tâm trở thành bác sĩ đấy?”

      Lý Thanh Nhiên khẽ gật đầu.

      “Kỳ kể từ thời điểm đó, đều nghĩ, sinh mệnh rất yếu ớt, mà vận mệnh sao? Lại m* nó ràng buộc, người vô luận là lớn hay , chừng ngày nào đó liền gặp chuyện gì đấy, bẹp phát là . Mà có phải cũng như vậy hay ?”

      bậy cái gì đấy!!” Lý Thanh Nhiên từ trong lòng Vương Đại Hổ ngồi dậy, đôi mày nhăn chặt, cực kỳ vui che miệng .

      Vương Đại Hổ vô thanh cười cười.

      “Được rồi, em nghe hết !” Vương Đại Hổ an ủi sờ đầu cậu, lần nữa kéo thân thể lạnh lẽo kia vào lòng: “Nếu, là nếu, có ngày, phát sinh chuyện gì bất đắc dĩ ly khai thế giới này, như vậy lưu lại em làm sao được?”

      Đối với những người khác mà , mất người tất nhiên là cực kỳ bi thương. Nhưng rồi ngày, loại bi thống này nhạt dần, bởi vì bên người họ còn có những người quan trọng khác, hoặc là người thân, hoặc là bạn bè, những người đó chống đỡ bọn họ tiếp.

      Nhưng Nhiên Nhiên khác.

      So với kiếp trước, kiếp này cậu càng thêm, càng thêm ỷ lại vào mình.

      Từ năm bảy tuổi gặp nhau bắt đầu, bọn họ tách khỏi nhau, đối với Lý Thanh Nhiên mà mình đơn giản chỉ là người , bạn, người thân, mà càng là loại ký thác “tinh thần”.

      Nếu như mình đột nhiên “chết ”, như vậy Nhiên Nhiên của có phải con đường cũ?

      sống tốt, sao có thể xảy ra chuyện gì!” Lý Thanh Nhiên như trẻ con, tức giận .

      Vương Đại Hổ cười khổ tiếng: “Gần đây cũng biết tại sao, thỉnh thoảng lại gặp ác mộng.”

      “Ác mộng?”

      “Ừ!” Vương Đại Hổ gật đầu: “ ác mộng rất đáng sợ, thực đáng sợ. mơ, mình chết, sau đó hoá thành con quỷ, đúng là hồn bất tán vẫn ở bên em! Còn em … bởi vì thấy nữa mà cực kỳ, cực kỳ đau khổ, giống như con suốt ngày khóc a khóc! Mắt cũng sắp khóc mù luôn. Em biết , khi đó muốn em hiểu, muốn nhìn thấy phải là em luôn đắm chìm trong bi thương mà là càng thêm dũng cảm, cho dù chỉ còn mình nhưng em vẫn có thể sống tốt!”

      “Đồ ngốc, căn bản cần lo lắng cái đó!” Thanh Lý Thanh Nhiên mang mông lung khác thường, còn có chút ngọt ngào: “Nếu giữ lời, chết trước em cũng chỉ cần ở tào địa phủ chờ em lúc, như vậy liền cần lo em khóc.”

      “…. Đồ ngốc này! Lý Thanh Nhiên, em là đồ ngốc sao?” Vương Đại Hổ hít sâu hơi, bóng ma vẫn chìm sâu nơi đáy lòng lần nữa khiến cảm thấy sợ hãi khôn cùng: “ cho em biết, nếu em làm như vậy, vĩnh viễn tha thứ cho em!”

      Lý Thanh Nhiên ngẩng đầu, hôn hôn cái cằm lởm chởm râu của : “ tha thứ cũng sao, dù sao em đời đời kiếp kiếp đều phải quấn lấy .”

      “Lý Thanh Nhiên!”

      “Suỵt…. Đừng nữa….” Cái lưỡi mềm mại ướt át khẽ liếm qua hàng râu, Lý Thanh Nhiên vừa khóc xong, khuôn mặt mang theo loại thanh diễm trước nay chưa từng có, tựa nỉ non, tựa khẩn cầu, cậu : “Đại Hổ, em lạnh, ôm em được ?…. Gọi em Nhiên Nhiên…. Nhiên Nhiên của mình Đại Hổ.”

      Người mình ngồi trong lòng mình tỏ ra mềm mại đáng như vậy, Vương Đại Hổ cố vờ “hung ác” căn bản chịu nổi kích.

      Thôi! Thôi!

      Nếu ông trời quyết định mình giống kiếp trước mà chết cũng coi như số mệnh !

      phải cái loại vội vàng hay cơ khát thân cận da thịt, cũng phải như ngày thường, Vương Đại Hổ có ý xấu chậm rãi khiêu khích mà là loại “trao đổi” càng thêm ôn nhu, càng thêm quý trọng, càng thêm triền miên. Nếu ngôn ngữ thể biểu đạt tâm ý của mình, nếu hôn môi thể truyền lại cảm thụ của mình, liền dùng thân thể cho người, dùng đôi môi của mình, hơi thở của mình, chân tay của mình, trái tim của mình… dùng hết thảy của mình để cho người biết.

      Em biết bao nhiêu!

      “Đừng nhúc nhích…. Để tới.”

      sao, em có thể.” Thân thể trắng noãn như ngọc của Lý Thanh Nhiên tản mát ra loại quyến rũ như hoa hồng, cậu nhàng hít sâu hơi, phần eo dùng lực, nháy mắt liền ngồi xuống.

      Hai tiếng than đồng thời vang lên.

      Vương Đại Hổ gắt gao ôm cậu, ngừng hôn lên bờ vai trắng ngần của người trong lòng.

      Lý Thanh Nhiên tựa vào ngực , khoé môi đạm hồng tràn ra thở dốc dồn dập thôi.

      “Hổ, Đại Hổ…..”

      “Ừ, ở đây.” Quần áo người Lý Thanh Nhiên sớm cởi sạch, da thịt trần trụi càng thêm kích động Vương Đại Hổ. Thế nhưng sốt ruột mà vô cùng kiên nhẫn âu yếm người trong lòng.

      “A, a…..” Bộ vị mẫn cảm ngừng nhận được kích thích, thanh Lý Thanh Nhiên càng thêm run rẩy, cảm giác được cậu có chút thích ứng, Vương Đại Hổ bắt đầu chậm rãi di chuyển eo mình.

      “Đừng, em, em tự mình động.”

      “Đồ ngốc, đừng xem năng lực của chồng em!”

      “Nhưng thân thể ….”

      “Bây giờ còn có khí lực mà nghĩ đến mấy chuyện đó, xem ra làm chưa đủ!”

      “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, thích em…. thích em nhất….”

      “Ừ, em cũng vậy, em cũng vậy.”

      Phân thân cứng rắn như thiết theo mỗi lần va chạm tầng tầng tiến vào cơ thể ấm áp, chờ đợi giây phút được giải phóng.

      Hô hấp càng ngày càng dồn dập, trái tim như tê liệt, khoái cảm dâng lên từ xương sống như mưa rền gió dữ lan toả ra tứ chi, trùng kích cơ thể cũng như tâm linh hai người.

      “Hổ, …. Em được!”

      “Ngoan, chúng ta cùng nhau.”

      “A! A! A!” Trước mắt trống rỗng, thân hình mảnh khảnh của Lý Thanh Nhiên tạo thành độ cong hoàn mỹ, theo trận nóng bỏng dũng mãnh tràn vào cơ thể, cậu cũng lưu lại chứng cứ kích tình người đối phương.

      “Còn lạnh ?” Vương Đại Hổ vuốt ve khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, ôn nhu hỏi.

      Lý Thanh Nhiên vô lực lắc đầu: “, ấm lắm.”

      Lồng ngực ấm áp cùng thân thể hơi nặng của người , có gì khiến Lý Thanh Nhiên cảm thấy hạnh phúc khó tả, mặt lộ ra mỉm cười thoả mãn.

      Chỉ lần ân ái hiển nhiên thể thoả mãn cơ khát lâu của người nào đó, dùng chăn bọc lại người trong lòng, Vương Đại Hổ ôm cậu vào phòng tắm, trong lúc tẩy rửa tránh khỏi lại phen cọ súng ra lửa. Thẳng đến trời sáng trưng, Lý Thanh Nhiên nằm giường mệt đến mức mí mắt cũng mở được, nhàng hôn cái trán ướt mồ hôi, Vương Đại Hổ ghé vào tai cậu nỉ non: “Thấy thế nào?”

      “….. Ưm, muốn ngủ.”

      “Thế ngủ , ở cạnh em.”

      Cảm nhận được hơi thở của người trong lòng dần trầm tĩnh, trong tim Vương Đại Hổ quẩn quanh trìu mến vô hạn.

      Kiếp trước, kiếp này, có phúc đức gì mà có thể có được tình thuần tuý như vậy.

      Chỉ là –

      Vương Đại Hổ cúi đầu thở dài.

      tường đồng hồ điện tử ra con số đỏ rực, biểu lộ tại là: ngày 18 tháng 11 năm 2005.

      Vương Đại Hổ nhớ ràng, đời trước chết vào ngày 18 tháng 11 năm 2006.

      cách khác, ngày này năm sau, cực kỳ cực kỳ có khả năng – chết.

      Kỳ đời trước với đời này có quá nhiều chuyện xảy ra giống nhau.

      Nhưng biết vì sao Vương Đại Hổ vẫn luôn có dự cảm, loại dự cảm “chuyện nên đến, ngày nào đó rồi cũng đến”.

      Cho nên, hi vọng Nhiên Nhiên có thể cởi bỏ khúc mắc với mẹ mình, đợi ngày đó tới, đến mức hoàn toàn sụp đổ, đến mức làm ra chuyện giống như đời trước, chuyện khiến Vương Đại Hổ thống khổ.

      “Bảo bảo nhà chúng ta thông minh như vậy.” Bên tai người ngủ say, Vương Đại Hổ đầy thương thầm : “Em còn phải trở thành bác sĩ giỏi nhất thế giới, cứu nhiều nhiều người mà!… Chỉ cần em có thể sống tốt…. Với …. chính là…. hạnh phúc lớn nhất.”

      _____________

      Beta rồi mà vẫn còn nhiều lỗi type quớ ;A; Căn bản đọc xong cứ cuốn luôn vào mạch truyện nên mắt tự động bỏ qua typo :v
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 72

      Chương 72: Thẳng thắn

      Edit: Thanh Thạch

      Đầu mùa đông tuyết bay rợp trời khiến thôn Hưng Nghiệp trong đêm khuya vốn yên lặng càng thêm tịch.

      Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên phủi bớt tuyết người, đập đập vào cánh cửa sắt, chỉ chốc lát sau, có người ra mở cửa.

      “Đại Hổ, Thanh Nhiên, hai đứa về rồi à.” Mở cửa là trẻ khoác chiếc áo lông ngắn, Vương Đại Hổ gật đầu, kêu tiếng: “Chị họ…. Bà nội sao rồi….”

      Tần Lam nghe vậy hốc mắt lại đỏ, lắc đầu: “Bác sĩ chỉ sợ qua được đêm nay.”

      Vương Đại Hổ cảm thấy trước mắt bỗng tối đen, vẫn là Lý Thanh Nhiên phía sau giữ mới ngã xuống.

      nữa, mấy người vội vàng vào trong nhà.

      Những người trong gia đình đều có mặt đông đủ, ba mẹ Đại Hổ, Tần Lam, còn cả Vương Diệu Tổ và Long Nhất Minh.

      Thấy hai người vén rèm vào, Trương Phương vội lau nước mắt mặt: “Mau tới đây gặp bà , từ đến lớn bà thương con nhất!” Vương Đại Hổ nặng nề gật đầu.

      chiếc giường gỗ, bà lão mặc bộ đồ đẹp nhất của mình, nằm ở chỗ đó, khuôn mặt bình tĩnh, thấy hai người tới nở nụ cười.

      “Đại, Đại Hổ và Nhiên Nhiên tới rồi….”

      “Bà nội –” Nước mắt Vương Đại Hổ lạch cạch rơi xuống: “Cháu của bà đến rồi –”

      “Tốt, tốt.” Bà lão khẽ cong khoé miệng, với mọi người trong phòng: “Các, các con ra ngoài , mẹ, mẹ có vài lời muốn với hai đứa.”

      Đợi cho mọi người ra ngoài hết, bà lão nâng tay run rẩy xoa đầu Vương Đại Hổ quỳ mặt đất.

      “Cháu ngoan, bà hỏi cháu chuyện, cháu phải trả lời thành , được ?”

      “Bà nội, bà hỏi !”

      “Cháu, cháu với Nhiên Nhiên có phải cũng giống như chú cháu với Long Nhất Minh đúng ?”

      Vương Đại Hổ nhìn bà mờ hai mắt, muốn gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ nặng nề gật đầu.

      mặt bà lão ràng xuất biểu tình thất vọng, bà thở dài tiếng, lẩm bẩm: “Quả nhiên là thế sao?”

      “Bà nội!” Lý Thanh Nhiên bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, mặt tràn ngập bi thương và áy náy: “Đều là cháu tốt, bà đừng giận Đại Hổ.”

      “Cháu ngốc….” Bà lão nhếch khoé miệng khô nứt, nâng tay run rẩy sờ đầu Lý Thanh Nhiên: “Cháu từ thông minh hiểu chuyện, trong lòng bà cháu với Đại Hổ đều như nhau.”

      “Cháu biết, cháu biết!” Lý Thanh Nhiên rơi lệ.

      Trong đầu nhớ lại trước đây, bà chăm sóc mình rất chu đáo, người bà hiền lành ghét bỏ mình là nhi, mà dùng quan tâm khiến mình dần dần dung nhập vào nhà này, cho đến khi trở thành phần của nó. Bà giản dị như vậy, thiện lương như vậy.

      Trong mắt bà lão loé lên ôn nhu với Lý Thanh Nhiên: “Đại, Đại Hổ về sau liền giao cho cháu…. Đứa này rất cố chấp, đời này đều đối tốt với cháu.”

      “Bà nội –” Lý Thanh Nhiên nhịn được khẽ kêu.

      Bà lão chuyển đầu về phía Đại Hổ : “Các, các cháu phải sống tốt.”

      “Bà nội, cháu với Nhiên Nhiên nhất định hạnh phúc!” Vương Đại Hổ nắm chặt bàn tay gầy guộc chỉ còn tầng da của bà, nước mắt chảy dài.

      “Tìm, tìm dịp với ba mẹ cháu, nên gạt bọn họ.”

      “Vâng!”

      “Được rồi ~ Bà, bà muốn, muốn với ông cháu chút.”

      “Vâng, để cháu gọi ông.”

      Ông lão tựa hồ sớm đoán được, chờ ở cửa. mặt ông là thần sắc bi thương nhưng cũng thực thản nhiên, dường như trong lòng ông sớm biết, chỉ cần là người rồi ngày này!

      Đại Hổ cùng mọi người chờ ở bên ngoài, lát sau, ông nội ra, thoạt nhìn càng già thêm nhiều, ông khàn khàn : “A Phân rồi!”

      “Mẹ —-” Cho dù sớm chuẩn bị tâm lý nhưng đến khắc kia cũng khiến người khó có thể thừa nhận, đặc biệt là Vương Diệu Tổ, cơ hồ là khóc ngất .

      .

      Nhà ông Vương là nhà có danh dự uy tín nhất thôn Hưng Nghiệp, mà bà Vương lúc là hưởng thọ bảy mươi tám, tính là hỉ tang. Cho nên hậu được tiến hành khá long trọng, Vương Đại Hổ là trưởng tôn đời thứ ba, ngoại trừ để tang còn phải xử lý các loại nghi lễ đám tang, tiếp đón khách khứa, rất mệt.

      Cho đến hết bảy ngày, bà rốt cuộc an vị xuống mồ, nhà Vương Đại Hổ mới có thể nghỉ ngơi chút.

      Tối hôm ấy, hai người nằm giường, Vương Đại Hổ đột nhiên với Lý Thanh Nhiên: “ muốn chuyện hai chúng ta với ba mẹ.”

      Lý Thanh Nhiên nghe vậy, cả người cứng đờ, lâu sau mới : “Chờ chút , bà vừa mới , đừng lại kích thích chú!”

      ! quyết định rồi!” Vương Đại Hổ ôm chặt eo cậu: “ tình sớm muộn gì cũng phải , hai chúng ta là tâm nhau, có gì mà thể , ba mẹ cũng nhìn em lớn lên từ , bọn họ nhất định chúc phúc cho chúng ta.”

      Ngoài dự kiến của Vương Đại Hổ với Lý Thanh Nhiên, lúc hai người quỳ trước mặt ba mẹ, thẳng tình ra, Vương Quang Tông cùng Trương Phương lại biểu cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có cảm giác “ biết từ lâu rồi”.

      thầm lau mồ hôi trong lòng bàn tay, Vương Đại Hổ ngẩng đầu nhìn mẹ mình mặc dù lên tiếng nhưng ánh mắt phiếm đỏ, kìm lòng được : “Ba, mẹ con bất hiếu làm ba mẹ thất vọng rồi, chỉ là con với Nhiên Nhiên thể cách xa nhau, ba mẹ hiểu cho chúng con.”

      Vương Quang Tông dụi tắt điếu thuốc trong tay, nặng nề thở dài: “Hổ à! Ba biết, con từ có chủ ý của mình, khi quyết tám con ngựa cũng lôi lại được. Ba cũng biết Nhiên Nhiên là đứa trẻ ngoan, nhưng – nhưng mà hai con chung quy đều là nam, con đường này về sau dễ , các con nghĩ kỹ chưa?”

      “Ba!” Vương Đại Hổ nắm chặt tay Lý Thanh Nhiên, dùng thanh khàn khàn trầm giọng : “Từ năm bảy tuổi khi con lại mở mắt ra, con liền quyết định dùng thời gian cả đời tìm người. Nếu con tìm được người ấy, con bảo vệ người ấy, để người ấy phải chịu bất kỳ thương tổn nào. Nếu con tìm được người ấy, con quý trọng người ấy, coi người ấy là trân bảo duy nhất thế gian này. Nếu con tìm được người ấy, con người ấy thẳng đến khi sinh mệnh chấm dứt. Mà tại con tìm được người ấy.” Vương Đại Hổ quay đầu, chăm chú nhìn Lý Thanh Nhiên, trong đôi mắt có rất nhiều thâm tình nên lời, nhiều đến nỗi cho dù là Vương Quang Tông cùng Trương Phương cũng kìm lòng được mà cảm động.

      “Ai! Thôi…. Thôi….” Vương Quang Tông trầm mặc lát, cười khổ tiếng, với vợ mình: “Phương Nhi, con cháu tự có phúc của con cháu, con đường sau này cứ để bọn nó tự mình bước tiếp.”

      Trương Phương nghe vậy, lau lau khoé mắt đỏ hồng, đột nhiên bước vào phòng, chốc lát sau mang ra chiếc hộp sắt màu đỏ.

      “Nhiên Nhiên, con lại đây!”

      Lý Thanh Nhiên nghe gọi liền qua.

      “Đây là lúc trước khi vào cửa, bà nội con cho , coi như là đồ gia truyền nhà họ Vương , hôm nay giao cái này cho con, con – về sau cùng Đại Hổ phải sống tốt!”

      ….” Lý Thanh Nhiên nhìn bức tượng Phật bằng ngọc tay, cứng ngắc dám động, vốn tính đến trường hợp xấu nhất lại nghĩ rằng –

      “Đứa ngốc, còn gọi cái gì…” Trương Phương mỉm cười vỗ vai cậu: “Giống như Đại Hổ, gọi mẹ !”

      Hai mắt Lý Thanh Nhiên đau xót, trái tim quặn lên khiến cậu như muốn ngất , cậu há miệng, cuối cùng hô tiếng: “Mẹ –”

      “Ai! Ai!”

      “Mẹ!” Vương Đại Hổ nhìn màn này, là vừa mừng vừa sợ, nhịn được tiến lên, ôm cả mẹ lẫn người vào ngực: “Con cảm ơn mẹ! Cảm ơn ba!”

      là may mắn biết bao mới có thể có được người thân thiện lương, khoan dung như vậy.

      .

      Bà nội vừa , cả nhà đều lo lắng cho ông nội, rốt cuộc dưới cầu cường liệt của ba mẹ Đại Hổ, cả nhà đón ông lên thị trấn cùng ở. Vương Đại Hổ nhiều năm trước chuẩn bị ngôi nhà hơn 50m2, có vườn hoa, đủ cho cả gia đình vào ở.

      Vì thế, nén lại bi thương mất người thân, sinh hoạt của mỗi người dần khôi phục lại quỹ đạo vốn có, mà Vương Đại Hổ cùng Lý Thanh Nhiên cũng đáp chuyến bay trở về Bắc Kinh.

      “Em vẫn còn nghịch cái đó à!” Nhìn Lý Thanh Nhiên bên cạnh ngừng vuốt ve ngọc Phật, Vương Đại Hổ buồn cười : “Từ lúc lên máy bay đến giờ cũng sờ chưa đủ, cẩn thận rơi vỡ đấy!”

      bậy bạ gì đó!” Lý Thanh Nhiên bất động thanh sắc lườm người nào đó, nghĩ nghĩ lại đột nhiên muốn đeo thứ trong tay lên cổ Vương Đại Hổ.

      Vương Đại Hổ ngạc nhiên: “Em làm gì vậy?”

      “Đừng nhúc nhích! Đều ngọc có thể dưỡng người, cái này là tượng Phật, khẳng định rất linh, thân thể tốt, đeo cái này khiến Phật Tổ phù hộ !”

      Nhìn cậu nghiêm túc chuyên chú đeo nó lên cổ mình, Vương Đại Hổ vừa tức vừa buồn cười nhéo nhéo mũi cậu: “Đồ ngốc, đây là mẹ cho em nhận con dâu, em đưa làm gì! Ngoan, tự đeo …”

      Thấy Lý Thanh Nhiên vẫn cố chấp chịu, Vương Đại Hổ bất đắc dĩ thở dài, lôi ra cái “thẻ chó” cổ.

      “Em xem! có thứ này bảo hộ rồi, tuyệt đối có việc gì!”

      Miếng thiết màu đồng bởi vì đeo lâu mà có chút loang lổ, mặt là hình đầu hổ rất to uy phong lẫm lẫm, khí thế bức người.

      nhàng hôn nó cái, Vương Đại Hổ cười đắc ý : “ đeo cái này đủ nặng rồi, giờ đeo thêm cái kia nhỡ gãy xương cổ sao!”

      Lý Thanh Nhiên: “……”

      suy xét muốn để “bảo bối” quan trọng ở chỗ nào mới tốt.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 73
      Chương 73: Ngày đó

      Edit: Thanh Thạch

      năm sau, Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ mạng Hoàng Đạt Bắc Kinh.

      Phùng Nam lảo đà lảo đảo ôm chồng tư liệu đồ sộ, đá văng cửa phòng tổng giám đốc.

      “….. Canh nóng để lại cho em ăn chưa…. Cái gì, ăn…. Tại sao, đấy là cố ý dậy sớm nấu cho em mà…. Em ngại tanh à….” Phùng Nam nhìn thủ trưởng ngồi ghế da đầy mặt ngọt ngào, thèm ngẩng mặt nhìn mình, hai mày lập tức nhíu lại, được lắm, ông chủ cư nhiên trong giờ làm việc mà dám làm việc riêng.

      “Đồ ngốc, là cá trích mà, đương nhiên ăn sống tốt hơn, rất có dinh dưỡng! Em tối hôm qua mới được nửa hôn mê, phải bồi bổ…. Alo alo? Sao lại cúp máy?” Chớp chớp mắt, người nào đó hiểu gãi đầu.

      Ai bảo đùa giỡn người ta, xứng đáng! Phùng Nam thầm mắng trong lòng câu, lập tức tức giận vứt đống trong tay xuống bàn làm việc.

      “Có thời gian gọi điện cho Thanh Nhiên bằng ký thêm mấy cái hợp đồng, cả công ty bảy mươi người đều trông đợi vào phát cơm đó!”

      Đóng lại di động, Vương Đại Hổ nhìn cây nấm mặt mày khó chịu, chậc chậc : “ chỉ phái Lăng Phong công tác có nửa tháng thôi, em có cần hận như vậy !”

      Phùng Nam nghe vậy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi phản bác: “ bậy, em có!”

      có?” Vương Đại Hổ ác ý huýt sáo: “Thượng Hải là đô thị quốc tế hoá, cuộc sống năng động náo nhiệt, Cao Lăng Phong của chúng ta bộ dạng lại được người thích, chơi đùa với vài thiên kim tiểu thư hay vũ nữ phong lưu phải là dễ như trở bày tay.”

      , , !!!” Phùng Nam tức đến xì khói: “Lăng Phong mới như vậy! ấy chỉ mình em.”

      “Thế nhưng chắc chắn nha.” Vương Đại Hổ ung dung tựa vào lưng ghế, quyết định giữa lúc công tác tìm ít chuyện tiêu khiển: “ sai! Lăng Phong em nhưng cũng chưa chắc chịu nổi em vẫn cứ làm cao như vậy! Ỷ vào người ta tốt với em liền được đằng chân lân đằng đầu, nếu là sớm chia tay rồi. Xem ! Chờ cậu ta trở về biết chừng lại mang theo người ngoan ngoãn dịu dàng, em lúc đó liền thành quá khứ!”

      bậy! Lăng Phong như .” Phùng Nam nhìn Vương Đại Hổ bộ dạng bình tĩnh, trong lòng vừa hận lại vừa vội.

      Lăng Phong lộ ra cái gì trước mặt cậu…. Chẳng lẽ có ý khác?….

      Phùng Nam tủi thân nghĩ: Mình đáp ứng lời cầu hôn của ấy là vì ngày đó rất kinh ngạc, rất thẹn thùng mà…. lại có ý gì khác. Thế mà người kia hôm sau liền xách vali chạy trốn, hại cậu muốn đáp ứng cũng được.

      “Đều là tại ! êm đẹp tự dưng cử ấy công tác làm gì!” Phùng Nam càng nghĩ càng hoảng, rốt cuộc bạo phát, cũng quản người trước mặt chính là lãnh đạo của mình, cầm đồ bàn ném ào ào vào người .

      “Au ui ui….” Vương Đại Hổ tránh trái tránh phải, giơ tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi, tổ tông của tôi, tôi sợ rồi, đừng ném nữa…. Cho em đề nghị, muốn nghe ?”

      “Là, là, cái gì?” Tiểu Phùng Nam đáng thương nuốt nước miếng hỏi.

      “Khụ khụ khụ…. Là như vậy…. Hợp đồng với công ty Bác Lâm ở Thượng Hải xảy ra vấn đề, Lăng Phong cần thêm ít nhất mười ngày nữa…. Au ui…. còn chưa xong mà, trước thu hồi lại nước mắt trân châu của em được .”

      “Đừng vô nghĩa nữa, tiếp .” Tâm tình Phùng Nam ràng ở trạng thái mưa rào, ách giọng phẫn nộ kêu.

      “Cho nên ông chủ quyết định phái thêm người Thượng Hải, giúp Lăng Phong….”

      “Em !!” đợi Vương Đại Hổ hết câu, Phùng Nam lập tức trừng lớn mắt, dùng biểu tình “ để em em liền cắn chết ” nhìn thủ trưởng của mình.

      Vương Đại Hổ quan tâm nhún vai.

      Mang theo thấp thỏm bất an hoặc là quyết tâm muốn “bắt kẻ thông dâm tại giường”, Phùng Nam lấy tốc độ 100km/h hấp tấp vọt ra ngoài.

      Tích tích tích…. Tiếng ấn phím di động vang lên, khi ấn gửi tin nhắn cho đối phương, Vương Đại Hổ dùng giọng Thiểm Tây ngân nga: “Nấm vào nồi~~~ Khách quan có thể nhấm nháp~~~~ Ư hự hừ hư~~~~”

      .

      Bóng đêm bắt đầu buông xuống, Vương Đại Hổ rốt cuộc thoát khỏi đống văn kiện đồ sộ.

      Mắt nhìn đồng hồ tường, quyết định tan tầm về nhà.

      Mở ra chiếc SUV mới mua lâu, hừ đoạn nhạc, đường chạy về nhà.

      về rồi!” Nghe tiếng mở cửa vang lên, Lý Thanh Nhiên đeo tạp dề bước ra từ phòng bếp.

      Oa oa oa ~~~~ Vương Đại Hổ hai mắt toả sáng, tiến lên ôm eo thon của người ta, dùng biểu tình đùa giỡn phụ nữ nhà lành : “Ở đâu ra vợ hiền lành thế này, nhìn qua cũng quá ngon miệng.”

      “Lăn sang bên !!” Khuỷu tay Lý Thanh Nhiên huých vào bụng Vương Đại Hổ.

      Người nào đó cong mình thành con tôm, nhe răng nhếch miệng kêu: “Dạ!”

      Dưa chuột xào tôm, sườn xào chua ngọt, rong biển xào tỏi, bánh ga tô.

      Vương Đại Hổ ăn mỹ mãn, thầm nghĩ, Nhiên Nhiên nhà mình tay nghề càng ngày càng tốt, có thể làm đầu bếp được rồi!

      “Đúng rồi!” Gặm xong miếng sườn, hỏi: “Em hôm nay phải bệnh viện thực tập đúng ? Thế nào, có thích ứng ?”

      Khác bốn năm tốt nghiệp, Lý Thanh Nhiên học y giờ vẫn là sinh viên. ! Chính xác hơn là cậu học lên thạc sĩ.

      (Vương Đại Hổ: Ô ô ~~~~ So bằng cấp với người ta, mình bì nổi.)

      Gần đây cậu theo thầy giáo thực tập trong bệnh viện tại Bắc Kinh.

      “Cũng được!” Lý Thanh Nhiên sắc mặt bình thường: “Mọi người đều tốt.”

      Nghe cậu , Vương Đại Hổ đột nhiên trầm mặc chút.

      Lý Thanh Nhiên hơi nhíu mày: “Làm sao?”

      muốn xem em mặc áo blouse trắng!” Vương Đại Hổ đầy mặt mộng ảo : “Nhất định tràn ngập mỹ cảm cấm dục!!”

      Ô ô, lúc trước sao mình lại học khoa máy tính chứ, nếu cũng học y giờ phải là có thể cùng Nhiên Nhiên “song túc song phi” sao?

      “Cốc —-” chiếc đũa gõ mạnh vào cái đầu miên man suy nghĩ, Vương Đại Hổ kêu đau tiếng, Lý Thanh Nhiên hừ lạnh.

      Cái đồ đầu óc toàn là phế liệu.

      Ăn xong cơm tối, hai người ngồi ở sô pha xem TV. lúc sau, từ phòng bếp truyền ra mùi thảo dược gay mũi.

      Vừa ngửi thấy mùi này, thần tình Vương Đại Hổ lập tức tối xuống, cả khuôn mặt nhăn nhó, kéo kéo tay áo Lý Thanh Nhiên, tỏ vẻ đáng thương : “Em , cái kia uống cả nửa năm rồi, có thể ngừng được rồi!”

      được!” Lý Thanh Nhiên trảm đinh tiệt thiết trả lời.

      Từ sau khi Vương Đại Hổ hiến thận xong, Lý Thanh Nhiên đối với sức khoẻ của tiến tới trình độ trông coi nghiêm ngặt.

      Chẳng những nghiêm khắc quy định thời gian nghỉ ngơi hằng ngày, quy luật ẩm thực, còn cố ý tìm hiểu trung y, tìm bài thuốc giúp điều trị thân mình.

      Đối với tâm ý người , Vương Đại Hổ tất nhiên là cao hứng cảm động! Nhưng thuốc bắc khó uống đúng là cần bàn cãi!

      Hai mươi phút sau.

      “Thuốc đắng dã tật! Nào —-” Lý Thanh Nhiên bừng bát thuốc đắng nghét, cười cái vô cùng dịu dàng : “Nhanh uống !”

      Vương Đại Hổ thầm khóc hai tiếng, giữa uống cùng thể làm vợ mình tức giận, quyết đoán chọn cái sau.

      Vì gia đình, uống!

      “Ngoan lắm!” Nhìn Vương Đại Hổ bị đắng đến chảy nước mắt, Lý Thanh Nhiên rướn người nhàng hôn lên trán cái, coi như khen ngợi.

      Ngày bình thường vụn vặt nhưng lại tràn ngập ấm áp cứ như vậy từng chút qua.

      Mà nếu có thể, Vương Đại Hổ hi vọng nó có thể vĩnh viễn tiếp.

      Ăn viên mứt quả cho ngọt mồm, làm bộ như lơ đãng : “Sắp tới chúng ta du lịch chuyến !”

      Lý Thanh Nhiên ngẩn người, lập tức hỏi: “ đâu?”

      “Đảo Bali hoặc là Maldives? Hawaii cũng được, nhưng mà nghe hai thằng quỷ kia lần trước gọi điện , chú với cha nuôi muốn đến đấy kỷ niệm tròn hai mươi năm ngày cưới, chậc chậc….. Hai người này bao nhiêu năm rồi mà vẫn cứ buồn nôn như vậy!”

      Đối với châm chọc của người , Lý Thanh Nhiên mắt điếc tai ngơ, trong đầu nhanh chóng tra lại thời gian biểu của mình, nghĩ kỹ xong mới : “Được rồi, chờ hai tháng thực tập này chấm dứt….”

      “Vạn tuế!!” đợi cậu xong, Vương Đại Hổ giơ tay hoan hô, cái bộ dạng vui sướng như thể trúng xổ số năm trăm vạn.

      Hai tháng sau chính là sinh nhật mình, vậy Đại Hổ muốn cho mình cái gì kinh hỉ !

      Lý Thanh Nhiên hiểu ý cười.

      Được rồi! Lần này tuỳ theo ấy .

      Trong lòng Vương Đại Hổ quả là cao hứng, đương nhiên, khác với suy nghĩ của Lý Thanh Nhiên, cao hứng này còn bao hàm tia lo âu.

      Cách ngày tử vong của kiếp trước càng gần, Vương Đại Hổ kỳ càng thấp thỏm.

      luôn nhịn được mà nghĩ liệu chuyện xưa có tái diễn hay , giống như trong phim “Final Destination”, may mắn thoát khỏi tay tử thần nhưng cuối cùng vẫn trốn khỏi “cái chết”.

      Nhìn gương mặt ôn nhu tuấn tú của Lý Thanh Nhiên, sợ hãi cùng chua xót trong lòng Vương Đại Hổ nhịn được mà trào ra.

      Nếu thoát được “số mệnh” như vậy người nên làm cái gì bây giờ!

      “Sao vậy?” Chú ý tới mặt Vương Đại Hổ hơi bất thường, Lý Thanh Nhiên lo lắng hỏi: “Thân thể thoải mái sao?”

      !” Ôm eo cậu, Vương Đại Hổ làm nũng: “Chính là rất cao hứng, có thể hưởng tuần trăng mật với em chính là giấc mộng của nha!”

      Lý Thanh Nhiên lắc đầu : “Đồ ngốc!”

      Đúng vậy! Có lẽ mình tự doạ mình thôi!

      Chung quy kiếp trước với kiếp này có quá nhiều chỗ giống nhau.

      Ngày đó, có thể như bình thường, bình thường mà qua!

      Vương Đại Hổ cầu nguyện tự đáy lòng.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 74

      Chương 74: Ám ảnh

      Edit: Thanh Thạch

      chứng minh, lo lắng và sợ hãi của Vương Đại Hổ hoàn toàn có giá trị.

      Đến “ngày đó”, cùng Lý Thanh Nhiên du lịch tại khu resort ở Maldives.

      Sáng sớm, mở mắt, hôn hôn người trong lòng còn chưa tỉnh, sau đó cởi trần chỉ mặc chiếc quần bãi biển màu đỏ xuống lầu làm bữa sáng.

      Sandwich đơn giản với chân giò hun khói và trứng ốp lết nhưng lại rất ngon miệng.

      Cả buổi sáng hôm đó trải qua chiếc ca nô thuê.

      thể , chạy như bay giữa đại dương mênh mông, cảm giác m* nó .

      Hai người giống như quay lại thành trẻ con năm sáu tuổi, kiêng nể gì mà cười lớn, hướng về hải dương xanh thẳm hét to mấy câu linh tinh.

      Bọn họ còn lặn, khi Vương Đại Hổ sợ hãi than: Oa ~~ có nhiều cá quá, cá lớn, cá , cá hồng, cá vàng, cá hình tam giác, hình bầu dục; Lý Thanh Nhiên ở bên cạnh sửa đúng: Đó là cá bướm, cá bảy màu, cá hố, cá hoàng hậu và cá thanh ngọc. Cuối cùng còn tặng kèm ánh mắt nên đọc thêm sách.

      Vương Đại Hổ cười to, giây sau chặn lên cái miệng tức chết người đền mạng kia.

      Thời tiết nhiệt đới thay đổi nhanh chóng, đến buổi chiều tự dưng lại mưa to.

      Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên nằm võng, mặc những giọt mưa ngẫu nhiên từ lá chuối tây rơi xuống người họ.

      Mà buổi tối chính là bữa ăn bên ánh nến được chuẩn bị chu đáo, rượu vang đỏ năm mươi năm kết hợp với bít tết bảy phần chín, cộng với nền nhạc Chopin trữ tình, đương nhiên cuối cùng thể thiếu được món quà mà Vương Đại Hổ chuẩn bị kỹ càng.

      đời này có người dùng dao giải phẫu để làm quà sinh nhật sao?” Lý Thanh Nhiên hơi mím môi trêu ghẹo cười .

      Vương Đại Hổ ngược lại đầy mặt đắc ý : “Thế nào? Rất đặc biệt đúng ?”

      Đó đương nhiên phải là dao giải phẫu , chỉ là món đồ thuỷ tinh mỹ nghệ, những viên kim cương xíu khảm đầy lưỡi dao, khiến nó thoạt nhìn vừa sắc bén lại vừa hoa lệ.

      Hiển nhiên, Lý Thanh Nhiên thực thích món quà này, chứng cớ chính là ánh mắt cơ hồ sắp tan chảy.

      Bữa tối lãng mạn qua , hai người nắm tay nhau dạo bờ biển.

      Vầng trăng sáng tỏ chiếu rọi người bọn họ, bên tai truyền đến tiếng sóng biển rì rào.

      Khi Vương Đại Hổ cười gian trải chiếc khăn tắm to bãi cát, Lý Thanh Nhiên nâng tay thản nhiên ném cà vạt mình xuống.

      loại tình cảm kịch liệt đột nhiên phát ra.

      Đôi môi dùng tần suất cực cao mà ma sát lẫn nhau, hô hấp cực nóng phun tại cánh mũi, Vương Đại Hổ giống như dã thú cơ khát lâu, trong giây phút đẩy ngã Lý Thanh Nhiên xuống đất.

      “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên…..” lần lại lần gọi tên cậu.

      Mà mỗi lần gọi, Lý Thanh Nhiên đều kìm được mà rung động chút, tự chủ được mà rên tiếng.

      Thở dốc, cắn mút, lộn xộn.

      Mang theo loại gấp gáp, mang theo loại tuyệt vọng, Vương Đại Hổ lần lại lần xỏ xuyên qua thân thể mảnh khảnh dưới thân.

      Lý Thanh Nhiên thuộc về Vương Đại Hổ.

      Vương Đại Hổ thuộc về Lý Thanh Nhiên.

      Đây chính là điều đương nhiên, có gì có thể tách bọn họ ra.

      Cho dù là cái chết cũng thể.

      Giây phút này, Vương Đại Hổ bỗng nhiên hiểu ra!

      Nếu ngay cả cái chết cũng thể, còn cái gì đáng sợ nữa đâu?

      “Đại Hổ.” Ngón tay thon dài của Lý Thanh Nhiên gắt gao bám chặt tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của , ngón chân đáng cuộn lại, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh trăng ửng hồng, tựa như gốc hoa mạn đà la bên bờ Vong Xuyên, diễm động nhân như vậy.

      ở đây, ở đây.” Vương Đại Hổ vừa hôn vừa đáp.

      “Em .” Lý Thanh Nhiên động tình .

      cũng em.” Vĩnh viễn em.

      Mà sáng sớm ngày hôm sau, khi Vương Đại Hổ mở mắt ra, câu đầu tiên chính là: “Cảm tạ ông trời.”

      chết, vẫn sống nhăn.

      Ác mộng kiếp trước phát sinh, có đêm mưa, có mụ điên, trái tim vẫn đập ở trong ngực, còn sống!!

      Vương Đại Hổ mừng rỡ như điên.

      Nhào lên người Lý Thanh Nhiên bắt đầu cuồng hôn trận.

      Tuy rằng cuối cùng bị người tức giận đạp xuống giường nhưng người nào đó vẫn cứ ha ha cười ngu cả buổi sáng.

      .

      Chuyến Maldives mỹ lệ kết thúc, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên trở lại Bắc Kinh.

      Giống như cởi được tầng gông xiềng cuối cùng người, Vương Đại Hổ cảm giác cả người đều năm cân, ngay cả đường cũng bẫng, đầu óc ngập tràn tưởng tượng về sau cùng Nhiên Nhiên nhà thân thân ái ái, ngọt ngào mật mật, bạch đầu giai lão.

      Nhưng mà, tình giống như Vương Đại Hổ tưởng tượng sao?

      ! Đương nhiên là , bởi vì ở chỗ mà biết, có người bị đa số mọi người bỏ quên, lặng lẽ theo dõi bọn họ, cừu hận loé lên trong ánh mắt, biểu tình điên cuồng ra khuôn mặt bẩn thỉu, cầm chặt hung khí trong tay, trong đầu chỉ có ý niệm, đó chính là “báo thù”!

      , muốn, báo, thù.

      “Cái gì, có người theo dõi em?” Vương Đại Hổ trừng to mắt, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Thế nào, có bị thương ?”

      Lý Thanh Nhiên đặt chiếc đũa trong tay xuống, nhíu mày, dùng biểu tình đừng ngạc nhiên : “Em sao, đừng lo.”

      “Có biết là ai ?”

      Vương Đại Hổ biết Lý Thanh Nhiên có rất nhiều người theo đuổi, cũng từng có bé vụng trộm theo dõi cậu như thế.

      “Trời tối quá, lúc em đuổi theo người kia vắt chân lên cổ chạy, bắt được!” Hiển nhiên, đối với chuyện mình bị theo dõi, Lý Thanh Nhiên cũng rất khó chịu.

      “Thế à!” Vương Đại Hổ nghiến răng, đầy mặt sát khí : “ sao, từ ngay mai, đón em, để xem rốt cuộc là người nào muốn sắc muốn mạng, dám để ý đến em.”

      cái gì vậy!” chút khách khí lườm cái, Lý Thanh Nhiên hơi tức giận : “Có khi là hiểu lầm sao!”

      Cậu là đàn ông, cũng có lòng tự trọng cực cao của đàn ông, đương nhiên cho phép Vương Đại Hổ coi mình như con mảnh mai yếu đuối.

      “Chuyện này em tự xử lý, cho nhúng tay vào!”

      Nếu phải bị phát ngón tay bị xước lúc đuổi theo kẻ kia, Lý Thanh Nhiên tuyệt đối cho chuyện này.

      Vương Đại Hổ ngoan ngoãn nhún vai, ý tưởng trong lòng lại hể dao động.

      Nhưng ngoài dự liệu, cái gọi là người theo dõi còn xuất nữa.

      Vương Đại Hổ lặng lẽ theo đuôi Lý Thanh Nhiên bảy tám ngày cũng thấy ai.

      Hay có khi là hiểu lầm ! Hai người nghĩ như vậy.

      Dần dần chuyện này bị ném ra sau đầu, ngày lại khôi phục như bình thường.

      .

      Nháy mắt liền đến cuối năm.

      Vương Đại Hổ từ sớm đặt hai vé máy bay về thành phố H.

      Tết lịch năm nay, mọi người quyết định trải qua ở nhà Sói đuôi xù và Chihuahua.

      29 Tết, khi Vương Đại Hổ kéo tay vợ mình ra khỏi sân bay liền thấy “mấy người muốn nhìn thấy nhất”.

      Thanh Nhiên ~~~~” thanh buồn nôn vang lên.

      Người ngang qua theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy mỹ thiếu niên tóc vàng, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dùng tốc độ gió xoáy xông vào lòng thanh niên thanh tú cách đó xa.

      Hình ảnh này là đẹp mắt a ~~~~~ Đây là tiếng lòng nhóm hủ nữ ngang qua.

      mặt Lý Thanh Nhiên chợt loé lên bất đắc dĩ, xoa xoa đầu thiếu niên, thương : “Lâu lắm mới lại gặp Táp Nhi!”

      “Thằng ranh con!” Bị biến thành cảnh nền, Vương Đại Hổ rất vui, tiến lên vài bước tách hai người ra, trừng mắt với Long Táp: “ nhìn thấy sao? Thế nào mà ngay cả chào cũng có!”

      Long Táp bĩu môi, nhìn coi Lý Thanh Nhiên như gà con mà che chở ở phía sau, trong lòng hung hăng giơ ngón giữa, là keo kiệt, ôm sao chứ!

      Thanh Nhiên.” để ý tới cái đồ đáng ghét đó, Long Táp đảo mắt ác ý : “Sao vẫn ở cùng cái người thô lỗ này, mau đá ấy !”

      “Thằng ranh con, mày cái gì!”

      là lão hổ ngốc xứng với Thanh Nhiên mỹ lệ thông minh, tuấn tiêu sái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở của em…..” (bla bla tỉnh lược tám trăm chữ)

      “Mày cái thằng mất dạy ~~~~” biết ngay cái thằng này chính là khắc tinh của mình! Vương Đại Hổ xắn tay áo, quyết định phải dạy dỗ thằng mất dạy này trận, cho nó biết cái gì gọi là “tôn trọng trai”.

      “Mấy người thôi !” Nhìn hai người nhao nhao, sắc mặt Lý Thanh Nhiên khó coi gầm : “ nhìn đây là chỗ nào à.”

      Thấy nhà mình bị coi như xiếc mà vây xem, Vương Đại Hổ đỏ mặt, mỗi tay kéo người lôi ra ngoài.

      “Ha ha, xứng đáng! Bị mắng rồi!” Long Táp sung sướng khi người gặp hoạ.

      Tức đến nỗi Vương Đại Hổ hận thể bóp chết nó.

      “Được rồi, đừng nháo nữa!” Đau đầu thở dài, Lý Thanh Nhiên quay đầu hỏi: “Táp Nhi, em em đâu?”

      Nghe vấn đề này, mặt Long Táp đột nhiên tối sầm xuống, đôi mắt xếch dễ nhìn thoáng nhướn lên, dương quái khí : “Nó à, bận dỗ dành bạn , quan tâm chúng ta đâu.”

      “Việt Nhi có bạn ?” Vương Đại Hổ tặc lưỡi, thào: “Thằng này được! Tốt!… Rất có phong thái của năm đó.”

      Nghe Vương Đại Hổ có trách nhiệm như vậy, mặt Long Táp càng nhăn đến sắp vắt ra nước luôn.

      Hai tay nó vô thức xoắn vào nhau, ngừng kéo kéo móng tay mình.

      Vương Đại Hổ thấy thế trong lòng hơi trầm xuống, ý tưởng chợt loé lên.

      giống như nghĩ đâu…..
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :