1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại cải tạo vợ cám bã - Mặc Vũ Vũ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 9: Chân giò đường phèn thần kỳ
      Edit: hochi

      Những gian nan thi lên năm đầu trung học rốt cục cũng trôi qua, La Tiểu Nặc thở hơi dài, bây giờ làm gì nhỉ? La Tiểu Nặc chợt nhớ tới lúc mình học trung học rất thích đến quán ăn, biết bây giờ quán có mở cửa ? Nơi đó chân giò đường phèn là tuyệt nhất, trước kia thích nhất là vào ngày nghỉ cùng mấy đứa bạn đến quán ăn bữa, nghĩ tới đây La Tiểu Nặc nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng, xem chút . Nghĩ tới, La Tiểu Nặc lập tức về phía đó.

      vất vả tới vùng lân cận này, quả nhiên quán mở, quán có tên gọi ‘cơm là thép’.

      La Tiểu Nặc hình như nghe được tiếng gọi của chân giò heo từ bên trong, vội vàng vào.

      "Ông chủ, xuất chân giò đường phèn."

      "Rất xin lỗi, phần chân giò đường phèn cuối cùng vừa mới được bán rồi."

      "Sao? ? ! ! Bán rồi." La Tiểu Nặc đáp câu, khuôn mặt nhắn gục xuống, thất vọng lời nào có thể miêu tả được. Ông chủ buồn cười nhìn cậu bé kia. Chợt La Tiểu Nặc nhạy cảm khẽ động, nhìn thấy tên đầu sỏ vừa "đoạt" chân giò đường phèn của mình. Là cậu bé mập, có dđlqđ vẻ khoảng mười mười hai tuổi, mặc đồng phục học sinh chỉnh tề bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh rất đáng . Hơn nữa, hơn nữa, tên đầu sỏ còn cầm chân giò đường phèn mà thèm thuồng lâu, màu sắc và hương vị này, ôi!!

      Rốt cuộc La Tiểu Nặc hạ quyết tâm, chậm rãi tới trước mặt cậu bé mập, nghiêm trang mở miệng : "Xin chào, bạn học. Cho hỏi phần chân giò đường phèn này là của bạn à?"

      "Đúng vậy. Sao thế?" Cậu bé mập nhìn người xa lạ bộ dạng bình thường này, nhưng đôi mắt vô cùng linh động, trong lòng có chút nghi ngờ.

      "Bạn học, tôi xem sắc mặt bạn ố vàng, xung quanh khóe miệng còn nổi mụn, chắc là gần đây chức năng dạ dày của bạn tốt lắm." La Tiểu Nặc bày ra vẻ mặt thần thông .

      "Ơ? Làm sao bạn biết, gần đây tôi cảm giác dạ dày mình hình như tốt lắm!" Cậu bé mập kinh ngạc .

      La Tiểu Nặc cười thầm trong lòng, cá xem ra mắc câu rồi. "Khụ, cái này, tôi cũng tiện nhiều với bạn, nhưng mà tôi lại dđlqđ muốn đến giò heo, chứa nhiều protein nghĩa là gây trở ngại tới quá trình sinh trưởng và phát triển của trẻ em, hàm lượng mỡ cũng tương đối cao, cũng chứa rất nhiều cholesterol, nếu mà chức năng dạ dày tốt, bạn tốt nhất nên ăn chân giò heo đâu. Nếu dẫn đến bị đau bụng đấy..., nghiêm trọng hơn còn khả năng phát triển trở thành viêm đại tràng mãn tính nữa."

      "Ôi, nghiêm trọng đến thế sao, vậy làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Cậu bé mập xem ra là bị dọa rồi, vội vàng hỏi.

      " ra cái này cũng có gì to tát, chỉ cần bạn chú ý thói quen ăn uống, ăn ít thức ăn nhiều mỡ, ăn nhiều trái cây và rau dưa rất nhanh bình phục thôi. Bạn cứ yên tâm ." La Tiểu Nặc cảm thấy mình còn chưa thêm mắm dặm muối, nếu chắc cũng thành thần y mất thôi.

      "Vậy, vậy tôi vừa mới gọi chân giò đường phèn, xem ra chỉ có thể lãng phí." Cậu bé mập có chút tiếc rẻ .

      "Sao có thể lãng phí lương thực thế được? Nếu như bạn ngại, bạn học, tôi sẵn lòng xả thân vì bạn tiêu diệt bàn chân giò đường phèn này, biết ý của bạn thế nào?"

      Cậu bé mập nhìn La Tiểu Nặc bộ dạng thèm dãi, đáy mắt thoáng qua tia sáng tỏ, cười đáp: "Vậy tôi đành làm phiền bạn vậy. Hôm nay cám ơn bạn vì tôi long lắng nhiều như thế, biết bạn họ tên là gì?"

      La Tiểu Nặc quýnh lên khoát tay : "Tôi tên là La Tiểu Nặc. Còn bạn?" Trong lòng La Tiểu Nặc cũng có chút áy náy đối với cậu dđlqđ bé mập, mặc dù lúc nãy , nhưng chắc chắn thổi phồng vấn đề lên vô số lần, ai ôi, ai bảo cậu bé mập này giành mất phần chân giò đường phèn cuối cùng của chứ, dáng dấp còn rất dễ bắt nạt, nếu mình lừa cậu ta lừa ai đây. La Tiểu Nặc có phần vô lại mà nghĩ.

      "Tôi tên là Hà Hạo Hiên." Cậu bé mập mỉm cười .

      La Tiểu Nặc bày ra bộ dạng trai tốt qua vỗ vỗ bả vai cậu bé mập : "Vậy tôi gọi bạn là con chuột được rồi, về sau mọi người là bạn bè tốt, yên tâm, có chuyện gì chỉ cần đến lớp thực nghiệm năm đầu trung học Tử Dương tìm tôi là được rồi."

      Trong mắt Hà Hạo Hiên xẹt qua tia hài hước: "Được, đến lúc đó nhất định tìm bạn, vậy bạn ăn từ từ, tôi trước.”

      La Tiểu Nặc vẫy tay sau đó lời tạm biệt với Hà Hạo Hiên, ngồi xuống nhìn mâm chân giò đường phèn bàn, nghĩ thầm. Là của tôi, chính là tôi, con vịt đến miệng chạy thoát được đâu, ha ha ha, trong lòng La Tiểu Nặc cười hả hê. cũng phải lại, chuột con đó, bạn cũng tệ, người bạn này rất đáng giá kết giao đấy. (là cái giò heo đáng giá kết giao thôi. Tác giả gì tránh ra)

      Lúc La Tiểu Nặc trong quán ăn hài lòng hít hà mùi thơm của món giò heo.

      Bên ngoài quán ăn, thiếu niên mập mạp nhoẻn miệng cười, lộ ra hai lúm đồng tiền đẹp mắt: " ra ấy chính là La Tiểu Nặc mà ông đến, bé thú vị. Chúng ta còn có thể gặp lại. Ha ha."

      Chương 10: Quà tặng
      Edit: hochi

      La Tiểu Nặc ăn xong món chân giò đường phèn hằng nhung nhớ, về đến trong nhà, nằm ghế sa lon hú lên tiếng thỏa mãn.

      "Tiểu Nặc, về rồi à, mau cho mẹ biết, đạt thành tích gì thế? Thi đỗ lên trung học rồi nhỉ". Mẹ La vừa thấy Tiểu Nặc vào cửa, hỏi.

      "Thành tích cũng tạm ổn, điểm cũng tàm tạm, thành tích đứng thứ hai, cũng vào được lớp thực nghiệm trung học Tử Dương." La Tiểu Nặc miễn cưỡng trả lời.

      "Xếp thứ hai? Lớp thực nghiệm trung học Tử Dương, trời ạ!" Mẹ La thét tiếng kinh hãi bưng lấy mặt của Tiểu Nặc nhìn trái nhìn phải: "Đây là Tiểu Nặc nhà mình sao? Từ khi nào giỏi như thế này rồi? là mới thời gian thôi phải nhìn với con mắt khác xưa. Đây tin tức tốt vô cùng! được, mẹ phải gọi điện thoại ngay cho cha con biết, để ông ấy lập tức trở về tổ chức ăn mừng cho Tiểu Nặc của chúng ta". Mẹ La hưng phấn đến nỗi lời được mạch lạc, rồi tay chân luống cuống gọi điện thoại cho cha La.

      La Tiểu Nặc biết gì nhìn bộ dạng mẹ huơ tay múa chân, lúc này cộng hai mươi lăm tuổi của kiếp trước với mười hai tuổi của kiếp này cũng thành ba mươi bảy tuổi rồi, nếu vẫn thể thi được thành tích tốt, chắc phải dđlqđ tìm miếng đậu hũ đập đầu chết thôi. Nhưng cha mẹ đều ở bên cạnh mình cảm giác tốt. Những thứ khác đều để ý. La Tiểu Nặc thoải mái nằm ghế sa lon nghĩ.

      bao lâu, cha La từ công ty tức tốc chạy về. Vừa về tới nhà, cha La hai lời chạy lại ôm Tiểu Nặc lên : " Tiểu Nặc , là giỏi. Khiến cho cha hãnh diện. hổ là con của La Nhất Kim, làm được chuyện hứa với cha. Ha ha ha ha, tốt quá."

      La Tiểu Nặc bị hành động này của cha mình dọa sợ a, cũng hai mươi lăm tuổi rồi "già rồi" bị người ta ôm xoay vòng vòng trong trung cảm giác rất kỳ cục. hốt hoảng giãy giụa : "Cha, mau bỏ con xuống. Mau bỏ con xuống."

      Cha La nghe xong lời này thấy vui: "Mẹ bọn trẻ, em xem con này, trước kia thích nhất được ôm xoay vòng vòng, bây lại ghét bỏ cha. Híc híc."

      Nhìn cha cố làm ra vẻ uất ức, La Tiểu Nặc là có chút dở khóc dở cười. Hình như sau khi trùng sinh trở về tính tình cha mẹ cũng thay đổi rất nhiều. Sao trước kia nhớ được cha cũng có lúc cười to như thế.

      "Cho con xin, cha, con mười tuổi, là đứa bé lớn rồi." La Tiểu Nặc bất đắc dĩ .

      "Đúng vậy, đúng vậy, Tiểu Nặc nhà chúng ta là , nên ôm được rồi, còn mau thả con bé xuống." Mẹ La thương vỗ về đầu Tiểu Nặc .

      "Được rồi được rồi. Ô ô." Lúc này cha La mới cam tâm tình nguyện mà để Tiểu Nặc xuống. Vẻ mặt lại hưng phấn hỏi: "Tiểu Nặc, lần này con dđlqđ thi được tốt như vậy, con muốn phần thưởng gì nào."

      " cầu gì cũng được sao? Cha." La Tiểu Nặc hưng phấn hỏi.

      "Đó là đương nhiên rồi. Tiểu Nặc con quên nguồn gốc tên hai cha con mình rồi sao? Tên cha là Nhất Kim, tên con là Tiểu Nặc, tượng trưng cho truyền thống nhà họ La chúng ta từ trước đến nay lời hứa đáng giá nghìn vàng. Cha chuyện dĩ nhiên giữ lời rồi, điểm này bất kể lúc nào con cũng phải nhớ đấy."

      "A, cha, con nhớ tên cha là Nhất Kim sao gọi Thiên Kim." La Tiểu Nặc vừa lau mồ hôi lạnh vừa hỏi.

      "Ái chà, cái con bé này, cha sớm dạy con suy nghĩ vấn đề phải gắn với thực tế, sao con suy nghĩ khi cha còn bé trong nhà nghèo bao nhiêu, có thỏi vàng cười trộm rồi, ông nội con chắc chưa từng nghĩ đến có ngàn thỏi vàng. Làm sao có thể gọi Thiên Kim." Cha La nghiêm nghị trở lại .

      đàn quạ đen bay qua, khóe miệng La Tiểu Nặc giật giật : "Cha, cha rất có đạo lý." Thầm nghĩ: nên tranh thủ thời gian đổi chủ đề cho an toàn, dđlqđ nếu bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ chết rét. "Đúng rồi, cha, nếu vậy, con hi vọng có thể du lịch."

      "Du lịch à, được. đúng là ngày đàng học sàng khôn. ra ngoài va chạm xã hội là tốt. Hãy cùng cùng mẹ con , địa điểm tùy con chọn." Cha La bộ dạng dễ thương lượng .

      "Nhưng con muốn tự mình du lịch, con cùng mẹ đâu." La Tiểu Nặc có chút khó khăn .

      " được." Khó có lúc cha La và mẹ La được trăm miệng lời .

      " tự mình du lịch, con cũng nghĩ ra." Mẹ La có phần nổi cáu gõ đầu Tiểu Nặc : " biết thói đời hiểm ác! Con cho rằng bên ngoài là ở nhà sao, mình ra ngoài có biết bao nguy hiểm, vừa bạn bè thân thích nào, nhỡ có chuyện gì, phi phi phi, mẹ dám nghĩ đến nữa."

      "Đúng vậy, đến khi ra ngoài cẩn thận bị bọn buôn trẻ con lừa bán, con bảo người làm cha này biết đâu tìm con về đây." Cha La đe dọa .

      Bằng "Tuổi" của con, chỉ có con lừa bán người khác. La Tiểu Nặc bất đắt dĩ nghĩ.

      La Tiểu Nặc ăn vạ gọi: "Cha...... Mẹ...."

      " bàn cãi." Cha La và mẹ La cùng lúc từ chối .

      Choáng, với mẹ ra ngoài có trò gì hay đâu, Tiểu Nặc buồn bực nghĩ. Cố ý nghiêm mặt : "Cha, mới vừa rồi cha với con làm người lời hứa phải đáng giá nghìn vàng, bây giờ ngay cả cầu nho này của con cũng đồng ý, dối dối." Ha ha, từ từ trước đến giờ cha trọng chữ tín nhất chọn điểm này ra tay là hoàn toàn chính xác.

      "Ai cha." Cha La nhất thời cứng họng."Dù sao con là học sinh tiểu học mình du lịch gì cha cũng đều đồng ý." Cha La giọng cứng rắn .

      "Hừ, ra trước kia cha gì mà quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy đều là dối, về sau con thèm tin cha nữa." Mặt La Tiểu Nặc ấm ức .

      "Chuyện này......" Cha La chuyển ánh dđlqđ mắt cầu cứu nhìn về phía mẹ La. Mẹ La vẻ mặt đếm xỉa đến, cha con hai người tranh cãi cũng đừng lôi tôi vào.

      Lần này cha La đứng ngồi yên. An toàn của con rất quan trọng, nhưng thanh danh coi trọng lời hứa của ông cũng quan trọng kém. Đây, đây, phải lựa chọn thế nào đây?

      La Tiểu Nặc vừa phát thái độ của cha có phần hòa hoãn, vội vàng : "Khụ, cha, ra mặc dù mình con , nhưng là bây giờ có công ty du lịch mà. Con có thể cùng đoàn, lo về an toàn đâu."

      Ừ, tuy thế, nhưng...... Cha La nghe Tiểu Nặc suy nghĩ chút. Lại ngẩng đầu nhìn mẹ La cũng phản đối gì. Ừ, đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nghĩ ra chủ kiến hay...... Ha ha. Sau khi hạ quyết tâm cha La ngẩng đầu nhìn Tiểu Nặc ánh mắt mong đợi : "Được rồi, vậy để cho con du lịch cùng đoàn, hành trình con có thể tự chọn, nhưng công ty du lịch phải để ba quyết định, hơn nữa đúng lúc họ cả của con muốn Tây Tạng hưởng tuần trăng mật, cha để con cùng với họ và chị dâu con, như vậy cha và mẹ con mới có thể yên tâm."

      La Tiểu Nặc nghe xong lời này, nhíu mày, nhưng suy nghĩ lại, họ và chị dâu hưởng tuần trăng mật khẳng định thời gian quản mình, hơn nữa điều này cũng là nhượng bộ lớn nhất của cha mẹ rồi, thôi, cứ như vậy . La Tiểu Nặc mở miệng cười : " tốt quá, cha, con cha nhất." Cha La nghe xong lời này mặt mày lập tức hớn hở.

      "Còn mẹ sao?" Mẹ La cam lòng chen vào.

      "Dĩ nhiên rồi, mẹ con cũng là người mẹ tốt nhất thế giới." Mặt La Tiểu Nặc nịnh hót .

      Trong nhà lại biến thành cảnh tượng rộn rã.

      Chương 11: Cuộc hành trình đến Tây Tạng
      Edit: hochi

      Đối với kiếp trước của La Tiểu Nặc mà , thế giới của chỉ chuyển động xung quanh mình Đường Vĩ, ta muốn học cũng học với ta, dù thi vào đại học X đối với khó khăn đến vậy vẫn cố gắng thi được vào. ta muốn gây dựng nghiệp giúp thu xếp cho ta vào công ty của cha, rồi tặng cho cổ phần mà cha chuyển sang tên , cũng cam tâm tình nguyện. Món sở trường của chính là món ta thích ăn nhất, môn thể thao am hiểu nhất chính là môn thể thao ta thích, La Tiểu Nặc từng cứ sống đơn giản như vậy lấy Đường Vĩ làm trung tâm vũ trụ, thậm chí ở nơi đó đánh mất chính mình cũng sao cả. Cho đến tín ngưỡng (tin tưởng và ngưỡng mộ) vụn vỡ, thế giới sụp đổ, La Tiểu Nặc mới phát ra là quá người u mê, u mê đến nỗi phân biệt được thực và hư ảo, u mê đến quên mình là người ai. Còn lần này, trời cao cho cơ hội bắt đầu sống lại lần nữa, muốn tiếp tục vì người ai nữa, chỉ vì bản thân, vì La Tiểu Nặc sống lần nữa. Lần này La Tiểu Nặc ngừng cố gắng rốt cuộc cũng giành được cho mình cơ hội du lịch mình cùng đoàn. Khi ở sân bay vẫy tay tạm biệt cha mẹ, mang theo tất cả hành lý lớn theo đoàn du lịch bước lên máy bay, tâm tình vô cùng kích động.

      Tây Tạng, đối với rất nhiều người mà nơi mê hoặc nhất. Nếu tìm tòi nghiên cứu gì đó mà La Tiểu Nặc muốn đến Tây Tạng, e rằng bản thân cũng thể ràng. Đó là ý nghĩ, luôn luôn quanh quẩn ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng La Tiểu Nặc, thể được. Trước khi sống lại cũng từng cho rằng mình quên mất cái khát vọng này, nhưng thực lòng mà dường như vẫn ám ảnh theo suốt bốn mùa, cho đến khi được tái sinh lần nữa. Như xa mà gần, như gần lại xa. Cho tới bây giờ đều dùng thái độ bình tĩnh lạnh nhạt về theo tiếng gọi của con tim, dường như bao giờ câu nệ. Tư vị này giống như chiếc ánh đèn nho , tuy tỏa ra ánh sáng huy hoàng, nhưng lại lung linh, lại lẳng lặng dẫn dắt thiêu đốt tâm hồn yếu ớt. Mà bây giờ rốt cuộc đặt chân đến thần bí này. Hướng dẫn viên du lịch còn ở đằng kia liến thoắng ngừng giới thiệu, các vị khách trong đoàn cũng ngừng bày ra các loại tư thế vỗ tay khuôn sáo, chỉ có mình bình tĩnh dừng trước cung điện Bố Lạp Đạt, nhìn kiến trúc hùng vĩ dưới trời xanh mây trắng, xúc động nên lời. Đây là tinh khiết giản dị và tự do lan tỏa mạnh mẽ. Cả linh hồn đều run rẩy trong chốn thiên đường, dường như được sinh ra lần nữa. Lúc này La Tiểu Nặc mới chân chính cảm thấy mình thực trở lại quá khứ, bắt đầu lại lần nữa. Trong khoảng thời gian này, mặc dù tất cả có vẻ như tiến hành đâu vào đấy, nhưng khi rảnh rỗi, luôn tự chủ được lâm vào loại trạng thái mênh mông mù mịt. biết mình cần cái gì, theo đuổi là cái gì? Mà ở nơi đây, tất cả hình như từ phức tạp cũng biến thành đơn giản, có lẽ cuộc sống chính là mỗi ngày uống chút bơ trà, uống chút sữa chua, kết hợp với chút hươu bào ngồi trong quán trà ở đầu đường mặt hướng cửa cả ngày rời, tìm bất cứ ai chuyện linh tinh, sau đó già rồi chết . Tất cả mọi thứ lại cứ thế trở về thiên nhiên, có lẽ cần phải làm cũng chỉ là vì mình mà sống lần nữa thôi. Sau khi nghĩ thông suốt tất cả Tiểu Nặc thở dài hơi, vào trong đoàn. Bầu trời Tây Tạng sao lại gần đến thế, gần đến nỗi dường như có thể chạm tay vào.

      Trong mấy ngày kế tiếp, trong lúc La Tiểu Nặc thả lỏng cho bản thân du ngoạn non nước trong lành ở Tây Tạng, hề hay biết thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt hết hành trình rồi. Hôm nay hành trình của bọn họ là muốn tham gia đốt lửa trại của dân tộc Tạng, thể nghiệm tục lệ của dân tộc Tạng.

      Lúc đoàn du lịch tiến đến trước lều chiên của người Tạng, việc hướng dẫn viên du lịch làm trước là với mọi người khi đốt lửa trại cả hai bên cùng nhau tham gia, cũng báo cho mọi người số điều nên chú ý. Khi La Tiểu Nặc vào lều chiên mặc đồ bộ đồ của người Tạng ngồi xuống khăn ha đa* chợt sững sờ, "Cậu... tại sao cậu lại ở đây."

      * Khăn ha-đa (dệt bằng tơ lụa của người Tạng và số người Mông Cổ ở Trung Quốc, dùng để tặng nhau khi gặp mặt, tỏ ý kính trọng và chúc mừng, cũng dùng trong các buổi lễ tế thần.)

      ra chỗ ngồi bên cạnh chính là oan hồn tan Đường Vĩ. Rất ràng, Đường Vĩ cũng vì thấy La Tiểu Nặc ở chỗ này mà cảm thấy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, khẽ gật đầu cái, cứ tiếp tục ngồi dường như rơi vào trong suy tư. là duyên phận trớ trêu. La Tiểu Nặc tâm cam tình nguyện ngồi xuống, trong lòng là vô vàn muốn. Đúng lúc này, đồng bào Tạng niềm nở rót cho mỗi vị khách quý ngồi bên cạnh ly rượu lúa mì thanh khoa* đặc biệt cao nguyên. La Tiểu Nặc nhàng nhấp hớp : "Khụ khụ khụ, là cay." khẽ giọng câu, rượu này là mạnh. Khóe mắt liếc xéo Đường Vĩ bên cạnh cái, lại thấy cậu ta bưng ly rượu lên đổ luôn vào miệng, mặt biến sắc tim đập. Ặc, cậu nhóc này là mãnh liệt, sao chưa bao giờ biết ra từ lúc Đường Vĩ còn như vậy cũng tửu lượng tốt như vậy nhỉ. La Tiểu Nặc thầm suy đoán .
      *Lúa mì thanh khoa: giống lúa trồng ở vùng Tây Tạng, Thanh Đảo, Trung Quốc

      Ông chủ lều chiên hiếu khách vừa thấy cậu bé này tửu lượng tốt như vậy, lập tức phấn chấn bước lại, ngân cao giọng hát lên bài hát mời rượu, lại lần nữa rót đầy cái ly trước mặt Đường Vĩ. Chỉ thấy Đường Vĩ hớp uống cạn sạch toàn bộ rượu trong ly. Có vẻ khá tốt, rượu càng rót càng hăng say, ai đến uống cùng cũng cự tuyệt, hướng dẫn viên du lịch nhìn này dáng vẻ ổn, cậu bé uống nữa sợ rằng xảy ra chuyện, vội vàng ở bên cạnh khuyên die,n;da.nlze.qu;ydo/nn nhủ Đường Vĩ: "Cậu Đường vĩ, đừng uống nữa, rượu này tác dụng rất mạnh, cậu uống hớp ly như vậy..., say mất.

      Đường Vĩ vung tay bé đẩy hướng dẫn viên du lịch ra, được ràng: " cần quan tâm, nào, uống nữa."

      Đoàn người vừa nghe giọng điệu này, cũng biết này đứa bé uống say. Hướng dẫn viên du lịch chuyện với ông chủ lều chiên chút, ông rót rượu vào chén Đường Vĩ nữa. Tiệc tối vẫn còn tiếp tục, thỉnh thoảng La Tiểu Nặc lại len lén liếc nhìn Đường Vĩ mấy lần, cảm giác hôm nay Đường Vĩ rất kỳ lạ, nhưng thể là lạ ở chỗ nào. mình Đường Vĩ ngồi lầu bầu lẩm bẩm mấy câu "Thêm rượu" sau khi ai để ý đến cậu ta, cậu ta chỉ đành mình ngồi buồn bực, lát sau lặng lẽ ra khỏi lều chiên.

      Cậu bé này muốn đâu nhỉ? Bây giờ khuya, mình uống nhiều rượu như vậy còn chạy ra ngoài, chẳng phải làm cho ông chủ người ta lo sao. La Tiểu Nặc có chút lo lắng nghĩ, vẫn nhịn được cũng ra xem chút.

      Ban đêm cao nguyên, ràng là mùa hè, nhưng nhiệt độ cũng chỉ có tám, chín độ. Gió thổi lồng lộng, ở nơi rộng lớn mênh mông này có vẻ hết sức đơn. La Tiểu Nặc vừa theo Đường Vĩ về phía trước, vừa thầm khẽ nguyền rủa: " Đứa bé chết tiệt này, rốt cuộc muốn đâu thế? Đợi lát nữa lạc đường, xem cậu ta làm thế nào?"

      Rốt cuộc Đường Vĩ tới gò núi thấp ngừng lại, lặng lẽ đứng đó, La Tiểu Nặc đứng cách xa phía sau cậu ta, hồi im lặng, núi này có cái gì hay mà nhìn thế nhỉ? Đường Vĩ từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào giữa khuỷu tay, ôi? Cậu ta sao thế nhỉ, thoải mái sao? La Tiểu Nặc có chút lo lắng nhìn về bóng lưng phía trước của cậu ta khẽ run rẩy. Do dự chút, vẫn tới.

      "Này, cậu bé, cậu làm sao vậy?" La Tiểu Nặc mở miệng hỏi.

      Đường Vĩ ngẩng đầu lên nhìn La Tiểu Nặc cái, lạnh lùng hỏi: "Là cậu à. liên quan đến cậu, tránh ra".

      Mặc dù là vào buổi tối, nhưng La Tiểu Nặc cũng mượn ánh sao nhìn thấy nước mắt gương mặt Đường Vĩ. Ôi, xem ra là cậu bé này có tâm đây, đau lòng đến thế! La Tiểu Nặc nghĩ đến chuyện đau lòng khi mình còn bé, khuyên giải : "Này, phải là bị cha mẹ cậu mắng rồi trốn ra đây khóc chứ, xấu hổ xấu hổ quá."

      "A, cậu có thời gian để ý đến chuyện vớ vẩn của tôi, chi bằng quản tốt bản thân mình trước ". Đường Vĩ châm chọc : "A, tôi quên mất, cậu là con nhà giàu nhất thành phố X mà, có chuyện gì cần cậu tự mình làm chứ, chỉ cần có tiền, ban thực nghiệm của trung học Tử Dương cậu cũng có thể mua vào mà..., huống chi những thứ khác. Tôi trong khoảng thời gian này, thành tích của cậu sao lại tiến bộ vượt bậc như vậy, e rằng cũng chỉ là mua chuộc thầy đổi lấy thôi. Cha cậu đối với cậu là tốt nhỉ, số tiền lớn như vậy cũng chịu chi ra, con nhà giàu nhất đúng là giống nhau nhỉ".

      La Tiểu Nặc nghe xong tức giận : "Hoàn toàn có chuyện như vậy có hiểu , cái đầu của cậu rốt cuộc là chứa cái gì, xin cậu có thể đừng sỉ nhục cha tôi và tôi như vậy được ? Tôi vào trung học Tử Dương cũng là do hiệu trưởng trực tiếp kiểm tra thêm 20 phút mới vào được ban thực nghiệm của Tử Dương, điều này và tiền có bất kỳ liên quan gì được chưa?"

      " sao? Vậy tại sao hiệu trưởng Tử Dương chỉ tìm cậu tham gia kiểm tra chứ tìm những người khác?"

      "Làm ơn, đủ điểm vào Tử Dương trường chúng ta cũng chỉ có hai đứa mình, ông ấy tìm tôi còn có thể tìm ai nữa?"

      "À, bây giờ cậu gì chẳng đúng. Tôi lại cậu, nhưng mà mời cậu lập tức cút ngay, tôi chán ghét loại người như cậu". Đường Vĩ có phần thể lý la ầm lên.

      La Tiểu Nặc nghe xong lời này lập tức nổi giận: "Cậu chán ghét tôi? Tôi cũng chán ghét cậu kém đâu. Thằng nhóc chết tiệt này". La Tiểu Nặc nhịn được đẩy Đường Vĩ cái, cậu ta vốn ngồi xổm bị đẩy cái cả người ngã quỵ ở đất. "Này, cậu làm sao thế, tôi cũng chưa die,n;da.nlze.qu;ydo/nn dùng sức gì, cậu... cậu đứng lên ." La Tiểu Nặc có chút khó xử nhìn Đường Vĩ nằm úp sấp xuống đất, đưa tay muốn đỡ cậu ta dậy. Lúc vừa chạm vào tay cậu ta, lay lay, sao tay lại lạnh như nước đá thế này. Vội vàng đưa tay sờ trán của cậu ta, ôi, là nóng. "Này, cậu bị sốt rồi, đứng lên , chúng ta vào trong lều chiên , nơi này lạnh lắm".

      La Tiểu Nặc đẩy Đường Vĩ cái, thế nhưng cậu ta lại có phản ứng. La Tiểu Nặc nhìn lều chiên cách chỗ này rất xa, chung quanh lại có bóng dáng ai. Thở dài, bắt được cánh tay của cậu ta khoác lên vai mình từ từ nâng cậu ta dậy, chậm rãi đường.

      Chương 12: Chuyện cũ của Đường Vĩ
      Edit: hochi

      Dọc theo đường , La Tiểu Nặc dùng thân hình thấp bé của mình đỡ cậu bé choai choai về. Thỉnh thoảng miệng lại lầm bầm, cậu bé này thoạt nhìn con, đỡ dậy sao lại nặng thế nhỉ. Xong chuyến này, mỡ người chắc ít vài cân. Còn đoạn xa là đến lều chiên, La Tiểu Nặc mình ở giữa nơi núi rừng hoang vu này, trong lòng cũng có phần sợ. Hát bài để tăng thêm can đảm: "Đứng lên, muốn làm nô lệ mọi người, đem xương máu của chúng ta xây dựng Trường Thành mới của chúng ta...

      ! . . . . . ." lúc La Tiểu Nặc hát hết sức hăng hái, giọng u ám vang lên bên người : "Này, đừng có gào thét rồi lại gào thét nữa, lang sói gì cũng đều bị cậu gọi tới rồi".

      "A, có ma......" La Tiểu Nặc thét lên kéo Đường Vĩ muốn chạy trốn, lúc này chính là thi thể mà La Tiểu Nặc kéo Đường Vĩ lên tiếng "Tôi ở bên cạnh cậu, đừng lôi cánh tay tôi nữa, sắp gãy rồi".

      Lúc này La Tiểu Nặc mới kịp thời phản ứng ra là Đường Vĩ. "Này, cái cậu này tỉnh lại cũng nên từ sớm chứ, muốn hù chết tôi à". Vội vàng cầm lấy cánh tay của cậu ta nhấc lên, ghét bỏ hất ra khỏi bả vai .

      Đường Vĩ bị Tiểu Nặc thả cánh tay ra, cảm thấy bước chân có phần ổn định đứng vững, La Tiểu Nặc tức giận quay lại, đỡ cậu ta đứng vững.

      "Ha". Đường Vĩ khẽ cười tiếng.

      La Tiểu Nặc bực tức : "Cười cái gì cười, có người cho cậu ức hiếp nên tâm tình đặc biệt vui vẻ phải ? cậu bé xấu xa".

      "Làm ơn , nên lúc nào cũng dùng loại giọng điệu chuyện có vẻ như mình già dặn lắm được ? Cũng chỉ là bé, giả vờ làm người lớn làm gì chứ". Đường Vĩ hùng hồn .

      "Mắc mớ gì đến cậu". Tiểu Nặc có chút thẹn die,n; da.nlze.qu;ydo/nn quá hóa giận . Hai người cứ như thế dắt díu nhau , rơi vào trầm mặc.

      "Ở chỗ vừa rồi là nơi cha mẹ tôi bị tai nạn máy bay". Trong bóng tối truyền đến giọng thấp của Đường Vĩ.

      La Tiểu Nặc ngẩn ra, chỉ biết cha mẹ Đường Vĩ mất khi ta còn rất , nhưng lại biết là tai nạn máy bay. La Tiểu Nặc nhìn đầu Đường Vĩ rũ thấp xuống che gò má, muốn gì đó, nhưng biết nên từ đâu.

      "Từ đó về sau, tôi chưa bao giờ mơ thấy hai người họ, tôi vẫn muốn tới đây xem lần, tôi muốn linh hồn của hai người họ có thể ở đây, hai người họ cũng có thể vẫn còn ở đây chờ tôi tới thăm". Giọng Đường Vĩ trong đêm tối lặng lẽ bật ra, dẫn tới từng đợt gợn sóng. "Lúc cha mẹ qua đời, nắm tay của tôi : "Con phải kiếm nhiều tiền, phải mở công ty lớn, nhưng hai người họ đều rồi. Chỉ còn lại mình tôi".

      Giọng Đường Vĩ vẫn rất vững vàng, nhưng La Tiểu Nặc lại nghe được sau giọng vững vàng đó lại là nỗi bi ai sâu. Bi thương lớn như vậy, bé trai mười hai tuổi này làm sao có thể chấp nhận đây. nhàng dùng tay vỗ vỗ vào lưng Đường Vĩ.

      "Hai người họ giữ chữ tín, nhưng tôi làm trái cam kết với hai người họ. Tôi học tốt, làm việc tốt, kiếm tiền nhiều, mở công ty lớn, vì hai người họ cái gì tôi cũng sẵn lòng. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Nhưng hai người họ trở về nữa, trở về nữa rồi". Đường Vĩ có phần nghẹn ngào , tay nắm thành quả đấm cực kỳ chặt chẽ.

      La Tiểu Nặc dường như có phần hiểu tâm tình Đường Vĩ hơn, ở kiếp trước giây phút mà nghe thấy tin tai nạn của cha mẹ, cũng từng có cảm giác như vậy. Nhưng dường như đứa bé này lại có chỗ nào đó đúng lắm.

      "Vì cha mẹ, cho nên phải học cho giỏi, làm việc cho tốt, kiếm nhiều tiền, mở công ty lớn sao?"

      "Ừ".

      "Nhưng là, cậu có từng nghĩ tới tại sao trước khi cha mẹ cậu qua đời lại với cậu những lời như thế? Tôi nghĩ ra có lẽ hai người họ còn có câu chưa ra, rằng dù có kiếm nhiều tiền, mở công ty to, suy cho cùng, cũng chỉ vì muốn cậu có cuộc sống hạnh phúc". La Tiểu Nặc từ từ . cũng muốn thay đổi gì, chỉ hi vọng chỉ ra số sai trái, mặc dù sai trái này rất , nhưng là nào ai biết sai trái này về sau rồi trở thành cái gì chứ?

      Đường Vĩ nghe La Tiểu Nặc những lời này, trong lòng chấn động, chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi sao?

      "Bất kể học giỏi, công việc thành đạt, vẫn nên gắn với ước mơ của bản thân, nếu như chỉ vì làm theo mong muốn của cha mẹ, coi như đạt được mục đích, e rằng cũng phải điều cha mẹ muốn nhìn thấy. Cho nên vẫn nên vì bản thân mà sống". La Tiểu Nặc thở dài .

      Đường Vĩ thào : "Vì bản thân mà sống?!" Cậu ta ngẩng đầu nhìn Tiểu Nặc, có lẽ giống như vậy, xem ra cậu cần thay đổi chút. Mà bé này, rất đặc biệt, có đôi khi bình thường như thế, có đôi khi lại có thể trở nên thông minh lanh lợi, kỳ lạ hơn chính là, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn hình như bé có năng lực thấu hiểu lòng người, dường như trong lúc lơ đãng lại có thể chạm đến nơi sâu nhất của lòng người.

      "Hai đứa ở đằng kia, ở đằng kia". Từ xa truyền đến loạt tiếng hô, ra người trong đoàn du lịch phát thấy hai đứa trẻ nên ra ngoài tìm.

      "Chúng ta trở về thôi". La Tiểu Nặc . Đường Vĩ gật đầu cái, hai người dìu nhau về phía có tiếng hô. Trừ hai người bọn họ ra, cũng ai biết đêm này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng số phận hai người như đĩa quay lại lần nữa va chạm vào nhau, cái gì thay đổi, cái gì còn đó.

      Chương 13: Tờ giấy ấm áp
      Edit: hochi

      Cuộc hành trình đến Tây Tạng với chuyện xảy ra đêm hôm đó cũng lặng lẽ kết thúc, mặc dù Đường Vĩ và La Tiểu Nặc hai người gặp mặt nhau nhưng vẫn hợp nhau, tuy nhiên ràng ý đối địch cũng giảm bớt ít.

      Máy bay của du lịch đoàn rốt cuộc tới sân bay thành phố X, La Tiểu Nặc vừa xuống máy bay chưa nhìn bị người ta ôm lấy.

      "Con bảo bối của cha ơi, rốt cuộc con cũng trở về, cha vậy mà nhớ con muốn chết". Giọng phóng đại của cha La vang lên bên cạnh Tiểu Nặc, làm chấn động lỗ tai vang lên ong ong. La Tiểu Nặc vừa định há mồm cái gì đó, thân thể chợt nghiêng cái, lại bị kéo vào trong ngực người khác. La Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn lên, à, ra là mẹ. Mẹ La nhanh chóng sờ nắn hai cánh tay của La Tiểu Nặc, dưới dò xét cẩn thận.

      "Ôi chao, ông nhìn , ông nhìn , vừa mới ra ngoài có mấy ngày, trở nên vừa đen vừa gầy, lão La, đều tại ông đáp ứng ý kiến tồi tệ này, để Tiểu Nặc mình du lịch, lại còn Tây Tạng xa như vậy, ông nhìn , đứa bé này cả người dáng vẻ cũng đều thay đổi. Đều là ông làm hại". Mẹ La vừa đau lòng ở người Tiểu Nặc trái sờ, phải sờ, vừa ngoảnh mặt về phía cha La oán trách. Cha La vô tội quăng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tiểu Nặc, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn La Tiểu Nặc thương mà giúp gì được cố nén cười lắc đầu cái. góc sân bay đều lây khí ấm áp của nhà ba người, hành khách bên cạnh qua đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.

      La Tiểu Nặc bị cha và mẹ vây quanh ra phía ngoài sân bay, trong lúc vô tình quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại thấy Đường Vĩ mình kéo cái va ly nho , ở giữa đám người đến người như lạc lõng đứng lặng lẽ cúi thấp đầu. Khi chung quanh cậu ta đều là cảnh người thân ôm nhau, hình ảnh nụ hôn nồng nhiệt của những người nhau, sống động vui vẻ như thế, nhưng đều liên quan đến cậu. Nhìn lại, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là màu sắc sinh động, chỉ có cậu bé nho trong góc là đối lập, tràn ngập nồng đậm bất lực và bi thương. Trong lòng La Tiểu Nặc căng thẳng, bước chân cũng chậm lại. Vết thương sâu trong lòng như còn mơ hồ đau, nhắc nhở người đó từng là tất cả, nhưng cậu ta, cậu ta còn là đứa bé. Mà đứa bé đó ở đây cũng từng trải qua cái loại cực kỳ đau đớn trong lòng, có cách nào coi như thấy. La Tiểu Nặc muốn qua vài câu, nhưng có thể cái gì đây? Trước mặt đau khổ này, tất cả lời có vẻ đều thiếu sức thuyết phục.

      "Tiểu Nặc, con làm sao vậy?" Mẹ La lo lắng nhìn La Tiểu Nặc nhíu chặt chân mày. La Tiểu Nặc nhìn ánh mắt quan tâm die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cha mẹ, chợt hiểu. Có lẽ bây giờ cậu ta cần cũng chỉ là chút xíu ấm áp, cho dù là chữ câu cũng có thể kéo cậu ta ra vực sâu tuyệt vọng đó.

      La Tiểu Nặc khẽ mỉm cười nhìn về phía cha mẹ, lắc đầu cái, chỉ chỉ phía trước : "Cha, mẹ, con sao, con nhìn thấy bạn học của con, con muốn chào hỏi cậu ấy lát mới quay lại".

      Cha La và mẹ La hiểu cười : "Vậy con , đừng chuyện quá lâu đấy, cha mẹ ở trong xe bên ngoài kia chờ con nhé". xong quay đầu lại đẩy hành lý ra phía ngoài sân bay.

      La Tiểu Nặc móc từ trong ba lô tập giấy ghi chép, lấy thêm chiếc bút nữa. Cúi đầu suy tư lúc, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn đặt bút viết nhanh. Hô, tốt lắm. La Tiểu Nặc gấp mảnh giấy kia vào tới chỗ Đường Vĩ.

      "Này, còn ngẩn ngơ đứng ở đây làm gì. thấy tất cả mọi người rồi à?" La Tiểu Nặc lấy tay chọc chọc lưng Đường Vĩ .

      Đường Vĩ có chút mê mẩn nhìn La Tiểu Nặc: " phải cậu rồi sao?"

      "Khụ khụ, bỗng nhiên muốn nhà cầu, vừa quay đầu lại nhìn thấy cậu thẫn thờ đứng ở chỗ này". Sắc mặt La Tiểu Nặc lúng túng, có chút xấu hổ cười khan . "Phải rồi, cái này là tôi tùy tiện viết, cậu giúp tôi nhìn xem ngữ pháp có sai chỗ nào ?".

      Đường Vĩ nhận lấy tờ giấy , chỉ thấy đó viết hai dòng văn "For all pain helps to make us rise, however much we may hate it at the time. So our destiny offers not the cup of despair, but the chalice of opportunity. So let us seize it, not in fear, but in gladness. R. M. Nixon" (Tất cả đau khổ đều giúp chúng ta hăng hái tiến về phía trước, bất luận lúc ấy chúng ta oán hận nó bao nhiêu. Số phận cho chúng ta phải chán chường nản trí, mà là cơ hội tiến lên. Vì vậy, làm cho chúng ta hề sợ hãi chút nào, lòng tràn đầy vui vẻ mà nắm vận mệnh trong tay------ Nixon)

      Đường Vĩ đọc tờ giấy xong, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn La Tiểu Nặc, lại thấy đứng nhưng tay chân luống cuống, mặt lên mảng hồng đáng ngờ, trong lòng khỏi ấm áp, nét mặt vốn có cảm xúc gì mặt lại kéo ra nụ cười. Cậu ta lạnh nhạt : "Hình như có vấn đề gì đâu”.

      "Khụ khụ, có vấn đề gì sao, có vấn đề là tốt rồi. Cha mẹ tôi vẫn còn ở bên ngoài chờ tôi nữa, tôi trước nhé. Cậu... cậu cũng phải giữ gìn sức khỏe nha. Còn nữa, hẹn gặp lại". La Tiểu Nặc có chút hốt hoảng phất tay cái rồi chạy trối chết.

      Đường Vĩ nắm tờ giấy trong tay, nhìn bóng lưng La Tiểu Nặc vội vã rời , khóe miệng cong lên mức độ càng lớn. Cậu câu: "Cám ơn". Cẩn thận từng li từng tí gấp tờ giấy bỏ vào trong ví tiền, trái tim đắm chìm trong bóng tối của cậu dường như phát ra tia sáng ấm áp.

      Chương 14: Cậu bé mập mạnh nhất trong lịch sử
      Edit: hochi

      Thời gian nghỉ hè dường như trôi qua cực kỳ nhanh, đảo mắt tới ngày mùng 1 tháng 9, các lớp của trường trung học học.

      "Ôi, cái kiểu phải thức dậy mỗi sáng lúc sáu giờ ba mươi đến bao giờ mới kết thúc đây?" Sau khi La Tiểu Nặc bị mẹ đánh thức nhịn được ai oán .

      "Đợi đến lúc con lên đại học , con được ngủ ngày 24 giờ, mẹ cũng quản con". Mẹ La tức giận trả lời.

      Choáng. Năm nay mới mười tuổi, đến tận lúc lên đại học sao...! là quá trình dài đằng đẵng.

      La Tiểu Nặc cực kỳ bất đắc dĩ đeo cặp sách vào cổng chính trung học Tử Dương. Hình như giấy thông báo trúng tuyển ghi là có 12 ban mà, ở đâu nhỉ? La Tiểu Nặc đứng ở hành lang ngó dáo dác. A, hình như là chỗ này. La Tiểu Nặc hơi giật mình nhìn lớp học này, hình như từ khi trùng sinh có thêm rất nhiều thay đổi, như thành tích, như vào Tử Dương, những thứ này với trước kia từng trải qua giống nhau. Đối với tất cả những điều chưa biết, cảm thấy vừa tò mò lại có phần thấp thỏm.

      La Tiểu Nặc vừa khẩn trương vừa tò mò bước vào lớp học mới. Bạn học tới ít, bọn họ cũng có chút tò mò nhìn Tiểu Nặc. Mình nhìn xem nào, nhìn xem nào, sao lại chẳng thấy mặt bạn học quen biết nào ở đây nhỉ? Trong lòng La Tiểu Nặc có chút buồn rầu thầm nghĩ. Tầm mắt die,n; da.nlze.qu;ydo/nn liếc vòng quanh trong phòng học, bỗng nhiên, tầm mắt dừng lại, ơ, bạn học ở góc lớp nhắm mắt dưỡng thần kia, thoạt nhìn sao mặt quen thế nhỉ?! Đó phải là chân giò heo, đúng đúng, là cậu bé mập.

      La Tiểu Nặc dưới hưng phấn, khoa tay múa chân tới cậu bé mập.

      "Ê. Cậu bé mập, cậu còn nhớ tôi ?" La Tiểu Nặc vui mừng vỗ bả vai cậu bé mập hỏi.

      Hà Hạo Hiên cũng chính là cậu bé mập, tức xạm mặt lại nhìn người bên cạnh ra sức dùng bàn tay tấn công cậu, hơn nữa bé còn cười ngặt nghẽo, vẻ mặt bất đắc dĩ : "Nhớ, La Tiểu Nặc đây mà".

      "Còn ư?! Cậu còn nhớ tôi sao, tôi rồi, là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ nhỉ. Cậu xem chúng ta lại gặp nhau thế này, là rất có duyên đấy". La Tiểu Nặc vừa phát huy sức mạnh nhiều hiếm có của mình, vừa tựa như quen biết cất cặp sách, ngồi ở bên cạnh Hà Hạo Hiên." thể tưởng tượng được, ra cậu bé mập như cậu cũng học ban thực nghiệm của trung học Tử Dương đấy. Ngày đó ở trong nhà hàng tôi nhìn thấy cậu cảm thấy xương cốt của cậu rất đặc biệt, khẳng định phải vật trong ao rồi, quả nhiên, tôi đoán sai. Ha ha ha ha".

      Hà Hạo Hiên chưa từng gặp qua bạn học nữ nào có thể phát huy hết khả năng vô cùng nhuần nhuyễn như thế, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể im lặng mà đợi.

      La Tiểu Nặc cũng là biết trong lòng Hà Hạo Hiên nghĩ gì, chỉ cảm thấy cậu bé mập này là nơi rất tốt để chuyện. là trời ban tặng bạn tốt nhất đây. Nhìn có vẻ vô hại lại hiền lành, thực tế cũng là hiền lành lại có hại. Nhất định phải biến cậu ta thành bạn tốt của mình, trong lòng La Tiểu Nặc thầm nghĩ .

      "Cậu bé mập, cậu xem chúng ta hợp nhau như vậy, cậu cứ thoải mái vào, về sau ở đây chị nhất định bảo vệ em. Ha ha ha ha". La Tiểu Nặc hưng phấn xong, trong lòng thầm : "Ha ha, những đứa bé học năm đầu trung học dễ lừa nhất. Nhìn dáng vẻ cậu bé mập khờ khạo cũng biết cậu ta nhất định là đứa bé ngoan thành chất phác, đến lúc đó chiếu cố cậu die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ta nhiều hơn chút, ha ha ha, còn sợ kế hoạch bồi dưỡng bạn tốt của mình thành công sao?! Ha ha ha! Mình thế mà rất thông minh". Trong lòng La Tiểu Nặc hả hê cười, hoàn toàn nghe thấy bạn học xung quanh sau khi nghe những lời này của đồng loạt vang lên tiếng hít thở mạnh.

      "Được, vậy sau này xin cậu giúp đỡ". Hà Hạo Hiên lộ ra bộ mặt cười ôn hòa .

      Xung quanh lại vang lên tiếng hít thở. La Tiểu Nặc nghi ngờ nhìn xung quanh, hô hấp của những bạn học này đều có vấn đề sao?

      La Tiểu Nặc vừa ngồi xuống lâu, Hà Hạo Hiên bị người ta gọi ra bên ngoài phòng học. chán chường nằm ở bàn, nghe được hai bạn nữ xếp hàng ở trước mặt xì xào bàn tán.

      " là cậu ta sao?"

      "Chính là cậu ta".

      "Ôi, cậu ta chính là hào quang chói lọi trong truyền thuyết đấy. Nhìn vẻ bề ngoài, đúng là ngờ đấy!"

      "Nhất định chính là cậu ta, điều này cho chúng ta biết cái gì gọi là người thể nhìn bề ngoài, nước biển thể đong đếm".

      Lỗ tai nhạy bén của La Tiểu Nặc nghe được mấy từ ngữ, cậu ta/ ấy? Hào quang chói lọi trong truyền thuyết sao? tò mò nhìn trái nhìn phải, là danh hiệu oai phong nhỉ? Ai vậy? Là ai vậy?

      Rốt cuộc kềm nén được lòng hiếu kỳ thúc giục, nhàng vỗ vỗ bả vai bạn học nữ trước mặt, "Chào cậu, xin hỏi các người vừa mới cái gì mà hào quang chói lọi, là ai thế?"

      Vẻ mặt nữ sinh kia giống như ngày tận thế nhìn La Tiểu Nặc, hoảng sợ hỏi: "Ôi!! Cậu từ đâu tới vậy? Bạn học! Mà ngay cả hào quang chói lọi cũng biết hả?"

      La Tiểu Nặc hơi xấu hổ sờ sờ đầu, này, đúng là biết mà.

      Nữ sinh kia nhìn bên cạnh Tiểu Nặc chút, giọng : "Vừa rồi người ngồi ở bên cạnh cậu chính là hào quang chói lọi đấy".

      "Sao!!?? Cậu là cậu bé mập Hà Hạo Hiên chính là hào quang chói lọi sao? phải là cậu đùa chứ".

      La Tiểu Nặc nghe như thế ngay cả miệng cũng tự giác há hốc thành hình chữ O.

      Nữ sinh kia dùng ánh mắt nhìn thấy kẻ ngu ngốc nhìn Tiểu Nặc gật gật đầu : "Tất nhiên là cậu ta".

      La Tiểu Nặc dùng sức nuốt xuống, là có chút khó tiêu hóa này. Hỏi: "Vì sao lại gọi cậu ta là hào quang chói lọi thế?" Còn có nửa câu sau chưa ra miệng chính là cậu bé mập này chẳng lẽ là nhân vật lớn sao??!!

      Nữ sinh kia vẻ mặt đắc ý : "Đây có thể tính là cậu hỏi đúng người rồi, căn cứ vào ghi chép của mật thám giang hồ Quách Văn Văn báo lại với tôi, Hà Hạo Hiên, người giang hồ gọi là hào quang chói lọi, cái danh hiệu này là lúc cậu ta học năm thứ ba tiểu học có rồi".

      "Có khoa trương như vậy thế?" Vẻ mặt La Tiểu Nặc tin hỏi.

      "Khoa trương, đợi tôi hết cậu biết cậu ta rốt cuộc có bao nhiêu khoa trương". Nữ sinh kia rút quyển ghi chép dầy từ trong ngăn kéo ra, vừa lật vừa ."Hà Hạo Hiên, cá tính ôn hòa, nghe cũng cãi vả với người khác. Lúc 5 tuổi đạt được giải nhất cuộc thi dương cầm của thành phố X dành cho thiếu nhi, giải nhất cuộc thi thư pháp thành phố X dành cho thiếu nhi, giải đặc biệt cuộc thi hỏi đáp kiến thức. 6 tuổi, đạt được die,n; da.nlze.qu;ydo/nn giải nhất cuộc thi dương cầm toàn quốc của nhi đồng, giải nhất cuộc thi thư pháp toàn quốc dành cho nhi đồng, giải đặc biệt toàn quốc về tranh tài hiểu biết dành cho thiếu nhi. Đồng thời còn trở thành người chủ trì kênh thiếu nhi của thành phố X. Từ sau năm cậu ta tám tuổi lên tiểu học, cậu ta trừ duy trì những thành tích này ở bên ngoài, sáu năm liên tục còn giữ danh hiệu học sinh giỏi toàn thành phố, đồng thời còn lấy được giải cao nhất trận đấu bóng đá nhi đồng thành phố, xạ thủ giỏi nhất và danh hiệu cầu thủ bóng rổ MVP giỏi nhất thành phố X. Khi cậu ta lên năm thứ ba tiểu học, nhân ngày quốc tế thiếu nhi thị trưởng thành phố X tặng cậu ta huy hiệu thiếu nhi toàn diện công bố toàn thành phố X, hơn nữa gọi cậu ta là ánh bình minh rực rỡ trong tương lai của thành phố X. Vì vậy mọi người đặt cho cậu ta danh hiệu, gọi là hào quang chói lọi". kia sau khi vất vả đọc xong chuỗi dài lịch sử vinh quang, cầm lấy bình nước bàn, ực mạnh hớp, mới từ từ : "Hơn nữa, ông nội của cậu ấy chính là người sáng lập trung học Tử Dương chúng ta, mà bà nội của cậu ấy là tiểu thuyết gia nổi tiếng về khoa học viễn tưởng Linh Vũ, cha của cậu ấy tên Hà Nhân là kiến trúc sư số thế giới, mẹ của cậu ấy lại nhà thiết kế nổi tiếng. Sao rồi, sau khi nghe xong những danh hiệu và bối cảnh này, cậu còn cảm thấy cái danh hiệu này khoa trương ?"

      La Tiểu Nặc trợn mắt há mồm nhìn nữ sinh kia: "Oa. Này, này, đây là người sao? Những chuyện này cũng là quá khoa trương rồi, vậy, vậy cậu ta còn có cái gì am hiểu nữa?" La Tiểu Nặc có phần ngạc nhiên hỏi.

      "Về cơ bản mà , cậu ấy chính là toàn năng. Nếu như chỉ có thể tìm từ ngữ để hình dung lời đó chính là từ hoàn mỹ". Nữ sinh kia vẻ mặt chắc chắn .

      Sau khi La Tiểu Nặc kinh ngạc ngạc trận, chợt với nữ sinh kia : "Đúng rồi, lâu như vậy, tôi còn chưa biết cậu tên gì. Bạn học. Tôi tên là La Tiểu Nặc, rất hân hạnh được biết cậu".

      Nữ sinh kia đối với việc La Tiểu Nặc chợt sang chuyện khác ràng có chút thích ứng, ngây ngẩn lúc, mới phục hồi lại tinh thần: "À, tôi tên là Quách Văn Văn, rất hân hạnh được biết cậu". Quách Văn Văn xong ngẩng đầu nghi ngờ nhìn La Tiểu Nặc, trầm tư lúc, khẽ vỗ trán: "Ồ!! Tôi biết vì sao lại cảm giác tên của cậu sao lại quen tai như vậy rồi". lại cúi đầu lật bản ghi chép của mình ra: " ở đâu đây? Ồ! Ở đây. La Tiểu Nặc, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn con của La Nhất Kim nhà giàu số thành phố X, tính nóng lạnh, mềm yếu, dễ bắt nạt, thành tích trung bình. Trước năm lớp sáu ghi chép đều là như thế. Kỳ lạ chính là, vào nửa học kỳ sau năm lớp sáu, thành tích đột nhiên tiến bộ vượt bậc, tính tình hình như cũng thay đổi rất lớn, nguyên nhân cụ thể ".

      Ôi, bạn học, cậu đối với tôi hiểu đúng là sâu sắc. La Tiểu Nặc lau mồ hôi trán mình cái, rơi vào im lặng.

      "Ừ, đây là đối tượng đáng chú ý". Quách Văn Văn gật gù đắc ý ngồi ghi chép ở vào bản ghi chép. Chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh như ngọc trai ranh mãnh chớp lia lịa nhìn chằm chằm La Tiểu Nặc, thấy toàn thân run rẩy: "Tiểu Nặc, vừa rồi tôi nghe cậu chuyện với Hào quang chói lọi, hình như các người quen biết phải, hơn nữa có vẻ giao tình cũng tệ lắm, các người là quen biết thế nào? Giao tình thế nào đây? Căn cứ vào ghi chép của tôi Hào quang chói lọi hình như từ mẫu giáo đến bây giờ cũng có bạn tốt nào cả mà?"

      A, cho cậu biết sao, cho cậu biết chẳng khác nào thông báo khắp nơi, hơn nữa nếu bị ghi vào quyển sổ ghi chép kỳ quái này, sau này còn chưa biết xảy ra chuyện gì nữa. La Tiểu Nặc suy nghĩ chút lại cảm thấy sau lưng bị nhìn trộm, lông dựng đứng, rùng mình cái : "Ta và Hà Hạo Hiên là bạn tốt mà".

      "Bạn tốt?! à? điều đáng kinh ngạc nhất". Quách Văn Văn nghe xong câu này, hai con mắt cũng mở lớn, "Làm bạn tốt với người như Hào quang chói lọi, chẳng lẽ cậu cảm thấy áp lực rất lớn sao? Hả?! Tôi biết rồi, trước kia cậu còn chưa hiểu bối cảnh lịch sử của Hà Hạo Hiên, vậy cũng khó trách, tại chắc chắn cậu nghĩ như vậy rồi, làm bạn với người như vậy, chừng cả ngày trong lòng đều có loại cảm giác xấu hổ, ở đâu có người quen, cả ngày đều bị người khác lấy ra so sánh với cậu ta, áp lực này đúng là khiến người ta chịu được".

      La Tiểu Nặc có chút nghi ngờ mà nhìn Quách Văn Văn: "Tại sao phải cảm thấy xấu hổ chứ, tại sao phải so die,n; da.nlze.qu;ydo/nn sánh chứ? Cậu ta là cậu ta, tôi là tôi, bạn bè chính là bạn bè, cũng phải là hàng hóa, chẳng lẽ còn phải so sánh với ba nhà hay sao? Hơn nữa, mặc kệ cậu ta có bối cảnh hay danh hiệu gì, cậu ta vẫn là cậu ta, chính là cậu bé mập Hà Hạo Hiên thôi, cùng lắm chính là cậu bé mập mạnh nhất trong lịch sử, chúng tôi vẫn là bạn bè thôi, tôi tin tưởng cậu ta cũng cho là như vậy.

      Quách Văn Văn có chút hiểu nhìn La Tiểu Nặc trước mặt, trong đôi mắt sáng xẹt qua vẻ khó hiểu, nhưng rất nhanh lại sáng tỏ cười tiếng: "Đúng vậy, bạn bè chính là bạn bè, cần gì phải so đo nhiều như vậy! Cậu so với ghi chép của tôi còn có thú vị hơn nhiều, La Tiểu Nặc. Ha ha".

      La Tiểu Nặc có phần ngượng ngùng sờ sờ đầu của mình. Họ cũng thấy ở phía sau các , biết từ lúc nào Hà Hạo Hiên đứng ở chỗ đó, mặt trước sau như mang theo nụ cười, khác biệt chính là, đôi mắt vốn bình tĩnh cũng nhuốm lên nụ cười. Bạn bè sao? Hà Hạo Hiên cảm thấy trong nháy mắt lời của La Tiểu Nặc làm cho nơi mềm mại nhất trong lòng cậu xúc động, bạn bè từ ngữ ấm áp!
      thuyt thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 15: Lại là chỗ ngồi sóng gió
      Edit: hochi

      Hà Hạo Hiên cúi đầu cười, cậu bé mập mạnh nhất trong lịch sử sao? Ngẩng đầu nhìn rủ rỉ rù rì ngừng, nếu là đặt biệt hiệu, vậy cậu cũng ngại nhận lấy.

      lúc này, tiếng trong phòng học im bặt, bóng dáng bước vào phòng học. Là Đường Vĩ, tuy khuôn mặt ngây thơ nhưng vẫn khó nén vẻ tuấn gương mặt lạnh lùng, hình như so trước kia càng có ai tức giận cậu ta nữa. Đúng, có ai tức, La Tiểu Nặc khỏi rụt cổ cái, nếu như người này trước kia chỉ là cỗ máy điều hòa khí, bây giờ cậu ta nghiễm nhiên trở thành là kho đông lạnh nhanh rồi. Cả người đều tản ra cỗ khí lạnh, trong lòng La Tiểu Nặc thầm buồn bực, nhớ biết Đường Vĩ phải là loại người đức hạnh này mà, nhưng ai biết được!

      Đường Vĩ vừa vào đến phòng học, thấy ánh mắt chú ý của mọi người, có tò mò, có ghen tỵ, có say mê...... Nhưng đối với cậu mà được mọi người dùng ánh mắt làm lễ rửa tội cũng thành thói quen. Ánh mắt cậu ta lạnh lùng quét qua trong phòng học, lúc nhìn thấy La Tiểu Nặc die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ngừng lại, ánh mắt xuất tia ôn hòa trong nháy mắt. Cậu ta về phía .

      "Tiểu Nặc, Tiểu Nặc, mau nhìn, đó là người tớ bảo là hoàng tử mặt lạnh Đường Vĩ đấy. Oa, quả nhiên giống như trong truyền thuyết khí chất cao quý y như hoàng tử, còn nữa, mặt mũi lạnh lùng giống như tuyết đọng đỉnh Himalaya quanh năm đổi. A!!" Hai mắt Quách Văn Văn sáng lên nhìn chằm chằm vào Đường Vĩ .

      đầu La Tiểu Nặc đầy vạch đen! Cái gì gọi mặt mũi lạnh lùng giống như tuyết đọng đỉnh Himalaya quanh năm đổi chứ? Là mặt mũi giống ngăn đá tủ lạnh chứ sao. Dùng từ này để hình dung cũng tránh khỏi quá kinh hãi rồi.

      đợi La Tiểu Nặc cảm khái xong, Quách Văn Văn chợt thần thần bí bí quay đầu lại nhìn từ xuống dưới La Tiểu Nặc.

      "A, cậu... cậu làm gì vậy?" La Tiểu Nặc bị bé nhìn toàn thân nổi hết da gà hỏi.

      "Ha ha, Tiểu Nặc, tớ thấy mặt lạnh hoàng tử nhìn cậu với ánh mắt thường đâu, căn cứ ghi chép của tớ hai người từng học cùng lớp cùng trường mà chẳng lẽ hai người léng phéng với nhau?" Quách Văn Văn cười hả hê.

      La Tiểu Nặc nghe xong những lời này, trong lòng dấy lên khó chịu. Tại sao luôn phải dây dưa với đứa bé kia chứ. Khó chịu, cực kỳ khó chịu. có chút giận dỗi : "Tôi và cậu ta léng phéng? Tôi còn cùng cậu ta có hai chân! Làm ơn , tôi và cậu ta chẳng quen biết được chưa, tóm lại, đếm ngón tay cũng có thể đếm ra được, chúng tôi ngoại trừ từng là bạn học, so với người xa lạ có gì khác biệt".

      "Vậy cũng đúng, nhìn dáng vẻ hoàng tử mặt lạnh, cũng giống người dễ chung sống". Quách Văn Văn tán đồng gật gật đầu ."Dĩ nhiên, nhìn mặt cậu ta giống ngăn lạnh của tủ lạnh, ai dám kết giao bạn bè với cậu ta, chỉ sợ còn chưa đến gần bị chết rét. Ha ha".

      "Ha ha ha, Đúng vậy, đúng vậy!"

      Hai người bọn họ cũng thấy hoàng tử mặt lạnh Đường Vĩ trong miệng các chạy tới bên cạnh các . die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Đợi các khí thế ngất trời thảo luận xong, thấy mặt mày Đường Vĩ xanh lét đứng ở bên cạnh rồi.

      Ôi, La Tiểu Nặc hơi xấu hổ vào Đường Vĩ, người này đứng ở chỗ này bao lâu, nhìn dáng vẻ này có vẻ như nên nghe nên nghe cậu ta cũng đều nghe thấy hết rồi. Bọn họ mặc dù quá quen, nhưng mình giận dỗi cậu ta là người xa lạ mà lời lại làm người ta bị tổn thương. Hi vọng cậu ta bỏ qua câu kia. La Tiểu Nặc có phần tự an ủi mình nghĩ.

      La Tiểu Nặc ấp úng mở miệng chào hỏi: "Cậu khỏe chứ, Đường Vĩ".

      Cậu khỏe chứ!? Ha ha, câu đầy châm chọc, cậu khỏe, bây giờ cậu khỏe chút nào. Đường Vĩ cười lạnh nghĩ. Cậu cho rằng cuộc hành trình Tây Tạng vừa rồi biến hai người trở thành bạn bè, tờ giấy mang đến ấm áp cho cậu bây giờ vẫn còn cảm thấy, ra tất cả là đều là cậu nghĩ quá nhiều. Người xa lạ sao? ra là chỉ là người xa lạ. Đường Vĩ nắm chặt nắm đấm cái, đè nén trận đau đớn dâng lên trong lòng. Châm chọc mở miệng : "Người bạn học này, tôi nghĩ chúng ta còn chưa thân thiết đến nỗi phải chào hỏi lẫn nhau đâu nhỉ?"

      La Tiểu Nặc nghe xong những lời này bị đơ luôn, người này quả nghe được, hơn nữa lại còn ghi thù. Ngay lúc đó cũng biết nên đáp lại như thế nào mới đúng, đây, dù sao cũng là tại mình sai trước.

      Đường Vĩ hừ lạnh tiếng, tới bên cạnh La Tiểu Nặc muốn ngồi xuống chỗ đó. Mặc dù cậu rất căm tức cái đồ trở mặt này, nhưng so với việc ngồi cùng bàn với những người khác, vẫn muốn ngồi cùng bàn với hơn. Trong lòng Đường Vĩ biết biểu cảm lạnh nhạt của bản thân khiến người ta có hành động xa lánh cảm thấy buồn bực, nhưng cũng còn cách nào.

      " ngại quá, bạn ơi, đây là chỗ của tôi". giọng ôn hòa vang lên ở bên cạnh.

      Đường Vĩ ngẩng đầu nghi ngờ, nhìn cậu học sinh mặt tròn tròn, cười đến rực rỡ nhìn mình, trong đôi mắt lại có xa cách. Đường Vĩ có chút lạnh nhạt : "Chỗ ngồi kiểu này giáo viên cũng sắp xếp trước, nên cũng có chuyện thứ tự đến trước và sau chứ? Cậu ngồi ở chỗ này khi nãy, vậy thể là của cậu được".

      Hà Hạo Hiên nhíu mày, thò tay vào ngăn kéo lấy ra cái cặp sách, : "Cặp sách của tôi ở đây, điều này có thể chứng minh chỗ ngồi này là của tôi chưa? Nếu lời còn chưa đủ tin cậy, tôi tin bạn tốt của tôi là bạn học La Tiểu Nặc cũng có thể chứng minh người ngồi cùng bàn với là Hà Hạo Hiên tôi, mà phải có ai".

      La Tiểu Nặc nghe hai người này đối die,n; da.nlze.qu;ydo/nn đáp trong im lặng, mùi thuốc súng dường như càng ngày càng nồng nặc, vội vàng mở miệng : "Bàn sau phải còn chỗ sao? Đường Vĩ hay cậu cứ ngồi bàn sau , chỗ bên cạnh này là cậu bé mập ngồi trước".

      Đường Vĩ nghe thấy La Tiểu Nặc gọi cái tên cậu bé mập thân thiết như thế tự chủ nhíu nhíu mày. Vốn cũng cảm thấy mình có phần cố tình gây nhưng lại bị tức giận tên xóa tan."Chuyện của tôi, cần cậu ở đây quơ tay múa chân, dù sao hôm nay tôi cũng xác định mình ngồi chỗ này rồi".

      La Tiểu Nặc nhìn vẻ mặt ấm ức của Đường Vĩ, mà Hà Hạo Hiên cũng nhíu mày, buồn bực đứng lên : "Cậu thích chỗ này đến vậy, chi bằng tôi nhường lại chỗ này cho cậu hơn. Tôi ngồi bàn sau. Để hai cậu ngồi cùng bàn . Mệt ghê". Trẻ con vẫn là trẻ con, vì chỗ ngồi cũng có thể cãi vã, La Tiểu Nặc có phần bất đắc dĩ vừa nghĩ vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị đổi chỗ ngồi.

      "Ầm", chỉ nghe tiếng động vang lên, La Tiểu Nặc quay đầu lại thấy Đường Vĩ ngồi vào vị trí phía sau. Còn nhân tiện hung hăng trừng mắt với cái, lại trợn mắt nhìn Hà Hạo Hiên cái. "Này, tôi với cậu, tôi ngồi ở chỗ này, là tôi người lớn hiểu chuyện muốn so đo với những người khác, phải nghe lời của cậu, cậu nhớ ràng hộ tôi". Đường Vĩ dường như lơ đãng cường điệu .

      La Tiểu Nặc có chút bất đắc dĩ gật đầu cái, quay đầu lại lại cảm thấy có chút buồn cười. Người này rất khó chịu. lại nghiêng mặt sang nhìn cậu bé mập bên cạnh, cậu bé mập ngồi ngay ngắn bên cạnh rồi, bộ dạng giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra. La Tiểu Nặc nghĩ đến vừa nãy hình như cậu bé mập bọn họ là bạn tốt, ha ha, kế hoạch bồi dưỡng bạn tốt của hình như tiến hành rất thuận lợi. Có điều bị kẹp giữa hai người này, có thể tưởng tượng được quãng thời gian học năm đầu trung học này có vẻ cũng yên bình rồi. Ai...

      Chương 16: Tử Dương tam kiệt*
      Edit: hochi

      *Tam kiệt: Ba người xuất sắc


      Ngày cãi nhau ầm ĩ trôi qua nhanh, đảo mắt đến sơ tam*.
      *Sơ tam: lớp 9

      Hôm đó, vẫn như thường ngày La Tiểu Nặc nhảy vào cổng trường, ở hành lang lớp học bên cạnh, thấy Quách Văn Văn ba hoa chích chòe với mấy bé LOLI lần đầu được nghe chuyện lạ. Họ chuyện gì mà hăng say vậy nhỉ. La Tiểu Nặc tò mò tới, vểnh tai nghe.

      ". . . . . . Cái gì, em biết Tử Dương tam kiệt ư, ai ôi, sao ngay cả điều này cũng biết! Xem ra chị phải bồi dưỡng cho em khóa thường thức rồi". Quách Văn Văn với bộ dạng vô cùng đau đớn .

      bé lớp dưới khát vọng gắng sức mà gật đầu.

      "E hèm, cái gọi là Tử Dương tam kiệt, chính là chỉ bộ ba nhân vật xuất sắc đại diện cho năm nhất trung học Tử Dương. Trong đó bao gồm, IQ và EQ đều rất cao, ngoại trừ bề ngoài của Hà Hạo Hiên hơi mập chút còn lại có bất kỳ điểm nào là hoàn mỹ. Còn người là người có bề ngoài lạnh lùng và thành tích nổi trội hơn hẳn về mọi mặt là hoàng tử mặt lạnh Đường Vĩ". Quách Văn Văn ngừng giới thiệu.

      "Oa, nghe thấy những biệt hiệu die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cảm thấy là hấp dẫn người rồi, quả nhiên hổ là trong số Tử Dương tam kiệt. Rất muốn nhìn thấy người đó". Em lớp dưới trợn to hai mắt sùng bái nhìn Quách Văn Văn .

      Quách Văn Văn bị ánh mắt sùng bái của em lớp dưới nhìn, bất giác cảm thấy thấy có chút lâng lâng. Ưỡn ngực, : "Em , em có muốn tận mắt nhìn thấy con người , đây là việc rất đơn giản, bọn họ lớp học lớp với chị. Lát nữa bọn họ lên lớp, chị chỉ cho em xem nha".

      "Được, được ạ, rất cám ơn chị".

      La Tiểu Nặc nên lời nhìn đội quân hai chị em lớp , lớp dưới quý giá này. Tin đồn này là thế nào nhỉ, sao biết chút nào vậy?

      "Đúng rồi, chị, tại sao Tử Dương tam kiệt chỉ có hai người? phải nên có ba mới đúng sao? Còn người là ai?" Em lớp dưới ham học hỏi khiêm tốn hỏi.

      Quách Văn Văn chẳng hề để ý : "Người còn lại đó hả, biết cũng được, người kia chẳng có gì nổi bật, cũng được".

      Em lớp dưới cần mẫn hỏi tiếp: "Chị, cho em biết , biết hai rồi vẫn còn chưa biết cảm giác rất khó chịu".

      "Được rồi, em muốn biết đến thế, vậy chị sơ sơ chút, Tử Dương tam kiệt còn có người chính là trong lớp chúng ta, tên là La Tiểu Nặc đó". Quách Văn Văn đúng là câu giới thiệu xong. Chỉ còn lại La Tiểu Nặc và em lớp dưới kia trợn mắt há hốc mồm.

      ra người còn lại trong Tử Dương tam kiệt lại là mình!! là chưa từng nghĩ đến. La Tiểu Nặc thầm nghĩ. ngờ La Tiểu Nặc mình cũng nổi tiếng như vậy đó chứ, ha ha ha!

      "Hả! Chỉ như vậy thôi à! Chị La Tiểu
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 17: Nguy cơ! bé LOLI châm ngòi thổi lửa
      Edit: hochi

      Trong khi La Tiểu Nặc đắm chìm trong cảm xúc bất đắc dĩ đối thoại giữa Quách Văn Văn và em lớp dưới vẫn tiếp tục diễn ra. Đến khi phục hồi lại tinh thần, lập tức nghe thấy giọng the thé của em lớp dưới vang lên ở bên tai.

      "Chị, chị cái chị La Tiểu Nặc bình thường đó có phải chính là con của nhà giàu nhất thành phố X ?"

      Quách Văn Văn có chút kinh ngạc: "Đúng vậy! Em , phải em biết Tiểu Nặc sao? Làm sao lại. . . . . .".

      "À, là lúc em nhập học nghe thấy lời đồn thôi..., chắc phải là đâu". Giọng em lớp dưới úp úp mở mở trả lời.

      Lần này lại gợi lên lòng hiếu kỳ của Quách Văn Văn: "Lời đồn gì, lời đồn gì, còn có lời đồn nào mà chị chưa biết nhỉ?"

      "Cái này em cũng chỉ nghe thôi. Nghe con của nhà giàu nhất thành phố X cũng học ở trường học của chúng ta, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn hơn nữa nghe chị ấy là nhân vật thần kỳ đấy". Em lớp dưới thần bí . "Nghe thời điểm chị ấy vào lớp thực nghiệm của Tử Dương là do cha chị ấy dùng tiền mua để vào".

      Quách Văn Văn nghe xong lời này cau mày lại, vẫn tự xưng mình là thu thập tin tức có nguyên tắc, loại lời đồn mang theo ác ý công kích này từ trước đến giờ đều khinh bỉ, huống chi Tiểu Nặc là bạn tốt của . “Lời đồn này ở đâu ra chứ, những lời đồn vô căn cứ vẫn đừng nên lung tung hơn".

      La Tiểu Nặc nghe như thế, khẽ nhếch khóe miệng. Quách Văn Văn là bạn tốt nhất của sau khi vào năm đầu trung học. Mặc dù xem ra cậu ấy có lúc giữ được miệng, hơn nữa lòng nhiệt tình đối với chuyện bát quái quả làm người ta giận sôi gan, tuy nhiên cậu ta chưa từng truyền bá qua những thứ gây tổn hại danh dự người khác, tin đồn tổn thương người khác. Đây cũng là nguyên nhân tại sao bọn họ lại trở thành bạn tốt.

      Em lớp dưới kia dường như có chút xấu hổ tiếp tục : "Điều này, em đây cũng chỉ nghe thôi. Nhưng những người đó trái lại có đầu có đuôi lắm! Bọn họ
      [​IMG]



      Chương 18: Con cọp phát uy người ta lại nghĩ mình là HELLO KITTY chứ (1)
      Edit: hochi

      Cái gọi là cây ngay sợ chết đứng, chuyện chưa từng làm dù ta có ba hoa chích chòe xong cũng ảnh hưởng gì. La Tiểu Nặc rất tin tưởng điều này, cho nên chẳng sợ gì, lặng lẽ ra khỏi chỗ tối hành lang, chân tướng chỉ có , nó vĩnh viễn thành như đứa bé đứng bên cạnh.

      Đuôi mắt Quách Văn Văn liếc cái thấy La Tiểu Nặc, gấp gáp đánh ánh mắt về phía La Tiểu Nặc, ý bảo chỗ khác nhanh lên, đừng khuấy động bãi nước đục vào thời điểm này. Lúc này, đứng die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ở bên cạnh Quách Văn Văn em lớp dưới cũng phát vẻ mờ ám của Văn Văn, làm ra vẻ để ý thốt lên câu: "Ơ, chị, chị chào ai đấy ạ? À là chị bên đó sao? Là ai vậy ạ?"

      Giờ phút này Quách Văn Văn hiểu điều và rất giận bản thân có mắt mà như mù, sao lại cùng con sói đáng khinh này trò chuyện được chứ? hận thể đập chết bé này giống như việc đập chết con ruồi tay. Đáng tiếc kịp nữa. Mọi người chung quanh nhìn theo ngón tay em lớp dưới, lập tức thấy nhân vật bọn họ thảo luận —— La Tiểu Nặc.

      "Là ta, là ta, ta chính là La Tiểu Nặc".

      " ra là ta à! Xem ra cũng bình thường thôi".

      "Đúng vậy, cậu hạng người như thế sao lại học giỏi hơn người khác, đánh chết tôi cũng tin".

      "Con nhà giàu mới nổi tiêu biểu, con sâu làm rầu nồi canh".

      La Tiểu Nặc nghe những người này châm chọc thảo luận, tầm mắt xuyên qua đám người thấy em lớp dưới khoanh tay đứng ở chính giữa, nhìn chằm chằm. Em lớp dưới dung mạo rất xinh đẹp, mặt trái xoan, liễu yếu đào tơ, vừa nhìn biết là mỹ nhân trong tương lai. Nhưng trong cặp mắt phượng y hệt như mùa thu kia lại che giấu được ý cười cùng với. . . . . . ghen ghét. Đúng, ghen ghét, La Tiểu Nặc thấy kỳ lạ, chưa bao giờ cảm thấy mình có chỗ nào đáng bị người ta ghen ghét,
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :