1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thời gian nhà họ Tô chuẩn bị mở tiệm, Tô Nhiên luyện tập Violin hơn nữa còn dạy thêm cho ba đứa bé nên thời gian nhanh chóng trôi qua.

      Nhưng mà nhà Tô cuối năm lại xảy ra chuyện bất hạnh.

      Chú hai của Tô Nhiên cũng chính là em trai của Tô Tường tái phát bệnh xơ gan, được đưa đến bệnh viện, ngay lập tức người của nhà họ Tô cũng tiến vào tình trạng khẩn trương, ngay đến cả lớp phụ đại chuẩn bị trang trí cũng dừng lại.

      Tô Nhiên theo Tô Tường, Chu A Hoa, Tô Tiểu Hồng vội vàng bệnh viện.

      Khi chạy đến bệnh viện chú hai Tô Lương được đẩy vào phòng cấp cứu, thím hai Lâm Phượng Đan và em họ Tô Siêu ở bên ngoài chờ đợi.

      Tô Nhiên là sớm biết chuyện này xảy ra, nhưng mà mấy tháng nay vì chuyện của bản thân mà loay xoay cho sứt đầu mẻ trán, quên hết chuyện của chú hai.

      ra chú hai với gia đình Tô Tường quan hệ cũng khá lắm, chủ yếu là vì
      thím hai Lâm Phượng Đan quá mạnh mẽ, từ sau khi gả cho chú hai, liền nắm hết quyền kinh tế mà chú hai lại điển hình của nô lệ vợ, thím hai chú làm gì, chú làm cái đó, chưa bao giờ biết phản kháng.

      Kết hôn nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ mua cho bà nội bộ quần áo, ngay cả đêm giao thừa cũng về nhà bà nội dùng cơm tất niên, luôn lấy cớ là bận công việc buôn bán về được.

      Mà em họ Tô Siêu, lại là đứa trẻ hư, ba của mình bị đưa vào bệnh viện, nhưng mà lo lắng chút nào, lại vì lần đầu tiên được vào bệnh viện lớn mà rất vui vẻ.

      Chú hai cũng là người cơ khổ,cưới người vợ khiến cho chú ấy trở mặt thành thù với mẹ, mà bản thân chú lại tìm hết cách thương chăm sóc cho vợ, đến khi chú qua đời năm, gả cho người chồng thân thể khỏe mạng, đem mẹ chú ném cho Tô Tường, chút tiền nuôi dưỡng cũng thôi , còn trách cứ Chu A Hoa sinh ra đứa con trai đoản mệnh, bắt thím ấy thủ tiết, khiến cuộc sống về sau cực khổ!

      Tô Nhiên nhìn vẻ mặt hốt hoảng của thím hai bây giờ, đáy lòng cười lạnh.

      Lúc bác sĩ ra là ba tiếng sau.

      Chu A Hoa lo lắng nghênh đón hỏi: “ Bác sĩ, con tôi có việc gì chứ?”

      Hình như mỗi người thân của bệnh nhân câu đầu tiên hỏi bác sĩ đều như vậy, từ bên của gương mặt thể ra người thân bệnh nhân trong tiềm thức vẫn luôn hi vọng người nhà có chuyện gì, hi vọng người nhà của mình bệnh .

      Bác sĩ kéo tay Chu A Hoa ra : “ Bệnh nhân phẫu thuật rất thành công, nhưng mà vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, ấy bị xơ gan rất nghiêm trọng có cách nào chữa khỏi được, chúng tôi chỉ có thể cố gắng để khống chế, còn nữa, tối nay là thời kỳ đặc biệt của bệnh nhân, phải đặc biệt coi chừng, nếu như sống được, có thể….”

      Lúc này Lâm Phượng Đan kéo cánh tay Chu A Hoa lại, khóc sướt mướt : “Bà nội, bà nội tốt của con, bà bình thường ăn chay niệm phật, tối hôm nay, bà cần phải cầu cho A Lương! Bà nội, bà nội!”

      Chu A Hoa vỗ vỗ tay Lâm Phượng Đan, khắp gương mặt tràn đầy vẻ bị thương: “ Nó là con của ta, ta nhất định phải cầu xin, nhất định phải cầu xin.”

      Mũi Tô nhiên ê ẩm, trong lòng nặng trĩu, cho dù bản thân biết chuyện tương lai xảy ra? Nhưng bản thân lại dám ngăn cản mọi chuyện.

      Bác sĩ xem xét tất cả, sắc mặt có chút chết lặng, ông lắc đầu cái rồi ra.

      Chú hai được đẩy vào gian phòng bệnh nặng, mọi người cùng nhau đứng bên giường chú hai.

      Siêu Siêu năm nay 10 tuổi, qua năm mới vừa tròn 11 tuổi, tuổi còn , thể ngăn cản được mệt mỏi nên ngủ. Tô Nhiên nhìn gương mặt xanh xao của chú hai, rốt cuộc đáy lòng cũng nhịn được sợ hãi và khổ sở, nhắm hai mắt lại.

      Trong phòng bệnh có tiếng vang của dụng cụ, thỉnh thoảng có mấy tiếng nức nở, ngược lại an tĩnh vô cùng.

      Đột nhiên, có trận động tĩnh bừng tỉnh mọi người.

      Tô Nhiên hoảng sợ những chuyện xảy ra trước mắt.

      Chú hai đôi mắt đầy tơ máu mở lớn, nhưng ánh mắt ràng vẫn chìm sâu vào mơ màng, hình như là xuyên thấu qua khí nhìn vào phương xa nào đó.

      Chú ấy khua tay lung tung, trong miệng sốt ruột : “ Mẹ, con thấy được bọn họ, con thấy bọn họ đến đón con , mẹ, mẹ, con phải .”

      Tô Nhiên rợn cả tóc gáy, Siêu Siêu bị dọa đến phát khóc.

      Cha nhấn chiếc chuông màu đỏ đầu giường, lo lắng kêu bác sĩ, mà thím hai nặng nề nhắm nghiền mắt, liên tiếp lui về phía sau.

      Chỉ có bà nội dứt khoát gục người chú hai, lớn tiếng kêu: “ Tô Lương, con vẫn còn sống, bọn họ tìm lộn người, nhanh trở về , nhanh trở về .”

      Bà nội gọi xong, giống như kỳ tích, chú hai vậy mà yên tĩnh lại.

      Mấy vị bác sĩ chạy đến kiểm tra chú hai cách cẩn thận, cho mọi người, các chỉ tiêu của chú hai đều rất bình thường, thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi.

      Phù, thím hai sau khi nghe được những lời này, mới nằm ở trước giường bếnh chú hai, lớn tiếng : “ có lương tâm, nếu ra em và Siêu Siêu phải làm sao bây giờ?”

      Tiếng khóc tê tâm liệt phế làm cho người ta vừa nghe cảm thấy người phụ nữ trước mắt này lo cho chồng biết bao nhiêu, Tô Nhiên lạnh lùng, nên làm gì? Tái giá chứ sao!

      Tô Nhiên biết hành động vừa rồi của bà nội là giữ khí vào người, nhào vào người chú hai chính là ngăn cách khí, muốn giữ chú hai lại nhưng giảm tuổi thọ bản thân.

      Mặc dù biết đây có phải , nhưng là Tô Nhiên biết, cho dù là , bà nội cũng từ mà gục vào người chú hai, mà thím hai vĩnh viễn chỉ biết lui về phía sau, đối với bà nội mà , con bà là quan trọng nhất, đối với thím hai mà bà ấy mới là quan trọng nhất.
      Last edited: 12/2/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sống lại, có bên em là đủ

      19. Tết lịch, em họ muốn kết hôn với tôi…

      Vì chuyện chú hai nằm viện, cho nên em họ Tô Siêu sống trong nhà Tô Nhiên. biết vì sao kiếp trước câu bé thích tiếp xúc với Tô Nhiên, nhưng kiếp này lại luôn thích theo làm cái đuôi của Tô Nhiên. Tô Nhiên đến đâu cậu bé theo đến đó.

      Đêm gai thừa, vốn dĩ đến nhà bà ngoại ăn cơm, nhưng mà bởi vì xảy ra chuyện như vậy cho nên đành ở nhà tổ chức ăn thôi.

      Buổi tối, ngoài trời pháo hoa tung đầy trời. Tô Nhiên cõng Tô Siêu gọi điện chúc tết những người bạn thân thiết với mình, dĩ nhiên người đầu tiên muốn gọi là Tần Trạch.

      “Tút – tút –“ sau chuỗi thanh, là giọng của phụ nữ trung niên.

      “Alo?” người phụ nữ hỏi.

      “Dì là mẹ của Tần Trạch ạ? Cháu là bạn học của Tần Trạch, muốn chúc tết bạn ấy”. Tô Nhiên có chút khẩn trương đây là lần đầu tiên cùng mẹ của cậu ấy chuyện, hi vọng để lại cho dì ấy ấn tượng gì xấu.

      “Xin lỗi, Tần Trạch ở nhà, thằng bé đặc huấn rồi.” người phụ nữ hơi áy náy, nhưng lại giấu đươkc tự hào nồng đậm.

      “Đặc huấn gì ạ? Thế mừng năm mới cũng về ạ?” Tô Nhiên nghi ngờ.

      “Đặc huấn bên trong bộ đội Tần Trạch nhà dì là hạt giống tốt, nên nhân dịp nghỉ hè và nghỉ đông tập huấn, sau này khi học xong sơ trung vào đặc huấn”. Người phụ nữ đầu dây bên kia giấu được niềm vui sướng, truyền từ đầu bên kia điện thoại đến tận đầu bên này.

      “À, vậy dì giao thừa vui vẻ.” Tô Nhiên lẽ phép chúc mừng câu.

      “Được, được, cháu cũng năm mới vui vẻ.” Sau khi mẹ Tần Trạch chúc mừng điện thoại cũng kết thúc.

      Tần Trạch xem ra cậu bị người sĩ quan kia nhìn trúng rồi sau này cậu muốn vào trường quân đội sao? Vốn dĩ còn muốn được cùng nhau học trung học chứ!

      Tô Nhiên có cảm giác mất mát nhưng mà cũng có chút vui mừng. Tần Trạch cậu càng ngày càng trở nên ưu tú hơn! Sau đó gọi điện thoại cho Văn Phương và Lý Yến vài câu chúc mừng mới cúp điện thoại.

      “Nhiên Nhiên, có thể tắm rửa rồi.” Triệu Xuân ở phòng vệ sinh gọi vọng ra.

      “Vâng”. Tô Nhiên đáp tiếng, đến phòng ngủ cầm quần áo vào phòng tắm. Đóng cửa, cởi quần áo, lại nghe thấy tên nhóc ở ngoài hỏi: “Bác , chị đâu rồi ạ?”

      Triệu Xuân nghi ngờ gì thẳng: “Ở phòng tắm”.

      Tô Nhiên vừa nghe thấy tiếng bước chân đến gần vội vàng đứng dậy đem cửa phòng tắm khóa lại, mới vừa thở phào hơi, nhưng ngờ ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Chị tắm ở trong à? Em muốn vào, xem chị tắm”.

      Sắc lang!

      Tô Nhiên thầm mắng, nhưng mà đối với đứa bé 10 tuổi lại mắng được, dù sao nhóc quá , tư tưởng vẫn còn rất thuần khiết, đồng thời mắng bản thân ngược lại bản thân có vẻ quá “ Trưởng thành” rồi.

      “Đừng!” trả lời dứt khoát.

      Tô Siêu ở bên ngoài dùng sức gõ cửa: “Chị, chị mở cửa … em muốn nhìn”

      Tô Nhiên chọn lựa chính sách để ý đến nó, thằng bé ở bên ngoài ầm ĩ là chuyện của nó, ở bên trong tắm là chuyện của , hơi ầm ĩ chút cũng liên quan đến mình nhưng mà tên nhóc này cứ gào thét mãi ngược lại chọc giận Triệu Xuân.

      “Chị con tắm làm sao con có thể vào xem được, con là bé trai chị là con !” Triệu Xuân lại kéo Tô Sơn, vừa vừa nghiêm khắc dạy dỗ.

      Tô Siêu bị lôi còn oan ức : “Chị là con cháu mới muốn vào nhìn!”

      Miếng xà bông thơm trong tay Tô Nhiên trượt khỏi tay rơi xuống bồn tắm xoay vòng.

      bình tĩnh nhặt lên, cuối cùng tắm xong rồi. Hù mùa đông tắm nước nóng, sao vẫn lạnh vậy! Vù vù O o``

      Lúc ngủ pháo hoa ngoài cửa sổ còn thấy nhiều như lúc mới ăn cơm chiều xong nữa, nhưng vẫn có mấy đóa nở rộ giữa bầu trời đêm.

      Tô Nhiên luyện violin chuẩn bị ngủ.

      ngờ, này Tô Siêu lại sớm hơn bước chui vào trong chăn của Tô Nhiên, lộ ra khuôn mặt tròn vo của mình.

      “Chị, em muốn ngủ cùng chị”

      “Tùy thích”. Tô Nhiên sao cả, mình mới 13 tuổi, còn chưa hoàn toàn trưởng thành,cũng có gì hay để ai ăn đầu hũ, mà Tô Nhiên lại chỉ là bé trai 11 tuổi, cái “Vũ khí hành tung”. Kìa còn chưa đứng lên được, cho nên căn bản cũng cacao lo?

      Tết đèn

      “Chị, chị kéo violon rất dễ nghe.” Tô Siêu ở trong chăn, đâm đâm cánh tay Tô Nhiên .

      Tô Nhiên liếc mắt, mình học violin vẫn chưa tới ba tháng, mình chăm học khổ luyện, đến bây giờ cũng chỉ kéo chính xác “Cũng tới mức hên xui” 21 giọng trầm, trung , cao , lấy đâu ra chuyện đế nghe hay , đứa này, vỗ mông ngựa vỗ tới tận đùi rồi.

      lật người, để ý tới thằng bé, hơi mệt mỏi.

      “Chị, cha em cũng , trong gia đình cha chị đẹp nhất.” Tô Siêu tiếp.
      Last edited: 21/3/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên5 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tô Nhiên nghe thấy Tô Siêu nhắc đến cha của cậu bé, trong lòng hiểu sao mềm nhũn, mặc dù thích nhưng đứa này cũng rất đáng thương, bệnh chú hai mãi tốt lên được, chú ấy cũng chống đõ được mấy năm, lúc Siêu Siêu 6, 7 tuổi qua đời, đến lúc đó, đứa này chính là đứa trẻ cha.

      "Siêu Siêu, thích cha sao?" Tô Nhiên lật người, hướng về ánh mắt của Tô Siêu nhàng hỏi.

      "Ừ, thích, nhưng mà em lại mẹ hơn, bởi vì cha có lúc rất hung dữ với em, nhưng mà công việc của ba rất vất vả, em tương đối đau lòng cho cha." Tô Siêu nhìn Tô Nhiên quay sang, rất vui mừng.

      " tại cha ngã bệnh, sau này em phải cố gắng hơn đừng để cha đau lòng , sau đó cố gắng học tập để cha em vui hơn chút.” Tô Nhiên nhìn chăm chú vào Tô Siêu, dặn dò.

      Siêu Siêu cái hiểu cái gật gật đầu

      Đứa này, thích nó là bởi vì lúc tang lễ chú hai năm đó, nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn thịt gà của nó mặt ngay cả chút biểu cảm buồn bã cũng có trong khi mặc lễ phục tang lễ vẫn có thể cười cợt được. Đối với người bất hiếu từ đầu đến cuối có hảo cảm.

      Nhưng mà đối với Siêu Siêu trước mắt, còn lạnh lùng giống như lúc trước được, biết thích cha, biết đau lòng cho cha, sau này nó lạnh lùng như vậy, mặc dù có liên quan đến việc chú hai bình thường quá nuông chiều, nhưng quan trọng nhất vẫn là chuyện thím hai quan tâm đến nó.

      "Ngủ ."Tô Nhiên dịu dàng vỗ vỗ đầu Tô Siêu, dịu dàng .

      "Chị, người của chị thơm quá, về sau, em muốn cươi chị, như vậy sau này chị vĩnh viễn có thể ngủ với em, sau đó cho em xem chị tắm." Tô Siêu cười nỉ non.

      Tô Nhiên cứng ngắc, ha ha, đồng ngôn vô kị*, đồng ngôn vô kị a! Nhìn gương mặt Siêu Siêu ngây thơ chất phác ngủ, nhìn cánh tay bé tóm chặt lấy cánh tay trắng noãn bé của Tô Nhiên trong lòng Tô Nhiên nghĩ, đứa này thiếu hụt cảm giác an toàn cần thiết ! Thiếu hụt tình cảm sao? ràng phải, chú hai và thím hai chỉ có đứa con, đối với nó rất là cưng chiều. Có lẽ, là giữa thím hai và chú hai hòa thuận ~~ thế nên mới tạo nên ý tưởng kỳ quái như vậy của cậu bé.

      (*)(Đồng ngôn vô kỵ: Trẻ con chuyện với nhau phải kiêng dè gì.)

      Về sau muốn kết hôn , ha ha, đây chính là loạn luân đó ~ má ơi ~~

      Đầu năm mồng , Tô Nhiên cùng Tô Siêu rời giường từ sáng sớm, bái tổ tông thần phật, ăn bánh gạo nếp tượng trưng cho đoàn viên sum vầy, Triệu Xuân cũng quản hai người bọn họ nữa.

      Tô Nhiên mặc độ đồ mới màu hồng, mở ra nhìn lại mấy cuốn sách viết về động vật, rất ưa thích động vật, cũng quyết tâm phải làm bác sĩ thú y, như vậy nền móng vững chắc nhất thiết phải phấn đấu.

      Tô Siêu nhìn Tô Nhiên để ý tới nhóc, biết từ nơi nào cậu bé tìm được chiếc đèn nhang cháy sáng, lúc Tô Nhiên nghiêm túc đọc sách đốt lỗ quần áo.

      Nhưng Tô Nhiên vẫn phát ra, tiếp tục xem sách.

      Cho đến khi có mùi khét xông lên mũi Tô Nhiên, Tô Nhiên mới hiểu được chuyện gì xảy ra.

      "Tô Siêu!" Tô Nhiên quát lớn.

      Tô Siêu nghiêm túc nhìn Tô Nhiên, đột nhiên có chút rụt rè: "Chị."

      "Đây quần áo mới của chị, em đem đó đốt thủng lỗ như thế này, vừa thô lỗ, lại vừa lễ phép, đứa bé giống như em vậy ai thích đâu!"

      Tô Siêu nghe xong, uất ức vô cùng: "Ai bảo chị để ý đến em!"

      "Muốn người khác để ý đến em, việc đầu tiên là em phải tôn trọng người khác, phá hỏng quần áo người khác chẳng những người đó để ý đến em, còn chán em nữa, bao giờ muốn chơi với em nữa.”

      "Vậy em nên làm gì?" Tô Siêu nghẹn ngào hỏi.

      Tô Nhiên hơi xoay xoay người, hazzz, mình cũng cao mấy!

      Sờ sờ đầu Tô Siêu: " tâm mời người khác chơi cùng em, người ta nhất định đồng ý, Siêu Siêu, đều bây giờ em cần làm là chân thành lời xin lỗi với chị.”

      Tô Siêu lau sạch nước mắt, : "Chị, xin lỗi sau này em như vậy nữa, chị tha lỗi cho em.”

      " sao. Chị rất thích Siêu Siêu ." Tô Nhiên ra lời trái lương tâm, hi vọng câu trái lương tâm này của mình, có thể giảm bớt tính cách lạnh lùng của thằng bé, còn giúp thằng bé học thêm được phẩm chất thương người.

      "Ừm!" Tô Siêu cười rất vui vẻ.

      Mấy ngày sau, Tô Siêu được ông ngoại thằng bé đến đón .

      Mà thím hai nghe quần áo mới của Tô Nhiên bị Tô Siêu đốt cháy mấy lỗ , nên mua lại quần áo mới cho , Tô Nhiên cũng từ chối, nhận, như vậy ai nợ ai, là tốt nhất.

      Mấy ngày tiếp theo, Tô Nhiên ở lại các nhà khác làm khách vượt qua.

      rốt cuộc cũng được gặp hai người mà luôn tâm niệm muốn gặp được — Bạch Tuyết và Vũ Lộ. Nhưng mà càng về sau mới phát ra, và hai ấy thể trở về được lúc chuyện gì cũng có thể giữ bí mật cho nhau được nữa, cùng nhau bày mưu tính kế…. giữa khoảng cách giữa quan hệ bạn bè và người thân tốt đẹp kia nữa.

      tại, đối với hai người bọn họ, nhiều hơn chỉ là chị mà thôi.

      Bởi vì độ tuổi tâm lý của Tô Nhiên với Bạch Tuyết, Vũ Lộ kém nhau khá xa, giữa các khoảng cách thể dùng bùn có thể lấp lại được, trong lòng Tô Nhiên rất buồn phiền, rất buồn phiền, Trùng sinh có lúc cũng phải chuyện tốt ....!

      Mặc dù có nhiều hơn hai người bạn thân, nhưng lại mất hai người em họ giấu nhau bất cứ điều gì.

      Kỳ nghỉ đông kết thúc tại đó, ba người nhà họ Tô lại bắt đầu lắp đặt các thiết bị ở lớp phụ đạo, mà Tô Nhiên cũng thừa dịp cha ở nhà nhắc nhở ông: “Cha, nghiệp ngành dệt của cha vừa mới khởi sắc, năm nay cứ từ từ , cha cần gấp, làm đâu chắc nầy về sau mới nhanh chóng phát triển.”

      Tô Tường đối với ý kiến của Tô Nhiên rất coi trọng, suy nghĩ kỹ chút về đạo lý này, vì vậy quyết định trong năm mới, cứ từ từ cầu đột phá, chỉ cầu vững vàng. Tạo lập cơ sở tốt, mới là đạo lý đúng.

      Tô Nhiên thấy cha chấp nhận ý kiến của mình, mới thở ra hơi, năm nay tương lại của ngành dệt suy vong! Cha, cha nhất định phải từ từ, nên gấp.
      Last edited: 25/3/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20. Khải giảng, nhớ đến Valentine cẩu huyết. . .

      học, học, lại học kỳ nữa bắt đầu.

      Nhưng mà, lễ khai giảng năm nay rất đặc biệt, tại sao? Bởi vì vừa đúng lễ tình nhân.

      Tô Nhiên vừa vào phòng học, nhìn thấy bàn của mình có rất nhiều chocolate và hoa hồng, vui vẻ, hắc hắc, vận đào hoa của bản thân nở rộ rồi.

      Nhìn xa về phía sau, bàn Tần trạch cũng chất đầy chocolate và hoa hồng, sau đó vừa ngẩng đầu, lại phát bàn Từ Hải Dương ở trước mặt cũng đặt đầy những vật phẩm. nhưng tinh tế quan sát kỹ phát , bàn Từ Hải Dương số lượng chocolate ít hơn của Tô Nhiên và Tần Trạch.

      haz, những đứa trẻ đáng thương, đây đều là ngây thơ của tuổi trẻ qua!

      Tô Nhiên đem những cất kỹ những chocolate đó, tính toán lúc rãnh rỗi, mở từng cái ra, những chocolate đều bao hàm tâm ý của thiếu niên nào đó, chà đạo lên tâm ý của các thiếu niên thiếu nữ đó.

      lát sau, học sinh trong phòng học dần dần nhiều hơn, Từ Hải Dương nhìn thấy chocolate bàn vẻ mặt rất bình tĩnh, còn lấy cái túi lớn ra, đem chocolate và hoa hồng đặt vào đó. Tô Nhiên im lặng, xem ra đứa này ở tiểu học nhận được rất nhiều, haz, bọn bây giờ, càng ngày trưởng thành càng sớm rồi, trước đó vài ngày, chính còn bị em họ mình "Cầu hôn" !

      Tô Nhiên có chút mong đợi, Tần trạch nhìn thấy bàn chocolate phản ứng như thế nào, hưng phấn, kích động hay là cao hứng quá khóc lớn, hắc hắc ~~

      Đột nhiên, đột nhiên ánh mắt tất cả các bạn học đều tập trung đến điểm sáng nào đó, "Oa ~" tiếng thán phục liên tiếp. trong mắt các bé đều lấp lánh như mộng ảo, phát sáng lên.

      Tô Nhiên ngẩng đầu, nhìn lại.

      Đó là cảnh tượng rất đẹp, đầu tóc ngắn sạch , tròng mắt đen lấp lánh, da thịt sáng bóng màu đồng cổ đọng lại bóng lưng gầy gò của cậu bé, đứng ở trước cửa lớp, gương mặt tuyeeth vời cùng bạn bè trò chuyện.

      Ánh mắt của Tô Nhiên hơi ẩm ướt, cậu ấy lại cao lên, cũng rắn chắc hơn, cả người người lộ ra cỗ bừng bừng hướng lên Sinh Mệnh Khí Tức, ấy là sao tràn đầy tinh thần phấn chấn cùng hi vọng. Màu xanh lá cây đồng phục học sinh ấy là sao vừa người, tựa như ra là trống rỗng, và Kim hữu nhân chuyện phiếm, thái độ kiêu ngạo cũng hèn mọn, tiến lùi có độ, thậm chí so sánh là lão sư Kim hữu nhân còn có cỗ hạ bút thành văn tự nhiên, xem xét lại Kim hữu nhân ngược lại có mấy phần thận trọng.

      dễ dàng Tần trạch mới kết thúc cuộc chuyện với Kim Hữu Dân, xoay người chạy vào phòng học. Thiếu nam thiếu nữ cũng che đậy trái tim của mình, rất đẹp trai, chàng trai có khí thế.

      Nhưng mà cũng rất áp lực.

      Đúng lúc này, ánh mắt Tần Trạch sáng lên, sau đó mấy bước chạy đến trước bàn học, mở hộp chocolate ra, nhét vào trong miệng: "Vừa đúng lúc bụng tớ đói."

      Ha ha, nhìn khuốn mặt đáng chú ý đến chuyện vặt vãnh của Tầm Trạch, chút áp lực lúc nãy cũng tan biến, các bạn học đều nỡ nụ cười, mà các bạn đều vuốt khuôn mặt đỏ ửng của mình, ngượng ngùng .

      Sau nửa học kỳ, tâm xuân của các bạn dường như bắt đầu động.

      Tô Nhiên quay đầu, nhìn bên gương mặt ngây ngốc của Tần Trạch, mở miệng: "Nghỉ đông đâu vậy?"

      Tần Trạch ngượng ngịu : "Bị ông già bắt đến nơi đặc huấn quân đội dành cho thiếu niên ."

      “Ông già? Là ai vậy?" trước đây chưa từng nghe Tần trạch đến có người thân có quyền thế như vậy.

      Tần Trạch cũng che giấu, rất tự nhiên : "Chính là ông cụ dạy tớ võ thuật, hình như là đại tướng, nhưng mà bây giờ ở nhà nhàn rỗi, nên nhận tớ làm cháu nuôi."

      Đại Tướng! là người vào quân đội được mấy chục năm rồi, lập được vô số công lao mới có tư cách lên được chức vị đó , Tần Trạch lại được ông ấy nhận làm cháu nuôi, cậu ta có phúc như thế nào mới được như vậy chứ!

      Bọn đều điên cuồng, ánh mắt nhìn Tần Trạch hiểu sao càng cuồng nhiệt hơn.

      Mặc dù trong lớp bọn trong lớp người có tiền ít, nhưng mà người có quyền lại có mấy người, Triệu Giang Phong cũng chỉ là nhà giàu mới nổi sau đó cùng chính phủ và mấy người quan chức có quan hệ chút mà thôi. Mà Tần trạch là cháu nuôi của Đại Tướng, mặc dù là như vậy so với bọn họ cấp bậc cao hơn mấy lần. Tần Trạch sau này tiền đồ nhất định sáng lạng. cho dù bước vào được chính quyền trung ương, nhưng ở các tỉnh huyện chắc chắn là được.

      Lập tức, giá trị của Tần Trạch như được lật mình, bảng xếp hạng của trường trung học Minh Tú có lẽ thay đổi.

      Tô Nhiên nhìn Tần trạch dường như bắt đầu cách xa mình, hơi khó chịu.

      Tần trạch, tớ nằm mơ cũng muốn cậu trở nên ưu tú hơn, nhưng mằ khi cậu trở nên ưu tú hơn, tớ lại sợ, sợ thân phận địa vị cậu cao, nhìn thấy tớ ở phía sau yên lặng phấn đấu. Cậu bây giờ, giống như kiếp trước nữa, phải ta cưới?

      ngày trôi qua rất nhanh, Tô Nhiên lại chút tinh thần nào.

      Lúc tan học, Tần Trạch vẫn như trước đây muồn cũng Tô Nhiên chạy bộ, lại phát thấy Tô Nhiên đâu cả.

      "Kỳ lạ, túi sách của cậu ấy vẫn còn để bàn, nhưng người lại đâu rồi."

      Tần Trạch lẩm bẩm, ra khỏi phòng học, bé gương mặt đỏ bừng , lảo đảo va vào lồng ngực Tần Trạch: "Tần trạch. . . . . Tớ...tớ thích cậu."

      Mà ở phía sau cây cột, giọng ngây ngô khẩn trương của cậu bé đồng thời vang lên: "Tô Nhiên. . . . . . tớ rất thích cậu, cho nên có thể. . . . . . làm bạn tớ được !"

      Hai thanh vang lên cùng nhâu, hai đôi trẻ đều kinh ngạc nhìn về cặp đôi khác ở phía sau cây cột.

      Tần Trạch và Tô Nhiên tầm mắt giao nhau, sau đó duy trì như vậy.

      Trong ánh mắt của Tô Nhiên có hốt hoảng, chột dạ và căng thẳng.

      Trong ánh mắt của Tần Trạch ngoại trừ kinh ngạc, còn lại là muốn làm sáng tỏ mọi chuyện.

      ánh mắt đẹp của cậu ánh lên tươi cười : "Người em, cậu cũng bị người ta tỏ tình!"

      Giọng tự nhiên, ngay cả chút mùi dấm chua cũng có, giống như hỏi câu "Cậu ăn cơm chưa?" câu hỏi thể bình thường hơn được nữa, Tô Nhiên chán nản, đây chính là khác biệt giữa sao? Tần Trạch, cậu thích tớ ư? Cứ nghĩ rằng cậu kiên quyết che chở trước mặt tớ, vì tớ mà khiêu chiến Triệu Giang Phong, khi nhận khăn quàng cổ và bao tay của tớ... vui mừng mỉm cười, lên cậu ít nhất cũng có chút gì đó thích tớ.

      Haz, Tô Nhiên tâm trạng đột nhiên xuống dốc.
      Last edited by a moderator: 28/3/15
      1900, Hale205, Phong Vũ Yên6 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chua xót mỉm cười với cậu bạn kia: " xin lỗi, tớ thể nhận lời với cậu được, bởi vì tớ có người trong lòng rồi, mặc dù cậu ấy thích tớ."

      Trái tim cậu bé kia, tan nát dưới đất.

      Mà Tần Trạch Dương mỉm cười như ánh mặt trời, khóe miệng cũng cứng lại.

      Người em của cậu, có người trong lòng rồi, hơn nữa đối phương lại thích cậu ấy! Là tên khốn kiếp nào, lại có thể chướng mắt người bạn hoàn mĩ của cậu ta như thế! Tức chết cậu mất. Đột nhiên nhìn thấy Tô Nhiên nhìn thoáng qua Từ Hải Dương đâm đầu đến, Tần Trạch tình cờ nghĩ đến số việc, rất khéo rất khéo lại đụng nhau rồi.

      Chẳng lẽ là cậu ta? Nhất định là cậu ta! Tần Trạch nhớ đến Tô Nhiên thường nhìn theo bóng lưng Từ Hải Dương, lộ ra vẻ mặt đau thương, nhất định là Tô Nhiên thích Từ Hải Dương, nhưng là trái dưa chuột đắng, lại thích cậu ấy, cậu ấy mới biểu đau lòng như vậy.

      Sắc mặt như muốn chết vậy.

      Tức chết được. người em của cậu hoàn mĩ như thế kia, trái dưa chuột đắng nghét kia lại sao lại thích người em của cậu như vậy.

      Tần Trạch nổi giận, chắn Từ Hải Dương lại hướng về cằm cậu ta hung hăng đấm.

      Từ Hải Dương phản ứng kịp, vừa vặn bị đánh, cả người bay ra ngoài, trượt thẳng năm, sáu thước gì đó mới dừng lại, có thể nghĩ, nắm đấm này của Tần Trạch, bao hàm bao nhiêu tức giận của Tần Trạch.

      A! bé gửi thư tình cho Tần Trạch sợ hãi hét lên!

      A! bạn học sau Từ Hải Dương cũng chạy đến hét lên!

      Hả! Tô Nhiên xoay đầu lại, nguyên nhân, biết chuyện gì xảy ra!

      Nữ sinh thứ nhất kêu lên sợ hãi là do cảm thấy Tần Trạch rất ngầu, mà nữ sinh thứ hai là vì lo lắng cho Từ Hải Dương ngã nhào mà lo lắng hét chói tai, còn Tô Nhiên lại hoàn toàn ở ngoài tình huống, trong đôi mắt ngoài mê mang vẫn là mê mang!

      Tần Trạch từ cao nhìn xuống Từ Hải Dương, cắn răng nghiến lợi: "Cậu nghe kỹ cho tớ, có người thích cậu, đó là phúc khí của cậu, cậu nên ở trong phúc mà biết hưởng, Thôi , càng càng tức giận, dù sao, cậu cũng nên trân trọng người thích cậu!"

      xong cũng quay đầu lại, trực tiếp đeo cặp sách lên lưng và , ngay cả người em hoàn mĩ của cậu cũng nhìn

      Đùng! Đùng! Đùng!

      Tô Nhiên đầu toát ra ba dấu chấm hỏi lớn, chuyện gì xảy ra!

      Ngược lại nữ sinh lúc nãy đưa thư tình cho Từ Hải Dương, mặt ửng hồng: " Tần Trạch, rất đẹp trai, chết mất, nhất định là biết em tỏ tình bị từ chối, nên báo thù cho em phải ? Ô ô, Tần Trạch đại nhân, rất dịu dàng, ừ ~~ , cả đời!"

      Tô Nhiên giật mình cái, tê dại chết cả người.

      Từ Tần Trạch đến Tần Trạch đại nhân, trời ạ, Tần Trạch sức quyến rũ của cậu có phải quá lớn rồi . ràng nửa năm trước chỉ là cậu bé ngốc nghếch!

      Tô Nhiên trong lòng tràn đầy oán niệm, nhóc con, nếu như sau này cậu bị người khác ăn, cẩn thận bị thiên lôi đánh xuống đưa cậu luân hồi!

      Ở bên kia, người họ Từ nào đó hoàn toàn được nhìn đến, lau vết máu ở khóe miệng mình.

      Đứng dậy, xốc bọc sách bị rơi dưới đất lên, vung ra người, im lặng rời —— bóng lưng ấy sao mà đơn mà lạnh lùng làm sao.

      Đầu xuân gió cuốn những chiếc lá khô mặt đất, khiến Từ Hải Dương rất đáng thương và đơn.

      Valentine, ở nơi này xảy ra tình tiết cẩu huyết, cũng qua, Tô Nhiên về đến nhà, nhìn đám chocolate, cảm thụ hết tâm ý của học sinh, tất cả đều ném cho Đình Đình giải quyết.

      Sau đó nằm ở giường, thầm tìm kiếm vướng mắc và hờn dỗi trong lòng đối với Tần Trạch.

      Mặc dù, người trưởng thành, ở trong thân xác của đứa bé 13 tuổi, là đủ ngây thơ, nhưng là nếu như đây là lời của Tần Trạch, lại ngây thơ, cũng muốn tức giận.

      Có lẽ đây chính là điều mọi người thường , sâu, so đo cũng nhiều hơn.

      Phần phụ khác sau Valentine: bảng xếp hạng Phong Vân mới nhất của trường trung học cơ sở Minh Tú.

      Đứng đầu bảng Phong Vân: Tần Trạch chỉ số danh tiếng: năm ngôi sao

      Thứ hai bảng Phong Vân: Tô Nhiên chỉ số danh tiếng: 4,5 ngôi sao

      Đứng thứ ba bảng Phong Vân: Kim Đông chỉ số danh tiếng: 4 ngôi sao

      Xếp thứ 4 bảng Phong Vân: Từ Hải Dương chỉ số danh tiếng: 4 ngôi sao.

      Thứ năm bảng Phong Vân: Hoàng Tuấn Phong chỉ số danh tiếng: 3,5 ngôi sao

      Lớp bốn gần đây nở mày nở mặt, bốn bị trí đầu trong bảng đều là người của lớp bốn, mà vị thứ năm cũng là em cùng sinh ra tử với Tần Trạch, haz, lớp bốn muốn nổi tiếng cũng khó khăn.

      Kim Hữu Nhân lại rất vui sướng, trong lòng thoải mái thân thể béo mập, ngay đến cả dự đoán trước Triệu Giang Phong đến gây phiền phức cũng có, mà hiệu trưởng lại vì trong lớp 4 có biểu xuất sắc, nên cũng tính toán tăng tiền lương cho Kim Hữu Nhân. Cho nên Kim Hữu Nhân nhìn thấy Tô Nhiên và Tần Trạch liền coi bọn họ như tổ tông để hầu hạ.

      Mà Tần trạch và Tô Nhiên, được hiệu trưởng trao tặng danh hiệu " Học sinh mẫu mực của trường trung học Minh Tú", đây chính là vinh dự cao nhất trong trường Minh Tú, năm trước vinh quang này đều trao tặng cho người đậu thủ khoa cuộc thi tốt nghiệp trung học! tại Tần Trạch và Tô Nhiên, may mắn nhận được danh hiệu vào lúc này, đây tuyệt đối là hai người mà trước đây chưa có sau này cũng chẳng tìm thấy nữa.
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      1900, Hale205, honglak4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :