1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      26, Ứớc hẹn. . .

      Nghe các bạn học , công việc làm ăn của cha Triệu Giang Sơn xuất khủng hoảng rất lớn, cho nên chuyển trường rồi, hình như xuất ngoại làm lại từ đầu.

      Tô Nhiên vừa nghĩ đến người này lại thở dài, tự làm tự chịu, bị như vậy đáng thương chút nào.

      Ngày mồng tháng năm được nghỉ dài hạn bảy ngày, người ta kiên quyết chia thành ba ngày và bốn ngày chia như vậy được cái gì chứ? là, muốn du lịch, cứ , muốn du lịch , thôi, điều này có thể tránh dịch SARS lan truyền được à?

      Mẹ tuân thủ ước định với , mang vào nội thành mua mấy bộ quần áo, mỗi bộ đều hơn 100 tệ, giá tiền như vậy ở năm 2003, đối nhà Tô Nhiên cực kỳ đắt tiền rồi, xem ra mẹ vung tay thưởng cho rất nhiều.

      Lúc ngồi xe buýt, nhìn thấy mấy người ngồi xung quanh đều mang theo khẩu trang, vẻ mặt lạnh lùng, mà Tô Nhiên và Triệu xuân lại chẳng trang bị cái gì cả, trong lòng Tô Nhiên biết trước, cho nên sợ hãi, mà Triệu Xuân lại cảm thấy cần thiết, hai người cứ trong đám đông như vậy, cuối cùng vẫn bình an trở về.

      Sau ngày nghỉ lễ dài hạn mồng tháng năm, trong chớp mắt đến nghỉ hè, lúc này dịch SARS được khống chế, mà rất nhiều bộ phim điện ảnh lấy chủ đề dịch SARS cũng như măng mọc ào ào nổi lên.

      Hôm nay ngày đầu tiên nghỉ hè, Tô Nhiên buồn chán nằm giường, phản ứng mang thai của mẹ rất mãnh liệt, suốt ngày nôn mửa, có thể là do mẹ 35 tuổi mới sinh em, vì thế bà ngoại đem mẹ về nhà để chăm sóc, cha làm việc trong nhà máy dệt, nghe gần đây nhận được hợp đồng buôn bán mấy chục vạn tệ, nên cha vội cho sứt đầu mẻ trán.

      AZ, ngày hè chói chang, nên làm gì đây?

      Tô Nhiên mở tủ lạnh ra, ngậm que kem rồi xem TV, má ơi, trong p phòng chưa lắp điều hòa khí, nóng chết mất, ở sàn nhà lăn qua lăn lại, lăn qua lăn lại ~~ a ~~ thực nhàm chán muốn chết.

      "Reng ~~ Reng reng reng ~~" chuông điện thoại reo lên, Tô Nhiên phờ phạc bắt máy: "Alo?"

      "Là tớ." Trong điện thoại truyền tiếng khàn khàn của con trai trong thời kỳ đổi giọng.

      "Tần trạch, chuyện gì vậy?" Tô Nhiên phờ phạc rã rời, sức sống bỗng chốc trở nên bừng bừng.

      "Chúng ta cùng nhau xem chiếu bóng ." Trong lời ngây ngô, Tô Nhiên có thể tưởng tượng được người thiếu niên đầu kia điện thoại gương mặt đỏ như máu.

      "Được, đợi ở chỗ cũ. Nửa giờ sau gặp." Trong lòng Tô Nhiên rất vui, vừa thả điện thoại xuống, chạy vội vào phòng.

      lấy chiếc váy màu lam mà mẹ vừa mới mua ra, xỏa tung tóc ra, sau đó tỉ mỉ tết thành hai bìm tóc sau đó cuốn lên thành hai bọc rồi dùng hai sợi dây buộc màu lam cố định hai đầu, lại dùng kẹp tóc màu trắng cuộn tóc mai sang bên, chạy xuống lầu, lấy chiếc giày da màu lam mới mua vào, ở lưng đeo chiếc túi màu trắng , bỏ bóp da, khăn giấy, cuốn sổ mang bên mình và chiếc bút, xem mình trong gương chút, hài lòng gật đầu, ha ha, thỉnh thoảng giả bộ non nớt lần, cũng rất tốt!

      Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, lên đường.

      Khi Tô Nhiên đến, Tần trạch đợi ở nơi đó, tệ lắm ~ so với lần hẹn hò đầu tiên tốt hơn nhiều, lần đó đứa này đến trễ !

      Tần Trạch đến tuổi dậy , gần đây cao hơn ít, cao 1m65 rồi, so Tô Nhiên cao hơn chút, con dậy sớm hơn, Tô Nhiên biết bây giờ mình cao 1m60 rồi, về sau liền tối đa cũng chỉ tăng được 5 cm là cùng, đời trước thân thể của cao 1m62, so với hai em họ Bạch Tuyết và Lộ Vũ đều thấp hơn, luôn bị người ta lấy ra làm chuyện cười, lớn thấp nhất, nhất cao nhất, biết kiếp này mình có thể cao bao nhiêu cm đây? Có chút mong đợi.

      Tần Trạch mặc áo sơ mi sọc đứng đen trắng, phía dưới là chiếc quần jeans màu thâm đen, đôi giày chơi bóng màu đen, cả người nhìn sạch mà lại có tinh thần, màu da của Tần trạch rất hợp với bộ quần áo này!

      Hai người đứng ở trạm xe, quan sát lẫn nhau, trong đôi mắt cùng lộ ra hương vị thưởng thức.

      Tần Trạch khẽ cúi đầu, tay tự giác gãi gãi đầu: "Cậu hôm nay. . . . . . Rất đẹp."

      Trong lòng Tô Nhiên hồi hộp, đứa này rốt cuộc thông suốt, nghĩ tới lần trước, còn dám mặc động phục vẫn đẹp nhất! Tần Trạch, Tần Trạch, dáng vẻ xấu hổ của cậu, cực kì đáng !

      "Cậu cũng rất đẹp trai! Xe tới rồi, lên ." Tô Nhiên mỉm cười, sau đó lên xe, Tần Trạch theo phía sau Tô Nhiên, cả thân thể vừa vặn ngăn trở các hành khách phía sau vội vàng muốn lên xe.

      "Con mẹ nó, nhanh lên!" Phía sau có người rống lên, Tần Trạch làm như nghe thấy.

      xe chỗ trống rất nhiều, Tần Trạch và Tô Nhiên tới phía sau xe, Tô Nhiên gần cửa sổ, Tần Trạch ngồi ở bên ngoài.

      Lái xe chuyển động, Tô Nhiên nhìn Tần trạch, cười, mà ánh mắt của Tần Trạch lại nhìn xung quanh, dám nhìn Tô Nhiên.

      "Chúng ta xem phim gì?" Tô Nhiên đánh vỡ trầm mặc.

      "SARS." Tần Trạch nho .

      "Ừ." Tô Nhiên nhàng đồng ý.

      " thích xem sao?" Tần Trạch có chút khẩn trương.

      Tô Nhiên đưa tay, vò rối tóc Tần Trạch, mặt mày lưu chuyển, xuân tình vô hạn: "Đứa ngốc, chỉ cần là tớ và cậu cùng nhau xem, tớ tất nhiên đều rất thích."

      "Ừm!" Trong đôi mắt của Tần Trạch lấp lánh, muốn cùng nhiệt tình lại như lửa mùa hạ xinh đẹp.

      Rạp chiếu bóng, khí trong lành khiến cho Tần Trạch và Tô Nhiên khắp cả người mát mẻ thoải mái hơn.

      "Tô Nhiên, tớ mua Popcorn cùng đồ uống, cậu chờ tớ lát." Tần Trạch đưa Tô Nhiên vào chỗ ngồi, còn mình về phía cửa hàng bán đồ ăn vặt.

      Chỉ lát sau, Tần Trạch mua hai gói Popcorn và hai hộp đồ uống trở về, khuôn mặt cậu tươi cười như ánh nắng tươi sáng: "Cho, Tô Nhiên."

      Tô Nhiên nhận lấy, hỏi: "Vé xem phim mua rồi sao?"

      Tần Trạch gật đầu, từ trong túi tiền móc ra hai tấm vé hơi ướt, phiếu cũng có nhiều nếp gấp.

      Tô Nhiên nhận lấy, nhìn xuống thời gian vé, là ngày hôm qua, đầu ngón tay vuốt phẳng các nếp gãy, khẽ cười: ", sắp đến thời gian rồi, vào thôi."

      Trong rạp chiếu bóng u, Tô Nhiên len lén kéo tay Tần Trạch, đầu ngón tay hơi thô ráp, có tia ấm áp, mười ngón tay Tô Nhiên lặng lẽ, vững vàng giữ chặt lấy bàn tay thích nhất.

      Tần Trạch khẽ đỏ mặt, cảm thụ bàn tay bé trong tay cậu truyền đến ấm áp, cậu ở phía sau canh chừng bóng lưng , mặc dù ở trong bóng tối, thế nhưng cậu lại có thể nhìn thấy ràng.

      Tô Nhiên.

      Tô Nhiên.

      Trái tim của tớ loạn nhịp, tớ đột nhiên suy nghĩ, tay của cậu, nếu cả đời đều nắm lấy tớ như vậy tớ hạnh phúc biết bao.

      Hai người ngồi xuống, người mỉm cười giống như đứa trẻ lấy được viên kẹo mà mình thích nhất, còn người khác giống như mới vừa bước vào vườn nhạc, vui vẻ cười như người lạc vào thế ngoại đào nguyên, từ trong đáy lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

      Điện ảnh là cái gì chứ, Tô Nhiên hề chú ý xem, trong bóng đêm chỉ chăm chú nhìn vào chàng trai ngốc của .

      Đứa ngốc, hiểu trái tim mình rồi sao?

      Ngón tay bé của tự chủ được, len lén quấn lấy ngón tay út của Tần Trạch.

      Hơi đen, trắng noãn, hai ngón tay vẫn chưa hoàn toàn lớn, móc chặt lại với nhau.

      Tần Trạch, nhân duyên trời định, mỗi người ngón tay út cột chặt lấy định mệnh của hai người, trong đáy lòng mỉm cười, chúng ta ước định , đời này, tớ với cậu nhất định phải ở bên nhau.

      Khi hết phim mọi người đều ra về, hai người, bước chậm con đường trong nội thành phồn hoa, ánh mặt trời chiều vào hai cánh tay nắm của hai người, ánh mặt trời chói mắt thoáng vô số ánh sáng nho , từng bước từng bước, nhàng chiếu xuống gian.

      Đường dành riêng cho người bộ, rất nhiều quán bày đầy đủ các loại đồ vật kiều dáng kỳ quái.

      gian hàng hấp dẫn Tô Nhiên.

      Dây đỏ, sợi dây đỏ được tết hết sức khác biệt, xuất trước mặt Tô Nhiên, Tô Nhiên tỉ mỉ nhìn ngắm.

      Bà chủ là bà cụ rất quen mặt, bà cười nhìn hai người, : "Hai cháu là người đúng ! Thích dây tết hình đồng tâm của cụ?"

      Người .

      Mặt của Tần Trạch nóng bỏng, há mồm muốn giải thích phát bản thân cà lăm có cách nào nên lời.

      Tô Nhiên ngước mắt lên, khóe miệng khẽ cong.

      Tiếng cười dễ nghe của bà cụ vang lên: "Bây giờ phải, rất nhanh phải, hai người là thanh mai trúc mã có tình cảm với nhau, khiến người ta hâm mộ !"

      "Cụ. . . . . . phải vậy. . . . . . cháu . . . . . cậu ấy. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Tần Trạch vội vã giải thích.

      Bà cụ nhìn nhìn Tô Nhiên ở bên chỉ mỉm cười , hiền lành vỗ vỗ lưng Tần Trạch, nhàng ở bên tai Tần Trạch : " kia, rất đáng để cháu thích đó, nên để cho người ta chờ lâu!"

      Trong nháy mắt Tần Trạch trừng lớn hai mắt, khẽ nhếch miệng: "Bà. . . . . ."

      Bà cụ cười ha hả nháy mắt mấy cái: "Đến, lựa chọn xong rồi sao?"

      Tô Nhiên tò mò nhìn Tần Trạch và bà cụ , nhưng cũng vội vã hỏi, cầm lên sợi dây đỏ tết hình con bướm hỏi: "Bà, cháu muốn sợi này."

      "Được." Bà cụ lấy gậy trúc gỡ sợ dây ở cao xuống: "Bươm buớm sao? Có ý nghĩ rất tốt !"

      "Có ý nghĩa gì ạ?" Tô Nhiên nhìn bà cụ giúp mình buộc vào bên cánh tay trái tò mò hỏi.

      "Bươm buớm tượng trưng cho lên đường, đứa bé, tâm nguyện của cháu bắt đầu cất cánh rồi." Bà cụ cột chắc dây đỏ lên tay Tô Nhiên, lại lấy ra sợi dây màu xanh đậm cũng có hình con bươm bướm, , "Chiếc này với chiếc màu đỏ kia của cháu là đôi, cho đứa bé dễ dàng xấu hổ kia , bà nhìn được, duyên phận của các các cháu rất sâu!"

      "Bà ~~" Tô Nhiên kinh ngạc, bà giống như có sức mạnh thần bí, có thể nhìn thấu tất cả.

      "Người già thành tinh, ha ha, ." Bà cười .

      Tô Nhiên cầm sợi dây màu xanh đậm, đưa cho Tần Trạch: "Cầm."

      Tần Trạch gãi gãi da đầu, nhận lấy.

      "Bà ơi, cây 5 tệ, cháu gửi bà 10 tệ ạ." Tô Nhiên lấy tiền ra.

      Bà lại mỉm cười cầm 5 tệ trong đó: "Nhân duyên vốn là đôi, bà làm sao có thể thu tiền cả hai người?"

      Tô Nhiên nhìn bà kiên trì, thu hồi tiền, lôi kéo tay Tần Trạch, gật đầu chào bà: "Cám ơn bà, chúng cháu ."

      Bà khoát khoát tay, nhìn Tô Nhiên và Tần Trạch xa.

      "Là cặp đôi được thần linh chiếu cố, tệ chút nào."








      1900, Hale205, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 27: Cường hôn, thiếu niên Piano Vương Dực . . .

      Nghỉ hè ngày thứ hai, Tần Trạch phải đặc huấn ở căn chứ quân Đông Hải rồi, mà Tô Nhiên vừa quản lý ban phụ đạo, vừa chuẩn bị cuộc thi cấp 3 Violin, thỉnh thoảng trêu chọc May Mắn lớn lên ít, cùng nó chơi ném đĩa, những ngày sau này rất là phong phú.

      Thời gian trôi qua, Triệu Xuân bụng càng ngày càng lớn, hôm nay, chính là ngày Tô Nhiên đến cung thiếu niên để thi.

      Tất cả đều rất thuận lợi, Tô Nhiên diễn tấu bài hát, thuần thục mà mang theo hương vị của bản thân, giống như người của bình thường tràn đầy điềm tĩnh và cảm động. Nếu như có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, chắc có thể qua thôi.

      Thứ bảy mỗi tuần Tô Nhiên đều đến thư viện đọc sách.

      Ánh mắt di chuyển ở từng dãy giá sách, tìm kiếm cuốn sách tên《 Ngủ ngày 》.

      Tìm được, ra là ở phía cùng của giá sách, Tô Nhiên nhón chân lên, duỗi cánh lên, dùng đủ sức, đột nhiên trượt chân cái, thân thể bỗng nhiên giống như cánh hoa bay lên trung.

      Tô Nhiên chưa kịp hét lên, ngã vào lồng ngực của người nào đó.

      "Ai u!" thanh bị đau mang theo giọng mũi mềm dẻo, rất êm tai.

      Tô Nhiên quay đầu, nhìn, lời xin lỗi dừng ở khóe miệng.

      bông hoa trắng rất thuần khiết! Thiếu niên này có đồng tử trong suốt như nước mùa thu, nhiễm tia tạp chất, như vị tiên nhân ngoài bầu trời xa xôi, như ngọc đứng ở đó.

      Lông mày như mực, khẽ nhíu lên, trong đôi mắt tràn đầy lo lắng, thiếu niên tìm kiếm khắp toàn thân Tô Nhiên hỏi: "Cậu có bị thương ở đau ? Có chỗ nào thoải mái? Có thể chuyện được ?"

      Tô Nhiên phục hồi tinh thần lại, đứng dậy, cười khẽ chuyển dời thân thể, cùng thiếu niên giữ vững khoảng cách an toàn: " có việc gì, cám ơn cậu."

      Thiếu niên thở phào nhõm, phiếm môi như loại hoa quả màu đỏ mê người mỉm cười sâu, bàn tay đáng vỗ vỗ lồng ngực của mình: " tốt quá, cậu có việc gì."

      Tô Nhiên nhìn thấy hành động chân thành tha thiết của thiếu niên kia, bỗng nhiên trở nên nhiệt tình hơn: "Vừa rồi, cậu có bị thương ?"

      Thiếu niên vội vàng phất tay, môi đỏ mọng cong lên: "Tớ dễ vỡ như vậy." Cậu ta đột nhiên đưa đầu tới, nhìn Tô Nhiên túi đựng Violin vai Tô Nhiên, cảm thấy rất hứng thú, "Cậu cũng học nhạc?"

      Tô Nhiên mỉm cười gật đầu, thiếu niên này, làm cho người ta cảm thấy có ác ý!

      "Ha ha, quên tự giới thiệu mình, tớ tên là Vương Dực, học Piano, 10 năm." thanh mềm mại, làm cho người ta nghe cũng cảm thấy rất thoải mái.

      "Tô Nhiên, mới vừa học Violin năm, xin chỉ giáo nhiều." Tô Nhiên cười chỉ chỉ Violin của mình.

      Vương Dực hưng phấn gật đầu cái, kéo tay Tô Nhiên chạy ra phía ngoài thư viện: "Hắc hắc, rốt cuộc cũng có người muốn tớ dạy, , dẫn cậu chỗ tốt."

      Lúc Tô Nhiên tỉnh hồn lại, chỉ có thể cảm thụ tay và Vương Dực nắm lấy nhau, thấy cảnh vật hai bên đường ngừng thụt lùi phía sau, còn có tiếng gió thổi nữa, đứa này, muốn dẫn nơi nào, có chút tò mò rồi đó?

      Bảy lần quặt tám lần rẽ, thế nhưng quẹo vào cung thiếu niên dặm trữ vật thất.

      Nhìn đầy phòng bụi bặm, Tô Nhiên thực hiểu chỗ như thế này, rốt cuộc có bí mật như thế nào.

      Mặt mũi Vương Dực tràn đầy hưng phấn: "Cậu là người thứ ba biết bí mật của tớ đó, lúc tớ muốn luyện đàn, trốn đến chỗ này, cùng Hải Dương, tùy ý đánh đàn, nhìn cầm phổ, thích đánh như thế nào đánh."

      Hải Dương?

      "Từ Hải Dương sao?" Tô Nhiên bật thốt lên hỏi.

      Chân mày Vương Dực nhếch lên, môi đỏ mọng tạo thành chữ 0 nho , kinh ngạc hỏi: "Làm sao cậu biết?"

      Tô Nhiên bất đắc dĩ, Từ Hải Dương, chưa cắt đứt cùng cậu ta lại còn gặp phải duyên phận như thế này....!

      "Cậu ấy là bạn học của yows."

      "A! ra bạn học! trách được." Vương Dực nhìn vẻ mặt muốn nhiều của Tô Nhiên, ánh mắt trong suốt cong thành hình bán nguyệt, lôi kéo tay Tô Nhiên, từ từ bên piano được lau chùi sạch .

      "Tô Nhiên, tớ đàn bài tặng cho cậu."

      Vương Dực ngồi vào trước cây đàn dương cầm, cười dí dỏm.

      Tô Nhiên ngồi xuống bên cạnh Vương Dực, gật đầu cái.

      Vương Dực hít hơi, ngón út đè xuống nốt thứ nhất.

      Giống mặt hồ yên tĩnh, bị giọt nước nho rơi xuống, tạo ra những đợt sóng lăn tăn, Tô Nhiên lập tức bị hấp dẫn.

      nhạc vui vẻ, khiến Tô Nhiên như được nhìn thấy cánh rừng cây cối um tùm, những chú chim , tàng cây kêu lớn, ừ, tiếng kêu rất có sức sống, đột nhiên, thanh rất cao, hù dọa những chú chim cây, ah, chuỗi những thanh đáng , ra là con nai con lanh lợi, xông vào.

      "Bài hát rất thú vị, cậu tự sáng tác sao?" sau khi nghe xong khúc đó, Tô Nhiên chuyển sang nhìn Vương Dực, nhếch miệng lên, mắt cong hình bán nguyệt, lông mi màu đen chiếu lên con ngươi trong trẻo.

      Tươi cười xinh đẹp lại mang theo tinh thần phấn chấn, vui vẻ lại có chút sùng bái. Như ánh mặt trời mới mọc, ánh mặt trời ấm áp trải rộng cả vùng đất, hoa cỏ được dát lên màu vàng óng ánh, những cánh hoa trắng noãn dưới ánh mặt trời khẽ dao động.

      Vương Dực ngây người, gương mặt trắng như tuyết bỗng nhiên đỏ ửng, như hồng mai giữa tuyết, tươi đẹp vô cùng.

      Tô Nhiên nhìn Vương Dực, buốn cười, thiếu niên đơn thuần như vậy rất ít, chỉ cười với cậu ta cái, mặt hồng thành như vậy, vẫn cho là trừ Tần Trạch nhà ra, còn người thứ hai nữa, ngờ lại để cho gặp được người nữa !

      Vương Dực dùng ngón tay thon dài từ từ sờ lên hai mắt của mình, ngăn trở để cho trống ngực của cậu đập liên hồi như vậy nữa, cánh môi đỏ mọng lộ ra nụ cười bất đắt dĩ.

      "Tô Nhiên, Tớ này~" thiếu niên cúi đầu, màu tóc nâu sẫm, che cả khuôn mặt.

      "Cái gì?" Tô Nhiên nén cười.

      "Về sau nên cười với người khác như vậy, tớ sợ ——" thiếu niên dừng lại.

      Tô Nhiên có chút nghi ngờ.

      "Tớ sợ, bọn họ cũng như tớ, động lòng." thanh như tiếng trống tiếng chuông vào lúc hoàng hôn, chấn động cả rừng sâu núi thẳm làm cho người ta kinh ngạc.

      Ánh mắt nghiêm túc, lời thuần khiết, bóng dáng thiếu niên chìm trong ánh sáng mặt trời, nhìn giống như mộng ảo.

      Hử? nghe lầm chứ, gặp mặt chưa đến tiếng đồng hồ, được tỏ tình, ngày hôm nay biết được ngôi sao may mắn nào chiếu vậy? Tô Nhiên vừa định , đừng giỡn, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc như vậy, xuất người thiếu niên có thời gian rỗi như cậu ta, chẳng lẽ là giả sao?

      Ánh mắt trong suốt đột nhiên nhìn thẳng vào trong mắt Tô Nhiên, thiếu niên trong suốt, vừa nhìn thoáng qua cái bị người ta nhìn thấu.

      Vì vậy cũng nghiêm túc nhìn về thiếu niên đó, hé miệng hỏi lại: "Đúng ——"

      Thiếu niên vươn tay, nâng đầu Tô Nhiên lên, cố định vững vàng, đầu màu nâu sẫm chậm rãi tới gần, sau đó nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng hướng về phía Tô Nhiên sắp hạ xuống.

      Tô Nhiên kinh ngạc trong nháy mắt, còn kịp né tránh, nhìn đôi môi đỏ mọng càng lúc càng tới gần, như vậy giãy giụa cũng trốn được, được, nụ hôn đầu của nhất định phải dành cho Tần Trạch, tại sao có thể cho cậu ta được!

      Cái khó ló cái khôn, Tô Nhiên dùng hết hơi sức, khẽ quay đầu, hung hăng cắn tay Vương Dực.

      "A! Đau quá!" Vương Dực bị đau mở mắt, cánh tay tự nhiên nhanh chóng buông ra.

      "Vương Dực!" Tô Nhiên trầm giọng hù dọa, "Cậu dám cường hôn tớ!"

      Thiếu niên mặt đỏ rực , cầm bàn tay tội nghiệp lên thổi hơi: " cần tức giận..., vẫn chưa hôn mà, cậu còn cắn tớ nữa, cậu xem, đỏ lên, còn có dấu răng nữa !"

      Tô Nhiên liếc mắt nhìn, hình còn có tia máu nữa, đúng là hơi nặng.

      có chút xấu hổ: "Đau ?"

      Ánh mắt màu nâu sẫm như thủy tinh của Vương Dực, hờn dỗi nhìn thoáng qua Tô Nhiên: "Đương nhiên rồi!"

      Nhìn thiếu niên ngây thơ, nét mặt còn mang theo chút giận hờn, Tô Nhiên cảm thấy áy náy vô cùng! Ô ~ giống như mới là người làm người ta ủy khuất vậy.

      "Vương Dực, tớ ——"

      "A ——!" Thiếu niên đột nhiên hét lớn, cắt đứt lời của Tô Nhiên.

      Tô Nhiên tức giận: "Để cho tớ xong !"

      Vương Dực chu miệng lên: "Tớ ! Tớ muốn nghe những lời mà tớ muốn nghe!"

      Tô Nhiên tức giận sôi trào, tại sao lại có đứa bé tùy hứng, bá đạo như vậy chứ? !

      "Tớ ——"

      "A ——! Tớ nghe, nghe, cậu tại sao cứ nhất định phải ra, Tô Nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ thích cậu, tại sao cậu giống như tớ lần đầu tiên gặp thích tớ! ?" Ánh mắt Vương Dực đơn thuần nhìn thẳng vào .

      " thế giới này, phải cậu thích, đối phương cũng phải thích!" Tô Nhiên quả muốn phát điên lên mất, cái gì đây? Đúng là tú tài gặp nhà binh, cảm giác có lý mà được.

      "Tớ mặc kệ! tớ , chỉ cần tớ thích, nhất định tớ có được." Vương Dực tự phụ chu miệng lên.

      A! Nhóc con này, đáng !

      "Nhưng tớ thích cậu ——" Tô Nhiên cố ý lớn tiếng với Vương Dực: "Tớ có người mình thích!"

      Trong nháy mắt yên tĩnh lại, Vương Dực ngây ngốc nhìn Tô Nhiên.

      Sau đó trong đôi măt như lưu ly đó, đột nhiên tuôn trào nước mắt.

      Thiếu niên mười mấy tuổi, ở trước cây dương cầm yên lặng rơi lệ, đôi môi đầy đặn đỏ mọng của thiếu niên bị hàm răng trắng như tuyết cắn, lông mi ướt át , cậu cười cách chói lọi, sau đó vẻ mặt lại như đưa đám: "Tô Nhiên, ta từng quân tử cướp người của người khác, cho nên. . . . . . . Cho nên. . . . . . Cậu về sau cần thích. . . . . . Tớ."

      Trường hợp này, khiến chân Tô Nhiên nhũn ra, mềm lòng, nương tay, dùng chiếc khăn trắng như tuyết, đưa tới trước mặt Vương Dực: "Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu đổ lệ, đừng khóc nữa."

      Vương Dực nhận lấy khăn, cố gắng nén xuống, nhưng nước mắt cứ giống như hạt châu chảy ra: "Nhưng người ta đau lòng mà, nước mắt tớ cứ chảy chảy ra, tớ cũng có cách nào dừng được!"

      Ô ô, Thiếu Niên xinh đẹp khóc thút thít, làm cho người ta tan nát cõi lòng!

      Tô Nhiên, tốt chút nào . . . . . Chạy trối chết.

      Nhìn Tô Nhiên chạy trốn, Vương Dực che lại gương mặt nóng bỏng của mình, nước mắt như trân châu chảy xuống, sau đó chân mềm nhũn, té ngồi mặt đất: "Az, còn hơi sức đuổi theo. . . . . ."

      Từ Hải Dương từ từ tới, sắc mặt lạnh lẽo: "Cậu ta là người máu lạnh, cậu tốt nhất nên thu hồi tâm tư lại."

      Vương Dực nhìn sâu vào ánh mắt Từ Hải Dương, chứa đựng nước mắt, nghẹn ngào cười: "Cậu với tớ, hay với chính bản thân cậu, Hải Dương?"

      Sắc mặt Từ Hải Dương thay đổi, đến trước dương cầm, đánh lên《Bản hòa tấu kèn clarinet 》.

      "Đau đớn, đơn, chán nản, bài nhạc《 thiên nga chết 》của Mozart rất thích hợp với tâm tình bây giờ của cậu ! Hải Dương, cậu có từng nghĩ tới , có mấy lời, dù khiến mình thất vọng, nhưng so với cơ hội ra cũng có , tốt hơn nghìn lần vạn lần."

      Tay Vương Dực trắng noãn, khoác lên vai Từ Hải Dương: "Cậu là người tụ ti như vậy."

      Cuối cùng dấu chấm hết hạ xuống, Vương Dực đứng dậy: "Ca ca, e là đợi sốt ruột rồi, cậu cùng tớ ? Ba cậu nhìn thấy cậu, luôn vui vẻ !"

      "Tớ , cậu ." Từ Hải Dương lạnh lùng .

      "AZ!" Vương Dực thở dài, từ lúc nào, cậu ấy càng ngày càng trở nên lạnh lùng, ngay cả cậu cũng thể vào trái tim của câu ấy nữa?
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 28: Con khỉ , nhật ký vinh quang khi trưởng thành . . .

      8 tháng sau. . . . . .

      Trong sân nhà họ Tô, chỉ có chú chó lớn màu vàng đen, nhắm mắt lại, vùi ở trong ổ ấm, ngáy rất to, thỉnh thoảng đánh cái ngáp lớn, chép miệng.

      lát sau, bụng chú chó thầm kêu lên. Đói bụng. Chú chó mở mắt, chạy vòng quanh sân, sau đó lại tiếp tục nằm trong ổ của mình, tiếp tục ngủ.

      Rất giống mẹ của nó! Nếu như Tô Nhiên nhìn thấy chú chó biểu như vậy, nhất định ôm lấy đầu chú chó, cọ mạnh ~~ bé con này, bình tĩnh quá! Đúng là trò giỏi hơn thầy rồi, dĩ nhiên thầy này, chính là chỉ bản thân Tô Nhiên ~

      Bệnh viện, ở trong bệnh viện ~

      "A ——"

      "A ——" tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu qua phòng sinh.

      Tô Tường ở ngoài cửa, dừng lại, sau đó lại tiếp tục dạo bước, nóng nảy lo lắng.

      Tô Nhiên nhìn chăm chú vào ánh đèn đỏ rực trong phòng sanh, ngón tay ngừng gõ vào tay vịn bên cạnh ghế dựa.

      "Ôi chao, hai cha con các con, yên tĩnh chút xem nào, đầu ta cũng bị hai người các con làm đau hết đây rồi, tiểu Xuân cũng phải là lần đầu tiên sinh con, phải vừa mới vào phòng sinh có nửa tiếng thôi sao?" Bà ngoại là người bình tĩnh nhất, hổ là người quen với trường hợp này.

      "Bà ngoại, năm đó lúc mẹ sinh con, hết bao lâu?" Tô Nhiên hỏi.

      "Năm đó cháu, là tiểu quỷ an phận, mẹ cháu sinh cháu hết cả buổi tối, sáng ngày hôm sau cháu mới chậm rì rì sinh ra, để cho mẹ con bớt lo."

      Tô Nhiên cười khúc khích, hắc hắc, biết lần này, mẹ sinh trong bao lâu?

      suy nghĩ , trog phòng sinh đột nhiên truyền ra tiếng trẻ con khóc như mèo kêu, sau đó cửa phòng sinh được mở ra: "Chúc mừng, thêm quý tử!"

      Nhanh như vậy, mới nửa giờ, Tô Nhiên kinh ngạc.

      Ha ha, ha ha, bà ngoại vừa nghe thấy sau đó kích động huơ tay múa chân, đây chính là cháu trai đầu tiên của nhà bà ngoại ~~ khiến cho bà vui vẻ sao đươc

      Tô Tường và Tô Nhiên vào phòng sinh, sau đó lựa chọn, đầu tiên là ôm hài tử.

      Oa ~ rất nhiều nếp nhăn, nhăn nhũn như con khỉ ~~!

      Y tá dán tấm gạc màu trắng bụng của con khỉ , chắc là chỗ vừa mới cắt rốn xong. Sau đó lau sạch vết máu người bé, ôm đặt lên cái cân, hắc hắc, 8 cân bảy lượng, ra còn là con khỉ mập mạp ~~

      Triệu Xuân mệt sống mệt chết, nhìn mình chồng và con đến quan tâm mình, trong lòng buồn cười.

      "Mẹ đứa , em xem, bộ dáng đứa giống em nhiều hơn." Tô Tường rốt cuộc cũng nhớ tới vợ mình vẫn còn ở đây, ôm con khỉ đến trước mặt Triệu Xuân nhìn chút.

      Triệu Xuân trừng mắt liếc Tô Tường, sau đó nhìn kỹ con khỉ chút: "Cha đứa , vẫn tương đối giống hơn."

      Vì vậy, lúc hai người bàn luận đến chủ đề giống người này nhiều chút, giống người kia nhiều chút, Tô Nhiên hạ quyết định, con khỉ này, tuyệt đối là giống , nhiều hơn chút!

      Gien của bé với mới gần nhất ~

      Nhìn bé sơ sinh nhìn về phía nhếch miệng cười, Tô Nhiên tự chủ cười theo.

      Vì vậy nụ cười tươi trái với nhếch miệng cười, cho đến khi bé sơ sinh cười đến cạn ca lo, lại được tiếp tế, "Oa" tiếng tuyên bố kết thục nụ cười ngây ngô.

      Con khỉ mãnh liệt cầu được ăn.

      Vì để tăng cường hiệu quả, bé con mảnh vải, còn cái đầu dài lắc qua lắc lại, thanh lại như mèo kêu lên ~

      Tô Nhiên ngẩng đầu xin giúp đỡ của y tá, y tá nhìn con khỉ chút, lại bị mặc cho bé chiếc áo sạch , cười : "Đứa bé đói bụng, nên bú sữa rồi." xong muốn ôm .

      Triệu Xuân vội vàng : "Để tôi tự mình cho, uống sữa bột tôi yên tâm."

      Y tá cũng thêm cái gì, cười hì hì đặt đứa bé trong ngực Triệu Xuân.

      Tô Nhiên nhìn đứa bé uống sữa, tự nhủ thầm: mặc dù nhóc con này như con khỉ , nhưng mà vẫn rất đáng .

      Khỉ con, uống sữa, uống sữa, vèo cái , đầy tháng.

      Nhà của Tô Nhiên cũng pho trương tổ chức “Lễ đầy tháng”, chỉ mời bạn bè thân thích đến tổ chức bữa nho , sau đó luộc rổ trứng gà hồng, đến từng nhà báo tin mừng, đây là phong tục sinh con trai, cho nên nhà Tô Nhiên cũng làm theo quy củ.

      Ngày hôm nay, nhưng cực kỳ náo nhiệt, mà Tô Nhiên lại vào trong phòng nhìn em trai.

      Da thịt trắng mềm, mắt đen lúng liếng.

      Khỉ , khỉ , sao em lại như vậy, chị ôm em cũng dám dùng lực, nhìn cánh tay bắp chân của em trai, buồn bực nhất chính là, tại sao em bé cổ lại có cái đầu lớn như vậy.

      Tô Nhiên nhìn cánh tay bé của khỉ con, lại uốn éo uốn éo như cánh hoa lan vậy.

      Khinh thường: "Khỉ con, tiếng kêu của em thanh tú đành, chẳng lẽ sau này còn muốn làm ca sĩ nữa à?"

      Là da khỉ trơn nhẵn, hắc hắc, thừa cơ ăn chút đậu hũ, xoa bóp khuôn mặt nhắn, ha, xúc cảm tệ, Tô Nhiên lại nhịn được bóp.

      Triệu Xuân rống to: " nên xoa mặt em trai con, về sau nếu biến hình, vậy khó coi chết được."

      Tô Nhiên cười tiếp tục: "Mẹ, đâu có nghiêm trọng như vậy, mẹ xem em trai rất đáng ."

      Vì vậy Triệu Xuân cũng nhịn nổi hấp dẫn, gia nhập vào hành động xoa bóp gương mặt giống như Tô Nhiên.

      Con khỉ rất bất mãn, bẹt bẹt miệng, oa tiếng khóc lên.

      Tô Nhiên và Triệu Xuân bị dọa sợ vội vàng thu tay lại.

      Tô Nhiên trừng bé!

      Còn học được hù dọa người! bóp bóp, hôn cũng được.

      Tô Nhiên cúi đầu, vừa định đụng tới bé.

      Ôi mẹ nó, nắm đấm trắng nhắn xuất .

      Lại dám phản kháng!

      Tô Nhiên cảm thấy kỳ lạ! bé con mới như vậy, mà tính khí lại rất lớn!

      Trời ạ! như vậy mà làm phản về sau phải làm sao đây!

      Tô Nhiên cười gian, lấy bình sữa ra, nhét vào trong miệng khỉ : "Hắc hắc, chị dụ dỗ em...em còn dám nghe lời chị."

      Khỉ , thưởng thức vị sữa, hai tay giương nanh múa vuốt ôm lấy bình sữa, nhìn cánh tay bắp chân bé con gian nan, Tô Nhiên ở bên vui vẻ, nhìn chị đánh lén.

      ngờ, sau khi Tô Nhiên đánh lén thành công , con khỉ bộc phát.

      Bình sữa tử bị bé ném ra xa, sữa vung vãi khắp phòng, con ngươi tức giận nhìn , sau đó khóc lên ~~

      Triệu Xuân ôm lấy khỉ con dỗ, ánh mắt giống như dao găm róc xương lóc thịt người Tô Nhiên, sau đó trách mắng cả buổi chiều.

      Khỉ con, khóc, khóc, đến ba tháng lớn.

      Tóc đen kịt, đầu rậm rạp, gương mặt vẫn mập mạp , đỏ rực, gần đây tính khí càng lúc càng lớn, điều khiến Tô Nhiên hiểu nhất là, con khỉ này, tính khí lớn như vậy, tại sao tiếng khóc còn vẫn đáng như trước vậy?

      Như tiếng của mèo con vậy!

      Tháng sáu, thời tiết nóng lên, bởi vì gia cảnh nhà Tô Nhiên ngày càng dư dả, hơn nữa trong nhà lại còn có con khỉ thể chịu nóng, nên Tô Tường sớm lắp điều hòa nhiệt độ.

      "Khỉ con cũng được ba tháng, nên lấy cái tên nghiêm chỉnh, hộ khẩu cũng chưa báo đâu!" Triệu Xuân với Tô Tường.

      TôTtường lười biếng nằm máy điều hòa khí, rảnh rang híp mắt: "Kêu Tô Nhị !"

      Vừa dứt lời, Tô Nhiên liền phun ngụm nước , ha ha ha, cha khác người!

      Triệu Xuân mất hứng: "Khó nghe quá, quê như vậy, đổi cái tên khác !"

      "Tô Vinh Hoa, tên này đủ mạnh mẽ chưa!" Tô Tường xem ti vi, chút để ý .

      "Khụ khụ, tầm thường!" Tô Nhiên đem mấy quả để trong tủ lạnh ra, lòng vẫn còn sợ hãi, cũng may, cũng may, bị nghẹn .

      Tô Tường tiện tay vỗ vỗ đầu Tô Nhiên: "Dám cha con lấy tên tầm thường, nếu con lấy cái tên !"

      Tô Nhiên vội vàng đút quả nho cho Tô Tường: "Cha, con cảm thấy được, Tô Vinh Hoa tệ, người cũng như tên, em trai sau này nhất định được hưởng vinh hoa phú quý vô tận!"

      Ô ô, vô năng, nên để chọn, nếu đặt cái tên kỳ quái, là tội nghiệt quá.

      Triệu Xuân vỗ đùi: "Hai người đều đồng ý rồi, vậy gọi Vinh Hoa !"

      Ô ô, khỉ con, đừng trách chị ~~

      Vì vậy, đương nhiên, tên của con khỉ , chính là Tô Vinh Hoa!

      Vinh Hoa Vinh Hoa, gọi, gọi, khỉ con được bốn tháng, vậy mà lại học được cách biếng ăn.

      ràng vừa bắt đầu ăn rất nhiều, nhưng bây giờ phải dỗ dành lừa gạt, mới ăn được chút như vậy.

      "Con khỉ , nhìn, trong tay bà ngoại cầm gì kìa." Thừa lúc khỉ con nhìn chằm chằm món đồ chơi mới trong tay, bà ngoại đem quả nê nhét vào trong miệng khỉ con.

      Az, ràng đứa này mập như vậy, bác sĩ lại dinh dưỡng đầy đủ, phải bổ sung nhiều Vitamin, nhìn xem mọi người đều bận rộn.

      Con khỉ , nhóc ăn quả táo thôi, lại phải mất tới thời gian ngày, muốn ăn còn phun ra, nhóc… nhóc nhóc, biết điều, nhóc cũng biết, chị của nhóc khi còn bé, ngay đến cả mùi vị của táo như thế nào cũng biết!

      Tên phá của!

      Lúc khỉ con, phun, ăn , ăn , phun, khỉ con 5 tháng rồi.

      Gần đây, khỉ con, luôn thích vận động, chẳng hạn như đem cánh tay nâng lên, rồi để xuống, đem cái chân kia, đưa ra đá lung tung.

      Nôi, kẽo kẹt kẽo kẹt kêu lớn.

      Tô Nhiên thỉnh thoảng đến nhìn khỉ , cuối cùng phát , vị trí của bé có cái gì đó đúng, nhưng rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, lại ra được.

      Cuối cùng có ngày, đứa này, ngay trước mặt Tô Nhiên, vững vàng lật cái lưng hướng lên trời, lại hoang mang chút nào lật lại, Tô Nhiên kích động đến mức sắp rơi nước mắt.

      A! Chân tướng , ra lý do thích hợp chính là cái này!

      Năm tháng khỉ con lớn lên xoay người, mong đợi, đứa này, lúc nào có thể ngồi, lúc nào có thể , lúc nào có thể chạy, lúc nào , chuyện và hát.

      Lúc khỉ con lật người và y y nha nha ở bên trong, Tô Nhiên ngày cuối cùng kỳ nghỉ hè sơ nhị của Tô Nhiên cũng trôi qua, lúc tựu trường phải nghênh đón năm gian khổ nhất của sơ trung, Sơ Tam rồi, Tô Nhiên nắm chặt quả đấm, khuyến khích bản thân cố gắng lên.

      Hắc hắc, học ít của người Hàn Quốc , câu nó thường ngày mà họ vẫn hay dùng!

      fighting!

      fighting!

      Tô Nhiên, tất thắng!

      Tác giả có lời muốn : hắc hắc, sơ nhị có chuyện gì, chỉ có chuyện của khỉ con, cùng nhau nhảy đến lúc Tô Nhiên học Sơ Tam thôi ~~
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      29, Đổi chỗ, ít chuyện kỳ quái. . .

      Học kỳ mới giờ mới bắt đầu, khí học tập ở Sơ Tam rất trầm trọng, số cậu bé trước kia cố gắng bởi vì vậy ngày càng thành thục, cũng trở nên chăm chỉ học tập hơn, quay lại con đường thi cử, chạy chạy lại như những chú ngựa đen hoạt bát, khiến cho các ban chủ nhiệm lớp ăn nho kinh ngạc.

      Nhưng mà cũng chỉ giật mình mà thôi, dù sao những tượng này ở những năm trước cũng thường có.

      Còn có số đứa bé trước kia ở ngoại trú, bởi vì liên quan đến kỳ thi cấp ba, cũng trở về ở nội trú.

      Sơ Tam ban (4), cũng có bạn học từ nơi khác chuyển trường đến, là cậu bé trắng noãn hơi mập, mắt to mày rậm ôn hòa, chỉ là thành tích tốt chút nào, đứng hàng đứng vị trí kém trong lớp. Cậu bé này rất thích cười, cười lên, khóe miệng có sâu lúm đồng tiền rất sâu, giống như con mèo khả ái, vì vậy mọi người gọi cậu là "A miêu" .

      A miêu vốn tên là Như Diệu Minh, bởi vì ba mẹ vẫn còn làm việc ở nơi khác, trong nhà có người nào chăm sóc, vì vậy tạm trú ở trong trường học, mà Tô Nhiên vừa đúng lúc được sắp xếp ở cách vách cậu, vì vậy a Miêu kêu Tô Nhiên giúp cậu mua đồ ăn sáng hộ.

      Tô Nhiên dịu dàng , thức dậy tương đối trễ, có lúc có thể kịp mua!

      Đứa này, hề nghĩ ngợi, : " có việc gì, nếu cậu mang , buổi sáng hôm đó tớ ăn, ngày hai ngày ăn chết đói được."

      Lời này, có nhiều học thức, đúng hơn là nếu Tô Nhiên mua, cậu đói bụng, cho nên, Tô Nhiên buổi sáng cậu nhất định phải mua bữa ăn sáng cho tớ! Lợi dụng lòng trắc người khác, đạt được mục đích của mình, đứa này, ấn tượng đầu tiên đối với Tô Nhiên tốt.

      Mà Tô Nhiên là người đối xử với người khác quá cứng rắn, người khác kỳ kèo đối với chút, bất đắt dĩ đồng ý, chuyện mua bữa ăn sáng, Tô Nhiên coi như chấp nhận.

      Cứ như vậy, Tô Nhiên vẫn luôn mua sữa tươi cho Tần Trạch, chắc chắn phần bữa ăn sáng đưa cho a Miêu, có lúc là bánh nướng bánh tiêu thêm sữa đậu nành, có lúc lại là bánh bao sữa tươi, có lúc lại là bánh thịt, đa dạng chủng loại.

      A Miêu được ăn được bữa ăn sáng tự tay Tô Nhiên mua, mỉm cười hạnh phúc, mà những đứa bé khác trong lớp, nhìn cậu, thở dài, đồng tình , ngày tốt như vậy, nhanh chóng chấm dứt.

      Sau đó mặt của Tần Trạch càng ngày càng đen, trái tim sợ hãi! Sợ hãi!

      Ngày này, lúc Tô Nhiên đem bữa sáng cho A Miêu, Tần Trạch bỗng nhiên đứng dậy.

      "Tên nhóc."

      Tần Trạch trầm xuất trước mặt của A Miêu, nhiệt độ lập tức lần thấp vài độ.

      Tần Trạch 14 tuổi, có chiều cao gần 1m7, dáng người hoàn hảo, da màu đồng sáng bóng, tóc hơi ngắn, mặt mày như kiếm, khóe miệng cậu cong lên, mắt khẽ nheo lại, loại sát khí bén nhọn như dã thú đột kích như gió, tàn sát bừa bãi đánh sâu vào A Miêu, non nớt, dọa tâm linh bé của cậu.

      A Miêu nở nụ cười suy yếu vô lực, cậu run run rẩy rẩy : "Tần. . . . . . Trạch, cậu có. . . . . . Chuyện gì. . . . . . Sao?"

      Tần Trạch rất có khí phách mắt quét xuống A Miêu: "Về sau, được bắt Tô Nhiên đem đồ ăn sáng nữa, tại, lập tức, lập tức cho tớ!"

      Vẻ mặt cười đáng của A Miêu, tái nhợt có chút máu, ô ô —— mẹ ơi, nơi này có con sói muốn ăn thịt người ——! !

      Cậu ta lăn vòng, vất vả mới tránh được áp lực, rốt cuộc cũng tới trước bàn Tô Nhiên, ràng bàn ngay bên cạnh, cậu sửng sốt cảm giác mình mệt mỏi giống như qua trăm sông ngàn núi vậy.

      "Tô Nhiên. . . . . . Về sau bữa ăn sáng, tự tớ mua, cậu...cậu, ngươi cần mang cho tớ nữa." Đứa này cà lăm xong, sau đó bước nhanh chạy đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, yên lặng cầu nguyện.

      Mau vào học , mau vào học !

      Tô Nhiên dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết, là ai giở trò quỷ.

      trợn mắt nhìn Tần Trạch cách đó xa cái, mặt hàm chứa đáng , hàm chứa tức giận, quyến rũ vô hạn.

      Tần Trạch lập tức đỏ hết mặt, mắt tự chủ được bắt đầu đảo xung quanh, từ từ tới vị trí của mình, nho , giọng : “Tớ chỉ muốn tốt cho cậu."

      Tô Nhiên vỗ xuống đầu của cậu: "Về sau cho hù dọa người khác."

      Tần Trạch ngoan ngoãn gật đầu, gãi gãi da đầu, cười khúc khích: "Được!"

      A Miêu thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, Tần Trạch trước sau biến hóa cũng quá khoa trương rồi, lúc nãy còn là Dã lang thảo nguyên, sau phút liền biến thành chó Nhật ôn thuần rồi!

      Mà những bạn học khác còn lại coi như thấy gì, A Miêu kỳ quái: " Quan hệ giữa Tần Trạch và Tô Nhiên như thế nào vậy?"

      bạn học rất khinh bỉ liếc A Miêu cái: "Quan hệ giữa hia người Tần Trạch và Tô Nhiên phải cậu có thể hiểu được, hừ, ngay cả chúng tớ nhìn hai năm mà vẫn chưa ràng nữa là, đâu đến lượt học sinh mới chuyển trường tới như cậu đoán mò, dù sao phải là bạn học đơn thuần, cũng phải quan hệ tình nam nữ, nhưng nhìn vẻ mặt hai người lại rất mập mờ, tóm lại rất phức tạp ——!"

      A Miêu nhìn Tần Trạch đỏ mặt, gật đầu cái: "Phức tạp, phức tạp, đúng là phức tạp!"

      Buổi chiều có buổi họp lớp, Kim Hữu Nhân : "Bởi vì lớp học bước vào Sơ Tam, thành tích thay đổi rất lớn, vì để các bạn học có gian học tập tiến bộ hơn, thầy quyết định lần nữa sắp xếp lại chỗ ngồi."

      Trong phòng học bỗng chốc nổ tung giống như tổ ong vò vẽ, huyên náo thôi.

      "Thầy giáo, em ngồi cùng Tinh Tình rất tốt, muốn đổi ~~"

      "Thầy, em muốn ngồi cùng bàn với người có thành tích tốt chút, cậu ấy và em cùng nhau ngồi, có thể giảng bài tập cho em!"

      "Hoan hô ~ Thầy giáo lần này đổi cho em bạn học có tính khí tốt chút, Diêu Sàn Sàn, em thích, bạn ấy rất xấu!"

      "Thấy giáo, em muốn ngồi cùng Tô Nhiên, tính bạn ấy rất tốt, thành tích tốt, người lại xinh đẹp!"

      "A, Thầy giáo, em muốn ngồi với Tần Trạch."

      "Thầy giáo, Thầy giáo, em tùy tiện, chỉ cần là Tần trạch hoặc là Tô Nhiên là được, em đều thích!" nữ sinh hét lên rất lớn.

      Kim Hữu Nhân vỗ xuống bàn.

      Trong phòng học mới trở nên an tĩnh trở lại: "Mọi người cần tranh luận, thầy tự có chủ trương."

      Vì vậy dưới chỉ huy của Kim Hữu Nhân, từng bạn học được đổi chỗ ngồi. Sau lúc lâu, trong phòng học hầu như tất cả bạn học đều được sắp xếp vị trí, mà bên cạnh Tô Nhiên vẫn chưa có người nào.

      "Từ Hải Dương, em đến ngồi bên cạnh Tô Nhiên ."

      Tô Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, có chút khó có thể tin, Từ Hải Dương thành tích tệ mà, Kim Hữu Nhân sắp xếp cậu ta ngồi cùng bàn với là có dụng ý gì?

      Ánh mắt Tần Trạch sắc bén trừng mắt về phía Kim Hữu Nhân, làm hại sau đầu Kim Hữu Nhân vài giọt mồ hôi lạnh, ông, chỉ muốn thành tích ngữ của Từ Hải Dương tăng lên mà thôi, đứa này, rơi ra khỏi tốp 10, ông chỉ muốn Tô Nhiên giúp cậu bé chút mà thôi! thế nào, cũng làm cho Từ Hải Dương đảm bảo được vị trí trong danh sách mà thôi~

      Tay chân của Kim Hữu Nhân như nhũn ra, tay tự giác đặt lên bàn, tiếp tục nụ cười vạn năm của ông: "Ha ha, bạn học Từ Hải Dương, em nhanh chóng về chỗ ngồi của mình , về sau, phải nhiều học hỏi nhiều hơn ngữ chỗ bạn Tô Nhiên! Thầy giáo mong đợi tiến bộ của em."

      Từ Hải Dương từ từ, từ từ tới chỗ ngồi bên cạnh Tô Nhiên, sau đó ngồi xuống.

      luồng lưu nhiệt nóng bỏng, cuốn lấy toàn thân Từ Hải Dương, cậu yên lặng cúi đầu, ngón tay ma sát cuốn sách tay.

      thanh Tô Nhiên nhàng truyền đến: "Từ Hải Dương, tớ biết cậu chán ghét tớ, cho nên cần miễn cưỡng ngồi cùng tớ."

      Ngón tay Từ Hải Dương ma sát sách giáo khoa dừng lại, từ từ cong, cứng ngắc.

      Đôi mắt bị ngăn lại sau tóc mái trở nên đau thương, sau đó hờ hững.

      Cậu đột nhiên đứng dậy, đúng rất thẳng, rất thẳng.

      "Thầy giáo —— em muốn ngồi ở đây." thanh của cậu lạnh lùng của cậu như bình thường, Tô Nhiên ở bên cạnh, đột nhiên cảm giác chút bi thương thấm vào người, kìm lòng được nhìn về phía gò má của cậu, gương mặt hơi nẩy nở, trắng noãn Như Ngọc, mắt thâm thúy, sống mũi rất thẳng, đường cong miệng tuyệt đẹp, quanh thân cậu u buồn và lạnh lùng rất là xứng đôi.

      Từ Hải Dương và Tần Trạch có vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau.

      Từ Hải Dương là học sinh rất nho nhã, khắp người tỏa ra khí chất tao nhã phong độ của người trí thức, mà Tần Trạch lại là ánh mặt trời mạnh mẽ khốc nam, cả người tràn đầy loại lực lượng bùng nỗ mạnh mẽ. Từ Hải Dương u buồn, lạnh lùng, mà Tần Trạch thẳng thắn, ngớ ngẩn. Hai người cực kì bất đồng.

      Tại sao, như vậy hai người hoàn toàn bất đồng về hình thức nhưng đều là người ưu tú, trước kia thầm mến cậu, nhưng cuối cùng lại cậu, ngược lại ban đầu thích chàng ngốc kia, cuối cùng lại vào lòng của , chiếm đoạt lòng của .

      Tô Nhiên muốn mang Từ Hải Dương ra khỏi xôn xao, nhưng lại ghĩ đến chuyện như vậy dường như hợp lý lắm

      Nhưng mà qua bao lâu, Tô Nhiên cho mình đáp án, bởi vì Từ Hải Dương cho chính là kinh ngạc và sùng bái, mà Tần Trạch cho lại là tình cảm chân thành nước chảy đá mòn.

      chỉ là bình thường nhất, bị cự tuyệt lạnh nhạt khiến cho tổn thương, bị tình nồng đậm làm cho cảm động, muốn phải người Phong Hoa Tuyết Nguyệt, muốn lâu dài, cùng chung mái nhà, làm bạn đến già.

      Trong phòng học ác bạn học cũng nghị luận ầm ĩ, hơn nữa câu nhiều nhất vẫn là: "Quả nhiên, tin đồn sai chút nào! Từ Hải Dương muốn gặp Tô Nhiên."

      "Điều đó là khẳng định rôi, chính Tô Nhiên là người đoạt mất ánh hào quang của cậu ta, sau đó cậu còn dành được vị trí đầu nữa, tại cũng rơi ra danh sách mười người đứng đầu hàng năm rồi, muốn được cử học rất nguy hiểm ~"

      Kim Hữu Nhân lau mồ hôi lạnh, cười: "Nếu bạn học Từ Hải Dương, thích ngồi, vậy thay đổi vị trí, em và Mã Giai Ngọc cùng nhau ngồi , ngữ em ấy cũng rất tốt."

      Từ Hải Dương, lặng lẽ từ bên cạnh Tô Nhiên qua.

      Ánh mắt của cậu khẽ nhắm lại, miệng nhàng mím, quyển sách tay, có dấu móng tay sâu.

      Tô Nhiên ngẩng đầu, nhìn Từ Hải dương nhắm mắt lại.

      Từ Hải Dương, giữa chúng ta chẳng lẽ thể có tình bạn đơn thuần được sao? Cậu chán ghét tớ, ghét đến mức liếc mắt nhìn tớ cũng cảm thấy buồn nôn sao?

      Azz, ra kiếp trước, quan hệ của chúng ta vẫn tệ !

      Tần Trạch vẫn như cũ ngồi ở sau lưng Tô Nhiên, mà Lý Yến bị điều rồi, Văn Phương lại đúng dịp bị điều đến bên cạnh Tô Nhiên.

      "Tô Nhiên, tốt quá, về sau có thể ngồi cùng cậu." Văn Phương kích động ôm lấy Tô Nhiên, cười ngọt ngào.

      Tô Nhiên mỉm cười gật đầu cái.

      Quay đầu: "Vẫn là cùng cậu bàn trước bàn sau, về sau, vẫn là xin chỉ giáo nhiều hơn."

      Tần Trạch cười như ánh nắng mặt trời rực rỡ: "Tô Nhiên, cũng xin chỉ giáo nhiều hơn."

      Ánh mắt của hai người, miệng nhàng cong lên, trong giây lát đó, ngoài cửa sổ tiếng ve trở nên nghe cảm động hơn, màu hồng của những bông hoa sen càng thêm xinh đẹp.

      Tô Nhiên cười đến nhàng, sờ mái tóc bị gió thổi loạn, có cậu làm bạn cảm thấy đủ rồi.
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30: May Mắn, JQ. . .

      Ngày đầu tiên của Lễ quốc khánh, Tô Nhiên dắt may mắn, dạo xung quanh.

      Hôm nay đúng là ngày nhàn rỗi, con khỉ bị bà ngoại mang , thiếu thanh bé khóc, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.

      Sau khi có em trai, lực chú ý của cha mẹ đối với giảm bớt rất nhiều, phần lớn tinh lực đều đặt người em trai, nhưng Tô Nhiên lại cảm thấy có đối đãi khác biệt gì ở đây, dù sao em trai chỉ là đứa bé, ba mẹ cưng chiều bé là phải, cho dù cha mẹ đối xử với em trai tốt hơn nữa, trong lòng mặc dù hơi mất mát, nhưng càng nhiều hơn là vui mừng, có con trai có con , trong lòng cha mẹ nhất định lén cười rồi.

      Bởi vì bọn họ là người nhà, có ai thương ai nhiều hơn chút, có chỉ là ai ai nhiều hơn chút. Em trai nhất nhà, người trong nhà đương nhiên bé nhiều hơn. Mà là chị, làm sao có thể ăn dấm chua của em trai được, hơn nữa bản thân cũng trưởng thành rồi, những chuyện này cũng nên suy nghĩ cẩn thận hơn.

      May mắn chó lớn, từ đầu tới đuôi dài chừng mét, lông vàng đen rất sạch , lỗ tại nhọn dựng thẳng lên cao, lông mi của nó rất dài, đôi mắt đen lúng liếng của nó lúc còn là chó con, bây giờ đổi thành màu hổ phách lưu ly. Nó thích khép hờ đôi mắt lại, bốn cái chân có lực , ưu nhã chậm theo từng bước chân của Tô Nhiên.

      về chuyện, tại sao Tô Nhiên có thể biết May Mắn là chó? Bởi vì đứa này, mấy ngày trước vậy mà nó lại có kinh nguyệt ! ! Nó mấy bước, đất liền thấy mấy giọt máu nho màu đỏ như hạt châu vậy, nhìn thấy đứa này như vậy, Tô Nhiên mới giật mình, ra nhà chó xinh đẹp trưởng thành.

      Triệu Xuân lại liên tiếp oán giận: "Sàn nhà lại bị dơ rồi, đúng là muốn cái mạng già của tôi mà, phục vụ mấy người chết bầm các người đủ, tại lại thêm con chó cái động dục nữa."

      Tô Nhiên cau mày, dừng lại dừng lại, kết thúc hồi tưởng, May Mắn nhà bọn họ rất tao nhã, Rất đáng , tại sao có thể dùng "Chó cái, động dục" tới phá hư chuyện tốt đẹp chứ!

      Tô Nhiên phất tay cái, đem những ký ức tốt gạt .

      Ơ..., có mấy con chó lớn cùng xuất rồi.

      con chó lớn màu hoa râm đột nhiên chui ra, sau đó cúi đầu, vẫy đuôi, cái mông uốn éo qua trước mặt May Mắn.

      Ánh mắt May Mắn nhìn xuống dưới chút, tiếp theo rũ mắt xuống, tiếp tục về phía trước.

      Tô Nhiên"Phì" bật cười, chó này, còn rất ngạo nữa đó!

      Chú chó hoa râm kia, hu hu cầu xin, May Mắn lại ngơ ngẩn như nghe thấy, ngạo mạn bước .

      Tô Nhiên cười, hung hăng sờ sờ đầu May Mắn: "Đứa bé này, tại sao có thể dùng thái độ này đối với người khác được chứ, nếu tìm được bạn trai biết làm sao?"

      May Mắn khẽ vẫy đuôi, lỗ tai xoay vòng, tạo tư thế cao ngạo, còn con ngươi hổ phách lưu ly nhìn thoáng qua Tô Nhiên, coi như là đáp lại Tô Nhiên .

      "Az, đứa bé này, khi còn bé rất quấn tao, sao tại lại có thể lạnh nhạt như vậy được chứ!" Tô Nhiên dắt dây xích của May Mắn, buồn buồn.

      Lúc này, chú chó màu vàng to lớn mạnh mẽ tới từ phía trước.

      Phía sau con Chó vàng phía còn có mấy con khác gầy teo, dinh dưỡng đầy đủ.

      Này mấy con chó gầy gầy kia nhìn thấy May Mắn tới, bỗng nhiên đầu đầu kêu "Uông Uông", mà chú chó vàng đứng đầu, bộ dáng "Thiên hạ chí tôn" khí phách Vương tướng.

      Đôi mắt khép hờ của May Mắn khẽ mở rộng, sau đó nhìn Tô Nhiên bên cạnh, mà chân sau hạ xuống rồi bắt đầu ngồi .

      Tô Nhiên nhìn thấy tình huống như vậy, cũng rất hứng thú, hắc hắc, đến thân cận? Hay là đến cướp dâu?

      May Mắn nhà ta đúng là mỹ nữ, nhìn ánh mắt tham lam của những con chó đực kia kìa.

      Nhìn May Mắn ngồi xuống, chú chó màu vàng sủa lớn tiếng, những chú chó khác đều yên tĩnh lại, ngoan ngoãn ngồi xuống hai bên.

      Sau đó nó ngẩng cao đầu lên , từ từ tới trước mặt May Mắn.

      Cẩn thận thò đầu ra, đem lỗ mũi màu đen ướt nhẹp đến trước mặt May Mắn ngửi~ ngửi ~

      May Mắn ra vẻ tính cách rất tốt, đôi mắt khép lại hình bán nguyệt, sau đó để mặc cho con chó vàng kia ngửi.

      Sau đó, sau đó nữa, nó bắt đầu nhịn được nữa, ngáp cái lớn, chú chó màu vàng bị dọa sợ, sau đó đem cái đuôi lay động lên xuống, trong miệng còn kêu ư ư.

      A a ~~ Tô Nhiên đồng tình nhìn chú chó đực lúc đầu còn tỏ vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang của kẻ dẫn đầu, mà lúc lại biến thành chú chó biết vâng lời, az, may mắn nhà tao cùng mày thích mày, mày nên chết tâm .

      Trong lòng Tô Nhiên vừa nghĩ đến đây, May Mắn đứng lên, kéo Tô Nhiên muốn về phía trước.

      hai mắt chú chó vàng kia mở to, tội nghiệp nhìn May Mắn phía trước, sau đó cùng nhắm mắt theo sau May Mắn, trái tim thay đổi.

      Trời ạ, trời ạ, rất có tâm đó, Tô Nhiên gật đầu, đối với chú chó theo đuổi May Mắn tỏ vẻ hài lòng.

      ngờ, chưa được mấy bước.

      Tô Nhiên đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên tiếng chuông dồn dập, còn có thanh rất ồn ào: "Tại sao lại nhiều chó như vậy! Nhanh tránh ra cho tao!"

      Tô Nhiên vẫn chưa phản ứng gì, bỗng nhiên có nguồn sức mạnh, từ dây cương nắm truyền đến , theo sức lôi kéo lớn Tô Nhiên lảo đảo đến bên đống cỏ khô bên cạnh, lại theo quán tính, tiến thêm vài bước, mới giữ vững được thân thể.

      người đàn ông ở xe đạp điện, mắng to: " có mắt à, nếu là đụng mày, tao làm cách nào mà bồi thường được!" Người đàn ông kia xong, còn hung hăng trợn mắt nhìn Tô Nhiên cái, rồi mới rời khỏi.

      Tô Nhiên im lặng, cuộc sống này đúng là rối loạn, người đụng còn mắng người bị đụng, còn lý luận nữa chứ!

      Đột nhiên dưới chân May Mắn bắt đầu gây rối, Tô Nhiên cúi đầu, nhìn thấy May Mắn xoay quanh chân mình, thỉnh thoảng còn liếm liếm tay của , cọ cọ đùi .

      Tô Nhiên ngồi chồm hổm xuống, sờ sờ đầu May Mắn, May Mắn cúi đầu kêu lên tiếng, đầu lưỡi mang lửa nóng, liếm lên mặt Tô Nhiên.

      Hình như đứa này lo lắng! những lúc thấy gặp nguy hiểm, đứa này mới trở nên dễ nổi nóng! Đứa này, đối với thực rất tốt, rất trung thành !

      Tô Nhiên vừa định cảm ơn với May Mắn, mới phát dây xích của bị chú chó vàng kia cắn.

      Bây giờ còn kêu hu hu với May Mắn, khẩn trương gấp rút ở người May Mắn ngửi tới ngửi lui.

      ra đứa này cắn sợi dây, vì để cứu .

      Mặc dù đứa này muốn cứu May Mắn mà thôi.

      May Mắn nhìn Tô Nhiên có chuyện gì, lúc này mới vui sướng vẫy vẫy đuôi, thái độ đối với chó vàng cũng khá hơn chút.

      Vì vậy sau chuyện ngoài ý muốn nho , Tô Nhiên mang theo nhóm chó lớn bắt đầu tản bộ.

      Chó vàng chạy trước chạy sau, vui mừng vây quanh May Mắn kêu.

      May Mắn cúi đầu, mặc cho chú chó vàng kia ở người của nó lưu lại hương vị. Còn bầy chó khác, giống như vây quanh hoàng thượng và hoàng hậu du lịch, cung cung kính kính, dám vượt qua nửa phần.

      Xem ra chó vàng rất có thực lực, dáng dấp và thân thể cường tráng, tệ tệ, Tô Nhiên nhìn con rể càng nhìn càng hài lòng.

      Sau khi tản bộ trở về, tình cảm chú chó vàng và May Mắn giống như keo sơn, hai con chó vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cái đuôi quấn lấy nhau, đôi tình lữ đẹp ~

      Nhìn hai vợ chồng son bọn chúng ngọt ngào, Tô Nhiên vỗ vỗ đầu May Mắn, mở sợi dây xích của nó ra.

      " , cùng bạn trai mày chơi với nhau ."

      May Mắn giống như là nghe hiểu được lời của Tô Nhiên, cúi đầu, hưng phấn lại có chút xấu hổ cọ cọ chân Tô Nhiên, sau đó cùng chó vàng chó chạy ra ngoài.

      Chú chó vàng uy vũ sủa lớn tiếng, những chú chó khác cũng cung kính lui về phía sau, theo bọn chúng nữa.

      Hắc, chú chó vàng này muốn làm gì? muốn cho đám tùy tùng theo nữa à?

      Tô Nhiên tò mò.

      Lặng lẽ theo.

      Hắc hắc, phát .

      Trong bụi cỏ, May Mắn bị chú chó vàng bổ nhào vào mặt đất.

      Cái miệng lớn của chú chó vàng nhàng cắn cổ May Mắn, con ngươi màu hổ phách của May Mắn dịu dàng như nước nhìn chú chó vàng, sau đó cũng há mồm, cắn cắn cổ của chú chó vàng.

      "Hu ~~" Chú chó vàng rầm rì, nhắm nửa con mắt, dùng đầu cụng vào đầu May Mắn.

      Nhìn chú chó vàng đẩy đẩy đầu May Mắn , May Mắn nghi ngờ quay đầu lại, nháy nháy mắt với chú chó vàng, giống như : "Thân ái, muốn em đứng lên làm gì vậy? Em nằm thoải mái !"

      Chú chó vàng chó hu hu vừa gọi, giống như là an ủi May Mắn, cần phải sợ.

      Sau đó chiếc chân trước to lớn, leo lên eo May Mắn.

      Tô Nhiên thấy vậy mắt trừng lớn!

      Chẳng lẽ đây chính là JQ trong truyền thuyết!

      Chú chó vàng thân ái, mày cần phải đối xử dịu dàng với May Mắn nhà tao đầy, đây là lần đầu tiên của nó!

      biết, thế nào thế nào giọt ~~

      Cái mông tráng kiện của chú chó vàng, nâng lên!

      May Mắn cúi đầu rầm rì tiếng, quay đầu, con ngươi màu hổ phách trong đôi mắt của nó có chút mê mang, có chút khổ sở, còn có chút gì đó biết làm sao!

      Chú chó vàng chó cúi đầu dịu dàng kêu lớn tiếng, lè lưỡi, liếm liếm lông May Mắn.

      May Mắn dịu ngoan quay đầu , mà chú chó vàng bắt đầu như dòng nước xiết tiến mạnh!

      "này nọ í é í é" "này nọ í é í é"! "này nọ í é í é" "này nọ í é í é"!

      Tô Nhiên nhìn xuống đất mặt đỏ tới mang tai, ra là, ra là, hai chú chó , cũng giống như người vậy! Hu hu! Vậy đây phải là tận mắt chứng kiến trường ân ái rồi sao?

      lúc lâu, chú chó vàng dừng lại động tác .

      Lẳng lặng ôm May Mắn, thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng, có thể nghe ra nó thương tiếc, mà May Mắn cũng đáp lại mấy tiếng, thanh có chút mệt mỏi, nhưng lại dịu dàng như nước.

      May Mắn, May Mắn, mày cứ vậy mà bị chú chó vàng ăn rồi.

      Tô Nhiên tay trái bụm mặt, tay phải ra sức quạt, là nóng, là xấu hổ, trời ạ ~~

      xoay người, rời .

      Bước chân giống như bay, thân thể hơi lảo đảo, kiếp trước bản thân , cũng trải qua những thứ này, mặc dù xem phim A ~ nhưng cũng phải người việc !

      Tô Nhiên đỡ tường, ngồi xuống ở trước cầu thang trước cửa, nhìn mặt trời lặn về phía tây, ánh chiều ta đẹp đẽ, ánh nắng màu cam ấm áp bao phủ thôn của bọn họ, nhìn May Mắn và chú chó vàng thương che chở nhau tới

      Hâm mộ quá!

      Làm người có lúc còn bằng những chú chó này đâu!

      Thấy bọn nó mới tự do làm sao, tốt đẹp biết dường nào, ngọt ngào đến mức nào chứ, nhưng mà giữa người và người, vẫn còn rất nhiều suy tính này nọ nữa!

      Tô Nhiên đứng dậy, kéo May Mắn qua, lại trợn mắt nhìn chú chó vàng kia, : "Hôm nay vợ mày mệt mỏi, ngày mai trở lại!"

      Sau đó đem cửa lớn khóa lại, dắt May Mắn vào trong ổ nghỉ ngơi, hình như May Mắn mệt mỏi , nằm ở cái đệm mềm nhũn của mình, sau đó nhắm hai mắt lại.

      Mà ở chú chó vàng kia ở ngoài cửa sắt, an tĩnh nằm ở cửa, cũng vội vã rời .

      Tô Nhiên liếc mắt nhìn chú chó vàng, hừ: "Vẫn còn biết điều đó."
      1900, Phong Vũ Yênxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :