1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57 Hóa thân Con Rối lên đại học (Phiên Ngoại)….

      Nước Mỹ.

      Trong trường đại học lớn.

      người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đường.

      Trong túi áo của có để con rối to khoảng bàn tay hình con thỏ, tại miệng con thỏ khẽ đóng khẽ mở chuyện.

      “Cuối cùng tới tuổi lên đại học, ha ha.”

      “Bắt đầu học rồi, biết em thích học thú y nhất, chính là rất vất vả mới tranh thủ được danh ngạch đấy.” Tần Trạch mỉm cười giọng .

      “Biết rồi, biết rồi.”

      Vì vậy bốn năm đại học trau dồi kiến thức , liền bắt đầu tại đây.

      Để tiện cho Tô Nhiên có đủ chiều cao nhìn lên bảng, bao giờ Tần Trạch cũng ngồi bàn đầu tiên.

      Con thỏ ngồi bàn học, đối với đó là nghe giảng viên khổng lồ giảng bài, hắc hắc, bàn học này là rộng rãi a, nằm có thể nghe, ngồi có thể nghe, nằm cũng có thể nghe nhé.

      Ha ha, thú vị.

      Kể từ khi Tô Nhiên trở thành con thỏ , và Tần Trạch chính là Mạnh rời Tiêu, Tiêu rời Mạnh, ngay cả nhà cầu cũng hề kiêng dè.

      Lần đầu tiên quang minh chính đại vào nhà vệ sinh nam a.

      Tô Nhiên kêu lên: A, ra đây chính là bồn tiểu tiện trong truyền thuyết a. Chậc chậc, có cá tính, so với bồn cầu ngồi chồm hổm của nhà vệ sinh nữ khác biệt là lớn.

      Nghiên cứu qua cẩn thận xung quanh, nhưng mà lại cẩn thận, nhìn thấy được tiểu kê kê của người khác, cuống quýt quay đầu , a a phải cố ý đâu.

      Buổi tối khi ngủ là thời gian rình coi tốt nhất.

      Dùng cái tay thô thô của mình, đâm đâm vào mặt của Tần Trạch, lại đâm đâm vào ngực của Tần Trạch, vậy còn có hai giờ đáng nữa, hắc hắc, chơi cực kì vui mừng.

      Mà Tần Trạch lại mỉm cười, để mặc cho Tô Nhiên tùy tiện giở trò, con rối hình con thỏ thôi, có thể làm gì được hay sao?

      Lúc tắm, đây chính là thời điểm Tô Nhiên đau khổ nhất.

      tức giận nhìn thân thể bé của mình, có ngực, cũng có mông, còn có cả bộ phận riêng tư quan trọng, lại nhìn lại mĩ nam trần truồng ở trong khói mù mờ, được tắm rửa rất hạnh phúc, ô ô, muốn nhào tới bắt cho ăn.

      Tần Trạch nhất định là cố ý, là cố ý để cho thấy, cho thấy được mà ăn được.

      Hai người, đúng, là người đàn ông và linh hồn người phụ nữ nấp trong con Rối hình con thỏ, cứ như vậy làm bạn với nhau qua đất khách quê người học tập bốn năm trời.

      Vì Tô Nhiên, Tần Trạch phương diện học về thú y cũng rất tinh thông.

      Mặc dù phải giấu thân phận quân nhân Trung Quốc, che dấu nhiệm vụ bí mật, nhưng mà đối với , đó cũng là việc rất thích hợp.

      Tô Nhiên biến thành con Rối ra rất thú vị.

      cần ăn cơm, cần nhà cầu, nhưng lại kiên trì muốn tắm.

      Bồn tắm của ly trà tinh tế đẹp đẽ được chọn lựa khéo léo.

      Khăn lông của khối vải to bằng ngón tay.

      như lão bản có tiền, ở biệt thự, có xe thể thao, còn có mấy nhân viên phục vụ tùy sai khiến.

      Khi có thời gian rảnh, Tần Trạch nhìn kéo đoàn con Rối, từ trong biệt thự baby của ra ngoài, lái xe chơi đùa giống như đua xe, cười to,

      Tô Nhiên, em giống như nhà giàu mới nổi ấy.

      Có lúc Tần Trạch phải làm nhiệm vụ bí mật, trong mưa bom bão đạn, hai người cũng hề tách ra.

      Cùng nhau chạy trối chết, cùng nhau công kích, cùng nhau xông vào rừng sâu núi thẳm đến mấy ngày mấy đêm cũng tìm được đường ra.

      Cuối cùng khi ra khỏi rừng nguyên thủy, vào thời điểm đó Tô Nhiên từng nghĩ: Biến thành con Rối, cũng là loại may mắn, nếu như là con người, làm sao có thể hiểu được, những ngày này Tần Trạch trôi qua nguy hiểm như thế nào chứ.

      Lúc trở lại, người Tần Trạch luôn mang theo rất nhiều vết thương.
      Lúc này, Tô Nhiên lại chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, lại chỉ biết thương cảm thêm trong lòng.

      Cũng có lúc Tô Nhiên bị gãy tay, mà lúc đó Tần Trạch lại cười híp mắt, đem làm phẫu thuật, vá cho cánh tay của trở lại xinh đẹp.

      Lần nữa trở lại như cũ là hình con thỏ .

      Mỗi năm đến mùa xuân, Tần Trạch cùng con Rối Tô Nhiên trở về thăm Tô Nhiên vẫn ngủ say như cũ.

      Con khỉ lớn lên từng ngày .

      Bởi vì chị cậu gặp chuyện may, cậu trở nên hiểu chuyện khác thường, cậu an ủi cha mẹ, vừa mới lên tiểu học, thành tích học tập của cậu cũng vô cùng ưu tú.

      Khi Tần Trạch rảnh rỗi dạy cho đứa này chút võ thuật, để cho cậu chăm chỉ luyện tập, phần tử bạo lực trong con khỉ cũng thu lại ít.

      năm rồi lại năm trôi .

      Mùa hè đại học năm nhất, Tô Nhiên nhờ Tần Trạch giúp tay thông báo cho cậu hai của để ý kĩ con của cậu, chỉ cần ta hơi sốt lên là lập tức đưa bệnh viện.

      Đời trước, con trai của cậu hai, là bởi vì phát sốt ở quê hương của ông ngoại mà kịp chữa trị, dẫn đến bệnh lan tràn đến thận, sau đó liền có tiến triển tốt, đứa bé khỏe mạnh, vậy mà lúc nào cũng uống thuốc, tiêm truyền, khiến cho nhà cậu hai bị bao phủ bởi bầu lo lắng.

      Sau này, cậu hai gọi điện đến báo, may có Tần Trạch nhắc nhở, đứa bé tại khôi phục lại khỏe mạnh.

      Lúc này mới khiến Tô Nhiên buông xuống lo lắng trong lòng.


      Đến mùa đông của đại học năm nhất, chú hai ra rồi.

      Tần Trạch mang theo Tô Nhiên về nước, nhìn thấy vẻ mặt đơn của Siêu Siêu, trong lòng cũng có chút an ủi.

      Đứa này, cũng thay đổi rất nhiều.

      Thời điểm năm hai đại học, May Mắn sinh được con chú con rất giống nó, nhưng mà May Mắn lại là sản phụ cao tuổi, cho nên con chó này bị ngốc nghếch.

      Mọi người đều thương cho tiểu tử này, đều gọi nó là A Ngốc.

      Thời điểm năm ba đại học, bà nội qua đời.

      Thời điểm bà qua đời đúng lúc trời mùa xuân, Tô Nhiên nhìn thấy linh hồn của bà bay về nơi xa, trước khi bà , bà còn từ ái xoa đầu : “Tiểu nha đầu lười biếng, đến lúc rồi, cũng nên tỉnh lại , cần mải chơi đến quên về nhé.”

      Tô Nhiên gật đầu cái, ánh mắt chua sót.

      Đáng tiếc con Rối chắc chắn thể chảy nước mắt được.

      Ở nơi đất khách quê người, hai người chưa từng gián đoạn công việc và học hành.

      Bốn năm cuộc sống du học nháy mắt liền qua, lại đến thời điểm tốt nghiệp.

      Tần Trạch hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ quân đội Trung Quốc giao cho, vừa trở về nước liền trực tiếp nhận cấp bậc thiếu tướng.

      Ông cụ Thành kiên trì muốn Tần Trạch cưới cháu của ông, Thành Nhạc Ninh.

      Nhưng ngờ được Thành Nhạc Ninh lại lấy khí thế kinh người vỗ bàn cái, : “Ông nội, cháu mang thai đứa bé của Hải Dương rồi. Đời này cháu chỉ gả cho mình ấy mà thôi.”

      Ông cụ Thành giận đến nỗi hung hăng đánh Thành Nhạc Ninh mấy cái.
      Suýt chút nữa làm cho cháu bảo bối của ông sinh non.

      Khi ông nhìn thấy cháu nằm giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cuối cùng ông cũng thỏa hiệp: “Tính toán kế hoạch mười năm, thất bại trong gang tấc a. Tùy các cháu, tùy các cháu, ông già rồi.”

      Từ Hải Dương nắm chặt tay Thành Nhạc Ninh, kiên định với ông cụ Thành: “Ông nội, cháu nhất định làm cho Nhạc Nhạc được hạnh phúc.”

      Lòng dạ có cứng như thế nào cũng bị tấm lòng chung tình làm mềm hóa, Thành Nhạc ninh cực kì giống Tần Trạch đời trước, Từ Hải Dương cùng với Tô Nhiên là dạng, cuối cùng vẫn có cách nào khống chế được ấy.

      Tô Nhiên nhìn vầng sáng giữa hai người, cùng cười giống như Tần Trạch.

      “Tô Nhiên, chờ em tỉnh lại, hai chúng ta liền kết hôn .”

      “Ừ, tất cả đều kết thúc, những ngày hạnh phúc của chúng ta chính thức đến.”

      Ngày tỉnh lại, xảy ra rất tự nhiên.

      này kia, trời đất trong lành.

      Tần Trạch chờ ở bên cạnh giường, phía bên ngoài là những tán lá cây xanh ngắt.

      Tô nhiên từ từ mở mắt, giống như vô số ngày qua làm bạn với nhau, chào hỏi với Tần Trạch: “Trạch, chào buổi sáng.”

      Sau đó Tần Trạch cũng lộ ra hàm răng trắng noãn, cười: “Chào buổi sáng.”

      Hạnh phúc, cuối cùng cũng tới rồi sao?

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58 Kì lạ, ngày thứ nhất du học tại Mỹ….

      Thời điểm Tô Nhiên và Tần Trạch đến nước Mỹ là cuối tháng 9, mà thời điểm đại học Sâm Đặc tựu trường là tháng mười, vậy nên chỉ còn lại mấy ngày nữa.

      Năng lực làm việc của Tần Trạch rất tốt, việc đầu tiên làm khi đến đây là tìm phòng trọ để đặt chân, đó là khu nhà trọ mô hình rất gần người da đen, giá cả hợp lí, 400 đô la tháng, Tô Nhiên len lén ở trong lòng đổi ra tiền Trung Quốc, sau đó liền chắc lưỡ, mẹ của con ơi, bằng cả tháng tiền lương của lãnh đạo ở Trung Quốc đó.

      Tô Nhiên nằm trong túi áo của Tần trạch, nhìn xung quanh trời đất rộng rãi.

      Mặt thỏ lập tức rối rắm xuống: “Tần Trạch, chúng ta còn bao nhiêu tiền?”

      Tần Trạch cười híp mắt, sờ qua vách tường, cái bàn trong căn phòng : “ sáu mươi vạn.”

      “Đây đều là tiền chính kiếm ra à, lợi hại.” Đôi tai thỏ của trong nháy mắt dựng thẳng lên, trong đôi mắt tròn có ánh sáng vụt qua.

      “Ừ, chơi cổ phía tích lũy được, Tô Nhiên, quên cho em biết, tiền của là nhân dân tệ, khi đổi thành đô la chắc được khoảng hơn tám vạn, số tiền này chắc chỉ duy trì được cuộc sống của chúng ta trong vòng năm.” Tần Trạch vẫn cười như cũ .

      cách khác…… chúng ta chính là hai người nghèo.” Đôi tai thỏ lại cụp xuống, đầu đúng lúc đặt thành túi áo.

      “Đúng vậy, con thỏ .” Đối lập với Tô Nhiên như đưa đám, nhìn qua Tần Trạch giống như vô cùng vui vẻ. “Thỏ ngoan, cái này em cần quan tâm, tiền, có thể xử lí tốt, chúng ta suy nghĩ chút chuyện khác , trước khi tựu trường chúng ta còn rất nhiều chuyện bận rộn đó. Chúng ta phải trang hoàng lại cho căn phòng tốt hơn, chuyến đến siêu thị Walmart chứ?”

      “Siêu thị… Walmart. Ha hả. Chủ ý này rất tốt, Tần Trạch bây giờ em mới có cảm giác đặt chân đến nước Mỹ.” Con thỏ rất hưng phấn.

      “Được, chủ cho thuê nhà có chiếc xe đạp, bây giờ chúng ta xuống hỏi mượn họ, sợ là tí nữa chúng ta trở lại mang theo ít đồ đâu?” tần Trạch hơi cúi đầu, cười,d`iễ`n đ''à'n 0lê q0uý; đ;
      ôn bàn bạc với Tô Nhiên.

      “Thử xem chút, biết ông chủ cho thuê nhà có thể cho chúng ta mượn hay ?”

      Hai người xuống lầu, chủ cho thuê nhà là đôi vợ chồng người Mỹ rất hòa nhã, bọn họ vừa nghe Tần Trạch muốn mượn chiêc xe đạp của họ, rất nhiệt tình lập tức mang xe ra cho mượn.

      “Chàng trai, cậu cũng thích xe đạp à, a a… cậu có cùng sở thích với tôi đấy. Sau này cùng tôi xe đạp chuyện hưởng thụ chút nha, ha ha, tồi nha, chàng trai, bắp thịt rất phát triển.” Ông Henry vỗ vỗ vào bả vai Tần Trạch, cười ha ha.

      Tần Trạch cũng nở nụ cười như ánh nắng mặt trời, cùng chuyện với ông Henry: “Tốt thôi, lần sau chúng ta đua chút, xem kĩ thuật của ai tốt hơn.”

      Ông Henry vừa nghe xong cười càng lớn hơn: “Được, lời định.”

      Tô Nhiên ngồi trong túi áo của Tần Trạch, cảm nhận lực đánh của ông Henry đánh ra, mang cho dư chấn (trận động đất ), toát mồ hôi.

      Ông Henry là người mỹ khỏe mạnh mang theo cá tính đặc biệt, Tần Trạch, cũng khỏe mạnh quá đấy? Nhập gia tùy tục, điểm này cũng quá nhanh .

      Năm phút sau lối bộ.

      “Tần Trạch, xác định có thể xe chứ?” Tô Nhiên nhìn tốc độ giống như phi sợ hãi than, chất lượng xe đạp địa hình này cũng tệ, cái bánh xe lăn lộn làm cho trái tim như muốn nhảy ra.

      Tần Trạch à, muốn lại đến con đường dương kia nữa đâu.

      “Yên tâm , xe đạp mười năm, biết tiêu tiền vào xe bus hoặc taxi, cho nên sớm luyện được thân bản lĩnh rồi. Đây chính là đẳng cấp cao, vững chắc xoay mình ở sườn núi đấy.” Tần Trạch liều lĩnh phóng đón gió, lại hơi cúi đầu nhìn thỏ , ánh mắt sắc nhọn nhìn về phía cuối sườn núi để tiến lên.

      “A…” sung sướng hét lên tiếng, dồn lực xuống dưới chân, lên đường.
      Tô Nhiên nắm chắc thành túi áo, nhịp tim đập rất nhanh, cảm nhận thấy tuổi thanh xuân tự do phát ra, đón lấy ngọn gió mạnh, đáy lòn hô to: Đại học, nước Mỹ, từ hôm nay chúng ta đến rồi____

      Chuyện tình cảm trong lòng hai người, từ trước đến nay chưa hề dừng lại. đường gió lớn thổi qua, là phong cách.

      Nhưng cũng bởi vì quá vui vẻ, quá phong cách cho nên lập tức sinh ra buồn rầu.

      Bánh xe xoay chuyển quá nhanh, trượt, cả người Tần Trạch trực tiếp ngã nhào ra đất.

      có gì bất ngờ xảy ra, Tô Nhiên liền bị Tần Trạch đè ở phía dưới.

      con Rối bị đè ép, cũng vẫn chỉ là con Rối. Cho nên đối với Tô Nhiên mà , bì đè ép như vậy cũng có bất kì tí khó chịu nào, bởi vì con Rối có cảm giác đau.

      Chẳng qua là, thiếu gia Tần Trạch, ngồi dậy, cúi đầu xuống, nhìn Tô Nhiên bị đè ép, sau đó thanh tức giận đùng đùng vang lên trong đầu : “Ngu ngốc, sao lại ngã xe chứ?”

      Tần Trạch cười, hướng thẳng về phía Tô Nhiên chịu tội: “Vâng vâng, Tô Nhiên đại
      nhân, biết sai rồi, lần sau dám nữa.”

      Tô Nhiên trở thành tiểu nhân đắc chí, đem tay khoanh trước ngực, hừ tiếng lớn: “Đem khôi phục trạng thái ban đầu của em mau.”

      Vì vậy, con Rối hình thỏ bị Tần Trạch chà sát ở trong tay lúc lâu, chọc cho Tô Nhiên nổi trận lôi đình, cắn răng nhịn. Sau lúc lâu, mới khiến cho con rối lần nữa dễ thương, tròn vo.

      Dọc đường , Tần Trạch cũng đều là lời xin lỗi.

      Đợi đến lúc Tô Nhiên hết giận, hai người cũng đến siêu thị Walmart.

      Tô Nhiên trốn vào trong túi của tần trạch, cẩn thận quan sát vòng.

      Siêu thị quả rất lớn, người bên trong cũng rất nhiều, đầu tiên Tần Trạch về phía gian hàng bán đồ gia dụng, nhìn giá tiền các vật như chăn đệm giường, phát ra loại vật phẩm này giá tiền cũng đắt.

      chung là giá tiền ở khoảng từ 16 đến 30 đô la, đối với gia đình có tiền lương tháng là 3000 đô la mua những đồ vật này quả là giá cả rất tiện nghi. Tần Trạch nghe Tô Nhiên bày mưu chọn chiếc khăn chải giường màu xanh nhạt, 18 đô la. Bàn chải đánh răng, cốc chén, khăn lông, máy sấy, sữa tắm và chút những đồ vụn vặt trong phòng tắm.

      Tần Trạch vất toàn bộ đồ mua vào trong xe.

      Sau đó lại đến khu thực phẩm nhìn xuống.

      Tô Nhiên khỏi cảm thán: Thực phẩm ở nước Mỹ vô cùng phong phú, ví dụ như thịt heo, trong siêu thị có khá nhiều thịt heo, giá cả khoảng 49 đô la bảng (đơn vị cân của , Mỹ =0,9072 kg) tương đương với khoảng 16 đồng cân , sữa tươi, trứng gà cũng cảm thấy tiện nghi hơn so với trong nước, tóm lại, sau khi dạo vòng, Tô Nhiên cảm thấy giá thực phẩm ở Mỹ cũng phải rất đắt, cái này so với cảm nhận của khi ra khỏi nước có chút khác nhau.

      Quả nhiên, phải là thực tế mới là chân lí.

      Sau khi dạo hết lượt, những thứ cần mua cũng mua đủ rồi, hai người lại đẩy xe đẩy đầy ắp bàn thu ngân tính tiền.

      Nhân viên phục vụ mang theo vẻ mặt tươi cười: “Xin hỏi quý khách có thẻ tín dụng ạ?”

      Tần Trạch lắc đầu cái: “ thể dùng tiền mặt hay sao?”

      “Tất nhiên có thể, nhưng bình thường mọi người đều là cà thẻ là chủ yếu, vì vậy, tiên sinh, tôi đề nghị nên đến ngân hàng làm thẻ, như vậy đối với việc mua đồ, hay nộp thuế cũng dễ dàng hơn. Tính toán xong rồi, tiên sinh, tổng cộng của là 153,5 đô la.” Nhân viên phục vụ mỉm cười nhiệt tình đề nghị.

      “Ừ cảm ơn.” Tần Trạch lấy tiền ra, mỉm cười đưa cho nhân viên.

      “Ga giường và những đồ vật này là đồ dùng hàng ngày, nếu như quý khách hài lòng, trong vòng chín mươi ngày có thể trả lại bằng phiếu của siêu thị Walmart.” Đôi mắt to màu xanh biếc của nhân viên phục vụ nhìn thẳng vào Tần Trạch yên lặng phóng điện với .

      Tần Trạch hướng về phía tiểu thư xính đẹp hơi gật đầu, sau đó cầm gói đồ lên, dứt khoát rời .

      Tô Nhiên có chút đồng tình liếc nhìn người đẹp nước Mỹ tức giận: “Sorry nha.”

      đường trở về nhà cũng xuất truyện gì ngoài ý muốn xảy ra, chẳng qua người đường đều nhìn Tần Trạch, có thể là do có vẻ khác lạ giữa những con người nơi đất khách này, nhưng việc này cũng khiến cho Tần Trạch và Tô Nhiên cảm thấy hơi khó chịu biết phải làm sao.

      “Có lẽ là bởi vì màu da và màu tóc của chúng ta khác với bọn họ , đối với những người Mỹ mà chúng ta là người ngoại quốc mà, vây xem mới là lạ đó.” Tô Nhiên sờ sờ cái cằm thỏ của mình rút ra nhận xét.

      Tần Trạch nhìn động tác khôi hài của tô Nhiên chỉ cười cười, cũng gì.

      Trở lại nhà trọ, vợ chồng ông Henry nhìn thấy Tần Trạch ôm đống đồ lớn, kinh ngạc kêu to: “Cậu là mua đồ. xe đạp mua đồ.Trời ạ.Cầu thượng đế a, hi vọng ông ấy phù hộ cho cậu, đứa đáng thương.”

      Hai người bọn họ kêu lên giống như trời sập đến nơi vậy,di.ễn đà=n l-ê q;uý đô'n cuối cùng Tô Nhiên và Tần Trạch cũng biết ngày đầu tiên mình đến Mỹ mắc phải sai lầm rất lớn.

      Hai người hoàn toàn bỏ quên tình hình của nước Mỹ. Nhân dân Trung Quốc xe đạp là công cụ thay cho bộ, cho nên tại Trung Quốc xe đạp đường ô tô cũng làm sao, ở Trung Quốc mỗi con đường đều có xe đạp lại, tất cả tài xế Trung Quốc cũng đều biết khi lái xe phải đề phòng có những chiếc xe đạp lao đến. Nhưng nước Mỹ là quốc gia với nền văn hóa xe hơi, xe đạp đối với họ phải là công cụ lại mà là môn thể thao thích, cũng giống như bóng rổ vậy.

      đường cái ở nước Mỹ mà xe đạp chỉ có ba loại nhân dân, ví dụ như những ông cụ hoặc là những gia đình rất nghèo có tiền mua xe.Tài xế ở nước Mỹ trong não họ có phản xạ hình cung bên trong, có cái khái niệm đề phòng cái xe đạp đột nhiên lao ra, ngay cả lối bộ cũng có dành cho xe đạp . Thỉnh thoảng có nhóm người thích môn thể thao đạp xe đạp này, thành phố xây dựng lối riêng, bình thường làm đường cho người bộ và người xe đạp dùng chung.

      trách được dọc đường ánh mắt mọi người nhìn bọn họ kì quái như vậy.

      Tô Nhiên ôm đầu cảm thấy đặc biệt mất hết thể diện, ở địa phương lớn nhất nước Mỹ làm ra chuyện này, ban đầu mình cũng có nhìn qua những công việc cần chú ý khi đến Mỹ mà, tại sao đến đây rồi lại quên thế này. Chỉ có thể trách cái trí nhớ rách này. càng nghĩ càng rối rắm, càng nghĩ càng muốn cào nát đầu óc của mình.

      là làm cho người ta cảm thấy phát điên a.

      “A, bọn họ nhất định như vậy sau lưng chúng ta.” Tô Nhiên nhịn được nhảy lên mặt bàn, cái lưng thỏ cũng cong xuống, tay chống nạnh, tay che miệng, dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng khinh có bấy nhiêu đáng khinh, trong giọng mang theo giễu cợt ràng: “Hắc, nhìn bọn họ xem có bao nhiêu khôi hài, người nọ nhất định để cho tôi kinh hồn bạt vía với người châu Á, nhất định là cái nước gì Trung, cái gì đó.”

      xong thân thể ngã mặt bàn, lăn lăn lại trong miệng còn ngừng : “Em có lỗi với Đảng, xin lỗi Tổ Quốc, em xin lỗi cha mẹ già nuôi em khôn lớn.”

      “Vèo.” Tần Trạch nhìn con thỏ Tô Nhiên kia hề thay đổi vẻ mặt, trong gió còn làm ra những động tác như bị động kinh, còn có những lời lộn xộn, ràng của trong đầu , cuối cùng nhịn được bật cười.

      Tiếng cười từ đến lớn, ôm bụng cười ngã lăn ra giường.

      Tô Nhiên càng thêm buồn bực, ánh mắt đen láy của nhìn chằm chằm vào Tần Trạch vẫn cười đến chảy hết nước mắt ra kia: “ cười cái gì hả? Hả?”

      Tiếng hả cuối cùng phát ra theo đó là khí thế đến kinh người.

      Tần Trạch giật mình, đột nhiên phát , mình lại đạp trúng mìn rồi.

      “Đại nhân Tô Nhiên thân ái, sai rồi, sai lầm rồi, thực sai rồi, ai bảo em lại đáng như vậy, , , , thể trách em đáng , là có định lực như vậy, bị động tác đáng của em đánh bại, đại nhân Tô Nhiên, tới đây, cười cái nào.”

      Giọng Tần Trạch mềm mỏng, cộng thêm hết dỗ lại nịnh, cuối cùng làm cho Tô Nhiên chỉ lạnh lùng phun ra chữ: “Hừ.”

      Sau đó thanh nho của lại thầm: “ ra cũng chỉ có là mất thể diện thôi mà, người khác đâu có nhìn thấy em đâu.”

      “Ừ…”

      thanh mười phần khí phách, lập tức kính cẩn nghe theo câm miệng lại.

      Phong thủy thay đổi a!

      Tác giả có lời muốn : Hắc hắc, bắt đầu thay đổi.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59 Xào rau, chính là XX sao XX….

      Rất nhanh đến ngày tựu trường, sáng sớm Tần Trạch vội vã mang theo Tô Nhiên chạy vội xuống lầu.

      “Tần, chúc mừng cậu tiến vào đại học. Tôi cùng Shary làm cho cậu bữa ăn sáng, mau lại đây cùng ăn nào.” Mới vừa tới cửa cầu thang, vợ chồng ông Henry quen thuộc với vẻ mặt tươi cười xuất trước mắt Tần Trạch, ông Henry càng thêm nhiệt tình đối với Tần Trạch.

      đợi cho Tần Trạch bày tỏ ý kiến, ông Henry nhanh tay túm lấy đẩy về phía bàn ăn.

      Tần Trạch cảm thấy da đầu có chút đau nhức lại mang thêm chút ngượng ngùng.

      Ông Henry chiêu đãi Tần Trạch là bữa ăn địa phương, là món trộn màu hồng hồng, gồm các loại dau dưa biết tên, Tô Nhiên vừa liếc mắt nhìn cái cũng cảm thấy có chút sợ hãi, cái này giống như loại món hỗn hợp gì đó, có thể ăn được đây?

      lúc Tô Nhiên còn nghi ngờ, Tần Trạch nuốt vào miếng to.

      “Oa… Ăn ngon quá, Shary, tài nấu ăn của quá tuyệt vời.” Tần Trạch giơ ngón tay cái lên với Shary, lòng khen.

      Shary trọn tròn mắt lên, làm ra vẻ mặt ‘Đó là chuyện đương nhiên’. “Ha ha, tất nhiên rồi.”

      Tần Trạch cười lên ha hả, vợ chồng Henry là cặp vợ chồng ở nước Mĩ điển hình, chỉ nhiệt tình sáng sủa, tự nhiên hào phóng, hơn nữa lại có hình thức hài hước điển hình của nước Mĩ bộc lộ vô cùng ràng tự nhiên người họ.

      Sống chung với hai người bọn họ, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.

      Sau khi nhìn Tần Trạch ăn rất ngon miệng,Tô Nhiên suy nghĩ, lại dùng cái tai thỏ của mình khều khều Tần Trạch: cũng muốn ăn a…

      Ăn xong sớm chút, chào tạm biệt vợ chồng ông Henry, hai người liền tới đại học Vincent.

      Đại học Vincent là trường đại học tư nhân, có diện tích rộng lớn, hoàn cảnh bên trong vô cùng đẹp đẽ.

      Tần Trạch cười, đón ánh nắng mặt trời, đạp lên sân cỏ xanh biếc, nhìn hình thái những người Mĩ ở xung quanh, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy vài người châu Á giống , lặng lẽ ở trong lòng chuyện phiếm với Tô Nhiên.

      “Tô Nhiên cuối cùng chúng ta cũng lên đại học rồi.”

      Ánh mắt của Tô Nhiên lộ ra bên ngoài, quan sát phong cảnh mới mẻ,di-ễ-n đ[à]n l'ê q/u/ý đô/n trong mắt thỏ hoàn toàn là hưng phấn: “Lên đại học vốn là chuyện làm cho người ta đủ hưng phấn, huống chi còn là học đại học ở nước ngoài, ha ha, trong lòng em tùm tùm bõm bõm nhảy lên đây này.”

      “Cám ơn thế nào đây?” Tần Trạch đưa tay vào trong túi áo, điểm cái lên đầu thỏ.

      “Hắc hắc, lấy thân báo đáp nhá.” Tay thỏ trắng noãn ôm chặt lấy đầu ngón tay của Tần Trạch muốn đem nó đẩy ra ngoài.

      ngờ trong mắt Tần Trạch lên ý xấu, ngón tay nhấc con thỏ ra trước mặt.

      Con thỏ ôm chặt lấy ngón tay Tần Trạch, hai chân vẫy đạp lung tung, hai cái tai thỏ bị ép chặt vào sau đầu, cứ như vậy con thỏ bị treo lơ lửng trung, Tần Trạch vui vẻ cười .

      “Tần Trạch xấu xa, cố ý treo em lên. Mau đưa em xuống nhanh lên, em muốn bị ngã đâu.” Tô Nhiên sợ hãi kêu to, ô ô, Tần Trạch, bốn năm sau em trả lại gấp bội.

      “Được, được.” Tần Trạch vừa cười hì hì vừa , bàn tay khác vững vàng đỡ vào phía dưới của con thỏ Tô Nhiên. “Thỏ ngoan nào, buông tay , đỡ rồi đây.”

      Tô Nhiên nhìn chút xem chỗ chân mình sắp đặt xuống, cắn răng buông tay ra.

      Bộp. rời vào lòng bàn tay của Tần Trạch.

      bất mãn ngẩng đầu lên, lại thấy ánh mắt tràn đầy cưng chiều, nhìn về phía .

      “Này. Làm em giật cả mình.” Tô Nhiên tức giận trách mắng, trợn mắt nhìn Tần Trạch cái.

      Tần Trạch nhìn ánh mắt đen bóng cùng động tác thú vị của con thỏ , ha ha cười lên: “Thỏ ngoan, em đáng , càng ngày càng thích em hơn đấy, phải làm thế nào bây giờ?”

      ít chọc ghẹo em chút.”

      “Vậy cũng được, cảm giác khi trêu chọc em rất thoải mái nha.” Tần Trạch hướng về phía Tô Nhiên nháy mắt mấy cái.

      Tô Nhiên hộc máu, nắm chặt cái tay, em cũng thích chọc ghẹo , lầm bầm , sau này nhìn xem ai trêu chọc ai nhiều hơn.

      Vì vậy cuộc sống đại học còn nghe những ý kiến phê bình nữa chính thức bắt đầu, trong mấy tuần ban đầu, Tần Trạch vẫn bận rộn xuyên qua giữa phòng học và các địa phương khác, tham gia các bữa tiệc, ăn những bữa cơm miễn phí, lúc trở lại nhà trọ trực tiếp tắm rồi ngủ luôn, cũng chưa từng bắt đầu khai hỏa trong phòng bếp bữa nào. Gọi điện chuyện với cha mẹ để bọn họ biết mọi chuyện của vẫn ổn, để người trong nhà cần quá lo lắng cho .

      Mẹ trong điện thoại thuận tiên nhắc nhở, Tô Nhiên ở trong bệnh viện mọi việc đều bình thường, lúc ban đầu mẹ Tô và cha Tô đều rất đau khổ, sau đó cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Ở bên này, sau khi Tô Nhiên nghe được cảm thấy ê ẩm trong lòng, cha mẹ, là con bất hiếu, khiến cho cha mẹ phải lo lắng, sau này nhất định con đối tốt với mọi người hơn gấp bội, nhất định,…

      Cảm giác mới mẻ ban đầu từ từ qua , trường học bắt đầu học, các hoạt động cơm miễn phí căn bản cũng kết thúc, cuộc sống về bình thản ở Philadelphia có xe nửa bước cũng khó , Tần Trạch và Tô Nhiên mới đến, nào có dư tiền để mua xe, lại muốn cưỡi xe đạp cho mất thể diện, cho nên ra khỏi trường học chỉ có thể nhờ người ta. Dẫn người dạo phố, ăn cơm, mua thức ăn bình thường là đám đàn ông độc thân mới quen. Nhưng mà dù sao Tần Trạch cũng là người đàn ông, cả đám đói khát này mang theo quà tặng để biểu lộ thành ý, mang nhiều, đành phải tìm lí do từ chối.

      Tô Nhiên chê cười: “Tần Trạch, hòa đồng thực rất lớn nhá.”

      Tần Trạch chỉ vào cái đầu thỏ của , cười cười : “Chỉ đổ sai giới tính của , phải mỹ nữ, mà là người đàn ông đầy đủ uy lực mười phần đẹp trai nhá.”

      Tô Nhiên cười: “ trang điểm .”

      Tần Trạch cho là đúng, nhếch nhếch khóe miệng, mặt mày tươi vui như mùa xuân.

      Nhìn vẻ mặt hả hê của , Tô Nhiên cười rất cưng chiều.

      Chỉ là mấy ngày sau đó Tần Trạch liền cười nổi nữa.

      Ở nước Mỹ này, nếu ngày nào cũng vào tiệm ăn, tuyệt đối chống đỡ được, chỉ là bữa cơm đơn giản cũng phải từ mười mấy đến mấy trăm đô la, còn phải nộp thuế thu, đó là gánh nặng đối với Tần Trạch, tiểu tử nghèo mới đến.

      Tần Trạch chắc là nấu cơm, mặc dù cho rằng nó rất dễ. Bởi vì khi nhìn thấy Tô Nhiên nấu cơm, cảm thấy đây là việc rất đơn giản. Dạy dày của Tần Trạch có chút soi mói, nguyên nhân chủ yếu là do tay nghề quá tốt của Tô Nhiên đào tạo ra. Mỗi sáng sớm ăn đống rau xà lách, hôm sau lại ăn salad và sandwich lạnh, Tần Trạch chỉ ăn hôm liền thể nuốt nổi nữa. Sau đó lại ăn mì ăn liền nấu với rau dưa, cuối cùng Tần Trạch quyết định, tự mình làm món ăn.

      Tô Nhiên vừa nhìn thấy ngồi bên kiêu ngạo mát: “Cuối cùng cũng biết tầm quan trọng của chị . Trước kia tiểu tử ngươi muốn ăn điểm tâm hoa mai, để cho chị lâm vào nước sôi lửa bỏng, hắc hắc, tại cuối cùng cũng bị báo ứng.”

      Tần Trạch đưa ra bàn tay làm thành hình khẩu súng, dùng ngón giữa bắn vào đầu thỏ của Tô Nhiên: “Ngoan ngoãn nhìn này, thế giớ này có chuyện gì mà đây làm được nhá.”

      Con thỏ bị dính đạn nằm bàn,diiiiễnnnn đànnnn llllê quuuuý đônnnn sau đó bất đắc dĩ : “Phải.”

      Cuối cùng làm hỏng hai cái nồi đun nước, ít rau, Tần Trạch cuối cùng cũng phát ra, nấu ăn là công việc hề dễ: ra , chính là XX sao XX, sau đó đem món giống như món ăn mặn, và món ăn giống như món rau dưa để cùng chỗ, thêm chút muối, thêm chút đường, thêm chút bột ngọt, ra ngoài chính là món ăn.

      Tô Nhiên nhìn nồi món ăn được làm ra, đánh giá: tạm được.

      Mà Tần Trạch cảm thấy mình có thể làm ra món ăn, để bản thân bị chết đói cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

      Còn mới vợ chồng ông Henry lên lầu cùng nhau ăn cơm.

      Sau đó bày ra bàn, XX saoXX, màu sắc rất rực rỡ, nhìn qua ngược lại rất đẹp mắt.

      Vợ chồng ông Henry sau khi ăn xong còn khen to món ăn Trung Quốc đúng là mỹ vị, điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy rất xấu hổ:Quả nhiên người Mỹ cả ngày đều ăn sandwich, khẩu vị cũng bị thay đổi, ngay cả chút đò tùy tiện này cũng được coi là mỹ vị.

      Hừ hừ, nhìn Tần Trạch đắc ý đến chịu nổi.

      “Tô Nhiên, cảm thấy, thế giới này có chuyện gì mà làm được cả, nhìn , nấu ăn, chuyện quá là đơn giản nhé.” Miệng Tần Trạch vẽ thành hình vòng cung, nhưng cũng sắp biến thành vòng tròn rồi.

      Con thỏ nhìn trong thùng rác có nhét ba cái nồi, sau đó nhảy lên quyển tập chí, tập chung nhìn lại.Trong lúc ngẳng đầu lên, mặn lạt câu: “Vậy sau này thức ăn trong nhà chúng ta cũng làm luôn .” còn lười phải nấu cơm đây.

      “Tốt.” Tần Trạch cần suy nghĩ lập tức đáp.

      Qua lâu cuối cùng Tần Trạch cũng nghĩ thông suốt vấn đề này, chẳng lẽ, ý Tô Nhiên là, sau này ấy nấu ăn sao.

      được đâu….”

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60: học, chỉ có hình thức như vậy…

      Khi đủ các hoạt động kết thúc, trường học cũng chính thức khai giảng, lúc này Tô Nhiên và Tần Trạch mới biết, ở nước Mĩ bác sĩ thú ý là môn học giống như cấp cao vậy, chỉ khi lấy được văn bằng chính quy, hoặc học xong khoa bác sĩ thú y hệ dự bị đại học (3 năm), lúc bấy giờ mới có đủ điều kiện thi vào học viện thú y.

      Hơn nữa sứ cạnh tranh bên trong đó rất kịch liệt, tỉ lệ trúng tuyển để đỗ vào trường cao, học phí ở đây cũng rất đắt, sau khi học xong bốn năm chương trình lí thuyết và huấn luyện lâm sàng mới có thể lấy được học vi DVM (Doctor’s degree of Veterinary Medicine), ở trong nước có rất nhiều người đem học vị DVM là bác sĩ thú y, thực tế đó là sai lầm, thuận theo gọi là chuyên gia về ngành bác sĩ thú y.

      Ở nước Mĩ chỉ khi có đạt được chuyên gia về bác sĩ thú y mới có thể xin được bằng bác sĩ thú y, lúc đó mới có thể khám và chữa bệnh cho động vật.

      Điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy nhụt chí, mình ngủ say bốn năm, đó chính là bốn năm lãng phí thời gian nha. Sau này khi mình lên đại học, sau đó thi vào học viện thú y, trời ạ, 4+4+4, thời điểm đó mình phải là ba mươi tuổi rồi, lúc đó mình mới có thể học thành tài, lúc này lại vùi đầu vào xây dựng nghiệp, vậy việc trùng sinh này của tôi còn ý nghĩa gì nữa chứ, còn bằng có hiệu suất của người bình thường nữa!

      Oh my gad!

      Ông trời ơi, ông cần phải chơi tôi như vậy chứ.

      nghiêng đầu, buồn bã đứng cạnh chén nước trà, dùng sức đâm vào: “Dùng lời chí lý để hình dung, tình cảnh của tôi tại chính là túng quẫn nha, cuộc sống giống như khay trà vậy, đổ đầy phong phú bên trong đó chính là bi kịch.”

      Tần Trạch rời ánh mắt từ màn hình máy tính với những màu sắc rực rỡ của cổ phiếu nhìn sang với ánh mắt dịu dàng, dùng sức ấn cái đầu thỏ của xuống, sau đó cầm chiếc cốc lên, uống hớp cà phê : “Chuyện kia xem ra, rất là thú vị nhé.”

      Tô Nhiên để ý đến , tự mình tiếp tục lảm nhảm, : “30 tuổi a. Mình còn muốn ngậm kẹo đùa cháu sớm chút đây. Mục tiêu này của mình lúc nào mới có thể đạt được chứ? Hơn nữa người phụ nữ tốt nhất nên hoàn thành mọi việc trọng đại trước năm ba mươi tuổi, mà mình đến năm ba mươi tuổi mới bắt đầu, mình muốn làm ế, nhất quyết cần đâu a.”

      Che đầu, trong đầu là những suy nghĩ lộn xộn….

      Tần Trạch cuối cùng cũng nghe được con đường rộng mở, dùng hai ngón tay kẹp lại chú thỏ lăn lộn ngừng kia: “Chờ khi em tỉnh lại chúng ta lập tức kết hôn nhé.”

      “A.” Chú thỏ nào đó ngơ ngác hỏi: “Vậy còn đứa bé làm sao bây giờ?”

      “Đương nhiên là cùng nhau mang lên đại học nha.” Tần Trạch nhún nhún vai, cười vô cùng thoải mái .

      “A…” Tô Nhiên nhìn Tần Trạch, hoàn toàn là ngây người.

      Tần Trạch, em sống hai đời cũng nhìn tương lai bằng nha.

      Vì vậy, sau nhạc đệm nho đó, Tô Nhiên buồn bực theo Tần Trạch cùng học bài chuyên ngành___ Số học.

      Từ ngày đầu tiên học, Tô Nhiên phát ra, giáo dục ở nước Mĩ có rất nhiều chỗ giống với giáo dục ở Trung Quốc. Đây là việc đối với người Trung Quốc tiếp nhận xong giáo dục cao đẳng cảm thấy khó có thể thích ứng được.

      Ặc, Tô Nhiên cũng coi như là tiếp nhận hoàn toàn giáo dục cao đẳng trong người , ha hả.

      Giáo trình ở nước Mĩ hoàn toàn khác với giáo trình ở Trung Quốc, giáo trình của Trung Quốc có khuynh hướng bồi dưỡng nhân tài đặc biệt, học sinh vừa vào cửa trường lập tức tập chung đầu tư vào học các bài học chuyên ngành, mà rảnh để bận tâm xem bài chuyên ngành đó thu được những cái gì. Mà về phương diện này trường học cũng có bất kì cầu gì, vậy nên, đào tạo nên thế hệ thiên tài mới.

      Ở nước Mỹ, giáo trình bình thường là hình thức tổng hợp kiến thức, đào tạo ra những học sinh chuyên nghiệp, bình thường muốn bản thân tự học về giáo trình của mình, nếu như là học sinh học thiết kế kiến trúc công trình bằng gỗ, cũng vẫn có khả năng phải học thêm cả piano, các điệu múa, thậm chí là hí kịch. Thiết lập như vậy, mục đích cuối cùng là để đào tạo học sinh với năng lực tổng hợp, khiến cho học sinh trở thành nhân tài trong nhiều lĩnh vực.

      Vậy nên, Tần Trạch ngoài chọn học tập số học chuyên nghiệp còn lựa chọn học thêm cả piano. Đối với người từ chưa từng có thiên phú về nhạc mà , đây quả là chuyện phải cực khổ luyện tập.

      Tô Nhiên nhìn Tần Trạch đầu đầy mồ hôi, cộng thêm tay chân luống cuống trận thanh lạc loạn, nhìn nổi nữa, thở dài : “Tần Trạch, buông tha cho lựa chọn này , chọn hí kịch ấy.”

      Hồi tưởng cái gì đó, dễ dàng hơn nhiều so với piano mà.

      ngờ Tần Trạch lại ngẩng gương mặt đầy mồ hôi lên, cười đến rực rỡ : “ còn mong chờ sau này có thể hợp tấu với em đấy. Em kéo đàn vi-ô-lông, đánh dương cầm, ha hả, chỉ mới suy nghĩ chút mà khiến cho cảm thấy ngứa ngáy trong lòng rồi.”

      Trong lòng Tô Nhiên mềm nhũn, đứng lặng người nhìn Tần Trạch hồi lâu, sau đó nhìn vào gò má tập chung của , dịu dàng cười : “Vâng, em cũng rất mong chờ ngày đó.”

      Sau này, em kéo đàn cho nghe.

      độc tấu đàn vì em.

      rất mong đợi nha….

      Ở trong trường học có rất nhiều tiết học là cùng chung học tập nhiều môn chuyên nghiệp, làm như vậy, khiến cho các học sinh chuyên nghiệp có cơ hội cùng nhau trao đổi kiến thức, tất cả môn học chuyên nghiệp cũng cùng nhau ngồi trong phòng nghe giảng.

      Thầy giáo giảng bài giống như bình thường giống như nhồi vịt, mà là áp dụng hình thức giáo dục dẫn dắt, bình thường là nêu lên vấn đề cho học sinh đưa ra suy nghĩ đến các cách giải quyết khác nhau, sau đó để cho học sinh tự nêu ra các vấn đề mang học, thậm chí thăm các cuộc triển lãm nghệ thuật, học xem các buổi kịch vui, sau đó trả lời các vấn đề hoặc viết bài cảm nhận. Cứ như vậy đáp án nhận được là hai kết quả hoàn toàn khác nhau.

      Mà cũng có lúc thầy giáo đứng lớp cho học sinh tự do phát biểu suy nghĩ cũng khiến cho học sinh phía dưới nhìn chằm chằm lên lời vì kinh ngạc.

      lần khóa chính trị, vị thầy giáo về suy nghĩ viển vông thiết thực của xã hội nay, cũng để cho học sinh học lý luận chủ nghĩa Mac- Lê Nin tự mình học hỏi tìm hiểu về về đại gia đình sinh hoạt chung tại chỗ.

      Điều này làm cho Tô Nhiên cảm thấy khó có thể tin được.

      Dĩ nhiên, cũng có những tiết học khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ.

      Do giáo trình môn hóa học chính là do thầy chủ nhiệm tự mình đảm nhiệm giảng dạy. Thầy giáo viết rất nhiêu sách, tài liệu giảng dạy trong trường học cũng là do thầy biên soạn, nhưng cuối cùng thầy vẫn cầu dùng phương pháp giảng dây kết hợp với tài liệu sâu sắc nhất, để giải thích kiến thức ràng nhất, làm cho 99% số học sinh như lạc vào mây, thể hiều nổi thầy về cái gì.

      “Tần Trạch có hiểu ?” Hai con mắt của Tô Nhiên sớm biến thành vòng tròn đồng tâm, sớm giơ cờ đầu hàng.

      Tần Trạch hơi nâng cằm, cầm bút trong tay xoay vòng tròn, cười híp mắt nhìn vào đôi mắt đen lúng liếng của Tô Nhiên: “Nghe xong, chút cũng hề hiểu.”

      “Có phải khả năng ngoại ngữ của chúng ta quá kém hay ?” Tô Nhiên cảm thấy nhức đầu hỏi lại.

      Tần Trạch chỉ vào đoàn người đầu óc cũng choáng váng ở bên cạnh.

      Tô Nhiên kéo hai tai thỏ của mình xuống, đáp án quá ràng, vấn đề phải ở phía bọn họ, mà vấn đề là ở chỗ thầy giáo.

      Tần Trạch đỡ Tô Nhiên lên, cười rực rỡ lên cái với , sau đó dịu dàng đem thả vào trong túi áo của mình: “Nhấn mạnh vào cuộc cạnh tranh ở nước Mỹ, vị trí công tác cũng phải chú ý đến hệ thống cuộc sống, đồng thời cũng phải chú ý đến thâm niên công tác.”

      “Giáo sư đại học?” Tô Nhiên thử dò xét hỏi.

      Tần Trạch gật đầu cái, nâng cằm nhìn về phía bục giảng, chậm rãi về chuyện cũ: “Ở nước Mĩ vẫn còn tồn tại loại chức vụ như vậy, khi cố gắng đạt được chức vụ như vậy, có nghĩa là lo cơm áo, lo áp lực cuộc sống quá lớn.di<ễn đà>n l~ê qu`ý đ#ôn Có làm công việc này hay hoặc có hoàn thành tốt công việc này hay , nó phụ thuộc vào phẩm chất cá nhân và tâm tình của người đó.”

      Tô Nhiên như có điều suy nghĩ gật đầu: “Như vậy là góp phần làm nhạt ý thức cạnh tranh giữa các giáo sư, thích hoặc khinh thường làm xong công việc. Chủ nghiệm dạy môn hóa học là ví dụ điển hình. trách được trong trường này có nhiều trợ giáo người Trung Quốc, Ấn Độ như vậy.”

      “Tại sao?” Tần Trạch phối hợp giọng hỏi.

      “Đương nhiên là bởi vì dưới chế độ như vậy, mặt nhà trường thể chi rất nhiều tiền để nuôi giáo sư, mặt họ phải trả tiền để cầu trợ lí quay trở lại giảng dạy, từ các trường đại học của nhà nước đến các trường đại học tư nhân nổi tiếng, đều có số lượng ít những người Trung Quốc, Ấn Độ, Hàn Quốc đảm nhiệm vai trò người trợ giảng, tạo nên tượng ở nước Mỹ trong các trường đại học có rất nhiều các trợ giảng. Chính bởi vì như vậy, số trường đại học ở Mỹ cũng phải tốt hơn đại học ở Trung Quốc a.”

      Cuối cùng, ánh mắt của Tô Nhiên lóe sáng, tình cảm nước sâu đậm của tự nhiên phát sinh.

      hổ là Tô Nhiên nhà chúng ta, nhìn mọi việc đều sáng tỏ nha.” Tần Trạch cười híp mắt, trong thanh khàn khàn kia mang theo chút vị nịnh bợ.

      Tô Nhiên trợn mắt nhìn cái, chị đây bị cậu khen chút lại cảm thấy vui, chị sống nhiều hơn cậu bao nhiêu năm, tại ngược lại bị cậu vượt qua, cảm thấy hơi tức giận.

      Sau tiết học hóa học, còn lại đều là bài chuyên nghành của Tần Trạch.

      lên lớp, Tần Trạch và Tô Nhiên liền phát ra chuyện kì lạ.

      Người học, gần như đều là người châu Á, trong đó chiếm đa số là du học sinh Trung Quốc.

      Khi bắt đầu học, lên lớp là thầy giáo người Trung Quốc.

      Tô Nhiên và Tần Trạch trợn tròn hai mắt, đây quả là tình huống thần kì.

      Mấy học sinh dự thính người Mỹ, ở bên chế nhạo : “Đến với tiết học toán, bạn phải học tiếng Trung, kèm theo đó là học thói quen ăn uống của người Trung Quốc mới được.”

      Hai người nghe xong, ở trong lòng cười tiếng, nhìn thế trận này, đúng là có chuyện như vậy .

      Người Mỹ và người Trung Quốc cũng có những khác biệt rất lớn. 80% học sinh Mỹ tìm hiểu những vấn đề họ thích, nhưng những quan tâm đến việc học là ưa thích hàng đầu. Chuyện này rất khác biệt so với người Trung Quốc, vì người trung Quốc là vì nghiệp mà học các bài chuyên ngành khác nhau.

      Rất nhiều học sinh Mỹ vào thời điểm lựa chọn môn học chuyên ngành, thích chọn văn học, triết học, lịch sử, hí kịch, những môn này trong mắt ít người Trung Quốc là môn mấy hữu ích trong vấn đề kiến thức chuyên ngành, những môn này trở thành những ngành nghề ít được quan tâm ở Trung Quốc.

      Đa số người Mỹ muốn lựa chọn toán học khô khan, điều này cũng chính là rất nhiều nhân tài về khoa học tự nhiên gốc Hoa đến nước Mỹ nổi danh, là nguyên nhân là đây là nơi tiêu thụ tốt. Cũng vì vậy số trường Đại học ở Mỹ, tiếng Trung trở thành ngôn ngữ chính thức.

      Hiển nhiên, đại học Vincent chính là trường đại học như vậy.

      Thầy giáo toán học có vóc người cao, mà lại là người đàn ông trung niên gầy gò.

      Thầy vừa lên lớp, nhìn vòng xung quanh, phát quả nhiên tình trạng cũng giống như năm trước, hơn nửa đều là học sinh trung Quốc. Còn lại cũng là người Ấn Độ, Nam Mỹ, trường rộng lớn gồm nhiều quốc gia, tiếng trở thành ngôn ngữ có lợi, gắn kết mọi người lại mới nhau.

      Mặt thầy rất nghiêm túc, cũng nhiều về những chuyện khác, chỉ giới thiệu ngắn gọn, mình là người họ Trương, sau đó lại thêm câu: “Mọi người khi ở trong trường học thể tiếng mẹ đẻ, mà phải trao đổi với nhau bằng tiếng .”

      Sau đó lập tức bắt đầu giảng bài.

      Tần Trạch và Tô Nhiên liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý cùng nhau cười tiếng.

      học, nghe thầy Trương giảng bài, Tô Nhiên tự nhận là mình có thể hiểu được phần ba, phần ba nữa là do đoán ra, còn lại phần ba là hoàn toàn hiểu, cũng may trong lớp có bạn học người Mỹ, giáo viên đặt câu hỏi hoặc để cho mọi người đặt câu hỏi, mọi người vội vàng như lửa cháy xém mông, cho nên lo lắng bắt những người phải người Mỹ trả lời. Điều này làm cho đại đa số mọi người đều thở phào nhõm.

      Tình huống của Tần Trạch cũng khác biệt nhiều lắm so với tình huống của Tô Nhiên, nhưng mà ở lớp cũng có trả lời lần, quan điểm của cũng khiến cho ánh mắt thầy Trương hơi thỏa mái hơn chút.

      “Em tên gì?” Vẻ mặt hài lòng, thầy Trương hỏi.

      Tần Trạch cười cười: “Tần Trạch.” Giới thiệu tên với người Trung Quốc là việc rất dễ dàng cần tốn sức lực.

      “Quan điểm tốt, tiếp tục cố gắng.” Thầy Trương nhàng khen câu, sau đó đánh dấu vào sổ điểm danh.

      Khiến cho phần lớn sinh viên đại học hơi bị rung lên trong lòng, thế nào, lớp học này, cuối cùng phải là người Mỹ độc quyền, còn khiến cho người khó tính như thầy Trương cũng phải mở miệng khích lệ câu.

      Tô Nhiên nhìn mọi người đều là ánh mắt sung bái, thầm cảm thấy thoái mái trong lòng.

      Người đàn ông của tôi chính là giống với người khác, ha ha.

      Buổi tối, khi trở về nhà trọ, Tô Nhiên quấn lấy Tần Trạch, để cho Tần Trạch mang dự thính ở khoa bác sĩ thú y, Tần Trạch cầm quyển sách dầy, tay ngừng lại ghi chú, cười cười sờ đầu thỏ của Tô Nhiên.

      “Được, được, ngày mai dẫn em , ngoan, còn mấy cái luận văn còn phải viết, ba ngày nữa có cuộc thi trong lớp số học, cuối tuần còn có buổi thảo luận ở lớp học hóa học phải nộp báo cáo lên, thỏ ngoan, tự mình sang bên cạnh chơi .” Tần Trạch xong lại vùi đầu chăm chỉ học tập.

      Thời gian của cũng rất vội vàng. Nhiệm vụ bên phía Trung Quốc kia cũng sắp phải hoàn thành rồi.

      Tô Nhiên nhìn Tần Trạch ngoan ngoãn gật đầu, làm phiền nữa.

      Ai, thời điểm học đại học rất dễ dàng, mỗi ngày xem chút truyện, chơi trò chơi để vui đùa chút, đâu có mệt mỏi như vậy chứ. Quả nhiên giáo trình ở nước Mỹ nặng hơn giáo trình ở Trung Quốc gấp trăm lần.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 61:Gặp đồng hương ở nước ngoài...

      Hoàng hôn ngày thứ bảy, Tần Trạch mang theo Tô Nhiên tản bộ.

      Hôm nay thời tiết rất đẹp, bầu trời có những đám mây ngũ sắc trôi, đại học Vincent nằm ở thành phố ven biển, là thành phố rất xinh đẹp mà cũng rất yên bình.

      Mấy chú hải âu to gan đậu vai của Tần Trạch.

      Tô Nhiên len lén bò ra ngoài, nhìn hai con hải âu trắng như tuyết, tâm tình vô cùng tốt hỏi: “Hello. How are you?” Con hải âu bị sợ hãi, vỗ cánh bay , mà ánh mắt của giống như muốn xa rời đuổi theo chú hải âu bay , cho đến khi hình bóng của nó bị biến mất ở chân trời xa tít.

      Tần Trạch dịu dàng nhìn Tô Nhiên, lại nhìn bầu trời hoàng hôn, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

      Số lượng xe chạy đường phố nhiều lắm, xe bus lại càng ít, dĩ nhiên số người ngồi xe cũng rất ít.

      Tần Trạch “ mình” đứng ở đầu trạm xe bus, dựa lưng vào lan can màu trắng, lười biếng mà lại tự tại. Tô Nhiên nằm bên trong túi áo của Tần Trạch, bọn họ là bộ tộc có xe, tình hình này ở nước Mỹ rất thảm nha. Ở nước Mỹ, chỉ cần đủ tuổi trưởng thành, cho dù là cậu thanh niên hay là ông già cũng đều sở hữu ít nhất chiếc xe.

      Tới nước Mỹ còn chưa được tháng, trải qua rất nhiều thời gian thần kì.

      Ừ, thân thể người nước ngoài bên này đầy đặn a, kêu lên sợ hãi khi thấy cái mông có thể lớn đến như vậy.

      Người đàn ông này đẹp trai, ánh mắt sâu sắc, ánh mắt màu lam, thân hình cũng rất có da có thịt nha.

      Chậc chậc, bé kia chắc chỉ 15, 16 tuổi , quần áo người có số lượng vải cực ít, nhìn qua là sexy nha, khiến cho nhìn vào cũng cảm thấy gượng ngùng á.

      “Tần Trạch, xem bọn họ là từ đâu đến đây? Muốn đâu? Bình thường họ làm gì được đây? Họ có trở về nấu cơm cho ông xã ? Hay là bọn họ hẹn hò?”

      lẩm bà lẩm bẩm, tự mình say mê vô tận suy đoán sao cho được đáp án chính xác.

      Tần Trạch trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Tô Nhiên, có lúc cũng cảm thấy nghi ngờ vài chuyện, có phải là chỉ số IQ của người tỉ lệ với chiều cao của .

      “Tần Trạch, mau nhìn kìa. Có người châu Á giống chúng ta kìa.” Tô Nhiên kích động kéo lấy cổ áo của Tần Trạch.

      Tần Trạch nhìn qua, ở phía xa có bé mặc quần áo châu Á, bé kia chắc vừa mua đồ, sách theo túi lớn túi , thở hồng hộc về hướng trạm xe bus.

      đường muốn thấy người châu Á cũng phải chuyện dễ dàng, trách được Tô Nhiên lại kích động như vậy.

      “Tần Trạch, đoán xem ấy là người Trung QUốc, Hàn Quốc hay Nhật Bản đây?”

      “Là người Trung Quốc.”

      “Sao biết?”

      “Trực giác của đàn ông.”

      Trong lòng hai người đều có suy đoán, xe bus dừng lại, Tần Trạch thong đồng lên xe, móc ra 60 đồng tiền xu từ trong túi sớm chuẩn bị ra bỏ vào hộp tiền, sau đó tùy tiện tìm chỗ ngồi cạnh cửa sổ ngồi xuống.

      Tô Nhiên tò mò nhìn ra ngoài xe, kia có thể lên cùng chuyến xe với bọn họ hay đây?

      Cửa xe bus vừa muốn đóng lại chỉ nghe thấy tiếng hô to: “Wait. Please wait. Please.” Sau đó trong cửa xe đặt thêm mấy cái túi đồ lớn . Là ấy? Tô Nhiên thầm nghĩ. Quả nhiên theo sau đống đồ lớn lớn châu Á kia. ấy vừa mới chạy lên xe cửa xe liền đóng lại. còn chưa kịp thở lấy hơi vội vàng hỏi tài xế:

      ơi xe mình có đến khu Mont ạ?”

      Nữ tài xế mập mạp người da đen nghe điện thoại, hàm hồ ừ tiếng, để điện thoại xuống, khởi động xe.

      Nghe khẩu văn của kia hình như là người Trung Quốc? Tô Nhiên nghĩ, lên xe mới hỏi đường? là đủ liều lĩnh, nếu như xe đường khác sao, khi đó phải ngay cả xuống xe cũng có cơ hội hay sao?

      xe bus chỉ có mấy người, chỗ ngồi còn rất nhiều, ngồi rất thoải mái. châu Á ngồi trước mặt Tần Trạch sửa sang lại đống đồ của mình, chỉ nghe thấy thỉnh thoảng phát lên tiếng ‘sột soạt’. đột nhiên quay đầu hướng ra phía cửa sổ. biết qua bao lâu, đột nhiên ấy kêu to:

      “Stop. Please stop.” bên vừa , bên vừa sách theo đống đồ đứng ở cửa xe.

      Nhưng nữ tài xế người da đen giống như nghe thấy, căn cản là có chút ý tứ nào là muốn dừng xe.

      nóng nảy: “Stop. Stop. Stop.” ấy kêu to, căn bản hề còn nhớ tí gì về ‘please’ nữa rồi.

      xin lỗi, xin đứng ở phía sau đường trắng.” Nữ tài xế người da đen với ấy có mấy phần thân thiện.

      bất đắc dĩ điều chỉnh chỗ đứng, tiếp tục :

      “Tôi phải xuống xe ở chỗ này.”

      thấy dây màu vàng sao?” Nữ tài xế liếc mắt nhìn cái, tiếp tục bình tĩnh lái xe.

      “Cái gì? Mau dừng xe. Tôi muốn xuống xe. Dừng xe. Dừng xe.” lo lắng đến nỗi giậm chân, giầy cao gót phát ra tiếng ‘cộp cộp’.

      Tô Nhiên thấy tiếng ‘cộp cộp’ phát ra từ giầy cao gót kia giống như giẫm vào đầu tim của mình, bị kia làm cho trái tim cũng gấp gáp theo, dám khẳng định, kia nghe hiểu lời của nữ tài xế. Nữ tài xế giống như muốn gây khó khăn cho kia, nữ tài xế ràng biết bé kia muốn xuống xe, cũng biết căn bản bé kia hiểu quy củ ngồi xe bus ở đây. Vậy mà ta còn… Tô Nhiên cảm thấy rất khó chịu với nữ tài xế người da đen kia.

      “Nếu như muốn xuống xe, xin kéo dây màu vàng ở chỗ ngồi kia.” Nữ tài xế lần nữa nhanh chậm vừa lái xe vừa .

      Tô Nhiên cảm thấy mình rất hài lòng với thái độ của nữ tài xế kia, càng ngày càng có chút thể nhịn được nữa.

      “Ai nha. Vội chết mất thôi.” kia bật thốt lên câu Trung văn.

      Người Trung Quốc. Tô Nhiên cảm thấy trong lòng nóng lên, đưa ánh mắt đáng thương của con thỏ nhìn về hướng Tần Trạch.

      Tần Trạch sớm nghĩ tới Tô Nhiên như vậy, cười , đẩy đầu thỏ trở về trong túi, đứng dậy, nhanh chóng kéo cái dây màu vàng bên cạnh cửa sổ. Vì vậy, đầu xe lên bẳng hiệu có hàng chữ:’Cần dừng xe.’ Màu đỏ. Tài xế ngồi trước ngọn đèn cũng sáng lên.

      Tần Trạch rất có lễ nghi tiến lên dùng văn lưu loát ôn hòa với tài xế.

      xin lỗi, này muốn xuống xe, tôi kéo dây vàng thay ấy có được .”

      “Dĩ nhiên có thể.” Nữ tài xế người da đen hơi động đôi môi dầy, hàng lông mày thưa thớt cũng hơi cử động.

      “Đến trạm trước mặt có thể xuống xe.” Tần Trạch quay đầu lại cười với kia, cố ý dùng trung văn để chuyện.

      “Ai nha… cũng là ngưởi Trung Quốc….” từ quá kinh ngạc chuyển sang vui mừng nhìn Tần Trạch, trong mắt lên kích động đến ràng, Tô Nhiên dám khẳng định nếu như phải hai tay ấy đều mang bao lớn bao , nhất định ấy nắm chặt lấy tay của Tần Trạch.

      Lần đầu tiên đối diện với này ở khoảng cách gần như vậy, Tô Nhiên cảm thấy đây là rất xinh đẹp, là người đẹp phương Bắc đúng tiêu chuẩn. Đôi mắt hạnh to tròn, bên trong là ánh mắt sáng rực rỡ, mái tóc dài màu đen, mềm mượt và thẳng đến tận eo.

      “Đúng, tôi là người trung Quốc.” Tần Trạch cười dịu dàng, lễ độ.

      “Tốt quá. Tôi đến nước Mỹ tháng rồi, là người Trung Quốc đầu tiên tôi gặp đó. Oa, túi áo của có con rối hình con thỏ đáng . Tôi có thể sờ cái ?” Bị đột nhiên phát ra khi Tô Nhiên len lén lộ đầu ra nhìn.

      Tần Trạch nghe thấy Tô Nhiên ở trong lòng câu: Được.

      Vì vậy mỉm cười gật đầu: “Xin tay chút.”

      để đồ tay xuống cho rảnh tay, nhàng sờ cái lên cái tai của Tô Nhiên. “ mềm nha, lại còn có cảm giác ấm nữa chứ, con rối hình con thỏ này là thú vị. Giống như sống vậy. mua ở đâu thế?”

      kia hưng phấn , Tô Nhiên và Tần Trạch bị trận sợ hãi nho , giống như sống?

      xin lỗi, là lúc vẫn còn ở Trung Quốc, người lớn trong nhà cho tôi, này cũng mua được.” Tần Trạch cười dối, vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ.

      Nhìn thấy sắp đến trạm tiếp theo.

      “Chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc ?” mắt của nhìn về phía của Tần Trạch, giống như nhìn thấy người thân duy nhất vậy.

      mình tha hương ở đất nước xa lạ cũng dễ dàng gì, hơn nữa bên người Tần Trạch cũng cần người bạn.

      dùng cùi trỏ nhàng đập vào lồng ngực của Tần Trạch.

      Tần Trạch hiểu ý, lấy ra bút bi và máy tính bảng trong ba lô đeo sau lưng mình, thân thể khẽ dao động theo rung lắc của xe bus, sau khi viết xong phương thức liên lạc, lấy ra tờ giấy từ máy tính bảng, sau đó tùy tiện nhét vào trong túi đồ mà kia cầm.

      “Ấn sâu vào chút, sâu chút…” nghiêm túc .

      “Ừ.”

      cười rất ngọt ngào: “Tôi tên là Mary, còn ?”

      “Tần Trạch.”

      “Tần Trạch____ tôi nhớ rồi.”

      Xe bus phát ra tiếng ‘kít’ do phanh xe.

      “Đến trạm của rồi.” Tần Trạch nhắc nhở Mary.

      “Ai nha, sao lại nhanh như vậy.”

      “Từ từ đừng nóng vội.” Tần Trạch có chút bất đắc dĩ, xem ra bé này là người hấp tấp, mới vừa rồi còn vội vã muốn xuống xe, bây giờ lại vội, thế mà mới chỉ vừa đứng bao lâu.

      xuống sao?” Mary hỏi.

      “Tôi còn mấy trạm nữa mới đến, sau này trước khi xuống xe nhớ phải kéo chiếc dây màu vàng kia.” Tần Trạch mỉm cười nhắc nhở.

      Mặt Mary có chút ửng đỏ, ngượng ngùng gật đầu lia lịa.

      “Nhanh lên . Nhanh lên .” Nữ tài xế người da đen nhịn được lại lên tiếng.

      “Biết rồi.” Mary bên trả lời người tài xế đồng thời cũng bước xuống xe.

      Cửa xe lại nhanh chóng ‘giận dữ’ đóng lại.

      “Cám ơn Tần Trạch….. cám ơn….” Sau khi xuống xe, Mary đứng bên đường kêu to.

      Tần Trạch ngồi vào vị trí, chẳng qua là hướng về phía lễ độ mỉm cười.

      Đột nhiên Mary lại đặt toàn bộ đồ xuống đất, đưa tay lên miệng làm thành hình cái loa, hô to: “Buổi tối tôi liên lạc với …….. cám ơn , Tần Trạch…….. tạm biệt……….”

      “Tần Trạch đứa bé kia cứ như vậy mà thích chứ.” Tô Nhiên nhìn cách tạm biệt khoa trương kia đùa.

      “Ai mà biết được. Nhưng mà lại có con thỏ ngốc nghếch, dám để cho để lại cách liên lạc, đây phải là đem người đàn ông của mình đẩy ra ngoài hay sao?” Tần Trạch hơi nhíu mi.

      “Ha hả, phải là chỉ do em muốn làm quen thêm với người đồng hương Trung Quốc thôi hay sao?” Tô Nhiên cười.

      “Cũng sợ đứng núi này trông núi nọ à.” tay Tần Trạch đặt lên cửa sổ, tay chống cằm mình.

      “Em tin mà.” Ánh mắt của Tô Nhiên mang theo làm nũng, hắc hắc, hình như có chút tức giận nha.

      “Em, cái con thỏ này…” nhàng vươn tay gõ lên đầu của Tô Nhiên.

      “Đừng cho là em đau có thể gõ đầu em. Con rối cũng có tôn nghiêm mà.” Tô Nhiên lẩm bẩm.

      Tần Trạch bật cười, nhìn về phía cửa sổ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :