1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 60

      Chương 60: Gian tình

      Edit: Thanh Thạch

      Chuyện Khổng Tú Mai đợi đến khi Vương Đại Hổ khỏi bệnh cũng thấy Lý Thanh Nhiên nhắc lại.

      ngược lại có bóng gió vài lần nhưng lần nào cũng bị qua loa có lệ, ngầm quan sát hai ngày, thấy cậu ngoại trừ tâm tình tốt cũng có gì khác thường nên liền tạm thời cho qua.

      Khỏi bệnh rồi, Vương Đại Hổ lại lên lớp bình thường. Hôm đó, sau khi hết tiết thứ hai, bị người gọi lại.

      “Hương Sơn?” nhướn mày: “Chưa nghe qua tên này bao giờ, bắt buộc phải tham gia sao?”

      “Tham gia hay đều là do thành viên tự quyết!” Trưởng “Câu lạc bộ du lịch”, nam sinh năm ba hệ quản trị kinh doanh hưng trí bừng bừng : “Bạn Vương gia nhập câu lạc bộ cũng chưa tham gia hoạt động tập thể nào! Tôi đề nghị cậu nên lần, thiên nhiên giúp thanh lọc linh hồn con người, đó là cảm giác vô cùng tuyệt vời, hơn nữa…”

      Vương Đại Hổ muốn nghe người này “say mê” giảng giải thôi, trong đầu lại nghĩ: Khoảng thời gian này Nhiên Nhiên cũng rất mệt, dẫn em ấy thả lỏng cũng tốt.

      “Tôi có người bạn bên đại học Y đối diện, mang cậu ấy cùng có được ?”

      “Được, chỉ cần nộp 25 đồng tiền xe là được.”

      Vương Đại Hổ gật đầu, về nhà liền chuyện này với Lý Thanh Nhiên.

      !” Ngón tay Lý Thanh Nhiên gõ như bay bàn phím máy tính, ngẩng đầu lên mà .

      “Nhiên Nhiên, đừng như vậy nha!” Vương Đại Hổ ghé sát vào người bên cạnh, như con cún tỏ vẻ đáng thương nhìn cậu: “Chỉ có ngày thôi, cũng ảnh hưởng cái gì.”

      được, mấy ngày nay thầy giáo bắt làm luận văn, em nhất định phải hoàn thành trước thứ bảy tuần này, nên là, thực xin lỗi!”

      “Như vậy à ~~~~” Vương Đại Hổ kéo dài giọng, thất vọng cần cũng hiểu được.

      Lý Thanh Nhiên nhìn cái đuôi cún của xụp xuống, khẽ mím môi, vừa định Vương Đại Hổ đột nhiên giãn mặt ra : “Thôi ~~~ Việc học của Nhiên Nhiên là quan trọng nhất, giặt quần áo, quấy rầy em nữa.”

      “……. Ừ!”

      Sau tiếng cạch, cửa phòng được săn sóc đóng lại, ánh sáng trong phòng lập tức ảm đạm hẳn .

      Hai tay Lý Thanh Nhiên vốn ngừng đánh chữ lại bất giác dừng lại, màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh nhạt phản chiếu mặt cậu, nửa tối nửa sáng khiến người ta biết cậu nghĩ gì.

      .

      thất vọng là gạt người!

      Lưng đeo ba lô leo núi, Vương Đại Hổ đầy mặt buồn bực ra khỏi nhà, đến địa điểm tập hợp.

      Đại Hổ, ở đây!” Xa xa, Phùng Nam thân đồ thể thao trắng tinh vui vẻ vẫy tay.

      “Sớm a!” Đối với chuyện nhìn thấy cậu ta ở đây, Vương Đại Hổ ngược lại ngạc nhiên, bởi vì Phùng Nam cũng gia nhập “Câu lạc bộ du lịch” với .

      “Đây là —-?” Rất nhanh, tầm mắt Vương Đại Hổ bị thanh niên đứng bên cạnh Phùng Nam hấp dẫn, thể đấy là người rất điển trai, cao cao gầy gầy, bộ dạng có chút “diễm lệ”, nếu đội tóc giả, khẳng định chính là siêu cấp mỹ nữ.

      “Cậu ta tên là Cao Lăng Phong.” Phùng Nam tiến lên bước, rất tự nhiên kéo cánh tay Vương Đại Hổ, thèm để ý : “Là bạn cùng phòng của em, hôm nay biết lên cơn gì, nhất định muốn cùng.”

      Cao Lăng Phong?

      Vương Đại Hổ sờ sờ cằm, tên này nghe quen nha! Giống như nghe qua ở đâu rồi.

      A ~~ Ra rồi, cái gì mà bảng xếp hạng mỹ nam đại học Z, người đứng đầu phải tên Cao Lăng Phong sao?

      Người này có gì bất mãn với mình sao? Làm chi vẫn trừng mắt vậy?

      Vương Đại Hổ đánh giá y từ xuống dưới, cũng biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên tầm mắt chuyển qua khuôn mặt đầy vẻ được tự nhiên của Phùng Nam.

      lát sau, cười khẽ: “À ~~~~ ra là như vậy!”

      “Cái gì mà như vậy?” Phùng Nam quẫn bách, kêu lên: “Được rồi! Được rồi! Nhanh lên xe , ai đến muộn là phải bộ đến Hương Sơn nhá.”

      Câu lạc bộ du lịch thuê chiếc xe buýt, lúc này xe ngồi đầy phân nửa, Vương Đại Hổ ngồi ở hàng cuối, Phùng Nam chen đến ngồi cạnh , Cao Lăng Phong cau mày, ngồi hàng hai người.

      thể , hai đẹp trai cùng cậu nhóc dễ thương, loại tổ hợp này rất hấp dẫn mắt người, Vương Đại Hổ có thể cảm giác được vài tầm nhìn nóng bỏng dừng lại mặt mình cùng tiếng xì xào bàn tán.

      Sớm biết như vậy chẳng thà ! Vương Đại Hổ cười khổ nghĩ thầm.

      Hai mươi phút sau, trưởng câu lạc bộ hỏi lớn: “Mọi người xem còn ai chưa lên xe , chúng ta nha!”

      “Chờ chút!” Đột nhiên, thanh trầm tĩnh vang lên, chỉ thấy nam sinh thanh lãnh như trúc vội vàng chạy lên xe.

      Nghe giọng này, Vương Đại Hổ giật mình cái, lập tức nhìn qua.

      là Nhiên Nhiên??

      dùng sức dụi mắt, cực kỳ khó tin đứng lên.

      Cử động này của , Lý Thanh Nhiên tất nhiên nhìn thấy, thẳng đến hàng ghế cuối, vô cùng ôn nhu với Phùng Nam bên cạnh Vương Đại Hổ: “Bạn Phùng, cậu cũng à!”

      “Hở? A! Phải!” Phùng Nam có chút kích động vội vàng đứng lên: “ Thanh Nhiên mau ngồi .”

      cần, cậu ngồi !”

      ! ngồi, ngồi .”

      Lý Thanh Nhiên mỉm cười, nhìn Phùng Nam rời khỏi chỗ lên , đành : “Cảm ơn!”

      “Sao em lại tới đây?” Đợi cậu ngồi xuống, Vương Đại Hổ liền kinh hỉ lại gần hỏi: “Còn luận văn sao?”

      “Viết xong rồi.” Lý Thanh Nhiên nhìn người nào đó mặt mày hớn hở, dựa người vào ghế: “Em hơi đau đầu, muốn ngủ lúc.”

      “Được được!” Vương Đại Hổ lập tức hoá thành cún khổng lồ, vui mừng vẫy đuôi.

      Lý Thanh Nhiên ngủ phát hơn hai tiếng, thẳng đến nơi mới bị Vương Đại Hổ lay dậy.

      “Đến rồi?” Cậu dụi dụi mắt hỏi.

      “Ừ!” Nhìn bầu mắt Lý Thanh Nhiên đen thêm tầng, trong lòng Vương Đại Hổ tựa như được cái gì lấp đầy, nhớ lại mấy tối nay, cậu đều thức rất muộn, thậm chí có khi còn suốt đêm ngủ, liền hiểu được vì sao hôm nay cậu có thể đến.

      chúng ta nữa, em ở trong xe ngủ !”

      “Tiền xe cũng nộp rồi, làm gì mà .” Lý Thanh Nhiên lộ vẻ là đồ ngốc sao.

      Thấy người chung quanh đều xuống hết rồi, cậu đưa lại áo đắp người cho Vương Đại Hổ: “Chúng ta cũng thôi!”

      “Được ~~~~” Cún khổng lồ nghe được chỉ huy, vui vẻ đứng dậy. Lý Thanh Nhiên chơi lại khá nhàng, cái gì cũng mang nên Vương Đại Hổ chỉ cần đeo ba lô của mình là được.

      Phùng Nam cùng với Cao Lăng Phong kia biết chạy đâu rồi?

      Những người khác cũng tốp năm tốp ba cùng nhau , chuẩn bị leo núi.

      “Mọi người tý nữa tập hợp tại giữa sườn núi, cùng nhau ăn cơm dã ngoại.” Vương Đại Hổ đội mũ của mình lên đầu Lý Thanh Nhiên, vô cùng cao hứng : “ nào!”

      Kỳ so với mấy danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Bắc Kinh, Hương Sơn vốn tính là đẹp đẽ gì nhưng trong mắt Vương Đại Hổ cái gì mà núi, sông với cảnh, chỉ cần bên cạnh có người làm bạn, đó chính là nơi đẹp nhất thế giới.

      Cầu cáp treo, động Ngũ Tiên, cửa Xà Bàn, ao Thuỷ Tiên, dọc đường , máy ảnh trong tay Vương Đại Hổ lúc nào nhàn rỗi, cũng quan tâm Lý Thanh Nhiên có đồng ý , dù sao người ngay bên cạnh, muốn chụp sao chụp.

      hơn hai tiếng, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy mọi người.

      Ở chỗ tập hợp có rất nhiều lều trại được dựng lên, Vương Đại Hổ nhìn thấy có người nhóm lửa, xem ra là muốn nướng thịt.

      Từ ba lô lấy ra cái lều du lịch, chọn chỗ ít người, bắt đầu thuần thục dựng lều.

      Đại Hổ.” Phùng Nam biết ở đâu ra nhảy nhót chạy tới: “Em thuê lò nướng rồi, với Thanh Nhiên cũng qua đó với bọn em , đỡ phải tốn tiền thuê thêm.”

      Ở khu “Đồ nướng” có người chuyên môn cho thuê lò, nguyên bộ cũng phải ba bốn trăm.

      Vương Đại Hổ rất thống khoái mà : “Được rồi! Tý bọn sang.”

      Lúc nhìn thấy bọn họ, Cao Lăng Phong vẫn như cũ là cái bộ bị thiếu nợ ba trăm vạn.

      Vương Đại Hổ nhíu mày, lặng lẽ huých Lý Thanh Nhiên bên cạnh, cúi đầu : “ dám dùng đầu cam đoan, hai người bọn họ có gian tình!”

      Lý Thanh Nhiên quan tâm mấy chuyện linh tinh, đến bên lò nướng bắt đầu bận rộn.

      Lại , biết như thế nào mà ăn xong bữa cơm dã ngoại, Cao Lăng Phong với Lý Thanh Nhiên lại trở nên thân thiết hơn. Nhìn hai người vừa cười vừa cách đó xa, ngọn lửa tên là “ghen tị” trong lòng Vương Đại Hổ bắt đầu lép bép cháy lên. dùng ngữ khí chua lòm với Phùng Nam: “Sao em quản cái người nhà em !”

      Đại Hổ!” Sắc mặt Phùng Nam lập tức đỏ bừng, cũng biết là xấu hổ hay tức giận. Đôi mắt to trợn tròn, thoạt nhìn như muốn khóc: “Sao có thể như vậy!”

      Vương Đại Hổ sửng sốt, vội vàng khua tay xin lỗi, nhưng Phùng Nam vẫn khó chịu, người mình thầm thích thích mình, lại còn muốn ghép đôi mình với người khác, chuyện này sao có thể khiến cậu thương tâm khổ sở?

      Đại Hổ, em ghét !” Phùng Nam đột nhiên hét to câu, quay đầu liền chạy vào núi.

      “Làm sao thế?” Nghe thấy động tĩnh, Lý Thanh Nhiên và Cao Lăng Phong đều tới.

      Vương Đại Hổ xấu hổ nhìn hai người, kỳ chính cũng biết cây nấm kia êm đẹp lại phát điên cái gì.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 61

      Đây là lý do tại sao mình bẩu là dụ thụ :3

      .

      Chương 61: Dã chiến

      Edit: Thanh Thạch

      Phùng Nam giận dỗi chạy , bọn Vương Đại Hổ sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng đuổi theo.

      Chỉ là thằng bé dù người nhưng lại chạy rất nhanh, nháy mắt thấy tăm hơi.

      Trong núi có sóng, di động gọi được, có biện pháp chỉ có thể chia nhau tìm.

      Cao Lăng Phong theo đại lộ về hướng bắc, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên lòng vòng trong rừng.

      Vương Đại Hổ vốn vô tâm vô phế, chốc lát liền ném thẳng cây nấm bị chọc giận ra sau đầu, tâm tình rất tốt mà hái hoa dại ven đường.

      Tay chân nhanh nhẹn bện thành vòng hoa, muốn đội lên đầu Lý Thanh Nhiên.

      Đáng tiếc người ta căn bản cảm kích, lại còn tỏ vẻ ghét bỏ.

      Vương Đại Hổ than thở vài câu, chỉ có thể đội lên đầu mình.

      Thanh niên lớn tướng rồi mà còn đội hoa, nhìn qua khỏi có bao nhiêu buồn cười!

      “Nghỉ chút?” Vương Đại Hổ ngẩng đầu nhìn trời bỗng trở nên u, với Lý Thanh Nhiên bên cạnh: “Hình như sắp mưa rồi?”

      “Chắc là mưa rào.”

      , bỗng có giọt nước rơi xuống. Vương Đại Hổ vội nhìn quanh vòng, kéo Lý Thanh Nhiên chạy tới chỗ tán cây to gần bọn họ nhất.

      Cái gọi là “mưa rào” nhanh như chớp mà hạ xuống.

      ràng chỉ cách vài chục bước nhưng Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đều ướt sũng.

      Nhanh chóng lấy ra giấy ăn, Vương Đại Hổ vừa lau mặt cho Lý Thanh Nhiên vừa oán giận: “Ông trời đáng chết, cứ thể mà đổ mưa, cũng cho người ta chuẩn bị tý nào. Nhiên Nhiên, em đợi chút, nhớ trong ba lô có áo khoác, để tìm cho em.”

      Rất nhanh, Vương Đại Hổ liền lấy từ trong ba lô leo núi ra chiếc áo khoác đen.

      mặc , em lạnh!” Lý Thanh Nhiên từ chối.

      “Như vậy sao được, người em yếu như mèo con, bị lạnh rồi ốm, còn phải làm đau lòng, nghe lời, cởi quần áo ướt ra, thay .”

      Lý Thanh Nhiên: “……”

      “Được được được, biết rồi, nhìn lén.” Vương Đại Hổ đầy mặt tiếc nuối xoay người sang chỗ khác: “Thừa dịp tại có ai, em thay nhanh .”

      Lý Thanh Nhiên lặng lẽ lườm cái, bắt đầu đổi quần áo.

      Sau đó, hai người an vị dưới gốc cây đợi mưa tạnh.

      Nhưng là, đợi a đợi ~~~

      Mưa những ngừng, ngược lại càng ngày càng to.

      Lại qua hơn hai tiếng, mắt thấy trời bắt đầu tối dần, Vương Đại Hổ khỏi có chút bối rối.

      Bọn họ tại ở núi, mưa to chút là đường lầy lội, nếu đội mưa xuống núi, nhỡ mà trượt chân phải chuyện đùa.

      biết tên Cao Lăng Phong kia có tìm thấy Phùng Nam .” Vương Đại Hổ lẩm bẩm: “Mà đều tại cái cây nấm kia, êm đẹp tự dưng chạy cái gì….”

      với cậu ấy cái gì?” Lý Thanh Nhiên nhìn cái, đột nhiên hỏi.

      Vương Đại Hổ bô bô vài câu kể lại toàn bộ tình.

      Cuối cùng còn cực kỳ tủi thân : “Tên kia đúng là bụng dạ hẹp hòi, lại chưa cái gì, làm gì mà tức giận như vậy, còn rống lên “Em ghét Đại Hổ”, đúng là chả hiểu làm sao.”

      Người này rốt cuộc là trì độn ? Hay là giả ngây thơ?

      Lý Thanh Nhiên cong khoé miệng, lộ ra nụ cười lạnh.

      Vương Đại Hổ vẫn ở đó lải nhải nên phát , bằng khẳng định nhận ra, Lý Thanh Nhiên nhà bắt đầu muốn dạy dỗ nha!

      “Đại Hổ….” Đột nhiên, Lý Thanh Nhiên mặt đổi : “Em lạnh!”

      Vương Đại Hổ nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là muốn ôm cậu, nhưng nửa đường nhớ ra cả người mình ướt sũng, nếu ôm người cậu bị ướt theo.

      “Có muốn đứng lên hoạt động chút , hay là chạy quanh gốc cây hai vòng cho ấm người!” Vương Đại Hổ đưa ra đề nghị tồi.

      Nhưng Lý Thanh Nhiên vừa lòng với đáp án này.

      cởi quần áo ra rồi ôm em là được rồi!”

      “Hở, em muốn khỏa thân?” Vương Đại Hổ mở to hai mắt, tin nổi loại “tán tỉnh” như vậy thoát ra từ miệng Lý Thanh Nhiên.

      “Như thế nào?” Lý Thanh Nhiên khẽ nâng cằm, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, lạnh lùng hỏi: “ muốn?”

      Ực ~~~~

      Vương Đại Hổ nuốt nước miếng.

      “Rất, rất vinh hạnh.”

      cởi hết mà chỉ mở rộng vạt áo đằng trước, lộ ra lồng ngực trần.

      Lý Thanh Nhiên ngồi đùi , dán khuôn mặt hơi lạnh lên khuôn ngực kia. Vương Đại Hổ vui sướng ôm cậu, thỉnh thoảng cúi đầu hít hà mùi thơm tóc cậu.

      “Vẫn lạnh!” Lý Thanh Nhiên bất mãn lên tiếng.

      “Thế, thế làm sao bây giờ?”

      Lý Thanh Nhiên nhìn , đột nhiên : “Em muốn làm!”

      “Hở?” Vương Đại Hổ kịp phản ứng, ngốc hỏi: “Làm cái gì?”

      bảo làm cái gì?” Lý Thanh Nhiên mặt chút thay đổi : “Làm, tình!”

      Giờ khắc này, phản ứng đầu tiên của Vương Đại Hổ phải là chảy máu mũi, mà là — đứa này bị ma ám!

      “Nhiên Nhiên, em sao chứ?” Vội vàng sờ trán cậu: “Bình thường, sốt mà!”

      “A —- Em làm gì vậy?” Vương Đại Hổ trợn tròn mắt, thể tin mà nhìn Lý Thanh Nhiên chiến đấu kịch liệt với khoá quần bò và thắt lưng của .

      Ngón tay thon dài lạnh lẽo, giống như rắn độc giảo hoạt, nhanh chóng cởi quần của .

      Chạm lên thứ dần cứng lên.

      Nửa thân của Lý Thanh Nhiên hoàn toàn dựa vào người Vương Đại Hổ, đầu ngửa cao, biểu tình mặt vô cùng chuyên chú mà nghiêm túc, tuyệt đối thể tưởng tượng cậu lúc này làm chuyện dâm đãng như thế nào.

      Vương Đại Hổ đầu tiên là hoang mang, nhưng khoái cảm mãnh liệt dâng cao lại dần dần khiến thể suy nghĩ thêm cái gì, gắt gao ôm chặt người trong ngực, Vương Đại Hổ khàn giọng hỏi: “ có thể chứ?”

      Lướt qua bờ vai , tầm mắt Lý Thanh Nhiên hướng về phía bụi cỏ cách bọn họ xa, nơi đó lộ ra góc áo trắng.

      Cậu cười lãnh diễm, chủ động ngậm vàng tai Vương Đại Hổ: “Dù sao nơi này cũng có ai, phải sao?”

      Vương Đại Hổ chưa từng nghĩ tới mình có thể có ngày như vậy, tuy rằng biết đầu con mèo này bị làm sao nhưng quan trọng là thể bỏ lỡ cơ hội.

      Hai chữ “dã chiến” đỏ rực giống như quả táo vàng trong vườn địa đàng, đối với Vương Đại Hổ mà thể kháng cự dụ hoặc.

      Có lẽ cả đời chỉ có cơ hội này thôi.

      Cơ hồ là dùng tâm tình kích động đến rơi lệ, Vương Đại Hổ nháy mắt liền đặt Lý Thanh Nhiên dưới thân.

      Bởi vì thân thể cậu tốt lắm, cho nên đối với chuyện này, Vương Đại Hổ vẫn ôn nhu cũng thực tiết chế.

      Mỗi lần làm cậu cũng tỏ vẻ gì nhiều.

      Nhưng hôm nay, thái độ cực kỳ khác thường.

      Lý Thanh Nhiên vô cùng nhiệt tình.

      Thân thể trắng nõn như ngọc tựa con rắn trắng xinh đẹp, hoàn toàn cuốn lấy Vương Đại Hổ, chút nào che giấu thở dốc cực nóng cùng rên rỉ làm người ta muốn chảy máu mũi, giữa rừng cây yên tĩnh, cho dù là tiếng mưa rơi ào ào cũng thể che giấu.

      Vương Đại Hổ hai mắt đỏ bừng, khoái cảm truyền đến từ phân thân to lớn xỏ xuyên qua lại nơi ấm áp căng chặt kia cơ hồ khiến đầu muốn nổ tung.

      “Nhiên Nhiên…. Nhiên Nhiên….” Vương Đại Hổ hồn phi phách tán ghé vào lỗ tai cậu ngừng kêu lên: “Quá tuyệt vời, a, quá tuyệt vời. Bảo bối ngoan, em, em chết mất!”

      Lý Thanh Nhiên nâng tay ôm chặt cổ Vương Đại Hổ, hai đùi trắng nõn lấy tư thế làm người ta cực độ xấu hổ mà mở ra, quần lót treo ở mắt cá chân, theo thân thể cường liệt chấn động mà đung đưa giữa trung.

      thế giới này ai nhất?” Hai gò má ửng hồng, Lý Thanh Nhiên “mị nhãn như tơ” hỏi.

      Trả lời cậu là tiếng rống to tựa hồ có thể đánh tan mây đen trời: “Lý Thanh Nhiên!!!”

      thế giới này ai nhất?”

      Tiếp tục rống: “Lý Thanh Nhiên!!!”

      Vương Đại Hổ nhất Lý Thanh Nhiên, Lý Thanh Nhiên nhất Vương Đại Hổ.

      Giống như là 1+1=2 vậy, có vì cái gì!

      Bởi vì đó chính là ý nghĩa tồn tại của bọn họ.

      .

      Trời hoàn toàn tối đen, dưới chân núi, trưởng câu lạc bộ – Vương Quang Minh nôn nóng qua lại.

      Ngay lúc cậu ta muốn quỳ xuống vái trời vài cái có tiếng bước chân tới.

      “Ôi mẹ ơi! Cảm ơn trời đất, hai người cuối cùng cũng trở lại!” Vương Quang Minh vội vàng chạy tới: “Ơ? Bạn của cậu làm sao vậy?”

      Nhìn Lý Thanh Nhiên ngất được mình ôm vào ngực, Vương Đại Hổ cười đến “phá lệ ôn nhu”.

      có gì, chính là mệt mỏi, ngủ.”

      Leo núi cũng là chuyện rất mất sức a!

      Vương Quang Minh hiểu gật đầu, người này vừa nhìn thấy thân thể mảnh khảnh, chả trách thể lực kém như vậy!

      “Được rồi, nữa, nhanh lên xe ! Còn đợi mỗi hai người thôi đấy.”

      Vương Đại Hổ hỏi: “Phùng Nam trở về chưa?”

      “Sớm hơn hai người lúc, ngồi xe ấy!”

      Quả nhiên, lúc Vương Đại Hổ lên liền thấy cây nấm cũng ướt sũng, Cao Lăng Phong ngồi bên cạnh cậu ta.

      Cẩn thận đặt Lý Thanh Nhiên lên ghế, nghiêng người về phía trước, chọc chọc Phùng Nam.

      “Em chạy đâu vậy, hại bọn tìm khắp nơi.”

      Khuôn mặt Phùng Nam lộ vẻ kinh ngạc, cũng biết suy nghĩ cái gì, trả lời câu hỏi của Vương Đại Hổ, ngược lại mất hồn mất vía nhìn về phía Lý Thanh Nhiên dựa vào ghế.

      Thanh Nhiên ràng là người rất lãnh đạm!

      nghĩ tới lúc làm chuyện kia lại như thế, như thế…..

      Phùng Nam nhớ lại cảnh tượng kia, chỉ cảm thấy tim mình biết vì sao đột nhiên đập nhanh, rất nhanh.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 62

      Chương 62: Biến chuyển thần kỳ

      Edit: Thanh Thạch

      Phùng Nam lại nằm mơ!

      Mở to mắt, phòng ngủ vẫn tối đen mảnh như cũ, cậu vội vàng ngồi dậy, sờ soạng lấy ra từ dưới gối chiếc quần lót sạch , sợ gây tiếng động ảnh hưởng đến người khác nên động tác vô cùng cẩn thận.

      Thay ra cái ướt nhẹp cuộn thành cục giấu , tim Phùng Nam vẫn đập nhanh thôi.

      Dạo gần đây, cậu cũng biết vì sao vẫn luôn mơ thấy cảnh tượng ngày đó.

      Vỗ vỗ gò má đỏ rực, Phùng Nam bất tri bất giác lại lâm vào trạng thái “ngẩn người”. Cậu nghĩ, người mình thích hẳn phải là Đại Hổ chứ! Nhưng vì sao luôn ra trong đầu cậu lại là mặt Thanh Nhiên?

      Rốt cuộc là sao thế này?

      “Cậu hơn nửa đêm ngủ, đứng đó làm gì?” Đột nhiên, thanh lạnh lùng vang lên.

      Phùng Nam hoảng sợ, vỗ ngực thở phì phì : “Cậu tự dưng làm gì, cố ý doạ người à!”

      Cao Lăng Phong nằm ở giường đối diện, xoay người, chống đầu : “Tôi ngược lại muốn ngủ nhưng mà cậu cứ mớ làm sao tôi ngủ được.”

      , mớ!

      “Tôi, tôi cái gì?” Phùng Nam lắp bắp hỏi.

      “A, a, ưm, a, ưm,…….” Lập tức từ miệng Cao Lăng Phong thoát ra đống thanh ngọt nị khiến người ta xấu hổ.

      Phùng Nam liền quẫn đến đỏ bừng mặt.

      “Cậu bậy, tôi mới có!”

      có?” Cao Lăng Phong cực kỳ khinh thường hừ lạnh tiếng: “ vừa rồi cậu đổi quần lót làm gì?”

      ra mấy động tác vừa rồi của mình đều bị người này nhìn thấy hết!

      Phùng Nam tại còn là lúng túng mà là muốn tìm cái lỗ nào đó để chui vào.

      “Tôi tôi tôi tôi, đây là biểu bình thường của con trai thời kỳ trưởng thành. Sao, thế nào, được sao?” Mặt mày quẫn bách, Phùng Nam ngạnh cổ, mạnh miệng liên tục cường điệu.

      Cao Lăng Phong cũng trả lời là được hay , chỉ hỏi lại: “Tôi rất tò mò đối tượng ảo tưởng của cậu là ai?”

      Oanh ~~~~~~

      Phùng Nam cảm giác mặt mình bị cháy đến nơi rồi, tóc tai như bị điện giật, dựng hết cả lên.

      “Cậu cậu cậu cậu hỏi cái này làm gì, tôi tôi tôi tôi sao phải cho cậu?”

      “Cậu tôi cũng biết!” Cao Lăng Phong cười lạnh đầy trào phúng : “Tôi khuyên cậu bỏ cuộc ! Vương Đại Hổ thích chính là Lý Thanh Nhiên kia kìa, cậu có cửa đâu.”

      “Cậu câm miệng, chuyện của tôi cần cậu quan tâm.” Phùng Nam cảm thấy cái tên Cao Lăng Phong này đúng là đáng ghét đến cực điểm, chẳng những người ngợm “khó coi”, miệng lưỡi còn độc địa, mình thế nào lại xui xẻo phải ở cùng cái loại người này cơ chứ?

      Còn nữa, người cậu nằm mơ, nằm mơ thấy phải Đại Hổ, mà là……

      Nghĩ đến đây, trong lòng Phùng Nam nhảy dựng, lại lâm vào trạng thái ngơ ngác.

      Mà Cao Lăng Phong ở đối diện thấy cậu gì, tưởng mình trúng rồi, sắc mặt nháy mắt liền đen như đít nồi.

      Lúc này, Phùng Nam lại giống như tự lẩm bẩm mà hỏi câu: “Đối, đối tượng ảo tưởng xuất trong mơ, nghĩa là tôi thích người ấy sao?”

      Cao Lăng Phong cười lạnh : “Ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, cậu coi?”

      ra mình thích Thanh Nhiên!

      Phùng Nam sờ sờ trái tim mình, cũng quá ràng, sao lại đổi người thích nhanh như vậy?

      ……………

      ……

      “Ôi, Vương Đại Hổ, mặt cậu làm sao vậy?” Đây là người thứ mười trong sáng nay nỏi câu này.

      Vương Đại Hổ nhếch khoé miệng: “Cậu nghĩ sao?”

      “Nhìn cái dấu tay ràng như vậy, chẳng lẽ cậu ngoại tình bị bạn bắt được?”

      vớ vẩn cái gì? Tôi đối với vợ mình là chung thuỷ, thương , sao có thể ngoại tình!”

      “Thế tại sao?” Bạn học nghi hoặc hỏi.

      Vương Đại Hổ bắt đầu chua xót “nhớ lại”.

      Lại , sau khi chuyến “Hương Sơn” kết thúc, Vương Đại Hổ triệt để nhận thấy: ngẫu nhiên “ đương” ở hoàn cảnh khác có ý nghĩa to lớn thế nào đối với việc phát triển tình cảm “chồng chồng”. Vì thế mất trọn ba ngày, hưng trí bừng bừng mua đồ của mấy cửa hàng “đồ tình thú” Taobao.

      Nhưng ngặt nỗi người định bằng trời định.

      Khi đầy mặt vui vẻ cầm ra “áo ngủ tình thú nóng bỏng, quần tắt đen, áo bơi liền, đồ y tá, tạp dề” được chuyển phát nhanh tới, nhận được phải là khen ngợi mà là cái tát hung hăng.

      “Tại sao?” Vương Đại Hổ lập tức rơi lệ chất vấn.

      Ngày đó ở trong núi, biểu của em nhiệt tình như vậy, nóng bỏng như vậy, cơ khát như vậy.

      Hai ta khoái hoạt như vậy, hưởng thụ như vậy.

      Nhưng tại sao đến khi về nhà lại biến trở lại bộ dạng lạnh lùng?

      Cầm những thứ vô sỉ này mà dám ở đây hùng hồn chất vấn em?

      Lý Thanh Nhiên lạnh lùng cười, dùng thanh hàn khốc nhất mà : “Đừng nghĩ em cũng biến thái như .”

      Biến, biến thái?

      Vương Đại Hổ ngũ lôi oanh đỉnh, trơ mắt nhìn cậu ném cả thùng, thứ cũng giữ lại.

      Nháy mắt thấy giấc mộng đời của mình “choang” rơi vỡ.

      “Vương Đại Hổ, Vương Đại Hổ……” Bạn học bên cạnh ra sức lay cánh tay : “Ban ngày ban mặt mơ mộng cái gì?”

      “Làm sao?” Tỉnh lại từ hồi ức chua xót, Vương Đại Hổ tâm tình nặng nề gác đầu lên bàn.

      “Tôi là muốn cho cậu, di động của cậu rung từ nãy đến giờ rồi!”

      “Hở? A!” Vương Đại Hổ cúi đầu liền thấy quả nhiên có người gọi cho mình.

      “Alo? tại? Có việc gấp sao?…… Vậy được rồi! Em ở dưới đó chờ , lập tức đến.”

      “Mập mạp, tôi ra ngoài lúc, tý nữa mà điểm danh, em dựa hết vào cậu đấy!”

      ơi, đây là tiết của Diệt Tuyệt sư thái a, …..”

      Vương Đại Hổ đợi cậu ta xong, nhanh như chớp chạy ra ngoài.

      Thẳng đến dưới lầu, nhìn thấy người gọi điện cho mình.

      “Chuyện gì vậy? Có gì mà phải gọi ra gấp?” Vương Đại Hổ nhìn cây nấm trước mặt nhíu mày hỏi. Kể cũng kỳ quái, dạo này thằng bé hình như trốn tránh mình mà!

      Nghe câu hỏi của Vương Đại Hổ, Phùng Nam trầm mặc lúc, sau đó thở sâu, mở to hai mắt nhìn chằm chằm : “ Đại Hổ, em hôm nay tìm là có chuyện muốn với !”

      “Có chuyện gì ! Làm gì mà ra vẻ muốn hi sinh dũng.” Vương Đại Hổ bị khuôn mặt nhăn tít kia làm cho bật cười. Nhưng đến khi nghe được cậu ta muốn cười nổi nữa!

      “Em thích Thanh Nhiên, từ hôm nay trở em muốn theo đuổi ấy!”

      “What?” Vương Đại Hổ khiếp sợ nhảy dựng.

      Cậu ta cái gì, cậu ta cái gì?

      Mình nghe lầm, đúng! Nhất định là nghe lầm!

      “Em là từ nay về sau, chúng ta chính là tình địch, cho dù là Đại Hổ em cũng hạ thủ lưu tình!”

      Vương Đại Hổ cảm giác mình triệt để theo kịp tư duy cây nấm này rồi.

      “Em…. Em phải thầm thích sao?” khó tin hỏi.

      Sao mà vài ngày thấy liền, liền đổi mục tiêu rồi?

      Còn chuyển đến người Nhiên Nhiên nhà ?

      đời này có chuyện gì vớ vẩn hơn chuyện này ?

      Nghe Vương Đại Hổ mình thầm mến , khuôn mặt Phùng Nam hơi đỏ lên, chỉ thấy cậu lắp bắp : “Em từ đầu đúng là có ý với , đó là vì Đại Hổ chỉ là ân nhân cứu mạng của em, hơn nữa, hơn nữa bộ dạng cũng đặc biệt phù hợp sở thích của em. đến cũng kỳ quái, ban đầu em đặc biệt thích mấy người bộ dáng thanh thanh tú tú, cảm thấy như vậy có mỹ cảm, nhưng là, nhưng là….. từ….. khụ khụ khụ….. Dù sao, em chính là thích phải Thanh Nhiên.”

      Thế giới này quả nhiên rất huyền huyễn ~~~~

      Vương Đại Hổ đứng trong gió hỗn độn.

      Nhưng chỉ trong thời gian cái chớp mắt, lập tức tỉnh lại.

      Muốn biết trước sau cả hai đời, sở dĩ thành công đánh bại bao nhiêu nam nam nữ nữ có “ý đồ” với bảo bối nhà chính là dựa vào niềm tin “ khi phát , nhanh chóng dập tắt, chút nương tay”.

      Nếu cây nấm biết sống chết kia muốn cướp người của ta, đương nhiên là thể bỏ qua!

      “Mày nghĩ hay quá nhỉ!” Vương Đại Hổ khoanh tay trước ngực, lập tức bày ra biểu tình tình địch gặp nhau “Mày chết ”, lạnh lùng : “ cho mày biết, với Nhiên Nhiên từ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm dành cho nhau mày căn bản thể chen vào. Nể tình hai ta quen biết, khuyên mày câu, sớm bỏ cuộc , tìm người chân chính mày, xem cái tên Cao Lăng Phong kia cũng được…”

      “Đủ rồi!” Cây nắm tạc mao, ngao ngao kêu to: “ Đại Hổ, đừng có coi thường người khác, ngày nào, ngày nào đó, em nhất định cướp Thanh Nhiên khỏi tay !”

      Đối với tuyên ngôn của cậu ta, Vương Đại Hổ chỉ dùng mắt đánh giá từ xuống dưới trong chốc lát, sau đó ghé sát vào, dùng giọng điệu khinh bỉ cười nhạo: “Chỉ bằng cái dạng nấm lùn cao có mét rưỡi mà cũng muốn tranh với ?”

      Ánh mắt xấu xa, nội tâm xấu xa!

      Bị chọc đúng vết sẹo trong lòng, hai mắt Phùng Nam lập tức đỏ bừng.

      Chỉ thấy cậu ta cắn môi dưới, thở phì phì, tựa hồ có thể nhìn thấy khí phả ra.

      “Làm sao?” Vương Đại Hổ cười cười, thấm thía : “Kỳ , Đại Hổ thế cũng là tốt cho mày! Lại ví dụ cái tên Cao Lăng Phong kia , mày xem tên đó bộ dạng còn đẹp hơn Nhiên Nhiên! Làm vợ cậu ta, mày nhất định rất hạnh phúc nha!”

      Ngay lúc Vương Đại Hổ huênh hoang muốn làm cây nấm này thay đổi tâm ý, dời mục tiêu Phùng Nam bị xem thường rốt cuộc nhịn được – ra chân!

      Rầm….. Răng rắc…. Lạch cạch….

      Cổ Vương Đại Hổ như bị rỉ, kẽo kẹt quay đầu, nhìn thấy bức tường bị vỡ mảng.

      Sát bên tai Vương Đại Hổ, Phùng Nam chậm rãi thu chân trái.

      cho biết!” Cậu ta giơ ngực, nhàng dựng lên ngón trỏ: “Ông đây là thuần 1, có làm cũng làm chồng cậu ta!”

      Vương Đại Hổ:……..

      WHAT?
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 63

      Chương 63: Ghép thận

      Edit: Thanh Thạch

      Ba năm sau, đại sảnh sân bay Bắc Kinh.

      “Đến Mỹ là phải gọi điện cho , đừng để đợi.”

      “Ừ!”

      “Phải ăn cơm đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi, được thức đêm.”

      “Ừ!”

      “Nghe bên Mỹ trị an tốt, thỉnh thoảng lại có sát thủ liên hoàn cái gì, lúc có việc gì em đừng mình ra ngoài.”

      “Ừ!”

      “Em, em có gì muốn với sao?”

      “Có! Nếu có thể….” Lý Thanh Nhiên đẩy gọng kính bạc sống mũi: “Có thể đừng kéo tay áo em nữa !”

      “Hu hu, Nhiên Nhiên, em độc ác!” Vương Đại Hổ mặt mũi vặn vẹo, chẳng những buông, ngược lại còn ôm eo người ta, gào khóc: “Cư nhiên vứt bỏ , mình chạy đến bên kia địa cầu, là rất nhẫn tâm!”

      Lý Thanh Nhiên: “……”

      Rầm ~~~~

      Vương Đại Hổ vừa mới thấy mông đau, cả người bị đá sang bên cạnh.

      Chỉ thấy Phùng Nam biết từ chỗ nào ra, chỉ thẳng vào mặt bất mãn : “Ban ngày ban mặt, giữa thanh thiên bạch nhật, định làm gì Thanh Nhiên của tôi?”

      Vương Đại Hổ cắn răng, lại là cái cây nấm đáng chết này.

      Mấy năm nay, cây nấm thần kinh này cứ suốt ngày dính lấy Nhiên Nhiên nhà , quả thực chính là tảng đá trong lòng Vương Đại Hổ.

      “Cao Lăng Phong!” Vương Đại Hổ quay đầu, quả nhiên liền thấy cách đó xa, thanh niên dùng ánh mắt đỏ rực, ghen ghét nhìn Lý Thanh Nhiên. Thầm mắng: Cái đồ nương pháo tiền đồ, chỉ biết trốn bên nhìn.

      “Còn lôi cái tên đáng ghét nhà cậu .”

      “Cậu ta dám!” Phùng Nam trợn tròn mắt, bĩu môi với Lý Thanh Nhiên: “ Đại Hổ là rất phiền, Thanh Nhiên đừng để ý đến ta, nhanh lên máy bay muộn bây giờ.”

      “Được rồi, vậy hai mươi ngày tới liền nhờ em.”

      “Yên tâm !” Phùng Nam chớp chớp mắt: “Em nhất định giúp trông ta, tuyệt đối để ta đuổi đến Mỹ đâu!”

      Lý Thanh Nhiên mỉm cười, quay qua nhìn Vương Đại Hổ chờ mong nhìn mình, nhấc hành lý xoay người bước đến quầy đăng ký.

      “Nhiên Nhiên, nhớ bảo trọng, nhớ về sớm nha!” Vương Đại Hổ ở phía sau hét lớn.

      Lý Thanh Nhiên quay đầu lại, phất phất tay.

      là! ràng mấy năm trước còn dính mình như vậy, giờ hay lắm, có thể mình chạy sang Mỹ, đúng là cánh cứng rồi lúc nào cũng muốn bay!

      Thanh Nhiên chỉ sang Mỹ làm trao đổi ngắn hạn thôi, cũng phải trở lại, cần bày ra cái bộ mặt mẹ kế như vậy!”

      “Mày biết cái gì!” Vương Đại Hổ ưu thương : “Cái gọi là ngày thấy như cách ba thu, bọn hai mươi ngày gặp, này là cách bao nhiêu thu! Mày tính thử coi.”

      “Mặc kệ , oán phụ!” Cây nấm chun mũi, hung hăng hừ tiếng: “Lăng Phong, chúng ta , tôi muốn ăn kem Häagen-Dazs.” Nhìn đôi “chồng chồng” hoà hoà mỹ mỹ cùng nhau sánh vai, Vương Đại Hổ tỏ vẻ, mình chút cũng ghen tỵ ~~~~~ Hu hu, Nhiên Nhiên, em mau trở về , ngẫu rất tịch mịch.

      .

      Lý Thanh Nhiên được ngày, nhớ cậu, nhớ cậu, nhớ cậu.

      Lý Thanh Nhiên được hai ngày, nhớ cậu, nhớ cậu, nhớ cậu.

      Lý Thanh Nhiên được ba ngày………….. Vương Đại Hổ bắt đầu trầm mê trong mưa bom bão đạn của Counter Strike, đương nhiên, trong lòng vẫn nghĩ đến cậu, chỉ là này cũng làm chậm trễ hưởng thụ cuộc sống “độc thân” lâu có, phải ? Sàn nhà vốn luôn sạch ngăn nắp giờ rải đầy vỏ các loại đồ ăn vặt, quần áo vứt khắp giường, lại càng cần rác rưởi bàn máy tính, chồng cao như vậy, cơ hồ có thể bao phủ cả Vương Đại Hổ.

      Nhưng, cái này chính là cái gọi là lãng mạn của “đàn ông” nha!

      Cầm khẩu AK47, Vương Đại Hổ phát đốn ngã kẻ thù đối diện, cười hắc hắc.

      “Kính coong…..” Tiếng chuông cửa vang lên.

      Vương Đại Hổ nhướn mày, cho rằng lại là cái đồ đáng ghét Phùng Nam kia tới!

      sao mày…..” Lời còn chưa dứt, Vương Đại Hổ bị người đứng ngoài cửa làm cho sợ ngây người.

      Bởi vì hề nghĩ đến, nhiều năm như vậy, ngờ lại nhìn thấy người phụ nữ này.

      “Xin lỗi, đây có phải là nhà của Nhiên Nhiên ?” Ngoài cửa, người phụ nữ mặc bộ đồ đen sờn cũ, sắc mặt lo sợ hỏi.

      Vương Đại Hổ bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, nhìn bà, lâu sau, hỏi: “Bà tới làm gì?”

      .

      Ở Starbuck, Vương Đại Hổ và người phụ nữ trung niên ngồi đối diện nhau.

      Bưng lên cà phê nóng hổi bàn, Vương Đại Hổ nhấp ngụm, xuyên qua làn khói trắng, lặng lẽ đánh giá bà chút.

      Bà – già rất nhiều.

      Vừa phải là người xinh đẹp yếu đuối như trong trí nhớ, cũng phải người cười vô cùng hạnh phúc trước quầy hoa quả sáu năm trước.

      Bà già rất nhiều, cả người cực kỳ cực kỳ tiều tuỵ.

      nghĩ tới nhiều năm như vậy, cháu cùng Nhiên Nhiên vẫn tốt như vậy!” Người phụ nữ, cũng chính là Khổng Tú Mai lâu gặp như thế.

      Vương Đại Hổ phủ nhận nhíu mày, trực tiếp hỏi thẳng: “Bà tìm Nhiên Nhiên để làm gì?”

      mặt Khổng Tú Mai tràn ngập thần sắc bất an, bà kéo kéo ngón tay, lắp bắp : “, muốn gặp nó, chung quy vẫn là mẹ nó!”

      “Mẹ?” Vương Đại Hổ cười lạnh tiếng, khoanh tay bình tĩnh nhìn bà : “Năm đó bà vứt bỏ Nhiên Nhiên, chạy trốn cùng người khác, bà sao nghĩ mình là mẹ em ấy?”

      Nghe được châm chọc còn sắc hơn dao của Vương Đại Hổ, sắc mặt Khổng Tú Mai lập tức trắng bệch.

      “Nên là, thành cho tôi biết, bà tìm Nhiên Nhiên rốt cuộc để làm gì?”

      Vương Đại Hổ lưu tình chút nào ép hỏi khiến cho ánh mắt mệt mỏi tối đen của Khổng Tú Mai lập tức rơi lệ, như là phá đê, ngừng chảy ra, bà thống khổ : “ biết, nhiều năm như vậy, là có lỗi với thằng bé, nhưng mà, lúc này, có cách nào khác, chỉ có thể mặt dày đến tìm nó.”

      Nghe Khổng Tú Mai từng chữ, trái tim Vương Đại Hổ càng ngày càng trầm xuống.

      như vậy bà lần này sở dĩ đến tìm em ấy phải bởi vì bà nhớ em ấy, cũng phải bởi vì bà muốn quay về sống với em ấy, mà là…. mà là….” Vương Đại Hổ tràn ngập hận ý nhìn bà ta: “Mà là muốn em ấy cắt thận đưa cho con bà!”

      “Hu hu hu hu hu…….” Khổng Tú Mai khóc tê tâm liệt phế: “ có cách nào khác! Ba năm trước thận của Uyển Nhi xuất vấn đề, đến bây giờ bệnh tình càng ngày càng nặng, chuyển thành nhiễm trùng đường tiểu, bác sĩ , trừ phi tìm được thận thích hợp, nếu cũng chỉ còn tháng để sống!”

      Vương Đại Hổ hít sâu hơi, chỉ cảm thấy người đàn bà trước mắt càng nhìn càng ghét, gắt gao nắm chặt tay, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Dựa vào cái gì? Bà dựa vào cái gì mà muốn Nhiên Nhiên lấy thận của mình ra cho người xa lạ quen biết, bà dựa vào cái gì?”

      phải người xa lạ, Uyển Nhi là em nó!” Khổng Thú Mai đau đớn : “Nếu có thể, cũng muốn đổi thận của mình cho nó, nhưng, nhưng bác sĩ Uyển Nhi là nhóm máu Rh- hiếm thấy, nhóm máu của với nó hợp, hu hu còn cách nào khác, còn cách nào khác! Đại Hổ, xin cháu, xin cháu, cho gặp Nhiên Nhiên lần ! Nó từ thiện lương hiếu thảo, là đứa bé ngoan, nó nhất định …..”

      “Đủ rồi!” Vương Đại Hổ giận dữ mắng tiếng, lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn bà : “Tôi cho bà biết, chuyện này bà nghĩ cũng đừng có nghĩ. Còn nữa, từ hôm nay trở , tôi cấm bà xuất trước mặt hai chúng tôi, bằng đừng trách tôi khách khí!”

      để ý ánh mắt kinh ngạc xung quanh, để ý Khổng Tú Mai tuyệt vọng cầu xin, Vương Đại Hổ mặt đầy hàn sương nghênh ngang bước .

      cứ thế bước , bước mãi.

      vào đám người, ra đám người. Bất tri bất giác đến công viên .

      Ngồi ở bên bể phun nước, Vương Đại Hổ chôn đầu giữa hai tay, chỉ cảm thấy trong lòng như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, khó chịu vô cùng!

      lâu sau, do dự lấy điện thoại ra.

      “Alo?” Bên kia đầu máy vang lên thanh quen thuộc.

      Khoé miệng Vương Đại Hổ vô thức lộ ra tươi cười: “Là !”

      “Ừ, em biết!”

      “Bên Mỹ giờ hẳn là nửa đêm !” Vương Đại Hổ khẽ cười: “ quấy rầy em nghỉ ngơi à!”

      sao, em làm báo cáo nên cũng chưa ngủ.” Bên kia Lý Thanh Nhiên : “Sao vậy? Giờ gọi cho em là có chuyện gì sao?”

      có!” Vương Đại Hổ ha ha cười: “Chính là nhớ — em!”

      “…… Em rất nhanh về!”

      biết, chính là muốn nghe giọng của em cho đỡ thèm, được rồi, quấy rầy em nữa, nhanh hoàn thành báo cáo rồi ngủ sớm ! Tạm biệt….”

      “…… Ừ, tạm biệt!” Lý Thanh Nhiên tắt điện thoại, mặt xuất tươi cười thản nhiên, trong lòng thầm nghĩ: Em cũng nhớ , đồ ngốc!

      Ai!!!!

      Vẫn là nên lời!

      Vương Đại Hổ giậm cái, cái đ*o gì thế này!

      .

      Thực hiển nhiên, Khổng Tú Mai nghe khuyên bảo của Vương Đại Hổ.

      Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư…..

      Bà mỗi sáng sớm đều đến trước cửa nhà Vương Đại Hổ, đợi cả ngày.

      “Cây nấm, hôm nay sang chỗ mày ngủ, có ý kiến gì chứ?” Vương Đại Hổ ỉu xìu .

      Đại Hổ, dạo này làm sao vậy, trông đặc biệt tiều tuỵ luôn?”

      “Đừng hỏi, mày phải chuẩn bị chơi với Cao Lăng Phong sao? Xin hãy thương xót, thu lưu đêm , được ?”

      “Được rồi!” Phùng Nam gật đầu: “ thành vấn đề.”

      __________

      Tui thấy chương trước sang chương này cụt thiệt :|
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 64

      Chương 64: Ảnh chụp

      Edit: Thanh Thạch

      Vương Đại Hổ tránh ở nhà Phùng Nam ba ngày, nhưng rốt cuộc vẫn phải đến trường, mà trường chạy đâu được, cho nên đương nhiên bị Khổng Tú Mai bắt được. Mấy ngày thấy, trông bà già hơn nhiều, gương mặt đều là đau khổ và tuyệt vọng.

      “Đại Hổ, Đại Hổ, cầu xin cháu, cháu cho biết Nhiên Nhiên ở đâu có được ? cầu xin cháu, xin cháu!” Khổng Tú Mai để ý đây là sân trường người qua kẻ lại, phịch cái quỳ xuống đất, giữ chặt ống quần Vương Đại Hổ cầu xin ngừng.

      Phùng Nam ở bên cạnh trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, nghi hoặc tròn mắt nhìn sang Vương Đại Hổ, tựa hồ muốn hỏi chuyện gì xảy ra thế này?

      Vương Đại Hổ đanh mặt, mím môi, tiếng.

      Khổng Tú Mai tiếp tục khóc cầu, thanh thê lương, khuôn mặt đau khổ, cho dù là người xa lạ ngang qua nhìn thấy cũng khỏi nảy sinh đồng tình!

      Phùng Nam thấy người dừng bước vây xem càng ngày càng đông, lại nghe người phụ nữ này khổ sở khóc hỏi Lý Thanh Nhiên ở đâu, nhanh mồm nhanh miệng : “ Thanh Nhiên Mỹ rồi, cuối tháng mới về!”

      Tiếng khóc của Khổng Tú Mai dừng lại, hai gò má vốn trắng bệch càng trở nên tái xanh, bác sĩ , nếu ghép thận sớm con bà chỉ sống được thêm mấy ngày, mà tia hi vọng suy nhất lại ở tít tận bên Mỹ…..

      , —-” Khổng Tú Mai càng nghĩ càng sợ hãi, càng nghĩ càng kích động, toàn bộ thân thể ngừng run rẩy, đột nhiên, mở to mắt ngã xuống.

      Vương Đại Hổ sững người, nhanh chóng cùng Phùng Nam đỡ người đến bệnh viện.

      Trong phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra, bác sĩ là bởi vì thời gian dài thiếu dinh dưỡng cộng với thần kinh lo âu và bị mất nước nên mới ngất .

      Đại Hổ, rốt cuộc là có chuyện gì?” Ở hành lang bệnh viện, Phùng Nam lo lắng hỏi.

      Vương Đại Hổ hít sâu hơi, cũng giấu giếm mà kể lại toàn bộ tình.

      “Cái gì? Người kia là – mẹ Thanh Nhiên?” Phùng Nam kinh ngạc.

      Vương Đại Hổ gật đầu, : “Mẹ Nhiên Nhiên vứt bỏ em ấy từ lúc còn rất , sau đó bà ta đến Bắc Kinh sống cùng người đàn ông khác, đẻ được đứa con . Bây giờ nó bị bệnh, cần ghép thận, nên là –”

      “Cho nên bọn họ liền nghĩ tới Thanh Nhiên?” Phùng Nam tức đến đỏ mặt, hai tay nắm chặt: “ quá đáng! là quá đáng! Lúc cần vứt bỏ Thanh Nhiên, quan tâm. Bây giờ con bị bệnh lại chạy tới khóc lóc, thiên hạ này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy! Lại – đây là phải cắt quả thận của mình đem cho! Cứ khóc lóc xin xỏ như thế mà muốn người ta đáp ứng, đúng là đầu óc có bệnh!”

      Vương Đại Hổ nghe vậy hít sâu hơi, những lời này Phùng Nam đúng là chọc trúng suy nghĩ của .

      Có lẽ trong lòng Khổng Tú Mai, Nhiên Nhiên có cũng được mà có cũng sao. Lúc cần căn bản nghĩ tới, mà tại lúc cần – lại phải cần cậu mà là cần nội tạng của cậu. quả thực thể tưởng tượng được nếu Nhiên Nhiên biết chuyện này cậu đau lòng như thế nào, khó chịu như thế nào.

      nên chuyện này cho em ấy biết!” Vương Đại Hổ với Phùng Nam: “ được để em ấy biết chuyện này.”

      “Nhưng mà!” Phùng Nam do dự hỏi: “Nhưng mà chung quy giấu được bao lâu! ngày nào đó ấy biết.”

      “Dù sao em ấy còn ở Mỹ.” Vương Đại Hổ cắn răng như vậy.

      Đợi Lý Thanh Nhiên từ Mỹ trở về, con bé kia, sợ là ….

      biết tại sao Vương Đại Hổ đột nhiên nhớ tới sáu bảy năm trước, ở trước cửa hàng hoa quả, thân ảnh nho cầm hộp kem tung tăng chạy về phía mẹ mình.

      Nhất thời, lòng cũng khó chịu.

      Trong lúc còn trầm tư, Khổng Tú Mai tỉnh lại.

      “Uyển Nhi, Uyển Nhi….” Bà mở to hai mắt trống rỗng nhìn trần nhà trắng toát, từng hàng nước mắt thi nhau chảy xuống.

      Vương Đại Hổ dù giận bà vô tình đối với Lý Thanh Nhiên, lúc này cũng khỏi động tia trắc .

      Chung quy cũng chỉ là người mẹ toàn tâm toàn ý muốn cứu con mình! Thay Khổng Tú Mai trả tiền thuốc men, Vương Đại Hổ và Phùng Nam liền . Dọc đường hai người đều chuyện, khí trầm mặc tựa hồ sắp ngưng trệ!

      Cuối cùng lại dặn cậu ta được để lộ việc này với Lý Thanh Nhiên, Vương Đại Hổ trở về nhà mình.

      Buổi tối, Lý Thanh Nhiên gọi điện về. Trong lòng Vương Đại Hổ dậy sóng nhưng thanh Lý Thanh Nhiên rất bình thường, có vẻ như biết chuyện gì.

      Cúp điện thoại, Vương Đại Hổ mở máy tính, bắt đầu tìm kiếm nhiễm trùng đường tiểu, ghép thận, bệnh viện ghép thận, sau đó lại xem từng kết quả hiển thị, thẳng đến đêm khuya. Như mạng , mỗi người có hai quả thận, nếu cắt quả, lý thuyết đối với thân thể có ảnh hưởng nhưng thực tế sao lại có chút ảnh hưởng nào? Giống như bình thường là công việc của hai người, ngày đột nhiên người mất, lượng công việc lại đổi, kết quả cũng chỉ có thể khiến người làm việc của hai người!

      Như thế phải tăng thêm gánh nặng sao.

      Huống hồ…..

      Vương Đại Hổ ngẩng đầu thờ dài, hai mày nhíu càng chặt. Người khác có lẽ nhưng biết, Lý Thanh Nhiên bởi vì trước đây bị ba thường xuyên ngược đãi, xương cốt cả người vốn yếu, cho dù Vương Đại Hổ sau này hao hết tâm tư tẩm bổ cho cậu nhưng vì bị thương căn cốt nên so với người bình thường khoẻ mạnh cậu vẫn yếu hơn nhiều.

      Thân thể đơn bạc như vậy, Vương Đại Hổ làm sao mà nhẫn tâm, làm sao có thể đồng ý cho cậu hiến thận cho người khác!

      Này phải chính là muốn lấy mạng của mình hiến cho người khác sao?

      Nhưng mà!!!

      Vương Đại Hổ nâng lên hai tay nặng nề che mắt, nhưng mà, Nhiên Nhiên nhất định đáp ứng, cậu nhất định đáp ứng hiến thận cho con bé kia!

      Nhất định đáp ứng!

      Mình rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

      .

      đêm ngủ, ngày hôm sau, Vương Đại Hổ mang theo hai mắt gấu trúc, gương mặt đầy mỏi mệt lần nữa đến bệnh viện.

      hỏi thăm qua, trong danh sách bệnh nhân ở đây đúng là có bé tên Tần Uyển Nhi bị nhiễm trùng đường tiểu.

      Đứng ở cửa, Vương Đại Hổ xuyên qua lớp thuỷ tinh nhìn vào bên trong.

      Nhìn cái lại khiến cả người cứng đờ, chỉ thấy giường bệnh, thân hình bé gầy teo nằm, ở đeo mặt nạ dưỡng khí, dưới bụng cắm rất nhiều ống dẫn, bên cạnh tiếng máy móc ngừng vang lên.

      Do dự lúc, cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.

      Con bé nhìn qua rất gầy, cũng rất suy yếu. Khuôn mặt trắng bệch tia huyết sắc nhưng cái miệng lại tím tái giống như bị trúng kịch độc.

      Có lẽ nghe thấy tiếng mở cửa, con bé mở mắt.

      Nâng tay run rẩy gỡ mặt nạ dưỡng khí ra, nó suy yếu hỏi: “ là ai?”

      Vương Đại Hổ hít sâu hơi, mỉm cười : “ họ Vương, là….”

      “Em biết!” đợi Vương Đại Hổ hết câu, con bé lập tức tiếp lời: “, chính là Vương Đại Hổ! là bạn của em…. Uyển Nhi nghe mẹ qua!”

      Vương Đại Hổ kéo ghế dựa, ngồi xuống cạnh giường.

      “Đúng rồi! Em thông minh, lập tức đoán được!”

      Con bé yếu ớt kéo kéo khoé miệng, khuôn mặt lộ ra chút thần sắc vui vẻ.

      Chỉ thấy nó : “ Đại Hổ…. , em đến thăm Uyển Nhi sao?”

      Vương Đại Hổ hít sâu hơi, miễn cưỡng cười : “ em Mỹ rồi, còn chưa trở lại.”

      vốn tưởng rằng con bé lộ ra biểu tình tràn ngập hận ý, nhưng ai biết nó chỉ có chút thất vọng : “Thế à!” Rồi sau đó liền muốn Vương Đại Hổ kể về Lý Thanh Nhiên.

      Thấy nó tràn ngập chờ mong, Vương Đại Hổ cho dù cứng rắn đến mấy cũng cự tuyệt được, đành chọn ít chuyện về Lý Thanh Nhiên mà cho nó.

      sao? của em lợi hại như vậy?” Con bé hai mắt toả sáng, lấp lánh lấp lánh như động vật .

      “Đương nhiên! Em ấy từ giỏi, mỗi lần thi đều đứng đầu, rất thông minh!”

      “Đúng! Đúng!” Con bé đầy mặt tự hào : “ ấy rất thông minh, ấy về sau trở thành bác sĩ mà!”

      Vương Đại Hổ cười cười, bỗng nhiên hỏi: “Đúng rồi, sao thấy ba mẹ em đâu?”

      Sắc mặt Tần Uyển Nhi tối sầm, trả lời: “Ba Uyển Nhi qua đời nhiều năm rồi, tại chỉ có mẹ ở với em thôi, mẹ về nhà làm cơm lát liền quay lại.”

      “Thế à….”

      “Nhưng mà, Uyển Nhi tuy rằng có ba nhưng Uyển Nhi còn có trai mà!” Tần Uyển Nhi dùng giọng điệu có chút cao hứng lại có chút khổ sở : “Khi mẹ cho em biết em còn có trai, em rất vui, em từ liền muốn có trai, ấy có thể chơi với em, có thể dạy em học bài, còn có thể đánh mấy thằng nhóc xấu vẫn luôn bắt nạt em, nhưng mà –” Thanh nó lại có chút suy sụp: “Nhưng mà, bởi vì em bị bệnh nên thể gặp ấy.”

      Vương Đại Hổ: “……”

      “Đúng rồi, em cho xem bảo bối của em!” Tần Uyển Nhi khó khăn lấy từ dưới gối ra quyển album ảnh, ý bảo Vương Đại Hổ lật xem.

      Trong album có rất nhiều ảnh chụp, phần lớn là của Tần Uyển Nhi, ảnh từ bé đến lớn, dưới trăm cái, Vương Đại Hổ lại chú ý tới cái, đó là cái ảnh gia đình.

      Ba, mẹ, còn có em bé chưa đầy tuổi.

      qua nhiều năm nhưng Vương Đại Hổ mơ hồ vẫn có thể nhận ra, người này chính là người đàn ông năm đó xuất tại cửa nhà Khổng Tú Mai.

      Cho nên, Vương Đại Hổ có chút chấn kinh.

      khiếp sợ phải cái gì khác mà chính là tướng mạo của người này.

      Thanh nhã, nhìn qua lại có hai phần tương tự Lý Thanh Nhiên.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :