1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 45

      Chương 45: Lễ giáng sinh (Tình định như vậy)

      Edit: Thanh Thạch

      “Nhanh lên! Nhanh lên!” Ăn xong món cháo rau thập cẩm ngon lành, hai thằng nhóc lập tức biến thành hai con khỉ con, nhảy tới nhảy lui, ầm ĩ ngừng.

      “Biết rồi! Biết rồi!” Vương Đại Hổ kéo hai con khỉ qua, mặc áo lông cho tụi nó, lại đội mũ, quàng khăn, đeo găng, nhìn hai đứa được bọc kín mít mới gật đầu : “Bọn mày nghe cho đây, tý nữa ra ngoài được nháo, được rời khỏi tầm mắt của A Hổ, được tuỳ tiện chạy loạn, phải ngoan ngoan nghe lời, biết chưa?”

      “Biết rồi! Bọn em ngoan mà!” Hai chú nhóc cười tủm tỉm gật đầu đáp ứng.

      “Táp Nhi, Việt Nhi, nào!” Lý Thanh Nhiên đứng ở cửa gọi.

      “Yeah!! nào, nào.”

      Nhìn hai đứa lao nhanh như đạn ra ngoài, Vương Đại Hổ đau đầu day day trán, có cảm giác lần mua sắm này nhất định trở nên siêu cấp phiền toái.

      .

      Trung tâm thương mại thành phố H, biển người tấp nập.

      Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên mỗi người dắt tay đứa, bọn họ thang máy lên thẳng tầng 6. Khi cửa thang máy mở ra, “Địa ngục” đủ mọi màu sắc ra. Cầu trượt, bập bênh, xe điện, đồ chơi lắp ráp, nhà phao, nhà bóng,… Đương nhiên, còn cả lũ tiểu quỷ trèo lên trèo xuống.

      “A a a a a!!!!” Táp Nhi, Việt Nhi vừa đến nơi này, bốn con mắt lập tức phát sáng cả ngàn watt, cái mặt đỏ bừng như táo chín, cơ hồ muốn cấp tốc chạy vào bên trong.

      Vương Đại Hổ nhanh chóng kéo tụi nó lại.

      “Chúng ta thay quần áo .”

      Vài phút sau, hai nhóc quỷ như cá gặp nước, vui sướng hoà mình cùng các tiểu đồng bọn.

      Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên cũng tìm chỗ, gọi hai tách cà phê, vừa trông hai đứa vừa ngồi nghỉ.

      “Hôm nay chính là hợp ý hai cái thằng kia!” Vương Đại Hổ nhìn mấy đứa chơi đến đầu đầy mồ hôi cách đó xa, có chút chua chua .

      Lý Thanh Nhiên buồn cười nhìn : “Cũng biết ai cố ý cầm đến hai vé vào khu trò chơi trẻ em.”

      Vương Đại Hổ quẫn trí, bệt bệt mồm, lên tiếng.

      Hai đứa chơi hơn tiếng, cuối cùng chơi chưa bị Vương Đại Hổ xách ra. Tụi nó tu ừng ực mấy cốc nước, khuôn mặt đỏ bừng, vừa thấy chính là cái dạng hưng phấn quá độ.

      “Thưa các , các chị, các vị phụ huynh, các em , cuộc thi “Gia đình đêm Giáng Sinh” tại khu trò chơi trẻ em của chúng tôi sắp bắt đầu, hy vọng các chị và các em nhiệt tình tham gia, chiến thắng nhận được món quà Giáng sinh rất lớn.”

      “Em muốn tham gia, em muốn tham gia.” Tiếng loa vừa dứt, hai cậu nhóc liền nhảy nhót nhao nhao .

      “Được, được, được.” Lý Thanh Nhiên lau lau mồ hôi trán cho tụi nó, tràn đầy cưng chiều .

      Lại , người đăng ký đúng là rất nhiều, mỗi tội phần lớn đều là ba mẹ cùng con cái, rất ít người trẻ tuổi như Lý Thanh Nhiên và Vương Đại Hổ, lại thêm hai cậu nhóc cực kỳ đáng , tự nhiên là hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

      Vòng thứ nhất: Thi ngồi xuống đứng lên.

      cầu nhóm người lớn đứng ở trong vòng tròn, ôm con mình, ngồi xuống đứng lên, trong vòng phút, ai làm nhiều nhất chính là quán quân. Loại lao động “thể lực” này, Vương Đại Hổ có thể là am hiểu nhất, lập tức hai lời, mỗi tay treo nhóc, như khỉ.

      “Chuẩn bị — Bắt đầu –”

      Giữa tiếng nhạc cùng tiếng cổ vũ của khán giả chung quanh, Vương Đại Hổ đeo hai thằng nhóc khúc kha khúc khích cười to bắt đầu làm vận động lên xuống. Người tráng kiện như nghé con, mấy năm nay lại vẫn kiên trì rèn luyện, cho nên loại chuyện này đối với đều là chuyện .

      “Tám mươi cái, chúc mừng gia đình số 29!”

      “Yeah! Thắng rồi!!” Hai thằng quỷ nghe thấy chính mình lấy được quà, lập tức hưng phấn hoan hô, xem A Hổ như cái cây lớn, cao hứng đứng cả lên đùi người ta, vui chịu nổi. Đặc biệt lúc người tổ chức đưa cho bọn họ bộ đồ chơi Altman, càng phá lệ cho Vương Đại Hổ nụ hôn vang dội.

      Vòng thứ hai: Bịt mắt ghép hình.

      Lần này mang theo hai đứa lên là Lý Thanh Nhiên. Đương nhiên, lấy trình độ thông minh của Nhiên Nhiên nhà cùng hai thằng nhóc ranh ma kia, trong khi nhà khác còn đau khổ suy tư, bọn họ ghép hoàn chỉnh bức hình.

      Mà vòng thứ ba là giữ bóng chạy để bọn tự tham gia. Thằng cu Táp Nhi hổ là con của Sói đuôi xù, suy tính ít đâu! Mắt thấy bạn bên cạnh sắp sửa vượt qua chính mình, dưới tình thế cấp bách, phi thường hữu hảo giơ lên chân, đạp quả bóng dưới mông con nhà người ta. Kết quả là đứa bé kia ngã xuống đất khóc oà lên, cuối cùng vẫn là Vương Đại Hổ kéo nó xin lỗi mới xong.

      Cuộc thi làm người ta kiệt sức rốt cuộc kết thúc vào giữa trưa. Vương Đại Hổ cùng Lý Thanh Nhiên ôm hai đứa sung sướng ăn KFC. Suất gia đình gồm hamburger, khoai tây chiên, nước uống, cả nhà ăn đến vui vẻ. Ăn xong bữa trưa, mấy người lại lên rạp chiếu phim ở tầng cao nhất xem “Toy Stories”.

      Khi phim chiếu xong trời cũng tối, cửa hàng hai bên đường bắt đầu bật đèn neon nhấp nhoáng, dường như cả thế giới trong nháy mắt trở nên huy hoàng.

      Về đến nhà, Lý Thanh Nhiên cùng hai đứa nhóc ở trong phòng trang trí cây thông, Vương Đại Hổ ở phòng bếp chuẩn bị tiệc giáng sinh đặc biệt.

      “Đinh linh linh….” Tiếng điện thoại vang lên.

      Là Chihuahua đánh tới, mấy người trong phòng cũng biết thầm cái gì, thẳng đến khi Vương Đại Hổ nấu xong mọi thứ, bưng gà tây thơm ngào ngạt lên bàn, bên kia mới dập máy.

      “Các chú thế nào?” Vương Đại Hổ cười hỏi.

      chuẩn bị cho đám cưới của bạn.”

      “Bên kia tại hẳn là rạng sáng !”

      “Đúng rồi! Đại khái là nhớ Táp Nhi và Việt Nhi.”

      Vương Đại Hổ nhìn hai đứa còn đùa nghịch đồ chơi, vỗ vỗ tay kêu: “ rửa tay , chúng ta ăn cơm!”

      “Oa a…. Có pizza, beef steak… Việt Nhi thích nhất là tart trái cây, A Hổ tốt bụng!”

      “Nếu mày đổi hai chữ tốt bụng thành lợi hại, A Hổ nhất định càng cao hứng.” Vương Đại Hổ cười rót nước trái cây cho hai nhóc, cũng cho mình cùng Lý Thanh Nhiên hai ly rượu nho.

      “Merry Christmas!” Vương Đại Hổ nâng ly.

      “Merry Christmas!” Bốn chiếc cốc chạm vào nhau, tiếng bọn vui sướng kêu to cùng lời chúc mừng ngày lễ tuyệt vời. Ăn xong đại tiệc, bọn nhóc chơi cả ngày rất dễ thiếp , Vương Đại Hổ dọn dẹp bát đũa xong liền thấy Lý Thanh Nhiên từ phòng ngủ bước ra.

      Tầm mắt hai người giao nhau, đồng thời nở nụ cười.

      Vương Đại Hổ là ngây ngô cười hắc hắc.

      Lý Thanh Nhiên lại là cười nhưng tràn ngập ấm áp.

      “…. Hôm qua em có thuê mấy bộ phim, cùng nhau xem nhé?”

      “Ừ!”

      Tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ còn lại ánh sáng từ chiếc TV, hai người ngồi sô pha to lớn mềm mại, Vương Đại Hổ vẫn cười ngừng.

      “Khụ khụ khụ…” giả bộ ho khan mấy tiếng, xoay người cái liền ôm Lý Thanh Nhiên lên đùi. “Ai! Hai ta rốt cuộc có thể ở mình, tốt!”

      Nhìn Vương Đại Hổ đầy mặt cảm động, Lý Thanh Nhiên nhếch miệng, buồn cười lắc đầu. Người này a, lúc còn ràng có vẻ thành thục như vậy, thế mà tại trưởng thành, tâm trí lại tự động lùi về, càng ngày càng trở nên dính người. Nhưng mà, nghĩ nghĩ như thế, chính là Vương Đại Hổ cứ kề cận cậu như vậy, thời thời khắc khắc đều thể tình ý đối với mình vẫn khiến Lý Thanh Nhiên cảm thấy an tâm từ đáy lòng.

      “Nhiên Nhiên, hai tay của em đẹp!” Vương Đại Hổ cầm lấy bàn tay thon dài của Lý Thanh Nhiên, bộ lấm la lấm lét. “Nhưng mà, em cảm thấy tay thiếu cái gì sao?”

      Lý Thanh Nhiên thông minh như vậy, nghe câu này trong lòng chính là nhảy dựng, mặt lại mảy may lộ, hỏi ngược lại: “Thiếu cái gì?”

      “Ten ten ten tèn….” Như biểu diễn ảo thuật, Lý Thanh Nhiên chỉ thấy ngón áp út chợt lạnh, chiếc nhẫn nam màu bạc đeo ở đó.

      —-” Kinh ngạc nhìn ngón tay của mình, dòng cảm xúc kịch liệt dâng lên trong lòng Lý Thanh Nhiên.

      Vương Đại Hổ nhìn cậu cười cười, lại cầm ra chiếc khác giống hệt, nghịch ngợm hỏi: “ đeo cho sao?”

      Lý Thanh Nhiên hít hơi, trịnh trọng nhận lấy chiếc nhẫn, đeo lên ngón áp út tay phải của Vương Đại Hổ.

      Hai người nắm tay, khe hở chặt khít, đôi nhẫn giống nhau kề sát, biểu đạt ý nguyện vĩnh viễn cùng chỗ, loại trầm mặc vô thanh lưu chuyển giữa hai người.

      “Nếu có ngày, rời khỏi em,” Lý Thanh Nhiên : “Em liền tự tay giết !”

      Trong bóng đêm, vẻ mặt cậu nghiêm trang, nghiêm trang đến quyết tuyệt.

      Cậu dùng phương thức như vậy cho Vương Đại Hổ biết điểm mấu chốt của mình, muốn trêu chọc em, phải làm tốt giác ngộ muốn chết.

      Bởi vì em buông tay.

      tin!” Vương Đại Hổ vươn tay, ôm cổ cậu, kéo cậu đến, tại khoé môi buộc chặt in nụ hôn mềm .

      Lúc này, trong đầu khỏi lên hình ảnh kiếp trước.

      Khi đó Vương Đại Hổ đưa cho cậu phải là nhẫn mà là chiếc dao màu bạc mình quý nhiều năm. Khi đó lòng theo đuổi lãng mạn, thậm chí còn lời thề son sắt: “Nếu có ngày phản bội em, em liền dùng con dao này giết .”

      Nhưng ai có thể nghĩ đến cuối cùng, con dao ấy nhuốm máu, tuy phải của , nhưng so với là của , càng làm cho Vương Đại Hổ cảm thấy thống khổ.

      Cho nên, sống lại kiếp, dùng nhẫn thay cho dao.

      Bởi vì, hy vọng kiếp này hai người có thể đầu bạc răng long.
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 46

      Chương 46: Lễ giáng sinh (Màn đêm nóng bỏng)

      Thần sắc Lý Thanh Nhiên thực bình tĩnh, nhưng động tác làm ra lại khiến cho Vương Đại Hổ thể bình tĩnh. Ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc áo, thẳng đến xương quai xanh, lồng ngực trắng nõn, toàn bộ lộ ra trước mắt.

      “Ôm em!” Cậu .

      Vương Đại Hổ oán hận nuốt ngụm nước miếng, bỗng nhiên đứng dậy, chút nào dịu dàng vác cậu lên vai như khiêng bao tải.

      Mở ra cánh cửa phòng ngủ, hai người cùng ngã lên chiếc giường phủ kín cánh hoa hồng.

      “Em mềm mại….” Vương Đại Hổ ngẩng đầu lên từ đôi môi phấn hồng, bộ lưu manh được tiện nghi còn khoe mẽ.

      Đôi mắt trong trẻo của Lý Thanh Nhiên sớm còn tự chủ của lúc trước, ngập tràn mê ly, cậu thở dốc ngừng, hiển nhiên nụ hôn này hao phí nhiều thể lực.

      … Làm lúc nào….?”

      “Nửa đêm hôm qua…. Trộm chuẩn bị…. Thế nào, có thích ?” Vương Đại Hổ dịu dàng hôn lên mỗi tấc ngực cậu, tận lực khiến cậu thả lỏng.

      Cái tên đầy đầu ý xấu này, quả là sớm có dự mưu!

      Cảm giác được quần mình bị nhàng kéo xuống, Lý Thanh Nhiên cắn môi, mắng: “Bại hoại!”

      Vương Đại Hổ nghe vậy lại cười đắc ý.

      Rốt cuộc, hai người trần trụi nhìn nhau.

      Lý Thanh Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt tối , thanh có chút run rẩy: “…. Thất vọng sao?”

      Khác với con vừa mềm vừa thơm, thân thể này đến cùng vẫn là con trai, ghét bỏ sao?

      “Đồ ngốc!” Vương Đại Hổ như trừng phạt mà cắn bả vai trắng nõn: “ muốn ăn em đến xương cốt cũng còn, ăn sạch sành sanh!”

      “Thế ăn !” Lý Thanh Nhiên bỗng giơ tay lên, ôm cổ người thân: “Đừng lưu lại bất cứ thứ gì.”

      “Tuân mệnh!” Vương Đại Hổ đáp lại dứt khoát, giờ khắc này tình triều trong người bị vật này “câu dẫn” đến cháy hừng hực, nếu phát tiết ra ngoài, nhất định điên mất.

      “Nhiên Nhiên, em.”

      “…….. Ừ, em cũng vậy!”

      Thân thể bởi ma sát mà nóng bỏng, hôn môi bởi tình mà triền miên, linh hồn bởi kết hợp mà hoà quyện, cần nhiều lời , chỉ cần ánh mắt, va chạm, những thứ từng khiến bọn họ thống khổ, giây phút này đều như vỡ tan, hết thảy đều biến mất. Giữa lửa tình cực nóng, con người mình đầy thương tích kia rốt cuộc chiếm được an ủi tốt nhất.

      .

      Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn dày, chỉ để lại ánh sáng lờ mờ chiếu vào chiếc giường king size. Lý Thanh Nhiên rên rỉ tiếng, mở mắt. Cậu hơi giật giật, giây sau, cơn đau thấu truyền đến từ nửa người dưới lập tức khiến sắc mặt cậu cứng đờ.

      “Tỉnh rồi?” Có người khẽ vén sợi tóc bên tai cậu, giọng cười .

      Lý Thanh Nhiên vươn tay sờ sờ đầu giường, đeo kính mắt vào, lọt vào tầm nhìn là mảnh da thịt – lồng ngực phi thường khoẻ mạnh.

      “Mấy giờ rồi?” Có lẽ xuất phát từ thân thể khó chịu, cũng có thể là từ xấu hổ tả được nào đó, thanh Lý Thanh Nhiên mang loại thái độ “hùng hổ”.

      “Sáu giờ kém mười, còn sớm, em ngủ thêm lát !” Vương Đại Hổ cười hắc hắc.

      Nhìn mặt mày Vương Đại Hổ toe toét ngừng, Lý Thanh Nhiên quẫn bách, đặc biệt khi phát thân thể hai người dưới chăn vẫn trong trạng thái trần trụi, càng thêm quẫn bách.

      ra ngoài!”

      “Hả?”

      ra ngoài trước !”

      “A! Được được được!” Ánh mắt Vương Đại Hổ đảo vòng, quả thực nghe lời xuống giường. loã mông, người em lấp ló lấp ló trước mắt Lý Thanh Nhiên, đầy vẻ lưu manh : “Nhiên Nhiên, quần áo của em đặt ở đây này, đều chuẩn bị tốt rồi. Còn có thuốc mỡ này, đêm qua rửa cho em xong liền bôi lần, tý nữa em lại bôi lần nữa, giảm nhiệt…. rất nhanh……..”

      “…… Lăn!”

      “Hả?”

      “Lăn ra ngoài!”

      “Được được được, lập tức lăn, lập tức lăn.”

      Ôm cái gối bị ném vào mặt, Vương Đại Hổ trần trụi đứng ngoài cửa phòng ngủ, gãi gãi đầu, càng ngừng ngây ngô cười.

      .

      Nướng bánh mỳ, làm trứng ốp lết, chân giò hun khói, lại rót hai cốc sữa nóng cho hai thằng quỷ ăn sáng.

      Nhận thấy chỗ ngồi đối diện thiếu người, Táp Nhi chớp chớp mắt to nghi hoặc hỏi: “A Hổ thối, Nhiên Nhiên đâu rồi?”

      Bởi vì lúc này tâm tình rất tốt, Vương Đại Hổ cũng có trách cứ thằng ranh “vũ nhục” mình, cười hì hì : “ Nhiên Nhiên của mày còn ở trong phòng ngủ!”

      “Còn ngủ sao?” Việt Nhi ngồi bên uống ngụm sữa lớn, lau lau miệng : “ Nhiên Nhiên là con heo lười?”

      phải đâu, Nhiên Nhiên phiêu phiêu như vậy, sao là heo được!” Táp Nhi nghe cậu em vũ nhục nam thần của mình, lập tức chun mũi phản bác: “Nhất định là ấy gặp phải vấn đề gì đó, thể xuống dưới ăn bữa sáng, Táp Nhi tại liền giúp ấy, Nhiên Nhiên em đến đây!!”

      “Việt Nhi cũng phải ….”

      “Tụi bây im lặng cho tao cái!” Vương Đại Hổ nhanh tay lẹ mắt kéo cổ áo hai thằng quỷ lại, đặt bọn nó lên ghế.

      Nhiên Nhiên của hai đứa…. chỉ là… đêm qua ngủ tương đối muộn….. Cho nên hôm nay mới chưa có dậy!”

      “Muộn? Tại sao lại muộn?” Táp Nhi híp đôi mắt to tròn, muốn bao nhiêu hoài nghi có bấy nhiêu hoài nghi hỏi: “Hai làm chuyện gì xấu sao?”

      Vương Đại Hổ cả kinh, đầy đầu mồ hôi thầm nghĩ: Hai thằng biết cả loại chuyện này ! Này cũng quá trưởng thành sớm rồi!

      Nhưng mà may mắn, ngay lúc biết nên cái gì nhân vật chính của câu chuyện rốt cuộc phiêu dật bước tới.

      Nhiên Nhiên!” Hai thằng quỷ gặp được chính chủ, lập tức ném Vương Đại Hổ tới sau đầu, bò lên đùi Lý Thanh Nhiên. “ Nhiên Nhiên, sao sắc mặt lại trắng như vậy? bị bệnh sao?” Tiểu Táp Nhi rất là lo lắng hỏi.

      sao!” Lý Thanh Nhiên xoa xoa đầu hai đứa mỉm cười .

      Nhiên Nhiên sau này phải ngủ sớm chút~~~ được ham chơi~~~~~ như vậy ngày hôm sau có thể dậy! Là ba cho chúng em biết!”

      “Đúng vậy, đúng vậy!” Việt Nhi bên ngừng gật đầu, bỗng nhiên biết nhìn thấy cái gì, rất ngạc nhiên chỉ vào cổ Lý Thanh Nhiên : “ Nhiên Nhiên, bị con muỗi thối đốt kìa, đỏ lên rồi!”

      Vương Đại Hổ nhìn sang, chỗ nào muỗi đốt! ràng chính là dấu hôn đêm qua mình mút ra.

      Lý Thanh Nhiên giờ mới nhớ ra, mặt hết đỏ rồi lại đen, hung hăng lườm người nào đó ngừng cười trộm.

      Kéo kéo cổ áo lên che , ai đó vốn lạnh lùng hiếm khi xuất biểu tình bối rối.

      “Được rồi, các em mau ra ăn sáng !” Lý Thanh Nhiên ho tiếng, với Táp Nhi và Việt Nhi.

      Vương Đại Hổ thấy thú vị, khỏi có chút ý xấu nâng chân lên, nhàng cọ cọ đôi chân mê người đối diện.

      cái, hai cái.

      Móc móc, câu câu.

      “Á —-” Hét thảm tiếng, Vương Đại Hổ đau đến gục đầu xuống bàn.

      Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, xem A Hổ thối làm sao vậy?” Táp Nhi ngạc nhiên nhìn Vương Đại Hổ, tựa hồ êm đẹp người này sao lại tự dưng tự ngược.

      có việc gì, A Hổ của mấy đứa vừa phát bệnh! Nhưng mà giúp ấy chữa rồi, từ giờ ấy nhất định thực im lặng!” Lý Thanh Nhiên cười ôn nhu như vậy, tựa như đoá băng sơn tuyết liên dưới ánh mặt trời chiết xạ ra hào quang thánh khiết, nháy mắt liền mê đảo hai mắt tụi nhóc đến phát sáng.

      Vương Đại Hổ: “……………..”

      .

      Cứ thế giữa ngọt ngào và thống khổ, lại qua năm ngày, Sói đuôi xù cùng Chihuahua rốt cuộc tại ngàn vạn chờ mong của Vương Đại Hổ từ Mỹ trở lại!

      Hai thằng nhóc gặp lại ba “ lâu” thấy đều cao hứng ghê gớm, vây quanh Chihuahua líu ríu ngừng. Bất quá từ việc bọn nó thường thường liếc nhìn mình, Vương Đại Hổ có thể trăm phần trăm cam đoan hai thằng này nhất định là xấu mình.

      Nghĩ đến mình hơn tuần nay bị hai thằng quỷ hành hạ, Vương Đại Hổ thấy bi đát vô cùng, đâu xa, liền từ sau “đêm đầu tiên” của hai người, với Lý Thanh Nhiên cũng có cơ hội thân thiết thêm. Hai thằng mất dạy nhất định muốn ngủ cùng Lý Thanh Nhiên, cho dù Vương Đại Hổ da mặt dày ghé vào cùng, bọn nó cũng xếp đống gối ở giữa giường làm ranh giới Sở Hán.

      Cho nên, lúc này Vương Đại Hổ ước gì nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở lại ổ chó của mình, cùng Lý Thanh Nhiên trải qua thế giới hai người ngọt ngào.

      Nhưng mà, trước khi , phải báo thù mới được.

      Ngồi bên cạnh Long Nhất Minh, Vương Đại Hổ đột nhiên thấm thía chuyện dạy con, từ phát triển tâm lý nhi đồng đến thân là phụ huynh hẳn là nên tạo ảnh hưởng như thế nào đến con cái, đông lạp tây xả lải nhải nửa ngày, cuối cùng mới lặng lẽ ra: “Cha nuôi, cha về sau lúc cùng chú ân ái nên đóng cửa cho kĩ, bằng … nếu để Táp Nhi với Việt Nhi thấy tốt…..”

      Nhìn bộ mặt nháy mắt đen xì của Long Nhất Minh, Vương Đại Hổ vụng trộm vui vẻ.

      biết Sói đuôi xù này có dục độc chiếm rất mạnh, nhìn Chihuahua ngay cả thời điểm nóng nhất trong năm vẫn phải mặc áo dài quần dài là biết!

      Hắc hắc……

      Chuỗi ngày chịu khổ của hai thằng ranh tụi bây sắp đến rồi!

      Há há há há há há há……..

      Nỗi mừng thầm này của Vương Đại Hổ rất lớn, thẳng đến ra khỏi nhà Long Nhất Minh cũng chưa dừng lại, cả người quả thực chính là mi phi sắc vũ, bộ đại cừu đức báo.

      “Ngây thơ!” Lý Thanh Nhiên phía sau khinh thường .

      Vương Đại Hổ hắc hắc nhún vai, bỗng nhiên kéo tay cậu chạy về phía trước.

      Lý Thanh Nhiên kịp kêu tiếng nào bị gió đập vào mặt ngăn chặn miệng.

      Dưới áng trăng sáng tỏ, hai thiếu niên chạy nhanh giữa nền tuyết trắng, chỉ để lại bốn hàng dấu chân, tuy siêu siêu vẹo vẹo, nhưng nhìn qua lại là hài hoà như vậy.

      Tác giả có lời muốn : Ngọn gió cua đồng vẫn thổi to a, xin mọi người hãy nhặt tiết tháo lên, chú ý hài hoà, cần bày ra mặt tươi mát của mình nha! o[*≧▽≦]ツ
      Bạch Phụng thích bài này.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 47

      Chương 47: Phiền toái

      Edit: Thanh Thạch

      “Chờ chút, Hổ Tử….”

      hành lang có tiếng người gọi mình, Vương Đại Hổ quay lại, thấy là Trịnh Đào lớp bên cạnh, bởi vì hai người cùng thuộc đội bóng rổ của trường nên giao tình vô cùng tốt.

      “Hổ Tử.” Trịnh Đào cúi người thở hổn hển : “Cuối, cuối cùng cũng tìm được cậu!”

      Vương Đại Hổ nhíu mày khó hiểu: “Có chuyện gì à?”

      “Chính là bé phục vụ hồi trước cậu giới thiệu cho nhà tôi đấy…. ấy… ấy….”

      Là Khổng Thuý Bình? Tim Vương Đại Hổ nhảy lên cái: “Cậu cứ từ từ , nó làm sao?”

      “Ngày hôm qua mẹ bé tìm tới cửa, lôi ấy , đến giờ cũng thấy trở về làm!”

      Quả đúng là Dương Lệ kia tìm đến !

      Vương Đại Hổ thầm cười lạnh tiếng, hỏi ràng tình từ đầu đến cuối.

      Vốn dĩ lúc trước Khổng Thuý Bình tuổi còn khó tìm việc làm, vừa lúc mẹ Trịnh Đào mở quán ăn cách trường học xa, Vương Đại Hổ thông qua quan hệ giới thiệu nó đến chỗ kia. Mà sáng hôm qua, lúc quán ăn vừa mới mở, người đàn bà tìm đến, ồn ào náo loạn, là tìm con , mạnh mẽ kéo Khổng Thuý Bình , thẳng đến hôm nay cũng thấy con bé quay lại, cho nên mẹ Trịnh Đào bảo con đến đây hỏi chút, đến cùng là sao thế này?

      “Được rồi! Tôi biết, cậu với bác tiếng, tôi mau chóng giải quyết!”

      Vương Đại Hổ trong lòng có chuyện, buổi tối tan học xong, tự học mà cưỡi xe đạp chạy về phía đông thành phố. nhớ Khổng Thuý Bình từng qua gã đàn ông nấu rượu kia ở gần đường quốc lộ thành đông.

      Vương Đại Hổ hỏi hết nhà này đến nhà khác, thẳng đến hơn chín giờ tối mới tìm được đến nơi.

      Cùng kiểu “tứ hợp viện”[1], chỉ là thoải mái, ưu nhã mà tứ hợp viện nên có, đầy đất là chai nhựa chất thành núi cùng những đống báo chí vứt , nhìn qua giống như nơi thu mua phế phẩm.

      Vương Đại Hổ vào trong viện, vừa lúc thấy người đàn bà tới lui trong bóng đêm, chốc ghé sát vào cửa nhìn nhìn, chốc lại nhìn chung quanh như trộm.

      Kia phải Dương Lệ sao?

      Tựa hồ nhận thấy có người tiến vào, mụ đàn bà vừa quay đầu lại, cả kinh kêu lên: “Mày là ai, đến nhà chúng tao làm gì?”

      Vương Đại Hổ cau mày quét mắt nhìn mụ, chỉ thấy lưng còn đeo thêm đứa hô hô say ngủ, càng khiến cho Dương Lệ trở nên thấp bé.

      “Khổng Thuý Bình ở đâu?” muốn nhiều lời với cái loại chỉ khiến người chán ghét, Vương Đại Hổ dứt khoát mở miệng hỏi.

      Thực hiển nhiên, qua nhiều năm như vậy, Dương Lệ nhận ra Vương Đại Hổ, chỉ là nghe thấy nhắc tới Khổng Thuý Bình, sắc mặt đột nhiên thay đổi, mụ có vẻ rất sợ hãi, cả người run rẩy lợi hại.

      “Mày, mày mày mày mày…. Mày là ai? Tìm bé năm nhà tao làm gì?” Dương Lệ gân cổ, muốn phủ đầu mà rống hỏi.

      “Ít nhảm, tao hỏi mày, Khổng Thuý Bình tại có ở trong phòng hay ?”

      Vương Đại Hổ sớm chú ý tới, mụ thường thường liếc vào bên trong, càng nhận định Dương Lệ lại làm trò quỷ!

      có, có, con bé có ở nhà!”

      ở nhà?” Vương Đại Hổ cười lạnh tiếng, nhấc chân muốn đẩy cửa.

      “Mày muốn làm gì, đây là nhà tao, ai cho mày vào, cút ra ngoài!” Dương Lệ vừa thấy động tác của Vương Đại Hổ, lập tức nóng nảy, hai bàn tay thô đen chộp tới người , bộ dạng sợ hãi như cật lực che giấu gì đó càng làm người ta hoài nghi.

      Hai người giằng co, rất nhanh khiến những hộ gia đình khác trong viện ra. Đều là những người ở tầng đáy xã hội, thấy cũng tới khuyên, ngược lại đám hi hi ha ha xem trò hay.

      Dương Lệ vừa mắng vừa hét, liều mạng để Vương Đại Hổ vào phòng, mà Vương Đại Hổ ngại đứa bé người mụ nên dám mạnh tay. Cứ như vậy khoa tay múa chân, mặt ngược lại bị mụ điên cào ra mấy vệt máu. vốn là loại “tâm nhen, thích mang thù”, hơn nữa lo lắng tình trạng của Khổng Thuý Bình, rốt cuộc mặc kệ, dùng sức quăng Dương Lệ ra ngoài.

      Thoáng chốc, tiếng khóc của đứa trẻ cùng tiếng kêu cứu hô thiên thưởng địa của Dương Lệ vang lên.

      Vương Đại Hổ giơ chân, phanh tiếng đá văng cánh cửa, đập vào mắt là phòng ở tối đen.

      “Mày là ai, muốn làm gì?”

      Đột nhiên, gã đàn ông vén rèm bước ra từ sâu trong phòng. Gã khoảng hơn bốn mươi tuổi, cao gầy, thoạt nhìn còn rất hào hoa phong nhã, ai nghĩ đến gã là người nấu rượu.

      Ánh mắt Vương Đại Hổ như lợi kiếm bắn lên người gã, trong chớp mắt liền nhìn ra gã đàn ông này là vừa mới mặc xong quần áo, ngay cả giầy cũng chưa kịp .

      “Cút ra!” Nhận ra điều gì đó, Vương Đại Hổ nháy mắt đánh ngã gã đàn ông tới, bước vào trong phòng.

      giây sau đó, hai mắt đỏ bừng.

      chiếc giường dơ bẩn hỗn độn, Khổng Thuý Bình hai tay bị trói ở cột giường, miệng nhét mảnh vải, áo ngực bị cởi, nửa người dưới trống trơn, chỉ còn chiếc quần lót giắt tại cổ chân.

      Thấy Vương Đại Hổ đến, khuôn mặt sớm phủ đầy nước mắt lập tức lộ ra thần sắc cầu cứu, miệng ô ô ngừng khóc rống. Vương Đại Hổ lập tức cởi dây thừng, cởi quần áo của mình bọc lên người nó, vỗ vỗ đầu con bé. nộ khí ngập trời : “Em yên tâm, nhất định khiến hai kẻ súc sinh kia phải chịu báo ứng!”

      , Dương Lệ cùng gã đàn ông tên là Triệu Văn lảo đảo chạy vào.

      Bọn chúng ban đầu là quát tháo đuổi Vương Đại Hổ cút ra ngoài, sau lại quỳ mặt đất giả dối đau khổ cầu xin.

      Đặc biệt là tên cầm thú kia, cư nhiên còn dám ngẩng mặt, hùng hồn bảo đây chỉ là hiểu lầm.

      Hiểu lầm cái đầu m* mày, Vương Đại Hổ vô cùng tức giận, giơ hai nắm tay đánh Triệu Văn đến đầu đầy máu ngừng xin tha.

      “Giết người! Xông vào nhà người ta giết người a! có thiên lý vương pháp!” Dương Lệ bên cạnh thấy chồng nằm đất cả người run rẩy cũng tức giận, như chó điên muốn lao lên đánh Vương Đại Hổ.

      Nhưng tại phải đứa trẻ trước đây người sức yếu, há có thể để mụ khóc lóc om sòm, cước đạp xuống khiến Dương Lệ đương trường phun búng máu.

      “Mày cái loại táng tận lương tâm, có nhân tính, bé năm là con ruột của mày đó! Mày cư nhiên để mặc người khác hại nó, làm nhục nó, mày đến cùng có phải là người !” Vương Đại Hổ hận, cắn đến đau răng, lấy di động ra, muốn báo cảnh sát!

      Triệu Văn lăn lộn mặt đất vừa thấy động tác này, lập tức phản ứng, gã liên tục cầu xin: “Người em, người em, này là hiểu lầm mà! Thuý Bình Nhi là con tôi, sao tôi có thể làm gì với nó…. Chị Lệ…. Chị Lệ…. Chị mau !”

      “Đúng! Đúng!….” Dương Lệ lúc này cũng là hoang mang lo sợ, lại thêm chỉ trích của Vương Đại Hổ, càng là hoảng ghê gớm, nghe gã đàn ông “cầu cứu” cũng chỉ có thể xả cổ hô: “Bé năm là từ bụng tao ra, là con tao, chúng tao làm cái gì đều là chuyện nhà chúng tao, liên quan gì đến thằng ranh nhà mày, cút ra ngoài! Cút ra ngoài!”

      “Có liên quan hay , bọn mày vào đồn công an liền biết!” Vương Đại Hổ lạnh lùng .

      “Đừng như vậy, tôi có làm gì nó… , tin cậu hỏi Thuý Bình…. Chúng tôi là trong sạch, lại loại tình này truyền ra ngoài đối với con tốt, nó cả đời này làm sao có thể tìm chồng….” Triệu Văn hiển nhiên thông minh hơn mụ Dương Lệ kia, thấy cứng rắn được, liền quỳ mặt đất cầu xin .

      Lời này tuy có ý tứ uy hiếp nhưng quả đánh trúng lo lắng trong lòng Vương Đại Hổ.

      cũng hy vọng Khổng Thuý Bình vì hai kẻ này mà hỏng đời.

      “Bé năm, gã đều là sao?” Lúc này, Khổng Thuý Bình mặc xong quần áo từ phòng ra, nghe vậy, nước mắt lại chảy nhưng vẫn gật đầu, nghẹn ngào : “….. Lúc, lúc gã muốn làm nhục em, đến….”

      Nghe lời này Vương Đại Hổ khỏi thầm nhàng thở ra, tình còn chưa tới tình huống xấu nhất.

      Nhưng này cũng đại biểu bỏ qua cho hai kẻ mặt người dạ thú kia.

      “Bé năm, định báo công an, em nghĩ thế nào?”

      Cuối cùng, vẫn là muốn suy xét ý kiến của đương .

      “Bình a! Là mẹ bị quỷ ám a, con tha thứ cho chúng ta lần này ! Con nghĩ mà xem… nghĩ mà xem…. em con, nó là con trai duy nhất trong nhà a, nếu chú Triệu con mà ngồi tù , mẹ con ta sống sao đây a!”

      Mấy lời này quả nhiên làm Khổng Thuý Bình dao động.

      Dương Lệ còn thêm: “Lại , chú, chú Triệu phải là chưa làm được gì sao… Việc này coi như xong… Con có được ?”

      Khổng Thuý Bình rốt cuộc vẫn là tuổi , hiểu chuyện, lúc trước từng trải qua cuộc sống như địa ngục sớm sợ hãi, giờ mẹ còn như vậy liền khiến nó khỏi nghĩ lại.

      Chung quy chuyện xấu như vậy vẫn là nên giấu kín trong ổ chăn.

      , Đại Hổ….”

      Vương Đại Hổ từ ánh mắt của nó nhìn ra ý tứ, lập tức có cảm giác bất hạnh ai thích, tức giận chẳng ai tranh. Chỉ là ngay chính người bị hại đều quyết định như vậy, cũng thể tiếp tục truy cứu.

      “Tao cho bọn mày biết!” Sắc mặt Vương Đại Hổ lạnh lùng, từ cao nhìn xuống với hai người mặt đất: “Từ nay về sau được đến tìm Khổng Thuý Bình nữa, nếu tao phát bọn mày lại đến dây dưa nó, cẩn thận tao đánh gãy chân chó bọn mày!”

      xong, ngay cả liếc mắt cũng muốn nhìn tiếp hai kẻ mặt người dạ thú tâm súc sinh kia nữa, kéo Khổng Thuý Bình ra ngoài.

      “Phanh –”

      Cửa vừa mở ra, bên ngoài năm sáu người lông lốc ngã xuống.

      Đều là mấy người hàng xóm hiếu kỳ lại đây nghe ngóng.

      Vương Đại Hổ cười lạnh tiếng, cũng né tránh, kéo Khổng Thuý Bình trực tiếp giẫm lên người bọn họ mà .

      Khiến cho người người quát mắng hết trận này đến trận khác.

      tại sắc trời muộn, Vương Đại Hổ đưa Khổng Thuý Bình về phòng ngủ ở chỗ làm, nghĩ chắc hai kẻ cầm thú kia có gan nhanh như vậy lại tìm tới cửa.

      [1] Tứ hợp viện: là kiểu nhà có kiến trúc sân được bao quanh bốn phía bởi các gian phòng. Đại Môn của Tứ Hợp Viện thường được đặt tại góc Đông Nam hoặc góc Tây Bắc.

      Trong Tứ Hợp Viện Bắc phòng được coi là Chính phòng. Chính phòng thường được xây dựng nền gạch đá, có quy mô lớn hơn các gian phòng khác, dùng làm nơi ở cho chủ nhân. Hai bên của chính phòng là các dãy Chái phòng (gồm đông phòng và tây phòng) là nơi ở của bậc con cháu. Nam phòng dành cho bậc tôi tớ và các gian chứa vật dụng sinh hoạt.

      (Nguồn: Đọt chuối non)

      [​IMG]
      Bạch Phụng thích bài này.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 48

      Chương 48: Vay tiền

      Edit: Thanh Thạch

      Đợi xử lý xong mọi việc quay về trường học ký túc xá đóng cửa tắt đèn từ lâu. Vương Đại Hổ liền vòng sang toà nhà bên cạnh, phi phi hai ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, bắt đầu – trèo cây!

      Trèo tới đỉnh, ném đá vào ô cửa sổ thuỷ tinh ở tầng hai đối diện.

      “Cạch —-” tiếng giòn vang.

      Tựa như đợi tín hiệu này, rất nhanh liền có người mở cánh cửa ra.

      Bò theo chạc cây vươn ra ngoài, Vương Đại Hổ như thằn lằn linh hoạt nhảy vào phòng.

      Vừa chạm chân xuống đất liền nghe thấy thanh mang theo lo lắng cùng trách cứ: “Sao bây giờ mới về?” Lý Thanh Nhiên mặc đồ ngủ khoanh tay trước ngực, sắc mặt tốt nhìn .

      Vương Đại Hổ nhếch miệng cười, : “ làm chút chuyện!”

      Giống như hiểu Lý Thanh Nhiên, Lý Thanh Nhiên làm sao mà hiểu , vừa nghe liền cảm giác có điểm thích hợp. Chỉ là cậu lập tức vặn hỏi mà là vỗ vỗ lá khô linh tinh người , rồi cầm ra bình giữ nhiệt, bên trong là cơm chiều lưu lại cho .

      Ăn uống no đủ xong, Vương Đại Hổ cũng tắm, chỉ lau mặt rồi cởi đồ chui vào ổ chăn.

      Đương nhiên, chui vào chính là ổ chăn của Lý Thanh Nhiên.

      Ôm bảo bối mềm mại, thơm tho, cỗ lửa giận trong lòng Vương Đại Hổ đối với hai kẻ cầm thú kia cuối cùng cũng lắng xuống, cũng liền giấu giếm mà kể hết chuyện Khổng Thuý Bình từ đầu đến cuối, trọng điểm đương nhiên là mắng hai kẻ súc vật mặt người dạ thú.

      lúc lâu sau, Lý Thanh Nhiên nâng tay nhàng vuốt ve mấy vệt cào mặt Vương Đại Hổ, lạnh lùng : “Bọn chúng đều đáng chết!”

      “Đúng vậy, đúng vậy!!” Vương Đại Hổ như con cún, gật đầu liên tục, đối với lời này vô cùng đồng ý!

      “Tục ngữ , phải người nhà vào cùng cửa, vật hợp theo loài, em Dương Lệ kia trước sau tìm được hai gã đàn ông đều là cầm thú. Chẳng những hại mình mà còn hại người, bé năm năm nay mới mười lăm a! Thế mà gã cũng có thể hạ thủ, nếu phải hôm nay chạy tới đúng lúc, hậu quả là khó tưởng tượng nổi!”

      Lý Thanh Nhiên gối đầu lên ngực Vương Đại Hổ nhàng cọ cọ, cười lạnh : “Hai người kia có chuyện để yên đâu!” Cái loại quỷ hút máu như Dương Lệ sao có thể buông tha cho cây rụng tiền Khổng Thuý Bình có thể tuỳ ý áp bức.

      “Hừ… Bọn họ đến thôi! Nếu lại biết sống chết mà tới được trách Hổ gia gia tâm ngoan thủ lạt.” Cộng với món nợ trước đây, nhất định bắt bọn họ trả cả vốn lẫn lãi.

      đêm trôi qua, ngày hôm sau là thứ bảy, Vương Đại Hổ cùng Lý Thanh Nhiên thăm Khổng Thuý Bình. Sắc mặt con bé tuy tiều tuỵ nhưng so với ngày hôm qua hiển nhiên bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Vương Đại Hổ hỏi nó vì sao Dương Lệ lại biết chỗ ở của nó.

      Khổng Thuý Bình giải thích có chút ấp úng, nguyên lai là chính nó trở về chuyến cho nên mới bị Dương Lệ bắt được.

      “Em kiếm được chút tiền mua ít sữa bột muốn mang cho em trai, em em năm nay sáu tuổi nhưng vẫn gầy teo còi cọc giống như trẻ ba bốn tuổi. Chị hai, chị ba, chị tư nhiều năm trước bị mẹ bán cho người ta, nay chỉ còn có em và em trai, nên là….” đến đây, con bé lại chảy nước mắt, có thể nhìn ra so với mẹ và cha dượng, nó là chị ngược lại trân trọng đứa .

      Vương Đại Hổ nghe vậy thở dài, cha mẹ sinh con, trời sinh tính. Cho dù Dương Lệ trong mắt người khác vô cùng đáng giận nhưng đối với bé năm lại là người thân.

      Đối với cuộc chuyện của hai người, Lý Thanh Nhiên chỉ ngồi bên nghe, có phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

      Có vẻ hơi trầm mặc.

      Cuối cùng Vương Đại Hổ dặn nó vài câu, đặc biệt bảo nó nếu mấy người Dương Lệ lại đến gây rối liền lập tức gọi điện cho mình.

      Đại Hổ, lần này cảm ơn ! Nếu , em còn mặt mũi để sống….” Khổng Thuý Bình có vẻ rất kích động, nó giữ chặt tay Vương Đại Hổ, vừa khóc vừa lạy, thể cảm kích của mình.

      có việc gì! Nếu em gọi Nhiên Nhiên tiếng họ, giúp đỡ em cũng là chuyện nên làm!” Đối với Khổng Thuý Bình, Vương Đại Hổ vẫn còn lưu lại ấn tượng trước đây, nâng tay vỗ vỗ đầu nó an ủi.

      Cảm nhận được loại đụng chạm hơi thân mật này, Khổng Thuý Bình đỏ mặt, tựa hồ có cái gì đó trong lòng đột nhiên biến đổi.

      Mà đúng lúc này, nó cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng mang theo sắc bén bức người khiến nó bất giác buông lỏng hai tay ôm chặt cánh tay Vương Đại Hổ.

      Hai người từ nhà Khổng Thuý Bình ra, Vương Đại Hổ bảo Lý Thanh Nhiên về trường trước, còn có mấy tháng là thi đại học, muốn làm cậu phân tâm.

      “Vậy còn ?” Lý Thanh Nhiên cau mày hỏi .

      điều tra chút chuyện, tý nữa về!” Vương Đại Hổ nháy mắt với cậu rồi nhảy lên xe đạp nghêng ngang mà . Nhìn bóng dần xa, ánh mắt Lý Thanh Nhiên trầm xuống, ai biết cậu nghĩ cái gì.

      .

      Bị động đợi người đến công kích phải là triết lý nhân sinh của Vương Đại Hổ.

      Kỳ , có bao nhiêu để ý đến Khổng Thuý Bình hay là cỡ nào chính nghĩa thuần tuý là bốc phét. Chẳng qua nếu lúc trước quyết định giải quyết chuyện này liền cam đoan nó có kết cục viên mãn.

      Lại , hi vọng loại người như Dương Lệ tiếp tục xuất trong sinh hoạt của Nhiên Nhiên nhà .

      Cả buổi chiều, Vương Đại Hổ xung quanh khu nhà Dương Lệ. bộ dạng đẹp trai, chuyện lại xuôi tai, bao lâu liền hỏi được sọt gia nhà kia. Đương nhiên, ít nhiều cũng do vợ chồng nhà này cả ngày cãi nhau khiến cũng dễ dàng đạt được bó lớn tin tức. Trước cái gã họ Triệu cầm thú kia! Ỷ vào bộ dạng cùng tướng mạo đến nỗi nào, ở quanh đây cũng thiếu mấy loại tin tức “màu hồng phấn” với nhà này, vợ nhà nọ. Cũng bởi vậy, Dương Lệ với gã đánh nhau ít nhưng mỗi lần đều là sấm to mưa , đánh nhiều năm như vậy, náo loạn nhiều năm như vậy nhưng vẫn cứ ở với nhau.

      Cứ thế liên tục vài ngày, Vương Đại Hổ giống như chơi trò “trinh thám” đến nghiện, mỗi ngày chỉ cần sểnh ra tý là lại chạy đến chỗ kia. Cuối cùng vẫn là Lý Thanh Nhiên lên tiếng, lúc này mới yên tĩnh được.

      .

      Nháy mắt lại qua hơn tháng, càng ngày thời tiết càng lạnh, Tết lịch cũng đến gần mọi người hơn. Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên quyết định năm nay qua Tết cùng nhà Long Nhất Minh, cho nên hai người đều có vẻ thực nhàn nhã. Hôm ấy, Lý Thanh Nhiên dạy thêm, Vương Đại Hổ nằm trong phòng nhận được điện thoại của Khổng Thuý Bình.

      Hai người gặp mặt ở quán đồ uống trước cổng trường.

      Vương Đại Hổ hỏi nó tìm mình có chuyện gì?

      mặt con bé xuất chút khẩn trương, nó cúi đầu, ngừng vân vê góc áo, bộ biết nên mở miệng như thế nào.

      Cuối cùng vẫn là hỏi lại lần nữa mới .

      “Em muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?” Vương Đại Hổ cau mày hỏi.

      Khổng Thuý Bình cắn môi, lúc lâu sau : “Em, em muốn dùng tiền đó để học! Đại Hổ, nhiều năm như vậy em cũng hiểu , ở ngoài xã hội, có tri thức, có tài năng sống nổi. yên tâm, em cố gắng làm việc, nhất định nhanh chóng trả lại tiền cho ! có thể trước giúp em được , em xin !”

      Vương Đại Hổ hơi trầm ngâm, có chút đăm chiêu nhìn nó.

      Vẻ mặt Khổng Thuý Bình có chút kích động nhưng nhìn qua quả giống như .

      Nếu là như vậy, Vương Đại Hổ cũng đồng ý giúp nó chút.

      “Vậy em tính toán như thế nào?”

      “Em, em muốn học nghề, học được nghề rồi, tương lai có cơm ăn!”

      “Ý tưởng này cũng rất tốt.” Vương Đại Hổ tán đồng nhìn nó cái, nghĩ tới con bé thế mà cũng biết nghĩ ra phết.

      Cho ngươi cá bằng chỉ ngươi cách bắt cá, muốn thay đổi vận mệnh cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình.

      “Em muốn hai ngàn, cho em mượn!”

      ?” Mắt Khổng Thuý Bình sáng lên, lập tức đỏ bừng mặt, nó rất kích động liên tục cảm ơn: “Cảm ơn Đại Hổ, cảm ơn Đại Hổ, đối với Bình Nhi tốt!”

      Vương Đại Hổ nghe vậy cũng vui, lắc lắc đầu: “Đúng rồi! Mẹ với dượng em dạo này có còn đến tìm em ?”

      có, bọn họ xuất , em cũng trở về!”

      “Như vậy à!” Vương Đại Hổ nhìn con bé, khoát tay, mang theo chút răn dạy mà rằng: “Bé năm, giống như chúng ta có cách nào lựa chọn sinh ra từ bụng ai, chúng ta có cách nào lựa chọn cha mẹ. Nhưng cuộc sống chung quy cũng là của chính mình, em nếu muốn thoát khỏi cái loại sinh hoạt trong quá khứ cần phải có dũng khí, có quyết đoán, thể vì vài kẻ danh nghĩa là người thân nhưng lại luôn hại em mà mềm lòng. Lời của em hiểu chứ?”

      “Em hiểu, Đại Hổi đều là tốt cho em, em nhớ kỹ!” Khổng Thuý Bình dùng sức gật đầu, nhìn khuôn mặt đẹp trai tràn ngập khí khái nam tử của Vương Đại Hổ, có chút ngượng ngùng .

      Đại Hổ chỉ bộ dạng ưa nhìn mà người cũng tốt bụng, là người rất tốt.

      Khổng Thuý Bình vĩnh viễn thể quên, ở thời khắc u ám nhất, đáng sợ nhất, chính tựa như hùng từ trời hạ xuống, kéo mình thoát ra khỏi biển khổ. Hơn nữa… hơn nữa… lúc ấy, còn nhìn thấy thân thể của mình, tại nhớ tới là bối rối.

      Khổng Thuý Bình xoắn xoắn ngón tay, mặt càng thêm đỏ ửng.
      Bạch Phụng thích bài này.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 49

      Chương 49: Tâm

      Edit: Thanh Thạch

      Ngày Tết.

      Sáng sớm, Vương Đại Hổ cùng Lý Thanh Nhiên “tay trái xách gà, tay phải cầm vịt”, vác bao lớn bao quà Tết đến nhà Long Nhất Minh. Bước qua cửa vào đến phòng khách liền thấy ông bà nội ôm hai thằng quỷ sứ trêu đùa.

      “Ông nội, bà nội, Đại Hổ đến chúc Tết ông bà nha!” Vương Đại Hổ cợt nhả khom lưng cúi đầu.

      Thấy cháu trai mình thương nhất đến, hai cụ lập tức mặt tươi như hoa, liên tục : “Tốt, tốt, tốt, Hổ Tử với Nhiên Nhiên đến đây, mau đến bên này để ông bà xem các cháu nào!”

      “Ông bà thân thể thế nào ạ? Có khoẻ ạ? Chân bà năm nay còn đau ?”

      “Đều tốt, hồi trước cháu gửi cho bà mấy miếng cao kia dùng tốt lắm, dán đầu gối thấy nóng nóng, chân cũng đau nữa!”

      ạ?” Vương Đại Hổ cười hề hề tựa vào bên người bà : “Nhưng mà bà ơi, cháu dám kể công đâu, miếng cao kia là Nhiên Nhiên mua đấy, nghe là sản xuất bên Tây Tạng, dễ kiếm đâu ạ!”

      “Phải rồi! Nhiên Nhiên, bà cảm ơn cháu!”

      “Cảm ơn gì ạ!” Lý Thanh Nhiên khẽ cười: “Hiếu thuận ông bà là việc cháu nên làm mà!”

      “Đúng thế! Đúng thế!” Vương Đại Hổ nháy mắt, xun xoe: “Đều là người nhà cả!”

      Hai thằng quỷ vừa thấy Lý Thanh Nhiên đến lập tức cao hứng phấn chấn nhào tới, nhao nhao muốn kéo cậu xem đồ chơi bọn nó mới được tặng, mà Vương Đại Hổ cùng bà nội vào bếp, bọn họ còn phải chuẩn bị cơm tất niên nha! Buổi trưa, ba mẹ Đại Hổ mang Tiểu Hổ tới, gia đình sum họp tất nhiên là hoan hoan hỉ hỉ thân thiết ngừng.

      , chúc năm mới vui vẻ, vạn như ý, càng lớn càng đẹp trai, mê đảo con khắp thiên hạ!” Tiểu Hổ năm nay mười hai tuổi, cúi đầu khom lưng nịnh nọt Vương Đại Hổ.

      Nhìn gương mặt giống mình trước đây tới sáu bảy phần, Vương Đại Hổ giơ tay nhéo cái mặt béo phì kia, lấy từ túi ra phong bao màu đỏ lấm la lấm lét : “Cẩn chút nhá, đừng để mẹ thấy!”

      “Tất nhiên!” Hì hì giấu kỹ phong bao, Vương Tiểu Hổ lại hỏi: “ Đại Hổ, Nhiên Nhiên đâu?”

      “Nhiên Nhiên là để mày gọi sao? Gọi Nhiên Nhiên!”

      “Vâng! Vâng! Vâng! Nhiên Nhiên ở đâu ạ?”

      “Tầng hai, chơi với hai thằng ranh kia kìa! Mày tìm bọn nó !”

      “Ô? Thế, em tý nữa lại …. Táp Nhi với Việt Nhi quá lợi hại, em cũng dám chọc chúng nó!” ràng là nhớ tới chuyện cũ nghĩ mà kinh, bạn Vương Tiểu Hổ lộ ra biểu tình lòng còn sợ hãi.

      Tết năm nay, người nhà tụ họp, thế nào cũng phải náo nhiệt náo nhiệt mới được, vì thế, tiếng mạt chược lâu nghe lại bắt đầu vang lên.

      Chờ Vương Đại Hổ nấu xong, từ trong bếp ra mọi người đánh xong sáu ván. Tự động tự giác ngồi cạnh mẹ mình, Vương Đại Hổ nóng lòng muốn thử đảm đương chức quân sư quạt mo. Chỉ tiếc ánh mắt rất thối, mấy tấm chỉ phải bị người khác ăn chính là điểm pháo*. Thành ra Trương Phương tức giận thôi, đuổi con trai lớn cách mình ra chút.

      *Như hồi trước mình 1 lần, mình hiểu cách chơi mạt chược mà cùng lười tìm hiểu nên mình để nguyên từ trong QT. Cứ hiểu đại khái là tốt là được. =D

      “Đúng rồi! Hổ Tử…. Tháng sáu là thi đại học rồi! Thế nào, con nghĩ ra thi trường nào chưa?” Ba Đại Hổ ngẩng đầu từ bàn mạt chược lên hỏi.

      Vấn đề này nháy mắt chiếm được chú ý của mọi người bàn, đặc biệt là Trương Phương, hai lỗ tai đều dựng đứng.

      “Thành tích của Đại Hổ rất tốt!” Nơi này đại khái có quyền nhất chính là “cựu” chủ nhiệm lớp Chihuahua. “Em có chuyện với thầy của nó, Đại Hổ ràng mạnh nhất ở môn Lý, nếu lúc thi mà phát huy bình thường đậu trường công nghiệp* hay thậm chí là đại học T đều có vấn đề!”

      *Này chắc là trường Đại học công nghiệp Cáp Nhĩ Tân, còn đại học T mình chịu.

      Cách đó xa, Lý Thanh Nhiên dỗ hai tiểu quỷ nghe vậy sắc mặt cứng đờ, hơi hơi cau mày, biết lại nghĩ gì.

      Đối với chuyện này trong lòng Vương Đại Hổ sớm dự tính, lập tức chỉ cười có lệ: “Chuyện thi đại học đều là có điểm rồi mới nghĩ xem nên báo danh trường nào, tại nghĩ nhiều có ích gì đâu, đến lúc đó tính sau!”

      “Vậy con cũng phải nghĩ trước chút mới được chứ!” Ba Đại Hổ lời thấm thía: “Dù sao cũng liên quan đến quyết định cả đời a!”

      “Ây! Con biết mà, ba cứ yên tâm!”

      Nhiên Nhiên, sao thế?” Táp Nhi ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt Lý Thanh Nhiên bỗng dưng có chút tái, nghi hoặc lắc lắc cánh tay cậu.

      sao!” Lý Thanh Nhiên khôi phục tinh thần, đột nhiên đứng lên ra ngoài.

      Vương Đại Hổ thấy cậu áo khoác cũng chưa mặc, vội vàng túm lấy cái áo chạy theo: “Chúng ta mua rượu !”

      “Ai……..” Chihuahua vừa định mở miệng trong nhà có rượu, cần mua, Long Nhất Minh bên cạnh liền nhàng huých chú cái, dường như có chút đăm chiêu nháy mắt với chú.

      Ra cửa, Vương Đại Hổ đuổi theo Lý Thanh Nhiên.

      Có thể là gió lạnh thổi khiến đầu óc thanh tỉnh, Lý Thanh Nhiên lúc này khôi phục trấn định thường ngày, ít nhất mặt ngoài nhìn qua là như vậy!

      “Cảm ơn!” Nhận lấy áo khoác, cậu khách khí dị thường.

      Vương Đại Hổ nhíu mày, hiểu êm đẹp con mèo lại tự nhiên cái gì.

      “Bảo bối nhi!” Vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy?”

      sao cả, em rất tốt!” Lý Thanh Nhiên thản nhiên : “ phải muốn siêu thị sao?”

      “Nhiên Nhiên!” Vương Đại Hổ chút cũng thích thái độ của cậu lúc này, tựa như là cố ý kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

      đường trầm mặc, thằng đến lúc về nhà, thẳng đến lúc ăn xong cơm chiều, thẳng đến ăn xong cơm cúng Tết, Vương Đại Hổ và Lý Thanh Nhiên đều thêm câu nào. phải Vương Đại Hổ muốn , chỉ là đối phương giống như cố ý lảng tránh, đúng là ngay cả cơ hội chuyện cũng cho .

      Bị phạt ngồi tù cũng phải có tội danh chứ!

      Ngọn lửa trong lòng Vương Đại Hổ từ từ cháy bùng lên, chạy đến ban công vô cùng u oán nhìn sao trời.

      “Làm điếu?” biết khi nào, Long Nhất Minh xuất bên người đưa cho điếu thuốc.

      Bật lửa, Vương Đại Hổ khụ khụ ho khan hai tiếng, lâu động đến thứ này, quen.

      “Giận dỗi với Nhiên Nhiên?” Long Nhất Minh liếc nhìn , có chút sung sướng khi người gặp hoạ.

      “Ai nha! Cha nuôi đừng có trêu ghẹo con!” Vương Đại Hổ chép miệng, than thở: “Nhiên Nhiên cả ngày cho con sắc mặt hoà nhã! Trong lòng em ấy nhất định có chuyện.”

      “Hai đứa –” Long Nhất Minh hơi trầm ngâm, vẫn cứ hỏi: “Đến mức nào rồi?”

      Vương Đại Hổ quay đầu, chút giấu giếm dứt khoát lưu loát trả lời: “Sống rời, chết buông!”

      Được! Long Nhất Minh vừa nghe lời này, liền biết hai đứa này đến mức nào.

      Y thầm thở dài, lấy thân phận người từng trải : “Con đường này dễ a!”

      “Này giống lời của cha nuôi!” Vương Đại Hổ nhả khói nhún nhún vai: “ có đường mình nhiều khắc thành đường, cha cùng chú phải là tấm gương tốt nhất sao!”

      “Thằng ranh con!” Long Nhất Minh lắc đầu mắng: “Nhưng mà con nếu thực quyết tâm, ta cũng thêm cái gì! Chỉ là hai người nếu muốn tiếp, nhất định phải thẳng thắn với nhau, làm tốt câu thông, thể khiến đối phương cảm thấy bất an được! Đây chính là kinh nghiệm của ta, nhớ cho kỹ!”

      Trong lời này có ý a!

      “Ý của cha nuôi là?”

      “…….. Hiểu chưa?”

      Nguyên lai là có a! Vương Đại Hổ đột nhiên lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, nghĩ: cái đồ ngốc nghe gió tưởng mưa kia, xem lần này dạy dỗ em thế nào!

      .

      Đêm khuya, thừa dịp mọi người ngủ, Vương Đại Hổ lén lút chui vào phòng, vừa vào liền thấy hai thằng quỷ trái phải kẹp Lý Thanh Nhiên động được.

      Cậu đúng là tự làm khổ mình, đồ ngốc, nhìn qua lại có chút đáng thương.

      Haiz!

      Vương Đại Hổ thầm oán giận nhưng khoé miệng vô thức cong lên.

      “Pặc –” Đầu bị búng cái đau.

      Lý Thanh Nhiên bừng tỉnh dậy, cau mày, vui nhìn người nào đó dương dương tự đắc.

      Vương Đại Hổ xốc chăn lên, cẩn thận ôm Việt Nhi bên trái đặt sang cạnh Táp Nhi, còn mình chui vào bên cạnh Lý Thanh Nhiên.

      làm cái gì!” Lý Thanh Nhiên cắn môi, có chút tức giận hỏi.

      “Kệ! Muốn chuyện với em…” Vương Đại Hổ duỗi tay, để ý cậu giãy giụa mà ôm sát vào lòng, trực tiếp hỏi: “Có phải tại vì hôm qua ba nhắc đến chuyện báo danh đại học nên em mới náo loạn được tự nhiên phải ?”

      “Em ….”

      Giống như tâm mình cật lực che giấu bị người vạch trần, mặt Lý Thanh Nhiên lộ ra thần sắc xấu hổ, giãy giụa càng mạnh: “Em có! buông ra!”

      “Suỵt! Em muốn đáng thức hai thằng kia à!” Vương Đại Hổ vờ đe doạ cậu, Lý Thanh Nhiên nghe xong cứng đờ, sau đó quả nhiên yên lặng.

      “Em là đồ ngốc sao? Nếu có cái gì bất mãn hay hoang mang, làm sao thẳng ra, cứ nhất định muốn nháo với , cái kiểu ngươi đoán ta đoán chút cũng thú vị!”
      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :