1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sống lại chỉ để yêu em lần nữa - Một nắp bình nhỏ (76 chương)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      [​IMG]
      Tên truyện: Sống lại chỉ để em lần nữa
      Nguồn: https://thanhthach.wordpress.com/muc-luc-dam-my/song-lai-chi-de-yeu-em-lan-nua/
      Tác giả: cái nắp bình
      Editor+beta: Thanh Thạch
      Thể loại: đại, trùng sinh, công sủng thụ, trung khuyển công x lạnh lùng phúc hắc ngạo kiều thụ, ấm áp, 1×1, HE
      Số chương: 76 chương

      Văn án

      Edit: Thanh Thạch

      Khi Vương Đại Hổ trơ mắt nhìn Lý Thanh Nhiên cắt cổ tay tự sát ngay trước mộ của mình, nghĩ nếu thời gian có thể quay lại…

      Nếu thời gian có thể quay lại: quý trọng em

      Nếu thời gian có thể quay lại: bảo vệ em

      Nếu thời gian có thể quay lại: em

      em gấp trăm lần, ngàn lần so với tại.

      Vì thế, khi thời gian quay lại, Lý Thanh Nhiên cả đời hạnh phúc!

      .

      Siêu cấp công sủng văn, ngược, có cẩu huyết.

      Thể loại: Thanh mai trúc mã, tình hữu độc chung, chủng điền văn

      Nhân vật chính: Vương Đại Hổ, Lý Thanh Nhiên | Nhân vật phụ: Vương Diệu Tổ, Long Nhất Minh | Khác: Trung khuyển trùng sinh​
      Bạch Phụng thích bài này.

    2. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 1
      Chương 1: Sống lại

      Edit: Thanh Thạch

      Vương Đại Hổ biết mình chết, chết tại cái đêm mưa kia, chết ở dưới dao của mụ điên biết xông ra từ chỗ nào.

      dao cắm ở tim, mất mạng tại chỗ.

      trơ mắt nhìn chính mình bị đưa vào nhà xác, bị đưa vào lò hoả thiêu, rồi trở thành bình tro cốt chôn dưới mộ.

      như vậy, giờ tôi là quỷ?” Vương Đại Hổ cười khổ.

      Trong truyền thuyết, chỉ có những hồn phách vẫn mang nặng “tình cảm” với cuộc sống mới có thể biến thành quỷ, mà Vương Đại Hổ cũng hiểu được sở dĩ mình còn chưa có “đầu thai chuyển thế” là vì trong lòng bỏ xuống được người.

      Bảo bối của , vợ của , Nhiên Nhiên của .

      Bởi vì bỏ xuống được, cho nên hồn phách của vẫn theo bên người cậu, dù chỉ có thể nhìn, vẫn muốn được ở bên cậu.

      .

      “Đại Hổ, ăn cơm !” Lý Thanh Nhiên ngồi trước bàn ăn, ôn nhu gọi.

      bàn bốn đĩa thức ăn, hai bộ bát đũa.

      Trong phòng người.

      quỷ.

      “Tích tắc, tích tắc…” Chỉ có tiếng kim giây chậm rãi nhích.

      Hai giờ sau, Lý Thanh Nhiên lẳng lặng đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ ăn bàn, đổ từng đĩa vào thùng rác rồi vào phòng ngủ, nằm lên giường.

      Vương Đại Hổ nặng nề theo phía sau cậu.

      giường Lý Thanh Nhiên cứ nằm như vậy, nhúc nhích, chỉ có ánh mắt vô thần mở to.

      “Vẫn ngủ được sao?” Vương Đại Hổ đau lòng khẽ vuốt lên đôi mày cậu.

      Từ khi chết, Nhiên Nhiên liền ngủ giấc nào.

      Mỗi đêm, mỗi đêm, cứ như vậy mở to mắt lặng lẽ nhìn.

      “Đại Hổ.” Lý Thanh Nhiên khẽ gọi.

      ở đây!” Vương Đại Hổ đáp: “ ở đây, ở đây, vẫn ở bên cạnh em mà!!…” quỳ xuống bên người Lý Thanh Nhiên, khóc đến tê tâm liệt phế: “Nhiên Nhiên, vẫn ở đây mà! Đừng ở đây tra tấn mình nữa, đừng như vậy nữa… Van em… Đừng như vậy nữa!”

      chết rồi, nhưng em còn sống mà!

      Nếu cái chết của tra tấn em thành như vậy, như vậy thà rằng chúng ta chưa bao giờ nhau.

      Cho nên –

      Nhanh quên !

      .

      Vương Đại Hổ mất được tháng, Lý Thanh Nhiên thôi việc, mỗi ngày chỉ lẳng lặng ngồi ngây ở nhà từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn.

      Vương Đại Hổ mất được hai tháng, Lý Thanh Nhiên học được hút thuốc và uống rượu, khiến cho thân thể vốn gầy càng trở nên ốm yếu chịu nổi.

      Vương Đại Hổ mất được ba tháng, Lý Thanh Nhiên bị xuất huyết dạ dày được đưa vào viện, nhưng tại giờ trước ca phẫu thuật khẩn cấp, lại thấy bóng dáng.

      ai biết cậu đâu, trừ Vương Đại Hổ.

      Ban đêm tối đen, bia mộ lạnh băng.

      di ảnh, Vương Đại Hổ vẫn như cũ cười đến vô tâm vô phế.

      Lý Thanh Nhiên nhàng áp má mình lên.

      chết!” Giọng cậu trầm mặc và đau thương, nghĩ tới ngày xưa người ấy từng chỉ tay lên trời mà thề rằng thương cậu cả đời, thanh Lý Thanh Nhiên bỗng trở nên ngập tràn hận ý: “Đồ lừa đảo!”

      Nhìn Lý Thanh Nhiên gầy đến còn nhận ra nổi, Vương Đại Hổ ở giữa trung bối rối xoay quanh: “Nhiên Nhiên, mau quay lại bệnh viện ! Dạ dày của em vừa mới ngừng chảy máu, đừng có chạy lung tung nữa!”

      “Đại Hổ!” Đột nhiên, Lý Thanh Nhiên thào : “Em mệt mỏi, mệt lắm! Em muốn gặp , nên là tha thứ cho em nhé.”

      “Nhiên Nhiên… Nhiên Nhiên… Em muốn làm gì? Đừng làm chuyện điên rồ!” Giữa trung, Vương Đại Hổ hoảng sợ nhìn Lý Thanh Nhiên lấy từ túi quần ra con dao.

      Khuôn mặt cậu rất lãnh tĩnh, bình tĩnh đến tuyệt vọng.

      “Đây là tín vật tặng em khi chúng ta kết hôn, em nhớ lúc ấy : Nhiên Nhiên, đời này nhất định làm cho em hạnh phúc, nếu về sau phản bội em, khiến em tổn thương, em liền dùng con dao này đâm chết biết ? Khi nghe được những lời đó, em vô cùng vui sướng!”

      giọt, hai giọt, nước mắt lạnh lẽo chảy xuống.

      Đây là lần thứ hai Vương Đại Hổ nhìn thấy Lý Thanh Nhiên khóc.

      Lần đầu tiên là lúc chết, khi ấy cậu ôm cả người đầy máu khóc điên cuồng mà tuyệt vọng.

      Lần này lại là bình tĩnh mang theo những hồi ức ngọt ngào.

      Thoáng chốc, loại dự cảm cực xấu nổi lên trong lòng Vương Đại Hổ.

      liều mạng gào thét, liều mạng bắt lấy con dao trong tay Lý Thanh Nhiên.

      Nhưng mà, vô dụng.

      Bởi vì con quỷ.

      Bởi vì chết từ lâu.

      Khi lưỡi dao sắc bén cứa sâu vào cổ tay bé yếu ớt kia, khi máu tươi chẳng khác nào vòi nước chảy tràn ra ngoài.

      Vương Đại Hổ tan vỡ.

      thế giới này có chuyện gì đau đớn hơn so với việc trơ mắt nhìn người mình chết ngay trước mặt mình mà bản thân lại thể làm gì?

      Những gì mấy tháng nay Lý Thanh Nhiên phải trải qua, giờ tới phiên .

      “Nhiên Nhiên… Nhiên Nhiên…” Giây phút này, Vương Đại Hổ hận, hận vô cùng, hận mụ đàn bà giết .

      càng hối hận, cực kỳ hối hận.

      Nếu biết chính mình chết sớm, lúc trước nên dây dưa với cậu.

      Như vậy, cậu có lẽ làm ra cái loại chuyện ngu ngốc này.

      “A a a a a —-” Trái tim Vương Đại Hổ đau, rất đau, so với lúc trước bị đâm dao còn đau hơn: “Ai tới, ai tới, cứu em ấy … cứu Nhiên Nhiên của tôi….”

      Giữa những tiếng rên rỉ thống khổ, tận mắt chứng kiến chiếc áo sơ mi trắng tinh nhiễm đầy máu đỏ.

      Nhiễm lên bia mộ lạnh băng của .

      “Đại Hổ.” Lý Thanh Nhiên trượt xuống mặt đất, hai tay nâng lên hướng về hư , mặt cậu là nụ cười thoải mái như được giải thoát, nhưng khi Vương Đại Hổ muốn cầm lấy, rơi.

      “Thanh Nhiên —-” tiếng rống thê lương vang lên.

      Vương Đại Hổ chỉ cảm thấy dưới chân mình bỗng nhiên nứt ra khe hở, cứ thế rơi xuống mãi ngừng, đầu óc quay cuồng mà mất ý thức.

      .

      “Đại Hổ, Đại Hổ…” Có giọng bên tai gấp gáp gọi , mí mắt Vương Đại Hổ giật giật, chủ nhân giọng nhìn thấy, càng thêm nóng nảy gọi: “Đại Hổ, Đại Hổ….”

      Vương Đại Hổ cuối cùng từ từ mở mắt, ánh vào mi là khuôn mặt đầy nếp nhăn.

      “Tốt rồi, tốt rồi, thằng bé tỉnh lại rồi!” giọng nam khàn khàn vang lên: “Sau gáy thằng bé vẫn còn sưng, tý nữa tôi trạm xá thôn lấy ít thuốc tiêu sưng, qua vài ngày là lại nhảy nhót như thường ý mà.”

      “Phải, phải, Đại Hổ của bà có việc gì!” Bà lão ôm lấy từ giường vào lòng, nhàng dỗ dành: “Đại Hổ còn đau ? Nhìn mặt đầy nước mắt này…”

      Vương Đại Hổ phát ngốc, hoặc là cực kỳ thể tin được.

      dùng sức chớp mắt, xác định hỏi: “Bà nội?”

      “Ừ! Bà đây.” Bà lão đau lòng vuốt ve khuôn mặt cháu mình: “Đứa này sao lại nghịch như vậy, chơi cái gì tốt lại cứ muốn trèo lên cây hoè, xem , từ cây ngã đập đầu xuống đất, làm bà sợ muốn chết!”

      Vương Đại Hổ lúc này triệt để ngây ngẩn cả người.

      Sao lại thế này?

      Rốt cuộc là sao thế này?

      Bà nội phải qua đời từ nhiều năm trước sao? Còn có… còn có giọng của mình… sao lại nghe giống như là, giống như là…

      Cả người run rẩy, Vương Đại Hổ nâng lên hai tay.

      Ngăm đen, mập mạp, ràng là tay trẻ con.

      “Đại Hổ, cháu làm sao vậy, ông ơi mau đến đây xem, Đại Hổ nhà mình hình như ổn lắm!” Sợ cháu mình ngã đến hỏng đầu, bà lão vội vàng kêu lên.

      Vương Thủ Dân cũng sốt ruột, liền nhanh chóng tiến lên nhìn kĩ: “Hổ Tử, cảm thấy thế nào, đầu có đau ?”

      Vương Đại Hổ chớp mắt, hoảng hốt trả lời: “Ông nội… cháu, cháu năm nay bao nhiêu tuổi?”

      “Thằng bé này hỏi cái gì vậy! Sang năm cháu phải lên bảy sao?” Ông lão vừa thấy tốt, khoác lại áo bông vừa mới cởi ra: “ được, để tôi mang Đại Hổ lên bệnh viện huyện chuyến !”

      Lúc này, Vương Đại Hổ ngược lại khá bình tĩnh, biết nghĩ tới cái gì, biến sắc, vội kéo áo ông lão: “Ông, cháu sao, vừa rồi tỉnh dậy có hơi chóng mặt, giờ tốt hơn nhiều rồi!”

      Hai cụ vẫn yên lòng.

      Đặc biệt bà nội còn hỏi vài thứ như là: Ba mẹ cháu tên là gì? Nhà cháu ở đâu? linh tinh.

      Thẳng đến khi Vương Đại Hổ trả lời đầy đủ mới thôi.

      Biết rằng cháu mình sao, hai cụ lúc này mới nhàng thở ra, lại dỗ Vương Đại Hổ ngủ rồi mới người trạm xá mua thuốc, người vào bếp làm cơm trưa.

      Đợi đến khi hai người đều ra khỏi phòng, Vương Đại Hổ nằm giường đột nhiên mở mắt.

      ra đến bây giờ vẫn như lọt trong sương mù.

      Mình như thế nào lại biến thành trẻ con?

      ! Chính xác mà , mình như thế nào lại quay về trước đây?

      nằm mơ sao? Nhưng là đời có giấc mộng nào chân như vậy sao?

      Sờ sờ gáy tuy dán miếng băng nhưng vẫn u lên cục khiến đau đến run người.

      Đối với chuyện mình ngã từ cây xuống, Vương Đại Hổ vẫn còn chút ấn tượng. Nhớ kiếp trước mình cẩn thận ngã đập đầu, được đưa lên bệnh viện huyện cấp cứu. Chính vì việc này mà mẹ mình vẫn thầm trách ông bà nội, thậm chí nhiều năm sau cũng đưa Vương Đại Hổ về thăm.

      “Như vậy nghĩa là tôi trở về quá khứ… Tôi, tôi lại là người sao?” Cảm nhận được hơi ấm toát ra từ thân thể mình, khuôn mặt mập mạp toét ra nụ cười ngốc.

      có làm quỷ, vĩnh viễn đều thể hiểu được nỗi khổ của quỷ.

      Cái loại cảm giác chỉ có thể nhìn, chỉ có thể nghe, lại thể chạm đến, thể đáp lại.

      “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên……….” Vương Đại Hổ cắn chặt chăn đắp người, từng giọt nước mắt như dòng suối chảy xuống. nhớ tới hình ảnh Lý Thanh Nhiên cắt cổ tay, hình ảnh cả người cậu đều là máu nằm trước mộ mình, thân hình bé thống khổ ngừng run rẩy.

      Quả nhiên, vẫn thể nào buông tha cậu được!

      mặt Vương Đại Hổ toát lên biểu tình kiên định, nếu ông trời đồng ý cho mình cơ hội sống lại lần, như vậy lúc này đây, nhất định càng thêm, càng thêm thương cậu.

      Cho nên –

      Nhiên Nhiên, chờ .
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    3. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 2
      Chương 2: Thanh Nhiên

      Edit: Thanh Thạch

      Bởi vì đầu Vương Đại Hổ bị thương nên bà bắt nằm giường đến nửa tháng cũng được xuống đất.

      Thẳng đến hôm nay – Tết ông Công ông Táo mới được giải phóng.

      “Cạch cạch cạch…” Từ sáng sớm bà nội lục tục ở trong bếp, hết thái rau lại băm thịt.

      “Đại Hổ! Có mệt , vào nhà nghỉ , cẩn thận đừng để cứa vào tay.” Bà lão nhìn cháu mình ngồi trước bếp lò đút củi, khuôn mặt hiền từ .

      “Bà nội, cháu mệt, bà mới mệt, bà làm từ sáng đến giờ rồi, hay bà nghỉ ngơi lúc !”

      Nghe thằng cháu mà ấm cả lòng, bà cảm động đến ánh mắt đều ướt. Đứa này sau vụ ngã cây lần trước thế mà trở nên hiểu chuyện, cũng nghịch ngợm như hồi trước, còn biết quan tâm người khác. đứa trẻ ngoan.

      “Bà mệt, hôm nay là Tết ông Táo, tý nữa còn phải tiễn Táo quân lên trời, đồ cúng phải chuẩn bị đầy đủ, nếu Táo quân trách tội đó!”

      Vương Đại Hổ nghe xong khỏi toét miệng cười.

      Loại ngày hội truyền thống như thế này đối với nông thôn ở vùng Đông Bắc rất là quan trọng, đồ đạc chuẩn bị chút cũng thể sai, so với ở thành phố thú vị hơn nhiều.

      Cả ngày trôi qua trong bầu khí bận rộn chuẩn bị, bận rộn cằn nhằn.

      Thẳng đến bốn giờ chiều, ông nội Vương Đại Hổ mới cùng quỳ xuống trước bức tranh Táo quân.

      Bởi có tập tục nam cúng Trung Thu, nữ cúng ông Táo nên trong phòng bếp chỉ có hai ông cháu.

      Bức hoạ đầy màu sắc treo tường bếp ám khói đen.

      Bàn thờ hình chữ nhật bày bốn đĩa quả, bốn đĩa bánh.

      Ông nội nghiêm túc giọng khấn trong chốc lát rồi cầm chiếc đũa ngâm trong bát mật lên.

      “Cháu bôi mật cho Táo quân .”

      Vương Đại Hổ dạ tiếng, đứng dậy nhận lấy chiếc đũa, bôi lên miệng Táo quân trong bức tranh. Đây là tập tục ở vùng Đông Bắc, người ta cho rằng nếu bôi mật lên miệng Táo quân ông ta thể bậy trước mặt Ngọc Đế.

      Vương Đại Hổ bởi vì từng làm quỷ, trải qua chuyện sống lại khó tin như vậy, nên đối với thần tiên gì đó tỏ ra khá “kính trọng”.

      Dùng đầu đũa tinh tế vẽ đường, hai ông cháu lại cúi lạy vị thần rồi mới vào phòng,

      Bà nội dọn xong bàn ăn, bên bày năm sáu đĩa sủi cảo, hương vị phải là khiến cho người ta muốn nuốt luôn cả lưỡi.

      “Hổ Tử đói bụng rồi phải ! Mau ăn , tý lạnh là ngon nữa đâu!” Bà trước tiên liền gắp môt viên sủi cảo vào bát sứ trước mặt .

      Vương Đại Hổ cười cười, cũng ăn ngay mà với lấy bình rượu bàn.

      Trước mặt ông bà, rót cho mỗi người chén, cũng đổ cho mình cốc lớn nước lê[1] loại năm hào chai.

      Lúc này mới nâng cốc tủm tỉm : “Ông nội, bà nội, Đại Hổ chúc ông bà ngày càng vui vẻ, thân thể khoẻ mạnh, vạn như ý.”

      xong còn đặc biệt ngụm uống hết cả cốc nước trái cây.

      “Ngoan lắm!” Vương Thủ Dân rất vui, nhìn cháu mình như vậy, tương lai nhất định có tiền đồ.

      Bà nội lại càng mừng, vỗ vỗ vài cái, đứa cháu bảo bối còn biết hiếu kính bọn họ, sao lại mừng cho được.

      Vương Đại Hổ hai thế làm người, hơn nữa cũng thuộc dạng khéo ăn khéo , đến vài phút liền khiến cho ông bà mặt mày hớn hở, mắt híp đến thấy phương hướng.

      Khi mọi người trong nhà vui cười ăn sủi cảo, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng chó sủa lớn.

      Ngày nay ở nông thôn hầu như nhà nào cũng nuôi con chó giữ nhà, mà con berger nhà rất lợi hại, chỉ cần có người đến gần sân là sủa.

      “Để tôi xem, chắc có người đến!” Ông nội khoác thêm áo bông rồi bước ra ngoài.

      Chỉ thoáng chốc liền vội vàng quay lại.

      “Thế nào?” Nhìn thấy sắc mặt ông tốt, bà nhanh hỏi, Vương Đại Hổ cũng vểnh tai nghe.

      “Ai! Lý Trường Quý kia lại làm loạn, ném Tú Mai sân mà đánh túi bụi, tôi phải qua xem thế nào.”

      Vương Thủ Dân là thôn trưởng thôn Hưng Nghiệp, trong thôn xảy ra chuyện, ai cũng tìm ông đầu tiên.

      là muốn chết a! Sống bình thường muốn lại cứ suốt ngày muốn nháo, Tú Mai sớm muộn gì cũng bi tên điên kia đánh chết.” Bà than thở: “Đáng thương nhất chính là thằng bé Nhiên Nhiên kia, có người ba như vậy, ai!”

      “Oanh….” Giống như sét đánh khiến trước mắt Vương Đại Hổ bay đống sao.

      Nhiên, Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên nào?

      đợi nghĩ nhiều, bên kia Vương Thủ Dân xốc mành chuẩn bị ra ngoài: “Tôi qua xem, hai bà cháu cứ ăn trước .”

      Vương Đại Hổ từ ghế nhảy xuống, kêu to: “Ông nội, cháu cũng !!”

      Ông lão vốn đồng ý nhưng chịu nổi Vương Đại Hổ mè nheo, liền nắm lấy tay vội vàng bước .

      Hai ông cháu cộng thêm thím chạy lại đây gọi, ba người về phía đầu thôn đông.

      hồi lâu mới thấy căn lều tranh lẻ loi cũ nát chịu nổi.

      Lúc này, ít người trong thôn đứng vây xung quanh.

      Vương Đại Hổ sốt ruột, rút khỏi tay ông nội, ỷ vào mình người bé nhanh như chớp chen vào giữa đám người.

      Chỉ thấy trong sân người đàn ông hơn ba mươi tuổi ăn mặc lôi thôi, tay xách dao phay, tay túm lấy người phụ nữ “Bang bang bang…” mà đánh.

      “Đừng đánh mẹ mà, ba đừng đánh mẹ nữa…” Thanh non nớt như tiếng mèo con ám ách thê lương, thân hình gầy cố ôm lấy ống quần người đàn ông, mặt loang lổ nước mắt.

      Vương Đại Hổ chỉ cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, khuôn mặt kia, cho dù hoá thành tro cũng nhận ra.

      Người đàn ông vẻ mặt điên cuồng, giơ chân lên, đạp phát vào ngực đứa trẻ, lập tức khiến cho thằng bé văng xa.

      Vương Đại Hổ quát to tiếng, ánh mắt thoáng chốc đỏ bừng. Nhanh như chớp, nháy mắt liền đánh thẳng tới bụng người đàn ông, thân mình nghé con lập tức khiến gã té ngã.

      “Thằng khốn, mày đánh ai!” Vương Đại Hổ ngồi cổ gã, giơ lên nắm đấm liên tục đánh xuống mặt người đàn ông, người tuy bé nhưng lực vẫn là rất lớn, chỉ chốc lát liền đánh đến máu mũi giàn giụa. Vương Thủ Dân đứng bên lúc này mới tỉnh lại, sợ cháu mình chịu thiệt, hai ba bước chạy lại, trước tiên đá con dao phay bên cạnh ra xa rồi mới hô: “Đứng nhìn làm gì, Lý Trường Quý phát bệnh, còn lấy dây thừng trói lại.”

      Trưởng thôn mở miệng, mọi người tự nhiên nghe theo, chỉ chốc lát sau liền trói gô tên lôi thôi kia lại, còn mấy thím trong thôn chạy tới đỡ người phụ nữ bị đánh đến mặt mũi bầm dập đứng dậy.

      “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên…. Em thế nào, sao chứ?” Vương Đại Hổ chân như nhũn ra quỳ gối bên người đứa bé, ôm lấy cơ thể xanh tím nhàng lắc lắc.

      “Mẹ…” Ngực bị đạp cước, Lý Thanh Nhiên đau đến cuộn chặt thân mình, khuôn mặt nhắn đầy vết ứ bầm, miệng lại vẫn cố chấp gọi mẹ.

      Vương Thủ Dân nhìn thoáng qua, thở dài, gọi người đem hai mẹ con đưa trạm xá, Vương Đại Hổ tất nhiên để ý ngăn trở cũng theo.

      Ngồi xe đẩy, ôm thân hình suy yếu vô cùng của Nhiên Nhiên, khó chịu giống như trái tim bị ai đó bóp chặt.

      ràng bằng tuổi với , lại gầy đến trơ xương, quần áo mặc người vá chằng vá đụp, vừa vừa cũ, cổ tay cổ chân lộ ra bên ngoài đều nứt nẻ đỏ bừng. Nhiên Nhiên của sao lại phải chịu khổ như vậy, sao lại khổ như vậy chứ?

      Vương Đại Hổ kiềm được mà khóc.

      Nước mắt nóng bỏng rơi xuống mặt Lý Thanh Nhiên, cậu chậm chạp mở mắt, nhìn người ôm chặt lấy mình, nghi hoặc nhíu mày.

      “Nhiên Nhiên, có phải là đau chỗ nào ? Cố nhịn, chúng ta sắp tới bệnh viện rồi! Đến bệnh viện liền đau nữa!” Vương Đại Hổ ôm cậu, thanh ôn nhu dỗ dành.

      Lý Thanh Nhiên nhìn bộ dạng vô cùng lo lắng, đề phòng trong mắt chậm rãi tan .

      Cậu nghĩ: Đây là ai vậy?

      .

      Trạm xá trong thôn Hưng Nghiệp kỳ chỉ là căn nhà ngói ba gian, trong đó có bác sĩ trung niên chừng năm mươi tuổi cùng hộ sĩ trẻ.

      Bác sĩ Hứa kia nghe năm đó bị điều đến đây cải tạo lao động, tuy rằng sau này được minh oan, thế nhưng ông có con cái cũng trở về thành phố, ngược lại ở trong thôn làm bác sĩ. Y thuật của ông vô cùng tốt, chẳng những có thể khám bệnh chích thuốc, mà đối với trung y thảo dược gì đó cũng có chút nghiên cứu. Cái gáy Vương Đại Hổ lần trước sưng thành cục, chính là bác sĩ Hứa đắp ít thảo dược lên miệng vết thương, qua vài ngày liền tiêu . Cho nên người trong thôn có cái gì đau đầu nhức óc đều luôn tìm ông, vô cùng tin tưởng.

      Mẹ của Lý Thanh Nhiên – Khổng Tú Mai lần này bị thương rất nặng, thời điểm được người đưa tới hôn mê.

      Toàn bộ trạm xá hỗn loạn hồi, cuối cũng vẫn là bác sĩ Hứa lên tiếng đuổi mấy người đến xem náo nhiệt ra ngoài. Vương Thủ Dân vốn cũng muốn kéo Đại Hổ , nhưng đứa cháu bảo bối lại cứ như bị ma nhập sống chết nhất định muốn ở cùng thằng bé nhà họ Lý. có biện pháp, Vương Thủ Dân đành phải để Đại Hổ ở lại, ông còn phải báo với nhà mẹ đẻ Khổng Tú Mai nữa.

      Lý Thanh Nhiên nằm giường bệnh truyền nước, hai mắt vô thần mở to ngây ngốc nhìn trần nhà.

      Vương Đại Hổ bê chậu nước ấm lại đây, cầm khăn mặt treo tường nhúng ướt, bắt đầu cẩn thận giúp cậu lau mặt.

      Đại Hổ giúp em lau người nha, đau đâu!” Vừa vừa giơ tay định cởi áo Lý Thanh Nhiên.

      Thân thể đứa bé rụt mạnh lại, giống như con thú hoảng sợ run rẩy.

      có việc gì! có việc gì!” Đại Hổ đau lòng, vuốt ve khuôn mặt cậu: “Nhiên Nhiên ngoan! lau nữa, lau nữa.”

      thầm thở dài, Vương Đại Hổ chỉ dùng khăn giúp đứa lau mặt và tay chân.

      Nhìn làn da bầm tím phủ đầy vết nứt, khổ sở khụt khịt mũi.

      “Nhiên Nhiên….” Vương Đại Hổ đột nhiên cúi người, hôn lên trán cậu, ánh mắt ngập tràn kiên định : “Từ nay về sau, nhất định bảo vệ em tốt, để em chịu bất kỳ thương tổn nào nữa.”

      Cảm nhận được nụ hôn mềm mại trán, Lý Thanh Nhiên cứng đờ cả người, biết vì sao trong mắt lại có cái gì đó nóng nóng muốn chảy ra ngoài.

      [1] Nước lê rẻ tiền 5 hào chai

      [​IMG]
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    4. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 3
      Ngày đẹp, up thêm chương. Thời tiết hôm nay xấu. :-(

      Chương 3: Chăm sóc

      Edit: Thanh Thạch

      Vô luận Vương Đại Hổ làm nũng chơi xấu kiểu gì, cuối cùng vẫn bị ông nội túm cổ lôi về.

      Bà Đại Hổ ở nhà đợi sớm còn kiên nhẫn, vừa thấy hai ông cháu rốt cuộc trở lại, liền vội vàng chạy ra đón.

      Vớt sủi cảo được hâm nóng từ trong nồi ra, ba người vừa ăn vừa chuyện.

      “Rốt cuộc là như thế nào?” Bà lão thấy cháu mình hồi trở về bộ dạng ỉu xìu xìu: “Thằng bé này đúng là tò mò, kia có cái gì hay đâu mà cứ đòi theo.”

      Vương Đại Hổ lúc này vẫn còn chìm đắm trong chuyện gặp lại Lý Thanh Nhiên, cũng lên tiếng, thoạt nhìn có điểm ngốc.

      Ngược lại Vương Thủ Dân có chút nghi hoặc, hôm nay biểu của Vương Đại Hổ cũng quá “dũng cảm” , lúc ra tay đánh người thế nào cũng giống đứa bé sáu tuổi, ràng chẳng khác gì dã thú bị chọc giận.

      “Hổ Tử, cháu biết đứa bé nhà họ Lý kia sao?”

      Vương Đại Hổ nghe vậy liền giật mình, mặt khôi phục vài phần thanh tỉnh.

      Chỉ thấy khuôn mặt mập mạp lập tức lên biểu tình lòng đầy căm phẫn, nắm tay giơ lên: “Nhiên Nhiên là bạn tốt của cháu, ai bắt nạt cậu ấy, cháu đều đánh!”

      Vương Thủ Dân gật gật đầu, nghĩ có lẽ là thằng bé này ở bên ngoài chơi quen biết, trẻ con nha, hai hồi liền thân.

      Nghe ra còn có chuyện liên quan đến Vương Đại Hổ, bà nội sốt ruột, vội vàng hỏi toàn bộ quá trình.

      Vương Thủ Dân chỉ đơn giản.

      Bà liền tét phát vào mông cháu mình, nghĩ mà sợ, mắng: “Thằng mất dạy này, kẻ kia tay cầm dao mà mày cũng dám xông vào. Cho dù là trẻ con cũng quá to gan rồi!”

      Vương Đại Hổ thấy bà tức giận, cụp mắt cúi đầu cũng dám cãi lại.

      Bà nhất quyết tha, giáo huấn hồi, sau rồi mới quay lại thở dài với người bạn già: “Ai! Lý Trường Quý kia hai năm nay càng nháo càng lớn, cứ cái dạng này tiếp tục, tôi thấy Tú Mai sớm muộn gì cũng có ngày chết trong tay .”

      Vương Thủ Dân đốt điếu thuốc, rít hai hơi rồi : “ có thể thế nào, bà cũng biết tình huống nhà bọn họ. Trường Quý ngày thường kỳ có khác gì người bình thường đâu, chỉ là đầu óc có bệnh, lúc phát điên lên chẳng nhận ra người thân. Giằng co hai hồi liền đánh Tú Mai, sau tỉnh lại khóc rống hối hận, bà cũng phải biết, lại vậy cũng đáng thương.”

      Vương Đại Hổ ở bên cạnh nghe xong liền hiểu ra.

      Ba Nhiên Nhiên là “bệnh nhân tâm thần”, có khuynh hướng bạo lực, lúc phát bệnh liền đánh vợ.

      Này quá nguy hiểm!

      “Ông nội, người kia có bệnh như thế sao đưa đến bệnh viện ? Ông xem hôm nay ông ta còn lôi cả dao ra nữa, ngày nào đó chừng liền giết người!”

      Thời buổi bây giờ, kẻ tâm thần giết người cũng phải ngồi tù.

      “Cái gì mà giết người, trẻ con đừng có mà linh tinh!” Ông mắng câu.

      Bà Vương Đại Hổ nghe vậy liền : “Tôi thấy cháu nó sai, còn như vậy có khi sau này tai nạn chết người ấy chứ! Hổ Tử, về sau cách nhà bọn họ xa chút, cũng tránh thằng bé họ Lý kia xa chút.”

      Vương Đại Hổ sao có thể làm như vậy, vội vàng kể lể Lý Thanh Nhiên có bao nhiêu đáng thương.

      Bà nội cũng mềm lòng, thêm vài câu rồi cũng đề cập tới nữa.

      .

      Đêm nay, Vương Đại Hổ nằm trong chăn ấm nhưng nửa điểm buồn ngủ cũng có.

      kiềm được lại bắt đầu nhớ tới “kiếp trước”.

      Thời điểm gặp Lý Thanh Nhiên chính là khi mình lên trung học, hai người học cùng lớp ba năm. Khi đó Lý Thanh Nhiên trong mắt mọi người chính là kẻ “tính cách quái gở, gần như vô hình” nhưng thành tích học tập lại vô cùng tốt. Mà Vương Đại Hổ lại là nhân vật nổi tiếng trong trường, có cá tính, có nghĩa khí, dương quang sáng sủa. Hai người vốn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lại bởi vì lần tình cờ “ hùng cứu mỹ nhân” mà dần dần quen biết nhau. Cho đến mấy năm sau dưới theo đuổi mặt dày mày dạn của Vương Đại Hổ, hai người rốt cuộc xác định quan hệ người khi vào đại học.

      Về sau ở cùng chỗ, Lý Thanh Nhiên cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện nhà mình, Vương Đại Hổ có lén lút hỏi vài lần nhưng mỗi lần đều chẳng khác giẫm phải mìn. Dần dần, cũng dám hỏi nữa.

      ra là bởi như thế này nên mới sao?” Nhớ tới Lý Thanh Nhiên bộ dạng buồn bã, trái tim Vương Đại Hổ liền đau tựa kim đâm.

      biết ở trong trạm xá có ấm , Nhiên Nhiên buổi tối cũng chưa có ăn cơm, cứ như vậy mà ngủ, lúc này có đói bụng ?

      Bị vây trong tâm trạng lo lắng, Vương Đại Hổ rốt cuộc chịu đựng qua đêm dài nhất từ trước đến nay.

      Sáng sớm hôm sau, gà trống trong sân vừa gáy, Vương Đại Hổ liền bật dậy.

      Ở đây có riêng phòng , ảnh hưởng đến ông bà.

      Mặc áo bông, quần bông, rồi dùng nước lạnh rửa mặt, Vương Đại Hổ rón ra rón rén tới bếp.

      Đốt củi bắc bếp lò, đổ vào nồi ít nước với hai chén gạo, bắt đầu nấu cháo. Bếp lò nhà nông lửa lớn, bao lâu liền toả hương thơm phức, Vương Đại Hổ lấy sáu quả trứng gà từ dưới kệ bát, bỏ vào trong nồi cháo. Bên này nấu nướng đến khí thế ngất trời, rốt cuộc vẫn đánh thức ông bà ở buồng trong.

      Bà Đại Hổ khoác áo bông ra, trợn mắt há mồm nhìn cháu mình chạy ra chạy vào như con kiến.

      “Mới sáng sớm mà cháu làm gì vậy?”

      Vương Đại Hổ quay đầu lại, cười nịnh nọt: “Bà nội, Đại Hổ làm bữa sáng cho ông bà nha!”

      Bà cảm động đến rơi nước mắt. Nhìn ! đời này còn có đứa trẻ nào hiếu thuận như vậy nữa chứ.

      “Ôi cháu cháu quý của bà!” Bà lão ôm chầm lấy cháu trai, bẹp bẹp hôn hai cái. Khen Đại Hổ thành đứa cháu ngoan nhất thiên hạ.

      Chỉ là đứa cháu thiên hạ đệ nhất này, rốt cuộc là có hiếu thuận hay chúng ta biết, chỉ biết là đứa cháu ngoan này, thân hình bé nhanh nhẹn, cái gì cần mang đều đeo người, chỉ để lại câu: “Cháu xem Nhiên Nhiên.” liền vọt ra khỏi cổng.

      Cái tốc độ kia, chính là khiến câu: “ cho !” của bà lão nghẹn lại trong họng.

      Nhà Vương Đại Hổ tính ra cũng xa trạm xá lắm, nhưng vẫn là trẻ con, phải hơn nửa giờ mới đến. Lúc này là cuối năm, chính là giai đoạn lạnh nhất, chờ bước qua cửa trạm xá, khuôn mặt đông lạnh đến đỏ bừng.

      Nhưng mà, Lý Thanh Nhiên lại giường.

      Vương Đại Hổ nhíu mày, chạy sang phòng bệnh bên cạnh.

      Quả nhiên, xốc lên mành vải trắng đầy mùi thuốc tiệt trùng liền nhìn thấy đứa kia ghé vào giường bệnh ngủ say.

      Vương Đại Hổ có đánh thức cậu, hai mắt nhìn người phụ nữ nằm giường – mẹ của Nhiên Nhiên.

      “Kiếp trước”, tuy Nhiên Nhiên hề đề cập tới chuyện trong nhà, nhưng Vương Đại Hổ dù sao cũng là người bên gối của cậu, năm rộng tháng dài cũng biết được chút, ví dụ như, mẹ Nhiên Nhiên vứt bỏ cậu từ khi cậu còn rất .

      Vương Đại Hổ thể chính mình cảm thấy như thế nào, nhìn người phụ nữ nằm giường mặt mũi bầm dập, cả người đầy thương tích, có thể gì?

      “Cậu, cậu đến rồi?” Bỗng nhiên, giọng khàn khàn vang lên, Lý Thanh Nhiên dụi dụi hai mắt mơ màng ngồi dậy.

      Nhìn cậu y hệt con mèo , đáng đến nỗi Vương Đại Hổ phải chạy lại nhàng “nhéo” cái mặt kia hai cái.

      “Nhiên Nhiên đói bụng ? Đại Hổ mang đồ ăn cho em nè.”

      Để cậu rửa mặt, Vương Đại Hổ lấy ra cái cặp lồng. Thời này vẫn chưa có hộp giữ ấm, đồ ăn đều đựng trong cặp lồng, Đại Hổ sợ ra ngoài lạnh nên bọc mấy tầng khăn. Bởi vì ủ kín nên cháo còn chưa nguội.

      “Này –” Vương Đại Hổ đưa cho cậu cái thìa.

      Lý Thanh Nhiên nhìn , hơi bĩu môi, nhận.

      hổ là “Con mèo lạnh lùng quật cường” sau này nha, Vương Đại Hổ nhếch miệng, đem chiếc thìa nhét vào móng vuốt con mèo, hù doạ: “Ăn !”

      Lý Thanh Nhiên vẫn có động, cậu quay lại nhìn mẹ nằm giường bệnh.

      Vương Đại Hổ xoa xoa đầu cậu: “ để phần rồi, để ấy ngủ tiếp lát, lúc nào tỉnh ăn.”

      “Tôi chỉ ăn phần thôi!”

      Vương Đại Hổ ngẩn người, lát sau cười : “Được rồi!”

      Đứa này ràng là rất đói, cả cặp lồng cháo hơn phân nửa đều chui vào bụng cậu, Vương Đại Hổ nhìn cậu như vậy mà đau lòng ghê gớm. Bóc ba quả trứng gà, Lý Thanh Nhiên ăn quả rồi cũng chịu ăn nữa, khiến Vương Đại Hổ lại phải doạ dẫm hồi mới ăn thêm.

      Cả buổi sáng, Vương Đại Hổ đều ngồi trong trạm xá với cậu.

      Thẳng đến gần trưa mới trở về nhà chuyến.

      Cơm trưa bà nội làm khoai tây thái chỉ xào tiêu[1] với canh cải thảo đậu phụ[2]. Sợi khoai tây được xào mềm trơn bóng thơm phức, rau cải cùng đậu trắng nõn chen chúc trong bát canh, nhìn mà phát thèm.

      Vương Đại Hổ ăn mấy miếng rồi cũng chẳng khách khí cho đống vào cặp lồng, Nhiên Nhiên nhà còn chưa có ăn đâu!

      Đương nhiên, hành động này cũng rước lấy ít cằn nhằn, nhưng Vương Đại Hổ da mặt rất dày nha, đống nào là “Bà nội là từ bi”, “Bà nội đúng là Bồ Tát tái thế”, “Bà ơi đây là tích đức đấy” khiến bà lão bị cháu mình đến mơ mơ màng màng. Hơn nữa dù sao cũng cùng thôn, đưa hai bữa cơm cũng tốn cái gì, bà cũng phản đối nữa.

      Khi Vương Đại Hổ trở lại phòng bệnh, Khổng Tú Mai tỉnh, những thế, trong phòng còn có thêm hai người lạ, nam nữ.

      liếc mắt liền thấy được Lý Thanh Nhiên ngồi bên mẹ mình.

      Chính là tay nắm chặt, miệng mím lại, mặt tràn đầy phẫn nộ.

      Vương Đại Hổ hai mắt cong cong.

      Cũng thèm nhìn hai người quen biết, thẳng đến bên giường bệnh với Khổng Tú Mai: “Cháu chào , cháu là Vương Đại Hổ, là bạn của Nhiên Nhiên!” (là chồng tương lai)*

      *Mấy chỗ mở ngoặc đều là lời tác giả hết nhé.

      Khổng Tú Mai lau nước mắt mặt, miễn cưỡng cười : “Là Hổ Tử nhà trưởng thôn phải ! vừa nghe Nhiên Nhiên , lần này đúng là cảm ơn nhà cháu!”

      có việc gì ạ, đều là người nhà mà !” Vương Đại Hổ khoe cả hàm răng trắng, cười đến so với cún còn thân thiết hơn.

      [1] Khoai tây thái chỉ xào tiêu:

      [​IMG]

      [2] Canh cải thảo đậu phụ:

      [​IMG]
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    5. Di Phúc Đế cơ

      Di Phúc Đế cơ Active Member

      Bài viết:
      132
      Được thích:
      166
      em lần nữa – Chương 4
      Chương 4: Họ hàng

      Edit: Thanh Thạch

      “A!” Bỗng nhiên, giọng choe choé khoa trương vang lên, là của người phụ nữ xa lạ kia: “Đây phải là tiểu công tử nhà Vương trưởng thôn sao! Nhìn này, đẹp trai như vậy! Vừa thấy là biết về sau chắc chắn làm quan to nha.”

      Thần kinh! Lại còn tiểu công tử, bà tưởng đây là thời phong kiến à!

      Vương Đại Hổ quay đầu lại nhìn hai người đầy khinh bỉ.

      Người đàn bà vừa lên tiếng tầm ba bảy ba tám tuổi, bộ dạng vừa gầy vừa lùn, quắt queo phẳng lỳ, xương gò má lồi cao, nhìn là biết đúng loại chanh chua khó ở. Mà người đàn ông kia ngược lại, vừa to vừa béo, chỉ là khuôn mặt lấm lét, nhìn qua có vẻ lưu manh.

      Trong chốc lát, Vương Đại Hổ liền nhận ra hai người này.

      Khổng Đại Quốc, Dương Lệ.

      Cậu, mợ của Nhiên Nhiên.

      Hai người này phải người trong thôn, mà là nhà họ Khổng thôn bên.

      Vừa nghĩ như vậy, Vương Đại Hổ liền nhớ ra, hôm qua ông nội có bảo muốn báo cho nhà mẹ đẻ Khổng Tú Mai.

      Dương Lệ đối với đứa cháu Đại Hổ nhà trưởng thôn này có vẻ rất hứng thú, tới lui đều nhắc đến ngừng. Nếu là đứa trẻ bình thường sớm quấn quýt lấy mụ, nhưng đây lại phải, mặc cho mụ có khen lấy khen để vẫn cứ mặc kệ. hồi cũng nhận ra, mụ tức giận chép chép miệng.

      “Ô? Mùi gì vậy, thơm quá!” Gã đàn ông vẫn đứng bên đột nhiên khịt khịt mũi, hai mắt như con chuột đảo quanh rồi nhìn chằm chằm vào cặp lồng tay Vương Đại Hổ.

      đợi Vương Đại Hổ có phản ứng, mụ đàn bà bên cạnh liền chộp lấy ôm vào lòng.

      “Ôi mẹ ơi! Đậu ở đâu mà béo trắng vậy nè!” Dương Lệ hai mắt loé sáng, chẳng biết xấu hổ mà thọc tay bốc miếng vào mồm.

      Cằm rớt xuống đất! Vương Đại Hổ trợn mắt há mồm nhìn màn này, khỏi nghĩ: Mụ này là dân châu Phi chạy nạn à! Kỳ cũng thể trách kinh ngạc đến như vậy, thời nay các gia đình ở nông thôn vẫn là có của ăn của để, chính sách tốt mà quốc gia cũng chú trọng hỗ trợ nhà nông, có như thế nào cũng thể “đói” thành như vậy, chẳng khác nào tám trăm năm vẫn chưa được ăn cái gì.

      “M* con đ*!” Khổng Đại Quốc tức giận gầm lên, tát phát: “Ai cho mày ăn!”

      Dương Lệ bị đánh, tay run lên, cả cặp lồng đổ tung toé mặt đất.

      “Đàn bà vô dụng, có mỗi cái hộp cũng cầm nổi!” Khổng Đại Quốc thấy thế càng tức, lại mắng nhiếc mấy câu, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

      Gã là tiếc đồ ăn ! Vương Đại Hồ nhìn trò khôi hài trước mặt, trong mắt xẹt qua tia lạnh lùng.

      Dương Lệ bị đánh quen, dù có xấu hổ ấm ức nhưng cũng dám cãi lại chồng. Chỉ biết tiếc ngẩn tiếc ngơ nhìn đống đồ ăn mặt đất.

      “Kia… Hổ Tử à!” Dương Lệ run run : “ xin lỗi, trượt tay đánh rơi mất, hay là cháu về nhà lấy thêm ít lại đây !”

      “Kìa mợ!” Khổng Tú Mai nãy giờ vẫn lên tiếng, tại xấu hổ muốn khóc.

      “Đại Hổ, xin lỗi cháu!” Miệng mấp máy cũng chỉ biết liên tục lặp lại hai câu này.

      Vương Đại Hổ tự nhiên để cho “mẹ vợ tương lai” của mình xấu hổ được, nghe vậy cũng chỉ cười cười, nhưng người khác đừng hòng! ngẩng đầu với vợ chồng nhà kia: “Ai nha! Biết làm sao bây giờ, đồ ăn này là bà bảo cháu mang cho ông nội, mấy người làm đổ hết rồi, ông nhất định đánh cháu!”

      Dương Lệ nghe xong càng sợ: “Gì? Đồ ăn này phải mang cho Tú Mai à?”

      “Cháu chỉ ngang qua nên vào thăm thôi, sau đó liền lên uỷ ban thôn, hai người làm hỏng bữa trưa của ông cháu, giờ tính thế nào? Cháu cho biết, đừng tưởng rằng các người phải người thôn này liền có thể bắt nạt cháu, bác cháu cũng là người thôn Khổng, lại còn làm quan nữa đấy!” Nhà ông Vương Thủ Dân có tổng cộng ba đứa con, đứng đầu là con , cũng chính là bác Vương Đại Hổ, mười năm trước gả sang thôn Khổng.

      tiếng “bác” này đúng là bóp chết hai vợ chồng nhà kia.

      Muốn hỏi vì sao, ra phải kể đến nguyên nhân sâu xa!

      Người đàn bà Dương Lệ này tính tình hung ác thô tục, theo lý thuyết người như vậy nhất quyết để mình chịu thiệt, bởi vì mụ rất ngang ngược! Nhưng cực kỳ may, có người so với mụ còn ngang ngược hơn, mà càng thêm may, người kia chính là mẹ chồng của mụ. Bà già kia chính là điển hình của “lòng dạ đen tối tâm địa thối nát nhất định có ngày bị sét đánh tan xác” (theo lời Dương Lệ). Đương nhiên, trừ việc này ra còn chuyện, bà già kia trọng nam khinh nữ. Dương Lệ từ năm mười sáu tuổi liền bắt đầu đẻ, đến bây giờ tổng cộng được năm đứa con , mụn con trai. Cho nên có thể tưởng tượng được cuộc sống hằng ngày của mụ như thế nào.

      Càng muốn sinh lại càng sinh được. Càng sinh được lại càng muốn sinh.

      Nhưng tại cũng giống như mấy chục năm trước, muốn sinh bao nhiêu liền sinh bấy nhiêu, tám chữ đỏ “Cưới muộn, đẻ muộn, đẻ ít, chăm tốt” tường thôn nào chả có.

      Ngươi muốn sinh?

      Được!

      Bán đất, bán nhà, đập nồi bán sắt, chỉ cần nộp đủ tiền phạt liền cho ngươi sinh.

      Cho nên Khổng Đại Quốc cùng Dương Lệ mới lộ ra cái bản mặt tiền đồ như vậy, bởi vì “nghèo” a.

      Cho nên hai người này mới đối với “bác” Vương Đại Hổ cực kì kiêng kị.

      Bởi vì vô cùng trùng hợp, bác ấy chính là “Hội trưởng hội phụ nữ” – Vương Kim Phượng nổi tiếng nhân nghĩa thiết diện vô tư bên thôn Khổng.

      Hai người bọn họ chính là đối thủ mất còn.

      “Kia, kia, Đại Hổ à…” Dương Lệ lắp ba lắp bắp : “Để, để nhặt lên cho cháu nha.”

      rồi, mụ cúi xuống lấy tay vớt đồ ăn đất.

      Hai bàn tay đen ngòm dính đầy dầu mỡ.

      Vương Đại Hổ bắt đầu thấy buồn nôn, mụ này có bị ngu vậy!

      “Mợ, mợ, kia làm sao mà ăn được nữa!” Khổng Tú Mai vẫn nhịn được, đỏ mắt vội .

      Dương Lệ cũng chỉ nhất thời bị Vương Đại Hổ doạ, run giọng : “Cũng chưa để cho trưởng thôn ăn, tôi chỉ là nhặt lên thôi, kêu cái gì!”

      Vương Đại Hổ thấy mụ hếch mũi trừng mắt với Khổng Tú Mai, vốn muốn dừng lại thôi.

      “Cháu mặc kệ, mấy người làm đổ hết cơm rồi, đền , nếu cháu liền mách với ông nội!”

      Vương Đại Hổ ánh mắt sắc lẻm, nhất định nhìn ra được hai người này có vẻ rất kiêng kị “ông nội”, đương nhiên phải lợi dụng chút!

      Dương Lệ lập tức sầm mặt xuống nhưng cũng dám cãi nhau với Vương Đại Hổ, chỉ đành nhìn sang gã chồng bên cạnh. Khổng Đại Quốc lầu bầu vài tiếng, tình nguyện lấy từ trong túi ra tờ tiền.

      “Cháu bé, chú trả tiền này, coi như bồi thường bữa trưa cho cháu!”

      Vương Đại Hổ liếc mắt, lập tức chút khách khí vặc lại: “Chú này, chú đây là bố thí cho ăn xin hả? Tý tiền này mua được cái gì? Bốn cái bánh bao với bao cải muối[1]? Trời lạnh như thế này, chú định để ông cháu ăn mấy thứ đó hả?”

      Khổng Đại Quốc nghe xong, sắc mặt càng đen. Đại Hổ mới sợ gã, ngẩng đầu nghển cổ, chuẩn bộ “hạch sách”.

      Vì thế, dưới cái mặt như đít nồi của gã chồng cùng vẻ nghiến răng nghiến lợi của mụ vợ, tờ 10 đồng chui thẳng vào túi quần Vương Đại Hổ.

      Bị cái đứa “hạch sách” thành như vậy, hiển nhiên hai người cũng chẳng còn bình tĩnh, hùng hùng hổ hổ hồi, để lại cho Khổng Tú Mai câu “Dưỡng bệnh cho tốt” rồi xám xịt về.

      Vương Đại Hổ bĩu môi, cũng chẳng ai cần hai người ở đây.

      quay sang cười với Khổng Tú Mai: “ đợi lát, cháu chạy sang hàng cơm mua đồ ăn cho với Nhiên Nhiên…”

      , cần, cháu ngoan lắm nhưng mà thôi, phiền cháu nữa!”

      có gì đâu ạ!” Vương Đại Hổ xoay người bước ra ngoài.

      , Đại Hổ.” Đột nhiên, Lý Thanh Nhiên từ bên người mẹ đứng dậy, với : “Để em với !”

      Vương Đại Hổ sớm bị câu “ Đại Hổ” làm cho tâm hoa nộ phóng.

      Ngốc ngốc gật đầu lia lịa : “Được, được!”

      Nhưng đợi đến lúc ra ngoài, gió lạnh thổi vù vù, Vương Đại Hổ liền hối hận, quên mất Nhiên Nhiên ăn mặc rất phong phanh.

      Vương Đại Hổ nhanh chóng đem mũ, khăn, găng tay quấn hết lên người cậu, nếu phải “thằng nhóc thối” Lý Thanh Nhiên kia sống chết chịu, Vương Đại Hổ còn muốn cởi áo bông của mình mặc vào cho cậu.

      Đại Hổ, vừa rồi cảm ơn !” Dưới lớp khăn bông truyền ra thanh non nớt của Lý Thanh Nhiên.

      Vương Đại Hổ hắc hắc cười gian hai tiếng: “Nhiên Nhiên, cậu, mợ nhà em chẳng phải người tốt!”

      Lý Thanh Nhiên gật mạnh đầu, thanh mềm mại tràn đầy tức giận: “Đều là kẻ bại hoại, luôn bắt nạt mẹ em.”

      Lúc này Lý Nhanh Nhiên vẫn chưa phải con người “lạnh lùng, xa cách” sau này, cho dù có trưởng thành sớm vẫn chỉ là đứa trẻ, đối với đứa trẻ khác như Vương Đại Hổ tự nhiên là quen thân rất nhanh. Nhân cơ hội này, Vương Đại Hổ hỏi được ít chuyện nhà họ Lý, chỉ là chuyện về “ba Lý”, hai đứa tựa hồ đều cố ý vô tình bỏ qua.

      Vương Đại Hổ dùng 10 đồng của Khổng Đại Quốc mua được hai bát mì, hai bao cải muối, bình nước quýt cùng vài cái xúc xích. Cuối cùng còn đồng, mua 10 viên kẹo bạc hà. Hai người quay về trạm xá, mượn dùng bếp lò của bác sĩ Hứa. Vương Đại Hổ ngọt chẳng những được cho mượn bếp mà còn nhân tiện vớt thêm được hai quả trứng gà cùng ít rau cải.

      Dùng dầu nành xào cải, đổ nước vào đợi đến khi sôi, cho thêm trứng và xúc xích cắt , trong chốc lát, bữa trưa[2] nóng hổi toả hương ngào ngạt được bưng ra.

      Ba người ăn xong, bác sĩ Hứa lại đây thay thuốc cho Khổng Tú Mai, dặn cần phải nghỉ ngơi, nhắc hai đứa đừng làm ồn.

      Vương Đại Hổ cùng Lý Thanh Nhiên liền quay về phòng bệnh cách vách.

      “A ——” Vương Đại Hổ ý bảo há miệng.

      Lý Thanh Nhiên nhìn chớp chớp mắt.

      Vương Đại Hổ cười, đem viên kẹo hình tam giác trong tay nhét vào cái miệng .

      “Ngọt ?”

      “….. Ừ!”

      [1] 榨菜: Trá thái. Vùng Tứ Xuyên có món cải muối mặn Trá thái (tiếng Quảng: Cha Tsoi), cọng dưa cải được xát ớt đỏ rồi ngâm trong nước muối. Trá thái thường ăn với cháo và các món mì.


      [​IMG]


      [2] Bữa trưa: canh cải xúc xích


      [​IMG]
      Bạch Phụnghonglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :