1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sống lại, có anh bên em là đủ - Liễu Như An (Chương 38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      55.1, Tô Nhiên, u. . . Editor: Linh Ngọc Nguồn: ******************* Tháng sáu u. Các học sinh cố gắng trường thi. Tô Nhiên cũng ngoại lệ. Trước đó lâu, tham gia cuộc thi của đại học đặc biệt La Sâm du học Mĩ , bản thân cảm thấy rất hài lòng, nhưng mà cũng lấy lý do an toàn, nên chăm chú chuẩn bị thi tốt nghiệp, phòng ngừa bản thân trúng tuyển đại học đặc biệt La Sâm, mà có giấy tờ. Lần thứ hai thi tốt nghiệp, Tô Nhiên vẫn có cảm giác như cũ, bầu khí ở trường thi là ảm đạm. khắc khi mà kết thúc cuộc thi, thở phào. Quả nhiên đề thi năm 08 khối khoa học tự nhiên, toán học rất là khó! Có rất nhiều bạn thi toán học, đều trốn trong WC khóc! Nhưng mà cuối cùng cũng xong. số học sinh cho dù thi được, hay thi hỏng, cũng đều thở dài lâu cái nụ cười mặt ràng, trong phòng học giấy vụn sách giáo khoa bay đầy trời, sách đọc được rồi, cái này còn muốn dằn vặt người làm gì chứ! Trước cổng lại lần nữa xuất cảnh tượng chen chút nhay, xe riêng ồ ạt, ai ai cũng chen nhau. Các phụ huynh, cãi nhau, tiếng động lớn xôn xao vô hạn. Tô Nhiên dừng bước lại, đồ sớm được ba Tô sắp xếp cầm về nhà, vì thế Tô Nhiên thi xong, chỉ đeo túi sách, về phía cửa trường học. Nhìn trước cửa trường người và xe chất đống như núi, Tô Nhiên hết nhìn nơi này lại đến nơi khác, xe ba mình dừng chỗ nào thế? Vừa nghĩ tới, điện thoại lập tức vang lên. "Này, ba? ở bên ngoài cổng trường gần tiệm cơm Tiểu Tứ Xuyên, được, xe chạy vào được, con tự ra đó, dạ, dạ, con cẩn thận, , được, đến lúc đó gặp." Tô Nhiên cúp máy, tiến vào trong đám người, ở trong đó chiến đấu suốt 20 phút cuối cùng cũng tới cửa tiệm cơm Tiểu Tứ Xuyên. Ánh mắt ba Tô sáng chói, trong nháy mắt nhìn thấy Tô Nhiên. "Nhiên Nhiên, ở đây, ở đây." "A! Con tới liền." Tô Nhiên vội vã chạy tới, mở cửa xe, cảm giác mát lạnh khiến cho tinh thần tốt rất nhiều. "Nhiên Nhiên, con thi thế nào?" Xe từ từ lái ra khỏi nơi chen chút, cuối cùng cũng trở nên rộng rãi Tô Tường xoay đầu lại, hỏi tình huống thi của Tô Nhiên. Tô Nhiên cười cười: "Tạm được ." Tô Tường cũng cười: "Con bé này là tạm được, vậy khẳng định kém." Hai người cười cười , rất nhanh đến nhà. Triệu Xuân và bà nội, vội vã ra đón, vừa nhìn nụ cười mặt Tô Nhiên, chỉ biết hai người hỏi tiếng, trực tiếp kêu hai cha con lên bàn. Ăn cơm! Bữa cơm này, tất cả mọi người ăn vô cùng vui vẻ. Tô Nhiên nhìn nụ cười của mọi người, tự đáy lòng nổi lên ý cười, cuộc sống của mình bắt đầu cái mới rồi! Thi vào đại học xong, cuối cùng Tô Nhiên cũng yên tâm, tảng đá lớn trong lòng dễ dàng để xuống, ba Tô và mẹ Tô cũng còn hạn chế tự do của Tô Nhiên, cho khắp nơi. Vì vậy Tô Nhiên và Tần Trạch, còn có bạn thân của hai người, đến nơi cư trú Trạch Nhiên chúc mừng phen. Tất cả mọi người uống say bí tỉ. Trong bữa tiệc, Tô Nhiên mượn cứ vệ sinh để ra bên ngoài hóng gió chút. Ban đêm vào ngày hè, có rất nhiều nhiều người ra trước nhà, hóng mát dưới lá cọ. Bọn họ thấy Tô Nhiên, đều vui vẻ chào hỏi . "Lại liên hoan cùng bạn bè sao!" Tô Nhiên cười gật đầu. Lấp lánh vô số ánh sao ban đêm, chiếc xe có rèm che đứng ở cách đó xa. Người con trai kia xiêu vẹo ra, sắc mặt ta đỏ gay, ánh mắt mơ màng. Tô Nhiên dựa theo ánh trăng, tỉ mỉ phân tính, người con trai từ từ đến gần, hoảng sợ, kia phải là Triệu Giang Phong sao? ta vậy mà trở về rồi. Thân thể Triệu Giang Phong xiêu vẹo đến Tô Nhiên, đột nhiên lại trở nên chân thực, điên cuồng chạy về phía tô Nhiên, sau đó mạnh mẽ kéo Tô Nhiên qua, làn môi mỏng dán lên đôi môi của đầy chiếm hữu. Tô Nhiên mở to hai mắt nhìn ánh mắt của Triệu Giang Phong, ngạc nhiên, rốt cuộc ta làm gì thế? dùng lực cánh tay đặt trước ngực ta, cố gắng đẩy ta ra, nhưng Triệu Giang Phong mạnh mẽ giam hãm , bá đạo đưa đầu lưỡi vào trong miệng Tô Nhiên, cậy mạnh khuấy chiếc lưỡi non mềm của . Đầu lưỡi của ta biết là cố ý hay vô tình, đúng lúc ngăn cản ánh mắt thăm dò của người khác, làm cho mọi người nhìn thấy ánh mắt quật cường phản kháng của Tô Nhiên. Từ xưa tư tưởng nông thôn luôn rất bảo thủ, chưa kết hôn ngay cả ánh mắt cũng được nhìn người đàn ông khác, còn chưa đến lại hôn người phải là chồng của mình, ánh mắt mọi người nhìn Tô Nhiên thay đổi. " bé nat2, phải là có bạn trai sao? Sao lại như thế?" Bọn họ thầm trong lòng. Bàn tay của ta thô lỗ muốn tiến vào quần áo của , chiếm hữu bộ ngực mềm mại của , mạnh mẽ xe ta, cúc áo người Tô Nhiên đều rơi xuống, mắt thấy quần áo bị tên cầm thú này xé thành từng mảnh. . . " ——" Tô Nhiên thể giữ được tĩnh táo nữa, lo sợ kêu to. Mọi người trong thôn la lên: "Tội nghiệt mà!" Những người lớn lấy tay che mắt những đứa bé lại, nhưng lại có ai ra tay cứu giúp. Tô Nhiên đau khổ, nhưng chảy cho dù là nửa giọt nước mắt, cảm giác mình giống như trần truồng bại lộ ra trước mắt mọi người." " —— " "Triệu Giang Phong, nếu như dừng tay, đời này tôi nhất định tha thứ cho --- ---------" Ánh mắt tức giận chống lại Triệu Giang Phong, trong lòng ngừng run rẩy, hay là ta có nỗi khổ tâm. . . nhàng , lời này chỉ có Triệu Giang Phong là nghe được, nhưng trong mắt Triệu Giang Phong ngoại trừ dục vọng, vẫn là dục vọng, tay có bất kỳ dấu hiệu dừng lại. tuyệt vọng --- ----- nhắm đôi mắt lại. Triệu Giang Phong, kỳ thực. . . Giữa chúng ta cũng có thâm cừu đại hận gì, vì sao lại làm việc ngốc như vậy, khiến cho tôi phải hận ! Ngay khắc nhắm mặt lại, trong mắt ta lên tia rùng mình. Trong đầu của xuất hình ảnh. ông lão gầy gò, đưa chi phiếu 5000 vạn ra trước mặt . "Công ty ba cậu, ở nước Mĩ chịu nổi nữa, có số tiền nà, có thể khác."
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=355939

    2. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 55.2 Editor: Linh Ngọc Nguồn: Diễn đàn LQĐ Mấy năm qua thiếu niên ngây ngô như ta, cũng trở nên lý trí tĩnh táo rất nhiều, nhìn ông lão, đặt câu hỏi: "Ông có điều kiện gì?" "Hủy diệt !" Ông lão lạnh giọng rằng. " ?" ta có chút bất ngờ, người có thế lực đầu trời, lại muốn ta hủy diệt ! Tấm ảnh rơi xuống dạt đến trước mặt của ta, ta nhặt lên vừa nhìn, là ấy! ta nở nụ cười lạnh, là oan gia ngõ hẹp: "Nguyên nhân?" Ông lão xoay lưng lại, uy nghiêm mà : "Tôi bao giờ làm chuyện lỗ vốn." Triệu Giang Phong hiểu vài phần, hừ, là tên chướng mắt mà! Ông già này, đúng cực khổ dụng tâm, muốn bồi dưỡng mình thành người có ích, đặt cạnh bản thân, nhưng muốn bị ta coi là kẻ thù, nên mới hạ độc thủ với ta! "Được!" ta vui vẻ đồng ý, dù sao cũng làm người xấu, mà lần này, vừa có thể báo thù, còn có thể cứu vớt công ty, nhất tiễn song điêu là chuyện tốt, sao lại làm." "Thành giao!" Khuôn mặt ông già biến mất ở trong bóng tối. Hồi tưởng kết thúc, ta nhẫn tâm cười to trước mặt Tô Nhiên. "Vẫn xấu hổ sao? Thời trung học phải mỗi ngày em đều ở cạnh tôi, làm ấm giường tôi, bây giờ lại giả bộ thuần khiết!" Giọng của ta lớn , lại làm cho mọi người hoảng hốt. Áo lót Tô Nhiên bị vén lên. Tô Nhiên ngày càng cảm thấy được lạnh lẽo, khóe mắt nóng rực. " dối!" Tô Nhiên cắn răng, tức giận nhìn ta! " dối sao? Tôi đây trước mặt mọi người lột quần áo em ra, chụp hình giường chiếu của em, đưa lên mạng, hủy diệt em! Làm cho em từ nay về sau mãi mãi đều xóa sạch vết bẩn này, làm cho trường đại học nào tuyển em!" Đôi mắt Triệu Giang Phong đỏ rực, ngửa mặt lên trời cười to: "Tôi cũng muốn cho em nếm thử, cảm giác mất hết tất cả là như thế nào!" Đột nhiên. bay lên. rơi vào cái ôm ấm áp. Đây là ấm áp giống như dòng nước ấm. Tuyệt giống với Triệu Giang Phong, cái ông nóng như lửa ngục. Tô Nhiên chậm rãi mở mắt. Đập vào mắt là, Tần Trạch kiên định mỉm cười. "Tôi tin tưởng Tô Nhiên!" 5 từ, chỉ đơn giản 5 từ, làm cho lòng Tô Nhiên từ tuyệt vọng trở nên ấm áp. Có tín nhiệm vô điều kiện của người đàn ông mình, tốt! Tô Nhiên an tâm hai mắt nhắm nghiền, nước mắt vào giờ khắc này thoả thích chảy xuống. Tần Trạch, em chưa có với , em , rất . . . " sao, tại cần giả bộ kiên cường, mềm yếu chút, tất cả có chống đỡ." Lời nhàng, dịu dàng.D,Đ,L,Q,Đ Lời đồn đại, cũng có giúp em chống đỡ. Tần Trạch, em quên cho biết, bất luận là trước kia còn là tại, em đều giống như thế! Tần Trạch ôm Tô Nhiên, dùng tay trái, mạnh mẽ đánh xuống mặt của Triệu Giang Phong. "Đồ cặn bã, còn dám trở về, chuyện 5 năm trước, hôm nay chúng ta cần phải kết thúc!" Triệu Giang Phong ngẩng đầu, lau xóa máu mặt: " cho là dùng vũ lực có thể giải quyết tất cả, nghĩ đơn giản mà!" ta từ dưới đất bò dậy, xoay người rời . "Muốn chạy trốn?" Tần Trạch cười tiếng, " dễ dàng như vậy!" nắm tay thành nắm đấm, nhảy lên. "A --!" Mắt thấy nắm đấm hạ xuống. Mấy người vệ sĩ chặn đợt tấn công mạnh mẽ của Tần Trạch, bọn họ vạch ra trần các thao tác của Tần Trạch, nghiêm chỉnh trói buộc Tần Trạch. Động tác nhanh nhẹn, để lại chút kẽ hở nào. Ánh mắt Tần Tránh lóe tia lạnh lùng: "Mấy người là ai?" Mỗi chiêu thức của bọn họ, giống như được luyện qua rất tỉ mỉ, chính là chuyên môn dùng để phá vỡ quyền của . Triệu Giang Phong ở phía trước cười nhạt: " biết gì, hạng người có năng lực, bị người ta lợi dụng, còn giúp người ta kiếm tiền!" " có ý gì?" Tần Trạch rống lên giận dữ. "Hừ! Ngu xuẩn!" Hừ lạnh, Triệu Giang Phong lên xe ngồi. Tần Trạch cắn răng nghiến lợi nhìn bọn họ xa! Tần Trạch cắn răng nghiến lợi nhìn bọn họ xa! Nắm chặt tay lại, tự cho mình rất lợi hại, lại phát mình vẫn yếu như thế! Mọi người ở đó thấy người quan trọng nhất rồi, cũng có ham muốn tiếp tục xem nữa, nên giải tán. Bọn họ gì đó, mặt có nụ cười mập mờ. Mưa rơi lả tả xuống đất, rớt rất khẽ rất . Trong bệnh viện, Tô Nhiên nằm ở giường, nhàn nhạt nhìn ngày mùa hè khó có mưa. Nửa tháng trước sau khi xảy ra chuyện khôi hài đó, lập tức bị bệnh, bệnh rất nặng rất nặng, càng ngày càng tiều tụy. Tần Trạch yên lặng đứng quan sát Tô Nhiên, tay nhàng lướt qua mái tóc rối bời trán . Tay sờ qua da thịt của nàng, mỗi lần đều tinh tế chạm đến, cẩn thận chỉ sợ bỏ quên bất kỳ chỗ nào. Trong lòng của có loại dự cảm, giống như linh hồn của nhàng thay đổi, thân thể của càng thêm trong suốt,
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=355939

    3. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Chương 55.3 Editor: Linh Ngọc Nguồn: ******************* " ta quay về Mỹ." Tần Trạch chậm rãi thổi chén thuốc Đông y, khẽ dè dặt kể . "Ừ." Tô Nhiên nhàng đồng ý. Hai người, ai cũng ra " ta" là ai, nhưng ai cũng hiểu , ta là ai. Tần Trạch đỡ Tô Nhiên, cầm lấy cái thìa, khó khăn đưa thuốc đến miệng Tô Nhiên. Cái miệng nhắn của Tô Nhiên mở ra bắt đầu uống. ăn ý nhàn nhạt, đau buồn nhàn nhạt tràn ngập giữa hai người. Miệng của Tô Nhiên có chút đau, đầu óc mang theo loại cảm giác mơ màng ngày càng mãnh liệt, có phải muốn chết . . . Tô Nhiên nghĩ như vậy, nằm trong lòng Tần Trạch, ngẩng đầu lên, nhìn người chân trước mắt, sợ chết, bởi vì người từng phát sinh ra nhiều chuyện ly kỳ, chỉ , rất muốn hỏi câu, hỏi vấn đề. yên lặng nhìn , nhìn sâu vào đôi mắt đen của , nhìn linh hồn của . "Em ." như vậy. khẽ ngẩng người, sau đó nhướng lông mày, đôi mắt đẹp nhếch lên. " biết." trả lời như thế. " em ?" lại hỏi như vậy. nhìn mặt che giấu được chờ mong và khẩn trương, biết, đợi chờ đáp án này lâu rồi. " Tô Nhiên." trả lời. Viền mắt Tô Nhiên phiếm hồng. khóc, nhịn được nên khóc, vấn đề, câu nào đó. Nếu như sớm biết rằng, thời gian vội vàng như thế, nên cách xa , chỉ mong cả ngày lẫn đêm đều gần nhau hiểu nhau. Nếu như sớm biết rằng, luôn luôn xa nhau, tình nguyện nên cho chờ mong. Nếu như sớm biết rằng, lại như thế, lại càng quý trọng mỗi ngày được ở cùng , như chú cún con, tới đâu, tới đó. Nếu như sớm biết rằng, tức giận với , giận dỗi , cùng . . . Em có nhiều điều muốn , muốn cùng . Nhưng mà, vì sao thân thể càng ngày càng , đầu của càng ngày càng nặng nề. tham lam, ràng chỉ có vấn đề, câu , thế nhưng, trong lòng lại có rất nhiều điều muốn với , rất nhiều rất nhiều, cả đời, 100 năm, ông trời, để cho con được ở cạnh mà, mang con có được . Mí mắt càng ngày càng nặng nề, nàng cảm giác được hơi thở ấm áp an toàn của cây tùng bách, bên tai của nghe nữa nhưng ó nhiều tiếng đạt tới sâu trong linh hồn của , giọng cực kỳ ràng. : "Ăn ngon, ăn xong uống thuốc, ngủ giấc, bệnh tốt." : "Xích đu vẫn còn ở dưới tàng cây nguyên bảo, may mắn đến, nguyệt lão lại muốn ăn hạt thông rồi. Tô Nhiên, chờ em khỏe hơn, chúng ta cùng nhau chơi xích đu, cùng nhau nhìn mặt trời mọc, cùng nhau xem mặt trời lặn, có ngày chúng ta kết hôn, sinh người con giống như em, sau đó, chúng ta ôm cháu ngoại, rằng, thân cây này có khắc lời thề của chúng ta.” thanh dịu dàng, giống như càng ngày càng xa. Tô Nhiên cố gắng trợn tròn mắt, giữ vững tỉnh táo. Nhưng bàn tay vô hình, mãnh liệt lôi , lôi nàng, để cho rời , khiến trở nên nhàng. ra , có thể cùng Tần Trạch, làm bạn hiểu nhau, cùng nhau tới đây, cảm thấy đủ rồi. "Tần trạch, em rất thỏa mãn rồi, cho nên oán hận ông trời, là ông trời cho em tháng ngày tươi đẹp, cho em gặp ngươi, coi chừng , để cho càng ngày càng trở nên ưu tú. Ánh mắt của Tần Trạch ươn ướt, hôn tay của Tô Nhiên. Yên lặng nhìn , ra câu. Tô Nhiên dùng hết hơi sức, mỉm cười, sau đó nhắm mắt đôi mắt lại "Oa --! Mẹ, con nhìn thấy chị bay !" Vinh Hoa 5 tuổi đột nhiên oa oa khóc lớn. "Keng keng --" thanh vỡ nát của ly thủy tinh, làm sợ đến ngây người. "Đứa bé này được bậy!" Triệu Xuân khó coi cười cười, nhưng trái tim lại kịch liệt nhảy lên.
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=355939

    4. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      Ngoại truyện : Editor: Linh Ngọc Nguồn: ******************* Là ai , đứa trẻ dưới 7 tuổi, có thề nhìn thấy thế giới khác nào đó. Tô Tường và Triệu Xuân chỉ đau xót liếc nhìn nhau, ông sớm chuẩn bị tâm lý, bệnh của Tô Nhiên tới quá nhanh, bác sĩ dùng toàn lực, căn bản trị được. Bỗng nhiên Triệu Xuân đẩy phòng bệnh ra, lớn tiếng : "Bác sĩ, bác sĩ, mau đến xem con của tôi." ngủ, ngủ, đúng , chỉ là ngủ thôi. Tần Trạch đắp kín mền cho Tô Nhiên, vội vã chạy tới chỗ Tô Tường và Triệu Xuân, dùng ngón tay đặt lên môi mình "Xuỵt" " ấy chỉ là ngủ." Ba Tô sửng sốt, ông thấy thân thể Tần Trạch cứng ngắc, cả người tản ra bi thương. Đứa bé này . . . Ba Tô lần nữa quay đầu nhìn về phía Tô Nhiên. Đôi mắt nhắm chặt. Đầu gối ướt mảnh, là của con bé hay của thằng bé. Hay là nước mắt của cả hai người bọn họ. Thảm dính vết máu là của người nào. mình ra Tần Trạch mình ra phòng bệnh, từng bước , càng chạy càng xa, chút màu đỏ từ khóe miệng của tràn ra, nhiễm đỏ cả bầu trời. Các bác vội vã tới, kiểm tra phen, trầm trọng : "Bệnh nhân có thể biến thành... Người thực vật." Hết thảy đều trở nên mơ hồ. Thế nhưng bóng dáng của Tô Nhiên luôn nằm trong đầu Tần Trạch. Lúc còn trẻ biết gì, sáng sớm ánh mặt trời khẽ chiếu, như mỉm cười, đưa bánh kem vào tay , năm rồi năm, ngày qua ngày, ba năm trung học, mãi mãi cũng gián đoạn. Lần đầu tiên hẹn hò, mặc áo trắng quần dài, nhanh nhẹn như hoa sen mới nở, khắc kia, trái tim của ngừng rung động, nhìn tốt như vậy, cố ý : "Mặc đồ đồng phục học sinh vẫn đẹp hơn." sợ người khác nhìn ra vẻ đẹp của , đến cướp lấy món quà mà ông trời ban cho . Lần đầu tiên, quay đầu mỉm cười, nụ cười dịu dàng lại thêm tươi sáng, trong giây phút đó tim đập thình thịch. Lần đầu tiên, đầu ngón tay đụng tới môi của , ảo não, vì sao phải là môi của mình đụng vào chứ. Vô số lần đầu tiên, đan vào thành ngọt ngào của chúng ta. Còn nhớ, vào ngày đó, chúng ta nhìn nhau như năm tháng vô tận, thề ước: "Cùng nắm tay nhau, cùng sống đến bạc đầu." Ngày hôm nay, em lại muốn trái ước hẹn sao? Em ngủ, lại vội nấu cơm, vội rót rượu, cùng theo suốt bốn mùa, cùng nhau vẽ cúc, em nên biết, và em là thể hoàn chỉnh, thiếu người nào, cũng viên mãn. Tô Nhiên. . . Em là đáng ghét mà!
      Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?t=355939

    5. Thanhnghia

      Thanhnghia Active Member

      Bài viết:
      509
      Được thích:
      177
      56.1, Truy hồn, đường dương (ngoại truyện)

      "Tần Trạch."

      Người con trai tuấn tú nằm trước giường, viền mắt ửng đỏ ngẩng mặt lên, nhìn người phụ nữ kia lúc lâu, mới nhận ra bà là Triệu Xuân, mẹ của Tô Nhiên.

      "Bác , trễ thế này bác còn chưa ngủ." Giọng của Tần Trạch vô cùng, muốn quấy nhiễu giấc ngủ say của Tô Nhiên, càng muốn để Triệu Xuân phát ra mình đau khổ.

      "Con, cái thằng này, cũng mấy ngày ăn cơm rồi, bác làm ít đồ cho con." Triệu Xuân đau lòng nhìn người con trai này, đứa trẻ này, ở cùng Tô Nhiên suốt 6 năm rồi, cũng nghĩ tới nó lại sâu sắc như vậy.

      Nếu như Tô Nhiên tỉnh lại, nhất định chuyện tình của hai người là điều tốt đẹp.

      "Con... đói bụng." Tần Trạch thầm cắn răng, nhịn cảm giác đau lòng và nước mắt, khàn khàn : "Bác , bác nghỉ ngơi , nếu như bác ngã gục, Tô Nhiên nhất định đau lòng."

      "Đứa bé ngoan cố nà, cũng bị bệnh, lại chịu uống thuốc, Tô Nhiên mà biết nhất định cũng đau lòng."

      Cố gắng nở nụ cười động viên, Tần Trạch giọng : "Tối nay con uống thuốc, bác về ngủ trước ."

      Đáy mắt Triệu Xuân ươn ướt, đặt chén lên bàn, nhìn bình dưỡng khí chụp xuống Tô Nhiên, đáy lòng co rút đau đớn, bà che miệng lại, rời khỏi phòng bệnh.

      Tần Trạch mờ mịt nhìn bóng lưng Triệu Xuân lát, mới từ từ đến giường bệnh của Tô Nhiên.

      "Tô Nhiên... ngủ 7 ngày rồi, cũng nên tỉnh lại ." Nước mắt rơi xuống, giọng khàn khàn: "Em lúc nào cũng khỏe mạnh, ngay cả bị cảm cũng rất ít, vì sao lúc này lại trở nên như thế, ràng em hứa với rồi mà!" Cắn chặt răng, "Chúng ta , mà, em chỉ mới có chừng này tuổi thôi!"

      xong, dường như muốn Tô Nhiên ngồi dậy khỏi giường, muốn mở mắt ra, nhìn cười!

      , vì sao có thể có bất cứ điều kiện gì mà đối tốt với , nhưng lại có thể quan tâm mà bỏ lại , có thể tàn nhẫn với như thế.

      ràng hứa cùng nhau bạc đầu, ràng hứa mà... Muốn sinh đứa bé cần xinh đẹp, cần quá thông minh, chỉ cần đứa bé như hai người bọn họ, sau đó bọn họ trái phải, nắm tay, từng cái hẻm , từng đường phố.

      Ngay cả khóc cũng dám khóc lớn tiếng, vì sợ làm ồn Triệu Xuân và Tô Tường bên ngoài, hai người họ khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi chút.

      "Tích tích, tích tích" Điện thoại di động của sáng lên.

      Là tin nhắn của Thành lão giao.

      Tần Trạch ngẩn ngơ giống như là nhìn thấy.

      "Tô Nhiên, Tô Nhiên, em mang hết tất cả vui vẻ của , em muốn tương lai phải thế nào đây?" cắn răng, nước mắt chảy xuống ngừng, yên lặng nằm bên cạnh giường bệnh chảy nước mắt.

      thế giới có loại thuyết pháp, lúc người ta hôn mê, linh hồn chu du khắc nơi thế giới, vì thế, ở bên cạnh , chờ linh hồn của trở về.

      Nhưng mà vì sao, ngay cả cái bóng của cũng nhìn thấy, cam lòng, cam lòng, cam lòng, Tô Nhiên em , chỉ cần cảm nhận tốt, có thể cảm giác được em ở bên cạnh ta, vô liêm sỉ mà!

      " ấy còn có thể tỉnh lại."

      Người nằm bên cạnh giường bệnh sững sờ, Tần Trạch lập tức đưa mắt nhìn bốn phía.

      Là "người nào" sap xung quanh thấy ai hết!

      "Chỉ là bà lão sống lâu thôi." Giọng cao hơn chút, là giọng nhàng, dịu của bà lão.

      Tần Trạch đứng dậy, chớp mắt, hình như nghe qua giọng này ở đâu rồi.

      "Chúng sinh thế gian, , đầu thai chuyển thế, vốn là để tu luyện linh hồn, , chờ linh hồn công đức viên mãn, người đó được thoát ly khỏi vòng luân hồi của thế gian. Vì thế mỗi lần luân hồi, linh hồn chọn cho chính mình nơi để rèn luyện, đời trước bé này lựa chọn đầu thai trong gia đình cực khổ, hy vọng có thể tu thành chính quả, bé vốn là người bạc tình, ngờ bị ngươi gieo hạt giống tình cảm, làm mềm lòng, do đó thiếu nợ, thể lên trời. Phật coi trọng nhân quả, thiếu nợ, phải trả lại, vì thế đứa trẻ này phải sống lại lần nữa.

      Tần Trạch hừ lạnh: "Đừng mơ mộng, cho rằng sao khi trả hết nợ là có thể rời khỏi sao?"

      Giọng của bà lão mang theo ý cười: "Thế gian này tình là điều khó tính nhất, ta sớm biết hai ngươi tình cảm sâu sắc, khó có thể dứt bỏ. Cậu bé này, hãy nhìn kỹ sợi dây cổ tay, xem nó chỉ hướng nào?"

      Tần Trạch cúi đầu, quả nhiên phát sợi dây cổ tay mình biến thành màu hồng, chỉ giữa khoảng vô tận.

      "Theo tơ hồng, thẳng, là có thể gặp bé kia, sau đó để cho bé ấy vào con búp bê này, như thế có thể bảo vệ linh hồn của bé đó bất diệt, cho đến khi bé tỉnh lại. . ."

      con thỏ bông lớn chừng bàn tay xuất giữa tay Tần Trạch.

      "Chỗ đó, hấp thu nguyên thọ, ngươi đợi càng lâu, tuổi thọ của ngươi càng ngắn, vì thế mau chóng làm nhanh rồi ra khỏi."

      Tần Trạch cười khẽ: "Nếu như ấy, tôi sống lâu để làm gì?"

      "Như vậy, là được sao?" lại hỏi.

      "Đúng vậy, cứ như thế dẫn bé ấy về là được." Bóng dáng bà lão lóe sáng trước mặt Tần Trạch.

      Tần Trạch cười kiên định.

      "Tôi nhất định dẫn ấy trở về."

      Ông trời phù hộ, Tần Trạch cũng chỉ có mong muốn nho nhở, thầm mong cùng người con mình cùng nhau đến bạc đầu, bình yên sống qua ngày mà thôi.
      Last edited by a moderator: 21/11/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :