1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 50

      Chương 50: Đồ ngốc

      Edit: Thanh Thạch

      Nghe Vương Đại Hổ trách móc trận, Lý Thanh Nhiên càng thêm xấu hổ, có chút buồn bực, có chút tức giận lại có chút thẹn thùng.

      sai, cậu sở dĩ được tự nhiên như vậy đại khái cũng bởi vì đột nhiên phát mình rất “ích kỷ”. Ngồi trong lòng người nọ, nghe tiếng tim đập trầm ổn, cậu cắn môi : “Thế xin lỗi, em chính là người bốc đồng như thế đấy!”

      “Em cũng tự biết cơ à!” Vương Đại Hổ cười ha ha, cực kỳ hợp hoàn cảnh mà chụt cái hôn lên gò má mềm mại kia.

      Lý Thanh Nhiên nổi giận, chút do dự cấu eo , nhưng lại bị người kia gắt gao nắm lấy.

      “Nhưng mà, mặc kệ em bình thường lãnh đạm hay là tại bốc đồng, đều thích!” Tình thoại triền miên khẽ vang lên bên tai, ôn ôn nhu nhu, tựa như chiếc lông lướt qua tim Lý Thanh Nhiên, khiến cậu thể tự hỏi, chỉ có thể ngốc ngốc nghe theo .

      Ti bỉ!

      Cụp mắt xuống, Lý Thanh Nhiên ách giọng hỏi: “Thế, câu trả lời của là gì?”

      “Lúc này, hi vọng em là người trước….” Vương Đại Hổ lật người đặt người nọ dưới thân, hai thân thể áp sát nhau, hô hấp giao hoà: “Nào, cho biết, em mong làm như thế nào?…. Nghe theo mọi người trong nhà ở lại đây…. Hay là…..”

      Sắc mặt Lý Thanh Nhiên có chút tái nhợt, mặt xuất giãy giụa kịch liệt, lâu sau, cậu : “ xin lỗi!”

      xin lỗi, em rất ích kỷ!”

      “Nhiên Nhiên….”

      Lý Thanh Nhiên nức nở tiếng, thống khổ : “Em muốn tách ra khỏi , giây cũng muốn!”

      Nhưng cũng muốn buông tay chí nguyện của mình, cho nên, xin lỗi.

      Rốt cuộc, khiến phải lùi lại.

      “Đồ ngốc!” Vương Đại Hổ mắng, cúi đầu liếm những giọt nước mắt nóng bỏng, để nó chậm rãi tiêu tan đầu lưỡi.

      “Cha nuôi vừa hỏi , chúng ta đến quan hệ gì? với cha: Sống rời, chết buông. Em xem, nếu ngay cả chết cũng thể khiến chúng ta tách ra, làm sao có thể bị cái đại học làm khó?”

      “Đại Hổ…..”

      biết, em muốn thi đại học Y phải ! ấy à…. tuy là có lợi hại như em để có thể trở thành danh y phẩm đức cao thượng, nhưng mà….” Vương Đại Hổ chớp mắt vài cái, vỗ ngực : “ đều hỏi thăm hết rồi, đối diện đại học Y chính là đại học Z. Khoa công nghệ ở đó dẫn đầu toàn quốc, đến lúc đấy hai chúng ta thuê phòng ở bên ngoài, mỗi ngày cùng học, cùng về nhà, giống như tại.”

      Hoá ra người này trong lúc cậu biết vì tương lai của bọn họ mà chuẩn bị nhiều như vậy sao?

      Trong lòng Lý Thanh Nhiên vừa chua xót lại cảm động.

      Ở trước mặt , mình vẫn ngây thơ như vậy, chưa từng thử cố gắng, chỉ luôn ỷ lại , bởi vì biết người này tuyệt đối buông tay mình, cho nên mới “ sợ hãi” như vậy.

      là rất ích kỷ!

      xin lỗi….” Khuôn mặt vương lệ dụi dụi vào lồng ngực dày rộng.

      “Chỉ câu xin lỗi là xong sao?” Hôn lên cần cổ nhẵn nhụi, Vương Đại Hổ : “Hành động thực tế mới có thể làm hết khó chịu!”

      “Đừng! Bọn Táp Nhi….”

      sao, đều ngủ, nào…. cắn cái này, chỉ cần em lên tiếng làm bọn nó tỉnh dậy đâu.”

      Lý Thanh Nhiên hiển nhiên hiểu, ràng mấy phút trước vẫn chuyện sầu não, tại sao ngay sau đó lại biến thành tình trạng như vậy. Bị đầu lưỡi ướt át liếm hôn ngừng, suy nghĩ của cậu cũng dần bay xa.

      “Ưm….” Lý Thanh Nhiên nhẫn khẽ rên tiếng, bời vì người nọ người càng thêm quá phận, hơi mang ý trừng phạt mà cắn da thịt mình, có chút đau nhưng cậu lại dần bình tĩnh trở lại.

      , a…. Ưm….” Nước mắt vì kích tình từ khoé mắt lặng lẽ trượt xuống, thân thể mảnh khảnh vẽ ra đường cong mê người, hơi thở kịch liệt mà hỗn loạn vang lên trong phòng, hơn mười phút sau, hai người đồng thời thở dài.

      Rút ra mấy mảnh giấy từ đầu giường, Vương Đại Hổ lau lau lung tung rồi lập tức ôm chặt thân thể trong lòng, cắn lỗ tai trắng hồng của cậu, vô cùng săn sóc mà vuốt ve giúp cậu bình ổn hô hấp. Lý Thanh Nhiên thất thần tựa đầu vào vai , mặt nóng bừng dán vào hõm vai, thở hổn hển.

      “Thoải mái ?” Vương Đại Hổ thầm bên tai.

      Lý Thanh Nhiên .

      “Kích thích ?” Vương Đại Hổ cười xấu xa, nhất quyết chịu bỏ qua cho cậu.

      Lý Thanh Nhiên biết ý chỉ cái gì, tầm mắt cẩn thận đảo qua hai thằng nhóc hô hô ngủ say cách đó xa, da mặt càng thêm đỏ. Thẹn quá thành giận muốn đấu tranh vùng lên, nhưng muối lại bị người dùng lưỡi chặn lại, muốn động lại bị đôi tay cứng như sắt ôm chặt. Mà càng thêm may, cậu phát cái thứ xấu xa dưới thân người nọ càng nóng, càng bỏng…..

      còn dám!” Cậu cắn môi, giận dữ mắng tiếng. Chỉ là tiếng quát này, kết hợp với hai gò má hồng cùng cặp mắt mê ly, chẳng những có bất cứ uy hiếp nào, ngược lại câu nhân, khiến người ta “được tấc lại muốn tiến thước”. Mà về vấn đề có dám hay , Vương Đại Hổ lại lần nữa dùng thứ phấn chấn bừng bừng kia cho cậu đáp án.

      .

      Ngày hôm sau, sáng sớm.

      Lúc mở mắt ra, Lý Thanh Nhiên còn bên người, ngay cả hai thằng quỷ kia cũng thấy bóng dáng, nhìn lên đồng hồ treo tường – sáu giờ hai mười, Vương Đại Hổ lười biếng xoay người, hít hà mùi thơm còn lưu lại đệm, ánh mắt khép lại, tiếp tục thiếp .

      “Mẹ, sao còn mỗi mình mẹ ở nhà? Mọi người đâu?” Đợi Vương Đại Hổ tỉnh ngủ từ lầu xuống, phát trong phòng khách chỉ có mình Trương Phương, khỏi có chút nghi hoặc.

      “Chú Long của con kéo bọn nó ra ngoài chơi rồi!” Trương Phương đứng trước gương ngắm nghía: “Nhiên Nhiên con muốn nên cũng gọi con! Hổ Tử xem xem mẹ mặc bộ này đẹp ?”

      “Đẹp như thiên tiên!” Vương Đại Hổ dùng ánh mắt ngạc nhiên chậc chậc tán thưởng, trong lòng lại nghĩ: con mèo kia nhất định lai thẹn thùng, trốn tránh đây mà!

      “Mẹ, mọi người đều ra ngoài chơi, sao mẹ cùng? Chẳng lẽ là vì con nên mẹ lo lắng, cũng . Ô ô ô ~~~~ khiến nhi tử rất là cảm động! Chỉ có mẹ thương con.”

      “…. Ngược lại phải!” Trương Phương cầm chiếc ví da sô pha, có chút ngượng ngùng : “Cái này, mẹ có bạn cũng ở thành phố này, vất vả mới đến đây lần, thể gặp a!”

      Vương Đại Hổ nghe vậy mặt lập tức xịu xuống, giả vờ lau lau hai giọt lệ cá sấu, thoạt nhìn thê lương.

      “….. Ai nha…. Mẹ hẹn với Lý rồi… bàn còn ít điểm tâm đấy, con ăn nhé!” Nhìn mẹ hấp tấp lao , Vương Đại Hổ sờ sờ cái cằm có chút lởm chởm, trăm phần trăm khẳng định mẹ cùng Lý kia phải hẹn ở siêu thị là trung tâm thương mại. Bởi vì từ đến lớn, chỉ có lúc nào muốn “mua sắm” mẹ mới có vẻ “hưng phấn” như vậy.

      Vương Đại Hổ ai thán tiếng, gặm vài lát bánh mỳ rồi nằm ườn sô pha, bắt đầu cực kỳ nhàm chán mà nghịch điều khiển. Đúng lúc này, tiếng điện thoại “Đinh linh linh” vang lên.

      “Ai đấy?”

      “……. , Đại Hổ…… Hu hu….. Giúp em!” Đầu kia truyện đến tiếng khóc , Vương Đại Hổ liền biết người này là ai.

      Nửa giờ sau, Vương Đại Hổ xuất trước mặt Khổng Thuý Bình.

      Bởi vì tại trong dịp Tết nên trong phòng ký túc hẹp chỉ có hai người bọn họ.

      “Là Dương Lệ đánh?” Vương Đại Hổ nhìn con bé đầy mặt xanh tím, khóc tỉ tê, khỏi cau mày hỏi.

      Khổng Thuý Bình nghe vậy khóc càng to hơn.

      mặt Vương Đại Hổ liền lộ biểu tình kiên nhẫn.

      lúc lâu sau, Khổng Thuý Bình mới nghẹn ngào : “….. Mẹ, mẹ hôm qua đến tìm em, tìm em, muốn, đòi tiền…. Em em có, mẹ, mẹ liền đánh em.”

      “Sau đó sao?”

      “Sau, sau đó, mẹ , em trai, em trai em bị bệnh, bệnh rất nặng, phải đến bệnh viện chữa. nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên em –” đến đây, Khổng Thuý Bình ngẩng khuôn mặt giàn giụa nước mắt lên, rụt rè : “Cho nên em liền đưa cho mẹ tiền lương tháng này cùng với hai ngàn cho em vay…..”

      Vương Đại Hổ nghe vậy mặt khỏi lộ ra thần sắc quả thế, khoé miệng cũng lên tươi cười trào phúng.

      “Xem ra em quên những lời với em!”

      , phải!” Hơi cảm giác được Vương Đại Hổ lúc này vui, Khổng Thuý Bình liên tục lắc đầu khóc : “Nhưng, đó là em trai duy nhất của em, em thể nhìn nó chịu chết a!”

      khi như vậy em tìm làm cái gì?” Vương Đại Hổ kỳ có đặc biệt tức giận, cũng chưa tới thất vọng cái gì, lúc trước sở dĩ giúp nó phen bất quá là xuất phát từ cảm tình từng quen biết.

      Đương nhiên, cũng chỉ đến thế mà thôi.

      Đại Hổ, mẹ em , vài đồng kia đủ để chữa bệnh cho em em, cho nên…. Cho nên…. Em xin , có thể giúp em lần nữa được , em…. em quỳ xuống… Cầu xin !” Khổng Thuý Bình phịch tiếng quỳ xuống bên chân Vương Đại Hổ, nắm chặt gấu quần , thê lương mà khóc.

      Vương Đại Hổ nhìn nó, nhìn nó, nhìn nó –

      Sau đó, : “Đầu óc có vấn đề phải ?”

      Khổng Thuý Bình dừng khóc, ngẩng đầu, khó tin nhìn .
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 51

      Chương 51: Tại sao?

      Edit: Thanh Thạch

      “Thứ nhất:” Vương Đại Hổ dựng thẳng ngón tay, tràn đầy chế nhạo : “Tôi chỉ là học sinh bình thường, mọi chi phí vẫn cần bố mẹ trả, ở đâu ra tiền mà cho mượn? Thứ hai: em bị bệnh? Tôi hỏi nó bị bệnh gì? Nằm ở viện nào? nhìn thấy chưa? Thứ ba:…..” ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt Khổng Thuý Bình quỳ mặt đất: “Cho dù những gì đều là nhưng tại sao tôi lại phải giúp ?”

      Đại Hổ….” Khổng Thuý Bình mở to hai mắt, thể tin thốt lên, tựa hồ hoàn toàn nghĩ đến người vẫn luôn đối với mình ôn nhu dịu dàng, vì sao đột nhiên lại ra những lời lạnh lùng như vậy. Nhìn con bé đầy mặt “ sao lại có thể đối xử với em như vậy”, Vương Đại Hổ bĩu môi, bắt đầu cảm thấy phiền. Chẳng trách người ta đều làm người tốt dễ, đúng là thể làm.

      Chậc ~~~~

      Giơ tay lên nhìn đồng hồ, cũng biết bọn Nhiên Nhiên có về ăn trưa , vẫn là về trước rồi tính sau!

      Vương Đại Hổ đứng lên, liếc qua con bé : “ tự lo thân mình ….” rồi xoay người thẳng ra ngoài.

      Ai! đời này có những người nhìn qua đúng là cực kỳ đáng thương. Nhưng mà có câu: người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Chính mình biết cách tự cứu, người khác cứu có ích gì?

      Mắt thấy Vương Đại Hổ sắp sửa ra ngoài, hai mắt mông lung nước mắt của Khổng Thuý Bình khỏi lộ ra tuyệt vọng. Cũng biết nghĩ tới cái gì, nó cắn chặt môi, cuối cùng đứng bật dậy lao về phía Vương Đại Hổ.

      Đại Hổ, Đại Hổ….” Nó ôm chầm lấy Vương Đại Hổ, nắm tay đặt lên người mình, đồng thời thân thể cũng cọ cọ vào người .

      “Mày làm cái gì!!!” Qua khỏi khiếp sợ lúc đầu, Vương Đại Hổ phục hồi tinh thần, sắc mặt đen xì xì, tay hất ngã Khổng Thuý Bình xuống đất. Khổng Thuý Bình lúc này là muốn dùng bất cứ giá nào, nó vội vàng cởi áo, lộ ra bộ ngực trắng mềm của thiếu nữ, khóc lóc : “ Đại Hổ, em biết, em có cái gì có thể trả cho , em cũng chỉ có thân thể này, hu hu…. Đại Hổ….. Em thích ….. muốn em …..”

      Vương Đại Hổ tại quả thực tức đến muốn cười to ba tiếng.

      Cái gì gọi là em có gì có thể trả cho , cũng chỉ có thân thể này. Liền tính mày muốn thành “đĩ” bán thân cũng phải xem tao có muốn làm “khách làng chơi” hay ! Giờ phút này, Vương Đại Hổ còn bất kỳ thương hại nào đối với Khổng Thuý Bình, chỉ có khinh bỉ và trào phúng.

      Trước mặt nó, cực kỳ ghét bỏ dùng sức lau lau hai tay, Vương Đại Hổ lạnh lùng : “Con vẫn là tự trọng chút mới tốt.” xong cũng quan tâm Khổng Thuý Bình sắc mặt trắng bệch, mở cửa, bước ra ngoài.

      Đại Hổ, em thích …. Em thích …. Hu hu…. Em xin đừng …..” Khổng Thuý Bình cả người nhũn ra ngã ngồi mặt đất, khóc đến đau khổ tuyệt vọng, chỉ là tiếng khóc này rốt cuộc cũng truyền được vào tai Vương Đại Hổ.

      .

      làm sao vậy?” Lý Thanh Nhiên vừa vào phòng bị con cún khổng lồ bổ nhào lên người. Con cún hai mắt đẫm lệ, cái đuôi xù đằng sau ỉu xìu rũ xuống, có chút thẹn thùng nhìn nhìn xung quanh, may mà có người khác trông thấy.

      “ ~~~~ Ô ô, Nhiên Nhiên.” Con cún giơ lên móng vuốt, chui tọt vào trong quần áo người ta. Lý Thanh Nhiên xanh mặt, hung hăng lườm cái. Chuyện đêm qua còn chưa có tính sổ đâu, giờ lại còn “phát bệnh”. Quả nhiên là thiếu đánh sao?

      “Lấy ra!” Cậu nghiến răng nghiến lợi .

      chịu, tay vừa đụng phải đồ bẩn, cần tiêu độc!”

      Lý Thanh Nhiên mẫn cảm nhận thấy ai oán cùng phẫn nộ trong lời của , khỏi nhíu mày, hỏi lại: “Làm sao?”

      Con cún đáng thương hề hề chu mỏ, bùm bùm kể hết mọi chuyện lượt, xong rồi còn đầy mặt căm phẫn oán giận : “Sớm biết nó là người như thế, chúng ta hồi trước nên giúp nó, là nhìn lầm người.”

      Thần sắc Lý Thanh Nhiên đông lạnh, đôi mắt trong trẻo toát ra từng trận hàn ý, khiến cho trái tim của Vương Đại Hổ đập mạnh hai cái.

      “Tay nào?” lâu sau, cậu khàn khàn hỏi.

      Cực kỳ tâm linh tương thông, Vương Đại Hổ giơ tay trái lên.

      Lý Thanh Nhiên yên lặng nhìn thoáng qua, sau đó làm ra động tác khiến Vương Đại Hổ trợn mắt há mồm.

      “Nhiên, Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên…..” dòng khoái cảm tê dại khiến người ta phát run chạy thẳng lên trán Vương Đại Hổ. Nhìn tiểu bảo bối từng chút từng chút liếm ngón tay mình, Vương Đại Hổ cảm thấy tình cảnh này rất chi là khêu gợi, rất chi là khiến người nhiệt huyết sôi trào.

      Ôi! Cái lưỡi đỏ hồng.

      Ôi! Cái miệng mềm mại ướt át.

      Hai mắt con cún thoáng chốc đỏ bừng, mũi cũng cực kỳ tiền đồ mà phát ra tiếng thở hổn hển ồ ồ.

      “Em làm cái gì?” Cố nén dục vọng trong lòng, con cún mạnh nuốt ngụm nước miếng.

      Lý Thanh Nhiên đặc biệt bình tĩnh nhìn cái: “Tiêu độc!”

      Vương Đại Hổ nghe xong, đôi mắt gian tà đảo vòng, bỗng nhiên thở dài : “ ra, có việc thẳng thắn với em, Khổng Thuý Bình chẳng những chạm vào tay , còn, còn – còn chạm chỗ này của —-” Đầy mặt xấu hổ chỉ vào chỗ nào đó của mình, con cún lớn dùng ánh mắt “Chủ nhân, xin lỗi em”, đáng thương hề hề : “Cho nên có thể giúp tiêu độc chỗ này …. Ngọt lắm…. Như là kẹo que ý….”

      “Lăn ~~~~~~”

      Con cún lớn: orz.

      .

      Chuyện Khổng Thuý Bình, bởi vì Vương Đại Hổ chuyển thành chán ghét nên quyết tâm để ý tới, toàn bộ dịp nghỉ Tết đều cùng người thân vui vẻ trải qua. Nháy mắt đến rằm tháng giêng, sau Tết nguyên tiêu, ông bà liền mang theo cõi lòng tràn ngập luyến tiếc lên đường về thôn. qua vài ngày, ba mẹ Đại Hổ cũng mang Tiểu Hổ về nhà.

      Vương Đại Hổ cùng Lý Thanh Nhiên cũng trở về .

      Lúc ở đây, Khổng Thuý Bình từng gọi cho Vương Đại Hổ trăm lần nhưng đều để ý tới.

      Thời gian chậm rãi trôi qua, đến tháng ba, Lý Thanh Nhiên bị chủ nhiệm lớp gọi lên văn phòng, ra là bởi thành tích học tập vĩ đại cho nên trường học quyết định xét tuyển thẳng cho cậu vào đại học B, để cậu trở về suy nghĩ.

      Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ khoá đều trở nên ồn ào huyên náo. Trước áp lực thi đại học lớn như tại, có thể được tuyển thẳng là cỡ nào dụ hoặc a! Thành ra vô luận là Lý Thanh Nhiên hay Vương Đại Hổ đều có vô số người bâu lại hỏi thăm tình huống.

      Ngày hôm ấy, Vương Đại Hổ muốn thư viện lại tình cờ nhìn thấy Lý Thanh Nhiên ở góc cầu thang tầng 2. theo bản năng dừng lại, tựa người vào vách tường bên kia, bởi vì bên cạnh Lý Thanh Nhiên còn có xinh xắn, mà này cũng vừa may nhận thức, chính là – Chu Tuệ.

      Mấy năm trước sau khi thi đấu tiếng xong, mọi người cũng coi như có chút giao tình, chỉ là sau này phát sinh vài tình, biến thành thực vui cho nên cũng qua lại nhiều.

      Hai người đứng đối mặt chuyện, Chu Tuệ có vẻ hơi kích động, Lý Thanh Nhiên lại là mặt lạnh chút thay đổi. Vương Đại Hổ nhìn nhìn trong chốc lát, trong lòng lại gờn gợn, khỏi lầu bầu hừ câu: “Còn chết tâm!” Vài phút sau, Chu Tuệ đột nhiên đỏ vành mắt chạy mất, Lý Thanh Nhiên đẩy gọng kính, nhấc chân muốn bước theo hướng ngược lại bị thanh chua chua gọi lại.

      “Đợi —–” Vương Đại Hổ từ chỗ tối ra.

      Lý Thanh Nhiên thấy hỏi: “Sao lại ở đây?”

      Vương Đại Hổ duỗi tay, làm như em tốt mà ôm vai người ta, cười hì hì : “Tình cờ, tình cờ!”

      cái khác, Chu Tuệ với em cái gì? Sao lại khóc chạy mất?”

      có gì! Chỉ là hỏi về chuyện xét tuyển thôi.”

      ?” Vương Đại Hổ hoài nghi: “Thế nó làm gì mà khóc chạy ?”

      Lý Thanh Nhiên bình tĩnh nhìn . Cảm nhận được ý tứ cần cũng biết, mặt Vương Đại Hổ khỏi lộ ra biểu tình run run, kỳ cũng thể trách lòng dạ hẹp hòi, chẳng qua —-

      còn tưởng nó lại đây tỏ tình với em đấy!” Cuối cùng, vẫn là nhịn được than thở.

      Nhìn con cún lớn lộ ra biểu tình “uỷ khuất”, Lý Thanh Nhiên buồn cười lắc đầu, là cái đồ vừa ngốc vừa hẹp hòi. Nhân tiện gặp Vương Đại Hổ, Lý Thanh Nhiên liền đổi đường, hai người cùng nhau đến thư viện, lại ngờ lần nữa nhìn thấy Chu Tuệ ở dưới lầu.

      khóc, bên cạnh là nam sinh trắng gầy đeo kính ngừng an ủi.

      Ui ~~ Hôm nay đúng là gặp dịp nha!

      Vương Đại Hổ thầm cười lạnh tiếng.

      Bọn họ thấy được đối phương, hiển nhiên, đối phương cũng thấy được bọn họ, chỉ thấy cậu chàng đeo kính kia lập tức hăng lên như đánh tiết gà, hùng hùng hổ hổ vọt về phía hai người.

      Vương Đại Hổ lập tức tiến lên bước, chắn cho Lý Thanh Nhiên phía sau, cau mày hỏi: “Bìm bịp bốn mắt, cậu muốn làm gì?”

      “Tôi tôi tôi…..” Đối với khí thế cường đại của Vương Đại Hổ, gà luộc bốn mắt Đới Văn Bác ràng yếu thế nhưng vẫn cố trợn mắt, phô trương thanh thế kêu to: “Đây là chuyện của tôi cùng Lý Thanh Nhiên, liên quan tới cậu, mau tránh ra cho tôi!”

      “Trường học là nhà cậu mở à? Cậu muốn tôi tránh tôi liền tránh chắc, vớ vẩn!” Vương Đại Hổ trừng mắt lại, cực kỳ bưu hãn quát lớn.

      Đới Văn Bác bị quát cho lảo đảo vài bước, phịch tiếng mông an vị mặt đất.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 52

      Chương 52: Phẫn nộ

      Edit: Thanh Thạch

      “Đại Hổ đừng như vậy.” Chu Tuệ cách đó xa vừa nhìn thấy vội vàng chạy tới, như bảo vệ gà con mà kéo Đới Văn Bác ra sau người: “Cậu mà tiếp tục bắt nạt bạn học, tôi với thầy !”

      “Tôi đánh cậu ta? Hay là mắng cậu ta? Sao lại thành bắt nạt cậu ta rồi?” Vương Đại Hổ cau mày chút khách khí sẵng giọng: “Là cậu ta vô duyên vô cớ chạy tới đấy chứ!”

      “Đó là bởi vì Lý, Lý Thanh Nhiên làm Tuệ Tuệ khóc!” Đới Văn Bác tức giận, cơn tức bùng lên chỉ thẳng vào Lý Thanh Nhiên hét lớn: “Tuệ Tuệ đối với cậu tốt như vậy, tại sao cậu luôn làm cho ấy đau lòng!”

      “Đới Văn Bác!” Hai tiếng mắng giận dữ đồng thời vang lên.

      là của Vương Đại Hổ, bẻ tay răng rắc, ánh mắt như viên đạn, tựa hồ giây tiếp theo liền chuẩn bị đánh con bìm bịp bốn mắt biết giữ mồm giữ miệng này trận nhừ tử.

      Tiếng còn lại là của Chu Tuệ, bé da mặt đỏ bừng, vừa thẹn thùng lại vừa xấu hổ : “Cậu bậy cái gì, tôi chỉ là chúc mừng Lý Thanh Nhiên thôi! phải như cậu đâu!”

      Đới Văn Bác nghe lời này chẳng những nhận ra mình hiểu lầm, ngược lại lòng càng như lửa đổ thêm dầu. là, cậu thầm mến Chu Tuê nhiều năm. Hai là về chuyện xét tuyển, toàn bộ trường học chỉ có hai chỗ, dựa theo thành tích học tập của cậu nếu cố gắng liền có khả năng đến lượt mình, cậu nằm mơ cũng đều nghĩ đến mình có thể cùng Chu Tuệ song song bước vào đại học B.

      Cho nên, khi tin Lý Thanh Nhiên được lựa chọn truyền ra, tâm trí cậu lập tức mất khống chế, đời này còn có cái gì so với chuyện bị “tình địch” dương dương tự đắc đạp lên mình mà tiến về phía trước càng khiến người thêm lo lắng?

      “Tuệ Tuệ, tâm của cậu tôi đều biết, cậu thích Lý Thanh Nhiên đúng ! Nhưng cậu ta thích cậu, cậu ta chỉ là cái loại thích giả nhân giả nghĩa, cậu –”

      “Đủ rồi!” Chu Tuệ lần này khóc, bị người giáp mặt cứa vào vết sẹo nơi đáy lòng, vừa tức giận vừa bối rối lại xấu hổ, đặc biệt là khi khoé mắt nhìn đến bộ dáng hoàn toàn thờ ơ của Lý Thanh Nhiên, càng tức đến run người.

      “Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu, cút !” phen đẩy Đới Văn Bác ra, Chu Tuệ khóc chạy về hướng khác.

      “Tuệ Tuệ!” Đới Văn Bác há hốc mồm đứng đơ ra.

      “Ây dô dô, có người làm tiểu nương phát khóc kìa!” Vương Đại Hổ nhanh tay lẹ mắt thổi thêm tý gió.

      “Cậu, cậu, hai người các cậu chờ đó cho tôi!” Bìm bịp bốn mắt cực kỳ tiền đồ lưu lại những lời này rồi vội vàng chạy theo Chu Tuệ.

      Vương Đại Hổ bĩu môi, với Lý Thanh Nhiên: “ đôi ngu ngốc, đúng vô duyên vô cớ!”

      “Đừng để ý đến bọn họ.” Lý Thanh Nhiên bình tĩnh kéo tay áo : “Dù sao cũng liên quan đến chúng ta!”

      Lời này Vương Đại Hổ thích nghe, cười hì hì ôm vai cậu, trong nháy mắt cái gì Chu Tuệ với Đới Văn Bác a, tất cả đều ném bắt giặc Oa rồi.

      .

      Vài ngày sau, Lý Thanh Nhiên cuối cùng vẫn với chủ nhiệm rằng mình nhận xét tuyển, dùng lời của Vương Đại Hổ: bằng vào trí tuệ của Nhiên Nhiên nhà chúng ta, thi đại học còn phải dễ như trở bàn tay, căn bản cần xét tuyển.

      Chủ nhiệm lớp thấy cậu ý chí kiên quyết, lại nhiều lần khuyên bảo có kết quả cũng chỉ đành thôi, chuyển sang suy xét người khác, chỉ là dặn Lý Thanh Nhiên trước cần để lộ chuyện này ra, miễn cho náo động tâm tư các học sinh khác, đồng thời cũng xin lỗi bởi vì nhất thời vô ý để lộ tin tức mà khiến Lý Thanh Nhiên trong khoảng thời gian này gặp nhiều phiền toái.

      .

      Hôm ấy, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên theo thường lệ cứ bảy giờ bước vào lớp học.

      Nhưng cảm thấy hôm nay khí rất thích hợp!

      đám bạn học vốn quen thân tựa hồ có bí mật trong lòng, ánh mắt cực kỳ khác thường. Cái bộ dáng né tránh kia khiến Vương Đại Hổ đột nhiên nảy ra dự cảm tốt lắm.

      Giữa những tầm mắt tràn ngập các loại ý tứ hàm xúc, hai người ngồi vào chỗ của mình.

      “Đây là cái gì?” Đột nhiên phát trong ngăn bàn có thứ gì đó, Vương Đại Hổ rút ra xem, là tờ rơi màu xanh lục.

      “Bí mật kinh thiên – Lý Thanh Nhiên chính là con của tội phạm giết người phân thây!” Vừa nhìn thấy tiêu đề, đồng tử Vương Đại Hổ co rụt lại, thở dốc, dùng ánh mắt lãnh khốc trước nay chưa từng có nhìn chung quanh lượt: “Ai làm?”

      “Tao hỏi bọn mày ai làm?”

      Các bạn học thấy tức giận như thế đều ngậm tăm, cuối cùng vẫn là lớp trưởng Kiều Thi Vũ lặng lẽ đứng lên: “Sáng hôm nay mọi người vừa vào lớp liền thấy!”

      Vương Đại Hổ lúc này giống như mãnh thú bị triệt để chọc giận, phẫn nộ khiến gắt gao nắm chặt hai tay. Ngay lúc cơn tức này muốn phá tan lý trí của , giọng thanh đạm mạnh kéo trở lại: “Đại Hổ ngồi xuống, tại là giờ tự học, cần ảnh hưởng đến người khác!”

      Vương Đại Hổ hung hăng nhắm mắt lại, vài giây sau, ngồi xuống.

      Từ đầu đến cuối Lý Thanh Nhiên đều biểu vô cùng bình tĩnh, phải cái loại giả vờ bình tĩnh mà là loại bình tĩnh phát ra từ nội tâm. Thấy cậu như vậy, cơn phẫn nộ sắp nổ tung của Vương Đại Hổ đột nhiên cũng lắng xuống.

      Học sinh trong lớp cũng đều là người trưởng thành mười bảy mười tám tuổi, có phán đoán của chính mình, tự nhiên giống trẻ con ngay trước mặt này nọ. Hơn nữa ngày thường Vương Đại Hổ ở lớp nhân duyên vô cùng tốt, Lý Thanh Nhiên tính tình tuy rằng hơi lạnh nhưng cũng phải loại người khiến người khác ghét, cho nên mọi người cứ việc thầm trong lòng, bề ngoài lại dần dần trở lại như cũ.

      Đương nhiên cũng thể có gì khác, tỷ như Chu Tuệ trước mắt đột nhiên biết từ nơi này chạy tới.

      “Lý, Lý Thanh Nhiên….” Chu Tuệ đỏ mặt, dùng hết dũng khí mà gọi.

      Tự dưng bị người chặn ở hành lang, Lý Thanh Nhiên lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì?”

      , tờ rơi đều là sao?” Khoé mắt Chu Tuệ phiếm lệ, có chút nghẹn ngào hỏi: “Ba của cậu là —–?”

      “Thế sao?” đợi xong, Lý Thanh Nhiên lập tức cau mày ngắt lời.

      “Cái gì, cái gì?”

      “Tôi hỏi cậu: Thế sao?” Lý Thanh Nhiên nghiêng đầu, mặt biểu tình kiên nhẫn: “Nếu cậu muốn hỏi tôi có phải là con của tội phạm giết người hay , tôi có thể trả lời – đúng!”

      “Lý, Lý Thanh Nhiên?”

      “Cho nên, tại cậu có thể tránh ra chưa?”

      “Tôi tôi tôi ừm tôi tôi……” Chu Tuệ lắc đầu, tràn đầy uỷ khuất liên tiếp cường điệu : “Tôi phải có ý kia, Lý Thanh Nhiên, tôi chỉ muốn cho cậu, vô luận cậu xuất thân như thế nào, tôi đều để ý, , tôi để ý!”

      “Bạn Chu, liền tính cậu muốn tự quyết định cũng xin có giới hạn!” Lý Thanh Nhiên lạnh lùng mở miệng: “Cậu tại khiến tôi cảm thấy thoải mái!”

      phải, tôi….” Chu Tuệ khẩn trương phát khóc, , khi mới biết “chân tướng”, đúng là cực kỳ khiếp sợ, đương nhiên cũng cảm thấy có chút kinh hoảng. Chỉ là lại có loại cảm giác “ ra là như thế” tràn vào lòng cách kỳ dị, chẳng trách cậu cho tới nay vẫn luôn lạnh băng như vậy! Chẳng trách cậu lặp lặp lại nhiều lần cự tuyệt mình như vậy, nhất định là thân thế quá mức bi thảm khiến cậu đóng băng trái tim mình.

      Giây phút ấy, Chu Tuệ cảm nhận được loại trách nhiệm cùng sứ mệnh nảy sinh trong lòng mình. muốn cứu Lý Thanh Nhiên, muốn cho cậu ấm áp, muốn cho cậu biết thế giới này vẫn có người cậu.

      thể khi bé bắt đầu rơi vào “quá mức tự kỷ” hề có lý trí, mà đối với đối tượng lòng muốn cứu rỗi mà , nghi ngờ cũng là cục phiền lớn.

      “Lý Thanh Nhiên, tôi thích cậu, tôi ngại!” Giống như muốn thể chân tâm của mình, Chu Tuệ vươn hai tay như muốn nhào tới người Lý Thanh Nhiên.

      “Tôi ngại!” Đột nhiên, tiếng rống to từ xa xa truyền đến, Vương Đại Hổ như cơn gió thổi tới giữa hai người, chỉ vào Chu Tuệ mà mắng: “Cái bà này có phải đầu óc có bệnh , có việc gì chạy đến đây vớ vẩn đau đau xót xót cái gì, ngại cái gì, Nhiên Nhiên nhà tôi là để khoa tay múa chân sao? Có bệnh phải ? Có bệnh liền chữa , đừng ra hù doạ người khác!”

      Chu Tuệ từ đến lớn chưa từng bị người khác chỉ vào mũi mắng bao giờ, mặt lập tức tái mét, nước mắt bùm bùm rơi xuống.

      cho các người bắt nạt Tuệ Tuệ!” biết từ chỗ nào chạy ra, bìm bịp bốn mắt lập tức kéo Chu Tuệ ra sau mình, đầy mặt phẫn hận vặn vẹo lớn tiếng hét: “Tuệ Tuệ, cậu cách bọn họ xa chút. Lý Thanh Nhiên chính là con của tội phạm giết người, ba nó là bệnh nhân tâm thần phân liệt. Loại bệnh này di truyền đấy, chừng ngày nào đó nó nổi điên lên cũng giết người, vẫn là cẩn thận chút mới được!”

      “Mày cái gì?” Vương Đại Hổ lúc này bùng nổ, lập tức quản cái khác, giơ tay táng quyền vào mặt Đới Văn Bác, nháy mắt đánh ngã nó xuống đất, rơi mất hai cái răng.

      Che hai má mình, bìm bịp bốn mắt ràng bị đánh đến mơ hồ, lại thấy mình chảy máu càng sợ tới mức “hoa dung thất sắc”, lập tức hét thảm tiếng, cũng quản Chu Tuệ cái gì, vắt chân lên cổ mà chạy.

      “Phi! Thằng hèn!” Vương Đại Hổ thờ phì phì mắng, quay đầu nhìn Chu Tuệ đứng ngốc ở chỗ đó, quát: “Còn chưa cút!”

      “Hu hu……”

      “Nhiên Nhiên, em vừa rồi kéo làm gì, phải đạp cho cái con bìm bịp bốn mắt kia mấy phát nữa mới tính hết giận!”

      Lý Thanh Nhiên có chút bất đắc dĩ đẩy gọng kính sống mũi: “ cũng nhìn xung quanh chút !”

      ra bất tri bất giác có nhiều người vây quanh chỉ trỏ bọn họ.

      Tâm tình Vương Đại Hổ càng tốt, hừ tiếng, kéo tay Lý Thanh Nhiên về phía cổng trường.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 53

      Chương 53: Thủ phạm

      Edit: Thanh Thạch

      Ngồi ở quán ăn cạnh trường học, Vương Đại Hổ vẫn như cũ nộ khí khó tiêu.

      “Nếu để tra ra được là ai giở trò quỷ sau lưng, thề xé xác nó ra!”

      giống nghiến răng nghiến lợi, Lý Thanh Nhiên ngồi đối diện nhàng cắn ống hút, nhâm nhi nước quýt chua chua ngòn ngọt: “Miệng là của người khác, bọn họ muốn thế nào , tức giận như thế làm gì!”

      “Nhưng mà Nhiên Nhiên….” Biểu của Lý Thanh Nhiên càng bình tĩnh, Vương Đại Hổ càng khó chịu. Bởi biết “ kiện kia” là vết thương lớn nhất hằn sâu trong tim cậu, chỉ cần chạm lại rỉ máu.

      “Dương Lệ mấy hôm trước đến tìm em!” Đột nhiên, Lý Thanh Nhiên .

      Vương Đại Hổ vừa nghe sắc mặt bỗng xanh mét, siết chặt hai tay: “Quả nhiên là con mụ đấy!”

      Chuyện qua nhiều năm như vậy, bọn họ lại đến từ nơi khác, thời gian dài như thế chưa từng có ai nhắc tới. Nhưng tờ rơi sáng nay lại cực kỳ chi tiết, thậm chí khoa trương miêu tả những gì xảy ra, cái này chỉ có người cùng thôn hoặc là người quen mới có thể biết được.

      đáng chết!” Lúc này Vương Đại Hổ là vừa hối hận vừa ảo não. Nếu lúc trước phải mình hảo tâm vớ vẩn mà quản cái của nợ kia tình làm sao có thể biến thành như thế này!

      Lý Thanh Nhiên lắc đầu, phủ lên nắm tay siết đến tím của Vương Đại Hổ, thanh khó có được chút ôn nhu: “Chuyện lúc trước nếu chúng ta giúp có khác gì bọn Dương Lệ. Còn nữa, sở dĩ giúp Khổng Thuý Bình cũng bởi vì em!”

      Khuyên giải của Lý Thanh Nhiên hiển nhiên khiến Vương Đại Hổ dễ chịu hơn, vẫn canh cánh trong lòng “sai lầm” của mình. lúc lâu sau mới do dự hỏi: “Dương Lệ với em cái gì?”

      “Mụ muốn vạn, nếu đưa liền công bố thân thế của em, làm em còn cơ hội được tuyển thẳng vào đại học!”

      “Uy hiếp sao!!!” Hai mắt Vương Đại Hổ phun hoả: “Thấy khoảng thời gian này mụ coi như thành , vốn muốn thả cho mụ con ngựa, nghĩ tới… Hừ hừ….”

      Sắc mặt nhu hoà của Lý Thanh Nhiên cũng trầm hẳn , trong lòng lại thấy có chút may mắn. May mà mụ ấy tới tìm mình, nếu là tìm Đại Hổ, lấy cái tính bao bọc mình như vậy, chừng đúng là làm cho mụ đắc thủ.

      “Mụ ấy nhất định còn biết em buông tha cái ghế xét tuyển kia rồi.” Lý Thanh Nhiên dịu dàng : “Cho nên em cự tuyệt mụ.”

      Nhìn cậu bình tĩnh giống như hoàn toàn thèm để ý, Vương Đại Hổ lo lắng hỏi lại: “ nghiêm trọng chứ?”

      Lý Thanh Nhiên nhướn mày: “ cần coi thường em!”

      “Phì!” Đột nhiên, Vương Đại Hổ cười khẽ tiếng, dùng ánh mắt ôn nhu chết người nhìn cậu, vui mừng : “Nhiên Nhiên của trưởng thành rồi!”

      Lý Thanh Nhiên nghe xong, cười khẽ. Nhìn đôi mắt vẫn luôn dõi theo giúp mình bước ra khỏi hắc ám, nhìn nụ cười vẫn luôn khiến mình thấy ấm áp, cậu nghĩ: Đúng vậy, bởi vì có nên em phải kiên cường hơn.

      .

      Chuyện của Lý Thanh Nhiên gây ra vụ oanh động lớn trong trường học bởi cậu vốn cũng thuộc hàng nhân vật nổi tiếng, tất nhiên là hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Chủ nhiệm lớp cùng ban giám hiệu đều tìm cậu chuyện nhưng đều là chút quan tâm an ủi mà thôi, hi vọng cậu có áp lực, cố gắng thi đại học. Chung quy người có trí tuệ, có hiểu biết, có tiềm năng như cậu cũng nhiều.

      Đương nhiên, tình cũng phát triển theo hướng tích cực. Trong lớp rốt cuộc vẫn xuất ít “thành phần tiểu nhân” thích chỉ trỏ thầm sau lưng. Vương Đại Hổ phải lôi đến góc lớp trị trận mới chừa. giờ chung quy còn có toà núi cao là cuộc thi đại học, tâm tư các vị học sinh vẫn đặt ở kia là chính, cho nên lời đồn qua vài ngày sôi trào cũng dần lắng xuống.

      Mà Vương Đại Hổ vẫn tràn ngập “phẫn nộ” nhiều lần ngầm tra cuối cùng cũng tìm được thủ phạm.

      “Bọn mày xác định là nó?” Ánh mắt Vương Đại Hổ lạnh băng, nhìn bóng người xa xa, sắc mặt đáng sợ đến cực điểm.

      “Lão đại, tuyệt đối là nó, có người từng thấy sáng sớm hôm đấy nó cầm tập giấy dày vào các lớp!”

      “Hừ hừ, này đúng là oan gia ngõ hẹp!” Vương Đại Hổ nghiến răng nghiến lợi : “Xem tao lột cái da cóc nhà mày.”

      .

      Đới Văn Bác chưa kịp hét thảm bị người từ phía sau đẩy mạnh vào gian wc trong cùng, Vương Đại Hổ mặt đầy sát khí bóp cổ nó, gằn lạnh từng chữ : “Dám kêu tao bóp chết mày!”

      Cảm nhận được áp lực cổ ngày càng mạnh, Đới Văn Bác bị doạ nước mắt giàn giụa, liên tục gật đầu tỏ vẻ tuyệt đối dám lên tiếng.

      Vương Đại Hổ hừ lạnh tiếng, buông tay ra, nó liền ngã bẹp xuống đất.

      “Cậu, cậu muốn làm gì?” Đới Văn Bác run cầm cập hỏi.

      “Làm gì?” Vương Đại Hổ lạnh lùng nghiến răng, phe phẩy thứ trong tay: “Mày chẳng lẽ biết!”

      Nhìn tờ rơi xanh lá mạ trong tay , mặt Đới Văn Bác lập tức trắng bệch, nó chột dạ lắc đầu: “Tôi, tôi tôi tôi biết các cậu gì!”

      “Thôi , đừng có giả vờ vô tội với tao! Tao cho mày biết, tao hỏi hết các hàng photo quanh trường rồi, mày là in ở hàng Hân Hân đúng ! Năm trăm tờ, tiêu cũng ít nhỉ!”

      Đới Văn Bác run rẩy lui vào góc tường, với Vương Đại Hổ lạnh lùng từ cao nhìn xuống: “ phải tôi, phải tôi, liên quan gì tới tôi!”

      “Còn chịu thừa nhận, tao thấy mày mới chỉ gãy hai cái răng cửa nên nhớ đời phải ! Hôm nay tao liền đánh cho mày rớt hết răng xem mày có nhớ hay !” rồi, Vương Đại Hổ cười dữ tợn, bẻ ngón tay răng rắc. Đới Văn Bác lập tức bị doạ đến hồn phi phách tán, dám giấu giếm nữa, vội vàng : “Là là là là, là tôi làm, thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Tôi lần sau dám nữa!!!”

      Vương Đại Hổ nâng chân lên đạp mạnh vào ngực nó cái: “, kể hết tình từ đầu đến cuối cho tao!”

      “Tôi tôi tôi tôi hôm từ quán ăn ra thấy có hai mẹ con đánh nhau, người đàn bà kia hùng hùng hổ hổ nhắc tới tên các cậu… Tôi, tôi liền để ý…. Cuối cùng tôi cho bà ta hai trăm, bà ta liền kể chuyện các cậu cho tôi biết! Ô ô ô…. Tôi chỉ muốn làm Tuệ Tuệ chán ghét cậu ta mà thôi…. Tôi xin cậu, tha cho tôi !”

      Như vậy Dương Lệ kia cũng vì thế mới nổi tâm muốn vơ vét tài sản của Nhiên Nhiên! Vương Đại Hổ cười lạnh tiếng, lại nhìn cái thằng chết tiệt nằm bẹp dưới đất, càng nhìn càng ngứa.

      “Tha cho mày?” Vương Đại Hổ nhếch mép: “Chỉ vì tý tư tâm của mày mà làm ra loại chuyện ti bỉ như vậy, còn xin tao tha cho mày, ha ha….”

      “A, cậu muốn làm gì…. Đừng…….”

      Trong gian wc chật hẹp thường thường truyền đến tiếng đấm đá bình bịch cùng với tiếng nam sinh kêu gào xin tha. Tiếc là trước đó Vương Đại Hổ đuổi hết người trong này ra, cửa cũng có người chặn, cho nên trận “bạo lực học đường” này cực kỳ thuận lợi mà tiến hành.

      Đánh con bìm bịp bốn mắt kia trận nhừ tử, ác khí trong lòng Vương Đại Hổ cũng được thổi bớt chút, nhưng “thủ phạm chính” của chuyện này còn chưa nhận trừng phạt đâu! Vương Đại Hổ dữ tợn cười : Dương Lệ a! Dương Lệ! Tao cho mày biết, chọc tới tao có cái kết cục gì.

      .

      “Đáng ghét!” Người đàn bà có vài phần xinh đẹp ra vẻ ngượng ngùng mà đẩy đẩy người đàn ông dán vào ngực mình, thở dốc : “Gấp như vậy làm gì, làm người ta đau!”

      “Hắc hắc hắc, cái đồ dâm đãng nhà em phải thích thô bạo như vậy sao?” Người đàn ông cắn cắn đôi gò bồng đào to bự.

      Từng trận gầm rú, thân thể giao triền, xong chuyện hai người nghỉ ngơi chút.

      Văn, chúng ta như vậy mãi được, chừng nào mới ly hôn vợ, cưới em vào cửa?”

      Văn, cũng chính là chồng sau của Dương Lệ – Triệu Văn, tầng tầng thở dài, mặt lộ ra thần sắc khó xử.

      “Bảo bảo ngoan, con mụ kia chung quy sinh cho thằng con trai, mà ly hôn nó con thế nào bây giờ?”

      “Hừ, con với chả cái, phải , con mụ kia vừa già vừa xấu, chính là cái đồ đáng ghét. vì sao lại chịu bỏ nó, , có phải lại luyến tiếc cái đứa con ghẻ nó mang theo , muốn ăn cả mẹ lẫn con?”

      Triệu Văn nhìn tình nhân thở phì phì, trong lòng lại cho là đúng. Dương Lệ tuy rằng đúng như ả vừa già vừa thô tục nhưng ra lại khá tốt. Mụ ta có thể tự sống, có thể kiếm tiền nuôi mình, còn nghe lời. Nếu ly hôn Dương Lệ mà cưới ả, chính mình còn phải tiêu tiền nuôi ả, mua bán lỗ như vậy, Triệu Văn sao có thể làm!

      “Được rồi, được rồi! Bảo bối, trong lòng có ai, em còn biết sao? Lại em cũng kết hôn, chuyện hai ta nếu chồng em mà thấy, lại bổ ra!”

      “Xem nhát gan chưa kìa! Yên tâm , tên kia lấy thịt ở huyện khác rồi, ba bốn ngày mới về.”

      “Hắc hắc hắc….. Bảo bối nhi, nếu thế chúng ta phải nắm chắc thời gian…. Hửm…..”

      “Đáng ghét!”

      Ngay lúc củi khô lửa bốc lại muốn làm thêm hồi đột nhiên “Phanh —-”, có người đá văng cửa.

      “Bọn mày là cái loại gian phu dâm phụ!” Người đàn ông vào bộ dạng cực kỳ hung hãn, trừng lớn mắt trâu, mặt vặn vẹo hét lớn: “Tao giết bọn mày!!!”

      “A a a a a a —— Đừng mà —— Chồng ơi ——-”
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 54
      Chương 54: Báo ứng

      Edit: Thanh Thạch

      Triệu Văn mặt đầy máu cuống cuồng chạy ra ngoài.

      Người đàn ông cao to vạm vỡ, mặt mày hung dữ vác “dao phay” đuổi theo sau.

      Dọc đường biết đụng ngã bao nhiêu người, cũng biết bị bao nhiều người tức giận chửi mắng, chân Triệu Văn mềm nhũn, cuối cùng kiệt sức ngã cầu vượt.

      Mệt như chó, mệt muốn nôn.

      “M* mày chạy à, sao mày chạy nữa, dám trộm đàn bà của ông, cắm sừng ông. Tao thấy mày là chán sống rồi!” Người đàn ông bị chụp mũ xanh hai mắt loé lên vẻ điên cuồng, từng bước tới gần Triệu Văn.

      “Đại ca, đại ca, hiểu lầm! Hiều lầm mà!” Triệu Văn bị doạ đến tim gan lộn tùng phèo, chỉ hận mình mọc ra bốn cái chân. Tên kia vốn ngang ngược, ngày thường kiếm ăn bằng nghề mổ lợn, thân mùi máu cách xa có thể ngửi thấy, càng đừng đến đứng gần hăm doạ như vậy.

      dòng nước tiểu màu vàng chảy ra từ đũng quần Triệu Văn. Mắt thấy tên hung hãn kia càng ngày càng gần, mắt thấy con dao phay huơ qua huơ lại sắp chém vào người mình, Triệu Văn cũng biết lấy sức ở đâu, đứng bật dậy, nhắm mắt cắn răng nhảy từ cầu xuống.

      Chỉ nghe thấy “Bịch —-” tiếng, toàn bộ thân thể Triệu Văn nện lên chiếc ô tô chạy qua, bắn ra, lăn lông lốc đường đến hơn hai mét mới thôi nhúc nhích, chả biết là sống hay chết.

      Kết quả này hiển nhiên cũng nằm ngoài dự đoán của tên hung hãn kia, gã ghé vào lan can cầu vượt trợn mắt há mồm nhìn thảm cảnh phía dưới, lúc lâu sau mới phi phi hai ngụm, xách dao chạy. Khi Dương Lệ gào thét chạy tới bệnh viện được bác sĩ báo cho biết chân Triệu Văn bị cán nát bét, phải cắt.

      đến bộ dạng tuyệt vọng trời đất sụp đổ của Dương Lệ mà chuyển sang phía Vương Đại Hổ, buông di động, mặt lộ vẻ cao hứng phấn chấn. Lý Thanh Nhiên nhịn được liếc nhìn cái, thản nhiên hỏi: “Đắc thủ?”

      Trái tim của Vương Đại Hổ giật nảy, run run : “Em biết hết?”

      Lý Thanh Nhiên tỏ vẻ vô nghĩa, làm sao có thể qua mắt được em.

      “Hì hì, bảo bối nhi! Lúc này cái đồ súc sinh Triệu Văn kia hẳn là chịu báo ứng.” Vương Đại Hổ vui vẻ ôm người ta vào lòng khoa tay múa chân : “Báo ứng a~~~~ báo ứng~~~~”

      làm gì?”

      có gì, chỉ là cho tên bất hạnh bị cắm sừng có cơ hội lên sàn. Ai! là rất thiện lương!”

      Triệu Văn về vấn đề quan hệ nam nữ biết kiềm chế, đây là chuyện chỉ cần nghe ngóng chút là có thể biết. Mà cực kỳ trùng hợp là hồi trước khi Vương Đại Hổ đến khu xung quanh nhà họ để theo dõi từng thấy Triệu Văn thừa dịp trời tối lén lút chui vào cửa hàng thịt bên kia phố. Nhà kia ông chồng nhiều năm ở nhà, để lại người vợ xinh đẹp mình a!

      Vương Đại Hổ dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra Triệu Văn vào đó làm gì.

      May mắn đây có thói quen phòng ngừa chu đáo, lúc này mới có thể lần lưu loát thu thập gã.

      như vậy có thể tính là mượn đao giết người.” Lý Thanh Nhiên cười gạt sợi tóc trán .

      “Cái này gọi là ác giả ác báo, chồng em đây là thay trời hành đạo! Dương Lệ phải rất thương chồng mụ sao? Để xem xem tình này sâu đậm đến nhường nào!”

      Thực hiển nhiên, tình của Dương Lệ ngay cả cái chén cũng sâu bằng. Vừa nghe Triệu Văn phải cắt chân, từ nay về sau trở thành người tàn phế ngày hôm sau thấy mụ ấy đâu, bỏ mặc chồng mình lẻ loi tại bệnh viện. Sau này Vương Đại Hổ nghe Triệu Văn rốt cuộc vẫn trụ được, chỉ là mất bên chân, mỗi ngày chống tay lết phố ăn xin, kết cục rất là thê lương.

      Đấy là sau này, còn tại.

      Vương Đại Hổ khoanh tay trước ngực cách xa nhìn thấy Khổng Thuý Bình qua lại trước cổng trường. lạnh lùng nghĩ thầm: “Tao còn chưa tìm mày mày tự dâng mình đến cửa.”

      “Em và cùng .” Lý Thanh Nhiên bên cạnh bỗng nhiên vậy.

      Vương Đại Hổ ngẩn người, lập tức nhíu mày nhìn tiểu bảo bối nhi, như nghĩ tới cái gì, lộ vẻ muốn cười. Vô luận bao nhiêu năm qua, cái tính thích “ghen” này của cậu chút cũng đổi.

      Vừa nghĩ như vậy, tâm tình Vương Đại Hổ lập tức tan mây, cười đến cong mắt kéo tay Lý Thanh Nhiên tới cổng trường.

      “Nghe phố Nhất Đông mới mở quán lẩu, vừa lúc mấy hôm nay em muốn ăn, tý chúng ta làm bữa no nê, thấy thế nào?” Lý Thanh Nhiên tuy rằng biết người này tại sao lại lộ ra vẻ mặt đắc ý như vậy nhưng khi thấy cách đó xa, Khổng Thuý Bình vừa nhìn thấy bọn họ liền có vẻ vui sướng, đôi mắt trong trẻo tại thời điểm ai chú ý nhanh chóng nhiễm lên tầng lãnh ý.

      .

      Phố Nhất Đông, quán lẩu “Vị ngon tới”, khu ghế lô.

      Vương Đại Hổ từ trong nồi nóng hôi hổi gắp miếng thịt dê vào đĩa trước mặt Lý Thanh Nhiên: “Mau, ăn nóng mới ngon!” Mắt thấy hai người đối diện “ngọt ngào mật mật” dùng cơm, chút cũng chú ý đến mình, Khổng Thuý Bình sớm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, rốt cuộc ngồi yên nổi nữa.

      Nó hai mắt ngấn lệ, khóc thút thít run giọng : “, Đại Hổ, em có thể riêng với mấy câu được ?”

      “Có cái gì thể ở đây mà lại cứ nhất định muốn riêng?” đợi Vương Đại Hổ trả lời, thái độ Lý Thanh Nhiên trở nên khác thường, sắc bén .

      , họ!” Khổng Thuý Bình mở to hai mắt, tựa hồ có chút tin lời này là từ trong miệng cậu ra.

      họ trước kia mặc dù có chút lãnh đạm nhưng chưa bao giờ dùng loại thái độ châm chọc này để chuyện.

      “Nhiên Nhiên rất đúng!” Vương Đại Hổ bóc thêm con tôm bỏ vào đĩa của cậu: “Có cái gì muốn cứ việc thẳng, cần phải lãng phí thời gian của nhau.” Cũng cần làm hỏng khẩu vị ăn lẩu của vợ chồng tôi nha.

      Khổng Thuý Bình khụt khịt mũi, cố gắng ngừng khóc, nghẹn ngào : “ Đại Hổ, còn giận bé năm sao? Em biết lần trước là em tốt, em, em, em nên làm như vậy, thực xin lỗi, tha thứ cho em được ?”

      Nghe cái giọng vừa khóc vừa kể lể, Vương Đại Hổ rốt cuộc buông đũa, chịu đem ánh mắt dừng lại người người ta.

      Có thể nhìn ra được con bé mấy ngày nay cực kỳ tốt. Tuổi mười lăm hẳn là nên tinh thần phơi phới, là cái tuổi hoa tươi khoe sắc, nhưng con bé lại chỉ khiến người nghĩ đến đoá cúc sắp tàn. Khuôn mặt xanh xao vàng vọt, hai mắt thâm quầng, cả người khô khốc dẹp lép như que diêm.

      “Nếu hôm nay đến đây để mấy lời này tôi có thể cho biết, được! Tôi tha thứ cho .” Vương Đại Hổ quan tâm nhún vai, khi Khổng Thuý Bình lộ ra sắc mặt vui mừng lại tiếp tục : “Chỉ là tôi hi vọng từ hôm nay trở , đừng xuất trước mặt tôi và Nhiên Nhiên nữa, được chứ?”

      Đại Hổ!” Khổng Thuý Bình kích động đứng bật dậy, giây tiếp theo lập tức quỳ xuống túm ống quần Vương Đại Hổ khóc lóc cầu xin: “Em sai rồi, em sai rồi, em nên nghe lời mà vụng trộm giúp người nhà. Em, em nên đưa tiền cho mẹ, cũng nên làm ra chuyện biết xấu hổ như vậy, em….. Em sai rồi, tha thứ cho em , đừng để ý đến em được .”

      Vương Đại Hổ lúc này cảm thấy có chút may mắn mình chọn ngồi ở trong phòng, khỏi cảm thán: Con bé này đầu gối vẫn trước sau như đặc biệt mềm a!

      khóc cái gì, tôi phải là tha thứ cho rồi sao!” Vương Đại Hổ ôn tồn nâng nó dậy.

      Cái quần bò số lượng có hạn vừa mới mua chịu nổi nước mũi giàn giụa như vậy a!

      “Nhưng mà, , ….” Nhìn gần khuôn mặt tuấn của người trong lòng, trong mắt Khổng Thuý Bình khỏi loé lên ngượng ngùng si mê.

      “Au!!” Đột nhiên khuôn mặt tuấn kia hơi vặn vẹo.

      Đại Hổ, , làm sao vậy?”

      sao.” Vương Đại Hổ nhe răng nhếch miệng : “ cẩn thận bị mèo cào cái, khụ khụ khụ khụ…. Chúng ta quay trở lại chuyện chính, tóm lại tôi hi vọng về sau còn bất cứ quan hệ gì với nữa, chúng ta coi như người xa lạ, cần đến tìm tôi nữa!”

      “Nhưng mà em thích !” Khổng Thuý Bình kích động mà thổ lộ.

      Mặt Vương Đại Hổ lập tức lạnh xuống, gằn từng chữ : “ sao! thích tôi là chuyện của , liên quan gì đến tôi. Nếu lặp lặp lại dây dưa dứt, tôi đây cũng đành thẳng, tôi chỉ thích , còn cực kỳ chán ghét , ngay cả liếc mắt nhìn cái cũng thấy ghê tởm.”

      Sắc mặt Khổng Thuý Bình trắng bệch, khiếp sợ liên tục lui về sau mấy bước, ôm ngực lẩm bẩm: “Vì sao…. vì sao…..”

      “Vì sao? Đừng như thể mình vô tội.” Vương Đại Hổ trào phúng gợi lên khoé miệng: “ trăm ngàn đừng cho tôi biết mẹ làm ra chuyện gì.”

      Nghe Vương Đại Hổ thế, Khổng Thuý Bình tựa hồ nghĩa tới cái gì, đột nhiên tầm mắt chuyển qua Lý Thanh Nhiên từ đầu đến giờ vẫn nhàn nhã tự ăn.

      , họ, em, em…..” Nó năng lộn xộn liên tục quơ tay, hoảng sợ lắc đầu.

      Lý Thanh Nhiên ưu nhã cầm lấy giấy ăn lau khoé miệng, giương mắt, thản nhiên : “Mợ mấy ngày nay vẫn sống tốt chứ?”

      biết tại sao, nhìn đôi mắt thanh lãnh phảng phất chút quỷ mị, Khổng Thuý Bình rùng mình cái, chột dạ khiến nó như nhũn ra, lần nữa ngã ngồi mặt đất.

      phải em , phải em .”

      “Chẳng lẽ phải cho Dương Lệ là chúng tôi giúp ? Chẳng lẽ phải cho Dương Lệ hai ngàn kia là tiền Đại Hổ cho mượn? Chẳng lẽ phải cho Dương Lệ chuyện tôi nằm trong danh sách tuyển thẳng?” Lý Thanh Nhiên lạnh lùng : “Chẳng lẽ phải cho Đới Văn Bác ba tôi là tội phạm giết người?”
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :