1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62 Lễ tạ ơn, vui mừng…

      Thời gian trôi qua thực rất nhanh, rất nhanh Tần Trạch và Tô Nhiên cùng nhau đón ngày lễ Tạ Ơn đầu tiên ở nước Mỹ, tới chuyện Tô Nhiên có bao nhiêu vui vẻ, hưng phấn.

      Ngay cả người đàn ông như Tần Trạch cũng khó giấu được cảm giác vui vẻ ở mặt.

      Lễ tạ ơn ở nước Mỹ cũng giống như lễ Trung Thu ở Trung Quốc vậy, em đoàn tụ, cả nhà cùng nhau hưởng thụ niềm vui tình thân trong ngày lễ. Tới ngày lễ Tạ Ơn, đường phố Vincent rất thưa thớt người qua lại, phải chỉ có những người con vẫn sống chung :eat: nhà cha mẹ lớn lên, hay những ngưới con chuyển ra ngoài sống độc lập, tất cả mọi người đều quay về nhà cha mẹ xum vầy.

      Siêu thị khắp nơi đều dán quảng cáo giảm giá gà rán, trong cửa hàng cũng chật ních người dân thành thị đến mua.

      Tần Trạch được vợ chồng ông Henry mời, mà Mary cũng thường gọi điện thoại cho Tần Trạch, ấy cũng tới nhà trọ này của Tần Trạch mấy lần, vợ chồng ông Henry cũng biết ấy, cũng mời ấy đến cho vui.

      Hai con của ông Henry cũng cùng gia đình mình tới, cả gia đình đoàn tụ ở chỗ, hai vợ chồng ông Henry rất vui mừng, bọn họ từ lâu rồi vẫn chưa được chứng kiến qua nhiều người cùng nhau vui vẻ ở chỗ như vậy. Những người già đều rất thích náo nhiệt, chuyện này cho dù là ở Trung Quốc hay nước Mỹ đều giống nhau.

      Để chiêu đãi Tần Trạch và Mary, từ sáng sớm Lily phải bận rộn, ngay cả ông Henry cũng mặc tạp dề vào trong bếp phụ giúp, ngừng bôi nguyên liệu con gà, trong bụng con gà cũng được nhét rất nhiều mảnh vụn khác nhau.

      Lily con gà lớn này là do sáng nay ấy phải tranh giành rất kịch liệt trong cửa hàng mới mua được, con gà lớn như vậy phải nướng ít nhất trong bốn tiếng đồng hồ mới có thể chín được. Mary là người điển hình chỉ biết chơi đùa, sau khi Tần Trạch hỗ trợ quét dọn lần ở trong phòng ngồi bàn ăn chờ đợi ăn cơm.

      “Niềm vui của trời, thức ăn được mang ra rồi.” Trong thanh vui vẻ nhưng cũng là tiếng hét rất to, ông Henry cuối cũng cũng bê con gà cực lớn thơm ngào ngạt kia lên, vừa vừa đong đưa bước chân tới trước bàn ăn, cả gia đình bị hình ảnh hài hước của ông Henry làm cho phì cười.

      Ông Henry có cháu ngoại nữ là Cathy, còn cháu ngoại trai là Bob, chúng đều là những đứa trẻ hoạt bát sáng sủa, lúc mới đầu khi chúng thấy Tần Trạch và Mary, vẻ mặt của chúng rất hưng phấn. Lúc mọi người ở phòng bếp nấu cơm bọn họ ở phòng khách và phòng bếp qua chạy lại chơi đùa rất vui vẻ, còn nhân lúc Tần Trạch và Mary chú ý quan sát hai người.

      Bất kể Mary có trêu chọc hai đứa bé như thế nào, chúng cũng nhất định chịu câu.

      Mà hai người con của ông Henry cũng chồng của họ ngồi trước tivi chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng chuyện với Tần Trạch. Hai nhà bọn họ đều rất thoải mái, cũng có đặc biệt chăm sóc Tần Trạch và Mary, họ chỉ trao đổi chuyện rất tự nhiên, điều này khiến cho Tần Trạch và Mary cảm thấy rất thoải mái.
      Tô Nhiên vùi mình ở trong túi của Tần Trạch, lẳng lặng nhìn tất cả.

      Cảm nhận vui vẻ ngày lễ, thỉnh thoảng dùng tâm linh chuyện với Tần Trạch.

      Khi hai vợ chồng ông Henry mang những món ăn truyến thống trong lễ tạ ơn lên như: khoai tây viên có rắc đường đỏ, cùng với đậu phộng, khoai nướng, tỏi giã bánh bao đặt lên bàn, Mary và hai đứa trẻ đừng có bao nhiêu vui vẻ. tất cả mọi người cũng ngồi vào chỗ. Chờ đợi ông Henry tuyên bố bắt đầu bữa tối.

      Chỉ thấy hai gò má của ông Henry đỏ bừng, mặt mang theo ôn hòa mỉm cười, ông bê chén lên, nhìn qua cả gia đình, làm như lên tiếng: “Tôi thay mặt cho cả gia đình tôi hoan nghênh hai người bạn đến từ Trung Quốc, đây là lễ tạ ơn đầu tiên các bạn tham dự tại nước Mỹ, tôi cũng hi vọng đây là ngày khó quên ở nước Mỹ của các bạn.”

      “Cảm ơn chú Henry, và Lily, cháu gia đình các bác.” Tần Trạch đứng lên, ôm ông Henry cái chặt và hạ xuống hai cái hôn nhàng lên má bà Lily.

      đứng trong khí này, cảm thấy rất là cảm động, Henry và Lily cũng giống như người lớn trong nhà của vậy, dành cho rất nhiều chăm sóc, rất cảm ơn hai người họ.

      Henry và Lily đều cười và ôm lại Tần Trạch.

      “Chúng tôi cũng các con.”

      Mary ở bên cảm động đến rơi nước mắt, sau đó cùng Tần Trạch giơ chén của mình lên, rối rít cùng vợ chồng ông Henry và hai vợ chồng con của ông chạm cốc. Cathy và Bob mới ba, bốn tuổi cũng đứng lên, cầm theo cái chén lảo đảo lắc lư tham gia náo nhiệt, khiến cho mọi người đều cười ầm lên.

      “Chúc cho hai người ở nước Mỹ học tập tốt, luôn luôn khỏe mạnh.” Mọi người đều vui vẻ đáp lễ.

      “Cạn chén.” Tiểu Cathy tuy người , nhưng lại là người đầu tiên uống xong, dĩ nhiên gần như nửa số coca đều bị rơi vào quần áo của con bé.

      “Có vấn đề muốn đố mọi người.” Ông Henry lên tiếng dẫn đến chỗ mấu chốt.

      “Vấn đề gì vậy ạ.” Mary tò mò hỏi.

      “Tại sao lễ Tạ Ơn nhất định phải ăn gà tây và bánh bí đỏ vậy?”

      Mary hiểu tại sao.

      Tần Trạch khẽ cười : “Gà tây và bánh bí đỏ là món ăn đầu tiên lễ Tạ Ơn ở nước Mỹ mà Thanh giáo đồ và American indian hai em cùng nhau thưởng thức hai món này. Hai món ăn này thể những kí ức của người Mỹ về những ngày tháng xây dựng và phát triển khó khăn, hồi tưởng lại những tâm khi xưa trong lễ Tạ Ơn. Vì vậy gà tây và bánh bí đỏ là tượng trưng cho lễ Tạ Ơn, lễ Tạ Ơn còn có tên gọi khác là ‘lễ gà tây’.”

      “Ha ha, Trạch, đúng là có chuyện gì làm khó được cậu.” Henry cười phá lên.

      “Đến đây, đến đây, đói bụng chưa, bắt đầu ăn nào.” Lily cười nhìn Henry, với mọi người trong gia đình.

      Lily dẫn đầu dao mổ bụng con gà, nhất thời mùi thơm phức lượn lờ trong lỗ mũi, bọn họ cũng cưỡng lại được hấp dẫn của gà tây, vô cùng vui mừng tập chung vào món ngon mà mình thích, chút khách khí nào triển khai thế tiến công. Các loại nguyên liệu trong bụng gà tây theo dòng chất lỏng chảy ra, trượt qua những thớ thịt tươi đẹp, nhìn ngon miệng biết bao nhiêu.


      “Ăn ngon .” Tần Trạch và Mary lần đầu tiên được ăn món ngon trong lễ Tạ Ơn, bọn họ nhịn được những tiếng than thở khen ngon.

      Tô Nhiên nhìn đồ ăn phong phú như thế, nhìn qua, , tuyệt đối là những món này ăn rất ngon, trong lòng cảm thấy khó chịu.

      “Tôi cũng muốn ăn, trời ơi, a a a, đợi sau này tôi tỉnh lại nhất định phải ăn cho đủ số này.” Dĩ nhiên Tô Nhiên chỉ có thể nhìn đồ ăn, cho đỡ thèm.

      Tần Trạch nhìn thèm ăn của Tô Nhiên mà nảy sinh ý nghĩ trong đầu.

      Trong cuộc sống sau này ở nước Mỹ của Tần Trạch và Mary, kỷ niệm về lễ Tạ Ơn đầu tiên ở đây trở thành kỷ niệm đẹp khó quên.

      Buổi tối của Lễ tạ ơn, Mary tạm biệt Tần Trạch và Henry trở lại kí túc xá, trong lòng có loại cảm giác lên lời.

      Trong đầu luôn nhớ đến ung dung bình tĩnh, vẻ mặt luôn mỉm cười của người đàn ông kia.

      Trong trường học của Mary, cách ăn mặc của học sinh vô cùng thành thục. Hầu như tất cả các học sinh nữ đều mang đủ các loại nhẫn, vòng cổ vòng tay, bàn tay đủ thể loại sơn móng tay. Có nữ sinh lại thích hóa trang vô cùng đặc biệt, luôn thích tô cho môi mình thành màu tím đen. Trong trường học, giới tuyến giữa học sinh nam và học sinh nữ ràng, các học sinh nam và học sinh nữ ôm nhau là tượng rất bình thường.

      Các học sinh nam chủ yếu là mặc quần bò rộng và áo phông, loại quần bò dài rộng ấy là loại có thể nhét vừa thêm hai ba người với thân hình nho vào nữa.

      Học sinh nữ á? Hoặc là giống như học sinh nam, cũng mặc quần áo dài rộng, hoặc là phát huy đầy đủ tác phong tiết kiệm, quần áo rút gọn đến đáng sợ. Đặc biệt là vào mùa hè, phía trước hở rốn, phía sau hở mông, phía hở ngực, phía dưới lộ đùi, giống như sợ người khác chú ý đến bộ dáng thướt tha của người con độ tuổi xuân.

      Ngoài chuyện đó ra, bọn họ còn thường xuyên tạo số lỗ cơ thể, giống như lông mày, lỗ tai, lỗ mũi, đầu lưỡi, đôi môi, rốn, đủ các thể loại, ở lỗ còn tạo thêm các loại vòng kim loại, vòng treo, để chứa đựng và bày ra bộ dáng khốc của họ.

      Thời điểm mới vào học, Mary nhìn thấy cái này cảm thấy giống như là tự ngược, thời gian dài, lại cảm thấy nó quá khốc.

      Nhưng mà vẫn thể vừa mắt nổi.

      Bởi vì biết thế nào mới là khốc chân chính, phải giống như Tần Trạch vậy, luôn mặc kiểu quần áo đơn giản nhưng lại vẫn rất tuấn, linh hoạt, phẩm chất bình tĩnh, mà phải là như kiểu ăn mặc tục tằng kia.

      Ở nơi đây, đương phổ biến giống như bữa ăn cơm thôi. Buổi tối, đường cái cạnh trường học, thường xuyên nhìn thấy những người nhau nắm tay dạo đến tận nửa đêm.

      vị mỹ nữ, đây là điều vẫn tự biết, cho nên những người đàn ông độc thân tốp năm tốp ba ở bên đường vẫn thường hô to với : “Hey, stop! Come on! Join us!” (Này, dừng lại! Đến đây chuyện với chúng tôi ,)

      Mỗi ngày mỗi ngày đều có những chuyện như thế này xảy ra.

      Nhưng lại chỉ thích người đàn ông cực kì ôn hòa kia, nhưng người đàn ông đó lại luôn giữ lễ khách sáo với .

      Lúc này, Mary nghe thất tiếng Tina thảo luận với người đàn ông bên ngoài kí túc xá. Tina là mập mạp, là người da trắng, mụn trứng cá mọc rải rác mặt ấy, ràng tiết lộ hooc môn của ấy phân bố quá thừa. Từ đôi môi tím đen của Tina nhả ra vòng khói, quần áo tiết kiệm vải che nổi thân thể thiếu nữ phát triển đầy đủ của ấy.

      Mary nhìn thấy người đàn ông da trắng kia đặt tay bộ ngực gợi cảm của ấy, tiếng cười của Tina qua dây thanh lên thẳng cổ họng, dứt khoát, khỏe mạnh.

      Mary hiểu được, hôm nay lại bị Tina đuổi ra khỏi kí túc xá. Phòng kí túc xá của Mary thường bị Tina và bạn trai của ấy chiếm mất. Có đôi khi Mary vội vàng ôn tập chuẩn bị cho cuộc thi, Tina và bạn trai ấy cũng thờ ơ nhìn , sau đó lớn tiếng dùng tiếng Mỹ mà nghe hiểu để gì đó. Kết quả, Mary chỉ có thể chấp nhận kết quả rời khỏi kí túc xá.

      Nhiều lúc, khi Tina và bạn trai ấy ôm ấp nhau vào phòng ký túc xá, Mary liền tự động cầm theo túi rời khỏi phòng. Những lần như vậy dùng lực mạnh đóng cửa lại vang lên tiếng “ầm”, đồng thời dùng câu tiếng Trung mắng:
      “Đồ biết xấu hổ.”

      Mary thường hay nghĩ: Nếu như chính mình và Tần Trạch trở thành người , như thế chính mình và Tần Trạch có thể cùng Tần Trạch bắt đầu cuộc sống ấm áp trong nhà trọ, lo nghĩ mà học xong đại học, sau đó cùng nhau phấn đấu, nếu như gặp vận may tốt, như vậy có thể cùng nhau định cư ở Mỹ rồi.

      Chỉ là biết chính mình có thể gặp loại vận may này hay , có thể theo đuổi được tới tay nha.

      ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng: “Mẹ ơi, ở nước Mỹ này con vất vả quá. Nhưng mà con nhất định cố gắng. Nhất định con khiến mẹ và cha phải mất mặt vì con đâu.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63 Về nước, chú hai…

      Thời điểm cuối tháng 12 năm 2009, ở nước Mỹ vào thời điểm lạnh nhất trong năm.

      Cũng là thời điểm sang năm mới ở nước Mỹ, mọi gia đình đều chuẩn bị lễ Giáng sinh, mỗi gia đình đều trang trí cây thông Nô-en trong nhà, trong căn phòng trọ của Tần Trạch và Tô Nhiên cũng có trang trí cây thông Nô-en rất đẹp.

      Chương trình học của Tần Trạch ở kì học đầu tiên kết thúc, thành tích học tập trong kì có, thành tích của Tần Trạch cũng rất tốt, trừ bỏ môn Piano là xếp loại B, còn lại các môn khác đều xếp loại A.

      Trương giáo sư giao cho Tần Trạch rất nhiều tài liệu để nghiên cứu trong ngày nghỉ, Tần Trạch cũng gì, tiếp nhận toàn bộ.

      Mấy ngày trước có trận tuyết lớn, đây là trận tuyết lớn nhất mà Tô Nhiên được nhìn thấy từ lúc sinh ra đến giờ, so với trận tuyết tai họa trước kia ở phía Nam của Trung Quốc còn lớn hơn rất nhiều.

      Trong nhà trọ chỉ có người là Tô Nhiên, ngoài ra có cây thông Nô-en bị bao phủ ở trong bóng tối.

      Trong phòng bật đèn tối đen, Tô Nhiên đứng trước cửa sổ nhìn tuyết rơi bên ngoài trời.

      Trong tháng này, Tần Trạch thường xuyên phải chạy ra ngoài, thời điểm mỗi khi trở về cả người rất mệt mỏi, thế nhưng quần áo luôn rất sạch , có lần trong lúc vô tình vào ban đêm nhìn thấy cánh tay Tần Trạch có quấn băng gạc.

      Trong lúc nhất thời hiểu mọi chuyện.

      Tần Trạch ra nước ngoài học chủ yếu nhất là hoàn thành nhiệm vụ bí mật trung ương giao cho.

      Mỗi lần ra ngoài luôn luôn mang theo bên người, thực ra là do sợ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với , muốn để cho phải lo lắng, cho nên vẫn luôn dối . Chẳng qua là biết đến. biết đến, nhưng mà cũng có vạch trần , nếu lo lắng của làm cho phải chịu thêm trách nghiệm, vậy tại sao lại phải cho biết chứ?

      lúc Tô Nhiên suy nghĩ miên man, cửa phòng mở ra, cả căn phòng sáng bừng lên bởi ngọn đèn vừa được bật.

      “Làm sao lại bật đèn lên?” Tần Trạch cởi ra quần áo dính đầy tuyết, đứng ở cửa phòng rung bần bật, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi Tô Nhiên.

      “Như thế này có vẻ thú vị hơn.” Cả thân thể nho của Tô Nhiên dính vào cửa sổ, giọng cực kì dịu dàng trả lời.

      “Rất xin lỗi, để em mình ở chỗ này.” Tần Trạch .

      có việc gì đâu, em quen rồi mà.” Tô Nhiên cố bày ra nụ cười thoải mái .

      Tần Trạch ngạc nhiên, thói quen rồi sao? Tron ngực nổi lên trận đau đớn đến kịch liệt. Thói quen sao, ba chữ kia mang lực sát thương rất lớn, là cực kì to lớn. Nếu muốn chuyện thành thói quen, vậy cần bao nhiêu thời gian, là khoảng thời gian vẫn luôn làm tổn thương, nhàng , thói quen rồi, khiến cho quá xúc động thốt lên:

      “Lần sau em cùng ra ngoài .” Trong giọng mang theo chút run rẩy, chút kích động.

      Tô Nhiên có chút ngạc nhiên: “Cùng ra ngoài, như vậy có được hay ?”

      “Được.” Tần Trạch bế Tô Nhiên lên, ánh mắt màu đen ôn nhu bao trùm cả người Tô Nhiên: “ muốn cùng em tách ra nữa.”

      “Tần Trạch… Ha ha, chúng ta bật đèn cây thông Nô-en lên , em muốn xem quá chờ nổi nữa rồi.” Tô Nhiên quay đầu , cố ý sang chuyện khác.

      Tần Trạch khẽ gật đầu bật đèn của cây thông Nô-en lên.

      Tức khắc màu xanh của cây và ngũ sắc của ánh đèn, tạo nên đẹp đẽ đến cực kì.

      Tần Trạch bế Tô Nhiên, nhìn phong cảnh đẹp đến mê người này, trong lòng cả hai người đều có chút say mê.

      “Nhớ nhà quá à.” Tô Nhiên nhìn cây thông tượng trưng cho năm mới, trong lòng lại cảm thấy muốn gặp lại ba mẹ, còn có con khỉ nữa, biết mọi người thế nào rồi.

      “Vậy chúng ta gọi điện thoại cho họ.” Tần Trạch biết suy nghĩ của Tô Nhiên, cầm điện thoại lên ấn số điện thoại của nhà Tô Nhiên, sau đó lại mở thêm loa ngoài ra.

      Sau thời gian rất dài đổ chuông cuối cùng ở đầu dây bên kia cũng có người nghe máy.

      “Alo.” Là giọng của mẹ Tô Nhiên, mang theo chút mệt mỏi, mang theo chút khàn khàn.

      Điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy chua sót trong lòng, nghĩ rất muốn khóc nhưng lại có nước mắt chảy ra.

      “Mẹ Tô, là con Tần Trạch.”

      “Là Tiểu Trạch à, lâu rồi gọi điện thoại, cuộc sống của con ở nước Mỹ thế nào?”Mẹ Tô ở đầu bên kia điện thoại gượng cười vui vẻ.

      “Mẹ Tô, cần lo lắng, mọi chuyện bên này của con rất tốt, ngược lại là mẹ và ba Tô, mọi người có khỏe ạ? Tô Nhiên… vẫn như trước hay sao ạ?”

      “Đứa này, vẫn luôn quan tâm đến chúng ta như vậy. Đời trước Tô Nhiên tích nhiều phúc mới có thể gặp được người như con. Mẹ và ba con bé đều tốt… chỉ là…”

      Tô Nhiên trở lên khẩn trương hơn, chỉ là cái gì chứ?

      “Chỉ là, ai, bệnh xơ gan của chú hai tái phát, rồi.”

      mặt Tô Nhiên và Tần Trạch đều lộ lên vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó vẻ mặt Tô Nhiên rất nhanh lại trở về bình thường, Vào lúc này chú hai ra , chuẩn bị tâm lí từ sớm, trong lòng cũng cảm thấy quá đau đớn, chỉ là lo lắng cho cha, mẹ và bà nội liệu có thể chịu được đả kích này hay ?

      Tần Trạch chú ý vẻ mặt phức tạp của Tô Nhiên, an ủi mẹ Tô vài câu rồi cúp điện thoại.

      “Có chút nhớ nhà, Tô Nhiên với về thăm cha mẹ chút nhé.”

      Tô Nhiên ngẩng đầu, con mắt thỏ nho nhìn Tần Trạch: “Ừ.” Chỉ cần nhìn chút, nhìn người kia, liền hiểu, đây là suy nghĩ cho .

      vỗ vỗ đầu Tô Nhiên, hai người đứng cạnh cây thông Nô-en nhìn nhau mỉm cười.

      Động tác của Tần Trạch rất nhanh chóng, ngày hôm sau mua được vé máy bay, buổi chiều liền về tới quê nhà Tô Nhiên.

      Lá khô phủ kín cả vùng đất, từng dãy phòng ngói màu đen tối tăm đơn giản, đứng giữa mùa đông lạnh lẽo có vẻ như rất đơn, Tần Trạch dưới chỉ dẫn của Tô Nhiên, dừng lại trước căn nhà rất lộng lẫy.

      “Tần Trạch đừng vào, em chỉ cần đứng ngoài nhìn chút là được rồi.”

      Tô Nhiên ngồi vai Tần Trạch, giọng nhè .

      “Được.”

      tới chỗ có lốm đốm màu đen của lá khô mục ra dưới cây đại thụ, lẳng lặng đứng thẳng, tầm mắt nhìn thấy đứng là chỗ vải trắng quay tròn. Từng trận nhạc buồn vang xa, Tô Nhiên lại cảm nhận được bi thương, chỉ thấy vô cảm và lo lắng, còn có chút sợ hãi.

      Vô cảm chính là vì chuyện này xảy ra cách đây nhiều năm, rồi lại lần nữa dương xa cách. Con người dù cho có gặp lai, có tài giỏi bao nhiêu, cuối cùng cũng trốn được cái chết, giống như tại là dáng vẻ tồn tại nhưng cũng tránh khỏi số việc ngoài ý muốn.

      Lo lắng là bởi vì tiếng khóc bi thương, bà nội có biết bao nhiêu đau lòng, kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, lúc đau lòng, còn phải lo liệu mọi chuyện tang , ba và mẹ lại như thế nào vừa lo liệu mọi việc vừa chịu đựng đau buồn, Như thế, đối với việc nằm ở bệnh viện lấy bao nhiêu nước mắt của cha mẹ chứ?

      Trong phòng có hai người ra, dựa vào nhau, chậm rãi qua trước mắt Tần Trạch, hai người đờ đẫn nhìn về phía trước, cũng chú ý tới Tần Trạch đứng cách đó xa.

      Là Triệu Xuân và Tô Tường.

      Vẻ mặt hai người đều rất tiều tụy, hốc mắt có chút hồng, có lẽ là vừa khóc xong, cũng có thể do thức đêm tạo thành.

      Hình ảnh hai người bước vội vàng, nhưng những bước cũng rất vững vàng, tuy mặt có bi thương nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo kiên trì.

      Cửa nhà chú hai mở ra, người còng lưng và đứa bé ra.

      Là bà nội và con khỉ .

      Con khỉ rất hiểu biết mà dìu bà , bà nội nhàng nở nụ cười với con khỉ , cầm mộ ít đồ vật ở trong tay, khẽ rắc nền đất đen, miệng bà có lẩm bẩm cái gì đó, Tô Nhiên nghe .

      Nhưng Tần Trạch lại nhếch miệng mỉm cười.

      Tô Nhiên đứng từ phía xa nhìn mọi người, lại cảm thấy giống như mọi người đứng trước mặt , mỗi ánh mắt, mỗi động tác của mọi người đều thấy được rất ràng.

      Nhìn mọi người hỗ trợ lẫn nhau, cùng nhau chống đỡ, biết, mọi người trong nhà nhất định vượt qua.

      “Tần Trạch, chúng ta thôi.” Tô Nhiên kéo kéo vành tai Tần Trạch .

      Tần Trạch cử động mang Tô Nhiên nhét vào trong túi áo khoác, xoay người trở về con đường vừa rồi mà bọn họ vào.

      cần lo lắng, mọi việc còn có ba em, mẹ em mà.”

      “Vâng, em biết rồi. có lạnh ? Thời tiết lạnh như vậy lại cùng em đứng trước gió lâu như thế.”

      lạnh, có em bên cạnh mà.”

      nửa đường trở về hai người gặp thiếu niên khoảng 15, 16 tuổi, thiếu niên xe đạp, đưa mắt nhìn Tần Trạch lạnh lùng qua.

      Ánh mắt Tô Nhiên nhìn về hướng thiếu niên qua, trong lòng có vui mừng nhàn nhạt qua.

      “Đứa bé kia, hiểu được đau khổ, biết hiểu chuyện rồi.”

      Tần Trạch về nhà chào cha mẹ, đây là lần đầu tiên Tô Nhiên gặp qua cha Tần và mẹ Tần, cho nên trốn trong túi áo khoác của Tần Trạch thò đầu ra nhìn.

      Hai đại nhân trong nhà sớm biết Tần Trạch muốn về qua nhà nên chuẩn bị xong bàn đồ ăn lớn, cũng hỏi thăm chút mọi việc của Tần Trạch khi ở nước ngoài.

      Tần Trạch cùng ba mẹ chuyện, mặt mang theo nhiều nụ cười hơn, Tô Nhiên cảm thấy khí này rất ấm áp, khiến cho tâm trạng của tốt hơn nhiều.

      biết đề tài bị đưa như thế nào lại đến vấn đề kết hôn của Tần Trạch, vốn ở nông thôn mọi người đều kết hôn sớm, mà ba mẹ Tần Trạch cùng biết mọi chuyện về Tô Nhiên, khiến cho hai người khỏi cảm thấy có chút lo lắng.

      “Thằng nhóc, ở nước ngoài có quan hệ tốt với bạn nữ nào ?” Cuối cùng mẹ Tần Trạch cũng hỏi ra miệng, ba Tần Trạch ngồi bên hút thuốc, ánh mắt rất tập chung xem ti vi.

      Tần Trạch làm sao có thể hiểu tâm của cha mẹ cơ chứ.

      Lập tức liền tìm lí do, trong người mệt mỏi muốn nghỉ ngơi trước.

      đợi cha Tần và mẹ Tần cái gì, người trốn mất, đợi cho Tần Trạch vừa chạy, cha Tần và mẹ Tần mới thở dài hơi.

      “Đứa này, phải làm sao bây giờ? là khiến cho người ta lo lắng mà.”

      Trong lòng Tô Nhiên lại cảm thấy rất áy náy, đời này vẫn chưa thể sủng tốt, mà lại lần nữa làm cho phải hao tổn tinh thần vì mình, Tần Trạch, chờ khi em tỉnh lại, em nhất định đối xử với tốt hơn gấp bội, nhất định là vậy.

      “Con thỏ ngốc, lại suy nghĩ linh tinh cái gì vậy?”

      có gì, chỉ là muốn chúng ta cùng ra ngoài mua cho cha mẹ ít đồ , mua mấy bộ quần áo tốt hơn chút, cũng mua cho bọn họ chút đồ ăn ngon. Em chắc rằng cha mẹ cũng giống như cha mẹ em, luôn luôn dám bỏ tiền để mua cho bản thân quần áo mới hay tự mình ăn ngon chút.”

      “Được, nghe lời em.”

      Tần Trạch ở lại nhà mấy ngày, giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa trong nhà, vì cha mẹ xuống bếp nấu món XX sao XX, nhìn mặt cha mẹ tất cả đầu là vui vẻ, lúc này mới biết, khi ở nước ngoài trong lòng có biết bao nhiêu là nhớ nhung cha mẹ, sau khi về nước, mới hiểu thể nào bỏ được bọn họ, ước gì có thể cho cha mẹ tất cả những gì có thể làm được.

      Tô Nhiên nhìn Tần Trạch bận rộn càng cảm thấy khổ sở trong lòng, cũng cảm thấy rất nhớ những lúc cha mẹ mang theo vẻ mặt mỉm cười, cũng muốn vì cha mẹ mình bận rộn trước sau.

      Mấy ngày này rất nhanh trôi qua.

      Tần Trạch và Tô Nhiên lại lần nữa đến nước Mỹ, quay đầu lại nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ gương mặt của cha mẹ giống như tràn đầy nước mắt.
      “Lại chỉ còn chúng ta.” Tô Nhiên cảm thán.

      “Có em bên , như vậy là đủ rồi.” Tần Trạch mỉm cười, rất đẹp mắt

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :